Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Công Tắc Tình Yêu - Phỉ Ngã Tư Tồn

“Em chỉ muốn lắp trong tim một cái công tắc, như vậy khi nào em muốn yêu anh thì yêu, không muốn yêu anh, thì sẽ không yêu nữa.” Chu Diễn Chiếu từng khắc cho Chu Tiểu Manh một đôi giày gỗ, dưới đế ghi bốn chữ “trọn đời bên nhau”. Anh đã ở bên cô suốt những năm tháng tuổi thơ, cùng cô trèo cây chuồn ra ngoài chơi, đèo cô phóng xe như bay trên những con đường ở thành Nam Duyệt, thậm chí, còn định theo cô trốn ra nước ngoài, thoát khỏi vòng kiềm tỏa của cha mẹ để `trọn đời bên nhau`. Anh cũng đã giữ cô bên mình, để cô giương mắt nhìn anh quen biết, yêu đương, chung sống, rồi đính hôn với người con gái khác. Là yêu thương hay căm hận, là che chở hay giày vò, là không nỡ rời xa hay là sống không bằng chết, có lẽ chính hai người cũng không phân rõ được. Tình cảm ấy vô vọng mà cố chấp, điên cuồng mà yếu đuối như đóa hoa bừng nở giữa đêm đen, sẽ tan tác theo gió, hay sẽ kết thành trái độc? *** Thể loại: Hiện đại, ngược, SE Review written by Ngón chân cái của Yoochun --- Trong tác phẩm Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh, nhân vật nữ chính Triệu Mai từng nói: “ Thời còn trẻ chúng ta không hiểu thế nào là tình yêu. Lúc mới bước vào đời, tôi từng nghĩ tình yêu có thể vượt qua tất cả. Khi đó tôi không hề biết trên đời này còn tồn tại một sức mạnh gọi là số phận, chúng ta chỉ có thể chấp nhận mà không thể thay đổi” Câu chuyện tình yêu của Chu Tiểu Manh và Chu Diễn Chiếu chính là như vậy, họ thắng được bản thân, lại không tài nào vượt qua số phận.. Chu Tiểu Manh và mẹ bước vào nhà họ Chu sau khi cha cô qua đời, mẹ cô đi bước nữa, người đàn ông ấy chính là cha của Chu Diễn Chiếu, lúc đó cô mới hai tuổi. Thời gian đầu, lúc nào Chu Diễn Chiếu cũng chán ghét cô em gái của mình, bảo cô là đồ con hoang. Nhưng rồi sau một lần mẹ Chu Tiểu Manh đỡ chiếc bình sứ từ tay ông Chu Bân Lễ ném về phía Chu Diễn Chiếu, khiến bà phải đi bệnh viện may mười mấy mũi, thái độ của Chu Diễn Chiếu đối với hai mẹ con cô bắt đầu đổi khác.. Năm tháng qua đi, cậu bé Chu Diễn Chiếu ngày nào giờ đã trở thành một người thiếu niên sáng sủa cao ráo, mà cô em gái Chu Tiểu Manh cũng trở thành một người thiếu nữ xinh đẹp. Và ở độ tuổi đẹp nhất ấy, hai con người sớm chiều bên nhau đã nảy sinh một tình yêu vượt ra ngoài mọi khuôn phép. Chu Diễn Chiếu yêu Chu Tiểu Manh bằng một tình yêu nồng nàn sâu đậm Chu Tiểu Manh yêu Chu Diễn Chiếu bằng một tình yêu thiết tha không màng lí lẽ. Khi người ta còn trẻ, trong lòng luôn ấp ủ bao ảo mộng về tình yêu, tưởng rằng chỉ cần tìm được người thật lòng yêu mình, mà bản thân cũng yêu người đó. Thì có thể đời đời kiếp kiếp ở bên nhau. Nhưng thời gian trôi qua, chúng ta mới có thể nhận ra một sự thật đau lòng, đôi khi số phận trêu ngươi, khắc trước còn tình nồng ý đậm, giây sau đã trở mặt thành thù. Chu Tiểu Manh và Chu Diễn Chiếu quyết định bỏ nhà ra đi, đến Canada làm lại từ đầu. Hai người đến Bắc Kinh, chuẩn bị bước lên chuyến bay cuộc đời. Ai ngờ đâu sóng gió ập đến. Chu Diễn Chiếu nhận được điện thoại từ Tiểu Quang, người anh em giang hồ của anh, thông báo rằng cha anh bị tai nạn giao thông nghiêm trọng, mong anh về gấp. Vì không muốn Chu Tiểu Manh lo lắng, Chu Diễn Chiếu giấu đi mọi chuyện, bảo cô hãy đến Canada trước, anh sẽ sang sau. Chu Tiểu Manh ở lại Bắc Kinh hai ngày, lòng lo lắng khôn nguôi, không biết gia đình đã xảy ra chuyện gì, thế rồi quyết định hoãn chuyến bay, chờ Chu Diễn Chiếu. Đúng lúc đó, cô nhận được điện thoại từ anh, anh bảo cô mau quay về. Tiểu Manh đâu biết, ngay lúc này đây, cô đã vĩnh viễn không thể nào nhìn thấy Chu Diễn Chiếu dịu dàng mà cô yêu như trước nữa.. Lúc trở về thành phố Nam Duyệt, trở về ngôi nhà thân yêu nơi anh và cô lớn lên, Chu Tiểu Manh mới biết cha dượng của cô giờ đây nửa mê nửa tỉnh, trí nhớ và hồi ức bị đình trệ, quãng đời còn lại sẽ sống trong trạng thái như một đứa trẻ. Còn mẹ cô, mãi mãi nằm trên giường bệnh, mạng sống nương nhờ vào máy thở oxi, không bao giờ tỉnh lại. Đớn đau hơn cả, người đàn ông mà cô yêu nhất, nhìn cô bằng ánh mắt dành cho kẻ thù, và anh ta cũng chính là người gây ra tất cả thương tổn cho mẹ cô, bởi vì mẹ cô chính là tội phạm khiến cha dượng cô thành ra như bây giờ. Bà Diệp Tư Dung đã mướn một sát thủ bắn tỉa, một phát bắn vào đầu ông Chu Bân Lễ, Chu Diễn Chiếu cũng dùng một phát đạn đấy, trả lại vào đầu mẹ của người mình yêu nhất. n ân oán oán, vì đâu nên nỗi. Từ đó về sau, hai con người yêu nhau tha thiết lại phải sống bên nhau trong dằn vặt giữa yêu thương sâu sắc và đớn đau thù hận. Anh bắt cô phải sống bên anh, không được rời đi, giày vò cô khiến cô đau khổ. Cả câu chuyện dài, rất ít khi nhìn thấy Chu Diễn Chiếu thể hiện hành động yêu thương dành cho Tiểu Manh. Cho dù là lúc ân ái, cũng chỉ nói lên sự tức giận của anh và sự đau thương của cô. Họ gây bao vết thương cho nhau, làm đối phương đớn đau về cả thể xác lẫn tinh thần. Dù vậy, lại cho người khác cảm giác họ đang dùng cách ấy để nói cho đối phương biết tình yêu sâu đậm của mình cùng với sự bất lực vì không thể đường đường chính chính ở bên nhau, cùng nhau xây dựng hạnh phúc trọn đời Nhưng có một chi tiết, là đoạn đối thoại của Chu Diễn Chiếu và Tiểu Quang, khi biết người mình yêu đang gặp nguy hiểm, đại ca phía Tây – Tưởng Khánh Thành đe dọa sẽ làm hại đến Tiểu Manh, Chu Diễn Chiếu bảo “ Nếu người ta gửi đến một ngón tay của cô ấy, chắc tôi chỉ còn cách tự bắn vào đầu mình thôi, cậu cũng không muốn sự thể thành ra như thế phải không?”. Mấy năm trước, cô bạn gái của Chu Diễn Chiếu, tên Tô Bắc Bắc cũng từng bị bắt cóc nhằm đe dọa buộc Chu Diễn Chiếu xuất hiện, nhưng anh không đến, lũ bắt cóc cứ một ngày thì chặt hai ngón tay của Bắc Bắc gửi đến cho anh, mãi đến ngày thứ ba anh mới ra mặt, rút súng bắn chết cô bạn gái của mình. Con người Chu Diễn Chiếu chính là như vậy, ngoài bản thân ra không màng gì cả, vậy mà có một thứ anh ấy còn yêu hơn bản thân, chính là Chu Tiểu Manh, anh thà rút súng bắn vào đầu mình, cũng không nỡ nhìn thấy Chu Tiểu Manh mất đi một ngón tay. Ngoài anh ra, không ai được phép làm thương tổn người anh yêu. Có lẽ ngay từ lúc bắt, số phận đã sớm định đoạt hai con người này mãi mãi không thể bước chung đường, dẫu cho trái tim đập cùng một nhịp. Chu Tiểu Manh lúc nào cũng luôn miệng hỏi Chu Diễn Chiếu có yêu cô không, chẳng lẽ trước giờ chưa từng thật lòng yêu cô sao. Nhưng chưa lần nào anh thừa nhận tình yêu của mình. Anh yêu cô, nhưng lại không thể nói ra, cho dù thời gian trôi đi, việc làm mà mẹ cô gây ra cho cha anh năm ấy, mãi mãi không thể nhạt nhòa. Và tội ác mà chính anh gây ra cho mẹ cô, cho dù dưới đạo nghĩa một người con trả thù cho cha đi nữa, Chu Tiểu Manh cũng không sao chấp nhận được. Dù cho cô cũng yêu anh tha thiết: “Chu Diễn Chiếu, điều em muốn nhất, kì thực là lắp một cái công tắc ở trong trái tim mình, có thể bật tắc bất cứ lúc nào. Như thế, khi nào em muốn yêu anh thì sẽ yêu anh, khi không muốn yêu anh, thì sẽ không muốn yêu anh nữa..” Thế rồi cô đã có một quyết định, nhất định phải khiến anh trả cho mẹ con cô tự do, phải khiến anh vào tù. Việc diễn ra sau đó như thế nào, uẩn khúc đằng sau hành động của mẹ Chu Tiểu Manh là gì, đọc giả có thể từ từ tìm hiểu. Chỉ biết là đến cuối cùng, hai con người yêu nhau sâu sắc đó, cũng không có được một hạnh phúc trọn vẹn. Đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời, Chu Diễn Chiếu cũng muốn dành để bảo vệ người anh yêu nhất ấy. Anh chết cũng được, chỉ cần cô có thể sống tiếp. Cái kết của chuyện tình này, có thể bạn đọc sẽ thấy đó là một cái kết đầy bi thương nước mắt khi cả hai nhân vật chính đều qua đời, nhưng biết đâu đối với Chu Diễn Chiếu và Chu Tiểu Manh, đây là một khởi đầu hoàn toàn khác? “Nghĩa địa dưới ánh chiều tà không một bóng người, chỉ có từng hàng thông xanh lắc lư trong gió bầu bạn với những tấm bia mộ ngay ngắn thẳng hàng, sắc trời tối dần, lũ chim bay về, càng làm toát lên vẻ thê lương tịch mịch. Vị trí đặt mộ rất chật hẹp, mộ huyệt của Chu Diễn Chiếu và Chu Tiểu Manh đặt cạnh nhau, vì khoảng cách rất gần nên hai tấm bia mộ chừng như chập vào làm một. Trước bia mộ đặt một chậu hành, lá hành mọc rất dài, trên ngọn còn vương giọt nước như vừa được tưới tắm. Bên cạnh còn có hai mẩu gỗ, Tiêu Tư Trí cúi xuống cầm lên, nhìn một lúc lâu mới nhận ra đấy là một đôi giày gỗ, làm rất tinh xảo, không biết tại sao lại bị người ta dùng khoan điện chọc thủng lỗ chỗ khắp nơi, dưới đế hai chiếc giày đều có chữ, nhưng cũng bị mài đi gần hết, anh ta vất vả lắm mới đọc được, thì ra là “Suốt đời bên nhau.” Khi còn sống ở cạnh nhau, luôn phải dằn vặt giữa yêu thương và thù hận. Đến lúc có được hạnh phúc vẹn tròn, thì chỉ còn lại mộ tàn xương lạnh. Liệu thế gian này có tồn tại kiếp sau không? Nếu như có kiếp sau, biết đâu hai người sẽ quên hết mọi khổ đau kiếp này, có thể tiếp tục ở bên cạnh nhau, sống lại những tháng ngày thanh xuân tươi đẹp ấy. Lúc mà Chu Diễn Chiếu còn là một cậu thiếu niên quậy phá nghịch ngợm, trong lòng chỉ thương nhớ duy nhất một bóng hình. Lúc mà Chu Tiểu Manh đơn giản ngây thơ nhất, khi yêu là sẽ yêu hết mình. Nếu có kiếp sau, hai người sẽ chỉ là những con người bình thường, không phải sống trong dằn vặt khổ đau mà đời trước để lại. Có thể cùng nhau xây dựng mái ấm, ở trong một căn nhà nhỏ, trồng một cái cây to, cao đến cửa sổ tầng hai. Thỉnh thoảng Diễn Chiếu sẽ giống như khi trước, trèo lên cái cây cao đó, để đến được căn phòng của Tiểu Manh, đưa cho cô bọc bánh cuốn mà cô yêu thích nhất. Kiếp sau ấy, chỉ còn vui vẻ hạnh phúc, đầm ấm đoàn viên. “Suốt đời bên nhau, cuối cùng vẫn làm được rồi.” ***   Phỉ Ngã Tư Tồn (sinh ngày 26 tháng 12 năm 1978) tên thật là Ngải Tinh Tinh, một nhà văn nữ thuộc dòng văn học hiện đại người Trung Quốc. Cô là tác giả của 20 cuốn tiểu thuyết, trong đó có 11 tác phẩm đang được chuyển thể thành các dự án điện ảnh. Hiện nay, đã có 3 tiểu thuyết và một truyện ngắn của cô được dựng thành phim truyền hình. Năm 2005, tiểu thuyết đầu tay xuất bản mà tác giả lấy bút danh Tư Tồn và đã nhận được một khoản nhuận bút nhỏ. Các bút danh trước đây của cô là Tư Tồn và Phí Tiểu Tồn.   Tác phẩm: Gấm rách Sân không vắng vẻ tàn xuân (Tịch mịch không đình xuân dục vãn) Không kịp nói yêu em Nếu phút giây này anh không gặp em Hẹn đẹp như mơ (Giai kỳ như mộng) Trăng lạnh như sương Đương thời minh nguyệt tại Hương hàn Giai kỳ như mộng–Đời này kiếp này Giai kỳ như mộng–Hải thượng phồn hoa Hoa đào năm ngoái còn cười gió xuân (Đào hoa y cựu tiếu xuân phong) Cảnh năm biết bao lâu Thiên sơn mộ tuyết Đông cung Hoa nhan Minh mị Tinh quang thôi xán Mê vụ vi thành Thời gian đẹp nhất là khi yêu em Công tắc tình yêu Cửa hàng đồ cổ Nợ em một đời hạnh phúc ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Sao trên trời rất xa, sao của anh thật gần Mời các bạn đón đọc Công Tắc Tình Yêu của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cô Bạn Gái Nhút Nhát Của Tôi - Priest
Diệp Tử Lộ là một cô gái 24 tuổi, không hoài bão, không một thành tựu trong tay, là một kẻ ăn bám bố mẹ điển hình. Cô có một công việc nhàm chán với những đồng nghiệp hoặc thích bắt bẻ hoặc giả tạo, đồng lương thì còm cõi. Một ngày của cô luôn trôi qua một cách tẻ nhạt với việc thức dậy, đi làm, mua đồ hộp bên ngoài ăn, lên mạng xem phim, đọc tiểu thuyết, lang thang các trang mạng xã hội và diễn đàn. Quan trọng hơn cả, Diệp Tử Lộ còn có một căn bệnh thâm căn cố đế - bệnh lề mề. Cô luôn để dành tất cả mọi công việc đến phút chót mới bắt đầu động tay vào làm. Sống cùng một thành phố nhưng Nhan Kha lại khác Diệp Tử Lộ một trời một vực. Nhan Kha là một anh chàng cao to, đẹp trai, giàu có. Từ khi còn ngồi trên giảng đường đại học, Nhan Kha đã tự thành lập công ty quảng cáo và giờ đây công ty của anh đang gặt hái được những thành công rực rỡ. Tuy nhiên, Nhan Kha lại có cái miệng độc địa, sở thích của anh là mỉa mai người khác, không kiêng nể bất kỳ ai. Thế rồi tai họa đã đến với Nhan Kha. Một vụ tai nạn ô tô đã khiến Nhan Kha trở thành người thực vật, thân xác anh nằm trong bệnh viện còn linh hồn anh lại nhập vào… con gấu bông của Diệp Tử Lộ - một con gấu béo, lùn, xấu xí, rách nát. Từ sau khi Nhan Kha xuất hiện, hàng loạt biến cố đã xảy ra với Diệp Tử Lộ. Cô bị thất nghiệp, bố cô qua đời,… Đã đến lúc Diệp Tử Lộ trở thành trụ cột của gia đình, tự làm chủ cuộc đời cô. Từ hai người xa lạ, định mệnh đã khiến Nhan Kha trở thành người bạn đồng hành bất đắc dĩ của Diệp Tử Lộ trong cuộc chiến đánh bại căn bệnh lề mề của cô, giúp cô trưởng thành. Liệu Diệp Tử Lộ có chiến thắng được căn bệnh lề mề không? Liệu Nhan Kha có trở về thân xác của mình được không? Tất cả sẽ được hé lộ trong cuốn sách Cô bạn gái nhút nhát của tôi. *** Priest là một trong những tác giả hàng đầu trên mạng Văn học Tấn Giang. Văn phong điêu luyện, sắc sảo, phần lớn các tác phẩm đều có ngôn ngữ bề ngoài hài hước, châm chọc gây cười, thế nhưng ẩn sau nụ cười và câu chữ ấy lại mang giọt nước mắt, khiến ta phải suy ngẫm không thôi. Trong các tác phẩm luôn toát ra một điều rằng: "Nhân sinh vốn không hề đơn giản. Ta đã trải qua hơn mười năm, thế nhưng chớp mắt một cái, lại cứ ngỡ vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng dài". Tác Phẩm: Thất Gia - Priest Sát Phá Lang - Priest Trấn Hồn - Priest Cô Bạn Gái Nhút Nhát Của Tôi ...   Mời các bạn đón đọc Cô Bạn Gái Nhút Nhát Của Tôi của tác giả Priest.
Chuông Gió Quyển 5 - Vĩ Ngư
Sách Nói Chuông Gió Một chiếc chuông gió chỉ vang lên khi chạm vào oán khí của người chết… Một con đường phiêu bạt vĩnh viễn không nhìn thấy điểm cuối…. *** Buổi chiều ngày thứ ba, cuối cùng cũng đến Đa Mã. Quý Đường Đường dần dần hồi phục, trong lời lẽ cử chỉ đã không khác gì một người bình thường, nhưng bức tranh chắp vá vẫn thiếu một mảnh ghép cuối cùng cũng là mảnh ghép quan trọng nhất, cô không nhớ Thịnh gia Tần gia, cũng không nhớ những chuyện bi thảm nhất đau khổ nhất đã trải qua trong một đời này. Có lẽ tiềm thức của con người trời sinh đã có cơ chế tự bảo vệ, nó sẽ tự động che đi những kí ức đau khổ đó, Nhạc Phong cũng không rõ là mình hy vọng cô nhớ lại hay là không hy vọng cô nhớ lại nữa, cứ nghe theo ý trời đi, ông trời sắp đặt như vậy, tự nhiên có lý của nó. ... *** Nếu bạn là fan của Vĩ Ngư, nếu còn nhớ ông chú Thần Côn với một núi sách ghi chép sự lạ trên đời, luôn miệng gọi Nhạc Phong trong "Chuông gió" là Tiểu Phong Phong thì ở Xương Rồng Đốt Rương, chúng ta sẽ có cơ hội biết được nguồn gốc của nhân vật này và cả Sơn Quỷ, Thủy Qủy, cùng hằng hà những sự lạ kì dị về Thần Thú Thượng cổ. Truyện được viết trong bối cảnh mới, nhân vật mới, nên những bạn không đọc Chuông gió, hay Bảy thanh hung giản hay Ba đường luân hồi cũng đều sẽ hiểu được các liên kết trong truyện. + Thứ tự đọc các bộ trong hệ liệt Thần Côn là: Chuông gió - Bảy thanh hung giản - Ba đường luân hồi - Xương rồng đốt rương. + Tuy nhiên bạn vẫn có thể đọc hiểu được nội dung của một bộ bất kỳ trong bốn bộ trên khi đọc riêng lẻ bởi nội dung chính của chúng không liên quan quá nhiều đến nhau.   Mời các bạn đón đọc Chuông Gió Quyển 5 của tác giả Vĩ Ngư.
Quỷ Sự Vô Tận - Mộc Hề Nương
Thể loại: Linh dị thần quái, huyền nghi trinh thám, hiện đại, 1vs1, sảng văn, chủ thụ, cường cường, HE. Văn án: MỘT Dương Nguyên Nhất làm việc tại một văn phòng thám tử, văn phòng thám tử này tên là ‘Monster’. Phát hiện sếp là ông chồng quá cố đã sớm ‘ốm chết’ của cậu. HAI Gần đây Monster có một thành viên mới, mỗi ngày ôm bài vị người chồng quá cố, thắp hương vái lạy. Di ảnh bài vị giống y hệt dung mạo ông sếp khủng bố. … Dương Nguyên Nhất là người đã có gia đình. Hơn nữa còn là một người có câu chuyện gia đình vô cùng lâm li bi đát. Thuở còn “thơ bé”, cậu xung hỉ với thiếu gia Ngụy Lan Đình nhà họ Ngụy, nhưng hai người chung sống chưa được bao lâu thì Ngụy Lan Đình qua đời, Dương Nguyên Nhất phút chốc trở thành góa phu, vì chồng thủ tiết. Đến tận khi học xong đại học, lăn lộn vào đời, trở thành một thành viên của văn phòng thám tử Monster, Dương Nguyên Nhất vẫn nghiêm túc thủ tiết thờ chồng.  Trong ba lô của Dương Nguyên Nhất luôn có bài vị, trên bài có ba chữ “Ngụy Lan Đình”. Trùng hợp, đại boss bí ẩn ở văn phòng thám tử Monster cũng họ Ngụy, hơn nữa ánh mắt khi nhìn Dương Nguyên Nhất, ừm, có chút quái quái. Dương Nguyên Nhất không nghĩ nhiều, nhưng đồng nghiệp của cậu sau khi nhìn thấy di ảnh trên bài vị, ánh mắt nhìn cậu cũng có chút quái quái. Bởi vì chồng cũ của Dương Nguyên Nhất, không chỉ trùng họ với đại boss, mà cũng trùng luôn cả khuôn mặt với đại boss luôn.   … Ngụy Lan Đình (lúc này là Ngụy Diên Khanh), khi thấy Dương Nguyên Nhất nghiêm túc bái phỏng bài vị của chính mình, lần đầu tiên có cảm giác mình bị chính mình đội cho một cái nón xanh. Vì sao lại nói, bị đội nón xanh bởi chính bản thân mình? Vì Dương Nguyên Nhất không cho hắn sờ, không cho hắn chạm. Mối quan hệ giữa sếp Ngụy của văn phòng thám tử Monster và Dương Nguyên Nhất chỉ thuần túy là mối quan hệ cấp trên - cấp dưới bình thường.  Trong khi đó, cái bài vị có khắc chữ “Ngụy Lan Đình” kia, lại ngày đêm được cận kề Dương Nguyên Nhất, thử hỏi sếp Ngụy sao mà không tức? Sếp Ngụy cảm thấy, bản thân mình còn không bằng được một cái bài vị. Vì thế, khi nói tới chuyện hôn nhân với Dương Nguyên Nhất, cậu hỏi, vợ sếp đang làm gì? Sếp Ngụy trầm mặc một lúc, đáp rằng, “Đang thủ tiết.” Dương Nguyên Nhất: “Sếp đúng là biết nói đùa.” Sếp Ngụy lại giận dỗi: “Tôi không nói đùa. Em ấy cáu kỉnh với tôi, thích giấu bài vị, coi bài vị là tôi, cúng bái mỗi ngày, rất nghiêm túc thủ tiết.” Sau khi Ngụy Lan Đình mất, Dương Nguyên Nhất vẫn luôn nhớ tới hắn. Cậu thậm chí còn tin tưởng, Ngụy Lan Đình thương mình như vậy, chắc chắn sẽ không lỡ bỏ cậu đi đầu thai trước. Hắn vẫn đang đợi cậu dưới địa phủ. Thế nhưng, ngàn vạn lần Dương Nguyên Nhất không thể ngờ được, người chồng đã “sớm chết” của mình, thực ra vẫn đang “vất vưởng” ở nhân gian đợi mình, hơn nữa lại trở thành sếp của mình, hơn nữa còn lén lút giấu giấu giếm giếm, không cho mình biết sự thật. Hậu quả của việc sếp Ngụy giấu giếm thân phận với Dương Nguyên Nhất chính là: phải đi chẻ bài vị, chẻ một trăm cái bài vị, sau đó bị cấm giường, cấm luôn cả tính phúc sinh hoạt. __ Sau khi đọc xong “Xông vào ngõ âm dương”, mình cũng tìm đọc thêm các tác phẩm khác của Mộc Hề Nương và cũng như “Xông vào ngõ âm dương”, mình cực thích “Qủy sự vô tận”. Thuộc tính công thụ trong hai bộ này khá giống nhau: trung khuyển công x thông minh thụ. Cũng là kiểu “lừa yêu lừa cưới”, che giấu thân phận, đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành. Đọc khá hay và thoải mái.  Đây là một bộ đam mỹ linh dị thần quái, thế nhưng bên ngoài yếu tố kinh dị ra, cũng không thiếu những yếu tố hài hước gây cười. Chuyện tình “trắc trở” của Ngụy Diên Khanh và Dương Nguyên Nhất là ví dụ điển hình. Ngụy Diên Khanh ban đầu vì không muốn để Dương Nguyên Nhất nhận ra mình (ảnh cũng có nỗi khổ riêng, đọc truyện để biết thêm thông tin chi tiết ha), mà không ngại đeo khẩu trang để che đi nhan sắc trời sinh.  Hơn nữa, đó không phải là loại khẩu trang bình thường, mà còn là khẩu trang heo hồng peppa.  Hơn nữa, sếp Ngụy còn rất mong mỏi, Dương Nguyên Nhất có thể đeo khẩu trang đôi có in hình heo hồng Peppa với mình.  Chưa hết, sếp Ngụy còn ghen tuông một cách cầm thú đến mức, khi Dương Nguyên Nhất ra ngoài làm nhiệm vụ, âm thầm lôi bài vị của chính mình trong ba lô của Dương Nguyên Nhất ra. Lôi ra xong cũng không giữ lại, mà lôi ra xong liền quẳng đi cho khuất mắt.  Sau “Xông vào ngõ âm dương” và “Qủy sự vô tận”, chắc chắn Mộc Hề Nương sẽ là một trong những tác giả yêu thích nhất của mình. Truyện của Mộc Hề Nương vừa có thể giải trí, vừa có thể giúp trau dồi kiến thức; thêm vào đó, yếu tố kinh dị và hài hước đan xen một cách vừa phải và vừa đủ; tuy truyện hơi dài nhưng vẫn rất lôi cuốn mà không hề thấy nhàm chán. Nếu như hệ thống các vụ án trong “Xông vào ngõ âm dương” mang đậm màu sắc Đạo giáo, thì “Qủy sự vô tận” lại có một hệ thống các sự kiện rất mới mẻ và đáng chú ý. Đó chính là “dị văn đô thị”. Dị văn đô thị là gì? Là những câu chuyện được lưu truyền trong dân gian: Hoa thược dược đen, Người giải đáp, Búp bê Nga… những câu chuyện này phần lớn nảy sinh từ những vụ án mạng, được đồn thổi trong diện rộng, từ ngày này qua tháng khác, được nhiều người tin tưởng, cuối cùng trở thành dị văn đô thị có hình dạng và bản thể. Nhiệm vụ của văn phòng thám tử Monster, cũng chính là thu phục những dị văn khát máu luôn muốn giết chết con người này. Bản thân Ngụy Diên Khanh cũng là một đại dị văn. Không chỉ con người, mà các dị văn khác cũng vô cùng khiếp sợ hắn ta. Vì Ngụy Diên Khanh chính là dị văn khủng bố. Ai nhìn thấy hắn đều sẽ gặp ác mộng. Dương Nguyên Nhất ngày nhỏ cũng vì Ngụy Diên Khanh chơi xấu mà mới gặp ác mộng. Lớn lên nhìn Ngụy Diên Khanh cũng có thể gặp ác mộng. Một trong những ác mộng của Dương Nguyên Nhất chính là - nhìn thấy heo hồng Peppa - con heo trên khẩu trang của sếp Ngụy, trong giấc mơ của mình. Mình rất thích Dương Nguyên Nhất, cũng thích Ngụy Diên Khanh. Ảnh chăm sóc và cưng chiều Dương Nguyên Nhất một cách rất ôn nhu và dịu dàng (dù ảnh nhiều lúc hơi bệnh xà tinh một tẹo). Dương Nguyên Nhất cũng rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, hơn nữa còn kiên cường tự lập, không dựa dẫm vào ai. Hai người họ đúng là trời sinh một đôi luôn đó. Dương Nguyên Nhất từng cắn răng đổ hết tiền mua đất xây mộ cho ông chồng “đã chết” của mình, Ngụy Diên Khanh lại chém đinh chặt sắc tuyên thệ, sau này hai người phải chôn chung một mộ. “Chôn chung một mộ” - tự dưng đọc đến mấy chữ này, mình cảm thấy đây là một trong những lời hứa hẹn lãng mạn và tốt đẹp nhất từng nghe được. Còn hơn cả “Cùng nhau chậm rãi già đi”.  … Dương Nguyên Nhất: “Anh nói đúng, nên làm chút chính sự. Chúng ta thương lượng chuyện mua mộ đôi xa hoa đi.” Ngụy Diên Khanh bất đắc dĩ: “Hợp đồng đã được ký, còn thương lượng cái gì?” Dương Nguyên Nhất ngửa đầu, cắn cằm Ngụy Diên Khanh: “Thương lượng xem ngài Ngụy có muốn chôn chung một mộ với em không.” … Tóm lại, “Qủy sự vô tận” là một bộ truyện rất hay. Bạn nào đã nhảy hố “Xông vào ngõ âm dương rồi”, thì hãy cân nhắc nhảy luôn cái hố này xem sao nha.   ___________ '' '': Trích từ truyện Review by #Ám Dung Hoa Mời các bạn đón đọc Quỷ Sự Vô Tận của tác giả Mộc Hề Nương.
Trượng Phu Không Ngồi Yên Trong Phòng - Hạ Y
Lòng của nàng thật sự muốn vỡ nát! Mới gả vào Đường gia được vài ngày ngắn ngủi, phu quân mà nàng khuynh tâm yêu say đắm lại đã nói muốn nạp tiểu thiếp. Đối tượng không phải là ai khác, chính là muội muội sinh đôi của nàng! Đây đối với nàng mà nói không phải là sét đánh ngang tai, mà là ngũ lôi oanh đỉnh a! Tưởng rằng phu quân của nàng là chính nhân quân tử, chỉ có một mình nàng trong lòng; Không nghĩ tới hắn căn bản cũng giống như những nam tử bình thường trong thiên hạ đầy sắc tâm, thê thiếp càng nhiều càng tốt, Ghê tởm hơn chính là, hắn lại chọn trúng muội muội cùng nàng như cùng một cái khuôn mẫu in ra, Muốn hưởng phúc nhiều vợ à! Cơn tức này nàng có thể nào nuốt được? Nàng Chung Uyển Ước cũng không phải để là mặc người chà đạp , Mặc dù bề ngoài của nàng rất ôn nhu, nói chuyện nũng nịu, Nhưng cá tính của nàng đúng là so với bò còn muốn bướng bỉnh hơn, quyết tâm của nàng so với trời còn cao hơn! Nếu đã không chiếm được toàn bộ hắn, thì nàng cả một nửa kia cũng không cần! Toàn bộ ném cho chó ăn đi! Nàng quyết định – bỏ cái tên phu quân xấu này! Đùa giỡn tình cảm cũng chỉ như thay quần áo thôi. *** Thể loại: Cổ đại, cưới nhầm, gương vỡ lại lành, sủng ngược đan xen, nam chính vô sỉ, gây ức chế, nữ ngoài nhu trong cường, HE Độ dài: 9 chương  Tình trạng: Hoàn edit Thành hôn chưa tới nửa năm, trượng phu đã vội thay lòng, muốn thú thêm thiếp khác, ghê tởm hơn nữa, người đó lại chính là tiểu muội sinh đôi của nàng. Đối với Chung Uyển Ước, tin tức này không khác gì một mũi dao, đâm đến lòng nàng chảy máu đầm đìa, khó có thể chấp nhận.  Trượng phu nàng hết mực yêu thương, chính miệng nói với nàng rằng hắn thú “nhầm” người, vị trí Đường thiếu phu nhân này hẳn phải thuộc về muội muội nàng mới đúng. Hắn còn nói, nể phần ân ái những ngày qua, ghế chủ mẫu hắn sẽ cho nàng giữ lại, chẳng qua từ nay về sau, Đường phủ này, nữ chủ nhân có tới tận hai người. Đường Cẩn Tư cho rằng bản thân mình như vậy đã đủ rộng lượng, lại không thể ngờ rằng, tiểu thê tử ngoan ngoãn, vô vị của hắn lại có thể mang đến “kinh hỷ” lớn đến thế. Cầm hưu thư trong tay, Đường Cẩn Tư mới chợt phát hiện, thê tử của hắn còn có một mặt cứng rắn như vậy, thú vị hơn là, sự bướng bỉnh này của nàng khiến hắn vô cùng “thưởng thức”, càng không muốn buông nàng ra. Hắn có lòng, nhưng Chung Uyển Ước nào nguyện ý. “Chàng nếu không tâm ta liền từ, núi xanh chỉ nhận màn mây trắng”, mà rõ ràng “đám mây trắng” này sẽ không phải kẻ hai lòng Đường Cẩn Tư kia. Một kẻ không chịu buông tay, một người nhất định không lùi bước, cuộc hôn nhân “sai lầm” này quả không hề dễ dàng để tới được điểm cuối.  Trong ván cờ tình yêu ấy, Chung Uyển Ước rõ ràng ở thế yếu, nhưng chính sự quật cường cùng con tim chân thành, sâu đậm của nàng đã khiến Đường Cẩn Tư phải thua tan tác. Đi qua những tháng ngày cô đơn, lạnh lẽo mới thấy nhớ da diết những năm tháng ân ái khi xưa, nếu có thể quay lại, hắn hy vọng kể từ ngày thành thân ấy một lần nữa bắt đầu, chuyên tâm, một lòng bảo vệ nàng. Hắn có lòng, còn nàng liệu có nguyện ý? *** Thực sự đây không phải một bộ truyện có quá nhiều nút thắt, đọc một vài chương là có thể đoán ngay được cái kết HE, cả nhà cùng hạnh phúc. Nhưng quá trình lăn lộn trong cái hố này, đối với tớ là một loại trải nghiệm bất ngờ, thú vị, giống như trong chuyến du lịch từ sao Hỏa tới Trái đất, bạn được khuyến mại đi thăm quan thêm sao Mộc vậy.  Nam chính là một kẻ đạo mạo, bên ngoài nho nhã, lịch sự, đối xử ân cần, với thê tử càng thêm quan tâm chăm sóc, nhưng đằng sau cái vẻ mặt tươi cười dịu dàng ấy, là một kẻ âm hiểm, xảo trá, lại có mấy phần tà ác. Lần đầu gặp gỡ Chung gia tỷ muội, hắn bị tiểu cô nương vui vẻ hoạt bát làm cho rung động. Thế rồi, khi chưa tìm hiểu rõ người hắn thích là ai, Đường Cẩn Tư đã vội vã đến cửa Chung gia cầu hôn, kết quả là thú nhầm người.  Mặc dù người khiến Đường Cẩn Tư rung động là Uyển Diễn, nhưng tháng ngày chung sống với Uyển Ước lại khiến trái tim hắn dao động. Hắn tham lam, không hiểu rõ lòng mình, lại còn muốn trái ôm, phải ấp. Thê tử cứng đầu không chấp nhận chuyện chung chồng, còn muốn hưu hắn, bỏ nhà đi mới khiến Đường Cẩn Tư nhận rõ, người có thể khiến hắn đau lòng, khiến hắn bận tâm, khiến hắn muốn dang tay bảo vệ, lau khô những giọt nước mắt trên mặt nàng, chỉ có thể là một người, mà người đó, vừa hay là Chung Uyển Ước - thê tử mà hắn thú nhầm kia. Chung Uyển Ước, nữ chính của truyện, là một cô gái mềm mại, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta cảm thấy vô vị. Nàng thương một người, mang hết cả trái tim để quan tâm người đó, dường như thế giới của nàng chỉ xoay quanh trượng phu Đường Cẩn Tư mà thôi. Những tưởng với tính cách của nàng, sẽ cam chịu chấp nhận số phận “chung chồng”, nhưng không, Chung Uyển Ước thà rằng mang theo trái tim thương tổn rời đi, bỏ lại tất cả yêu thương, mặn nồng mà nàng luôn trân trọng, gìn giữ, cũng quyết không chịu chấp nhận việc trượng phu tái giá.  Nhìn bề ngoài, nàng giống như một cốc nước lọc, nhạt nhẽo, vô vị nhưng chỉ khi thưởng thức rồi mới biết ấm lạnh thực sự ra sao. Chung Uyển Ước mặc dù là một bánh bèo, nhưng chưa bao giờ là một bánh bèo vô dụng. Nàng ôn nhu, thiện lương, nhưng sẽ không khom lưng, cúi đầu, càng không nhượng bộ những kẻ không trân trọng tình cảm của nàng. Ngoài hai nhân vật chính, tớ còn khá ấn tượng với mẫu thân của nam chính. Mặc dù xuất hiện không nhiều, nhưng cách Đường phu nhân thông cảm và thấu hiểu cho con dâu thực sự khiến tớ đau lòng. Bởi chỉ khi trải qua rồi, mới biết được nhìn trượng phu vui bên người mới có bao nhiêu đau khổ.  Phụ mẫu nữ chính khiến tớ khá bực mình, bởi sự yếu đuối không bảo vệ được con gái cùng với sự thiên vị rõ ràng trong cách đối xử với hai tỷ muội. Tớ còn có sự bài xích không hề nhẹ với muội muôi sinh đôi của nữ chính. Ai cũng nói, cùng trứng thì liền tâm mà cô em này thì có vẻ hơi quá đà, đến trượng phu của tỷ tỷ mà cũng muốn dùng chung. Mặc dù đoạn cuối có giác ngộ, cũng biết xin lỗi nữ chính, nhưng vẫn không thể xóa được cái sự “ghét từ cái nhìn đầu tiên” của tớ.  Mặc dù truyện tương đối ngắn, nhưng thực sự có thể đưa bạn qua những cung bậc cảm xúc khác nhau, từ đau lòng, thương xót đến mãn nguyện cho cái kết đẹp của một cuộc hôn nhân “sai lầm”. Bỏ qua việc nam chính là một kẻ gây ức chế, khiến người đọc vừa yêu vừa hận, thì nữ chính là yếu tố quan trọng, đảm bảo có thể kéo bạn đi đến cuối truyện.  Nếu bạn đang rảnh chết đi được, thì tớ xin nhiệt liệt, chân thành tặng bạn một vé thăm quan free “Trượng phu không ngồi yên trong phòng”, hy vọng bạn có những phút giây bị ngược cúc vui vẻ.  _________ " ": Trích từ truyện Review by #Gian_Thần Bìa: #Tịch Phi   Mời các bạn đón đọc Trượng Phu Không Ngồi Yên Trong Phòng của tác giả Hạ Y.