Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Khoảnh Khắc Tinh Quang

"Đã từng có một tấm chân tình ở trước mặt tôi, chỉ là tôi không biết quý trọng..." Thầm mến chính là một loại bệnh, cần phải chữa. *** #REVIEW: KHOẢNH KHẮC TINH QUANG Tác giả: Minh Nguyệt Đang. Thể loại: Hiện đại, thầm mến. Tình trạng: Edit hoàn, có ebook. Reviewer: Le Giang - fb/hoinhieuchu ---- Xuyên suốt truyện là mối tình bí mật của Bùi Giai và Đường Nhã Bửu. Mỹ Bảo - chị gái Nhã Bửu đã yêu và điên cuồng theo đuổi anh chàng lạnh lùng Bùi Giai nhưng chưa từng được đáp lại. Tình cờ Bùi Giai phát hiện Nhã Bửu cũng thầm có tình cảm với mình nên bắt đầu để ý đến cô hơn. (thực ra là sợ gặp phải Mỹ Bảo ver 2 ) Và rồi anh nhanh chóng bị cô thu hút, hai người sa vào tình yêu cuồng nhiệt. Trước đây họ đều loanh quanh trong cùng vòng tròn giao tiếp nhưng quan hệ chỉ dừng ở mức "có quen biết", thậm chí 2 bà mẹ còn có mối thù truyền kiếp từ trước (kiểu trẻ con buồn cười chứ không nặng nề đâu, không biết 2 cặp bố - mẹ đôi chính có truyện riêng không chứ thấy tiềm năng quá à) và bị đẩy lên đỉnh điểm vì chuyện theo đuổi bất thành của cô con gái lớn nhà họ Đường. Đây cũng chính là rào cản lớn nhất trong mối quan hệ của nam nữ chính sau này, là lý do Nhã Bửu luôn muốn giấu nhẹm, giấu tiệt Bùi Giai, là nguồn cơn bao lần uất ức đến bất lực của nam chính. Nữ chính là tiểu thư đúng nghĩa, gia đình giàu có, được nuông chiều hết mực. Cô là diễn viên múa, không chỉ xinh đẹp mà còn có phong thái dịu dàng nhã nhặn. Tuy nhiên thâm tâm Nhã Bửu lại tồn tại những sự phản nghịch ngấm ngầm. Ví như biết tình yêu thầm lặng dành cho Bùi Giai khó mà có kết quả nhưng vẫn yêu. Ví như luôn là đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời nhưng lại giấu giếm yêu cái đứa mà mẹ mình ghét nhất trên đời. Ví như luôn được giáo dục là con gái phải giữ giá nhưng lại yêu bất chấp, không toan tính chút gì. Nhã Bửu yếu đuối, chút xíu tổn thương cũng chịu không nổi, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là nghĩ đến chuyện phải chia tay rồi, xong lại đau lòng buồn bã. Nam chính ngược lại, là người kiên định, giỏi giang, bề ngoài hơi hơi lạnh lùng (và đẹp trai ) Nhưng gặp nữ chính rồi là anh hóa sói ngay Bùi Giai khi yêu Nhã Bửu như trở về làm chàng trai trẻ mới biết vị yêu đương, lãng mạn, ngọt ngào, cuồng nhiệt. Dù đọc đoạn đầu có thể cảm thấy nữ chính yêu nhiều hơn, lúc nào cũng lo được lo mất. Nhưng càng đọc sẽ càng thấy nam chính mới thật sự là người yêu nghiêm túc, yêu đến mức có thể làm trái với nguyên tắc của bản thân. Và độc giả chắc sẽ nhiều phen điên tiết với Nhã Bửu và cám cảnh thay cho số phận hẩm hiu chỉ có thể làm người tình trong bóng tối của Bùi Giai Điều mà nam chính cần đến cuối cùng chỉ là một lời khẳng định tình cảm, một gia đình mà thôi. Nhưng chị toàn làm anh giận tái cả mặt. Mà giận cái là nữ chính lại dùng mỹ nhân kế. Nam chính không bao giờ mắc mưu nhưng dạy dỗ xong là kiểu: rồi, giờ dùng mỹ nhân kế được rồi đó honey à =)) Truyện H nhiều nhưng toàn theo style: phủ màn, tắt đèn =)) đọc không bị phản cảm. À có điều nam nữ chính xxoo hơi sớm, thích cái là anh mần thịt chị rồi. Bạn nào không nhai được thì bỏ qua nhaa. Nói tóm lại là truyện đọc được, mình đọc một lèo hết luôn. Có điều cảnh báo là bản dịch và convert đều đến hết chính văn thôi, ngoại truyện chỉ có ở sách xuất bản bên Trung :(( ngày trước đọc xong mà mình chưng hửng í, hụt hẫng dã mann vì hóng nhất là phản ứng của các nhân vật xung quanh :(( Từ đầu đến cuối chỉ có 3 người biết mối quan hệ này: nam nữ chính và chị gái nữ chính " Mình search mọi ngóc ngách mà không thấy, nghe bảo ngoại truyện có phần Bùi Giai lấy lòng mẹ vợ rất hấp dẫn. Ahuhu *** Đường Nhã Bửu lái xe chạy vào nhà, cô út của cô vừa khéo đứng trước mặt, Nhã Bửu phiền chán bứt tóc, xuống xe cô đã khôi phục lại bộ dáng dịu dàng: “Cô út.” Đường Diệu nhìn về phía chiếc xe của Nhã Bửu nhíu mày: “Sao cháu còn chạy chiếc xe cổ sĩ này chứ, không an toàn.” Đường Nhã Bửu nhìn thấy gương mặt biểu hiện như kính chống đạn của cô út thì không nói nữa. Đường Diệu đem chìa khóa trong tay ném cho Nhã Bửu: “Cháu lấy chiếc xe này mà dùng, đừng nói là cô không thương cháu.” Đầu Nhã Bửu như muốn nổ tung, đánh giá chiếc xe trước mắt, màu tím sang trọng, nội thất bên trong khá xa hoa, cũng may là chưa viết thêm bốn chữ “Ông trùm than đá”. Nhã Bửu nhõng nhẽo cầu xin: “Cô út, chiếc xe này hẳn là dượng tặng cho cô, toàn là màu sắc tình yêu, cháu nào dám nhậń.” “Cháu là đứa cháu gái yêu quý nhất của cô, cháu hoàn toàn xứng đáng, nhận đi, trưởng bối ban thưởng cấm con cháu từ chối.” Đường Nhã Bửu còn chưa vào tới cửa thì đã nghe thấy tiếng cô út nũng nịu: “Chồng à, vừa rồi Nhã Bửu nhìn thấy chiếc xe yêu quý của em đẹp quá, con bé cứ nằng nặc đòi xin, ý anh thế nào?” Đường Nhã Bửu bị Đường Diệu đổ oan, cô đứng hình tại chỗ, ba người trên ghế nhìn cô trưng trối, tay cô còn đang cầm chiếc chìa khóa xe, khuôn mặt ngây thơ vô tội nhìn bà Diệp Tranh. Bà Diệp Tranh đưa tay lên trán, người không hiểu nội tình còn tưởng rằng bà mệt mỏi, kì thực bà lấy tay che mắt đồng tình thông cảm nhìn con gái, Đường Diệu là một bà cô lanh lợi, cư nhiên muốn Nhã Bửu chịu tiếng xấu. Nhã Bửu thấy dượng vỗ lưng an ủi Đường Diệu: “Ngoan, Nhã Bửu muốn thì em cứ đưa cho nó, anh tặng em chiếc xe khác vậy.” “Được, lần này phải do em tự chọn màu sắc nhé chồng.” Đường Diệu nũng nịu. Nhã Bửu nghĩ trong lòng, hai người này cộng lại cũng hơn chín mươi tuổi, ngàn vạn lần đừng ở trước mặt cô hôn hít, có khi còn hại cô ăn cơm không ngon. Đuôi mắt Đường Diệu nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhã Bửu, bất mãn nói: “Chị à, Nhã Bửu khi nào thì mới kết hôn, lớn như vậy rồi, chị nói xem có chướng mắt không?” Diệp Tranh là tuýp người đàn bà cò lòng tự trọng rất cao, lập tức trả lời: “Ngại chướng mắt thì đừng nhìn, Nhã Bửu nhà chúng tôi gả cho ai cũng đều tốt cả, nếu cả đời này nó tình nguyện ở đây, tôi và cha nó cũng không ép. Con gái có nhất thiết phải lập gia đình không?” Bà Diệp Tranh cực kì tự hào: “Nhã Bửu, Nhã Bửu của mẹ tuyệt đối cũng nghĩ như vậy đúng không?” Nhã Bửu vội vàng gật đầu, sau đó nói: “Dì, dượng, mọi người ngồi chơi cùng mẹ cháu một lúc, giữa trưa cháu còn có hẹn với bạn dùng cơm.” “Nam hay nữ vậy con?” Bà Diệp Tranh đứng lên đuổi theo Nhã Bửu. “Nữ ạ.” Nhã Bửu cũng không thèm quay đầu lại, cô trả lời một câu. “Chị à, em nói này, Nhã Bửu nhà chúng ta năm nay đã 26 tuổi rồi, nó đi ra ngoài ăn một bữa cơm mà chị cũng phải quản?” Đường Diệu nói: “Lúc trước sao không thấy chị quản nó nhiều vậy?” Gương mặt bà Diệp Tranh trầm xuống, Đường Diệu cũng nhanh chóng im lặng, bản thân biết đã động đến nổi đau của chị dâu, nhanh chóng kéo chồng đứng dậy: “Chồng à, chúng ta lên lầu tìm anh hai thôi.” Mời các bạn đón đọc Khoảnh Khắc Tinh Quang của tác giả Minh Nguyệt Đang.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chào em Như Hoa
Chào em, Như Hoa là câu chuyện vô cùng hài hước về cặp đôi oan gia Lỗ Như Hoa và Văn Sơ. Hoàn cảnh trái ngược, tính tình trái ngược. Chàng kiêu ngạo, nàng mặt dày. Chàng châm biếm, nàng mỉa mai... Và câu chuyện của cặp đôi oan gia này sẽ diễn biến ra sao?... Và còn rất nhiều điều thú vị về cặp đôi oan gia này đang chờ đón bạn trong Chào em, Như Hoa.   *** Một cô gái yêu tiền hơn sinh mạng. Từ việc đóng vai nhân vật hoạt hình, cosplay theo đủ phong cách để chụp ảnh lưu niệm lấy tiền đến việc bán đĩa phim con heo tại cầu vượt, các hầm đi bộ hay mặt dày gõ cửa từng phòng trong kí túc xá nam sinh để bán đồ chuyên dành cho nam, không việc gì là cô không làm. Từ máy sấy nhỏ gọn tiện lợi đến nước hoa, dầu dưỡng tóc, dao cạo râu, thậm chí là cả... quần lót CK, không có gì là cô không bán. “Đồ con gái tham tiền hám của” - đó là suy nghĩ đầu tiên mà Văn Sơ, một anh chàng công tử kiêu ngạo, dành cho cô. Cô gái đó chính là Lỗ Như Hoa. Như Hoa, tân sinh viên khoa kiến trúc của Đại học S, vì cha mẹ mất sớm nên cả Như Hoa và Tự Ngọc - em trai sinh đôi của cô - phải nương tựa vào nhau để sống, tiền của cha mẹ để lại không nhiều nên Như Hoa làm đủ mọi cách để kiếm tiền cho cả hai chị em học đại học. Trái ngược với hoàn cảnh của Như Hoa, Văn Sơ lại là một công tử con nhà giàu chính hiệu, anh mới quay về từ Pháp và bị gia đình ép vào học tại khoa Sơn dầu của đại học S để trải nghiệm một cuộc sống sinh viên đích thực. Hoàn cảnh trái ngược, tính tình trái ngược, dường như Văn Sơ và Như Hoa đã được định sẵn là “oan gia” ngay từ lần đầu tiên gặp mặt: Nếu Thượng đế cho Văn Sơ cơ hội quay trở lại khoảnh khắc tiếng gõ cửa đáng chết đó vang lên, hắn nhất định sẽ dõng dạc: Không được vào! Và nếu nhất định phải cho cái “không được vào” đó một kỳ hạn, hắn hết sức hy vọng sẽ là: Một vạn năm. Thế nhưng Thượng đế có cho không? Không hề, cho nên, khi hắn đành phải xấu hổ tột cùng mà tóm chặt chiếc khăn bông quấn quanh người che vị trí chủ chốt, ngại ngùng đứng bối rối nhìn cái kẻ chính hiệu phái nữ nhưng ăn mặc chẳng khác gì đàn ông đó, dùng ánh mắt kinh ngạc, hiếu kỳ và không chút che đậy đó mà lột trần hắn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, Văn Sơ dường như hoàn toàn tuyệt vọng với toàn bộ những gì thuộc Đại học S rồi, chỉ biết làm một điều duy nhất là rít lên một câu qua kẽ răng: “Đây - Hình - Như - Là - Ký - Túc - Nam - Sinh!”. “A... tôi biết, cho nên tôi chỉ bán đồ chuyên dành cho nam thôi mà.” “Cô không thấy ở trong tình huống này thì nên đi ra à?” “Thế anh có mua đồ lặt vặt không?” Lỗ Như Hoa đã phần nào hồi phục tinh thần, ngầm cảnh cáo bản thân: Nhớ kỹ mục đích chuyến đi, chú ý hàng hóa giá cả! “Tôi không mua!” Văn Sơ nghiến chặt răng, cũng ngầm cảnh cáo bản thân: Có tức giận thì cũng không được tức giận với con gái, không được cư xử thô bạo với con gái, chú ý phong độ, chú ý phong độ! “Xin đừng vội nói không mua, anh vẫn chưa biết rõ mà. Thật ra tôi cái gì cũng có, ồ, cậu cần máy sấy tóc không? Kiểu dáng nhỏ gọn, cậu xem tóc ướt thế kia không sấy khô dễ sinh bệnh lắm. Hay là dầu dưỡng tóc? Hoặc nước hoa sau cạo râu?”. “Này cô, tôi đếm ngược từ năm trở xuống, nếu cô vẫn không chịu đi thì đừng có trách.” ... “Thật ra tôi muốn hỏi cậu có cần mua quần lót không, hàng hiệu CK, rất hợp với cậu. Cậu mặc cỡ nào?”. *** Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Chào em Như Hoa của tác giả Tử Ngư Nhi.   Như Hoa, sinh ra có lẽ mang kì vọng của cha mẹ, xinh đẹp như hoa, được nâng niu, chiều chuộng. Nhưng đời không như mơ, bố mẹ cô mất sớm, để lại cô cùng cậu em sinh đôi_ Tự Ngọc, bị bệnh tim bẩm sinh. Từ bé, cô đã phải lăn lộn, không nghề gì không làm, không thứ gì không bán, từ cosplay nhân vật hoạt hình, bán đồ gia dụng lặt vặt, đến đĩa phim con heo, bao cao su hay thậm chí là gõ cửa từng phòng kí túc xá nam bán đồ nam. Hơn chục năm trong nghề bán hàng đã rèn luyện ra một Như Hoa mặt dầy hơn cả tường thành. Cô yêu tiền hơn sinh mạng, vì chỉ có tiền hai chị em cô mới có thể tiếp tục học đại học, tiếp tục theo đuổi ước mơ, tiếp tục sống. Bên trong vẻ phớt đời, hớn hở, bộ mặt dầy hơn cả da trâu, là một ý chí kiên cường, mạnh mẽ không ai sánh được. Văn Sơ, anh chàng công tử nhà giàu, mới đi du học ở Pháp về, nói tiếng Trung câu được câu chăng, coi tiền như rác. Bố anh chàng lo cậu con quý tử quên gốc nên đã “tống” cậu vào khoa sơn dầu của Đại học S để trải nghiệm đời sống sinh viên và học tiếng Trung. Ngày đầu Văn Sơ gặp Như Hoa, là trong trạng thái không mảnh vải che thân, đập vào mắt cô là cả tiểu PP tròn bóng láng. Nguôi giận chưa được bao lâu, Văn Sơ lại nhận được cuộc điện thoại của Như Hoa, nhờ anh chăm sóc cho chú bé nhà tôi nhé. Văn Sơ vốn dốt tiếng Trung, liền tự động hiểu nhầm, “tiểu… của tôi không đến lượt cô quan tâm”!!! Không bị bắt gặp trong trạng thái áo rách quần manh thì cũng bị mất mặt, cộng thêm sự yêu tiền như mạng của Như Hoa, ấn tượng của Văn Sơ đối với cô, chẳng có gì ngoài đồ con gái ham tiền hám của !!! Nhưng đúng là oan gia ngõ hẹp, em trai của Như Hoa_Tự Ngọc cùng phòng kí túc với Văn Sơ còn chưa tính, cô lại còn như ruồi muỗi, ngày ngày lượn lờ ở kí túc nam sinh. Ở đại học S, bạn có thể không biết số cứu hỏa 119, nhưng tuyệt đối phải biết số của Như Hoa. Trời nắng sao? Có kem chống nắng, nước khoáng, quạt các loại. Lạc đường sao? Có bản đồ Mất ngủ sao?  Có dầu thơm trị mất ngủ Đang đêm mà đói? Có dịch vụ cung cấp đồ ăn tận nơi. Thậm chí, ngay cả Băng vệ sinh cũng đã được nâng cấp lên thành đồ lót giày siêu dính siêu hút nước siêu bền !!!. Tóm lại, gọi cho Như Hoa, muốn gì cũng có! Văn Sơ càng cố gắng khinh bỉ, xỉa xói cô bao nhiêu, lại càng chú ý cô bấy nhiêu. Để rồi tới khi, anh chợt nhận ra anh đã thích cô từ lúc nào mà chính bản thân mình cũng không hề hay biết. Phải mất bao nhiêu dũng khí, Văn Sơ mới dám thổ lộ tình cảm với Như Hoa. Anh tặng cô con búp bê thủy tinh cầm đĩnh vàng đang híp mắt cười y hệt cô, lòng tràn ngập hy vọng, vui sướng vì tình yêu đầu đời, có thể công khai khoác tay Như Hoa đi khắp nơi, giới thiệu cô là bạn gái anh. Nhưng mọi chuyện vốn không êm đẹp như vậy. Ngay ngày hôm sau, ảnh của Văn Sơ cùng 9 nam sinh khác bị dán lên bản tin trường, ảnh của 10 hotboy, cần mua xin liên hệ… Lỗ Như Hoa.  Đầu Văn Sơ như nổ ầm một cái, hóa ra cô ta là người như thế, cô ta tham tiền đến bất chấp thủ đoạn anh luôn biết rõ, là anh si tâm vọng tưởng, là anh tự mình đa tình, giấy phút ấy, Văn Sơ như phát điên. Lúc anh gặp cô, cô đang cô đơn đứng giữa ngã tư đường, khoác trên mình một chiếc áo jacket đã bạc màu giữa trời đông giá lạnh. Bóng dáng cô nhỏ bé tới mức không nỡ nhìn. Cô thế nhưng lại đang chào mời bán phim con heo!!! Máu nóng bốc lên đầu, làm Văn Sơ không nghĩ gì được nữa. Anh ném đi con búp bê thủy tinh mình tự tay mua cho cô, ném đi chiếc ba lô Tự Ngọc thức mấy đêm vẽ kiếm tiền  tặng cô, ném đi chiếc khăn quàng cô tặng anh đêm Noel, cố dập tắt tình yêu mới chớm nở của hai người. “Câu nói tối hôm qua, xin cô quên đi. Tôi nói tôi yêu cô, nhưng… có lẽ là sai lầm.” “Tôi có thể bỏ qua chuyện cô tham tiền, nhưng không thể tha thứ việc cô bất chấp thủ đoạn kiếm tiền. Làm người, nên tự đặt cho mình một giới hạn, giới hạn đó, hình như cô không có!”. Từng câu từng lời như những lưỡi dao đâm thẳng vào tim Như Hoa, làm cô không có cách nào hô hấp, hoàn toàn chết tâm. Cô đột nhiên, không còn muốn giải thích gì nữa. Sau đó, phát hiện tất cả chỉ là hiểu lầm, dù anh đã rất cố gắng xin lỗi, nhưng không có kết quả. Như Hoa sợ tổn thương, sợ xa cách, cô không đủ can đảm để tiếp nhận thêm một chút tình cảm mập mờ nào nữa. “Văn Sơ, đừng viển vông nữa, chúng ta chưa từng có bắt đầu, hà tất phải dây dưa, cách xa nhau một chút, không tốt hơn sao?” Văn Sơ tuyệt vọng, anh xin cô cho mình được vẽ cô một lần, nhưng nhìn cô ngủ mê mệt đến nỗi anh không nhẫn tâm đánh thức cô dậy, từ Tự Ngọc, anh mới biết đến hoàn cảnh của cô, mới hiểu vì sao cô lại làm việc cật lực, hiểu tại sao cô yêu tiền, hiểu vì sao Tự Ngọc không thể giúp cô việc nặng nhọc gì. Văn Sơ càng hiểu, lại càng yêu Như Hoa, anh tiếc thương cô, cũng khâm phục cô, anh hạ quyết tâm, không từ thủ đoạn nào mà bám theo cô. “A… Tâm Thành, cậu xem ảnh gái gú suốt cả buổi chiều, nhỡ mà Như Hoa nhà tôi mượn máy tính của cậu thì làm sao bây giờ? Đối với cậu thì không hề gì, nhưng cô ấy cảm thấy tôi bị cậu đầu độc thì không được!”. Mỗi đêm anh đều thức đan khăn cho cô, đầu tiên thì rối như sợi mì, đoạn sau mịn màng hơn, đoạn cuối còn bồi thêm mấy bông hoa xiên xiên xẹo xẹo, nhìn vẻ mặt của Văn Sơ kìa, không khác gì tiểu thiếp ngày xưa đan áo đợi phu quân về sủng hạnh ! Chỉ cần Như Hoa thích, đến thêu hoa Văn Sơ anh cũng làm ! Còi xe của Như Hoa bị hỏng, Văn Sơ kiếm cho cô một con búp bê kêu te te buộc vào xe, còn không quên tròng vào câu, em cứ bóp nó thoải mái, cứ coi như đang đánh anh ấy !! Một Văn Sơ toàn tâm toàn ý, yêu cô đến mức ỷ lại như thế, Như Hoa không có cách nào ghét, cũng không có cách nào từ chối được anh. Lần đầu tiên trong 19 năm, cô cảm nhận được sự ấm áp mà tình yêu mang lại, được trải qua cái cảm giác ỷ lại, vui mừng khi có người chăm lo đến mình, có một bờ vai rộng lớn cho cô dựa vào mỗi khi mệt mỏi. Một Văn Sơ như thế, cô cũng muốn giữ anh cho riêng mình. Sự cách biệt giàu nghèo, địa vị xã hội,cùng sự non nớt của Văn Sơ, và nỗi tự ti của Như Hoa, nhiều lần đã khiến họ hiểu nhầm nhau, làm tổn thương nhau. Nhưng rồi họ cũng lại phát hiện ra, họ không thể sống thiếu nhau. Một Văn Sơ tài hoa nhưng kích động, một Như Hoa điềm tĩnh, mạnh mẽ, thực tế, tưởng như không liên quan nhưng thực ra lại là mối lương duyên trời định. Ở bên Như Hoa, Văn Sơ từng ngày một trưởng thành, anh cho Như Hoa sự ấm áp, là người yêu cô không thể rời bỏ. Trong truyện, không thể không nhắc đến Lỗ Tự Ngọc. Tự Ngọc, thanh khiết tựa tên, ôn nhuận như ngọc. Mỗi ngày, cuộc sống của cậu như đi mượn, cậu không có thời gian để ghét bỏ ai, cậu trân trọng từng phút giây, được sống, được hít thở, đã là một niềm hạnh phúc. Như Hoa vì Tự Ngọc mà mạnh mẽ, Tự Ngọc vì Như Hoa mà sống. Tình cảm của hai chị em cô, là tình thân, tình chị em khăng khít, không thể chia lìa. Tự Ngọc ra sức tác thành cho Văn Sơ, vì anh muốn chị mình được hạnh phúc, để dù mình có rời đi, Như Hoa cũng sẽ không cô đơn trên thế giới này. Cuối cùng, ông trời đã không phụ lòng người tốt, Tự Ngọc vẫn có thể tiếp tục sống, tiếp tục vẽ, có thể tiếp tục nhìn Như Hoa hạnh phúc. Kết thúc truyện, là cái kết trọn vẹn, viên mãn cho tất cả mọi người. Như trong truyện hay có câu “Họ sống với nhau hạnh phúc mãi về sau”. Chào em, Như Hoa, chỉ đơn giản là câu chuyện giản dị về Như Hoa, một cô gái không mong manh yếu ớt như hoa, nhưng lại xứng đáng được yêu thương hơn bất cứ ai. Truyện là bài học nhân văn nhẹ nhàng về tình yêu. Hãy mạnh mẽ và sống đúng với bản thân mình, sẽ luôn có một người sinh ra giành cho bạn, nâng niu, trân trọng bạn suốt cuộc đời. Mời các bạn mượn đọc sách Chào em Như Hoa của tác giả Tử Ngư Nhi.
Cô Nàng Hợp Đồng - Ni Xảo Nhi
Hương Tranh trong một ngày đen đủi đã đánh lại lão chủ háo sắc, thất nghiệp quay về nhà. Trên đường về cô chọc giận con chó, nó đuổi cô cho thừa sống thiếu chết, để tự cứu mình cô đành hi sinh người thanh niên cô gặp trên đường – Sở Trung Thiên, khiến con chó cẳn hỏng chiếc áo hàng độc của anh ta, anh ta quyết trả thù cô. Hương Tranh mở “Dịch vụ cho thuê bạn gái”, oan gia ngõ hẻm, cô gặp phải Trung Thiên, bị anh ta lừa ký hợp đồng làm bạn gái thuê trong vòng 1 năm. Tình giả thành thật, Trung Thiên bắt Hương Tranh đi học ở “trường đào tạo cô dâu quý tộc”, tại đây Hương Tranh gặp và kết thân cùng anh chàng Sở Tu Phàm. Tình cảm của cô và Sở Trung Thiên bị ngăn cấm. Cùng thời gian đó cô phát hiện ra nhiều bí mật chưa được hé lộ trong 20 năm qua nhà họ Sở.
Con Đường Đưa Tiễn Đầy Hoa - Thanh Sam Lạc Thác
Năm 15 tuổi, Tân Thần nói với Lộ Phi: Dù gì thì nụ hôn đầu của anh cũng thuộc về em rồi. Năm 17 tuổi, Tân Thần nói với Lộ Phi: Em không thèm là trách nhiệm của ai cả. Năm 25 tuổi, Tân Thần nói với Lộ Phi: Em không có quyền sau khi đã tạm biệt mà còn bướng bỉnh làm khách không mời mà đến trong cuộc đời của người khác. Tình cảm thanh mai trúc mã đã trở thành hồi ức ấm áp nhất trong cuộc đời, liệu có thể kéo dài đến mãi mãi? Khi gặp lại, cô không còn ngây thơ bướng bỉnh, không còn tin vào tình yêu, sự trùng phùng của họ có nghĩa là gật đầu chào hỏi nhau, hay là một khởi đầu mới?
Câu Được Con Rùa Vàng - Không Hữu Cố Sự
Có người hỏi: Tỉ lệ khả năng” rùa vàng” từ trên trời rơi xuống là bao nhiêu nhỉ? Phật nói: “Chắc phải chờ thêm năm trăm năm nữa”.   Một cô gái ngang ngược, làm gì cũng rất phô trương, đã ở trong tình trạng thiếu đàn ông rất lâu rồi, đột nhiên gặp vận may, vớ được “con rùa vàng” từ trên trời rơi xuống.