Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử

Ở hai thế giới nàng cùng gả cho một người. Một đời trước, Hướng Vân Hoan còn chưa vào cửa đã thành quả phụ, đời này sau khi trùng sinh nàng được Tống Trường Bình sủng vô cùng nhưng hắn cũng rất kỳ lạ. Nàng Hướng Vân Hoan cảm thấy hạnh phúc nhưng cũng có nét sợ hãi. Thực ra đây là chuyện xưa của đôi phu thê vật hi sinh tương ái tương sát (yêu nhau giết nhau), có tình yêu, có mỹ thực (thức ăn ngon), ấm áp lại cẩu huyết. *** #Review CUỘC SỐNG MỸ VỊ CỦA TIỂU NƯƠNG TỬ Tác giả: Ngư Mông Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, gia đấu, mỹ thực, sủng, HE Độ dài: 87 chương Tình trạng: Hoàn edit __________ Hướng Vân Hoan sinh ra trong một gia đình thương nhân giàu có, cha mẹ yêu thương, cuộc sống vô ưu lo. Đáng tiếc, hạnh phúc ấy kéo dài không bao lâu thì cha nàng sau một chuyến đi xa, lúc trở về mang theo một người phụ nữ và một đứa con riêng. Mẹ Hướng Vân Hoan đau lòng, bệnh mà chết, bỏ lại đứa con gái nhỏ cùng người chồng bội bạc. Từ đó, Hướng Vân Hoan do không có ai chỉ dẫn mà bị mẹ kế nuông chiều, trở thành một tiểu thư kiêu căng nóng nảy, thích gì làm nấy. Trong khi người chị gái cùng cha khác mẹ Hướng Vân Cẩm lớn lên thành một cô gái xinh đẹp dịu dàng, tiếng lành vang xa. Hướng Vân Hoan ngốc nghếch bị mẹ kế và chị gái “ghẻ” lừa, một mặt đối tốt với nàng, mặt khác lại chơi xấu sau lưng. Họ cho Ôn Ngọc Lương, biểu ca của Vân Cẩm đến nhà họ Hướng, dùng vẻ thư sinh đa tình quyến rũ Vân Hoan, để nàng mất cảnh giác. Hai mẹ con hợp tác “thay mận đổi đào”, gài bẫy Hướng Vân Hoan thế thân Hướng Vân Cẩm gả cho Tống thiếu gia – một người bệnh quanh năm nằm liệt giường. Vân Hoan chưa bái đường xong thì Tống thiếu gia đã ngã bệnh chết, nàng trở thành người xui xẻo, mệnh khắc chồng, bị đuổi khỏi nhà họ Tống. Cùng lúc cha của Vân Hoan bị loạn dân giết trên đường đi buôn. Hai mẹ con Hướng Vân Cẩm chiếm đoạt toàn bộ gia sản nhà họ Hướng, còn đuổi Vân Hoan ra đường. Từ đó là chuỗi ngày ngậm đắng nuốt cay của Vân Hoan. Nàng từ một người có tất cả trở thành không gì cả, bị lừa mất trái tim, mất người thân, mất cả tiền bạc. Từ một tiểu thư được chiều chuộng Hướng Vân Hoan phải lăn lê dưới đáy xã hội, làm đủ mọi nghề, hi vọng có một ngày giành lại sản nghiệp của gia đình và trả thù những người đã hãm hại mình. Cuối cùng thì Hướng Vân Hoan một ngày nào đó cũng đã hoàn thành sự nghiệp trả thù vĩ đại, nhưng câu chuyện của chúng ta lại không bắt đầu từ đó, hehe, xin lỗi các bạn đọc thân yêu. Câu chuyện hôm nay bắt đầu từ một ngày đẹp trời, Vân Hoan tỉnh lại, thấy mình đã quay ngược thời gian, trở lại khi còn là một tiểu thư nóng nảy tuỳ hứng, khi mà cha vẫn sống, nhà vẫn còn, người vẫn chưa bị lừa đi mất. Nàng vừa xúc động vừa hạnh phúc, vì cuối cùng cũng có cơ hội làm lại từ đầu. Nhưng mà tình cảnh của nàng hiện tại cũng không khá khẩm gì mấy, vì vừa tỉnh lại đã phát hiện mình bị chuốc thuốc mê nằm trên giường, còn ở phòng trong đôi nam nữ chị gái hờ và thư sinh thả thính tự do Ôn Ngọc Lương đang “vận động” kịch liệt, rung cả ván giường. Ngay lập tức Vân Hoan quyết định công cuộc trả thù được khởi động từ đây. Nàng âm thầm ra ngoài, gọi người tới “kinh động” hai nhân vật trong phòng, tạo ra scandal trạch đấu đầu tiên. Kể từ ngày đó, hai mẹ con Hướng Vân Cẩm cảm thấy có gì đó rất sai ở đây, Hướng Vân Hoan điêu ngoa tuỳ tiện ngày nào đã biến mất. Không, phải là cái tính tuỳ tiện thì vẫn còn, nhưng lại “tuỳ tiện” rất thông minh và khôn khéo, lặng im không tiếng động giành lại Phong niên thực phủ - tửu lâu kinh doanh có lãi bậc nhất nhà họ Hướng từ trong tay hai mẹ con. Đang lúc Hướng Vân Hoan mải mê gia đấu đến ngươi chết ta sống, vận dụng hết 36 kế binh thư ám toán, thì một nhân vật đặc biệt đã xuất hiện, làm thay đổi cục diện cuộc chơi. Đó chính là Tống thiếu gia – chồng hụt kiếp trước của Vân Hoan, người cả năm ốm yếu nằm trên giường bệnh. Ngay từ ngày đầu gặp nhau, Vân Hoan đã nhận ra, lời đồn trên phố quả nhiên không thể tin. Tống thiếu gia chỉ hơi “mỏng manh” chứ tuyệt không hề “sắp chết”, lại còn phong lưu tiêu sái, toả ánh hào quang nam chính ngời ngời. Tống Trường Bình cũng nhận ra, lời đồn quả là thất thiệt, vị Hướng tiểu thư này có hơi “mạnh mẽ” nhưng lại rất đáng yêu, hắn thích. Nàng lại có một tay nghề nấu ăn rất ngon, sau này không lo chết đói. Vì vậy hắn dùng mọi cách chiếm lấy người đẹp về tay, làm nên một hồi phong ba bão táp ở Tống phủ. Vân Hoan đến tận lúc ngồi lên kiệu hoa cũng không biết mình đã bị một tay “chồng chưa cưới” sắp đặt tất cả. Tống Trường Bình từ khi cưới được Vân Hoan bắt đầu sủng nàng lên trời. Vì thân phận đặc thù ốm yếu của Trường Bình mà trách nhiệm làm dâu của Vân Hoan, kính trà dâng nước gì đó, tất cả đều được dẹp hết, chăm sóc cho chồng là trên hết. Sống chung với nhau, Vân Hoan cũng dần khám phá ra những bí mật động trời của nhà họ Tống, lí do Trường Bình mắc bệnh mãi không khỏi. Cùng với nhau, đôi vợ chồng trẻ mạnh mẽ gạt bỏ hết chướng ngại vật, trả thù từng người đã gây đau khổ cho mình, sống hạnh phúc đến mãi mãi về sau. Truyện đáng yêu vì ngoài tình cảm nam nữ ra thì toàn là đồ ăn ngon, ba nghìn chín trăm loại món ăn từ chiên xào hấp nấu đến uống cái gì, tráng miệng cái gì, đều được miêu tả chi tiết đến mức vừa đọc vừa chảy nước dãi vì đói. Phần gia đấu từ sau khi anh chị về chung một nhà có phần kém hấp dẫn hơn một chút. Nhưng những tình huống đầu truyện mở ra thì cuối truyện cũng đều giải quyết hết. “Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử” đúng như cái tên của nó, không quá chú trọng trả thù, mỹ thực mới là trên hết. Hãy đọc và cảm nhận nhé các bạn, nhưng đừng có đọc ban đêm kẻo đói chết đấy. ____________ Review by #Huyên Tần Bìa: #Họa Gian Phi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Nàng kia mặc một bộ giá y đỏ rực, trên gương mặt trang điểm tinh xảo cũng bị nước mắt làm trôi, trên trán từng giọt mồ hôi thay nhau rơi xuống, nữ tử hoàn toàn không có không khí vui mừng khi xuất giá, nhưng nàng không quan tâm, cong đầu gối, gần như khẩn cầu nói với nam tử mặc hoa phục trước mắt: “Ngọc Lang, chàng đáp ứng muốn cưới ta, nhưng vì sao ta lại ở đây? Ngọc Lang...”  Bộ dáng của nàng hèn mọn như vậy, hèn mọn đến gần như phải quỳ trên mặt đất, nhưng đổi lấy cũng chỉ là bóng lưng kiên quyết của nam tử.  Trái tim nữ tử từng chút chìm xuống, bên ngoài hạt mưa tí tách rơi xuống, một tia chớp xẹt qua chiếu vào gương mặt loang lổ nước mắt của nàng, có vẻ phá lệ dữ tợn. Cuối cùng nàng ngã xuống trên mặt đất, thấp giọng nỉ non nói: “Chàng đáp ứng muốn cả đời đối tốt với ta, Ôn Ngọc Lương, sao chàng có thể đối đãi với ta như vậy?”  Người đưa lưng về phía nàng cuối cùng cũng quay đầu lại: “Hoan nhi, nàng tội gì phải như thế? Tống phủ này vẫn là thế gia vọng tộc, nếu nàng gả vào thành Thiếu phu nhân Tống phủ, còn tốt hơn mấy trăm lần so với đi theo ta! Ta, ta đây cũng là thật sự suy nghĩ cho nàng!”  “Tống phủ?” Thân mình nữ tử mềm nhũn, trên mặt treo lên một nụ cười thảm, “Tống phủ... Hóa ra ngày ấy ta không nhìn lầm, chàng thật sự cùng Hướng Vân Cẩm dây dưa chung một chỗ! Hướng Vân Cẩm, Hướng Vân Cẩm, ha ha ha...”  Nước mắt ngang dọc, nàng ngẩng đầu cười thảm mấy tiếng, cuối cùng yên lặng lau khô lệ: “Hóa ra các ngươi sớm đã nghĩ tốt, hôm nay phải gả chính là ta. Tống phủ, ha ha ha, Tống phủ? Ôn Ngọc Lương, ngươi không có lương tâm, ngươi muốn ta thay tỷ tỷ gả cho tỷ phu sao? Ha ha ha...”  Tiếng cười của nữ tử thê lương như tiếng khóc của lệ quỷ, mấy câu cuối cùng, nữ tử cũng là nghiến răng nghiến lợi, căm giận nói: “Trách ta cả đời kiêu căng, cuối cùng, cũng bị hủy trong tay tiện nhân! Ta không cam lòng, không cam lòng!”  Trên má có một dòng nước nóng, theo khóe mắt chậm rãi chảy qua lỗ tai.  Hướng Vân Hoan nghi ngờ bản thân mình đang làm ác mộng, đang muốn xoay người để bản thân thoát khỏi bóng đè, nhưng nàng phát hiện tay chân của mình đều mất khí lực, nàng dùng hết toàn lực cố gắng mở mắt ra.  Bên ngoài giọt mưa tí tách rơi xuống, cùng tiếng mưa rơi trong mộng nối thành một khung cảnh, Hướng Vân Hoan không tự chủ được rùng mình một cái, trong nháy mắt có chút choáng váng khiến nàng cảm thấy không khỏe, nàng nhịn không được lật người, quay ra cạnh giường nôn khan hai tiếng, đến khi đứng dậy, lúc cảm thấy không đúng thì nam tử trong ác mộng truyền đến một tiếng mừng rỡ: “Cẩm Nhi!”  “Ngọc Lang.” Ngoài cửa sổ vang lên tiếng trả lời, tuy mang theo chút nghẹn ngào cùng kích động, nhưng cuối cùng vẫn là tê dại khiến trên người Hướng Vân Hoan cũng nổi lên một tầng da gà, “Ngọc Lang, nếu để ta gả cho bệnh lao Tống gia kia, ta chết cùng không sợ, ta chỉ sợ ta phụ chàng.”  Nàng kia chắc là giả vờ rơi hai giọt nước mắt, nhưng cũng khiến nam tử kia thổn thức một phen, tiếng hít thở nhợt nhạt của hai người thật sâu truyền vào trong tai Hướng Vân Hoan, làm trong lòng Hướng Vân Hoan không khỏi cảm thấy ghê tởm, cúi đầu lại thêm một trận nôn khan.  Đợi đến khi thần trí Hướng Vân Hoan dần dần thanh tỉnh, trong lòng trào lên một cỗ bi thương, tiếp theo là không tiếng động cười cười.  Sống lại.... Nàng sống lại vào ngày bọn họ tính kế nàng.  Ngày ấy, mưa cũng lớn như vậy, nàng ở nhà sốt ruột, còn tưởng chỉ sợ bỏ lỡ cuộc hẹn với Ôn Ngọc Lương.  Khi đó, Hướng Vân Cẩm đến nói như thế nào nhỉ?  “Hoan nhi, ta là tỷ tỷ ruột của muội, tự nhiên nên vì muội suy nghĩ.”  Đáng tiếc ngày đó, nàng còn đối với Hướng Vân Cẩm thiên ân vạn tạ, nhưng đến cùng tất cả đều là nàng ta đã tính kế tốt. Giả ý giúp nàng giấu diếm phu nhân, dẫn nàng ra cửa, cuối cùng đánh mê nàng, cho Hướng Vân Cẩm và Ôn Ngọc Lương có cơ hội trù tính.  Nàng lúc đó thật khờ, khi tỉnh lại, Hướng Vân Cẩm nói thân mình nàng không tốt, chỉ ngất đi thôi.  Nàng còn tin!”  Buồn cười, thật buồn cười.  Hướng Vân Hoan chống tay lên cửa, đầu ngón tay đã sớm trở nên trắng bệch.  Sau một lúc lâu, nàng nghe thấy Hướng Vân Cẩm khẽ nói một tiếng, gắt giọng: “Ngọc Lang, sao chàng nóng vội vậy.”  “Cẩm Nhi, ta nhớ nàng rồi...” Giọng của nam tử hơi khàn khàn, sau khi hít một hơi thật sâu, mới trầm trầm nói: “Chỗ cô...”  “Chàng giúp ta việc lớn như vậy, mẫu thân cảm kích còn không kịp. Nếu chuyện này có thể thành, ta tự nhiên là của chàng.”  “Vậy thì được. Chính là...” Nam tử ngừng lại một chút, chần chờ nói: “Hôm nay ta ở trên đường nghe người ta nói, bệnh lao tử Tống gia kia chỉ còn sống được mấy ngày nữa thôi hả?”  “Sao? Chàng luyến tiếc?” Giọng của nữ tử mới vừa rồi còn hờn dỗi lập tức chuyển sang sắc bén, “Nàng một lòng gửi gắm cho chàng, chàng cũng giao phó thật tình hay sao? Ngọc Lang, không phải là chàng cùng nàng ta diễn giả thành thật đấy chứ? Được được, nếu chàng không đành lòng, chàng để ta gả cho bệnh lao tử kia, để ngày mai ta lập tức trở thành quả phụ!”  “Không không không...” Nam tử kia còn muốn giải thích, nữ tử tăng thêm giọng điệu, nhéo cổ họng vờ nức nở nói: “Chàng nhẫn tâm, ta liền xong rồi... Quy củ ở Ung Châu không phải là chàng không biết.... Trước đó vài ngày ta còn nghe nói, quả phụ Trương gia muốn tái giá, rốt cuộc ngay cả mạng đều bị đánh ra ngoài, cuối cùng tái giá không thành, lại rơi vào tội danh bẩn thỉu ‘không ở yên trong nhà’, Trưởng tộc Trương gia dưới cơn giận dữ, dẫn người trong tộc tươi sống đánh chết nàng ta! Tống gia gia phong nghiêm cẩn, nếu ta gả vào, cả đời này đừng nghĩ tái giá cho chàng... Ngọc Lang, sao chàng nhẫn tâm như thế!”  Mấy chữ cuối cùng thật sự là đầy nhịp điệu, nhưng Hướng Vân Hoan thật muốn tát nàng ta một cái.  Đúng, kiếp trước Hướng Vân Cẩm quả thật không thành quả phụ, nhưng Hướng Vân Hoan nàng chân trước vừa vào Tống phủ, còn chưa làm lễ xong, phu quân của nàng đã đi gặp Phật tổ!  Ngày đó nàng trôi qua thế nào?  Hướng Vân Hoan nhắm mắt lại, nhớ đến lúc đó nàng mặc hỉ phục xấu hổ đứng ở cửa Tống phủ, một lúc lâu sau mới được người dẫn đến phòng khách. Vốn nàng thật sự cho rằng, có lẽ nàng có thể cứ như vậy thuận lợi trở về Hướng phủ.  Nhưng cuối cùng thì sao?  Ngày thân phận thay gả của nàng bị vạch trần, Tống gia nổi giận đùng đùng dẫn nàng trở lại Hướng phủ, tức giận nói Hướng phủ đưa hàng giả, lại ám chỉ bát tự của nàng cứng rắn, khắc chết Đại thiếu gia Tống gia!  Ngày đó, Hướng Vân Cẩm lê hoa vũ đái khóc kể, nói Hướng Vân Hoan bụng dạ khó lường, ham Tống phủ vinh hoa, trù tính trộm giá y của nàng ta, trèo lên kiệu hoa, cứ thế hại Đại thiếu gia Tống gia, tổn hại tình nghĩa nhiều năm của hai nhà.  Người người đều nói Hướng Vân Cẩm là nữ nhi đẹp mắt nhất Hướng gia, nàng ta thục nữ, nàng ta nhu nhược, nàng ta đi lên hai bước cũng phải thở gấp hai hơi, nghỉ ngơi hai lần. Một câu nói của nàng ta, nặng tựa ngàn cân.  Khi bị đuổi ra khỏi nhà, nàng thân không một xu, nếu không phải trong lòng nàng còn có phẫn nộ, nàng đã sớm chết ở đầu đường...  Cũng may, ông trời còn có mắt! Để đời trước trước khi nàng chết, giúp bản thân thắng trở về được tất cả!  Một đời trước, bộ dáng đôi nam nữ này quỳ gối trước mặt mình khóc lóc nức nở, nàng nhớ đến cảm giác giả hận, nhưng đến cùng, giải được mối hận nhất thời, nhưng khó giải được nguyện vọng cả đời.  Có lẽ, ông trời cũng muốn để nàng tránh được nửa đời sau đau khổ, cho nên để cô sống thêm một đời?  Hướng Vân Hoan một lần nữa lau khô nước mắt. Nhìn về phía ngoài cửa, thấy bóng của hai người ngoài cửa dần dần đến gần, Vân Hoan im lặng một lúc, sau đó vội vàng nằm về trên giường.  Một lát sau, Vân Hoan cảm thấy cửa phòng được mở ra, có người bước nhanh đi về phía chiếc giường.  Chắc là Hướng Vân Cẩm lấy móng tay chọc mặt nàng, Hướng Vân Hoan ăn đau trong lòng thầm mắng hai câu súc sinh. Hướng Vân Cẩm cũng nhất quyết không tha, mnag theo chút cuồng loạn ghen tuông nói: “Không phải là chàng thích gương mặt hồ ly tinh này đấy chứ?”  “Cẩm Nhi!” Vân Hoan cảm thấy ghê tởm, Ôn Ngọc Lương lại trầm giọng nói: “Ta chỉ thích nàng, sao nàng có thể vũ nhục tâm ý của ta với nàng. Nếu không phải vì nàng, sao ta có thể tận lực tiếp cận nàng ta, nếu không phải vì nàng, ta cần gì phải dỗ nàng ta? Nếu nàng không thích nhìn, ta đây từ nay về sau không gặp nàng ta nữa là được. Chuyện lừa nàng ta xuất giá thay nàng, ta không xen vào nữa!”  “Chàng dám!” Hướng Vân Cẩm cao giọng, mắt thấy Ôn Ngọc Lương thật sự nổi giận, nàng ta mềm giọng nói: “Ngọc Lương, chàng đừng tức giận, ta chỉ là..... Ta chỉ quá khẩn trương thôi. Nếu chàng không giúp ta, được, ta đi gả cho bệnh lao tử kia, vĩnh viễn cũng không gặp chàng...”  Giọng nghẹn ngào, trái tim Ôn Ngọc Lương cũng mềm nhũn, ôm Hướng Vân Cẩm vào trong ngực, khuyên nhủ: “Ta sẽ không để nàng gả cho người khác, Cẩm nhi.”  “Chàng nhớ đó.” Hướng Vân Cẩm dặn dò, đôi tay kia cũng không thành thật xoa lưng Ôn Ngọc Lương, trên người Ôn Ngọc Lương từ từ nóng lên, hô hấp cũng có chút thở gấp, mắt thấy trong Noãn các này không còn giường, tâm tư nổi lên, nửa xô nửa đẩy dẫn Hướng Vân Cẩm vào bên trong, giơ chân lên ‘két’ một tiếng đóng cửa lại.  Trong phòng dần dần vang lên tiếng thở gấp, Hướng Vân Hoan chậm rãi mở mắt ra, trong phòng Hướng Vân Cẩm không quên cảnh giác nói: “Ngọc lang chàng nói nhỏ chút, Hoan nhi còn ở bên ngoài.”  “Không sợ, nàng ta uống thuốc rồi, thế nào cũng phải nửa giờ sau mới tỉnh, ưm...”  Hướng Vân Hoan đứng dậy đứng một lúc, nghe hai người dần dần quên mình, cuối cùng nhẹ chân nhẹ tay ra cửa.  Ngoài phòng hạt mưa dần nhỏ, trong phòng cũng là vừa mới bắt đầu.  Lúc này, bọn họ đang ở phía đông nam của Hướng phủ, chỗ kia vốn là Hành Vu uyển chỗ ở của Vương thị mẹ ruột Hướng Vân Hoan. Sau khi Vương thị mất, chỗ kia dần dần không có người, chỉ có Hướng Vân Hoan rảnh rỗi thì dọn dẹp.  Lại sau này, phụ thân mang Tô thị về phủ, phù chính bà ta, Tô thị không thích nghe người khác nhắc đến Vương thị, càng thêm hạn ché Hướng Vân Hoan đến Hành Vu uyển, thường xuyên như vậy, chỗ này liền triệt để hoang phế.  Lúc này, Hướng Vân Hoan quay đầu nhìn Hành Vu uyển, dưới bầu trời màu xám, Hành Vu uyển hiện ra có chút yên tĩnh quỷ dị.  Nương, phù hộ ta một đời này không bị tiện nhân bắt nạt, ta muốn bọn họ nợ của ta, phải từng chút trả lại cho ta.  Chỗ ở của Hướng Vân Hoan chỗ này cũng không xa, nàng đi chưa được hai bước, bọn hạ nhân mấy ngày trước còn có chút lười nhác cũng ào ào đi ra. Mấy tiểu nha hoàn tránh dưới mái hiên ríu rít nói chuyện, trong đó có một tiểu cô nương vóc dáng không cao, trên mặt cũng mang theo nhiều chấm tàn nhang, lúc này đang hoa tay múa chân, nhìn vẻ mặt ngược lại rất là sốt ruột. “Đó là mèo đen của ta, tên Hắc Tử, cái đầu cũng không to, rất lanh lợi. Sáng sớm lại chạy không có, các ngươi thấy nó sao?” Tiểu cô nương khoa tay múa chân một hồi lâu, mấy nha hoàn chỉ xem như coi náo nhiệt, nghe xong hi hi ha ha nghị luận.  “Chẳng lẽ là chạy mất rồi?”  “Có phải chạy theo mèo hoang không. Đây là mùa xuân, mèo chịu không nổi.”  “A, Thạch Lựu tỷ tỷ thật sự là không xấu hổ, cái gì cũng dám nói ra ngoài.”  “Mèo thôi mà, cái này thì có cái gì mà xấu hổ?”  Mấy người líu ríu, hồn nhiên không thèm để ý tiểu cô nương mặt đã nén đến đỏ bừng.  “Hắc tử của ta là mèo đực, sẽ không xằng bậy...” Dù rằng nàng cực lực giải thích, nhưng giọng nói nhỏ bé này, vẫn biến mất trong thanh âm của đám người.  Cuối cùng nàng buông tha cho, yếu thế nói một câu “ Ta lại đi tìm xem.”  Đây là thứ muội Hướng Vân Yến đã từng không có cảm giác tồn tại trong mắt nàng, nàng chưa bao giờ chú ý đến muội ấy một tí tẹo nào, nhưng hôm nay xem ra, muội ấy là một tiểu thư, nhưng ở trong một đám nha hoàn cũng có vẻ hèn mọn như thế.  Yến nhi, đây là Yến nhi một đời trước vì nàng mà chết...  Trong mắt Hướng Vân Hoan xẹt qua một tia kích động, khi hoàn hồn lại thì đã đến gần bên người Hướng Vân Yến, kéo lấy tay Hướng Vân Yến.  Một đám người đang chít chít lập tức dừng lại, một lát sau, đám người luống cuống tay chân thi lễ, cao thấp nối tiếp gọi ‘Nhị tiểu thư’, ngay cả Hướng Vân Yến cũng lắp bắp kinh hãi, ngơ ngác nhìn nàng nắm tay chính mình, thất thanh nói: “Nhị tỷ, tỷ, sao tỷ lại ở đây?”  Hướng Vân Hoan cười với Hướng Vân Yến, sau đó nàng trầm mặt nhìn đám nha hoàn kia, một câu vô nghĩa cũng không, “Trong hôm nay nếu không tìm được mèo của Tam tiểu thư về, các ngươi cũng đừng trở lại!”  Một đời trước bản thân quá mức kiêu ngạo ngang ngược, mới có thể khiến bản thân lâm vào hiểm cảnh. Mặc dù như thế, nhưng lúc này nàng vẫn muốn kiêu ngạo một lần.  Đám người lại thêm một trận rối ren, giống như ruồi bọ không đầu tản ra chung quanh, Hướng Vân Hoan đột nhiên cất cao âm điệu, “Con mèo kia hình như luôn thích chạy về phía Hành Vân uyển, các ngươi chạy về phía đó tìm trước đi. Tìm từng tấc một cho ta!” Thương tổn nàng, nàng nhất định hoàn trả gấp trăm lần.  Ngược lại, cũng thế.  Nụ cười bên môi Hướng Vân Hoan dần dần loan ra... Mời các bạn đón đọc Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử của tác giả Ngư Mông.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hồ Lô Yêu Phi - Cửu Lam
Văn án 1: Lâm Huệ xuyên vào một quyển sảng văn trùng sinh, biến thành nhân vật nữ phụ ác độc. Trong sách, nguyên chủ là thiên chi kiêu nữ, mang thân phận vương phi cao quý, nhưng cuộc sống lại không được như ý, cuối cùng còn không được chết già. Lâm Huệ_mới_đọc_được_nửa_quyển_truyện: Biết trước đã đọc hết rồi ???? Có điều, đã nhập gia thì phải tùy tục, cô cũng muốn biết vì sao với điều kiện như thế mà nguyên chủ lại sống không tốt? Văn án 2: Ung vương phát hiện thê tử của mình thay đổi, biến thành cô gái trong giấc mộng kia. Đây chắc chắn là yêu tinh hại người, hắn phải diệt trừ nàng!!! Về sau… Ung vương tự vả sưng mặt. ***  Phải nói là lâu lắm lắm rồi mình mới gặp một truyện dễ thương mà mình có đủ kiên nhẫn đọc một mạch từ đầu chí cuối như truyện này, có lẽ một phần là do truyện có độ dài vừa đủ, phần còn lại là do giọng văn tác giả và anh nam chính quá sức dễ cưng ❤  Trước hết, bản convert có tên là Nhân vật phản diện vương phi không phật hệ, vậy tại sao nhà edit lại chọn tên Hồ lô yêu phi, lúc đầu mình không hiểu cái tên này lắm, nhưng dấn thân vào truyện thì mới... vỡ lẽ ngộ đạo.  Nữ chính Lâm Huệ là một nhà thiết kế trang sức hiện đại, xui xẻo thế nào mà bị tai nạn giao thông rồi xuyên sách nhập vào xác của một cô nàng Ung vương phi cổ đại. Ung vương phi này có tiếng không có miếng, tuy cưới được Ung vương Mục Liễn đẹp trai, tài giỏi lại còn được là con cưng của Hoàng đế nhưng khốn nỗi chàng ta lại có... bệnh kín: chẳng muốn yêu ai chẳng muốn gần ai. Vậy nên hầu hết trên dưới trong ngoài hoàng cung đều biết chuyện Ung vương phi chẳng được Ung vương sủng ái, ngay cả viên phòng cũng không.  Từ lúc nữ chính xuyên đến, Mục Liễn bắt đầu có những giấc mơ kỳ quái liên quan tới cô nên chàng ta cho rằng cô là... yêu tinh. Đoạn này thì đúng là không những nữ chính sốc mà cả độc giả cũng sốc vì cái giả thiết lạ đời này, trong lúc buồn cười quá, nữ chính mới hùa theo nhận vơ mình là yêu tinh thật, và chẳng phải là hồ ly tinh bình phàm mà lại là... HỒ LÔ TINH ????  Vâng! Chính nó! Chính là cái quả hồ lô mọc trên giàn! Ấy vậy mà, nam chính lại tin !?!?! Và từ đó, những màn hài kịch bất tận của chúng ta bắt đầu. Giả dụ như: Nữ chính bị ma ma bên người thiết kế cho ngất đi trong lúc tắm rồi gọi nam chính vào. Nam chính nhà ta đã làm gì? Chàng ta kê ghế ngồi nhìn chằm chằm xem nữ chính... có biến về nguyên hình hồ lô không ???? Nửa đêm nam chính đột nhập vào phòng nữ chính sẽ làm gì nào? Đương nhiên là để... dán bùa lên trán xem cô có phải yêu tinh không.  Tầm hai phần ba câu chuyện là những màn tưởng tượng, tưởng bở cực kỳ phong phú của một chàng Vương gia mang chấp niệm với "con Hồ Lô tinh", lúc thì làm sao diệt trừ nó, lúc thì làm sao bảo vệ nó, và cuối cùng là làm sao để giữ nó ở bên cạnh mình mãi mãi không rời xa. Ở một phần ba sau của truyện, tình tiết bắt đầu được đẩy nhanh hơn, và phần nào rẽ hướng khiến người đọc bất ngờ, tuy nhiên không hề bị dính cẩu huyết hay đầu voi đuôi chuột gì, tác giả viết chắc tay, mang lại sự thoải mái cho người đọc trong suốt quá trình đọc và ngay cả khi đọc xong.  Truyện này đắt giá ở nam chính, chàng ta quá sức đáng yêu, trong sự khờ khạo có thông minh, trong sự khôn ngoan lại có ngây thơ, khiến người đọc chỉ biết dở khóc dở cười với chàng.  Nữ chính mạnh mẽ, có chủ kiến, tính cách có phần lạnh nhạt hờ hững nhưng bị nam chính nước sôi luộc ếch nên đổ đứ đừ lúc nào không hay. Ban đầu nữ chính thậm chí chỉ coi nam chính là... khuê mật con chấy bẻ đôi chuyện gì cũng kể cho nhau, cuối cùng bị hầm nhừ tới mức bị chàng thịt luôn. Nói chung là: Truyện hay! Truyện hay! Truyện hay! (Điều quan trọng phải nói ba lần). Truyện này đang được nhà Hoa Tuyết edit với chất lượng và tiến độ ổn, nhiệt liệt đề cử mọi người nhảy hố ^^ *** Trước kia, Lâm Huệ từng xem một quyển sách, nữ chính là con gái ngoại thất, sau khi được phụ thân đón về, lại bị chị cả căm ghét, xem là cái đinh trong mắt. Vì để tránh những tranh đoạt không cần thiết, nàng ta đành rời khỏi ngôi nhà ấy, lưu lạc bên ngoài. Cuối cùng lại bị Đoan Vương chiếm đoạt, dẫn đến chết thảm. Sau khi được trọng sinh lần nữa, nữ chính đại khai sát giới, rồi gả cho Võ Định Hầu Tiêu Thời Viễn, bước lên đỉnh cao của cuộc đời. Mà chị cả của nàng ta, tuy là Ung Vương Phi, nhưng cuộc sống lại chẳng mấy tốt đẹp, vì thế ngày càng oán giận đối với nữ chính, tìm đủ mọi cách nhằm hãm hại nàng. Về sau cấu kết cùng Ngũ hoàng tử, lại bị hắn trở mặt, giá họa cho Ung Vương cùng với Định Vương thông đồng tạo phản, dẫn đến họa diệt thân. Lâm Huệ chỉ đọc đến đây thì ngừng. Cô nghĩ, chị cả kia thật ra có lỗi lầm gì chứ? Nàng vốn có một gia đình hạnh phúc. Được phụ thân hết mực yêu thương, đối với mẫu thân lại càng chung thủy. Vì đâu lại có một ngày, phụ thân đột nhiên mang về một nữ nhi, nói đó là thứ muội của nàng, bảo nàng phải tiếp nhận. Vì cớ gì nàng không được tức giận? Vì cớ gì nàng phải chấp nhận như thế? Đối với chuyện này, người chị cả kia bất mãn là chuyện hết sức bình thường, thế nhưng tác giả lại càng viết càng quá đáng, biến một tài nữ được danh sư dạy dỗ trở thành một người đàn bà ác độc không có lập trường. Rõ ràng là vô lý, vì thế Lâm Huệ không tiếp tục xem nữa. Không ngờ mới qua vài ngày, dì hai lại đến nói cha cô muốn gặp cô. Năm Lâm Huệ 12 tuổi, lão ngoại tình bên ngoài rồi yêu cầu mẹ cô ly hôn. Bà Lâm kiên quyết không đồng ý, sau vì quá đau lòng mà bệnh nặng qua đời. Con người này, Lâm Huệ đã không xem là cha mình nữa rồi, làm sao còn có thể gặp lại. Thế nhưng dì hai lại nói: “Con bé ngốc, con mà không đi nhìn cha con thì làm sao được chia tài sản đây? Bây giờ làm cái gì cũng phải cần đến tiền. Công ty cha con, mẹ con cũng có phần, bây giờ làm ăn phát đạt, cả một nhà ở trong căn biệt thự kia, nhìn lại con xem, đến bây giờ vẫn phải tiết kiệm ở phòng thuê…”   Mời các bạn đón đọc Hồ Lô Yêu Phi của tác giả Cửu Lam.
Cho Phép Anh Thích Em - Tưởng Mục Đồng
Văn án: 1.Liên minh huyền thoại luôn là thế giới của những tuyển thủ chuyên nghiệp.Cho đến khi xuất hiện một vị vua đi đường, mạnh mẽ xông lên phía trước.Thái độ cứng rắn quyết không lùi bước lúc thi đấu khiến người hâm mộ thi nhau bày tỏ, ta phải điên cuồng gọi tên tiểu ca ca.Không lâu sau, câu lạc bộ quốc nội W.I công bố hình ảnh của vua đi đường.Mái tóc dài, khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt tròn, làn da trắng nọn mịn màng như sữa, là một cô gái còn đang vị thành niên. 2.Người chủ trì hỏi Lâm Lung: “Từ giới cổ điển chuyển sang thi đấu trò chơi điện tử có gì khác biệt không.”Lâm Lung: “Không có gì khác biệt, dù sao ở nơi nào nào ta cũng là thiếu nữ thiên tài.”Cô gái nhỏ cổ điển hai tháng trước còn toàn thân tràn ngập vui vẻ, giờ thì miệng đầy cợt nhả.Người hâm mộ sôi nổi bàn luận, lại thêm một người bị đội trưởng nhà mình bóp méo.Mà vị đội trưởng nhà mình đó giờ đang ngồi phía sau sân khấu, gác chân, mặt đầy vui vẻ nhìn cô gái nhỏ đang nhận phỏng vấn. *** Chắc hẳn các bạn chưa từng chơi cũng đã từng nghe nói qua về game Liên minh huyền thoại (LOL) nổi đình đám rồi đúng không ạ? Mà kể cả có không biết gì thì cũng không sao, bởi vì câu chuyện hôm nay của chúng ta với yêu đương là chính, game chỉ là gần chính thôi ạ, bạn cứ yên tâm mà thưởng thức.   Mở đầu review, tớ xin được phép giới thiệu sơ qua về cặp đôi nhân vật chính của chúng ta trước. Bởi vì hai người này thật sự là cực phẩm trong cực phẩm đấy ạ.   Nam chính Từ Ứng Hàn, 21 tuổi xuân phơi phới, mang vẻ đẹp trai siêu phàm thoát tục của thanh niên nghiện game lâu năm. Theo như tác giả miêu tả gói gọn trong mấy chữ: soái ca, lạnh lùng, mặt không cảm xúc. Anh còn có một đặc điểm nữa mà sau khi gặp nữ chính mới lộ ra, đó chính là thích tự vả :v. Này thì lãnh khốc, kiêu ngạo, chỉ một cái chớp mắt của con gái nhà người ta, anh đã đổ gục như chuối chín cây. "Từ Ứng Hàn khom người, dựa vào gần hơn.   “Lần này, mẹ em có dặn dò cái gì không?”   Câu hỏi này, những người khác nghe đều ù ù cạc cạc không hiểu. Nhưng Lâm Lung biết anh đang chê cười lời mình nói ngày đó trên máy bay.   Vì vậy cô gái nhỏ vui vẻ nghiêng đầu, cố ý nũng nịu nói: “Mẹ em bảo, phải nghe lời đội trưởng.”   Đôi mắt to tròn long lanh chăm chú nhìn thẳng anh.   Từ Ứng Hàn sụp đổ.   Đôi mắt này, đậu má nó đẹp quá." (*)   Về phần nữ chính, Lâm Lung, người cũng như tên, xinh xắn - đáng yêu - ngọt ngào, năm nay mới tròn 18 tuổi hoa. Cô là thiên tài piano từ nhỏ nhưng khi lớn lên lại phát hiện sự hấp dẫn kì lạ của trò chơi LMHT. Vì vậy mặc kệ nước bọt của giang cư mận văng tung tóe, thiếu nữ quốc bảo piano của chúng ta quyết định bỏ đàn, đi thi đấu e-Sports chuyên nghiệp. Trùng hợp thế nào, nơi cô trao thân gửi phận lại chính là chiến đội của Từ Ứng Hàn. Thế là câu chuyện của chúng ta mới được bắt đầu.   Trải qua giải đấu mùa xuân thành công, chiến đội I.W tiến công như vũ bão tranh giải MSI (giải vô địch giữa mùa của LMHT). Nhưng lần này thần may mắn đã không mỉm cười với họ. Nội bộ lục đục, người đi MID Đỗ Chi Trạch vì không muốn đứng dưới cái bóng của đội trưởng - ADC Từ Ứng Hàn, đã âm thầm đối chọi với đồng đội, muốn rời đi. Kết quả, I.W xách vali về nước ngay sau trận bán kết.   Cùng lúc đó, ban huấn luyện của chiến đội ráo riết tìm kiếm người đi MID mới thay thế Đỗ Chi Trạch. Cái tên được họ lựa chọn có ID Piano, một người thường (người chơi bình thường, không phải tuyển thủ chuyên nghiệp) lọt top 10 Thách đấu sever Hàn Quốc. Nhưng không ai ngờ, Piano lại là con gái, còn là thiếu nữ thiên tài chơi piano của quốc gia. Cô tên Lâm Lung.   "Lâm Lung: Nhớ kỹ hai chữ Lâm Lung này.   Hàn thần: Có gì đặc biệt?   Lâm Lung: Bởi vì đây là tên vợ tương lai của anh.   Hàn thần: Thật sự chưa từng gặp người nào vô liêm sỉ thế này." (*) (Yên tâm đi, anh sắp bắt đầu màn tự vả rồi.)   Vậy là Lâm Lung dọn vào nhà chung với những thành viên trong chiến đội, bắt đầu cuộc sống của một tuyển thủ chuyên nghiệp. Nhưng mà cô cảm thấy đội trưởng nhà mình kì lạ lắm nha, lúc nào cũng bày ra bản mặt lạnh lùng cách xa tám nghìn mét, sau lưng lại âm thầm giúp đỡ cô. Đội trưởng còn tặng cô hộp sữa chua "của quý" của anh, khiến cô được khen thưởng mà sợ hãi.   Từ bé đến giờ, những người đàn ông Lâm Lung tiếp xúc nhiều nhất chính là bố và hai anh trai, giờ lại có thêm một người tên Từ Ứng Hàn. Khi cô ốm, là anh nửa đêm lặng lẽ đến bệnh viện chỉ để kiểm tra xem cô có bị sấm chớp dọa sợ không. Khi huấn luyện, là anh phá vỡ quy tắc của chính mình, mang theo cô cùng đánh rank thăng hạng. Khi chiến đội công bố thân phận của cô, giữa làn khói súng nồng nặc trên mạng, cũng chính anh đã đứng ra ủng hộ cô đầu tiên. Anh cứ làm như vậy khiến trái tim nhỏ bé của cô chịu không nổi, rung rinh mất rồi. Trong chiến đội liệu có cấm đội viên hẹn hò với nhau không nhỉ?   Nếu hỏi Từ Ứng Hàn câu này, chắc chắn anh sẽ khinh bỉ liếc mắt: "Nói nhảm cái gì, anh là đội trưởng, thi đấu thắng rồi hãy nói chuyện yêu đương."   Nhưng các bạn cứ yên tâm mà đọc tiếp, bởi vì bản lĩnh tự vả của nam chính cao thứ hai thì không ai đứng nhất. Ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt cô bé ngọt ngào Lâm Lung, trái tim Từ Ứng Hàn đã bị câu đi mất rồi. Nhưng bản tính khó dời, anh cứ tự lừa mình dối người rằng anh chỉ quan tâm tới đội viên mới thôi. Trình độ tự vả càng ngày càng cao, đến lúc Lâm Lung tặng quà sinh nhật là một bản nhạc sáng tác riêng cho mình, Từ Ứng Hàn đành phải vả bản thân một phát cuối: Anh thật sự thích người ta rồi.   Đường đi thi đấu thì xa, còn đường đến trái tim em lại quá gần. Sau khi xác định tình cảm của bản thân, nam chính giả vờ lãnh khốc của chúng ta bắt đầu thực hiện kế hoạch cua đổ đội viên của mình. Vì tác giả mẹ đẻ đã ưu ái cho anh muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, vì vậy cô gái Lâm Lung nhỏ bé sao có thể chống cự lại sức quyến rũ của nam chính chứ.   "Lâm Lung nhìn thấy một tin nhắn từ Wechat ghi chú "Đội trưởng": Dành thứ hai của em cho anh nhé.   Cô sửng sốt hồi lâu, quay đầu nhìn chàng trai bên cạnh, chỉ thấy anh tập trung vào màn hình máy tính trước mặt.   Vì vậy Lâm Lung cúi đầu gõ vài chữ trên điện thoại: Em suy nghĩ một lát.   Đối với sự im lặng của Từ Ứng hàn, Lâm Lung tự nhiên cũng muốn trêu chọc anh một chút. Tin vừa gửi đi, mặc dù cô không quay đầu lại nhìn, nhưng có thể cảm giác được người bên cạnh cúi đầu xem điện thoại. Thật lâu sau anh cũng chưa nói gì.   Lâm Lung cúi thấp đầu, đột nhiên ngón tay bên cạnh duỗi qua, gõ xuống bàn cô.   Sau đó cô nghe thấy một giọng nói trầm thấp, bình tĩnh: "Đã hết một lát rồi."   Lần này, cô gái nhỏ thật sự bị sự ấu trĩ của anh đánh bại, cô ngẩng đầu trong nháy mắt, liền ngây ngẩn cả người. Da anh vẫn luôn rất trắng, có lẽ là sinh ra đã trắng hoặc bởi vì thời gian dài đều ở trong phòng chơi game.   Cho nên Lâm Lung có thể thấy lỗ tai của anh đỏ lên. Thật sự đỏ lên.   Từ Ứng Hàn lạnh lùng lại có ngày bởi vì hẹn hò với con gái mà xấu hổ sao?" (*)   Ngoài việc nam nữ chính phát đường cho cẩu độc thân xuyên suốt cuốn truyện, chúng ta còn có thể ăn thêm bánh gato do hai anh trai của nữ chính rải. Anh cả Lâm Diệc Hoài phong độ lịch lãm, là người đàn ông quyền thế "thét ra lửa" nhưng lại mắc bệnh cuồng em gái. Anh hai Lâm Diệc Nhượng, đẹp trai giảo hoạt như hồ ly, thích nhất là trêu chọc em gái nhỏ nhà mình, cũng chính là người đã dẫn dắt em gái vào con đường LOL không lối thoát. Hai ông anh trai của nữ chính hội tụ đầy đủ yếu tố của nam thần ngôn tình còn hơn cả nam chính nên nhiều lúc đọc truyện tớ vẫn tự hỏi phải chăng tác giả viết nhầm nhân vật rồi cơ.   "Lung muội: Em mặc kệ, quán quân chỉ có một.   Hàn thần xoa xoa đầu cô: Ừ, nhất định là chúng ta.   Lâm Diệc Nhượng: Không được, anh cả đã mua một chiến đội siêu khủng cho riêng ta, ta sẽ cho các người phải khóc lóc cầu xin.   Lâm Diệc Hoài: Khiến cho Lâm Lung khóc lóc cầu xin? Tốt, tôi tuyên bố ngày mai chiến đội giải tán." (*)   Như đã nói từ đầu, truyện có một nửa là về game LMHT, quá trình nam nữ chính thi đấu tiến đến giải chung kết thế giới cũng khá hấp dẫn. Nhưng nếu bạn không biết gì về trò chơi này thì cũng chẳng sao, bởi nửa truyện còn lại đều là cẩu lương thơm ngon hấp dẫn, không đọc thì quá phí đấy ạ. Hố đây, đường đây, bánh gato đây, còn chờ gì mà không ăn hả các bạn :v Mời các bạn đón đọc Cho Phép Anh Thích Em của tác giả Tưởng Mục Đồng.
Tình Sinh Ý Động - Tùy Hầu Châu
“Đời này anh sẽ mãi là luật sư bào chữa của em, luôn đứng về phía em, bảo vệ quyền lợi cho em.” … Anh và cô yêu nhau khi đang là thầy trò, rồi cũng chia tay trong thân phận ấy. Sau này gặp lại, cô là một luật sư thực tập, còn anh là một luật sư danh tiếng. Chỉ một câu của cô: “Thầy Tần, thầy còn yêu em không?”, thế là tình cũ lại cháy. Tình yêu của anh đầy bao dung, mạnh mẽ mà chín chắn; Cô cũng vì anh mà thay đổi, hòa hợp, trưởng thành. Thời gian trôi đi, tháng năm ly biệt, chỉ có tình yêu là vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu. Đời ai trăm mối, chuyện đời khó phân, nhưng anh mãi là người thầy dẫn dắt cho cuộc đời cô. Từ lần đầu gặp gỡ ở Lệ Giang đến khi cùng nhau vượt qua khó khăn hoạn nạn. Thế gian lắm nỗi ưu phiền, biết bao mâu thuẫn đan cài, hết thảy phồn hoan đều tựa như gió thoảng. Chỉ có toàn tâm toàn ý mới là sức mạnh dịu dàng nhất của tình yêu. *** Thầy Tần từng giảng, không nên để trẻ con bị nghiện các thiết bị điện tử, thứ nhất vì khả năng tự chủ của trẻ con rất kém, thứ hai các thiết bị điện tử sẽ làm ảnh hưởng tới thị lực và trí thông minh của trẻ, quan trọng nhất là khả năng giao tiếp của trẻ cũng sẽ kém đi. Nhưng Tiểu Tiểu Ninh thực sự rất muốn có một chiếc Ipad, cô bé ăn vạ trên nền nhà, nói với Ninh Nhiễm Thanh và Tần Hữu Sinh: “Cha mẹ mua cho con một chiếc được không, chỉ một chiếc thôi mà…” “Không được.” Ninh Nhiễm Thanh nhún vai, còn Tần Hữu Sinh ôm vợ, “Trong chuyện này thái độ của cha cũng giống mẹ con.” Buổi tối Tiểu Tiểu Ninh giận dỗi, Ninh Nhiễm Thanh bèn đi tới nói: “Mẹ và cha định ra ngoài ăn cơm, con có muốn đi cùng không?” “Không đi.” “Được thôi, ở nhà có thức ăn cho mèo đấy.” Tiểu Tiểu Ninh vô cùng tức giận: “Hai người nuôi con nhỏ hay nuôi mèo thế?” Ninh Nhiễm Thanh cười hả hê: “Nếu con cứ hư thế này thì cha và mẹ thà nuôi mèo con còn hơn.” Tiểu Tiểu Ninh tha thiết nhìn cha. Tần Hữu Sinh và vợ đã thông đồng với nhau: “Hình như mèo con cũng rất đáng yêu.” Cuối cùng Tiểu Tiểu Ninh vẫn theo cha mẹ ra ngoài, tiếng bước chân của bé rất nặng, như nhấn mạnh sự giận dỗi của mình. Lúc trở về nhà Tần Hữu Sinh dỗ con gái xong về phòng, Ninh Nhiễm Thanh đang nằm trên giường chơi trò chơi, vừa chơi vừa nói: “Mấy nay em nhịn khổ ơi là khổ, làm một tấm gương tốt thật là khó.” Tần Hữu Sinh cười, dặn vợ: “Lát nữa nhớ cất kỹ đi nhé.” Ninh Nhiễm Thanh than thở: “Thời nay nuôi được đứa con đúng là quá gian nan.” Tần Hữu Sinh cũng thở dài: “Thời nay nuôi một cô vợ cũng chẳng dễ dàng.” Tiểu Tiểu Ninh thực sự rất muốn có một chiếc Ipad, sau đó cô bé nhận ra sắp tới sinh nhật mình rồi bèn hớn hở đi tìm chú Giang. “Chú tiểu Giang, sắp đến sinh nhật cháu rồi, chú có nhớ không?” Giang Hành Chi vừa viết tài liệu vừa nói: “Cháu thích gì?” Tiểu Tiểu Ninh mở to mắt, vô cùng do dự: “Hơi đắt có được không ạ?” Giang Hành Chi hào phóng ôm lấy cô bé: “Máy bay à?” Tiểu Tiểu Ninh: “Là Ipad.” Giang Hành Chi nhớ lại lời dặn dò của Tần Hữu Sinh, thấy rất khó xử: “Ừm… hình như hơi đắt thật…” Mời các bạn đón đọc Tình Sinh Ý Động của tác giả Tùy Hầu Châu.
Mình Có Nợ Nhau Từ Kiếp Trước (Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh) - Tào Đình
Mạt Mạt ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà tôi, gió lạnh ào ào thổi qua khiến người cô ấy run lên lập cập. Đôi mắt cô đơn của cô ấy khiến ai nhìn cũng phải cảm thấy đầy thương cảm. Thấy tôi đến rồi, cô ấy đứng lên, nhìn tôi chăm chú. Tôi cũng đứng yên nhìn cô ấy, bốn mắt cứ nhìn nhau như vậy, không ai nói câu gì. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đỏ rực, mái tóc được buộc gọn gàng ra phía sau, để lộ toàn bộ khuôn mặt, một khuôn mặt gãy gọn thanh tú, một cặp mắt gãy gọn thanh tú. Đôi môi cô ấy trắng bệch vì lạnh. Lúc bấy giờ, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, không kịp suy nghĩ điều gì, ôm ghì lấy tấm thân bé nhỏ ấy vào lòng, dùng môi mình đè nát đôi môi mềm mại mà tôi hằng mơ tưởng bấy lâu nay. Cô ấy sững người lại giây lát trong vòng tay của tôi, không hề có chút phản kháng, để mặc tôi ôm, để mặc tôi hôn. Không hỏi lý do, cũng không hỏi tương lai. Cứ ngoan ngoãn yên lặng trong vòng tay tôi như vậy, trở về đúng với khí chất đơn giản, thuần khiết mà cô ấy vốn có khiến tôi cảm động đến nỗi hai mắt cay sè. Đêm nay là đêm ba mươi tết, tất cả người dân trên đất nước này đều về xum họp với gia đình, tận hưởng cảm giác đoàn viên hạnh phúc. Nhưng cô gái không bố không mẹ này lại ngồi trước cửa nhà một người đàn ông có thể coi là xa lạ, mặc cho gió bấc vờn quanh, hơi lạnh gặm nhấm. “Mạt Mạt…” Tôi gọi tên cô ấy, một âm thanh dịu dàng, êm ái tới nỗi ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy giật mình. Cô ấy vẫn yên lặng, chỉ nhìn tôi. Tất cả đều được cô ấy gói ghém trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm, luôn tỏ ra kiên cường ấy. Dường như không phải cô ấy bị thế giới này bỏ rơi mà chính cô ấy mới là người bỏ rơi thế giới này. Nắng mưa gió bão thì có liên quan gì tới cô ấy? Năm mới lễ tết có liên quan gì tới cô ấy? Cô ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy nghi hoặc, nghi ngại về lòng thương hại mà tôi dành cho cô ấy. Nhưng sự cô đơn và đau khổ của cô ấy, dù có khéo đến mấy cũng không thể che giấu hết được. Cái cô bé ngốc nghếch này! Tôi ôm cô ấy chặt hơn. Cô gái phiêu bạt cả cuộc đời này, đã không còn chỗ nào để đi nữa rồi. Giây phút được ôm cô ấy vào lòng, đó là một cảm giác vui mừng thê lương đầy do dự, đó là cây cỏ dài dặc uyển chuyển liên tiếp trong lòng, mềm mại như những sợ tơ mỏng manh, vương vấn. “Vào đi, bên ngoài lạnh lắm, kẻo bị nhiễm lạnh.” Tôi kéo cô ấy vào trong nhà. Bật đèn lên, ánh sáng chói chang của đèn điện làm mắt cô ấy khẽ nheo lại một lát, sau đó, cô ấy lôi từ trong chiếc túi đeo sau lưng ra một xấp tiền, đưa nó cho tôi. Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy, hỏi: “Em lấy tiền ở đâu ra vậy?” Đôi môi cô ấy khẽ nhếch lên, “Không phải đi ăn trộm.” *** “Tôi đã nghe một câu chuyện như thế này: Kiếp trước, sau khi chết đi rồi, thân xác tôi bị đem vứt ngoài đường phố. Người qua người lại tấp nập trên đường, có người kiêng kị, khi bước qua xác tôi đã lấy tay che mặt, nhắm mắt vờ như không nhìn thấy; có người lại đứng từ rất xa, khẽ liếc mắt về phía tôi, khẽ lắc đầu than thở ra chiều đồng cảm; có người không cầm lòng được, lấy một manh áo đắp lên thân xác tôi. Em đã bước tới, đưa tôi đi an táng.” Một câu chuyện đầy cảm động, về mối tình vô song giữa hai nhân vật – Ngải Mạt Mạt và Công Trị Thần. Họ là những con người chỉ mong muốn yêu và được yêu. Thế nhưng những rào cản trong cuộc đời, sự nghiệt ngã và khốc liệt của xã hội đã đẩy họ xa rời nhau. Đọc truyện, ta mới thấy được những cung bậc cảm xúc trong cuộc sống, lúc ngọt ngào, lúc chát đắng, lúc hạnh phúc hay lúc tái tê. Ngải Mạt Mạt là rượu, thứ thức uống ngọt ngào, thơm lừng, mê say quyến rũ những ai đã từng uống nó. Chất lỏng diệu kỳ này được ví với cô cũng vì lẽ đó. Con người cô gái này ẩn chứa sự kỳ bí khó tả, giống như rượu, ban đầu khó uống, uống rồi đâm nghiện, rồi đến khi muốn dứt ra cũng không thể. “Tình yêu là những ngày tháng ngông cuồng của tuổi trẻ” – có lẽ đó là triết lý tình yêu của Công Trị Hi cũng như tình yêu của anh dành cho Mạt Mạt. Cô gái có sức quyến rũ chết người cho bất kỳ người đàn ông nào, nhưng họ đều không thể nắm bắt cô vì đơn giản, trong lòng cô từ lâu đã có một mối thâm tình. Quá khứ trĩu nặng đau thương khiến tính tình cô trở nên ương ngạnh, phóng túng, nhưng ẩn chứa bên trong là một con người chung tình, hết lòng vì tình yêu. So với Mạt Mạt, Uyển Nghi chỉ là thứ nước lọc bình dị, trong suốt, phẳng lặng và yên bình. Tình yêu cô dành cho Công Trị Hi cũng phẳng lặng và yên bình như thế. Tôi không cho rằng cô ấy quá hoàn hảo, xét cho cùng cô cũng chỉ là một cô gái chung tình, sẵn sàng thay đổi để hài lòng người mình yêu. Và, cô ấy và Mạt Mạt cũng chỉ là những cô gái đáng thương. Và điều cuối cùng, tôi không cảm thấy chút oán hận nào với tác giả. Cô ấy gieo cho từng nhân vật những bi kịch riêng, nhưng đó cũng là sự phản ánh chân thực lối sống & suy nghĩ của giới trẻ ngày nay. Có những truyện của tác giả khác luôn kết thúc với happy-ending, nhưng bi kịch và cách viết văn li kỳ lôi cuốn dường như là phong cách riêng đặc trưng của Tào Đình. Những truyện cô viết luôn đáng để nghiền ngẫm suy nghĩ, hoài cổ lại về những năm tháng qua của cuộc đời. “Nếu kiếp sau có quyền lựa chọn. Em muốn làm một đám mây xinh.  Bởi nghe nói đám mây không có tình yêu.  Chỉ vô tình được sinh ra trong buổi sớm mai. Rồi sau đó lại nhanh chóng tan đi. Nếu em là đám mây trắng.  Bồng bềnh nơi chân trời kia.  Anh có đem tình yêu của anh. Ban cho em dù là một chút. Để trước phật, em thành kính nghuyện cầu. Phù hộ cho anh suốt trăm năm. Rồi sau đó em sẽ lặng lẽ rời xa…” *** Công Trị Hi vẫn luôn tin vào 1 câu chuyện thế này: kiếp trước, sau khi chết đi, thi thể của anh bị vứt ngoài đường phố, khi đó, Ngải Mạt chính là người duy nhất rủ lòng thương mà chôn cất cho anh. Vậy nên kiếp này, anh đem lòng yêu cô say đắm, yêu đến mù quáng, yêu đến si mê, bởi kiếp trước là anh mắc nợ người con gái ấy.   Ngay từ lần đầu tiên gặp Ngải Mạt, Công Trị Hi đã biết rằng mình đã trót phải lòng người con gái ấy. Ngải Mạt hút hồn tựa yêu nữ chốn rừng sâu, khiến Công Trị Hi mê muội, đắm chìm đến mất đi lí trí. Vì Ngải Mạt, Công Trị Hi đã chấp nhận trở thành một kẻ phụ bạc, từ bỏ cô bạn gái Uyển Nghi luôn yêu anh hết lòng.   Công Trị Hi cho rằng, có thể trong kiếp trước, Uyển Nghi cũng đã rủ lòng thương với anh nhưng không chôn cất cho anh mà chỉ đắp cho anh một manh áo. Vậy nên kiếp này, anh và Uyển Nghi đã có một khoảng thời gian ở bên nhau, một khoảng thời gian không dài, nhưng đủ để anh đền đáp ân tình của cô từ kiếp trước.   Từ khi Ngải Mạt xuất hiện, cuộc sống của Công Trị Hi đã đảo lộn hoàn toàn. Chỉ cần một câu nói của cô, anh cũng sẵn lòng rút hết tất cả tiền tiết kiệm của mình để giúp cô trả nợ. Đêm 30 tết, khi đang đón giao thừa cùng bố mẹ, chỉ vì một cuộc điện thoại của cô, anh liền vội vàng chạy đến bên cô, ôm cô vào lòng. "Cô ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy nghi hoặc, nghi ngại về lòng thương hại mà tôi dành cho cô ấy. Nhưng sự cô đơn và đau khổ của cô ấy, dù có khéo đến mấy cũng không thể che giấu hết được. Cái cô bé ngốc nghếch này! Tôi ôm cô ấy chặt hơn. Cô gái phiêu bạt cả cuộc đời này, đã không còn chỗ nào để đi nữa rồi."   Ngải Mạt thực sự rất đáng thương. Mẹ của cô là nhân tình của một người đàn ông giàu có. Khi bà mang thai, người đàn ông đó đã ruồng bỏ hai mẹ con cô, vậy nên cô sinh ra mà không có bố. Hai mẹ con cô cứ như vậy, nương tựa vào nhau mà sống.   Cho đến năm Ngải Mạt 14 tuổi, cô bị bắt cóc, rồi bị người ta cưỡng bức. Khi được cứu thoát trở về, Ngải Mạt lại nghe tin người mẹ mình yêu thương nhất đã qua đời trong một vụ hoả hoạn. Tất cả những điều tồi tệ và đau đớn nhất trên đời đè nặng lên đôi vai bé nhỏ yếu ớt của cô, bóp nghẹt trái tim luôn thiếu thốn tình yêu thương của cô, khiến cô sống không bằng chết, sống tựa như cái xác không hồn.   Đúng lúc ấy, một người con trai đã xuất hiện, đem đến cho Ngải Mạt những tia nắng rực rỡ muôn màu. Người đó là ân nhân của cô, là người cứu cô khỏi tay bọn bắt cóc và hết lòng chăm sóc cô trong những năm tháng tăm tối nhất của cuộc đời. Người đó đã dịu dàng yêu thương cô, ân cần giúp cô xoa dịu trái tim yếu ớt chằng chịt biết bao thương tổn.   Cứ như vậy, trong căn nhà trọ lụp xụp, có một người đã dùng cả trái tim mình để mang lại cho một người cảm giác bình yên, có một người đã đem tất cả sự tin tưởng và tình yêu thương trao trọn cho riêng một người. Vậy mà, đến cuối cùng, hai người họ vẫn phải chia xa. Người con trai đó đã bỏ rơi Ngải Mạt mà không cho cô một lí do chính đáng. Khi Ngải Mạt rời đi, rời xa người con trai ấy, cũng là lúc trái tim cô khép cửa hoàn toàn.   Trong mắt người ngoài, Ngải Mạt là loại con gái phong tình, lẳng lơ, dựa vào thân thể để kiếm sống. Nhưng đối với Công Trị Hi, Mạt Mạt của anh là cô gái lương thiện và thuần khiết nhất trên đời. Vậy nên, anh bỏ ngoài tai lời khuyên can của người bạn thân nhất, mặc kệ Uyển Nghi đau đớn và suy sụp trước sự phản bội của anh mà ở bên Ngải Mạt.   Rồi đến một ngày, Ngải Mạt bỗng dưng biến mất, biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh. Công Trị Hi dường như phát điên rồi, anh không ngừng tìm kiếm Mạt Mạt của anh, tìm kiếm trong sự đớn đau tuyệt vọng. Vậy mà, một tuần sau, anh gặp lại Ngải Mạt trong chính ngôi nhà của gia đình anh, với thân phận là chị dâu của anh. Phải gọi người con gái mình yêu bằng hai tiếng “chị dâu”, Công Trị Hi cảm thấy thật nực cười, nực cười đến mức tâm can quặn thắt.   "Nếu như em có thể cảm nhận được nỗi đau của anh, vậy thì, dù cho biển trời cách biệt, cho dù máu chảy thành sông, anh cũng có thể chịu đựng được."   Hóa ra, Công Trị Thần, anh trai của Công Trị Hi lại chính là người con trai trong kí ức của Ngải Mạt, người đã đem sự ấm áp đến cho cô, người mà ngay cả trong giấc mơ cô vẫn hoài nhung nhớ. Hóa ra, Ngải Mạt chỉ lợi dụng Công Trị Hi để tìm kiếm tung tích của Công Trị Thần. Hóa ra, từ đầu đến cuối, cô chưa từng động lòng với anh, tất cả chỉ là anh tự mình ngộ nhận. Trong tình yêu, đau đớn nhất không phải là yêu đơn phương, mà là yêu đơn phương rồi ngộ nhận vị trí của mình trong lòng người ấy.   Trên đời này, Ngải Mạt chỉ yêu thương hai người duy nhất. Một là mẹ cô, hai là Công Trị Thần. Vậy mà, đau đớn thay, Công Trị Thần vừa là người đã soi sáng những tháng ngày tăm tối của cô, nhưng cũng chính là người trực tiếp gây nên những bi kịch mà cô phải gánh chịu khi đó.   Tình là mê luyến, nếu gặp được chân tình thì sẽ là thiên đường. Tình là bi ai, nếu không gặp đúng người thì đau đến xương tủy.*   Ngải Mạt biết, rằng cô đã trót yêu sai người rồi. Nhưng khi đã yêu một người, không phải muốn không yêu thì sẽ không yêu nữa. Khi đã yêu một người, dù có hận đến mấy, cũng chẳng thế buông bỏ tất cả yêu thương.   Cho dù biết Công Trị Thần chính là người gây ra cái chết của mẹ mình năm đó, Ngải Mạt cũng không cách nào căm hận anh. Vậy nên, cô đã đến trước mộ của mẹ mà tự sát. Trót đem lòng yêu hung thủ đã sát hại mẹ, Ngải Mạt chỉ có thể làm vậy để chuộc lỗi với mẹ mà thôi.   “Nếu kiếp sau có quyền lựa chọn Em muốn làm một đám mây xinh Bởi nghe nói đám mây không có tình yêu Chỉ vô tình được sinh ra trong buổi sớm...”   Cuộc sống này thật sự quá tàn nhẫn, quá bất công với cô, vậy nên, chúc cho Ngải Mạt ở nơi thiên đường có thể đoàn tụ với người mẹ kính yêu của mình, sống một cuộc sống vui vẻ, bình yên, không còn bất công và đau đớn.   Còn Công Trị Thần, anh đáng hận nhưng cũng thật đáng thương. Những chuyện anh gây ra năm đó thực chất không hề có ác ý, mà là do sự sốc nổi của tuổi trẻ, là người ta lấy cô ra để uy hiếp anh. Ngải Mạt ra đi, để lại mình anh cô độc với những mảnh hồi ức yêu thương, để lại mình anh ngày ngày ôm nỗi nhớ nhung, day dứt. Có câu nói rằng, thời gian sẽ xoá nhoà đi mọi thứ. Vậy, năm tháng dần trôi, phải chăng chấp niệm trong tim anh sẽ có thể trở nên nhạt nhoà?   “Anh trai mân mê dòng chữ “ Mộ của dâu trưởng Mạt Mạt", khe khẽ lẩm bẩm: "Anh phải xây lại mộ cho cô bé ngốc nghếch này, phải tận tay chôn cất cô ấy, viết lên dòng chữ "Mộ của vợ yêu Ngải Mạt". Nghe nói những người tự tay chôn cất cho nhau, kiếp sau có thể trở thành vợ chồng. Kiếp này không được ở bên cô ấy đến trọn đời, còn có kiếp sau nữa". Mời các bạn đón đọc Mình Có Nợ Nhau Từ Kiếp Trước (Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh) của tác giả Tào Đình.