Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kẻ Thù Vừa Ngọt Vừa Bám Người

Văn án 1:  Đáng lẽ Thiệu Hiển đã chết, thế nhưng trọng sinh trở về khi mười tuổi, lại còn gặp kẻ thù của mình. Ừm, hắn ta quyết định nhặt tên đó về nhà, nuôi dưỡng cẩn thận, để sau này tên kia lớn lên sẽ không chống đối mình nữa. Suy nghĩ thì hoàn mỹ, hiện thực lại tàn khốc. Bởi vì hắn không ngờ rằng, kẻ thù của hắn lại trở nên vừa ngọt vừa dính. Chỉ là tiểu bánh ngọt này cảm giác thật không an toàn, thường xuyên rơi nước mắt. Hắn vừa khóc, Thiệu Hiển liền không có cách nào, đành phải cho hắn muốn gì được nấy. - -----------o-------------- Văn án 2:  Thiệu Hiển trên đường đi đấu thầu, đột ngột bị tai nạn giao thông mà qua đời. Trước khi chết, hắn nghĩ: không có mình, Phó Bách Châu nhất định rất vui mừng đi. Rốt cuộc ở Yến thị, Phó Bách Châu lấy hung danh tàn nhẫn độc ác mà đẩy lui mọi người. Chỉ có chính mình dám cùng hắn đối nghịch. Khi tỉnh dậy, hắn đang mặc tây trang được thiết kế riêng, một lần nữa trải qua sinh nhật mười tuổi. Lại nhìn thấy một đứa nhỏ bẩn thỉu đang bị những đứa trẻ khác cưỡi lên lưng trong sân vườn. Hắn bỗng nhớ tới, kiếp trước vẫn luôn có một tin tức lưu truyền rộng rãi, về kẻ họ Phó tàn nhẫn nào đó có một tuổi thơ bất hạnh vô cùng.... *** Nhị thiếu gia nhà họ Thiệu được công nhận là dạng không thể chọc vào. Tiền Văn Kiệt sau khi chuyển đến liền biết, bởi vì hắn vừa mua được một quả bóng cao su, không cẩn thận đá trúng cái đầu nhỏ của Thiệu gia nhị thiếu, Thiệu gia nhị thiếu ngã xuống đất, hôn mê phải đưa vào bệnh viện. Đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh. "Thằng nhãi ranh chơi cái gì không chơi? Một hai đòi đá bóng! Cái thằng nhóc chết tiệt này! Về nhà không đánh con một trận nhớ đời thì bà đây không mang họ Uông nữa!" Trên lối đi nhỏ trong bệnh viện, một người phụ nữ lôi Tiền Văn Kiệt xềnh xệch, chân mang giày da, sắc mặt nôn nóng chạy về hướng phòng bệnh. "Lát nữa phải xin lỗi người ta, có biết chưa?" Người phụ nữ thấy hắn bộ dáng tâm như tro tàn, lập tức giận sôi máu, một tay nhéo lỗ tai, một tay tát bốp vào mông hắn, "Có nghe hay chưa!" "A, đau đau đau! Mẹ! Con đã nói là không phải con đá mà!" – Khuôn mặt nhỏ của Tiền Văn Kiệt phồng lên, vừa nói vừa thở phì phì. Hắn không rõ, bình thường mẹ đối xử với hắn vô cùng dịu dàng, vì cái gì bỗng nhiên vô lí ngang ngược như vậy. "Bóng là của con, bọn nhỏ đều nói là con đá, còn dám nói dối!" Hai người đi tới trước phòng bệnh, người phụ nữ đang định gõ cửa, cửa đã được người bên trong mở ra. Là một y tá. Nàng vội nhỏ giọng hỏi, "Y tá, cho hỏi đứa bé trong phòng bệnh này bị thương thế nào? Có nghiêm trọng lắm không?" Nàng là thật sự lo sợ, giỏ xách trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Vất vả lắm việc làm ăn của ba thằng nhãi ranh này mới tốt đẹp lên một chút, cả nhà họ dọn đến khu biệt thự xa hoa, vừa chuyển vào một ngày, thằng con chết tiệt nhà mình liền đem Thiệu gia bảo bối kia đá thẳng vào bệnh viện, đúng là làm bậy hết sức! Y tá liếc mắt, thấy nàng một thân hàng hiệu, tuy rằng nhìn tục khí, nhưng toàn thân trên dưới còn nhiều hơn tiền lương một năm của mình, liền trả lời, "Bị thương không nghiêm trọng. Chỉ là vẫn chưa tỉnh lại thôi." Chưa tỉnh? Nàng lập tức ngẩn người, Thiệu gia nhị thiếu bị đá trúng một cái đã thành người thực vật luôn à? Nàng định thần, nhất thời vừa áy náy vừa sợ hãi, không khỏi bi thương vô cùng, đưa lưng dựa vào cửa phòng bệnh. Kết quả cửa phòng đóng không kín, nàng bỗng nhiên ngã vào trong, cơ thể mất cân bằng lại lao về phía trước vài bước, lập tức bổ nhào vào cuối giường bệnh, làm giương lay động một trận kịch liệt. "Mẹ!" Tiền Văn Kiệt chân ngắn chạy vào, đột ngột đối diện với đứa bé đang nằm trên giường bệnh Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ. Con trai bảo bối mãi không tỉnh lại, Thái Nhã Lan tức giận, lại nhìn thấy hai vị khách không mời mà tới, đang muốn quát lớn vài tiếng, lại nghe đứa trẻ kia sợ hãi kêu lên, "Tỉnh rồi kìa!" Con tôi! Thái Nhã Lan bất chấp, vội quay đầu qua, liền nhìn thấy một đôi mắt to tròn, đen lay láy. "Hiển Hiển, con tỉnh rồi sao, có chỗ nào khó chịu hay không?" Nàng vừa hỏi vừa đưa tay bấm chuông. Thiệu Hiển mới từ một trận đau đớn tinh thần tỉnh lại, liền nhìn thấy bên mép giường có một đứa trẻ, cặp lông mày đen thô như cậu bé bút chì (Shin), quả thực quá hút mắt. Sao lại thế này? Chẳng lẽ hắn gặp tai nạn bất tỉnh mười mấy năm? Vừa tỉnh thì Tiền bút chì đã có Bút chì con luôn sao? Xem bộ dáng này, nói không phải con ruột cũng không có ai tin. Hắn lại xoay đầu nhìn sang bên phải, quả thực bị dọa cho nhảy dựng. Hiện tại y học phát triển đến mức này rồi ư? Còn có thể cải lão hoàn đồng? Mẫu thượng đại nhân bộ dáng này, nói là gái hai mươi người ta còn tin! Nghe được giọng điệu quan tâm của nàng, Thiệu Hiển trong lòng ấm áp, hắn ngọt ngào hô, "Mẹ." !!! Giọng của hắn tại sao lại như trẻ con chưa thay răng sữa vậy! Đầu óc linh hoạt suy nghĩ một phút đồng hồ, hắn hung hăng nhéo đùi mình, đau đến tí thì rớt nước mắt, kết quả mẹ vẫn là mẹ, đứa bé kia vẫn ở đây. "Mẹ, con muốn soi gương." Thái Nhã Lan hiểu lầm ý hắn, cười an ủi nói, "Hiển Hiển, con không bị xấu đi đâu, vẫn đẹp lắm." Thiệu Hiển nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt. Thái Nhã Lan đành phải mở túi ra tìm, mãi vẫn chưa tìm thấy cái gương nào cả. "Nếu không, dùng của tôi này?" Người phụ nữ yếu ớt đưa qua một mặt gương nhỏ. Thái Nhã Lan còn chưa phản ứng kịp, Thiệu Hiển liền lễ phép tiếp nhận, "Cảm ơn dì Uông." Uông Thục Phân: "...... Không cần đâu." Thiệu gia nhị thiếu thế mà lại biết mình! Sao trong lòng lại vui vẻ thế nhỉ? Thiệu Hiển không biết nàng bên ngoài bình tĩnh bên trong sóng ngầm, hắn trừng mắt nhìn khuôn mặt non nớt trong gương kia. Đây là... đang nằm mơ sao? Lúc này, bác sĩ hấp tấp vào phòng bệnh, khách khí kiểm tra Thiệu Hiển một phen, xác nhận cơ thể hắn đã hồi phục, vài ngày nữa có thể xuất viện. Thái Nhã Lan vui vẻ tiễn bác sĩ ra khỏi phòng, gọi điện kêu người làm thủ tục xuất viện. Tiễn xong, quay người lại suýt nữa đụng phải Uông Thục Phân. "Cô là ai?" Nàng nhíu mày hỏi. Uông Thục Phân lùi một bước, áy náy cười cười, "Thiệu, Thiệu phu nhân, thật xin lỗi, nhị thiếu là do con trai nhà tôi làm cho bị thương, tôi tới để xin lỗi. À đúng rồi, tiền thuốc men hết bao nhiêu? Tôi bồi thường cho phu nhân." Nàng nói liền mở túi ra lấy tiền. "Không cần"- Thái Nhã Lan nhìn qua Tiền Văn Kiệt, thấy hắn bộ dáng thành thật, nói, "Về sau chú ý chút, đừng lại làm người khác bị thương." Tiền Văn Kiệt đang muốn giải thích, liền nghe mẹ mình rống lên, "Vừa rồi nói như thế nào? Xin lỗi nhị thiếu mau!" Hắn tức giận không chịu mở miệng. Không phải hắn làm, sao phải xin lỗi? Vì cái gì đến mẹ cũng không tin hắn. "Dì Uông, không phải cậu ấy làm đâu." Thiệu Hiển rốt cuộc cũng bỏ gương xuống, ánh mắt vẫn không nhìn qua. Tuy rằng đây chỉ là mộng đẹp trước khi chết, nhưng thấy một đứa bé bị oan uổng, hắn vẫn muốn giúp một tay. Đôi mắt Tiền Văn Kiệt sáng bừng, cảm kích nhìn nhìn Thiệu Hiển, vui vẻ nhảy nhót, "Mẹ có nghe thấy không? Không phải con làm! Không phải là con làm!" Thái Nhã Lan nhíu mày, "Hiển Hiển, vậy ai đá trúng con?" Thiệu Hiển máy móc đáp một câu, "Trần Dục." Kỳ thật năm đó hắn cũng không biết là ai đá, đơn giản bóng là của Tiền Văn Kiệt, cho nên tất cả mọi người đều tưởng Tiền Văn Kiệt làm mình bị thương. Tiền Văn Kiệt bị oan uổng mười mấy năm, sau chính Trần Dục uống say nói ra, chân tướng mới rõ ràng Vì chuyện này, Tiền Văn Kiệt còn tìm Trần Dục làm lớn một trận, đem Trần Dục đánh đến răng rơi đầy đất, cha mẹ nhìn không ra. Quả nhiên, dù là phiên bản thu nhỏ của Tiền Văn Kiệt, biết được xong tên đầu sỏ gây tội, cũng nhịn không được nổi trận lôi đình, xắn tay áo lên nói, "Mẹ! Cái tên Trần gì đó hãm hại con! Con muốn tìm nó đánh một trận!" Uông Thục Phân lại đánh hắn một cái, "Cái gì mà đánh một trận? Tuổi nhỏ không lo học, sau này ngóc đầu lên nhìn ai?" Tiền Văn Kiệt tức thời rụt người như chim cút. Nói thật, sức chiến đấu của hắn toàn bộ đều do được thừa hưởng gen ưu tú của bố mẹ, cha mẹ đều biết đánh đấm, hắn trò giỏi hơn thầy, lớn lên so bạn cùng lứa có phần chắc nịch hơn. Mỗi tội bị lùn. "Bóng kia không phải là của con sao?" Thái Nhã Lan hỏi. Tiền Văn Kiệt ngoan ngoãn đáp, "Là của con, nhưng con chạy về nhà đi vệ sinh, bóng bỏ lại trên sân." Manh mối đã tra ra. Mọi người đều ở trong một khu biệt thự, trong khu có một công viên trò chơi công cộng, bọn nhỏ đều thích chạy qua chơi, Trần Dục nhìn thấy quả bóng không có ai trông, trộm đá chơi cũng là chuyện hợp tình hợp lí. "Về sau không được tùy tiện vứt đồ lung tung như vậy, nghe không?" Uông Thục Phân giáo huấn một câu, nhưng ngữ khí rõ ràng nhu hòa hơn một chút. Tiền Văn Kiệt oán hận gật đầu, "Con biết rồi." Chờ hắn trở về, nhất định phải tìm Trần Cẩu Đản kia báo thù! Trộm chơi bóng của hắn chưa tính, đá trúng người khác còn đổ oan cho người mới đến, to gan quá rồi đấy. Mời các bạn đón đọc Kẻ Thù Vừa Ngọt Vừa Bám Người của tác giả Phong Cửu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vũ Điệu Bảy Lớp Mạng Che
  Vũ Điệu Bảy Lớp Mạng Che ( 七重纱舞 )         Thông Tin   Tác giả: Bá tước E Dịch: Bánh Tiêu Thể loại: Đam mỹ, Trinh thám, Kinh dị, Văn học phương đông Edit ebook: Kayako Saeki Nguồn: banhtieu137.blogspot.com Đăng:   Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com   Giới thiệu:   Cảnh cục New York bận rộn, Alex Li cùng nhân viên mới triển khai điều tra vụ án giết người liên hoàn.   Ở mỗi hiện trường hung án đều có máu tươi tung tóe, thủ pháp hung tàn.   Tựa như hiến tế, văn tự màu máu tươi, là đầu mối duy nhất hung thủ để lại   』   Vì tháo gỡ mối liên kết giữa "Salome" và tình tiết vụ án.   Alex Li tìm đến tiến sĩ Maurice Norman nhờ giúp đỡ.   Đồng thời sa vào trong vũng lầy của ái tình.   Nhưng theo tiến triển điều tra vụ án đưa đẩy, mỗi một bí ẩn được giải ra, bí ẩn mới lại nổi lên.     Có phải ái tình cùng chiếm hữu biến dị của "Salome" đã tạo ra những cảnh tượng hiến tế màu đỏ tươi này hay không, và tiếp đó John lại là nhân vật như thế nào. . . . .   
Đào Một Đào Ra Quỷ
    Thông Tin   Tác phẩm: Đào Một Đào Ra Quỷ - 挖坟挖出鬼 Tác giả: Quân Tử Tại Dã Thể loại: Đam Mỹ, Hiện đại, Kinh dị, Trinh thám, HE, Văn học phương đông Couple: Tiêu Úc x Lâm Ngôn. Tình trạng: Hoàn Độ dài: 73 chương +  2 phiên ngoại Editor: Kỳ Kỳ, Cô Nương Lẳng Edit ebook: Kayako Saeki Nguồn: yeudammonghoa.wordpress.com Đăng: dtv-ebook.com       Giới Thiệu     Trong một lần thực tập, Lâm Ngôn đồng học bất hạnh bị quỷ quấn thân .. Từ nay về sau rất nhiều chuyện quỷ dị phát sinh trong cuộc sống của hắn… Vì muốn cuộc sống quay về quỹ đạo, Lâm Ngôn dẫn dắt một cái tiểu mã nông cùng một tên đạo sĩ gà mờ bước đi trên con đường giúp quỷ đạt thành tâm nguyện… Nhưng càng dấn thân vào sâu hơn, Lâm Ngôn cũng dần nhận ra sự việc hoàn toàn vượt xa sức tưởng tượng của hắn…   Mà quan hệ của hắn cùng lệ quỷ lại bắt đầu phát sinh biến hóa… *** Review: Hiện đại, thần quái, kinh dị, ôn nhu công x cường thụ, hỗ sủng. Thụ Lâm Ngôn là sinh viên ngành khảo cổ. Đào đào đào, ai dè một ngày đang ở nhà thì thiệt sự có quỷ tìm tới cửa. Quỷ này chẳng những muốn giết người mà còn muốn cướp sắc. Đường đường là nam nhi đại trượng phu mà suốt ngày bị 35, Lâm Ngôn nổi điên dùng đủ cách, trải qua cả đống nguy hiểm mới dụ được quỷ vào căn phòng của một pháp sư để tống tiễn quỷ về chốn hư vô cực lạc. Khổ nỗi khi nhìn thấy quỷ bảo vệ con búp bê bị làm phép thành hình dáng mình bất chấp cả tính mạng thì bản tính thánh mẫu hiện về khiến bạn bỏ hết dắt tay quỷ chạy ra ngoài. Thế là, chuyện gì tới nó tới, Lâm Ngôn đem quỷ về tắm rửa sạch sẽ, chải đầu vấn tóc. Tèn ten, hóa ra quỷ cực đẹp trai, vô đẹp trai. Từ đó, hai người ở chung. Mình kể vui vui thế thôi chứ đừng nghĩ nó hài. Truyện không quá ghê nhưng nhiều đoạn sợ chết khiếp. Ám ảnh điệu cười “khặc khặc khặc” trong này vô cùng. Nhớ lần đầu đọc là lúc 12 giờ đêm, cảm giác lạnh từ đầu tới chân. Về mặt tình cảm thì nên xếp vào thể loại ấm áp nhưng truyện cũng xen lẫn nhiều nỗi buồn. Là Tiêu Úc sống mấy trăm năm trong bóng tối, cô đơn ám ảnh, không thể siêu sinh. Là một mối hiểu lầm dẫn đến bi kịch, là những mối tình đơn phương khiến con người ta sa lầy và nhúng tay vào máu. Cuối cùng, ai may mắn thì có tình yêu cứu rỗi, kẻ xui xẻo thì đành về với cát bụi thôi. Mình đánh giá cao tác giả cũng như cốt truyện. Đoạn cuối cũng có chút không hài lòng nhưng tựu chung vẫn rất thích nó. Không hố. Đề cử.
Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính của tác giả Đào Lý Sanh Ca. Tên khác: Vạn nhân mê chỉ tưởng cấp chủ giác an tĩnh đương sư tôn Tác giả: Đào Lý Sanh Ca Thể loại: Cường cường, Tiên hiệp, tu chân, Hệ thống, Ngọt văn, HE Nguồn: Tấn Giang Editor: Mòi học tra (wp chuongcholacda) Beta: Blue, Nửa đêm dậy viết pỏn Tình trạng: Hoàn (86 chương) Văn án: Một sư tôn ưu tú nhất định phải có gia sản bạc triệu, sẵn sàng vì nam chính mà phóng khoáng vung tay. Một sư tôn ưu tú nhất định phải có sức mạnh cực lớn, sẵn sàng vì nam chính mà đi cướp pháp bảo, che chở nam chính khỏi đao thương. Một sư tôn ưu tú còn cần phải xinh đẹp như hoa, giúp nam chính bỏ xa tìm gần chuyên tâm tu tiên, tránh xa si nam oán nữ. “Đạo lý ta đều hiểu.” Ánh mắt nam chính đầy vẻ dịu dàng: “Sư tôn đừng lộn xộn, bôi thuốc lên eo nào.” Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Lãnh Văn Uyên, Vi Sinh Huyền Dương Một câu tóm tắt: Sư tôn độc sủng một mình ta. *** Tóm tắt Vi Sinh Huyền Dương là một sư tôn tu chân tài giỏi, được vạn người sùng bái. Anh luôn mơ ước được sống một cuộc đời yên ổn, chỉ chăm lo cho việc tu tiên và dạy dỗ đồ đệ. Một ngày nọ, Vi Sinh Huyền Dương nhận được một nhiệm vụ từ hệ thống: phải dạy dỗ Lãnh Văn Uyên, một nam chính tu chân có số mệnh vô cùng đặc biệt. Lãnh Văn Uyên là một người có tài năng thiên bẩm, nhưng cũng rất nghịch ngợm và ương bướng. Vi Sinh Huyền Dương quyết định nhận nhiệm vụ này, với mong muốn có thể giúp Lãnh Văn Uyên trở thành một người tu chân chân chính. Dần dần, anh nhận ra rằng mình đã yêu Lãnh Văn Uyên, nhưng lại không muốn thừa nhận. Lãnh Văn Uyên cũng yêu Vi Sinh Huyền Dương, nhưng anh lại sợ hãi việc thừa nhận tình cảm của mình. Anh lo sợ rằng nếu để Vi Sinh Huyền Dương biết, anh sẽ bị lợi dụng, và tình cảm của họ sẽ không được đáp lại. Hai người cứ thế mập mờ qua lại, không ai dám nói ra tình cảm của mình. Cho đến một ngày, khi Vi Sinh Huyền Dương gặp nguy hiểm, Lãnh Văn Uyên đã không thể kìm nén tình cảm của mình nữa. Anh đã nói lời yêu Vi Sinh Huyền Dương, và hai người chính thức trở thành một đôi. Review "Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính" là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào và lãng mạn. Tác phẩm kể về câu chuyện tình yêu của hai nhân vật chính Vi Sinh Huyền Dương và Lãnh Văn Uyên. Vi Sinh Huyền Dương là một sư tôn tu chân tài giỏi, còn Lãnh Văn Uyên là một nam chính tu chân có số mệnh vô cùng đặc biệt. Hai người gặp nhau và dần dần nảy sinh tình cảm, nhưng lại không dám thừa nhận. Cho đến một ngày, khi Vi Sinh Huyền Dương gặp nguy hiểm, Lãnh Văn Uyên đã không thể kìm nén tình cảm của mình nữa. Anh đã nói lời yêu Vi Sinh Huyền Dương, và hai người chính thức trở thành một đôi. Câu chuyện có cốt truyện nhẹ nhàng, không có nhiều tình tiết gay cấn. Tuy nhiên, tác phẩm vẫn thu hút người đọc bởi những tình tiết ngọt ngào, lãng mạn của hai nhân vật chính. Vi Sinh Huyền Dương và Lãnh Văn Uyên là hai nhân vật được xây dựng rất thành công. Vi Sinh Huyền Dương là một sư tôn tu chân tài giỏi, nhưng cũng rất dịu dàng và ấm áp. Lãnh Văn Uyên là một nam chính tu chân có số mệnh vô cùng đặc biệt, nhưng lại rất nghịch ngợm và ương bướng. Sự kết hợp của hai nhân vật này đã tạo nên một câu chuyện tình yêu vô cùng thú vị. Ngoài ra, tác phẩm còn có những tình tiết hài hước, giúp người đọc giải tỏa căng thẳng. Có thể nói, "Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính" là một câu chuyện tình yêu đáng yêu và ngọt ngào, rất đáng để đọc. Đánh giá chung "Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính" là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào và lãng mạn. Tác phẩm có cốt truyện nhẹ nhàng, không có nhiều tình tiết gay cấn, nhưng vẫn thu hút người đọc bởi những tình tiết ngọt ngào, lãng mạn của hai nhân vật chính. Vi Sinh Huyền Dương và Lãnh Văn Uyên là hai nhân vật được xây dựng rất thành công, tạo nên một câu chuyện tình yêu vô cùng thú vị. Mời các bạn mượn đọc sách Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính của tác giả Đào Lý Sanh Ca.
Miêu Cương Khách
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Miêu Cương Khách của tác giả Tiện Phàm. Thể loại: đam mỹ, cổ đại, cường cường, gương vỡ rồi lành, chữa lành cho nhau, ngọt ngược, HE. Giới thiệu: "Thân mang trung cổ của ác nhân, cũng có thể bảo vệ người chu toàn." Thiếu chủ Miêu Cương công × thích khách hàng đầu thụ Mỹ nhân rắn rết × Thích khách thâm tình Sáo xám vút qua vùng trời giữa rừng, trong rừng sâu rộng lớn chợt hiện mê sương, góc áo viền đỏ sượt lùm cây, chất giọng yêu dị mang theo ý chế giễu. "Ô, quả là lâu ngày không gặp." "Sao lại làm bản thân thảm đến nhường này, ta sẽ đau lòng đấy." Cừu Nhạn Quy che vết thương, khoé môi rướm máu, cằm bị nâng lên, hắn khuất nhục quay mặt đi, khàn giọng nói, "Đừng chạm vào ta." - - Sau này. Cừu Nhạn Quy: "..... Y đâu." Hạ nhân thấp thỏm, "Ờm, thiếu chủ ngài ấy tới Liễu các rồi." Thích khách đem kiếm của hắn đi bắt thông dâm, thiếu chủ đang nhàn nhã nghe tiểu khúc thì cửa đột nhiên bị đạp, nhướng mày khua tay ra hiệu các cô nương bị doạ xanh mặt lui xuống. Ngước mắt nhìn về phía thích khách khôi ngô đang đỏ mắt, cong môi mỉm cười, "Nghe một khúc nhạc thôi mà, huynh ghen gì chứ." Thích khách không lên tiếng, trong lòng cứ chua mãi, cho đến khi bị ấn lên bàn, thân võ nghệ của hắn như thể đình công, nhưng vẫn vô thức giãy một cái. Thiếu chủ ngừng động tác, "Sao vậy, không cho chạm?" "....Cho." Thích khách nhỏ giọng đáp, "Huynh cứ chạm tùy thích." Tự mình chui vào lưới, chim bay mỏi về rừng. Mời các bạn mượn đọc sách Miêu Cương Khách của tác giả Tiện Phàm.