Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc)

"Điều khiến người ta hoảng loạn nhất chính là một khi vô lại trở nên nghiêm túc dịu dàng. Cái tên em không dám nhắc đến nhất, là tên người em yêu" Editor:  Theo quan niệm Trung Hoa, đỗ quyên mang ý nghĩa dịu dàng, ôn hòa, nữ tính. Còn ở phương Tây, loài hoa ấy tượng trưng cho một tình yêu chân thành. Cái tên ‘Ông chú hồ ly’ nghe không ‘hay’ bằng truyện, nên mình đổi lại. Ngư Vi tên của nữ chính ghép từ ‘mỹ nhân ngư’ và ‘hoa tường vi’, nhưng xuyên suốt câu chuyện này là loài đỗ quyên, loài hoa dù lãng quên vẫn mãi đợi chờ của một tình yêu chung thủy. Và ‘Quyên’ cũng trùng với tên nhân vật phụ mà mình thích nhất trong chuyện này (dù chỉ trùng trong cách đọc – tên của bà nghĩa là xinh đẹp – không phải đỗ quyên). Tình yêu của bà cũng đau đáu, hết lòng dù biết rằng điều ngược lại có lẽ không bao giờ đến.  Bà yêu theo cái cách ‘Yêu là đối xử với người đó tốt hơn tất cả mọi người, tốt hơn cả với chính bản thân mình.’ Cũng giống như truyện trước mình edit ‘Ngày em đến’. Nữ chính là người rất hiểu chuyện. Cô yêu anh từ năm mười bốn tuổi. Anh cho cô sự che chở bình yên, là bến cảng lặng gió mỗi khi sắp gục ngã cô có thể neo vào, là giấc mơ tươi đẹp nhất của thời thiếu nữ. Như cô nói: “Nếu anh muốn em chết vì anh, em sẽ không do dự phút giây nào”. Đối với cô yêu là trao đi và không hối hận. Nam chính lên sàn với vẻ cà lơ phất phơ, nhưng như câu văn án ‘Sự dịu dàng khiến người ta hoảng loạn nhất, là khi vô lại bỗng trở nên nghiêm túc’, anh đã yêu là hết mình, ‘tình yêu lớn không phải yêu nhiều người mà là … yêu một người và yêu suốt đời’. Anh bước vào tình yêu của hai người trễ hơn cô, vì: “Em yêu anh từ năm mười bốn tuổi. Lúc anh mười bốn tuổi em chỉ mới khoảng ba bốn tuổi, như vậy thì có phần quá biến thái rồi.” Nhưng trễ hơn không có nghĩa sẽ ít hơn. Cô như cái dằm xương cá mắc trong cổ họng anh: “Em không biết anh luôn ở phía sau em, che chở cho em. Nhìn em chạy về phía trước, anh vui lắm nhưng lại rất lo, lo em đi rồi không còn là của anh nữa, của người khác, em té ngã, anh không còn được là người duy nhất đỡ em lên. Nếu chết, phải là anh chết vì em.” Và tình cảm anh dành cho gia đình cũng vô bờ bến như vậy. Truyện có một đoạn ngược nhỏ rất cảm động, nhân vật phụ trong truyện này ai cũng có cái ‘hồn’ riêng, đều yêu hết lòng và đều xứng đáng được hạnh phúc. À, với một tên vô lại nhưng yêu hết mình như anh, thì các bạn yên tâm là sạch nha. Hai mươi chín tuổi đầu anh mới khai trai và bung dù rực rỡ. *** Tác giả: Miêu Miêu Trần. Thể loại: Hiện đại, tình yêu đô thị, trâu già gặm cỏ non, HE. Tình trạng: Hoàn edit. Review bởi: Danci - fb/hoinhieuchu    Năm 4 tuổi, Ngư Vi lần đầu gặp Bộ Tiêu 14 tuổi. Cô gái nhỏ đang nước mắt ngắn dài, lạc lõng nơi xa lạ bỗng nhiên nhìn thấy một chàng trai từ trên cây nhảy xuống, tay ôm mèo, giật mình đến quên cả khóc. Và cú nhảy đó có lẽ cũng là cú nhảy đã đưa hình bóng anh in sâu vào tâm trí cô. Hình ảnh cậu thiếu niên áo trắng, có đôi mắt hoa đào màu đen sâu thẳm mà long lanh đẹp nhất, vừa ngỗ nghịch, vừa sinh động, vừa giảo hoạt lại mười phần thu hút ấy đã để lại ấn tượng khó phai mờ trong lòng bé gái nhỏ.   Mười năm sau, cô của mười bốn tuổi, mất cha, mẹ ốm nặng, lại một lần nữa gặp lại anh. Bóng dáng ấy đã từ một chàng thiếu niên trở thành một người đàn ông trưởng thành, vẫn ngang tàng như vậy, vẫn giảo hoạt như vậy, vẫn ngỗ nghịch như vậy, càng phong trần và quyến rũ hơn. Anh xuất hiện, giúp đỡ cô những lúc khó khăn chật vật, trở thành chỗ dựa và là sức mạnh tinh thần to lớn đưa cô vượt qua những ngày tháng đen tối nhất, giúp cô vượt qua niềm đau mất mẹ mất cha, bơ vơ trên cõi đời để tiếp tục sống.   Sự xuất hiện của Bộ Tiêu sau 10 năm, thực ra ban đầu cũng là bởi vì nhận sự ủy thác của bố, người vốn là đồng đội cũ cùng chiến đấu với ông nội Ngư Vi mà nay muốn trả ơn cứu mạng năm xưa. Anh được giao nhiệm vụ quan tâm chăm sóc hai chị em Ngư Vi và Ngư Na, đặc biệt là sau khi mẹ hai cô gái mất. Công việc tưởng chừng không quá khó khăn với gia đình vừa có tiền, vừa có quyền, lại vừa có tâm như nhà họ Bộ. Nhưng hai cô gái nhỏ lại phải sống dưới sự bảo hộ của dì ruột, mà do vốn ghen tỵ với người chị đã mất nên càng ghét bỏ và đối xử tệ bạc với hai con gái của chị. Nhiệm vụ của Bộ Tiêu lại cũng khó khăn hơn do tính cách vô cùng tự trọng và tự lập của Ngư Vi. Một Bộ Tiêu vốn ngang ngược, càn rỡ thành thói, thích gì làm đấy phải trở nên thu liễm, cẩn trọng trong việc quan tâm và đối xử với Ngư Vi. Anh gọi cô là "dằm cá nhỏ", là cái dằm cá nhổ ra không được, nuốt xuống không xong của anh. Và rồi chẳng biết tự lúc nào, cái dằm cá nhỏ ấy trở thành "dầm trong tim" anh. Người đàn ông sống hai mươi tám năm trên đời, tự do tự tại, tự tung tự tác, vẫn luôn tự hào cho rằng mình "đi qua vạn bụi hoa, không một phiến lá dính thân" nhưng cuối cùng lại khuất phục trước cô gái nhỏ, cam tâm tình nguyện giao nộp cả thân thể và trái tim cho cô, nguyện mãi chẳng cần thoát ra.   Ngư Vi là một trong những kiểu nhân vật nữ mà mình luôn ưa thích. Vẻ ngoài dịu dàng, cư xử ôn hòa, nhã nhặn, hiểu chuyện, nhưng bên trong quyết đoán và kiên định. Chẳng phải người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập nhất chính là kiểu phụ nữ luôn biết mình muốn gì, cần gì và làm gì sao? Ngư Vi chính là như thế. Mặc dù yêu thầm Bộ Tiêu nhiều năm, nhưng không như những dạng nữ truy khác là tìm cách theo đuổi, thu hút người đó, mà cách làm của Ngư Vi đó là khiến cho bản thân mạnh mẽ hơn, độc lập hơn; dù tự ti về cách biệt tuổi tác và thân phận của mình, nhưng cô không lùi bước mà cố gắng để bản thân tự đứng vững trên hai chân của mình, nhờ đó có thể đường hoàng đứng sánh vai bên cạnh người cô thương, có thể tự tin ngẩng cao đầu đứng trước anh, gọi tên anh, cái tên mà cô từng giờ từng khắc ấp ủ trong tim và nói với anh 3 tiếng "Em yêu anh".   Kì thực, mình rất ngưỡng mộ tình yêu của Bộ Tiêu và Ngư Vi. Nó cho mình cảm giác rất rõ ràng là hai người sinh ra là dành cho nhau, bổ khuyết cho nhau, hoàn thiện nhau, vì nhau mà tồn tại. Một Bộ Tiêu "già" mà ngang tàng. Một Ngư Vi trẻ mà chín chắn. Một Bộ Tiêu phóng khoáng, một Ngư Vi nhu hòa cẩn trọng. Như hai cục nam châm hút vào nhau. Tưởng như không hợp mà lại hợp không tưởng. Tình cảm của Bộ Tiêu dành cho Ngư Vi là kiểu sinh ra 28 năm trên đời chỉ để chờ nàng xuất hiện, như một trích đoạn trong truyện mà mình vẫn ấn tượng "Anh thầm nghĩ, thì ra hai mươi tám năm anh tùy tiện càn rỡ đến vô lối, vì tất cả những nghiêm túc và cẩn thận anh tích góp lâu như thế, chỉ để dùng hết cho một mình cô". Vì Ngư Vi, Bộ Tiêu cả đời phóng khoáng cuối cùng cũng nếm trải cảm giác lo được lo mất "Em không biết anh luôn ở phía sau em, che chở cho em. Nhìn em chạy về phía trước, anh vui lắm nhưng lại rất lo, lo em đi rồi không còn là của anh nữa, của người khác, em té ngã, anh không còn được là người duy nhất đỡ em lên. Nếu chết, phải là anh chết vì em".   Còn Ngư Vi, đối với Bộ Tiêu, có thể nói một tiếng yêu không đủ, giống như cô đã từng tâm sự với bạn gái thân "Mình có thể chết vì anh ấy". Nó là sự si mê, tôn sùng, là cái nhìn dành riêng và duy nhất cho một người. Mọi thứ về anh trong mắt cô đều là tốt nhất, đẹp nhất, hoàn mỹ nhất. Người con gái xinh đẹp kiên cường ấy có biết bao nhiêu người theo đuổi, bao ánh mắt dõi theo ngưỡng mộ. Dù Bộ Tiêu có thể vì bản năng chiếm hữu giống đực mà ghen với họ, nhưng anh không bao giờ phải lo lắng sẽ có ai đó thay thế được anh. Bởi vì có anh, tất thảy những người con trai khác đều như không tồn tại, hoàn toàn chẳng có sự thu hút giới tính với cô. Nếu như với Bộ Tiêu, Ngư Vi là người mà anh dành hết mọi nghiêm túc cẩn thận của đời mình, thì với Ngư Vi, có lẽ Bộ Tiêu chính là nơi mà cô gửi gắm toàn bộ sự nhiệt tình, càn rỡ, tùy ý nhất của cô.   Tình yêu của Ngư Vi và Bộ Tiêu được kể lại trong mạch truyện chậm rãi, rất có tính khiêu khích sự kiên nhẫn của độc giả, vì mãi đến gần 2/3 truyện hai người mới có nụ hôn thực sự đầu tiên. Nhưng để bù đắp, thì sau khi công khai tình cảm của nhau, chỉ có thể nói một câu: "Tiến quân thần tốc". Vâng, người đàn ông nín nhịn gần 30 năm, lại thêm những ngày tháng mòn mỏi chờ đợi cô lớn, đúng là chỉ hận chẳng thể ăn sạch sành sanh, nuốt luôn Ngư Vi cô vào bụng. Cảnh H của truyện vì vậy tuy không quá nóng bỏng, nhưng vô cùng kích thích, đầy đủ sắc hương vị, đảm bảo thỏa mãn những độc giả yêu H .   Lại nói, "Đỗ quyên không tàn", thật ra cũng không chỉ là về tình yêu của Bộ Tiêu và Ngư Vi. Mình thích cuốn truyện này, cũng bởi vì nó còn dạy cho mình cách đối nhân xử thế nên có giữa người với người, cũng cho mình cái cảm giác về tình cảm gia đình rất ấm áp. Một gia đình với những mảng tính cách khác nhau. Họ đôi khi có mâu thuẫn, đôi khi phạm sai lầm, đôi khi tổn thương nhau. Nhưng họ đã cùng nhau vượt qua, học cách tha thứ, để rồi hàn gắn và lại yêu thương nhau. Có như thế, có lẽ mới chính là người một nhà... Hoa đỗ quyên, loài hoa vừa dịu dàng vừa rực rỡ, vừa khiêm tốn lại vừa kiêu sa, tượng trưng cho sự ôn hòa, nữ tính của người phụ nữ, tượng trưng cho tình cảm son sắt, thủy chung, tượng trưng cho sự sum họp, hạnh phúc của mỗi gia đình; cũng chính là những ý nghĩa xuyên suốt, là chủ đề mà cuốn truyện này hướng tới. Vậy nên, dù tên chính thức của nó là Hồ Ly thúc thúc, nhưng mình đặc biệt yêu thích cái tên "Đỗ Quyên không tàn" do bạn editor đặt hơn. Một cái tên vô cùng phù hợp... Đóng lại những trang cuối cùng của truyện, bỗng thấy lòng mình nhẹ nhàng, thỏa mãn biết bao. Cái cảm giác như là mỗi độ xuân về, mua một chậu đỗ quyên, rồi hạnh phúc nhìn ngắm từng chùm từng chùm hoa nở rực rỡ khoe sắc thắm vậy. Trải qua bao khó khăn, sóng gió, những người có tình rồi cũng được về bên nhau, cũng như gia đình rồi lại vẫn là gia đình, là nơi chốn yên ấm nhất cho những cánh chim xa lạc lối tìm về....   Mời các bạn đón đọc Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc) của tác giả Miêu Trần Trần.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Không Thể Kiềm Chế - Tây Phương Kinh Tế Học
Trước khi ly hôn, bạn bè thân thích đều khuyên Hứa Tinh Không nên nhẫn nhịn, còn nói cô sẽ không tìm được một người chồng tốt như vậy nữa. Sau này, Hứa Tinh Không gặp được Hoài Kinh, đám bạn bè thân thích kia liền im miệng. Hứa Tinh Không: Anh làm thế nào mà bọn họ đều ngậm miệng lại vậy? Hoài Kinh: Bốn chữ, đẹp trai nhiều tiền. Hứa Tinh Không: Còn em thì sao? Hoài Kinh: Ba chữ, kỹ thuật tốt. *** Thật sự bị mất cảm giác với ngôn tình vài tháng nay, không có hứng thú, không có động lực, cảm thấy rệu rã khi bắt đầu đọc 1 câu truyện mới,... Nhưng lý do chắc chắn nhất là không tìm nổi truyện hợp gout. Mình đã follow wordpess của nhà Hoa Tuyết Sơn Trang đã lâu rồi, có thông báo về truyện ấy nhảy ra hằng ngày, nhưng không có hứng thú đọc. Nhân một ngày chỉ muốn nằm ườn ra như một con mèo lười, nhấp vào 1 chương thế mà lại bị cuốn. Với 1 đứa thích thịt như mình, cái thịt của cuốn truyện này chỉ như hoa trôi nước chảy mây bay, chưa dám nhận là thịt vụn, ấy vậy mà nó lại làm mình thoả mãn kỳ lạ. Thật ra mình muốn đợi đọc hết cuốn đấy mới review cơ, nhưng đang trong quá trình nằm đợi để được duyệt lấy pass truyện, sợ cảm xúc bị nguội đi nên mình cứ viết vậy! Đọc văn án thì đây là 1 câu truyện ngọt, sủng, không tiểu tam tiểu tứ mình đã rất rất ưng rồi. Truyện này sủng nhẹ nhàng đến độ, dù là cẩu độc thân hay hoa đã có chủ đều bị ngược đến tàn thân.  Nam chính với người ngoài thì lạnh lùng, đĩnh đạc, lịch sự nhưng với chị Tinh Không, quả thật thở ra câu nào bắn cho trái tim nữ nhân phải rung rinh, mà không phải kiểu sến rện, rất đi vào lòng người, làm cho chị em rất hưởng thụ. Trái tim mình từ sáng đến giờ bị tra tấn, nhưng tràn đầy vị ngọt, chỉ muốn bị ngược nữa ngược mãi :((( Nói về nữ chính - Hứa Tinh Không, nữ nhân bảo thủ, đã qua 1 đời chồng. Ly dị vì chồng cặp bồ, mà lý do chồng cặp bồ cũng là do nữ chính quá bảo thủ thành ra không thú vị và, nữ chính bị vô sinh. Nhưng vị nữ nhân cổ hủ ấy lại kiên định ly hôn vì phát hiện chồng mình ngoại tình, không thương lượng, không cầu xin, rất dứt khoát. Điều này làm mình có ấn tượng rất tốt về nữ chính, 1 nữ nhân đủ dịu dàng nhưng cũng đủ quyết đoán. Lần đầu gặp nhau, Tinh Không lái xe đâm vào chiếc xe xịn của Hoài Kinh, tưởng bị anh bắt đền, nhưng anh lại nhếch mép trêu đùa: không cần tiền, cần người. Thế mà cô đắn đo không quá 5s rồi đồng ý làm anh sửng sốt. Lần đầu tiên gặp nhau, 2 người có một đêm triền miên không tưởng. Sau đó cô chạy trốn, anh không tìm, cả hai đều coi như đêm đó chỉ là một nốt nhạc ngân lên trên đường đời rồi thôi. ... Mời các bạn đón đọc Không Thể Kiềm Chế của tác giả Tây Phương Kinh Tế Học.
Tra Công Đến Chết Đều Cho Ta Là Bạch Liên Hoa - Đường Vỹ Soái
Văn án: “Nhiệm vụ của Tạ Mộc là làm cho tra công yêu mình. Cái cậu am hiểu nhất, chính là ngụy trang thành một đóa bạch liên hoa. Điềm đạm đáng yêu, thiện lương lại thiên chân. Cho dù cậu có trở thành chiếc giày rách bị tra công vứt bỏ, cũng không sao cả, Tạ Mộc rất nhanh sẽ khiến cho họ phải quỳ xuống xin lỗi, đem chính trái tim mình móc ra mà dâng lên cho cậu.”(*) … Tạ Mộc xuyên qua thế giới thứ nhất, xuyên qua thế giới thứ hai, xuyên qua thế giới thứ ba, thế giới nào cũng gặp toàn tra công.  Tra công thứ nhất đem cậu cho bạn hắn chịch chịch chịch; tra công thứ hai giết bố mẹ cậu; tra công thứ ba coi cậu là thế thân, lúc không cần nữa thì lại đưa cậu lên giường kẻ khác; tra công thứ tư còn giết con của cậu và hắn... Tạ Mộc đi qua bao thế giới có tra công cặn bã, dù trong lòng bực mình muốn chết, nhưng vẫn phải giả bộ bản thân luôn là một đóa bạch liên hoa ngây thơ yếu ớt. Khi bị khi dễ thì tuyệt đối cũng không thể chống trả, chỉ có thể khóc lóc khóc lóc, khi bị vứt bỏ vẫn một mực mù quáng đuổi theo tra công, rất có tinh thần của một tiểu bạch thỏ si tình khiến cho người ta tiếc thương. Tra công đều nghĩ Tạ Mộc ngây thơ dễ dụ, ai ngờ Tạ Mộc không phải bạch liên hoa, cũng không phải đèn cạn dầu mà tùy ý để bản thân bị chà đạp. Kẻ nào tệ bạc với cậu, cậu sẽ bắt kẻ đó phải trả giá gấp bội. Bọn tra công cặn bã, tất cả đều bị Tạ Mộc “chơi đến chết”. Tạ Mộc vô cùng thông minh. Bản thân cũng là đàn ông, nên cậu hiểu rõ đàn ông yêu thích cảm giác chinh phục thế nào, ưa thích loại hình tiểu thụ nào, dễ mủi lòng thương xót trước việc nào… Cậu có thể khiến cho tra công trước vứt bỏ mình, sau lại quỳ xuống chân cậu khóc lóc xin một cơ hội quay lại; cũng có thể khiến tra công yêu cậu mê mệt không lối thoát, đến tận lúc chết vẫn chỉ tâm tâm niệm niệm một mình cậu. “Tra công đến chết vẫn cho rằng tôi là bạch liên hoa” là một bộ khóa xuyên gồm nhiều thế giới mà ở những thế giới đó, Tạ Mộc, cùng với sự trợ giúp của hệ thống, phải làm nhiệm vụ công lược tra công. Khác với những bộ khoái xuyên mình đã đọc khi trước, Tạ Mộc chưa bao giờ bị rơi vào thế yếu. Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu. Vì thế, nói tác giả đã buff cho Tạ Mộc bàn tay vàng thì cũng chẳng sai. :v  Các thế giới của Đường Vỹ Soái trong truyện này đều có chung một motifs: Tra công chính vứt bỏ Tạ Mộc, sau đó Tạ Mộc lại được tra công thứ hai, thứ ba, để ý, tra công chính hối hận, tìm mọi cách níu kéo; vậy là một đám tra công quần nhau thành một đoàn. Còn Tạ Mộc chỉ việc ngồi diễn tròn vai một bạch liên hoa là ổn.  Điểm chung của những thế giới này là ngoài có tra công chính ra, những tra công bên lề đều yêu Tạ Mộc mê mệt, vì yêu mà không từ thủ đoạn, sẵn sàng vì Tạ Mộc mà bày mưu tính kế, thậm chí nhịn nhục khiến bản thân cũng trở nên vô cùng thấp kém. Nói ra thì, tuy các thế giới đều toàn tra công đấy, nhưng đọc qua đọc lại không hiểu sao mình vẫn thấy thương thương =]] Tra công nào cũng nghĩ Tạ Mộc nặng tình, nhưng hóa ra Tạ Mộc mới chính là người vô tình nhất. Cậu chưa bao giờ thật sự yêu bọn hắn, mà chỉ diễn vai bạch liên hoa nhằm hoàn thành nhiệm vụ công lược mà thôi. So với tình cảm của Tạ Mộc với tra công thứ nhất, thì bộ này gây ấn tượng với mình hơn ở tình yêu của tra công thứ hai với Tạ Mộc. Đó là kiểu tình yêu cuồng si, biết rõ Tạ Mộc một lòng chỉ hướng đến người kia, nhưng lại không nhịn được muốn ôm cậu trong lòng. Mời các bạn đón đọc Tra Công Đến Chết Đều Cho Ta Là Bạch Liên Hoa của tác giả Đường Vỹ Soái.
Bao Giờ Em Muốn Gả Cho Anh - Cốc Hựu Tử
Câu chuyện Bao Giờ Em Muốn Gả Cho Anh hoàn chỉnh bao gồm rất nhiều yếu tố, nội dung, tình tiết, văn phong, tính cách nhân vật, v.v… Người ta nói, bẩm sinh phụ nữ đã có thiên hướng của một người mẹ, dễ cảm thông và luôn muốn che chở cho những người yếu ớt. Ở những năm tháng thanh xuân, Lương Thần đã làm mọi việc cho Ngôn Tế Thời với một trạng thái tâm lý tương tự như vậy. Bởi vì Lương Thần là một cô gái mạnh mẽ, lại còn theo thầy học võ rèn luyện thân thể, cho nên cô không những khỏe mạnh mà còn vô cùng nghĩa khí. Ngược lại với Lương Thần là trúc mã của cô, Ngôn Tế Thời với một thân thể yếu ớt do sinh non, trong người lúc nào cũng dễ dàng mang bệnh. Thế nên, những người quen biết bọn họ đều thường nhìn thấy những cảnh như thế này: Lương Thần luôn luôn chắn trước mặt Ngôn Tế Thời, thường hay thâm tím mặt mũi vì đánh lại những kẻ ức hiếp anh. Còn Ngôn Tế Thời đứng ở phía sau, khó chịu và bất lực. Đối với Lương Thần, đó là quan tâm chân thành. Nhưng đối với Ngôn Tế Thời, đó lại là một sự xấu hổ. Lòng tự trọng của một chàng trai mới lớn khiến cho anh cảm thấy Lương Thần làm như vậy sẽ khiến mọi người xem thường anh, cho rằng anh yếu ớt đến nỗi phải nhờ một đứa con gái bảo vệ! Vì thế đối với lời tỏ tình của Lương Thần từ những năm cấp hai cho đến tận lúc trưởng thành, thái độ của Ngôn Tế Thời chính là lạnh nhạt, không quan tâm. Nhưng mà cũng không từ chối. Cô gái nhỏ Lương Thần thẳng thắn, đơn giản. Cho nên cô luôn nghĩ, anh không từ chối nghĩa là mình vẫn còn cơ hội. Mà còn cơ hội thì cô vẫn sẽ nắm bắt. Cho đến khi, cô thực sự trưởng thành. *** Nếu phải dùng một câu để tổng kết cảm xúc hiện tại của Ngôn Tế Thời, thì đó chính là… “Áo sam Hồ Hãn” sắp to ra rồi! Hơn nữa, lần này anh không cần phải cố gắng tìm trăm phương ngàn kế để làm người thuê nhà nữa, mà bây giờ anh đã có danh phận là “Ngôn Tế Thời – bạn trai của Lương Thần” rồi, yahoo! Và điều quan trọng nhất chính là, không, phải, ngủ, phòng, dành, cho, khách, nữa, rồi, rồi rồi rồi rồi rồi… Ngôn Tế Thời cười đắc ý dựa vào sô-pha. Lương Thần thay quần áo xong rồi đi ra thì thấy ngay một tên dở hơi đang ngồi ở sô-pha cười như điên. Buồn cười lắc đầu, Lương Thần không quan tâm đi vào phòng bếp mặc tạp dề, chuẩn bị nấu cơm trưa ngày mai mang đi làm. Ngôn Tế Thời theo sau, tựa vào cửa phòng bếp, vẻ mặt như cô dâu nhỏ đáng thương: “Anh cũng muốn có cơm.” ... Mời các bạn đón đọc Bao Giờ Em Muốn Gả Cho Anh của tác giả Cốc Hựu Tử.
Hạnh Phúc Ngay Bên Cạnh - Xuân Thập Tam Thiếu
"Hạnh phúc ngay bên cạnh" là một câu chuyện nhẹ nhàng, nam nữ chính trong truyện cũng không hẳn là soái ca, tuấn nam hay mỹ nữ, họ đều là những người rất bình thường. Lâm Bảo Thục cũng không phải là mẫu nữ chính mà mình thích. Nhưng mình ngưỡng mộ cô, có thể có được một người toàn tâm toàn ý yêu cô như Dư Chính, cùng người ấy trải qua hơn nửa phần đời mình đã sống, sau đó lại có thể nắm tay nhau đi tiếp những năm tháng còn lại. Nếu bạn đang tìm kiếm một cuốn truyện nhẹ nhàng, không ngược, không tiểu tam, không cẩu huyết thì "Hạnh phúc ngay bên cạnh" thật sự phù hợp đấy. ❤ *** Nếu bạn hỏi Lâm Bảo Thục, giả như đồ vật trên thế giới này mặc cho bạn lựa chọn, nhưng mà chỉ được chọn một thứ, bạn sẽ chọn cái gì? Cô nhất định trả lời, là “Bảo Ký” đã từng chấn động một thời trên tạp chí. Mười năm nay những người thích đồng hồ như cô đều đang tìm chiếc đồng hồ này, một mẫu đồng hồ đặc biệt chỉ xuất hiện trên tạp chí một lần, mặt số đồng hồ màu đen phối hợp với dây thép màu hồng. Rốt cuộc nó là vật thí nghiệm của hãng nào đó hoặc là người thích đồng hồ tự sửa lại, có lẽ không ai nói được rõ ràng. Nhưng Bảo Thục thích nó, không chỉ vì dây hồng nối liền mặt đen, càng vì chữ “Bảo” ở trên vị trí số 12. Từ “IN” đi tới, dùng thang cuốn tự động, đã là năm rưỡi chiều. Từ kính trong suốt hai bên thang cuốn, cô lặng lẽ đánh giá kiểu tóc mới của mình, trong nháy mắt cô nhụt chí giống như mái tóc rũ xuống này. Cô lại bị lừa cắt tóc ngắn rồi, giống như là cô bị Dư Chính lừa quay về Thượng Hải. Ngồi trong xe taxi, chiếc xe vẫn không nhúc nhích bị kẹt ở đường cao tốc, tài xế bắt đầu hết kiên nhẫn nhìn đông nhìn tây, cuối cùng mở radio trong xe. Lúc đầu khi biết Dư Chính trở mặt với ông tổng, Bảo Thục rất ngạc nhiên. Bởi vì Dư Chính có thể nói là nhân vật quan trọng của công ty, chuyên ngành thiết kế, lại có học vị management, nghe nói tổng công ty rất coi trọng anh. Huống chi, anh không hề đi nhầm nửa bước, sao lại đột nhiên trở mặt với ông tổng. Khi cô đến văn phòng tìm anh, thì anh đang thu dọn đồ đạc.   Mời các bạn đón đọc Hạnh Phúc Ngay Bên Cạnh của tác giả Xuân Thập Tam Thiếu.