Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Một truyện mới được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần. Giới thiệu truyện: Một thư sinh nghèo bỗng trở nên không tầm thường, linh hồn của hắn dã thay đổi. Trong cơ thể này là Lý Dịch, một thanh niên thế kỉ 21. Trở về cổ đại, Lý Dịch còn có một thư viện trong đầu, từ nay không gì không biết. Vì vậy chí hướng của hắn cũng trở nên to lớn hơn. Cho dù không thể phong hầu bái tướng, ít ra cũng phải thử làm đại quan xem sao nha!? *** Review Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh: Siêu Phẩm Lịch Sử Quân Sự Đáng Đọc Của Vinh Tiểu Vinh Lý Dịch - một nhất phẩm đại quan lắm mưu nhiều kế, tinh thông đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, cuối cùng lại chỉ có tiền đồ muốn trở thành người đàn ông của tặc vương đại mỹ nữ. Chang Read more posts by this author. CHANG 19 TH02 2020 • 3 MIN READ Review Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh: Siêu Phẩm Lịch Sử Quân Sự Đáng Đọc Của Vinh Tiểu Vinh Bạn có yêu thích thể loại lịch sử, quân sự không? Bạn có yêu thích những câu chuyện hài hước, thậm chí là hài-người-lớn một chút nhưng lại không quá mức phản cảm không? Bạn có thích một nhân vật chính thông minh, láu lỉnh, hành xử linh hoạt mà không cứng nhắc, đặc biệt không đụng chút là chém chém giết giết? Nếu câu trả lời đều là "có", vậy thì Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh của Vinh Tiểu Vinh chính là tác phẩm dành cho bạn! TIÊU DAO TIỂU THƯ SINH Tác giả: Vinh Tiểu Vinh Thể loại: Lịch sử, xuyên không, trọng sinh Văn án: Một thanh niên ngành kỹ thuật thế kỷ 21 xuyên không về cổ đại trở thành một thư sinh nghèo. Trong đại não thế mà chứa một cái thư viện, các loại tri thức cái gì cần có đều có! Đời này không nói Phong Hầu Bái Tướng, làm sao cũng phải thử cảm giác làm đại quan a? Đón ánh mặt trời mới mọc, Lý Dịch phát ra ý nguyện. ..... "Đứng lại!" Phía trên một con ngựa cao to, một tuyệt sắc nữ tử tinh tế dò xét một phen, nhẹ vẫy tay: "Trói!" Đám sơn tặc hung ác sau lưng xông lên. . . ..... Đêm động phòng hoa chúc, nhìn thấy tuyệt sắc nữ tử đẩy cửa phòng tiến vào. . . ý nguyện của Lý Dịch phát sinh cải biến. Nhất phẩm quan nhân tính là gì? Phong Hầu Bái Tướng, không có ý nghĩa! Ta muốn trở thành nam nhân của sơn tặc Vương a! Nếu bạn từng ấn tượng với lối viết hài hước, dí dỏm nhưng vẫn sâu sắc và có phần hiểu rõ sở thích của cánh đàn ông trong hai tác phẩm nổi bật của Vinh Tiểu Vinh là Như Ý Tiểu Lang Quân và Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp, vậy thì yên tâm là phong cách đặc trưng đó đã được lưu truyền từ tác phẩm đầu tay Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh này của cô. Và nếu bạn yêu thích hình tượng "Mr Biết Tuốt" nhưng lại thích 'dựa hơi' nữ tử của anh chàng Lâm Vãn Vinh trong siêu phẩm Cực Phẩm Gia Đinh, vậy thì chắc chắn bạn cũng sẽ phát cuồng với anh chàng Lý Dịch - một nhất phẩm đại quan lắm mưu nhiều kế, tinh thông đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, cuối cùng lại chỉ có tiền đồ muốn trở thành người đàn ông của tặc vương đại mỹ nữ. *** Lông mi run run mấy lần, hai mắt bỗng nhiên mở ra, Lý Dịch bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng.  Điều đầu tiên hắn làm sau khi thức dậy là cúi đầu nhìn xem thân thể của mình... Cánh tay vẫn còn, chân vẫn còn, những bộ phận cần có đều còn tốt, không có thiếu khuyết cái gì.  Kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, thậm chí thằng em trong đũng quần cũng được ngắm vài lần, Lý Dịch mới dài thở phào một hơi.  Ai biết thư viện to như vậy mà hệ thống phòng cháy si đa quá, trời 38 độ quá oi bức, Lý Dịch chỉ muốn đi vào thư viện tận hưởng điều hoà không khí một chút, thuận tiện tìm một quyển sách nào đó hay hay mà đọc, không ngờ ngủ quên, chờ đến hắn cảm thấy xung quanh nóng bức mới tỉnh dậy, bên người đã không còn ai.  Nhưng nơi ánh mắt hắn có thể nhìn thấy đều là lửa, lửa lớn thậm chí đã lan tràn đến giá sách bên cạnh, nếu hắn không phải bị sức nóng đề tỉnh lại trong thời khắc nguy cấp, tin tức đầu đề sáng mai chắn chắn là "Thư viện XX ngoài ý muốn bị cháy, một nam thanh niên táng thân trong biển lửa...”  Lý Dịch kịp phản ứng, đương nhiên lập tức chạy trốn, bất quá ngay tại thời điểm hắn đứng lên chạy về hướng lối ra thì giá sách to bên cạnh ngã xuống, mắt tối sầm lại, sau đó Lý Dịch không có bất kỳ ý thức gì...  Dưới tình huống như vậy thế mà mình không chết, thân thể cũng không có bất kỳ vết thương nào, Lý Dịch thầm đánh giá nhân viên chữa cháy 10 điểm cho chất lượng.  Nói như vậy, nơi này hẳn là bệnh viện?  Không biết là bệnh viện nào, ván giường thế mà rất cứng, nằm phía trên cấn nhức cả lưng, trong không khí thế mà còn lan tràn mùi nấm mốc nhàn nhạt, không biết chăn niệm bao lâu rồi không được giặt... Lý Dịch quyết định sau khi xuất viện, sẽ đánh giá cho bệnh viện 1 sao, thật sự quá kém.  Nhìn xung quanh, hai tấm ván gỗ tạo thành một cái giường thô sơ, một cái bàn thấp cũ nát không ra dáng, trên bàn để mấy quyển sách rách rưới... ngay cả TV cũng không có, bệnh viện này xác thực cũ nát, a... chờ một chút? Góc bàn là vật gì, đèn dầu sao?  Bệnh viện này làm sao mà bần thế... Má ơi, nơi này là bệnh viện sao?!  Lý Dịch vừa mới tỉnh lại, phản ứng còn hơi chậm chạp, cho tới bây giờ mới ý thức tới, nơi này không giống như bệnh viện!  Mình dù sao cũng là bệnh nhân, thế mà bị đối xử như vậy, Lý Dịch giận dữ, nhảy xuống từ trên giường, ngay cả giày cũng không kịp mang đã đi chân trần ra ngoài.  Lý Dịch đứng bên dòng suối nhỏ thanh tịnh, biểu lộ trên mặt rất khó tin.  Nước suối rất trong, bóng dáng một người trẻ tuổi phản chiếu trong nước, như đang chơi đùa cùng với cá.  Người trẻ tuổi trong nước mày kiếm mắt sáng, phong thần ngọc lãng, da thịt trắng nõn, mặc một bộ nho bào màu xanh nhạt, búi tóc vén lên thật cao, quả thực là một thiếu niên cute, người đẹp trai như thế không biết sẽ để bao nhiêu cô gái hoài xuân đây.  Ngay cả Lý Dịch cũng không thể không thừa nhận gia hỏa này rất đẹp trai, Lý Dịch đứng ở chỗ này nhìn nửa giờ, cảm thấy mình có xu thế bị uốn cong.  Nhưng vấn đề là hắn không biết trai đẹp phía trước là ai!  Điều này còn không phải nghiêm trọng nhất.  Nghiêm trọng hơn là, gia hỏa này rõ ràng là bóng dáng của chính mình!  Lý Dịch vỗ vỗ mặt, người trẻ tuổi trong nước cũng vỗ vỗ mặt mình, Lý Dịch nhíu mày, người trẻ tuổi trong nước nhăn mày, Lý Dịch hiện vẻ khó tin, người trẻ tuổi trong nước cũng hiện ra vẻ khó tin giống như hắn...  - Ha ha, ta biết, đây là mộng, ta nhất định đang nằm mơ!  Lý Dịch cười ha ha, hung hăng quất một bàn tay vào trên mặt mình, cảm giác đau đớn nóng rất để hắn muốn khóc.  Một lão giả tóc hoa râm chắp tay sau lưng đi qua bên cạnh Lý Dịch dừng lại, mặt lão lộ vẻ chấn kinh nhìn hắn tự đánh mình, Lý Dịch cười ha ha, biểu hiện trên mặt có chút hoảng sợ.  - Tiểu tử Lý gia này…  - Chẳng lẽ đọc sách đến ngốc, nên bị điên luôn rồi?  Lý Dịch hiện tại không đếm xỉa tới lão đầu tử này, trên thực tế thì hắn vẫn còn đang trong trạng thái chấn kinh cực độ nên cũng không thấy được lão đầu, thử đánh mình mấy bạt tay cũng không thể tỉnh mộng, hai chân Lý Dịch rốt cục mềm nhũn ngồi phịch bên bờ sông.  Không lâu sau đó, Lý Dịch ngồi bên bờ sông, một tay nâng cằm, hai mắt vô thần, ngơ ngác nhìn mặt nước.  Giờ phút này, hắn rất giống một nhà triết học.  - Ta là ai?  - Ta từ đâu tới đây?  - Ta muốn đi đâu?  Từng vấn đề thâm ảo phức tạp bắt đầu hiện ra trong đầu hắn, trong lúc đó chợt suy nghĩ đến một vấn đề "Sinh tồn hay hủy diệt", Lý Dịch rốt cục tỉnh táo lại.  Đến từ Thế Kỷ 21, xem qua không ít những bộ phim cổ trang, hắn tỉnh táo lại suy nghĩ một hồi, trong nội tâm đã có suy đoán ngay cả mình cũng không tin được.  Bất quá, hắn cần phải chứng thực một chút.  Cúi đầu, lần nữa nhìn bóng trong nước một cái, thấy không phải gương mặt mà mình đã thấy suốt hai mươi năm qua, Lý Dịch thật có một loại cảm giác quái dị nói không nên lời.  - Phi, mặt trắng nhỏ!  Xem thường nhìn người trẻ tuổi trong nước một cái, sau đó hung hăng phun ra một ngụm nước miếng.  Lão giả sau lưng Lý Dịch thấy cảnh này, biểu hiện trên mặt càng thêm hoảng sợ.  Đời này sống mấy chục năm, lão giả còn lần đầu tiên gặp qua một người lúc cười ha ha, lúc tự đánh mình, mà còn tự nhổ nước miếng với cái bóng của mình trong nước nữa...  - Tiểu tử Lý gia này sẽ không phải điên thật chứ?  Lý Dịch đang định tìm người hỏi tình huống một chút, vừa quay đầu đã thấy một lão đầu tử râu tóc đều bạc trắng đứng trên đường nhỏ lưng sau hắn, lão đang dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn.  Lý Dịch thấy thế trong lòng vui vẻ, cuối cùng cũng nhìn thấy người sống!  Trên mặt lộ ra một nụ cười tự cho là rất hòa thuận, chậm rãi đi đến bên người lão giả, hỏi.  - Đại gia, xin hỏi hiện tại là năm nào, nơi này là địa phương nào?  Lý Dịch vừa mở miệng, sắc mặt lão giả lần nữa biến đổi.  Xong xong, xem ra tiểu từ Lý gia đây thật bị điên rồi, ngay cả mình cũng không nhận ra, nói chuyện càng hồ ngôn loạn ngữ, lão giả hoàn toàn không biết hắn đang nói cái gì.  Lý Dịch thấy biểu hiện trên mặt lão giả còn tưởng rằng hắn không nghe mình nói, dù sao, những người già rất thường bị lãng tai, vừa muốn mở miệng, giống như nghĩ đến cái gì, sau khi suy nghĩ một chút, mới mở miệng hỏi lần nữa.  - Xin hỏi... Lão nhân gia, bây giờ là năm nào tháng nào, nơi đây lại là chỗ nào?  Lần này, lão giả rốt cục nghe hiểu lời Lý Dịch nói.  Thở dài một hơi não nề, biểu hiện trên mặt lão giả vô cùng tiếc hận.  Thật nghĩ không ra, tiểu tử thông minh, bộ dáng cũng vô cùng anh tuấn này lại đọc sách đến ngu ngốc, ngay cả những điều này cũng quên...  Vốn cho rằng về sau hắn sẽ có tiền đồ, không chừng về sau còn có thể áo gấm về làng, Lý gia thôn cũng vinh quang theo, mình còn muốn gả cháu gái cho hắn, nhưng bây giờ aiii, ông trời ơi, đây là tạo nghiệt gì a!  Nhìn thấy hai tráng hán đang khiêng cuốc đi tới, lão giả vội vàng vẫy tay, la lớn.  - Đại Tráng, hai huynh đệ các ngươi mau chạy tới đây, tiểu tử Lý gia sợ rằng đã bị điên, đừng để hắn chạy loạn, mau đưa bắt hắn lại!     Mời các bạn đón đọc Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh của tác giả Vinh Tiểu Vinh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Công Chúa Thay Đổi - Bố Đinh Lưu Ly
"Nhân Đức năm thứ ba ngày mười chín tháng ba, ta chết. Nam nhân ta thích nhất dùng một mũi tên chấm dứt cuộc sống mười tám năm hèn mọn mà ngắn ngủi của ta, cuộc đời ta vĩnh viễn dừng lại trong máu tươi…..” Ngày giỗ, cũng là ngày cưới của nàng. Trước khi chết, nam nhân nàng vẫn gọi là “ca ca” ôm nàng thật chặt, đôi môi nhẹ nhàng nói ba chữ bên tai nàng: “Ta yêu nàng.” Vào khoảnh khắc nói lời ly biệt ấy, nàng chỉ hận mình đã biết quá muộn, quá muộn….. Phượng hoàng dục hỏa, niết bàn trùng sinh. Trời cao thương hại, cho nàng sau khi chết trở lại năm bảy tuổi. “Người không phạm ta, ta không phạm người. Người nếu phạm ta, dù thế nào ta nhất định giết! Cả đời này ta muốn thay đổi, trở nên thực sự, thực sự kiên cường!” P/s: Nữ chính không phải siêu nhân, cô ấy từng yếu đuối nhưng dần trở nên kiên cường, bình tĩnh, suy tính cẩn thận để đối phó và thay đổi tình thế. Nam chính yêu và hết sức trung thành với công chúa của mình, luôn bên cạnh và giúp đỡ cô ấy mọi lúc mọi nơi. Đây chính là kiểu tình yêu công chúa và kỵ sĩ - chân thành, đậm sâu và ấm áp. Nam nữ chính ko phải người phi thường, nhưng họ luôn ở cạnh nhau và làm nên những điều phi thường. Văn logic, ko YY, ko ảo tưởng. *** Dưới ánh nến, nam nhân kia tươi cười rõ ràng diễm lệ như vậy nhưng lại làm quân Mẫn Tâm cả thấy lạnh thấu xương. Như cảm nhận được sự sợ hãi của nàng, Cơ Linh đưa người tới gần, khẽ vuốt cái bụng đã gồ lên cao của Quân Mẫn Tâm, dùng giọng điệu vô cùng dịu dàng cười nói: “Bệ hạ đang run rẩy kìa, sợ sao? Sợ hãi, sợ hãi, thần yêu người như vậy, sao nhẫn tâm hại người chứ?” Quân Mẫn Tâm hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn tâm tình của mình, dùng giọng điệu thường dùng hỏi: “Cơ Linh, đây là đâu? Có chuyện thì quang minh chính đjai nói với ta, ngươi dẫn ta đến chỗ này làm gì?” “…Làm gì?” Cơ Linh bị hỏi liền sửng sốt, ngoẹo đầu nửa ngày mới như nghĩ tới chuyện gì thú vị lắm, hắn cười tủm tỉm, túm tay Quân Mẫn Tâm lôi nàng xuống giường, cười hì hì nói: “Bệ hạ, nàng tới đây, ta xây cho nàng một toà cung điện xinh đẹp, chắc chắn nàng sẽ thích!” Quân Mẫn Tâm vì bụng to nên vô lực phản kháng, đành phải thất tha thất thểu đuổi kịp bước chân của Cơ Linh, đến hành lang ngoài phòng, trong nháy mắt Quân Mẫn Tâm ngây cả người! ... Mời các bạn đón đọc Công Chúa Thay Đổi của tác giả Bố Đinh Lưu Ly.
Trở Thành Vợ Của Tình Địch - Thư Hoài
Văn án Trên mạng internet từng có một chủ đề nóng: “Nếu như một buổi sáng khi thức dậy, ngươi phát hiện giới tính của chính mình thay đổi, phản ứng đầu tiên của ngươi là gì?” Một bạn trên mạng cực kỳ nổi danh đáp: “Trước hết để cho các huynh đệ thoải mái một chút!” Tô Giản nhớ rõ, thời điểm lúc đó nhìn đến hồi đáp này, chính mình cực kỳ kinh diễm đập bàn tán dương: “Hảo huynh đệ, giảng nghĩa khí!” Mà hôm nay, từ sau tai nạn giao thông trọng sinh “hắn” đối mặt An Dĩ Trạch từng là tình địch giờ đây là lão công, lại chỉ có thể cực kỳ đản đau, kinh chấn, bi phẫn tức giận cùng sợ hãi: Ni mã! Ngọa tào! Ta đi! Nga, sửa chữa một chút, mặt trên có một từ sử dụng sai lầm, bởi vì Tô Giản đồng học đáng thương, đã không còn đản. *** Cộp dấu truyện hài dễ thương, truyện theo hướng ngôn tình nam nữ 1 vs 1 (BT không phải BL nha, nàng nào đọc nói sao BL này kỳ vậy thì phạt đánh đòn), nam chủ mặt ngoài cứng nhắc nhưng bên trong thâm tình, nữ chủ hay gây họa chọc cười lại thích so bì, cho nên nàng nào thích tình tiết gay cấn cao trào hoặc là muốn nhìn đến mãnh nam thân mật in ấn cùng bản nữ chủ thì cân nhắc trước khi nhảy hố. Nội dung: trọng sinh xảy ra ở ngay thế kỷ 21, nhân vật chính là tá thi hoàn hồn sau khi tỉnh lại phát hiện mình trở thành thê tử mới cưới của tình địch cũ, mà tình địch là gì kia chứ? Cuộc sống gà bay chó sủa của cặp vợ chồng này bắt đầu. Nhân vật chính: Tô Giản, An Dĩ Trạch ┃ phối hợp diễn: Nhan Tử Vi, Quý Minh Phi cùng các nhân vật khác┃ nội dung nhãn: Trọng sinh, nam biến nữ, trước kết hôn sau luyến ái, nhẹ nhàng thoải mái (Bồng Bồng) *** Tô Giản nhìn phiếu điểm của con trai út, có chút rầu rĩ. Thường thì An Dật và An Nhạc đều đi ra từ bụng anh, lúc chào đời cũng chỉ kém vài phút, tại sao con trai lớn An Dật lại tốt giống như chị An Nhiên như vậy, vô cùng đẹp, mà thành tích của con trai út An Nhạc, mỗi lần đều thảm như vậy? Tô Giản nhìn con trai nhỏ, buồn bực nói: "Mẹ với ba con lúc đi học cũng không tệ, chị và anh con đều là tiểu học bá, cả một nhà ta đều học tốt, tại sao hết lần này đến lần khác thành tích của con đều kém như vậy?" Tiểu An Nhạc sáu tuổi suy nghĩ một chút, nước mắt lưng tròng nói: "Mẹ, có phải con là do ba mẹ nhặt được không?" Tô Giản: "..." Tiểu ca ca An Dật ở một bên ngọt ngào ngây thơ nói: "Mẹ, em trai nói, cô giáo của em ấy muốn ngày mai phụ huynh đến trường gặp." Tô Giản nghĩ đến lần trước bị cô giáo nói một trân, trong lòng có chút suy nhược, đồng thời oán giận An Dĩ Trạch: Sớm không đi muộn không đi, tại sao hết lần này tới lần khác cứ vào lúc này lại có công tác! ... Mời các bạn đón đọc Trở Thành Vợ Của Tình Địch của tác giả Thư Hoài.
Hồ Ly Biết Yêu
Diệp Lạc Vô Tâm là nữ tác giả tiểu thuyết văn học Trung Quốc hiếm hoi có số lượng sách lớn phát hành tại Việt Nam. Toàn bộ sách của chị đều được mua bản quyền xuất bản, trong đó có những cuốn đã vô cùng được độc giả trẻ yêu thích như Yêu là thế, Mãi mãi là bao xa, Nụ hôn của Sói... Đáp lại tình cảm của độc giả Việt, nữ tác giả của những câu chuyện tình đã có chuyến thăm Việt Nam và giao lưu với bạn đọc yêu quý mình tại Hà Nội và TP.HCM vào năm 2015. Tác giả Diệp Lạc Vô Tâm trong buổi giao lưu với bạn đọc Việt Nam năm 2015. Không những thế, tác phẩm của chị còn xuất bản tại Việt Nam trước cả khi sách gốc phiên bản tiếng Trung được phát hành, điển hình như Động phòng hoa chúc cách vách. Hiện, nữ nhà văn đã xuất bản 13 cuốn sách tại Việt Nam và cuốn sách thứ 14 cũng chuẩn bị ra mắt độc giả trong Hội sách TP.HCM vào tháng 3 tới đây. Đó là tác phẩm mới nhất Hồ ly biết yêu. Cuốn sách là câu chuyện tình đầy sóng gió của một vị thần tiên trên Thiên đình với một nàng hồ ly nhỏ đã tu thành tinh. Một người trên trời, một người dưới đất, người này là thần tiên, người kia lại là yêu ma, hai nhân vật trong cả thiên mệnh bao la, đáng lẽ sẽ chẳng thể nào gặp nhau, ấy vậy mà lại yêu nhau. Sự gặp gỡ của họ cũng chỉ là tình cờ, khi nàng tiểu yêu không muốn hại người lại bị ép đến đường cùng phải xuống tìm người phàm mà hút linh khí, đúng lúc ấy gặp một chàng thư sinh giả bộ yếu đuối ngây ngô, ai biết được đó lại là một vị thần tiên thoát tục hóa thành. Đặt nhân vật của mình vào những mâu thuẫn ngay từ xuất phát điểm của câu chuyện, Diệp Lạc Vô Tâm dễ dàng lôi kéo được sự chú ý của bạn đọc. Có lẽ tình yêu càng tồn tại nhiều mâu thuẫn sẽ càng được chứng minh nhiều hơn, mà những tình yêu sâu đậm lại càng khiến người ta ao ước và ngưỡng mộ chăng? Hồ ly biết yêu là tác phẩm mới nhất của Diệp Lạc Vô Tâm và được phát hành ở Việt Nam trước khi ra mắt tại Trung Quốc. Mùa thu năm trước, Diệp Lạc Vô Tâm bất ngờ trở lại với độc giả Việt cùng tác phẩm Yêu là thế sau liền 2 năm không ra tác phẩm mới. Đặc biệt, đây được coi là cuốn "hồi ký tình yêu 10 năm hạnh phúc" của chính nữ tác giả với những mẩu chuyện nhỏ về tình yêu của Diệp Lạc Vô Tâm từ năm 18 tuổi cho đến tận khi 28 tuổi. Trong suốt những tháng ngày thanh xuân của cô gái có biệt danh "Tâm Tâm Mơ Hồ", đã có sự tồn tại của một chàng trai đặc biệt. Người đó đầu tiên là bạn cùng lớp, sau này đã trở thành "bạn cùng nhà" và nay chính là chồng của cô. Tác phẩm được phát hành tại Việt Nam với khoảng 10.000 bản từ tháng 10/2017 nhưng đến tháng 2 này đã được tải bản. Cũng trong tháng 3 này, cuốn sách lần đầu được ra mắt tại Trung Quốc trong một phiên bản được thiết kế đẹp mắt. Yêu là thế giống như cuốn hồi ký 10 năm hạnh phúc của chính Diệp Lạc Vô Tâm. Ngoài ra, 3 tác phẩm nổi bật của Diệp Lạc Vô Tâm cũng đã ký hợp đồng chuyển thể điện ảnh. Đầu tiên sẽ là Sự cám dỗ cuối cùng - câu chuyện hiếm hoi viết về thế giới showbiz và quyền lực trong số 13 tác phẩm của nữ tác giả họ Diệp. Cặp đôi nhân vật chính của cuốn sách là Giản Nhu và Trịnh Vĩ yêu nhau từ khi còn rất trẻ nhưng quyền lực và gia thế đã chia rẽ mối tình đẹp ấy suốt 5 năm trời cho đến khi họ gặp lại một lần nữa... Ứng cử viên cho vai nam chính mạnh mẽ nhưng có phần gia trưởng này chính là 2 soái ca Chung Hán Lương và Lâm Canh Tân. Phim dự kiến được bấm máy vào tháng 4 tới đây. Ngoài ra, Mãi mãi là bao xa - cuốn sách nổi tiếng nhất của Diệp Lạc Vô Tâm dự tính được bấm máy muộn nhất là mùa Xuân năm sau. Tương tự, câu chuyện về chàng quân nhân Diệp Chính Thần của Động phòng hoa chúc cách vách cũng chưa có thông tin chính thức về diễn viên cũng như lịch quay. *** Gặp gỡ, chính là duyên phận… Biệt ly, chính là số mệnh… Trên đời, có những thứ ngay từ lúc sinh ra đã chịu sự sắp đặt ấy, không có cách nào thoát khỏi. Giống như nàng, tiểu hồ ly Mộ Vân. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, số kiếp của mình có một ngày lại có thể khiến cho cả tam giới là tiên giới, ma giới và phàm trần đảo điên đến mức ấy. Nàng chỉ là một con tiểu hồ ly đáng thương, ngay cả mẹ cũng bị thợ săn giết chết. Nàng không có nơi nương tựa, chỉ có thể đi theo một “chị em tốt” là Tiểu Mai, cùng tu luyện để giữ gìn mạng sống. Cuối cùng cũng vượt qua được 300 năm… Giống như Tiểu Mai vẫn hay mắng nàng vậy, nàng vốn là một tiểu hồ ly, đã mang tiếng là yêu tinh chuyên dụ dỗ đàn ông thì phải làm cho đàng hoàng một chút, nếu không thì thật là phí hoài nhan sắc. Thế nên, sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Tiểu Vân cũng bắt đầu học theo Tiểu Mai, tìm đến những nơi hoang vu hẻo lánh, chờ con mồi. Chờ mãi chờ mãi, đến khi nàng đã sắp bỏ cuộc thì cuối cùng cũng có một nam nhân xuất hiện. Đáng tiếc thay, Tiểu Vân lần đầu xuất trận lại gặp phải đối thủ quá khó nhằn, nói giông nói dài cả buổi, đủ các loại chuyện buồn nôn như õng ẹo, giả vờ đáng thương nàng cũng làm rồi, vậy mà nam nhân kia mặt không hề biến sắc, tâm không chút dao động. Đã vậy còn chỉ ngược lại nàng cách quyến rũ đàn ông như thế nào mới hiệu quả. Tiểu Vân mờ mờ mịt mịt nghiêm túc tiếp thu. Lại còn rất nghĩa khí tuyên bố, sẽ tha cho hắn. Nàng không hề biết rằng, dáng vẻ ngây ngô đáng yêu của mình đã khiến nam nhân kia một khắc in sâu. Những ngày tiếp theo đó, Tiểu Vân rất chăm chỉ tìm kiếm con mồi, cũng rất ngoan ngoãn làm theo lời nam nhân kia đã chỉ dẫn, nhưng không hiểu tại sao người để “ăn” thì không gặp được, người đã hứa không “ăn” thì cứ gặp mãi. Cuối cùng, Tiểu Vân đành đầu hàng số phận, không tìm nữa, dứt khoát làm bạn với nam nhân kia. Như thế có khi còn vui hơn. Lúc này, nàng mới biết, chàng ấy tên Hiên. Là một chàng trai vô cùng khôi ngô tuấn tú, cả người luôn toát ra một khí chất không gì có thể lấn át được. Có lẽ cũng chính vì cảm giác an toàn như vậy, mà Tiểu Vân không ngại ngùng kể hết với chàng cuộc đời của mình. Bắt đầu từ nỗi sợ hãi đối với thợ săn, cho đến quá trình tu luyện 300 năm mà vẫn chưa từng sát hại một linh hồn nào. Đến cuối cùng chính là, hôn sự với Ma Vương của Ma Vực. Hiên chỉ yên lặng lắng nghe, không nói gì, cũng không hề tỏ ra đồng cảm hay thương hại cho nàng. Chàng chỉ lặng lẽ, bầu bạn với nàng, thỏa mãn những mong ước trẻ con của nàng, một cách thầm lặng. Cứ như vậy, họ cùng trải qua những ngày vui vẻ, cho đến khi…. không còn vui được nữa. Ma Vương không đủ kiên nhẫn để chờ đợi, lệnh cho hai cận thần thân tín của mình là Tả hộ pháp Dạ Mị và Hữu hộ pháp Minh Hồn đến bắt nàng về. Lúc còn tự do, Tiểu Vân chỉ cảm thấy đây vốn là số mệnh của mình, chẳng qua chỉ là muốn nó đến muộn một chút. Làm Bát phu nhân của Ma Vương, có thể sung sướng được bao lâu chứ? Nàng chưa từng nghĩ đến, trước kia không có lý do để từ chối thì nàng vốn đã không bằng lòng, bây giờ ý nghĩ cự tuyệt còn lớn hơn gấp bội. Nàng chưa từng nghĩ đến, nàng như vậy lại thường nghĩ đến Hiên, muốn nói chuyện cùng chàng, muốn chơi cùng chàng. Nàng chưa từng nghĩ đến, nàng… hình như đã yêu Hiên mất rồi. Nhưng vậy thì sao chứ? Chưa nói đến, nàng chỉ là một tiểu hồ ly nhỏ bé, so với sức mạnh của Ma Vương thì không có cách nào chống đỡ. Còn Hiên kia? Chàng đối với nàng, dường như không có chút tình cảm nào cả. Chỉ hờ hững và lạnh nhạt đứng đó nhìn nàng, từng bước đi vào ma vực. Tiểu Vân cũng từng trách Hiên, cũng từng từ bỏ hy vọng, nhưng khi nàng vô tình bị cuốn vào ân oán ngàn đời giữa thiên giới và ma giới, nàng mới dần phát hiện ra sự thật về Hiên. Không phải chàng lạnh nhạt, không phải chàng dửng dưng, mà bởi vì chàng, vận mệnh của bản thân còn không được nắm giữ, làm sao có thể cùng với Tiểu Vân nàng bên nhau? Bởi vì Hiên, vốn là Ngọc Thanh Chân Vương, là người con duy nhất của Ngọc Đế và Vương Mẫu, mang trong mình trách nhiệm của tam giới. Chàng chính là vầng thái dương, chiếu sáng vạn vật, mang lại sự ấm áp cho toàn thể chúng sinh. Cũng bởi vì thân phận của chàng như vậy, sống trên thiên giới nghìn năm, đã quen nhìn mọi vật mọi việc một cách hờ hững, chàng đã không nhận ra, tiểu hồ ly thuần khiết đáng yêu đó từ lúc nào đã chiếm trọn trái tim mình, không cách nào thoát khỏi được nữa. Đã rất nhiều lần, chàng nói với Tiểu Vân, họ vốn không thể nào ở bên nhau. Đã rất nhiều lần, chàng tìm mọi cách để Tiểu Vân từ bỏ hy vọng. Nhưng mỗi lần nàng ấy gặp nguy hiểm, mỗi lần nàng ấy lẻ loi và đơn độc, chàng lại không có cách gì bỏ mặc. Tiên giới, ma giới có thể nắm giữ tất cả vận mệnh trong trời đất, thứ duy nhất không thể nắm giữ, chính là tình yêu. Không ai có thể hiểu được, hồ ly nhỏ bé, dù biết rằng có thể bị thiêu rụi cũng dùng hết tất cả sức lực ôm lấy mặt trời. Không ai có thể hiểu được, mặt trời chói sáng trên cao kia, dù biết rằng có thể mất đi tất cả, phải sống trong sự u ám ngàn đời, cũng muốn ở bên cạnh tiểu hồ ly. Tình yêu của Hiên và Tiểu Vân, giống như một quả cầu gai, càng ôm càng đau, càng siết chặt càng rỉ máu. Nhưng họ vẫn bất chấp tất cả, cho dù thịt nát xương tan, hồn xiêu phách tán, cũng muốn chết bên nhau. “Tiểu Vân, khi nàng cảm thấy mình không có gì cả, nàng nhất định phải nhớ, ánh mặt trời là thuộc về nàng, vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình nàng mà thôi.” Một tình yêu như vậy, liệu có thể cảm động được trời đất không? Cho dù Hiên từ bỏ thiên giới, chỉ bằng lòng sống cuộc sống vô dục vô cầu với nàng, thì Ma vương cũng đâu chịu buông tha. Thực ra, trong mắt của Tiểu Vân, Ma Vương cũng không phải là người xấu, bởi vì y chưa bao giờ hại nàng, còn cam tâm chờ đợi ngày nàng hoàn toàn tình nguyện ở bên y. Chỉ có điều, không yêu chính là không yêu. Dù cho y thâm tình đến mấy, y tốt với nàng đến mấy, nàng cũng không thể trao trái tim mình cho y được. Chỉ có thể trách trời cao, đã để Hiên của nàng xuất hiện. Nàng cũng không biết vì sao lại yêu Hiên đến như vậy, nàng chỉ biết rằng, đã có lúc: “Trên con đường dài xa lạ, một mình ta ngốc nghếch đứng đó, giống như ta đang mờ mịt sống trong vận mệnh không có chút ý nghĩa nào của mình. Khoảnh khắc đó, chàng đã cầm lấy tay ta và nói: “Đi thôi!”” Chỉ có hai chữ này, đã cho Tiểu Vân nàng một sức mạnh kiên cường, một lòng can đảm vượt trên tất cả, dũng cảm yêu con người duy nhất trên thế gian này, người mà nàng không nên yêu. Đã rất nhiều lần, vì sự an nguy của nàng, vì mạng sống của nàng, Hiên đã dối lòng mình, hết lần này đến lần khác đẩy nàng ra xa. Nhưng cuối cùng, nàng giống như một cách chim không biết mỏi, đẩy đi càng xa, quay về càng nhanh. Hiên đã hết cách, chỉ đành ôm nàng vào lòng, dùng mọi cách có thể, bảo vệ nàng khỏi sự trừng phạt của cả hai giới. Luật trời đã định, làm trái thì phải gánh chịu hậu quả. Vì tình yêu kiên định của một tiểu hồ ly, Hiên một mình chống chọi tất cả khổ sở, đau đớn. Chàng bằng lòng từ bỏ tất cả sự cao quý của thần tiên, chấp thuận xuống ma giới, chỉ cần được ở bên Tiểu Vân. Hai người lại có những tháng ngày vui vẻ, chỉ không biết khi nào sẽ kết thúc mà thôi. “Chẳng phải nàng muốn ăn lưỡi của ta sao? Bây giờ dù nàng muốn linh hồn hay là nguyên thần của ta thì đều có thể dễ dàng giành được…” May mắn thay, thân phận có thể thay đổi, nhưng khí chất thì không. Cho dù là ở ma giới, Hiên cũng đường đường chính chính bước lên ngai vàng, làm một Ma vương vô cùng quyền lực. Chàng tiếp nhận vị trí, giải thoát linh hồn của Ma vương tiền nhiệm, hướng toàn bộ sinh linh của ma giới đi vào chính đạo. Dưới sự cai quản của chàng, rất nhiều chuyện đã tìm thấy lối thoát, trong đó có cả tình cảm khác lạ của Dạ Mị và Minh Hồn. Mặc dù là hai nam nhân dưới một người trên vạn người, cũng không tránh khỏi sự mơ hồ trong tình cảm. Trải qua mấy trăm năm hết quan tâm lại đối đầu, cuối cùng cũng có thể tự giải mã vị trí của đối phương trong lòng mình. Kết quả, bằng năng lực của mình, chàng đã khiến cho tam giới sau rất nhiều kiếp nạn, cuối cùng cũng yên bình. Và ngay cả tình yêu của tiểu hồ ly đáng yêu kia nữa, cũng được chấp nhận. Những tưởng mọi việc đã có kết thúc êm đẹp, ấy thế mà vấn đề mới lại nảy sinh. Khi hồ ly Tiểu Vân pháp lực 300 năm mang thai của vị thần tiên tu luyện 3000 năm, hai người lại lần nữa đứng trước bờ vực của sự ly biệt. Tiểu Vân cố chấp muốn giữ lại sinh linh nhỏ bé này, nhưng Hiên lại không đồng ý. Chàng không đành lòng nhìn thấy người mình yêu thương nhất ngày ngày sống trong sự đau đớn, dày vò. Pháp lực của đứa bé quá mạnh, thân thể của nàng sẽ không chịu đựng nổi. Bằng một giải pháp đau lòng đến tột độ, Hiên đã quyết định lừa Tiểu Vân, bỏ đi đứa bé. Cách làm này của Hiên đã khiến cả hai không còn có thể vui vẻ bên nhau được nữa. Tiểu Vân hận chàng, nhưng cũng không bằng chàng hận chính mình. Nhưng cũng may, trời cao có mắt. Cho dù chàng bây giờ là Vương của ma giới, thì vĩnh viễn vẫn là con trai của Ngọc đế. Cho nên cuối cùng, tất cả những phẫn hận, nợ cũ tình mới, trong một sự nỗ lực của tất cả, đã kết thúc một cách trọn vẹn. “Hồ ly biết yêu”, yêu một lần, là yêu cả một đời. Yêu một người, là yêu bằng cả sinh mệnh. ----------- " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Lâm Tần - fb//ReviewNgonTinh0105
Chân Trời Góc Bể - Diệp Lạc Vô Tâm
Tình yêu, một từ đẹp như mơ, chủ đề vĩnh hằng bất biến. Là mơ ước trong lòng mỗi người. Những lời thề chân trời góc bể, những lời hẹn biển cạn đá mòn. Cặp tình nhân nào cũng từng thề hẹn, nhưng có mấy ai đi trọn con đường. Thật ra không phải yêu chưa tới, không phải tình chưa sâu, mà do họ chưa đủ vững lòng trước hiện thực nghiệt ngã! Khi phải lựa chon, họ lựa chọn từ bỏ … Bốn năm trước, quá khứ hạnh phúc của Diêu Băng Vũ đã kết thúc vào năm cô hai mươi mốt tuổi, kết thúc vào ngày cô tự tay đẩy Trần Lăng – người con trai cô yêu thương nhất về bên người con gái khác. Là ngốc nghếch, hay dại dột? Cô không hối hận. Khi chứng kiến anh giãy giụa giữa tình yêu và tình thân mà gục ngã, cô đã lựa chọn buông tay. Bốn năm sau, bà mẹ đơn thân vì đứa con gái nhỏ mà nhẫn nhịn trong một công việc nhiều cám dỗ: nghề thư ký. Bốn năm đi làm mười sáu lần đổi việc, những tưởng công việc mới có thể cho cô sự bình yên, nhưng trái tim Diêu Băng Vũ lại nổi lên nhiều sóng gió bởi ông chủ mới Lâm Quân Dật thật giống với Trần Lăng. Cô không cách nào thôi tìm kiếm bóng hình củaTrần Lăng trên con người Lâm Quân Dật, dẫu tính cách anh ta luôn nằm ngoài tầm hiểu biết của cô, lúc lạnh lùng lúc dịu dàng, lúc tàn nhẫn lúc thương tiếc, và ánh mắt thâm sâu thỉnh thoảng vẫn nhìn cô mang nhiều ẩn ý. Có rất nhiều ngã rẽ trên một con đường, có rất nhiều lựa chọn trong cả cuộc đời, và đâu sẽ là con đường mà Diêu Băng Vũ lựa chọn? *** Tám giờ sáng, theo thông lệ tôi vào phòng làm việc của Lâm Quân Dật, báo cáo lịch làm việc trong ngày. Đầu tiên tôi để tập tài liệu trong tay xuống bàn, nghiêm túc nhìn vào laptop đọc: “Lâm tiên sinh, chín giờ đến mười giờ sáng là cuộc họp thông lệ hằng tuần của công ty, dự thảo nội dung cuộc họp tôi đã chuẩn bị xong.” Tôi cầm tờ giấy đánh máy đặt trước mặt anh, tiếp tục: “Ba giờ chiều nay anh gặp tổng giám đốc công ty Kiến trúc Hoa Long ở phòng khách bàn về vấn đề mời thầu, đây là tư liệu anh cần. Sáu giờ ăn tối với tổng giám đốc công ty Vật liêu xây dựng Thiệu Vũ tại Xinxin Hall, số 1921 thương lượng về giá thép.” Báo cáo xong, tôi chỉ vào hai tập tài liệu trên bàn, nói với Lâm Quân Dật: “Đây là giấy tờ anh cần ký, đây là mấy kiến nghị và quy hoạch phát triển công ty của giám đốc Ngô. Xin hỏi tổng giám đốc cần gì nữa không ?” Anh nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Từ mười hai giờ đến ba giờ trưa, cô sắp xếp giúp, tôi muốn mời vợ tôi ăn cơm. Tiện thể giúp tôi thông báo với cô ấy buổi tối không cần bố trí việc khác, tôi muốn đưa cô ấy đi dự tiệc.” Tôi không nhịn được cười: “Rõ, tôi sẽ thu xếp. Lâm tiên sinh, tôi muốn tiên sinh xác nhận một chút, tiên sinh chỉ có một cô vợ chứ?” Anh nhìn tôi, cố nhịn cười: “Tạm thời chỉ có một. Cô yên tâm, khi có vợ hai tôi sẽ thông báo trước để cô khỏi thấy đột ngột.” Thấy tôi trừng mắt, anh vội nói: “Nhưng để cô sắp xếp lịch làm việc cho tôi như thế, e là nửa cơ hội hẹn hò với vợ hai, tôi cũng không có.” “Thật không ? Tiên sinh sẽ có ngay thôi.” ... Mời các bạn đón đọc Chân Trời Góc Bể của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm.