Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nếu Tình Yêu Nhiều Hơn Một Chút - Nhân Gian Tiểu Khả

Đây là một câu truyện về sự trân trọng! Đó là thời sôi nổi của anh, anh đã tùy tiện chà đạp lên tình cảm của một cô gái, anh quen với sự sùng bái và dịu dàng của cô, đối với cô anh là tất cảm cô tốt với anh và yêu anh, đó là chuyện đương nhiên. Cuối cùng cô rời xa anh, rời xa con người không thể hứa hẹn với cô là anh. Nhiều năm sau, anh quay về miền đất cũ, lúc này anh đã công thành doanh toại, chỉ muốn tìm lại người con gái mà anh đã đánh mất vì anh nhận ra, trên thế giới này chỉ có một người như cô. Cô là dòng nước mắt chảy vào lòng anh, không có cô trái tim anh sẽ cạn khô. Nếu biết trân trọng hơn một chút, liệu có phải sẽ không có một kết cục như vậy? Đây là một câu chuyện về sự tin tưởng! Anh trúng tiếng sét áí tình của cô, thầm yêu trộm nhớ cô suốt một thờì gian dài. Anh may mắn vì không phải người đàn ông nào cũng có thể lấy được người phụ nữ mà mình yêu nhất. *** Suy nghĩ sau khi đọc truyện: Tôn Dương, người viết lời giới thiệu cho truyện này quá xuất sắc, viết rất hay nên khi đọc truyện thấy không thỏa mãn được kỳ vọng. Tôn Dương đã viết những câu thế này: “Chúng ta yêu sâu đậm 1 người, thầm yêu, thầm nhớ, lúc buồn bã, lúc đau thương, chúng ta biết phải đối xử tốt với người ấy, thậm chí muốn hái trăng sáng trên cao tặng cho người ấy. Thời gian trôi qua, dần dần chúng ta nhận ra, khát vọng đối với tình yêu của mình ngày càng nhiều, mãi mãi luôn thiếu thốn 1 chút, chỉ 1 chút mà thôi. Vì vậy chúng ta cố gắng đi tìm hạnh phúc mà mình mong đợi, đến khi làm cho tình yêu cạn khô mới nhận ra, chúng ta luôn không hiểu tình yêu là gì. đọc câu chuyện của người khác, rơi nước mắt của chính mình.” “Bắt đầu từ lúc nào chúng ta không tin vào tình yêu, bắt đầu từ lúc nào chúng ta không dám nói đến chuyện ở bên nhau mãi mãi, bắt đầu từ lúc nào chúng to sùng bái vật chất mà xa rời tín ngưỡng với tình yêu? Chúng ta đã quen với việc bước vào 1 mối tình mới rồi rời bỏ nó, sau đó coi đấy như những bài học rèn luyện trong tình yêu. Thế giới của chúng ta quá nông nổi, nông nổi đến mức không đủ tâm để chân thành cống hiến cho 1 tình yêu trọn đời, trọn kiếp. Sau đó chúng ta mở miệng nói về hiện thực, nhưng không che giấu khát vọng có 1 tình yêu vững bền mãi mãi theo thời gian ở trong tim, thứ tình cảm ấm áp sống chết bên nhau đến đầu bạc răng long đó lắng đọng từng giọt từng giọt theo ngày tháng.” “Khi tụ tập bạn bè cũ, nhắc đến tình yêu, họ nói, mỗi con người đều phải yêu 3 lần trong cuộc đời, mối tình đầu là để tận hưởng hương vị của tình yêu, mối tình thứ 2 là người bạn không thể không yêu, mối tình thứ 3 là người thích hợp để chung sống với bạn nhưng có thể bạn sẽ không yêu nhiều như thế.” “Trên thế giới này, vốn dĩ mỗi người không thể tự quyết định con đường của mình, cảnh núi non tươi đẹp và hoa nở rực rỡ cũng chỉ có thể nhìn ngắm và ngưỡng mộ mà thôi.” Mỗi câu, mỗi chữ là trải nghiệm, là suy nghĩ của Tôn Dương, “là 8x đang ở cái đuôi của tuổi 20, bắt đầu tuổi 30” gào thét ngưỡng vọng về tuổi trẻ với những điều tiếc nuối không chỉ về tình yêu mà là “tình yêu vĩnh viễn”. Với những người đã bắt đầu ngưỡng tuổi 30, khái niệm tình yêu không còn là nồng nàn, không là máu lửa, không là nông nổi mà là hiện thực, là trầm lắng – không là “sống chết bên nhau” mà chính là “nắm tay đi trọn 1 đời”. Tiếc là khi mình chính thức đọc vào truyện thì lại không thấy truyện hay như những điều Tôn Dương đã viết nữa. ^^ Về Viên Nhược Hồng trước vậy, soái ca trong truyện là mối tình đầu cũng là tình cuối của Duyệt Tâm. Thời trai trẻ anh ta có quá nhiều điều kiện để đùa bỡn với tình cảm của không biết bao nhiêu cô gái, mối tình nào đi qua cũng là “cuộc chơi phút chốc”, trái tim anh ta chưa dừng lại ở 1 ai, kể cả Duyệt Tâm, dù rõ biết Duyệt Tâm yêu mình thì anh ta đối với cô chỉ là tốt hơn 1 chút so với những người con gái khác, chỉ có vậy mà thôi. Viên Nhược Hồng là 1 nhân vật hiếm trong giới ngôn tình khi sự thay đổi của anh ta không phải do tác động của nữ chính hoặc biến cố nào khác mà do chính những trải nghiệm trong cuộc sống của anh ta. Điều này làm mình tương đối thích thú. Trải qua thời trai trẻ ăn chơi đủ đường, đến độ chín chắn Viên Nhược Hồng chán ngán với những cuộc tình sớm nở tối tàn, anh ta khao khát 1 nơi bình yên đi về mỗi lúc mệt mỏi thì nhớ đến 1 năm nào đó trong ký ức có 1 người con gái hiền lành đã yêu anh ta bằng tình yêu thuần khiết chẳng hề toan tính. Trong hoàn cảnh đó Viên Nhược Hồng gặp lại Duyệt Tâm vẫn là người con gái hiền lành đó nhưng đã là vợ người khác. Mình cho rằng Viên Nhược Hồng ban đầu để ý Duyệt Tâm vì 1 chút không cam tâm, trong quá khứ anh là cả thế giới của cô ngoành đi vài năm giờ cô đã là vợ người khác. Con người Viên Nhược Hồng cao ngạo tự tin là vậy nên khi nhận ra thứ bản thân mong muốn sớm đã chẳng thể lấy, người con gái mà anh ta nghĩ cả đời sẽ ở đó ngây ngốc chờ anh ta sớm đã là vợ người khác, quả thật không cam tâm. Chỉ là hiện tại dù sao anh ta cũng chẳng còn là chàng công tử nông nổi bồng bột và tình yêu với Duyệt Tâm trở nên sâu sắc anh ta cam tâm rút lui hi vọng người con gái đó được hạnh phúc. Buông tay cũng là 1 cách người người khác chân thành. Về Cố Nam, người đến sau trở thành chồng của Duyệt Tâm. Cố Nam đến với Duyệt Tâm khi biết rằng trong lòng cô có hình bóng 1 người con trai khác mà xét về ngoại hình, trí tuệ, gia thế anh chẳng bao giờ sánh được. Thời son trẻ đó thứ Cố Nam tâm tâm niệm niệm hơn Viên Nhược Hồng chính là trái tim anh dành cho Duyệt Tâm tuyệt đối là chân thành. Cũng chính vì tình cảm chân thành đó đã làm Duyệt Tâm cảm động. Tiếc thay vì là cảm động chứ không rung động mà sau này cho dù họ đã trở thành vợ chồng thì 3 chữ “Viên Nhược Hồng” vẫn luôn là tử huyệt của Cố Nam. Anh trao cho cô tình yêu nhưng không hoàn toàn tin tưởng Duyệt Tâm khiến cho cô từ 1 cô gái hiền lành trong sáng thành người phụ nữ nhẫn nhịn đôi khi là ngu ngốc. Cố Nam yêu thương Duyệt Tâm nhưng lòng anh không yêu tất cả những gì thuộc về cô; anh không yêu thương gia đình cô, tất cả chỉ là nghĩa vụ. Trong bao năm lấy nhau Duyệt Tâm luôn khổ sở, luôn tủi hổ vì hoàn cảnh gia đình mình, luôn nhẫn nhịn đến cùng cực sự đay nghiến từ mẹ anh khi bà cho rằng Duyệt Tâm là vật cản trên con đường thành công của Cố Nam, gia đình cô là kẻ ăn bám, gánh nặng của Cố Nam. Dần dần giữa họ không còn thấu hiểu, chỉ là 1 bên chịu đựng đến ngu muội còn 1 bên cho rằng mình có quyền lấn lướt người kia. Dần dần giữa họ là 1 bước tường vô hình Cố Nam không chịu nổi sự tẻ nhạt của Duyệt Tâm, anh không còn thấy người con gái mình yêu trước kia. Duyệt Tâm không chịu nổi sự nghi kỵ của Cố Nam, có lý giải đến mấy cũng chẳng thể hiểu người con trai từng bao dung, yêu thương cô hết mực sao lại thay đổi đến vậy. Chính lúc này sự xuất hiện của Viên Nhược Hồng chẳng khác nào là 1 đòn giáng mạnh vào hôn nhân của Cố Nam – Duyệt Tâm. 1 Viên Nhược Hồng thành công mọi mặt, đủ tài đủ lực xem gánh nặng của gia đình Duyệt Tâm chỉ là 1 viên đá nhỏ. 1 Viên Nhược Hồng tự tin đĩnh đạc so với trước kia chỉ hơn không kém lại còn mở lòng yêu thương Duyệt Tâm khiến Cố Nam chẳng thể bình tĩnh nổi. Họ sống trong cùng 1 ngôi nhà, mỗi đêm cùng trên 1 giường mà những gì họ cùng với nhau trần trụi chỉ là chuyện ấy để giải tỏa thì việc ly hôn là tất yếu. Đặc biệt sau khi Duyệt Tâm sảy thai thì mọi hi vọng về hôn nhân giữa cô và Cố Nam trở nên tuyệt vọng. Mình khá là không thích khi NGTK cho Cố Nam 1 kết cục vô cùng đau thương, anh ta mất đi tất cả và mất luôn tương lai của bản thân, thực ra anh ta không đánh phải nhận kết cục đến mức đó. Xét cho cùng người may mắn đến cuối cùng vẫn là Viên Nhược Hồng và Duyệt Tâm, họ về bên nhau hưởng 1 tương lai hạnh phúc để lại sau lưng nỗi đau khổ của nhiều người. Nếu là mình có lẽ mình sẽ không đưa ra cốt truyện để Duyệt Tâm về với Viên Nhược Hồng. 1 người phụ nữ vượt qua nhiều nỗi đau, đặc biệt nỗi đau mất con không nhất thiết phải tiếp tục cần 1 người đàn ông khác bên cạnh. Nếu mình là Duyệt Tâm sẽ nhất định không nắm tay làm lại với Nhược Hồng bởi anh ta gợi lên nỗi đau về đứa con đã mất, anh ta gợi lên nỗi đau từ 1 gia đình tan vỡ. Mối tình thứ 3 trong cuộc đời có thể đến hoặc có thể không, người phụ nữ mạnh mẽ chắc chắn vẫn sẽ bước lên để sống tốt hơn. *** Sáng hôm sau, Duyệt Tâm gọi điện cho Viên Nhược Hồng xin nghỉ phép rồi đến bệnh viện. Mẹ Cố Nam nhìn thấy Duyệt Tâm giống như nhìn thấy quỷ, ngạc nhiên hồi lâu rồi mới lấy lại được bình tĩnh. Duyệt Tâm không chào bà vì cảm thấy không cần thiết. Người cô không để tâm, cho dù thế nào cũng không thể làm tổn thương đến cô. Duyệt Tâm hỏi Cố Nám: “Cố Nam vẫn ổn chứ?” Cố Nám sợ mình sẽ bật khóc. Lúc đêm, bác sĩ đã nghĩ Cố Nam thật sự không sống được nữa. Cố Nám không dám tin vào sự thật em trai mình từ bỏ cuộc sống khi còn rất trẻ, cô cùng mẹ khóc suốt đêm. Duyệt Tâm cầu xin bác sĩ cho cô gặp Cố Nam, cô chỉ muốn nhìn thấy anh một lát. Mẹ Cố Nam không đồng ý: “Cô là người ngoài, căn cứ vào đâu mà đòi gặp con trai tôi? Muốn gặp cho vui sao? Nói cho cô biết, không có chuyện đó.” Cố Nám ngăn mẹ: “Mẹ, mẹ không thể nói Duyệt Tâm như vậy. Lẽ ra cô ấy là người ở bên Cố Nam suốt đời, cô ấy là người gần gũi nhất…Chúng ta mới là người ngoài.” Tinh thần của bà không tốt, bị con gái nói thế nên bà giống như một quả bóng da xịt hơi, suy sụp: “Rốt cuộc là tôi nợ ai? Nợ ai? Trời ơi…” Bác sĩ hỏi Duyệt Tâm: “Cô là gì của bệnh nhân?” Duyệt Tâm từ tốn nói: “Vợ, không lâu trước đây là thế.” Bác sĩ gật đầu rồi để cô thay trang phục vào phòng ICU. “Những người bị bỏng nặng sợ nhất là bị nhiễm trùng, vì thế, cô không được ở trong đó quá lâu.” Bác sĩ dặn dò Duyệt Tâm. Duyệt Tâm gật đầu ra hiệu với bác sĩ, chắc chắn mình sẽ tuân thủ quy định. Nhìn thấy Cố Nam nằm trên giường bệnh, Duyệt Tâm chỉ nói một câu: “Xin lỗi!” Toàn thân Cố Nam bó băng trắng toát, anh nằm yên lặng và bất động. Lúc cô nói xin lỗi anh, anh cũng không có phản ứng gì. Nếu trước đây, Duyệt Tâm làm điều gì đó sai và xin lỗi anh, cho dù đang ngủ Cố Nam cũng tỉnh dậy trách cô. Nhưng bây giờ, anh chỉ nằm yên lặng trên giường bệnh, đợi chờ số phận quyết định. Duyệt Tâm giống như một người bạn cũ nhẹ nhàng nói chuyện với anh: “Vì sao anh lại uống nhiều rượu thế, làm mình bị thương! Anh biết không? Em luôn lo lắng cho anh ngày nào đó uống nhiều rượu quá sẽ hại dạ dày. Trước đây em không dám khuyên anh vì sợ anh nổi nóng mà cáu giận em. Bây giờ anh nằm đây không nói gì, em mới dám nói như thế…Thật ra rèm cửa trong nhà đều có móc treo, chỉ cần tháo ra là được, thật không ngờ anh cũng nghĩ đến việc giặt rèm cửa…” Cô nói chuyện, nước mắt chảy khắp mặt. Lúc cô bước ra khỏi bệnh viện, Viên Nhược Hồng gọi điện cho cô, giọng anh lo lắng, chan chứa tình cảm chân thành và quan tâm: “Duyệt Tâm, Cố Nam…Cậu ấy khỏe hơn chưa?” Duyệt Tâm thở một hơi thật sâu rồi dịu dàng nói: “Vâng, khá hơn rồi.” Viên Nhược Hồng thở phào nhẹ nhõm rồi tiếp tục hỏi: “Có cần anh đến đón em về công ty không?” Duyệt Tâm thông cảm cho anh mấy ngày nay bận rộn nên từ chối để anh yên tâm làm việc. Viên Nhược Hồng khuyên cô vài câu rồi nói: “Nếu Cố Nam có việc gì cần giúp đỡ, hãy nói với anh.” Duyệt Tâm không thể lý giải hành động của anh, dù sao anh và Cố Nam trước đây cũng đã từng xảy ra nhiều khúc mắc. Cô hỏi Viên Nhược Hồng: “Anh không để ý đến chuyện em đến bệnh viện thăm Cố Nam sao?” Nếu Duyệt Tâm không thể hiện tình cảm của cô đối với anh, Viên Nhược Hồng nghĩ anh sẽ để ý. Với lòng tốt của Duyệt Tâm, anh sợ hai người sẽ nhân cơ hội này duyên cũ lại lành. Nhưng bây giờ anh đã hiểu tình cảm của Duyệt Tâm nên thấy yên tâm, anh tin lúc này Duyệt Tâm đi thăm Cố Nam chẳng qua vì muốn lòng mình được yên tĩnh. Vì thế, anh không do dự lắc đầu: “Nói không để ý là giả dối, nhưng anh tin em và cũng ủng hộ em.” Có điều gì quan trọng hơn tin tưởng một người một cách vô điều kiện? Chỉ một câu nói nhưng khiến Duyệt Tâm hài lòng, cô cảm thấy sau nhiều năm, tâm hồn của Viên Nhược Hồng trở nên cao thượng hơn, đây là phẩm chất tốt một người đàn ông trưởng thành cần có. Trước khi tắt điện thoại, Duyệt Tâm ngại ngùng nói một câu: “Cảm ơn anh, Nhược Hồng!” Không phải là tổng giám đốc Viên hay ông Viên mà là gọi tên một cách thân mật và gần gũi: Nhược Hồng. Viên Nhược Hồng đắm chìm trong cảm giác vui mừng và ấm áp. Anh trai Lưu Bảo hàng ngày đến gây sự ở bệnh viện, sau đó còn đến nhà Cố Nam khiến hàng xóm xì xào bàn tán. Bạn thân từ nhỏ của Cố Nam là Vệ Đông khuyên nhủ ông Cố lúc đó đã về nhà dưỡng bệnh: “Bác, chúng ta đưa cho họ ít tiền để họ khỏi làm phiền suốt ngày đêm như thế.” Ông Cố không quản lý tiền bạc trong nhà, bàn với bà Cố, bà không đồng ý, liên miệng nói không có tiền. Ông Cố nói: “Số tiền di dời nhà dùng để làm gì?” Bà nói cứng phải cho Cố Nám mua nhà, ông Cố trách: “Con gái đã gả đi rồi, đâu cần bà phải mua nhà. Hơn nữa, nhà chồng nó cũng không cần chút tiền mọn của chúng ta.” Bà Cố ngụy biện: “Vậy để tiền cho Cố Nam lấy vợ.” Lời nói này càng khiến ông Cố bực bội: “Hai vợ chồng Cố Nam vốn sống với nhau rất tốt, bà làm ầm ĩ khiến hai đứa bỏ nhau, bây giờ ảnh hưởng đến cả tính mạng. Bà còn nói là lấy vợ cho con trai được sao?” Vệ Đông không khuyên gì nữa, yên lặng thở dài. Cuối cùng vẫn là vợ chồng Cố Nám ra mặt, lấy tiền bồi thường di dời nhà đến nhà Lưu Bảo, tranh luận hồi lâu mới giải quyết ổn thỏa. Buổi chiều hôm Duyệt Tâm đến thăm Cố Nam, Cố Nám gọi điện thoại cho cô thông báo Cố Nam đã tỉnh, tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng, Duyệt Tâm thở phào nhẹ nhõm. Vài ngày sau Duyệt Thanh về quê. Mời các bạn đón đọc Nếu Tình Yêu Nhiều Hơn Một Chút của tác giả Nhân Gian Tiểu Khả.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mê Vợ Không Lối Về
Bạn đang đọc truyện Mê Vợ Không Lối Về của tác giả Chiêu Tài Tiến Bảo. Độ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên tai: “Sợ không?”. Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiến người ta lạnh lẽo đến không dám lên tiếng. Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại vang lên giọng nói của anh: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu: “Tôi không hối hận…” Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng…   Một đêm này đau đớn mà dài lâu… Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi phòng. Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa cho cô một cái túi màu đen: “Đây là tiền thù lao của cô.”Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cầm tiền nhanh chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện.   Bầu trời vẫn chưa sáng khiến hành lang rất im lặng, dưới đất trước phòng phẫu thuật để hai cái cáng cứu thương, vì không đóng tiền nên không được đưa vào phòng phẫu thuật. Lâm Tử Lạp nhìn mà đau lòng không thôi, nức nở nói: “Tôi có tiền, mau cứu mẹ và em trai tôi đi…” Cô nghẹn ngào đưa tiền trong tay cho bác sĩ, bác sĩ nhìn thoáng qua, đưa cho y tá kiểm kê, sau đó mới kêu nhân viên đưa người bị thương vào trong phòng phẫu thuật. Nếu yêu thích thể loại này, đừng bỏ lỡ những truyện như Nam Phụ Làm Ấm Giường Cho Em và Con Đường Trở Thành Thiên Hậu. *** Độ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên tai: “Sợ không?” Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiến người ta lạnh lẽo đến không dám lên tiếng. Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại vang lên giọng nói của anh: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu: “Tôi không hối hận…” Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng… Một đêm này đau đớn mà dài lâu… Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi phòng. Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa cho cô một cái túi màu đen: “Đây là tiền thù lao của cô.” Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cầm tiền nhanh chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện. Bầu trời vẫn chưa sáng khiến hành lang rất im lặng, dưới đất trước phòng phẫu thuật để hai cái cáng cứu thương, vì không đóng tiền nên không được đưa vào phòng phẫu thuật. Lâm Tử Lạp nhìn mà đau lòng không thôi, nức nở nói: “Tôi có tiền, mau cứu mẹ và em trai tôi đi…” Cô nghẹn ngào đưa tiền trong tay cho bác sĩ, bác sĩ nhìn thoáng qua, đưa cho y tá kiểm kê, sau đó mới kêu nhân viên đưa người bị thương vào trong phòng phẫu thuật. Lâm Tử Lạp không thấy bọn họ đẩy em trai mình vào, vội vàng nhào lên bắt lấy bác sĩ cầu xin: “Còn cả em trai tôi nữa, ông cứu thằng bé đi…” Bác sĩ thở dài: “Thật ngại quá, em trai cô đã không cứu được nữa rồi…” “Không cứu được nữa?! Lời này như tiếng sét động trời giáng mạnh lên đầu Lâm Tử Lạp, khiến trước mắt cô đen lại… Đau, lồng ngực như bị người ta dùng con dao quấy phá, đau đến run rẩy ngồi cuộn lại dưới đất, tám năm trước, cô mười tuổi, ba ngoại tình vứt bỏ mẹ, đuổi mẹ đang mang thai và cô ra nước ngoài xa lạ. Sau đó em trai được sinh ra, lúc ba tuổi phát hiện mắc bệnh tự kỷ, vốn cuộc sống đã túng thiếu, bệnh của em trai lại liên tiếp gặp nạn, cô và mẹ đi làm công cho người khác khắp nơi mới có thể sống qua ngày. Nhưng một vụ tai nạn giao thông, ở nước ngoài không có người thân, không có tiền, không ai giúp đỡ, khiến cô cảm nhận được cái gì là cùng đường. Bị ép đến đường cùng, cô đã bán đi mình cũng không thể cứu em trai về. Có một sự đau đớn, nó không dữ dội, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không dễ chịu, hít thở cũng khó khăn, bầu trời thì xám xịt, nhưng cô phải chấp nhận, còn phải cười mà chấp nhận, vì cô còn mẹ. Mẹ cần cô. Sau khi được điều trị, sức khoẻ của mẹ chuyển biết tốt, nhưng khi biết em trai đã chết, bà như sụp đổ đến nơi. Là Lâm Tử Lạp ôm bà, khóc nói: “Mẹ, mẹ vẫn còn con, cố sống tốt vì con đi.” Suốt một tháng ở bệnh viện, Trang Kha Nguyệt thường xuyên ngẩn người ngồi bên giường, Lâm Tử Lạp biết bà nhớ em trai. Nếu không phải vì mình, chỉ sợ mẹ đã đi theo em trai rồi, vì phải chăm sóc mẹ, cô bị đuổi học, nhưng vết thương của mẹ đã chuyển biến tốt đẹp. Cô xách đồ ăn đi vào bệnh viện, đến trước cửa phòng bệnh, khi cô nâng tay vừa định mở cửa, lại nghe thấy giọng nói ở bên trong… Cô rất quen với nó, cho dù đã cách xa tám năm, cô vẫn nhớ rõ dáng vẻ ông ta ép mẹ ly hôn với mình. Sau khi đưa bọn họ đến đây, ông ta chưa từng đến nhìn bọn họ một cái, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở đây là có ý gì? “Kha Nguyệt, lúc trước bà và bà chủ nhà họ Tông tình như chị em, đã quyết định hôn ước từ nhỏ, theo đạo lý thì hôn ước bà quyết định phải do con gái bà lấy chồng…” “Lâm Viên Trung, ông có ý gì?!” Thân hình Trang Kha Nguyệt gầy yếu, bất chấp trên người còn có vết thương mà giãy dụa đứng lên muốn đánh ông ta, ông ta còn là người hay sao? Sắp xếp cho bà và con gái ở lại cái nơi quỷ quái xa lạ này, chưa từng quan tâm sống chết của bọn họ, hôm nay lại muốn con gái bà lập gia đình? “Cậu cả nhà họ Tông cũng là con trai bạn tốt của bà, trông ưa nhìn, dòng dõi nhà họ Tông bà cũng biết đó, lấy bên đó chỉ có hưởng phúc thôi…” Nói đến phía sau, giọng ông ta nhỏ lại. Cậu cả nhà họ Tông đúng là cao quý thật, dáng vẻ tuấn tú lịch sự, nhưng một tháng trước, anh ra nước ngoài làm việc bị rắn độc cắn, tê liệt thần kinh, không thể hành động, còn không thể làm chuyện kia. Gả qua đó chẳng khác nào ở goá cả. “Tôi lấy.” Lâm Tử Lạp đột nhiên đẩy cửa ra, cô đứng trước cửa, hai tay siết lại nắm chặt hộp đựng cơm trong tay: “Lấy chồng cũng được, nhưng tôi có một điều kiện.” Lâm Viên Trung nhìn ra cửa, thấy đứa con gái đã tám năm không gặp này, trong chốc lát hoảng hốt mất mấy giây. Lúc đưa cô đến, cô vẫn là một đứa nhỏ mười tuổi, bây giờ đã trưởng thành rồi, làn da cô trắng ngần, lại rất gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn còn chưa lớn bằng lòng bàn tay, khô khan không hề tươi tắn chúng nào, như không được phát triển tốt vậy. Không hề khiến người ta yêu thích như con gái nhỏ trong nhà. Sự không nỡ trong lòng cũng bớt đi, dẫu sao vẻ ngoài của cô cũng không đẹp lắm, cho dù lấy người chồng không làm được chuyện kia cũng không quá uất ức. Nghĩ vậy, Lâm Viên Trung cũng không thấy có gì không tốt: “Điều kiện gì, nói đi.” “Tôi về nước với mẹ, trả tất cả những thứ thuộc về mẹ cho chúng tôi, tôi đồng ý lấy chồng.” Lâm Tử Lạp liên tục siết chặt tay, dần dần mới bình tĩnh lại được. Tuy hàng năm không ở trong nước, nhưng trước đây cô đã nghe nói tới nhà họ Tông của thành phố B, gia tộc khổng lồ, của cải bạc triệu, cậu chủ của nhà họ Tông đương nhiên là cao quý. Lâm Tử Lạp không cảm thấy chuyện tốt như vậy sẽ đến tay mình, nói không chừng cậu cả nhà họ Tông kia rất xấu, hoặc là thân thể có chỗ khiếm khuyết. Nhưng cho dù thế, đây cũng là một cơ hội rất tốt để về nước với cô, lợi dụng tốt, còn có thể giành lại tài sản là của hồi môn của mẹ. “Lạp Lạp…” Trang Kha Nguyệt muốn khuyên cô, chuyện lớn như cưới xin không thể đùa giỡn. Cô đã đi theo bà chịu rất nhiều khổ cực rồi, không thể để cô đưa cả hôn nhân vào được. Lâm Viên Trung nghe thấy thế, lo rằng Lâm Tử Lạp bị Trang Kha Nguyệt thuyết phục sẽ không muốn lấy chồng, vội nói: “Được, chỉ cần cô chịu lấy chồng, sẽ cho cô về nước.” “Của hồi môn của mẹ tôi thì sao?” Lâm Tử Lạp nhìn người ba trên danh nghĩa của mình, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo. Lúc trước khi Trang Kha Nguyệt lấy ông ta thật sự có rất nhiều của hồi môn, đó là một số lượng không nhỏ, bây giờ kêu Lâm Viên Trung lấy ra khiến ông ta rất không nỡ. “Ba, có lẽ đứa em gái kia của tôi rất xinh đẹp, nó nên có thứ tốt hơn, nếu lấy một người đàn ông thân thể có chỗ thiếu hụt thì cả đời cũng xong rồi, huống hồ ông và mẹ tôi đã ly hôn, ông cũng nên trả lại tiền bà đưa đến nhà họ Lâm đúng không.” Lâm Viên Trung chột dạ né tránh không dám nhìn thẳng vào cô. Cô ở nước ngoài sao lại biết cậu cả nhà họ Tông kia là một người không vẹn toàn? Lâm Viên Trung nào biết Lâm Tử Lạp chỉ đang đoán thôi. Nghĩ đến cô phải lấy một người đàn ông không bình thường, Lâm Viên Trung nghiến răng: “Đợi cô gả qua đó sẽ đưa cho cô.” Con gái nhỏ của ông ta như hoa như ngọc, sao có thể lấy một người đàn ông không làm được chuyện kia chứ? Có cao quý bao nhiêu, không thể làm chuyện vợ chồng thì khác gì một người tàn phế đâu? Nghĩ đến đây, Lâm Viên Trung cũng không khó chịu như vậy nữa. Nhưng trong lòng lại ghét Lâm Tử Lạp hơn mấy phần, chỉ toàn nghĩ việc lấy tiền từ trong tay ông ta. Lâm Viên Trung lạnh lùng nhìn cô một cái: “Mẹ cô đúng là không dạy dỗ cô đàng hoàng, không hề biết lễ phép chút nào!” Lâm Tử Lạp rất muốn nói người làm cha là ông không có trách nhiệm hay sao? Ném cô lại đây chưa từng để tâm. Nhưng lúc này cô không thể nói, lợi thế của cô quá yếu, chọc giận Lâm Viên Trung không có lợi với cô. “Chuẩn bị một chút, ngày mai trở về.” Lâm Viên Trung vung tay áo rời khỏi phòng bệnh. Mời các bạn đón đọc Mê Vợ Không Lối Về của tác giả Chiêu Tài Tiến Bảo.
Thần Cố
Thể loại: Đam mỹ, kỳ huyễn, ma huyễn, cung đình hầu tước, dị thế đại lục, 1×1 Hệ liệt: Bộ cuối cùng trong Mộng đại lục hệ liệt Tình trạng bản gốc : 100 chương  Tình trạng edit: Đã hoàn ~  Edit: Nguyệt Bạch Beta: Âu Dương Tình *** Ban đầu Ningya vốn nghĩ mọi chuyện đã vô cùng thảm hại, không thể nào bết bát hơn. Sau đó lại phát hiện, thì ra có thể. Nếu đã bết bát như thế, vậy thì không cần đếm xỉa đến, nói không chừng là đạp phải vận phân chó mà … Một đống thật là lớn. *** Hệ liệt Mộng Đại Lục gồm 5 bộ, có chút liên kết với nhau, đều diễn ra trong không gian khác, trên mảnh đất Mộng đại lục. Lấy ma pháp và cung đình phương Tây làm bối cảnh, khá là ngạc nhiên là nó khiến một đứa vốn không ưa truyện có nhân vật ngoài-Trung-Quốc như mình thích đến vậy. Thứ nhất, văn của chị Bính hợp với truyện bối cảnh Tây phương. Câu từ của chị khá ngắn gọn, súc tích. Tình tiết diễn biến nhanh, càng đọc càng hồi hộp. Hơn nữa truyện không bị lạm dụng các thành ngữ tục ngữ của Trung Quốc, điều mà hình như các tác giả đam mỹ viết phương Tây mà mình từng đọc rất… khoái, còn đặc biệt nhét vài nhân vật TQ/ phương Đông hoặc sùng bái văn hóa TQ/ phương Đông vào để hợp lý hóa cái sự lậm của họ. Mình cực kỳ không thích cái ‘cố gắng thể hiện sự giao thoa văn hóa giữa hai phía Đông Tây’ bằng cái kiểu kết hợp nửa nạc nửa mỡ đó. Không rõ là do văn Bính vốn phù hợp như thế, hay chị thực sự để ý việc thể hiện rõ đặc trưng thế giới quan của mình, dù sao, mình thấy chị đã khá thành công, ít ra giảm thiểu tối đa nhưng điều khiến mình khó chịu trong thể loại Tây phương. Hơn nữa, trong này cũng có công không nhỏ từ bản edit ^^. Tất nhiên không phải tuyệt đối, nhưng mình thấy với văn phương Đông viết về phương Tây với bối cảnh cổ trang thì cả truyện lẫn bản edit đều làm khá ổn rồi ^^ Thứ hai, diễn biến truyện, đúng hơn cả hệ liệt, khá ổn định và có liên kết. Lúc đầu mình tưởng rằng cả hệ liệt sẽ xoay quanh St.Paders, khiến một đứa yêu thích Harry Potter như mình không khỏi có chút cảm giác so sánh. Tuy nhiên, chỉ có ‘Thánh viện’ là lấy bối cảnh học viện, nhằm giới thiệu về thế giới quan, ma pháp, gần như là nền để phát triển hệ liệt. Sang đến ‘Đế hỏa’, nội dung đã hoàn toàn tách khỏi việc ‘học ma pháp’, chuyển quan cung đình tranh đấu, đan xen là phân tranh giữa các quốc gia, thế lực bao trùm cả đại lục và điều đó càng được nhấn mạnh hơn trong ‘Vong tích’. Thứ ba, việc Bơ Bính sáng tạo ra một thế giới quan hoàn chỉnh, đồng thời còn khai thác rất tốt càng khiến mình thêm điểm cộng, càng thêm thích hệ liệt này. Phải nói trước giờ khi đọc truyện, dù truyện chữ hay truyện tranh, mình để ý nhất chính là bối cảnh, thế giới quan của nó. Chẳng có lý do gì khi xây dựng cả một thế giới quan mới lạ hoành tráng đầy thu hút để rồi phí hoài nó, nhất là với những truyện xây dựng một thế giới quan hoàn toàn độc lập như thế này, ngoài việc tác giả quá yếu kém đến nỗi để chính mình bị lạc trong đó, bị thế giới mình tạo ra dắt mũi. Nhưng nói chung, may là không phải truyện nào cũng mắc phải cái lỗi khai thác dở ẹc như Naruto ┐(─__─)┌. Lạc đề, quay lại chuyện đang nói. Bắt đầu từ một nơi gần như không dính tới thế lực phân tranh là St.Paders, dẫn dắt tới mối quan hệ của các quốc gia trong đại lục. Những quốc gia, thế lực có ảnh hưởng nhất định đều có đất diễn cố định và liên quan lớn tới cốt truyện, ví như Shamanlier tuy gần như không xuất hiện mấy, nhưng chắc chắn tác động đủ lớn tới diễn biến, hay như Soso tuy là nhân vật chính, nhưng sự ảnh hưởng của Julan gần như zero với nội dung truyện, cũng như ảnh hưởng của đất nước đó tới thế giới quan. Ngoài ra, còn có phân tranh giữa nội bộ cung đình Kanding, vai trò của hiệp hội ma pháp, quan hệ giữa ma pháp sư và kỵ sĩ, sự tác động của Quang minh thần hội, sự xuất hiện của thần, sự liên quan của pháp sư vong linh…, chị Bính đảm bảo cho mỗi thành phần trong thế giới mình tạo ra có đất diễn và có liên quan lẫn nhau. Đây là điều khiến mình rất tán thưởng trong bộ tác phẩm này. Sự đan xen, tranh đấu không ngừng khiến dòng chảy của hệ liệt gần như khó có thể kết thúc, vẫn còn nhiều điều để nói, nhiều thứ để khai thác, không biết Bính có định viết tiếp không, nếu có, mình sẵn lòng cắm cọc chờ tiếp. Mời các bạn đón đọc Thần Cố của tác giả Tô Du Bính.
Đại Hồ Tiểu Muội
Tác giả: Tô Du Bính Nội dung: Hoán đổi linh hồn, đô thị tình duyên, cận thủy lâu đài (ở vào địa thế thuận lợi, có thể hưởng được địa vị, lợi ích nào đó), hào môn thế gia (nhà giàu). Tình trạng: Hoàn. Độ dài: 165 + 1 Phiên ngoại. Dịch: Phong Bụi Văn án: Phóng viên hỏi: Anh cảm thấy loại vai diễn nào khó diễn nhất? Đại Hồ đáp: Bé gái. Cho dù tôi muốn nhập vai cũng không được. ╮(╯_╰)╭ …… Thần: Tất cả đều có khả năng. Vai chính: Thẩm Thận Nguyên, La Thiếu Thần; Phối hợp: Cao Cần, Kiều Dĩ Hàng, La Định Âu; Những vai khác: Giới giải trí. *** [ kim bài biên tập đánh giá ] Đương hồng nghệ nhân biến thành sáu tuổi nhà giàu tiểu muội, Thẩm Thận Nguyên một bên dựa vào hành động giả ngây giả dại, một bên tích cực tìm kiếm về nhà đường nhỏ. Về nhà chi lộ chướng ngại vật tầng tầng, hảo hữu xuất ngoại không thể liên lạc, nguyên thân thể hạ lạc không rõ, Hơn nữa lấy trở thành “Tiểu tiểu thúc thúc” âm nhạc giáo phụ La Thiếu Thần ở bên như hổ rình mồi nói bóng nói gió, Thẩm Thận Nguyên đỡ trái hở phải sơ hở chồng chất, nháo ra không thiếu chê cười. Văn này Văn Phong khôi hài, trì hoãn không ngừng, đến tột cùng Thẩm Thận Nguyên có thể hay không thuận lợi trở lại thân thể của chính mình lý, Đến tột cùng đêm hôm đó tửu ba phát sinh chuyện gì, đến tột cùng La gia vận mệnh như thế nào, còn muốn đẳng tác giả êm tai nói tới. Giới giải trí hệ liệt: – Tổng nghệ Tiểu Bạch hòa tam tê cự oản – Võng du chi hành động nhất lưu – Đại hồ tiểu muội *** Kỳ quái, kỳ quái, quá kỳ quái! “Tôi tên là gì?” “La Lâm Lâm.” “Tôi tên là gì?” “La Lâm Lâm.” “Tôi tên là gì?” “Coi như cô hỏi đến lần thứ một nghìn, cô vẫn tên là La Lâm Lâm thôi.” “… Nếu như tôi hỏi đến lần thứ một nghìn linh một thì sao?” Thẩm Thận Nguyên gặm chăn, đầy vẻ đáng thương nhìn vị y tá có vẻ ngoài rất nghiêm khắc, vẻ mặt rất nghiêm túc này. “Cô sẽ được gửi đến khoa thần kinh để kiểm tra.” Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Nếu như tôi cảm thấy thần kinh của mình rất bình thường, thân thể không có vấn đề gì thì sao?” “Bệnh viện đã giúp cô làm kiểm tra toàn diện, xác định thân thể cô không hề có vấn đề gì. Đúng vậy, bệnh viện đúng là đã kiểm tra toàn diện cơ thể này, cậu còn tham dự toàn bộ quá trình, nhưng kiểm tra có kỹ càng đến đâu, thân thể này cũng không phải là của cậu a! Giới tính, tuổi tác, tướng mạo đều kém xa! Cậu tên Thẩm Thận Nguyên, Thẩm Thận Nguyên, khẳng định đến không thể khẳng định hơn rồi! Cậu trảm đinh chặt thiết nói: “Tôi cảm thấy thân thể này không phải là của tôi.” “Tốt hơn là cô nên đến khoa thần kinh.” “……” Thẩm Thận Nguyên khuất phục rồi, “Tôi chỉ đùa thôi.” Y tá trầm mặc một lát, mới nói: “Cô mới sáu tuổi, tính hài hước có thể từ từ rèn luyện.” “Cám ơn cô đã khích lệ, tôi có thể gọi điện không?” Y tá nói: “Bố mẹ của cô đang đến đây rồi.” Thẩm Thận Nguyên ngây người: “Bố mẹ ư?” Y tá nói: “Phụ thân của cô là ông La Khải Trạch, mẫu thân của cô là bà Sử Mạn Kỳ, ông nội của cô là…” “La Định Âu.” Thẩm Thận Nguyên chấn kinh nói tiếp, “Người giàu có nhất thành phố này.” “Đúng vậy.” “Vậy sao tôi lại vào bệnh viện?” Y tá đáp: “Nửa tháng trước cô bị ngất ở nhà trẻ, sau khi được đưa đến bệnh viện vẫn hôn mê bất tỉnh.” Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Chỉ thế thôi?” “Chỉ thế thôi.” “Nguyên nhân là?” “Vẫn chưa biết.” Thẩm Thận Nguyên nói: “Cô thực sự là y tá ở bệnh viện này hả?” Nhìn vẻ mặt lạnh lùng và thái độ thản nhiên của cô ta, thật sự giống như một kẻ bắt cóc tống tiền đang canh giữ con tin. Ngay ở điểm hỏi gì đáp nấy này, có lẽ giống kẻ bắt cóc là phong cách cá nhân. “Không phải.” Thẩm Thận Nguyên: “……” Không phải nói trúng rồi đấy chứ? Y tá nói: “Tôi là y tá riêng của cô.” Cô ta rút một bộ bài Poker từ trong túi áo ra, lấy tấm J Q K và thằng hề ra, chia phần còn lại thành hai phần. “Chúng ta chơi tính hai mươi bốn nhé.” Thẩm Thận Nguyên thật thà hỏi: “Đó là cái gì?” “Mỗi người rút ra hai lá bài, sau khi cộng trừ nhân chia bốn lá thì được hai mươi bốn.” Y tá ngừng một lát, nói, “Trò chơi toán học cô thích nhất.” Thẩm Thận Nguyên bị động cầm lấy bài, do dự một lát, hỏi: “Chúng ta có thể chơi biến chất một chút được không?” “Đánh tú lợn?” “Tiến lên.” “… Được.” Lúc La Khải Trạch và Sử Mạn Kỳ vào cửa liền thấy đứa con gái nhỏ vốn lạnh lùng, ít giao thiệp vừa dùng sức thổi bay tờ giấy dán trên trán, vừa mạnh tay đập bài, “Bảy bảy, tám tám, chín chín! Ha ha ha, không ngờ phải không!” Y tá bình thản thả xuống đòn cuối cùng trong tay, quay người cắt giấy. “Thật kỳ quái!” Thẩm Thận Nguyên ôm mặt, “Sao tôi có thể thua suốt như thế được?” Y tá nói: “Cô mới sáu tuổi, kỹ thuật đánh bài có thể từ từ rèn luyện.” Thẩm Thận Nguyên gục mặt xuống, hỏi: “Năm nay cô bao nhiêu tuổi?” “Gấp bốn lần tuổi cô.” “…” Còn nhỏ hơn mình một tuổi! Thẩm Thận Nguyên chịu phải đả kích nghiêm trọng. “Khụ khụ.” La Khải Trạch bị bỏ qua một bên quá lâu, không chịu nổi nữa ho ra tiếng. Thẩm Thận Nguyên thổi thổi tờ giấy đang chắn tầm nhìn, hiếu kỳ hỏi: “Các người tìm ai?” La Khải Trạch, Sử Mạn Kỳ: “…” Y tá trấn định thu bài lại, “La tiên sinh, La thái thái.” Sử Mạn Kỳ sắc mặt phức tạp nhìn cô một cái, “Thân thể Lâm Lâm thế nào rồi?” Câu hỏi này La Khải Trạch đã hỏi một lần trên điện thoại, có điều, để thể hiện sự quan tâm của mình đối với con gái, cô cố ý hỏi lại một lần trước mặt con gái. Y tá đáp: “Bác sĩ đã kiểm tra toàn diện, đều rất bình thường.” Sử Mạn Kỳ bỏ túi xách xuống, đi đến bên giường, xoa xoa trán Thẩm Thận Nguyên, lo lắng hỏi: “Sao lại bất ngờ ngất đi thế?” Nửa tháng trước, tinh thần của cậu là Thẩm Thận Nguyên, thân thể cũng là Thẩm Thận Nguyên, vấn đề của La Lâm Lâm không thuộc sự quản lý của cậu, cậu làm sao mà biết được. Thẩm Thận Nguyên nặn ra một biểu cảm gượng gạo cười không ra cười, khóc không ra khóc, “Xin lỗi, lần sau nhất định sẽ tiến bộ hơn.” Sử Mạn Kỳ: “…” La Khải Trạch đi đến bên kia giường ngồi xuống, “Bố và mẹ ngày hôm kia đi họp ở thành phố khác, xin lỗi con đã về muộn.” Thẩm Thận Nguyên nói: “Không sao, kiếm tiền là hàng đầu mà.” “…” Vẻ mặt La Khải Trạch chợt ủ rũ, vươn tay xoa xoa đầu cậu. Biểu hiện của mình chắc chắn rất tệ hại! Thẩm Thận Nguyên nhìn mái tóc dài đến eo của mình, khóc không ra nước mắt. La Khải Trạch hỏi y tá, “Bao giờ thì có thể xuất viện được?” Y tá đáp: “Bệnh viện kiến nghị là nên để quan sát thêm hai ngày, nhưng nếu như La tiên sinh, La thái thái gấp, ngay lập tức có thể làm thủ tục xuất viện. La Khải Trạch nhìn Thẩm Thận Nguyên, dịu dàng hỏi: “Lâm Lâm thấy thế nào?” “Để quan sát thêm hai ngày đi, cho bảo đảm.” Thẩm Thận Nguyên vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý hòa nhập vào cuộc sống của La Lâm Lâm. Hiện giờ điều hắn cần nhất là không gian độc lập và thời gian đủ để làm rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! La Khải Trạch không phản đối, “Vậy ở lại viện thêm hai ngày nữa nhé, ngày kia bố đến đón con.” Sử Mạn Kỳ nắm lấy tay của Thẩm Thận Nguyên nói: “Mẹ và bố sẽ cùng đến.” Thẩm Thận Nguyên mỉm cười, một nụ cười chuyên nghiệp của ngôi sao. Sử Mạn Kỳ đầy vẻ ngạc nhiên nhìn về phía La Khải Trạch, muốn nói lại thôi. La Khải Trạch hồn nhiên không cảm thấy, dặn dò y tá một lúc lâu. Thẩm Thận Nguyên thấy Sử Mạn Kỳ thỉnh thoảng lại nhìn mình, cuối cùng chịu không nổi, mở miệng nói: “Tôi có thể đưa ra một yêu cầu không?” Trong mắt Sử Mạn Kỳ lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó vui vẻ cười nói: “Tất nhiên là có thể, tiểu Lâm Lâm là cục cưng tâm can của mẹ, điều kiện gì mẹ cũng có thế đáp ứng.” “Tôi muốn có một chiếc laptop và một máy điện thoại.” La Khải Trạch nhạy bén quay đầu lại, “Lâm Lâm muốn gọi điện cho ai?” Thẩm Thận Nguyên trả lời ấp úng: “Bạn bè.” La Khải Trạch nói: “Ồ, là Kiều Anh Lãng phải không?” … Không, là Kiều Dĩ Hàng. Trước ánh mắt sáng tỏ của La Khải Trạch, Thẩm Thận Nguyên cực kỳ không có cốt khí, gật đầu. La Khải Trạch lấy điện thoại ra, bấm gọi một số điện thoại, nói với đối phương vài câu, rồi đưa cho cậu. Thẩm Thận Nguyên rầu rĩ nhận lấy điện thoại, liền nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng một đứa bé trai, “La Lâm Lâm phải không?” “… Đúng rồi.” “Cậu không sao chứ?” “Không sao.” “Bao giờ cậu đi học lại?” “Không biết.” “Ồ…” “…” Rõ ràng chủ đề nối chuyện chung giữa hai bạn nhỏ không có gì đáng kể, một khi những từ ngữ hay dùng đã hết, cuộc đối thoại liền rơi vào im lặng. Thẩm Thận Nguyên dù sao cũng là người lớn, đành phải gợi chuyện, “Dạo này cậu thế nào?” Mời các bạn đón đọc Đại Hồ Tiểu Muội của tác giả Tô Du Bính.
Nhân Vật Phản Diện Thật Tuyệt Sắc
Editor: Snowflake HD + Du Thể loại: Cổ đại, sủng, giang hồ. Nguồn cv + raw: tangthuvien.vn và Vũ Linh Tình trạng: 48 chương. Trong giang hồ gần đây, những nhân vật phản diện mọc lên như cỏ dại nhiều không đếm xuể. Lê Tử xuất thân trong danh môn chính phái cảm thấy rất áp lực. Tuân lệnh sư môn nàng xuất sơn xuống núi diệt kẻ xấu nhưng lại bị ma đầu ma giáo nhìn trúng. Biết được chân tướng mồ hôi của Lê Tử không ngừng rơi xuống... Nhân vật chính: Lê Tử, Thủy Đông Lưu *** #REVIEW: NHÂN VẬT PHẢN DIỆN THẬT TUYỆT SẮC Tác giả: Nhất Mai Đồng Tiền Thể loại: Cổ đại, giang hồ, siêu hài, sủng, HE Tình trạng: Hoàn edit, 48 chương. Reviewer: Jas - fb/hoinhieuchu --- Đầu tiên phải nói, cái tựa đề này chính xác 100% thuộc dạng thấy là tự động cho qua, ai bảo nghe nó sặc mùi teenfic quá cơ, nhưng cũng may là thắng lại kịp vì lại tia thấy tên tác giả Nhất Mai Đồng Tiền này. Từ hồi đọc Nhà trọ hoa yêu và Gấu trúc đại nhân nhà ta thì như bị ưng cái kiểu ngoáy bút tưng tửng của bà í, thành ra cũng hứng thú với bộ này lắm. Rồi thì hầm bộ này trong hai ngày xong thấy thoả mãn thật, vì dạo gần đây đọc truyện nào cũng toàn drop dở thôi. Truyện được xây dựng trong bối cảnh giang hồ mà cá nhân mình thấy nó tựa tựa bối cảnh trong tiểu thuyết Kim Dung ấy. Truyện kể thời này có các đại môn phái Hoa Sơn, Hành Sơn, Nga Mi, Thiếu Lâm vân vân mây mây xưng là chính phái, mà đã là chính phái thì phải có tà phái thôi, và Ma giáo chính là cái ổ tội ác to bự của thiên hạ. Đại khái thì nó là như thế đấy, còn cụ thể thực hư ra sao đọc truyện sẽ rõ. Tuy là đề tài giang hồ nhưng dưới sự miêu tả của Nhất Mai Đồng Tiền thì nó không hề khô, giang hồ không phải gout của mình đâu, nhưng cách viết của tác giả vốn rất thoải mái nên những chuyện nhức đầu hay khô khan hoàn toàn không có nhé, chỉ toàn là mấy tình huống dở người thôi. Mà trong đó phải kể đến duyên nợ của cặp đôi Lê Tử và Thuỷ Đông Lưu, cùng với căn bệnh 'lạ' di truyền cùa bạn nam chính. Giang hồ không ai biết ma đầu Thuỷ Đông Lưu bị trúng ma độc từ nhỏ rồi thêm vào tẩu hoả nhập ma, với cái thân thể thuần dương của hắn, nên dẫn đến huyết án là mỗi lần vô tình 'tiếp xúc da thịt' với nam nhân là sẽ bị biến nhỏ lại thành một thằng nhóc (ha ha). Chuyện này thì có hay ho gì đâu nên tất nhiên là phải giấu. Xui rủi làm sao Tiểu Đông Lưu bị Nguyệt lão điểm mặt gọi tên, ban cho hắn kỳ ngộ với nàng Lê Tử vừa ngốc vừa lười, vừa ham tiền bản lĩnh lại không cao. Nhưng quan trọng là Lê Tử mang thân thể thuần âm, và rồi thì là âm dương điều hoà, chỉ cần bạn Tiểu Lưu hôn được bạn Lê sẽ trở lại được hình dáng cũ, hôn môi nhé, chỗ khác không tính (tác giả đúng là mẹ ruột haha). Thế là nhờ mối liên kết kỳ khôi này mà Thuỷ Đông Lưu và Lê Tử bắt cặp đồng hành xông pha giang hồ, từ chửi rủa mắng nhiếc đến yêu thương sến sụa trải qua không ít chuyện dở khóc dở cười. Một điểm mình thích ở truyện là nữ chính Lê Tử tuy không dưới ba lần gặp được kỳ ngộ, được truyền võ công cái thế, ôm được bí kíp, lên làm môn chủ cả một phái hùng mạnh, đến chức Võ lâm minh chủ cũng mém bị ép ngồi, nhưng từ đầu đến cuối truyện tính cách nàng vẫn rất phóng khoáng và lạc quan. Cuộc đời của cô nàng này phong phú sự kiện lắm các bạn ạ, nhân sinh quan cũng mới mẻ và độc đáo vô cùng. Còn về nam chính Thuỷ Đông Lưu, anh này thuộc dạng độc mồm kiểu mấy đứa nhóc tiểu học lòng thì thích người ta nhưng miệng thì vẫn cứ đả kích bôm bốp ấy. Vì căn quái bệnh kia mà bạn Lưu lúc nào cũng quấn cả người mình dưới n lớp vải để tránh tiếp xúc tối đa với các thể loại giống đực, cuối cùng đổi lấy tên gọi thương yêu được Lê Tử kêu từ đầu đến cuối truyện là "Thuỷ bánh chưng". Buồn cười nhất là lúc bị biến nhỏ, phải bỏ qua tự ái tiểu nam tử đi đến trước mặt người kia nhả ra mấy chữ "Ta muốn hôn ngươi một cái" moe chết mất mấy đoạn này ấy. ======== Đây là Thuỷ Đông Lưu version trai mặt lạnh mồm như có dao: Thủy Đông Lưu cười giễu cợt, “Bộ dáng bằng phẳng như ngươi, trước ngực với sau lưng cũng chả khác gì nhau, cùng lắm thì có nhiều hơn hai hạt nho khô, che chặt như vậy làm cái gì.” Thuỷ Đông Lưu version tiểu chính thái cầu được hôn “Ta muốn hôn ngươi một cái.” “Ta muốn hôn mặt.” “Cặn bã, ta muốn hôn thêm một cái.” “Ta muốn hôn môi… ở chỗ khác không có hiệu quả.” ======== 1001 chuyện lông gà vỏ tỏi của cặp đôi này, cùng với một tá nhân vật quần chúng nhưng tính cách cũng dở dở ương ương không kém đã làm nên một câu chuyện giang hồ vô cùng sống động. Tất nhiên đây không hẳn là thể loại yêu thích của tất cả mọi người, nhưng với mình thì bộ này là một trong những bộ đúng tinh thần cổ đại sủng hài và mình là mình ưng nó lắm. À còn về chất lượng edit, chừng 20 chương đầu edit không tệ nhưng đôi chỗ vẫn hơi gượng, sai chính tả và chưa mượt cho lắm, nhưng sau đó thì quá ổn luôn. Một vote nữa cho Nhất Mai Đồng Tiền nhá *** #Review NHÂN VẬT PHẢN DIỆN TUYỆT SẮC Tác giả: Nhất Mai Đồng Tiền Thể loại: Cổ đại, giang hồ, sủng, nam chính độc mồm - nữ chính bựa nhây, HE Độ dài: 48 chương Tình trạng: Hoàn edit *** Cảm giác của tớ lúc đọc truyện này khá là ngỡ ngàng, kiểu như ăn mặn quen rồi đột nhiên ăn chay, mà cái vị thanh đạm này rất là hợp ý, vừa lòng. Truyện bắt đầu vào một đêm không trăng, gió lớn, khi Lê Tử - một tiểu nhân vật không đáng nhắc tới của phái Hoa Sơn bị ép đi “đánh hội đồng” giáo chủ ma giáo - Thủy Đông Lưu. Trong cuộc hỗn chiến này, Lê Tử vốn chỉ ôm ấp cái tư tưởng xông lên cho đủ số, kết quả không cần quan tâm. Nào ngờ, nàng còn chưa kịp giúp kiếm, đã bị đám đồng môn xô đẩy, ngã dúi dụi về phía sau, vừa hay gặp được một “thằng nhóc mặt đồ trắng, vẻ mặt ngu ngốc, ngông cuồng, tự đại, hư hỏng đáng đánh đòn, khoảng chừng bảy tám tuổi”. Lấy tư tưởng của một nhân sĩ chính phái, Lê Tử vốn muốn mang “thằng nhóc” kia ra khỏi chỗ nguy hiển này. Chẳng ngờ, kế hoạch còn chưa kịp thực hiện đã bị tập kích, khiến nàng và thằng nhóc kia rơi vào tay Tà Nguyệt Cung. Lê Tử vốn cho rằng lần này xong đời rồi, may mắn thay lại có một vị soái ca “sư thúc” xuất hiện kịp lúc cứu nguy cho nàng, còn dạy nàng thủ pháp điểm huyệt độc nhất vô nhị. Lê Tử vui vẻ trở về Hoa Sơn, còn chưa kịp ăn mừng đã bị Hành Sơn phái chụp mũ phản đồ. Tất cả chỉ vì cái công phu điểm huyệt chết tiệt kia. Hóa ra, người dạy nàng cái tuyệt chiêu này chỉ là "HÀNG FAKE" . Để chứng minh trong sạch của bản thân, Lê Tử quyết định xuống núi, tìm cho bằng được cái tên nam nhân kỳ quái kia. Cứ ngỡ việc tìm kiếm sẽ rất khó khăn, nào ngờ mới xuống núi ba ngày, Lê Tử đã được tái ngộ người nàng muốn tìm kia. Hơn nữa, nàng còn bi thương phát hiện “soái ca sư thúc” fake này lại là giáo chủ ma giáo hàng AUTH giá thật . Vốn muốn tìm người đối chứng, lại phát hiện ra Hành Sơn phái có điểm mập mờ, vì thế, Lê Tử dưới sự dụ dỗ cùng áp bức của Thủy Đông Lưu quyết định tới Hành Sơn điều tra sự thật. Sự xuất hiện bí ẩn của “thằng nhóc ngu ngốc mặc áo trắng” cùng bí mật của Thủy Đông Lưu khiến hành trình của bọn họ trở nên càng hấp dẫn. Còn về phần hấp dẫn thế nào thì tớ cũng chưa rõ hết vì đọc tới đoạn này hay quá nhảy đi viết review luôn rồi *** Lê Tử vốn chỉ là một tiểu đồ đệ không đáng nhắc đến của phái Hoa Sơn. Nhân sinh của nàng chỉ duy nhất truy cầu được ăn ngon, ngủ kỹ. Nào ngờ chỉ vì một lần xô phải tên “tiểu tử ngốc mặc áo trắng” mà thay đổi. Lê Tử là một tiểu cô nương đáng yêu, tính tình đơn thuần lại rất biết quan tâm người khác. Mặc dù ngoài miệng có vẻ đanh đá, có thể nhây sẽ nhây, có thể lầy sẽ lầy, có chút ngốc, có chút sợ chết nhưng kỳ thực nội tâm ấm áp, gánh nặng “chính nghĩa” cũng thực sự lớn nha. Tớ không hiểu vì sao Lê Tử khiến tớ nhớ đến Ân Lê Đình trong "Dịch lộ lê hoa". Chẳng phải bởi hai nhân vật này đều liên quan đến Hoa Sơn, nhiều hơn là vì tính cách của bọn họ khiến tớ nhớ tới những đóa hoa lê: đơn giản, không phô trương lại có chút đơn thuần đến ngốc nghếch nhưng lại khiến người ta không thể không yêu. Thủy Đông Lưu vốn là Ma giáo con nhà nòi, tính tình tùy tiện, lại độc mồm. Giống như tựa truyện đã xì-poi, Thủy Đông Lưu là một nhân vật phản diện tuyệt sắc, đáng tiếc lúc nào hắn cũng thích quấn mình thật chặt để tùy thời đối phó với việc bị teo nhỏ lại. Bởi vì có kẻ muốn hãm hại, biết rõ Thủy Đông Lưu mù đường còn cố tình chỉ sai, khiến hắn ở lối ngoặt cuộc đời va phải cô nàng Lê Tử. Cô nàng kia tuy rằng miệng mồm đanh đá, lại ngốc đến không chịu được nhưng thường làm ra những cử chỉ quan tâm khiến hắn bất ngờ. Hơn nữa, Thủy Đông Lưu phát hiện ra, hình như hôn cô nàng kia có thể khiến hắn trở lại thành người nhớn, thế nên hắn quyết định, cùng Lê Tử tới Hành Sơn đòi lại công bằng. Tuy rằng Thủy Đông Lưu là giáo chủ ma giáo, nhưng lại khiến tớ có cảm giác (mặc dù so sánh có chút khập khiễng) như cậu học sinh bàn cuối, có chút tùy hứng, lại độc mồm độc miệng ra chiều “bad boy” nhưng không làm trái tim tớ cảm thấy lạnh giá, ngược lại còn có chút dễ thương Cách viết dí dỏm, hài hước trong từng câu chữ, hành văn mạch lạc, các tình tiết liên kết logic, các tình tiết chuyển biến nhanh chóng khiến tớ chết mê chết mệt, bỏ lại deadline xếp một hàng dài sau lưng để chạy đến bên “Nhân vật phản diện thật tuyệt sắc” thì bạn đã đủ thấy độ fangirl của tớ rồi. “Nhân vật phản diện thật tuyệt sắc” đang vẫy chào bạn, vậy tại sao không nhào zô Review by #Gian_Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Lam Tần Mời các bạn đón đọc Nhân Vật Phản Diện Thật Tuyệt Sắc của tác giả Nhất Mai Đồng Tiễn.