Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Yêu Đương Tự Nguyện

Bùi Vũ Ninh là người phụ nữ mà cả Bắc Kinh không ai dám dây vào. Là con gái duy nhất của dòng họ giàu có top đầu, cô xinh đẹp phóng khoáng, trời sinh ra đã là bà hoàng, chỉ cần cô mở lời thì không ai dám trái lệnh cô. Cô con gái tài phiệt ở trong tiệc tối TATLER Ball lúc nào cũng bị một đám người vây quanh nịnh hót như vậy mà không ai biết bí mật thẳm sâu trong cõi lòng cô —— Bùi Vũ Ninh bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhất là trong một số trường hợp, bị ám ảnh tột cùng với con số 6. Đóng cửa phải kiểm tra 6 lần, rửa tay phải rửa 6 lần, ngay cả túi xách cũng phải mua 6 cái giống nhau như đúc. Sau đó, vì “tai nạn” bất ngờ xảy ra nên Bùi Vũ Ninh đã vô tình hôn kẻ thù một mất một còn của mình. Hôm ấy về nhà, Bùi Vũ Ninh rửa mặt 6 lần, spa cho môi 6 lần, sau khi thực hiện một loạt hành động nhằm trấn an chính mình, Bùi Vũ Ninh vẫn không thể kiểm soát được con quỷ ẩn sâu trong lòng mình. Cô đi đến nhà của người đàn ông ấy ngay trong đêm, giọng điệu ra lệnh: “Để cho tôi hôn thêm 5 lần nữa.” Chu Thời Duật: “…?” Cả Bắc Kinh ai cũng biết hai người thừa kế Bùi Vũ Ninh và Chu Thời Duật khắc nhau, một núi không thể có hai hổ. Tin đồn cứ bay xa, mãi cho đến một ngày nào đó, chị đẹp Bùi lúc nào cũng kiêu sa lạnh lùng thế mà lại nũng nịu đòi hôn, mà người thừa kế lạnh lùng của nhà họ Chu đã dịu dàng hôn xuống 6 cái – theo thứ tự từ trán, đến mũi, hai bên má, cằm, cuối cùng là môi cô. Chú ý: Cả hai đều là người thừa kế nhà giàu/Thanh mai trúc mã Một người thì mới bất chợt nhận ra x Một người ủ mưu từ bao giờ Văn án được edit bởi Châu về hợp phố Tên chương cho editor đặt *** Ba giờ chiều chính là thời gian nóng bức nhất vào mùa hè. Mặt trời như thiêu đốt mặt đất, trong không khí tràn ngập từng đợt hơi nóng, ngay cả hồ Phỉ Thúy được bao quanh bởi sắc xanh cũng không ngăn được sự hanh khô nóng bức ngày hôm nay. “Không phải nói cuối tuần sau mới bay về sao, sao chưa gì đã trở lại rồi?” “Cô ấy làm gì chẳng lẽ còn cần phải báo trước cho chúng ta.” “Tránh ra nhanh nào, đừng ngáng đường tôi!” Bên trong khu biệt thự số sáu cạnh hồ, một nhóm người vội vã tới tui trong đại sảnh. Trong sự rối ren ấy, có một người đàn ông trung niên hơi béo đứng ở giữa phòng khách, không khó để nhìn ra có vài phần lo lắng trên gương mặt nghiêm túc của ông ta. “Cẩn thận cho tôi!” “Điều hòa không được cao cũng không được thấp, phải đúng 22 độ.” “Tay vịn cầu thang phải lau lại thêm lần nữa.” “Hoa đặt đúng vị trí chưa?” Khi đang nói chuyện, người đàn ông chuyển tầm mắt vào bể cá cảnh ở trước mặt. Ông ta cúi người lại gần, hơi dừng vài giây rồi đột nhiên lớn tiếng: “Không phải tôi đã nói số lượng cá ở đây nhất định phải là bội số của 6 sao? Sao lại chỉ có 13 con!” Người giúp việc sôi nổi tiến lên vây xem, có người bạo dạn hỏi: “Vì sao nhất định phải là bội số của 6?” Người đàn ông trung niên tức giận vỗ đầu anh ta: “Chủ yêu cầu thì đến lượt cậu hỏi tại sao à? Chạy đi mua thêm 5 con bổ sung nhanh lên!” “Nhưng giống cá này đều ở đây rồi ——” “Tôi không quan tâm, có phải ra hồ câu cũng phải câu đủ 5 con về cho đủ số lượng!” Bị mắng một trận, mấy người giúp việc đều xấu hổ bước ra ngoài. Nhưng mới vừa ra đến cửa, một chiếc ô tô màu đen đã chậm rãi chạy tới. Cả nhóm há hốc miệng, lập tức chạy về lắp bắp thông báo: “Xe… Xe! Hình như tới rồi!” Người đàn ông trung niên hít một hơi lạnh, ngó trái ngó phải —— Quan tâm nhiều như vậy làm gì. Một mặt ông ta chỉ huy mọi người: “Đứng nghiêm chỉnh cho tôi!” Một mặt nhanh chóng vớt một con cá trong bể ra, nắm chặt trong lòng bàn tay. Mọi người xếp thẳng tắp thành hai hàng, người đàn ông trung niên chính là quản gia, cung kính đứng ở phía trước họ sẵn sàng đón tiếp. Không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng ve râm ran ở xa. Có người nào đó trong nhóm không ngừng hít sâu, nhỏ giọng nói: “Thật lo lắng, nghe nói cô Bùi rất khó phục vụ.” “Bình thường thôi, kẻ có tiền mấy ai không khó tính.” “Sao còn chưa vào nhỉ, tôi muốn gặp Bùi đại tiểu thư trong lời đồn một chút.” Mười mấy giây trầm mặc qua đi, một người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên cười: “Không phải là vì thấy chúng ta nên ở lại trên xe trang điểm chứ.” Vừa dứt lời, liền có tiếng giày cao gót “lộc cộc” từ xa đi tới. Mọi người sửng sốt, theo tiếng động mà quay đầu lại —— Bốn năm người mặc tây trang ở hướng ngược lại với cửa lớn đẩy rương hành lý đi vào. Mà đi ở phía sau họ là một cô gái trẻ tuổi dáng người cao ráo thon thả, đeo một cái kính râm pha lê màu xám. Quản gia nhìn thoáng qua liền nhận ra là Bùi Vũ Ninh, vội bước lên: “Cô Bùi, sao cô lại vào từ cửa sau?” “Đúng vậy, tôi cũng muốn biết vì sao mình lại muốn vào từ cửa sau.” Bùi Vũ Ninh nói chuyện nhẹ nhàng, tháo kính râm trên mặt xuống, tiện tay đưa qua, người đàn ông mặc tây trang bên cạnh liền lập tức cầm lấy. “Trước khi về nước ông nội nói có chuẩn bị cho tôi một đội quản gia tinh nhuệ cấp cao, hóa ra cái gọi là tinh nhuệ chính là làm giày cao gót số lượng có hạn của tôi phải giẫm đầy bùn đất về nhà, thuận tiện còn trêu chọc một câu có phải tôi xấu hổ với các người nên phải ở bên ngoài trang điểm cho tự tin mới vào nhà hay không ——” Bùi Vũ Ninh nói liền một hơi xong, ánh mắt dừng ở trên người người đàn ông vừa mới nói linh tinh kia. Cô chỉ khoanh tay nhìn, người đàn ông trẻ tuổi liền cảm nhận được khí thế bức người, đầu cúi thấp đến không thấy rõ mặt mũi: “Xin lỗi cô Bùi, tôi chỉ đùa một chút thôi, tôi……” “Anh là ai?” Người đàn ông sửng sốt, đang muốn giới thiệu bản thân, Bùi Vũ Ninh lại cười nhạt một tiếng cắt ngang lời anh ta —— “Cũng xứng nói đùa với Bùi Vũ Ninh tôi.” “……” Trở về chưa tới năm phút, toàn bộ không khí ở đại sảnh đã gần như hít thở không thông, tất cả người giúp việc đều rũ mắt, không dám phát ra một tiếng. Là người đứng đầu, người đàn ông trung niên ý thức được chính mình thất trách. Buổi trưa tưới cỏ, hiện tại mặt cỏ vẫn còn ướt, là ông ta không suy xét chu đáo trải vài tấm lót lên bãi cỏ. Ông ta xin lỗi: “Vô cùng xin lỗi cô Bùi, là lỗi của tôi, lần sau tôi sẽ chú ý.” Lâm Uý đứng bên cạnh Bùi Vũ Ninh ho khan một tiếng, làm dịu bầu không khí hỏi cô: “Em muốn tắm rồi nghỉ ngơi trước không?” Bùi Vũ Ninh không trả lời, mắt quét một vòng tầng một. Cũng xem như sạch sẽ. Đặc biệt là cái bể cá cảnh kia bố trí không tồi, có thể thấy là có lòng, dường như tái hiện lại bể cá cảnh của cô trong căn hộ ở Luân Đôn. Cô xoay người nhìn người quản gia đang đầy lo lắng nói: “Cái này cũng được.” Được khen ngợi, quản gia theo bản năng lau mồ hôi trên trán: “Cô chủ thích là được.” Vừa dứt lời, ông ta thoáng nhìn thấy giữa khe hở ngón tay lộ ra một cái đuôi cá màu xanh lam, động tác liền khựng lại, nhanh chóng đưa tay ra sau lưng. Nhưng đã muộn. Bùi Vũ Ninh nhíu mày: “Gì vậy?” Quản gia lắc đầu: “Không, không có ——” Nhìn nhau một lát, dưới ánh mắt đầy áp lực của Bùi Vũ Ninh, quản gia không thể không giao con cá trong tay ra, vẻ mặt chua chát giải thích: “Chủ tịch nói nhất định phải là bội số của 6, cũng không biết ai mắc lỗi chỉ đặt hàng 13 con, nhất thời không kịp đi mua ——” “Cho nên ông quyết định bóp ch3t một con?” “……” Sau vài giây im lặng, Bùi Vũ Ninh hừ nhẹ một tiếng, không ai hiểu cô có ý gì, cũng không ai dám suy đoán. Cô xoay người đi lên lầu hai: “Tắm rửa trước đã.” “Vâng.” Mọi người cúi đầu nhường đường, cô đi vài bước, lúc đến tầng hai bỗng nhiên kêu tên Lâm Úy. Lâm Úy sững sờ: “Chị đây.” Giọng nói tuỳ ý không nóng không lạnh vang ra: “Hai người họ có thể đi rồi.” “……” “Họ” trong miệng Bùi Vũ Ninh là ai, trong lòng mọi người ở đây đều rất rõ ràng. Có lẽ là không nghĩ tới vị tiểu thư này lại hà khắc như vậy, những người còn lại như đi trên băng mỏng, âm thầm hít vào. – Bùi Vũ Ninh không về phòng ngủ mà đi thẳng tới phòng để quần áo ở tầng ba. Sắp xếp ở dưới nhà xong, Lâm Úy cũng đi theo, gõ cửa hỏi cô: “Em muốn spa thư giãn trước không, chuyên viên spa đã chuẩn bị xong rồi.” Bùi Vũ Ninh đứng trước tủ kính chứa đầy lễ phục cao cấp, cô tùy ý mở ra một cánh, đầu ngón tay lướt qua giá treo, đếm thầm ở trong lòng đến số sáu thì dừng lại. Lễ phục được lựa chọn ngẫu nhiên chính là một chiếc váy bằng vải tuyn màu vàng champagne, bên hông được thêu uốn lượn, đơn giản mà sang trọng. “Chị giúp em tìm thêm 6 con cá cùng chủng loại bổ sung vào đi.” Bùi Vũ Ninh cầm chiếc váy trong tay ướm thử trước gương. Sau khi thấy cũng không tệ lắm thì tới tủ trang sức ở chính giữa lựa chọn: “Chị tìm một quản gia đáng tin cậy khác, em sẽ tự phỏng vấn.” Nói xong, cô cầm chiếc bông tai kim cương ngẩng đầu lên hỏi: “Cái này thế nào?” Lâm Úy gật đầu: “Rất hợp với em.” Mời các bạn mượn đọc sách Yêu Đương Tự Nguyện của tác giả Tô Tiền Tiền.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Như Châu Như Ngọc - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Nhiều người cho rằng, Nhị cô nương của Cố gia xinh đẹp tươi tắn, chắc chắn là một cô nương dịu dàng như nước, nhu mì thiện lương. Nhưng mà, sự thật như thế nào thì có đôi khi chẳng mấy ai biết được. *** Trăng lạnh như sương, toàn thành bị bao phủ dưới màn đêm u tịch.   Lúc này cũng là giờ giới nghiêm, mọi con đường trong kinh đô lúc này ngoại trừ người cầm mõ gõ canh ra chỉ có bóng của những tuần vệ quân hoàng thành. Bởi vì thời tiết không tốt, trời đêm không một ánh sao, các con phố chìm trong một màu đen thăm thẳm, còn có đèn lồng lắc lư trong tay của tuần vệ quân cùng với đèn lồng treo trên cổng chính phủ đệ của nhà quý tộc thế gia tỏa ra ánh sáng le lói ảm đạm.   Đội trưởng đội tuần vệ hà hơi thổi ra một luồng khí lạnh, liếc nhìn các huynh đệ sắc mặt bị cóng đến trắng bệch bước đi ở phía sau, khẽ hô: “Các huynh đệ, hăng hái lên nào.”   Gần đây, sức khỏe của thánh thượng không tốt, vui buồn thất thường, do đó không ít cung nhân chịu tai bay vạ gió, hắn cũng không muốn gặp phải chuyện không hay trong ca gác của mình.   Vừa nghĩ như vậy, hắn nhìn thấy ở phía thông với cánh cổng hoàng cung, đột nhiên một đội thị vệ mặc cẩm y cưỡi ngựa phóng vọt qua. Đội nhân mã này nhìn thấy bọn hắn cũng không ngừng lại, chỉ ném cho hắn một tấm thẻ bài, sau đó thúc ngựa biến mất trong màn đêm.   Hắn cầm thẻ bài lạnh lẽo kia lên, đặt ngay trước mặt quan sát, lập tức giật thót mình hít một hơi thật sâu.   Đây không phải là lệnh bài của đội thân vệ thánh thượng sao, hơn nửa đêm vội vội vàng vàng phóng ra ngoài cung. . .   Hắn biến sắc, không dám nghĩ nhiều nữa, nhưng tay bất giác nắm thật chặt bội đao đeo bên người   “Bong…bong….bong…” Nửa đêm canh ba, tiếng chuông ngân lên xé tan màn đêm tĩnh mịch.   Trong đông tiểu viện của nội viện phủ Ninh Bình Bá, mấy nha hoàn gác đêm đã bị tiếng chuông ngân đánh thức từ lâu, cũng không kịp búi tóc, phủ thêm ngoại sam đã vội vàng chạy về phía nội thất.   “Tiểu thư.” Bảo Lục chạy vào trong viện đầu tiên, nhìn thấy trong sa mạn có động tĩnh, liền chạy thẳng đến bên giường, gấp gáp nói: “Tiểu thư đã tỉnh chưa?”   Đi theo sau lưng Bảo Lục là mấy nha hoàn khác cũng bắt đầu châm lửa đốt đèn còn nhanh tay tháo gỡ những vật dụng trang trí gì đó hoa lệ bên trong phòng, động tác nhanh thoăn thoắt khiến ai nấy nhìn thấy cũng phải chấn kinh.   “Bảo Lục, đã xảy ra chuyện gì?” Dưới áo ngủ hoa gấm là một tiểu tiểu thư chừng 10 tuổi, chậm rãi ngồi dậy, nghe thấy tiếng chuông vẫn âm vang như cũ, khuôn mặt ngây thơ trắng noãn ngơ ngác ngước mắt lên hỏi.   Bảo Lục thấy nàng ngẩn ngơ như vậy thầm nghĩ tiểu thư đã đoán được chuyện gì vừa xảy ra, xoay người mở rương gỗ lấy ra sam y thay cho tiểu thư, còn lo khí trời đêm nay trở lạnh bèn phủ thêm cho nàng một tấm áo choàng.   Ngay sau đó lại có một tốp nha hoàn đi đến, nhanh chóng thay vớ đã được ủ ấm vào cho nàng. Cũng bởi vì tuổi nàng còn nhỏ, nha hoàn Thu La chỉ búi cho nàng một kiểu tóc đơn giản, dùng hai cây trâm cố định tóc lại chứ không dùng thêm bất cứ vật trang sức nào nữa.   Cố Như Cửu ngồi trên băng ghế được bọc gấm, mặc kệ mấy nha hoàn liên tay sửa soạn cho mình, tiếc tiếc rằng trong một năm tới lại không được dùng bộ trang sức trâm cài mấy hôm trước đây mẫu thân vừa chọn cho mình.   Lúc này tiếng chuông tang lại vang lên, đồng thời còn có thêm nhiều tiếng chuông như thế ngân lên, ngoại trừ đế vương băng hà ra, còn có ai được cử hành nghi lễ thế này?   Chờ đến khi nàng cầm ấm lò sưởi tay bước đến nhà chính gặp mẫu thân thì tất cả mọi vật trang trí hoa lệ trong tiểu viện của nàng đã được gỡ xuống nham nhở. Nàng có chút tiếc nuối ngẩng đầu nhìn nơi lúc trước được treo chiếc đèn lồng đỏ, tuy rằng không kịp thay bằng đèn lồng có màu sắc khác, nhưng đèn lồng đỏ đã được lấy xuống nên bây giờ nhìn lên trông có vẻ trống trải.   Nhìn thấy cảnh này, nàng liền nhớ tới vị tỷ tỷ đã xuất giá mấy ngày trước đây, khẽ mím chặt môi, trên má liền ẩn hiện đôi lúm đồng tiền xinh xinh.   Mấy nha hoàn đi bên cạnh thấy thế, biết tiểu thư đang tiếc nuối vị đại tiểu thư mới xuất giá, chẳng qua các nàng chỉ là nha hoàn, cũng không tiện khuyên can điều gì.   Phu nhân có được bốn người con, hai trai, hai gái, hai vị công tử cùng đại tiểu thư đều lớn tuổi hơn khá nhiều so với tiểu thư, cho nên đều rất thương yêu cô em gái bé nhỏ này. Sau khi Đại tiểu thư xuất giá, nhị tiểu thư luyến tiếc cũng là chuyện hiển nhiên.   Đông tiểu viện cũng khá gần chính viện, nhóm người của Cố Như Cửu đi vài bước đã đến chính viện.   Lúc này, Dương thị đang loay hoay căn dặn đám nô bộc thu xếp tất cả mọi thứ trong phủ, nhìn thấy con gái mình đến, vội vàng quay sang nói: “Cửu Cửu sao lại đến đây?” Tuy miệng nói thế, nhưng quay sang vội bảo hạ nhân ngâm ấm trà nóng cho nàng, sau đó cầm lấy tay của Cố Như Cửu xoa xoa sưởi ấm, cẩn thận kiểm tra xem nàng có bị lạnh hay không.   Năm đó, nàng đã qua tuổi 30 mới mang thai cô con gái nhỏ này. Lúc con gái chào đời, dung mạo tuy rằng xinh đẹp hơn hẳn ba đứa con trước của mình, nhưng thân hình gầy gò, tong teo, cho nên nàng luôn lo lắng đứa bé này không chống đỡ được bao lâu, liền bàn với phu quân đặt nhũ danh cho con là “Cửu Cửu”, duy nguyện con gái mình được sống thật lâu, thật bình an. ... Mời các bạn đón đọc Như Châu Như Ngọc của tác giả Nguyệt Hạ Điệp Ảnh.
Em Là Vì Sao Trong Mắt Anh - Lã Diệc Hàm
Em Là Vì Sao Trong Mắt Anh Một người hờ hững, một người đau khổ, Một người trung thành, một người lừa dối. Một người cho đi, một người cướp đoạt, Một người tin tưởng, một người giấu diếm. Chỉ tiếc rằng tình yêu không phải phép toán một cộng một bằng hai. Bạn đã bao giờ nghe nói tới một vụ án liên quan đến những mối tình cắt không đứt, càng gỡ càng rối như vậy không? Nhưng có lẽ, trong mối tình đó, chỉ cần một người bằng lòng quay đầu, nhìn về phía sau, có lẽ tất cả sẽ là bình minh tươi sáng và có lẽ ngày hôm nay… mọi chuyện đều đã khác… *** “Ra biển uống rượu có được không? Anh mời em ra bờ biển, em mời anh uống rượu?” “Được.” “Có cần đợi anh tắm rượu, thay quần áo không?” “Không cần, năm phút nữa anh sẽ ở dưới nhà đón em.” “Vâng.” Đúng năm phút sau, chiếc Lexus màu đen đỗ ngay dưới một tòa chung cư cao cấp nào đó. Một tiếng đồng hồ sau đó, Lexus đã lại xuất hiện trên bãi cát bên bờ biển. Những chai bia bị vứt ngổn ngang ở ghế sau. Ở phía trước, mỗi người kẹp một điếu thuốc trên tay, yên lặng ngồi đó. Làn khói thuốc vấn vít, hòa theo điệu nhạc nhẹ nhàng phát ra từ DVD, khẽ vang vọng trong không gian chật hẹp. Đó là bản nhạc Fur Elise nổi tiếng của nhạc sỹ Beethoven. “Sao vậy? Gọi anh ra đây mà lại chẳng nói câu gì?” Rất lâu sau, Phó Minh Tích rít một hơi thuốc, đột ngột quay mặt sang. Doãn Thần Tâm ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn suy trì trạng thái đờ đẫn như trước. Người đàn ông trước mắt có chiếc mũi diều hâu mà cô thân thuộc nhất, khiến cô cứ bất động ngồi nhìn mãi, dường như có thể thông qua hình dạng của chiếc mũi ấy, mon men tiến vào trái tim ở một nơi khác. Phó Minh Tích khẽ mỉm cười – Thật đấy, rất hiếm có người đàn ông nào ngay cả nụ cười cũng gợi cảm như vậy, nhưng Phó Minh Tích lại có thể làm được mà không tốn chút sức lực nào. “Còn nhìn nữa, anh sẽ cho rằng em đang quyến rũ anh đấy.” “…” Bờ môi mỏng nam tính căng ra, ghé sát tới trước mặt cô như có ý trêu chọc, chóp mũi hai người đã chạm vào nhau” “Thật sự định quyến rũ anh?”. Nhưng cô vẫn chẳng nói chẳng rằng. Thế là anh ấy chầm chậm di chuyển, mang theo chút trêu chọc như đùa bỡn, chút thăm dò chân thành nhất, dùng một tốc độ mà ngay cả cô cũng không nhận ra, định áp môi mình lên hai bờ môi đỏ hồng kia. Chậm rãi, từ từ, từng bước một, lặng lẽ, không một tiếng động… Chính vào khoảnh khắc đó, Doãn Thần Tâm đột nhiên khựng lại, khẽ gọi một tiếng “Phó Minh Tích”. Ngay sau đó, khi anh ấy còn chưa kịp phản ứng lại, cô bỗng nhiên òa lên khóc, nức nở rất to. Anh ấy sững người. “Phó Minh Tích! Phó Minh Tích…”, cô bỗng nhiên trở nên khác thường, giữ chặt lấy anh ấy như vớ được một cọc gỗ nổi trôi giữa đại dương mênh mông. Cô ôm chặt lấy cổ Phó Minh Tích, ra sức vùi mặt mình vào lòng anh ấy: “Phải làm sao đây? Người phụ nữ thần kinh ấy gọi điện đến nói những lời đó, em nên làm thế nào đây? Em thật sự không biết nữa…”. Tiếng khóc nghẹn ngào của cô gái khiến người đàn ông buông một tiếng thở dài khó xử, tiếng thở dài ấy khẽ khàng mà miên man. Giống như việc cô vô vọng ôm lấy anh ấy, chia sẻ với anh ấy mọi bối rối của bản thân, còn bản thân anh ấy thì vô vọng ngồi trong chiếc Lexus sang trọng nhưng vĩnh viễn không thể lái ra khỏi bãi cát mênh mông này vậy. Tay Phó Minh Tích, rất lâu sau, cuối cùng cũng nặng nề ôm chặt lấy cô, che chở cô trước vòm ngực mình, tay còn lại vỗ về bả vai đang không ngừng run rẩy của cô. Giây phút ấy, Phó Minh Tích đã nghĩ, nếu tất cả cho phép, anh ấy tình nguyện cứ ôm cô như vậy, cho tới khi biển cạn đá mòn – chỉ cần cô đồng ý… ... Mời các bạn đón đọc Em Là Vì Sao Trong Mắt Anh của tác giả Lã Diệc Hàm.
Câu Chuyện Mà Anh Không Biết - Lục Xu
Sách Nói Câu Chuyện Mà Anh Không Biết   Một cô gái si tình một chàng trai, luôn tự trách mình tại sao không thể gặp anh sớm hơn được anh yêu thương được anh che chở lo lắng. Hiện tại anh đang quen và yêu một cô gái, tình cảm anh dành cho cô ấy rất thiêng liêng nhưng đột nhiên một biến cố lớn xảy ra anh bị tai nạn mất trí nhờ, tuy anh không còn nhớ gì nhưng phần ký ức về người con gái anh yêu sẽ vẫn còn tồn tại trong đầu anh không bao giờ quên. Lúc này cô mới nhận ra, xuất hiện một ý nghĩ, nếu cô và anh gặp nhau sớm hơn, liệu hai người có thể sống hạnh phúc bên nhau? Nhưng chuyện kì tích đó sẽ mãi mãi không bao giờ xảy ra với cô. *** "Anh nói, mắt nhìn của anh vẫn tốt. Trước khi mất trí nhớ, anh yêu cô ấy, liệu sau khi đã quên hết tất thảy, anh có còn tình cảm với cô ấy hay không? Tình yêu chính là người trong trái tim mình trước sau luôn là một, dù cho anh mất đi kí ức thì người mà anh yêu vẫn chỉ là cô ấy. … Lộ Chi Phán có phần thấp thỏm. Trong đầu cô chợt xuất hiện một ý nghĩ, nếu cô và anh gặp nhau sớm hơn, liệu hai người có thể sống hạnh phúc bên nhau? Cô rõ ràng hơn ai hết, chuyện đó không thể nào xảy ra." Mời các bạn đón đọc Câu Chuyện Mà Anh Không Biết của tác giả Lục Xu.
Cặp Đôi Hoàn Cảnh - Lập Thệ Thành Yêu
Nhân vật chính Tiêu Dao là một nàng yêu quái bình thường, cuộc đời bình thường, pháp thuật bình thường, kết bạn với một cậu yêu quái khác cùng sống những tháng ngày tiêu dao không cần lo nghĩ. Dạ Mặc là một chàng trai loài người, lại vì một câu nói bông đùa của nàng yêu quái Tiêu Dao mà nỗ lực tu luyện thành yêu, nỗ lực thực hiện lời hứa của chính mình, cùng nàng sáng chơi biển cả chiều về nương dâu, tận hưởng mọi vui vẻ khoái lạc của thế gian. Một con yêu quái lười nhác vô công rồi nghề ăn no chờ chết như nàng, lại được nuôi dưỡng bởi một vị thần tiên thân phận bí ẩn, pháp lực vô biên. Nàng không biết người đã nuôi nàng cả vạn năm nay rốt cuộc là thần tiên gì, cũng giống như chính nàng cũng không biết bản thân mình rốt cuộc là loại yêu quái gì. Cuối cùng tình yêu sẽ xuất hiện với nàng? *** “Ta không biết như thế nào mới gọi là thích một người, chỉ biết rằng phải đem lại cho nàng ấy một ngôi nhà che gió che mưa, giữ chặt lấy nàng ấy, bám lấy nàng ấy, khiến cho mỗi giờ, mỗi khắc nàng ấy ở bên cạnh ta đều cảm thấy thật vui vẻ. Hạ Hạ, có thể ta vẫn chưa thể hoàn toàn biết được sở thích của muội, nhưng ta nhất định sẽ dùng cả quãng đời còn lại của ta để tìm hiểu.” Mời các bạn đón đọc Cặp Đôi Hoàn Cảnh của tác giả Lập Thệ Thành Yêu.