Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cùng Em Cất Bước (Phù Quang Lược Ảnh) - Tố Quang Đồng

Văn án: Đối với anh mà nói, cô là ánh sáng huyền ảo hư vô, là chiếc bóng vụt qua khi nửa đêm mộng tỉnh. Muốn hay không muốn, đều chẳng phải do anh. Câu chuyện của Tô Kiều: Bảo vệ cha; có được giang sơn; ôm người đẹp về, cất giấu, bảo vệ, nuôi! Câu chuyện của Lục Minh Viễn: Là nghệ thuật gia không vướng bận hồng trần, vì tình yêu, vì em, anh nguyện trải nghiệm khói lửa nhân gian. Ngày đó, Tô Kiều, một trong năm người cháu, thiên kim tiểu thư duy nhất của con trai út dòng họ Tô bay sang Anh. Mục đích của cô rất rõ ràng: tiếp cận Lục Minh Viễn, thông qua anh để gặp gỡ bố của anh ta, Lục Trầm- vị trợ lý cũ vô cùng khôn khéo giảo hoạt đã biến mất bặt vô âm tín sau cái chết của ông nội cô, tổng giám đốc tập đoàn Hồng Thăng. Anh chàng nghệ thuật gia đẹp trai tựa thần tiên nhưng tính tình vô cùng quái gở, không ưa mềm càng không ưa cứng, thông minh lại đa nghi rất không chịu hợp tác. Tô Kiều chẳng còn cách nào khác ngoài dùng sắc quyến rũ lung lạc lòng anh. Vậy nên, kết quả của chuyến đi đó là: cô đạt được mục đích, lấy được tài liệu mật của ông nội để lại từ tay lão cáo già Lục Trầm, là vũ khí quan trọng giúp tăng thêm sức mạnh cho cô trong tranh đấu gia tộc cũng như bảo vệ an toàn cho cha, đồng thời chấp thuận cái giá phải trả kèm theo là rời khỏi con trai ông ta; nhưng đổi lại, trái tim cô dường như cũng đã bỏ lại nơi trời Âu, lưu lại nơi đáy lòng chàng thanh niên cao ngạo tài hoa ấy rồi... *** Các bạn độc giả ơi, các bạn đã ngửi thấy mùi ngược chưa?! Cơ mà, yên tâm nhé, kì thật reviewer chỉ hù dọa bạn chút thôi. Tuyệt đối chỉ là dọa thôi Bởi chỉ mấy ngày sau khi Tô Kiều buông lời ác độc, lợi dụng xong đá người, thì Lục Minh Viễn, người trước khi gặp Tô Kiều là kiểu nghệ thuật gia không vướng khói bụi trần gian, coi thường tiền tài danh lợi, bề ngoài bình tĩnh như núi băng còn bên trong lại kiêu ngạo bướng bỉnh, xác định làm xử nam cả đời, mà nay sau khi chìm sâu vào biển tình, trầm mê sắc đẹp vạn kiếp bất phục ấy đã lập tức bán nhà bán tranh, vứt hết tất cả, tìm về cố hương chỉ để hỏi người con gái ấy rốt cuộc vấn đề thật sự nằm ở đâu, bởi vì anh không cách nào tin những lời tuyệt tình mà cô nói ngày đó. Giống như Paulo Coeho từng viết trong tác phẩm Điệp Viên của ông: "Đừng bao giờ phải lòng ai. Tình yêu là thuốc độc. Một khi đã đem lòng yêu rồi, bạn sẽ mất sạch khả năng làm chủ đời mình, vì trái tim và khối óc bạn thuộc về một người khác." Và để bơm thêm một liều thuốc an thần cho các độc giả, thì reviewer cũng xin được tiết lộ thêm là: Tô Kiều đã nhanh chóng buông vũ khí đầu hàng, đón nhận Lục Minh Viễn. Tô tiểu thư đâu nỡ làm khổ Lục mỹ nhân thêm nữa. Cô quá thông minh để hiểu rằng nếu lần này còn mở lời tổn thương anh, cô sẽ mất anh vĩnh viễn, mà cô thì tuyệt đối không muốn điều đó xảy ra. Nỗi đau đó, chịu một lần là quá đủ với hai người rồi. Từ ấy, câu chuyện là quá trình Tô Kiều, cùng với sự kề cận sát cánh của Lục Minh Viễn Lục mỹ nhân, cùng nhau vượt qua trùng trùng cạm bẫy, giăng lưới, đấu đá với các thành viên trong Tô tộc, cuối cũng hoá nguy thành an, hoàn thành mục đích ban đầu. "Cùng em cất bước", thật ra, không phải là một cuốn truyện thuần ngôn tình điển hình, nếu bắt buộc phải gắn tag thì nó có lẽ là loại truyện nữ chủ, nữ cường nhân. Sân khấu chính là dành cho Tô Kiều-được xây dựng là một người phụ nữ với vẻ ngoài xinh đẹp, mềm mại, nhưng bên trong thông minh, tâm cơ và đầy tham vọng. Tô Kiều không xấu, từ việc tiếp xúc rồi lợi dụng Lục Minh Viễn ban đầu, đến những thủ đoạn mánh khoé về sau, mục đích chủ đạo là nhằm xoá tội cho cha-tội lỗi mà ông bị chính cha đẻ của mình gài bẫy gắn vào. Nhưng lớn lên trong một gia tộc quá sức phức tạp, cô cũng tuyệt không phải là bông hoa quỳnh tinh khiết đơn thuần trắng trong. Cô rất giảo hoạt, lắm mưu nhiều mẹo. Có lẽ, chính việc gặp và yêu Lục Minh Viễn, đã khiến Tô Kiều trở nên tốt đẹp hơn. Lục Minh Viễn cũng không phải mô típ nam chính quanh thân toả ánh hào quang bàn tay vàng, một tay che trời, hoàn mỹ không khuyết điểm. So với Tô Kiều, anh nghèo hơn. Thậm chí so với nam phụ Cố Ninh Thành, anh cũng nghèo hơn. Nhưng mình cho rằng, Tô Kiều thật sự quá may mắn khi có được anh. Trong cái vòng luẩn quẩn, tiền thừa mà tình luôn thiếu này, cô lại có thể có được một tấm chân tình thật lòng thật ý đến nhường vậy. Lục Minh Viễn là người đàn ông hoàn hảo dành cho Tô Kiều, bù đắp cho phần vẫn thiếu khuyết trong cuộc sống cũng như con người cô. Anh đẹp trai (riêng điểm này thì không ai so với anh được, dù bên cạnh toàn là soái ca ngời ngời nhưng Lục mỹ nhân vẫn đứng nhất nhé ????), là nghệ thuật gia, anh có tấm lòng thẳng thắn, tránh xa cái ác, không mưu mô, không lừa lọc. Có đôi khi Tô Kiều giữ kẽ, tính toán, không phải do cô không đủ tin tưởng Lục Minh Viễn, mà bởi cô sợ cho anh nhìn thấy những khía cạnh xấu xa của mình, đồng thời muốn bảo vệ anh khỏi vũng bùn lầy đen tối của những tranh đấu nơi thương trường. Nhưng Lục Minh Viễn thì khác, khi xác định yêu Tô Kiều, anh nguyện dâng hiến hết cho cô, không so đo, không giữ lại, bao dung và đầy thấu hiểu. Giống như vây quanh Tô Kiều luôn là những viên đá quá nhiều màu sắc khiến lòng cô hoang mang, thì Lục Minh Viễn chính là một viên kim cương sáng thuần tinh khiết. Anh là hậu phương vững chắc, là điểm tựa tinh thần, là bến chắn gió, là ngọn hải đăng dẫn đường chỉ lối về cho cô mỗi khi lênh đênh trên biển sâu quá nhiều cạm bẫy. Có thể nói, mình rất thích cá tính của Lục Minh Viễn. Sự cao ngạo của anh không phải là cái kiểu vênh váo tự đắc, hoặc ra vẻ lạnh lùng, mà sự cao ngạo này xuất phát từ sự tự tôn khảm trong cốt tủy, xuất phát từ chính nhân sinh quan thế giới quan của anh. Người khác phải dựa vào tiền tài, danh lợi, quyền lực để khẳng định bản thân, để kiêu ngạo với đời, nhưng Lục Minh Viễn anh không cần những điều ấy. Bất kể anh làm nghề gì, có bao nhiêu gia sản, hay yêu một cô tiểu thư con nhà quyền quý khiến người ta đàm tiếu là loại trai bao, là trèo cao, thì cũng không thể khiến tâm lý anh lung lay, khó xử. Bởi lòng tự trọng và tự nhận định bản thân trong anh đưa Lục Minh Viễn vượt lên trên hết những thứ tầm thường đó. Ví như, vì lo cho sự an nguy của Tô Kiều, anh nhất quyết đòi vào làm bộ phận an ninh, trở thành vệ sĩ cho cô, và chưa bao giờ xấu hổ khi nói với mọi người về công việc đó. Vì với anh, chỉ cần trong sạch, thì nghề nào cũng đáng tôn trọng như nhau, không phân biệt thấp hèn giàu sang. Một Lục Minh Viễn như thế quả thật khiến mình hiểu vì sao mà Tô Kiều xuất sắc mọi mặt lại chỉ một lòng si mê duy nhất anh. Càng gần gũi anh, càng hiểu anh thì cô lại càng yêu anh nhiều hơn. Bên cạnh nhân vật chính, truyện còn có những nhân vật phản diện nổi bật như ông anh họ đẹp trai, tàn bạo, độc tài máu lạnh nhưng quá mức hấp dẫn Tô Triển (hình như reviewer khẩu vị quá nặng rồi ????), thật sự đã lâu lắm khi đọc truyện mới lại có một nhân vật thuộc phe ác mà hấp dẫn mình đến vậy, bị ấn tượng mạnh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ngay cả nam phụ, dù độc ác nhưng cũng là nhân vật rất đặc sắc, đúng kiểu nham hiểm với cả thế giới nhưng lại dịu dàng chung tình với duy nhất một người, vì người mà hao tổn tâm cơ, vì người mà bày binh bố trận. Nhưng tất nhiên vì anh ta quá tàn ác nên chỉ có thể là nam phụ thôi. Tô Kiều thật sự rất chung tình và nguyên tắc đấy, ngay cả một ánh nhìn cũng lười cho anh ta. "Cùng em cất bước" là con đẻ của Tố Quang Đồng, tác giả mà mình đã vô cùng ấn tượng từ tác phẩm thanh xuân vườn trường "Trăm năm hoà hợp, ước định một đời". Tuy cùng một mẹ nhưng về nội dung, bối cảnh truyện thì hoàn toàn khác nhau. "Cùng em cất bước" thuộc thể loại thương trường, đấu tranh gia tộc với các tình tiết gió tanh mưa máu không khác gì những bộ cung đấu cổ đại khiến ta phải lạnh sống lưng vì tình người quá mức bạc bẽo. Khách quan, mình đánh giá Tố Quang Đồng viết bộ này kém hơn, mặc dù truyện có khởi đầu khá hấp dẫn, những đoạn nam nữ chính vờn nhau khi chưa yêu đọc rất sướng, phần giữa truyện đấu đá tranh quyền cũng rất kịch tính; truyện vẫn giữ được các ưu điểm của tác giả là văn phong sâu sắc, có nội hàm, đậm chất thơ, xây dựng các nhân vật có cá tính và nổi bật. Nhưng tiếc rằng càng về cuối tác giả viết càng đuối, các vấn đề nêu ra nhưng lại không được giải quyết trọn vẹn và triệt để, lan man, đôi lúc mình không nắm bắt được tâm lý của nhân vật và hoang mang trước mục đích của họ. Nhưng về cơ bản, sau những bộ truyện quá sủng ngọt không cần mang não thời gian gần đây, mình cảm thấy đây hoàn toàn có thể là một câu chuyện đổi khẩu vị chữa ngán khá ổn cho chúng ta. Chưa kể, một điểm cộng rất lớn không thể bỏ qua nữa là truyện được chuyển ngữ qua bàn tay edit vô cùng mượt mà, cẩn thận và cực kì có tâm của Thùy Lam, một editor luôn được bảo chứng về chất lượng edit. Vậy nên, kính mời các bạn đọc có hứng thú nhảy hố ạ~   *** Tô Triển không mở miệng nói chuyện nữa, hắn mẫu thân hãy còn ngồi ở một bên xuất thần. Nàng biết Diệp Xu cùng Cố Ninh Thành chi gian gút mắt, thậm chí còn có một ít đồng cảm như bản thân mình cũng bị, nhưng nàng vô tình đi bình phán ai đúng ai sai, Cố Ninh Thành cùng Diệp Xu là kẻ muốn cho người muốn nhận, mà Trần Nhã làm một người người ngoài cuộc, sớm đã thành thói quen xem diễn. Nàng cười nói: “Trước hai ngày ở nhà, ngươi đệ đệ uống say rượu……” Tô Triển lúc này mới ngẩng đầu lên, hỏi: “Tô Triệt dám uống rượu?” “Hắn từ rượu quầy cầm một lọ rượu nho, uống lên mấy khẩu, người liền say,” Trần Nhã giải thích nói, “Ta dìu hắn về phòng, hắn cùng ta nói lời say.” Đến nỗi lời say nội dung, Trần Nhã không đề. Nàng nhìn Tô Triển nằm hồi trên giường, lại vì hắn cái hảo chăn: “Ngươi sinh bệnh sau tính tình trở nên so từ trước hảo, lời nói cũng càng thiếu, mẹ biết ngươi trong lòng có việc, con đường này là chính ngươi tuyển, dựa không được người khác.” Tô Triển đem tầm mắt chuyển hướng nàng. Hắn đáy mắt dần dần hiện ra một loại tìm tòi nghiên cứu: “Ngươi nói ‘ con đường này ’, là nào một cái lộ?” “Ngươi ký một phần ủy thác thư, thân thủ đỡ Tô Kiều thượng vị, ngươi ba người nọ, ngươi là biết đến,” mẫu thân nói thẳng không cố kỵ, “Hắn ở nhà đề qua một hai câu, hắn có oán khí.” Sao có thể không oán khí đâu? Làm một cái phụ thân, hắn vạn lần không ngờ, khiến cho hắn ngã xuống đỉnh núi người, thế nhưng là hắn nhất quán coi trọng trưởng tử. Tô Triển thần sắc thực bình tĩnh, thanh âm lãnh đạm đến đáng sợ: “Ta giúp hắn gồm thâu nhà người khác công ty, hắn không khích lệ ta, cũng nên cảm tạ ta. Huống hồ hắn cùng tô Cảnh Sơn rất giống, Hoành Thăng bị đời thứ hai tô Cảnh Sơn cầm giữ, là ta không nghĩ nhìn đến cục diện.” Mẫu thân hoãn thanh an ủi hắn: “Tô Kiều kia hài tử, làm được không tồi, không có hạt hồ nháo. Chờ ngươi xuất viện, ngươi ấn kế hoạch của chính mình tới, không cần suy xét râu ria người.” Nàng trong lời nói sở xưng “Râu ria người”, đúng là Tô Triển phụ thân. Tô Triển chưa nói cái gì, hắn không biết chính mình còn có thể nói cái gì, thóc mục vừng thối việc nhà, hắn càng trộn lẫn càng mệt. Trần Nhã thấy hắn không nói một lời, kịp thời ngừng đề tài. Nàng phảng phất ở chiếu cố một cái tiểu hài tử, động tác nhẹ nhàng chậm rãi, vuốt ve hắn cái trán, nàng biết rõ Tô Triển vẫn như cũ tuổi trẻ, mà cha mẹ hắn đã già rồi. Nàng bỗng nhiên tự giễu cười, toái toái thì thầm: “Nếu là ngươi thân sinh đệ đệ còn ở……” Mời các bạn đón đọc Cùng Em Cất Bước (Phù Quang Lược Ảnh) của tác giả Tố Quang Đồng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa - Twentine
Tôi là bề tôi trung thành của anh, Quốc vương của tôi! Vì anh tôi có thể phất cờ cổ vũ, nguyện cùng anh mà chinh chiến nơi sa trường. *** Nếu bạn đã từng đọc “Tình yêu nơi đâu” của Bộ Vi Lan thì chắc hẳn bạn cũng sẽ cảm thấy được có chút tương đồng trong mạch truyện. Đó là những cố gắng của người trẻ tuổi, những chia cách vì vướng vào lao lý, những hận thù phải trả giá sau đó. Chu Vận lần đầu gặp gỡ Lý Tuân là ngày tựu trường. Cũng giống như rất nhiều người khác, cô bị anh thu hút ngày từ lần đầu tiên nhin thấy, và cũng có lẽ tình cảm của họ đến bình thường, nhẹ nhàng như bao mối tình thuở hoa niên khác, nảy sinh nơi giảng đường nên những tháng ngày không có nhau kéo dài đằng đẵng ấy mới biết rằng tình cảm ấy sâu đậm đến nhường nào. Lý Tuân là một thiên tài lập trình, có rất nhiều thứ không bình thường trong tính cách của anh, chỉ có một điều trội lên hẳn là anh biết rõ mục đích mình muốn đạt được là gì và bằng cách nào đạt được điều đó. Tự lập từ rất nhỏ, biết cách tự chăm sóc bản thân, bị đẩy vào cuộc sống lăn lộn quá sớm khiến cho con người của anh có rất nhiều gai nhọn, khó hoà nhập và cũng không muốn hoà nhập với người khác. Cứ tưởng như một kẻ bất cần không người thân thiết, sống không chút tình cảm nhưng thực ra đã là con người thì không thể không có một người để quan tâm, không ai sống mà không để tâm đến ít nhất một người nào đó. Và thực sự, Lý Tuân quan tâm đến rất ít người. Anh gai góc, anh độc miệng, anh khó chịu nhưng nếu một người đã thực sự quan tâm đến anh thì anh sẽ đáp lại bằng tất cả những cố gắng của mình. Tình cảm ẩn dấu quá sâu khiến người khác tưởng chừng như anh chẳng hề quan tâm đến thế giới xung quanh mình, nhưng chỉ cần là người anh để tâm thì lại hiểu họ, yêu thương họ, xem họ là một phần của mình. Cuộc sống của Lý Tuân nói phức tạp thì phức tạp, nói đơn giản thì đơn giản, bởi nếu bỏ qua những khó khăn vật lộn với cuộc sống lúc nhỏ, Lý Tuân của hiện tại ngày ngày chỉ biết đến máy tính, không hơn. Ngay cả những người bạn gái qua lại với anh cũng là họ chủ động đến rồi lại chủ động rời bỏ, bởi không ai có thể chịu đựng được việc ban trai hờ hững như vậy cả. Cho đến khi Chu Vận xuất hiện bên cạnh anh. Chu Vận là cô gái được giáo dục trong môi trường nề nếp, tuy nhiên cũng có những áp lực, cũng có những nổi loạn của tuổi mới lớn, vậy nên bên trong vỏ bọc là một cô gái ngoan hiền cũng có những mặt tối, mà mặt tối ấy đã lộ hoàn toàn trước Lý Tuân ngay từ lần đầu tiên nói chuyện. Thiếu nữ thường bị thu hút bởi những điều không bình thường từ người khác phái, Lý Tuân trong mắt Chu Vận là người ngạo mạn, quá nổi bật với vẻ bề ngoài “chẳng giống ai”, nhưng phàm là một người học hành siêng năng như Chu Vận thì điều khiến cô bị thu hút nhất chính là tài năng của anh. Từ để ý rồi ngưỡng mộ, từ những để tâm ban đầu rồi thành động lực thúc đẩy bản thân. Có lẽ những ánh mắt của cô luôn dõi theo Lý Tuân mà ngay cả bản thân Chu Vận cũng không biết, những để ý vụn vặt trong cuộc sống hằng ngày mà Chu Vận dành cho anh nhiều khi đã thành thói quen mà cô chẳng để ý, những bao che vụng dại mà Chu Vận dành cho Lý Tuân như bản năng tưởng như che dấu được Lý Tuân nhưng anh biết hết. Chẳng biết ai yêu ai trước nhưng tình yêu của họ đã được đáp lại, sống đúng với nhau, yêu và được yêu trọn vẹn, quan tâm đến nhau chỉ bằng những cử chỉ nhỏ nhặt nhất. Nhưng nếu cứ bình lặng mà phấn đấu cho ngày mai vậy thì không phải là cuộc sống này rồi. Biến cố đến quá nhanh và bất ngờ khiến hai người họ phải rời xa nhau. Một Lý Tuân ngang tàng nhưng lại manh động, một Chu Vận nhát gan không thể trốn chạy khỏi những kìm kẹp của gia đình. 6 năm cứ vậy trôi qua, mọi thứ tưởng chừng như dừng lại ở thời điểm họ rời xa, những tình cảm nồng cháy, những trái tim luôn hướng về nhau, như một giấc mộng dài, nhưng khi tỉnh lại họ đều nhận thấy bản thân đã thay đổi. Những ký ức tưởng như bị chôn chặt chờ ngày gặp mặt sẽ lại được mở ra, nhưng thời gian đã khiến một số điều bị lãng quên, một số chuyện không còn như xưa cũ. Lý Tuân quay trở về với cuộc sống tự do nhưng không còn là một Lý Tuân bất cần như trước kia, bây giờ trong anh chỉ còn lại thù hận. Vẫn cô độc như trước ngày có Chu Vận, cho đến ngày anh gặp lại cô. Tưởng chừng như có thể gạt bỏ cô qua một bên để cho những hận thù bùng cháy, nhưng cuối cùng chỉ một bức ảnh cô lưu giữ đã khơi lại những kỷ niệm, những yêu thương mà anh nghĩ anh đã quên thực sự. Từng ký ức hiện về mà anh không thể kiểm soát, cũng giống như tình cảm của anh dành cho cô, có che dấu, có chôn chặt, nhưng vẫn còn đó những yêu thương, những hờn ghen như thuở ngày đầu họ bên nhau. Chu Vận sau 6 năm vẫn là một cô gái sống hết mình vì Lý Tuân, vì anh mà cố gắng, vì anh mà bước tiếp trên con đường chung của họ. Cô vẫn là một cô gái nhút nhát trong tình cảm, hay nói đúng hơn là lo được lo mất hơn trước Lý Tuân, bởi cô không phải là lựa chọn đầu tiên của anh, bởi anh tài năng, và bởi anh còn rất nhiều điều mà cô cho rằng điều đó ở trong lòng anh quan trọng hơn cô. Chu Vận không dám tiến đến nhưng lại chẳng thể buông tay, cuộc sống của họ cứ vậy tiếp diễn như những ngày còn là sinh viên, anh dẫn đầu, cô hỗ trợ, hoà hợp và thấu hiểu nhau. Những thù hận rồi cũng được buông bỏ, bởi lý trí không đủ mạnh bằng tình cảm. Đến một ngày nhận ra đã quá mệt mỏi bởi phải ghi hận một vài người vậy nên Lý Tuân không tiếp tục mục đích ban đầu khi được tự do nữa. Đến khi Lý Tuân từ bỏ điều ấy anh nhận ra bản thân chẳng còn gì, nhưng anh không lỗ vốn bởi anh còn có Chu Vận, cô vẫn ở bên anh, vẫn luôn như vậy. Truyện này là một trong những truyện dài hiếm hoi mà tôi đọc trong thời gian này, đọc suốt hai ngày cuối tuần mới xong (do đọc chậm từ bé   ) xong cảm giác cũng đáng bỏ ra thời gian như vậy để đọc. Các nhân vật trong truyện không nhiều, nhưng họ là những con người sống có nhiệt huyết, và có mục đích rõ ràng trong cuộc sống của mình. Các nhân vật được xây dựng cũng chẳng có ai hoàn toàn hoàn mỹ cả, ai cũng có mặt tốt và một mặt ẩn chứa những điều không thường phô bày ra thế giới bên ngoài, cũng có những người đã từng lầm lạc, cũng có những người có cuộc sống êm đềm, như cuộc sống này vậy, muôn màu muôn vẻ. Truyện về tổng thể đọc được, mạch truyện nhanh, nhưng có lẽ có những đoạn đã nhanh quá nên cảm thấy đôi chỗ gượng ép, đôi chỗ không thống nhất với toàn bộ truyện. Đoạn đầu truyện viết rất được, rất ổn với những tình yêu thuở ban đâu, với những lần đầu tiên họ trao nhau. Đoạn cuối viết cũng được, với những phấn đấu, với những nỗ lực của các các nhân trong một tập thể để đưa mọi thứ cùng đi lên, tình yêu theo đó cũng nảy nở, thăng hoa khi người ta trưởng thành hơn. Nhưng đoạn giữa truyện thì  lại cảm thấy tác giả đuối sức cho cuối tập 1, rồi lại vội vàng để mở đầu tập 2, đọc qua nhưng lại có cảm giác không thoả mãn. Quay lại ban đầu, tại sao cảm xúc của tôi không được bình thường khi kết thúc truyện. Hôm trước bạn chuyển ngữ truyện “Bạn Chanh” của Giá Oản Chúc có hỏi là sao tôi viết rằng tôi không thích chương cuối của truyện ấy. Rất đơn giản là tôi không thích những cái kết quá trọn vẹn như vậy, cảm giác như chết chóc là điều tất nhiên sẽ xảy ra nhưng không ai muốn  đối mặt cả. Truyện này cũng thế. Đến chương cuối cùng mới đọc được vài chữ là đã thấy “màu” rồi, mà vẫn không ngừng đọc được. Kết quả là cảm xúc bị kéo xuống không vui vẻ lắm, mặc cho cái kết rõ ràng là Happy ending. Còn ngoài lề về truyện “Hôn nhân thất bại” của Tát Không Không. Thực sự với một thiếu nữ già độc thân như tôi thì khi đọc xong truyện này cảm thấy hôn nhân giống như đánh bạc vậy, hên xui may rủi, vô cùng u ám, dù sau đó truyện cũng tươi sáng hơn. Nhưng suốt truyện này có một điểm rất rõ ràng, đối tượng giao kết phải là người môn đăng hậu đối, không phải là vấn đề tiền tài, mà là vấn đề bối cảnh tình cảm, những tư tưởng về gia đình sẽ quyết định tính cách và nhìn nhận trách nhiệm của mỗi người trong hôn nhân. Tôi cảm thấy tư tưởng này không sai bởi cuộc sống thực tế tôi va chạm nhiều với những hoàn cảnh tương tự như trong truyện này, kết quả cũng giống vậy. Thế nên gạt “Hôn nhân thất bại” qua một bên, đọc “Chiếc bật quẹt và váy công chúa” cứ có cảm giác nơm nớp lo sợ những tình huống nào đó sẽ xảy ra với Lý Tuân và Chu Vận. Giữa họ bị ngăn cản bởi phụ huynh dường như là điều chắc chắn sẽ xảy ra, nhưng thật tốt vì họ đã nắm tay nhau đến cuối đường. *** “Kiểm tra hành lý lại một lần nữa đi con!” Chu Vận lẳng lặng làm theo lời mẹ, mở vali ra kiểm tra lại mọi thứ. “Mang đủ cả chưa?” “Đủ rồi ạ.” Mẹ cô gật đầu hài lòng. Việc cuối cùng cũng đã hoàn tất, Chu Vận bị mẹ kéo đến bên cạnh, vỗ nhẹ từng cái lên vai. “Tới trường học rồi phải gọi về nhà ngay, biết không?” “Vâng.” “Mẹ muốn tự mình đưa con đến trường học quá!” “Không cần đâu ạ, đến mùa tựu trường rồi mẹ và ba cũng bận, tự con đi được mà.” Vẻ mặt mẹ hằn nét lo lắng. Chu Vận: “Dù sao cũng không xa, trong cùng một tỉnh thôi mà.” Mẹ liền dặn dò: “Nhớ hòa đồng với thầy cô và bạn bè nhé con.” “Vâng.” “Mẹ nhắc lại vài điểm quan trọng cần chú ý. Thứ nhất, trong bất kể tình huống nào cũng đừng làm mình trở nên biệt lập, để tránh bị bắt nạt. Thứ hai, nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng, bọn con còn phải ở chung với nhau những bốn năm đấy. Thứ ba...” “Con biết rồi, biết rồi!” Thừa dịp mẹ còn chưa kịp triển khai hết các luận điểm, Chu Vận bèn nói liên thanh. Trước cửa soát vé chỉ còn lại hai mẹ con cô, hốc mắt mẹ chợt đỏ hoe, đưa tay vuốt tóc Chu Vận: “Phải ngoan ngoãn đấy, con là niềm kiêu hãnh của ba mẹ!” Vẫy tay chào tạm biệt mẹ, Chu Vận kéo hành lý vào sân ga. Cô hít thật sâu, sau khi tâm trạng hồi phục, cả người liền thấy khoan khoái. Cô tự khiêng hai vali lớn lên tàu, bốn giờ sau lại khệ nệ khiêng xuống khỏi tàu. Đây không phải lần đầu tiên Chu Vận đến thành phố này, cũng không phải lần đầu tiên đến trường học này. Ngôi trường này được đánh giá là danh tiếng số Một số Hai trong nước, lại cách nhà không xa, vốn đã được ba mẹ Chu Vận xếp vào mục nguyện vọng đầu tiên trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Ở trong trường còn có một người bạn thân của ba cô, nhưng nghe nói năm trước đã mất vì bị xuất huyết não. Hôm nay trường học vô cùng náo nhiệt. Tất cả tân sinh viên đều khoác lên mình tư thế hứng khởi, với lòng nhiệt huyết tràn đầy. Bất kể đôi môi có mím chặt để giấu sự căng thẳng đến mức nào đi nữa, thì cảm xúc hân hoan trong ánh mắt vẫn không thể bị che khuất. Nếu đem ra so sánh, nhóm đàn anh đàn chị ở cửa trông điềm tĩnh hơn nhiều, còn những thành viên kỳ cựu của bên nghiên cứu sinh lại càng từ tốn hơn, song ánh mắt họ vẫn sáng ngời. Họ thản nhiên nhìn xuống đám chim non đang vỗ cánh hớt ha hớt hải ngay trước mặt kia. Lúc Chu Vận kéo vali về phòng, bên trong đã có một người đang ở đó. Trước kia Chu Vận chơi với một người bạn thích trang điểm, nhờ người bạn ấy “khai sáng”, trong nhận thức nông cạn của Chu Vận, tất cả con gái trang điểm đều được xếp vào diện mỹ nữ. Và theo tiêu chuẩn này của cô, cô gái đang cầm gương trong phòng kia hẳn là người đẹp tuyệt thế, bởi cô ấy trang điểm đậm đến mức khuôn mặt trông như chiếc bánh sinh nhật được trát kem tầng tầng lớp lớp vậy. Cô gái bánh kem nghe thấy có tiếng người đi vào liền quay đầu lại nhìn. Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Chu Vận nở một nụ cười đầy thiện ý. “Xin chào, mình là Chu Vận.” Cô gái bánh kem liền đánh giá cô từ trên xuống dưới. Bị đôi mắt tô màu xám khói đến mức không hề thấy tròng trắng kia lướt lên lướt xuống nhìn chòng chọc, nụ cười của Chu Vận cũng trở nên hơi gượng gạo. “Tôi tên Nhậm Địch.” Ặc... rốt cuộc cô ấy nghiện thuốc bao nhiêu năm mới thành ra cái chất giọng khản đặc như thế được nhỉ? Đầu óc Chu Vận chợt rối loạn, không biết phải làm sao. “Ấy ơi...!” Đúng lúc này, phía sau cô vang lên một giọng nói. Chu Vận quay đầu lại, một nữ sinh đeo kính đang nhìn cô và Nhậm Địch: “Chúng ta chắc là bạn cùng phòng nhỉ? Chào hai bạn, mình tên là Phương Thư Miêu!” Lại một vòng tự giới thiệu nữa. Nhậm Địch nói rất ít, vẻ mặt dưới lớp trang điểm đậm kia vô cùng lạnh nhạt, nhưng điều này có thể bỏ qua được. Bạn mong muốn một chiếc bánh kem có thể thể hiện biểu cảm gì hay sao? Chu Vận nghĩ hết cách mới có thể ép mình duy trì không khí sượng sùng này được. May mà Phương Thư Miêu lại rất hoạt bát, cô ấy vừa trò chuyện vừa lấy hộp mứt trong vali ra. ... Mời các bạn đón đọc Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa của tác giả Twentine.
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi - Ngận Thị Kiểu Tình
Ninh Thư chết nhưng may mắn lại trở thành người làm nhiệm vụ của hệ thống. Chính vì thế cô ở trong các thế giới, sắm vai ác, gặp được rất nhiều loại người vô tình có, lãnh khốc có, người cố tình gấy sự cũng có. Không những thế các loại bạch liên hoa, nữ nhân trà xanh, nữ nhân tâm cơ cô đều gặp gỡ được cả. Ninh Thư gào thét, các ngươi những…cặn bã này, ta chỉ là tới phản công đấy, mong đừng ảnh hưởng ta hoàn thành nhiệm vụ. Vai chính xuyên qua, vai chính trọng sinh, chỉ có nhiệm vụ giả (người làm nhiệm vụ) không nỗ lực, chứ không có không thể cạy ra quầng sáng của nhân vật chính. *** Thế giới này có rất nhiều vị diện, mà nhiệm vụ của Ninh Thư là tiến vào bên trong mênh mông vô hạn nhiệm vụ, hoàn thành tâm nguyện người ủy thác, những…người ủy thác này dâng ra một thứ gì đó, cầu mong cuộc đời của mình có thể nghịch tập (thay đổi vận mệnh). Nhiệm vụ giả vì thế mà xuất hiện. Ninh Thư biết mình có thể tiến vào thân thể người khác, trong lòng thật cao hứng, thời điểm hoàn thành nhiệm vụ lại có thể đích thân thử một chút sinh hoạt của người khỏe mạnh, hoàn thành tiếc nuối đời trước của mình. Bất quá đồ vật tự xưng là hệ thống đột nhiên giội nước lạnh, “Thời gian nhiệm vụ của cô chỉ có 5 năm, giá trị sinh mệnh của cô chỉ có 50, một chút điểm sinh mệnh là một năm, vượt quá điểm sinh mệnh cô sẽ hoàn toàn biến mất, đương nhiên, cô cũng có thể lựa chọn ở lại trong thế giới nhiệm vụ, trải qua hết cuộc đời của mình, sau đó…liền không có sau đó nữa.” Ninh Thư gật gật đầu chứng tỏ chính mình minh bạch (hiểu rõ). ... Mời các bạn đón đọc Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi của tác giả Ngận Thị Kiểu Tình.
Tư Phàm - Công Tử Hoan Hỉ
Văn Thư, tên gọi chỉ nghe đã có cảm giác thư thái khoan hòa. Người cũng như tên, khuôn mặt điềm đạm dung dị, mái tóc đen chấm gót, áo dài xanh biếc, bước đi thong thả. Một người dịu dàng tĩnh lặng như vậy lại đem lòng yêu Úc Dương Quân lạnh lùng kiêu ngạo. Vì sao? Chỉ vì giữa thiên cung thanh lạnh cao vời này, khó lòng tìm thấy đâu một chút thân thuộc đầm ấm. Nên khi gần gũi mãi bên cạnh một người, không khỏi nảy sinh cảm giác luyến lưu, cuối cùng lại như thiêu thân lao vào ngọn lửa, không thể bứt ra. Bởi thế, thường vẫn len lén ngắm nhìn con người hào quang xán lạn, tôn quý vô vàn đó, thường vẫn lưu ý niềm vui nỗi giận và thói quen của hắn, dù là những điểm nhỏ nhặt nhất cũng thấu suốt như lòng bàn tay của chính mình. Thế nhưng, Úc Dương Quân lạnh lùng cao ngạo nào biết trân trọng sự ngưỡng mộ của y, của một "phàm nhân" đã thề sẽ theo hầu hắn đến buổi trời tàn đất tạ? Khi niềm yêu bị giẫm đạp, khi tự tôn bị đánh nát, khi mối thương tưởng trăm ngàn năm bị lôi ra sỉ nhục và châm biếm, y đành từ bỏ mối si tâm vọng tưởng của mình, rời khỏi vị thiên quân y từng ngưỡng vọng vô vàn kia, trở về với trần gian, làm một phàm nhân thủ thường an phận. Nhưng người đó không chịu buông tha, không phải vì yêu, mà chỉ vì không thể nuốt trôi sự thất ước của y. Một lý do hoang đường như vậy không đáng để y đáp ứng, bởi thế, "Ta hối hận rồi." Cho dù ta đã từng yêu người, đã từng mong bên người đến khi hôi phi yên diệt. Nhưng bây giờ, ta hối hận rồi. Tất cả những thứ mà người cho, trả lại cho người có được không? "Từ nay, người vẫn là thiên quân tôn quý vô vàn, ta làm phàm nhân an phận thủ thường của ta, mọi điều của quá vãng hãy để tan thành mây khói." Giải quyết rốt ráo, không lưu luyến chút gì, chấm dứt mọi cơ hội vãn hồi tái ngộ. Nói hết rồi nhảy xuống, từ đó, mãi không ngoái đầu... *** Nhị thái tử Lan Uyên chạy tới khoe với Văn Thư rằng vị Hồ Vương nhà hắn kia lạnh lùng xa cách với người ngoài, duy chỉ dịu dàng quan tâm tới mình hắn. Văn Thư nâng chung trà lẳng lặng mà nghe: "Nói vậy thì, mọi việc đều là Nhị thái tử ngài định đoạt?" "Đó là đương nhiên!" Lan Uyên phe phẩy quạt dõng dạc nói. "À..." Văn Thư khe khẽ gật đầu, nghĩ trong lòng, tại sao nghe được từ mấy Thiên nô trong Thiên Sùng Cung thì, Nhị thái tử phong lưu là bị Hồ Vương hạ giới dạy dỗ đến ngoan ngoãn dễ bảo? Thôi, không nghĩ mấy chuyện này nữa. Thái tử bên này còn đang thao thao bất tuyệt khoe khoang đủ loại tâm đắc của hắn với Văn Thư mãi: "Sống, quan trọng nhất là ăn ngay nói thật, đừng có giấu giếm điều gì..." "Thật không?" "Thật." Lan Uyên xếp quạt cái 'phạch'. Nửa đêm nửa hôm, Nhị thái tử lại bị Hồ Vương đuổi ra khỏi phòng, vừa khốn khổ cầu xin người bên trong, vừa hồi tưởng trong lòng những lời hay lẽ phải hắn giảng cho Văn Thư nghe hồi sáng kia, hay lắm, thật rất hay, mệt cho hắn đặc biệt chạy tới giảng cho Văn Thư nghe. Bằng không thì, vị tiểu thúc tính khí lãnh ngạo tám trăm năm không nói được một câu đó của hắn với Văn Thư tính tình cái gì cũng giấu ở trong bụng, hai người này đặt chung với nhau mà sống qua ngày, thì không thể thiếu thứ gọi là khó khăn trắc trở rồi. Nhị thái tử cười tới mức từ lỗ tai bên trái kéo qua tận lỗ tai bên phải rụt rụt cổ, tiếp tục hô vào trong: "Ly Thanh à, cho ta vào đi mà... Ta biết ta sai rồi... Lần tới ta tuyệt không nói lung tung nữa..." Người trong phòng thổi tắt nến, không hề phản ứng với hắn. Mà đúng như dự liệu của Nhị thái tử của chúng ta, cuộc sống của hai người kia quả thật có phần không yên ổn. Nguyên nhân sự việc kỳ thật rất nhỏ, hơn nữa có chút liên quan đến Lan Uyên. Bất quá là một ngày nào đó, vị Nhị thái tử nhàn rỗi đến hốt hoảng, lại đa tình đến lạm tình này, lại chạy tới Thiên Sùng Cung thăm lão bằng hữu. ... Mời các bạn đón đọc Tư Phàm của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.
Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt - Công Tử Hoan Hỉ
Này những phong hoa tuyết nguyệt... Một nhan đề ý vị... Giống như câu cảm thán của hai người khi nhớ lại thời ấu thơ, thời niên thiếu, và nói chung là quãng thời gian họ đã trải qua cùng nhau. Không phải mọi chuyện xảy ra đều hoàn toàn tốt đẹp và yên lành, nhưng lại là những giọt keo gắn kết cả hai. Vì thế trong hồi ức sau này, hình ảnh "phong hoa tuyết nguyệt" đi đôi với những cảm xúc rất thi vị, rất ngọt bùi, mà chỉ kẻ trong cuộc mới hoàn toàn hiểu được. Thẩm Tấn hận Tần Ương thấu xương! Tần Ương bé ngoan, Tần Ương mẫu mực, Tần Ương đáng mến, điểm nào cũng đối lập với bản thân mình. Thế nhưng vì sao, tốt nghiệp ra trường mỗi người một nơi, trong lòng lại có cảm giác quyến luyến? Tần Ương ghét Thẩm Tấn nhất quả đất! Thằng quỷ ranh Thẩm Tấn, chuyên gia đội sổ Thẩm Tấn, ngông nghênh láo lếu Thẩm Tấn, mọi thứ xuất phát từ kẻ đó đều chính là oan gia của mình. Thế nhưng vì sao, lại không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ chán chường uể oải của cậu ta? Sớm hôm chung lối đến trường, cùng ngắm mặt trời lặn trong ánh hoàng hôn, cùng trải qua ngày lễ tình nhân cô đơn không bạn gái. Thanh mai trúc mã suốt thuở thiếu thời, từ oan gia ngõ hẹp dần dần trở nên khăng khít không rời. Nơi vườn trường xanh ươm hơi cỏ, điều gì đã nhẹ nhàng nảy nở? Chuyến xe bus tinh mơ đầu ngày, nụ hôn lơ đãng ai trao ai? Thẩm Tấn nói: "Tần Ương, tôi thích cậu." Tần Ương đáp: "Gió lớn quá, tôi nghe không rõ..." *** Một lần nọ, trên đường đi làm về, mẹ Tần Ương sơ ý bị té trật chân, đau đến mức không đi được nữa, ngồi lại ven đường mà rơm rớm nước mắt. Lúc đó, trường học đang trong kỳ nghỉ, Tần Ương và Thẩm Tấn tụm lại ở phòng khách nhà Tần Ương cùng xem “Đoạn Bối Sơn”. [1] Phim vừa mới bắt đầu chiếu, đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách hòa lẫn trong thanh âm mộc mạc của đàn ghi ta, luyến láy hết lần này đến lần khác, rồi màn hình bỗng dừng lại ở một tấm bình phong màu đen thẫm trang trí đầy những hoa văn theo trường phái cổ điển. Sau đó, hai tiếng thở dốc khi rõ khi mất cứ thỉnh thoảng lại vang lên. Thẩm Tấn mặt dày quay sang hỏi Tần Ương: “Đằng ấy nói xem, bọn họ đang làm gì thế?”. Phảng phất nghe thấy tiếng nuốt nước bọt rõ khan của con sói đuôi to nào đấy. Tần Ương nheo mắt liếc sang một cái, còn đang định trả lời, tiếng chuông điện thoại di động đã vừa lúc vang lên, “Ô đạt lạp, Ô đạt lạp”. Đó là tiếng chuông cài riêng cho số của mẹ. Nhớ lúc ấy, đã định không đồng ý rồi, nhưng nhìn ánh mắt đầy trông mong và hào hứng của mẹ, lại không nỡ từ chối, cuối cùng cũng đành cài vào. “Tần Tần ơi…” Tiếng nói nghe như khóc, có đau đớn, có lo lắng, có ai oán, có bất an. Trong phim đang xem có một nhân vật nữ, góa chồng từ lúc còn rất trẻ, từ đó về sau luôn mặc đồ đen, dáng vẻ ảm đạm, trong giọng nói cũng mang theo nhiều cảm xúc pha lẫn vào nhau hệt như tiếng mẹ vừa gọi. Sau khi tỉ mỉ xem qua mấy lần hình chụp X-quang, bác sĩ đưa ra kết luận cuối cùng: gân ở gót chân bị trật rồi, cần phải nằm viện làm phẫu thuật, còn phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Vừa hay trong thời gian này ba Tần Ương lại đi công tác xa nhà, thế là mọi chuyện tự nhiên lại rơi cả xuống trên đầu Tần Ương. Mẹ Tần Ương đau lắm, cứ rên xiết mãi, có lúc còn lay hỏi con trai mình: “Có khi nào má không đi được nữa không con? Bị què đó? Khó coi lắm.” Tần Ương chỉ có thể kiên nhẫn trấn an bà hết lần này đến lần khác: “Không có đâu, bác sĩ bảo là bị thương nhẹ thôi mà.” ... Mời các bạn đón đọc Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.