Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thời Gian Không Nghe Lời

Nữ chính độc thoại: "Hồi còn nhỏ, em muốn giống như họ, được mặc váy công chúa. Em muốn giống như họ, gọi anh là anh trai. Em luôn muốn được cùng họ với anh... Sau này, em cũng được như mong muốn của mình. Đến lúc ấy, em lại ghét nhất giữa anh và em không có gì ngoài một cái họ." Thời Quang muốn cho Thời Cảnh Nham biết tâm ý của mình, vì thế đem đoạn tình đơn phương ấy viết ra giấy dán trên cửa phòng ngủ của Thời Cảnh Nham, lại viết thêm hai câu: " Có muốn biết tại vì sao em ghét mình cùng họ với anh không? Nếu như anh muốn biết, em sẽ cố gắng nói cho anh nghe:) ". Nửa đêm, Thời Cảnh Nham từ công ty trở về, nhìn phía sau lưng cô: "Không muốn." Thời Quang: "......." Thời Cảnh Nham - Một người lạnh lùng hiếm khi cười, hôm nay lại mỉm cười mang theo ba phần lười biếng, bảy phần sủng nịch, trực tiếp ôm cô lên:  "Anh tỏ tình trước vậy." *** 12 giờ rưỡi sáng, đèn trong phòng của Thời Quang vẫn còn sáng. Sáng mai phải đi Bắc Kinh sớm, cô hiện đang thu dọn hành lý thật gọn gàng, lấy ra váy từ tủ quần áo ra để cho ngày mai mặc. Thời Quang thay váy dài, xõa tóc ra, nhìn vào gương xem thử. Cái váy trắng dài này cô đã từng mặc trước đó, ai nhìn thấy cũng khen cô rất xinh đẹp. Đang muốn thay váy đi ngủ, đột nhiên ấn đường cô nhíu lại nhìn chằm chằm tại làn váy, ở chỗ đó, không biết khi nào đã bị rách một lỗ nhỏ. Cảm xúc tựa như đang trong ngày đông, bị tạt một gáo nước lạnh. Cô kéo làn váy lên nhìn kĩ lại, thay váy ra, chuẩn bị đi tìm kim chỉ để vá lại cái lỗ nhỏ này. Lại không nghĩ tới đèn phòng khách vẫn còn sáng, Thời Quang quay đầu qua đó xem thử, ba đã trở lại, quân trang vẫn còn chưa thay, trên mặt khó nén được nét phong trần mệt mỏi. Phòng khách lúc này không một tiếng động, cô cho rằng chỉ có mình ông, vừa muốn lên tiếng gọi, liền nghe tiếng bất mãn của mẹ: "Nhiều nhất là 600, một phân cũng không thể hơn." Thời Nhất Thịnh nhìn vợ mình ngồi phía đối diện, tính cách tốt bụng ngày xưa nay còn đâu: "Học Đại học ở Bắc Kinh, Đào Đào lại học chuyên ngành thiết kế thời trang, một tháng sáu trăm sao đủ, nhà chúng ta cũng không thiếu chút tiền ấy." Tần Minh Nguyệt không thèm nói nhiều với ông: "Cái gì mà sáu trăm một tháng không đủ? Một tháng tiền cơm sáu trăm còn chưa đủ xa xỉ??." Thời Nhất Thịnh nhìn vợ: "Bà có ý gì?" Tần Minh Nguyệt: "Ngày thường cơm trưa với cơm tối thì về nhà ông bà ăn, đồ dùng sinh hoạt cũng lấy bên đó, ở nhà cái gì mà không có. Đến Bắc Kinh cho Thời Quang mua một chiếc xe đạp, về nhà cũng chưa đến nửa tiếng, nếu không thì đến căn tin xếp hàng lấy cơm. Tài liệu chuyên ngành muốn mua gì thì người lớn bên đó tài trợ, mấy năm nay chúng ta cũng không nhờ vả mọi người trong nhà, chẳng nhẽ bên đó lại không muốn đưa một chút tiền ấy hay sao." Thời Quang nghe rõ ràng, ba mẹ vì phí sinh hoạt Đại học của cô mà cãi nhau. Đào Đào là tên trước kia của cô, hiện tại là nhũ danh. Nhà ông bà mà mẹ nhắc tới chính là đại viện biệt thự của Thời Gia, ông bà nội đều ở bên đó. Cô cùng ông bà nội không thân lắm, mấy năm qua chỉ gặp nhau vài lần, ông nội vô cùng uy nghiêm, bình thường cô cũng chỉ nói được vài câu với ông, nghĩ tới sau này ngày nào đều phải ở đó ăn cơm cảm giác có chút không quen. Cô không để bụng chuyện phí sinh hoạt được cho bao nhiêu, lên Đại học rồi có thể đi làm thêm tự lo cho bản thân. Cuộc cãi vả trong phòng khách vẫn còn tiếp tục. Thời Nhất Thịnh trong lòng bực bội, liền chất vấn: "Bà muốn Đào Đào mỗi ngày giữa trưa và buổi tối chạy về đại viện ăn cơm, tiền mua tài liệu đều phải ngửa tay xin ông nội sáu trăm đồng, trừ bỏ ăn sáng tiền còn thừa còn lại cũng không nhiều, con bé không mua quần áo, không cùng bạn học đi ra ngoài ăn cơm hay sao? Bà có từng để ý tới suy nghĩ của Đào Đào chưa? Nhà ta nếu không có tiền thì không nói tới, bà làm vậy là muốn làm khó con mình sao?" Giọng Tần Minh Nguyệt to hơn: "Tôi khiến con bé khó xử còn không phải vì cái nhà này hay sao, chúng ta còn phải nuôi hai đứa nhỏ, vậy thì tiền kiếm đâu ra?" Thời Nhất Thịnh không nhịn được nữa: "Tần Minh Nguyệt, từ khi nào bà trở nên vô lý như vậy, một tháng bà xài cũng đủ cho Đào Đào đóng học phí cũng như chi tiêu cả bốn năm Đại học rồi." Tần Minh Nguyệt bắt đầu ủy khuất: "Vi sao tôi không thể tự tiêu xài tiền do bản thân mình làm ra, một tháng tôi thích tiêu xài như vậy đấy. Thời Nhất Thịnh, ông dám vì người ngoài mà hô to gọi nhỏ với tôi?" Thời Quang tuy đã sớm chết tâm, thế nhưng khi nghe hai từ "người ngoài" vẫn nhói lòng một chút. Cô đúng thật là người ngoài, nghe nói khi mới sinh cô đã bị ném bên cạnh thùng rác, được bà Đào nhặt về, đặt tên cô là Đào Đào. Mọi người trong Đào gia đều phản đối bà nhận nuôi cô, nhưng bà ấy vẫn luôn kiên trì, bà Đào cũng ở tại Bắc Kinh, cùng một đại viện giống với biệt viện của Thời gia. Sau khi bà Đào qua đời, cô vẫn ở đó, ông Thời, cũng chính là ông nội hiện giờ của cô, đem cô về nhà ở cùng mấy ngày, sau này Thời Nhất Thịnh cùng Tần Minh Nguyệt mới chính thức nhận nuôi cô, bởi vì Tần Minh Nguyệt kết hôn đã nhiều năm nhưng vẫn chưa mang thai. Cô ở nhà này được mười hai năm, thì tám năm trước, Tần Minh Nguyệt rốt cuộc cũng sinh được một đôi long phượng thai. Thời Quang không muốn nghe nữa, xoay người trở về phòng của mình, đem cửa phòng đóng lại, bỏ lại âm thanh tranh chấp ở ngoài cửa. Sáng sớm hôm sau, trong nhà tràn ngập âm thanh, Thời Quang nghe được tiếng khóc của em trai và em gái của mình, còn có tiếng quát lớn của Tần Minh Nguyệt. Cô xoa xoa đầu, tối hôm qua ngủ không được ngon nên giờ bị đau đầu. Xoay mặt nhìn đồng hồ báo thức trên giường, mới 5 giờ 40, cô hơi hơi nhíu mày, hai đứa nhóc kia làm thế nào lại dậy sớm vậy, bình thường nghỉ hè hai đứa không bao giờ rời giường trước 8 giờ. Không thể nào ngủ nữa, Thời Quang đành rời giường. Cô vẫn mặc cái váy trắng dài tối qua, nếu không nhìn kĩ cũng sẽ nhìn không ra lỗ nhỏ kia. Hơn nữa, ai sẽ nhìn chằm chằm vào quần áo của cô chứ. Một lúc sau, trong nhà cũng an tĩnh lại. Lúc Thời Quang tới phòng khách chỉ còn thấy một mình ba ở đó, cô nhìn một vòng cũng không thấy hai đứa nhóc kia. "Ba dậy sớm vậy?"   Mời các bạn đón đọc Thời Gian Không Nghe Lời của tác giả Mộng Tiêu Nhị.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hay Là Mình Sống Chung - Hồng Cửu
Được biết nhiều với tác phẩm Chờ em đánh răng xong nhé, nhưng nhiều tác phẩm tiếp theo của Hồng Cửu lại không thực sự nổi bật hẳn lên. Tuy nhiên, với Hay là mình sống chung, Hồng Cửu đã cho bạn đọc thấy một phong cách rất khác. Một câu chuyện độc đáo và không kém phần hài hước về một cặp đôi oan gia: Tiền Phi và Lý Diệc Phi. Tiền Phi, một cô gái bình thường, không có gì nổi trội, dễ mềm lòng và hơi chút “keo kiệt”. Lý Diệc Phi, một anh chàng công tử, đẹp trai, độc thân nhưng cũng độc mồm độc miệng không kém. Do nhiều biến cố về mặt tình cảm cũng như nhiều sự tình cờ của số phận mà run rủi hai con người trái ngược này ở chung một nhà. Lý Diệc Phi thuê nhà của bà chủ là Tiền Phi dở hơi, ngốc nghếc. Cuộc sống cứ phải gọi là trôi qua trong những tình huống dở khóc dở cười. Nhiều khúc mắc hiểu nhầm vui nhộn và thú vị liên tiếp xảy ra khiến họ ngày càng xích lại gần nhau hơn. Diệc Phi đại thiếu gia IQ cao EQ thấp thế mà cũng bị cô chủ nhà Tiền Phi làm cho rung động. Sau những ngày làm việc mệt mỏi, một cuốn sách vui nhộn và đầy tinh thần lạc quan như Hay là mình sống chung chắc chắn sẽ mang đến những giây phút thư giãn thoải mái cho bạn đọc. *** Mười một giờ đêm, Tiền Phỉ lái xe đến trước cửa khách sạn Trường Anh. Cô lại gửi thêm một tin nhắn nữa hỏi Uông Nhược Hải: “Anh đang ở đâu? Khi nào thì anh về?” Khoảng chừng 5 phút sau Uông Nhược Hải mới trả lời một câu: “Anh phải tăng ca cùng cấp trên, đêm nay không về, em mau ngủ sớm đi.” Tiền Phỉ khẽ cắn môi, đi vào khách sạn. Diêu Tinh Tinh đang trên sô pha trong đại sảnh đợi cô, thấy cô đi vào, “sạt” vội đứng lên giữ chặt lấy cô, kích động giống như trời sắp sập xuống, cằn nhằn nói với cô: “Sao bà lại chậm chạp như vậy? Tôi đã chờ bà gần một tiếng đồng hồ rồi, chậm thêm một lát nữa, hai kẻ kia có thể đã làm xong việc trở về nhà rồi cũng nên, bà còn bắt gian gì nữa?” Tiền Phỉ hỏi lại: “Bà chắc chắn Uông Nhược Hải đưa một cô gái đến đây thuê phòng?” Diêu Tinh Tinh đấm ngực dậm chân: “Bà còn nghi ngờ cái gì nữa? Thị lực của tôi từ bé đến lớn có bao giờ dưới 1.5 chưa? Tôi cũng đã sớm nói với bà, Uông Nhược Hải có gì đó khác thường, tên đó chắc chắn có người khác bên ngoài! Làm gì có ai ngày nào cũng đi xã giao chứ?” Bước đến thang máy quẹt thẻ phòng, nhưng hai cô lại không có thẻ, Diệu Tinh Tinh nhân lúc không ai chú ý kéo Tiền Phỉ về phía cầu thang bộ. ... Mời các bạn đón đọc Hay Là Mình Sống Chung của tác giả Hồng Cửu.
Cửu Gia, Đừng Làm Vậy - Cửu Lộ Phi Hương
Chuyện may mắn nhất trong đời Nhẫm Cửu là “nhặt” được một “đại nhân vật” hôn mê bất tỉnh mang về nhà, chờ ngày lấy làm phu quân! Chuyện kém may mắn nhất trong đời Sở Cuồng là trúng tập kích trọng thương, đã vậy muốn tìm lại thiết bị bay trở về còn phụ thuộc vào nữ thổ phỉ Nhẫm Cửu! Chiến binh mạnh mẽ, lý trí Sở Cuồng vừa chống lại kẻ thù truy sát, vừa phải nhẫn nhịn nữ thổ phỉ theo đuổi. Rốt cuộc là Nhẫm Cửu bỏ cuộc hay Sở Cuồng không chịu được mà đầu hàng đây!? Cửu Lộ Phi Hương là tác giả của trang tiểu thuyết Tấn Giang, một em gái mũm mĩm thích ăn thịt, thường viết truyện vừa, trong tác phẩm không tỏ vẻ uyên thâm hay màu mè, cách hành văn ngắn gọn, dễ hiểu và hài. *** Một ngày đầy nắng và gió, Nhẫm Cửu ngửa đầu ngủ trên chiếc ghế đá bọc da hổ ở đại sảnh trong trại. Mấy hôm nay tới tháng, Nhẫm Cửu cảm thấy trong người máu chảy thành sông, đau đến nỗi nửa người tê liệt, trong lòng hết sức sầu muộn. Thêm vào trước đó xuống núi cướp chồng, tướng công tú tài nàng hằng mong nhớ lại vắt lụa trắng lên xà nhà dọa tự tử, thà chết cũng không chịu làm nam nhân của nàng, Nhẫm Cửu cảm thấy thể diện của mình bị tổn hại, tình cảm trắc trở, vô cùng buồn bã. Trở về sơn trại, mấy ngày liên tiếp Nhẫm Cửu cũng không lấy lại được tinh thần. Con hổ trắng nhỏ sáu tháng tuổi bên chân chà chà vào quần Nhẫm Cửu, đôi mắt sáng long lanh nhìn nàng. Nhẫm Cửu mệt mỏi đá nó một cước: “Đi đi, đi chơi với Đại Hoàng đi, đại gia hôm nay chỉ còn nửa mạng, không có sức điên với ngươi.” Đại Bạch gầm gừ vài tiếng rồi lại cố gắng nhảy nhót, thấy nàng vẫn nằm đó như chết rồi, nó vụng về cắn quần Nhẫm Cửu kéo ra ngoài. Nhẫm Cửu không có sức tranh với nó mà nằm đó như một thi thể, mặc nó kéo nàng từ trên ghế đá xuống như đang đùa giỡn, rồi từng bước từng bước loạng choạng lôi ra ngoài. “Đại Bạch, ngươi có biết ngươi lôi đến đâu đại gia chảy máu đến đó không hả, ngươi quay đầu nhìn thử xem, ngươi làm máu chảy đầy đất rồi kìa.” Đại Bạch mặc kệ Nhẫm Cửu càu nhàu, mãi đến khi kéo nàng đến trước bục cửa cao cao, nó không vượt qua được, chỉ đành chà chà vào mặt Nhẫm Cửu giả ngây thơ. Nó vẫn còn nhỏ, gai trên lưỡi vẫn chưa cứng, liếm liếm khiến Nhẫm Cửu ngứa ngáy khó chịu. ... Mời các bạn đón đọc Cửu Gia, Đừng Làm Vậy của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Người Đàn Ông Của Tôi - Dung Quang
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là sống và chết, cũng không phải là đứng trước mặt người nhưng không thể nói “em yêu anh”, mà là, rõ ràng là tôi yêu người, nhưng người lại không biết, lại còn muốn giới thiệu đối tượng cho tôi! Chỉ cần anh tốt với em một chút, chỉ cần mỗi ngày anh cười với em nhiều một chút, thì em nhất định sẽ không dễ dàng chuyển anh ra ngoài, để thay thế một người khác vào trong trái tim em đâu. Bởi vì hiện tại, toàn bộ nơi này đều là của một người tên Trình Lục Dương, không chứa nổi ai khác nữa rồi.“Thư Tình, trên đời này có vô vàn những điều chưa chắc chắn. Nhưng anh hy vọng em hiểu rằng, chỉ cần nơi đó có anh là em có thể yên lòng mơ một giấc mộng bình yên và tươi đẹp…” Truyện Người Đàn Ông Của Tôi của tác giả Dung Quang thuộc thể loại truyện ngôn tình, đề cập đến một vấn đề khá nhạy cảm trong tình yêu đó là những con người thuộc thế hệ và tầng lớp khác nhau. Nội dung quyển này có thể gọi là cùng chủ đề với tác phẩm Tình Sinh Ý Động của Tùy Hầu Châu. Đó là thầy và trò, họ gắn bó với nhau trong từng buổi học, từng con chữ nhưng cô học trò lại cảm nắngvà tấn công thầy của mình. Anh làm sao có thế từ chối tình cảm kia và giữ trọn vẹn chữ thầy to lớn trong lòng mọi người đây! *** Thư Tình đi từ từ ra khỏi cổng chính của giảng đường thì thấy ở đằng xa có một chiếc xe Volvo màu đen đang đứng đợi cô. Cô vội vàng cúi đầu giả vờ như không thấy, sau đó bước nhanh hơn đi về phía con đường nhỏ. “Thư Tình”. Giọng nói trầm thấp đó vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của giảng đường không người, vang vào trong tai cô. Thư Tình không lên tiếng, bước chân cũng nhanh hơn, cô vô thức nắm chặt quyển “Giáo trình tiếng Pháp căn bản” trong tay, khẩn trương đến nỗi sống lưng cũng cứng đờ. Cố Chi biết cô đang trốn tránh anh, anh không nói hai lời, dứt khoát bước nhanh về phía cô, nắm chặt lấy cổ tay cô, thản nhiên nói một câu: “Lên xe”. Thư Tình giật mình suýt nhảy dựng lên, cô xoay người thật nhanh sang chỗ khác, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Giáo sư Cố, có gì thì thầy hãy nói ở đây đi, em còn phải…..”. Cô chần chờ trong chốc lát, suy nghĩ nhanh trong đầu, “Em còn phải xuống văn phòng một chuyến, phụ đạo viên có tài liệu muốn em chỉnh lại”. Ánh mắt Cố Chi lạnh xuống, anh lạnh lùng nói một câu: “Vậy sao? Vừa rồi khi tôi tới đây, tôi còn gặp em ấy đang lấy xe ở bãi đậu xe, chuẩn bị về nhà”. Sắc mặt Thư Tình cứng đờ, ngượng ngùng ho một tiếng, không nói gì nữa. Đối phương nhanh chóng buông lỏng tay ra, chỉ nói lại một lần: “Lên xe”. ... Mời các bạn đón đọc Người Đàn Ông của Tôi của tác giả Dung Quang.
Oan Gia Độc Miệng - Dung Quang
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là sống và chết, cũng không phải là đứng trước mặt người nhưng không thể nói “em yêu anh”, mà là, rõ ràng là tôi yêu người, nhưng người lại không biết, lại còn muốn giới thiệu đối tượng cho tôi! Chỉ cần anh tốt với em một chút, chỉ cần mỗi ngày anh cười với em nhiều một chút, thì em nhất định sẽ không dễ dàng chuyển anh ra ngoài, để thay thế một người khác vào trong trái tim em đâu. Bởi vì hiện tại, toàn bộ nơi này đều là của một người tên Trình Lục Dương, không chứa nổi ai khác nữa rồi. *** Đàn ông bốn mươi tuổi, hoặc phóng khoáng trưởng thành, nhanh nhẹn phong độ, hoặc thô tục hói đầu, bụng phệ. Thật không may, người đàn ông đang ngồi ở bên cạnh Tần Chân lúc này lại là dạng thứ hai. Cái bản mặt thối của thầy Hồ cứ như mới được vớt từ trong hầm cầu ra, nước miếng văng tung tóe mà quát Tần Chân: “Nhìn đường! Nhìn đường! Tôi bảo cô lái xe chứ không bảo cô sửa xe, cô cứ dán mắt vào vô lăng làm cái gì? Đằng trước có xe mà nhìn không thấy hả? Tôi phục cô luôn, cả người cứng đơ như rô bốt mà học lái xe làm gì? Đi bôi chút dầu trơn rồi hẵng lái tiếp, nhé?” Ông ta đã tụng cả buổi rồi, càng tụng Tần Chân càng cứng đơ, tay chân cũng không biết nên để đâu. Sắp tới giao lộ, thầy Hồ lại bắt đầu la mắng cô: “Lần này nếu cô mà lộn chân ga với phanh xe thì tôi cho cô biết, cô đừng bao giờ mơ tới chuyện học lái xe nữa! Sớm biết cô đần như vậy thì lúc đầu tôi đã không thèm thu cái bao thuốc kia của mẹ cô.” ... Mời các bạn đón đọc Oan Gia Độc Miệng của tác giả Dung Quang.