Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Cầu Lại Ngắm Em - Cố Tây Tước

Em, ôm mối tình câm lặng suốt thời thanh xuân tươi đẹp nhất. Người ấy đi, em cũng biến thành đám mây bồng bềnh phiêu dạt, mơ hồ, mông lung... Mười chín năm trời lớn lên cùng người ấy, lại mất năm năm trời để thực hiện tất cả những giấc mơ của người ấy... Có phải người ấy đã mang anh đến để xoa dịu trái tim em? Anh, ôm nỗi nhớ nhung em dù chỉ gặp nhau một lần duy nhất, nhiều năm sau gặp lại, em vẫn như một nỗi ám ảnh mơ hồ, níu giữ anh kể cả khi anh chìm vào giấc ngủ, để rồi sau đó, anh trở thành kể ngốc vì cứ mải miết đi theo dấu chân em. Có sao đâu khi anh nói, chỉ cần anh yêu em là đủ... Khi em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, em có biết rằng, người đứng trên lầu lại ngắm em... *** Tình đến tự thuở nào, chết vẫn còn sâu nặng. 1. Em rất xin lỗi vì không kìm lòng được mà viết thư cho anh. Em biết điều này có thể sẽ làm anh khó xử. Xin lỗi, chỉ là em… thấy nhớ anh. Nếu anh không muốn đọc thì cứ ném vào thùng rác cũng được, còn em, em vẫn sẽ coi như anh đã đọc rồi, bởi vì như vậy em sẽ thấy lòng dễ chịu hơn. Mấy hôm nay, dạ dày em cứ âm ỉ đau, em tưởng chỉ đau một chút thôi, nào ngờ đã hai ngày hai đêm rồi. Dạo này em rất bận, giờ ăn trưa được nghỉ ngơi chốc lát nhưng vẫn thấy mệt mỏi đến mức không thở nổi. Lúc nghỉ giải lao, em đưa Edward ra ngoài tản bộ. Em đứng đợi ở đó rất lâu mới nhìn thấy anh, đây là giây phút vui vẻ nhất trong ngày của em. Hôm nay anh bận không? Em rất nhớ anh. Thủy Quang, tháng Ba năm 2007 2. Anh có đọc thư không? Chắc đọc rồi nhỉ? Em rất căng thẳng, hễ nghĩ đến việc khi đọc thư có thể anh sẽ nhớ đến em, dù chỉ một chút thôi cũng đủ khiến em cảm thấy hạnh phúc rồi. Hôm nay, anh mặc áo len trắng rất đẹp. Em không theo dõi anh đâu, chỉ là… tình cờ em đi qua đó. Sáng nay gặp được anh, cả ngày tâm trạng em rất tốt. Em vẫn nhớ anh. Thủy Quang, tháng Ba năm 2007 3. Hôm nay, em thấy trong người khó chịu, thực ra thì mấy tháng nay đều cảm thấy không khỏe, tinh thần sa sút. Có lẽ em sẽ rời khỏi nơi này một thời gian. Hôm nay, mọi việc của anh đều suôn sẻ chứ? Em nghĩ, chắc chắn là tốt. Em rất nhớ anh. Thủy Quang, tháng Mười năm 2007 4. Em ngồi đối diện với anh trong thư viện. Thấy anh cầm sách lên rời đi, em luống cuống ôm ba lô theo ra ngoài. Em bước đi rất nhẹ nhàng, sợ anh phát hiện ra em, rồi lại sợ anh… vĩnh viễn không trông thấy em. Đã sang tháng Mười một rồi, gió đêm lạnh buốt thổi từng cơn trên con đường u tối. Nhưng có thể nhìn thấy bóng dáng anh là đủ rồi. Anh đang nói chuyện điện thoại, giọng nói rất dịu dàng. Vì sao, em lại buồn đến thế? Thủy Quang, tháng Mười một năm 2007 5. Vì tối qua bận rộn đến khuya, em quyết định để đến sáng nay ngồi viết thư cho anh dưới ánh bình minh. Ngày mai em đi, anh sẽ nhớ em chứ? Chắc là không đâu nhỉ? Em mặt dày viết thư cho anh, anh thấy phiền lắm phải không? Thời gian tới, anh sẽ được yên bình vì không có sự quấy nhiễu của em nữa. Thủy Quang, tháng Mười một năm 2007 6 . Hôm nay, em đã đợi rất lâu mà không thấy anh. Edward đói rồi, em phải đưa nó về nhà. Anh đi đâu thế? Em đợi anh lâu đến nỗi chân tay lạnh cóng cả rồi. Em rất nhớ anh. Lâu lắm rồi không được trông thấy anh. Rất nhớ… Thủy Quang, tháng Một năm 2008 7. Em vẫn luôn nghĩ, chỉ cần đứng ở đây nhìn anh, nhất định có một ngày anh sẽ chú ý tới em, nhưng có lẽ em sai rồi. Em giẫm lên dấu chân của anh mà đi, lặp lại những lời anh nói trong lòng. Còn anh, lại không biết em đang nghĩ gì. Thủy Quang, tháng Hai năm 2008 8. Em muốn bỏ cuộc rồi, em cảm thấy tâm trạng của mình ngày càng tệ. Tình yêu đơn phương này mệt mỏi quá. Em luôn cảm thấy anh quá xa vời. Chúc anh… gì nhỉ? Đột nhiên, em cảm thấy cuộc sống của anh rất tốt, ngoại trừ việc bị em đeo bám. Vậy thì, chúc anh sau này sẽ không bị em đeo bám nữa! Thủy Quang, tháng Tư năm 2008 Nhà Tiêu Thủy Quang nằm trong một đại viện điển hình của Tây An, trong viện có tất cả ba hộ gia đình, tuy không phải họ hàng thân thích nhưng tình cảm khá khăng khít, do thế hệ trước cùng hoạt động cách mạng. (Đại viện: khu nhà gồm nhiều phòng, sân rộng, sâu, nơi ở tập trung của nhiều hộ gia đình.) Đến thế hệ Thủy Quang, tính cả cô thì trong đại viện có bốn đứa trẻ, hai trai hai gái, tuổi tác xêm xêm nhau. Tiêu Thủy Quang nhỏ nhất, năm 1997, cô mười tuổi, Vu Cảnh Cầm mười một tuổi, hai cậu con trai La Trí và Vu Cảnh Lam đều mười ba tuổi. Trẻ con sống trong cùng một đại viện đương nhiên sẽ thân hơn so với bên ngoài. Tuy Thủy Quang kém Cảnh Cầm một tuổi nhưng từ nhỏ, hai người đã học chung lớp, đi học chung đường, tính cách hợp nhau nên lại càng thân thiết. Hai cậu con trai tính tình trái ngược nhau, La Trí hài hước, sôi nổi, còn Vu Cảnh Lam chín chắn, điềm đạm. Vì thế, phần lớn thời gian Tiêu Thủy Quang đều chơi cùng La Trí. Vu Cảnh Lam thường đi với Cảnh Cầm, hai anh em họ rất hòa thuận. Thỉnh thoảng, trước mặt Thủy Quang, Cảnh Cầm lại khen anh trai mình tài giỏi ra sao, thông minh thế nào. Nhiều lần như vậy, Thủy Quang không chịu được phải lên tiếng: “Đúng đúng đúng, anh Cảnh Lam của cậu là tuyệt vời nhất! Bao giờ cậu không cần anh ấy nữa thì nhượng lại cho mình, để mình cũng được kiêu hãnh một lần.” Những lúc như vậy, Vu Cảnh Cầm luôn bật cười thích chí. Tiêu Thủy Quang, La Trí, Vu Cảnh Lam và Vu Cảnh Cầm là thanh mai trúc mã đích thực, từ lúc có nhận thức đã bắt đầu chơi với nhau và biết rõ gia đình của nhau. Sau khi lên cấp ba, Thủy Quang và Cảnh Cầm được xếp vào hai lớp khác nhau. La Trí cười, trêu là cặp song sinh cũng đến ngày phải tách rời rồi. Năm lớp mười, kết quả học tập của Thủy Quang rất tốt, luôn đứng trong tốp năm của lớp, tốp mười của khối. Đương nhiên, để có thành tích này, cô đã phải nỗ lực hết sức mình. Một lần, sau khi thi xong, người bạn cùng bàn với Thủy Quang tấm tắc: “Tiêu Thủy Quang, cậu lại nằm trong tốp năm của lớp rồi, cậu may mắn thật đấy!” Thủy Quang nghĩ thầm: “Bà cô của tôi, thi cử thế này mà cậu nói là may mắn, mình không vui đâu nhé! Mình phải cố gắng nhiều lắm đấy, trên lớp luôn chăm chú nghe giảng, về nhà lại chăm chỉ làm bài tập, chưa đến mười một giờ thì chưa đi ngủ. Đây hoàn toàn là kết quả của sự nỗ lực. Đương nhiên, một phần là do mình thông minh nữa!” Hôm đó, hết giờ học, Thủy Quang tựa đầu bên cửa sổ nghĩ vẩn vơ. Cô phát hiện ra, so về thông minh, cô không thắng được Vu Cảnh Lam, so về may mắn, cô không bằng La Trí, còn về siêng năng, cô không bằng Cảnh Cầm. Cảnh Cầm đi vệ sinh cũng cầm Đường thi, Tống từ, ăn cơm cũng nghĩ đến thuyết tương đối… Cô nàng chưa bao giờ rơi khỏi tốp năm của khối, hai anh em nhà họ quả thực đều rất lợi hại. Thủy Quang càng nghĩ càng bi quan, thở dài một tiếng. “Tại sao mình lại xui xẻo thế này chứ?” Bạn cùng bàn lườm cô một cái, nói: “Được hời còn than lỗ!” “Cô nương, tại sao cậu cứ thích châm chọc mình vậy? Sao không đi soi mói người xếp thứ nhất trong khối ấy?” Cô bạn kia “xí” một tiếng, đáp: “Mấy người đó cao xa quá, mình không với tới, đành xuống tay với kẻ ở gần vậy!” Cô gái thẳng tính nhưng phải cái ác khẩu này tên là Thang Mạt Lị. Cô nàng cực kỳ ghét cái họ “Thang” của mình vì cảm thấy nó rất tầm thường, vì thế, ngay từ lúc khai giảng, cô nàng đã tuyên bố với mọi người rằng, đừng bao giờ gọi cả họ của cô ấy, chỉ cần gọi Mạt Lị hay Lị Lị là được. Thế là, năm học vừa bắt đầu, mọi người còn chưa nhớ hết mặt nhau nhưng cô nàng đã được mọi người thân thiết gọi là Lị Lị rồi. Đúng là lanh lợi hết phần của người khác. Gần chục năm sau, Thang Mạt Lị khoác vai Thủy Quang mà than thở: “Tiêu Thủy Quang, nhìn thấy cậu cứ như nhìn thấy ánh bình minh rực rỡ vậy! Cậu là nhân chứng duy nhất cho thời thanh xuân tươi đẹp của mình.” Thủy Quang muốn đáp lại một câu “mình cũng vậy”, nhưng cảm thấy ngượng miệng nên thôi. Suốt những năm cấp ba, Thủy Quang hầu như sống trong mông lung. Cô chỉ rõ ràng nhất hai việc: phải thi đỗ đại học và cô thích Vu Cảnh Lam. Nếu hỏi Thủy Quang dành tình cảm cho người con trai ấy từ khi nào, có lẽ bản thân cô cũng không trả lời được. Cô thích sự trầm mặc của anh,thích ánh mắt tĩnh lặng của anh, thích mái tóc đen bóng và cả chất giọng từ tốn, mạch lạc khi anh nói chuyện. Thủy Quang nhìn ra cửa sổ theo thói quen, tiết trời xuân ấm hoa nở này luôn khiến con người dễ xúc động. Kết thúc tiết học cuối, tiếng thu dọn đồ đạc huyên náo cả căn phòng, người thì về nhà, người thì đến căng tin ăn cơm. Thủy Quang chậm rãi đặt những cuốn sách tối nay phải đọc vào cặp sách, Vu Cảnh Cầm đứng ngoài cửa lớp gọi cô. “Thủy Quang, đi thôi!” Thủy Quang ra khỏi phòng học. “Đói chết đi được! Tiểu Cầm, có bánh quy không?” “Không, hồi sáng bị anh mình lấy mất rồi, anh ấy nói hôm nay có trận đấu bóng đá, có thể sẽ đói!” Vu Cảnh Lam đúng là thiên tài! Lớp mười hai rồi còn có thời gian và hứng thú đá bóng. Kể ra thì cũng lạ, với một nam sinh sạch sẽ, ngăn nắp như Cảnh Lam, mấy môn thể thao như cờ vây hoặc bơi lội có vẻ thích hợp hơn. Nhưng khi Thủy Quang xem một trận bóng của Vu Cảnh Lam, ánh mặt trời chiếu vào gò má anh làm toát lên vẻ thanh xuân tươi tràn sức sống, khiến người ta phải ngỡ ngàng rung động. Nhưng sự rung động của Thủy Quang không phải bởi một khoảnh khắc nhất thời này, mà đã được tích lũy sau rất nhiều năm. Cô thích Vu Cảnh Lam. Thủy Quang và Cảnh Cầm vừa đi vừa chuyện trò vui vẻ. Ra đến cổng trường, từ xa cô đã nhìn thấy bóng dáng dong dỏng cao của Vu Cảnh lam trong ánh chiều tà, bên cạnh là La Trí. Hai cô đến gần thì nghe thấy La Trí nói: “Hôm nay sảng khoái quá! Tuần này chết ngộp trong đống bài vở và thi cử, quả nhiên vận động toát mồ hôi là phương pháp xả stress hữu hiệu nhất!” Vu Cảnh Lam gật đầu tán thành. Trông thấy Tiêu Thủy Quang và Cảnh Cầm, anh vẫy tay với hai cô. Cảnh Cầm ngạc nhiên hỏi: “Sao hôm nay lại tốt bụng đợi bọn em thế?” “Đã bao giờ bọn anh không tốt bụng đâu?” La Trí đi đến kéo tay Thủy Quang: “Thủy Quang, làm gì mà cúi gằm mặt thế? Thủy Quang nói: “Em xấu hổ.” La Trí trợn tròn mắt. “Khiếp! Nổi hết cả da gà rồi.” Thủy Quang vốn dịu dàng, nhưng vì từ nhỏ đã chơi với La Trí nên có dịu dàng đến mấy thì vẫn pha chút lém lỉnh. Điều này, La Trí đương nhiên biết rõ nhất. Thủy Quang cười cười, ôm bụng nói: “Đói quá, về nhà thôi, em muốn ăn thịt.” La Trí châm chọc: “Con gái con đứa, động tí là gào lên đòi ăn thịt, chả ra làm sao!” “Nhưng rõ ràng là ăn thịt ngon mà! Haizz… Nghĩ đến lại càng đói!” Cảnh Cầm cười sặc sụa. “Thủy Quang là người thật thà nhất.” La Trí than thở: ”May mà dáng em không đến nổi nà, chứ không ăn thành heo rồi sau này không lấy chồng được đâu.” Nhiều năm sau, khi Thủy Quang đã chính thức thành “gái ế”, cô cảm thấy cái miệng của La Trí đúng là miệng quạ đen. Có điều, cô vẫn chẳng béo lên là bao. Đương nhiên, đó đều là những chuyện sau này. La Trí vừa dứt lời, Vu Cảnh Lam đã lấy gói bánh quy từ trong túi ra đưa cho Thủy Quang. “Thủy Quang, ăn tạm đi.” Thủy Quang vui vẻ nhận lấy, nói cảm ơn. Vu Cảnh Cầm “ơ” một tiếng rồi hỏi: “Anh chưa ăn à?” Vu Cảnh Lam nói: “Quên mất.” Năm đó, sau khi thi đại học, Vu Cảnh Lam và La Trí phải đến thành phố khác học tập. Hai chàng trai trong đại viện đều vinh danh bảng vàng, ba gia đình liền mở tiệc rượu mời thân hữu láng giềng đến chúc mừng. La Trí đỗ vào một trường khá có tiếng ở huyện bên cạnh, Vu Cảnh Lam thì phải lên tận miền Bắc xa xôi, đương nhiên, cũng là một trường có danh tiếng. Ngày đó, dưới gốc cây đa lớn, một vài người đã uống say. Dường như Thủy Quang cũng vậy, cô bóp chặt lon bia rỗng, nhất thời xúc động làm một chuyện ngu ngốc. Thấy mọi người xung quanh đều đang chúc mừng Cảnh Lam, cô đứng lên, nói: “Cảnh Lam, em thích anh.” Xung quanh thoáng chốc lặng ngắt như tờ. Thủy Quang khẽ lặp lại: “Em thích anh!” Người con trai ấy quay đầu lại nhìn cô, mắt anh vẫn đen và trầm tĩnh hệt như khi anh kèm cô học. Anh từ tốn nói: “Thủy Quang, em say rồi.” Say ư? Về sau, khi uống rượu với bạn đại học, Thủy Quang có thể lấy một địch ba. Đám bạn của cô cũng phải thốt lên: “Tiêu Thủy Quang, cậu đúng là nữ trung hào kiệt! Sao mình chưa thấy cậu say bao giờ vậy?” Vu Cảnh Lam à, từ nhỏ em đã có thể uống rượu, biết uống rượu, thích uống rượu, vì sao anh lại không biết? Thủy Quang thầm nghĩ. Bà Tiêu lúng túng nói: “Trẻ con nghịch ngợm ăn nói lung tung đấy mà, mặc kệ chúng nó!” Các trưởng bối đều khoan dung nhìn cô. Cảnh Cầm nhẹ nhàng kéo tay áo Thủy Quang. “Cậu sao vậy?” La Trí cũng chau mày. Không ai cảm thấy đây là chuyện tốt nên chẳng để ý đến, chẳng ai tin, họ chỉ coi đây là một trò nghịch ngợm mà thôi. Thủy Quang vẫn nhìn Cảnh Lam. Ánh mắt như muốn nói, vì em nhỏ hơn anh, anh cảm thấy không đáng tin cậy phải không? Anh không tin, hay là anh không muốn đón nhận cho nên lựa chọn phớt lờ lời em? Thực ra, anh chỉ cần tùy tiện cho em một lý do, gì cũng được, miễn là đừng phớt lờ như thế. Thủy Quang nhoài người lên bàn, giơ giơ lon bia, nói: “Mẹ ơi, con uống say rồi.” Bà Tiêu dở khóc dở cười, xoa xoa gò má con gái. Đầu tháng Chín, Vu Cảnh Lam và La Trí lên đường. Thủy Quang đi tiễn La Trí, chẳng có lý do gì đặc biệt, chỉ vì cô vốn thân với La Trí hơn với Vu Cảnh Lam. Nhân lúc mẹ mình không có mặt, La Trí nói với Thủy Quang: “Cảnh Lam cậu ấy… lo lắng chuyện học hành của em bị ảnh hưởng. Đợi em thi đại học xong rồi…” Thủy Quang ngắt lời: “Cho dù em có yêu đương cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc học. La Trí, cảm ơn anh đã an ủi.” La Trí thở dài. “Gọi câu “anh trai” đi, phải vậy anh mới thấy mình được an ủi. Từ nhỏ đến lớn em chưa từng gọi anh là anh trai.” Thủy Quang mỉm cười. “Anh trai, chúc anh thuận buồm xuôi gió, tiền đồ như gấm.” Dù bạn cảm thấy mệt mỏi, u buồn hay hạnh phúc, thời gian vẫn cứ trôi mà không dừng lại vì tâm trạng của bất cứ ai. Kỳ thi quan trọng đầu tiên của lớp mười một, Thủy Quang lại đạt thành tích cao, đứng thứ ba trong khối. Mạt Lị cô nương liếc xéo một cái. “Quỷ chứ không phải người!” Thủy Quang nghĩ thầm, gọi mình là quỷ còn tốt hơn bảo mình ăn may. Hôm ấy, Thủy Quang đi tìm Cảnh Cầm, cô nàng đang đứng ngoài hành lang gọi điện thoại. Trông thấy Thủy Quang, Cảnh Cầm liền kéo tay cô, vừa đi vừa nói: “Em xếp thứ năm đó, anh có nên khen ngợi một câu không nhỉ?” Hai người ngồi cạnh bồn hoa, Thủy Quang ngẩng đầu nhìn những tia nắng lọt qua tán cây, chợt cảm thấy thiên nhiên thật kỳ diệu, sau đó cô nghe thấy Cảnh Cầm nói: “Lần này Thủy Quang xếp thứ ba toàn khối đấy! Giỏi không?” Không biết đối phương đã nói gì , Thủy Quang lại bị những tia nắng này làm cho hoa mắt, cô đứng lên. “Mình về lớp đây, váng đầu quá.” Cảnh Cầm “ơ” một tiếng, khi sực tỉnh thì Thủy Quang đã vẫy tay nói “bye bye” với cô rồi. Thủy Quang thấp thoáng nghe thấy Cảnh Cầm nói: “Thủy Quang váng đầu, quay về lớp rồi.” Thủy Quang không nói dối, đúng là váng đầu thật. Cô quay về phòng học liền nhoài người ra bàn. Bạn cùng bàn đẩy đẩy cô, hỏi: “Sao thế? Đã xếp thứ ba toàn khối rồi còn buồn bã gì nữa?” Thủy Quang nghiêng đầu. “Mạt Lị cô nương, mình đang rất buồn phiền, cậu còn đẩy nữa mình sẽ cắn cậu.” Thang Mạt Lị ‘hừ” một tiếng. “Cắn chết cậu!” Thủy Quang đành ngậm ngùi chịu thua. Kỳ nghỉ hè lớp mười một đến thì nhanh mà đi thì vô cùng chậm. Ngày đầu tiên, Thủy Quang ở nhà ngủ liền hai mươi tiếng đồng hồ. Lúc cô dậy ăn trưa thì đã thấy bố về nhà. Hiếm khi bố cô từ quân khu về nghỉ ngơi, ông lắc đầu nói với bà Tiêu: “Khuê nữ nhà ta nhõng nhẽo thành quen rồi.” Thủy Quang bất mãn, chẳng qua cô chỉ ngủ nướng một hôm thôi mà, đâu đến nỗi chứ! Nhưng là một quân nhân sống rất kỷ luật, một giây ông Tiêu cũng coi trọng, cho nên hành vi ngủ nướng của cô con gái rượu tuyệt đối không thể chấp nhận được. Dưới sự bức bách của bố, Thủy Quang ăn xong liền chạy ra ngoài sân, thấy cửa lớn nhà họ Vu đang mở, cô lấy làm lạ. Tối qua Cảnh Cầm nói sáng nay cùng bố mẹ đi leo núi, sao có thể về sớm như vậy? Cô bèn đi sang đó, chưa tới cửa đã gọi: “Về sớm thế Cảnh…” Chữ “Cầm” còn chưa kịp thốt ra thì đã bị đổi thành chữ “Lam”. Vu Cảnh Lam trông thấy cô, cũng hơi bất ngờ. “Thủy Quang, lâu rồi không gặp.” “Cũng phải nửa năm rồi nhỉ? Anh ăn cơm chưa?” “Anh vừa mới về.” “Có muốn sang nhà em ăn chút gì không, bố mẹ em đều có nhà.” Vu Cảnh Lam dịu dàng nói: “Thôi không cần đâu, Cảnh Cầm chắc sắp về rồi, anh vừa gọi điện thoại cho nó.” Nên nói gì tiếp đây? Hình như chẳng có gì để nói nữa. “Ồ, vậy em về nhé, khi nào Cảnh Cầm về em lại sang.” Vu Cảnh Lam nhìn cô một lát, khẽ nói: “Ừ.” Tiêu Thủy Quang bây giờ rất sợ mùa hè, cô sợ mình lại không cẩn thận nói ra những câu ngu xuẩn, sợ đối phương đáp lại “em nói gì, anh nghe không rõ”. Hai hôm sau, La Trí cũng về. Tối đó, mấy vị trưởng bối trong đại viện ngồi hóng gió, than thở: “Chớp mắt mà bốn đứa nó đều đã lớn rồi, nhanh thật!” Đúng vậy, nhanh thật! Nhưng sao kỳ nghỉ này lại trôi qua chậm đến thế ? Thủy Quang quyết định đăng ký lớp học võ mùa hè. Từ hồi sáu tuổi, Thủy Quang đã được bố cho đi học võ phòng thân. Suốt thời gian đó, trong nhà phần lớn đều là giải thưởng võ thuật, giấy khen của trường học lại chẳng được mấy tờ. Thủy Quang vào cấp ba, bà Tiêu bực mình tuyên bố: “Anh thật sự coi con gái chúng ta là con trai đấy à? Không đánh đấm gì nữa, tập trung học hành, không thi đỗ đại học thì xem em xử lý hai bố con thế nào!” Bà Tiêu hiếm khi thể hiện uy phong, nhưng hễ ra oai thì khí thế bức người, ông Tiêu không thể không đầu hàng. Thực ra ban đầu, Thủy Quang cũng cảm thấy khổ sở, con gái nhà người ta đều đi học ba lê, vĩ cầm, luyện chữ vẽ tranh, còn cô lại ngày ngày đứng tấn đá chân, luyện quyền luyệ cước, vừa đau vừa mệt, không biết đã khóc bao nhiêu lần. Nhưng sau hai năm, cô đã quen dần, tuy thỉnh thoảng vẫn thấy mệt nhưng không còn khóc vì đau đớn nữa. Lúc đạt được thành tích cao, cô còn thấy rất vui và tự hào, mặc dù vóc dáng nhỏ con nhưng đánh nhau thì chẳng kém cạnh ai. Có lần Cảnh Cầm bị một nam sinh bắt nạt, Thủy Quang chỉ cần vung tay vài đòn đã có thể đốn ngã tên đó lăn ra đất. Không phải cô hơn người ta về thể lực, mà là kỹ thuật, đấy mới chính là sức mạnh đặc biệt không thể thay thế. Từ khi lên cấp ba, Thủy Quang không luyện võ nữa mà tập trung vào việc học. Cô sợ thi trượt đại học sẽ khiến mẹ buồn, hơn nữa, cô cũng có mục tiêu của riêng mình, mục tiêu đó rất cao, không cố gắng không được. Ngày đầu tiên Thủy Quang đến lớp võ ghi danh thì tình cờ gặp Mạt Lị. Hai người nhìn nhau, Mạt Lị “hứ” một tiếng, Thủy Quang “haizz” một tiếng. Sau hôm ấy, cô nàng chua ngoa Mạt Lị không dám đẩy hay châm chọc Thủy Quang nữa. Không thể phủ nhận, bạo lực đôi khi có tác dụng hơn cả đạo lý. Kỳ nghỉ hè trôi qua một cách chậm chạp, Thủy Quang thì bận rộn hết chuyện này đến chuyện khác, nào là luyện võ, nào là ôn thi, vì thế, suốt tháng hè, La Trí luôn than vãn với Vu Cảnh Lam: “Con nhóc Thủy Quang kia cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu, làm gì mà bận tối mắt tối mũi như thế?” Cảnh Lam chỉ trầm mặc không đáp, ánh mắt đăm chiêu. Năm lớp mười hai hệt như đánh trận. Thủy Quang từng bước tới gần mục tiêu của mình, tới gần anh. Cho dù anh không nhìn thấy, cho dù anh chẳng bận tâm. Tháng Sáu năm 2006, sau những cố gắng đã bỏ ra, Thủy Quang đã hoàn thành tốt kỳ thi đại học của mình. Ra khỏi phòng thi, cô ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời nóng rực bên ngoài. Cô cầm di động lên, lần đầu tiên gọi điện cho Vu Cảnh Lam. Chuông vang hai hồi thì có người nghe máy. Giọng nói trầm tĩnh của anh truyền đến: “Thủy Quang!” Khoảnh khắc đó, Thủy Quang cảm thấy hai mắt nhòa đi, sống mũi cay cay. “Cảnh Lam, em thi xong rồi.” “Ừm, anh biết.” “Em… có thể đăng ký vào trường anh không?” Người ở đầu máy bên kia im lặng giây lát rồi khẽ nói: “Anh đợi em.” Vu Cảnh Lam qua đời vào mùa hè năm 2006, trên máy bay về Tây An. Sự cố hàng không vào tháng Sáu năm ấy được đưa tin trên cả báo chí và thời sự, cơ quan chức năng kết luận đó là sự cố ngoài ý muốn. Sự cố ngoài ý muốn. Thủy Quang nhìn năm chữ đó, năm chữ đã khiến cho người con trai mà cô thầm thương trộm nhớ không thể quay lại nữa. Cô ngồi trên giường, cả đêm không ngủ. Đêm đó, trong đại viện, không có ai ngủ cả. Tháng Chín năm 2006, Thủy Quang đặt chân đến trường đại học ở miền Bắc xa lạ này. Cô ngẩng đầu nhìn khoảng trời mà anh đã từng ngắm, thì thầm: “Vu Cảnh Lam, anh nói sẽ đợi em, em đến rồi. Em đã giữ lời hứa, nhưng anh lại không…” Thủy Quang là một sinh viên xuất sắc. Ở ngôi trường nhân tài nhan nhản này, cô vẫn không hề bị chìm nghỉm, kết quả học tập tốt lại có nhiều sở trường, vừa hát hay vừa múa võ đẹp, vì thế, cô được rất nhiều người theo đuổi, nhưng cô đều từ chối. Mấy người bạn cùng phòng nói, Thủy Quang đã có người thương rồi, cũng là sinh viên trong trường, thỉnh thoảng cô còn viết thư cho người ấy. Năm 2007, Thủy Quang nuôi một chú chó chăn cừu, đặt tên là Edward. Cô thuyết phục được quản lý ký túc xá cho mình nuôi nó ở gian phòng dưới tầng trệt. Đám bạn cùng phòng đều thích Edward, đồ ăn chuẩn bị cho nó còn phong phú hơn cả cho mình. Thỉnh thoảng rảnh rỗi, Thủy Quang lại đưa Edward ra ngoài đi dạo, cuộc sống đại học vì thế cũng bớt phần tẻ nhạt. Mùa xuân năm 2008, Thủy Quang cảm thấy tình trạng của mình càng lúc càng tệ. Cô tự nhủ với chính mình, đừng giẫm lên dấu chân của anh ấy mà đi nữa, đừng lặp lại câu “anh ấy đang đợi mình” nữa! Tiêu Thủy Quang, không có ai đang đợi mày, không ai cả… Cô nguyện rằng anh cứ mãi ở tít trên cao, chứ đừng xa cách cô như bây giờ. Cuối cùng, cô nói, em trả tự do lại cho anh… Hôm đó, Thủy Quang nhận được điện thoại của Cảnh Cầm. “Trong di vật của anh mình, có một bức thư viết cho cậu. Thực ra không hẳn là thư, anh mình kẹp nó trong sách, giống như bookmark.” (bookmark: thẻ đánh dấu sách) Thủy Quang: Hoa bên đường đã nở, người cứ thong thả về. Cảnh Lam Hè năm 2005 Thủy Quang khóc nấc không thành tiếng. Khi ấy, Chương Tranh Lam đứng bên cửa sổ, nhìn thấy trong vườn hoa phía sau giảng đường đại học, có một cô gái đang ngồi trên chiếc ghế gỗ dài mà khóc đến tuyệt vọng. *Nguyên văn của câu thơ trên: “Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ”. Câu này có xuất xứ từ một bức thư của Tiền Vũ Túc Vương viết cho phu nhân của ông. Ý nghĩa là: 1. Hoa trong ruộng trên bờ đã nở rồi, nàng có thể vừa thưởng hoa vừa chầm chậm quay về. 2. Hoa bên đường đã nở rồi, nàng có thể thong thả đợi ta quay về! 3. Trên lập trường của tác giả thì nó biểu hiện cho tình yêu sâu sắc và kín đáo của người chồng dành cho người vợ. ... Mời các bạn đón đọc Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Cầu Lại Ngắm Em của tác giả Cố Tây Tước.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp - Đồng Hoa
Dưới bóng tuổi hoa, có cô gái nào không dừng ánh mắt ở một chàng trai, hoàng tử của trường, học hành giỏi giang, tính cách phóng khoáng, nụ cười rỡ ràng, là ngôi sao trên sân thể thao hoặc cây văn nghệ… Cô âm thầm ngắm chàng với niềm vui sướng thuần khiết như ngắm món đồ long lanh trong tủ kính, không dám tiến tới bắt chuyện, chỉ đơn giản là tán thưởng mà thôi. Tô Mạn của tuổi 17 và Tống Dực, lẽ ra đã lướt qua đời nhau trong một tương quan như vậy. Mọi chuyện bắt đầu thay đổi vào một chiều mùa hạ, dưới rặng bạch dương man mát hơi mưa, cô cúi nhặt quả bóng người ta đánh trượt, nhưng lại để rơi trái tim thiếu nữ. Anh đợi em ở Thanh Hoa… Nhiều năm trôi qua, Tống Dực đã đẩy câu nói ấy vào một góc dĩ vãng, nhưng cô gái nhặt bóng của anh thì luôn cất giữ trong tim, để mỗi lần rơi nước mắt đều sống dậy hoài niệm và buộc mình kiên cường thêm lần nữa. Cô đi theo bước chân anh, tìm đến mọi nơi anh từng xuất hiện, nhưng mãi vẫn không dám tiến tới trước mặt anh mà nói, “Tống Dực, em yêu anh!” *** Nhận định “Lời văn bình dị mà đầy ma lực của Đồng Hoa khiến chúng ta có thể cảm nhận được sức hấp dẫn của lịch sử. Đồng thời, trên bức màn lịch sử, tình yêu dưới ngòi bút của cô lại càng trở nên đẹp đẽ và thuần khiết hơn.” - Trương Ninh, biên tập viên tạp chí Bạn Gái *** Lúc tôi tới bệnh viện, Ma Lạt Năng đang ở trong phòng cấp cứu. Cũng bởi vì công năng của thận bị suy kiệt, nên ảnh hưởng tới khí quản của nàng, khiến cho nàng khó thở. Bà Vương vừa khóc vừa ngã vào lòng ông Hứa, cầu xin y sĩ cho phép bà ấy hiến một quả thận của mình. Tống Dực nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu, sắc mặt xanh lét, như người đã chết rồi. Rốt cuộc bác sĩ cũng đi ra, nói với ông Hứa : "Tạm thời bệnh nhân vẫn ổn, có điều tốc độ suy kiệt của thận quá nhanh, nếu không tiến thành giải phẫu cấy ghép, chỉ sợ chẳng mấy ...." Câu nói của ông ta đã bị bà Vương đột nhiên ngất xỉu cắt ngang, mấy vị bác sĩ, y tá vừa ra khỏi phòng cấp cứu đã phải vội vàng chạy vào phòng cấp cứu, cứu chữa cho bà Vương. Vợ con liên tiếp phải vào phòng cấp cứu, rốt cuộc ông Hứa cũng không thể chống đỡ được nữa, người lảo đảo như muốn ngã, tôi vội vàng đỡ ông ấy ngồi lên ghế, ông ấy hỏi tôi : "Cháu xem xong rồi sao ?" "Cháu đã xem xong rồi, cháu muốn ngồi riêng với Ma Lạt Năng một lát, cuốn nhật ký này đợi lát nữa cháu sẽ trả lại bác." Ông Hứa gật đầu mệt mỏi. Tôi đi vào phòng bệnh, khóa trái cửa, ngồi vào trước giường Ma Lạt Năng. Nàng cũng không mở mắt, chỉ hỏi đầy yếu ớt : "Mạn Mạn à ?" Tôi đáp : "Đúng vậy" Nàng nói : "Thực xin lỗi, mình đã cố hết sức rồi, có điều tế bào trong cơ thể không nghe lời mình." "Cậu không chịu cố gắng hết sức ! Cậu không chủ động tìm tới cái chết, nhưng cậu cũng không chịu gắng sống. Sâu thẳm trong nội tâm chắc chắn cậu cảm thấy cả đời đều không thoát khỏi bóng ma của Hứa Thu, cho nên tới cuối cậu cũng không chịu bỏ qua hết. Từ nhỏ tới lớn cậu đều tự ti, yếu đuối, trốn tránh. Rõ ràng cậu cảm thấy mình vẽ xấu, nên mới không muốn học vẽ tiếp, có điều cậu không chịu thừa nhận, lại còn nói là không thích vẽ ; Rõ ràng cậu múa không đẹp nên mới từ bỏ, có điều cậu lại nói rằng cậu không thích người dạy. Mỗi lần từ bỏ cậu đều tìm cớ, cậu cũng không chịu thừa nhận nguyên nhân chính xuất phát từ chính bản thân cậu." Ma Lạt Năng kêu to lên : "Không phải, vì Hứa Thu mà !" "Đúng vậy ! Hứa Thu lại trở thành cái cớ để cậu bào chữa cho hết thảy những thất bại. Cậu không vẽ được cũng nói do Hứa thu, cậu không múa cũng do Hứa Thu, cậu không thi đỗ đại học cũng do Hứa Thu, cậu không vui vẻ cũng do Hứa Thu, Tống Dực không yêu cậu, cũng do Hứa Thu hại cả. Hứa Thu hại cậu bằng cách nào chứ ? Chị ta tự tay cướp cây bút vẽ trong tay cậu sao ? Chính mồm chị ta yêu cầu thày dạy múa không dạy cậu sao ? Chính chị ta yêu cầu cậu đi học không nghe giảng sao ? Xét cho tới cùng chị ta chỉ là nhân tố bên ngoài, cậu mới chính là hết thảy nguyên nhân bên trong ! Hết thảy lựa chọn đều do chính bản thân cậu cả. Nhân tố bên ngoài có thể ảnh hưởng tới nguyên nhân bên trong, có điều vĩnh viễn không thể quyết định thay những nguyên nhân bên trong. Bây giờ cậu chán nản, cậu thất vọng, cậu mệt mỏi, cậu lại tính bỏ qua hết thảy, nguyên nhân lại thuộc về Hứa Thu !" Ma Lạt Năng vừa khóc vừa nói : "Mình không muốn nghe cậu nói nữa, cậu ra ngoài đi !" Tôi không để ý tới nàng, mở cuốn nhật ký ra, bắt đầu đọc chầm chậm, bắt đầu từ lúc Hứa Thu tham gia hôn lễ của cha mình và người phụ nữ khác. "Người đàn bà kia bụng hơi nhô lên, bác nói vì trong bụng cô ta đã có một đứa bé, còn nói vì vậy cha không thể không cưới người đàn bà kia, tôi không rõ lắm....." Tiếng khóc của Ma Lạt Năng dần nhỏ lại, nhật ký của Hứa Thu mang nàng trở lại thời thơ ấu, xem kỹ lại bản thân mình từ một góc độ khác, cùng một góc độ với Hứa Thu. Lúc nàng nghe tới đoạn sau khi Hứa Thu đẩy ngã nàng và chạy trốn, nàng nằm trên đất khóc ầm lên, Hứa Thu lại đứng trước gió, lặng lẽ khóc, nàng cau mày với vẻ không thể tin nổi. Lúc nàng nghe tới đoạn Hứa Thu cảm thấy không vui và vô cùng lo lắng sau khi trêu cợt nàng trước mặt bạn học, nàng vô cùng hoang mang khó hiểu, chỉ khẽ tự hỏi : "Mình cứ nghĩ là chị ta được như thế, chị ta sẽ rất vui vẻ. Nếu chị ta không vui vẻ, vì sao còn muốn lấy mình ra làm trò đùa ?" Khiến cho mỗi lần nàng nghe được chị ta từ bỏ, lúc chị ta chủ động nói ra, nàng lại trầm mặc không nói gì. ..... Lật từng trang nhật ký, cuối cùng đã tới đoạn Hứa Thu xuất ngoại, tôi nói : "Phần nhật ký sau của Hứa Thu cũng không có quan hệ lắm với cậu, nhưng mình vẫn muốn đọc cho cậu nghe một chút, cũng không phải bởi vì Tống Dực, mà vì Hứa Thu" Ma Lạt Năng im lặng, tôi bắt đầu đọc cho nàng nghe. Để nàng tiện hiểu rõ, tôi sửa lại những chữ "hắn" mơ hồ trong bản nhật ký thành Tống Dực và K "Trong những bước nhảy bay bướm, nước mắt tôi rơi xuống lã chã, tôi biết tôi sắp mất đi Tống Dực - ánh sáng của tôi. Từ nay về sau, tôi sẽ vĩnh viễn nhảy múa cùng bóng đêm." Bên ngoài phòng, trời đã tối sẫm. Có rất nhiều người tới gõ cửa, nhưng tôi chẳng để ý chút nào. Ma Lạt Năng nằm im lặng, tôi cúi đầu nhìn nhật ký của Hứa Thu nói : "Hứa Thu sống rất tỉnh táo, tuy rằng chị ta chỉ viết nhẹ nhàng như không như thế, nhưng chúng ta có thể thấy K đã làm rất nhiều chuyện đối với chị ta, không chỉ thay chị ta mở ra cánh cửa dẫn tới địa ngục, mà hắn còn nắm tay chị ta, vừa kéo vừa đẩy, vừa dụ dỗ vừa lừa, lôi chị ta vào. Nhưng từ đầu tới cuối, chị ta chưa bao giờ thấy K cần phải chịu trách nhiệm về những điều đó, bởi vì chị ta biết K chỉ là nhân tố bên ngoài, còn chính chị ta mới là hết thảy những nguyên nhân bên trong. Đương nhiên, chị ta là người trưởng thành, có thể tự chịu trách nhiệm, có thể vì tuổi còn nhỏ nên không thể giải thích rõ ràng được những nguyên nhân, giống như một đứa bé nhà có hoàn cảnh tốt, cha mẹ cố tình quan tâm tạo ra hoàn cảnh tốt cho nó sáng tạo và học tập, nhưng nó cũng không chịu học hành cho tốt, lại có đứa bé cha mẹ cả ngày chơi mạt chược, nó lại có thể coi việc học tập là quan trọng nhất trong những tiếng mạt chược. Sự tồn tại của Hứa Thu khiến cho cậu trưởng thành sớm, rất nhiều thời điểm cậu đều có thể có những lựa chọn khác, nhưng sự lựa chọn của cậu đều là từ bỏ. Chúng ta đều đã nghe chuyện về thời thơ ấu của Einstein, khi ông ấy phải đối mặt với sự nhạo báng của cả lớp mà vẫn có thể nói rất thản nhiên : "Hiện giờ tôi vẫn học tốt hơn người cuối cùng", vì sao cậu không thể nói với Hứa Thu : "Bây giờ tuy em làm không tốt, nhưng sau này nhất định em sẽ làm tốt hơn bây giờ" Có lẽ những lời nói của mình quá nghiêm khắc, nhưng mình nghĩ cậu sẽ hiểu được, vĩnh viễn Hứa Thu chỉ là nhân tố bên ngoài, chính cậu mới là nguyên nhân bên trong, chính cậu đã lựa chọn từ bỏ hết thảy." Ma Lạt Năng đột nhiên nói : "Cậu nói chị ta vẽ cho mình một bức phác họa, mình muốn xem." ... Mời các bạn đón đọc Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp của tác giả Đồng Hoa.
Vương Bài Triệu Hồi Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ - Lăng Vi Tuyết Thiến
Nàng là át chủ bài sát thủ ở thế kỷ 21 mỉm cười lấy đi tính mạng người khác dễ như trở bàn tay. Mà “nàng”  bị gia tộc công nhận là phế vật xấu nữ, nhận định cả đời không thể trở thành triệu hoán sư.  Một hồi ngoài ý muốn, từ thế kỷ 21 nàng xuyên việt thành “nàng”, phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh. Từ phế vật biến thành toàn năng triệu hoán sư. Tất cả mọi người ở Tạp Duy Tư đại lục nhớ kỹ tên nàng: Mộc Khuynh Cuồng! "Vương gia, vương phi nói muốn giúp người nạp thiếp." "... . . ." "Vương phi nói muốn giúp người nạp nam sủng." "... . . ." Khóe miệng mỗ nam co giật, thiếu chút nữa ngã xuống. *** Khóe miệng Mộc Khuynh Cuồng nhếch lên thành nụ cười, dám uy hiếp nàng! Dám uy hiếp nàng! Hừ! Bọn họ là muốn nàng vì Mộc gia làm việc, cho dù bọn họ không đưa nàng đấu kỹ, nàng cũng giống như cũ có thể học được đấu kỹ, mặc dù nàng hiện tại rất muốn có đấu kỹ cao cấp, nhưng nàng tin tưởng, hai lão tổ tông kia nhất định sẽ lại đến tìm nàng. Ban đêm, phía ngoài mưa to rốt cục ngừng lại, Mộc Khuynh Cuồng ăn cơm xong theo thường lệ đi vào rừng tu luyện đấu khí, Sửu Sửu cũng ở bên cạnh nàng tu luyện, qua chưa bao lâu, Mộc Kiêu cùng Mộc Hùng hai bộ xương xuất hiện ở bên người Mộc Khuynh Cuồng. Bọn họ buồn bực không chớp mắt nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, bất kể nói như thế nào, Mộc Khuynh Cuồng là hậu nhân Mộc gia bọn họ, bọn họ vẫn hy vọng nàng có thể gánh vác Mộc gia. Triệu Hoán Sư ở Tạp Duy Tư đại lục lực ảnh hưởng rất lớn, nếu nàng thực có thể trở thành đỉnh cấp Triệu Hoán Sư, Mộc gia tuyệt đối sẽ càng ngày càng lớn mạnh! Mộc Khuynh Cuồng tu luyện xong liền chứng kiến hai bộ xương trắng đứng ở trước mặt nàng, nàng quét nhẹ bọn họ một cái, ra hiệu Sửu Sửu đưa nàng trở về. "A, thánh thú!" Mộc Kiêu nhìn Sửu Sửu biến hóa kinh hô. "Tiểu nha đầu, chờ một chút." Mộc Hùng vội vàng gọi Mộc Khuynh Cuồng lại. Đưa lưng về phía bọn họ, đáy mắt Mộc Khuynh Cuồng xẹt qua quang mang giảo hoạt, rồi sau đó từ trên người Sửu Sửu đi xuống, nhàn nhã đi đến trước mặt bọn họ, khiêm tốn nói, "Không biết hai vị lão tổ tông có gì chỉ giáo." Mộc Kiêu cùng Mộc Hùng ho khan một tiếng, bọn họ có thể có cái gì chỉ giáo. "Chúng ta muốn mời ngươi chống đỡ Mộc gia, ta biết rõ ngươi bây giờ đối với người Mộc gia bất mãn, vậy ngươi trở về thay thế bọn họ làm Mộc gia gia chủ, chẳng phải là tốt hơn sao." Mộc Kiêu vẻ mặt thành thật nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, hắn nhìn ra được nha đầu kia có tham vọng rất lớn. "Chúng ta có thể cho ngươi đấu kỹ cao cấp, giúp ngươi nhanh chóng trở nên mạnh hơn." Trong giọng nói Mộc Hùng tràn đầy thành khẩn, bọn họ đã chết rồi, không có cách nào chống đỡ Mộc gia nữa. Mộc Khuynh Cuồng yên tĩnh theo dõi hắn, nàng không biết nên đáp ứng hay không, cả đời này, nàng chỉ muốn bảo vệ cha nương thật tốt, làm cho mình cường đại, có thể đi làm chuyện chính mình muốn làm. "Tiểu nha đầu, chúng ta thật lòng thỉnh cầu ngươi đáp ứng, làm Mộc gia lớn mạnh." Nói xong, Mộc Kiêu cùng Mộc Hùng đồng thời quỳ trên mặt đất. Bọn họ quỳ như vậy, Mộc Khuynh Cuồng cả kinh vội vàng ngồi xổm người xuống, "Các ngươi làm cái gì vậy!" "Chúng ta đã không cón cách nào khác vì Mộc gia làm việc, hiện tại ngươi chính là hy vọng của Mộc gia, về phần những người Mộc gia ánh mắt thiển cận tâm địa ác độc kia, ta không ngại ngươi trục xuất bọn hắn ra ngoài, chúng ta hy vọng Mộc gia là đoàn kết nhất trí đối phó ngoại địch, chứ không phải lục đục nội bộ." Mộc Kiêu từng chữ trầm giọng nói. Mộc Khuynh Cuồng xem hai người trước mặt bởi vì nàng mà quỳ xuống, trong lòng có chút băn khoăn, "Các ngươi đứng lên trước đã, nếu không ta liền không đáp ứng các ngươi." "Tiểu nha đầu, ý của ngươi là đáp ứng chúng ta." Mộc Kiêu cùng Mộc Hùng vội vàng đứng dậy. "Ta chỉ là một nữ tử, các ngươi đem trọng trách trọng đại như vậy giao ta không phải có chút tàn nhẫn sao." Mộc Khuynh Cuồng ánh mắt trong trẻo nhìn chằm chằm bọn họ, nếu như nàng thật sự muốn Mộc gia lớn mạnh, nàng sẽ dùng toàn bộ sức lực đi liều mạng, mặc dù có chút khó khăn. Mộc Kiêu cùng Mộc Hùng cúi đầu, bọn họ biết rõ điều này đối với Mộc Khuynh Cuồng rất không công bằng, từ xưa đến nay nhiệm vụ chống đỡ đại gia tộc đều là trách nhiệm của nam tử, bọn họ làm cho nàng một nữ tử gánh chịu, đích xác là có chút tàn nhẫn, nhưng bọn họ hiện tại tìm không được người tốt hơn để dựa vào. "Tiểu nha đầu, là chúng ta không có suy nghĩ tới cảm thụ của ngươi." Mộc Kiêu có chút băn khoăn nói. Mộc Khuynh Cuồng đôi mắt lóe lóe, nếu như muốn làm cho cha nương có cuộc sống tốt hơn, đồng thời trừng phạt những người đã đuổi bọn họ ra ngoài, nàng thật sự cần phải trở về khống chế Mộc gia. ... Mời các bạn đón đọc Vương Bài Triệu Hồi Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ của tác giả Lăng Vi Tuyết Thiến.
Tiệm Đồ Cổ Á Xá Quyển 2 - Huyền Sắc
Sách Nói Tiệm Đồ Cổ Á Xá   Chúng đã nhuốm màu thời gian trăm năm nghìn năm. Mỗi đồ vật đều ngưng đọng tâm huyết của người thợ, chan chứa tình cảm của người dùng. Mỗi đồ vật đều thuộc về những chủ nhân khác nhau, đều có câu chuyện của riêng mình. Mỗi đồ vật đều khác biệt với những thứ khác, thậm chí mỗi vết nứt và vết khuyết đều có lịch sử đặc biệt. Ai có thể nói, đồ cổ chỉ là đồ vật, đều là những vật không có sức sống? Đây là cuốn sách kể về câu chuyện của những món đồ cổ, nếu chúng không thể nói chuyện, vậy tôi sẽ dùng câu chữ của mình để ghi chép lại một cách trung thành những câu chuyện của chúng. Chào mừng tới Á Xá, xin hãy khẽ lời… Suỵt… Cửa hàng đồ cổ Á Xá, mỗi đồ cổ đều mang trong mình một câu chuyện xưa, đã mang rất nhiều năm, không người lắng nghe, bởi vì chúng nó đều không nói... *** Hôm nay, theo thói quen, sau khi trực xong ca đêm bác sĩ mua điểm tâm đến Á Xá ăn. Từ Tây An trở về, quan hệ giữa cậu và ông chủ càng thân thiết hơn, nếu như trước đây là bạn bè tốt, thì bây giờ có thể gọi là anh em đồng sinh cộng tử. Dù sao, thiếu chút nữa thì bọn họ đã chết trong Tần Thủy Hoàng lăng ở Ly Sơn. Bây giờ bác sĩ nhớ lại buổi tối kia, đều nghĩ quá mức điên rồ, chính cậu cũng không xác định được có phải mình đã trải qua một giấc mộng không, đừng nói đến những người khác nghe tin là thật, ở đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc sẽ nói thẳng cậu bị bệnh tâm thần. Bác sĩ ngơ ngác ngồi bên quầy hàng Á Xá, nhìn ông chủ thuần thục ngâm trà, bên trong Á Xá mười phần hứng thú, hương trà tràn ngập. Y phục của ông chủ không thể tạo thành kiểu áo Tôn Trung Sơn nữa, lúc bọn họ từ Tần Thủy Hoàng lăng ở Ly Sơn đi ra chỉ còn nửa bộ y phục kim hắc ngọc, lại được đại sư cắt thành chiếc áo sơ mi rất đặc biệt. Chất vải của áo sơ mi này cũng giống như kiểu áo Tôn Trung Sơn, đều là màu đen, tay áo và vạt áo đều thêu biên màu đỏ, mà xích long như âm hồn không tan, vì không cắt được, nên nó ở trên áo sơ mi, lúc này đầu dựa vào vai phải ông chủ, thân rồng trườn xuống sau lưng. Lúc tạo ra áo sơ mi này nó không thay đổi, giống như ngủ đông, tuy rằng có thể làm người khác an tâm, nhưng mỗi khi thấy hình ảnh dữ tợn, thì làm cho người ta sợ hãi. Đối với chiếc áo sơ mi mới này bác sĩ không hề hứng thú, thứ cậu cảm thấy hứng thú đó là ông chủ. Cậu muốn lấy một sợi tóc hay một giọt máu đi xét nghiệm... Còn muốn biết thân thể ông chủ cấu tạo thế nào... Nghĩ muốn chính tay giải phẫu ông chủ... Tay rất ngứa ngáy... Bác sĩ khó chịu trong lòng, từ khi biết ông chủ đã sống hai ngàn năm, cậu không thể kiềm chế được tính tò mò của mình. Nhưng cậu biết ông chủ không thích đi xét nghiệm, hơn nữa nếu không giữ bí mật tốt, chắc chắn sẽ không có ngày bình yên. Ông chủ nhìn gương mặt xanh xao của bác sĩ, vẫn thản nhiên pha trà trong chén. Thật ra ông chủ cũng muốn hiểu rõ nguyên nhân vì sao mình trường sinh bất lão, những điều trước đây đã nói với bác sĩ chỉ là suy đoán mà thôi, để máy móc kiểm tra, nếu như giữ bí mật, có thể đồng ý. Nhưng, ông chủ không vội. Đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng, điều ông chủ không thiếu nhất đó là thời gian. Ông chủ che nụ cười bên môi, trong lòng bác sĩ chắc hẳn phải tính toán nhiều mới có thể nói ra yêu cầu này. Bác sĩ nhàn nhã dựa vào ghế Hoàng Hoa Lê trong Á Xá đọc báo, bình luận trà xuân. Trước khi ông chủ và bác sĩ đi Tây An, đã gửi Apache cho em họ nuôi trong nhà, ai biết như thế sẽ phát sinh tình cảm, cậu đến đón vài lần cũng không chịu về, chắc sẽ không quay lại nữa. Vào buổi sáng, bình thường không có khách đến Á Xá, hết sức vắng vẻ, cho nên bác sĩ thấy một người đeo ống đựng tranh, mặc áo sơ mi trắng giản đơn sạch sẽ, một thanh niên đeo kính đen thanh tú đẩy cửa đi vào trong, liền cảm thấy ngạc nhiên. Đối phương ngạo mạn chào ông chủ đang ngồi ở quầy hàng, sau đó nhẹ nhàng đi đến phòng trong của Á Xá. Mắt bác sĩ trợn ngược lên, nhìn chằm chằm thanh niên kia đi vòng qua bình phong bằng ngọc, quay đầu lại nhỏ giọng hỏi ông chủ: "Người nọ là ai? Sao lại làm như nhà mình vậy?" Ông chủ nhanh nhẹn đem chén trà đặt trước mũi ngửi trà hương, ngẩng đầu thản nhiên nói: "Cậu ta là người của lão sư, đến chỗ tôi vẽ thư họa. Cậu ta cũng rất bình thường, ngẩn ngơ ở bên trong ngây ngốc cả ngày, nên cậu ít thấy cậu ta." "Vẽ thư họa?" Bác sĩ không tin nhắc lại, từ bao giờ ông chủ nhân từ như vậy? "Đối với cậu ta đặc biệt như vậy? Cậu ta sẽ không phải là cái gì chuyển thế chứ?" Cũng không thể trách bác sĩ nghi ngờ như vậy, dù sao cậu cũng đã nghe qua Hoắc Khứ Bệnh chuyển thế, Hạng Vũ chuyển thế... Ngay cả chính mình cũng là chuyển thế của Phù Tô, nói không chừng người vừa tới kiếp trước là họa sĩ gì đó... Cách cửa gỗ khắc hoa nặng nề lại bị đẩy ra, viện trưởng chống quải trượng đi đến. Đầu tiên đập vào mắt khi vừa vào cửa là một tượng binh mã cao to. Đẩy kính mắt bằng tơ vàng, viện trưởng không dám tin tưởng nói rằng: "Đây là... Đây là tượng binh mã của Tần Thủy Hoàng? Đây là ai làm giả? Sao lại khoa trương như vậy? Đây thật sự là thanh kiếm đồng..." Bác sĩ ho khan che giấu ý cười, hàng nhái sao? Trời ạ! Nếu như viện trưởng biết tượng binh mã này là từ địa cung Tần lăng đuổi theo tới đây, chắc chắn sẽ đập nát mắt kính. Nhưng cậu biết ánh mắt viện trưởng rất tốt, không tin màu sắc tươi đẹp trên tượng binh mã giống với màu thuốc nhuộm đang dần tan đi, cậu không biết ông chủ dùng cách gì, để lưu lại màu sắc trên tượng binh mã. Nếu viện trưởng biết tượng binh mã còn có thể di chuyển... Bác sĩ quay mặt qua chỗ khác, nhịn cười rất cực khổ. Tuy rằng viện trưởng thấy tượng binh mã có chút kì quái, nhưng không suy nghĩ nhiều, ông nhìn ông chủ đang ngồi ngay ngắn sau quầy hàng, nhướng mi cười nói: "Đổi áo sơ mi sao? Tôi thấy y phục lúc trước thích hợp với cậu hơn." ... Mời các bạn đón đọc Tiệm Đồ Cổ Á Xá Quyển 2 - Huyền Sắc.
Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc
★ Nhà Trẻ Hoàng Gia thông báo chiêu sinh ★             Các vị đại thúc các đại ca trong triều , đem con cái các của các người giao cho bản công chúa giáo dục đi! Ta cam đoan về năng lực của lão sư (giáo viên), Tể tướng đại nhân dạy lịch sử, Trạng Nguyên dạy thi thư (nói chung là dạy văn), còn có tướng quân đại nhân phụ trách dạy binh pháp, ngay cả nử công dạy cho nử tử củng do Thái Hậu tự mình dạy. Đi nơi nào tìm đươc nhà trẻ như vậy?             Tốc tốc báo danh!             Uy  uy ! Tiểu tử ngươi đem ngươi ca ca nhà ngươi ba hoa chích choè, muốn cho bản công chúa làm mai mối? Ngươi mới mấy tuổi? Đi đi, đem Tam Tự kinh chép một trăm lần!             Nga nga! Đó là son của bản công chúa! Không phải thuốc màu! Tiểu tử ngươi như thế nào cầm vẽ tranh rồi? Đi đi, đem quân lữ quyền chép một trăm bộ!             Cái kia, Tể tướng đại nhân, đảng phái tranh giành không phải muốn dạy cho mấy oa nhi chứ,  ngươi mau đem việc đó thu lại!             Cái kia, hoàng thái hậu, cung đấu không phải muốn bồi dưỡng từ nhỏ chứ, cầm  XXX đem  về đi!             Ai dám ô nhiễm mấy đứa nhỏ? Nghĩ tới ta ở thế kỷ 21 xuyên qua đến còn bảo hộ không được bọn họ sao?             Triều ta yêu quí những bông hoa, nhà trẻ hoàng gia được tạo thành! *** Nam Cung Sanh thấy thu được kết quả tốt đẹp, hắn cũng bởi lần trước vì lời nói của người đó mà có hơi chút để ý, nhưng cũng không phải quan trọng thì bất cứ chuyện gì cũng phải làm cho rõ ra được. Hắn giả bộ cúi đầu thi lễ nói, “Tại hạ nói đùa thôi, ngày đó quả đào cũng là tư liệu điểm tâm, cho nên mới mang trong người, này chính là loại này đây” Nói dứt lời lấy từ trong ngực ra một quả đào màu xanh, tiến tới trước vài bước đưa đến trước mặt cho Tiêu Tử Y. Tiêu Tử Y tiếp nhận quả đào trên tay, nhìn bên ngoài thì thấy giống y quả kia của Nam Cung Sanh ngày đó trong vườn U Lan..Có gì khác nhau đâu, cũng là kiểu màu xanh lấm chấm lông tơ li ti. Nam Cung Sanh cũng không rõ vì sao thứ này Tiêu Tử Y sau khi đến vườn U lan của hắn thì cũng hao tốn biết bao tâm tư đi tìm chủng loại giống nhà hắn nhưng hương vị lại không giống nhau. Hắn cũng biết nàng vẫn đang hoài nghi hắn không phải là Nam Cung Sanh, có lẽ hi vọng sẽ có cơ hội gặp lại, dùng cảm giác này của nàng biến thành hỗn loạn chút ít. “Aizz? Sao lại dùng loại đào này đi làm điểm tâm chứ? Chẳng phải rất chua hay sao?” Tiêu Tử Y tò mò hỏi. Bất kể là loại quả gì, hiện giờ loại này chưa chín ăn vừa chua vừa chát, ngoài vị Nam Cung Sanh quái thai kia ra, thì còn có ai sẽ ăn nữa đây ha?” Nam Cung Sanh khẽ cười nói, ‘Điểm tâm của Lan Vị phường, làm sao mà ăn không ngon chứ? Nếu công chúa không tin, có cơ hội tới Lan Vị phường ngồi chút đi” Lòng nghi ngờ của Tiêu Tử Y lại nổi lên, vị Lan công tử này nói chuyện trông có vẻ rất kiêu ngạo, quả thực giống Nam Cung Sanh như đúc. Nàng cúi đầu nhìn quả đào trong tay, chẳng chút do dự bỏ vào trong miệng. Nam Cung Sanh nhìn Tiêu Tử Y ăn quả đào xong mặt nhăn nhó hiện lên, không khỏi tâm tình có chút phức tạp, chắp tay ra sau lưng. Ta xem xem rốt cục là nàng đang hi vọng điều gì? Còn muốn nhìn thấu cái gì nữa? Chính hắn cũng không rõ. Nhưng mà nàng đã lựa chọn thay cho hắn. Cái quả đào này hương vị không giống quả đào trong vườn nhà hắn, chắc chắn sẽ hoài nghi thân phận của hắn. Nhưng mà Nam Cung Sanh không ngờ Tiêu Tử Y không chỉ ăn hai quả đào của người này đâu, mà còn muốn nhìn rõ hắn để lại ở hiện trường quả kia. Ba quả đào sao có hai quả hương vị giống nhau, ăn một lần là có thể đoán ngay ra. Người đàn ông trước mặt nàng đây chính là Nam Cung Sanh rồi, chính là cái vị Nam Cung Sanh có bộ râu xồm xoàm đầy mặt kia vậy. Bây giờ nhớ lại. người Hán có bộ mặt tây tây vẫn rất ít, hơn nữa nhà Nam Cung ai ai cũng thanh tú xuất chúng, không có khả năng có huyết thống đột biến gien. Hiện giờ nhìn kỹ người này trước mặt nàng, vẫn mơ hồ có thể tìm ra chỗ giống nhau tương tự với chị em Nam Cung cặp mắt kia. “Công chúa, có chỗ nào không đúng sao?” Nam Cung Sanh phát hiện Tiêu Tử Y nhìn hắn đến ngẩn ngơ, có chút chột dạ hỏi. “Không có gì” Tiêu Tử Y thay đổi thật nhanh, mặt ngoài càng tươi cười sâu hơn, có thâm ý khác nói, ‘Chỉ là quả này không giống vị chua mà ta đã nghĩ, có chút bất ngờ thôi” “Đúng vậy, quả đào dùng để làm điểm tâm cũng không cần chua quá” Ý cười trên mặt Nam Cung Sanh cũng theo đó sâu sắc hẳn lên. Tiêu Tử Y nhìn hắn mỉm cười con ngươi dừng trên mặt hắn, đột nhiên có cảm giác không dám nhìn thẳng, cứ tránh đi tự nhiên, mắt chuyển sang bức tranh sắc sỡ bên cạnh. Người đàn ông này gạt người nhà mai danh ẩn tích mà ra ngoài làm việc buôn bán, rốt cục là vì sao đây? Aizz, nàng nên làm cái gì bây giờ? Trực tiếp vạch thân phận hắn ra bảo hắn đừng có giả vờ nữa? Hay là tiếp tục giả vờ không biết? Nhưng mà tốt xấu gì cũng cần phải tìm đề tài để nói chứ? Nếu không cứ đứng sững sờ giữa đương trường thế này không phải rất xấu hổ sao? Bé Vân Tuyển chẳng rõ đã đi đâu tìm vị cái gì Long Cơ đạo trưởng kia rồi? Sao giờ vẫn chưa trở lại vậy nè? ... Mời các bạn đón đọc Nhà Trẻ Hoàng Gia của tác giả Huyền Sắc.