Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mười Năm Yêu Anh Nhất

Mười bốn năm trước, có một cậu thiếu niên vóc người cao lớn, mặt mày tuấn tú đã chặn đường Hạ Tri Thư, mặt đỏ bừng đưa cho cậu một cuốn sách, nói rằng: "Nghe nói cậu thích Giản Trinh, tớ mua sách của bà ấy cho cậu. Hi vọng cậu có thể thích cuốn sách này, nhân tiện... thích luôn cả tớ nữa." Trong cuốn sách đó, có một câu nói của Giản Trinh được Tưởng Văn Húc chép lại một cách tỉ mỉ: "Chỗ em ở, là chân trời góc biển anh không ngừng nhớ nhung". Câu nói đó, vừa là một lời tỏ tình, vừa giống như một lời thề ước.   Tưởng Văn Húc của những tháng ngày ngây ngô ấy, đem lòng yêu Hạ Tri Thư, cậu bạn cùng bàn ấm áp dịu dàng. Ngày đó, hắn vốn ngang ngược và nóng nảy, nhưng lại chấp nhận nhún nhường trước Hạ Tri Thư. Ngày đó, có rất nhiều người thích hắn, nhưng trong mắt hắn chỉ có mình cậu mà thôi. Tình yêu của hai người họ khi ấy nhẹ nhàng và bình yên lắm, giống như một dòng suối mát lành dịu êm, dịu dàng vỗ về hai trái tim cùng chung nhịp đập.   Năm mười bảy tuổi ấy, Tưởng Văn Húc ngỏ lời yêu với Hạ Tri Thư và rồi cậu đồng ý. Năm mười chín tuổi ấy, khi gia đình hai bên biết chuyện và ngăn cấm, Hạ Tri Thư đã bỏ cả gia đình, bạn bè, bỏ cả tiền đồ xán lạn trước mắt, theo Tưởng Văn Húc đến Bắc Kinh lập nghiệp. Hạ Tri Thư là cơn gió dịu dàng đến từ phương Nam, lại vì Tưởng Văn Húc mà chịu đựng cái lạnh thấu xương của đất Bắc.   Hạ Tri Thư là chàng trai có ngoại hình rất đẹp. Cậu cười rộ lên còn đẹp hơn hoa, bên má có lúm đồng tiền nhỏ, cặp mắt trong veo tĩnh lặng như mặt nước mùa thu, chỉ cần nhìn vào đó sẽ ngay lập tức bị hút hồn. Tri Thư học rất giỏi, tính cách cũng rất tốt, được cha mẹ và thầy cô gửi gắm rất nhiều kì vọng. Một chàng trai như vậy, lại cam tâm tình nguyện đánh đổi tương lai vì Tưởng Văn Húc, cắn răng chịu đựng cùng hắn trải qua tất cả đắng cay tủi hờn.    Còn nhớ ngày đó, khi Hạ Tri Thư và Tưởng Văn Húc mới đến Bắc Kinh, khổ cực đến mức mua một phần hoành thánh cũng không nỡ ăn. Cuối cùng Hạ Tri Thư chia làm hai phần, Tưởng Văn Húc mới chịu động đũa. Khi đó nước mắt Tưởng Văn Húc rơi vào trong bát canh, người đàn ông đó gần như gằn từng chữ một, thề rằng cả đời này sẽ không phụ cậu. Nhưng câu nói đó, là người nói vô tình người nghe cố ý. Tòa thành tình yêu ngỡ rằng vững vàng và kiên cố, hóa ra cũng chỉ như lâu đài cát dễ dàng vỡ tan theo từng cơn sóng mà thôi.   Từng nắm tay nhau qua những ngày mây mù giăng lối, vậy mà chẳng thể kề cạnh khi ánh nắng chan hòa bao phủ khắp nơi. Chẳng còn sóng gió, chẳng còn bão giông, thế mà đôi bàn tay vẫn cứ buông lơi.   Tiền tài và quyền lực thường khiến con người ta sa ngã, khi Tưởng Văn Húc không có gì trong tay, chỉ có Hạ Tri Thư ở bên hắn, vậy mà khi đã có tất cả, hắn lại bỏ mặc Hạ Tri Thư một mình.   Thật ra Hạ Tri Thư không ngốc, một người mẫn cảm thông tuệ như cậu chắc chắn sẽ nhìn ra Tưởng Văn Húc có người khác bên ngoài. Nhưng cậu mắt nhắm mắt mở giả vờ không biết, mười năm qua cậu đã trả giá nhiều như thế, lẽ nào khoan dung một chút cũng không được hay sao?   Năm Hạ Tri Thư hai mươi ba tuổi, cha mẹ cậu đến Bắc Kinh tìm cậu đã bị tai nạn xe mà qua đời. Khi đó, Hạ Tri Thư đã thề, rằng chỉ cần Tưởng Văn Húc cho cậu một mái nhà, cậu sẽ vĩnh viễn không rời bỏ hắn ta. Cho nên, dù ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ trên người hắn, dù nhìn thấy vệt son môi trên áo hắn, cậu vẫn không vạch trần cái cớ vắng nhà sứt sẹo của hắn. Hạ Tri Thư không nỡ, thật lòng không nỡ rời xa người đàn ông cậu yêu nhất, vì để ở bên người đó, cậu đã đánh đổi quá nhiều.   Có người nói: "Yêu đúng, là tình yêu. Yêu sai, là tuổi trẻ."* Nhưng riêng với Hạ Tri Thư, mười lăm năm trao lầm tình yêu cho một người không xứng, một lần yêu, cũng là cả một đời.   Ngày Hạ Tri Thư nghe tin mình mắc bệnh máu trắng, cũng là hôm Bắc Kinh đón cơn tuyết đầu mùa. Lại nhớ về ngày này của nhiều năm về trước, Hạ Tri Thư và Tưởng Văn Húc từng vui vầy bên nhau, cùng nhau gói từng chiếc sủi cảo. Khi đó, Tri Thư luôn lặng lẽ vớt tất cả sủi cảo có tiền xu may mắn cho Tưởng Văn Húc. Phải chăng là vì thế, nên giờ đây một chút may mắn cậu cũng chẳng còn?   Hạ Tri Thư thật sự hối hận rồi, không phải hối hận vì đã liều lĩnh yêu người đàn ông ấy suốt mười mấy năm, mà là nuối tiếc vì đã chạy theo tình yêu rồi bỏ đi ước mơ còn đang dang dở. Cậu vốn là một người xuất sắc, thậm chí còn có tương lai hơn cả Tưởng Văn Húc, vậy mà lại vì hắn từ bỏ hoài bão của một người đàn ông, để giờ đây ngày ngày mòn mỏi chờ đợi hắn trở về trong căn nhà lạnh lẽo và trống vắng.   Bốn năm Tưởng Văn Húc buông thả bên ngoài, cũng là bốn năm Hạ Tri Thư khổ sở nhẫn nhịn, đè nén. Mình không dám tưởng tượng Hạ Tri Thư đã sống như thế nào trong khoảng thời gian đó, không bạn bè, không người thân, thậm chí không được nuôi một chú thú cưng làm bạn. Mệt mỏi và đau đớn như vậy, thế mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc rời đi...   Mười bốn năm trước, Hạ Tri Thư cắn răng cùng Tưởng Văn Húc chịu khổ chịu khó mà không than vãn một lời. Mười bốn năm sau, Tưởng Văn Húc vui vẻ hưởng thụ lạc thú bên ngoài, bỏ mặc Hạ Tri Thư bị bệnh tật dày vò đau đến chết đi sống lại.   Con người Tưởng Văn Húc không chỉ bội bạc mà còn ích kỉ và tham lam. Hắn không màng đến người bên cạnh mình càng ngày càng yếu ớt, tiều tụy hơn mà chỉ mải mê soi xét rằng tại sao trong nhà lại xuất hiện thêm một chậu hoa quý. Hắn điên cuồng nổi cơn ghen khi thấy cậu được một người đàn ông khác đưa về mà không thèm suy nghĩ tại sao Hạ Tri Thư vốn không có bạn bè lại quen biết một bác sĩ. Hắn tự cho mình cái quyền chỉ trích, mạt sát rồi cường bạo cậu mà chưa bao giờ thử nhìn lại xem bản thân mình đã vấy bẩn ra sao.   Tưởng Văn Húc, anh có đủ tư cách sao? Anh phóng đãng hưởng lạc ở bên ngoài, lấy quyền gì ép người khác đối với mình phải một lòng một dạ? Tưởng Văn Húc, tim anh làm bằng sắt đá hay sao, mà có thể đối xử tàn nhẫn như vậy với một người đã yêu thương anh nhường ấy? “Em đã vô dụng như thế, vậy mà hắn còn sợ em ra ngoài quyến rũ người khác… Sao có thể chứ, đời này em có mình hắn còn chưa đủ mà… Tim của em không rộng vậy đâu.”   Tưởng Văn Húc, em từng hứa sẽ không rời bỏ anh đúng không? Nhưng đó là lời hứa em dành cho anh của thời niên thiếu, người thương em nhất, cũng là chàng trai em yêu nhất trên đời. Còn bây giờ em phải đi thôi, khi sự dịu dàng của anh đã không còn nữa, khi tình yêu đã phôi phai nhạt màu. Anh hãy nhớ, rằng em sẽ luôn ở đó, đợi chờ một Tưởng Văn Húc vĩnh viễn không phụ lòng em.   Lần cuối cùng Tưởng Văn Húc được ôm Hạ Tri Thư trong tay, hắn đã hứa rằng: "Sau này anh sẽ không để em phải đau nữa". Nhưng mà, sau này Hạ Tri Thư cũng không cần hắn nữa rồi.   Hạ Tri Thư đã quyết định từ bỏ việc chữa bệnh, rời xa Tưởng Văn Húc và trở về quê hương sống nốt quãng đời ngắn ngủi còn lại trong cô độc. Ai ngờ đúng lúc đó, Ngải Tử Du lại xuất hiện bên cậu, cùng cậu đi nốt chặng cuối của cuộc đời.   “Lần đầu tiên tôi học xã hội đen đi bắt người, bắt em đến nơi em muốn đến, có được không em?” "Tôi không muốn khiến người khác tổn thương.” “Em có thể để tôi bên cạnh, chịu tổn thương không phải em là được.”   Ngải Tử Du là bác sĩ điều trị chính cho Hạ Tri Thư. Ban đầu, Tử Du đối với Tri Thư là thương xót vì cậu mắc bệnh nặng như thế mà lại không có ai bên cạnh. Dần dần, sự thương xót trở thành đau lòng, sự đồng cảm đơn thuần của một bác sĩ với một bệnh nhân trở thành tình yêu. Khi Ngải Tử Du nhận ra điều đó thì đã không còn kịp nữa, anh đã lún quá sâu vào tình yêu không hề có chút hi vọng này.   "Không phải ai yêu trước cũng chịu thiệt, ví dụ như Tưởng Văn Húc. Nhưng bạn yêu một người không yêu bạn thì chắc chắn bạn thua, ví dụ như Ngải Tử Du."   Ngay từ ban đầu, Ngải Tử Du đã biết rõ rằng Hạ Tri Thư luôn yêu một người rất đậm sâu, yêu đến mức không bao giờ quên đi được. Anh biết rõ, rằng mình chẳng bao giờ có cơ hội thay thế vị trí của người ấy, nhưng anh vẫn không nỡ buông bỏ, không nỡ lãng quên, không nỡ để Hạ Tri Thư một mình chịu dày vò đau đớn.   "Ngải Tử Du đâu còn cách nào khác, luận về si tình anh chẳng hề thua kém một Tưởng Văn Húc của nhiều năm về trước, bàn về ai là người bầu bạn với Hạ Tri Thư trong những giây phút cuối cùng của đời người anh lại càng không thua, anh thua là thua khoảng thời gian mà anh không cách nào chen chân vào được, thua ý trời an bài thứ tự trước sau, thua cái gọi là hữu duyên vô phận."   Càng ở bên Ngải Tử Du, Tri Thư lại càng cảm thấy người đàn ông này rất giống với Tưởng Văn Húc của nhiều năm về trước.    Mười bốn năm trước, khi mẹ của Hạ Tri Thư biết chuyện của hai người, Tưởng Văn Húc đã ôm chặt cậu trong lòng, đỡ đòn cho cậu và ghé vào tai thủ thỉ: "Có anh ở đây rồi".   Mười bốn năm sau, khi cậu bị bệnh tật giày vò đến sắp không thể chịu nổi, lại là Ngải Tử Du ôm cậu trong lòng, thì thầm câu nói cậu được nghe từ mười bốn năm trước: "Có anh ở đây rồi."   Cùng một câu nói, nhưng một là Tưởng Văn Húc dành cho Hạ Tri Thư ngập tràn sức sống, đẹp đẽ như hoa của thời niên thiếu, một là Ngải Tử Du dành cho Hạ Tri Thư tiều tụy gầy yếu đã ở cùng người khác mười bốn năm, tâm tình khó đoán, trên người mang bệnh nan y.   Ngải Tử Du không phải là người đầu tiên ở bên Hạ Tri Thư, nhưng lại là người ôm cậu trong vòng tay khi cậu trút hơi thở cuối cùng. Điều này đối với anh mà nói, là may mắn hay đớn đau? Là cái kết thỏa đáng hay vết thương vĩnh viễn chẳng lành?   "Tay Ngải Tử Du trống rỗng, anh lẩm bẩm lặp lại một câu: “Tri Thư… Tri Thư ở đâu nhỉ?” Giọng Ngải Tử Du rất nhẹ, mỗi âm tiết phát ra như lôi ra cả máu thịt thanh quản: “Em ấy đi rồi… Ở trong ngực tôi, dần dần, từng chút một, dần lạnh đi…”"   Ngày Hạ Tri Thư ra đi là một ngày nắng chan hòa. Tro cốt của cậu được rải vào trong hồ Balkai, ở đó phong cảnh rất đẹp, rất bình yên, mặt nước tĩnh lặng dịu dàng. Kiếp này Ngải Tử Du đến chậm quá, nên Hạ Tri Thư đã trao cả trái tim cho người khác mất rồi. Hẹn kiếp sau sẽ lại bên nhau, vĩnh viễn không lìa xa nữa.   "Nếu như có kiếp sau, tôi sẽ làm một cô gái, nhất định chỉ chờ anh thôi.” “Em là đàn ông tôi cũng theo em.” “Hai người đàn ông bên nhau quá đau khổ.” “Kiếp sau tôi sẽ làm vợ em, sẽ làm việc nhà, nuôi con cái cho em.”   Ngải Tử Du là một bác sĩ xuất sắc, vậy mà chẳng cách nào giữ lấy Hạ Tri Thư. Anh từng cứu sống bao nhiêu sinh mệnh, nhưng lại chẳng cứu nổi người anh yêu nhất. Giây phút cơ thể cậu lạnh dần đi trong vòng tay anh, trái tim anh cũng theo đó mà nguội lạnh. Không có Hạ Tri Thư, anh cũng không đau khổ đến mức tìm đến cái chết, chỉ là đời này, anh sẽ chẳng yêu thêm được một người thứ hai.   *****   Mình viết bài review này sau lần thứ hai đọc lại "Mười năm yêu anh nhất". Đây là tác phẩm đầu tiên khiến mình rơi nước mắt và có lẽ câu chuyện này sẽ khiến mình ám ảnh rất lâu.   Lần đầu tiên đọc truyện, mình rất ghét Tưởng Văn Húc, thực sự cảm thấy hắn rất tồi tệ, rất cặn bã, rất xấu xa. Đọc lại lần thứ hai ngay sau khi vừa kết thúc lần thứ nhất, ngoài cảm giác căm ghét, mình lại thấy rất đau lòng. Rõ ràng hắn từng yêu Hạ Tri Thư như thế, sao chỉ vì một chút hứng thú nhất thời mà để những lời ước hẹn trôi khỏi tầm tay? Để rồi sau này khi không còn Tri Thư ở bên nữa, hắn mới biết thật ra hắn còn yêu cậu hơn chính bản thân mình.   Con người vốn kì lạ thế đấy, lúc có trong tay sẽ không biết trân trọng, khi mất đi rồi lại ra sức níu giữ, nhưng tình yêu đã vỡ tan không bao giờ có thể trở lại vẹn nguyên như thuở ban đầu.   Những ngày sau khi Hạ Tri Thư rời đi là quãng thời gian khổ sở nhất trong cuộc đời Tưởng Văn Húc. Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình lạc lõng và cô độc như thế, ngay cả lúc đoạn tuyệt quan hệ với tất cả mọi người trong gia đình cũng không, vì Hạ Tri Thư luôn âm thầm đứng phía sau làm điểm tựa cho hắn.   Hạ Tri Thư bỏ hắn mà đi, không một lời từ biệt, cũng không cho hắn được nhìn thấy cậu thêm một lần nào nữa. Tưởng Văn Húc dường như phát điên rồi, hắn điên cuồng tìm kiếm cậu, điên cuồng lái xe từ Bắc Kinh đến Hàng Châu tìm cậu trong cơn bão tuyết.    "Có một khoảng thời gian đêm nào gối Tưởng Văn Húc cũng ướt sũng, lúc ý thức mơ hồ hắn khóc rất nhiều, liền tự nhủ mình ban ngày vĩnh viễn không được khóc. Hắn không thể sụp đổ, hắn mà sụp đổ, Hạ Tri Thư phải làm sao bây giờ."   Tưởng Văn Húc nhất định không tin, rằng Tri Thư của hắn đã không cần hắn nữa. Hắn tự lừa chính bản thân mình, rằng Hạ Tri Thư chắc chắn sẽ trở về bên hắn mà thôi. Cậu đã từng hứa sẽ vĩnh viễn không rời bỏ hắn cơ mà.   Tri Thư, em về đi, anh thật sự, nhớ em rất nhiều.   Nhưng mà Tri Thư vĩnh viễn không trở về đâu, cậu không muốn, cũng không thể trở về nữa rồi.   Ngày Tưởng Văn Húc biết tin Hạ Tri Thư không còn trên đời này nữa, hắn quỳ dưới cơn bão tuyết, cảm thấy thế giới xung quanh dường như mất đi tất cả sắc màu.   Khi đó, từng lời nói của Ngải Tử Du như từng mũi dao sắc nhọn đâm vào tim hắn. Phải, người hại Tri Thư đến nông nỗi này, chính là hắn chứ không phải ai khác. Trao cho cậu một chút ánh sáng rồi vô tình đẩy cậu xuống vực thẳm u ám tối tăm, là chính hắn đã sai ngay từ khi bắt đầu.   “Chân tướng sự thật không quan trọng như người ta tưởng, con người thích tình nguyện tin vào ảo giác để an ủi linh hồn mình hơn.”** Cho dù mọi chuyện rõ ràng trước mắt, Tưởng Văn Húc vẫn tự lừa mình dối người rằng Hạ Tri Thư chỉ đi xa một chút mà thôi. Vậy thì, hắn sẽ chờ cậu trở về, như lúc xưa cậu đã từng đợi chờ hắn.   Tri Thư, anh sẽ đợi em về, về nhà của chúng ta.   Không được ở bên Hạ Tri Thư ngoài đời thực, Tưởng Văn Húc khao khát được thấy cậu trong giấc mơ. Nhưng bây giờ, ngay cả nằm mơ hắn cũng không được gặp cậu nữa. Có lần Tưởng Văn Húc say mèm, lấy dao lam tự rạch lên người mình trong phòng tắm. Lúc mê man bất tỉnh, dường như hắn thấy Hạ Tri Thư trở về nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng và xót xa. Từ ngày hôm ấy, hắn bắt đầu tự hại bản thân mình.   Nhưng Tưởng Văn Húc thấy như vậy vẫn chưa đủ, hắn muốn được nhìn cậu lâu hơn và rõ ràng hơn nữa. Nghe người ta nói nếu chơi ma tú* có thể thấy được ảo cảnh đẹp nhất, đáng mong chờ nhất, hắn đã tìm đến thứ bột trắng đáng sợ này. Tưởng Văn Húc giờ đây người không ra người quỷ không ra quỷ, khổ sở và đớn đau không kém gì Hạ Tri Thư ngày đó.   Có lúc Tưởng Văn Húc tự hỏi mình, rằng nếu hắn cứ chờ mãi mà Tri Thư vẫn không trở về thì sao? Vậy thì, hắn sẽ chờ thêm bốn năm nữa, lĩnh hội bốn năm khổ sở và đau đớn mà hắn đã gây ra cho cậu, sau đó hắn sẽ đi tìm cậu, nếu tìm được rồi, nhất định không buông tay nữa.   *****   "Mười năm yêu anh nhất" là một bộ truyện có motip không mới, nhưng thật sự đáng đọc vô cùng. Một câu chuyện tình yêu đã từng rất đẹp, lại vì thời gian mà trở nên phai nhạt, vì tiền tài và quyền lực mà người trong cuộc đổi thay, kết cục chỉ toàn đớn đau thương tổn.   Xin được chúc mừng và cảm ơn Vô Ninh Nghi Tử vì một tác phẩm đầu tay hay xuất sắc thế này. Văn phong của tác giả rất mượt, cũng rất buồn. Từng câu từng chữ dường như chất chứa biết bao hoài niệm, đầy vương vấn và lưu luyến, khiến người đọc không sao quên được.   Với tác phẩm này, mình có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng vì khả năng ngôn ngữ có hạn nên xin phép dừng lại ở đây. Thật sự rất mong "Mười năm yêu anh nhất" sẽ được lan tỏa với nhiều người hơn, để tâm huyết và tài năng của tác giả có thể được công nhận nhiều hơn nữa. ______________   "...": Trích từ truyện "..."*: Trích "Tai Trái"- Nhiêu Tuyết Mạn "..."**: Trích "Ngoảnh lại hóa tro tàn" - Tân Di Ổ   Review by #Thiên Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Lúc ra khỏi bệnh viện tuyết đang rơi, bông tuyết lạnh lẽo và gió lạnh thổi qua mặt, khi đó Hạ Tri Thư mới chậm chạp nhận ra, hình như lại đến mùa đông rồi. Mùa đông ở Bắc Kinh thật lạnh. Hạ Tri Thư thuận tay sửa lại khăn quàng cổ, trong tay là vài tờ giấy xét nghiệm bị cậu vò nhăn nhúm. Lòng càng lạnh hơn. Cậu đứng ở trạm, chờ xe bus không biết lúc nào mới đến, ngón tay lạnh đến tái xanh. Cậu lấy điện thoại ra ấn số, lúc không có ai nhận lại ấn gọi lần nữa, hết lần này đến lần khác. Cuối cùng vẫn không ai bắt máy. Hạ Tri Thư vò mấy tờ giấy kia thành cục rồi ném vào thùng rác. Chờ hơn nửa tiếng rốt cuộc xe bus cũng tới, trên xe ít người lạ thường. Hạ Tri Thư tựa trán vào cửa kính, lại bấm điện thoại lần nữa, lần này đã có người nhận. “Hôm nay tuyết rơi rồi, mùa đông lại đến.” Mười bốn năm. Giọng Hạ Tri Thư bình tĩnh ôn hoà, nhưng nước mắt không kìm được tuôn đầy mặt. Tưởng Văn Húc ra hiệu im lặng với tình nhân bên cạnh, cảm thấy Hạ Tri Thư suốt ngày nói chuyện như đánh đố thực sự khiến người ta ghét: “Có chuyện gì? Anh đang tăng ca.” “Tối nay anh có về ăn cơm không? Lâu lắm rồi anh không về nhà.” Hạ Tri Thư vuốt ve chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út phải, nhìn nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay. Tưởng Văn Húc cảm thấy hôm nay Hạ Tri Thư rất kỳ lạ, đây chỉ là trực giác, dù sao hai người cũng đã ở với nhau mười bốn năm: “Em làm sao thế?” Hạ Tri Thư không trả lời, chỉ kiên trì hỏi lần nữa: “Tối nay anh có về không? Ngày tuyết rơi nên ăn sủi cảo, em sẽ làm cho anh.” “Thật sự không về được.” Tưởng Văn Húc bắt đầu thấy bực, ngữ khí không mặn không nhạt của Hạ Tri Thư làm hắn cũng mất khẩu vị: “Em cũng đừng làm, anh sẽ bảo Tiểu Tống đặt một phần cho em, anh cúp đây, bận lắm.” Hạ Tri Thư nghe tín hiệu báo bận trong điện thoại, lòng đau như cắt, chậm rãi nhét điện thoại vào túi. Sao lại có công ty mà ông chủ cũng phải bận đến mức không còn thời gian về nhà ăn cơm tối chứ? Tưởng Văn Húc có người ở ngoài, sao có khả năng cậu không biết? Bốn năm trước lòng Tưởng Văn Húc thay đổi, mẫn cảm thông tuệ như Hạ Tri Thư sao lại không phát giác được. Chỉ là Hạ Tri Thư vẫn mắt nhắm mắt mở, không phải cậu không để tâm, không phải không dám nói, cậu chỉ sợ một khi đã làm rõ thì đến chút danh dự cũng chẳng còn. Đây không phải là thứ tình ái thời niên thiếu khiến hormone kích động quá mức, đó là hơn mười năm trả giá và quen thuộc của cậu. Khoan dung như vậy sao lại không làm được? Hạ Tri Thư tự lừa dối mình, cậu không ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ trên người Tưởng Văn Húc, không nhìn thấy vệt son môi trên cổ áo sơ mi của hắn, không phá vỡ cái cớ vắng nhà sứt sẹo của người đàn ông cậu yêu nhất. Hai người họ đã từng yêu nhau đến vậy, sao bây giờ lại thành ra thế này? Rõ ràng là những năm đầu gian nan đến đâu họ cũng cố sức vượt qua hết mà. Đến trạm dừng, Hạ Tri Thư xuống xe, gương mặt ôn hoà như cũ, chỉ có đôi mắt của cậu hơi đỏ, và sắc mặt trắng bệch. Cậu không mua thức ăn, bây giờ Hạ Tri Thư cũng không còn khẩu vị nữa. Hôm nay cậu đã nỗ lực khẩn cầu Tưởng Văn Húc về nhà như thế… Bởi vì Hạ Tri Thư thật sự không chắc vào đêm tuyết đầu đông năm sau, mình và Tưởng Văn Húc còn có thể cùng ăn một bữa sủi cảo nữa hay không. Thư ký Tống tới rất nhanh, cậu ta mặc Âu phục, có vẻ mới từ công ty ra, tay cầm hộp cơm cung kính gọi Hạ tiên sinh. Hạ Tri Thư xấu hổ vung vung tay: “Sau này cậu cứ xử lý tốt chuyện trong công ty là được, đừng để mỗi ngày bị Tưởng Văn Húc bắt làm những việc vặt này.” Thư ký Tống cười nói: “Làm thư kí thì sao có chuyện không làm việc vặt gì được ạ, khổ chút thì mới có lương cao.” Cậu ta tuỳ tiện hàn huyên vài câu với Hạ Tri Thư rồi rời đi. Thư ký Tống đi rồi, Hạ Tri Thư ngồi bất động, bên bàn có đặt một hộp sủi cảo. Mười ba năm trước ngồi bên cái bàn này luôn là hai người. Mười năm trước cái bàn này bày đầy bột mì và nhân bánh, Tưởng Văn Húc cùng gói với cậu. Hắn nổi tính trẻ con gói rất nhiều tiền xu vào, luôn trách rằng tiền may mắn đều bị Hạ Tri Thư giành lấy, gói ít đi thì càng không giành được. Hạ Tri Thư quen tay cầm giấy ăn cạnh bàn lau sạch máu mũi đang trào ra. Cuối cùng cậu cũng rõ tại sao mình lại bị bệnh như vậy, may mắn của cậu chẳng phải đã tặng toàn bộ cho Tưởng Văn Húc rồi sao? Tất cả sủi cảo có tiền xu may mắn cậu đều lặng lẽ vớt cho Tưởng Văn Húc. Do đó một chút may mắn cậu cũng chẳng còn. Hộp sủi cảo này cậu chỉ ăn bốn cái, bốn mùa bình an, bốn cái là đủ rồi. Hạ Tri Thư hoảng hốt nghĩ, cậu hơi sốt nhẹ. Huyết áp tụt thấp khiến cậu rất mệt mỏi, ngủ một giấc sẽ ổn, đau lòng sẽ tan trong giấc ngủ dài, tịch mịch sẽ vỡ thành từng mảnh nhỏ. Mời các bạn đón đọc Mười Năm Yêu Anh Nhất của tác giả Vô Nghi Ninh Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

1/2 Lưu manh - Hà Giang Nữ Hiệp
½ Lưu manh Con trưởng của thừa tướng Tịch Triển Linh, thích mỹ nhân, thích ca hát, thích chơi bảo vật, thích đổi cách kiểu hình râu khác nhau ……gặp được mỹ nhân thì phải trêu ghẹo giữa đường, cướp về phủ, kiêu ngạo độc đoán, dùng hết thủ đoạn có thể, người Mộc Dương phủ gọi là “Hoa hoa thái tuế” Một người “hung hãn độc đoán” như vậy khiến người ta không nhịn được thơm hai cái, có lúc lại muốn đánh một trận, thế nhưng lại là tới từ một thời không khác—— cũng chính là Trung Quốc địa cầu thế kỉ 21 mà chúng ta vô cùng quen thuộc. ½ của hắn, lười biếng, cẩu thả chậm chạp, mê gái, ở trong mắt của rất nhiều người phủ Mộc Châu là tiểu lưu manh đáng yêu; ½ còn lại, nghiêm túc, kiên trì nhẫn nại, bác học, thâm tình, có gánh vác, tuy rằng có lúc vẫn khôn lanh, nhưng lại là bình loạn tướng quân khiến nhiều người kính phục. Bắt đầu và vỡ nát của một tình yêu đầu, Tịch Thiên Âm bắt đầu phát huy đặc chất của nhân loại thế kỷ 21 địa cầu của hắn, dương uy khắp nơi ~ *** Vương triều Tông Viện, do Hoàng đế Hiếu Vũ – Tông Chính Ngô khai quốc, đã trải qua ba trăm năm, đứng vững qua chiến loạn và thiên tai, dưới thống trị vững chắc của tiên hoàng Tông Chính Diệu và hoàng đế đương nhiệm Ngọc Minh, từ một nhược quốc yếu ớt bấp bênh đã trở thành một cường quốc kinh tế quân sự lớn mạnh, khiến 6 quốc gia muốn mở rộng bản đồ khác không dám manh động.    Phủ Mộc Dương, kinh đô Tông triều, dưới chân thiên tử, vùng đất phồn hoa, thương nhân qua lại đông đúc, bách tính ấm no vui vẻ.   Sáng sớm    “Mau tới xem đi~ người đi qua đường đừng có bỏ lỡ ~~ đấu giá lớn nha hoàn trường cung mới ra lò đây ~~~” một tiếng rao bán lớn truyền ra từ trong đám người đông đúc.    Người qua đường tấp lập dừng lại, những người bản địa phủ Mộc Dương hoặc là những người đã định cư lâu ở đây hầu hết lắc đầu thở dài rồi tiếp tục đi tiếp, giống như đã nhìn thấy quá quen rồi. Một số người khác lại là hứng thú không ngại, vui vẻ mà tiến tới. Mà những người ở xa vừa tới muốn phân biệt tỉ mỉ thanh âm tới từ đâu, hiếu kỳ mà nhìn ngó đông tây, cuối cùng đã tìm thấy nơi được vây bởi một vòng người, vội vàng tiến tới góp vui.    Ở giữa vòng tròn có 9 người, trong đó có 5 người ăn mặc nô tài, có nam có nữ, vẻ mặt u sầu mà đứng ở giữa, chốc chốc lại liếc về 4 người phía sau, chính xác mà nói thì là liếc về phía người ăn mặc phú quý ngồi trên ghế tròn trong bốn người. Người này đầu đội kim quan trân châu tím, mặc một chiếc bạch sắc cẩm y thêu hoa mẫu đơn vàng bằng kim tuyến, được thắt bởi đai lưng tuệ cung trường kết vàng, đi ủng nhỏ màu vàng thêu tơ trắng. Khoảng tầm hai mươi mấy tuổi, tướng mạo không đẹp không xấu, ngũ quan  linh vận, nơi khóe mắt của đôi mắt nửa nheo có một nếp nhăn đậm, có thể thấy người này thích cười, lúc này khóe miệng được cong lên một độ cong giống như kẻ ác, trên môi càng là hai vệt râu hình chữ bát(八) đáng yêu, khiến người xung quanh bật cười. Trên vòng mã não , có đính một viên ngọc đẹp. Tay phải cầm quạt đưa tay về phía tiểu nô bên cạnh nhận lấy bát trà, nhẹ uống hai ngụm, sau khi, sục miệng một cái thì trả lại cho tiểu đồng. ... Mời các bạn đón đọc 1/2 Lưu manh của tác giả Hà Giang Nữ Hiệp
Bất Ái Kỷ - Mộ Dung Tỷ Tả
Ta già rồi.  Ta đã 27 tuổi, đêm bắt đầu với giấc mộng quá khứ, một đoạn một đoạn, như mới ngày hôm qua. Thức dậy, sự hỗn loạn và thảm liệt đã qua đi, duy chỉ còn lại cơn mưa ngoài cửa sổ, dường như sẽ không bao giờ dừng lại. Mạnh Đình đã rất lâu rồi không đến. Suốt mười năm, không thể nói rằng không có cảm giác, nhưng hoàn toàn không phải tình yêu. Không phải là yêu, làm thế nào có thể yêu được, trái tim ta từ khi bắt đầu đã chịu không nỗi mà vỡ tan. Chính là, bọn họ chỉ là vô tâm đùa giỡn ta, xem ta như con rối, con rối vô tâm mà thôi. Đêm mưa bụi dài, như nửa cuộc đời ta. Sau này thì sao? Mười năm trước khốn khổ cầu khẩn, cầu xin bỏ qua ta. Mạnh Đình ánh mắt cùng ngữ khí đều là tuyệt tình lãnh khốc. “Đến khi ngươi già rồi, không đi cũng phải đi.” Ta trần truồng quỳ trên mặt đất, cả người lạnh như băng. Cũng không phải ta không già, Mạnh Đình đã có nam hài trẻ khác. không hề băn khoăn, đắc ý hỏi ta: ” Có giống Nhân Nhân khi còn trẻ không? Ta liền đành phải ngủ ở sopha bên ngoài. Lắng nghe những tiếng rên rỉ vang lên từ cửa, khiến cả đời này mỗi khi chợp mắt lại mơ đến nó, lúc tỉnh chỉ cảm thấy tiêu điều. Tỉnh lại chỉ còn hoang vắng. Lần cuối cùng bị hắn đùa bỡn, đứng dậy liền nói, “Nơi đó của ngươi, nới lỏng rồi.” Ta chẳng qua là im lặng nhìn hắn. Hẳn mở thắt cả vạt, lạnh lùng lái xe đi, không để lại chút thanh âm. Ta kéo chăn che kín cơ thể. Cho dù hắn nói như vậy, cũng không làm ta xấu hổ. Bọn hắn hành hạ, cố ý khiến ta tủi nhục. Hôm nay lòng ta đã chết. Mộng thiếu niên đã sớm yên diệt, gương mặt trong gương không còn là gương mặt mười bảy tuổi ngây thơ ướt át. Cuộc đời to lớn, ta hai tay trống trơn, thứ duy nhất còn chừa lại chính là cái thân thể này, có thể mở rộng hai chân dưới thân của nam nhân mà không hề cảm thấy thẹn. Ôm chăn ngồi dậy, một thân mồ hôi lạnh, chỉ mong thoát khỏi giấc mơ. Nhưng đó không phải chỉ là giấc mơ,  đó là ta của ngày hôm qua. Ngoài cửa sổ thổi tới gió thu. Ta xuống giường, khoác y phục mỏng lên người. Giấy chứng minh thân phận không còn. Ta ô che mưa cũng không cần, liền tiến vào cơn mưa. Thật là lạnh. *** Đi qua nửa thành phố trong màn mưa, từng bước từng bước như trốn ly khỏi quá khứ khó chịu. Vậy mà bước chân ta, đến tột cùng có thể thoát được bao xa. Cuộn tròn trên chiếc ghế dài công viên, ta liền tiến thoái lưỡng nan. Chợp mắt sẽ là mộng cảnh đau khổ, mà tỉnh thức, nguyên lai so với mộng còn đau hơn. Đầu óc không thể nào tự do, hôm nay đưa tay nắm chặt, chỉ là băng lạnh mỏng manh. Trước mắt đều là hình ảnh của Mạnh Đình, nặng nề điệp điệp. Hắn ấn ta vào tường, đôi môi lại gần, nói: “Nhân Nhân thơm quá.” Ta đột nhiên tỉnh lại, nguyên lai bất giác trời đã sáng. Không có giấy tờ tuỳ thân, ta chỉ có thể tìm việc ở những địa bàn hắc công. Ban ngày làm công trường, đưa báo, ban đêm liền tìm một góc ở hầm đông người tụ tập mà ngủ. Tiền lương rất thấp, nhưng may mắn nhận được hằng ngày. Cầm tờ tiền mỏng, đây là ta lần đầu tiên kiếm được tiền. Mua một bát miến ở quầy nhỏ trên phố, nước mắt cũng rơi vào bên trong. Mỗi ngày đi ngang sạp báo, không nhịn được liền lật xem. Không thấy ta, Mạnh Đình cũng sẽ không lo lắng, sẽ không đăng báo tìm ta. Ta chỉ cười bản thân mình quá thảm hại. Vậy mà một tháng như vậy cũng trôi qua. Thời tiết đang trở lạnh, một lớp sương mỏng trên mặt đất. Ta đắp những tờ báo cũ để giữ lạnh cùng đôi giày đế cao su. Trừ một ngày ba bữa, phần tiền còn lại cũng không đủ thuê một chiếc giường. Ban đêm thu thập những thùng giấy mỏng, xếp lại coi như cũng có được cái giường. Con đường phía trước xa vời, nhưng ta chỉ có thể như thế. Buổi sáng đầu đông, ở vòi nước bên đường  rửa mặt. Nước chảy lạnh đến cực điểm, trán ta sanh sanh đau. Thời tiết ẩm ướt và lạnh, người không thể không đau, đau đến cả đêm cũng không ngủ được.  Mười năm bị nhốt và hành hạ, đã gần phá huỷ đi thân thể này. Vội vã đến công trường, cắn răng chịu đựng ngày lạnh rét. Quản đốc sai người tìm ta, đối ta nói: “Đưa tay ngươi ra.” Ta lặng lẽ lùi lại một chút, không thể làm gì khác hơn là đưa đôi tay sau lưng ra đến trước mặt hắn. Ngón tay đến lòng bàn tay, từng lớp máu không chịu nổi đập vào mắt. Bên tai liền có tiếng cười nhạo. Ta khốn quẫn nhìn lên, muốn xin hắn lưu lại ta. Trước mắt đột nhiên mờ đi, tay ta bắt vào khoảng không, từ từ ngã xuống mặt đất. Điều cuối cùng ta nghe được: “Không phải là không cấp ngươi cơ hội, sớm đã nói ngươi không làm được…” Tỉnh dậy, trời đã tối đen. Thật lâu mới rõ ràng, nguyên lai mình nằm ở trên đường phố. Muốn bò dậy, mi mắt cũng thật nặng nề. Đầu tê dại chết lặng, nhưng vẫn cảm thấy đau đớn, vẫn từ từ nhớ lại những gì đã xảy ra. Nguyên lai ta đã chạy đi, rời khỏi Mạnh Đình. Nguyên lai bọn họ thấy ta bất tỉnh, liền ném ta ra đường. Trên gương mặt một điểm, một điểm rơi xuống lạnh lẽo. Thì ra là mưa đông. ... Mời các bạn đón đọc Bất Ái Kỷ của tác giả Mộ Dung Tỷ Tả.
Bùa Hộ Mệnh của Menpehtyre - Bất Tất Bất Tất
Năm 1912, được quý tộc Anh quốc tài trợ, Raymond đến Ai Cập “đãi vàng”, trở thành một mắc xích trong đường dây mua bán cổ vật. Trong đền thờ thần Amon, y phát hiện một mật thất bị bỏ hoang, lấy được một công cụ của một thầy bùa nào đó ba ngàn năm trước. Không ngờ không bao lâu sau, y lại cứu được chính thầy bùa xuyên không mà đến đó…  *** Thebes, Ai Cập năm 1912.   Raymond MacDonald sờ vào đền thờ Karnak (*) bên bờ sông Nile lúc sắc trời hơi hừng sáng. Bị Jim Roger phía sau vỗ một cái, y lập tức trốn vào phía sau thân nhân sư hai bên, tránh né cảnh sát Ai Cập đang tuần tra đền thờ.   Khuôn mặt sớm đã sứt mẻ thê lương của nhân sư dưới bầu trời màu than chì làm Raymond sinh ra ảo giác con quái vật bảo hộ đền thờ này ngay sau đó sẽ há miệng nhào tới. Y ngừng thở, đợi cho ánh lửa cùng tiếng bước chân đi xa mới lôi Jim nhanh chóng chạy đến đền thờ Amon trong ảo giác kẻ địch truy đuổi phía sau.   Tiến vào đại sảnh đền thờ Amon đầy cột đá, tiếng bước chân nặng nề cùng bóng đen cực đại muốn che khuất bầu trời của cột đá khiến người ta không khỏi run rẩy, Raymond cùng Jim dùng ánh lửa mỏng manh của bật lửa lần lượt xem xét từng cột đá.   “ Raymond, bên này!”   Nghe Jim gọi, Raymond kích động xông qua, quả nhiên trên bệ trụ trước mặt Jim tìm thấy dấu hiệu vương triều Senakhetenre. Y kích động lấy tờ giấy trong ngực ra, bên trên viết một phần nhà khảo cổ Hawass phiên dịch từ nội dung trong giấy Papyrus về vương triều thứ mười bảy -- tuy Hawass cảm thấy hoài nghi về nguồn gốc thông tin của y.   “ Phía cuối của cái bóng lúc ấn ký Pharaoh được ánh nắng đầu tiên chiếu rọi.”   Jim đọc ra trong ánh lửa, nâng cổ tay lên nhìn nhìn đồng hồ kiểu mới nhất.   “ Mau lên!”   Raymond gật đầu nhìn chân trời màu than chì, có chút lo lắng chờ đợi mặt trời dâng lên. Nếu tờ giấy Papyrus kia cùng thứ Hawass phiên dịch thật sự không sai, gần đây hẳn là có một phòng bí mật tồn tại từ vương triều thứ mười bảy. Căn cứ theo suy đoán của y, bên trong hẳn là một kho báu được tư tế giấu kín. ... Mời các bạn đón đọc Bùa Hộ Mệnh của Menpehtyre của tác giả Bất Tất Bất Tất.
Cho Tôi Một Bát Cháo - Điệp Chi Linh
Cho Tôi Một Bát Cháo được tác giả Điệp Chi Linh viết với thể loại tiểu thuyết hiện đại, nhất công nhất thụ, võng du (chỉ có một chút về võng du, phần lớn đều viết về cuộc sống hiện thực)...Truyện xoay quanh về câu truyện mở đầu ở một trò chơi có tên là “Trong mộng giang hồ”.... Màn đầu: Tiểu mễ chúc — Long Hành Thiên Hạ Nam nhân ôn nhu như ngọc, đây là ấn tượng đầu tiên: Cậu là đại biểu cho người đàn ông tốt thời đại mới, công tác ở một công ty luật, cái gọi là một sai lầm để hận đến ngàn đời, danh từ thời xa xưa cho tới nay vẫn là vô cùng thực dụng. Màn thứ hai: Túy Thanh Phong + Hào Hoa Phong Nhã Tác phong hoàn toàn tương phản với cái tên, mỗi lời nói đều là những câu mắng chửi thô tục, đây là Văn Bân. . . Cậu ta vừa mở miệng chính là một tràng bão táp, thực khiến người ta khiếp sợ. Vẻ ngoài tuấn tú, miệng thì thô tục, nội tâm lại thực yếu ớt. Màn thứ ba: Hạ Phong + Thần Hỏa Mới bắt đầu thực sự không hiểu được hai người bắt đầu yêu nhau từ đâu, chậm rãi mới biết được, tình cảm của cả hai thực mâu thuẫn Kết quả của 3 cặp này sẽ đi đâu về đâu mời mọi người cùng đọc truyện nhé.  *** Lúc từ phiên toà đi ra, đã là buổi chiều rồi, mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu tản ra hơi nóng bức bối, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.   Chu Châu đè huyệt thái dương, mặt đất như chao đảo, cảm giác có chút choáng váng.   Phiên toà thảm bại, nghĩa là nửa tháng chuẩn bị mất ăn mất ngủ của anh đã biến thành bọt nước, đã không thu được khoảng thu nhập kếch xù như dự tính, còn phải nhận lại sự xem thường hung tợn của đương sự, ngoài ra một đám đồng nghiệp cũng đang chờ trông thấy anh mà chê cười, châm chọc.   Được rồi, thua chính là thua   Nếu tên khốn đó không phải bằng hữu chủ nhiệm.   Anh cũng từng nghĩ tới chuyện đổi nơi công tác sang Thời Đại, nhưng luật sư bên đó đều danh tiếng nức trời, trong giới có tiếng ở sống không dễ, đặc biệt là Tiêu Phàm, Kì Quyên trong giới luật sư nổi tiếng bá vương và bà hoàng, ngẫm lại mỗi ngày phải theo chân bọn họ làm việc đã cảm thấy da đầu run lên.   Chỉ là ở sở sự vụ luật sư Duy Hoà mấy năm nay, cuộc sống cũng chẳng mấy dễ chịu, đồng sự ở mặt ngoài thì chung sống hòa bình, ngầm đấu đá nhau, đặc biệt chẳng hạn như trường hợp Chu Châu dẫn đầu chiến thắng phiên toà liên tục, lại thành đối tượng bị mọi người xa lánh. Bình thường là vẻ mặt tươi cười, “Chu luật sư anh thật lợi hại”, “quả nhiên là Chu luật sư mạnh mẽ của chúng ta” ba nịnh hót linh tinh, mà trong lòng lại thầm bảo “Thằng đó là tiểu nhân đắc chí”, “Nhìn thằng kia đắc ý tao thấy mắc ói” đủ loại chửi rủa.   Lần này cùng lắm cũng chỉ là thua một vụ kiện, mấy người đó cứ như núi lửa chết vỡ miệng, bùng nổ mãnh liệt   Thật sự không muốn ở lại cái nơi ngu ngốc này.   Sau khi kết thúc vụ án, Chu Châu một bên thu thập hành lý, một bên thuận tiện quăng đơn từ chức lên bàn chủ nhiệm văn phòng.   Sau khi tốt nghiệp lăn lộn ba năm ở đây, xử lý vô số vụ kiện, mỗi ngày mệt mỏi như trâu già cày ruộng, cuối cùng rơi vào kết cục thế này.   Cũng là vấn đề của chính anh, không nịnh hót vỗ mông ngựa, lại không làm trò giả dối, còn không thèm trưng khuôn mặt tươi cười, cũng có chút cậy tài khinh người, cho nên mới làm người khác có cảm giác ngạo mạn.   Ảo tượng tốt đẹp thời đại học, trong hiện thực lần lượt lần lượt tan biến. ... Mời các bạn đón đọc Cho Tôi Một Bát Cháo của tác giả Điệp Chi Linh.