Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Gả Cho Viên Lãng

Chẳng phải một cặp đôi yêu nhau lâu năm, tới thời khắc tình yêu chín muồi thì làm đám cưới. Cũng không phải "bác sĩ bảo cưới", cô dâu mau chóng mặc áo cưới trước khi lộ bụng. Đơn giản là hai người xa lạ gặp nhau trong một bữa tiệc, cô uống chín ly rượu rồi cầu hôn anh. Anh nhìn cô một hồi rồi đồng ý. Chỉ như thế, Dư Bội liền gả cho Viên Lãng. … Từ lúc Dư Bội nhìn thấy Viên Lãng, làm quen và cầu hôn anh, chỉ vẻn vẹn có tám tiếng đồng hồ, thậm chí chưa đến nửa ngày trời. Chẳng vì lí do gì đặc biệt, chỉ bằng vài chữ “tôi coi trọng anh”, Dư Bội dùng miệng lưỡi linh hoạt thuyết phục Viên Lãng nhận lời mình. Đến người bạn thân nhất của cô còn không thể hiểu nổi sự xúc động của Dư Bội, nhưng logic của cô lại không phức tạp đến thế, vừa ý anh, thì đánh nhanh thắng nhanh, muốn được gả cho anh mà thôi.   Tại sao trong tôi lại coi Dư Bội là nữ cường, có lẽ là vì cô là một người phụ nữ vừa tự lực phấn đấu, vừa vô cùng thực tế, ra được phòng khách, vào được phòng bếp. Trong công việc thẳng thắn dứt khoát, phương diện tình cảm thì khỏi phải nói, từ cầu hôn cho tới chọc ghẹo Viên Lãng, Dư Bội đều là phái chủ động, dẫu về sau có bị chiếm thế thượng phong, cô vẫn vui vẻ mà đón nhận. Khó có thể tin, nhưng trong quá khứ, Viên Lãng suýt nữa vì người đồng chí tốt của mình mà thành “cong”. Không phải là do khuynh hướng tình dục, chỉ là trong quân doanh rất lâu không được tiếp xúc cùng giống cái, ngẫu nhiên có chút tình cảm vượt quá tình anh em với người bạn chí cốt mà thôi. Những đồng chí trong quân doanh là người gần gũi với Viên Lãng hàng ngày, nhưng chẳng ai phát hiện ra sự khác biệt. Duy chỉ có Dư Bội, ngay từ lần đầu gặp anh, cô đã biết. Ánh mắt anh nhìn về phía chú rể có chút tang thương, có chút phức tạp, nhưng cũng chính lúc ấy, Dư Bội bỗng nhiên muốn được ở gần anh hơn. Viên Lãng, Viên Lãng, cô muốn làm anh cười, nở những nụ cười chân thực nhất từ tận đáy lòng. … Đối với Viên Lãng, anh cảm thấy cô gái Dư Bội này rất kỳ lạ, trong khi anh thậm chí còn gọi sai tên cô, mà chỉ trong thời gian ngắn, cô đã tìm hiểu kỹ càng mọi chuyện về anh. Dư Bội biết anh là bộ đội đặc chủng nhưng vẫn không ngần ngại muốn kết tóc se tơ cùng anh. Trước giờ Viên Lãng chỉ có một thân một mình, sau này, có một người phụ nữ, người phụ nữ của anh, ở trong nhà anh, thắp đèn nấu những món ăn đậm hương vị gia đình chờ anh về, lòng Viên Lãng có chút rung động. Dư Bội rất hiểu chuyện, chẳng bao giờ đòi hỏi gì từ anh, trái lại cô luôn tặng anh những món quà nhỏ, những bất ngờ khiến anh vui vẻ. Các anh em trong quân ngũ đều là người thân thiết của anh, cô kết thân với họ rất nhanh, ai cũng nói cô rất tốt, để gặp được chị dâu tuyệt vời thế này, đội trưởng anh đây phải dành hết may mắn bao nhiêu năm rồi? Thực ra, Viên Lãng cảm thấy, có được cô, cho dù là vận khí của mười năm, hai mươi năm hay cả nửa đời sau này, anh cũng cam lòng. Anh lên chiến trường vào sinh ra tử vô số lần, vết sẹo nhỏ to trên người đếm không hết, tuy miệng vết thương đều đã khép từ lâu, nhưng Dư Bội vẫn đau lòng vì anh. Bên cạnh anh không biết có bao nhiêu đồng đội đã ngã xuống, chính bản thân anh cũng từng đứng trước quỷ môn quan một vài lần, nhưng anh không nói với Dư Bội, so với những vết thương này, nhìn cô đau lòng anh mới càng không chịu đựng nổi. … Hai người xa lạ trở thành người bên gối gần gũi nhất, tuy bất ngờ nhưng họ rất tự nhiên thích ứng được sự tồn tại của đối phương. Viên Lãng trên chiến trường lạnh như băng, sắc bén như trâm nhưng ở bên Dư Bội, anh chỉ là một người chồng với trái tim ấm nóng, rất nhiều tình cảm, anh nguyện trao hết cho Dư Bội. Thực lòng mà nói, Dư Bội đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, mỗi phút giây ở bên anh cô đều muốn yêu anh thật nhiều, cô sẵn sàng đánh đổi cuộc đời mình vì Viên Lãng. Có thể có người cao lớn hơn anh, cũng có người tuấn tú hơn anh, nhưng với Dư Bội, Viên Lãng mới là người tốt nhất, người đàn ông thích hợp nhất trên cõi đời này. Đối với mình, đây là một câu chuyện rất đáng đọc, tình yêu của họ cũng có thăng trầm, có giận dỗi nhưng chính vì vậy sau khi cãi nhau họ càng hiểu nhau hơn. Viên Lãng chẳng có mấy ngày nghỉ phép là bao, nhưng đối với hai người mà nói, giống như tiểu biệt thắng tân hôn vậy, càng xa nhau lại càng biết trân trọng những giây phút bên nhau. Sau này, khi trở thành một cặp vợ chồng đã lâu năm, hai người vẫn biết làm mới tình yêu và giữ lửa hôn nhân, ngày nào đối với Viên Lãng và Dư Bội cũng vẫn chỉ là một ngày tân hôn mà thôi.  Nếu trên đời này còn có một Viên Lãng thứ hai không thuộc về Dư Bội, mình cũng muốn được "Gả cho Viên Lãng" <3
Dưới đây là một đoạn trích nhỏ sẽ làm thay đổi nhận thức của bạn, ai nói bộ đội khô khan, từng câu từng chữ này của Viên Lãng đều thấm đẫm tình cảm đó chứ: “Về sau tôi thấy một cuốn tập ở trong ngăn kéo, là vào lúc rảnh rỗi Viên Lãng tiện tay ghi lại một chút cảm tưởng, trong đó có một đoạn có quan hệ với cuộc nói chuyện ngày đó. Nếu anh chết, tin tưởng anh không rời khỏi em. Anh ở ngay bên cạnh em, hoá thành vạn vật. Nếu dọc theo sa mạc còn có một gốc cây nở hoa, đó chính là anh; Nếu trên vách núi bờ biển một con chim trắng dừng lại, đó chính là anh; Nếu cây hoa sơn trà ở căn cứ lão A kia còn hừng hực khí thế nở hoa, đó chính là anh; Nếu trên đỉnh núi 375 xuất hiện cầu vòng sau cơn mưa, đó chính là anh. Nếu trên chiến trường ở nơi không có người biết xuất hiện một người lính tuổi còn trẻ, đó chính là anh… Tôi không nhịn được đau lòng như vậy, lấy ra bút viết tiếp ở phía sau rằng: Nếu bên cạnh sa mạc bên cây mọc ra một gốc cây nhỏ cành lá lay động, đó chính là em, cùng anh ghi khắc Lâu Lan tang thương; Nếu trên vách núi bờ biển bay tới một con chim trắng xa lạ, đó chính là em, cùng anh vượt qua sóng biển vật lộn; Nếu cây hoa sơn trà ở căn cứ lão A (tên gọi của Viên Lãng) nở ra đoá hoa trắng nõn nà như tuyết, đó chính là em, cùng anh đong đưa ở trong gió xuân; Nếu dưới cầu vồng trên đỉnh núi 375 có một giọt sương sáng trong, đó chính là em, cùng anh xuất hiện sáng rực cùng anh lặng yên trôi đi; Nếu trên chiến trường ở nơi không có người biết xuất hiện binh lính trẻ tuổi tha thiết đi theo bóng dáng anh, đó chính là em, chính là chúng ta…” Review by Tà Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** "Viên Lãng, chúng ta kết hôn đi!" Viên Lãng nghiêng đầu, dùng vẻ mặt như gặp quỷ nhìn tôi, nói: "Gì?" "Chúng ta kết hôn đi!" Tôi nhắc lại. Viên Lãng ngồi thẳng người, thản nhiên nhìn tôi, nói: "Tiểu Dư. Tên cô là Tiểu Dư đúng không?" Tôi sửa lại: "Dư Bội." Viên Lãng ho khẽ một tiếng, nói: "Dư Bội, nếu tôi nhớ không lầm thì hôm nay chúng ta mới biết nhau." Tôi trả lời: "Đúng vậy. Chúng ta mới quen lúc 8h hơn. Tôi đến đây lúc 11h30. Anh thì khoảng 12h. Chúng ta vừa cùng ăn bữa trưa rồi ăn bữa tối, còn uống rượu. Tổng cộng chúng ta đã chạm ly lần thứ chín. " "Học Toán không tệ." Viên Lãng chuyển ly nước cho tôi. "Cô uống say rồi. Uống nước đi." "Chỉ bằng mấy chai bia này á?" Tôi gọi nhân viên phục vụ: "Lấy một bình rượu trắng tới đây." "Cô uống say thật rồi." Viên Lãng ra hiệu cho nhân viên phục vụ đừng lấy rượu trắng. "Trong hơn tám tiếng này tôi đã biết toàn bộ tình hình căn bản của anh. Thật ngại quá, trước đây tôi là quản lý nhân sự nên tương đối nhạy cảm với chuyện này." "Viên Lãng, nam, ba mươi tuổi, nguyên quán ở Tứ Xuyên, sinh ở Tân Cương, học đại học chuyên ngành văn hóa, bộ đội đặc chủng số 86749*, chỉ huy trưởng đại đội 3, sở trường là súng ống, đánh giáp lá cà và A người, lương tháng..." *Đây chỉ là số hiệu trong tưởng tượng của tác giả thôi nhé :-D "Được rồi, được rồi, rất rõ ràng, còn rõ ràng hơn trên hồ sơ của tôi nữa." Viên Lãng vội vàng tiếp lời tôi. "Nhưng cô biết rõ tình hình của tôi cũng không có ý nghĩa gì..." "Chứng tỏ tôi xem trọng anh, muốn kết hôn với anh!" Viên Lãng nở nụ cười, nói: "Nhưng tôi còn chưa hiểu rõ cô, chỉ biết tên cô mà thôi." Tôi nhìn anh ta, từ từ nhếch khóe môi lên, nở một nụ cười thật tươi với anh ta: "Vậy là không ít rồi. Vừa nãy Tiểu Lâm đã giới thiệu tôi rồi. Còn có," tôi chỉ về phía cửa, "Người vừa ra ngoài kia anh cũng gặp lần đầu tiên, chỉ nói mấy câu đã hỏi rõ tên của anh ta, đơn vị, địa chỉ, tuổi tác, tình trạng hôn nhân. Tôi dám nói chỉ cần là người anh từng gặp thì anh đều nhớ rõ." "Được rồi, tôi tổng kết một chút nhé. Tôi, Dư Bội, đại học văn hóa chính quy, hai mươi chính tuổi, cao 1m63, cân nặng...cân nặng không nói, hiện giữ chức phó tổng của hệ thống khách sạn Bát Thiên Thương, lương tháng... " Viên Lãng không nhịn được cười: "Sao không nói cân nặng ra?" Tôi nhìn anh ta, cũng cười theo: "Sao anh lại có hứng thú với chuyện cân nặng của tôi?" "Sau khi kết hôn tôi sẽ đề xuất được điều tới chi nhánh ở Bắc Kinh với tổng bộ. Có khả năng lương sẽ thấp đi một chút bởi vì đến lúc đó có lẽ chỉ là nhân viên văn phòng hoặc trợ lý hành chính thôi. Lần này tôi đi công tác về sẽ fax tài liệu có liên quan tới tôi cho anh làm báo cáo kết hôn." Viên Lãng không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn tôi thao thao bất tuyệt. "Còn nữa, tôi có ít tiền tiết kiệm, có thể mua nhà trả góp theo kỳ hạn. Sau này tiền trả góp mỗi tháng do anh trả. Chúng ta sẽ cùng ghi tên trên giấy chứng nhận bất động sản. Chờ chuyển vào xong thì anh cầm hết quần áo bẩn về nhà giặt. Tôi sẽ mua một cái máy giặt lớn một chút. Đừng để lính cần vụ giặt. Họ đều là trẻ con, đã giặt không sạch mà còn làm người khác mệt..." "Anh thích ăn gì? Tôi có thể ăn món cay Tứ Xuyên, món Quảng Đông nhưng không nấu được. Nếu anh thích ăn thì tôi có thể học, nếu không thì tôi làm hoành thánh nhé? Đây là sở trường của tôi đấy. Làm nhiều vỏ một chút rồi bỏ vào tủ lạnh để lúc anh về mà tôi không có nhà thì có thể làm hoành thánh ăn. Anh thích tắm vòi hoa sen hay tắm bồn? Nếu thích tắm bồn thì tôi sẽ mua một cái bồn tắm lớn, ngâm mình xong là có thể mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ tằm. Anh thích mặc loại đồ ngủ nào? Tơ tằm hay cotton thuần? Có thể ngủ trên sô pha, xem tivi uống rượu vang để máu lưu thông. Thấy anh vết thương đầy người, uống rượu vang có thể giúp mạch máu anh mềm đi. Anh thích sản phẩm trong nước hay nhập khẩu? Tôi thích uống Thiết Quan Âm và Phổ Nhị. Anh thích uống trà hay cà phê?..." "Tôi thích uống cà phê..." Viên Lãng nói tiếp mới phát hiện bị tôi dẫn vào mương. Mời các bạn đón đọc Gả Cho Viên Lãng của tác giả Tả Trứ Ngoạn Đích.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển - Thập Nguyệt Vi Vi Lương
Truyện khá đơn giản những cũng rất mới lạ, khá hài hước, ko có âm mưu, dương mưu, tranh giành đấu đá, chủ yếu đọc giải trí. Nam chính siêu siêu dễ thương, si tình, đáng yêu, nữ chính xoay nam chính như "xoay chó"!!!  Trịnh Thất cô nương từ lúc sinh ra có ba ước nguyện: Ước nguyện đầu, phụ thân khỏe mạnh tình lạii; Ước nguyện hai, tên xấu xa hại phụ thân bị lúc nào cũng gặp xui xẻo! Ước nguyện ba, cầu cho Đại Bạch lấy được một  “cô vợ” xinh đẹp! Cố Diễn tiểu tử từ lúc sinh ra có ba ước nguyện: Ước nguyện đầu, cầu Trịnh Tiểu Thất không biết việc mình giả cho; Ước nguyện hai, cầu Trịnh Tiểu Thất không biết việc mình giả chó; Ước nguyện ba, cầu Trịnh Tiểu Thất không biết việc mình giả chó; Như thế, vô hạn, tuần hoàn... * Đại Bạch là chó của Tiểu Thất! *** Tiểu Thất thấy bộ dạng Cố Diễn vui vẻ, liền bị mơ hồ, nàng nghi ngờ hỏi: "Ngươi... Không có bị thương?" Cố Diễn gật đầu, "Đúng rồi, ta không có bị thương." Tiểu Thất vẻ mặt cứng đờ. Cố Diễn: "Ai nha nha, ta cũng không phải là lừa nàng a, ta chỉ nói là ta bị tập kích, ta xác thực bị tập kích a! Có điều không có bị thương là được. Cũng không nghĩ đến, nàng hiểu lầm." Cố Diễn nháy con mắt, Tiểu Thất nhìn lông mi hắn thật dài lại vụt sáng, lập tức cảm giác mình đến nơi này chính là chuyện cười. Nàng không do dự đứng lên: "Ngươi đã không có chuyện gì, kia ta đi trước." Cố Diễn thoáng cái ngã xuống, duỗi chân, "Ta bị thương, lòng ta bị tổn thương, nàng rõ ràng là đến xem ta, hiện tại không chịu để ý ta liền đi, nàng rõ ràng nói nàng yêu thích ta, nàng vừa mới nói xong." Ánh mắt Tiểu Thất phiêu nha phiêu, nghiêm túc: "Chúng ta là bằng hữu a, nghe nói ngươi bị thương ta tới thăm ngươi không phải là rất bình thường sao? Cha ta, cũng chính là Trịnh tiên sinh của ngươi để cho ta tới. Nếu không ta sẽ không tới." Ôi! Trịnh Tiểu Thất, nàng còn có thể giả vờ mãi sao! ... Mời các bạn đón đọc Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển của tác giả Thập Nguyệt Vi Vi Lương.
Mây Đen Gặp Trăng Sáng - Đinh Mặc
Nét đẹp của cô gái trong truyện Mây Đen Gặp Trăng Sáng của tác giả Đinh Mặc giống như mặt trời nhỏ. Còn tôi là du khách nằm dưới ánh dương ấm áp đó Vì được chiếu sáng, khi ngẩng đầu lên ánh mắt đã đỏ hoe. Và rồi một câu chuyện ngôn tình sủng lãng mạn bắt đầu từ đây... *** Tôi cưỡi motor chở Đàm Giảo, chạy thẳng tới nhà họ Chu. Dọc đường đi, cô ấy gọi điện cho Thẩm Thời Nhạn nhưng không có ai nghe máy. “Tên đó chắc là đang bận nên không nghe điện thoại của tôi.” Cô hơi tức giận nói. Tôi qua kính chiếu hậu nhìn thấy hai mắt cô ấy trợn to, nói: “Tên đó không liên lạc được, coi như xong, còn có tôi.” Cô ấy ‘Ừ’ rồi đưa tay hơi rụt rè nắm lấy áo tôi. Tôi nhìn về phía trước nói: “Giữ chặt lấy.” Sau đó tôi lên ga, cô ấy nhẹ hít một hơi, rồi ôm chặt lấy eo tôi, đầu tựa lên vai tôi. Tôi không nói lời nào, nghênh đón ánh mặt trời hừng hực, chạy thẳng về phía trước. “Ô Ngộ, anh học lái xe găn máy sao? Cũng trong một năm này?” “Không, lúc học cấp ba tôi đã biết chạy rồi.” Tôi nói: “Khi đó trong nhà không có tiền, không thể mua, nên tôi đã học lái.” “Ừ.” ... Mời các bạn đón đọc Mây Đen Gặp Trăng Sáng của tác giả Đinh Mặc. Người đăng: dtv-ebook
Thiên Tài Cuồng Phi - Băng Y Khả Khả
Nàng, Dạ Nhược Ly, tuyệt thế thiên tài vạn năm không gặp của Thiên Tinh đế quốc, ngoài ý chết đi rồi xuyên qua ngàn năm trước, linh hồn nhập vào thân nhị tiểu thư xác tướng quân phủ không thụ sủng. Nàng, Vân Vãn Ca, vốn nên được hưởng ngàn vạn sủng ái, nhưng một ngày kia, ngoại công(ông ngoại) mất thế, hoàng hậu tiểu di(dì) bị phế, mất đi tất cả sự bao che, nàng cũng không còn là hòn ngọc quý của tướng quân phủ. Nhưng khi nàng trở thành nàng, lại gây nên bao nhiêu sóng gió trên đại lục này ? Tại cái nơi phụ thân chỉ vì ích lợi, cùng người khác bày mưu hợp kế đem mẫu thân bán cho người ta làm tiểu thiếp, thì, nàng không tiếp tục do dự mà mang theo mẫu thân cùng nha hoàn thiếp thân khẩn trương thoát khỏi tướng quân phủ. Mười năm sau, nàng trở về một lần nữa, nàng đã danh chấn thiên hạ, cũng sở hữu đại gia nghiệp, đến nỗi hoàng đế cũng sợ hãi ba phần. Vì vậy, một lần nữa đối mặt cùng thân nhân ngày xưa, nàng chỉ giương nhẹ khoé môi, anh mắt cuồng ngạo, mà nói : “Ta đã từng nói qua, nếu ngày đó ta bất tử, sớm muộn sẽ có một ngày ta  cho các ngươi chết không chỗ chôn, hiện tại, ta trở về báo thù , các ngươi, đã chuẩn bị tốt sao?” *** Lạc Sơn Lĩnh, chính là một lãnh địa khá hẻo lánh của Lạc Nguyệt Quốc, có lẽ là do hoàn cảnh địa lý chung quanh, có rất nhiều mạo hiểm giả tới đây. Nghe nói, lãnh chúa Lạc Sơn Lĩnh, là một vị Thần Vương cường giả, có uy vọng tương đối cao tại Lạc Sơn Lĩnh, nhưng Lạc Sơn Lĩnh, cũng là một lãnh địa cường giả vi tôn, chỉ cần ngươi có thực lực, bất kể là sát phạt, diệt tộc, giành đồ vật đều được cho phép. Nếu không có thực lực? Thật xin lỗi, Lạc Sơn Lĩnh đó là nơi ngươi táng thân. Lúc này, trong Lạc Sơn Lĩnh, tại Tinh Nguyệt Thành, lại nghênh đón hai khuôn mặt xa lạ, mặc dù Tinh Nguyệt Thành thường xuyên có người thành trấn khác đến đây, vậy mà, hai người này, thế nhưng không khỏi hấp dẫn tầm mắt của người qua lại trên đường… Chỉ thấy nữ tử đó, bạch y thịnh tuyết, phong hoa tuyệt đại, giữa hai hàng lông mày của nàng hiện ra một tia cuồng ngạo bẩm sinh, phảng phất như nàng chính là vương giả thiên địa, duy ngô độc tôn. Nam tử còn lại là một bộ hồng y, tuấn mỹ tuyệt thế, như là yêu nghiệt, tựa hồ lúc cười một tiếng liền có thể mê hoặc lòng người, thế nhưng, chỉ có lúc nam tử nhỏ giọng trò chuyện với nữ tử bên cạnh, mới sẽ lộ ra nụ cười mị hoặc kia. Nam tử này cũng hàng ngàn hàng vạn phong hoa, mà bóng dáng hai người sánh vai đi tới, để cho những người nhìn thấy đều không khỏi tự chủ than nhẹ một tiếng. Một đôi bích nhân thật xứng đôi, bọn họ sống lâu như vậy, cũng chưa từng thấy qua, hai người tuyệt thế như thế, mà cái cảm giác hài hòa giữa bọn họ kia, không phải là bất luận kẻ nào cũng có thể chen vào. Bỗng nhiên, nữ tử đó dừng lại trước một tòa kiến trúc trang nghiêm xa hoa, nàng khẽ ngẩng đầu lên, lập tức, năm chữ to phòng đấu giá Tinh Nguyệt trên bảng hiệu ra rõ ràng ở trong con ngươi đen của nàng. ... Mời các bạn đón đọc Thiên Tài Cuồng Phi của tác giả Băng Y Khả Khả.
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi - Tiêu Thất Gia
ố Nhược Vân từ khi sinh ra đã là phế vật của Thanh Long Quốc, cha nương nàng đều mất từ khi nàng còn nhỏ, nàng chính là làm mất hết toàn bộ thể diện của phủ Tướng quân.Cuối cùng vì người khác tranh cãi mà bị gia gia đánh chết, cho dù đấy không phải lỗi của nàng. Sống lại một lần nữa, nàng không còn là tiểu thư phế vật lúc trước. Mang theo chí bảo bên người cùng khế ước với tứ đại thần thú, cho dù là đệ nhất cao thủ của Thanh Long quốc cũng muốn làm người dưới trướng nàng. Đan dược? Tính là cái gì, nàng tùy tay có thể luyện chế một đống. Đê Giai (cấp thấp) Linh Khí rất cường đại sao? Ngay cả vũ khí mà thủ hạ của nàng sử dụng đều là Cao Giai (cấp cao) Linh Khí. Ngươi có cao cấp Linh Thú? Thật có lỗi, phía sau nàng Thánh Thú đã thành thiên quân vạn mã, chấn áp tất cả hào hùng! Chính là ai có thể nói cho nàng, nam nhân yêu nghiệt cường đại này là chuyện gì xảy ra! Vì sao lại mặt dày mày dạn dây dưa nàng, càng là thề không bỏ qua! *** Nguyên nhân vô hắn, chỉ vì ngày mai đó là Thái Tử điện hạ ngày sinh. Nếu này đây hướng, Cố Nhược Vân thân là một giới phế vật, tham không tham gia cũng không cái gọi là, nhưng mà hiện giờ tình huống lại không giống nhau. Lần này thân là Thái tử sư phụ một người Luyện Khí Tông cường giả sẽ tiến đến tham gia, hơn nữa sẽ vì Thanh Long Quốc trẻ tuổi nhóm tiến hành năng lực thí nghiệm, có thực lực giả liền có thể gia nhập Luyện Khí Tông trở thành ngoại môn đệ tử. Phải biết rằng Luyện Khí Tông ở đại lục có cực kỳ cường hãn địa vị, ở chỗ này cũng chỉ có Đông Phương thế gia nhân tài có thể không sợ hãi Luyện Khí Tông thực lực, lại cũng gần là như thế, nếu có thể tiến vào Luyện Khí Tông, đó là một người ngoại môn đệ tử cũng sẽ bị người hâm mộ. Cho nên, bệ hạ sớm đã hạ đạt mệnh lệnh, vô luận là ai đều cần thiết đi trước hoàng cung tham dự Thái tử ngày sinh. Bất đắc dĩ cố lão tướng quân mới phái người đi tìm Cố Nhược Vân rơi xuống. Đương nhiên, luôn luôn dưới tình huống Luyện Khí Tông như vậy thế lực sẽ không đối đãi nhận người, trừ phi giống như Thái tử giống nhau thiên phú dị bẩm, cho nên lúc này đây liền cố lão gia tử cũng không biết kia Luyện Khí Tông chân chính mục đích. ... Mời các bạn đón đọc Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi của tác giả Tiêu Thất Gia.