Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nụ Hôn Cứu Rỗi

Tóm tắt, Review và Đánh giá sách Nụ Hôn Cứu Rỗi của tác giả Bán Tiểu Cửu: [ Mỹ nữ chủ quán bar + Mỹ nam thợ xăm ] Ôn Túc An, mỹ nữ chủ quán bar ở phố Diên Tường, vậy mà bị tên bạn trai cặn bã phản bội. Không cần nghĩ ngợi nhiều, cô lập tức chia tay hắn, bắt đầu tìm lại tự do cho chính mình. Lâm Tứ, soái ca chủ tiệm xăm ở phố Diên Tường, luôn hờ hững với tất cả mọi sự vật và sự việc, vậy mà lại bị cuốn vào đôi mắt của bà chủ Ôn. Cô không muốn yêu đương, chỉ muốn làm bạn giường. Không sao, anh sẵn lòng làm bạn giường với cô, chờ cô bước ra khỏi bóng tối, cùng anh bước đi dưới ánh dương ấm áp. "Ôn Ôn, mỗi người chúng ta, trong cuộc đời này sẽ gặp rất nhiều người, anh tin rằng hai người ngay từ đầu gặp nhau nhất định đã đối xử chân thành với nhau, nên không thể nói cuộc gặp gỡ này là sai lầm, chỉ có thể nói thời gian trôi qua, con người thay đổi nên tạo ra ngã rẽ, thế thôi." [Một nụ hôn có thể đảo lộn vạn vật, một nụ hôn có thể cứu rỗi một người, một nụ hôn có thể đánh cắp trái tim, một nụ hôn có thể giết chết một người.] —— "Kiss Everywhere" Đây là một câu chuyện giữa hai con người trưởng thành trong những gia đình khiếm khuyết, sau này lại bị người mình yêu phản bội. Tìm thấy nhau sau nhiều tổn thương, cả hai cùng nhau thắp lên ánh sáng, cùng nhau tiến về phía trước. Lưu ý: 1. Phi song khiết, đảng song khiết mời quay xe (việc quan trọng nên phải để số 1) 2. Không nên bắt chước một số thói quen sinh hoạt của nam nữ chính, hút thuốc có hại cho sức khỏe, uống nhiều rượu lại càng có hại cho cơ thể, hãy chăm sóc thân thể, trân trọng sinh mệnh của mình, cùng nhau tạo nên một xã hội hài hòa. Một câu giới thiệu: Anh như khói thuốc, mạnh mẽ và kiên trì. Quan niệm: hãy sống cho chính mình *** Tóm tắt: Nụ Hôn Cứu Rỗi là câu chuyện về hai con người trưởng thành trong những gia đình khiếm khuyết, sau này lại bị người mình yêu phản bội. Ôn Túc An, mỹ nữ chủ quán bar, bị bạn trai phản bội sau nhiều năm chung sống. Cô quyết định chia tay và bắt đầu tìm lại tự do cho chính mình. Lâm Tứ, soái ca chủ tiệm xăm, luôn hờ hững với tất cả mọi thứ. Anh bị cuốn vào đôi mắt của Ôn Túc An và bắt đầu quan tâm đến cô. Ôn Túc An không muốn yêu đương, chỉ muốn làm bạn giường với Lâm Tứ. Lâm Tứ sẵn lòng làm bạn giường với cô, chờ cô bước ra khỏi bóng tối. Dần dần, họ nhận ra tình cảm của mình dành cho nhau. Lâm Tứ giúp Ôn Túc An vượt qua những tổn thương trong quá khứ, còn Ôn Túc An mang lại cho Lâm Tứ sự ấm áp và tình yêu. Review: Nụ Hôn Cứu Rỗi là một câu chuyện ngôn tình nhẹ nhàng, ngọt ngào. Tác giả đã khắc họa thành công những tổn thương của hai nhân vật chính và cách họ vượt qua những tổn thương đó để tìm thấy hạnh phúc. Ôn Túc An là một cô gái mạnh mẽ và kiên cường. Cô không để những tổn thương trong quá khứ khiến mình gục ngã. Cô luôn cố gắng sống cho chính mình và tìm kiếm hạnh phúc. Lâm Tứ là một người đàn ông ấm áp và kiên trì. Anh luôn ở bên cạnh Ôn Túc An, giúp đỡ cô vượt qua những khó khăn. Câu chuyện của họ là một lời nhắc nhở rằng chúng ta hãy sống cho chính mình và đừng để những tổn thương trong quá khứ khiến chúng ta gục ngã. Đánh giá: Nụ Hôn Cứu Rỗi là một câu chuyện đáng đọc. Tác giả đã viết rất hay và lôi cuốn. Câu chuyện nhẹ nhàng, ngọt ngào nhưng cũng không thiếu những giây phút xúc động. Một số ý kiến đánh giá khác: Ý kiến 1: "Nụ Hôn Cứu Rỗi là một câu chuyện rất hay và ý nghĩa. Tôi rất thích cách tác giả khắc họa những tổn thương của nhân vật chính và cách họ vượt qua những tổn thương đó. Câu chuyện cũng mang đến cho tôi nhiều suy ngẫm về cuộc sống." Ý kiến 2: "Nụ Hôn Cứu Rỗi là một câu chuyện ngôn tình nhẹ nhàng, ngọt ngào. Tôi rất thích cặp đôi Ôn Túc An và Lâm Tứ. Họ rất đẹp đôi và xứng đôi vừa lứa." Ý kiến 3: "Nụ Hôn Cứu Rỗi là một câu chuyện đáng đọc. Tuy nhiên, có một số chi tiết hơi phi logic khiến tôi hơi khó hiểu." Nhìn chung, Nụ Hôn Cứu Rỗi là một câu chuyện ngôn tình nhẹ nhàng, ngọt ngào và đáng đọc. ***   "Meo~" Một tiếng meo meo yếu ớt từ sau bụi cây truyền đến, sau đó từ phiến lá cây phát ra tiếng kêu khe khẽ, nước mưa từ kẽ lá tí tách nhỏ xuống. Đêm qua Vụ Thành đón trận mưa lớn, sáng nay vẫn tiếp tục từng trận mưa rào, trên mặt đất còn đọng lại những vũng nước nhỏ. Một con mèo tam thể từ trong bụi cây nhảy ra, trợn tròn mắt nhìn ra ngoài. "Tiểu Hoa" Lương Hạnh đang đứng trên bậc thang, một chân giẫm lên bồn hoa bên cạnh, trên tay đong đưa cây xúc xích xông khói. Tiểu Hoa kêu một tiếng meo meo dài, sau đó dựng đuôi chạy về phía Lương Hạnh. Lương Hạnh ngồi xổm xuống đưa xúc xích trong tay cho nó, Tiểu Hoa vội vàng nhảy lên bậc thang cắn một miếng. "Đói bụng lắm sao" Lương Hạnh vừa cho mèo ăn vừa nói, "Mập như vậy, ai nhìn còn tưởng mày là mèo nhà quyền quý. Thôi đi, dù sao cũng đáng yêu, A Tứ hẳn là không trách tao đâu." Vừa dứt lời, cánh cửa sau lưng bị mở ra, vang lên tiếng cọt kẹt cũ kỹ. Lương Hạnh quay đầu lại, trong tầm mắt là đôi chân dài mặc quần đùi màu xám, dừng một chút, ngẩng đầu nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn khi vừa mới thức dậy. Lương Hạnh lập tức nở nụ cười, giơ tay vẫy vẫy: "A Tứ, anh dậy rồi." Mặt trời xuyên qua đám mây rơi xuống làm cho làn da Lâm Tứ có chút tái nhợt, anh hơi híp mắt, vuốt mái tóc rối bù từ trước ra sau, lộ ra một đôi lông mày cứng cáp cùng một cái vết sẹo nông trên trán. Lâm Tứ đút tay vào túi quần, dựa vào cửa, cụp mắt nhìn con mèo đang ăn trộm xúc xích của mình. Anh giơ chân đá vào mông Lương Hạnh, giọng hơi khàn: "Tôi còn tự hỏi sao đồ ăn vặt của tôi bỗng dưng biến mất, thì ra là cậu mang đi làm từ thiện." Lương Hạnh nghiêng người về phía trước, suýt ngã xuống bậc thang. "Mẹ kiếp!" Lương Hạnh xoa mông đứng dậy, ủy khuất nói: "Đồ ăn vặt hết hạn rồi, sao không thể cho mèo hoang ăn?" Lâm Tứ bật cười, vỗ vỗ con mèo mập tròn như con heo, "Cậu gọi đây là mèo hoang?" Tiểu Hoa ăn xong xúc xích, thỏa mãn cúi đầu nằm trên mặt đất, lộ ra cái bụng mũm mĩm. "..." Lương Hạnh lập tức đổi chủ đề, kéo Lâm Tứ trở lại sân, "Anh, tối nay có kế hoạch gì không?" "Chuyện gì?" Lương Hạnh vỗ vai Lâm Tứ, "Ra ngoài chơi đi, chúng ta chuyển đến đây đã một tuần rồi, còn chưa ra khỏi cửa, nghe nói quán bar cuối ngõ tên Sầu Nhiên khá nổi tiếng, chủ quán còn là một mỹ nữ, anh muốn đi xem thử không?" Lâm Tứ nằm xuống ghế phơi nắng trong sân, giang rộng đôi chân dài, lấy điện thoại di động ra, uể oải đáp: "Không đi" "Mẹ kiếp, mỹ nữ không hấp dẫn nổi anh nữa à, A Tứ, anh không phải muốn đi tu đúng không?" Lâm Tứ bấm vào trò chơi, nghe vậy cười toe toét, "Ừm, tôi đích thị muốn làm tu sĩ." Lương Hạnh khinh thường nói: "Em không tin, hôm qua em còn nhìn thấy trong máy tính của anh có video mới tải về, như vậy mà tu sĩ gì?" "Cậu có chắc đó không phải do cậu tải xuống không?" "Miễn đi, tôi không thèm xem ba cái loại đó." "Tôi cũng không xem, vậy hẳn là của Huy Tử." "Huy Tử thích xem loại đó à?" "Chắc vậy" Âm thanh của hai người khuất sau cánh cửa đá. Bên kia bức tường, một hình dáng mảnh khảnh xuyên qua cầu thang. "Lai Phúc." Ôn Túc An gọi Tiểu Hoa đang nằm trước cửa, Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn cô, tiếp tục li3m bộ lông của nó. "Ăn no xong không nhận người, đúng là mèo của trăm họ." Ôn Túc An đi tới, vén váy ngồi xổm xuống, khẽ khều cái đầu béo tròn của nó. Tiểu Hoa ngẩng đầu, híp mắt dụi dụi vào ngón tay Ôn Túc An, sau đó vươn đầu lưỡi li3m láp ngón tay cô. "Thôi đi, bây giờ mới biết lấy lòng tao à." Ôn Túc An sờ sờ, ngẩng đầu nhìn cửa hàng vừa khai trương một tuần trước. —— 【Khổ Tư】 Một tiệm xăm được trang trí rất gọn gàng. Ôn Túc An mỉm cười, hình như chủ tiệm xăm này cũng là một thanh niên thích văn chương, đặt tên cửa hàng mang theo một loại khí chất u sầu cô độc giống cô. Trời đã khuya, Ôn Túc An đút cho Tiểu Hoa một ít thức ăn cho mèo rồi đứng dậy ra về. —— Ở sâu trong đường Yên Lan, một quán bar treo tấm biển [Sầu Nhiên] chính thức mở cửa lúc sáu giờ tối. Ôn Túc An đẩy một cánh cửa gỗ kiểu cổ, nhân viên quán bar đang chuẩn bị dọn dẹp, ban nhạc phía trên sân khấu đang điều chỉnh thiết bị. Nhân viên nhìn thấy cô đứng ở cửa liền lên tiếng chào. "Chị Ôn" "Chào buổi tối chị Ôn." "Ôn Túc An, chị tới rồi" Mai Túc chạy tới, nắm lấy cánh tay Ôn Túc An, kéo cô qua một bên. Mai Túc chỉ tay vào ca sĩ chính trên sân khấu, nũng nịu nói: "Chị coi, ca sỹ chính kia đẹp trai không, em lúc đó cũng chỉ thử gửi lời mời thôi, ai ngờ họ thật sự nhận lời." Ôn Túc An nghiêm mặt, gật đầu, "Ừm, cậu trai trẻ kia khá giống em." "Đúng đó, vậy chị xem xét ký hợp đồng dài hạn với họ đi ạ." "Em cho chị tiền?" "Dạ?" Ôn Túc An vỗ mông Mai Túc, nói: "Sắp mở cửa rồi, em đi chuẩn bị đi, nếu làm việc tốt thì chị sẽ thay em nói chuyện." "Chị Ôn vạn tuế!!!" Ôn Túc An đi tới quầy bar, người pha chế rượu chào cô một tiếng, bắt đầu pha đồ uống cho cô, cả buổi không dám ngẩng đầu lên. Ôn Túc An nhận lấy ly cocktail, nhìn người thanh niên đang pha chế, im lặng cười cười, không nói gì. Cô nhón gót, ngồi xuống chiếc ghế cao, chống tay lên mặt quầy, sau đó khẽ tì tay nâng mặt quan sát. Buổi tối, đúng 6 giờ, quán bar mở cửa, khách hàng lần lượt bước vào. Ôn Túc An dựa vào quầy bar, dáng người ở tư thế này càng thêm uyển chuyển, cô đưa tay nâng chiếc khăn choàng lên, cúi đầu gõ điện thoại. 【W.】: Hôm nay mấy giờ anh tan làm? 【 Cố Chính 】: Xem tình hình này chắc là phải tăng ca. 【W.】: Đến đón em được không? 【 Cố Chính 】: Cũng không biết, có thể sáng sớm mới về nhà, em xong việc thì về nhà trước đi. 【W.】: Ừm. Ôn Túc An không trả lời nữa, đặt điện thoại lên bàn, hai tay siết chặt khăn choàng, nhìn màn trình diễn trên sân khấu. —— Mười giờ tối, trước quán bar. "Đi thôi, hôm nay tôi đãi anh em." Lương Hạnh gọi bạn bè tới, lại kéo thêm Lâm Tứ đi, nói là muốn dẫn anh đi phá giới. Lâm Tứ không từ chối được, lại nghĩ mình và anh em lâu ngày không ở cùng nhau nên đành đồng ý. Một nhóm bảy tám người tìm một chỗ ngồi trong quán, gọi vài chai rượu, mấy cô gái được La Tử Huy gọi đến lần lượt ngồi xuống. Một cô gái tóc đen mặc váy ống ngồi bên cạnh Lâm Tứ, cô cúi người rót một ly rượu, đưa cho Lâm Tứ. "Anh Lâm," Ôn Uyển Uyển khẽ gọi, giọng điệu e lệ và dịu dàng, Lâm Tứ quay đầu nhìn. Cô gái ngước đôi mắt tròn xoe lên, đưa ly rượu cho Lâm Tứ, "Rượu." Lâm Tứ yên lặng nhìn cô một lúc, không nhìn ra đó là cảm xúc gì, một lúc sau, anh cong môi, cầm lấy ly rượu. "Cảm ơn." La Tử Huy nhìn thấy động tĩnh bên phía Lâm Tứ, cúi người nói: "Anh, cô gái này có phải loại anh thích không?" Lâm Tứ đặt lại ly rượu xuống bàn thủy tinh, dựa lưng vào sô pha, liếc cậu ta một cái, "Tất cả đều nhàm chán." "Ha ha, em đang lo cho anh thôi, anh thích loại nào thì phải nói để em nhìn giúp chứ." Lâm Tứ lười nói chuyện với cậu ta, La Tử Huy còn đang nói tiếp thì đột nhiên vươn tay kéo anh lại, sân khấu bị chặn một lúc lâu bây giờ hoàn toàn mở ra. Ánh đèn trên sân khấu mờ đi rồi sáng trở lại, dưới ánh đèn sân khấu, người phụ nữ có mái tóc xoăn dài màu đen, mặc chiếc váy hai dây màu đen đơn giản nhưng lại tôn lên những đường cong của cô, chiếc khăn choàng buông hờ hững trên cánh tay, đầu tua rua rơi trên mặt đất. Cô một tay cầm micro, vuốt tóc, hơi hé đôi môi đỏ mọng: "Bài hát tiếp theo Kiss Everywhere là dành tặng cho mọi người." Ngay lập tức, những tràng vỗ tay và cổ vũ nồng nhiệt nổ ra từ phía khán giả. "Mẹ kiếp, quá xinh đẹp." Lương Hạnh trợn tròn mắt. La Tử Huy lập tức nói: "Đây chính là cô chủ quán bar xinh đẹp mà tôi đã kể với mọi người đấy." Xuyên qua đám đông đang cổ vũ cuồng nhiệt, Lâm Tứ sững sờ nhìn người phụ nữ trên sân khấu một lúc.Cô lắc lư theo điệu nhạc, phát âm tiếng Quảng Đông chuẩn, giọng nói lười biếng và gợi cảm giúp tôn lên vẻ ngoài của cô một cách hoàn hảo. "Hãy cẩn thận Một nụ hôn làm đảo lộn tất cả chúng sinh Một nụ hôn cứu rỗi ai đó Nhiệt độ cơ thể được hồi phục Sẵn sàng tặng ai đó Một nụ hôn đánh cắp trái tim Một nụ hôn gi3t chết một con người..." Cô thành thạo, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ gợi cảm nhưng không dung tục, không khoe khoang nhưng có thể trói chặt lòng người. Lâm Tứ nhìn cô từ xa, tâm tình dao động. "Mẹ kiếp, đúng là tuyệt phẩm, Lâm Ca, có phải là rất đẹp không?" La Tử Huy nghiêng người, hưng phấn nói. Một khuôn mặt to lớn che khuất tầm nhìn, Lâm Tứ hoàn hồn, khẽ nhíu mày, "Chậc chậc, mấy người thật ồn ào." "Ồn ào gì, em chỉ vừa nói một tiếng." Một bài chỉ dài ba bốn phút, Ôn Túc An hôm nay tâm tình tốt, hào phóng giảm giá 20% cho khán giả, khán giả lại reo hò ầm ĩ. Cô đi xuống sân khấu, Mai Túc còn chưa hồi hồn, thấy Ôn Túc An đi xuống, cô ấy tiến lên đón, "Hát một bài thôi à? Chị hát thêm mấy bài nữa đi." Ôn Túc An cởi khăn choàng, tùy ý gấp lại, nhét vào tay Mai Túc, " Đừng được nước lấn tới, chị nói một bài là một bài, được rồi, em quan sát giúp chị, chị về bên kia ngồi nghỉ ngơi." Ôn Túc An đi lại quầy bar, ngồi lên ghế đẩu cao, giày cao gót nhẹ nhàng đá ngang dưới ghế. Bên kia, La Tử Huy huých cùi chỏ vào Lâm Tứ, động viên: "Anh, người đẹp về chỗ ngồi rồi, anh đẹp trai như vậy, ra tay chắc chắn có kết quả." Lâm Tứ liếc xéo cậu ta một cái. Lương Hạnh cũng la ó: "A Tứ, đừng có giả bộ, vừa nãy ánh mắt anh dính chặt vào người ta, giờ lại giả bộ không quan tâm." Lâm Tứ cảm thấy đêm nay nếu không chiều theo ý muốn của những người này, có lẽ mình sẽ không thể rời khỏi quán bar, liền uể oải đứng dậy đi về phía Ôn Túc An. Tin nhắn gửi cho Cố Chính một tiếng trước vẫn chưa được trả lời, Ôn Túc An có chút buồn bực, nhưng cũng không thể làm gì. Đèn bên cạnh lúc này bị người che mất, Ôn Túc An quay đầu lại nhìn. Người đàn ông ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh cô, dáng người cao lớn, một chân gác lên thanh ngang, mũi bàn chân còn lại khẽ chạm đất, đầu ngón tay gõ hai cái lên mặt bàn, nói: "Một ly Tequila." Một giọng nói dễ nghe. Bartender lưu loát pha đồ uống, người đàn ông quay đầu sang một bên, ánh đèn trên sân khấu vừa vặn chiếu xuống dưới, ánh sáng xanh đậm lướt qua đôi lông mày sâu, chiếc mũi cao, cuối cùng quét qua đôi môi mỏng. Họ nhìn nhau chằm chằm trong vài giây. Trong quán bar có đủ loại người, Ôn Túc An đã gặp qua muôn hình vạn trạng, nhưng cô vẫn sẽ rất khách quan mà nói, anh chàng này là một anh chàng đẹp trai, cũng là loại đàn ông được các cô gái sẵn sàng lao đầu vào như thiêu thân. Nói chính xác hơn, giống như một kẻ lưu manh đẹp trai. Ôn Túc An không hoang mang, chỉ cong môi cười. Tequila được đẩy tới, Lâm Tứ nâng ly rượu lên, thản nhiên nói: "Em hát rất hay." Ôn Túc An bình tĩnh đáp: "Cám ơn." Ly Tequila của Lâm Tứ bỏ thêm mấy viên đá, anh nhấp một ngụm, ngậm rượu trong miệng, đầu lưỡi hơi tê dại, chậm rãi nuốt xuống. Ôn Túc An rất ít khi thấy người uống Tequila thế này nên bất giác nhìn anh thêm vài lần, Lâm Tứ khẽ nhướng mày. Ôn Túc An giải thích: "Chỉ là có rất ít người uống Tequila nguyên chất, mọi người bình thường đều thêm chanh và muối." Lâm Tứ gật đầu, đặt ly xuống, "Ừm, uống thì có nhiều cách, chủ yếu là tôi thấy phiền phức thôi." Ôn Túc An buồn cười nói: "Quả nhiên có quá nhiều quy trình, chi bằng cứ như vậy uống." Âm nhạc trong quán bar không biết từ lúc nào đã chuyển sang điệu jazz tiết tấu chậm rãi, sự mơ hồ kèm theo cảm giác mập mờ dần dần ngưng tụ trong không khí. Tâm điểm của những ánh mắt gặp nhau, trong một môi trường như quán bar, tình cảm của những người trưởng thành rất dễ bùng phát. "Con gái thích hợp uống Tequila sunrise hơn." Lâm Tứ khóa chặt ánh mắt Ôn Túc An, đề nghị: "Uống chút gì không, tôi mời." Đây là tín hiệu hiển nhiên giữa người lớn với nhau, Ôn Túc An nhìn anh, cũng không né tránh, một lúc sau mới cười nói: "Không có đạo lý để khách mời chủ nhà, anh muốn uống gì cứ nói, ghi sổ tên tôi là được." Điện thoại di động trên quầy bar sáng lên, Ôn Túc An liếc nhìn thông báo có cuộc gọi đến, cầm di động bước xuống ghế cao. "Chị" Một giọng nói đột nhiên từ bên kia truyền đến, Ôn Túc An nhìn sang, một thiếu niên hình như khoảng hơn hai mươi tuổi, gãi đầu bối rối hỏi: "Có thể thêm Wechat không?" Cách trò chuyện của mọi người bắt đầu bằng việc yêu cầu Wechat, nhưng rõ ràng, đây không phải là một cách hay cho lắm. Ôn Túc An cười, trực tiếp trả lời: "Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi." Cậu bé lập tức đỏ mặt, nói: "Thực xin lỗi." Điện thoại vẫn rung, Ôn Túc An nhấn nút trả lời rồi bước ra ngoài. Phảng phất hương thơm mát lạnh tản ra, Lâm Tứ ngồi trên chiếc ghế cao, dựa vào quầy bar, nhìn cậu bé cười nửa miệng nói: "Cậu bé, cách làm quen như vậy ở quán bar hình như đã lỗi thời rồi." Cậu thiếu niên càng xấu hổ hơn, chạy vụt đi như trốn tránh. Lâm Tứ cười tủm tỉm, quay trở lại quầy bar, người phục vụ hỏi: "Anh còn muốn uống gì nữa không?" "Không cần." Lâm Tứ quay đầu lại, thấy Ôn Túc An đi ra ngoài, cánh tay trắng nõn như hoa sen mở cửa, gió bên ngoài thổi vào, thổi tung mái tóc xõa trên vai cô, cũng siết chặt đường cong trên eo cô. Lâm Tứ thu hồi ánh mắt, uống cạn ly Tequila. "Thật đáng tiếc" Mời các bạn mượn đọc sách Nụ Hôn Cứu Rỗi của tác giả Bán Tiểu Cửu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Em Còn Động Lòng Hơn Ánh Trăng
Review by Lạc Dung: Chắc hẳn nhiều người đã không còn xa lạ với Tiếu Giai Nhân nữa nhỉ, tác giả này khá nổi tiếng trong dòng truyện sủng ngọt. Và “Em còn động lòng hơn ánh trăng” cũng là một trong những bộ sủng ngọt của Tiếu Giai Nhân. Ngay từ cái tên truyện mình đã thấy được sự lãng mạn, thơ mộng đầy văn chương của Tiếu Giai Nhân.   Nữ chính Lâm Nguyệt khá xinh đẹp, là kiểu con gái dịu dàng hiền lành tốt bụng. Mới tốt nghiệp đại học, chân ướt chân ráo lên thành phố Giang ở trọ và tìm được công việc làm giáo viên toán tiểu học. Cứ tưởng cuộc đời sẽ bình bình lặng lặng trôi qua, ai ngờ do con trai của chủ nhà cho thuê thích cô, mà chủ nhà cho thuê lại khinh thường những người tỉnh lẻ nên kiên quyết đuổi cô ra khỏi nhà, không cho thuê nữa. Trong lúc chán nản đi tìm nhà thì cậu học trò Phó Nam của cô lại đột nhiên ngỏ lời mời cô về nhà mình ở.   Phó Nam là học sinh của Lâm Nguyệt, cậu bé rất quý cô giáo của mình. Vì bố cậu bé suốt ngày đi công tác biệt tăm, mẹ thì đến Bắc Kinh, chỉ để lại cậu cho nam chính Chu Lẫm trông coi chăm sóc. Mà đàn ông thì tính ai cũng xuề xòa, nhất lại còn là cảnh sát hình sự, làm sao trông nổi một đứa trẻ chứ? Phó Nam chán cái cảnh suốt ngày phải đi ăn bên ngoài rồi, thêm nữa cậu bé còn rất thích cô giáo Lâm nữa chứ, đúng lúc này cô giáo Lâm lại không có nhà để thuê, mà nhà chú Chu Lẫm còn thừa một phòng, tội gì không mời cô giáo về ở nhỉ?   Nói là làm, cậu bé quyết định mời cô giáo Lâm về nhà chú Chu ở. Ban đầu Lâm Nguyệt khá sửng sốt và chả hiểu mô tê gì, đến cả Chu Lẫm cũng chả hiểu chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng cũng đúng lúc anh đang cần một người có thể chăm sóc Phó Nam, đưa đón cậu bé đi học, nấu ăn cho cậu bé ăn, thay vì tốn tiền mời bảo mẫu, tự dưng lại có một cô giáo xinh xắn trẻ đẹp dâng đến tận cửa, tội gì không nhận chứ? Thế là Lâm Nguyệt quyết định ở nhờ trong nhà Chu Lẫm.   Chu Lẫm là một người khá lạnh lùng và kiệm lời, anh là một cảnh sát hình sự nghiêm túc, mạnh mẽ. Theo lời Phó Nam miêu tả thì chú Chu của cậu bé vừa cao vừa to vừa đen vừa thô kệch :v Thật ra nói một cách hoa mỹ thì là cao lớn rắn rỏi, múi nào ra múi nấy, cơ bắp các thứ không thiếu, lại còn đẹp trai ngời ngời, người ta còn là phú nhị đại đấy nhá. Mỗi tội không sống dựa vào gia đình mà thích làm cảnh sát. Ban đầu cũng chỉ vì nhìn Chu Lẫm trông dữ dằn quá mà Lâm Nguyệt từng từ chối không dám thuê phòng ở nhà anh.   Đây là một câu chuyện tình yêu đơn giản, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cô nam quả nữ mà ở bên nhau lâu, tiếp xúc nhiều thì kiểu gì chẳng bén lửa. Thế là hai bên sống chung trong một nhà, nhiều tình huống từ ngại ngùng đến dở khóc dở cười xảy ra, dần dần kéo hai con người xa lạ lại gần nhau. Chu Lẫm nhìn tướng tá dữ dằn là thế ai dè lúc yêu đương cũng mạnh bạo chả kém, khi tỏ tình với con gái nhà người ta mà như hỏi cung, khi cầu hôn thì vừa đơn giản vừa thô bạo, chả có tí lãng mạn nào cả, thế nhưng may cho anh là Lâm Nguyệt thích anh đấy nhé, không thì hơn 30 tuổi đầu vẫn còn là xử nam :)))   Truyện khá ngọt ngào, nhiều lúc hơi sến chút, chắc đó là văn phong của Tiếu Giai Nhân. Gần cuối truyện có chút sóng gió nho nhỏ do nam chính hơi hâm hấp, bị váng đầu vài chương để rồi đòi chia tay nhưng nữ chính mạnh mẽ bám chặt lấy nên cuối cùng sóng gió mới vừa nổi lên đã bị dập tắt. Nữ chính Lâm Nguyệt nhìn bề ngoài như thỏ con yếu ớt mỏng manh nhưng lúc cần quyết tâm, cần mạnh mẽ thì sẽ biến ngay thành con hổ. Kiểu nữ chính như này là mình duyệt!   Bên cạnh đó, truyện có dàn nhân vật phụ khá đáng yêu, ngoài cậu bé Phó Nam láu lỉnh, thông minh ra còn có những chàng trai độc thân trong đội hình sự ngày đêm trêu chọc lão đại rồi lại thương thay cho số phận chó độc thân của mình. Cứ gào mồm đòi nữ chính giới thiệu người yêu không ngừng :)))    Tổng kết, truyện sủng, HE, có chút thịt vụn cực vụn. Edit mượt mà lắm, đọc thích thôi rồi. Truyện có pass nhưng chơi quiz lấy pass là được. Trời lạnh như này đọc truyện sủng cho ấm lòng các chị mẹ ạ ♥ Review by Linh_Hy Tần: Có một nghệ sĩ tài hoa đã từng ngâm câu hát: “Em hỏi anh rằng anh yêu em sâu đậm tới nhường nào, […] hãy ngước nhìn lên, có ánh trăng kia đang nói hộ lòng anh đấy.”* Có một người đàn ông không cần mượn ánh trăng để nói hộ lòng mình, bởi anh đã may mắn tìm được ánh trăng nhỏ của riêng anh. Người đàn ông đó tên là Chu Lẫm. Trong gần ba mươi năm cuộc đời, có lẽ Chu Lẫm không mấy khi nghĩ về chuyện yêu đương hay hôn nhân, chẳng phải vì anh bài xích việc kết hôn mà chỉ đơn giản là công việc đã giành lấy cả thời gian và trí lực của anh. Làm cảnh sát, lại còn là cảnh sát hình sự, đồng nghĩa với việc không có giờ tan làm cố định, không có ngày nghỉ cố định, thậm chí không có cả nơi làm việc cố định. Nơi làm việc của anh là hiện trường vụ án, giờ làm việc là bất cứ khi nào có báo án, ngày nào thủ phạm còn lẩn trốn thì ngày đó còn là ngày anh làm việc. Nơi nào có tiếng gọi, nơi đó có anh, đó là cuộc sống của Chu Lẫm và các đồng sự trong suốt nhiều năm trời. Khi nhận nuôi Phó Nam - cậu con trai của một người bạn, Chu Lẫm ngay lập tức phải đối mặt với vấn đề “khủng hoảng quỹ thời gian”. Một người đàn ông lớn tự chăm sóc cho bản thân còn chưa xong, nay lại phải “đèo bòng” thêm một “người đàn ông nhỏ”. Mà rắc rối là “ông thần con” này lại đặc biệt khó tính. Chu Lẫm đón muộn cậu sẽ xị mặt, đưa đi ăn hàng cậu lại không ưa, giảng bài không được thì cậu lại khóc nháo. Nói chung, người có thể trị được tên quỷ con Phó Nam này chỉ có cô giáo Lâm Nguyệt thôi. Đương nhiên rồi! Cô giáo Lâm Nguyệt vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng lại giảng bài rất dễ hiểu. Trong mắt một đám học trò tiểu học, cô giáo là một nữ thần đích thực. Thế nên, khi Phó Nam thấy cô giáo buồn rầu vì bị chủ nhà trọ bất ngờ đuổi đi, cậu bé không chút do dự, lập tức… kéo cô giáo về làm bạn thuê nhà với chú Chu Lẫm :v Nếu đọc đến đây mà bạn nghĩ rằng thiên thần Phó Nam đang cố gắng kiếm vợ cho ông chú của mình thì rất tiếc, bạn đã lầm to rồi! Đối với Phó Nam, cô Lâm Nguyệt là nữ thần, mà nữ thần thì phải sánh đôi với nam thần, ai đó như thầy khối trưởng chẳng hạn, còn ông chú Chu Lẫm cao to đen đúa hôi rình kia còn lâu mới xứng với cô! Phó Nam muốn rước cô về nhà chỉ đơn giản là muốn giúp cô giáo tìm nhà, cũng để mình có thêm thời gian ở cạnh cô thôi. Dĩ nhiên đề nghị của Phó Nam khiến Lâm Nguyệt dở khóc dở cười, thế nhưng tình thế khó khăn lại không cho cô nhiều lựa chọn. Một mình từ làng quê nghèo hẻo lánh lên thành phố, cuộc sống của Lâm Nguyệt có bao nỗi vất vả. Khó khăn lắm mới tìm được nhà trọ ưng ý, chủ nhà lại đột ngột đuổi cô đi chỉ vì con trai bà ta có ý định theo đuổi cô. Mang theo nỗi uất ức, Lâm Nguyệt lại lê bước trên con đường tìm nhà thuê. Lời đề nghị bất ngờ của Phó Nam đến vào lúc Lâm Nguyệt rơi vào hoàn cảnh bế tắc nhất, chẳng khác gì cơn mưa rào giữa ngày hạn hán. Thế nhưng còn quá nhiều lý do khiến cô do dự, mà cái “lý do” to nhất lại chính là ông chủ nhà đang ngồi lù lù kia. Ngay lúc Lâm Nguyệt đang trong trạng thái ngờ vực cùng đề phòng, Chu Lẫm lại dùng chiếc thẻ cảnh sát để làm vật đảm bảo cho danh dự và đạo đức của mình. Anh cam đoan với cô rằng việc anh để cho cô ở cùng nhà đơn thuần chỉ vì anh cần có người chăm sóc cho Phó Nam, ngoài ra anh không hề có ý định có bất kỳ mối liên hệ nào khác với cô. Sự quả quyết của Chu Lẫm đã khiến Lâm Nguyệt tin tưởng và nhận lời. Ngày cô chuyển nhà, nhìn bóng lưng khoẻ khoắn cùng hai cánh tay chắc nịch nâng hết túi hành lý này đến thùng đồ khác, Lâm Nguyệt đột nhiên càng thêm tin tưởng vào người đàn ông này. Sau khi sống chung, Chu Lẫm giữ đúng lời hứa ban đầu, anh đi sớm về muộn, ăn cơm ngoài, hoàn toàn không tiếp xúc riêng tư với Lâm Nguyệt. Nhưng có câu “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”. Dù Chu Lẫm có ý định tránh xa Lâm Nguyệt thì cái dạ dày phản chủ của anh cũng không muốn từ chối những món cay cô đặc biệt chuẩn bị cho anh. Rồi những tin nhắn hỏi thăm ngắn gọn nhưng đầy sự quan tâm. Rồi còn sự dịu dàng của cô. Còn cả vẻ xinh đẹp đáng yêu của cô. Chu Lẫm cứ mải giãy dụa trong rối rắm trong khi con gái nhà người ta đã mê anh đứ đừ đừ từ thuở nào rồi (=_=|||). Mà có tình có ý rồi thì phải làm sao? Đương nhiên phải xáp vào rồi. Xáp đi xáp lại một hồi, thế là cảnh sát Chu chính thức có bạn gái luôn! *vỗ tay vỗ tay* Thế nhưng, mối quan hệ thay đổi đồng nghĩa với mọi thứ xung quanh lại thay đổi. Chu Lẫm không nỡ nhìn Lâm Nguyệt mỗi ngày đều phải chờ mình tới khuya. Anh cắn rứt khi phải bỏ cô lại một mình mỗi khi có nhiệm vụ. Nhưng hơn tất cả, anh sợ nhỡ một ngày nào đó anh không may ngã xuống, nửa cuộc đời sau của cô sẽ chỉ còn đau khổ và tiếc thương. Một Chu Lẫm tưởng chừng vững vàng không gì đánh gục nổi lại mất đi niềm tin ở bản thân trong khi Lâm Nguyệt bé nhỏ của anh lại kiên cường, mạnh mẽ vô cùng. Chỉ một lần này thôi, hãy để cô ương bướng làm trái lời anh đi, đổi lại một đời bên nhau không lìa xa không rời bỏ. * * * * * Nếu như bạn từng biết đến Tiếu Giai Nhân qua những bộ truyện “mặn mà” như “Chín giấc mộng xuân của nữ hái hoa tặc” thì hãy tạm thời quên hết những ấn tượng trước kia đi. Tình cảm của hai nhân vật chính trong “Em còn động lòng hơn ánh trăng” phát triển nhẹ nhàng, ngọt ngào và có phần sâu sắc hơn. Chu Lẫm từ một người qua đường dần dần trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho Lâm Nguyệt, bảo vệ cô khỏi mọi sóng gió, còn Lâm Nguyệt cũng dùng sự dịu dàng, bao dung và tinh tế của mình xây dựng nên mái ấm để Chu Lẫm trở về mỗi khi mỏi mệt. Ngoài tuyến tình cảm của hai nhân vật chính, truyện còn khắc hoạ phần nào cuộc sống của những cảnh sát hình sự và người thân của họ. Những người như Chu Lẫm và Lâm Nguyệt có được cuộc sống hạnh phúc bên nhau nhưng còn có rất nhiều người không được may mắn như họ, có người vì một phút yếu lòng mà phải sống trong ân hận nửa đời còn lại, cũng có người phải hy sinh tình yêu, hạnh phúc hay thậm chí là cả tính mạng. Nhìn chung, đây không phải một bộ truyện quá xuất sắc để có thể khiến bạn có ấn tượng sâu đậm hay nhớ mãi không quên nhưng với cốt truyện hoàn chỉnh, văn phong ngọt ngào và phần chuyển ngữ mượt mà, tác phẩm của Tiếu Giai Nhân hoàn toàn là một sự lựa chọn rất ổn nếu bạn đang tìm một câu chuyện nhẹ nhàng, lãng mạn. Biết đâu, cũng giống như Chu Lẫm, bạn lại tìm thấy một bóng hình “còn động lòng hơn ánh trăng”. ___________ (*): Trích lời bài hát “Ánh trăng nói hộ lòng tôi” từng được thể hiện bởi nhiều nghệ sĩ nổi tiếng như Đặng Lệ Quân, Trương Quốc Vinh,… Bản dịch của Na Xiaholic, có sự sửa đổi của người viết review để phù hợp với nội dung truyện. Mời các bạn đón đọc Em Còn Động Lòng Hơn Ánh Trăng của tác giả Tiếu Giai Nhân.
Độc Sủng
Review bởi: Mạc Y Phi Chắc các bạn không còn lạ gì với thể loại ngôn tình trinh thám đang ngày một nổi tiếng và được lòng nhiều độc giả hơn trong giới ngôn tình này, và không thể phủ nhận một điều rằng mỗi một bộ truyện đều có cách xây dựng nhân vật và vụ án khác nhau nhưng chung quy đều rất riêng và hay. “Độc sủng” cũng vậy, ngay từ cái tên có lẽ nhiều bạn cũng đoán chắc rằng bộ truyện này siêu sủng, siêu ngọt và đúng vậy, đúng như cái tên của nó, bộ truyện kể về mối tình ngọt ngào và đáng yêu, nhiều lúc cũng rất hài hước của Dạ Sắc và Bùi Bạch Mặc. Ngay từ mấy chương đầu, nữ chính Dạ Sắc đã để lại trong lòng mình hình tượng một cô gái mạnh mẽ, rất quyết đoán và cũng rất chủ động. Cô rất thích nam chính Bùi Bạch Mặc và đã theo đuổi không ngừng, đến cả lời tỏ tình lẫn nụ hôn đầu cũng đều do cô chủ động. Linser (Bạn thân của Bùi Bạch Mặc) đã nói một câu khiến mình cảm thấy rất ấn tượng: “Nhiều năm trước ấy, có một cô gái rất chân thành, muốn dùng cách tình cờ gặp nhau để theo đuổi cậu.” Tuy chỉ là câu nói rất bình thường, nhưng mình lại có thể thấy được sự chân thành và niềm mong muốn trở thành bạn gái của nữ chính, dù là nhiều năm trước hay hiện tại, tình cảm đó vẫn không hề thay đổi. Bùi Bạch Mặc là chuyên gia tâm lý tội phạm, anh có IQ cao nhưng EQ không thấp lắm, cũng biết thả thính qua lại với Dạ Sắc đấy, kiêu ngạo cũng có, độc mồm thì không thiếu và còn có một chấp niệm cực kỳ sâu nặng với táo. Anh rất thích ăn táo, từ lúc mới lên 5 tuổi anh đã siêu thích loại quả này và cũng rất khó chịu nếu táo “bị chà đạp” . Bùi Bạch Mặc có sở thích đi đả kích người khác và không vừa mắt với những thứ xấu xí. Dưới đây là một số trích đoạn mình cảm thấy thú vị về tính cách của Bùi Bạch Mặc: Dạ Sắc: “Cậu ấy cần ủng hộ, anh có thể cổ vũ cậu ta một chút không?” Bùi Bạch Mặc từ từ rời ánh mắt khỏi quả táo trong rổ trái cây, nhìn cô: “Cuộc sống khi về nước của tôi rất nhàm chán, thú vui duy nhất đại khái cũng chỉ có mỗi việc đả kích người khác thôi.” ***** “Em là người bình thường, có lòng tự ái. Mà anh cũng là người bình thường.” Bùi Bạch Mặc không nói gì, chỉ nhìn cô một cái. “Người bình thường khi nói chuyện với người bình thường, phải để ý đến đối phương, quan tâm đến lòng tự trọng của đối phương.” “Lòng tự trọng?” Bùi Bạch Mặc tiếp lời, “Không rõ, không biết.” ***** Không nhận được lời đáp lại từ Dạ Sắc, Bùi Bạch Mặc tiếp tục độc thoại: “Mà mặt tôi nhìn có vẻ giống tội phạm giết người sao. Tôi nhớ, hình như trước giờ chưa từng có tên sát nhân nào đẹp trai như tôi cả.” ***** “Cô ấy nói cô ấy thích tôi.” Anh khoe khoang. Linser tò mò: “Cậu đồng ý rồi?” “À, tất nhiên là không biết.” Linser thật sự bị đáp án của Bùi Bạch Mặc dọa. ***** Dạ Sắc cười một tiếng: “Sủng người khác có nghĩa là đối phương tốt nhất, anh phải biết quý trọng và khích lệ.” “Kể cả nói dối?” Dạ Sắc buồn rầu: “Đấy là sủng, không gọi là nói dối.” “Nói vậy, chuyện sủng người ngu ngốc này đúng là không hợp với anh rồi. Vậy thì đổi lại đi, em sủng anh.” Bên cạnh tình cảm đẹp đẽ và đáng yêu của nam nữ chính chính là những vụ án mạng kịch tính và không thiếu những sự máu me. Từng vụ án đều được tác giả xây dựng rất logic và tinh tế, có lẽ vì cả Bùi Bạch Mặc và Dạ Sắc đều là chuyên gia tâm lý nên về phần tâm lý học càng được tác giả đầu tư và miêu tả kĩ lưỡng hơn. Mỗi một câu chuyện đau thương đằng sau hung thủ cũng được tác giả khá trau truốt. Tâm lý biến thái không phải tự nhiên sinh ra đã có, mà nó phải trải qua rất nhiều đau đớn mới khiến tâm lý con người trở nên vặn vẹo đến vậy. Mặc dù những vụ án khiến người đọc sợ hãi, cũng rợn người nhưng cũng khiến mình cảm thấy rất thương cảm cho những gì mà hung thủ từng phải chịu để rồi tự biến mình thành một sát nhân như thế. Tuy vậy, câu chuyện cũng không hề quá u ám vì bên cạnh nam nữ chính còn có những nhân vật phụ rất thú vị và dễ thương. Linser, Lữ Tống Tống, Lâm Khẩn, Tiêu Tử Quy,.. mỗi người mỗi vẻ, mỗi tính cách đã cùng tạo nên những tình huống khiến mình phải bật cười, cũng phải đau lòng. Nhưng chính những điều đó đã tạo nên “Độc sủng” Truyện 1×1, không tiểu tam tiểu tứ, không máu chó, sủng ngọt có đủ và đương nhiên kết thúc có hậu rồi. Nhiệt liệt đề cử!!! Review bởi: Mai Quế Ngân ----- Chà. Cũng phải kha khá lâu rồi mình mới lại đọc một bộ truyện trinh thám. Thật ra cái tên truyện khá là... không lan quyên đến nội dung ???? Trong suy nghĩ của mình thì các bộ trinh thám thường có một cái tên khá hay ho, chứ không phải kiểu tên sực nức mùi tổng tài-tiểu bạch thỏ như ngôn tình đời đầu thế này ????. Như bao motif trinh thám quen thuộc khác, truyện viết về mối tình giữa anh phó giáo sư tâm lý học tội phạm Bùi Bạch Mặc - sành sõi trong phá án nhưng ngây ngô trong tình yêu, và cô nàng cảnh sát IQ không mấy cao Dạ Sắc. Nhiều năm về trước, khi còn ở Đức, Dạ Sắc đã từng ngốc nghếch theo đuổi sư thúc Bùi Bạch Mặc. Nhưng tiếc rằng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, người đàn ông EQ âm vô cực ấy lại không hề nhận ra rằng có người đang theo đuổi mình ????. Nhiều năm về sau, một lần nữa gặp lại ở Trung Quốc, cuối cùng lời tỏ tình bỏ ngỏ năm nào cũng được Dạ Sắc nói ra. Họ đến với nhau như lẽ đương nhiên. Bùi Bạch Mặc là người đàn ông độc mồm, có sở thích ăn táo quái đản, thích lấy việc đả kích người khác làm niềm vui, tự luyến, yêu quý bản thân mình đến mức biến thái. Nhưng anh chàng cũng có đôi lúc hết sức ngây thơ đáng yêu. Làm sao để tranh thủ sự yêu thương đồng tình của Dạ Sắc? Người đàn ông cao lớn đầu đội trời chân đạp đất ấy không ngần ngại đưa ra phương án: gào khóc ăn vạ ???? Tui rảnh mà, gào cho qua ngày đoạn tháng ????. Dạ Sắc là cô gái luôn giành lấy sự chủ động trong tình yêu. Thanh xuân mãi đuổi theo hình bóng của một người, cuối cùng sự liều lĩnh, kiên trì của cô cũng kết trái ngọt xứng đáng. Điều kì lạ trong chuyện tình của hai người, chính là, nữ chính mới là người sủng nam chính. Mình nhớ không lầm thì trong trong bộ "Vượt núi băng đèo anh đến với em", người sủng cũng là nữ chính. Có vẻ đây là sở thích của tác giả chăng? Yếu tố trinh thám và tình cảm trong bộ này cân bằng và bổ trợ cho nhau. Trải qua những vụ án, những lần từ quỷ môn quan trở về, tình cảm giữa hai nhân vật chính lại ngày một sâu sắc hơn. Chi tiết khiến mình cảm động nhất, là khi phát hiện ra thính lực của Bùi Bạch Mặc đang dần mất đi, Dạ Sắc không hề tra hỏi một lời nào, như thể cô biết và cảm nhận được nỗi đau anh đã trải qua, không muốn cứa sâu thêm vào nó nữa. Điều cô làm là tập thói quen đứng đối diện anh, nhìn thẳng vào mắt anh để nói chuyện, đồng thời giảm tốc độ nói xuống. Tình yêu đôi khi không cần phải thốt thành lời, chỉ những hành động nhỏ như vậy thôi, vẫn chứng tỏ được ra, đôi ta sinh ra là để dành cho nhau, là để cùng nhau thiên trường địa cửu. Truyện tuy không quá xuất sắc nhưng đọc giải trí cũng âu kê nè.   Mời các bạn đón đọc Độc Sủng của tác giả Tô Nhĩ Lưu Niên.
Cùng Anh Đi Đến Tận Cùng Thế Giới
Review Lạc Y Phi: “Cùng Anh Đi Đến Tận Cùng Thế Giới” là câu chuyện kể về nữ chính Chúc Thanh Thần xinh đẹp, mạnh mẽ như một người đàn ông và nam chính Tiết Định chính trực, sẵn sàng hi sinh vì việc nghĩa, không ngại khó ngại khổ. Câu chuyện tình yêu của hai người trải dài từ huyện Thương bé nhỏ đến Bắc Kinh phồn hoa, sang đến Israel đầy khói lửa chiến tranh, lại dừng chân ở thành phố Jerusalem lãng mạn và cổ kính. Mình xin phép trích một câu trong truyện: “Trong cuốn sách da dê Talmud có một câu nói như thế này, Thượng đế đã tạo ra một thế giới vô cùng mỹ lệ, 90% sự đẹp đẽ đó dành cho Jerusalem. Về sau người đời cũng phỏng theo câu nói trong cuốn Talmud kia, còn nói rằng, dù thế giới vô cùng u sầu, thì 90% cũng đã nằm ở Jerusalem.” Ở một thành phố cổ tràn ngập hương vị lịch sử như vậy, có một tình yêu đã đâm chồi nảy lộc. Nữ chính Chúc Thanh Thần là một nhiếp ảnh gia, cô là một người phụ nữ cứng rắn, dám nghĩ dám làm, đáng buồn thay cô lại có một gia đình không êm ấm và tuổi thơ đầy đau lòng. Bố cô liên tục đánh đập mẹ cô, sau đó lấy tiền trong nhà ra ngoài ăn chơi đàng điếm và nuôi tình nhân, còn mẹ cô, chịu đựng tất cả mọi thứ và nhất quyết không ly hôn. Rõ ràng biết là khổ, rõ ràng không muốn nhưng cứ chấp nhận nhẫn nhịn, chỉ vì mong chờ vào một ngày mai tươi sáng, dù không biết nó có đến không. Tuy cô là một nhiếp ảnh gia có tài nhưng lại không gặp thời, trong một chuyến đi Tây Tạng cô đã chụp được vài bức ảnh rất đẹp. Nhưng thật không may mắn khi người yêu 5 năm của cô, Tô Chính Khâm vì tiền tài địa vị, đã thẳng tay dùng mấy bức ảnh đó bán đứng cô. Người yêu phản bội, bố thì liên tục đánh mẹ, còn mẹ nhất quyết không chịu ly hôn. Quá mệt mỏi với cuộc sống rách nát này, Chúc Thanh Thần quyết định lên đường đi Israel du lịch. Tiếp theo phải nói đến nam chính Tiết Định của chúng ta, một phóng viên chiến trường không ngại khó ngại khổ, có thể bất chấp tính mạng cứu người, anh là một con người kiên định chính trực, anh là một chiến sĩ không súng, anh dùng ngòi bút làm vũ khí, để khiến những con người đang ung dung sống thoải mái có thể nhìn thấy sự khốc liệt của chiến tranh mà thức tỉnh. Lý tưởng của anh, hành động của anh đã khiến người đọc thật sự xúc động. Lần đầu tiên gặp mặt, Tiết Định đứng hút thuốc vô tình lọt vào trong ống kính máy ảnh của Chúc Thanh Thần. Lần thứ hai gặp mặt, Chúc Thanh Thần đùa cợt với cô bạn thân của mình về những thứ đồ 18+ vô tình bị anh nghe thấy. Lần thứ ba gặp mặt, Chúc Thanh Thần quay người đi rồi dựng thẳng ngón giữa với anh. Lần thứ tư gặp mặt, anh trêu đùa cô về cup ngực, cô tức giận lột sạch áo ngoài, chỉ mặc mỗi nội y đi trong mưa. Lần thứ năm gặp mặt, anh mạo hiểm tính mạng cứu một cô bé rồi bị thương nặng, cô lo lắng chở anh đến bệnh viện. Lần thứ sáu, lần thứ bảy,… còn vô số những lần không thể đếm hết được đã kéo hai con người tưởng chừng xa lạ lại gần nhau. Chúc Thanh Thần là một cô gái hành động đi trước suy nghĩ, lúc nhận ra mình yêu Tiết Định, cô đã không ngần ngại xông lên, cái gọi là thùy mị nết na nhỏ nhẹ tuyệt đối không xuất hiện ở con người cô. Do nghề nghiệp đầy tính nguy hiểm của mình, mặc dù Tiết Định cũng yêu cô nhưng lại phải dằn lòng mà đẩy cô ra, anh không muốn có một ngày cô nhận được tin anh chết trên chiến trường để rồi sống đau khổ cả đời, anh cũng không muốn mình phải từ bỏ lý tưởng sống để quay về Trung Quốc sống an nhàn cả đời với cô. Đau dài còn hơn đau ngắn. Sự trốn tránh của Tiết Định không phải yếu đuối, mà là dũng cảm. Anh đẩy cô đi là vì tương lai hạnh phúc của Chúc Thanh Thần, dùng sự đau đớn của bản thân đổi lại một đời bình an cho cô. Nhưng thật “đáng tiếc” cho anh khi gặp phải một cô gái như Chúc Thanh Thần, anh đẩy cô đi chứ gì, vậy thì cô càng phải mặt dày bám lấy anh. Cô biết, cô hiểu suy nghĩ của anh, vậy thì hãy để cô thuần phục anh, để anh phải đầu hàng trước cô, để cô cùng anh đi đến tận cùng thế giới. Anh đuổi cô về nước, được thôi, cô sẽ về nước dọn dẹp hành lý rồi chạy theo anh đến Israel. Anh đi đâu cô đi đó, cô mặt dày, cô kiên cường, cô khiến anh phải tức muốn nổ phổi nhưng không làm gì được. Anh chạy tôi đuổi, cuộc truy đuổi gian nan này, thật may mắn làm sao khi đã có một cái kết có hậu. Tiết Định biết, anh thua rồi, cô là vực sâu vạn trượng, một khi đã rơi vào thì anh không thể thoát ra được nữa. Ngoài cặp nam nữ chính, mình cũng muốn nói một chút về nam phụ Tô Chính Khâm. Nếu đây là một câu chuyện thanh xuân vườn trường thì Tô Chính Khâm có thể là nam chính, vì sao ư? Vì tình yêu 5 năm của Tô Chính Khâm và Chúc Thanh Thần thật sự rất đẹp. Họ bắt đầu yêu nhau từ lúc mặc đồng phục, vốn mong muốn có thể từ đồng phục đến áo cưới nhưng đau lòng làm sao, xã hội quá tàn khốc, nó đã làm thay đổi tính cách và khiến con người biến chất. Mình không thể phủ nhận được rằng Tô Chính Khâm rất yêu Chúc Thanh Thần, là thật lòng thật dạ yêu cô, nhưng chỉ vì một giây phút bị danh lợi làm mờ mắt mà đã đánh mất người con gái mình yêu. Tô Chính Khâm có thể là người đàn ông đi cùng Chúc Thanh Thần qua những năm tháng thanh xuân nhưng Tiết Định mới là người cùng đi với Chúc Thanh Thần đến hết cuộc đời. Bên cạnh câu chuyện tình cảm của họ là những khung cảnh tàn khốc trong chiến tranh, bom đạn, súng ống, rất nhiều người đã ngã xuống, trong từng câu chữ, tác giả Dung Quang đã tinh tế lồng ghép rất nhiều những hình ảnh đau lòng, đầy máu và nước mắt, đau thương nhưng cũng rất ý nghĩa. Chúng ta sống trong một đất nước tương đối hòa bình, ít khi xảy ra xung đột tôn giáo, cũng không có những tổ chức khủng bố, nhưng không có nghĩa là những việc đó không tồn tại. Tác giả muốn dùng câu chuyện này có thể kéo những người ngồi trước màn hình máy tính, điện thoại được chứng kiến một vài sự thật tàn khốc, như vậy, câu chuyện này sẽ càng trở nên ý nghĩa hơn. Ngoài ra, các nhân vật phụ cũng rất đáng yêu, Kiều Khải đẹp trai giả ngốc và cô siêu mẫu Đồng Diễm Dương đầy cá tính, đây là một cặp đôi phụ khiến mình rất hứng thú. Quan hệ của hai người bắt đầu từ trên giường rồi chuyển sang yêu. Một Kiều Khải ấu trĩ, chính trực sẵn lòng bao dung và yêu thương cô nàng siêu mẫu xinh đẹp với quá khứ xấu xí và hư hỏng. Khác với tình cảm đầy lý trí của Tiết Định và Chúc Thanh Thần, tình cảm của Kiều Khải và Đồng Diễm Dương là do sự xúc động và bản năng mà nở hoa. Tổng kết lại, câu chuyện này không chỉ đơn giản nói đến tình yêu mà còn mang ý nghĩa nhân văn khá sâu sắc. Truyện cũng đầy chất lãng mạn và văn chương vì được tác giả lồng ghép các lời thơ, những câu trích dẫn, những bài hát liên quan đến tình tiết truyện và tên nhân vật. Truyện HE, không ngược, nếu ngược thì có nam chính tự ngược bản thân thôi, không có H, có pass nhưng chơi quiz lấy pass là được. Với lại truyện cây nhà lá vườn nên các bạn yên tâm edit cực tốt. Cuối cùng, hoan nghênh nhảy hố. =))) Review by #Lâm Tần: "Cùng anh đi đến tận cùng thế giới", nghe có vẻ như là một lời hứa nơi cửa miệng của các cặp đôi đang yêu nhau. Nhưng thực tế, có nhiều lúc nói ra như vậy chưa chắc đã làm được, có lẽ ngay cả "tận cùng thế giới" là ở đâu họ cũng chưa từng nghĩ đến. Nhưng trong câu chuyện này, đây chính là lời hẹn ước của nữ chính dành cho nam chính và "tận cùng thế giới" là theo đúng nghĩa đen. Chúc Thanh Thần là một nhiếp ảnh gia tự do, cô luôn cho rằng mình không gặp thời, bởi vì rõ ràng là có tài năng nhưng mãi không thể phát triển sự nghiệp. Cho đến một ngày cô gặp một bước ngoặt trong đời, do chính người bạn trai lâu năm của mình mang lại. Tô Chính Khâm và Chúc Thanh Thần quen biết nhau từ hồi còn đi học, cùng chung ngành nhiếp ảnh. Công bằng mà nói, trong mối quan hệ này Chúc Thanh Thần đã cố gắng gấp nhiều lần so với những người khác. Tại sao ư? Bởi vì cô là một cô nàng rất mạnh mẽ, không phải là kiểu mạnh mẽ của nội tâm mà là mạnh mẽ ở bề ngoài. Có một người bố vũ phu, một người mẹ dù bị đánh chết cũng không chịu ly hôn, nếu cô không cứng rắn như vậy thì có lẽ đã bị tức chết từ lâu rồi. Thế nên khi gặp một người nho nhã như Tô Chính Khâm, cô cảm thấy có lẽ người đàn ông này thích hợp để ở bên cạnh mình. Cô bỏ qua tất cả những điểm không hoà hợp của cả hai, những lần nảy sinh mâu thuẫn vì bất đồng quan điểm, những lần anh ta ích kỷ vì bản thân mà chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của cô. Chính vì như vậy, Tô Chính Khâm đã tự cho rằng lần này cô cũng sẽ bỏ qua, cho dù anh ta lấy cắp tác phẩm của cô để làm bàn đạp tìm kiếm danh vọng. Nhưng con giun xéo lắm cũng oằn, nước chảy mãi cũng tràn ly. Chúc Thanh Thần không nhịn được nữa. Cô kiên quyết không tha thứ, một mình đi đến Jerusalem. Có lẽ chính cô cũng không biết tại sao mình lại chọn điểm đến là một nơi thiếu sự yên bình như thế này. Nơi cô đến chính là vùng biên giới thường xuyên xảy ra xung đột vũ trang, là nơi mà con người luôn sống trong mưa bom bão đạn, thấp thỏm và lo sợ. Cô của trước đây chẳng phải luôn mong muốn có một cuộc sống an lành đó sao? Cuộc đời không cho không ai thứ gì, cũng không tự nhiên lấy mất của ai thứ gì cả. Chúc Thanh Thần đã được trải nghiệm điều đó. Tô Chính Khâm lấy đi bộ ảnh Tây Tạng của cô để trở nên nổi tiếng, nhưng cô lại có được bộ ảnh Jerusalem vô cùng quý giá. Định mệnh lấy đi của cô 5 năm thanh xuân mệt mỏi bên Tố Chính Khâm, giờ phút này lại trả cho cô một Tiết Định trọn đời trọn kiếp. Chúc Thanh Thần đã gặp Tiết Định. Ở cái nơi mà không có lấy một ngày yên ổn như nơi này, gặp được đồng hương đã khó, mà gặp được đồng hương cực phẩm càng khó hơn. Trong ống kính máy ảnh, Chúc Thanh Thần nhìn thấy một người đàn ông cương nghị, mạnh mẽ, còn có chút gì đó khoáng đạt và tuỳ tiện. Có lẽ hầu hết những người làm nghệ thuật đều hứng thú với cái đẹp, cô cũng không ngoại lệ. Vận mệnh dẫn lối, khiến cho những lần chạm mặt sau đó vừa nhiều vừa ấn tượng. Lần đầu tiên Chúc Thanh Thần gặp được một người còn cứng rắn hơn cả mình. Anh nói, anh là một người lính không cầm súng. Chúc Thanh Thần dần dần hiểu được sự dũng cảm của anh, sự kiên trì lý tưởng của anh. Nhưng thời gian quá ngắn, hai người ngoài những lần đối thoại không ai nhường ai thì chẳng có thêm lý do gì để tiếp tục. Chúc Thanh Thần về nước. Những tưởng mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, cho đến khi hai người gặp lại nhau lần nữa. Nói đúng hơn là Tiết Định về nước đã đi tìm Chúc Thanh Thần. Chỉ là nhất thời không kiềm chế được, anh đã khiến mình lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan. Tiết Định biết rõ nghề nghiệp của mình nguy hiểm như thế nào, thế nên anh xác định đời này sẽ không gắn bó với bất kỳ ai cả. Nhưng cô gái mạnh mẽ Chúc Thanh Thần, chẳng biết từ lúc nào đã làm anh chệch hướng. Anh muốn gặp cô, chọc cho cô tức đến nghiến răng trợn mắt, muốn nhìn thấy cô bỏ đi lớp áo giáp nặng nề của cuộc sống không hạnh phúc, vô tư thể hiện vẻ đẹp nữ tính của mình. Anh làm được rồi, nhưng lại chẳng thể thoát khỏi ánh mắt ấy được nữa. Chúc Thanh Thần cũng thích anh. Không phải là để lấp chỗ trống vì chia tay người yêu, không phải là thích vẻ ngoài nam tính của anh, cũng không phải là sự bồng bột của tuổi trẻ, mà chính là thích - thực - sự. Cô thích sự vô tư của anh khi cứu một đứa trẻ xa lạ, cô thích ánh mắt kiên định của anh khi nói về công việc nguy hiểm này, cô thích sự dịu dàng anh dành cho cô mặc dù đã cố che giấu, cô thích tất cả. Thích thì theo đuổi thôi. "Tiết Định, em đối với anh, là quyết tâm phải có được." Tuy Tiết Định đã rất tàn nhẫn nói lời từ chối, nhưng cô cảm nhận được tình cảm của anh đối với cô là thật. Người đàn ông ấy, không sợ gì cả, nhưng lại sợ cô quá dũng cảm, sợ cô không sợ chết, lại sợ cô chết. Đây không phải yêu thì là gì? Một Chúc Thanh Thần không sợ trời không sợ đất, chẳng lẽ sợ một chút khó khăn này sao? Mặt dày một chút thì đã sao? Cũng chỉ là dày với mỗi mình Tiết Định. Thế cho nên, anh đâu còn cách nào khác là tự mình giao nộp 29 năm trinh tiết của anh cho cô nàng đáng yêu Chúc Thanh Thần. Những tháng ngày sau đó, nói thẳng ra chính là sói thịt cọp giấy. Đại khái là “Anh là đàn ông. Loại chuyện như vậy, phải để cho anh chủ động.” Chính là, em cứ việc theo đuổi, thịt cứ để anh lo. Trong hành trình theo đuổi tình yêu của Chúc Thanh Thần, không thể không nhắc đến người bạn cá tính Đồng Diễm Dương, ghép cặp với anh chàng nhà giàu khờ khạo Kiều Khải. Nếu như tình yêu của Tiết Định và Chúc Thanh Thần là mưa dầm thấm lâu thì tình yêu của cặp đôi trái ngược này chính là sét đánh ngang trời. Rất nhanh, nhưng không phải là không bền chắc. Bởi vì trên đời mỗi người sẽ tìm được cho mình một đối tượng thích hợp. Gặp được rồi thì chính là người ấy, thế thôi. Câu chuyện tình yêu của Tiết Định và Chúc Thanh Thần, không chỉ là một tình yêu nam nữ bình thường, mà nó gắn với trách nhiệm mà mỗi người phải gánh trên vai. Trong câu chuyện, tác giả miêu tả rất nhiều về Jerusalem, về vùng biên giới, về trại tị nạn, về những số phận mà không ai biết tới. Nếu như không có những chiến sĩ như Tiết Định, Kiều Khải, Chúc Thanh Thần thì cuộc sống của họ sẽ mãi mãi chìm trong hố đen. Họ là những người lính không súng không gươm, chỉ dùng hình ảnh và ngòi bút để thức tỉnh lòng trắc ẩn của từng con người trong xã hội. Họ cam tâm tình nguyện, đến nơi gọi là "tận cùng thế giới". "Chúc Thanh Thần, em có bằng lòng đi cùng anh không?" Tiết Định, em nhất định sẽ "cùng anh đi đến tận cùng thế giới" --------------------- " ": trích từ truyện Mời các bạn đón đọc Cùng Anh Đi Đến Tận Cùng Thế Giới của tác giả Dung Quang.
Cinderella 12 Giờ
Văn án: Ảnh đế mới – Phong Kính vừa đẹp trai, vóc dáng còn miễn chê, năng lực diễn xuất tốt, tính cách cũng tốt, ngoại trừ một quy tắc luôn luôn kiên trì: không bao giờ quay phim qua 12 giờ đêm. Truyền thông có ý đồ xấu xa nắm lấy điểm này để điên cuồng bôi đen anh, mặc kệ dư luận bên ngoài có hỗn loạn thế nào, ảnh đế Phong vẫn không thay đổi. Gần đây Giang Nhiễm cảm thấy chú chó nhà mình hơi kỳ lạ, bình thường cô ôm ấp hôn hít, chó nhà cô đều cực kỳ vui vẻ lại lanh lợi, thế mà dạo này, cô vừa ôm hôn một tí, chó nhà cô như thể hóa đá vậy… *** Chắc hẳn các bạn đều biết câu chuyện về cô bé Lọ lem Cinderella nhờ vào phép thuật của bà tiên mà trở thành nàng công chúa và cứ tới khoảnh khắc 12 giờ đêm khi phép màu tan biến lại trở về bộ dạng của cô hầu. Vậy thì, các bạn hãy tạm quên những tình tiết quen thuộc này đi, vì Cinderella trong bộ truyện của Bàn Lật Tử không phải là cô bé lọ lem nào hết mà là một ảnh đế siêu cấp đẹp trai – Phong Kính. Phong Kính, cùng lứa tuổi với thiên vương Mạc Trăn, nhưng khác với Mạc Trăn bắt đầu công việc diễn xuất và nổi tiếng từ khi mới mười sáu tuổi, Phong Kính lại nổi tiếng khá muộn. Sau nhiều năm mài đũng quần trên ghế giảng đường và các sân khấu kịch, Phong Kính mới bắt đầu gây ấn tượng qua một vai phụ trong phim điện ảnh. Sau đó, anh chàng đẹp trai đang hot này lại quyết định ra nước ngoài theo học thạc sĩ rồi mới quay về tiếp tục đóng phim và giành ngay một giải ảnh đế. Vậy nên, ảnh đế Phong Kính của chúng ta, bằng việc sở hữu nhan sắc của một ngôi sao thần tượng và diễn xuất của một nghệ sĩ thực lực, chỉ sau một đêm đã nhảy vọt lên hàng ngũ minh tinh hạng A. Không những thế, theo như giang hồ đồn thổi, gia thế của Phong Kính không phải dạng vừa mà chính là nhà họ Phong giàu có và quyền lực trong truyền thuyết. Con người này có điểm gì giống với Cinderella mà chúng ta từng biết chứ? Các cụ nhà ta đã có câu: “Lên voi xuống chó”, ờ thì Phong Kính được đẻ trên lưng voi sẵn rồi nên giờ chỉ còn cách xuống chó thôi. Nhục ở chỗ anh Phong xuống chó theo đúng nghĩa đen luôn. Nghĩa là thế nào ý hả? Nghĩa là một đêm kia khi tỉnh dây, anh Phong chợt phát hiện mình có thêm cái đuôi và kha khá lông chứ làm sao. Đúng là thế đấy! Không hiểu do đầu năm cúng sao giải hạn ẩu tả thế nào mà ảnh đế Phong Kính đột nhiên phát hiện ra, cứ trong khoảng thời gian từ 12 giờ đêm cho tới sáng hôm sau, anh ta sẽ biến thành chó. À mà không, biến thành chó đã tốt, đằng này còn là ảnh đế cùng chó hoán đổi linh hồn cho nhau :v Thế là ảnh đế trong thân xác chó cuống quít tìm cách thoát thân, trong khi đó chó trong thân xác ảnh đế lại điên cuồng cắn rèm, phá phách, gãi tai, cắn người, thiếu mỗi nước đi tiểu chỗ cột nhà. Và đây là lúc nam phụ dễ thương của chúng ta lên sàn *tung hoa* *tung hoa*!!! Nam phụ dễ thương không ai khác chính là chú chó cắn rèm, phá phách, đi tiểu đúng chỗ kể trên. Trái ngược với Phong Kính sinh ra đã có nhan sắc trời cho, có gia đình hậu thuẫn, hoa gặp hoa nở người gặp người yêu, Nhị Hoàng là một cậu bé giống chó núi Đài Loan, ngoại hình không được xinh đẹp giống chó tây nên chẳng được ai yêu thương, chiều chuộng. Trong một lần bị xe cán suýt chết, cậu may mắn được một người tốt cứu sống và đem về nuôi, người tốt bụng xinh đẹp đó chính là cô chủ của cậu – Giang Nhiễm. Nhị Hoàng tự thấy mình là một chú chó ngoan ngoãn, dễ thương, luôn vâng lời chủ, sở thích lành mạnh là thích đi dạo và ăn bánh quy, không có tật xấu. Chẳng hiểu “nằm không trúng đạn” thế nào mà một đêm khi tỉnh dậy, cậu đã không còn thấy cô chủ xinh đẹp dịu dàng đâu, cũng không thấy mình nằm trong cái ổ ấm áp thường ngày mà lại bị kẹt trong một thân xác đầu to chân dài, làm gì cũng vướng, thế nên cậu điên cuồng cắn rèm, phá cửa để đi tìm cô chủ mà không thành. Huhu, không biết tên con người xấu xa kia đã làm gì hư hỏng, hại cậu bị cô chủ cắt mất phần bánh quy rồi. Thực ra “tên con người xấu xa” kia cũng không làm gì quá đáng. Anh chỉ cố gắng dùng thân xác chó nhỏ lê lết đi tìm manh mối xem anh đang ở đâu và vì sao lại ở đây. Nhưng cứ mỗi lần anh tìm ra được chút manh mối thì lại bị cô chủ kia phá đám, đã thế anh còn phát hiện cô ta là fan của Mặc Trăn. Hừ, nếu không phải cô chủ đó xinh xắn, dịu dàng đúng gu của anh thì anh đã nổi giận rồi. Gì mà mắng mỏ dạy dỗ, cắt khẩu phần bánh quy, xong lại ôm ấp với chả vuốt ve, có biết anh cũng là đàn ông, cũng có phản ứng không hả? Mất bao mồ hôi công sức Phong Kính mới tìm ra được địa chỉ mà cô chủ Giang Nhiễm và chú chó Nhị Hoàng này đang sống, bước tiếp theo anh quyết định thuê hẳn căn hộ ở tầng trên, sống gần một người một chó kia, hy vọng có thể tìm được cách chấm dứt cảnh hoán đổi linh hồn dở khóc dở cười kia. Thế là, vào một ngày đẹp trời, Giang Nhiễm “tình cờ” gặp gỡ làm quen với anh chàng hàng xóm mới chuyển đến ở tầng trên. Mặc dù anh Phong này có hơi kỳ quái, lúc nào cũng đeo một chiếc khẩu trang che kín mặt nhưng cô vẫn có thiện cảm với anh, có lẽ là do Nhị Hoàng đặc biệt yêu thích anh ấy. Sau đó, tần suất hai người “tình cờ” gặp gỡ ngày càng nhiều, anh nhờ cô mua hàng mỹ phẩm giúp chị gái, cô tặng anh rau tươi, cà chua cô trồng, anh rủ cô cùng đi xem concert. Không biết từ lúc nào, anh Phong hàng xóm đã lặng lẽ tiến vào cuộc sống của cô, âm thầm đá bay anh chàng thầm thích cô và kín đáo dụ dỗ cô thích Phong Kính (=_=|||). Khỏi phải nói cũng biết, ngày Giang Nhiễm biết sự thật anh Phong hàng xóm chính là Phong Kính cô đã sốc như thế nào. Trời ơi là Phong Kính đó!!! Dù cô có đứng giữa đường hét lên “Tôi là bạn gái của Phong Kính” thì cũng chẳng ai tin đâu. Thế mà anh lại đang đứng trước mặt cô bằng xương bằng thịt, nói rằng anh thích cô, muốn hẹn hò với cô. Ai mà từ chối nổi chứ??? Tiếp sau đó đương nhiên là quá trình yêu đương ngọt ngào tra tấn độc giả và tra tấn cả… Phong Kính. Vì sao ý hả? Hí hí hí, bạn gái xinh đẹp của anh còn ngồi ở đó, nhưng anh thì vừa tới nửa đêm đã biến thành chó rồi, thử hỏi còn “làm ăn” được gì nữa chứ? Thảm nhất phải kể tới một lần, khi đồng hồ sắp điểm 12 giờ, ảnh đế Phong Kính áo xộc xệch, cầm quần chạy trối chết ra khỏi nhà bạn gái, để lại Giang Nhiễm ngơ ngác không hiểu có gì đó sai sai. Ảnh đế của chúng ta đương nhiên cũng chẳng dễ chịu gì. Vì sao anh lại đột nhiên hoán đổi với Nhị Hoàng chứ? Làm sao để chấm dứt việc hoán đổi này? Chẳng lẽ cả đời này anh chẳng thể có một đêm động phòng đúng nghĩa sao? Đương nhiên Bàn Lật Tử không bao giờ tàn nhẫn với nam chính như vậy đâu. Hãy đọc truyện để biết thêm quá trình đấu tranh của ảnh đế Cinderella nhé! * * * * * Đây không phải lần đầu tiên mình đọc truyện của Bàn Lật Tử, cốt truyện và cách xây dựng hai nhân vật chính cũng không phải quá xuất sắc nhưng không hiểu sao sự dễ thương của “Cinderella 12 giờ” khiến mình quắn quéo chết đi được. Hài hước, ngọt ngào, cảm động, lôi cuốn, mọi yếu tố đều có đủ và được “nêm nếm” rất vừa khiến quá trình đọc truyện trở nên rất dễ chịu, thoải mái. Một điểm đặc biệt không thể thiếu trong truyện của Bàn Lật Tử là dàn nhân vật cameo cực khủng. Từ thầy Hạnh Tâm, thiên vương Mặc Trăn, bác sĩ Quý,… đều góp mặt thoáng qua trong “Cinderella 12 giờ”. Ngoài ra, dàn nhân vật phụ cũng vô cùng cá tính và hấp dẫn, khiến mình tò mò không biết ai sẽ trở thành nam chính trong tác phẩm tiếp theo. Thế nên, nếu bạn đang tìm một bộ truyện nhẹ nhàng, ngọt ngào thì tuyệt đối đừng bỏ qua “Cinderella 12 giờ” nhé! Review by Mạc Y Phi: Nhắc đến cái tên Bản Lật Tử hẳn là không còn xa lạ gì với mọi người nữa rồi. Mình là người siêu thích đọc sủng ngọt nên sau khi biết đến Bản Lật Tử thì có tìm đọc các bộ khác của tác giả này nhưng lại không ưng ý cho lắm. Ngoại trừ truyện “Cuộc Chiến Bản Thảo” ra thì các bộ khác của Bản Lật Tử tuy vẫn gắn mác sủng ngọt nhưng lại hơi nhảm và đọc cứ chán chán. Tuy vậy bộ “Cinderella 12 Giờ” này lại khiến mình cảm thấy khá hay ho, ít ra nó logic và không nhảm như mấy bộ khác của Bản Lật Tử. Vẫn là một mô tuýp quên thuộc, đó là nam chính hoán đổi linh hồn với chó nhà nữ chính. Nhưng truyện này đặc biệt ở chỗ, nam chính chỉ hoán đổi với chó nhà nữ chính vào lúc 12 giờ đêm, đến 6 giờ sáng hôm sau sẽ đổi lại như cũ. Nam chính Phong Kính mới nhận được giải ảnh đế Kim Tùng, có thể nói là rất nổi tiếng, luôn bị đem ra so sánh với Mạc thiên vương Mạc Trăn. Vào một ngày đẹp trời nọ, nửa đêm nửa hôm đang mơ màng ngủ thì bị hoán đổi linh hồn với chó. Mới đầu Phong Kính khá bàng hoàng, còn ngỡ là mình nằm mơ, nhưng hôm sau tỉnh dậy xem video trợ lý quay cảnh mình biến thành chó thì anh chợt nhận ra có gì đó không ổn. Dần dần anh cũng phát hiện bản thân hoán đổi linh hồn với chó và chấp nhận nó. Cùng với tâm lý chấp nhận đó, anh bắt đầu nhờ cậy đến sự giúp đỡ của mấy người như thiên sư mà anh thường khịt mũi coi thường nhưng nghe xong còn mờ mịt hơn. Cuối cùng Phong Kính quyết định điều tra ra căn nhà có nuôi chú chó mà mình hoán đổi rồi chuyển luôn đến đó để dễ tìm hiểu mọi chuyện. Cũng nhờ hoán đổi linh hồn với chó, những tình huống dở khóc dở cười đã xảy ra nhưng cũng nhờ đó mà anh kiếm được người yêu. Ngay từ ban đầu, nữ chính Giang Nhiễm đã thật sự chiếm được thiện cảm của Phong Kính vì kiểu người lẫn khuôn mặt của cô là gu thẩm mỹ của anh. Vậy nên trên con đường tìm hiểu về những điều quái lạ xảy ra với mình, Phong Kính đã đem lòng yêu Giang Nhiễm. Và cũng nhờ Phong Kính hoán đổi linh hồn với chó nhà mình, nữ chính Giang Nhiễm từ fan của Mạc Trăn đã chuyển sang làm fan Phong Kính, cuối cùng thành người yêu luôn. Câu chuyện diễn biến khá hợp lý và nhanh chóng, không bị dài dòng hay lề mề. Bên cạnh cặp chính đáng yêu thì các nhân vật phụ cũng nhí nhảnh con cá cảnh không kém. Từ bố mẹ nam nữ chính cho đến cả mấy con chó khác trong truyện cũng thật sự khiến người đọc phải bật cười. Có lẽ mấy fan hâm mộ sẽ thích đọc những bộ truyện như thế này lắm, từ fan trở thành vợ là một con đường mà bất kì fan hâm mộ nào cũng muốn =))) Ngoài ra truyện còn khá mới lạ khi đa phần đều được kể dưới góc nhìn của Phong Kính và đào sâu vào khía cạnh cảm nhận của anh nữa, chắc hẳn khi các fan gặp antifan là chỉ muốn xông vào cấu xé thôi nhỉ? Và Phong Kính cũng thế, ngày ngày phải nghe đám antifan sỉ vả mình rồi so sánh với Mạc Trăn, anh chỉ muốn xắn tay áo lên đánh nhau với đám antifan đó, ngoài ra anh cũng chả ưa gì Mạc Trăn luôn, nhưng anh quá đen đủi, ghét của nào trời trao của ấy, anh càng không ưa Mạc Trăn thì những người thích Mặc Trăn lại cứ lắc lư xung quanh anh, từ chị gái đến cô vợ của mình. Tổng kết lại thì truyện hợp đọc giải trí, có nhiều phân đoạn khá hài hước, sủng ngọt thì khỏi chê rồi, cũng không bị quá sến, kết HE nhé. Truyện có pass nhưng chơi quiz lấy pass được. Về chất lượng edit cũng khỏi lo nhé, truyện cây nhà lá vườn mà chị em =)))   Mời các bạn đón đọc Cinderella 12 Giờ của tác giả Bản Lật Tử.