Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mẹ 17 Tuổi Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc - Trình Ninh Tĩnh

Khác với Em Mệt Rồi, Còn Anh Thì Sao?, tựa truyện online hay của tác giả Trình Ninh Tĩnh lại nói về tình mẫu tử nhiều hơn, khai thác nhiều khía cạnh đáng xúc động. Một đêm triền miên, cô bỏ trốn sang nước ngoài ngay khi trong bụng cô đã có thai đứa con của anh. Tám năm sau, cô về nước dẫn theo bên người một bé trai thiên tài siêu cấp đáng yêu, nhưng anh lại có vị hôn thê. Anh nói, " Giao đứa bé cho tôi, nếu không, hậu quả cô không gánh nổi đâu!" Cô nói :"Bổn tiểu thư xưa nay chay mặn điều ăn, nhưng ngặt nỗi tôi chưa bao giờ chịu ăn thiệt thòi, muốn đứa nhỏ vậy anh tự tìm người mà sinh đi!" Bảo bối tủm tỉm cười nói :"Muốn làm cha tôi, phải xem ông có đủ bản lãnh không rồi hãy nói..bằng không, ông chuẩn bị gánh chịu đại giới đi!" Hai cha con lần đầu gặp gỡ trên mạng.. Bảo bối giả dạng nữ nhân nhằm mục đích hấp dẫn sự chú ý của cha mình,"Cầu xoa xoa, cầu sủng ái, cầu ôm hôn!" Cha bé bình tĩnh đáp, " Cầu báo ba vòng, tôi đối với đối tượng ở trên giường có chút lựa chọn!" Cùng tiếp tục đón đọc truyện ngôn tình hay mang tên Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc để thưởng thức nhé. *** Thành phố S. Trời trong nắng ấm, bầu trời xanh thẩm không một áng mây, tại thành phố S đang diễn ra hôn lễ của Đường Bạch Dạ, người được mệnh danh người đàn ông độc thân hoàng kim, và nữ diễn viên quốc tế nổi tiếng Lâm Tình. Thảm đỏ, hoa tươi, lễ đường được bày trí một cách xa hoa, đây cũng chính là hôn lễ biết bao nhiêu người mơ ước tới. Với sự góp mặt của những danh nhân nổi tiếng, hay những ngôi sao đương thời nổi bật nhất hiện nay, mọi người đều phô trương thanh thế của mình. Cô đâu mặc một bộ váy sarê cưới màu trắng, được nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế giới Milan thiết kế, càng tôn lên vẻ đẹp như hoa như ngọc của cô, chỉ có thể dùng bốn từ ' khuynh quốc khuynh thành ' để miêu tả về cô ngay thời điểm này. Chú rễ mang đậm khí chất biếng nhác, dung mạo bức người, vừa hoa lệ lại thập phần yêu mị, vầng trán mang theo một cổ mị hoặc khiến người khác không thể bỏ qua, từng động tác giơ tay nhấc chân đều tỏa ra phong thái cao sang tao nhã, nhưng cố tình những động tác ấy lại càng khiến người xem không cách nào rời mắt. Cha sứ hỏi : "Chú rể Đường Bạch Dạ tiên sinh, anh có nguyện ý lấy Lâm Tình tiểu thư làm vợ, dù giàu sang hay nghèo khó, vẫn hứa vĩnh viễn không chia lìa hay không?" Đường Bạch Dạ môi mỏng gợi lên một chút, cười tà mị, nụ cười của anh vừa đa tình lại lộ ra vài phần vô tình. Hồi lâu vẫn không nghe thấy được đáp án. Mục Sư kinh ngạc, hỏi lại thêm một lần nữa, Lâm Tình kinh ngạc nhìn Đường Bạch Dạ, cô không hiểu, một Đường Bạch Dạ cưng chiều cô như thế, vậy anh vì cái gì phải do dự? Ngay khi mọi người kinh ngạc ngở ngàng thì Đường Bạch Dạ lên tiếng, "Tôi nguyện ý!" Lâm Tình khẽ thở ra tâm tình nặng nề thoáng buông lỏng, tất cả mọi người cũng đồng loạt thở ra một hơi. Cha sứ lại hỏi : " Cô dâu Lâm Tình tiểu thư, cô có nguyện ý gả cho Đường Bạch Dạ tiên sinh, dù giàu sang hay nghèo khó, vẫn hứa vĩnh viễn không chia lìa hay không?" Phanh một tiếng thật lớn, cánh cửa lớn của giáo đường bị người một cước đá văng. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, khung cảnh càng thêm mộng ảo. Một bóng dáng nhỏ xinh xuất hiện trước cửa giáo đường, một đầu tóc dài được cột cao thành kiểu tóc đuôi ngựa, khuôn mặt được che chắn dưới chiếc mặt nạ màu vàng. Bộ quần áo dạ hành bó sát người, nhìn cô có chút ngổ ngược, mỏng manh yếu đuối. Nhìn cô giống như mới bước ra từ trong chiến trường khốc liệt. Hiện trường bỗng chốc rối loạn, mọi người tụm lại, ghé tai bàn luận. Ai vậy? Khóe môi cô giương lên một nụ cười lãnh khốc, đột nhiên, cổ tay cô vừa chuyển, một khẩu súng lục liền xuất hiện trên tay, thẳng tắp nhắm thẳng về phía cô đâu Lâm Tình. Nhắm chuẩn, bóp cò. Viên đạn giống như tên rời khỏi dây cung, xuyên thẳng vào tim cô dâu. Thủ pháp rất nhanh, sạch sẽ, lưu loát. Máu tươi từ ngực Lâm Tình không ngừng chảy ra, đẹp giống như những đóa hoa mạn đà la, loài hoa của tử vong. Hiện trường đại loạn, mọi người không ngừng thét chói tai. Tay phải cô khẽ đặt trên môi, đột nhiên mỉm cười, còn tặng kèm thêm cho Đường Bạch Dạ một nụ hôn gió, sau đó xoay người, lưu loát rời đi, không để lại một chút dấu vết. Đường Bạch Dạ tựa tiếu phi tiếu ôm lấy khóe môi mình, nụ cười càng quái lạ, nhưng đôi mắt lạnh băng, không nhiễm một chút ý cười. Đường Bạch Dạ thong thả bước chân ra khỏi giáo đường. Bộ comlpe màu trắng dính một chút máu tươi, giống như phần mộ màu trắng được điểm lên những đóa hoa màu đỏ bắt mắt. Anh là đứa con cưng của trời, gương mặt hoa lệ, đẹp đẻ vô song, hé ra dung mạo đẹp tựa như một bức tranh được một họa sỉ tài ba vẽ ra, thật mê người. Người ngoài không ai xa lạ với danh tiếng Đường đại thiếu gia. Thủ đoạn mạnh mẽ, quyết đoán, đẹp đẽ. Anh là một người đàn ông vừa có thể bưng rượu đỏ chậm rãi nhấm nháp, vừa không một chút lưu tình nào đuổi tận giết tuyệt đối phương. Lãnh khốc, thị huyết, đẹp đẻ, mị hoặc cùng gom vào chung một chổ. Hôm nay chính là hôn lễ của anh, đảo mắt liền biến thành tang lễ. Nhóm người bên giới truyền thông chen chúc tiếp cận anh để được phỏng vấn. "Đường đại thiếu gia, Lâm tiểu thư thật sự bị bắn chết sao?" "Đường đại thiếu gia, anh có thể cho chúng tôi được biết, ai là người đã giết Lâm tiểu thư hay không?" "Có phải là có kẻ muốn trả thù anh không, Đường đại thiếu gia, anh có biết chuyện này là do ai làm sao?" ... Mời các bạn đón đọc Mẹ 17 Tuổi Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc của tác giả Trình Ninh Tĩnh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đinh Nam Ti Vũ - Địch Qua
Đây là câu chuyện tình yêu về một bậc thầy tranh sơn dầu trường phái ấn tượng và sinh viên ưu tú hệ y học. Lúc mới quen An Tầm nói, anh có thể giúp em làm mẫu cho bức tranh của em không? Nhưng mà em có yêu cầu đặc biệt... Sau khi cưới, bác sĩ Thẩm Tư Vũ mang theo bộ đồng phục y tá về nhà và nói với cô rằng, bản thân anh cũng có một yêu cầu đặc biệt... *** Ông nội An Tầm vẫn thường hay đến bờ sông câu cá, bất kể lúc xuân hạ thu đông, chỉ cần ông còn ở trong nước mà thôi, dù rằng ông chẳng thích ăn cá sông là mấy. Sau này, An Phi được ông dẫn theo cũng thấy khá hứng thú, theo phân tích của An Tầm, có thể là do An Phi thích đục băng. Đợt bão tuyết lần trước ở Xuân Giang quá lớn, thế cho nên đến bây giờ cả đường sông vẫn bị bao phủ bởi một màu trắng xóa mênh mang. Tư Vũ dắt An Tầm đi trước, nhàn nhã và dễ chịu, có khi thỉnh thoảng sẽ khe khẽ chuyện trò. ... Mời các bạn đón đọc Đinh Nam Ti Vũ của tác giả Địch Qua.
Địch Hậu - Kiều Ninh
Đúng là năm xui xẻo, không có việc gì tốt lành, gặp chuyện xui xẻo cực độ. Phu quân Hoàng đế của nàng có lẽ là vạn năm mới bước vào hậu cung một lần.  Không ngờ nàng lại xui xẻo gặp phải hắn. Ở trước mặt hắn, nàng vẫn giả trang thành ngu si, cử chỉ thô tục. Làm cho hắn ta đối với Hoàng hậu ngu ngốc này không có hứng thú. Nghe nói bởi vì địch quốc có “Linh Nguyệt quân sư” có kế sách thần kỳ mà hắn ta được nếm mùi thất bại. Nàng cười sung sướng trong lòng, toàn bộ oán khí đều biến mất. A, chỉ là một quân sư nho nhỏ cũng có thể làm cho hắn giận đến mức đen mặt. Nếu như hắn biết thật ra người này đang ở trong hậu cung của Kim Lương Quốc. Hơn nữa chính là nàng - Hoàng hậu ngốc không được sủng ái. Không biết con người hào hoa phong nhã tuấn mĩ vô song đó sẽ có vẻ mặt như thế nào? Nàng hào hứng đoán kế sách tiếp theo của hắn sẽ như thế nào? Nhưng mà hắn giống như là uống nhầm thuốc, lại có thể bắt đầu lấy lòng kẻ ngu như nàng. Mà nàng thân là hoàng hậu của hắn, vợ của hắn, tất nhiên không thể kháng cự. Không xong, khi hắn bắt đầu coi nàng như trân bảo, nàng hình như cũng động lòng ---- Không, hắn là người đã đoạt đi tự do của nàng, nàng tuyệt đối không thể thích hắn! Cả đời này, hắn chỉ có thể là kẻ địch của nàng, không hơn ...... *** Đôi mắt trong như nước, nàng nhìn sâu vào mắt hắn, giọng nói mềm mại ngọt như đường, quấn vào lòng hắn. Lồng ngực Nghiêm Tuyển căng lên, không nhịn được mà kéo tấm mặt nạ, cánh tay dài vươn ra ôm nàng vào ngực. Tựa vào lồng ngực mà mình nhung nhớ, chóp mũi nàng đau xót, nàng nhịn cảm xúc muốn rơi nước mắt, bàn tay thon đặt lên trái tim hắn. “Người phu quân xấu xa kìa vì nàng, bỏ kiêu ngạo xuống, bỏ cả nghiệp thống nhất giang sơn,... Nàng vẫn ngu ngốc nghĩ rằng người phu quân đó vẫn tức giận, hắn không thích nàng. Cho đến khi người bạn thân và mẫu phi của nàng nghĩ ra cách dùng nàng làm lợi thế, dùng nàng để uy hiếp người phu quân xấu xa đó, dò xét tình yêu sâu đậm của hắn dành cho nàng, nàng mới hiểu được, tình yêu của hắn dành cho nàng hơn tất cả mọi thứ”. Nghe người trong ngực nghẹn ngào nói, ngực của hắn bị nước mắt của nàng thấm ướt, những giọt nước mắt kia cũng chảy vào trong lòng hắn tạo thành một dấu vết không thể xóa. “Đời này kiếp này, trẫm chỉ cần mình nàng”. Nghiêm Tuyển cúi người, ngón tay thon dài nâng nhẹ cằm nàng, vội vàng hôn nàng. ... Mời các bạn đón đọc Địch Hậu của tác giả Kiều Ninh.
Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên - Thất Trọng Sa Y
Hỏi thế gian tình là gì, chỉ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Nàng là cực phẩm nữ phụ khiến người ta hận thấu xương, người mắng hỗn thế ma nữ, không xinh đẹp, lòng dạ rắn rết. Hắn là nam phụ tinh phẩm khiến người ta muốn ngừng mà không được, người xưng ngọc diện (mặt ngọc) Chiến thần, không gì không đánh được, trăm trận trăm thắng. Một ngày kia, Hoàng đế có lòng mai mối. Mỹ nữ như mây, trông mong ngóng chờ. Hắn vân đạm phong khinh (gió thổi mây bay), tiện tay chỉ vào một người: ''Vậy chọn nàng.'' Cố Nha Nha nhổ một bãi nước miếng, đầu nàng đầy châu ngọc, tơ lụa khắp người, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm thành một dạng với mông khỉ, muốn tục khí có tục khí, muốn thô bỉ có thô bỉ, nàng càn rỡ lại vẫn càn rỡ. Miệng hung hăng gặm đùi gà, mặt nàng bóng loáng, nhe răng cười: ''Được.'' Một cuộc nhân duyên ngay cả nàng cũng không coi trọng, ai ngờ trong lúc vô tình bị sa vàobên trong đó. Nàng trốn, nàng giấu, nàng đấu tranh, nàng phản nghịch, một lần lại một lần rơi sâu vào trong lưới tình của hắn. Sao lại thế này? Trong nguyên tác, không phải hắn yêu nữ chủ chết đi sống lại sao? Nhưng vì sao hết lần này đến lần khác lại đè nàng mà giày vò? ''Họ Quân, rốt cuộc ngươi coi trọng ta ở điểm nào?'' Nàng không có bản lĩnh, không hiểu mưu kế ứng biến, không đủ trí khôn, còn luôn gây họa kéo chân hắn, đối mặt với hắn dịu dàng cưng chìu, nàng rất chột dạ. Tên nam tử nào đó nhẹ nhíu mày: ''Ngốc cũng là một điểm, làm ấm giường là đủ rồi.'' Nàng nổi bão. Hắn tóm nàng trở lại, đè phía dưới: ''Tên ngốc có khả năng làm ấm giường cho Bổn vương, trên đời này cũng chỉ có một mình nàng.'' ''Ha ha ha! Xem ngươi lên mặt, ngươi cho rằng người nào hiếm lạ làm ấm giường cho ngươi?'' Tuy nói như thế, nhưng trong lòng nữ nhân nào đó lại vui đến nở hoa. * Vương gia mặt than kiêu ngạo độc miệng VS Lolita ngây thơ dễ thương phúc hắc. *** Úy Tuệ có bị đánh vỡ đầu cũng không ngờ, để cho nàng hầu hạ không phải là tiểu thư sao? Vì sao lại biến thành nam nhân? Mà còn là yêu nghiệt ca ca mà nàng muốn rời xa nhất? Chuyện xảy ra là như vầy, đến nhà cố chủ là đã tới giờ cơm tối, trong phòng bếp bận thành một đoàn, dường như bởi vì bữa cơm tối nay khiến cho chủ tử của bọn họ rất không hài lòng, bỏ toàn bộ bắt làm lại, để cho người trên dưới phòng bếp vô cùng lo lắng. Không phải không biết nấu ăn, mà là thật sự không hiểu khẩu vị của vị chủ tử này nữa, cùng một món ăn, cùng một đầu bếp, cùng một vật liệu, cùng một cách làm, cùng một khẩu vị, nhưng hôm qua còn nói mùi vị rất tốt, còn thưởng bạc cho bọn họ, hôm nay lại nói khó ăn, dẹp hết làm lại không tính, nếu như làm lại không tốt thì sẽ phải trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của bọn họ, này cũng thôi đi, mấu chốt là những người này đều cảm thấy mặc dù vị chủ tử này hơi hà khắc nhưng lại rất hào phóng, tiền tiêu vặt hàng tháng cộng thêm tiền tưởng, làm đủ một tháng bằng làm một năm ở chỗ khác, hơn nữa trạch viện của vị gia này không phải ở đây, số lần trở về cũng ít, vì thế lúc hắn không trở về, tương đương với việc bọn họ lấy không tiền công, chuyện tốt như vậy thì đi đâu mà tìm chứ? Kết quả là, đêm nay chủ tử buồn bực, những người này từ trên xuống dưới đập vỡ đầu muốn nghĩ ra biện pháp làm ra thức ăn mỹ vị vừa miệng. Nhưng không ai ngờ tới là, bọn họ bận rộn đến một nửa, đột nhiên quản sự dẫn theo một tiểu tử choai choai vào, lại để cho hắn tự mình nấu nướng. ... Mời các bạn đón đọc Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên của tác giả Thất Trọng Sa Y.
Đằng Sau Lớp Mặt Nạ - Megan Derr
"Những ngón tay dài lần theo từng đường chạm trổ lấp lánh, lướt qua mũi và môi, màu sắc nơi đó dần sẫm màu, chuyển thành màu đen tuyền ở nửa phần bên trái. Mỗi một chiếc mặt nạ đều mang theo dáng vẻ riêng có. những ký hiệu độc nhất vô nhị chỉ có người trong bộ tộc mới hiểu được. Trừ chủ nhân không ai có thể làm hộ vệ gỡ bỏ chiếc mặt nạ đó" Vậy khi một kẻ không phải chủ nhân lại ra lệnh cho người hộ vệ xuất sắc nhất tháo bỏ mặt nạ sẽ xảy ra chuyện gì? "Ta không thể cởi nó ra khi hai tay bị xích, nếu như ngươi thả ta thì ta sẽ giết mi" Cậu không dọa suông nhưng cậu lại dọa sai người. *** K asumi chưa bao giờ nghĩ có một ngày cậu sẽ ghét đất liền. Sau mấy tháng ròng lênh đênh trên biển cả, cậu không mong gì hơn là được đặt chân lên mặt đất cứng cáp. Và cậu ghét cảm giác đó. Âm thanh nhốn nháo, đám đông lúc nhúc, từ bữa sáng đến bữa trưa rồi đến dạ tiệc, phải luôn để mắt đến cả trăm người lượn lờ trước mặt. Bị nhìn ngó, bị bàn tán, bị khiển trách vì sự bất cẩn ngu ngốc. Tiếng tặc lưỡi bất mãn khi được biết về sai lầm nhục nhã của một hộ vệ bóng đêm. Dĩ nhiên vẫn có lời khen ngợi vì đã cứu được chủ nhân, nhưng đó chỉ như giọt nước thấm vào núi thất bại mặn chát. Tính luôn cả những lời khen ngợi vì đã bắt được Jun và thu thập chứng cứ kết tội lão. Một tháng nữa thôi, tất cả sẽ lắng xuống, Minoru sẽ lại vùi mình vào những ngày nghiên cứu thanh tịnh, và chỉ đến lúc đó Kasumi mới nhẹ người đi được một chút – và có thể lấy lại được thăng bằng như trước kia.Chỉ có một vấn đề: Dù đi bất cứ đâu, cậu cũng chợt nhận ra mình đang nhìn quanh tìm kiếm một mái đầu vàng, hoặc dỏng tai nghe ngóng tiếng cười ha hả quen thuộc. ... Mời các bạn đón đọc Đằng Sau Lớp Mặt Nạ của tác giả Megan Derr.