Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hải Thượng Hoa Đình - Bồng Lai Khách

Cháu gái danh thần đời trước Mạnh Lan Đình, cảnh nhà sa sút, xuống phía nam tìm vị hôn phu, ngẫu nhiên gặp Phùng Khác Chi. Phùng Khác Chi, ở nhà đứng thứ chín, trước hắn là tám chị gái. Sau khi hắn được sinh ra, thầy bói phán: "trán rộng, nhân trung sâu, phúc không cần cầu, tướng đẹp phúc tự đến". Phùng gia mở cửa đốt pháo bày tiệc suốt ba ngày, lão Phùng mời đến một vị học giả tiếng tăm, lấy tên cho con trai là "Dẫn Dực" - nghĩa là "nổi được bay được, có hiếu có đức, bước dài bay xa", gửi gắm chân tình, mong cầu tốt đẹp. Đáng tiếc, đứa nhỏ này bị nuôi nấng lệch lạc, khi lớn lên trở thành Tiểu Cửu gia nổi tiếng mười dặm Phố Tây, sự thật rành rành. Tiểu Cửu gia nhìn Mạnh Lan Đình, chờ cô bước trên tuyết đi qua, hướng người bên cạnh nhướng mày: "Đi bắt cô ta lại đây cho gia" *** Mạnh gia, Phùng gia đều là danh gia đời trước. Năm Phùng Khác Chi 6 tuổi, Mạnh Lan Đình 4 tuổi, phụ thân của anh tình cờ gặp lại bạn cũ, đem lòng yêu mến cô con gái nhỏ của bạn mình, quyết đặt cọc cho cậu quý tử mối hôn sự này. Mười lăm năm sau, Phùng gia rực rỡ, Mạnh gia suy tàn, phụ thân rồi mẫu thân của Mạnh Lan Đình đều lần lượt qua đời. Cậu em trai vốn đi du học cũng biệt vô âm tín. Mạnh Lan Đình hỏi thăm mới biết em mình đã bỏ học về nước hai năm trước. Cùng đường, cô khăn gói đến Thượng Hải, nhờ vả các mối quen biết và Phùng gia để tìm manh mối về Mạnh Nhược Du em trai mình. Ai mà ngờ được, vừa đặt chân đến ga Thượng Hải đã xui xẻo đụng hết kẻ cướp đồ đến kẻ “cướp sắc”. Đây là phân tuyến “Ra ngõ gặp oan gia”  Lần đầu gặp gỡ, Phùng Cửu ma đầu giữa đường chặn gái, bỏ một đống mỹ kim đòi mua hai bím tóc dài. Bị cô quật cường từ chối, đại ma đầu cường thủ đoạt hào, một đường kéo, bím tóc dài quá mông trở thành chạm gáy, người đẹp nổi hết da gà da vịt, lệ không rơi nổi, thân cô thế cô nơi đất khách quê người, nhẫn nhục chịu đựng. Đại ma đầu còn buông lời hăm doạ: "Hôm nay xem như đại gia ta xui xẻo, về sau đừng để ta nhìn thấy mặt cô!"  Lần thứ hai gặp gỡ là khi hắn biết mình có hôn ước với cô cô oan gia kia. Nghĩ bụng thôi thì cưới ai chả là cưới, hắn đã hạ mình cân nhắc sẽ nhận lời, chỉ có điều kiện nhỏ: "Làm vợ của Phùng Khác Chi, ngoại trừ phụng dưỡng cha tôi, còn lại phải "phu xướng phụ tuỳ, nói gì nghe nấy". Chú ý nghe lời. Tôi không thích phụ nữ không vâng lời". "Mạnh tiểu thư, tôi đối với vợ tương lai, chỉ có chút yêu cầu như thế. Cô hiểu chứ?" (*) Thế quái nào mà cô ta còn giở giọng: "Tôi không có khả năng chấp nhận gả cho kẻ chặn đường cắt tóc mình".  Lần thứ ba, hắn đứng ngoài cửa sổ mê đắm nhìn cô giảng bài, cô không hề hay biết. "Cô đứng cạnh bục giảng, dáng hình cao vút, ánh dương tươi đẹp xuyên qua cửa kính phòng học như ôm cô vào lòng. Cô nghiêng nghiêng mặt, ánh mắt chăm chú dừng trên bảng đen, hoàn toàn không chú ý đến cách chỗ cô đứng không xa, nơi cửa sau phòng học, có một đôi mắt đang nhìn mình. Khuôn mặt cô dưới nắng dường như lộ ra màu men trong suốt mịn màng như sứ ngọc, một đôi môi anh đào nhỏ nhắn không ngừng chuyển động. Cánh môi cực kỳ diễm lệ, khiến hắn không ngừng liên tưởng đến những cánh hoa bừng nở trên nụ hồng trong vườn hoa..." (*)  Lần thứ tư gặp gỡ, hắn điên tiết gào lên: "Mạnh tiểu thư, đa tạ cô đã chỉ dạy, tôi xin nhận. Cô yên tâm, Phùng Khác Chi tôi ngày sau nếu còn gánh vác chuyện của cô, tôi con mẹ nó coi như là con rùa bò trên đất!" (*)  Lần thứ 5 gặp gỡ, cô lạnh lùng đáp trả: "Đời này, Mạnh Lan Đình tôi bị ức hiếp chưa từng có, hoặc gọi là nhục nhã, không đến từ bất kỳ ai khác, mà là từ Phùng công tử anh! Nếu anh đã quên, tôi nhắc anh nhớ, anh từng nói về sau đừng để anh nhìn thấy mặt tôi. Tôi cũng hy vọng như thế!" (*)  Đây là phân tuyến lời thanh minh của nam chính   Ngày nghe tin cô bị bắt nạt, anh tất tả vội vàng đứng canh nơi cửa lớp, dõi mắt nhìn cô trên bục giảng. Thẳng đến khi cô tan buổi dạy, anh vội vã trốn đi. Người muốn chơi xấu với cô, anh đánh cho kêu cha gọi mẹ, đến quỳ lạy xin cô tha thứ.  Ngày cô đau lòng buốt ruột vì nghe tin em trai bỏ mạng nơi chiến trường, anh lặng lẽ tìm chị cả xin tấm giấy thông hành mà không nói cho cô hay. Nếu cô muốn, anh nguyện đưa cô ra đầu chiến tuyến để nhìn nơi em trai an nghỉ, để nỗi đau trong lòng cô có thêm lớp phù sa yêu thương bồi đắp.  Ngày cô chấp nhận sự thật mất em trai, rời Thượng Hải về quê, một lòng ôn thi để đi du học, anh ngựa không dừng vó nơi chiến trường tìm tung tích em trai cô, đi từng nơi hỏi từng người, nhặt về cậu em trai nửa sống nửa chết nơi tử ngục, bất chấp việc đe doạ cả Trương Tư Lệnh Hiến binh ở Nam Kinh.  Ngày cô muốn trả ơn anh đã tìm về cho cô người em trai lành lặn khoẻ mạnh, án tích xem như xoá sạch, cô nói: "Sau này, bất cứ chuyện gì, chỉ cần tôi có thể, tôi đều nguyện ý thực hiện vì anh", anh đưa cô lên lầu cao nhất Đại Hoa. Anh yêu cô là thế, anh khao khát cô là thế, nhưng trước nước mắt của cô, anh lại không đành lòng, ngoảnh mặt đuổi: "Cút". Tiếng "Cút" ấy của anh, có bao nhiêu là tiếng lòng vỡ vụn trong đó, chỉ mình anh biết.  Ngày cô nói với anh: "Phùng Khác Chi, thật lòng, tôi không tin anh. Không phải không tin anh hiện tại. Mà là không tin tưởng anh của tương lai. Hiện tại lời anh đều là chân tình, nhưng sau này sẽ thế nào?" "Tôi không muốn mạo hiểm phần đời còn lại như thế. Người đàn ông đích thực tôi mong chờ không phải là anh." "Thật xin lỗi, anh đi đi." (*) Lòng anh có có bao nhiêu chết lặng?  Anh biết, người đàn ông trong lý tưởng của cô là ai. Người đàn ông đó, cũng đứng ở cửa lớp trong buổi dạy đầu tiên của cô, ấm áp dịu dàng nói với cô "Có lẽ sẽ có sinh viên nhiễu sự gây phiền phức, cô để ý một chút nhé, có gì cứ báo với tôi". Người đàn ông đó, cũng lặn lội ra sa trường nơi em trai cô bỏ mạng, mang về một lọ đất nhỏ, để cô "nhìn thấy nắm đất nơi em cô hi sinh". Người đàn ông đó, vì mối nhân duyên lằng nhằng trước đó mà về đấu tranh với mẹ mình, để có thể sạch tâm sạch ràng buộc để đến với cô. Người đàn ông đó, khi cô hết mực đau lòng đã vẽ cho cô con đường tương lai: "anh nghĩ, đối với em tốt nhất là đi du học". Người đàn ông đó, là người đã nói với cô: "Nếu em và Khác Chi lưỡng tình tương duyệt, anh sẽ chúc phúc, ngược lại nếu em không tình nguyện, cũng không thể mở miệng cự tuyệt, cứ nói với anh, anh có thể thay em đi giải thích rõ ràng." Người đàn ông đó, xán lạn như mặt trời, nho nhã ấm áp như ánh bình minh, cũng dịu dàng như trăng sáng. Người ấy trong lòng cô, là cỡ nào lương thiện? Anh trong lòng cô, là cỡ nào đại ác ma? Những việc anh làm cho cô, lòng cô thấu được bao nhiêu việc? Mạnh Lan Đình, mười mấy năm tung hoành mười dặm Phố Tây, lòng anh chỉ có cô là tử huyệt, là chua xót, là tuyệt vọng đến cùng cực. Mạnh Lan Đình, lòng anh, cô không hiểu hay cố tình không hiểu? Mạnh Lan Đình, lòng cô, cô dám nhìn thẳng vào đó mà nói, cô không thích anh không? “Hải thượng hoa đình” đặt trong bối cảnh Thượng Hải phồn hoa những năm cuối thập kỷ 20 của thế kỷ trước, có hào môn danh gia vọng tộc như Phùng gia, có danh môn suy tàn như Mạnh gia, có những sinh viên yêu nước của thuở đầu kháng Nhật, có những du học sinh nghe theo tiếng gọi của con tim trở về báo quốc dù lúc đó tổ quốc vẫn chưa gọi đến tên họ, có người ra đi vì nước, có người ở lại giúp dân... tất cả vẽ nên một bức tranh với những gam màu sáng, không giống như mình vẫn hình dung về mảng dân quốc với đầy nhưng gam màu trầm của mất mát, bi thương. Bồng Lai Khách viết “Hải thượng hoa đình” với cách xây dựng tính cách nhân vật có phần gợi nhớ đến Khom lưng ở quá trình trưởng thành trong tính cách của nam nữ chính: từ ngạo mạn nông nổi đến chín chắn trưởng thành, từ co ro cam chịu đến mạnh mẽ tự tin, và quá trình trưởng thành đó tuy đến chậm nhưng không hề gây phản cảm. Tác giả nêm nếm vừa vặn, tình tiết cũng đủ duyên nên dù nam chính có phần ngông cuồng bá đạo, “nghịch ngu” không chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi đâu, nhưng đọc lên vẫn thấy anh lương thiện đáng yêu, còn nữ chính ngoài mềm trong cứng, thông minh hiểu chuyện, dù ngược nam chính tơi tả nhưng cũng không hề làm mình thấy khó chịu. Điểm trừ của tác phẩm, theo ý kiến cá nhân mình là tác giả yy nam nữ chính hơi quá tay ở cuối truyện, phần kết hơi vội khi đặt trong bối cảnh lịch sử thời bấy giờ. Dù không phải là tác phẩm đặc biệt xuất sắc, “Hải thượng hoa đình” cũng là một cuốn truyện đọc ổn, đặc biệt là với các độc giả luôn muốn mở lòng bao dung thương xót cho sự đau khổ của nam chính như #team_ngược_nam và team #ngược_ngược _nữa_ngược_mãi. *** Tham gia xong hội nghị trở về, Mạnh Lan Đình thuận đường đi qua trường học trước, lấy một ít đồ vật để ở văn phòng, lúc đi qua học viện thì gặp mấy nữ sinh đang học lớp toán của nàng, thấy nàng bọn họ chạy tới nhiệt tình chào hỏi. Đã lâu không thấy An An cùng Nhạc Nhạc, Mạnh Lan Đình rất là nhớ hai đứa, nên vội vã trở về. Nàng chào hỏi xong, thấy bọn họ còn chưa muốn đi cứ đứng trước mặt mình, cười hì hì có chút khác thường thì cho rằng bọn họ có việc nên hỏi một câu. “Phùng thái thái, cô đã xem qua 《 tạp chí thương mại 》 kỳ này chưa?” Một nữ sinh tên Jenny hỏi nàng. Mạnh Lan Đình mờ mịt mà lắc đầu. Các nữ sinh liếc mắt nhìn nhau, che miệng lại, ha ha mà nở nụ cười. Jenny móc từ trong túi ra một quyển tạp chí, giở đến một trang rồi đưa tới, “Phùng thái thái ngài xem. Đây là đặc san kỳ này, nhân vật được phỏng vấn có phải trượng phu của ngài Phùng tiên sinh không? Hắn nhắc tới tình sử của hai người nữa kìa!” Mạnh Lan Đình liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong trang báo có ảnh của Phùng Khác Chi. Trong ảnh, ánh mắt hắn thâm thúy, hình tượng trang nghiêm. “Ngài xem, nơi này nơi này……” Các nữ sinh gấp không chờ nổi mà chỉ điểm cho nàng. Mạnh Lan Đình tiếp nhận tờ tạp chí, tầm mắt rơi xuống phần báo bên dưới, nhìn chằm chằm mấy chữ “Nhất kiến chung tình”, “Rơi vào bể tình”, thì không khỏi kinh ngạc. Nàng chưa bao giờ nói với đồng sự hoặc học sinh trượng phu mình là ai, làm gì. Nhưng Phùng Khác Chi thường xuyên tới trường học đón nàng, nhiều lần rồi thì không tránh được người khác nhận ra. Hắn trước đây cũng không đề cập với nàng về chuyện chấp nhận lời phỏng vấn của báo thương mại. Cái này cũng không có gì, nhưng khiến nàng kinh ngạc chính là hắn làm sao lại ở trước mặt phóng viên nói hươu nói vượn thế này được chứ? “Phùng thái thái, thật không nghĩ tới, hai người lại có tình sử lãng mạn như thế!” Các nữ sinh cảm thán. Mạnh Lan Đình phục hồi lại tinh thần, ngước mắt, mỉm cười với mấy cô gái đang nhìn mình với ánh mắt sáng ngời, đóng tạp chí lại đưa cho họ rồi chào hỏi sau đó đi tiếp. Đừng nói các nàng, ngay cả Mạnh Lan Đình cũng không nhớ nổi bọn họ lại có một đoạn tình sử “lãng mạn” như vậy. Thoạt nhìn mọi thứ đều tốt đẹp. Đó là một buổi chiều cuối tuần. Bốn giờ rưỡi, Phùng Khác Chi gọi điện thoại để tài xế không cần đến, tự mình lái xe đến trường học gần đó đón một đôi song bào thai đi học về. Ca ca Phùng Bỉnh An, nữ nhi Phùng Bỉnh Nhạc, an an nhạc nhạc, huynh muội hai người đang ngồi song song ở ghế sau. Muội muội để tóc mái bằng, trên đầu có cài nơ bướm màu hồng, mặc một cái váy xinh đẹp, hai chân đi tất trắng, còn có một đôi giày da dê mềm mại. Trên đầu gối nàng đang mở một cuốn truyện tranh rực rỡ sắc màu về công chúa Bạch Tuyết cùng bảy chú lùn, ngón tay trắng nõn, mềm mụp đang chọc chọc tranh vẽ, trong miệng nhỏ giọng kể chuyện xưa cho ca ca. “…… Anh, công chúa Bạch Tuyết thật đáng thương, anh nói có phải không……” Thấy hắn không có phản ứng, muội muội ủy khuất mà chu miệng nhỏ, hướng về phía Phùng Khác Chi cáo trạng: “Ba ba, con kể chuyện cho anh nhưng anh đâu thèm nghe!” Ca ca so với muội muội chỉ lớn hơn vài phút nhưng tính tình lại khác nhau như trời với đất. Phùng Khác Chi luôn cảm thấy nhi tử chắc là phiên bản hồi nhỏ của Mạnh Lan Đình. Xem cái ảnh hồi nhỏ của nàng mà đến giờ hắn vẫn giữ là biết. Nàng còn nhỏ tuổi đã tươi cười đến lão luyện thành thục. Có khi ở trước mặt nhi tử, Phùng Khác Chi cảm thấy chính mình cũng không thể không thu liễm, miễn cho không cẩn thận mất đi uy nghiêm của phụ thân thì không xong. Nhưng nữ nhi thì không thế, lại kiều lại mềm, giống một cục bông, rất thích quấn lấy Phùng Khác Chi. Phùng Khác Chi cũng vô cùng yêu thương nàng, hận không thể hái sao trời cho nàng mới được. Nghe nữ nhi cáo trạng, hắn vừa lái xe vững vàng vừa liếc mắt nhìn nhi tử, hơi hơi khụ một tiếng, ôn nhu dỗ nữ nhi: “Không sao, ba ba đang nghe mà. Ba ba rất thích nghe.” “Muội muội, anh cũng đang nghe.” Ca ca giống như lấy lại tinh thần, xoay mặt vội ồn ào dỗ muội muội, “Vừa rồi anh là nghĩ mụ mụ mấy giờ về, cho nên mới không trả lời câu hỏi của em.” Hắn bổ sung một câu, lại tri kỷ mà giúp muội muội lật qua trang khác. Muội muội cũng nhớ mụ mụ rồi. Mụ mụ luôn bận rộn như vậy, so ba ba còn muốn bận hơn. Sắp một tuần bọn họ chưa thấy nàng rồi. “Ba ba, mụ mụ hôm nay khi nào thì về?” Nàng lập tức hỏi phụ thân. “Buổi tối là về. Mụ mụ vất vả một tuần, lúc ăn bữa tối xong hai đứa nhớ về phòng ngủ sớm, để mụ mụ cũng đi nghỉ ngơi sớm, được không?” Hắn cười tủm tỉm mà nói. “Được ạ.” Nhi tử gật đầu. “Vâng. Ba ba cũng phải bồi mụ mụ sớm đi ngủ nha, buổi tối không cần ba ba kể chuyện xưa cho con nữa.” Tiểu nữ nhi tri kỷ càng làm Phùng Khác Chi mặt mày hớn hở. Ô tô lái ra khỏi trường học, lúc đi qua một sạp báo bên đường, Phùng Khác Chi bỗng nhiên nhớ tới một việc, xe đã chạy qua lại vòng về, dừng bên cạnh. Hắn hạ cửa kính, ló đầu ra hỏi chủ quán: “Có tạp chí phụ nữ thời đại không?” Chủ quán là một người phụ nữ da đen tròn vo, vội mang báo đến. Phùng Khác Chi lật nhanh vài tờ, tầm mắt hơi dừng lại, rồi lập tức thành toán, lấy tờ tạp chí rồi tiếp tục lái xe về phía trước. Mời các bạn đón đọc Hải Thượng Hoa Đình của tác giả Bồng Lai Khách.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi
【Một câu giới thiệu tóm tắt: Sau khi sống lại mới phát hiện là cùng một người】 Kiếp trước, chị của Tần Khả gả cho đại thiếu Hoắc gia Hoắc Trọng Lâu, nhưng bởi vì phát hiện đối phương bị hủy dung mà đào hôn trong đêm. Tần Khả làm thế thân, bị cha mẹ nuôi lừa lên giường của Hoắc Trọng Lâu. Sau lại bị anh kim ốc tàng kiều, bị chị gái âm mưu tính kế trở thành tàn phế, đến chết cũng không thể trốn khỏi người đàn ông đó. Trở về tuổi 16, cô quyết tâm viết lại vận mệnh của mình. Tần Khả đổi nguyện vọng cấp ba, bước vào trung học Kiền Đức, nhưng ở chỗ này lại gặp được giáo bá Hoắc Tuấn. Tính cách Hoắc Tuấn cố chấp, hỉ nộ vô thường, mọi người trong trung học Kiền Đức đều sợ anh, duy nhất chỉ có Tần Khả không sợ —— kiếp trước, cô từng thấy một mặt dữ tợn nhất của anh, vì cứu cô mà không màng sống chết. Hoắc Tuấn đối với mọi người hung ác máu lạnh, duy nhất chỉ đối với Tần Khả hết sức khoan nhượng cưng chiều, Tần Khả quyết định gắng gượng tiếp nhận anh. Tần Khả: “Chúng ta đặt ra ba quy ước.” Hoắc Tuấn: “Em nói đi.” Tần Khả: “Không được nổi điên, không được đánh nhau, không được đùa giỡn lưu manh.” Hoắc Tuấn liếm liếm khóe miệng, khàn giọng cười: “Được.” Hoắc Tuấn nghe lời bắt đầu thay đổi. Cả trường vô cùng kinh ngạc, Tần Khả rất hài lòng. —— Cho đến khi cô đột nhiên phát hiện Hoắc Tuấn chính là trước khi Hoắc Trọng Lâu bị hủy dung. Tần Khả bị dọa chạy. Hoắc Tuấn kéo cô trở về, ngăn ở rừng cây nhỏ trong trường, cười đến cố chấp lại tuyệt vọng —— “Lão tử đổi thành như vậy, em vẫn không thích anh?” “Không…” “Em còn muốn như thế nào nữa?” “…” Tần Khả im lặng hai giây, dè dặt giơ lên một ngón tay: “Thêm một cái nữa.” “Thêm cái gì.” “Thêm… Sau này đừng cùng em chơi Kim ốc tàng kiều?” * Kiếp trước Tần Khả như một tờ giấy trắng, mối tình đầu cũng không có sau đó “Gả” vào Hoắc gia, toàn bộ tính nết và tính tình, đều là do một tay Hoắc Trọng Lâu nuông chiều, từng tấc đều hiện lên trong tâm trí cô. Đến đời này, những việc nhỏ không đáng kể đó đã thâm nhập sâu vào tận xương tủy vẫn chưa sửa được, mặc dù chỉ còn tàn dư, cũng làm cho Hoắc Tuấn mê muội đến chết đi sống lại. Sau này, ở ban đêm vô số lần anh bị cô câu đến không còn hồn phách, cắn răng nghiến lợi ép hỏi: “Trước anh, em đã từng cùng với người đàn ông nào?!” Tần Khả nhìn anh nổi điên, chỉ cười ghé tai anh thì thầm: “… Anh đoán xem?” 【 Tiểu Hoắc gia: #Hệ liệt #Tự đội nón xanh #Tự ăn dấm chính mình 】 *** "-- Đừng!" Tần Khả sợ hãi kêu một tiếng, từ trên giường ngồi bật dậy, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh. Những ngọn lửa gần ngay trước mắt dường như vẫn còn đang thiêu đốt võng mạc, đôi mắt vẫn như cũ bị đốt đau đến đỏ lên. Đến lúc tiếng ve kêu inh ỏi ngoài cửa sổ chậm rãi truyền vào lỗ tai, thân thể căng thẳng của Tần Khả mới từ từ thả lỏng. Thì ra... Vẫn chưa chết. Trước mắt hơi đỏ lên, có lẽ là do ngủ quá lâu dưới ánh sáng rực rỡ chiếu vào từ cửa sổ, vẫn chưa thích ứng lại được. Tần Khả vừa muốn thả lỏng người đột nhiên cứng lại. ...Tiếng ve kêu? Nhưng cô nhớ rõ, trước khi bị trận lửa thiêu cháy, bên ngoài biệt thự mà người đàn ông đó nhốt cô, chính là tuyết rơi ngày đông giá rét. Vậy làm sao mà cô có thể nghe được tiếng ve kêu? Hơn nữa, trên cái giường mà cô đang ngủ này, còn có phòng ngủ đơn trước mắt thoạt nhìn không tính là lớn, rõ ràng chính là căn phòng lúc cô lên cao trung ở cùng với cha mẹ nuôi còn có chị gái Tần Yên... Lẽ nào... Tần Khả giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, con ngươi trong mắt hạnh chợt co rụt lại. Tiếp theo cô bất chấp, một phen xốc cái chăn mỏng đang đắp trên người lên -- Hai chân trắng nõn như ngọc, xương thịt đều đặn ở bắp chân lộ ra dưới mắt cô. Không có vết sẹo ngoằn ngoèo xấu xí, lại càng không thấy đoạn xương gãy không hoàn chình làm cho da đầu người ta tê dại -- hai cẳng chân mảnh khảnh mềm mại trước mắt này, giống như viên ngọc đẹp không tì vết, đường cong xinh đẹp vẫn kéo dài tới mắt cá chân xinh xắn, đẹp tựa như bầu trời. Đây là vị trí trên người cô mà Hoắc Trọng Lâu mê luyến nhất, sau lần tai nạn dẫn đến bị tàn phế chọc cho anh nổi điên, cũng có vô số đêm tối đen như mực chỉ có ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, cô nức nở bị anh đè nặng trên giường giống như phát điên mà hôn lên vết sẹo kia... Nếu như trước mắt hết thảy đều là thật. Vậy không phải đã nói lên được... Ngày đêm cô ảo tưởng cầu được trở về quá khứ, cuối cùng cũng đã đến -- hơn nữa lại còn về trước lúc khai giảng lớp mười -- không có bất kỳ một tai họa nào xảy ra, không có việc sau khi chị gái đào hôn bị cha mẹ nuôi lừa lên giường của Hoắc Trọng Lâu, càng không bị chị gái Tần Yên làm hại mất đi hai chân trở thành tàn phế, chỉ có thể bị người đàn ông kia nhốt trong biệt thự của anh. Tần Khả mừng rỡ gần như rơi nước mắt. Mấy phút sau khi lục lọi toàn bộ căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ, Tần Khả rốt cuộc tìm được điện thoại di động của mình. Đầu ngón tay cô khẽ run nhấn mở lịch. Thấy rõ ngày tháng năm, Tần Khả nhẹ buông tay, di động rớt trên thảm lông dê được trải dưới đất. Cô không nhặt lên, giơ tay che kín mặt. Nước mắt không tiếng động trượt xuống dưới cái cằm nhọn. Cô quả nhiên chết trong trận lửa lớn đó. Mà cô lại trở về thời gian mười năm trước. Cô lúc này sẽ phải vào lớp mười, chính là lứa tuổi đẹp như hoa. -- Cô sẽ không lại bị cha mẹ nuôi lừa gạt, càng sẽ không lại đi tín nhiệm người chị gái tâm như rắn rết kia, cô muốn lấy lại tất cả những thứ thuộc về mình, coi trọng cuộc sống của mình! Hiện tại... Mọi thứ đều còn kịp. Lúc cửa phòng ngủ có tiếng gõ, Tần Khả đang ngồi sau bàn học ở phía trước cửa sổ, trên cuốn vở là bức tranh vẽ lả tả. Vừa nghe thấy tiếng, cô cảnh giác lấy tay che lại cuốn vở, quay đầu lại. Cửa phòng ngủ mở ra, khuôn mặt mẹ nuôi Ân Truyền Phương lộ ra. Tần Khả cắn răng, ép buộc chính mình lộ ra một nụ cười ôn hòa vô hại. -- giống như bản thân mình năm đó. "Mẹ." "Tiểu Khả, cũng đừng cố gắng quá, xuống lầu ăn cơm chiều đi con?" "Vâng ạ, con xuống ngay đây." Ân Truyền Phương đóng cửa rời đi. Bà ta hiển nhiên cũng không chú ý tới Tần Khả mất tự nhiên, trên thực tế, căn bản bà ta cũng không cần phải thể hiện mình để ý đến đứa con nuôi này. Năm đó Tần Khả còn cho là bọn họ thật lòng đối xử tốt với cô, mà hiện tại, sống lại một lần, Tần Khả đã vô cùng rõ ràng -- Ân Truyền Phương và Tần Hán Nghị nhận nuôi hơn nữa còn cố gắng đối tốt với cô, cũng chỉ là do nhớ thương phần di sản khi nuôi dưỡng cô. Một khi để cho bọn họ cầm được, bọn họ sẽ giống như kiếp trước, không chút do dự ném đi cái "Gánh nặng" là cô. Kiếp trước đối với việc mà bọn họ làm, khiến cho Tần Khả cảm thấy chính mình ở trong căn phòng này một khắc cũng không thể đi xuống. Nhưng nhớ tới về sau mới biết đến sự tồn tại của bản di chúc... Thời cơ còn chưa tới, cô phải làm từ từ. Tần Khả cắn môi, quay người lại. Cuốn vở bị cô dùng tay che lại lộ ra, trên mặt vở là dựa theo trình tự thời gian, những việc mà Tần Khả nhớ kỹ hay còn có thể cố gắng nhớ lại của kiếp trước. Cũng là những lựa chọn mà rất nhiều năm sau cô đều vô cùng hối hận. "Mình sẽ không tái phạm sai lầm lần thứ hai." Trong chiếc gương trên bàn, vẫn là cô gái với khuôn mặt đẹp diễm lệ, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia, vốn là ngây thơ vô hại nhưng trong phút chốc, chỉ còn lại kiên nghị. Tần Khả cầm lấy cục tẩy, xóa đi toàn bộ vết bút chì rất nhạt trên vở. Đến khi ở trên cùng chỉ còn lại một câu. -- "Nguyện vọng cấp ba". Dường như nhớ ra cái gì, trong mắt Tần Khả hiện lên hận ý, cô siết chặt cục tẩy, dùng sức xóa đi bốn chữ. ...... Tần Khả đi xuống cầu thang gỗ hẹp. Trong trí nhớ cô vẫn còn ấn tượng với căn nhà này, chẳng qua cũng không khắc sâu. Chỉ nhớ rõ ở kiếp trước đã xây thành một căn nhà hai tầng lầu, không gian trong nhà cũng không lớn, tầng một chỉ có hơn mấy chục mét vuông, ở dưới lầu phòng ăn và phòng bếp đều chung một phòng, có vẻ vô cùng chật chội. Lúc này, một nhà ba người Tần Yên đang ăn cơm trong phòng ăn nhỏ kia. Thấy Tần Khả xuống lầu, Tần Yên vốn đang thất thần đột nhiên đôi mắt sáng lên, vội buông chén đũa, đi tới. Cô ta đưa tay nắm lấy tay Tần Khả, chớp mắt nhìn cô, rồi lôi kéo cô đi ra ngoài. Phía sau truyền đến tiếng Ân Truyền Phương nhíu mày nói. "Yên Yên, con còn không nhanh ăn cơm, lôi kéo em gái đi đâu vậy?" "Bọn con có chút việc, rất nhanh sẽ trở lại." Tần Yên đáp lại, sốt ruột không chịu được liền kéo Tần Khả ra cửa. Cô ta cũng không chú ý tới ở sau lưng mình, trái ngược với dáng vẻ ngây thơ vô hại trước đây, cô gái đang dùng một loại ánh mắt lạnh lẽo nhìn bóng lưng cô ta. Tần Khả vĩnh viễn cũng không quên được, kiếp trước sau khi đào hôn Tần Yên chán nản hối hận, bị chính mình tiếp tế, lại ghen ghét Hoắc Trọng Lâu đối với cô dư thủ dư cầu* mà nhẫn tâm đẩy cô về phía ô tô đang lái tới. Cô càng không quên được, lúc chiếc xe kia cán qua đùi cô tim đau như chết... (dư thủ dư cầu*: Ta cần ta cứ lấy) Cũng sau vụ tai nạn xe cộ kia cô mới biết được, từ lúc đầu Tần Yên chính là tâm như rắn rết, chỉ có cô ngây thơ đần độn, coi lang sói thành người thân. Mà lúc này, Tần Khả đương nhiên biết vì sao Tần Yên lại sốt ruột như vậy. -- Hôm nay là ngày cuối cùng kết thúc đăng kí nguyện vọng cấp ba. Kiếp trước, cũng chính ngày này, Tần Yên cuối cùng cũng thuyết phục được Tần Khả, vốn cô là từ trung học sơ trung* Kiền Đức lên thẳng trung học cao trung**, lại đổi thành trường nghệ thuật. (* , **: Tương tự cấp 2, cấp 3 bên Việt Nam) Ở kiếp trước, mãi cho đến vài năm sau nhìn rõ được gương mặt thật của Tần Yên, Tần Khả cũng không hiểu rốt cuộc Tần Yên làm như vậy là có mục đích gì. Càng về sau, một lần trung học tụ hội, cuối cùng từ người khác nói đùa cô mới biết được chân tướng -- đơn giản là trước năm lên cao trung, trung học Kiền Đức đột nhiên truyền ra một lời đồn. Nói giáo bá cao trung Hoắc Tuấn, coi trọng một cô gái học sơ trung tên Tần Khả. Mà Tần Yên chính là một trong những người mến mộ trung thành của Hoắc Tuấn. "Tiểu Khả, việc kia em suy nghĩ thế nào??" Cuối cùng kéo cô ra ngoài cửa, Tần Yên gấp không chờ nổi hỏi. "..." Tần Khả cúi đầu, dường như có hơi do dự. Đường cong tuyệt đẹp trên cái cổ mảnh khảnh yếu ớt lộ ra, tựa như một tay là có thể bẻ gãy. Trắng nõn mềm mại, vô cùng mịn màng. Trong mắt Tần Yên xẹt qua một tia ghen ghét. Cô ta biết rõ, cái cổ vượt quá mức xinh xắn này -- chính khuôn mặt đáng yêu thanh thuần của đứa em gái "Nhặt được", đã làm cho bao nhiêu nam sinh trong trường không rời mắt được. Cô ta nhất định không thể để cho Tần Khả xuất hiện trong tầm mắt Hoắc Tuấn. Tần Yên âm thầm cắn răng, trên mặt là nụ cười gượng gạo, tiếp tục khuyên: "Tiểu Khả, em nghe chị, làm việc mà mình thích mới là quan trọng nhất -- hơn nữa em có thiên phú vũ đạo, nếu không đi trường nghệ thuật, quả thật rất đáng tiếc." Mời các bạn đón đọc Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi của tác giả Khúc Tiểu Khúc.
Âm Dương Nhãn
Mỗi ngày nhìn thấy muôn màu muôn sắc, chúng ta không còn cảm thấy có gì mới mẻ, hấp dẫn. Nhưng nếu một ngày nào đó, chúng ta chỉ nhìn thấy hai màu trắng đen, thế giới chỉ còn giới hạn trong hai sắc màu đó, không nhìn thấy màu sắc tươi đẹp của trang phục, của thức ăn, không còn phân biệt được sắc thái của tranh vẽ, của phim ảnh...  Một người mù màu như Tô Dập, không có khả năng phân biệt được màu sắc, thế nhưng có một ngày, lại bắt gặp được một ánh sáng khác, một ánh sáng chói mắt, không hè giống với những sắc màu bản thân từng nhìn thấy... Vì vậy, Tô Dập vô thức đi theo ánh sáng làm người cảm thấy ấm áp, đuổi theo người có sắc thái cực kì đặc biệt kia. Và phát hiện, mình đang đứng trước cửa một bộ môn đặc vụ.  Thân là đội trưởng đặc vụ bộ môn chuyên âm thầm xử lý những vụ án đặc biệt, gần nhất Nghệ Tu phát hiện hình như mình bị một người kỳ quái dây dưa?  Nghệ Tu: "Cút cút cút, ngành chúng ta không cần gà luộc!"  *** "Đôi mắt thông linh nhưng không có sức mạnh" Tô Dập, cùng "thân có sức lực mạnh mẽ nhưng mắt mù không nhìn thấy quỷ" Nghệ Tu chính là trời sinh một đôi.  Tô Dập nghiêm túc nói: "Anh là cứu rỗi đời em."  Nghệ Tu cười nhạo một tiếng: "Vớ vẩn." Rõ ràng em mới chính là cứu rỗi của anh.  Hoan nghênh mọi người tới ban ngành đặc biệt chuyên xử lý những vụ án không bình thường!! Mọi người nghĩ đây là ban ngành tập trung những kẻ bệnh thần kinh đi, a phi, mọi người trong ngành đều là nhân tài a, mau mau nhảy hố đê~ ~ *** Danh sách này xếp theo độ tuổi lớn đến nhỏ nha ^_^! Nó dựa theo cáo suy đoán, lúc edit có thông tin 9 xác t sẽ chỉnh lại. *ĐẶC VỤ BỘ MÔN*làm việc dưới quyền chính phủ Vưu Minh Thành 30 (nam) nam nhân ôm mối thù gia tộc Mao Thiên Tuyền 29 (nữ) chị gái tình cảm Vu Hãn Âm 27 (nam) chuyên gia giao tiếp Nghệ Tu 25 (nam) đội trưởng lạnh lùng Đỗ Phái Tuyết 22 (nữ) ngự tỷ dũng mãnh Khương Tu Hiền 22 (nam) tử sĩ mặt baby Kỷ Bạch Tình 22 (nữ) em gái vú em của đội Tô Dập 21 (nam) họa sĩ nội tâm Bình Hạo Diễm 17 (nam) nhóc phản nghịch, thiên tài vi tính Tống Nghị 28 (nam) đội trưởng đội hình sự kiêm chuột bạch *HẠO CA TÔNG*tam đại tông môn huyền môn Nghê Nguyên Tư thánh tử ma ốm sáo ngọc Nghê Nguyên Tư (thánh tử) ma ốm, sáo ngọc *THIÊN HUYỀN TÔNG*nhất đại tông môn huyền môn Nghệ tông chủ tông chủ cha Nghệ Tu phong lưu trường kim Nghệ tông chủ (tông chủ) cha Nghệ Tu, phong lưu, trường kiếm Từ Nhạc Trạm (hôn phu Đỗ Phái Lan) 25 Quách Phi Minh Tào Tuấn Đạt *TỬ VI TÔNG*nhị đại tông môn huyền môn Vi Tam tông chủ tính tình nóng như lửa trường côn xích kim Vi Tam (tông chủ) tính tình nóng như lửa, trường côn xích kim Mời các bạn đón đọc Âm Dương Nhãn của tác giả Thanh Loan Cửu Tiêu.
Đường Ngựa Vằn (Ban Mã Tuyến)
Couple chính: Kiều Hiểu Kiều, Cận Ngữ Ca Couple phụ: Hoan Nhan, Âu Dương Thông        Thể loại: Hiện đại, hình cảnh x tổng giám đốc, cường công x nữ vương thụ, nữ nữ sinh tử, HE.        Văn án       Một tổng giám đốc quanh năm suốt tháng lạnh lùng, cao ngạo. Một nữ cảnh sát hiếm hoi trực thuộc đội trọng án . Mặt ngoài lén lút là tình nhân của nhau Nhưng ai biết được tình yêu khi nào đã phát sinh        Lời editor Theo mình thì truyện hay nhưng đã lâu và hầu như không ai edit tiếp. Vì vậy, mình edit chỉ nhằm mục đích thỏa mãn sở thích cá nhân là chính. Ở vnsharing có 1 bạn đã dịch 1 số chương của truyện này và mình cũng dùng để tham khảo, chỉnh sửa lại 1 chút và edit đến hết truyện. Văn án mình copy từ đó. Lần đầu edit nếu đọc ẹ quá mong xí xóa..             ---             Có những con đường, nhìn như chẳng thể bước qua, kỳ thực lại có thể.                          Chỉ cần có đường ngựa vằn.                          Đường ngựa vằn ở đây là gì?                          Tình yêu. *** Buổi sáng chín giờ rưỡi tại sân bay Vân Đình. Đây là thời gian đông đúc và tấp nập nhất ở đại sảnh sân bay, mọi người vội vàng lôi kéo các loại hành lý của mình, đều vội vã đi đến những nơi khác nhau. Giọng nữ trong radio lịch sự, êm ái lặp lại nội dung nhắc nhở, thang cuốn tự động không biết mệt mỏi đưa 1 đám người đi lên, rồi lại đem 1 nhóm khác đi xuống. Chuyện này ở đại sảnh thật sự là rất bình thường, yên tĩnh nhàn nhã là chuyện rất khó xảy ra. Tại dãy ghế chờ, có một người ngồi với vẻ mặt rất ung dung tự tại. Mặc trang phục công sở, trên cặp chân dài đặt một chiếc laptop, hai tay liến thoắn như bay trên bàn phím, lông mày theo dòng chữ đang gõ thỉnh thoảng giương lên, lại hạ xuống, chăm chú trong bầu không khí của chính mình, hoàn toàn không để cảnh vật xung quanh quấy nhiễu. Nhìn qua, trông rất giống một OL bình thường. Xung quanh tràn ngập ánh sáng rực rỡ xuyên qua kính thủy tinh trong suốt, thấy được cả những hạt bụi trong không khí đang bay lượn, bao phủ người này trong một cỗ ánh sáng ấm áp. Cửa an ninh xuất hiện từng đợt náo nhiệt, lại một chuyến bay hạ cánh, hành khách chen chúc nhau ra ngoài. Trong đám đông, một mỹ nhân đeo kính râm, mái tóc quăn dài rất thời trang cùng giày bó cao tới đầu gối bước đi vô cùng tao nhã thong thả khiến người ta chú ý. Rất nhiều người không ngừng quay đầu lại, có vài người còn đâm vào người đang đi đối diện. Giày bó mỹ nữ làm như không thấy, vẫn đi thẳng tới. 2 tên thanh niên mặc đồ vest nhanh chân tới đón : "Cô ba, cô đã trở về? Cô hai dặn tôi tới đón cô, xe đang chờ ở bên ngoài." "Chị tôi đang ở công ty sao? Cuộc họp mấy giờ bắt đầu?" "10 giờ. Cô hai cùng các giám đốc khác đang ở công ty chờ cô." Mỹ nữ gật gật đầu, không hề hỏi nhiều, đưa hành lý cho bọn họ, chỉ giữ lại ví của mình, rồi lại đi về phía trước. Hai người tới đón vội vàng bước nhanh đuổi theo. Cách đó không xa, vẫn không có ngẩng đầu, những âm thanh vui tai phát ra từ máy tính, lại 1 vòng trò chơi được hoàn thành! Cô gái nắm hai đấm vô cùng phấn khích, sẵn tiện giơ hai tay qua khỏi đầu, duỗi người một cái thật mạnh. Sau đó, khép lại laptop, đứng dậy, mang hành lý, sải bước đuổi theo hướng đi của người đẹp. **** lời editor **** Dù sao đây cũng là công sức của B, nên bạn nào có lòng tốt vác đi đâu thì báo B 1 tiếng nhé, B sẽ oke con dê liền. Vì B cũng muốn biết con mình đang lưu lạc nơi nào. B rất cảm ơn các bạn đã giúp B chia sẻ đến nhiều fan của Ban Mã Tuyến. Thanks. ******************   Mời các bạn đón đọc Đường Ngựa Vằn (Ban Mã Tuyến) của tác giả Dịch Bạch Thủ.
Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng
Bạch Mẫn là một phụ nữ hiện đại 27 tuổi, vô tình bị đưa về quá khứ một ngàn năm trước, sống thân phận của tam tiểu thư Mộ Dung gia – Mộ Dung Phong, vừa lúc bị gả cho tứ hoàng tử Tư Mã Nhuệ. Nàng không muốn lấy hắn, mà hắn ban đầu chính là muốn lấy em gái nàng – Mộ Dung Tuyết.Truyện xoay quanh hai người bọn họ, và kéo dài từ quá khứ đến tận tương lai. Cụ thể thế nào thì hạ hồi phân giải ^_^! *** “Vượt qua ngàn năm yêu chàng” là một câu chuyện xoay quanh chữ “yêu”. Vì yêu mà hi sinh, vì yêu mà đau khổ, rồi lại vì yêu mà chết đi. Không chỉ tình yêu của nam nữ chính khiến độc giả, chuyện tình của những cặp phụ cũng lấy đi không ít nước mắt của độc giả. Nữ chính là Bạch Mẫn, xuyên đến thời cổ đại, thân phận mới của cô là tam tiểu thư của Mộ Dung Phủ- Mộ Dung Phong. Nàng thay tiểu muội của mình gả cho Tứ hoàng tử Tư Mã Nhuệ. Nàng nghĩ nàng chỉ là người gả thay vì vậy luôn cố gắng giấu mình, không tranh với đời, không muốn tiếp xúc với hắn. Bởi nàng còn muốn quay về nơi nàng sinh ra và sống hơn hai mươi năm. Nhưng có câu “Trời không chiều ý người”, nàng càng tận lực tránh hắn thì lại càng thu hút ánh nhìn của hắn. Tính cách không tranh, lãnh đạm lại thanh cao ấy khiến Tư Mã Nhuệ bắt đầu để ý đến nàng. Cũng chẳng biết từ bao giờ mà sự để ý lại chuyển thành quan tâm rồi thành yêu. Tuy hắn yêu nàng, nàng cũng bắt đầu có tình cảm với hắn nhưng ý nghĩ quay về hiện đại vẫn thôi thúc nàng, nàng vẫn muốn được quay về. Đến ngày nàng trở về được thì nhưng ký ức về quá khứ đã bị xóa bỏ. Vậy mà hình ảnh của một thiếu niên luôn bám theo nàng, mọi lúc mọi nơi. Ngày mà nàng nhớ ra hắn, thì lại nhận được một lời khuyên rằng Hai người có duyên nhưng không phận”. Rốt cuộc làm sao để hai người đến được với nhau thì mọi người hãy tự đọc và tìm hiểu nha, nói trước nhiều quá thì không hay. Tình cảm của Tư Mã Nhuệ và Bạch Mẫn cực kì oanh liệt và cảm động. Chứng kiến quá trình hai người yêu nhau rồi ở bên nhau khiến cho nhiều độc giả phải rơi lệ đó. Tư Mã Nhuệ không giống những nam nhân cổ đại, chàng không cưỡng cầu nữ chính yêu mình, chàng muốn một tình yêu xuất phát từ tình nguyện ở hai phía. Ngoài nam nữ chính ra tình yêu của những cặp phụ cũng được tác giả miêu tả chi tiết và cảm động không kém. Xét riêng ra thì đó có thể được coi như một bộ truyện riêng vì tình yêu ấy không hề đơn giản cũng như bình dị giống nhiều cặp phụ trong truyện khác. Cũng nhiều hoàn cảnh đáng thương lắm. Truyện rất hay, hay từ cặp chính tới cặp phụ, từ tình cảm đến cung đấu. Truyện là sự kết hợp trọn vẹn và hoàn hảo. Đừng chần chừ nữa mà hãy nhảy hố đi, “Vượt qua ngàn năm yêu chàng” sẽ không làm các bạn thất vọng đâu. *** Bất cứ ai khi đọc một bộ ngôn tình tiểu thuyết nào cũng dễ ra nhận nội dung của bộ tiểu thuyết đều xoay quanh một chữ “tình”. Nhưng xoay quanh như thế nào thì hoàn toàn không giống nhau. Chữ “tình” trong “Vượt qua ngàn năm yêu chàng” diễn ra trong cung với biết bao tranh đấu giữa hậu cung phi tần dù nhân vật chính không phải là phi tần của hoàng đế. Nhân vật chính Bạch Mẫn xuyên qua khi đang… ngủ (đúng là lý do độc nhất vô nhị (_ _)), chưa kịp định thần thì biết tin thân xác mà mình đang tạm trú – Mộ Dung Phong sẽ phải thay tiểu muội gả cho tứ thái tử “bất hảo” của hoàng tộc Tư Mã Nhuệ. Không khóc lóc, không kêu gào, không cầu xin vì Bạch Mẫn cho rằng người mà Tư Mã Nhuệ yêu là Mộ Dung Tuyết, nếu không phải vì vợ chồng đại thái tử Tư Mã Triết – Mộ Dung Thiên đứng giữa quay vần, nên nàng vẫn sống theo một phong thái gọi là ung dung. Thậm chí ngay trong đêm tân hôn nàng đã bày tỏ rõ thái độ “chuyện của ngươi, chuyện của ta” với Tư Mã Nhuệ nhằm mong y sẽ để nàng có một cuộc sống bình lặng. Nhưng người xưa có câu “người tính không bằng trời tính”, chính vì tính cách không phân tranh, lãnh đạm của nàng đã thu hút sự chú ý của “bất hảo” tứ thái tử, và cũng không biết từ khi nào từ chú ý đã chuyển sang “ái”. Hắn ái nàng, nàng cũng có tình cảm với hắn, nhưng ý nghĩ trở về cứ thôi thúc trong nàng, và ông trời không phụ lòng nàng. Nàng trở về nơi đã sinh ra và lớn lên suốt hai mươi mấy năm qua, trong lòng không còn bất cứ ký ức gì về nơi đó. Dẫu vậy trớ trêu thay, hình ảnh của Tư Mã Nhuệ luôn bám theo nàng, mọi lúc mọi nơi, đến khi nàng nhớ ra y, nhớ ra tình cảm của mình dành cho y thì nhận được lời khuyên đây có lẽ là số phận của hai người, nàng không nên cưỡng cầu. Nhưng Bạch Mẫn liệu có chấp nhận buông xuôi tất cả không? Nàng và Tư Mã Nhuệ còn có thể gặp lại hay không? Muốn biết, xin đừng ngần ngại dời gót ngọc sang Thính Vũ Lâu ☆ヽ(▽⌒*)♪ Thoạt đầu khi mới đọc, Bạch Mẫn làm cho E nhớ đến nhân vật Bạch Thiển trong “Tam sinh tam thế”. Cả hai đều đem đến cho E cảm giác không thích phân tranh, muốn sống một cuộc đời phẳng lặng. Nhưng càng về sau hai nhân vật dần tách biệt. Hình ảnh Bạch Mẫn – Mộ Dung Phong được xây dựng khá giống với câu nói “hữu xạ tự nhiên hương”. Nàng không có sự đoan trang giống đại tỷ Mộ Dung Thiên, sự cơ trí như nhị tỷ Mộ Dung Du, hay vẻ đẹp khuynh nước khuynh, sự ôn nhu như tiểu muội Mộ Dung Tuyết, nhưng ở nàng toát ra sự cao quý khiến bất cứ ai cũng phải trầm trồ, cũng phải si mê. Dám yêu dám hận, không hối hận bất cứ điều gì cũng là một trong những điểm khiến người khác phải ngưỡng mộ nàng. Không giống như Tiểu Tuấn Tử Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hòn đá nhỏ Phượng Dật, Vi Phong, “bất hảo” thái tử Tư Mã Nhuệ không có nhiều tình địch nổi trội. Tình cảm của Tư Mã Nhuệ dành cho Bạch Mẫn – Mộ Dung Phong không phải là sét đánh, tất cả bắt đầu từ sự chú ý rồi dần mới chuyển từ từ sang “ái”. Cách yêu của Tư Mã Nhuệ không hề giống với những nam tử thời đó, y không ép buộc, y muốn nàng tự nguyện trao trái tim cho y. Nếu như khi đọc về tình yêu của Đoan Tuấn Mạc Nhiên với Lăng Tây Nhi trong “Vô Diệm Vương Phi” E thấy cảm động, thì nay tình yêu của Tư Mã Nhuệ và Bạch Mẫn – Mộ Dung Phong thật sự làm E cảm động đến mức suýt khóc 。・;´∧`;・。 Mộ Dung Thiên là một nữ nhân đoan trang, rất xứng với ngôi vị hoàng hậu, chủ nhân của tam cung lục viện trong tương lai. Nhưng có lẽ “thiên ý trêu ngươi”, nàng cuối cùng chỉ là một con cờ trong bàn cờ của người khác. Là đại thái tử phi, nàng luôn sống đúng mực với người trên kẻ dưới, sống đúng với cương vị của nàng, nhưng nàng lại không phải là người hạnh phúc trong hôn nhân. Tư Mã Triết si tình với thanh mai trúc mã, đó cũng là đều bình thường, nhưng vì y quá si tình, si tình đến độ ngốc nghếch nên E thấy y quá yếu đuối. E đối với Mộ Dung Thiên là thương xót, thì đối với Tư Mã Triết, E vừa tội mà vừa ghét nhân vật này. E có nghe một câu nói, “Nam nhi đại trượng phu, nâng lên được cũng bỏ xuống được”. Nếu đem câu này ứng lên người của Tư Mã Triết thì y không xứng là đại trượng phu. Trong lịch sử có Trung Quốc có tứ đại mỹ nhân Tây Thi, Vương Chiêu Quân, Điêu Thuyền và Dương Quý Phi ứng cho hai câu nói, “Hồng nhan họa thủy” và “hồng nhan bạc mệnh” thì tại vương triều Đại Hưng, Mộ Dung Tuyết chính là minh chứng sống cho hai câu nói này. Mười lăm tuổi, nàng lọt vào mắt xanh của “bất hảo” tứ thái tử Tư Mã Nhuệ, nhờ tam tỷ Mộ Dung Phong thay bản thân xuất giá nên tránh được y. Nhưng “tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa”, tránh được Tư Mã Nhuệ nàng lại gặp một người khác trong dòng tộc Tư Mã. Nàng yêu y bằng trái tim chân thành của một thiếu nữ mới lớn, dâng hiến tất cả cho y, đổi lại nàng được gì? Đau đớn khi những người thân yêu trong gia đình phản đối, rồi thậm chí hai người yêu thương, nâng niu nàng như bảo bối không nhìn nhận nàng. Rồi vì y nàng lại trải qua nỗi đau đớn nhất của người phụ nữ, vì y mà người thân thiết nhất của nàng hy sinh cứu nàng, vì y nàng không còn là một thiếu nữ hồn nhiên nữa, và rồi cuối cùng y dùng nàng làm vật chắn để bảo vệ bản thân. Số phận của Mộ Dung Tuyết nói ra có nét giống với Lâm Y Y của “Vô Diệm Vương Phi”, nhưng Y Y may mắn hơn nàng vì ít ra sau bao sóng gió cũng còn có một người thật lòng yêu thương, che chở cho Y Y đến hết cuộc đời. Còn nàng thì sao? Có, y có yêu nàng nhưng không nhiều bằng nàng yêu y. Y cũng chỉ nhận ra điều đó sau khi nàng không còn. Tư Mã Cường, Tư Mã Minh Lãng là hai nam nhân đã bị sự cao quý của Bạch Mẫn – Mộ Dung Phong thu phục. Nhưng hai người họ đã chậm một bước vì nàng đã là tứ thái tử phi, nên họ cầu chúc cho nàng hạnh phúc. Họ chỉ có thể đứng bên ngoài cuộc sống của nàng, nhưng vì nàng, họ không ngại hy sinh bản thân mình. Nói ra cả hai cũng là những người si tình, nhưng họ lí trí hơn Tư Mã Triết nhiều. Họ không đuổi theo thứ không thuộc về mình để rồi đánh mất thứ quý giá bên cạnh. Ngụy Hồng Ngọc, Mạnh Uyển Lộ đại diện cho sự chiếm hữu, sự toan tính trong tình yêu. Ngụy Hồng Ngọc lợi dụng hai nam nhân của gia tộc Tư Mã để giúp người mình yêu, nhưng cuối cùng thì sao? Y có yêu nàng không? Không hề, mà nàng cũng phải trả giá bằng chính nửa đời sau của mình. Còn Mạnh Uyển Lộ, ỷ vào thân phận, ỷ vào gia thế, nàng luôn tìm cách chiếm lấy tình yêu của Tư Mã Nhuệ, cho dù bất chấp thủ đoạn nào để rồi cuối cùng sống cuộc đời hiu quạnh. Nàng đáng thương, nhưng E không cảm thấy nàng đáng thương! Một người chà đạp lên tình cảm người khác dành cho mình thì liệu có đáng thương không! Dù người đó biết y không xứng với nàng, nhưng vì nàng y sẵn sàng ra tay sát hại chủ tử mình đã theo hầu bao nhiêu năm, vì nàng sẵn sàng đón nhận cái chết, nhưng đáp lại chỉ là khinh thường của nàng. Một người như  vậy không hề đáng thương! Cũng không thể quên tình cảm thầm lặng của Nhã Lệ công chúa của Ô Mông quốc dành cho Tư Mã Nhuệ. Nàng biết y không yêu nàng, nên cũng không níu kéo y. Nàng chỉ mong y có thể toàn tâm toàn ý ở bên cạnh người mình yêu. Ngoài ra còn có sự hy sinh trong tình yêu của hoàng hậu, của Ngô phi, và của Lưu phi. Nhìn chung “Vượt qua ngàn năm yêu chàng” là một bộ tiểu thuyết hay. Bản thân E không phải là người hâm mộ của thể loại tình yêu, nhưng khi đọc E cảm thấy rất hay và rất thích. Tác giả Thu Dạ Vũ Hàn đã khai thác những mảnh khác nhau trong tình yêu, từ tình yêu thầm lặng, sự hy sinh trong tình yêu, và thậm chí là những âm mưu, toan tính báo thù được đặt trong đó. Khác với Juu_chan, E không gọi tên tác phẩm là “Yêu em qua hàng ngàn năm” là vì E cảm thấy chữ “ngươi” trong tên gốc giống với chữ “chàng” hơn. Nội dung cũng nói về chuyện Bạch Mẫn – Mộ Dung Phong dù vượt qua hàng ngàn năm vẫn nhớ mại tình cảm dành cho Tư Mã Nhuệ, nhưng tên của Juu_chan gọi cũng không sai. Tóm lại khi đọc xong bộ tiểu thuyết, các bạn sẽ hiểu vì sao (⌒_⌒)   Mời các bạn đón đọc Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng của tác giả Thu Vũ Dạ Hàn.