Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chiết Chi (Giai Hạ Tù)

Khi Đoàn Lăng và Lục Tu Văn gặp lại, Lục Tu Văn đã bị phế bỏ võ công, thân lại trúng kịch độc, thầy thuốc nói chắc không sống qua được nửa năm. Còn Đoàn Lăng khi đó, nhờ có công diệt trừ ma giáo mà đã vang danh thiên hạ. Cảnh còn người mất, nhưng Lục Tu Văn lại chẳng để trong lòng, chỉ mỉm cười bảo với Đoàn Lăng, hắn hái cho y một cành hoa đào, y sẽ dẫn hắn tới chỗ Lục Tu Ngôn. “Bẻ giúp ta một cành đào.” “Ta muốn cành ở trên cao nhất, đơm hoa đẹp nhất.” Kí ức mà Đoàn Lăng không bao giờ có thể quên được, là một đêm nọ, có người bất chấp nguy hiểm mà trộm lệnh bài của giáo chủ ma giáo đưa cho hắn, giục hắn mau trốn khỏi đây. Người đó thoạt nhìn vô cùng chật vật, chắc chắn khi giáo chủ truy ra, y sẽ sống không bằng chết. Thế nhưng, y không quan tâm, chỉ một lòng muốn Đoàn Lăng rời khỏi ma giáo. Khoảnh khắc từ biệt, y nhón chân hôn lên môi hắn một cái. Sau đó, nụ hôn này đã trở thành kỉ niệm khắc cốt ghi tâm của Đoàn Lăng. Hắn biết tên người nọ, người nọ là Lục Tu Ngôn. Là người hắn mang ơn, cũng là người khiến hắn rung động. *** Lục Tu Văn và Lục Tu Ngôn là anh em sinh đôi, gần như không có ai có thể phân biệt được hai người, thế nhưng Đoàn Lăng có thể. Đoàn Lăng chỉ biết, người đối xử tốt với mình là Tu Ngôn, còn người hay bắt nạt mình là Tu Văn. Kể cả khi Lục Tu Văn cố ý mặc đồ của Lục Tu Ngôn để giả trang thành đệ đệ, hắn vẫn có thể nhận ra. Đoàn Lăng vô cùng tự tin với con mắt của mình, hắn có thể phân biệt được hai người, trăm lần như một, không chút sai sót. Thế nhưng vào thời khắc quan trọng nhất, hắn lại nhìn nhầm. Đoàn Lăng luôn nghĩ Lục Tu Ngôn là người đã cứu mình khỏi ma giáo, không màng đến tính mạng bản thân mà trộm lệnh bài của giáo chủ giúp hắn thoát thân, còn mình thì ở lại cam tâm tình nguyện mà chịu phạt. Vì thế sau khi ra khỏi ma giáo, Đoàn Lăng một lòng tu luyện, chỉ muốn mau chóng trở nên mạnh mẽ, lật đổ ma giáo, cứu Tu Ngôn ra. Mười năm, Đoàn Lăng luôn tâm tâm niệm niệm Lục Tu Ngôn; hay nói đúng hơn, hắn cứ nhớ mãi không quên người đã cứu hắn khỏi ma giáo năm đó. Mười năm, vì trộm lệnh bài của giáo chủ, Lục Tu Văn ở lại ma giáo bị phế hết võ công, trở thành vật thí nghiệm thuốc nhưng trong lòng vẫn chưa từng quên Đoàn Lăng. Chính vì hiểu nhầm Lục Tu Ngôn mới là người cứu mình, nên Đoàn Lăng đối với Lục Tu Văn vẫn chẳng mặn mà gì cho cam. Y như cái lúc còn ở ma giáo, hắn ghét Lục Tu Văn vì y luôn sai xử, làm khó mình. Mười năm sau Đoàn Lăng quả thực đã đánh cho ma giáo đại thương, thế nhưng người hắn tìm được chẳng phải Lục Tu Ngôn mà hắn tâm tâm niệm niệm, mà là Lục Tu Văn. Lục Tu Văn bây giờ không còn là Lục Tu Văn năm đó, là đệ tử kiêu ngạo nhất của giáo chủ ma giáo, mà là một người đang gần đất xa trời, trúng phải kịch độc, võ công bị phế. Thế nhưng Lục Tu Văn vẫn yêu Đoàn Lăng vô cùng. Yêu đến mức dù hắn có hiểu nhầm chuyện năm đó, cũng không một lời giải thích, chỉ cười cợt làm như không có chuyện gì, một bộ dáng vô tâm vô phế. Yêu hắn đến mức vì biết mình trúng độc không còn sống được bao lâu nữa, nên quyết định mang theo bí mật cùng lệnh bài năm nào xuống mồ. Yêu hắn đến mức dù bị hắn nhận nhầm là Tu Ngôn, nhưng vẫn nguyện ý trao thân cho hắn. Cuộc đời Lục Tu Văn chỉ đối xử thật lòng với hai người, một người là Lục Tu Ngôn - em trai song sinh của y, còn người thứ hai là Đoàn Lăng. Nhưng Đoàn Lăng lại không biết. *** Cảm giác ở bên cạnh người mình yêu, nhưng trong lòng người đó lại luôn nghĩ tới em trai của mình là cảm giác như thế nào? Lục Tu Văn là người rõ hơn ai hết, chẳng phải người y yêu, vẫn cứ hồn nhiên mà nghĩ em trai y mới là người cứu hắn, vẫn cứ yêu em trai y đó sao. Thế nhưng y vốn là người luôn nuốt ngược đau đớn vào trong, có bị thương nặng đến đây vẫn kiên cường cắn răng chịu đựng, chẳng hé nửa lời. Vì thế, Đoàn Lăng vĩnh viễn không biết được, y đã trả giá những gì để hắn có được ngày hôm nay. Lục Tu Văn biết thời gian của mình chẳng còn bao lâu nữa. Vì vậy, y cũng nói với Lục Tu Ngôn rằng, nếu như Đoàn Lăng hiểu nhầm thì cứ để hắn hiểu nhầm đi. Đoàn Lăng hiểu nhầm mười năm, thì cũng cứ để hắn hiểu nhầm cả đời. Bọn họ đã bỏ lỡ nhau quá lâu rồi, giờ có khiên cưỡng nối lại, cũng chỉ mang lại đau khổ cho nhau mà thôi. Ít ra lúc y chết, hắn cũng sẽ không cảm thấy đau lòng. Lục Tu Văn, Lục Tu Văn. Người này sao lại kiên cường đến mức đáng giận như vậy. Mình giận Đoàn Lăng ngốc nghếch, cũng giận Tu Văn quá si tình. Dẫu biết y yêu Đoàn Lăng không cần hồi đáp, thế nhưng mình cảm thấy quá bất công cho Tu Văn. Một người như y, lẽ ra có thể có tiền đồ xán lạn, võ công khiến thiên hạ ngưỡng mộ, cuối cùng lại vì một tấm lệnh bài cứu người mà trở nên tàn phế. Người như y, từng có bao nhiêu người kính vọng, cuối cùng cho đến tận lúc chết, vẫn không thể chân chính nói lời yêu với Đoàn Lăng. Mười năm quá dài, tình cảm nhận ra cũng quá muộn. Đến khi Đoàn Lăng nhận ra tình cảm của mình với Tu Văn, thì y đã đi rồi. Y đi ngay vào đêm giao thừa, giữa tiếng pháo hoa nổ trong tiết xuân đẹp nhất. Lúc bấy giờ, Đoàn Lăng mới biết mình đã đánh mất thứ gì. Hắn chật vật ngăn cản người ta đóng nắp quan tài của Lục Tu Văn, cầu xin được nói chuyện với y thêm một chút, thêm một chút… Nhưng có ích gì đâu, Lục Tu Văn đã đi rồi. *** Khi Lục Tu Ngôn đem hết thảy sự thật năm đó nói với Đoàn Lăng, thấy Đoàn Lăng hối hận và đau khổ, mình lại không thấy vui vẻ chút nào. Bởi vì dù biết thì có ích gì đâu? Ai sẽ trả lại mười năm sống không bằng chết cho Tu Văn? Ai sẽ bù đắp cho y những năm tháng đơn phương đằng đẵng kia? Người duy nhất làm được những điều này có lẽ chỉ có Đoàn Lăng mà thôi, nhưng lúc hắn muốn, thì y cũng không còn sức mà nhận nữa. Lúc đọc tới đoạn Lục Tu Văn chết, mình đã nghĩ sao Khốn Ỷ Nguy Lâu lại viết một câu chuyện bi thương đến mực này. Nhưng may mắn rằng, Khốn Ỷ Nguy Lâu cũng không tàn nhẫn đến thế, không vẽ ra một mối tình si chỉ có hi sinh từ một phía khiến người đọc phải lật bàn bất bình. Vì Lục Tu Văn không chết, y “sống lại”. Giống như các tác phẩm trước của Khốn Ỷ Nguy Lâu mà mình đã đọc, thụ trong truyện của cô đều rất cường, rất thông minh. Mình thích Lục Tu Văn vì y dám theo đuổi tình yêu, dám yêu hết lòng mà không chút hối hận. Còn Đoàn Lăng, lúc đầu mình ác cảm với y vì y đối xử với Tu Văn có phần tệ bạc; thế nhưng nghĩ lại thì khi đó y cũng không biết sự thật nên cũng thông cảm phần nào. “Chiết chi” không chỉ khiến mình cảm động vì tình yêu giữa các nhân vật, mà cũng rất ngạc nhiên vì plot twist mà Khốn Ỷ Nguy Lâu cài cắm vào câu chuyện. Cái khiến mình cảm thấy tiếc hơn cả là, Lục Tu Văn và Đoàn Lăng có một cái kết đẹp nhưng nhân vật phụ trong truyện thì lại không như vậy. Sách xuất bản có bổ sung ba ngoại truyện mà trên mạng không có, trong đó có phiên ngoại về cặp phụ, không đến được với nhau vì ân oán tình thù, cuối cùng lại thành âm dương cách biệt. Đọc mà mình cứ canh cánh trong lòng, tiếc thương vô cùng. Và cuối cùng thì, Đoàn Lăng tìm thấy Lục Tu Văn, chuyện của hai người tưởng như đã đứt, nay lại lần nữa tiếp tục. Và rồi nhiều năm về sau, khi họ ở bên nhau, Đoàn Lăng cũng dịu dàng hái một cành đào đặt lên gối Lục Tu Văn. “Chiết chi” - ngắt một nhành hoa, cũng xin trao người cả mùa xuân tươi đẹp. ____ “ “: Trích từ truyện Review by #Ám Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tà dương như máu. Một hồi đại chiến đã gần đến hồi kết thúc. Đoàn Lăng giao đấu cùng Hữu hộ pháp của Thiên Tuyệt Giáo, cuối cùng vung một kiếm thẳng tay chém xuống. Máu bắn tung tóe lên mặt hắn, thủ cấp của kẻ kia xoay vài vòng trên không rồi chạm đất. Bản thân Đoàn Lăng cũng bị thương nhẹ, thế nhưng chiến ý đang sôi sục khiến hắn không thể dừng chân, tiếp tục lao vào đám đông đang tràn vào càn quét tàn dư của ma giáo Sau một trận này, Thiên Tuyệt Giáo hung hăng ngang ngược hơn mười năm nguyên khí đại thương, từ nay về sau không còn khả năng gây hại cho giang hồ. Đoàn Lăng thở phào một cái, chợt nghe bên cạnh có người kêu lên: “Phía dưới bãi đá có mật đạo!” Quần hùng chen chân tới nhìn, quả nhiên thấy cơ quan bí mật, cửa động lộ ra tối hun hút, bên trong sâu không thấy đáy, cũng không biết là thông đến nơi nào. Có người nghi hoặc: “Chẳng lẽ là nơi ma giáo giấu bảo vật?” Lại có kẻ nói: “Ma giáo giáo chủ đã chết, Hữu hộ pháp cũng đã đền tội, chỉ có Tả hộ pháp kia không thấy bóng dáng, nghe nói hắn chính là một nhân vật đa mưu túc trí, nói không chừng đã dùng mật đạo này bỏ chạy.” Đoàn Lăng đi ra từ trong đám võ lâm nhân sĩ, tay cầm cây đuốc, nói: “Ta xuống xem thử.” Liễu Dật phái Thanh Sơn là người thân thiết với hắn nhất, vội vã khuyên nhủ: “Đoàn đại ca, cẩn thận có trá.” “Không sao, ma giáo mưu mẹo nham hiểm, đương nhiên áp không được hạo nhiên chính khí.” Dứt lời, hắn liền thả người nhảy vào mật đạo, dựa vào ánh sáng le lói từ cây đuốc mà hướng phía trước đi đến. Đoàn Lăng thực chất cũng không tự tin quá đáng đến thế, mà là hắn có chút quen thuộc với cơ quan bẫy rập của nơi này. Vừa mới đi vài bước, hắn quả nhiên phát hiện ra vài cái, đều là mưa tên cát độc tầm thường. Đoàn Lăng công phu cao cường, dễ dàng tránh thoát, không bao lâu liền đi tới phần cuối của mật đạo. Nơi đó chỉ có một cánh cửa làm bằng đá, bên trên không hề có trang trí gì, nhìn đi nhìn lại đều thấy rất bình thường. Đoàn Lăng cũng không dám sơ suất, hắn chậm rãi thúc giục luồng khí trong đan điền, dùng nội kình bảo vệ đại huyệt trọng yếu quanh thân, lúc này mới dám đẩy cửa vào. Đằng sau cánh cửa là một gian phòng nhỏ, bốn góc tường treo mấy viên dạ minh châu to bằng ngón tay cái, tản ra ánh sáng yếu ớt. Bên trong không có bất luận mai phục nào, chỉ có một nam tử trẻ tuổi ngồi bên cạnh chiếc bàn đá, đang cúi đầu chăm chú đánh đàn. Người này một thân huyền y, toàn thân cao thấp không mang trang sức gì ngoài kim quan cột trên mái tóc đen đổ xuống như thác. Đôi mắt của y cũng một màu đen sẫm, càng tương phản với hai bàn tay gảy đàn trắng như bạch ngọc. Y nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên liếc nhìn Đoàn Lăng, trên mặt bỗng lộ ra ý cười: “A Lăng, ngươi rốt cuộc đã tới rồi.” Đoàn Lăng nghe đến xưng hô này liền chấn động toàn thân, cây đuốc trong tay đột nhiên rơi xuống đất. Người nọ mỉm cười: “Sao vậy? Không nhận ra ta ư?” “Như thế nào lại… Suốt mười năm nay, mỗi ngày mỗi đêm ta đều nghĩ đến việc quay trở về cứu ngươi…” Ngực Đoàn Lăng phập phồng, đến khi nói ra miệng mới phát giác thanh âm của chính mình đang run rẩy. Người nọ đứng dậy, giống hệt như trong vô số giấc mộng của Đoàn Lăng, đi từng bước đến gần hắn. “Có những lời này của ngươi, cũng không uổng công ta chờ đợi mười năm.” “Tu Ngôn…” Đoàn Lăng trong lòng kích động, nhịn không được nắm lấy hai tay y. Lục Tu Ngôn nhưng lại vươn tay xoa nhẹ gương mặt hắn, ngón tay trắng như ngọc nhẹ nhàng lướt qua mi tâm, sau đó y liền ôm cổ hắn, cả người gần như ngã vào lòng Đoàn Lăng. Đoàn Lăng không khỏi ngừng thở. Chỉ chớp mắt sau, hắn xuất thủ như điện, giữ chặt lấy cổ tay trắng muốt của Lục Tu Ngôn. “Leng keng” một tiếng, một thanh chủy thủ từ tay y rơi xuống. Chỉ thiếu chút nữa là lưỡi dao sắc bén đó đã đâm vào lưng Đoàn Lăng. Đoàn Lăng mặt trầm như nước, từng chữ từng chữ thốt ra tên một người: “Lục Tu Văn, quả nhiên là ngươi!” Người trong lòng hắn đảo mắt một cái, bỗng nhiên thay đổi thành một bộ dáng khác hẳn rõ ràng mặt mũi vẫn như vậy, nhưng giờ không còn vẻ tao nhã lúc trước, trái lại mang theo một tia tà khí. Y hỏi: “Ngươi làm sao nhận ra?” Mời các bạn đón đọc Chiết Chi (Giai Hạ Tù) của tác giả Khốn Ỷ Nguy Lâu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đào Một Đào Ra Quỷ
    Thông Tin   Tác phẩm: Đào Một Đào Ra Quỷ - 挖坟挖出鬼 Tác giả: Quân Tử Tại Dã Thể loại: Đam Mỹ, Hiện đại, Kinh dị, Trinh thám, HE, Văn học phương đông Couple: Tiêu Úc x Lâm Ngôn. Tình trạng: Hoàn Độ dài: 73 chương +  2 phiên ngoại Editor: Kỳ Kỳ, Cô Nương Lẳng Edit ebook: Kayako Saeki Nguồn: yeudammonghoa.wordpress.com Đăng: dtv-ebook.com       Giới Thiệu     Trong một lần thực tập, Lâm Ngôn đồng học bất hạnh bị quỷ quấn thân .. Từ nay về sau rất nhiều chuyện quỷ dị phát sinh trong cuộc sống của hắn… Vì muốn cuộc sống quay về quỹ đạo, Lâm Ngôn dẫn dắt một cái tiểu mã nông cùng một tên đạo sĩ gà mờ bước đi trên con đường giúp quỷ đạt thành tâm nguyện… Nhưng càng dấn thân vào sâu hơn, Lâm Ngôn cũng dần nhận ra sự việc hoàn toàn vượt xa sức tưởng tượng của hắn…   Mà quan hệ của hắn cùng lệ quỷ lại bắt đầu phát sinh biến hóa… *** Review: Hiện đại, thần quái, kinh dị, ôn nhu công x cường thụ, hỗ sủng. Thụ Lâm Ngôn là sinh viên ngành khảo cổ. Đào đào đào, ai dè một ngày đang ở nhà thì thiệt sự có quỷ tìm tới cửa. Quỷ này chẳng những muốn giết người mà còn muốn cướp sắc. Đường đường là nam nhi đại trượng phu mà suốt ngày bị 35, Lâm Ngôn nổi điên dùng đủ cách, trải qua cả đống nguy hiểm mới dụ được quỷ vào căn phòng của một pháp sư để tống tiễn quỷ về chốn hư vô cực lạc. Khổ nỗi khi nhìn thấy quỷ bảo vệ con búp bê bị làm phép thành hình dáng mình bất chấp cả tính mạng thì bản tính thánh mẫu hiện về khiến bạn bỏ hết dắt tay quỷ chạy ra ngoài. Thế là, chuyện gì tới nó tới, Lâm Ngôn đem quỷ về tắm rửa sạch sẽ, chải đầu vấn tóc. Tèn ten, hóa ra quỷ cực đẹp trai, vô đẹp trai. Từ đó, hai người ở chung. Mình kể vui vui thế thôi chứ đừng nghĩ nó hài. Truyện không quá ghê nhưng nhiều đoạn sợ chết khiếp. Ám ảnh điệu cười “khặc khặc khặc” trong này vô cùng. Nhớ lần đầu đọc là lúc 12 giờ đêm, cảm giác lạnh từ đầu tới chân. Về mặt tình cảm thì nên xếp vào thể loại ấm áp nhưng truyện cũng xen lẫn nhiều nỗi buồn. Là Tiêu Úc sống mấy trăm năm trong bóng tối, cô đơn ám ảnh, không thể siêu sinh. Là một mối hiểu lầm dẫn đến bi kịch, là những mối tình đơn phương khiến con người ta sa lầy và nhúng tay vào máu. Cuối cùng, ai may mắn thì có tình yêu cứu rỗi, kẻ xui xẻo thì đành về với cát bụi thôi. Mình đánh giá cao tác giả cũng như cốt truyện. Đoạn cuối cũng có chút không hài lòng nhưng tựu chung vẫn rất thích nó. Không hố. Đề cử.
Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính của tác giả Đào Lý Sanh Ca. Tên khác: Vạn nhân mê chỉ tưởng cấp chủ giác an tĩnh đương sư tôn Tác giả: Đào Lý Sanh Ca Thể loại: Cường cường, Tiên hiệp, tu chân, Hệ thống, Ngọt văn, HE Nguồn: Tấn Giang Editor: Mòi học tra (wp chuongcholacda) Beta: Blue, Nửa đêm dậy viết pỏn Tình trạng: Hoàn (86 chương) Văn án: Một sư tôn ưu tú nhất định phải có gia sản bạc triệu, sẵn sàng vì nam chính mà phóng khoáng vung tay. Một sư tôn ưu tú nhất định phải có sức mạnh cực lớn, sẵn sàng vì nam chính mà đi cướp pháp bảo, che chở nam chính khỏi đao thương. Một sư tôn ưu tú còn cần phải xinh đẹp như hoa, giúp nam chính bỏ xa tìm gần chuyên tâm tu tiên, tránh xa si nam oán nữ. “Đạo lý ta đều hiểu.” Ánh mắt nam chính đầy vẻ dịu dàng: “Sư tôn đừng lộn xộn, bôi thuốc lên eo nào.” Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Lãnh Văn Uyên, Vi Sinh Huyền Dương Một câu tóm tắt: Sư tôn độc sủng một mình ta. *** Tóm tắt Vi Sinh Huyền Dương là một sư tôn tu chân tài giỏi, được vạn người sùng bái. Anh luôn mơ ước được sống một cuộc đời yên ổn, chỉ chăm lo cho việc tu tiên và dạy dỗ đồ đệ. Một ngày nọ, Vi Sinh Huyền Dương nhận được một nhiệm vụ từ hệ thống: phải dạy dỗ Lãnh Văn Uyên, một nam chính tu chân có số mệnh vô cùng đặc biệt. Lãnh Văn Uyên là một người có tài năng thiên bẩm, nhưng cũng rất nghịch ngợm và ương bướng. Vi Sinh Huyền Dương quyết định nhận nhiệm vụ này, với mong muốn có thể giúp Lãnh Văn Uyên trở thành một người tu chân chân chính. Dần dần, anh nhận ra rằng mình đã yêu Lãnh Văn Uyên, nhưng lại không muốn thừa nhận. Lãnh Văn Uyên cũng yêu Vi Sinh Huyền Dương, nhưng anh lại sợ hãi việc thừa nhận tình cảm của mình. Anh lo sợ rằng nếu để Vi Sinh Huyền Dương biết, anh sẽ bị lợi dụng, và tình cảm của họ sẽ không được đáp lại. Hai người cứ thế mập mờ qua lại, không ai dám nói ra tình cảm của mình. Cho đến một ngày, khi Vi Sinh Huyền Dương gặp nguy hiểm, Lãnh Văn Uyên đã không thể kìm nén tình cảm của mình nữa. Anh đã nói lời yêu Vi Sinh Huyền Dương, và hai người chính thức trở thành một đôi. Review "Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính" là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào và lãng mạn. Tác phẩm kể về câu chuyện tình yêu của hai nhân vật chính Vi Sinh Huyền Dương và Lãnh Văn Uyên. Vi Sinh Huyền Dương là một sư tôn tu chân tài giỏi, còn Lãnh Văn Uyên là một nam chính tu chân có số mệnh vô cùng đặc biệt. Hai người gặp nhau và dần dần nảy sinh tình cảm, nhưng lại không dám thừa nhận. Cho đến một ngày, khi Vi Sinh Huyền Dương gặp nguy hiểm, Lãnh Văn Uyên đã không thể kìm nén tình cảm của mình nữa. Anh đã nói lời yêu Vi Sinh Huyền Dương, và hai người chính thức trở thành một đôi. Câu chuyện có cốt truyện nhẹ nhàng, không có nhiều tình tiết gay cấn. Tuy nhiên, tác phẩm vẫn thu hút người đọc bởi những tình tiết ngọt ngào, lãng mạn của hai nhân vật chính. Vi Sinh Huyền Dương và Lãnh Văn Uyên là hai nhân vật được xây dựng rất thành công. Vi Sinh Huyền Dương là một sư tôn tu chân tài giỏi, nhưng cũng rất dịu dàng và ấm áp. Lãnh Văn Uyên là một nam chính tu chân có số mệnh vô cùng đặc biệt, nhưng lại rất nghịch ngợm và ương bướng. Sự kết hợp của hai nhân vật này đã tạo nên một câu chuyện tình yêu vô cùng thú vị. Ngoài ra, tác phẩm còn có những tình tiết hài hước, giúp người đọc giải tỏa căng thẳng. Có thể nói, "Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính" là một câu chuyện tình yêu đáng yêu và ngọt ngào, rất đáng để đọc. Đánh giá chung "Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính" là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào và lãng mạn. Tác phẩm có cốt truyện nhẹ nhàng, không có nhiều tình tiết gay cấn, nhưng vẫn thu hút người đọc bởi những tình tiết ngọt ngào, lãng mạn của hai nhân vật chính. Vi Sinh Huyền Dương và Lãnh Văn Uyên là hai nhân vật được xây dựng rất thành công, tạo nên một câu chuyện tình yêu vô cùng thú vị. Mời các bạn mượn đọc sách Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính của tác giả Đào Lý Sanh Ca.
Miêu Cương Khách
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Miêu Cương Khách của tác giả Tiện Phàm. Thể loại: đam mỹ, cổ đại, cường cường, gương vỡ rồi lành, chữa lành cho nhau, ngọt ngược, HE. Giới thiệu: "Thân mang trung cổ của ác nhân, cũng có thể bảo vệ người chu toàn." Thiếu chủ Miêu Cương công × thích khách hàng đầu thụ Mỹ nhân rắn rết × Thích khách thâm tình Sáo xám vút qua vùng trời giữa rừng, trong rừng sâu rộng lớn chợt hiện mê sương, góc áo viền đỏ sượt lùm cây, chất giọng yêu dị mang theo ý chế giễu. "Ô, quả là lâu ngày không gặp." "Sao lại làm bản thân thảm đến nhường này, ta sẽ đau lòng đấy." Cừu Nhạn Quy che vết thương, khoé môi rướm máu, cằm bị nâng lên, hắn khuất nhục quay mặt đi, khàn giọng nói, "Đừng chạm vào ta." - - Sau này. Cừu Nhạn Quy: "..... Y đâu." Hạ nhân thấp thỏm, "Ờm, thiếu chủ ngài ấy tới Liễu các rồi." Thích khách đem kiếm của hắn đi bắt thông dâm, thiếu chủ đang nhàn nhã nghe tiểu khúc thì cửa đột nhiên bị đạp, nhướng mày khua tay ra hiệu các cô nương bị doạ xanh mặt lui xuống. Ngước mắt nhìn về phía thích khách khôi ngô đang đỏ mắt, cong môi mỉm cười, "Nghe một khúc nhạc thôi mà, huynh ghen gì chứ." Thích khách không lên tiếng, trong lòng cứ chua mãi, cho đến khi bị ấn lên bàn, thân võ nghệ của hắn như thể đình công, nhưng vẫn vô thức giãy một cái. Thiếu chủ ngừng động tác, "Sao vậy, không cho chạm?" "....Cho." Thích khách nhỏ giọng đáp, "Huynh cứ chạm tùy thích." Tự mình chui vào lưới, chim bay mỏi về rừng. Mời các bạn mượn đọc sách Miêu Cương Khách của tác giả Tiện Phàm.
Lương Đa Giả Vờ Ngủ
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Lương Đa Giả Vờ Ngủ của tác giả Tần Tam Kiến: Lương Đa, 28 tuổi, tự mở một phòng khám nhỏ, hàng ngày lướt mạng nhâm nhi trà, bệnh nhân đến thì bận rộn làm việc. Người ngọt ngào tâm lương thiện, trong phòng treo đầy cờ thưởng. Lương Đa gặp ai cũng tươi cười, tất cả mọi người đều thấy con người Lương Đa chắc hẳn rất dễ theo đuổi, mà đâu ai hay rằng nguyên tắc sống của Lương Đa là —— Đừng yêu tôi, không có kết quả đâu. Anh là một người theo chủ nghĩa độc thân tuyệt đối, tận hưởng cuộc sống đơn độc. Ấy thế mà Tưởng Hàn xuất hiện dạy cho anh một đạo lý: Trên đời này không có cái gọi là “tuyệt đối”. Tưởng Hàn, 23 tuổi, tự nhận là mẫu đàn ông tỏa nắng, đến phòng khám đối diện trường học chích một mũi xong chớm yêu, phải lòng anh bác sĩ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Để đối phó với anh bác sĩ cứng đầu cứng cổ thì chỉ có cách nhõng nhẽo ỉ ôi. Cậu thấy thật ra Lương Đa thích cậu, chẳng qua là mạnh miệng không thừa nhận thôi. Tưởng Hàn: Em đã hiểu vì sao người ta hay nói sẽ không bao giờ đánh thức được người giả vờ ngủ. Lương Đa: Ngại ghê, tôi không hề giả vờ ngủ, tôi ngủ thật, không tin cậu nghe đi, tôi còn ngáy khò khò đây này! Giới thiệu tóm tắt: Không một ai có thể kháng cự được bé chó săn! Dàn ý: Trên con đường trưởng thành giúp đỡ nhau cùng chín chắn, đôi bên đều trở thành người tốt hơn nữa! *** Tóm tắt: Lương Đa là một bác sĩ 28 tuổi, độc thân và theo chủ nghĩa độc thân. Anh sống một cuộc sống bình yên, êm đềm trong phòng khám nhỏ của mình. Một ngày nọ, Tưởng Hàn, một sinh viên đại học 23 tuổi, đến phòng khám của Lương Đa để chích thuốc. Tưởng Hàn ngay lập tức phải lòng Lương Đa và bắt đầu theo đuổi anh. Lương Đa ban đầu từ chối Tưởng Hàn nhưng dần dần anh bắt đầu rung động trước sự chân thành của Tưởng Hàn. Review: "Lương Đa Giả Vờ Ngủ" là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, ngọt ngào. Nhân vật Lương Đa là một bác sĩ ấm áp, tốt bụng. Anh không giỏi thể hiện cảm xúc của mình nhưng anh lại rất yêu thương và quan tâm đến Tưởng Hàn. Tưởng Hàn là một chàng trai trẻ trung, năng động và luôn tràn đầy sức sống. Anh không ngại ngần theo đuổi Lương Đa và giúp anh mở lòng đón nhận tình yêu. Câu chuyện xoay quanh hành trình theo đuổi và chinh phục của Tưởng Hàn. Tưởng Hàn không hề nản lòng trước sự từ chối của Lương Đa. Anh luôn ở bên cạnh Lương Đa, quan tâm và chăm sóc anh. Sự chân thành và kiên trì của Tưởng Hàn cuối cùng cũng đã khiến Lương Đa rung động. Ngoài câu chuyện tình yêu, "Lương Đa Giả Vờ Ngủ" còn là câu chuyện về sự trưởng thành. Lương Đa từ một người theo chủ nghĩa độc thân đã dần mở lòng đón nhận tình yêu. Anh cũng học cách bày tỏ cảm xúc của mình và trân trọng những người thân yêu. Đánh giá chung: "Lương Đa Giả Vờ Ngủ" là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, ngọt ngào và đáng yêu. Câu chuyện mang đến cho người đọc những giây phút thư giãn và những suy ngẫm về tình yêu và cuộc sống. Ưu điểm: Câu chuyện nhẹ nhàng, ngọt ngào và đáng yêu. Nhân vật Lương Đa và Tưởng Hàn đều được xây dựng tốt, có tính cách và cá tính riêng biệt. Câu chuyện mang đến những thông điệp ý nghĩa về tình yêu và cuộc sống. Nhược điểm: Một số tình tiết trong câu chuyện hơi cường điệu. Kết luận: "Lương Đa Giả Vờ Ngủ" là một câu chuyện tình yêu đáng đọc. Câu chuyện sẽ mang đến cho bạn những giây phút thư giãn và những suy ngẫm về tình yêu và cuộc sống. *** Sáng nay lúc Lương Đa xem tử vi, bên trên nói rằng: Thích hợp cưới gả, thích hợp trang trí giường, thích hợp kết thiện duyên. Tránh ra ngoài, tránh chuyển nhà, tránh nhận lời mời. Màu sắc may mắn: màu bạc. Hướng đi may mắn: hướng Nam. Vì thế nên trước khi ra ngoài, Lương Đa còn đặc biệt phối thêm cặp kính gọng bạc đã mua từ tám đời, anh cũng quyết định phải nói chuyện với bệnh nhân nhiều hơn nhưng sẽ từ chối tất cả lời mời. Trước đây Lương Đa không phải kiểu người xem tài hạn mỗi ngày. Với tư cách một bác sĩ, theo lý thì Lương Đa nên ngoan ngoãn thờ phụng khoa học mới đúng, nhưng đã là con người thì cũng có this có that, mặc dù là bác sĩ nhưng anh sợ ma, tự nhiên gần đây lại còn bắt đầu quan tâm tới vận may rủi dựa trên cung hoàng đạo, đương nhiên không tới mức mê tín, chẳng qua anh cảm thấy mấy thứ gọi là “siêu hình” này có thể khiến cuộc sống mình vui vẻ và thú vị hơn. Có điều nói tới nói lui, đối với Lương Đa thì dù bói bài tarot hay coi tử vi, xác suất bói chuẩn là cực nhỏ. Anh cũng chẳng mong cuộc đời mình bị người ta “tính toán” , “suy diễn” , chỉ coi cho vui, tìm cái giải trí mà thôi. Lương Đa ra ngoài, lúc xuống lầu còn đứng lại cảm thán về sắc trời mùa thu, người cũng rất có tinh thần. Một năm bốn mùa, anh thích nhất là mùa thu, vào khoảnh khắc mùa thì cả đất trời bỗng chốc như mát mẻ hẳn, không còn nóng bức oi ả như ngày hè nữa. Lương Đa đứng ở cửa lớn biếng nhác duỗi eo, hít thật sâu để bản thân hấp thu tinh hoa của đất trời, hít đủ “dương khí” , thần sắc sẽ trở lên sáng láng hơn. Thời tiết hôm nay thực sự rất tốt, anh quyết định sẽ không lái xe ô tô mà đi tới cổng khu chung cư, quét mã rồi tự đạp xe đến phòng khám. Giảm thiểu lượng cacbon là trách nhiệm của mọi nhà. Tám giờ sáng, bác sĩ Tiểu Lương mặc một chiếc áo khoác ngoài bằng len với quần bò mới mua, lưng đeo chiếc balo mà năm ngoái anh dùng một “số tiền lớn” để hốt về, đạp xe như bay trên con đường vào ngày đầu thu. Một phiến lá nhẹ nhàng rơi xuống giỏ xe, anh nhìn về phía nó huýt sáo, coi như chào buổi sáng tốt lành. Một người sắp ba mươi tuổi lại ăn mặc như sinh viên đại học. Lái xe mất một tiếng, đạp xe chỉ cần bốn mươi phút. Đừng hỏi tại sao lái xe đi làm lại tốn thời gian hơn đạp xe, lỗi tại tắc đường đó. Lương Đa tới phòng khám vào lúc tám giờ bốn mươi phút, trễ mười phút so với giờ mở cửa. Phòng khám là của anh, bác sĩ hay y tá đều là anh. Mặc dù thông báo với bên ngoài giờ mở cửa là tám rưỡi sáng đến tám rưỡi tối, vậy nhưng chẳng ngày nào đúng giờ cả, đến muộn về sớm là chuyện rất bình thường. Mở cửa, vào phòng, thay quần áo. Lương Đa cởi áo khoác len móc lên cây treo đồ trong phòng làm việc, cầm chiếc áo blouse được giặt sạch sẽ, khử khuẩn đàng hoàng lên phẩy mấy cái rồi đứng trước gương mặc vào. Anh nâng gọng kính trên sống mũi, nhìn bản thân trong gương nở nụ cười, hở ra tám cái răng trắng đều rang như bắp. “Đẹp trai ghia.” Lương Đa tự khen bản thân, sau đó xoay người chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc. Phòng khám này được mở bên ngoài khu chung cư khá cũ. Người ở khu này đều là gia đình thuộc tầng lớp tri thức, đa số là người có tuổi, hoặc cháu trai, cháu gái của họ. Mấy chú dì đó thường hay tới chỗ anh để khám vài ba bệnh lặt vặt, lúc không bị bệnh gì cũng thích tới, chủ yếu là để tặng cho bác sĩ Tiểu Lương vừa đẹp trai ngất trời vừa nhiệt tình này vài quả trứng gà, miếng bánh hoặc chút đồ ăn vặt. Tính cách của Lương Đa rất tốt, nhiệt tình với tất cả mọi người lại còn biết ăn nói, nên dỗ cho ai nấy đều vui vẻ. Tốt nghiệp xong anh có làm trong bệnh viện vài năm nhưng về sau cảm thấy không phù hợp, bèn ra ngoài mở một phòng khám của riêng mình. Bây giờ vơ phải một mớ rắc rối, cụ thể là cứ lâu lâu lại có người muốn giới thiệu cho anh cô bạn gái. Bạn gái thì không cần, bởi vì Lương Đa là đồng tính. Nhưng bạn trai cũng không cần lắm, vì Lương Đa là người theo chủ nghĩa độc thân. Anh thích cảm giác tự do, một mình không bị gò bó, cũng chưa từng cảm thấy cô đơn lạnh lẽo. Những lúc có nhu cầu về vấn đề kia, anh còn có một ngăn tủ “dụng cụ” để giúp anh giải quyết, tự chơi một mình thích vãi loằn. Đi ra ngoài phòng nghỉ, bác sĩ Tiểu Lương bắt đầu duỗi thân vận động. Bình thường giờ này không có ai tới, anh sẽ tự nghĩ cách giết thời gian. Trong lúc vận động, Lương Đa tiện thể xem lại bảng tin buổi sáng trên điện thoại. Mặc dù anh chẳng mấy quan tâm đến việc trong nước, ngoài nước đang xảy ra chuyện to nhỏ gì, nhưng mấy thứ này đều là những chủ đề mà các chú dì tới chỗ anh hay nói chuyện, vì vậy anh bắt buộc phải có thông tin để tiếp lời. Lương Cao nhìn về phía cửa phòng khám, hướng này là hướng Nam, hướng may mắn của anh hôm nay. Đang khởi động thì cửa bị đẩy ra thật. Chín giờ sáng, có một anh đẹp trai bước vào. “Ấy? Ai đây ta?” Lương Đa nở nụ cười, “Mới sáng sớm đã đến phòng khám của tao, có gì chỉ bảo thế?” Người đến tên là Quản Tiêu, bạn tốt nhiều năm của Lương Đa. “Tối qua tao ở chỗ anh Trần của mày, nên tiện đường ghé qua thăm mày thôi.” Quản Tiêu đứng ở cửa, không hề có ý bước vào trong. “Buổi tối đi ăn không?” “Gì thế?” Trong lòng Lương Đa dấy lên một hồi chuông cảnh báo: “Sinh hoạt thầm kín của mày với anh Trần không hài hòa nên muốn để tao tư vấn hả?”   Mời các bạn mượn đọc sách Lương Đa Giả Vờ Ngủ của tác giả Tần Tam Kiến.