Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

Ngự yêu sư: những người sở hữu linh lực có khả năng thuần phục yêu quái. Kỷ Vân Hòa từ khi mới sinh ra đã mang trong mình ẩn mạch - một loại mạch tượng đặc biệt biểu trưng cho thân phận ngự yêu sư. Vì vậy mà nàng từ bé đã được đưa đến Ngự Yêu Cốc dạy dỗ. Kỷ Vân Hòa được Cốc chủ Lâm Thương Lan nhận làm nghĩa nữ, còn bố trí cho nàng làm Tả hộ pháp. Trong mắt mọi người, nàng được Lâm Thương Lan coi trọng, thậm chí còn có cơ hội trở thành người kế nhiệm vị trí Cốc chủ. Nhưng chỉ có Vân Hòa biết bộ mặt thật của Lâm Thương Lan, từ nhỏ nàng đã bị lão ta ép uống độc dược khiến nàng đau đớn đến chết đi sống lại, mỗi tháng sẽ sai người đưa thuốc giải cho nàng. Nàng biết, lão muốn làm như vậy để kìm hãm nàng, biến Vân Hòa thành một con cờ dưới tay lão, giúp lão âm thầm xử lý hết mọi chuyện trong tối không thể nói ra. Vân Hòa chán ghét Ngự yêu cốc đến cực điểm, đối với nàng nơi đây chẳng khác nào một lao tù. Nơi mà nàng hướng đến, là giang sơn như họa, là thiên hạ mênh mông. Nàng muốn đến vùng Giang Nam mỹ cảnh, sống một đời giàu sang phú quý, tự do tự tại, cứ thế cho đến hết đời. Lần đầu Kỷ Vân Hòa gặp giao nhân Trường Ý, là khi Thuận Đức Công chúa ở kinh thành sai người đem đến Ngự Yêu cốc một giao nhân sức mạnh kinh người. Công chúa muốn Ngự yêu cốc trong ba tháng phải thuần phục giao nhân này và phân phó ba việc: làm cho giao nhân nói được tiếng người, đuôi cá của hắn phải hóa thành đôi chân và trái tim một lòng, không bao giờ phản nghịch. Kỷ Vân Hòa ngày ngày nhìn thấy giao nhân Trường Ý bị người trong Ngự Yêu cốc đối đãi tàn nhẫn. Nàng chợt nảy sinh cảm giác đồng cảm với giao nhân này. Bởi Vân Hòa biết, tình cảnh của nàng và giao nhân này rất giống nhau. Sinh mệnh của bản thân bị kẻ khác nắm giữ quyền sinh sát, mạng sống của nàng và hắn nhỏ bé như loài kiến hôi mà chỉ cần bị kẻ khác dẫm mạnh, liền thịt nát xương tan. Cứ sau những khổ hình khắc nghiệt mà đám người trong cốc sử dụng với Trường Ý, Kỷ Vân Hòa lại đến địa lao chữa thương giúp hắn. Ở nơi này, chỉ có nàng quan tâm Trường Ý, chỉ có nàng bất chấp ánh mắt của mọi người mà dịu dàng bôi thuốc cho hắn. Trong những ngày tháng ngắn ngủi ấy đối với Trường Ý, trong mắt hắn dường như chỉ có Kỷ Vân Hòa, nàng giống như ngọn lửa hồng, sưởi ấm trái tim cô độc lạnh lẽo, soi sáng chốn ngục tù âm u. Khi Ngự Yêu cốc gặp hỗn loạn, nàng đáng lẽ đã có thể nhân cơ hội rời khỏi nơi đây, thực hiện giấc mộng tiêu dao tự tại mà nàng hằng mong ước. Nhưng Kỷ Vân Hòa bất chấp quay lại để giải cứu Trường Ý, muốn cùng hắn thoát khỏi Ngự Yêu cốc. Còn chưa thoát ra được thì nàng và hắn lại bị rơi vào Thập phương trận. Ở không gian tối tăm ấy chỉ có hai người họ, là Trường Ý lấy thân mình đỡ cho Vân Hòa một đạo kim quang. Trường Ý cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện với Vân Hòa. Hắn kể cho Vân Hòa nghe cuộc sống trước kia của mình nơi đại dương bao la xanh thẳm, về quy tắc cả đời giao nhân chỉ được phép có một bạn tình,... Vân Hòa một lần nữa cảm nhận được, nàng và hắn có cùng chí hướng. Hắn khao khát tự do vùng vẫy giữa biển rộng và trời cao, được phiêu lãng cùng giấc mộng hải hồ nơi đại dương sóng cả. Chứ không phải là cuộc sống tù túng bị người khác thao túng như một trò mua vui, một sủng vật không hơn không kém. Đại dương, mới là nơi mà hắn thuộc về. Tưởng chừng ra khỏi Thập phương trận, Vân Hòa và Trường Ý có thể tự do. Nhưng nàng và hắn phải quay về Ngự Yêu cốc một lần nữa. Kỷ Vân Hòa quay lại cuộc sống ngột ngạt trước kia, Trường Ý cũng phải quay lại địa lao chịu đủ loại khổ hình. Nhưng lần này, Trường Ý lại vì nàng mà tình nguyện bị chém đi chiếc đuôi cá vốn xinh đẹp để hóa thành đôi chân của loài người.  *** Buổi tối của mùa đông luôn đến sớm, hoàng hôn lưu lại vệt sáng màu cam bên ngoài cửa sổ, khung giấy đặc chế giống như phát ra kim quang, nhưng trong phòng lại hoàn toàn trái ngược, nếu không nhờ ngọn nến lớn cỡ hạt đậu đang le lói, trong ngôi nhà này cơ hồ không có ánh sáng. Người bên trong tấm chăn mỏng khẽ động, "hừ hừ" một tiếng rồi thức dậy. Nàng híp mắt, liếc nhìn cửa sổ: "Ồ, trời tối rồi, nên dậy thôi.". Dứt lời, uể oải ngáp một cái rồi ngồi dậy. Khẽ tựa đầu vào khung cửa sổ, nàng đưa mắt nhìn theo chuỗi ánh sáng đang khuất dạng. Chân mày hơi nhíu lại, nàng dùng những ngón tay nhợt nhạt, "két" một tiếng, đẩy thanh ngang chặn cửa ra. Đứng nép mình bên vách tường, nhẹ nhàng vươn tay chạm vào tàn lửa của mặt trời đang lui bước góc trời phía tây. Trong khoảnh khắc, đôi tay gầy gò khác thường của nàng giống như bị ánh mặt trời thiêu cháy da thịt, chỉ để lại xương trắng. Mà khi ánh sáng tắt, lại nguyên vẹn như lúc đầu. Kỷ Vân Hòa xoa xoa bàn tay, nhìn bộ xương khô của mình bại lộ dưới ánh mặt trời, nắm chặt tay thành nắm đấm, không cất tiếng âm thầm mắng: "Dọa chết lão nương rồi!". Vừa dứt lời, liền thấy dưới lầu bên ngoài tiểu viện, một nha đầu chậm rãi xách hộp thức ăn đi tới. Kỷ Vân Hòa thu tay về, nhưng không hề đóng cửa sổ lại. Hôm nay trời nắng, nhưng vẫn lạnh và có gió, gió rít gào ngang ngược thổi vào phòng, nhưng nàng không cảm thấy lạnh, chỉ núp sau bức tường nhìn ngắm núi xa sông rộng, thở dài mang theo hàn khí: "Tối nay xem chừng có tuyết, nên ủ một bầu rượu uống thôi." "Bang" một tiếng, cửa phòng thô lỗ bị đẩy ra. Hoàng hôn bên ngoài cũng đã chìm vào đường chân trời. Căn phòng rất nhanh hoàn toàn một là một mảnh tăm tối. Nha đầu Giang Vi Nghiên vừa xách hộp thức ăn tới, thập phần tức giận: "Còn muốn uống rượu? Cái cơ thể bệnh tật ốm yếu của cô, không sợ uống đến chết à?", lông mày Giang Vi Nghiên nhướn cao, có mấy phần xảo quyệt hống hách: "Đóng chặt cửa sổ lại, đừng để ngã chết, nếu cô chết thì không sao, rủi mà bệnh nặng, lại phiền đến ta chăm sóc cho cô.". Nàng ta vừa nói, vừa đặt hộp thức ăn lên bàn, giọng điệu đầy bực dọc. Kỷ Vân Hòa chống đầu dựa vào cửa sổ, chăm chú nhìn Giang Vi Nghiên, lắng nghe nàng ta mắng mình, nhưng không hề tức giận, còn có ý cười như có như không. "Ngày tuyết rơi lớn như vậy, ai nấy đều an an ổn ổn ở trong nhà, vậy mà ta còn phải đến đưa cơm cho cô." Giang Vi Nghiên ngồi xổm vừa lẩm bẩm oán thán vừa đem cơm bày xong, quay đầu lại, thấy Kỷ Vân Hòa vẫn đang thất thần bên cửa sổ mở toang, nhất thời lông mày dựng ngược lên: "Ta nói chuyện cô cũng không thèm nghe sao?" "Nghe rồi." Kỷ Vân Hòa cúi xuống nhìn nàng, không giống như đang đối mặt với một tiểu nha đầu tính khí nóng nảy liên tục quở trách, mà giống như một khung cảnh đẹp đẽ hiếm có, "Ngươi tiếp tục." Thấy Kỷ Vân Hòa phản ứng như vậy, Giang Vi Nghiên nhất thời nộ khí xung thiên*, đặt cái bát trên tay xuống, hai bước dài đến bên cửa sổ, đưa tay muốn đóng cửa sổ lại, ngay khi nàng ta sắp đem cái cửa sổ chết tiệt này đóng lại được, một cánh tay từ phía dưới đưa lên, khó khăn lắm mới chống đỡ được khung cửa giấy. Lại là kẻ có bệnh Kỷ Vân Hòa, chặn tay ở cửa sổ, không cho nàng ta đóng lại. Mời các bạn đón đọc Ngự Yêu (Ngự Giao Ký) của tác giả Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mẹ 17 Tuổi Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc - Trình Ninh Tĩnh
Khác với Em Mệt Rồi, Còn Anh Thì Sao?, tựa truyện online hay của tác giả Trình Ninh Tĩnh lại nói về tình mẫu tử nhiều hơn, khai thác nhiều khía cạnh đáng xúc động. Một đêm triền miên, cô bỏ trốn sang nước ngoài ngay khi trong bụng cô đã có thai đứa con của anh. Tám năm sau, cô về nước dẫn theo bên người một bé trai thiên tài siêu cấp đáng yêu, nhưng anh lại có vị hôn thê. Anh nói, " Giao đứa bé cho tôi, nếu không, hậu quả cô không gánh nổi đâu!" Cô nói :"Bổn tiểu thư xưa nay chay mặn điều ăn, nhưng ngặt nỗi tôi chưa bao giờ chịu ăn thiệt thòi, muốn đứa nhỏ vậy anh tự tìm người mà sinh đi!" Bảo bối tủm tỉm cười nói :"Muốn làm cha tôi, phải xem ông có đủ bản lãnh không rồi hãy nói..bằng không, ông chuẩn bị gánh chịu đại giới đi!" Hai cha con lần đầu gặp gỡ trên mạng.. Bảo bối giả dạng nữ nhân nhằm mục đích hấp dẫn sự chú ý của cha mình,"Cầu xoa xoa, cầu sủng ái, cầu ôm hôn!" Cha bé bình tĩnh đáp, " Cầu báo ba vòng, tôi đối với đối tượng ở trên giường có chút lựa chọn!" Cùng tiếp tục đón đọc truyện ngôn tình hay mang tên Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc để thưởng thức nhé. *** Thành phố S. Trời trong nắng ấm, bầu trời xanh thẩm không một áng mây, tại thành phố S đang diễn ra hôn lễ của Đường Bạch Dạ, người được mệnh danh người đàn ông độc thân hoàng kim, và nữ diễn viên quốc tế nổi tiếng Lâm Tình. Thảm đỏ, hoa tươi, lễ đường được bày trí một cách xa hoa, đây cũng chính là hôn lễ biết bao nhiêu người mơ ước tới. Với sự góp mặt của những danh nhân nổi tiếng, hay những ngôi sao đương thời nổi bật nhất hiện nay, mọi người đều phô trương thanh thế của mình. Cô đâu mặc một bộ váy sarê cưới màu trắng, được nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế giới Milan thiết kế, càng tôn lên vẻ đẹp như hoa như ngọc của cô, chỉ có thể dùng bốn từ ' khuynh quốc khuynh thành ' để miêu tả về cô ngay thời điểm này. Chú rễ mang đậm khí chất biếng nhác, dung mạo bức người, vừa hoa lệ lại thập phần yêu mị, vầng trán mang theo một cổ mị hoặc khiến người khác không thể bỏ qua, từng động tác giơ tay nhấc chân đều tỏa ra phong thái cao sang tao nhã, nhưng cố tình những động tác ấy lại càng khiến người xem không cách nào rời mắt. Cha sứ hỏi : "Chú rể Đường Bạch Dạ tiên sinh, anh có nguyện ý lấy Lâm Tình tiểu thư làm vợ, dù giàu sang hay nghèo khó, vẫn hứa vĩnh viễn không chia lìa hay không?" Đường Bạch Dạ môi mỏng gợi lên một chút, cười tà mị, nụ cười của anh vừa đa tình lại lộ ra vài phần vô tình. Hồi lâu vẫn không nghe thấy được đáp án. Mục Sư kinh ngạc, hỏi lại thêm một lần nữa, Lâm Tình kinh ngạc nhìn Đường Bạch Dạ, cô không hiểu, một Đường Bạch Dạ cưng chiều cô như thế, vậy anh vì cái gì phải do dự? Ngay khi mọi người kinh ngạc ngở ngàng thì Đường Bạch Dạ lên tiếng, "Tôi nguyện ý!" Lâm Tình khẽ thở ra tâm tình nặng nề thoáng buông lỏng, tất cả mọi người cũng đồng loạt thở ra một hơi. Cha sứ lại hỏi : " Cô dâu Lâm Tình tiểu thư, cô có nguyện ý gả cho Đường Bạch Dạ tiên sinh, dù giàu sang hay nghèo khó, vẫn hứa vĩnh viễn không chia lìa hay không?" Phanh một tiếng thật lớn, cánh cửa lớn của giáo đường bị người một cước đá văng. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, khung cảnh càng thêm mộng ảo. Một bóng dáng nhỏ xinh xuất hiện trước cửa giáo đường, một đầu tóc dài được cột cao thành kiểu tóc đuôi ngựa, khuôn mặt được che chắn dưới chiếc mặt nạ màu vàng. Bộ quần áo dạ hành bó sát người, nhìn cô có chút ngổ ngược, mỏng manh yếu đuối. Nhìn cô giống như mới bước ra từ trong chiến trường khốc liệt. Hiện trường bỗng chốc rối loạn, mọi người tụm lại, ghé tai bàn luận. Ai vậy? Khóe môi cô giương lên một nụ cười lãnh khốc, đột nhiên, cổ tay cô vừa chuyển, một khẩu súng lục liền xuất hiện trên tay, thẳng tắp nhắm thẳng về phía cô đâu Lâm Tình. Nhắm chuẩn, bóp cò. Viên đạn giống như tên rời khỏi dây cung, xuyên thẳng vào tim cô dâu. Thủ pháp rất nhanh, sạch sẽ, lưu loát. Máu tươi từ ngực Lâm Tình không ngừng chảy ra, đẹp giống như những đóa hoa mạn đà la, loài hoa của tử vong. Hiện trường đại loạn, mọi người không ngừng thét chói tai. Tay phải cô khẽ đặt trên môi, đột nhiên mỉm cười, còn tặng kèm thêm cho Đường Bạch Dạ một nụ hôn gió, sau đó xoay người, lưu loát rời đi, không để lại một chút dấu vết. Đường Bạch Dạ tựa tiếu phi tiếu ôm lấy khóe môi mình, nụ cười càng quái lạ, nhưng đôi mắt lạnh băng, không nhiễm một chút ý cười. Đường Bạch Dạ thong thả bước chân ra khỏi giáo đường. Bộ comlpe màu trắng dính một chút máu tươi, giống như phần mộ màu trắng được điểm lên những đóa hoa màu đỏ bắt mắt. Anh là đứa con cưng của trời, gương mặt hoa lệ, đẹp đẻ vô song, hé ra dung mạo đẹp tựa như một bức tranh được một họa sỉ tài ba vẽ ra, thật mê người. Người ngoài không ai xa lạ với danh tiếng Đường đại thiếu gia. Thủ đoạn mạnh mẽ, quyết đoán, đẹp đẽ. Anh là một người đàn ông vừa có thể bưng rượu đỏ chậm rãi nhấm nháp, vừa không một chút lưu tình nào đuổi tận giết tuyệt đối phương. Lãnh khốc, thị huyết, đẹp đẻ, mị hoặc cùng gom vào chung một chổ. Hôm nay chính là hôn lễ của anh, đảo mắt liền biến thành tang lễ. Nhóm người bên giới truyền thông chen chúc tiếp cận anh để được phỏng vấn. "Đường đại thiếu gia, Lâm tiểu thư thật sự bị bắn chết sao?" "Đường đại thiếu gia, anh có thể cho chúng tôi được biết, ai là người đã giết Lâm tiểu thư hay không?" "Có phải là có kẻ muốn trả thù anh không, Đường đại thiếu gia, anh có biết chuyện này là do ai làm sao?" ... Mời các bạn đón đọc Mẹ 17 Tuổi Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc của tác giả Trình Ninh Tĩnh.
Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con - Minh Châu Hoàn
Truyện Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con kể về một tờ khế ước, việc này đối với cô, một người con gái riêng, không có gì đáng để mắt, đã được gả cho Mạnh Thiệu Đình, con trai của một nhà quyền thế được mọi ao ước, ca ngợi. Trong hôn lễ , anh giống như một núi băng không thể tan, khiến cho trái tim ngôn tình của cô sợ hãi bởi sự lạnh lẽo. Ngày lại mặt, anh triền miên với một người con gái khác ở văn phòng... Anh không thể đếm được những tiểu thư con nhà thế giao cần "Thân sĩ chiếu cố " Cũng có những hồng nhan tri kỷ, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, muốn "Hàng đêm tâm sự" . Nhưng cô vẫn trải qua những ngày bình thường với cuộc sống an phận thủ thường, dùng trà, đọc sách “phong khinh vân đạm”. Anh muốn cô, cô nói “Vâng”, nằm xuống không chút cự tuyệt. Một tháng trời anh không trở về nhà, không đụng chạm đến cô, cô vẫn như cũ, mi tâm cũng không hề nhăn lại. Người khác làm trong lòng rối loạn, nhưng dần dần biến thành anh. Anh đi công tác ba tháng, nhà họ Phó tuyên bố phá sản, lúc này cô phát hiện ra mình đã mang thai. Trong lòng đầy sự khát khao, cô muốn báo cho anh tin tức tốt lành này, nhưng lại được biết anh đã chuẩn bị xong xuôi bản thỏa thuận li hôn, muốn kết hôn với một thiên kim tiểu thư con nhà thế giao, môn đăng hộ đối về làm vợ. Anh mang theo vị hôn thê đến nước Mỹ, Nhưng cô lại sinh non nên bị băng huyết, nguyên nhân do cô đang mang thai mà phải quỳ quá lâu trước linh cữu của cha đến không dậy nổi. Rồi sau đó, cô phải chịu đựng một cuộc sống hết sức khó khăn, rốt cục cô cũng quên đi những đau thương lẫn tình yêu với anh. Khi cô chuẩn bị gả cho một người đàn ông ưu tú khác, bỗng nhiên anh lại về nước tìm đến cô... Truyện cứ như vậy, anh nhìn cô, cười lạnh... Ngay trong buổi hôn lễ của cô, anh đưa tay xé nát chiếc áo cưới trắng tinh trên người cô, mạnh mẽ chiếm giữ cô... có phải vì không gặp nên không duyên, tình ta đến đây là hết? Mời các bạn đón đọc Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con của tác giả Minh Châu Hoàn.
Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh - Mèo Tứ Nhi
Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh là một trong những truyện ngôn tình hay nói về phòng bên cạnh chuyển tới một mỹ nam kiêu ngạo, tự đại, IQ=max EQ=0. Ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt cô đã bị anh đưa vào đồn cảnh sát nên Tô Song Song quyết định thù này không báo không phải nữ tử, không ngờ kế hoạch trả thù rất thuận lợi, thế nhưng anh lại nói "Cô làm hỏng hôn sự của tôi nên cô phải dùng chính mình để đền." *** Thời điểm Tô Song Song bị cảnh sát mang đi, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là, nếu như lúc mở cửa ra không ngẩng đầu lên thì tốt rồi, chỉ tiếc rằng bây giờ mới nhớ tới đã quá muộn. Trên đời này không bán loại thuốc hối hận. Tô Song Song quay đầu lại cố gắng trừng mắt một cách hung tợn nhất liếc nhìn người đang đứng trước cửa phòng bên cạnh, nét mặt tên đầu sỏ của mọi chuyện vừa xảy ra không có lấy một chút biểu cảm. Cô chỉ có thể oán giận rống lên một câu: "Tốt nhất anh đừng chuyển nhà đi. Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!" Trong lòng cô vô cùng bi phẫn nghĩ: "Anh ta tuy rằng bề ngoài có phần đẹp trai, nhưng trong tiết trời cuối thu rồi còn khỏa thân, chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm, còn không biết xấu hổ cố tình để lộ ra cơ bụng tám múi, vừa thấy đã biết không phải là người tốt đẹp gì." Người con trai đứng ở cửa nghe tiếng động liền nhìn thoáng qua Tô Song Song, trong mắt mang theo vẻ lạnh nhạt, tỏ vẻ như nhìn một kẻ ngốc, hơi nghi hoặc nói: "Là cô tự tiện xông vào nhà tôi, tại sao tôi phải chuyển nhà?" ***  Giống với Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ, truyện dẫn dắt bạn đọc đến với những tình tiết đầy lãng mạn, có chút hài hước và trọn bất ngờ khi đọc từng chương truyện. Mời các bạn đón đọc Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh của tác giả Mèo Tứ Nhi.
Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần - Diệp Phi Dạ
Từ đó về sau, cô liền bị anh dây dưa.... truyện ngôn tình bắt đầu từ đây.... cô cũng chẳng e lẹ, cùng anh dây dưa không rõ.  Trước khi cưới, cô dùng mọi cách để bức hôn anh, sau khi cưới, cô tìm mọi cách làm như thế nào để có thể ly hôn với anh. "Nam thần, tôi không cưới! Không cưới! Không cưới!" Cuối cùng sau ba lần khi cô nói chuyện quan trọng, anh dứt khoát ném cho cô một tờ giấy thỏa thuận ly hôn.  Vốn tưởng rằng cuối cùng cũng được giải thoát, nhưng không nghĩ rằng... Sau khi ly hôn, lúc nào anh cũng tiến vào phòng của cô, quấn lên người cô... Cô rốt cục cũng không thể nào nhịn được nữa mà hét lên: "Chúng ta đã ly hôn!"  Anh bình tĩnh liếc mắt nhìn cô một cái, đem giấy thỏa thuận ly hôn ném đến trước mặt cô, phía trên ghi rõ ràng là: Xe thuộc về cô, nhà thuộc về cô, công ty thuộc về cô, con cái thuộc về cô, anh...cũng thuộc về cô? Hãy đọc Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần để khám phá tiếp phần dở dang về cuộc đời của họ nhé. Mời các bạn đón đọc Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần của tác giả Diệp Phi Dạ.