Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngọc Lụa Vàng

Cuối cùng thì Lục Đình Trấn cũng tìm được cô người yêu giả c hết của mình. Ánh nắng không thể xuyên qua rèm cửa màu đen dày dặn, Lục Đình Trấn quăng chiếc bật lửa sang một bên, nheo mắt nhìn Chương Chi Vi đang ngồi trên sofa màu lục sẫm. Tựa như một khối ngọc trầm mình trong đầm sâu. Trông cô thật yếu đuối và bơ vơ: “Rốt cuộc phải thế nào thì chú mới chịu buông tha tôi?” Lục Đình Trấn lặng thinh. Khói đàn hương vấn vít, tựa như ba năm trước. Ba năm trước, Chương Chi Vi cũng như thế này, ngồi trên chiếc giường màu lục sẫm, hai tay ôm lấy vai mình, mắt sáng lấp lánh. Lúc ấy, cô vừa hân hoan vừa thẹn thùng mà hỏi: “Cháu có thể ở bên cạnh chú mãi mãi không?” Tác giả có lời muốn nói: 1. Thời gian đầu Chi Vi yêu đương kiểu trẻ con, từ đắm chìm trong tình yêu rồi dần dần tỉnh ra, 1v1, ai gu hiện thực không nên nhảy hố. 2. Bối cảnh tham khảo Hồng Kông, Malaysia, Anh Quốc những năm 1982 - 1986. Đây đã được coi là thời hiện đại, mọi cuộc đối thoại đều dùng tiếng phổ thông, vì vốn từ tiếng Quảng Đông của tác giả có hạn. 3. Ai theo đuổi truyện mang đậm phong cách Hồng Kông xin dừng bước, bộ truyện này không dính dáng đến ân oán hào môn, cũng không liên quan đến cuộc đấu đá của các bang phái phạm pháp, chỉ có hai người yêu đương “anh đuổi em chạy”. 4. Ngọc lụa vàng có độ cứng cao, tính chất ổn định, mượn ngọc quý để tượng trưng cho tính cách kiên định của nữ chính. 5. Ai bị cuồng nam chính chớ có xem. Nếu gu chúng ta không giống nhau, không hợp nhau thì bạn yêu à, tuyệt đối đừng xem. *** Ngày mà Chương Chi Vi hỏi Lục Đình Trấn: “Cháu có thể ở bên chú mãi mãi không?”, anh đã trả lời rằng: “Chẳng ai có thể mãi mãi ở bên một người khác.” Nếu Lục Đình Trấn biết có một ngày anh nhận được tin Chương Chi Vi biến mất ở một nơi cách anh rất xa, anh sẽ không trả lời như vậy. Nếu Lục Đình Trấn biết rằng có một ngày anh nguyện cho cô tất cả những gì cô muốn nhưng Vi Vi của anh thì không còn nhận được nữa rồi, anh sẽ trả lời khác đi. Anh biết khi hỏi câu ấy, Chương Chi Vi đã dùng tất cả sự dũng cảm, tất cả tình yêu nồng cháy, ngây ngô, bất chấp luân thường đạo lý của cô, nhưng anh lại bỏ lỡ nó mất rồi… *** Cuộc đời của Lục Đình Trấn trái ngược hoàn toàn với Chương Chi Vi, từ khi sinh ra anh đã có được mọi thứ tốt đẹp: ngoại hình điển trai, có tiền tài, có quyền thế hiếm ai sánh bằng. Còn Chương Chi Vi chỉ là một cô nhi, nhờ cha nuôi của cô dùng thân mình bảo vệ cho ông chủ Lục mà cô được nhà họ Lục nhận nuôi. Mối quan hệ giữa họ không tồi, từ nhỏ Chương Chi Vi đã biết làm nũng với anh, ngày ngày gọi anh “chú Lục ơi”, “chú Lục à”. Lục Đình Trấn cũng vui vẻ chiều chuộng cô giống như nuôi một em gái nhỏ, tạo điều kiện tốt nhất cho cô học tập, làm đại tiểu thư nhà họ Lục. Lâu dần trái tim thiếu nữ của Chương Chi Vi không thể kháng cự sự dịu dàng, chiều chuộng của anh, cô đắm chìm trong bể tình. “Đáng tiếc người sa vào lưới tình dường như chỉ có một mình cô.” Tình yêu của Chương Chi Vi có sự cố chấp của trẻ con, cô nghe theo mọi sắp xếp của Lục Đình Trấn miễn là anh vui, nghe nói anh thích người thông minh, Chương Chi Vi sẽ dốc lòng học hành, anh thích mái tóc dài đen mượt, cô sẽ không nhuộm không cắt. Chương Chi Vi chỉ muốn mình được giống như những người bạn khác, hẹn hò, yêu đương thân mật với người khác giới, mà người này chỉ có thể là Lục Đình Trấn. Anh có thể cho cô mọi điều kiện sống tốt nhất, duy chỉ có điều cô muốn này anh lại tránh né hết lần này tới lần khác. Dù cho một ngày họ phát sinh ra “chuyện kia”, thì mối quan hệ của họ vẫn mắc kẹt giữa người tình và chú - cháu. Chương Chi Vi chấp nhận dâng hiến và hy sinh để chứng minh tình yêu của cô. Cô đặt cược mình có thể thắng được tình yêu của anh, trói được trái tim anh, họ có thể vượt qua luân thường đạo lý, người người lên án để ở bên nhau. “Nhìn đi, cháu yêu chú biết bao, yêu chú đến nỗi ngay cả những khổ sở và đớn đau cháu cũng chịu đựng được, còn chú có yêu cháu không?” Lục Đình Trấn vẽ nên một tương lai cho Chương Chi Vi, anh nói cô chỉ cần dùng sáu năm học thành tài, đến những vùng trời mới mở mang tầm mắt, nếu cô vẫn muốn lấy anh thì quay về anh sẽ chiều theo mong muốn của cô. Chương Chi Vi cho rằng anh chỉ viện cớ thôi, nhưng vì anh chưa từng nói dối nên lời hứa này của anh như “lưỡi móc một củ cà rốt”, dụ dỗ cô ra sức học hành, thuận lợi tốt nghiệp sớm để sớm được đứng bên cạnh anh. Rơi vào bể tình có thể làm người ta trở nên mù quáng. “Từ lâu Chương Chi Vi đã yêu anh, kính trọng anh, sùng bái anh, tựa như thiên đường đã ném xuống dưới một sợi dây mây, Chương Chi Vi nắm lấy nó chẳng hề do dự, chẳng thèm bận tâm sợi dây ấy sẽ đưa cô lên thiên đường hay ném cô xuống vực thẳm.” Chương Chi Vi có lẽ vẫn sẽ ngây thơ như thế nếu như không có một ngày cô phát hiện sự thật về thân phận của mình. Thì ra nhà Lục không ai là thật lòng tin tưởng cô, thậm chí có người còn ghét cay ghét đắng cô. Bí mật này đồng nghĩa với việc cô trở thành con dâu của nhà học Lục là điều không bao giờ có thể xảy ra. Lục Đình Trấn cũng biết điều ấy nhưng anh che giấu quá kín kẽ, vậy anh có tin cô không? Tin cô ở bên anh không vì lý do gì khác, tin cô sẽ không bao giờ phản bội anh. Và nếu anh biết nhà họ Lục sẽ không chấp nhận Chương Chi Vi, tại sao anh còn định ra một lời hứa khó thành? Số phận cho cô một cơ hội để rời đi. Chương Chi Vi vẫn đặt cược một lần vào tình yêu của Lục Đình Trấn, tin rằng anh đã bỏ qua những thù hận trong quá khứ và thật sự muốn ở bên cô. Nhưng thực tế phũ phàng khiến Chương Chi Vi tỉnh ngộ. Lục Đình Trấn quá lý trí, lý trí đến mức giống như không có khả năng yêu người khác. Trên danh nghĩa họ là chú cháu nhưng thực ra còn chẳng được bằng người tình. Lục Đình Trấn sẽ không bao giờ hạ mình dỗ cô sau khi cãi vã, “anh là cậu chủ Lục ăn trên ngồi trốc, là chú Lục của cô, là bậc cha chú, dạy bảo cô cũng là chuyện hiển nhiên. Trong mối tình này, Chương Chi Vi vẫn luôn đứng ở thế yếu, dường như mọi thứ đều phải phụ thuộc vào người khác, dựa vào chút nuông chiều lọt qua kẽ tay của Lục Đình Trấn.” Nếu đã vậy Chương Chi Vi quyết định phải rời đi, cô phải thoát khỏi anh, thoát khỏi cạm bẫy ngọt ngào của anh. Càng ở cạnh bên anh, nhận được sự chiều chuộng dịu dàng anh ban phát sẽ chỉ càng làm cô lún sâu vào trong bẫy, cam tâm tình nguyện làm tình nhân của anh, sinh con cho anh, làm bà hai bà ba trong bóng tối đáng thương của anh. Chương Chi Vi còn cắt phăng đi mái tóc dài để thể hiện quyết tâm từ bỏ của mình. Nhưng trí thông minh của Lục Đình Trấn là không thể xem thường được. Kế hoạch bỏ trốn của cô nhiều lần bị anh lật tẩy hoặc chặn trước khiến con đường thoát đi vô cùng khó khăn. Chương Chi Vi chỉ còn cách sắp xếp một hành trình giả c hết, chỉ có biết tin cô đã không còn trên đời thì anh mới buông tha cho cô mà thôi. Ngày Lục Đình Trấn biết tin, anh như mất đi nửa linh hồn. Anh không ngờ chỉ một phút yếu lòng chấp nhận cho cô đi chơi mà lại mất đi cô mãi mãi. Vi Vi của anh còn quá trẻ, nếu tất cả không phải là sự thật, nếu cô trở lại bên anh một lần nữa, anh nhất định sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn. Cô không muốn học nữa, vậy thì không cần học nữa. Tiền của anh đủ nuôi cô cả đời. Cô muốn kết hôn, thế thì kết hôn thôi. Cô muốn một danh phận, vị trí bà Lục chỉ có thể dành cho cô mà thôi. Nhưng mọi thứ đã muộn rồi. Vi Vi đã không còn cần nữa. Cô đã vô số lần nói “cháu yêu chú”, nói đến khô cả miệng, nói với tất cả sự chân thành chờ mong, vậy mà cô chưa lần nào được đáp lại. “Thậm chí Vi Vi còn chưa nghe thấy câu “Tôi yêu em". Một câu cũng không.” Lục Đình Trấn đau khổ không chấp nhận sự thật, anh tìm kiếm những sự bất thường dù là nhỏ nhất để tin rằng cô vẫn còn sống, anh điên cuồng tìm kiếm Chương Chi Vi khắp mọi ngóc ngách từ Malaysia sang Anh Quốc, chỉ cần còn một tia hy vọng nhỏ nhoi thì anh sẽ bắt lấy mà không ngừng đuổi theo, chỉ cần cô còn sống, chỉ cần Vi Vi trở lại bên anh, anh chấp nhận trả giá tất cả. *** Sau khi Chương Chi Vi “mất” đi thì chúng ta mới thấy được mặt thâm tình đáng thương của chú Lục nhà ta. Vừa phải gian nan chạy khắp nơi tìm vợ, xong rồi tìm được thì bị đuổi như đuổi tà. Xin lỗi chú nhen không có chú người ta còn trưởng thành hơn, độc lập giỏi giang hơn, người ta thành cô Chương ưu tú rồi, không có mộng mơ đổi thành họ Lục nữa đâu. Hỏi chú có yêu cháu không chú không thèm trả lời hả? Giờ người ta đổi lại thành: “Rốt cuộc phải làm thế nào thì chú mới chịu buông tha tôi?”. Sao? Chú có thấy bên má rát rát chưa? Màn vả mặt ngoạn mục khá là đau đến từ vị trí cô Chương ưu tú. Mà chú Lục chỉ có thể ẩn nhẫn chiều theo ý muốn của cô. Người đã mất đi một lần sẽ biết trân trọng nâng niu khi tìm lại được, thà bị cô xua đuổi còn hơn trải qua khoảng thời gian như sống trong địa ngục kia. *** Truyện đưa ta về với bối cảnh Hồng Kông, Malaysia, Anh Quốc những năm 1982 - 1986, cách tác giả miêu tả thật sự có thể giúp ta phần nào mường tượng ra được khung cảnh tráng lệ ngày đó với những ông chủ lớn, những băng nhóm tính toán lẫn nhau, những người dân di cư nghèo khổ cùng cực. Hơi thở thời đại qua từng câu chữ được khắc họa một cách sống động. Một điều nữa mình vô cùng vô cùng thích ở truyện này là các cảnh H được miêu tả rất đặc biệt. Trời ơi mình chưa đọc truyện nào mà cảnh H tinh tế dã man như thế. Không hề trần trụi nhưng vẫn có sự gợi tình da diết, nó nên thơ nó lãng mạn làm sao ấy. Nên dù không thật sự rõ ràng có thịt ăn nhưng mình vẫn rất rất hài lòng. Nhà chuyển ngữ cũng đã dịch cực kỳ mượt mà, từng câu chữ trơn tru không chỗ nào cấn. Đọc những dòng trong đoạn chú Lục biết tin Vi Vi mất đau khổ vật vã mà thấy thương muốn khóc theo luôn á. Mình đọc truyện với tâm thế truyện thể loại vả mặt nam chính với các motip thường thấy, không ngờ cuốn theo các tình tiết truyện mà đọc luôn một lèo. Cuối cùng thì mình đánh giá đây là một truyện rất đáng đọc, không phải vì nội dung thì cũng phải vì những câu chữ quá xuất sắc. Mong là bạn đọc sẽ có được trải nghiệm mới lạ và hay ho. ____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: La Hán *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Sau khi ngủ trưa dậy, Chương Chi Vi mới hay tin Lục Đình Trấn đã về. “Chú Lục có mang gì về cho cháu không?” Chương Chi Vi lấy tờ báo phủ trên mặt mình xuống, trên mặt báo nồng nặc mùi mực, được hong khô* rồi mới mang ra. Cô không ghét thứ mùi khó ngửi này, chỉ quay sang hỏi vú Trần: “Mấy giờ chú ấy về? Giờ đang ở đâu ạ?” *Ngày xưa báo giấy chưa có kỹ thuật in tân tiến, báo in xong được đưa đến nhà dân mực vẫn còn ướt, phải hong khô trước để người đọc không bị dây mực vào tay. “Cậu chủ đang ở bên chỗ lão gia, nói là chập tối mới qua đây.” Vú Trần bưng cốc nước đường, dỗ Chương Chi Vi uống: “Cô chủ uống cái này trước đi đã, để tôi giúp cô chọn quần áo.” Chương Chi Vi đảo mắt: "Không cần, để cháu tự chọn.” Cả căn phòng sáng sủa thoáng đãng, trong ngoài toàn là cây cối xanh tươi. Chương Chi Vi chỉ mặc áo ngủ, vươn người uống cốc nước đường. Hạt sen đã được người ta dùng tăm khêu bỏ nhân đắng, trộn cùng hạnh nhân và hạt bo bo ninh thành nước đường. Mấy ngày trước cô mê món chè khoai lang nấu cùng gừng già và đường phên vàng, đến giờ lại không thích nữa. Sự ham thích của thiếu nữ đến vội mà đi cũng vội, Lục Đình Trấn chiều chuộng cô, muốn gì cũng cho chứ nói gì đến một bát nước đường đỏ. Ánh mặt trời chói chang, Chương Chi Vi ăn mấy miếng là hết một bát, vú Trần than vãn không ngớt rằng cô không ra dáng cô chủ, Chương Chi Vi lau miệng: "Cháu có phải họ Lục đâu, ra ngoài cũng chẳng làm họ mất mặt.” Cô đi tắm, cũng chẳng bận tâm đến chuyện lộ thân trước mặt vú Trần, quanh đi quẩn lại trong nhà chỉ có hai người họ. Vú Trần hoảng hốt cầm chiếc khăn tắm khô ráo bao lấy người cô, hết lời khuyên bảo: “Thì cũng phải giữ thể diện cho cậu chủ chứ.” Cậu chủ mà vú Trần nói chính là Lục Đình Trấn, chủ nhân của căn nhà này. Chương Chi Vi mệnh khổ, bố mẹ nguyên quán ở Phúc Kiến, sau này di cư sang Malaysia. Vào những năm năm mươi sáu mươi, Đông Nam Á bài trừ người Hoa, bố mẹ cô lại vội vã dẫn cô bỏ trốn, bôn ba đến sống ở North Point, quận phía Đông đảo Hồng Kông. Có điều, bố mẹ của cô không chịu đựng được mà chết ở nơi này, hàng xóm nhà Chương Chi Vi thấy cô đáng thương nên đã nhận nuôi cô. Lúc mới đầu người hàng xóm này thấy cô đói khát quá đáng thương mới đưa cho cô miếng bánh, sau đó khi nhận lương sẽ tiện tay mua cho cô bộ váy, hoặc chiếc cặp sách… Mua mãi mua mãi, chú ấy đã đưa Chương Chi Vi đến trường đi học, nhận cô làm con gái của mình. Người hàng xóm này không có họ, người khác đều gọi chú ấy là “A Man”, cái tên này nghe chừng thì có vẻ hơi nữ tính, nhưng A Man lại là một người đàn ông thô kệch hàng thật giá thật. Hồi nhỏ Chương Chi Vi bị bạn nam cùng lớp giật đồ, ngồi trên đất khóc lóc, cũng là A Man đi tới, mỗi tay xách một đứa lên. Kể từ ngày hôm đó, dù là trên đường hay ở trong trường cũng chẳng có ai dám bắt nạt Chương Chi Vi nữa. Khi Chương Chi Vi học cấp hai, A Man qua đời. Đó là một chuyện ngoài ý muốn, A Man đỡ một phát súng cho ông chủ của chú ấy, trước khi chết ông chủ hỏi chú ấy còn việc gì chưa yên tâm, ông ấy sẽ thu xếp thay. A Man mở to mắt, thở không ra hơi, trong miệng thì trào máu tươi, lấy một hơi nói với ông ấy rằng mình có một cô con gái, tên là Chương Chi Vi. Ông chủ Lục con cháu thưa thớt, chỉ có một người con trai tên là Lục Đình Trấn. A Man đã đi theo ông chủ Lục gần chục năm, trung thành tận tụy, còn không tiếc mạng sống cứu ông ấy. Mối ân tình này, ông chủ Lục không thể không báo đáp. Ông ấy là một người trọng nghĩa khí, sau đó đã đón Chương Chi Vi ra khỏi căn nhà cũ nát, xem cô là cô chủ của nhà họ Lục, cho cô đi học ở tu viện Maryknoll, ăn mặc đi lại cái gì cũng tốt nhất, để cô sống cuộc sống giàu sang phú quý. Có điều vấn đề xưng hô hơi loạn, Chương Chi Vi và Lục Đình Trấn cách nhau hơn tám tuổi, chưa đến chín tuổi nhưng vẫn phải gọi anh một tiếng “chú Lục”. Bởi vì lúc sinh thời A Man làm việc cho ông chủ Lục, gọi ông ấy một tiếng “bố già”*. Khi qua đời, A Man được an táng một cách long trọng vẻ vang, người người đều biết ông chủ Lục trọng nghĩa khí, trọng ân tình. Không tin? Thử nhìn Chương Chi Vi lúc này đi, ấy thế mà lại là cô cả nhà họ Lục cơ đấy. *Từ gốc (老豆) trong tiếng Quảng dùng để gọi cha. Chương Chi Vi không chịu mặc bộ váy mà vú Trần chọn, cô không thích mấy thứ rườm rà này, chỉ mặc áo trắng váy trắng giày trắng. Hôm nay gió to, cô đành phải khoác thêm chiếc áo len cardigan sáng màu trong tiếng càm ràm của vú Trần, vội vàng xuống lầu, bảo tài xế đưa cô đến gặp Lục Đình Trấn. Tài xế tươi cười khen chú cháu hai người tình cảm sâu sắc, Chương Chi Vi chỉ nhìn ra ngoài cửa xe, không nói một lời. Chú cháu tình cảm sâu sắc? Nói ra thì cũng chẳng sai, nhưng chưa chắc đã là cái “tình” kia, mà là “tình dục” thì đúng hơn. Biệt thự nhà họ Lục khiêm tốn kín đáo, tọa lạc tại một nơi thanh vắng, Chương Chi Vi và bà Lục - cũng chính là vợ của ông chủ Lục khá thân thiết, chỉ là hôm nay đối phương không có nhà, nghe nói là đi xem phim. Lại nghe người ta nói Lục Đình Trấn cũng không có nhà, anh và ông chủ Lục đến công ty, ngay cả tách trà trong nhà cũng chưa uống xong. Chương Chi Vi không gặp được người nhưng cũng không thất vọng. Cô đội mũ cói, vào vườn hoa phơi nắng, ngủ một giấc, nghe thấy hai con hầu đang xì xào tám chuyện với nhau ở trong vườn hoa. Thật là khéo, người được nói đến chính là cô, sự tồn tại lạ lùng nhất ở nhà họ Lục - Chương Chi Vi. “... Nghe nói ông chủ Lục tốt bụng nên mới giữ cô ta lại.” Một con hầu bĩu môi nói: “Tôi nghe vú Trương nói, bây giờ ông chủ Lục bắt Chương Chi Vi chuyển đi là vì sợ cô ta gây ra chuyện gì đó với cậu chủ.” Chương Chi Vi biết vú Trương, đó là người hầu lâu năm ở trong gia đình này, chăm sóc Lục Đình Trấn đến khi anh trưởng thành. Quan hệ của Chương Chi Vi và bà ta không tốt, hai người đã cãi vã không ít lần. “Nghe nói cô ả kia nửa đêm dụ dỗ cậu chủ, bị bà chủ bắt gặp.” Một người khác nói: "Bà chủ chỉ có một người con trai là cậu chủ, rồng đi với rồng, phượng đi với phượng, nhà họ Lục cũng chẳng có quy tắc lấy nhiều vợ, sao có thể chứa chấp cô ta.” “Thế á, thế á?” Chương Chi Vi sấn lại gần, hỏi: “Có thật không?” Đám người hầu một phen hú hồn, thấy cô có vẻ lạ mặt: "Cô là?” Chương Chi Vi hạ giọng nói: “Vú Trương sai tôi qua đây.” Dừng lại một thoáng, cô lại nói: “Vú Trương nói như vậy sao? Lần trước tôi nghe bà ấy nói với người khác, tôi còn tưởng là nói đùa cơ.” Đám người hầu không hề nghi ngờ: "Không chỉ có mình vú Trương đâu, còn có La Chí lái xe cho cậu chủ cũng nói Chương Chi Vi bị đuổi đi rồi.” Chương Chi Vi nói: “Cảm ơn nha, cô tên gì đấy?” Một con hầu đáp: “Tôi tên là Tiểu Nguyệt.” Lại chỉ sang người bên cạnh: "Nó tên là Trân Lệ, còn cô?” Chương Chi Vi nhấc mũ xuống, mái tóc đen xõa tung, cô mỉm cười nói với hai con hầu: “Tôi là Chương Chi Vi.” Trong ánh mắt kinh hãi của hai con hầu, Chương Chi Vi cầm mũ, xoay người bỏ đi. Đây không phải lần đầu tiên Chương Chi Vi nghe thấy những chuyện như này từ miệng của đám người kia. Chương Chi Vi đã sống ở nhà họ Lục được mấy năm, tháng trước đột nhiên phải chuyển đi, sống ở căn nhà mà Lục Đình Trấn mua, vợ chồng ông chủ Lục còn đưa một người qua cho cô sai sử; Còn Lục Đình Trấn đã đi Ma Cao ngay sau hôm ấy, đi một mạch cả tháng trời. Một cô con gái đang được sống sung sướng, đột nhiên lại bị đưa ra bên ngoài, cộng thêm bây giờ cô đã thành niên, tuổi xuân như hoa, Lục Đình Trấn lại là thanh niên độc thân chưa vợ. Tuy gọi nhau là chú cháu, nhưng từ lâu đã có một số người thêu dệt nên vô số lời đồn đại hoang đường. Có người xì xào bàn tán rằng Chương Chi Vi dụ dỗ không thành còn bị Lục Đình Trấn chán ghét đuổi đi, có người tận mắt trông thấy. Rốt cuộc chuyện này có phải là thật hay không? Chẳng ai biết được. Chỉ có hai con hầu bị dọa đến mức ôm chầm lấy nhau, run lên cầm cập, thấp thỏm bất an, chỉ sợ Chương Chi Vi mách lên trên đuổi bọn họ ra ngủ ngoài đường. Sau khi chuyển đi vào tháng trước, Chương Chi Vi không qua đây lần nào nữa, ai mà biết hôm nay cô lại đột ngột xuất hiện? Hơn nữa còn không có dáng vẻ hung hãn như trong lời đồn mà trái lại giống một cô bé hồn nhiên ngây thơ hơn, quanh người toát lên khí chất thanh thuần trong trẻo, mộc mạc lại lanh lợi, không hề diêm dúa như vú Trương nói. Thấp thỏm chờ đợi đến tối, Lục Đình Trấn cuối cùng cũng đến. Chương Chi Vi đã đứng ở ngoài cổng từ sớm, gió thổi lạnh cả chân. Cô co người ôm chặt hai vai, buổi chiều mới ăn một bát nước hạt sen, cơm tối còn chưa ăn chỉ vì đợi Lục Đình Trấn về nhà. Chiếc Rolls-Royce màu đen từ từ tiến vào, Chương Chi Vi nhận ra xe của Lục Đình Trấn, cô đứng trên bãi cỏ, gió đêm khiến vạt áo khoác sáng màu của cô bay bay, cô nhìn đăm đăm vào chiếc xe không chớp mắt lấy một lần. Có người khom người mở cửa xe phía sau, người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám nhạt bước xuống xe, dáng dấp cao lớn, thon gầy. Ánh trăng đêm nay nhạt nhòa, chỉ có đôi mắt anh ánh lên ánh sáng trầm tĩnh, Chương Chi Vi đã chạy về phía anh, tươi cười chào anh: “Chú Lục!” Cô không dám sà vào lòng anh, chỉ đứng cách anh ba bước. Ánh mắt của Lục Đình Trấn cuối cùng cũng đặt trên người cô, hỏi: “Xem quà chưa? Có thích không?” Chương Chi Vi hỏi: “Quà ư?” “Buổi chiều đã sai người đưa đến chỗ vú Trần - Cháu chưa về nhà sao?” Lục Đình Trấn nhìn cô: "Đợi cả buổi chiều à?” “Vâng.” Chương Chi Vi nói: "Cháu nghe vú Trần nói chú đã về, ngóng chờ chú mãi đấy!” Lục Đình Trấn thở dài: "Chú đã bảo là chú sẽ đến thăm cháu mà.” Chương Chi Vi cất bước theo anh: "Nhưng cháu muốn gặp chú sớm hơn xíu thôi mà.” Lục Đình Trấn không nói gì nữa, bữa tối đã được chuẩn bị xong từ lâu. Bà Lục ăn xong đã đi ngủ, ông chủ Lục có chuyện muốn nói với Lục Đình Trấn. Ăn cơm xong, Lục Đình Trấn đi gặp ông ấy, chỉ có một mình Chương Chi Vi chậm rãi ăn bánh kem ngàn tầng, xuýt xoa khen ngợi: “Vú Trương, tài nghệ của bác Vương càng ngày càng tốt nhỉ.” Vú Trương cúi người rót sữa, mỉm cười nhắc nhở cô: “Cô chủ, cô quên rồi sao, bác Vương đã không còn làm việc ở đây nữa rồi.” Sau lưng bà ta, con hầu Trân Lệ đang bê một bình hoa bách hợp to vật vã, hồn vía để lên mây, mấy lần suýt cắm hoa bách hợp ra khỏi bình hoa. Chương Chi Vi ngạc nhiên kêu lên: “Cháu nhớ ra rồi, có phải bác Vương bị cắt lưỡi vì đơm đặt về người khác không?” Vú Trương vẫn không đổi sắc mặt: “Tôi thì lại nghe nói là vì thua bạc.” Chương Chi Vi lắc đầu, bỏ dĩa xuống: "Giống nhau cả, thua bạc phải chặt ngón tay hoặc chặt tay, còn đơm đặt, nói xấu người khác cũng đáng bị cắt lưỡi.” Vừa dứt lời đã nghe thấy một tiếng “loảng xoảng”, vú Trương giật nảy mình, quay lại nhìn thấy con hầu Trân Lệ đang nhìn trân trân vào bình hoa thủy tinh đã vỡ nát, mặt xám như tro tàn. Trên sàn nhà vương vãi mảnh vỡ, nước chảy lênh láng, hoa bách hợp dập gãy, tung tóe trên đất trông vô cùng lộn xộn. Vú Trương hạ giọng dạy dỗ con hầu tay chân vụng về này, mới nói được mấy câu thì Lục Đình Trấn đã đi tới. Anh cởi áo vest, vắt lên cánh tay, nhìn thấy đống lộn xộn này cũng không nổi giận, nói với vú Trương: “Chỉ vỡ cái bình hoa thôi mà, dạy bảo mấy câu là được rồi, không sao cả. Có điều vú Trương à, bà là người cũ ở trong nhà, nếu đã nhận mấy đứa hầu nhỏ tuổi này thì phải biết lối dạy dỗ cẩn thận.” Vú Trương cúi đầu: "Tôi hiểu rồi thưa cậu chủ.” Lục Đình Trấn cũng không nói nhiều, xoay người gọi Chương Chi Vi: "Đi, về nhà.” Vú Trương càng cúi đầu thấp hơn. Chương Chi Vi đứng dậy, cô ghét thời tiết nóng bức nên đã cởi chiếc áo len cardigan mà vú Trần khăng khăng bắt cô mặc, bây giờ không biết đã để ở chỗ nào. Nghĩ lại cũng chỉ là một cái áo, cô vội đuổi theo bước chân của Lục Đình Trấn, ra khỏi nhà họ Lục. Ánh trăng mông lung, Lục Đình Trấn giở áo vest của mình ra, khoác lên vai cô rồi khép chặt vạt áo. Lục Đình Trấn có dáng người cao lớn, ngay cả áo vest cũng to, thoáng chốc đã che kín người Chương Chi Vi. Anh bình thản nói: “Áo ngực cũng không mặc, còn ra thể thống gì.” Chương Chi Vi tựa đầu lên vai anh, Lục Đình Trấn không đẩy ra. Cô áp má vào cánh tay anh, dụi mấy cái, nhắm mắt nói bằng giọng êm ái: “Lần trước chú Lục xé mất cái áo ngực duy nhất của cháu rồi, bảo cháu mặc kiểu gì đây?” Mời các bạn mượn đọc sách Ngọc Lụa Vàng của tác giả Đa Lê.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhàn Vân Công Tử - Vũ Hồng
Thân là Tả hộ pháp của Ma giáo lừng lẫy trong chốn giang hồ được người Trung nguyên truyền tụng. Lại thập phần vinh hạnh bị tên Giáo chủ điên rồ kia chỉ định làm người nối nghiệp… Aizz, thẳng thắn mà nói, cả đời này nàng là người theo chủ nghĩa cá nhân, rất có khuynh hướng tham sống sợ chết. Chỉ là, aizz….vận mệnh nàng luôn không tốt lắm. Khi được mười tuổi, Giáo chủ ban thưởng cho nàng một gã Thiên nô tuấn mỹ vô song. Vì sinh tồn, từ đó về sau nàng và gã Thiên nô đó một bước không rời, hợp tác vô cùng khăng khít chặt chẽ. Hắn chịu đi theo nàng suốt cả đời…Tốt lắm, suốt cả đời a! Khi được mười bốn tuổi, bị một gã thiếu niên lạc đường lặng lẽ lén nhìn hết tấm lưng trần của nàng. Ô…… Chỉ là lưng mà thôi, không sao, không sao…không có gì quan trọng. Nàng rất hào phóng, không cần tính toán với hắn làm gì. Nào ngờ tuy nàng hào phóng, nhưng người ta lại cứ cố chấp, khăng khăng không nhận nàng làm nghĩa muội không được! Nghĩa huynh – nghĩa muội? Nghe nói Vân gia trang có một thói hư tật xấu mà người giang hồ ai nấy đều biết… Aizz…Thất sách a! Thất sách a! Một khi đụng đến vị thiên tiên có diện mạo xuân sắc vô biên cách xa trần thế đến chín tầng trời nhưng âm độc đến nỗi người người run sợ này, nàng còn có thể toàn thân trở ra hay sao?  *** Một tiểu cô nương mười tuổi đi ra từ phòng bếp, nàng xem xem sắc trời, thật cẩn thận bưng một chén thuốc nóng bốc hơi nghi ngút, một đường đi thẳng về căn phòng ngủ của điệt nhi nàng. Nàng cười khúc khích như mèo…..Không được cười, không được cười, Hiển nhi bị cảm lạnh, nàng làm cô cô sao có thể cười như vậy chứ? Vì thế, nàng cố gắng nín cười, đi vào căn phòng ngủ. Trên giường có một nam hài đang ngủ. “Hiển nhi, dậy uống thuốc đi.” Nàng nói. Nam hài kia lập tức xoay lưng đi. “Hiển nhi, ngươi không thể không uống thuốc. Không uống thuốc sẽ không hết bệnh, đến đây, để cô cô đút thuốc cho ngươi.” Hắn vẫn đưa lưng về phía nàng như trước. Nàng mếu máo. “Ngươi cái tên tiểu hài tử này thực không nghe lời mà, bình thường ta uống thuốc đâu có khó khăn như ngươi vậy, từ nhỏ đến lớn chỉ có lần này ngươi mới bị bệnh, để ta đút thuốc một chút thì có gì ghê gớm lắm đâu?” “Ngươi nói bậy. Lần nào ngươi uống thuốc mà không lần lựa kéo dài? Ngay cả Ngũ thúc cũng hết cách với ngươi.” Thanh âm tên tiểu hài tử kia lạnh lùng bẩm sinh, có chút giống phụ thân của hắn. Nàng mím môi, rất muốn tranh cãi tiếp cùng hắn, nhưng lại sợ thuốc nguội đi. Nàng có nghe người lớn nói qua, người bình thường ít bệnh, một khi bị bệnh nhất định sẽ nghiêm trọng. Đừng giống như nàng mới tốt a! “Được rồi, được rồi! Ta biết là ngươi rất xấu xa, chỉ đợi cơ hội để chỉnh ta mà thôi. Nếu hôm nay ngươi ngoan ngoãn uống thuốc, lần sau khi ta bị bệnh, ta cam đoan sẽ tuyệt đối ngoan ngoãn, ngươi uống thuốc như thế nào, đến lúc đó ta cũng uống thuốc như thế đó.” Người trên giường từ từ ngồi dậy, liếc xéo nàng một cái. “Thật không?” Nàng mặt mày hớn hở, vội vàng đưa muỗng thuốc đến bên miệng hắn. “Thật sự, thật sự. Uống nhanh lên, uống nhanh lên, thuốc nguội rồi sẽ phải sắc lại.” “Ta có thể tự uống.” “Không được, phải đút!” Nàng cười đến ngay cả cặp mắt cũng mở không ra. Hắn lạnh lùng nghiêm mặt, kềm chế xúc động muốn đoạt lấy chén thuốc, mặc nàng đút cho hắn từng ngụm từng ngụm. Nàng giống như một tiểu mẫu thân nhỏ, thật cẩn thận đút thuốc, miệng lẩm nhẩm: “Uống thuốc điều độ, thân thể khỏe mạnh, sống đến bảy tám mươi tuổi.” Đây là câu thần chú mỗi ngày Ngũ thúc đọc khi đút thuốc cho nàng, hôm nay rốt cuộc đến phiên nàng khoe kinh nghiệm. “Công Tôn Yếu Bạch, ngươi đừng có quên lời hứa của mình!” Hắn chăm chú nghiêm nghị nói. Khi Công Tôn Hiển bưng thuốc đến gian phòng ngủ nho nhỏ kia, hắn nghe bốp một tiếng, lập tức thấy có người vì trở mình đột ngột mà bị đụng đầu vào thành giường. Mời các bạn đón đọc Nhàn Vân Công Tử của tác giả Vũ Hồng.
Nguyệt Thượng Trọng Hỏa - Thiên Lại Chỉ Diên
Thượng Quan Thấu - chủ nhân của Nguyệt Thượng cốc, là người nho nhã, lễ độ, cách làm việc lại không phân biệt chính tà. Là người lạnh nhạt, không màng nữ nhân khác rơi lệ nhưng lại vì một cái nhíu mày của nàng mà lo lắng, cho dù có mất tất cả cũng muốn bảo vệ nàng. Trọng Tuyết Chi - là thiếu chủ của Trọng Hỏa cung, xinh đẹp tuyệt trần, phong tình vạn chủng, mỗi một cử chỉ đều làm người khác điên đảo vì nàng. Nàng chưa từng sợ bất cứ điều gì nhưng lại luôn e ngại ánh mắt của hắn, trong muôn vàn người nàng chỉ nguyện ý hắn. Vốn là một đôi trời sinh, nhưng nàng lại là người phản ứng chậm trong chuyện tình cảm, hắn lại là kẻ phong lưu trời sinh. Hai con người bị vận mệnh đùa giỡn mà không thể đến với nhau. Tình yêu của họ đều phải chôn chặt ở trong lòng, khiến cho cả hai phải chịu những tổn thương sâu sắc. Giấc mộng thời niên thiếu vốn đầy màu hồng nay đã phai nhạt, hai con người vốn phải ở bên nhau nay lại biến thành hai kẻ xa lạ. Trải qua một đoạn tình cảm nồng nàn phải chăng cuối cùng cũng sẽ trở nên nguội lạnh *** Thẻ: giang hồ, ma giáo, âm mưu Đọc giống như đọc “kiếm hiệp kinh điển” vậy. Nhất là mấy khúc âm mưu, tranh đoạt võ lâm Đây là bộ giang hồ giành cho các fan giang hồ. Đọc cũng lâu rồi Cũng được lắm. Chị nữ chủ Trọng Tuyết Chi là con gái của đại ma đầu Trọng Liên, nhưng thân thế thực sự của chị cũng li kì lắm. Sau lại bị hiểu lầm có tình cảm với anh Hạ Khinh Mi của danh môn chính phái, ngươi ta lại có vị hôn phu là Lâm Phụng Tử. Nên chị lại càng bị mang tiếng. Cha chị mất, cha nuôi cũng bỏ đi. Anh cha nuôi này có một đệ tử, chính là anh nam chính Thượng Quan Thấu. Chính anh cha nuôi này đã dụ anh nam chính bỏ danh môn chính phái mà đi (hình như vậy), còn dụ anh cùng mình tạo lập môn phái mới, dạy cho anh sống hưởng thụ, chơi bời, vô sỉ… Nhưng mà dặn anh, chọc ai thì chọc, không được chọc con gái mình. Hic, tóm lại anh nam chính tiếng xấu vô kể Tất nhiên sau khi hai người này gặp nhau, luôn cố đối xử với nhau như anh em, hé hé, nhưng mà không được Sau này lấy nhau, hai người có hai đứa con sinh đôi, nhưng một trong số đó bị giết. Anh cũng bị người ta đánh cho tàn phế… Nhưng thật ra, người đó không phải là anh. Anh mai danh ẩn tích, tìm cách trả thù… Kết thúc có hậu. Chỉ tội anh hộ pháp Mục Viễn trong giáo phái của chị. Mang nặng mối thù gia thế, kế hoạch báo thù hoàn hảo, nhưng lúc sắp buông tay thì bị hãm hại, sau này còn tàn phế. Cũng không biết anh yêu ai giữa hai chị em chị nữ chủ nữa. Tình hình là dạo gần đây truyện convert rất nhiều nên truyện hay cũng ít đi, hoặc do ta đọc nhiều quá nên bị chai lờn cảm xúc luôn rồi. Nếu là lí do thứ nhất, chắc ta lục lại mấy bộ cũ, convert đã lâu mà chưa dọc, may ra kiếm được bộ nào hay. Nếu là lí do thứ hai, chắc tạm dừng đọc một thời gian quá. Không biết làm nổi không đây ? Ta thích giang hồ, vì quá bội thực cung đấu rồi, thích tình cảm ấm áp 1 chọi 1, vì trong NP yy nhiều quá, đọc đôi khi thấy làm quá, nhất là những truyện mà nhân vật nữ chủ không hay, kéo theo các anh nam vừa điên vừa ngốc, làm ta tiếc rẻ cho bộ dáng đẹp đẽ của mấy anh. Mời các bạn đón đọc Nguyệt Thượng Trọng Hỏa của tác giả Thiên Lại Chỉ Diên.
Ngọ Môn Quẫn Sự - Ảnh Chiếu
“Tại sao phải xuyên không? ! tại sao ta phải xuyên ? !” “Không mặc* sẽ cảm . . .” *”xuyên” và “mặc” đều là chữ “穿”, đây là từ nhiều nghĩa Khi toàn bộ các thiếu nữ trên thế giới đều đang mơ mộng muốn được một lần xuyên không, thì ở đâu đó vẫn còn có một cô nương đang giãy giụa, liều mạng dốc sức quay trở về hiện đại. BMW tính là gì? Mỹ nam cũng xin đứng sang một bên! Là một phụ nữ thế kỉ 21 có học vấn cao, làm sao chúng ta có thể chịu đựng được khi không có máy tính, không có sô cô la, không có bồn cầu xả nước trong nhà vệ sinh??Vì vậy, mới có một đoạn như thế này “Câu chuyện kể về một người con gái không hiểu điều kỳ diệu gì đã được xuyên trở về thời cổ đại.Cứ tưởng cô gái đó sẽ vô cùng hạnh phúc ai zè lại liều mạng muốn xuyên trở về hiện đại.Nhưng chưa kịp trở về thì không may lại gặp phải một đám tuyệt sắc mỹ nam âm hiểm cản trở.Bị họ chà đạp cô chà đạp lại, cùng họ đấu trí cùng so dũng khí.Lư Sơn mồ hôi đổ như thác huyết lệ lịch sử” . Nhanh chóng tiến vào thời  Ô Long nhân sinh truyền kỳ, cái nơi mà toàn những lời đồn đại không căn cứ, những câu chuyện bát quái thì nhiều không kể xiết, một chén thịt kho tàu cũng có thể bất ngờ gây ra vụ án hài hước nào đó. *Ô Long: Ô Long viện, chắc nhiều bạn biết quyển truyện tranh nhảm này rồi ???? “Hai con chim vàng oanh không có tâm, một chi hồng hạnh xuất tường .” “Chớ buồn con đường phía trước mình không rõ, một chi hồng hạnh xuất tường .” “Chân trời xa xăm nơi nào chẳng có cỏ thơm , một chi hồng hạnh xuất tường .” “Hầu môn vừa vào sâu như biển , một chi hồng hạnh xuất tường .” (thơ con cóc = =”) . . . Quýnh ???? 囧rz ! Chúng ta có thể đoán được trước tình tiết, đáng tiếc lại đoán không ra được kết cục của câu chuyện này  . . . *** Trạch nữ hiện đại Cố Thanh Kiều rất không tình nguyện gia nhập cổ đại, vì mục đích trở về được nhà, trở lại cuộc sống tươi đẹp phải tiếp tục cố gắng phấn đấu,bất khuất cùng kiên cường. Nàng thành công chạy thoát khỏi hoàng cung kinh thành tràn ngập nguy hiểm, dấn thân vào phái Tây Lăng có thế lực lớn mạnh nhất trên giang hồ, thay tên đổi họ ẩn núp học võ , để tìm ra một trong tứ linh “Thanh mộc kiếm Hình Nhân”  .Trải qua vô số trắc trở, nàng rốt cục cũng làm quen được với người đứng đầu phái Tây Lăng- Nguyễn Tự Khung trong truyền thuyết, hai người đánh bậy đánh bạ thế nào lại trở thành cộng sự, chuẩn bị liên hợp với nhau tìm bảo kiếm . Không ngờ biến cố nổi lên,trong quá trình xuống núi chiêu mộ đệ tử, đã xảy ra chút sự cố, đệ tử bị người ngoài ác ý chặt đầu giết chết, mọi người nhao nhao suy đoán mục đích là vì bảo kiếm . Vì vậy Nguyễn Tự Khung cùng Cố Thanh kiều một mặt đi tìm  hung thủ giết người, một mặt giúp nhau thăm dò nghi kỵ, cuối cùng , hai người chân chính kết trở thành đồng bọn. Trải qua sự sắp đặt hãm hại của hung thủ, cùng Đoàn vương gia gặp lại , sau khi thiếu một chút bị mất mạng, Cố Thanh Kiều biết rõ chỉ cần có thể rút…ra bảo kiếm , liền có thể danh chính ngôn thuận mượn đi nó. Vì vậy nàng đã phải trải qua khó khăn đủ đường do chưởng môn gây ra, cuối cùng cũng đã được như ý nguyện động vào bảo kiếm.Cầm được bảo vật mong muốn, nàng mang theo sự lưu luyến không rời ra khỏi núi Tây Lăng. Nhưng mà tuyệt đối không ngờ rằng, dưới chân núi chờ nàng lại là xe ngựa cùng quân đội hoàng gia ! Mặt khác, nàng cũng không biết , khi thuận lợi cầm được bảo kiếm , kỳ thật còn có một bí mật động trời phía sau chưa bị vạch trần . . . *** Rốt cục cầm được truyền thuyết bảo kiếm , người gặp người giẫm hoa gặp hoa bại (đánh bại) nữ chính hình tượng Tiểu Cường* Cố Thanh Kiều , chưa đầy nửa năm ăn vạ trong Tây Lăng phái , bị thái tử cưỡng ép nửa kéo nửa đẩy trở lại hoàng cung , dùng thân phận mới “Thượng nghi”  bắt đầu sưu tập “Tứ linh”  cuối cùng. Trước có vị hôn phu Đoàn vương gia uy bức , sau có thanh mai trúc mã Đang Đang ca  lợi dụ , thêm mỹ thiếu niên thái tử đột nhiên trúng độc , Không Không đại sư ám chỉ đầy bí ẩn, hoàng cung khắp nơi là mạo hiểm cùng bí ẩn . Sóng ngầm khởi dậy, tất cả đấy bí ẩn cuối cùng được mở ra, độc thủ phía sau màn rốt cuộc là ai? Tiểu Kiều cô nương thân về nơi nào? Không thể bỏ qua ! *Tiểu Cường là con gián trong phim Đường Bá Hổ p/s: Editor đã nhảy cóc đọc cuối sách, kết cục hơi bất ngờ, có thể gây ra nhiều ý kiến nên cẩn thận khi cân nhắc. Truyện này số chương toàn đặt là đồ ăn, nên mình tự đánh số chương có thể nhầm lẫn trong quá trình đếm _ _||| *** Sáng sớm cuối thu ở Thiên Thủy các, nhẹ nhàng khoan khoái mà ngọt ngào. Băng qua đình đài lầu các trùng điệp, có một cô gái khóe miệng mỉm cười dáng người thướt tha, đang ngồi ngay ngắn soi mặt nước chỉnh trang. Trong đám sương mông lung, ngón tay ngọc thon dài khi thì lướt qua tóc đen, khi thì phẩy nhẹ mặt hồ, dáng vẻ tràn đầy phong tình, lặng lẽ làm lay động trái tim một con cóc trưởng thành trong nước. —-đối với con cóc quanh năm không gặp con khác phái như nó mà nói, tình cảnh này, tựa như tiên nữ kinh diễm trong tiếu thuyết võ hiệp lên sân khấu, làm chấn động tiểu tử ngốc ở lâu năm trong núi sâu. “Muội muội tốt, sao rời giường sớm thế?” Giọng nói tựa tiếu phi tiếu cách đó không xa, nhanh chóng đập tan ảo tưởng hoa si của cóc. Cùng với tiếng bước chân, mĩ nam tà ác Lục Tử Tranh được chúng sinh vật trong Thiên Thủy các công nhận “Ăn người không nhả xương, ăn ếch không nhả da”, cầm mặt nạ hoa lan của hắn lên sàn. “Tối hôm qua mơ thấy ác mộng, ngủ không ngon.” Cô gái thở dài, tùy tay ném một hòn đá nhỏ vào trong hồ. —– oa oa! Cóc ngoài ý muốn nhận được hòn đá cô gái ném qua, hạnh phúc tới mức ngất ngay tại trận, lật mình lộ cái bụng trắng như tuyết nổi trong hồ. “A! Bị ta nện chết sao?” cô gái bị dọa nhảy dựng, buồn bực tự nói, “Nhưng ta cũng không dùng sức mà…” “Ta thấy quá nửa là lá gan quá to, làm cái bụng bị căng nổi lên.” Quét mắt qua “thi thể” trong hồ, Lục Tử Tranh mi dài khẽ nhướng, thoại lý hữu thoại. (tức là câu nói có hàm ý khác) Cảm thấy sát khí sắc bén ập tới, con cóc xoay mình nhảy dựng lên. —-không hay rồi, bị tên nam nhân tà ác này nhìn thấu âm mưu! ... Mời các bạn đón đọc Ngọ Môn Quẫn Sự của tác giả Ảnh Chiếu.
Mộng Hồi Đại Thanh - Kim Tử
Một cô gái sống ở thế kỷ 21, trong một lần đi lạc ở Cố Cung, vô tình xuyên qua thời không về triều Thanh, bất đắc dĩ bước vào hoàng cung nội viện nguy cơ tứ bề. Thập Tam a ca nhiệt tình như lửa, Tứ a ca thâm trầm sâu sắc, tiểu tỷ muội vận mệnh đa đoan, Khang Hi hoàng đế uy nghiêm…. vô số nhân vật đã từng đọc trong sử sách, mỗi người mang theo hỉ nộ ái lạc khác nhau. Lịch sử cùng sự thật khó bề phân biệt, yêu cùng đả thương khó có thể lựa chọn, giữa ái hận tình cừu nên chọn con đường nào? Trong đoạn lịch sử đã biết trước đó, tại sao vẫn phải hết lần này tới lần khác đối mặt với lựa chọn khó khăn? Một nàng “lọ lem” hiện đại đã thực hiện được ước mơ tình yêu của mình trong lịch sử, tái hiện những trắc trở lãng mạn, làm ấm lại những khoảnh khắc cảm động kinh điển… Một nàng “lọ lem” hiện đại đã thực hiện được ước mơ tình yêu của mình trong lịch sử, tái hiện những trắc trở lãng mạn, làm ấm lại những khoảnh khắc cảm động kinh điển… *** Cô tên là Tường Vy, một nữ nhân xinh đẹp ở thời hiện đại, phải chật vật với cuộc sống hiện tại cùng đồng lương ít ỏi. Sở thích của cô là muốn tham quan những công trình kiến trúc cổ. Bởi vì cô là người Mãn nên mỗi khi đến nhưng nơi như vậy làm cho cô có một cảm giác rất khó tả. Trong một lần đi lạc ở Cố Cung, khiến cho nàng xuyên không về thời Thanh triều, gặp gỡ được Tam a ca nhiệt tình giúp đỡ. Nhưng phận là hồng nhan phải chiều ý các vị a ca khiến cô cảm thấy mệt mỏi rồi dẫn đến tổn thương. *** Ta soa soa cổ, mới vừa rồi ngửa đầu nhìn đèn lồng, cổ bắt đầu có chút đau nhức rồi, thầm nghĩ “hay là thôi đi”, náo nhiệt như thế, nghĩ rằng các nàng cũng sẽ không xếp hàng thăm quan giống học sinh, tám phần cũng đã sớm rời đi, ta cũng không quan trọng tới mức bọn họ phải tìm kiếm, dù sao thì cũng không ra cửa cung, sớm muộn gì cũng đều về Trường Xuân cung. Nghĩ vậy, cũng có chút cao hứng, cuối cùng cũng thoát khỏi các nàng, có thể thanh tĩnh một chút, thấy xung quanh cũng yên tĩnh, ta cân nhắc một chút, tựu hướng vào sâu thêm mấy dặm, đi tới một núi giả sau đó ngồi xuống, tảng đá tuy có chút lạnh, nhưng cũng không đến nỗi. Đem hộp đựng thức ăn bỏ một bên, hai tay chống lên tảng đá, ngửa đầu nhìn trời sao...Thật sự rất đẹp…..Trước kia tại sao không phát hiện trăng sáng như vậy, tròn như vậy... Qua một lát, gió nhẹ thổi lại, chỉ cảm thấy trên mặt ẩm ướt, lúc này mới lấy lại được một chút tinh thần. Xem ra gần đây thủy nguyên của ta phong phú không ít, tràn cả ra ngoài. Nếu không chính là gần đây dùng não quá độ, già cả ngốc nghếch trước tuổi, không khống chế được nước mắt, “Ha ha...” Ta bĩu môi, ngồi thẳng người, cảm thấy có chút đói bụng, mở hộp đựng thức ăn ra, thấy bên trong có mấy miếng bánh Trung Thu, còn có một bình rượu Thiệu Hưng, liền thuận tay lấy ra. Gần đây ta luôn không thích ăn... những thứ này, có điều thứ nhất là đói bụng, thứ hai là… nơi này gió mát trăng sáng, cảm thấy có một chút phong nhã. Không nhịn được hứng khởi dâng lên, liền bỏ một miếng bánh vào miệng...chậm rãi nhau.. n! Dường như là bẩm sinh, mùi vị cũng không tệ, ngọt mà không ngấy. Tửu lượng của ta không tốt, trước kia ở nhà nhiều nhất cũng chỉ nửa ly bia, vì vậy tuy rót một ly rượu, cũng chỉ nhấp một chút cho hợp thời... Đang dương dương tự đắc, mơ hồ nghe thấy tiếng người truyền đến, ta sửng sốt, liền dựng lỗ tai nghe. Chỉ nghe thấy một trận tiếng bước chân càng ngày càng gần, không nhịn được nhíu mày, cảm thấy có chút mất hứng, trong lòng thầm mong, bọn họ chỉ là đi ngang qua mà thôi. Nhưng hết lần này tới lần khác không biết là ai, liền ngưng lại ở hướng ngược lại với ta. “Chúng ta ở chỗ này đi, nơi này yên tĩnh, không có người đến, như vậy nếu có một chút tiếng động gì chúng ta đều nghe thấy .” Một giọng nam hết sức dịu dàng truyên đến. Ta cực kỳ sửng sốt! Giọng nói này sao lại quen tai như thế! Hình như là... “ n...” Một giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân khẽ đáp lại, lại giống như là một cái búa nặng cả tạ hung hăng đập vào trái tim ta —— là Tiểu Xuân! Mời các bạn đọc đọc Mộng Hồi Đại Thanh của tác giả Kim Tử.