Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Khúc Kim Tích xuyên thành sao nữ vô danh trong một cuốn sách. May mắn thay, sao nữ có ông chồng bí mật: Siêu sao Thẩm Thính. Chết nỗi là, sao nữ suýt thì đã cắm sừng Thẩm Thính. Để tránh khỏi kết cục bi thảm của bản thân, Khúc Kim Tích chủ động đề nghị ly hôn. Chẳng ngờ đúng ngày ly hôn gặp tai nạn xe, cô biến thành một con mèo con, bị cảnh sát xách về đồn. Cùng đường bí lối, Khúc Kim Tích vươn móng viết mấy chữ như giun bới: Bố cháu là Thẩm Thính, số điện thoại xxxxx. Cảnh sát: “Anh Thẩm đúng không, phiền anh tới đồn cảnh sát xx đón… con gái anh về.” Thẩm Thính: “???”            Fan đều biết Thẩm Thính không thích động vật, cho đến một ngày, phát hiện bên cạnh anh thế mà lần lượt xuất hiện đủ loài động vật. Tất nhiên họ không biết rằng, đó đều là Khúc Kim Tích biến thành. Thẩm Thính nuôi riết thành nghiện chọc chọc nhím nhỏ Khúc Kim Tích: “Lần sau, biến thành gấu trúc thử?” Ngày hôm sau, Khúc Kim Tích biến thành một bé gấu trúc. Khúc Kim Tích: “…”                    Kịch nhỏ: Hiện trường hoạt động, Khúc Kim Tích biến thành bạch tuộc hồng không cẩn thận rơi tõm vào ly rượu. Không lâu sau, sao nữ tép riu Khúc Kim Tích đột nhiên hiện hình, ôm Thẩm Thính cọ tới cọ đi, miệng gọi: “Bố!” Hiện trường chết máy. Hôm sau, weibo Thẩm Thính tung ra chứng nhận kết hôn: Tôi không có đứa con gái lớn như thế. Toàn cầu: !!!                Note: Mặc dù thích truyện có não nhưng có vẻ blog này chỉ hợp đào truyện không não rồi (có cái truyện nhiều não nhất thì bị đào rồi bỏ xó). Truyện này kiểu nhẹ nhàng ngốc nghếch dễ thương, coi thể loại với giới thiệu là biết nó thuần giải trí, tiểu bạch văn rồi ha, khuyến cáo đọc không nên mang não. Chọn truyện này thứ nhất vì bạn nữ chính, trời đất ơi sao bạn ấy lại có thể cưng và moe tới vậy, cưng lắm lắm, đặc biệt những khi biến hình, có thể nói những cảnh biến hình chính là điểm sáng nhất của truyện. Thứ hai, đấy là truyện không bôi đen nguyên chủ, tức người bị nữ chính nhập vào. Bạn nguyên chủ truyện này, tuy là ban đầu bạn ấy có một vài hành động hơi nữ phụ, nhưng khi đọc, dần dà lại thấy hành động của bạn ấy là có nguyên do và có thể hiểu được, chỉ là hơi ngốc với hơi dại dột tí, và sau cùng tác giả đã cho bạn này một cái kết trọn vẹn. Thứ ba thì, là vì tác giả đã cho một lời giải thích về việc xuyên không của nữ chính và cả việc bạn ấy liên tục biến hình thành đủ loại động vật, đồ đạc, và với tớ thì lời giải thích này là đủ thuyết phục. Chúc các bạn đọc vui. *** “Mau nhìn kìa, cô ta lại còn dám đến?” “Nom bộ đồ cô ta mặc kia, dám phải nhặt từ hàng vỉa hè ấy chứ, cũng dám gọi là lễ phục?” “Đi thảm đỏ cùng với loại người này, đúng là mất mặt.” “Bỏ tiền vào ké tiếng chứ gì.” Tỉnh lại giữa những tiếng xoi mói móc mỉa, Khúc Kim Tích mở bừng mắt, quét toàn diện cảnh tượng trước mắt: Đây là một căn phòng rất rất rộng, có rất nhiều người, trai xinh gái đẹp, xung quanh còn có không ít ống kính. Khu hậu trường thảm đỏ. Năm con chữ bật ra trong óc. Nói cách khác, trong phòng này, mười người thì có chín là nghệ sĩ ngôi sao, đang đợi đi thảm đỏ. Lúc này, trong não tự động nảy ra một hình ảnh. Trong hình, cô đang trao đổi với một nhân viên chương trình: “Chị Hồng, làm ơn đi, em đưa chị năm mươi ngàn, chị cho em tham gia đêm weibo, dù chỉ ngang qua thảm đỏ lộ mặt thôi cũng được.” Nhân viên chương trình: “Tám mươi ngàn.” “Dạ được!” Khúc Kim Tích: “…” Chuyện quái chi đây? Không được, cô phải thăm dò tình huống cho rõ. Dò hỏi một người trông như là nhân viên nhiếp ảnh, biết được vị trí của nhà vệ sinh, Khúc Kim Tích mải mốt chạy đi. Trên đường còn nghe có người nhỏ giọng châm chích, chẳng biết là nhân viên trong đây hay mấy nghệ sĩ vẻ ngoài lộng lẫy bóng bẩy kia. “Không mặt mũi ở lại rồi?” “Mặt dày đi đu bám Thẩm Thính, đáng kiếp.” “Lần đó cô ta cố tình trượt ngã, ngã ngay vào Thẩm Thính, fan tăng lên cả triệu đó.” “Ha ha, toàn là người mắng chứ gì.” … Vào phòng vệ sinh, Khúc Kim Tích nghĩ bụng cái tên Thẩm Thính này sao nghe quen quen, hình như đã nghe đâu đó rồi. Song ngay khi nhìn thấy người trong gương, cô ngưng bặt. Trang điểm đậm kiểu Âu Mỹ phối với cái đầm ngắn màu vàng trẻ trung, giày ống đen gót cao, kiểu phối đồ khiến người ta khó thở này… Thực ra trang điểm nom cũng được, hiềm nỗi phối màu đậm quá, hoàn toàn không phù hợp với bộ đồ và đôi giày này mới gây hiệu quả thị giác khiến người ta dè sợ. Váy ngắn trẻ trung thì phải phối cùng kiểu trang điểm nhẹ nhàng tươi trẻ chớ, trang điểm đậm vầy là muốn hù ai chết tươi đây. May mà trong tay có túi xách, bên trong là dụng cụ trang điểm đơn giản, còn có một gói bông tẩy trang. Khúc Kim Tích gỡ mi giả trong tâm trạng cạn lời, mở gói bông tẩy trang, định bụng lau sạch lớp trang điểm. Cánh cửa phản chiếu trong gương đột ngột bật mở, một thanh niên trẻ tuổi mặc vest, đi giày da bước vào. Khúc Kim Tích: “???” Cô nhìn sang bên cạnh theo phản xạ, chắc chắn đây là phòng vệ sinh nữ. “Sợ rồi à?” Nom anh chàng độ chừng hăm bốn, hăm lăm tuổi, gương mặt điển trai khôi ngô, khóe môi nhếch cong, hé ra nụ cười mỉm hút hồn. Khúc Kim Tích ngắm anh chàng mất hồn. “Trưng bộ mặt không quen biết anh làm gì, từ bao giờ diễn xuất lại tốt thế rồi?” Anh ta vươn tay riết quanh eo cô, kéo cô lại gần, bàn tay phủ trên lưng cô trượt lên mờ ám. Khúc Kim Tích nổi da gà kín tay, đẩy phắt anh ta ra. Người đàn ông vẫy cái tay bị bộp đau, đôi mày quặp xuống: “Khúc Kim Tích, em nổi điên gì vậy?” “Hay là…” Phút chốc lại rộ cười, “Em đổi kịch bản rồi?” Đầu Khúc Kim Tích kêu lên ong ong, bất giác làm theo lời anh ta, chắp tay để trước người, cảnh giác lại xa lạ: “Anh là ai?” “Chơi mất trí nhớ à.” Chàng trai khẽ cười. Khúc Kim Tích vờ ra vẻ không vui khi bị lột trần, sau đó lại trở về xa lạ cảnh giác. Quả nhiên, người đàn ông càng đoan chắc cô đang chơi trò “mất trí nhớ”. Anh ta đi lên, nét mặt nặng tình tha thiết, nắm chặt tay Khúc Kim Tích: “Tích Tích, em quên rồi ư? Anh là Mạnh Thiên Hạo, người em yêu nhất đây.” “Mạnh Thiên Hạo?” Sao cả cái tên này cũng quen tai thế?! “Được rồi, đừng quấy nữa, sắp phải đi thảm đỏ rồi, còn chơi tiếp thì sẽ lỡ giờ mất.” Anh ta ra chiều muốn hôn cô, cặp mắt chứa chan tình tứ, “Nếu em muốn chơi, đợi đi thảm đỏ xong anh sẽ từ từ chơi với em.” Khúc Kim Tích lùi một bước về sau. Đáy mắt Mạnh Thiên Hạo vụt lướt qua vẻ chán ghét, tiện đà buông cô ra, bỏ lỡ vẻ không dám tin chợt hiện trên mặt cô rồi vụt biến mất. Thẩm Thính, Mạnh Thiên Hạo, đi thảm đỏ… Một loạt sự việc cuối cùng khiến Khúc Kim Tích chợt bừng tỉnh, những người trong này, hoàn toàn ăn khớp với một cuốn sách cô từng đọc trước đó. Cuốn sách bạn giới thiệu cho cô, nói bên trong có một nữ phụ làm nền tên giống hệt tên cô, còn nói kết cục cuối cùng của nữ phụ bi thảm đau xót, gợi khiến cô tò mò, không nhịn được mới lướt lướt cuốn sách nọ. Trong sách, nữ phụ tên Khúc Kim Tích là một sao nữ vô danh tép riu, mơ mộng trở thành siêu sao tầm cỡ, ngồi ôm vô số trai tơ trẻ măng, chẳng ngờ chó ngáp phải ruồi kết hôn với siêu sao Thẩm Thính. Nhưng Thẩm Thích không thích cô ấy, không chạm vào cô ấy, không cho cô ấy công khai quan hệ giữa họ ra bên ngoài. Trừ một tờ đăng ký kết hôn, hai người chẳng khác gì hai kẻ xa lạ. Khúc Kim Tích không cam tâm, bắt đầu tìm đường chết, phát hiện không giành được hồi đáp từ Thẩm Thính thì dứt khoát ngoại tình, tìm một gã tình nhân, cuối cùng thành công khiến Thẩm Thính đưa ra đề nghị ly hôn. Cô nàng chẳng phải kẻ hiền lành dễ đuổi, đưa ra yêu cầu, ly hôn thì được thôi, nhưng phải có một nửa tài sản của Thẩm Thính. Đoán chừng bản thân tác giả cũng không thể chấp nhận nhân vật dưới ngòi bút của mình tác quái nhường ấy, bèn tặng cô nàng một sự cố bất ngờ — quay phim rơi xuống vách núi, xương cốt bầy hầy. Lúc ấy Khúc Kim Tích đọc thấy nữ phụ cùng tên với mình chết thảm thiết như vậy, trong lòng loáng thoáng khó chịu nên không đọc tiếp, ai mà ngờ bản thân lại xuyên vào trong cuốn sách này! Tên Mạnh Thiên Hạo trước mắt này, chính là tên tình nhân mà chủ cũ thân thể này léng phéng. Trong sách Mạnh Thiên Hạo là tên ăn bám dựa vào đàn bà để leo lên. Khúc Kim Tích kết hôn với Thẩm Thính, lợi ích duy nhất là mỗi tháng sẽ nhận được một khoản tiền tiêu vặt từ họ Thẩm, con số rất khả quan. Chút tiền này không thể giúp cô ấy tạo dựng mạng lưới quan hệ trong giới giải trí, tuy thế nuôi một gã mặt trắng vô danh khỏe mạnh cũng muốn vào giới giải trí thì kể vẫn đủ. Cầm tiền của Thẩm Thính đi nuôi tình nhân… Dẫu Thẩm Thính có làm từ gỗ, nếu biết được cũng sẽ tức thành củi khô phừng lửa thôi. Huống hồ, anh ta còn chẳng phải khúc gỗ. Cứ nghĩ tới kết cục của nguyên chủ trong sách, Khúc Kim Tích lại rợn lạnh toàn thân.   Mời các bạn mượn đọc sách Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ của tác giả Đường Hoàn Hoàn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tôi Mang Thai Đứa Con Của Chị Gái - Tạ Hà Như Bình
Là một trong 5 tác phẩm lọt vào vòng chung khảo Giải thưởng Văn học Đoàn Thị Điểm, Tôi Mang Thai Đứa Con Của Chị Gái của Tạ Hà Như Bình là câu chuyện kể về quãng đời của ba chị em gái nhà nghèo. Ba chị em nương tựa, bao bọc cho nhau từ lúc thiếu thời mồ côi cả cha mẹ đến khi trưởng thành lập gia đình. Họ thành công, có cuộc sống ổn thỏa là thành quả đáp đền cho sự nỗ lực. Điều duy nhất không viên mãn là việc chị hai không thể sinh con và cần người mang thai hộ. Cuốn sách như một hành trình muôn màu của cuộc sống hiện đại. Ở đó người ta bắt gặp những sóng gió nối tiếp, sự bình yên chưa được bao lâu lại có những khó khăn, trắc trở khác ập tới. Sau tất cả, người ta hiểu ra rằng, hạnh phúc mong manh trong gia đình chỉ có thể giữ gìn bằng tình yêu thương, sự vị tha và thấu hiểu. *** Trở về với cuộc sống hiện tại, tôi đã không thể sinh đứa con thứ hai ngay như dự định, bởi đã phải mổ khi sinh bé Hồng Tiệp. Thỉnh thoảng, bố mẹ và chồng tôi có lỡ lời nói rằng, “bình thường thì bây giờ chúng ta có thêm đứa nữa bằng thằng Hồng Tiệp rồi”. Những lúc ấy tôi cũng chạnh lòng và buồn. Sinh mổ một lần, sức khỏe tôi cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Đôi lúc tôi cũng thấy lo lắng không biết khi định sinh lại thì sẽ thế nào. Bác sĩ khuyên tôi đợi ba năm hãy sinh lại. Nhưng vợ chồng tôi bàn nhau chỉ kế hoạch sau hai năm thôi vì lúc đó tuổi của tôi cũng ngoài ba mươi rồi. Nhiều lúc đi ngoài phố, nhìn những đứa trẻ, tôi lại nghĩ, đáng lẽ tôi cũng đã có thêm một em bé như thế. Nhưng rồi lại vội xua đi ý nghĩ ấy. Biết được những suy nghĩ đó của tôi, chị Hai chắc chắn sẽ rất buồn và day dứt. Và tôi cũng tự thấy xấu hổ với chính mình. Vâng, cuộc sống là một bài toán buộc bạn phải tìm cách giải quyết. Nếu tôi sống cho mình, cho chồng con mình, tôi sẽ không mang thai cho chị Hai, và có lẽ bây giờ tôi đã có thêm đứa con nữa, sẽ không phải thắc thỏm lo âu chờ đợi thêm mấy năm. Nhưng, nếu được vẹn toàn như thế, liệu tôi có thực sự thấy cuộc sống của mình hạnh phúc hơn không, trong khi nhìn cảnh chị gái đau đáu thèm con, mong con. Tôi chắc chắn sẽ không hối hận về quyết định của mình. Tôi quay lại làm việc sớm hơn quy định nghỉ sinh của công ty. Trong thời gian tôi nghỉ sinh, công ty đã bổ nhiệm một vị trí phó giám đốc và đó là một người mới về. Lẽ ra, tôi đã có thể ngồi vào chiếc ghế danh vọng đó. Thực lòng, tôi có hụt hẫng khi bắt nhịp lại với công việc. Đôi lúc, tôi không xử lí được tình huống mâu thuẫn với phó giám đốc mới. Những người đồng giới thường hay hiếu thắng với nhau hơn là với những người khác giới. Không những thế, người cùng giới kia lại là kẻ xa lạ ngồi vào vị trí mà mình đã mất nhiều năm cố gắng. Những ngày tới công sở của tôi trở nên nặng nề và không còn hào hứng như trước đây. Nhiều hôm tôi trở về nhà trong trạng thái stress nặng. Sau lần sinh này, tôi không rõ lí do vì sao tôi sụt cân nhanh. Đến bảy tháng sau thì cân nặng của tôi ở vào tình trạng thiếu cân. Cảm giác mệt mỏi cũng thường xuyên bủa vây. Cân nặng theo đó lại càng giảm. Cuộc sống của tôi dần dần rơi vào trạng thái chán nản và nặng nề. Tôi ốm và xin nghỉ làm nhiều hơn tất cả những năm trước. Bố mẹ và chồng tôi có lẽ cũng bị lây cảm giác tiêu cực của tôi. Cuộc sống phải chăng cứ thích đẩy người ta vào những khúc quanh như thế? ... Mời các bạn đón đọc Tôi Mang Thai Đứa Con Của Chị Gái của tác giả Tạ Hà Như Bình.
Tôi Bị Bố Bắt Cóc - Mitsuyo Kakuta
Tôi bị bố bắt cóc đạt giải Văn học Robo no ishi năm 2000 (Totto- chan: Cô bé bên cửa sổ cũng đạt giải thưởng này năm 1983). Tôi bị bố bắt cóc viết về một chuyến nghỉ hè. Đây là một chuyến nghỉ hè "lạ lùng" - bởi người ta đi nghỉ cùng tên bắt cóc! Đây là một chuyến bắt cóc "lạ lùng" - bởi kẻ bắt cóc là bố, "một người lớn không tốt!" và người bị bắt cóc là con gái "còn không biết là mình yêu hay ghét bố nữa" (vì người ta phải gặp nhau thì mới biết yêu, hay ghét). Thế nhưng, chuyến đi của hai người - thủ phạm Takashi và nạn nhân Haru, hay chính xác là bố và con - không hề mất đi tính gay cấn, hồi hộp của một chuyến “bắt cóc” và cũng không thiếu những thú vị, trong trẻo, yêu thương của một chuyến “du lịch gia đình”. Hơn tất cả, đây là "một chuyến đi sẽ nối liền trái tim đứa bé và cha mẹ vì lý do nào đó phải sống xa nhau". Nhà văn nổi tiếng Nhật Bản Shigematsu Kiyoshi nhận xét: "Cuốn sách cần thiết cho những người lớn đang chật vật với những khó khăn của việc làm cha, làm mẹ". *** Mitsuyo Kakuta sinh ngày 8 tháng 3 năm 1967 tại Yokohama, Nhật Bản. Cô tốt nghiệp Đại học Waseda chuyên ngành sáng tác văn học. Cuốn Ngày thứ tám của Mitsuyo đã đạt Giải văn chương Chuo Koron. Cô còn là tác giả của cuốn Woman on the Other Shore, đạt Giải Naoki và Tôi bị bố bắt cóc đoạt giải "Văn học Robo no Ishi" năm 2000 cùng hơn 30 tiểu thuyết và tuyển tập truyện ngắn khác. *** Đến ga, chung quanh đã tối hẳn, bóng đèn trắng của nhà ga chiếu sáng vòng xuyến. Những người phụ nữ tay xách túi hàng như mới đi chợ về, tụi học sinh mang cặp tới lớp học thêm, người người qua lại dưới ánh đèn. Tôi rủ bố về đến tận nhà nhưng bố trả lời: - Cho bố kiếu! Tôi nói: - Bố lại đến bắt cóc nhé! - Ờ! Bố đeo cái kính mát to đùng rồi cười. - Vậy thôi! Tôi đưa tay ngang mặt, từ từ vẫy chào bố. - Hẹn gặp lại! Bố vỗ nhẹ vai tôi. Tôi tiến về vòng xuyến đông người qua lại. Tôi đã được giải phóng bởi tên bắt cóc. Tôi ngẩng cao đầu, dấn bước bằng những bước chân sải rộng, đánh tay thật mạnh, tay chân tôi rám nắng. Về đến nhà tôi sẽ đi tắm. Phải dành cả đống thời gian để kỳ cọ, tắm rửa cho thật sạch cái cơ thể dơ bẩn, hôi hám này. Sau đó vừa ăn kem vừa xem ti vi. Lâu lắm rồi mới được xem ti vi. Hoặc gọi điện cho dì Yuko cũng được. Chỉ kể cho mỗi dì Yuko nghe chuyện mấy ngày nay thôi. Tôi vừa đi vừa suy nghĩ những việc sẽ làm sau khi về đến nhà, chân không ngừng bước. Đến góc rẽ ở vòng xuyến, tôi quay lại nhìn. Tôi thấy bố vẫn đứng ở cửa soát vé, như bị đẩy ra bởi bao nhiêu người qua lại. Nhận ra tôi dừng lại, bố bỏ kính, vẫy tay. Tôi cảm giác người bố đứng vẫy tay xa xa kia như một người lạ. Như ông bố mặc áo thun đang công kênh em bé trên vai, như người đàn ông tóc nâu đang khoác tay một phụ nữ, như người đeo kính mặc vét kia, thật sự chẳng khác gì một ai đó không quen biết. Thế nhưng, tôi cũng thấy người đàn ông mặc chiếc áo nhàu bẩn, da đen sạm vì nắng, đuôi mắt sụp xuống, lúc ẩn lúc hiện giữa đám đông qua lại kia đang tỏa sáng một cách kỳ lạ. Cứ như được bao bọc bởi một cái kén vàng. Không phải tại ánh sáng nhà ga, cũng không phải nhờ ánh đèn của mấy ki-ốt. Rồi tôi bỗng nghĩ, chắc lần đầu gặp bố, mẹ cũng nhìn thấy bố tỏa hào quang như vậy chăng? Trong đám đông, chỉ một người, tỏa sáng, theo một cách đặc biệt. Tôi thấy thích người đàn ông đang vẫy tay liên tục một cách khù khờ đó. Cho dù người ấy không khác gì một người xa lạ. Khi xác nhận trong lòng như vậy, tôi hít một hơi thật sâu rồi quay bước đi. Mời các bạn đón đọc Tôi Bị Bố Bắt Cóc của tác giả Mitsuyo Kakuta.
Tình Yêu Là Một Nỗi Buồn - Vũ Lập Nhật
Bạn đã từng yêu chưa? Nếu đã từng bạn sẽ cảm nhận được câu chuyện này một cách sâu sắc. Đúng như người ta vẫn nói, khi hai đã yêu nhau họ có thể làm tất cả cho nhau. Tình yêu thiêng liêng, tình yêu của những con người có những trái tim bị tổn thương dành cho nhau lại càng thiêng liêng. Tình yêu đẹp, qua bao khó khăn, bất hạnh lại càng đáng trân trọng biết nhường nào. Sống trong một cuộc sống càng đầy đủ thì nỗi buồn càng trở nên vĩ đại. Tình yêu là một nỗi buồn khắc họa một cách nhẹ nhàng, sâu sắc câu chuyện tình buồn của Yier, một thiên tài âm nhạc xấu xí. Người ta yêu những bản nhạc của ông say đắm nhưng lại ghét bỏ ông, còn ông thì quay lại với cái thế giới phụ bạc đó và sống một mình với sự cô đơn. Yeir hi vọng có ai đó hiểu được những bản nhạc mà ông viết và cho ông tình yêu. Lúc tưởng chừng như ông sẽ sống như vậy cho đến ngày cuối đời, không tình yêu, không ai thấu hiểu thì ông đã yêu say đắm Dehy - người con gái câm. Như một thiên thần, Dehy khiến con người ấy  phải gỡ bỏ cái mặt nạ của mình xuống, cô yêu âm nhạc của ông và đặc biệt là yêu ông – điều mà ông không ngờ tới. Nhưng rồi vì cái ích kỉ, sự yếu đuối và trái tim bất hạnh đầy hoài nghi của ông đã một lần hiểu nhầm Dehy. Khi ông gặp lại cô thì cố đã hiến tặng cả trái tim cho ông, cho âm nhạc của ông, thiên thần đã ngủ say… *** Vũ Lập Nhật Sinh năm 1990. Tốt nghiệp khoa Báo chí & Truyền thông, trường Đại học Khoa học Xã hội & Nhân văn.   Tác phẩm đã xuất bản Thế giới C, NXB Trẻ, 2011 Tình yêu là một nỗi buồn, Thái Hà Books & NXB Văn học, 2012  *** 8/1 năm thứ 1 Cisimi III Không thể chịu đựng nổi nữa rồi. Mình căm thù ông ta. Mình căm thù bà ta. Mình cũng căm thù cả hai con nhỏ gọi mình bằng em nhưng ánh mắt khi nhìn mình thì lại đầy khinh bỉ. Tại sao mình lại sinh ra trong cái gia đình này nhỉ? Tại sao mình lại có mặt trên đời? Thà mình không có trên đời này còn hơn! Lẽ ra, hôm nay là ngày đầu tiên viết nhật kí, mình muốn viết vào đây những dòng chữ vui vẻ một chút nhưng khắp người mình vẫn còn ê ẩm, nhắc mình nhớ đến ông khách ngày hôm qua. Ông ta thô bạo và làm mình đau đớn quá. Tại sao trên đời lại có những người thích làm chuyện đó đến như thế? Đây là ông khách thứ bao nhiêu rồi? Trong tương lai, mình còn phải tiếp bao nhiêu người nữa? ... 12/2 Cái con câm điếc! Đồ vô dụng! Mày chết quách đi... Mỗi lần đánh mình, mình nhìn thấy môi ông ta cứ mấp máy những câu này. Lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại... Vâng thưa ông, tôi cũng đang muốn chết đây. Sống làm gì chứ khi cứ phải làm vật trưng bày, triển lãm, cứ phải cố gắng đóng kịch và tỏ ra mình đáng thương hại lắm, cần sự giúp đỡ lắm, chỉ để nhận tiền? Mỗi khi tôi bị người của một tổ chức từ thiện nào đó từ chối vì lí do tôi chỉ bị câm điếc còn trí não hoàn toàn phát triển bình thường là ông lại đánh đập và mắng nhiếc tôi mãi những câu như thế sao? Tôi cũng muốn trí não mình chậm phát triển lắm chứ, vì như thế tôi đã không thể nào nhận biết những điều mà ông bà làm với tôi. Ôi trời ơi! Tại sao ngày xưa, tôi lại quên chỉnh nút “konino nis” khi làm tình trên giường với ông ta nhỉ? Cuộc sống đang đầy đủ, tự dưng bỗng... Sao nó không chết quách đi? Mỗi lần dắt mình đi gặp khách, mình nhìn thấy môi bà ta cứ mấp máy những câu này. Lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại... Vâng thưa bà, tôi cũng đang muốn chết đây. Sống làm gì khi cứ phải chịu những đau đớn thể xác tột cùng để đem lại những đồng bạc mua vui cho ông bà - những người chưa bao giờ đối xử với tôi như một con người đúng nghĩa? Ừ nhỉ, sao ngày xưa bà không cẩn thận, không bấm nút “konino nis”. Nếu bà làm như thế thì ngày hôm sau đã không thấy tôi nằm khóc trên giường rồi. Tôi đọc sách và biết trước kia muốn sinh con, người ta phải mang nặng đẻ đau chín tháng mới sinh được và người ta còn có thể phá thai. Còn bây giờ, chỉ cần quên bấm nút “konino nis” rồi làm tình và sáng hôm sau ngủ dậy thì thấy hậu quả ngay. Không muốn nó cũng đã như thế, làm sao mà giết được đứa bé để mang tội giết người. Tại mày mà nhà này chật thêm một chỗ, tụi tao không được mua sắm thỏa thích như lúc trước nữa, sống chật vật hơn. Sao mày không chết đi? ... Mời các bạn đón đọc Tình Yêu Là Một Nỗi Buồn của tác giả Vũ Lập Nhật.
Nhật Ký của Mẹ - Kawa Chan
Nhật ký của mẹ là cuốn nhật ký bằng tranh, là tâm sự chân thành và đầy tình cảm mà tác giả Kawa Chan muốn gửi đến cậu con trai đầu lòng của mình. Xuyên suốt cuốn sách là những bức tranh được vẽ theo phong cách dễ thương, hài hước đôi lúc lại tự trào xoay quanh nhân vật chính là người mẹ đáng yêu, hay xúc động nhưng rất yêu con. Mở đầu cuốn sách hình ảnh người mẹ hiện ra là người “chỉ thích rong chơi” và “chưa từng nghĩ đến việc chăm sóc một em bé”. Thậm chí khi biết tin có bầu, cảm giác đầu tiên của người mẹ trẻ này là “tiêu rồi”. Thế nhưng những điều kỳ diệu mà thiên thần mang tên “đứa trẻ” mang đến đã thay đổi hoàn toàn những suy nghĩ của người phụ nữ ham chơi và vô lo vô nghĩ này. Bên cạnh đó, bạn cũng sẽ gặp trong cuốn sách một ông bố điềm đạm, hai ông bà nội ngoại luôn chăm lo từng chút một cho cháu, những người họ hàng và đồng nghiệp vui tính… Thông qua hơn 80 tranh vẽ, Nhật ký làm mẹ mô tả lại sống động quá trình mà bất kỳ người mẹ nào khi mang thai cũng phải trải qua. .Từ những lúc bị đau lưng, phù chân, đi lại khó khăn, chuột rút… cho đến những nỗi lo lắng cho con khi bị ốm mà không dám uống thuốc, khi đi cầu thang suýt trượt chân ngã mà cảm thấy như vừa trải qua một sự việc khủng khiếp, niềm vui háo hức khi nhìn thấy những hình ảnh siêu âm đầu tiên, cảm giác vui sướng khi lần đầu cảm nhận được cử động của con trong cơ thể, sự sốt ruột khi đến ngày mà con chưa chịu chào đời… và niềm xúc động vô bờ khi lần đầu tiên được ôm con trong vòng tay. Lật giở từng trang của cuốn sách, bạn sẽ đi từ vui thích đến đồng cảm. Bởi lẽ những tâm sự và câu chuyện của tác giả rất gần gũi và đúng với tâm trạng của rất nhiều bà mẹ đã từng sinh con. Khi mới bắt đầu vẽ những bức tranh đầu tiên, Kawa Chan chỉ đơn giản muốn lưu giữ những khoảnh khắc đáng nhớ trong quá trình mang thai để sau này có thể cho con mình xem lại, nhưng sau đó, những nét vẽ đáng yêu, hài hước của tác giả đã nhận được sự ủng hộ nồng nhiệt của rất nhiều người. Hy vọng với cuốn sách nhỏ  này, bộ tranh sẽ đến được với nhiều người hơn nữa. *** Kawa Chan tên thật là Nguyễn Hải Hà, sinh 21/05/1988, chuyên ngành thiết kế đồ họa và với lý lịch trích ngang “siêu” bất hủ: Một mình ăn hết 1 cái bánh gato Ngủ một mạch 15h đồng hồ Mời các bạn đón đọc Nhật Ký của Mẹ của tác giả Kawa Chan.