Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chúa Đảo Xa (Victoria Holt)

Eleanor Alice Burford Hibbert (1906 - 1993)

Các bút danh của bà:

Jean Plaidy, Eleanor Burford, Philippa Carr, Elbur Ford, Victoria Holt, Kathleen Kellow, Anna Percival, Ellalice Tate

Victoria Holt là một trong rất nhiều bút danh của tiểu thuyết gia nổi tiếng người Anh, Eleanor Alice Burford Hibbert (1906 - 1993). Bà là tác giả của hơn 200 tiểu thuyết nổi tiếng thế giới. Mặc dầu 1 số nhà phê bình cho rằng tác phẩm của bà là những tiểu thuyết phi thực tế, nhiều nhà phê bình văn học khác lại đánh giá bà là một nhà văn tài năng. Trong các tác phẩm của mình, bà đã đưa ra những kiến giải sâu sắc về lịch sử, văn hoá và đời sống tâm hồn con người. Nhiều hình tượng nhân vật nữ rất đẹp, rất điển hình của bà đã làm nên tên tuổi, sự nghiệp của một Hibbert được mệnh danh là “Nữ Hoàng của tiểu thuyết tình cảm - gay cấn”, giúp bà nhận được sự hâm mộ của hàng triệu bạn đọc trên thế giới. Sách của bà được dịch ra trên 20 thứ tiếng.

Hibbert viết truyện từ lúc còn rất trẻ nhưng mãi đến năm 1947, tác phẩm đầu tay của bà mới ra mắt bạn đọc, Bên kia dãy núi xanh là cuốn đầu tiên trong số 90 tiểu thuyết tình cảm - lịch sử (Historical novel) bà viết dưới cái tên Jean Plaidy. Tuy vậy, phải đợi đến lúc Hibbert lọt vào mắt xanh của một ông bầu văn chương người Mỹ, người cho rằng bà có đầy đủ các tố chất để trở thành một trong những tiểu thuyết gia ăn khách nhất của thế kỷ 20 thì sự nghiệp văn chương của bà mới phát triển đến đỉnh cao. Kể từ đấy, dưới cái tên Victoria Holt, bà tập trung vào thể loại tiểu thuyết tình cảm trong đó các yếu tố lãng mạn kết hợp với các tình huống gây cấn theo phong cách Gothic, rất hợp với việc khai thác những bí mật đen tối trong lịch sử cũng như trong đời sống con người. Cuốn Người tình của Mellyn xuất bản năm 1960 là cuốn đầu tiên trong 32 cuốn viết theo phong cách này. Cuốn tiểu thuyết cuối cùng bà viết trước lúc qua đời là Viên ngọc đen (The Black Opal). Tìm mua: Chúa Đảo Xa TiKi Lazada Shopee

Hibbert hoàn toàn giữ bí mật về ngày sinh và những biến cố trong đời, vì thế người đời không được biết nhiều về cá tính và cuộc đời bà, trừ một điểm bà là một trong số ít nữ sĩ có nhiều đầu sách bán chạy nhất và trong cuộc đời hữu hạn của mình đã viết gần 200 tiểu thuyết lớn nhỏ.

Nhóm thực hiện Victoria Holt Project xin giới thiệu lần lượt 3 tác phẩm, tiếp theo tác phẩm đã được đăng ebook trên TVE là Niềm kiêu hãnh Con Công (The pride of the Peacock). Gồm có:

Quyển thứ 1: Mối thù tơ lụa (The Silk Vendetta)

Quyển thứ 2: Chúa đảo xa (Lord of the far island)

Quyển thứ 3: Mùa trăng của người thợ săn (The time of the hunter’s moon)

***

Sau đêm vũ hội của Esmeralda, tôi ngủ thiếp đi trong một giấc mơ hãi hùng. Giấc mơ, lần đầu tiên xuất hiện khi tôi mười chín tuổi. Tất cả đều mơ hồ nhưng cũng gây cho tôi bao lo sợ xa xôi.

Khi tỉnh dậy, tôi hoảng hốt khiếp sợ không sao lý giải nổi một cách xác thực những gì đã diễn ra, chỉ linh cảm thấy một sự hẩm hiu đang mong chờ đợi.

Trong giấc mơ, tôi đi vào một căn phòng giống như một quán nhậu. Trong phòng có một cái lò sưởi xây bằng gạch. Ngay cạnh ống khói, trên tường treo một tấm thảm đỏ sậm cùng màu với tấm thảm thô ráp trải trên nền nhà, khiến cho căn phòng tối tăm càng trở nên u ám. Tiếp đến là bức tranh “bão biển”… một bộ bàn tròn được đặt ngay dưới bức tranh cùng với mấy cái ghế đặt lỏng chỏng xung quanh. Đột nhiên… có tiếng nói từ một noi bí mật vang lên, tôi đứng chết lặng, toàn thân tê liệt không sao cử động nổi. Ú ớ… mãi, tôi mới choàng dậy được, mồ hôi trên người túa ra ướt đẫm.

Một năm trôi qua, tôi tưởng giấc mơ đã trôi vào quên lãng, nhưng không ngờ nó vẫn quay trở lại. Vẫn căn phòng nhỏ xíu tối tăm với màu đỏ sậm… tất cả gần như cũ, không có gì thay đổi ngoài một chi tiết mới, ở góc phòng xuất hiện cái ghế cong bập bênh, tuy nhiên nỗi khiếp đảm thì không hề suy giảm.

Tôi nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ, tại sao căn phòng quái ác đó lúc nào cũng đi vào cơn ác mộng? Tại sao tôi phải chịu nỗi kinh hoàng khủng khiếp đến như vậy? Tất cả điều đó có thể là kết quả của sự tưởng tượng quá mức gây ra chăng? Nhưng không hiểu tại sao nó cứ lặp đi lặp lại hoài như thế? Tuy nhiên tôi cố giữ kín, không kể cho ai biết điều ngốc ngếch tẻ nhạt ấy. Nhưng chắc chắn nó không đem lại cho tôi một dấu hiệu tốt đẹp nào trong tương lai, mà nó chính là hồi chuông cảnh tỉnh đang rung lên báo hiệu sự nguy hểm sắp xảy ra với tôi.

Tôi không muốn cường điệu sự tưởng tượng của mình một chút nào. Cuộc sống của tôi vốn đã ghồ ghề khốc liệt. Ngay từ nhỏ, tôi đã sớm bị quăng vào nhà dì Agatha, chao ôi điều này cũng là may cho tôi ghê lắm, nếu không tôi đã trở thành đứa trẻ trong trại mồ côi. Dù sao ở đây tôi được học, được chơi cùng với Esmeralda con của dì… và luôn luôn ghi nhớ công ơn của dì. Tôi không bao giờ dám coi thường mối quan hệ họ hàng, bởi đó là cái cầu thang cho tôi bước vào nhà dì, để trở thành một thành viên chính thức của gia đình. Cho nên kể về dì Agatha - người em họ của mẹ tôi xem ra không được thích hợp cho lắm.

Dì Agatha là một phụ nữ khác thường. Dì thống trị gia đình không phải chỉ bằng cái thân hình lực lưỡng quá khổ, mà còn bằng cái giọng nói choang choang phun ra lửa. Đến nỗi, ngay cả dượng William, chồng dì vốn không phải là một người đàn ông quá nhỏ con cũng phải chịu lùi bước. Trước dì và con gái, dượng giống như một chú hề trong rạp xiếc. Cho dù dượng William là một người giàu có, am hiểu kinh doanh, say mê công việc, nhưng sức mạnh của dượng chỉ được thể hiện ở ngoài đường, còn ở trong nhà dượng hoàn tàn bị khuất phục bởi người vợ quá mạnh mẽ. Tuy dượng là người kín đáo, nhưng đôi khi cũng để lộ ra nụ cười ánh mắt thân thiện, an ủi tôi một đứa trẻ côi cút. Tôi nghĩ, dượng có thể là một người đàn ông đàng hoàng nếu dượng bốc lửa một chút, cho dù dì Agatha có là một phụ nữ nổi tiếng, xuất sắc như thế nào.

Dì Agatha vốn là một ủy viên trong ủy ban Phụ nữ. Hàng ngày, dì đi tiếp những phụ nữ kém may mắn. Tôi giúp dì pha trà, mang bánh ra ngoài phòng mời khách… Với cái nhìn thiện cảm, dì khen ngợi:

- Được đấy, Ellen bé bỏng, ở nhà không làm gì thì buồn chết đi được.

Đôi khi Esmeralda cũng giúp tôi mang bánh lên, rót trà vào từng cái ly đặt làm tràn cả ra ngoài. Emeralda là một cô gái nhu mì, dễ thương! Khác hẳn với mẹ, không ai có thể tin được cô là con của bà chủ.

Dì Agatha tỏ ra rất khó chịu khi người ta mắc lỗi, tôi luôn giúp đỡ Emeralda tránh khỏi lỗi lầm, với lòng nhiệt tình đôi khi vượt ra ngoài khuôn phép.

- Esmeralda, hãy giữ cho vai ngay ngắn, em đừng để thõng xuống như thế xấu lắm. - Hoặc tôi nhắc nhở, - Hãy cầu nguyện đi Emeralda, đừng có lầm bầm như vậy, không tốt đâu.

Esmeralda là một cái tên đẹp, nhưng cô không xứng đáng với nó. Mắt cô màu xanh ngấn lệ, tóc dài lơ thơ như liễu rủ… Tôi thường giúp cô làm toán, viêt tiểu luận,… lúc nào cô cũng gắn bó với tôi như hình với bóng.

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Chúa Đảo Xa PDF của tác giả Victoria Holt nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Sống Thời Bao Cấp (Ngô Minh)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Sống Thời Bao Cấp PDF của tác giả Ngô Minh nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Sống Như Người Paris (Anne Berest)
“Bạn không nhất thiết phải là người Pháp mới có thể trở thành một người Paris” - Karl Lagerfeld Tôi có hai người bạn gái, sống ở Paris. Cô thì đã lấy chồng, cô thì bay đi bay về Việt Nam với một tình yêu đẹp, một công việc tốt. Họ đều lựa chọn ở lại Paris, như một lựa chọn của cuộc đời, cho dù có thể sống ở bất kỳ đâu: Milan, Berlin, Hongkong… với tài năng của chính mình. Hay, như Karl Lagerfeld nói, họ đã lựa chọn trở thành người Paris, cho dù không phải là người Pháp. Paris có gì đẹp mà bạn tôi lại yêu đến thế? Trong số các triệu chứng kỳ lạ, có một thứ gọi là “Hội chứng Paris” - là một chứng rối loạn tâm lý thoáng qua mà một số khách du lịch gặp phải khi du lịch tới Kinh đô Ánh sáng. Trái với những gì ta vẫn hình dung qua phim ảnh về một kinh đô lấp lánh ánh đèn, những cặp đôi yêu nhau dắt tay đi trong những con phố nhỏ, những Cosette với Marius ở Ngã tư Latin vọng về từ tiểu thuyết - Paris hiện đại là một thành phố với tràn ngập người nhập cư, những “nghệ sĩ” móc túi và người bán hàng rong. Một thành phố đối lập kỳ lạ, đủ sức đánh gục bất kỳ du khách nào, nhưng lại có ma lực biến người xứ khác thành một “Parisien” đích thực. Có lẽ bởi, người Paris là một giá trị vĩnh cửu hơn những gì thời gian có thể làm với một thành phố. Nếu để định nghĩa chính xác thể loại của Sống Như Người Paris, chắc ta sẽ phải tạo thêm một nhãn dán mới - nhãn “Sách về Paris”. Bởi lẽ chỉ với vài trăm trang giấy, không chỉ con người, mà cả không khí làm nên những con người đó, xã hội họ sống, địa điểm họ tới đều được tái tạo lại một cách rõ nét. Gập cuốn sách lại, bạn muốn hỏi con người Paris thực ra là thế nào? Đó là một bí mật, bởi “Bí mật của cô nàng Paris là thế đó. Bí mật ấy làm má nàng thêm hồng và môi cười thêm tươi. Tình yêu của nàng dành cho tình yêu.[…] Nàng chung tình không thể tưởng tượng nổi, nhưng chẳng phải lúc nào cũng cùng một người đàn ông.” Nàng như thế nào, xin hãy tự khám phá.*** "Bảo bối" là chi tiết căn bản khoác lên người bạn từ đầu đến chân. Tìm mua: Sống Như Người Paris TiKi Lazada Shopee Không cần phải bỏ cả mười năm tiền lương vào tủ áo của bạn, cũng chẳng cần xin ứng lương trước cả năm. Không. Chỉ cần một món đồ duy nhất: món đồ bạn sẽ lấy ra khi cần cảm thấy mình mạnh mẽ. Không phải cô nàng Paris nào cũng được bà nội hay bà ngoại mở ngăn tủ ra và bảo: "Quà cho cháu yêu của bà, chọn đi cháu!". Còn lâu mới được như thế. Vậy thì? Cô nàng Paris lùng sục ở chợ trời, trong các cửa hàng đồ ký gửi hay trên ebay. Nàng tìm thấy ở đó món đồ đẹp đẽ này, món đồ nàng sẽ mang suốt đời. Dù là thứ gì chăng nữa, chiếc trech coat thật đẹp, đôi giày cao gót hay chiếc túi xách da, thì món đồ ấy là bảo bối, được giữ gìn, và nhất là thường xuyên mang trên người. Đi kèm với một chiếc quần jean, giày búp bê hay áo vest thắt đai. Phần còn lại của trang phục cần đơn giản để không tạo cảm giác trông bạn như cây thông Noel. Bảo bối là trang phục hợp với bạn một cách kỳ diệu, như đo ni đóng giày cho bạn: nó khiến từng cử chỉ động tác của bạn đều trở nên thoải mái và tự nhiên. Duyên dáng. Chất liệu hoàn hảo, đường kim mũi chỉ không chê vào đâu được - nhưng không hề lộ liễu. Bảo bối thì không "lộ", đó là một bí mật. Một món đồ không tuổi. Không bao giờ lỗi mốt. Không phô trương, không lộ mác. Bởi tất cả những gì giống với các cái (hai chữ C, một chữ D to đùng hay các chữ YSL) đều là thứ ngôn ngữ dành cho bảng đo thị lực. Với các cô nàng Paris, xa xỉ không nhất thiết phải xưng tên. Đó là một món quà phụ nữ tự tặng cho mình, tùy theo độ tuổi, sở thích và hầu bao. Nó là biểu tượng của sự tự chủ và tự do của nàng, dường như nó đang thì thầm: ("đúng, tôi tự tặng nó cho mình vì tôi chăm chỉ làm việc, và vì điều đó khiến tôi hài lòng"). Là một vật thừa thãi cực kỳ cần thiết, bảo bối là tinh thần, là vũ khí trong tay, giúp ta cảm thấy bản thân thật tươm tất, mạnh mẽ tự tin.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Sống Như Người Paris PDF của tác giả Anne Berest nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Sống Như Người Paris (Anne Berest)
“Bạn không nhất thiết phải là người Pháp mới có thể trở thành một người Paris” - Karl Lagerfeld Tôi có hai người bạn gái, sống ở Paris. Cô thì đã lấy chồng, cô thì bay đi bay về Việt Nam với một tình yêu đẹp, một công việc tốt. Họ đều lựa chọn ở lại Paris, như một lựa chọn của cuộc đời, cho dù có thể sống ở bất kỳ đâu: Milan, Berlin, Hongkong… với tài năng của chính mình. Hay, như Karl Lagerfeld nói, họ đã lựa chọn trở thành người Paris, cho dù không phải là người Pháp. Paris có gì đẹp mà bạn tôi lại yêu đến thế? Trong số các triệu chứng kỳ lạ, có một thứ gọi là “Hội chứng Paris” - là một chứng rối loạn tâm lý thoáng qua mà một số khách du lịch gặp phải khi du lịch tới Kinh đô Ánh sáng. Trái với những gì ta vẫn hình dung qua phim ảnh về một kinh đô lấp lánh ánh đèn, những cặp đôi yêu nhau dắt tay đi trong những con phố nhỏ, những Cosette với Marius ở Ngã tư Latin vọng về từ tiểu thuyết - Paris hiện đại là một thành phố với tràn ngập người nhập cư, những “nghệ sĩ” móc túi và người bán hàng rong. Một thành phố đối lập kỳ lạ, đủ sức đánh gục bất kỳ du khách nào, nhưng lại có ma lực biến người xứ khác thành một “Parisien” đích thực. Có lẽ bởi, người Paris là một giá trị vĩnh cửu hơn những gì thời gian có thể làm với một thành phố. Nếu để định nghĩa chính xác thể loại của Sống Như Người Paris, chắc ta sẽ phải tạo thêm một nhãn dán mới - nhãn “Sách về Paris”. Bởi lẽ chỉ với vài trăm trang giấy, không chỉ con người, mà cả không khí làm nên những con người đó, xã hội họ sống, địa điểm họ tới đều được tái tạo lại một cách rõ nét. Gập cuốn sách lại, bạn muốn hỏi con người Paris thực ra là thế nào? Đó là một bí mật, bởi “Bí mật của cô nàng Paris là thế đó. Bí mật ấy làm má nàng thêm hồng và môi cười thêm tươi. Tình yêu của nàng dành cho tình yêu.[…] Nàng chung tình không thể tưởng tượng nổi, nhưng chẳng phải lúc nào cũng cùng một người đàn ông.” Nàng như thế nào, xin hãy tự khám phá.*** "Bảo bối" là chi tiết căn bản khoác lên người bạn từ đầu đến chân. Tìm mua: Sống Như Người Paris TiKi Lazada Shopee Không cần phải bỏ cả mười năm tiền lương vào tủ áo của bạn, cũng chẳng cần xin ứng lương trước cả năm. Không. Chỉ cần một món đồ duy nhất: món đồ bạn sẽ lấy ra khi cần cảm thấy mình mạnh mẽ. Không phải cô nàng Paris nào cũng được bà nội hay bà ngoại mở ngăn tủ ra và bảo: "Quà cho cháu yêu của bà, chọn đi cháu!". Còn lâu mới được như thế. Vậy thì? Cô nàng Paris lùng sục ở chợ trời, trong các cửa hàng đồ ký gửi hay trên ebay. Nàng tìm thấy ở đó món đồ đẹp đẽ này, món đồ nàng sẽ mang suốt đời. Dù là thứ gì chăng nữa, chiếc trech coat thật đẹp, đôi giày cao gót hay chiếc túi xách da, thì món đồ ấy là bảo bối, được giữ gìn, và nhất là thường xuyên mang trên người. Đi kèm với một chiếc quần jean, giày búp bê hay áo vest thắt đai. Phần còn lại của trang phục cần đơn giản để không tạo cảm giác trông bạn như cây thông Noel. Bảo bối là trang phục hợp với bạn một cách kỳ diệu, như đo ni đóng giày cho bạn: nó khiến từng cử chỉ động tác của bạn đều trở nên thoải mái và tự nhiên. Duyên dáng. Chất liệu hoàn hảo, đường kim mũi chỉ không chê vào đâu được - nhưng không hề lộ liễu. Bảo bối thì không "lộ", đó là một bí mật. Một món đồ không tuổi. Không bao giờ lỗi mốt. Không phô trương, không lộ mác. Bởi tất cả những gì giống với các cái (hai chữ C, một chữ D to đùng hay các chữ YSL) đều là thứ ngôn ngữ dành cho bảng đo thị lực. Với các cô nàng Paris, xa xỉ không nhất thiết phải xưng tên. Đó là một món quà phụ nữ tự tặng cho mình, tùy theo độ tuổi, sở thích và hầu bao. Nó là biểu tượng của sự tự chủ và tự do của nàng, dường như nó đang thì thầm: ("đúng, tôi tự tặng nó cho mình vì tôi chăm chỉ làm việc, và vì điều đó khiến tôi hài lòng"). Là một vật thừa thãi cực kỳ cần thiết, bảo bối là tinh thần, là vũ khí trong tay, giúp ta cảm thấy bản thân thật tươm tất, mạnh mẽ tự tin.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Sống Như Người Paris PDF của tác giả Anne Berest nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Sông Ngầm (Lôi Mễ)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Sông Ngầm PDF của tác giả Lôi Mễ nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.