Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mười Năm Yêu Anh Nhất

Mười bốn năm trước, có một cậu thiếu niên vóc người cao lớn, mặt mày tuấn tú đã chặn đường Hạ Tri Thư, mặt đỏ bừng đưa cho cậu một cuốn sách, nói rằng: "Nghe nói cậu thích Giản Trinh, tớ mua sách của bà ấy cho cậu. Hi vọng cậu có thể thích cuốn sách này, nhân tiện... thích luôn cả tớ nữa." Trong cuốn sách đó, có một câu nói của Giản Trinh được Tưởng Văn Húc chép lại một cách tỉ mỉ: "Chỗ em ở, là chân trời góc biển anh không ngừng nhớ nhung". Câu nói đó, vừa là một lời tỏ tình, vừa giống như một lời thề ước.   Tưởng Văn Húc của những tháng ngày ngây ngô ấy, đem lòng yêu Hạ Tri Thư, cậu bạn cùng bàn ấm áp dịu dàng. Ngày đó, hắn vốn ngang ngược và nóng nảy, nhưng lại chấp nhận nhún nhường trước Hạ Tri Thư. Ngày đó, có rất nhiều người thích hắn, nhưng trong mắt hắn chỉ có mình cậu mà thôi. Tình yêu của hai người họ khi ấy nhẹ nhàng và bình yên lắm, giống như một dòng suối mát lành dịu êm, dịu dàng vỗ về hai trái tim cùng chung nhịp đập.   Năm mười bảy tuổi ấy, Tưởng Văn Húc ngỏ lời yêu với Hạ Tri Thư và rồi cậu đồng ý. Năm mười chín tuổi ấy, khi gia đình hai bên biết chuyện và ngăn cấm, Hạ Tri Thư đã bỏ cả gia đình, bạn bè, bỏ cả tiền đồ xán lạn trước mắt, theo Tưởng Văn Húc đến Bắc Kinh lập nghiệp. Hạ Tri Thư là cơn gió dịu dàng đến từ phương Nam, lại vì Tưởng Văn Húc mà chịu đựng cái lạnh thấu xương của đất Bắc.   Hạ Tri Thư là chàng trai có ngoại hình rất đẹp. Cậu cười rộ lên còn đẹp hơn hoa, bên má có lúm đồng tiền nhỏ, cặp mắt trong veo tĩnh lặng như mặt nước mùa thu, chỉ cần nhìn vào đó sẽ ngay lập tức bị hút hồn. Tri Thư học rất giỏi, tính cách cũng rất tốt, được cha mẹ và thầy cô gửi gắm rất nhiều kì vọng. Một chàng trai như vậy, lại cam tâm tình nguyện đánh đổi tương lai vì Tưởng Văn Húc, cắn răng chịu đựng cùng hắn trải qua tất cả đắng cay tủi hờn.    Còn nhớ ngày đó, khi Hạ Tri Thư và Tưởng Văn Húc mới đến Bắc Kinh, khổ cực đến mức mua một phần hoành thánh cũng không nỡ ăn. Cuối cùng Hạ Tri Thư chia làm hai phần, Tưởng Văn Húc mới chịu động đũa. Khi đó nước mắt Tưởng Văn Húc rơi vào trong bát canh, người đàn ông đó gần như gằn từng chữ một, thề rằng cả đời này sẽ không phụ cậu. Nhưng câu nói đó, là người nói vô tình người nghe cố ý. Tòa thành tình yêu ngỡ rằng vững vàng và kiên cố, hóa ra cũng chỉ như lâu đài cát dễ dàng vỡ tan theo từng cơn sóng mà thôi.   Từng nắm tay nhau qua những ngày mây mù giăng lối, vậy mà chẳng thể kề cạnh khi ánh nắng chan hòa bao phủ khắp nơi. Chẳng còn sóng gió, chẳng còn bão giông, thế mà đôi bàn tay vẫn cứ buông lơi.   Tiền tài và quyền lực thường khiến con người ta sa ngã, khi Tưởng Văn Húc không có gì trong tay, chỉ có Hạ Tri Thư ở bên hắn, vậy mà khi đã có tất cả, hắn lại bỏ mặc Hạ Tri Thư một mình.   Thật ra Hạ Tri Thư không ngốc, một người mẫn cảm thông tuệ như cậu chắc chắn sẽ nhìn ra Tưởng Văn Húc có người khác bên ngoài. Nhưng cậu mắt nhắm mắt mở giả vờ không biết, mười năm qua cậu đã trả giá nhiều như thế, lẽ nào khoan dung một chút cũng không được hay sao?   Năm Hạ Tri Thư hai mươi ba tuổi, cha mẹ cậu đến Bắc Kinh tìm cậu đã bị tai nạn xe mà qua đời. Khi đó, Hạ Tri Thư đã thề, rằng chỉ cần Tưởng Văn Húc cho cậu một mái nhà, cậu sẽ vĩnh viễn không rời bỏ hắn ta. Cho nên, dù ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ trên người hắn, dù nhìn thấy vệt son môi trên áo hắn, cậu vẫn không vạch trần cái cớ vắng nhà sứt sẹo của hắn. Hạ Tri Thư không nỡ, thật lòng không nỡ rời xa người đàn ông cậu yêu nhất, vì để ở bên người đó, cậu đã đánh đổi quá nhiều.   Có người nói: "Yêu đúng, là tình yêu. Yêu sai, là tuổi trẻ."* Nhưng riêng với Hạ Tri Thư, mười lăm năm trao lầm tình yêu cho một người không xứng, một lần yêu, cũng là cả một đời.   Ngày Hạ Tri Thư nghe tin mình mắc bệnh máu trắng, cũng là hôm Bắc Kinh đón cơn tuyết đầu mùa. Lại nhớ về ngày này của nhiều năm về trước, Hạ Tri Thư và Tưởng Văn Húc từng vui vầy bên nhau, cùng nhau gói từng chiếc sủi cảo. Khi đó, Tri Thư luôn lặng lẽ vớt tất cả sủi cảo có tiền xu may mắn cho Tưởng Văn Húc. Phải chăng là vì thế, nên giờ đây một chút may mắn cậu cũng chẳng còn?   Hạ Tri Thư thật sự hối hận rồi, không phải hối hận vì đã liều lĩnh yêu người đàn ông ấy suốt mười mấy năm, mà là nuối tiếc vì đã chạy theo tình yêu rồi bỏ đi ước mơ còn đang dang dở. Cậu vốn là một người xuất sắc, thậm chí còn có tương lai hơn cả Tưởng Văn Húc, vậy mà lại vì hắn từ bỏ hoài bão của một người đàn ông, để giờ đây ngày ngày mòn mỏi chờ đợi hắn trở về trong căn nhà lạnh lẽo và trống vắng.   Bốn năm Tưởng Văn Húc buông thả bên ngoài, cũng là bốn năm Hạ Tri Thư khổ sở nhẫn nhịn, đè nén. Mình không dám tưởng tượng Hạ Tri Thư đã sống như thế nào trong khoảng thời gian đó, không bạn bè, không người thân, thậm chí không được nuôi một chú thú cưng làm bạn. Mệt mỏi và đau đớn như vậy, thế mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc rời đi...   Mười bốn năm trước, Hạ Tri Thư cắn răng cùng Tưởng Văn Húc chịu khổ chịu khó mà không than vãn một lời. Mười bốn năm sau, Tưởng Văn Húc vui vẻ hưởng thụ lạc thú bên ngoài, bỏ mặc Hạ Tri Thư bị bệnh tật dày vò đau đến chết đi sống lại.   Con người Tưởng Văn Húc không chỉ bội bạc mà còn ích kỉ và tham lam. Hắn không màng đến người bên cạnh mình càng ngày càng yếu ớt, tiều tụy hơn mà chỉ mải mê soi xét rằng tại sao trong nhà lại xuất hiện thêm một chậu hoa quý. Hắn điên cuồng nổi cơn ghen khi thấy cậu được một người đàn ông khác đưa về mà không thèm suy nghĩ tại sao Hạ Tri Thư vốn không có bạn bè lại quen biết một bác sĩ. Hắn tự cho mình cái quyền chỉ trích, mạt sát rồi cường bạo cậu mà chưa bao giờ thử nhìn lại xem bản thân mình đã vấy bẩn ra sao.   Tưởng Văn Húc, anh có đủ tư cách sao? Anh phóng đãng hưởng lạc ở bên ngoài, lấy quyền gì ép người khác đối với mình phải một lòng một dạ? Tưởng Văn Húc, tim anh làm bằng sắt đá hay sao, mà có thể đối xử tàn nhẫn như vậy với một người đã yêu thương anh nhường ấy? “Em đã vô dụng như thế, vậy mà hắn còn sợ em ra ngoài quyến rũ người khác… Sao có thể chứ, đời này em có mình hắn còn chưa đủ mà… Tim của em không rộng vậy đâu.”   Tưởng Văn Húc, em từng hứa sẽ không rời bỏ anh đúng không? Nhưng đó là lời hứa em dành cho anh của thời niên thiếu, người thương em nhất, cũng là chàng trai em yêu nhất trên đời. Còn bây giờ em phải đi thôi, khi sự dịu dàng của anh đã không còn nữa, khi tình yêu đã phôi phai nhạt màu. Anh hãy nhớ, rằng em sẽ luôn ở đó, đợi chờ một Tưởng Văn Húc vĩnh viễn không phụ lòng em.   Lần cuối cùng Tưởng Văn Húc được ôm Hạ Tri Thư trong tay, hắn đã hứa rằng: "Sau này anh sẽ không để em phải đau nữa". Nhưng mà, sau này Hạ Tri Thư cũng không cần hắn nữa rồi.   Hạ Tri Thư đã quyết định từ bỏ việc chữa bệnh, rời xa Tưởng Văn Húc và trở về quê hương sống nốt quãng đời ngắn ngủi còn lại trong cô độc. Ai ngờ đúng lúc đó, Ngải Tử Du lại xuất hiện bên cậu, cùng cậu đi nốt chặng cuối của cuộc đời.   “Lần đầu tiên tôi học xã hội đen đi bắt người, bắt em đến nơi em muốn đến, có được không em?” "Tôi không muốn khiến người khác tổn thương.” “Em có thể để tôi bên cạnh, chịu tổn thương không phải em là được.”   Ngải Tử Du là bác sĩ điều trị chính cho Hạ Tri Thư. Ban đầu, Tử Du đối với Tri Thư là thương xót vì cậu mắc bệnh nặng như thế mà lại không có ai bên cạnh. Dần dần, sự thương xót trở thành đau lòng, sự đồng cảm đơn thuần của một bác sĩ với một bệnh nhân trở thành tình yêu. Khi Ngải Tử Du nhận ra điều đó thì đã không còn kịp nữa, anh đã lún quá sâu vào tình yêu không hề có chút hi vọng này.   "Không phải ai yêu trước cũng chịu thiệt, ví dụ như Tưởng Văn Húc. Nhưng bạn yêu một người không yêu bạn thì chắc chắn bạn thua, ví dụ như Ngải Tử Du."   Ngay từ ban đầu, Ngải Tử Du đã biết rõ rằng Hạ Tri Thư luôn yêu một người rất đậm sâu, yêu đến mức không bao giờ quên đi được. Anh biết rõ, rằng mình chẳng bao giờ có cơ hội thay thế vị trí của người ấy, nhưng anh vẫn không nỡ buông bỏ, không nỡ lãng quên, không nỡ để Hạ Tri Thư một mình chịu dày vò đau đớn.   "Ngải Tử Du đâu còn cách nào khác, luận về si tình anh chẳng hề thua kém một Tưởng Văn Húc của nhiều năm về trước, bàn về ai là người bầu bạn với Hạ Tri Thư trong những giây phút cuối cùng của đời người anh lại càng không thua, anh thua là thua khoảng thời gian mà anh không cách nào chen chân vào được, thua ý trời an bài thứ tự trước sau, thua cái gọi là hữu duyên vô phận."   Càng ở bên Ngải Tử Du, Tri Thư lại càng cảm thấy người đàn ông này rất giống với Tưởng Văn Húc của nhiều năm về trước.    Mười bốn năm trước, khi mẹ của Hạ Tri Thư biết chuyện của hai người, Tưởng Văn Húc đã ôm chặt cậu trong lòng, đỡ đòn cho cậu và ghé vào tai thủ thỉ: "Có anh ở đây rồi".   Mười bốn năm sau, khi cậu bị bệnh tật giày vò đến sắp không thể chịu nổi, lại là Ngải Tử Du ôm cậu trong lòng, thì thầm câu nói cậu được nghe từ mười bốn năm trước: "Có anh ở đây rồi."   Cùng một câu nói, nhưng một là Tưởng Văn Húc dành cho Hạ Tri Thư ngập tràn sức sống, đẹp đẽ như hoa của thời niên thiếu, một là Ngải Tử Du dành cho Hạ Tri Thư tiều tụy gầy yếu đã ở cùng người khác mười bốn năm, tâm tình khó đoán, trên người mang bệnh nan y.   Ngải Tử Du không phải là người đầu tiên ở bên Hạ Tri Thư, nhưng lại là người ôm cậu trong vòng tay khi cậu trút hơi thở cuối cùng. Điều này đối với anh mà nói, là may mắn hay đớn đau? Là cái kết thỏa đáng hay vết thương vĩnh viễn chẳng lành?   "Tay Ngải Tử Du trống rỗng, anh lẩm bẩm lặp lại một câu: “Tri Thư… Tri Thư ở đâu nhỉ?” Giọng Ngải Tử Du rất nhẹ, mỗi âm tiết phát ra như lôi ra cả máu thịt thanh quản: “Em ấy đi rồi… Ở trong ngực tôi, dần dần, từng chút một, dần lạnh đi…”"   Ngày Hạ Tri Thư ra đi là một ngày nắng chan hòa. Tro cốt của cậu được rải vào trong hồ Balkai, ở đó phong cảnh rất đẹp, rất bình yên, mặt nước tĩnh lặng dịu dàng. Kiếp này Ngải Tử Du đến chậm quá, nên Hạ Tri Thư đã trao cả trái tim cho người khác mất rồi. Hẹn kiếp sau sẽ lại bên nhau, vĩnh viễn không lìa xa nữa.   "Nếu như có kiếp sau, tôi sẽ làm một cô gái, nhất định chỉ chờ anh thôi.” “Em là đàn ông tôi cũng theo em.” “Hai người đàn ông bên nhau quá đau khổ.” “Kiếp sau tôi sẽ làm vợ em, sẽ làm việc nhà, nuôi con cái cho em.”   Ngải Tử Du là một bác sĩ xuất sắc, vậy mà chẳng cách nào giữ lấy Hạ Tri Thư. Anh từng cứu sống bao nhiêu sinh mệnh, nhưng lại chẳng cứu nổi người anh yêu nhất. Giây phút cơ thể cậu lạnh dần đi trong vòng tay anh, trái tim anh cũng theo đó mà nguội lạnh. Không có Hạ Tri Thư, anh cũng không đau khổ đến mức tìm đến cái chết, chỉ là đời này, anh sẽ chẳng yêu thêm được một người thứ hai.   *****   Mình viết bài review này sau lần thứ hai đọc lại "Mười năm yêu anh nhất". Đây là tác phẩm đầu tiên khiến mình rơi nước mắt và có lẽ câu chuyện này sẽ khiến mình ám ảnh rất lâu.   Lần đầu tiên đọc truyện, mình rất ghét Tưởng Văn Húc, thực sự cảm thấy hắn rất tồi tệ, rất cặn bã, rất xấu xa. Đọc lại lần thứ hai ngay sau khi vừa kết thúc lần thứ nhất, ngoài cảm giác căm ghét, mình lại thấy rất đau lòng. Rõ ràng hắn từng yêu Hạ Tri Thư như thế, sao chỉ vì một chút hứng thú nhất thời mà để những lời ước hẹn trôi khỏi tầm tay? Để rồi sau này khi không còn Tri Thư ở bên nữa, hắn mới biết thật ra hắn còn yêu cậu hơn chính bản thân mình.   Con người vốn kì lạ thế đấy, lúc có trong tay sẽ không biết trân trọng, khi mất đi rồi lại ra sức níu giữ, nhưng tình yêu đã vỡ tan không bao giờ có thể trở lại vẹn nguyên như thuở ban đầu.   Những ngày sau khi Hạ Tri Thư rời đi là quãng thời gian khổ sở nhất trong cuộc đời Tưởng Văn Húc. Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình lạc lõng và cô độc như thế, ngay cả lúc đoạn tuyệt quan hệ với tất cả mọi người trong gia đình cũng không, vì Hạ Tri Thư luôn âm thầm đứng phía sau làm điểm tựa cho hắn.   Hạ Tri Thư bỏ hắn mà đi, không một lời từ biệt, cũng không cho hắn được nhìn thấy cậu thêm một lần nào nữa. Tưởng Văn Húc dường như phát điên rồi, hắn điên cuồng tìm kiếm cậu, điên cuồng lái xe từ Bắc Kinh đến Hàng Châu tìm cậu trong cơn bão tuyết.    "Có một khoảng thời gian đêm nào gối Tưởng Văn Húc cũng ướt sũng, lúc ý thức mơ hồ hắn khóc rất nhiều, liền tự nhủ mình ban ngày vĩnh viễn không được khóc. Hắn không thể sụp đổ, hắn mà sụp đổ, Hạ Tri Thư phải làm sao bây giờ."   Tưởng Văn Húc nhất định không tin, rằng Tri Thư của hắn đã không cần hắn nữa. Hắn tự lừa chính bản thân mình, rằng Hạ Tri Thư chắc chắn sẽ trở về bên hắn mà thôi. Cậu đã từng hứa sẽ vĩnh viễn không rời bỏ hắn cơ mà.   Tri Thư, em về đi, anh thật sự, nhớ em rất nhiều.   Nhưng mà Tri Thư vĩnh viễn không trở về đâu, cậu không muốn, cũng không thể trở về nữa rồi.   Ngày Tưởng Văn Húc biết tin Hạ Tri Thư không còn trên đời này nữa, hắn quỳ dưới cơn bão tuyết, cảm thấy thế giới xung quanh dường như mất đi tất cả sắc màu.   Khi đó, từng lời nói của Ngải Tử Du như từng mũi dao sắc nhọn đâm vào tim hắn. Phải, người hại Tri Thư đến nông nỗi này, chính là hắn chứ không phải ai khác. Trao cho cậu một chút ánh sáng rồi vô tình đẩy cậu xuống vực thẳm u ám tối tăm, là chính hắn đã sai ngay từ khi bắt đầu.   “Chân tướng sự thật không quan trọng như người ta tưởng, con người thích tình nguyện tin vào ảo giác để an ủi linh hồn mình hơn.”** Cho dù mọi chuyện rõ ràng trước mắt, Tưởng Văn Húc vẫn tự lừa mình dối người rằng Hạ Tri Thư chỉ đi xa một chút mà thôi. Vậy thì, hắn sẽ chờ cậu trở về, như lúc xưa cậu đã từng đợi chờ hắn.   Tri Thư, anh sẽ đợi em về, về nhà của chúng ta.   Không được ở bên Hạ Tri Thư ngoài đời thực, Tưởng Văn Húc khao khát được thấy cậu trong giấc mơ. Nhưng bây giờ, ngay cả nằm mơ hắn cũng không được gặp cậu nữa. Có lần Tưởng Văn Húc say mèm, lấy dao lam tự rạch lên người mình trong phòng tắm. Lúc mê man bất tỉnh, dường như hắn thấy Hạ Tri Thư trở về nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng và xót xa. Từ ngày hôm ấy, hắn bắt đầu tự hại bản thân mình.   Nhưng Tưởng Văn Húc thấy như vậy vẫn chưa đủ, hắn muốn được nhìn cậu lâu hơn và rõ ràng hơn nữa. Nghe người ta nói nếu chơi ma tú* có thể thấy được ảo cảnh đẹp nhất, đáng mong chờ nhất, hắn đã tìm đến thứ bột trắng đáng sợ này. Tưởng Văn Húc giờ đây người không ra người quỷ không ra quỷ, khổ sở và đớn đau không kém gì Hạ Tri Thư ngày đó.   Có lúc Tưởng Văn Húc tự hỏi mình, rằng nếu hắn cứ chờ mãi mà Tri Thư vẫn không trở về thì sao? Vậy thì, hắn sẽ chờ thêm bốn năm nữa, lĩnh hội bốn năm khổ sở và đau đớn mà hắn đã gây ra cho cậu, sau đó hắn sẽ đi tìm cậu, nếu tìm được rồi, nhất định không buông tay nữa.   *****   "Mười năm yêu anh nhất" là một bộ truyện có motip không mới, nhưng thật sự đáng đọc vô cùng. Một câu chuyện tình yêu đã từng rất đẹp, lại vì thời gian mà trở nên phai nhạt, vì tiền tài và quyền lực mà người trong cuộc đổi thay, kết cục chỉ toàn đớn đau thương tổn.   Xin được chúc mừng và cảm ơn Vô Ninh Nghi Tử vì một tác phẩm đầu tay hay xuất sắc thế này. Văn phong của tác giả rất mượt, cũng rất buồn. Từng câu từng chữ dường như chất chứa biết bao hoài niệm, đầy vương vấn và lưu luyến, khiến người đọc không sao quên được.   Với tác phẩm này, mình có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng vì khả năng ngôn ngữ có hạn nên xin phép dừng lại ở đây. Thật sự rất mong "Mười năm yêu anh nhất" sẽ được lan tỏa với nhiều người hơn, để tâm huyết và tài năng của tác giả có thể được công nhận nhiều hơn nữa. ______________   "...": Trích từ truyện "..."*: Trích "Tai Trái"- Nhiêu Tuyết Mạn "..."**: Trích "Ngoảnh lại hóa tro tàn" - Tân Di Ổ   Review by #Thiên Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Lúc ra khỏi bệnh viện tuyết đang rơi, bông tuyết lạnh lẽo và gió lạnh thổi qua mặt, khi đó Hạ Tri Thư mới chậm chạp nhận ra, hình như lại đến mùa đông rồi. Mùa đông ở Bắc Kinh thật lạnh. Hạ Tri Thư thuận tay sửa lại khăn quàng cổ, trong tay là vài tờ giấy xét nghiệm bị cậu vò nhăn nhúm. Lòng càng lạnh hơn. Cậu đứng ở trạm, chờ xe bus không biết lúc nào mới đến, ngón tay lạnh đến tái xanh. Cậu lấy điện thoại ra ấn số, lúc không có ai nhận lại ấn gọi lần nữa, hết lần này đến lần khác. Cuối cùng vẫn không ai bắt máy. Hạ Tri Thư vò mấy tờ giấy kia thành cục rồi ném vào thùng rác. Chờ hơn nửa tiếng rốt cuộc xe bus cũng tới, trên xe ít người lạ thường. Hạ Tri Thư tựa trán vào cửa kính, lại bấm điện thoại lần nữa, lần này đã có người nhận. “Hôm nay tuyết rơi rồi, mùa đông lại đến.” Mười bốn năm. Giọng Hạ Tri Thư bình tĩnh ôn hoà, nhưng nước mắt không kìm được tuôn đầy mặt. Tưởng Văn Húc ra hiệu im lặng với tình nhân bên cạnh, cảm thấy Hạ Tri Thư suốt ngày nói chuyện như đánh đố thực sự khiến người ta ghét: “Có chuyện gì? Anh đang tăng ca.” “Tối nay anh có về ăn cơm không? Lâu lắm rồi anh không về nhà.” Hạ Tri Thư vuốt ve chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út phải, nhìn nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay. Tưởng Văn Húc cảm thấy hôm nay Hạ Tri Thư rất kỳ lạ, đây chỉ là trực giác, dù sao hai người cũng đã ở với nhau mười bốn năm: “Em làm sao thế?” Hạ Tri Thư không trả lời, chỉ kiên trì hỏi lần nữa: “Tối nay anh có về không? Ngày tuyết rơi nên ăn sủi cảo, em sẽ làm cho anh.” “Thật sự không về được.” Tưởng Văn Húc bắt đầu thấy bực, ngữ khí không mặn không nhạt của Hạ Tri Thư làm hắn cũng mất khẩu vị: “Em cũng đừng làm, anh sẽ bảo Tiểu Tống đặt một phần cho em, anh cúp đây, bận lắm.” Hạ Tri Thư nghe tín hiệu báo bận trong điện thoại, lòng đau như cắt, chậm rãi nhét điện thoại vào túi. Sao lại có công ty mà ông chủ cũng phải bận đến mức không còn thời gian về nhà ăn cơm tối chứ? Tưởng Văn Húc có người ở ngoài, sao có khả năng cậu không biết? Bốn năm trước lòng Tưởng Văn Húc thay đổi, mẫn cảm thông tuệ như Hạ Tri Thư sao lại không phát giác được. Chỉ là Hạ Tri Thư vẫn mắt nhắm mắt mở, không phải cậu không để tâm, không phải không dám nói, cậu chỉ sợ một khi đã làm rõ thì đến chút danh dự cũng chẳng còn. Đây không phải là thứ tình ái thời niên thiếu khiến hormone kích động quá mức, đó là hơn mười năm trả giá và quen thuộc của cậu. Khoan dung như vậy sao lại không làm được? Hạ Tri Thư tự lừa dối mình, cậu không ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ trên người Tưởng Văn Húc, không nhìn thấy vệt son môi trên cổ áo sơ mi của hắn, không phá vỡ cái cớ vắng nhà sứt sẹo của người đàn ông cậu yêu nhất. Hai người họ đã từng yêu nhau đến vậy, sao bây giờ lại thành ra thế này? Rõ ràng là những năm đầu gian nan đến đâu họ cũng cố sức vượt qua hết mà. Đến trạm dừng, Hạ Tri Thư xuống xe, gương mặt ôn hoà như cũ, chỉ có đôi mắt của cậu hơi đỏ, và sắc mặt trắng bệch. Cậu không mua thức ăn, bây giờ Hạ Tri Thư cũng không còn khẩu vị nữa. Hôm nay cậu đã nỗ lực khẩn cầu Tưởng Văn Húc về nhà như thế… Bởi vì Hạ Tri Thư thật sự không chắc vào đêm tuyết đầu đông năm sau, mình và Tưởng Văn Húc còn có thể cùng ăn một bữa sủi cảo nữa hay không. Thư ký Tống tới rất nhanh, cậu ta mặc Âu phục, có vẻ mới từ công ty ra, tay cầm hộp cơm cung kính gọi Hạ tiên sinh. Hạ Tri Thư xấu hổ vung vung tay: “Sau này cậu cứ xử lý tốt chuyện trong công ty là được, đừng để mỗi ngày bị Tưởng Văn Húc bắt làm những việc vặt này.” Thư ký Tống cười nói: “Làm thư kí thì sao có chuyện không làm việc vặt gì được ạ, khổ chút thì mới có lương cao.” Cậu ta tuỳ tiện hàn huyên vài câu với Hạ Tri Thư rồi rời đi. Thư ký Tống đi rồi, Hạ Tri Thư ngồi bất động, bên bàn có đặt một hộp sủi cảo. Mười ba năm trước ngồi bên cái bàn này luôn là hai người. Mười năm trước cái bàn này bày đầy bột mì và nhân bánh, Tưởng Văn Húc cùng gói với cậu. Hắn nổi tính trẻ con gói rất nhiều tiền xu vào, luôn trách rằng tiền may mắn đều bị Hạ Tri Thư giành lấy, gói ít đi thì càng không giành được. Hạ Tri Thư quen tay cầm giấy ăn cạnh bàn lau sạch máu mũi đang trào ra. Cuối cùng cậu cũng rõ tại sao mình lại bị bệnh như vậy, may mắn của cậu chẳng phải đã tặng toàn bộ cho Tưởng Văn Húc rồi sao? Tất cả sủi cảo có tiền xu may mắn cậu đều lặng lẽ vớt cho Tưởng Văn Húc. Do đó một chút may mắn cậu cũng chẳng còn. Hộp sủi cảo này cậu chỉ ăn bốn cái, bốn mùa bình an, bốn cái là đủ rồi. Hạ Tri Thư hoảng hốt nghĩ, cậu hơi sốt nhẹ. Huyết áp tụt thấp khiến cậu rất mệt mỏi, ngủ một giấc sẽ ổn, đau lòng sẽ tan trong giấc ngủ dài, tịch mịch sẽ vỡ thành từng mảnh nhỏ. Mời các bạn đón đọc Mười Năm Yêu Anh Nhất của tác giả Vô Nghi Ninh Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tin Tức Tố Biến Dị
ABO + võng du Miếng bánh ngọt~ Là một Omega, tin tức tố của Việt Nhiên biến dị. Tóm tắt của editor: Vì tin tức tố bị biến dị, nên một bạn Omega cần thiết làm gì đó để giải toả và chuyển sự tập trung vào vấn đề khác. Chính vì thế, bạn quyết định chơi trò chơi cũ hồi đó cậu đã từng chơi, trò mà hồi đó cậu đã xoá vì phụ huynh muốn cậu tập trung học hành. Sau khi vào game thì bị cuốn vào âm mưu của ông anh họ, rồi cũng gặp được lão công… Sau đó bạn Omega liền quậy tung cả trò du hiệp! Vấn đề về tin tức tố của bạn Omega cũng sẽ được giải quyết tốt đẹp. *** ABO, hài hước, võng du bàn phím, ngọt ngào, ôn nhu phúc hắc công x ngạo kiều cute thụ Bộ này ngắn ngắn mà hài vch các cô ạ. Kiểu éo hiểu trong não nhân vật có gì ấy, ai cũng là thiên tài logic, suy nghĩ khác hẳn người thường. Bao drama rồi hóa giải drama đều từ cái sự não bổ của các bạn mà ra cả = )))) Chuyện là bạn thụ vừa tốt nghiệp cấp 3, định lên đại học yêu đương thì biết tin động trời rằng tin tức tố của mình biến dị, đa số các A đều ghét, bác sĩ số 1 giải thích là bình thường thì mùi của O sẽ tự chuyển hóa thành dạng A thích để hấp dẫn, nhưng của bạn thì tự chuyển hóa thành mùi A ghét = )))) Kiếm được người phù hợp khó hơn lên giời. Bác sĩ 2 chẩn đoán chuẩn hơn thì bảo bệnh này không phải thế, mà là tin tức tố chọn lọc ưu tú, tức là chỉ hấp dẫn anh A nào có gen ưu tú thôi, còn các A khác sẽ thấy nghẹn nghẹn như bị một A mạnh hơn bắt nạt = ))) Quay lại câu chuyện quen nhau của công và thụ. Ngày xưa thụ có chơi 1 cái game A, thành 1 trong 5 huyền thoại luôn, không chỉ vì kỹ thuật của bạn đỉnh vkl mà là do bạn nuôi được con thú triệu hồi huyền thoại. Nhưng do hồi đó bạn sa sút học hành nên bị bố mẹ bắt nghỉ chơi, xóa acc. Bạn kiểu cũng ngạo kiều trung nhị, lòng xót xa nhưng mặt lạnh te, xóa rất bình tĩnh. Nào có ngờ rằng nếu như mình tỏ ra đau khổ thì bố mẹ chỉ cấm chơi trong năm học thôi chứ không cấm tiệt và bắt xóa = )))) Cái giá của thích tỏ ra nguy hiểm = )))) Học cấp 3 xong, bạn quay lại game để chơi. Mua acc khác thì vào thấy mình có CP với một thằng cha bang chủ nào đó. Không hề biết rằng đây là bẫy của ông anh họ. Ông này nhờ bạn đóng giả CP với thằng cha kia, để ổng tiện đường tán gái. Kế đó là một đống chuyện dở khóc dở cười, toàn các thánh tựu suy diễn âm mưu phức tạp này nọ rồi chơi cung đấu bang đấu tổ chức đấu mà éo có cái suy diễn nào thật = ))) Đm kiểu người đọc biết hết chuyện nên thấy các bạn hài vkl luôn. Công là bạn của anh họ thụ, chính là ông bang chủ kia kìa. Nick kia là nick clone còn nick chính cũng đại thần ghê lắm. Ông này thích thụ rất sớm, tìm cách tán này tán nọ kiểu cũng trẻ trâu. VD như đi kiếm map vừa hiếm vừa đẹp để chụp ảnh, chết đi chết lại cả ngày mà lúc thụ đến thì toàn: tình cờ đi qua, tình cờ nhảy lên nên thấy = )))) Ncl truyện đáng yêu, nhẹ nhàng, hài hước, đọc giải trí rất tốt. Đề cử nhé. *** Việt Nhiên ngồi trên ghế, trầm mặc nhìn bác sĩ. Bác sĩ trước mặt cầm đơn xét nghiệm của cậu, đã suy tư đủ năm phút đồng hồ, tâm tư dường như đã bay đến một thế giới khác vậy. Phút thứ sáu, bác sĩ thả tờ giấy xuống, rốt cuộc nhìn về phía cậu. Việt Nhiên nói: “Tình huống của tôi đến cùng là như thế nào ạ?” Bác sĩ đẩy đẩy kính mắt trên mũi, tiếp tục nhìn cậu. Việt Nhiên luôn cảm thấy ánh mắt kia có chút thương hại, hỏi: “Tôi mắc phải bệnh nan y sao?” Bác sĩ nói: “Không có.” Việt Nhiên nói: “Tôi thật ra chính là Alpha hả?” Bác sĩ nói: “Không phải.” Việt Nhiên nói: “Vậy tôi…” Bác sĩ ngăn cản tư duy đang bay bổng của cậu, nói rằng: “Cậu không bị bệnh, rất khỏe mạnh.” Việt Nhiên nói: “Nếu tôi không bị bệnh, vậy còn phải tới nơi này à?” “Cậu chỉ là tin tức tố có chút đặc biệt, có thể là một loại biến dị, mà bản thân không thành vấn đề gì cả,” bác sĩ tìm từ một phen, “Tôi cho cậu một ví dụ này, cậu xem mấy con mèo đều thích cây bạc hà mèo, tuy rằng nhân loại không cảm thấy mùi vị đó câu nhân, nhưng cũng không có thể bởi vì như thế mà nói cây bạc hà mèo có vấn đề.” *cây bạc hà mèo (猫薄荷/catnip): có tác dụng ổn định dạ dày, an thần, kích thích tiết mồ hôi làm giảm sốt, bọn boss rất thích =)) Việt Nhiên yên lặng rồi mới phản ứng một chút: “Ý của ngài là…” Bác sĩ “ừ” một tiếng, đánh giá Omega trước mắt. Thiếu niên này cốt cách tinh tế, người mặc T-shirt nhạt màu và quần bò, thập phần sạch sẽ thanh tú, khi nhìn kỹ, ngũ quan này thậm chí có thể dùng từ đẹp đẽ để hình dung, một Omega có nét đặc trưng hết sức rõ ràng. Nhưng mà… Ánh mắt của hắn càng thương hại: “Ngày cậu tới xét nghiệm ấy, chúng tôi dùng tin tức tố của cậu vốn để làm một thí nghiệm, trong bệnh viện còn Alpha chưa được ghép thành đôi, vô luận bác sĩ hay bệnh nhân nào cũng rất bài xích đối với tin tức tố của cậu, chúng tôi cứ tưởng rằng tuyến thể xảy ra vấn đề, nhưng kết quả xét nghiệm chứng minh cậu rất khỏe mạnh.” Việt Nhiên: “…” Bác sĩ nói: “Cậu yên tâm, phản ứng bài xích chỉ xuất hiện trên người Alpha, Beta và Omega cũng sẽ không bài xích cậu.” “Tôi đây đã sớm biết,” Việt Nhiên đáp, “Nói chung các người không có phương pháp trị, đúng không?” Bác sĩ nói: “Nó không phải là bệnh, chỉ có thể tính là nét sai biệt của một cá thể mà thôi.” Việt Nhiên đứng lên: “Vâng, tôi biết rồi.” Bác sĩ lo lắng cậu sẽ nghĩ không thông, cùng cậu đi ra ngoài, khuyên nhủ: “Kỳ thực trong nhóm Beta cũng có rất nhiều người ưu tú, không ai quy định Omega nhất định phải tìm Alpha cả.” Việt Nhiên nói: “Tôi hiểu.”   Mời các bạn đón đọc Tin Tức Tố Biến Dị của tác giả Nhất Thế Hoa Thường.
Đọc Thầm (Mặc Độc)
Đây là bộ đam mỹ khiến mình khâm phục khả năng viết truyện logic của Priest nhất. Những vụ án rất hay, tuyến tình cảm của nhân vật chính ổn và nhân vật phụ thì có nhiều cái đáng nói lắm. Đọc xong Đọc thầm của Priest, mình có đọc thêm một bộ đam mỹ phá án khác (được các bạn đề cử đọc), kết quả là không nuốt nổi, cố đọc xong và thấy đúng là phí thời gian. Công: Lạc Văn Chu, thụ: Phí Độ. Phải viết trước chứ truyện của Priest nhiều người hay nhầm lẫn công thụ lắm. Lúc đọc Đọc thầm mình đang ở trong giai đoạn chán đọc đam mỹ. Những bộ đam mỹ ngày nay chẳng có bộ nào hay ho nổi bật cả, tuyến tình cảm khá là nhàm chán, thấy Đọc thầm no.1 top đam mỹ và còn là truyện phá án thì mình mới đọc xem sao. Đọc thầm không hề làm mình thất vọng. Có thể Đọc thầm không có một chương mở đầu quá xuất sắc, quá kinh ngạc, quá bùng bổ khiến người đọc có cảm giác nhất định phải đọc tiếp, nhưng cũng đủ gây tò mò để người ta đọc tiếp (ít nhất là muốn đọc tiếp cho xong vụ án thứ nhất). Vụ án của Đọc thầm là án lồng án, cực kì rắc rối phức tạp và liên quan đến hằng hà vô số người, nhưng mình thấy đọc vẫn có thể hiểu được. Xong mỗi vụ án “đọc thầm” sẽ có một phần “đọc to” để kết thúc vụ án. Nhưng vì là án lồng án, nên sẽ có nhiều chi tiết trong những vụ án “đọc thầm” đó không được làm sáng tỏ, vậy nên càng đọc người ta mới càng cảm thấy hút vào, mới càng tò mò. Cách tác giả chuyển giữa hai vụ án cũng rất hấp dẫn và thú vị, dẫn mở rất hay. Từng vụ án “đọc thầm” được một thế lực nào đó dẫn đến phần kết “đọc to”. Mình cũng không biết phải nói thế nào, phá được những vụ án lớn, nhưng lại mở ra vết thương cũ, trong đó đều là nước mắt và đau thương… Về công thụ của chúng ta có rất nhiều thứ để nói, nhưng trong các bộ truyện của Priest thì thụ luôn luôn có nhiều chuyện để nói hơn công. Phí Độ là con nhà giàu, mới hơn 20 tuổi đã lên làm chủ tịch của một công ty lớn. Cha Phí Độ là một tên biến thái giả vờ làm người đạo mạo, lấy mẹ Phí Độ để chiếm gia tài. Sau khi lấy xong thì hành hạ mẹ Phí Độ đến trầm cảm, cho rằng Phí Độ mang dòng máu yếu đuối, không sạch sẽ nên bắt đầu huấn luyện tinh thần Phí Độ một cách tàn nhẫn: giết mèo con, chó con, bắt xem những cảnh máu me bạo lực, còn lấy mẹ Phí Độ ra để huấn luyện Phí Độ nữa. Một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy thì tâm lý sẽ méo mó đến mức nào, mà Phí Độ còn rất yêu thương mẹ mình. Vậy nên Phí Độ trở thành một kẻ có thiên phú phạm tội. Năm 14 tuổi, mẹ Phí Độ tự tử, sau đó cha Phí Độ cũng gặp tai nạn thành người thực vật. Phí Độ làm chủ tịch công ty của cha mình. Lạc Văn Chu là con nhà quan chức. Cuộc đời anh cũng chẳng có gì để kể lắm, tóm lại là không ly kì như Phí Độ đâu, bố mẹ khoẻ mạnh tuổi thơ lành mạnh. Lúc mới vào làm cảnh sát có chút nhàm chán vì toàn bị phái đi làm mấy nhiệm vụ như bắt trộm, tìm chìa khoá vân vân, vụ án lớn duy nhất lúc Lạc Văn Chu mới vào làm ở cảnh sát chính là vụ tự tử của mẹ Phí Độ. Đó cũng là lúc 2 nhân vật chính gặp nhau. Nhưng lúc đó Lạc Văn Chu mới là thanh niên 20 tuổi tràn đầy kiêu ngạo nhiệt huyết nên bị Phí Độ ghét. Bên cạnh Lạc Văn Chu là Đào Nhiên (người Lạc Văn Chu thầm thích), cũng mới vào làm cảnh sát như Lạc Văn Chu, nhưng hiển nhiên Đào Nhiên tính cách mềm mỏng hơn nhiều, nên sau này Phí Độ lớn lên thích Đào Nhiên. Đúng vậy, mở đầu câu chuyện, công thụ chính là tình địch của nhau. Đau lòng hơn nữa, người mà 2 kẻ này thích lại là trai thẳng. Thực lòng mà nói, theo mình thấy, với Lạc Văn Chu thì Đào Nhiên là mối tình đơn phương đầy nuối tiếc chứ không phải là yêu sâu đậm gì. Còn với Phí Độ thì chắc hắn cũng chỉ thích Đào Nhiên vì đã chăm sóc mình trong quãng thời gian khó khăn nhất, thích như kiểu hơn anh trai chút chút, quả thực cũng khó lòng mà nói Phí Độ yêu Đào Nhiên được. Sau khi Đào Nhiên tuyên bố đi xem mắt thì 2 kẻ được xem như tình địch của nhau mới hoà hoãn lại, bắt đầu thấy tên đối thủ kia cũng kha khá vừa mắt mới chết. Tình cảm cứ thế phát triển thôi. Về phá án, dường như suy luận của Phí Độ tài tình hơn những người trong cảnh sát một chút. Cái này cũng hợp lý, vì hắn có tâm lý của một tên tội phạm, tất nhiên phải hiểu tội phạm hơn là cảnh sát rồi. Nhờ Phí Độ mà nhóm Lạc Văn Chu đã bớt được bao nhiêu thời gian để phá án luôn ấy. Các vụ án đều cực kì thương tâm, đọc một lần mình chẳng bao giờ muốn đọc lại nữa, chỉ dám đọc mấy phần đọc to hoặc những phần đối thoại, gặp nhau của 2 nhân vật chính và về con mèo Lạc Một Nồi của Lạc Văn Chu thôi. Các nhân vật phụ cũng được tác giả xây dựng khá tốt, nhưng để lại ấn tượng với mình chỉ có vài người thôi. Đào Nhiên, Lang Kiều, Tiêu Hải Dương là các nhân vật phụ xuất hiện nhiều nhất thì cũng tàm tạm, không có gì quá ấn tượng. Mình có ấn tượng về những nạn nhân trong các vụ án hơn. Chẳng hạn mẹ của nạn nhân vụ án thứ nhất là một bà mẹ đúng nghĩa, mắc bệnh không thể làm việc, già rồi chẳng còn mong chờ gì ngoài đứa con nhưng niềm hy vọng duy nhất lại tắt mất, sẵn sàng nhảy từ trên toà nhà cao tầng nhất để tìm lại công lý cho con. Có thể bà không có học vấn gì nhiều, có thể bà quá dễ bị lừa trong các xã hội đầy rẫy lừa lọc này nhưng tình thương của bà là vô tận. Hung thủ vụ án thứ nhất là một kẻ táng tận lương tâm, tâm lý cũng méo mó, mình chẳng có tội nghiệp cảm thông gì ở đây cả. Mình chỉ ấn tượng về gia đình của hắn: một gia đình cha mẹ con cái đều khuyết tật, chỉ có hắn là bình thường, hắn cố gắng học giỏi nhưng gia đình lại là gánh nặng của hắn, như đỉa hút máu. Mình chỉ thấy cha mẹ trong gia đình ấy đúng là đáng trách, nhà đã nghèo còn sinh nhiều con dù sinh ra toàn khuyết tật, cái tư tưởng sinh nhiều con để con giúp đỡ mình quả là không còn gì để nói. Còn nhiều nhân vật khác nữa, thường thì mỗi vụ án đều đào ra rất nhiều kẻ đáng ghê tởm. Cái chết khiến mình uất ức và thương tâm nhất là Tiểu Vũ, còn là chết dưới tay cô gái mà Tiểu Vũ vẫn luôn xem là đứa em bé bỏng của mình. Cô gái đó quá ngây thơ, quá hận thù dẫn đến mù quáng. Cô có đáng thương không? Mình nghĩ là có, nhưng đáng hận hơn vì đã tự tay lừa những người anh đã giúp gia đình mình, rồi tự tay giết Tiểu Vũ. Cô gái ấy sẽ phải ăn năn cả đời. Còn Phạm Tư Viễn – boss một phe phản diện trong truyện – cũng có kết thúc khiến người ta hả hê lắm. Quên đi người mình nhớ thương như thế nào, đến cuối cùng muốn nhìn một tấm ảnh cũng không được. Những kẻ dưới tay Phạm Tư Viễn là những kẻ rất đáng hận. Có thể họ đã mất đi người quan trọng của mình, có thể họ ra tay giết những hung thủ mà cảnh sát không bắt được, nhưng cũng chính họ trơ mắt nhìn hoặc tự tay đẩy những người vô tội khác vào cảnh như mình để bắt được hung thủ. Nói chính ra thì họ và kẻ thù của họ cũng chẳng khác gì nhau. Phe phản diện còn lại thì cũng bại trận. Những tên đầu sỏ có một tuổi thơ bất hạnh, dẫn đến tâm lý méo mó, gây ra những vụ án kinh tởm. Ít ra câu chuyện cũng đã kết thúc viên mãn, những kẻ đáng trả giá thì đều phải trả giá, nhưng những vết thương trong lòng gia đình nạn nhân thì chẳng bao giờ lành lại được. Trong Đọc thầm vì vụ án quá hay nên mình có phần xem nhẹ tình cảm giữa hai nhân vật chính, nhưng cũng khá là hay đó. Tuy nhiên, vẫn theo phong cách của Priest thì thụ luôn là kẻ lãnh đạm hơn trong tình yêu, dù thụ có tính cách như thế nào thì đọc truyện của Priest, mình luôn có cảm giác công yêu nhiều hơn.  Đọc “Đọc thầm” mình hiểu vì sao Ma đạo tổ sư lại không được no.1 mặc dù Ma đạo cũng rất xuất sắc. Một phần chắc chắn là do fan của Priest đông rồi, nhưng một phần cũng là do Đọc thầm khá là toàn vẹn cả tình tiết lẫn tình cảm, còn Ma đạo tổ sư phần tình tiết vẫn chưa được chặt chẽ lắm và còn nhiều lỗ hổng tác giả không chịu lấp. Đánh giá: 9,75/10 *** Thì là mà, nhờ quả fake trailer của nhóm Cửu Nhậm, Sút đã nhảy hố Đọc Thầm của P đại đại. Tui cũng không chắc đây là review, có lẽ chỉ là giới thiệu qua loa thôi. Vì tui review là phải spoil toàn bộ nội dung, mà trinh thám spoil nội dung thì còn gì để đọc nữa đâu = ))))))) Nói thực là, tui kén đọc đam mỹ dữ lắm, vì thế để tui không chê bộ nào thì quả là rất khó. Truyện của Priest hầu như tui không thích, trừ bộ này. Ấn tượng rõ nhất khi đọc, đó là bạn cảm giác không phải đang đọc tiểu thuyết, mà là đang đọc một kịch bản phim hoàn chỉnh. Từng hành động, biểu cảm, suy nghĩ nhân vật, khung cảnh, bối cảnh, thời gian, đều được đặc tả. Trong đầu bạn giống như hiện ra một thước phim sống động như thật vậy. Mà Sút thì khoái xem phim hình sự tâm lý lắm. Các vụ án thì không thể nói là mới mẻ tinh vi thế này thế nọ, nhưng chí ít cũng có tính chất xã hội. Vụ thứ hai còn là về việc xâm hại các bé gái, một đề tài nhạy cảm đang làm mưa làm gió giới truyền thông VN. Kiểu phá án trong này khá truyền thống, tức là đi tìm hiểu quan hệ xã hội của người chết, lấy lời khai, tìm nghi phạm, v.v, đúng chất phim hình sự Hàn Quốc – Trung Quốc thời buổi bây giờ. Nhân vật chính không thần thánh kiểu Sherlock Holmes, dưới áp lực vẫn có thể suy luận từ bờ bên này sang bờ bên kia đại dương = )))))) Và điều Sút thích nhất trong này, chính là hình tượng nhân vật Phí Độ. (Đc rùi tui công nhận mình là team sủng thụ, nhg Phí tổng đúng là một tiểu thụ đặc biệt). Cậu ta có nhà có xe, có tiền đồ, có các mối quan hệ. Thực chất cậu ta chỉ cần tiếp tục bước đi trên con đường tương lai sáng lạn, tại sao cứ phải lao đầu vào hiểm nguy? Theo cảm nhận của tui, con người của Phí Độ được làm nên từ những gì gọi là “mâu thuẫn”. FANART (THỂ HIỆN RẤT RÕ MỘT TẦNG ẨN GIẤU CỦA TIỂU PHÍ) Dưới vỏ bọc hào nhoáng ấy, là một đứa trẻ có tuổi thơ bất hạnh. Sau khi diễn tròn vai một cậu ấm hoa hoa công tử, về đến nhà, cậu ta lại tự đặt mình lên ghế điện, kích thích não bộ cố nhớ lại thảm kịch 7 năm trước. Cậu ta ngả ngớn, cợt nhả, theo lời của Lạc Văn Chu là: chỉ cần cho cậu ta cái kính viễn vọng, cậu ta có thể dùng ánh mắt tốc váy Hằng Nga; khiến người khác nhìn vào chỉ muốn đập cậu ta một trận. Nhưng cậu ấy nhìn thấy máu là sẽ nôn tới độ mất nước, thỉnh thoảng tụt huyết áp tới bủn rủn tay chân, theo lời của Lạc Văn Chu là: giống một chiếc bình sứ đặt trong lồng kính mà vẫn còn lo nó vỡ. Cậu ấy có thể mặt không đổi sắc nói chuyện giường chiếu, nhưng nếu bạn dịu dàng hôn trán cậu ấy, cậu ấy sẽ lộ ra vẻ mặt ngây ngốc như lần đầu thấy chân tình. Đôi khi độc giả bị cuốn vào dòng suy luận triết lý của cậu mà quên mất, à, thì ra cậu ta mới 21 tuổi thôi, vẫn còn nhiều điểm khả ái lắm. Thế nhưng một người trẻ như vậy, tại sao lại hiểu về tội ác giống như chính bản thân từng trải qua? Đó chính là cái “mâu thuẫn” của cậu ấy. Cậu như một người ở trong tòa thành đóng kín, bốn phía đều là tường đồng vách sắt, chỉ chừa một cái cửa sổ trong suốt, từ đó lẳng lặng nhìn ra phía ngoài, nhất định phải lặng lẽ không tiếng động, mới có thể khiến cậu dè dặt mở ra một khe nhỏ của cửa sổ. (Trích chương 11) Bao quanh cậu ta là một vỏ bọc vô hình, bạn có vươn tay ra cả nửa ngày cậu ta cũng sẽ không vì thương xót bạn mà cũng vươn tay nắm lấy bạn. Nhưng nếu bạn chịu khó dùng bạo lực đập tan cái vỏ bọc ấy và lôi cậu ta đến bên mình, cậu ta sẽ không ngần ngại ôm chầm lấy bạn như ôm phao cứu sinh. Và người đủ bạo lực để phá vỡ cái vỏ bọc ấy chính là Lạc Văn Chu. Mỗi lần Lạc và Phí đấu khẩu là tui lại cười đến không ngậm miệng lại được = ))))) Phải công nhận là tác giả viết mấy đoạn hội thoại rõ là hài hước. Lạc: “Có kị ăn cái gì không?” Phí: “Có —— tôi không ăn hành lá sống, không ăn tỏi chín, gừng hấp cũng không ăn, không ăn chua, không ăn cay, không ăn mỡ lợn, không ăn cọng thực vật, không ăn cà tím và cà chua có vỏ, không ăn động vật từ đầu gối trở xuống, từ cổ trở lên, không ăn nội tạng.” Lạc: “. . .” Phí: “Còn cả không ăn lòng đỏ trứng chín quá, đậu hũ nước chát quá. . . À, đậu bìa thì còn có thể chấp nhận được.” Lạc: (nghĩ thầm) Vậy mi cút ra ngoài ăn cớt đi!!! = ))))))))))))))))) Thế rồi anh Lạc vẫn chọn tới chọn lui thức ăn cho tiểu Phí, kén ăn gì mà còn hơn cả tiểu thư khuê các, thậm chí ăn tôm cũng ngại bóc vỏ. Tuy trong lòng anh Lạc vẫn chửi rủa Phí Độ là tại sao sống đến giờ còn chưa có ai bóp chết mi, nhưng bên ngoài thì vẫn rất ngoan ngoãn ngồi bóc vỏ tôm hầu hạ người ta = ))))) Quá trình phát triển từ tình địch thành tình nhân của họ cũng khá thuận lý thành chương, không nhanh không chậm, trải dài suốt hơn một trăm tám chục chương. Thực sự là khá đáng yêu
Bất Báo
Trong năm đó thì Triệu Trạch có những tài năng gì ưu tú thì hắn đã bộc lộ ra hết để trong rất nhiều nhân tài cậu có thể hoàn thành tốt cuộc khảo sát của cấp trên mình một cách xuất sắc nhất. Mục đích cuối cùng của cậu là để được trở lại tổ chức với phong thái ung dung và được sự kính ngưỡng của vô số người. Rốt cuộc cậu ta làm sao mà hoàn thành được nhiệm vụ của mình đã trở thành đề tài nóng sốt để mọi người thảo luận, nhưng cuối cùng đó vẫn là một bí ẩn. Nhưng hai năm sau, khi công việc chính được chuyển dời qua khu chín, Thiệu Trạch lại cảm thấy báo ứng tới rồi. Cảnh Hạo mỉm cười, chữ từ kẽ răng thoát ra “Lâu rồi không gặp, hai năm qua không có lúc nào là tôi không nhớ đến em hết.” Thiệu Trạch chậm rãi uống một ngụm trà “Xin lỗi, gió lớn quá, tôi nghe không rõ.” *** Mình chưa thấy bộ nào thụ thông minh tài giỏi như bộ này, anh công cũng thuộc loại bá đạo ngầu lòi ra mà vẫn bị em nó xoay như chong chóng. Nội dung hắc bang đấu trí oánh nhau cực ổn, có nhiều tình tiết gây hài, nhưng cái làm mình ấn tượng nhất trong truyện là cảnh xôi thịt bảy ngày bảy đêm =))) ôi giời thể loại ABO mà lại, xôi thịt chất thôi rồi. Đặc biệt là với em thụ cường như này, đọc cảnh anh công đè được ẻm mà thấy thành tựu lắm, mừng thay cho anh công luôn =)) *** Thụ là một omega giả làm beta, tham gia thi tuyển vào tầng trung tâm của tổ chức. Vòng thi cuối: kiếm 8tr888 trong một tuần với 1000đ có sẵn. Thụ dùng tiền đi thăm dò tin tức rồi quyết định giả gái tham gia vào lễ kết hôn của gia chủ Lý gia. Tại đó, thụ gặp công, hai người tham gia vào một vụ cá cược: trong vòng nửa tháng, thụ làm công yêu thụ thì sẽ lấy đc 10tr đồng. Trong vòng nửa tháng đó, thụ làm đủ mọi cách để kiếm tiền nhưng bị công lấy hết =))))))))))) công yêu thụ mà ko nói, sợ nói rồi thụ lấy đc tiền thì bỏ đi mất. Cuối cùng, thụ lừa tiền cha hôn thê của công, ôm tiền trốn =))))))))))) Hai năm sau, thụ đã làm trên tầng trung tâm tổ chức, thân phận thật là con ông chủ tổ chức. Ba thụ biết đc chuyện của hai người nên cho thụ qua khu của công quản lý công việc mới (mang tiếng quản lý nhưng thực ra là bán con trá hình =)))))))))))) Hai người gặp lại nhau, công từ thái độ lãnh đam chuyển sang nhiệt tình theo đuổi thụ nên thụ không tin =)))))))))))) nhưng cuối cùng cũng dụ đc thụ về nhà mình (sau khi dùng đủ trò mèo =))))))))) Thụ phải giải quyết công việc cá nhân, bị thương chảy nhiều máu làm lộ ra chất dẫn dụ omega và thân phận thật của mình (bí mật!!!). Do chất dẫn dụ bị che dấu quá lâu nên khi bị lộ ra trực tiếp dẫn tới kì phát tình, nhưng ko thể đánh dấu liền vì có thể nguy hiểm đến tính mạng. Sau một khoảng tgian ngắn, thụ tiến vào kì phát tình và được (tất nhiên) công đánh dấu, 7 ngày lận nha~~~ Công và thụ tìm cách giết Thiệu Tu Dung – cậu của thụ. Là người luôn muốn bắt thụ lấy tuyến omega. Ông này thương ba của thụ nên tìm mọi cách thu hút sự chú ý và muốn bắt cha thụ về ở với mình. Nhờ sự ra mặt của ông ngoại thụ, ba thụ và Thiệu Tu Dung ở với nhau nửa tháng, ba thụ chỉ yêu mẹ thụ nên ko chấp nhận TTD còn TTD quá cố chấp nên tìm cách tự sát chung với ba thụ + công + thụ. Mọi người đều được cứu sống, TTD bị thôi miên cho quên đi tình cảm với ba thụ. Sau khi vết thương lành, công thụ tổ chức đám cưới _________________________ Nhận xét cá nhân: Thể loại truyện là ABO, thụ O công A nhưng thụ rất mạnh mẽ, thông minh. Bản thân mình rất thụ như vậy, công thì đủ ôn nhu với thụ, đủ quyết đoán với những quyết định, đủ lãnh đam với những người cần phải lãnh đạm. Mặc dù công yêu thụ từ bé nhưng khi gặp lại, công hoàn toàn yêu chính con người thụ chứ ko phải hình bóng giả tạo trong quá khứ. Chuyện tình cảm hai người ko phải quá chậm, cũng ko quá nhanh mà nó đến một cách rất tự nhiên, ko gò bó, ép buộc nhưng lại gắn bó một cách sâu sắc. Trái với chuyện tình của công và thụ thì tình yêu đơn phương của TTD rất day dứt đau khổ. dẫu biết yêu đơn phương lúc nào cũng khổ mà cái người ấy lại chính là em rể của mình. Tôi nhớ ông từng nói đại loại rằng: Nếu Tiểu Nhu (mẹ của tiểu thụ) còn sống ông đã ko làm tới mức như vậy, nhưng tại sao Tiểu Nhu lại chết. Đúng vậy, nếu bà ấy ko chết thì có lẽ ông và Cố Tiêu vẫn là bạn tốt, có lẽ quan hệ của ông với cháu mình ko phải là ngươi sống ta chết,… Tới khi bị thôi miên quên mất tình cảm ấy rồi, ông lai “cảm thấy… dường như mình đã chết đi.” Truyện khá là hài hước, rất thích hợp cho những bạn muốn đọc truyện sâu sắc, chú ý vào nội dung tình tiết. Truyện khá dài (78 chương) nhưng khi đã bắt đầu đọc rồi là không thể nào dứt ra giữa chừng được cộng thêm một bản edit quá mượt của editor. Bảo đảm rằng bạn sẽ không hối hận đâu. TRUYỆN NÊN ĐỌC *** Văn án: Năm đó, Thiệu Trạch bộc lộ hết tài năng trong rất nhiều nhân tài, hoàn thành khảo hạch của cấp trên một cách hoàn hảo, rồi trở lại tổ chức với phong thái tao nhã mà không bị thương chút nào, nhận được sự sùng bái kính trọng của vô số người. Rốt cuộc cậu ta làm sao mà hoàn thành được nhiệm vụ của mình đã trở thành đề tài nóng sốt để mọi người thảo luận, nhưng cuối cùng đó vẫn là một bí ẩn. Nhưng hai năm sau, khi công việc chính được chuyển dời qua khu chín, Thiệu Trạch lại cảm thấy báo ứng tới rồi. Cảnh Hạo mỉm cười, chữ từ kẽ răng thoát ra “Lâu rồi không gặp, hai năm qua không có lúc nào là tôi không nhớ đến em hết.” Cái tên Nhất Thế Hoa Thường quả thực luôn gây cho mình thiện cảm và niềm tin tưởng, chỉ cần đọc văn án và phần giới thiệu ưng ý thì chắc chắn đó sẽ là một câu chuyện thú vị. Và … niềm tin của mình không hề sai. Gặp gỡ tác giả qua bộ truyện “Thế giới này điên rồi”, đến bây giờ khi đến với bộ truyện thứ hai là “Bất báo” vẫn đưa mình đến nhiều cảm xúc để lập tức viết review ngay. Lấy bối cảnh của thế giới ABO, khi khái niệm quốc gia dần trở nên mờ nhạt. Chiến tranh giành quyền lực nổi lên liên miên, các nước nhỏ buộc lòng phải liên kết để chống lại sự chi phối của nước lớn, việc kinh doanh vũ khí dần ăn nên làm ra, và thế giới ngầm nổi lên, những tập đoàn kinh doanh đứng sau hình dáng của chính trị mới là người chi phối thực sự. Thế giới được chia thành các khu từ khu 1 đến khu 12. Truyện bắt đầu bằng cuộc khảo sát thành viên mới của tập đoàn tình báo DR. Ở đó, khi các thí sinh dốc sức để đi đến đích cuối cùng, trong một cuộc thi tàn khốc đến nỗi mà tỉ lệ loại mỗi vòng là 90%, đồng nghĩa với việc chỉ có 1 người được chọn, thì Thiệu Trạch lại hoàn toàn nhởn nhơ, phong thái ung dung không màng. Xem thử xem nhiệm vụ cuối cùng biến thái cỡ nào nhé, ấy vậy mà Thiệu Trạch vẫn “bình chân như vại”. *** (Trích đoạn) “Không có vũ khí, không có thân phận, trong vòng một tuần, với một ngàn đồng phí sinh hoạt để kiếm tám triệu tám trăm tám mươi ngàn đồng.” “Chúng tôi sẽ không cung cấp vũ khí, nếu cần thì phải tự tìm cách chuẩn bị, không có thân phận nghĩa là toàn bộ thân phận hiện nay ở tổ chức của các cậu đều bị xóa bỏ, hơn nữa chúng tôi sẽ không cung cấp các giấy tờ khác.” Mọi người trầm mặc, ý tứ chính là biến họ thành người không có hộ tịch, ngay cả khách sạn cũng không ở được, vậy họ phải đi đâu? Ngủ dưới gầm cầu sao? “Còn ba việc phải chú ý.” Vị giám khảo nói “Thứ nhất, tám triệu tám trăm tám mươi ngàn đồng tiền mặt, thứ hai nhất định phải do người ta tự nguyện cho, thứ ba, không được tới sòng bạc kiếm.” Một nhiệm vụ biến thái với độ khó cao đến bất ngờ như vậy, ấy thế mà Thiệu Trạch đã có thể ung dung thực hiện thành công, trên mình không mảy may mang theo một vết thương nào, đã vậy cũng không chịu một chút khổ cục. Bộ dáng lúc nào cũng giữ vẻ ung dung, bình tĩnh, thực khiến người khác tức chết! Vậy anh ta đã làm cách nào? Nếu bạn tò mò thì hãy mau mau mở truyện ra đọc đi nè, bạn sẽ thấy được đủ đầy những chiêu trò mánh khóe cao tay, kĩ năng hạng nhất và đầu óc thông minh có thể tính toán xa hàng trăm cây số của Thiệu Trạch. Nhưng Đó chỉ mới là phần mở màn của câu chuyện. Có một câu nói rất hay rằng “Người ta thường nghĩ rằng không có quả báo bởi vì quả báo thường đến muộn”. Chiến thắng cuộc khảo sát quá vẻ vang, Thiệu Trạch không biết rằng tương lai với đầy những biến cố, những khúc ngoặt không ngờ sẽ quyết định cuộc đời cậu vẫn đang chờ ở phía trước! Câu chuyện này ấn tượng ở chỗ Thứ 1, bạn có biết trò chơi mở một chiếc hộp to ra có một chiếc hộp nhỏ bên trong, rồi lại một chiếc hộp nhỏ bên trong, rồi lại một chiếc hộp nhỏ bên trong … cứ thế khiến người ta phải tò mò mà đi đến cuối không. Tác giả cũng đặt ra một bí mật lớn, được che đậy bằng rất nhiều chiếc hộp to khác, mà đến khi bạn nghĩ đã mở được nó rồi, tác giả sẽ ha ha mà trêu bạn “chưa đúng đâu cưng” Thứ 2, giọng văn hài hước đúng chất Nhất Thế Hoa Thường. Thật ra có rất nhiều tác giả có phong cách hài hước và mình cũng từng review nhiều rồi, nhưng mỗi tác giả lại có một nét riêng. Sự hài hước của Nhất Thế Hoa Thường là những điều trái tự nhiên nhưng không đơn giản chỉ có thế. Đằng sau sự hài hước sẽ luôn có một hàm nghĩa nào đó, một lợi thế nào đó mà phải đọc ta mới biết được. Tác giả tạo ra những con người vừa điên, vừa tỉnh, khó lòng đoán được Thứ 3, cách miêu tả tình cảm ngọt như mía lùi. Dù điên đấy, gây cấn đấy, hài hước đấy, nhưng chất tình trong truyện vẫn rất đậm đà. Sự thân mật, sự ý lại của họ dành cho nhau luôn khiến trái tim đọc giả thổn thức. Vì nhân vật Thiệu Trạch được xây dựng quá mạnh mẽ, quá tài năng, nên mỗi khi thấy anh như chim nhỏ nép bên người mình yêu liền gây ra hiệu ứng cảm động. Thậm chí, mình đã nghĩ mình bị lây mất sự biến thái của tác giả rồi, khi mà nghĩ đến cảnh một Thiệu Trạch cường như thế bị chinh phục bỗng cảm thấy thất hưng phấn và chờ đợi. Thứ 4, nhân vật chính thụ siêu cường, công cũng không kém cạnh đáng để bảo vệ thụ, rất nhiều nhân vật phụ nhưng ai cũng có màu sắc riêng của mình, ai cũng sẽ để lại cho người đọc ấn tượng riêng biệt. Thứ 5, xôi thịt chất lượng đã được kiểm duyệt an toàn thực phẩm Cuối cùng, đây là một câu chuyện ngọt ngào, và kết thúc của nó cũng sẽ rất ngọt ngào, ít nhất là kết cục tốt đẹp cho tất cả mọi người. Chúc bạn đọc truyện vui nhé!   Mời các bạn đón đọc Bất Báo của tác giả Nhất Thế Hoa Thường.
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Sau một trận nổ, Du Tiểu Mặc bỗng chốc trờ thành đệ tử dưới danh của phái Thiên Tâm, hơn nữa tư chất rất kém. Ngay lúc hắn chuẩn bị thích ứng với hoàn cảnh, hắn nghe được một tin dữ, nếu như trong vòng nửa năm không thể luyện chế ra thành phẩm đã được chỉ định và trở thành đệ tử chính thức của phái Thiên Tâm, hắn sẽ bị đuổi khỏi phái… Vì thế, Du Tiểu Mặc đang cố gắng kiếm tiền để gặp tên Lăng Tiêu khoác da người, về sau hắn mới sững sờ nhận ra, tên này thật sự khoác một lớp da người… Thuộc tính của Lăng Tiêu: giả nhân giả nghĩa, phúc hắc. *** Du Tiểu Mặc sau khi bị tai nạn tan xác liền xuyên đến một thế giới khác mà tại đây con người có những khả năng siêu phàm, vượt trội về sức mạnh. Và điều đấy không thể ngăn cản được sự thật là em có tài phú hơn người, người ta tu luyện chân chính méo bằng em biết nửa tiếng trước. Rồi như định mệnh, anh công xuất thân từ phố đại gia xuống xóm nhà lá tìm người liền thấy hứng thú với em. Và sau đấy thì khỏi đoán, em chính là X-men mà anh đang cần tìm. Sau đấy thì hai đứa hai thiên phú trời ban thống trị từ ngõ này đến phường kia, cứ thằng nào khoẻ hay con ông cháu bà không thành bạn thì cũng có ân tình cần đáp, thằng nào phản diện ấy hả, khoẻ đến mấy thì cứ đợi chục chương là cũng phải chết thôi. Cả một bộ truyện dài đều nói về quá trình hai đứa phấn đấu từ tổ trưởng khu phố đến chủ tịch thành phố và cuối cùng đã thành công giành vị trí chủ tịch nước thống trị thế giới. Sau đây là một ít về thân thế của hai đứa. Du Tiểu Mặc sinh tại trái đất, vi diệu là ở đây cũng có những người tu chân các thứ [Xin đừng hoang mang mình có phải người trái đất không :]]] Gia tộc em chính là một thế lực lớn TẠI TRÁI ĐẤT về phương diện này. Lúc em sinh ra thì phụ huynh phát hiện em không có thiên phú vì mấy cái thử nghiệm rởm đời dẫn đến em méo biết đến cái gì mà chết tức tưởi và cuộc đời quay 180 độ sang màu hồng rực rỡ [Tác giả tuyệt đối không rủ rê tự vẫn :]]] Sau đấy thì như đã nói, em như một vị thần và trèo lên đỉnh thế giới. Còn về Lăng Tiêu thì từ lúc sinh ra đã éo le, mẹ anh thực ra không phải mẹ anh, bố anh không hoàn toàn là bố anh. Vì nhiều lí do mà bố mẹ anh hợp tác với nhau để có được đứa con xuất chúng dị hợp tử như anh. Người chân chính mang thai anh và trao nốt cho anh phần còn thiếu để anh trở nên bá cmn đạo là..... bố thứ hai anh. Và với một hệ gen biến dị vô cùng phong phú Lăng Tiêu đã thành công trong công tác chọn giống và tiến hoá trở thành bá chủ thế giới. Quá trình thì xin được lược bỏ vì quá nhiều thứ lảm nhảm. Đọc truyện để biết thêm cái kết HE như thế nào. Đánh giá Khá. Có đôi khi hơi sa đà quá. Nhiều thứ lảm nhảm mà hoàn toàn có thể cắt bớt đi, thay vì làm phim Ấn Độ với mỗi cái hít thở cũng phải viết để truyện nó dài ngoằng ra như vậy. Bàn tay vàng cũng hơi vi diệu. Quá phân biệt đối xử, nhân vật phản diện được gây dựng hoành tráng như vậy mà đánh tầm 50 chương đã đi ngỏm củ tỏi. Mỗi đứa phản diện xuất hiện như một vị thần và sau khi hết đất liền bị đá khỏi sân khấu không thương tiếc, chưa kịp chào khán giả một câu liền đi khỏi màn hình. Bất mãn cuối, đây là con trai đó, ngưng bánh bèo. Càng về cuối lại càng bánh bèo là thế nào??!!! H đầu truyện rất nhàm, may mà về cuối đã ổn hơn nhiều, tiến triển tốt...... cắt ngắn H đi. *** Vừa đọc xong truyện này, bây h lại còn đúng 00:12 nữa chứ, mình muốn review luôn cho nóng. Thực sự thì mình bắt đầu nản ở tầm chương 250 nhưng mình lại chợt nghĩ lại mục đích mình bắt đầu đọc, chính là tìm một câu chuyện ấm áp hài hước ngọt ngào an ủi cho tâm hồn sau khi đọc một truyện hết sức nặng nề đau đớn nên mình lại tiếp tục. Và bởi vì mình đã không còn cái nhiệt huyết lúc mới đọc ngôn tình, lúc nào cũng sẵn sàng đọc những truyện dài đến cả 400, 500 chương nên con số 713 và 18 phiên ngoại thực sự là sự thử thách rất lớn. Vì truyện này mình nghĩ đã quá nổi tiếng quá kinh điển rồi nhỉ, công thụ quen nhau bên nhau yêu nhau rất tự nhiên và đáng yêu. Đoạn đầu truyện anh công rất thần bí, trí lực lại kinh người, bảo vệ em thụ không sai một chút nào. Sau đó là cả quá trình thu phục yêu thú và tiểu đệ cũng như đánh quái đánh háo hôi của 2 người, từng bước tạo nên 1 truyền thuyết. Điểm trừ của truyện là có vài chỗ hơi bị hở hoặc tác giả quên không làm sáng tỏ (cũng có thể tác giả làm mập mờ rồi nhưng mình vẫn không hiểu) ví dụ như rốt cuộc âm mưu của Lâm Tiếu là gì, đã làm gì mà khiến cho Lăng Tiêu lại thức dậy? Nhưng cũng chỉ là vài điểm nhỏ ở đấy thôi, tổng thể thì câu truyện vẫn rất hay, logic, có sức hút cao. Công lao lớn nhất ở đây chắc chắn là ở người edit rồi, edit rất hay rất thuần lại còn tự nhiên nhưng có điều mình băn khoăn mãi là về vấn đề giờ giấc. Bởi vì 1 canh giờ là 2 tiếng cho nên mình không biết canh giờ ở trong truyện là rốt cuộc là giờ chuẩn hay người edit của để vậy cho có phong thái cổ xưa và dễ hiểu. Còn một vấn đề nữa mình không biết là tại người edit hay nguyên tác tiếng Trung đã thế nhưng mà ngôn ngữ nói có hơi nhiều quá, nhiều đoạn cảm thấy thật hơi chối. Các cặp đôi phụ cũng rất đáng yêu, có điều tác giả chẳng chú tâm gì mấy, nuối tiếc nhất của mình là không được thấy đôi sư đồ Phó Thương Khung và Vệ Bạch chính thức từ ái đồ trở thành thê tử. Còn nữa, có một vấn đề chỉ nằm ở ngoại truyện, vấn đề này chính là nam phụ. Cũng vì một vài ảnh hưởng tâm lý trong cuộc sống hiện tại của mình và đặc biệt là sở thích cá nhân, mình có phần chướng mắt cái thứ tình cảm của em trai Tiểu Mặc dành cho Tiểu Mặc, cũng hơi chướng mắt cái cách đối xử và suy nghĩ của Tiểu Mặc về cái phần tình cảm không đơn thuần đấy. Đến bản thân em thụ còn thấy chột dạ khi nhắc đến mối quan hệ của em và em trai trước công thì chứng tỏ em thụ cũng đã có nhận thức về phần tình cảm ấy rồi nhưng mà thụ vẫn tình nguyện nghĩ rằng tình cảm ấy chỉ hơi đặc biệt hơn tình anh em chút xíu thôi. Nói thật thì khi thấy đoạn em trai Tiểu Mặc ghen với Lăng Tiêu mình còn thấy phẫn nộ và uất ức thay cho Lăng Tiêu. Nam phụ à, anh có quyền gì? Anh có quyền gì chứ? Mình lan man dài dòng về cái tiểu tiết này quá rồi, tốt xấu gì Lăng Tiêu cũng là chúa tể, cái phần tâm tư nhỏ nhoi lại còn vướng (cũng như chính là cái cớ để gần gũi) tầng quan hệ anh em này, sẽ giải quyết rất dễ dàng rồi. Nói chung thì bộ này rất hay và đáng đọc chỉ là nó có chút hơi dài quá. Mời các bạn đón đọc Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân của tác giả Doãn Gia.