Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thiều Hoa Vì Quân Gả

Đời trước hao tâm tổn sức, vất vả cả đời, chưa từng nhận được một lời khen. Tuổi trẻ tuyệt mệnh, đời này không oán hận chỉ có hối hận. Vì người mà ủy khuất bản thân, nếu được sống lại một lần nữa nhất định trở thành dáng vẻ người thấy người thích, hoa thấy hoa nở...sau đó nhất định không thích ngươi nữa. *** Mùa đông khắc nghiệt, một màu trắng xóa bao phủ cả đất trời, gió lạnh xơ xác tiêu điều. Trường An Hầu phủ khí thế cao chót vót, nô tài vẩy nước quét nhà trong hậu viện đã sớm xúc tuyết đọng trong sân viện sang một bên, bọn nha hoàn của các phòng trong tay xách theo ấm nước hoặc ôm hộp cơm, đi tới đi lui trên những con đường mòn dẫn đến các viện, có thể thấy được cảnh tiêu biểu của sự phồn vinh hưng thịnh. Một bà tử mặc áo chẽn dày bó sát người bằng nhung Thanh Hoa đang bước nhanh trong hành lang gấp khúc với lan can khắc hoa, sau khi quẹo mấy vòng thì đến viện của Lão phu nhân, vén lên mành cửa bằng gấm màu xanh ngọc với hoa văn chữ vạn, qua khỏi phòng khách, không cần thông truyền đã trực tiếp hướng về gian phòng phía tây của Lão phu nhân tiến vào. Trong gian phòng phía tây, một nữ nhân ngồi ở trên giường La Hán, còn một người khác ngồi ở trước giường trên chiếc đôn khắc hoa, hai người đang ghé sát vào nhau nói chuyện. Trường An Hầu Lão phu nhân Úc thị là một nữ nhân khoảng năm mươi tuổi, nhưng vì chăm chút bảo dưỡng mà thoạt nhìn chỉ khoảng bốn mươi, mặc một thân váy áo bằng gấm màu xanh hoa sen với hoa văn cát tường, dung mạo bình thường, thoạt nhìn có vẻ hiền lành, một đôi tay trắng nõn mịn màng không nhìn ra nửa điểm nhăn nheo. Lúc này bà thấy phụ nhân nhà Trương Dũng đang vén rèm tiến vào, đây là ma ma quản sự trong viện của bà, thường hay nghe bà phân phó, làm việc từ trước đến nay đều thỏa đáng, lại còn dẻo miệng, một khuôn mặt lúc nào cũng mang nụ cười tủm tỉm khiến người nhìn không ra thật hư, nhất là giao tiếp không tồi, bởi vậy cho dù Tố Ngọc viện bị vị kia sửa trị kín như một chiếc thùng sắt, bà tử này cũng có thể dựa vào quen biết mà hỏi thăm chuyện xảy ra bên trong. Úc thị còn chưa lên tiếng, nữ nhân ngồi bên mặc một thân hoa phục liền dành nói trước, hỏi phụ nhân nhà Trương Dũng: "Thế nào? Hôm nay đại phu đã đến vài lần?" Người hỏi câu này chính là muội tử mẫu gia của Úc thị, Trường An Hầu phủ Lão di nãi nãi, vốn là gả vào nhà võ tướng ở nơi khác, nhưng mấy năm trước vị võ tướng kia chết trận sa trường, vị Lão di nãi nãi này bèn trở về kinh thành. Úc thị niệm tình tỷ muội, giúp bà ta ở trong kinh tìm một nhà quan ngũ phẩm để tục huyền làm thái thái, vị Lão di nãi nãi trong lòng cảm kích Lão phu nhân nên thường xuyên tới làm bạn. Phụ nhân nhà Trương Dũng đã hầu hạ Úc thị nhiều năm, biết vị này cùng Lão phu nhân quan hệ không tồi, bởi vậy khi bà ta mở miệng hỏi, phụ nhân nhà Trương Dũng cũng liền nói: "Ba lần ạ. Lần nào cũng ho ra máu, sợ không cầm cự được." Bắt đầu từ rạng sáng, bà đã bị phái đến bên ngoài Tố Ngọc viện nhìn chằm chằm Trường An Hầu phu nhân, hiện giờ là đương gia chủ mẫu Tiết thị. Tiết thị năm nay đã bệnh ba tháng trời, vẫn không thấy đỡ hơn, gần đây sợ là sẽ trong tình trạng "dầu cạn đèn tắt". Nói ra cũng thật đáng thương, gả vào Hầu phủ mười mấy năm, ngày đêm làm lụng vất vả không ngừng, từ chuyện nhỏ như hạt mè đều phải do nàng quản, mỗi ngày lao lực như vậy còn có thể không bệnh sao được? Tuy không phải là chủ tử của mình, nhưng phụ nhân nhà Trương Dũng cũng không khỏi thay vị kia cảm thấy đáng tiếc. Vì người tốt làm lụng vất vả cũng đáng, nhưng vì những người trong Hầu phủ này mà lao tâm lao lực, thật sự là không đáng giá. Bất quá những cảm xúc cùng ý tưởng này đều do phụ nhân nhà Trương Dũng thầm nghĩ trong lòng, ở trước mặt những người khác bà cũng không dám biểu hiện ra ngoài, trên mặt vẫn mang vẻ cung kính với Lão phu nhân, trung thành thay Lão phu nhân làm việc. "Mới ba lần à? Mấy ngày hôm trước ngươi nói nàng ta không được, vậy mà vẫn còn êm đẹp qua nhiều ngày như vậy..." Lão di nãi nãi trên mặt tựa hồ có chút nóng lòng. Bà ta nghe xong phụ nhân nhà Trương Dũng trả lời bèn lầu bầu vài câu, sau đó quay đầu nhìn nhìn Úc thị nói: "Nhìn không ra mệnh của nàng ta vẫn rất cứng rắn, vài tháng trước đã nói không qua khỏi, vậy mà kéo cho tới hôm nay cũng chưa đi. Nếu cứ kéo dài như vậy, đích tiểu thư của Ngọc Vinh Hầu phủ cũng không biết có thể chờ được An ca nhi hay không." Úc thị nghe xong lão di nãi nãi, trên mặt cũng hiện ra vẻ do dự rồi nói: "Ai da, nếu thật sự đợi không nổi thì cũng là số mệnh của đích tiểu thư cùng An ca nhi. Thật ra chuyện này ta cũng cảm thấy có chút không nỡ, hiện giờ Tiết thị còn chưa chết đâu, chúng ta liền thế nàng ta tìm người tục huyền. Chuyện này nếu để người ngoài biết, mặt mũi Trường Ninh Hầu phủ chúng ta biết đặt nơi nào." Tuy rằng Úc thị cũng cảm thấy đích tiểu thư Ngọc Vinh Hầu phủ rất tốt, lại đối với An ca nhi là một mảnh tình si, dù thế nào cũng không thay lòng đổi dạ, dung mạo tuy không phải xinh đẹp xuất sắc, nhưng thắng ở chỗ trẻ tuổi yêu kiều, một đôi mắt đẹp khiến nam nhân cảm thấy giống như bị câu đi linh hồn nhỏ bé. Tiểu Úc thị nghe Úc thị nói xong lập tức hăng hái lên, nghiêm mặt nói: "Tỷ tỷ cũng không thể cứ hồ đồ như vậy. Ta biết tỷ từ tâm, nhưng cũng phải đúng thời điểm mới được. Trước đây tỷ cũng đã than phiền Tiết thị kia ngang ngược ương ngạnh, lúc chưởng gia moi móc đủ điều, cái này không cho cái kia không được, bá chiếm gia tài của Trường Ninh Hầu phủ biến thành kẻ "vắt cổ chày ra nước". Hiện giờ ông trời có mắt để nàng ta bị bệnh, đây cũng coi như là số mệnh của nàng ta, ngày thường làm nhiều chuyện xấu nên đã đến lúc bị báo ứng rồi. Cũng vừa vặn lúc này đích tiểu thư Ngọc Vinh Hầu phủ nhìn trúng An ca nhi, khi ta hỏi thăm thì được biết tiểu thư kia chính là người trung hậu thành thật, thật sự có lòng, nếu không phải như vậy cũng sẽ không cùng An ca nhi vừa nói mấy câu liền thành thực thật lòng muốn gả cho An ca nhi, ngay cả câu "cho dù có làm thiếp" cũng đều nói ra, Ngọc Vinh Hầu gia cũng bị ngả ngửa, cũng không thể để đích nữ nhà mình làm thiếp cho người ta! Ngay cả An ca nhi cũng động tâm đấy thôi. Hoàng hoa khuê nữ thật tốt như vậy, tức phụ của An ca nhi tuy rằng cũng xinh đẹp, nhưng rốt cuộc quá hung hãn, An ca nhi sợ nàng ta, hiện giờ lại bệnh sắp chết. Tiểu thư Ngọc Vinh Hầu phủ kia không giống như vậy, tri thư đạt lý, hồng tụ thêm hương, An ca nhi là người đọc sách nên thích nhất người như vậy. Nếu không thừa dịp chuyện còn nóng hổi mà làm cho xong, tương lai coi chừng lâm cảnh "qua thôn không còn quán xá" nữa đó!" Tiểu Úc thị nói làm Úc thị lâm vào suy tư, từ giường La Hán đứng lên, cúi đầu đi dạo vài bước, sau đó mới ngồi xuống ghế thái sư ở sảnh đường. Tiểu Úc thị thấy thế, lại tiếp tục mở miệng nói: "Tỷ tỷ tốt à, tỷ ngẫm lại lý lẽ này xem có phải hay không? Hơn nữa, lui một vạn bước mà nói, Ngọc Vinh Hầu phủ kia là nhà gì chứ? Ngọc Vinh Hầu gia thân mang tước vị, tiểu thư kia chính là đích nữ của Hầu gia cùng phu nhân, ở nhà được sủng ái, An ca nhi không phải luôn muốn cầu một chức vị ở Thần Cơ Doanh hay sao? Thống lĩnh của Thần Cơ Doanh có giao tình rất tốt với Ngọc Vinh Hầu gia, An ca nhi chỉ cần cưới khuê nữ của hắn, việc tiến vào Thần Cơ Doanh chẳng lẽ nhạc phụ còn không giúp đỡ tế tử? Cho dù không đi Thần Cơ Doanh, có một nhạc phụ đại nhân như vậy thì địa phương nào mà đi không được, đến lúc đó còn không phải để An ca nhi tha hồ chọn lựa hay sao? Hiện giờ tức phụ của An ca nhi ngoại trừ khuôn mặt còn có thể nhìn, nhưng lúc này lại bệnh không ra hình người, bộ mặt coi như cũng bị hủy, không có gương mặt kia thì những cái khác làm sao so được với đích tiểu thư của Ngọc Vinh Hầu phủ? Nàng ta là một tiểu thư bị mất thế, cho dù cha là quan lớn thì đã sao? Còn không phải luôn nhìn sắc mặt kế mẫu để sống đấy à? Nếu lúc trước gả tiến Hầu phủ chính là muội muội Tiết Uyển của nàng ta thì tốt biết mấy, đó mới đúng là tiểu thư nhà quan lớn, còn nàng ta là cái thá gì chứ, ỷ vào nhan sắc tới mê hoặc An ca nhi, làm hại hắn hiện giờ không có thê tộc đáng tin cậy để giúp hắn, mọi việc đều phải cố hết sức so với người khác. Nếu nữ nhân kia hiền huệ một chút thì cũng còn tốt, nhưng nàng ta hiện giờ tâm lớn, bá chiếm gia tài của Trường Ninh Hầu phủ, dám quản cả chi phí ăn mặc của tỷ tỷ, thiên hạ còn có đạo lý nào mà tức phụ quản bà bà hay không? Cũng chính là tỷ từ tâm, dung túng cho nàng ta đến hôm nay." Tiểu Úc thị nhắc tới những thứ này cũng chọc đúng vào nỗi lòng của Úc thị, lúc trước bà cũng biết Tiết thị là đích nữ nhưng tang mẫu, cha nàng ta tục huyền, trong nhà căn bản không có địa vị, bất quá vì An ca nhi thích gương mặt kia của nàng ta, chết sống một hai phải cưới nàng ta vào cửa, bằng không hiện giờ sao có chuyện phiền lòng này. Sau khi Tiết thị vào cửa cũng ngoan ngoãn, đem sự tình trong phủ xử lý gọn gàng ngăn nắp, chỉ là ra tay không hào phóng. Phải biết từ trẻ bà đã làm Hầu phu nhân, Lão hầu gia mất, bà thành Lão phu nhân, nói thế nào cũng là cả đời phú quý, vậy mà đến già còn phải chịu tức phụ khống chế chi phí tiêu dùng, làm sao có thể cam tâm đây. Tuy rằng bà cũng biết, mấy năm nay thu nhập của Hầu phủ không nhiều lắm, tức phụ cũng phải dùng chút của hồi môn để trợ cấp thêm, nhưng trợ cấp thì sao chứ? Nếu nàng ta đã gả vào nhà thì cả người nàng ta đều thuộc Trường Ninh Hầu phủ huống chi tiền trên người nàng ta, đáng lý nên sung công để ứng phó mọi việc trong Hầu phủ. Mấy năm trước còn đỡ một chút, không dám bạc đãi nên đưa chi phí cho bà rất nhiều, nhưng mấy năm nay rất khó rút được bạc trên người nàng ta. Ngay cả bà muốn mua một ít hương Nguyệt túc để đốt nàng ta cũng không chịu, tuy Nguyệt túc hương rất quý báu nhưng cũng không phải nàng ta mua không nổi, vì sao phải cắt xén chứ? Cuối cùng bà phải lấy tiền trong vốn riêng sai người lén lút đi mua mới ứng phó cho qua. Hừ, cũng không ngẫm lại, lúc trước bà muốn hỏi cưới chính là Tiết Uyển, tiểu thư chân chính của Tiết gia, vậy mà Tiết Thần chơi xấu dùng thủ đoạn bỉ ổi để câu hồn An ca nhi, vì thế nàng ta mới có thể gả vào Trường Ninh Hầu phủ làm Hầu phu nhân. Nàng ta không biết mang ơn đội nghĩa thì thôi, còn gây khó xử khắp mọi nơi, chắc có lẽ nguyên nhân là của hồi môn vốn không nhiều lắm của nàng ta sắp dùng hết rồi? Nếu An ca nhi lại cưới đích tiểu thư Ngọc Vinh Hầu phủ, của hồi môn khẳng định không phải là thứ Tiết thị có thể so sánh, suy nghĩ như vậy nên trong lòng Úc thị liền có chủ ý. Ngày thường tuy rằng bà ta do dự không quyết đoán, nhưng dù sao cũng làm Hầu phu nhân nhiều năm như vậy, thời điểm cần ra quyết định thì bà ta cũng rất thẳng tay. Lập tức sai phụ nhân nhà Trương Dũng: "Ngươi đi kêu các cô nãi nãi trở về, cứ nói ta có chuyện cần thương lượng với các nàng." Sau khi phụ nhân nhà Trương Dũng lui ra, Tiểu Úc thị thò người qua hỏi Úc thị: "Lúc này kêu các cô nãi nãi trở về làm gì?" Úc thị nhếch miệng cười, ở bên tai Tiểu Úc thị nhỏ giọng nói vài câu, Tiểu Úc thị mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn Úc thị, nhíu mày lo lắng hỏi: "Chuyện này... An ca nhi có thể đồng ý sao?" Úc thị cười một cách chắc chắn nói: "Nhi tử là ta sinh ra, ai hiểu biết hắn hơn so với ta? Hắn sẽ đồng ý thôi." Hiện giờ Tiết thị kia bất quá vẫn ỷ vào tình ý của An ca nhi đối với nàng ta, nàng ta cho rằng bản thân vẫn là một thiếu nữ hai mươi kiều diễm tuyệt sắc có thể mê hoặc An ca nhi đến đầu óc choáng váng. Nhi tử này của bà tâm tư đơn thuần, không hiểu nhân tình, luôn nghe lời thuận theo, chỉ có một điểm duy nhất chính là không có bất luận chống cự gì đối với nữ sắc, mấy năm nay chịu đựng Tiết thị bởi vì gương mặt nàng ta xác thật đứng đầu, hơn nữa bởi vì bị Tiết thị quản chặt làm hắn không dám mang người về phủ, ở bên ngoài dưỡng cũng không ít người. Cũng may Tiết thị chẳng hay biết gì, còn tưởng An ca nhi đối với nàng ta có tình có nghĩa. Hôm nay bà phải làm cho An ca nhi mà Tiết thị tâm tâm niệm niệm bấy lâu trở thành bùa đòi mạng của nàng ta, dù sao nàng ta cũng không sống được bao lâu, dứt khoát đừng kéo dài thêm, dọn chỗ cho đích tiểu thư Ngọc Vinh Hầu phủ tiến vào mới là lẽ phải! Mà lần này khi tân tức phụ vào cửa, bà cũng không thể lại hồ đồ như vậy, phải nắm mũi tân tức phụ dắt đi, quy củ gì đó vẫn phải sớm dùng tới mới được!   Mời các bạn đón đọc Thiều Hoa Vì Quân Gả của tác giả Hoa Nhật Phi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vinh Hoa Phú Quý
 Phủ Thiên là một tác giả có nhiều tác phẩm dài nhưng viết cực chắc tay, vừa sáng tác được ngôn tình cho nữ vừa viết được truyện lịch sử cho nam, được xếp hạng Đại thần trên trang Khởi Điểm. Phủ Thiên chăm chút cho từng chương truyện, có những chương viết như thể truyện trong truyện khi đầy đủ mở đầu, diễn giải, kết thúc như một truyện ngắn độc lập, độc thoại nội tâm hay, tình cảm mùi mẫn, tình tiết hợp tình hợp lý, khó chê được điểm gì.  Vinh hoa phú quý mở đầu bằng cảnh Cố phu nhân, vợ tri phủ Quy Đức Trương Xương Ung đang trăn trối dặn dò hai đứa con gái Trương Du và Chương Hàm. Gia đình bà này phải gọi là nồi nào úp vung nấy, cực phẩm gặp cực phẩm. Cố phu nhân là con gái út phủ Hầu, xuất thân hiển hách, chồng là Thám hoa lang nhưng ngặt nỗi kém tài làm quan, lăn lộn bao nhiêu năm vẫn chỉ là tri phủ, khó lòng lên kinh nhậm chức. Bà ta ốm yếu quanh năm, thêm đứa con gái duy nhất cũng lắm bệnh từ nhỏ, một lần tình cờ con gái được nữ chính Chương Hàm cứu giúp, đồng thời cũng bất hạnh thay khi nữ chính lọt vào mắt xanh của bà ta. Bà ta thường xuyên mời nữ chính qua lại trong phủ, dần dà nhận nàng làm con nuôi, lợi dụng tiền đồ của cha, anh nàng đang trong quân ngũ để giữ nàng ở lại phủ, lấy cớ làm bạn với con gái bà ta nhưng thực chất âm mưu nuôi dạy nữ chính thành thiếp thất đạt tiêu chuẩn phò tá con bé đó trong tương lai. Đáng tiếc bà ta mất công mất sức xây dựng nên kế hoạch bao nhiêu thì đứa con gái ngu ngốc và ông chồng tham lam lại phá hoại bấy nhiêu. Chồng Cố phu nhân tức Trương Xương Ung, vợ vừa mới nằm xuống thây cốt còn chưa lạnh mà đã nhăm nhe nhúng chàm đứa con gái nuôi, phải nói là ông này ao ước nữ chính từ lâu, lại bị bà vợ lấy thế đè người bao năm nên vợ vừa qua đời là lộ ra bản chất thực sự luôn. Ông ta bắt cóc mẹ và em trai nữ chính nhốt vào thôn trang, buông lời đe dọa nữ chính phải hầu hạ mình, nữ chính suýt thì nguy hiểm nếu không tình cờ có Trương Du và Trương Kỳ phát hiện gây rối. Trương Du căm ghét nữ chính vì nghĩ nàng mê hoặc mẹ nó, con gái ruột thì không quan tâm ngược lại dốc lòng dạy dỗ con gái nuôi, bởi vậy nó mặc kệ nữ chính sống chết và còn đe dọa ngược lại người cha rằng nếu không trả cho nó tài sản riêng của mẹ thì sẽ công khai chuyện này. Tám lạng gặp nửa cân, dưới cơn giận dữ, hai cha con nhà này lao vào nhau cấu xé rồi ngã xuống hồ. Trương Du vì thân thể ốm yếu sẵn nên cảm lạnh chết, còn Trương Xương Ung thì sợ rằng vợ đã chết, con cũng chết theo sẽ làm cho đại diện nhà vợ chuẩn bị đến viếng nghi ngờ nên nảy sinh một kế, bắt đứa con thứ Trương Kỳ giả làm con cả. Cũng nhờ cơ hội này, để thoát khỏi nanh vuốt lão ta, Chương Hàm giả vờ ngọt nhạt lá mặt lá trái, thuyết phục lão cho lên kinh giúp đỡ Trương Kỳ giấu diếm qua mặt nhà họ Cố, giả vờ tìm cách nịnh nọt nhà họ để ông ta được điều về kinh thành.  Lên kinh thành, Chương Hàm và Trương Kỳ cũng không dễ dàng hơn là mấy khi phải từng bước giành lấy niềm tin của nhà họ Cố, vừa phải khéo léo thoát khỏi sự kìm kẹp từ xa của lão Trương, Chương Hàm còn khó khăn hơn một bậc khi còn phải tìm đường giải thoát cho mẹ và em trai. Quá trình này hai cô gái 14, 15 tuổi nơm nớp sống trong lo sợ, không dám đi sai bước nhầm một chút nào, bởi chỉ cần sự tình bại lộ thì hậu quả khó lòng tưởng tượng, họ không những lại rơi vào tay lão Trương mà còn có thể bị nhà họ Cố trừng phạt vì tội lừa dối. Chương Hàm gặp phải Cố phu nhân hiển nhiên là đen đủi, phải xa nhà từ nhỏ, gia đình nàng thì hết bị quản chế lại đến bị bắt cóc nhốt lại, nhưng không thể không công nhận rằng, chính 6 năm vất vả học tập, rèn luyện ở phủ Cố đã mài giũa nàng trở thành người chững chạc, khéo léo, giỏi giang hơn tuổi. Khi bị lão Trương đe doạ, nàng bình tĩnh mở đường máu, thuyết phục lão cho lên kinh cùng với Trương Kỳ. Khi đối diện với nhà họ Cố, nàng bày mưu tính kế hỗ trợ Trương Kỳ giành lấy sự tin tưởng của nhà họ, thoát khỏi sự khống chế của lão Trương. Hơn thế nữa, nàng còn nỗ lực nâng cao khả năng, tăng lên giá trị bản thân để tránh trở thành quân cờ bị kẻ cầm quyền như nhà họ Cố vứt bỏ. Nàng nỗ lực không chỉ vì nàng mà còn vì cha mẹ, anh em trai của mình, muốn khống chế được vận mệnh bản thân thì không còn cách nào khác ngoài đề cao sức nặng trong lời nói của mình; và bước đầu tiên chính là hợp tác trao đổi thông tin với nam chính, trao đổi thông tin ở đây không phải là kiểu nàng tuồn thông tin nghe lỏm được từ nhà họ Cố cho chàng, mà là trao đổi những gì mà nàng suy đoán được thông qua hành động xã giao qua lại với các thế gia khác của nhà họ.  Nhắc tới nam chính, chàng là quận vương, cháu vua hẳn hoi đấy nhưng phải sống không khác gì con tin, bởi cha chàng là hoàng tử con vua nhưng tay nắm trọng binh một cõi. Nam chính sống một mình trong kinh từ nhỏ, tính cách giả heo ăn thịt hổ, hình tượng bên ngoài của chàng là con mọt sách suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào đống sách vở tranh vẽ, xử sự cố chấp ngốc nghếch. Nhưng trên thực tế thì chàng rất xảo trá, xảo trá ở thủ đoạn chứ không phải tính cách. Chàng giếm tài năng kín kẽ giữa mấy chục người con, người cháu của đương kim hoàng thượng, là người cháu được vua yêu quý nhất nhưng tránh được bị đố kỵ, ghen ghét. Trước mặt vua chàng là con mọt sách nghiêm túc, trước mặt Chương Hàm chàng là đồ tham ăn, trước mặt cha thì biến thành người con gương mẫu, nhưng bản tâm thì vẫn là người chính trực nhân nghĩa. Chàng để ý tới nàng mới đầu chỉ vì tò mò vì biểu hiện quyết tuyệt của nàng khi bị một tên quận vương đê tiện hãm hại, tiếp đến vì vị trí của nàng trong nhà họ Cố mà biến thành quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi, thế rồi bắt đầu nảy sinh đồng cảm vì hoàn cảnh tương tự nhau, đều phải xa gia đình, người thân từ khi còn nhỏ, có cha mẹ nhưng không được vui vầy dưới gối, có anh em nhưng không được bên nhau hàng ngày, sống lăn lộn một thân một mình, phải đề phòng công kích ngấm ngầm hoặc công khai, chịu đựng cô đơn bất lực. Tiếp đến là thưởng thức, cảm mến bén duyên rồi hứa hẹn bên nhau. Tình cảm giữa họ mang lại cảm giác rất êm đềm, trân trọng, trải qua bao thăng trầm, tình cảm ấy càng trở nên nồng đượm hơn và gắn bó keo sơn hơn, dù cho sau này họ có là thái tử - thái tử phi hay hoàng đế - hoàng hậu đi chăng nữa. Cách hành xử của họ với kẻ dưới hay bề trên đều luôn tôn trọng, ôn hoà, lấy đức thu phục lòng người.  Đối với mình, để đánh giá một quyển truyện hay hay không thì ngoài không khí bối cảnh, tình tiết, sự tương tác giữa nam nữ chính ra thì các nhân vật phụ cũng là một khía cạnh quan trọng. Trong truyện có rất nhiều nhân vật phụ đáng nhớ, đó là hoàng đế, ông là người sáng lập ra triều đại mới, xứng danh minh quân, có vô vàn con cháu nhưng lại đau đáu trong lòng về cái chết của người vợ cả và con trai đầu lòng, bởi vậy càng coi trọng tình cảm chân thành, hoạn nạn nâng đỡ; đó là Vương Lăng, một tiểu thư con nhà võ chính trực hào sảng, luôn hết lòng vì chồng và gia đình nhà chồng, sẵn sàng ủng hộ và sát cánh bên chồng kể cả trong việc giành ngôi báu nhưng ghét cay ghét đắng khi chồng qua lại với những kẻ đặt điều, xúi giục chia rẽ tình anh em; đó là Vương phu nhân, người chủ mẫu truyền thống nhưng cách đối xử với tập đoàn con thứ thì quá phi truyền thống; đó là Cố Minh, dù đã biết thân phận thật sự của Trương Kỳ nhưng vẫn yêu nàng bởi nàng là chính nàng chứ không bận tâm danh phận; đó là Trương Kỳ, một cô gái yếu đuối, tưởng chừng như mọi việc đều phải dựa vào Chương Hàm nhưng trong lúc mấu chốt nhất lại dũng cảm đứng ra gánh vác trách nhiệm...  Tựu chung lại thì, đây là một truyện điền văn mô tả cuộc đời bước đường trưởng thành của nữ chính điển hình, tình thân là thứ mình ấn tượng nhất khi đọc xong bộ này, bất kể là tình chị em cùng chung hoạn nạn giữa Chương Hàm với Trương Kỳ, tình cảm gia đình quan tâm lẫn nhau của nhà nữ chính hay tình yêu bền chặt giữa nam nữ chính. Bên cạnh đó mặt quyền mưu, cung đấu, gia đấu cũng rất ấn tượng, thịt thì thôi đi, điền văn vốn nổi tiếng là thể loại ít thịt mà ???? Nhược điểm duy nhất của truyện có lẽ là độ dài, vì truyện dài và giọng văn chính kịch nên cần tập trung cao khi đọc, tốn nhiều nơ ron thần kinh ???? Rate: 4.5/5 Mời các bạn đón đọc Vinh Hoa Phú Quý của tác giả Phủ Thiên.
Kế Phi Thượng Vị Công Lược - Cốt Sinh Mê
Lâm Cẩm Nghi được Trấn Nam vương lựa chọn làm kế thê. Nàng thay đổi linh hồn rồi ngây người một hồi, bởi vị vương phi đã chết kia không ai khác...chính là nàng. Hơn nữa, lại do chính tay Trấn Nam vương giết chết. Ghi chú 1. Gương vỡ lại lành, vừa gặp đã yêu, xem tiếp phía sau. 2. Nữ chủ đời trước vụng về, chậm rãi trưởng thành, chậm rãi "Thượng vị". Nội dung nhãn: Xuyên không thời không, cung đình hầu tước, gương vỡ lại lành Nhân vật chính: Lâm Cẩm Nghi - Tiêu Tiềm┃ phối hợp diễn: nhân vật khác *** Review bởi: Quỳnh Như  Đây là một trong số một chùm những bộ trùng sinh bối cảnh cung đình dạo gần đây, hình như gu edit thể loại này đang là trend nhỉ. Về bộ này, cá nhân mình thấy nó tuy thuộc motif thường thường nhưng có vẻ tác giả cũng cố gắng để tạo nên những nét riêng cho truyện.  Truyện trùng sinh, nhưng không phải loại sống lại trong quá khứ mà là hoán đổi thân xác. Sầm Cẩm kiếp trước là con gái ngự sừ, trên có mẹ kế, dưới có thứ muội. Nàng sống u mê, mù quáng tin người nên dẫn đến bản thân bị độc chết mà vẫn không biết chân tướng. Kiếp này, nàng sống lại trong thân xác tiểu thư Lâm Cẩm Nghi của phủ Trung Dũng hầu, cha là thế tử nhàn tản, mẹ là dì ruột (em gái của mẹ) Sầm Cẩm kiếp trước. Ở Trung Dũng hầu phủ, nàng dần nhận ra mối quan hệ ngoại thích mà kiếp trước mình lạnh nhạt rũ bỏ đáng quý biết bao nhiêu. Nàng cũng được cha kiếp này cưng chiều hết mực, mẹ kiếp này dày công dạy dỗ, những thứ mà đời trước nàng chưa từng một lần hưởng qua.  Và biến cố duy nhất trong cuộc đời mới ngỡ như là hoàn hảo của A Cẩm, chính là Trấn Nam vương, kiêm người chồng đồng giường cộng chẩm của Sầm Cẩm kiếp trước. A Cầm oán hắn, trách hắn năm tháng dần qua thì tình cảm hắn dành cho nàng cũng phai nhạt, trách hắn vấn vương tình cũ, có khi chỉ đợi nàng chết đi để được thú tân nương mới. Kiếp này nàng không muốn có liên hệ gì với con người này nữa. Nàng chỉ muốn lớn lên bên gia đình, sau kiếm một tấm chồng tốt, gả đi. Nhưng quên mất, đời không như là mơ :v  Ngoài cách xào nấu mô típ truyện khá hay ho, tác giả cũng làm mình khá ấn tượng khi để cho nữ chính dần trưởng thành qua sai lầm kiếp trước và sự dạy dỗ kiếp này. Kiếp trước (và cả một khoảng thời gian đầu của kiếp này), đôi lúc thật sự rất ức chế với nữ chính vì cái sự ngu của bà ấy. Chấp mê bất ngộ, nối giáo cho giặc, xem kẻ thù như mẹ ruột để thờ. Và hậu quả đổi lại, nàng mất đi sự quan tâm của chồng và đến cả sinh mệnh của mình. Nhưng càng đọc, càng thấy đây là sự ngu rất hợp lý. Kiếp trước A Cẩm không nhận được sự quan tâm từ cha, người nàng tiếp xúc nhiều nhất chính là mẹ kế Kỷ thị. Nhưng bà ta thực sự là một người rất khôn ngoan, bà ta không huỷ hoại cuộc sống vật chất của A Cẩm, mà thay vào đó làm mọi cách để ngu hoá đứa con kế này. A Cẩm không được học nữ hồng, càng không kể đến việc quản gia. Nàng được nuôi lớn trong lời ngon tiếng ngọt của Kỷ thị, nên luôn cho rằng bà ta là người tốt, vẫn mãi răm rắp nghe lời và thậm chí bảo vệ bà ta đến mãi lúc chết. Cũng may, sau khi sống lại, nhận được sự giáo dục chân chính từ người mẹ mới và có cả sự giúp sức không nhỏ của chồng trước, nàng nhận ra, thay đổi và trở nên trưởng thành hơn. Có lẽ đây là phần mà mình thấy hài lòng nhất truyện, không như đa số các truyện cùng thể loại, nữ chính trùng sinh phát là được phủ hào quang sáng chói, A Cẩm nhà chúng ta thì từ từ chậm rãi học hỏi, biết sai sửa sai để mạnh mẽ hơn.  Nói một chút về nam chính Tiêu Tiềm. Mình rất thích anh này. Có lẽ ấn tượng đầu tiên của mình về nam chính khá tốt, là do chàng gần như nhận ra được người vợ nhiều năm của mình từ cảm giác đầu tiên. Nói đên đây chắc các bạn cũng hiểu tình cảm Tiềm dành cho Cẩm sâu đậm thế nào. Nhưng sâu cỡ nào đi chăng nữa, cũng không thể thắng được bản năng con người. Kiếp trước chàng yêu nàng nhiều, nhưng bởi tính cách, chàng chưa từng nói ra. Chàng bao dung A Cẩm, nhưng bao dung quá cũng sẽ mệt mỏi khi cứ phải đối mặt với sự u mê của vợ. Chàng thấy được mâu thuẫn của hôn nhân, nhưng thờ ơ với nó. Mình thấy được kiếp trước chàng cũng sai. Sai vì quá nuông chiều vợ, sai vì không thẳng thắn với nhau, sai vì đã chọn trốn tránh thay vì đối mặt. Đến kiếp này thì không còn gì để chê nữa, quá thương quá sủng vợ luôn, dù đôi lúc cũng bị vợ cho ăn hành ????  Truyện vẫn còn sạn và nhiều tình tiết chưa hợp lý, nhưng đối với mình ở mức này là quá đủ cho một cuộc tình. Bằng chứng là mình đã đọc bộ này trọn vẹn từ đầu tới cuối, sau combo liên tục drop dở n truyện trước đó. Tuy nhiên nếu đọc nhiều và đã quá quen với motif truyện này có thể sẽ cảm thấy hơi nhàm, vì ngoài những điểm cộng ở trên thì cách khai thác cốt truyện của tác giả chưa đặc sắc lắm. Edit ổn, không quá xuất sắc nhưng không gây khó chịu khi đọc, có pic một số chap. Nếu ai thích đọc thể loại trùng sinh, sủng phi các kiểu thì có thể suy nghĩ đọc thử để giải trí nhé. *** Tiêu Tiềm tỉnh lại rồi, thân thể vẫn suy yếu. Phong Khánh đế để tẩm cung cho hắn ở nửa tháng, đến lúc hắn có thể xuống giường mới cho người đưa hắn về Trấn Nam vương phủ. Tuy rằng Tiêu Tiềm thiếu chút nữa xảy ra đại sự, Lâm Cẩm Nghi lại luôn canh giữ trong cung, Trấn Nam vương phủ được Nhụy Hương quản lý, vẫn gọn gàng ngăn nắp, không xảy ra chuyện gì. Hôm đó Tiêu Tiềm trở lại vương phủ, được Vương Đồng bị thương mới khỏi quỳ trước giường thỉnh tội. Tiêu Tiềm mắng hắn hai câu, thật không so đo với hắn. Vương Đồng cũng hổ thẹn không được, nhất định phải để Tiêu Tiềm trị tội hắn. Tiêu Tiềm ăn đủ hắn cứng đầu quật cường như trâu, cũng không thật sự muốn phạt hắn, lại nhìn về phía Lâm Cẩm Nghi xin giúp đỡ. Lâm Cẩm Nghi ngầm hiểu, lúc này nhân tiện nói: "Vương Đồng đã nhận phạt, vương gia phạt hắn đi." nói xong nàng khẽ cười cười, lại tiếp tục nói: "Vương gia trước mắt thân mình không tốt, sự vụ trong phủ để ta làm chủ. Vương Đồng, ngươi tuổi cũng không nhỏ, bổn vương phi phạt ngươi cùng với Nhụy Hương sớm ngày thành hôn, từ nay về sau nghe lệnh Nhụy Hương, ngươi có phục hay không?" Vương Đồng đỏ mặt lên, than thở: "Vương phi đâu phải phạt thuộc hạ..." "Mặc kệ, chỉ hỏi ngươi có phục hay không?" Nhụy Hương bên cạnh đã sớm đỏ bừng gò má, buông mắt xuống, Vương Đồng nhìn nàng một cái, nhanh chóng một ngụm đáp ứng. Tiêu Tiềm lại nói: "đã đáp ứng rồi, cũng đừng để lỡ, vương phi sớm bắt đầu thay các ngươi trù bị, trong phủ đều có sẵn các thứ, tháng sau các ngươi chọn ngày lành tùy ý thành hôn đi." "Nhanh như vậy, " Nhụy Hương nhỏ giọng nói, "Nô tì còn chưa có... còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng đâu." Nàng vừa lập gia đình sẽ không thể làm nha hoàn cho Lâm Cẩm Nghi, người đắc dụng bên Lâm Cẩm Nghi, trừ Thiên Ti, Thải Ca hai đại nha hoàn hồi môn, cũng chỉ có nàng. Lâm Cẩm Nghi biết nàng lo lắng cái gì, nhân tiện nói: "Ta vào phủ đã lâu, tuy rằng bình thường không ít chỗ cần ngươi hỗ trợ. Nhưng chẳng lẽ ngươi cảm thấy, ta không có ngươi nhúng tay vào thì không đỡ nổi vương phủ này?" Nhụy Hương đương nhiên nói không dám. "Vậy thì tốt rồi, không có gì lo lắng. Dù sao ngươi sau này vẫn ở trong phủ, làm nha hoàn không được, làm nương tử quản sự càng tiện." "Đúng thế" Tiêu Tiềm cũng đệm theo, "Vương phi đã thay các ngươi tìm cách tốt rồi, các ngươi nếu không đáp ứng, chẳng phải là cô phụ ý tốt của vương phi?" Nhụy Hương và Vương Đồng nhìn nhau, không hẹn mà cùng lộ vẻ xấu hổ, cũng cứ như vậy đáp ứng xuống. Sau đó, Tiêu Tiềm ở vương phủ dưỡng thương, Lâm Cẩm Nghi vừa chiếu cố hắn, vừa bắt đầu trù bị hôn sự Vương Đồng cùng Nhụy Hương. Giống như Tiêu Tiềm nói, Lâm Cẩm Nghi sớm đã âm thầm chuẩn bị, các thứ đều có sẵn, nhân thủ trong phủ cũng đủ, chỉe còn cái ngày hoàng đạo và chuẩn bị hỉ phục cho hai người. Lâm Cẩm Nghi lúc trước ở thôn trang, dù sáng dù tối đã khuyên Thải Ca, lúc này vẫn còn chút lo lắng cho nàng, bất quá Thải Ca ngược lại giống như không có chuyện gì, cũng không có nửa điểm không vui. Lâm Cẩm Nghi muốn cùng nàng nói chuyện công bằng một lần. Thải Ca cũng không lảng tránh, thản nhiên nói: "không dối gạt vương phi, lúc trước nô tì quả thật sinh ra một chút tâm tư quá giới hạn, nhưng về sau trong phủ chúng ta trải qua chuyện như vậy, vương thống lĩnh và Nhụy Hương tỷ tỷ lại cùng vương gia lên chiến trường phương bắc, bọn họ đồng sinh cộng tử, nô tì đã chặt đứt ý niệm này." Lâm Cẩm Nghi đương nhiên nói: "Vậy là tốt rồi, ngươi cũng đừng gấp, trong phủ chúng ta nhiều người như vậy, luôn có người càng thích hợp hơn Vương Đồng. Nếu những ngươi này đều chướng mắt, trong kinh thành vaãn còn nữa, ta nhất định chọn được lang quân như ý cho ngươi." Thải Ca vừa cảm động vừa hổ thẹn, lúc trước nàng và Thiên Ti đáp ứng Tô thị chung thân không gả chăm sóc Lâm Cẩm Nghi, chính mình lại đi quá giới hạn bổn phận động tâm với người khác, Lâm Cẩm Nghi không trách tội nàng, còn lo lắng trong lòng nàng không dễ chịu, vài lần khuyên giải nàng, trước mắt còn nhận lời như vậy… Mời các bạn đón đọc Kế Phi Thượng Vị Công Lược của tác giả Cốt Sinh Mê.
Con Gái Là Thế Đó (Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế)
VĂN ÁN   Có cha yêu thương, có mẹ bảo bọc, đệ đệ quần là áo lụa phải phòng trên.   Ba lần bị từ hôn nhưng lòng không hốt hoảng.   Quần áo diễm lệ, kim hoàng lương.    Có tiền có quyền, ai còn ngóng tìm trai?   Đây là câu chuyện của một cô gái xinh đẹp bị từ hôn ba lần cùng một chàng trai ngụy quân tử.   Cốt truyện nhẹ nhàng, văn phong thoải mái.   Bối cảnh: Cung đình hầu tước, oan gia hoan hỉ, ngọt ngào. *** Sẽ như nào nếu gái đẹp bị từ hôn ba lần và chàng quân tử vạn người mê lấy nhau? Ban Họa, cô quận chúa xinh đẹp, cha mẹ yêu thương, em trai hòa thuận, cơ mà đường tình duyên không được như ý. Ba lần hứa hôn, ba lần từ hôn. Cái danh khắc phu của nàng lan rộng khắp kinh thành, người cười chê “bình hoa có gì hay”, kẻ thủ thỉ “ăn chơi sa đọa thế ai mà dám cưới vào”. Sự đời đâu ai ngờ, chàng rể tài tuấn mà mọi nhà ước ao, quân tử trong quân tử được mọi người kính phục lại ngỏ lời cầu hôn với nàng. Trúc thủy mặc thanh cao phối với mẫu đơn diễm tục, xứng sao? Tôi cho là rất xứng. Ban Họa như một đóa mẫu đơn kiều diễm, nàng xinh đẹp, nàng thích cái đẹp, thích cái phù phiếm. Tôi cho rằng điều ấy rất thực, đơn giản vì phụ nữ hay con gái, ai mà chẳng thích đẹp, chẳng thích mình được người khác vây quanh khen ngợi. Nhưng ẩn sau vẻ ngoài ngạo nghễ, cao ngạo ấy, nàng lại là người rất thức thời, rất thiện lương. Nàng biết mình nên làm gì để được đế hậu yêu thích, nàng biết mình không cần quan tâm đến những lời gièm pha để bản thân được vui vẻ làm theo ý thích. Có lẽ, Ban Họa chính là hình tượng nữ hiệp trong tâm trí của tất cả mọi người, mạnh mẽ nhưng không ngang ngược, thoải mái nhưng không tùy tiện. Về Dung Hà, đó là một kẻ vô tình cũng rất hữu tình. Chàng lãnh đạm với tất cả mọi thứ, trừ Ban Họa. Ngược đời làm sao khi một quân tử lại ưa những thứ xinh đẹp phàm tục. Nhưng có hề chi, “Chỉ có nàng, dù thế gian có trở nên u ám thì nàng vẫn diễm lệ như tranh.” Là yêu, thì dù là như thế nào, chàng cũng sẽ yêu hết mình, đến mức ích kỷ “Ta muốn trong lòng nàng chỉ có một mình ta.” Tình yêu của chàng dành cho Ban Họa như dòng suối ấm, nhẹ nhàng nhưng nồng nàn. Dòng suối nhỏ không đủ nhấn chìm ta nhưng chính sự ôn nhu ấy khiến ta lưu luyến không quên. Tác phẩm này, mỗi nhân vật là một hoàn cảnh, một cá tính khác nhau. Như vợ chồng Ban gia, dù là quý tộc nhưng lại có một gia cảnh hiếm trong thời ấy, vợ là nhất, chồng không nạp thiếp. Hay Ban Hằng, một cậu em trai con nít nhưng lại rất thương chị. Đọc truyện mà nhiều khi ghen tị với gia đình Ban Họa lắm. Vì thời phong kiến, nhất là lại trong gia đình đế vương, mấy ai giữ được tấm chân tình mà không thay đổi, “dệt hoa trên gấm” sao bằng “đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi”. Hay như những nhân vật Tạ Khải Lâm, Thạch Phi Tiên, các nhân vật này đều đáng thương hơn là đáng trách. Bọn họ, dù muốn hay không, thì đều là những quân tốt trong bàn cờ quyền lực, nơi kẻ chiến thắng luôn là kẻ mạnh. Tạ Khải Lâm, nếu năm đó, chàng có thể kiên trì với quyết định của mình, không sợ lời gièm pha của người đời, thì đã không có một Dung Hà tài tuấn sánh đôi bên Ban Họa trí dũng. Âu cũng do duyên phận mỏng manh giữa chàng và Ban Họa! Vẫn như bao tác phẩm khác, văn phong của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh vẫn mượt mà và cuốn hút. Có thể bạn không tin nhưng khi đọc bộ này có những phân đoạn tôi đã khóc. Dù giọng văn và tình huống truyện khá hài hước nhưng điều làm tôi thổn thức lại là những mối quan hệ giữa người với người trong chốn vương quyền, bạc bẽo đến rợn người. Số phận của người dân khi đất nước loạn lạc, “một tướng công thành vạn cốt khô”*, như những con kiến mặc cho kẻ đứng trên cao chà đạp. Nếu bạn đang tìm một tác phẩm ngọt ngào nhưng vẫn ý nghĩa thì tin tôi đi, bộ truyện này không làm bạn thất vọng đâu! Một tác phẩm đáng cho ta bỏ thời gian ra đọc và suy nghĩ! *** Ban Họa là cô gái nổi tiếng nhất cũng như tai tiếng nhất kinh thành. Ban Họa xinh đẹp, gia đình hạnh phúc, được đế hậu yêu mến. Chỉ có con đường tình duyên là trắc trở, 3 lần bị từ hôn, 1 người thì chết trẻ, một người theo gái phong lưu mà từ hôn với nàng. Ban Họa bị cả kinh thành chê cười, mang tiếng khắc phu. Ban Họa là một nữ chính rất đặc biệt. Ban Họa biết mình đẹp, nàng thích cái đẹp, thích những thứ nổi bật, phù phiếm, việc nàng thích làm là ăn món ngon nhất, mặc phải đẹp đẽ hoa lệ, mỗi lần bước chân ra khỏi cửa đều khoe khoang quần áo đồ trang sức của mình. Em trai Ban Họa còn bảo rằng chẳng ai giống nàng, toàn mang quần áo diễm lệ diêm dúa. Ban Họa đáp lại rằng: "Tỷ ăn mặc xinh đẹp thì làm sao, vì tỷ đẹp mà." Ban Họa thẳng tính, có gì nói nấy, yêu ghét rõ ràng, có oán trả oán, có ân thì sẽ không bao giờ quên. Ban Họa chưa bao giờ nói vòng vo, chỉ cần có người nói xa nói gần giễu cợt nàng, ngay lập tức nàng sẽ không lưu tình đáp trả lại, hơn nữa còn đâm vào nỗi đau nhất của họ, cũng chẳng thèm đến chuyện phải tỏ vẻ thanh tao hay quý tộc.  Ban Họa như vậy, cả kinh thành đều bảo Ban Họa là bình hoa, không có não, ít ai biết rằng bên trong Ban Họa là một trái tim đầy tình thương. Nàng trọng tình trọng nghĩa, yêu quý người nhà, bảo vệ kẻ yếu. Một Ban Họa sẵn sàng coi thường uy quyền để đòi lại công đạo cho người nhà, một Ban Họa sẵn lòng đưa túi sưởi cho một tiểu thái giám nhỏ nhoi, một Ban Họa giúp đỡ đôi mẹ con tha hương tìm chỗ chữa bệnh... Ban Họa như vậy, ai ghét thì ghét, chứ tui thì tui thích dữ lắm.  Về nam chính Dung Hà, Dung Hà được mệnh danh là nam tử tuấn tú nhất kinh thành, được giới nhân sĩ ngưỡng mộ là quân tử chính trực. Nhưng chính Dung Hà từng bảo: "Tôi không phải quân tử, tôi cũng có dã tâm của mình." Cả cuộc đời Dung Hà mưu tính khắp nơi, tính kế từng bước, tất cả mọi người đều phân làm 2 loại: hữu dụng và vô dụng. Chỉ riêng Ban Họa và người nhà của nàng là ngoại lệ. Dung Hà cũng không ngờ rằng, cô nương tai tiếng nhất kinh thành này sẽ có một ngày trở thành người thân duy nhất, cũng là điểm yếu chí mạng của mình. "Họa Họa, em đừng gạt tôi, người được tôi lưu tâm đến trong kiếp này rất ít, còn người trong tim tôi lại chỉ có mình em, nếu em gạt tôi, chẳng khác nào trái tim tôi bị mất."  Dung Hà cũng không biết vì sao mình yêu Họa Họa đến vậy, có lẽ từ lần chàng thấy nàng oai nghi cưỡi ngựa, cầm roi quất vào Thám Hoa đã từng phụ bạc nàng, hay từ lần đầu tiên gặp nàng, nàng nở nụ cười, đôi mắt cong cong, hay từ lần nàng mặt mũi lấm lem, cùng với đệ đệ chơi trò cất giấu kho báu sau núi... Khi phụ tá thân cận phản đối Ban Họa, cho rằng nàng không phù hợp, chàng nói:" Phúc Nhạc quận chúa là người tôi cầu mong, mặc dù không thích hợp, cũng là tôi không thích hợp với cô ấy, không liên quan gì đến cô ấy." Yêu đến nỗi :"Chỉ cần có nàng, toàn bộ thế gian đều trở nên u ám, chỉ có nàng diễm lệ như bức tranh." Yêu đến nỗi, tự tay thắt lưng cho nàng, vẽ mi cho nàng, khom lưng nâng tà váy cho nàng. Yêu đến nỗi, Ban Họa là tay, là chân, là mạng sống của Dung Hà.  Vài trích đoạn nhỏ: Ban Họa hậm hực nói: "Nếu tôi là heo thì huynh là cái gì?" "Tôi sẽ là một con heo trung thành luôn bám theo em." --- Dung Hà nắm bàn tay nàng lại, giọng nói hơi khàn khàn:" Họa Họa, tôi là một thằng đàn ông." Ban Hoa: Là đàn ông thì có gì tài giỏi? Tôi cũng là một cô gái đấy. Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của nàng, cuối cùng Dung Hà cũng không thể nhịn được nữa, cúi đầu nhẹ hôn lên môi nàng, sau đó vội vã lui về phía sau một bước, xoay người bước một mạch ra ngoài. --- Dung Hà xòe nhẹ bàn tay ra, nhẹ nhàng che trước mắt của nàng, thanh âm trầm trầm, "Ánh mắt của Họa Họa thật đẹp." "Nói mắt tôi đẹp liền che mắt tôi đi." Ban Họa nắm cổ tay của hắn, lôi tay kéo hắn lại gần nói, "Huynh đang ganh tỵ vì mắt tôi đẹp hơn huynh ư?" Dung Hà bật cười:" Mắt Họa Họa quá đẹp, tôi không nỡ để người khác nhìn thấy." ---  Ngoài tình cảm nam nữ chính ra, Con gái là thế đó cũng nổi bật không kém tình cảm gia đình của Họa Họa. Thật sự ấy, cái gia đình này đáng yêu quá thế. Một gia đình ngay cả hiện đại còn đáng ngưỡng mộ, nói chi đến cổ đại. Một gia đình yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Châm ngôn người Ban gia là kiểu: Không biết đúng hay sai, chỉ cần đụng đến người nhà của tôi, là có chuyện liền. Ban gia yêu thương con gái có tiếng khắp cả kinh thành. Khi Ban Họa bị con trai nhà Trung Bình Bá từ hôn để bỏ trốn cùng người khác, thì Ban gia kéo cả nhà đến làm loạn, đập tanh bành phủ Trung Bình Bá, ngay cả cái cổng chính cũng bị phá nát. Khi Ban Họa thành hôn, người ta nói con gái gả đi như bát nước hắt đi, chẳng đáng để coi trọng, còn Ban gia thì lôi hết tất tần tật gia sản, làm đồ cưới cho con gái, ngày con gái đại hôn, Ban Hoài, Ban Hằng, một cha, một em trai, hai đấng nam chi, vậy mà đứng khóc huhu vì con gái gả đi.  Đọc Con gái là thế đó, còn thương xót cho những số phận coi người trong thời phong kiến. Là một Thạch Tấn mang trên vai cả một gia tộc, nên đành chôn sâu tình cảm của mình đối với một người con gái. Là những số phận nữ nhi sinh ra là để hi sinh cho gia tộc. Là những con người thấp cổ bé họng phải làm quân cờ cho những kẻ lộng quyền ...  Văn phong của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh nhẹ nhàng, tưng tửng, phần đầu truyện đọc buồn cười, cười sái hàm :v phần sau truyện thì sâu sắc hơn. Một cuốn truyện hay là một cuốn truyện làm người đọc vui với nó, buồn với nó, suy nghĩ về nó. Con gái là thế đó là một truyện như vậy. Đọc xong bộ này, thiệt sự là mình cũng suy nghĩ nhiều lắm, cũng muốn viết ra nhiều thứ, mà văn có hạn, viết chẳng được bao nhiêu ???? Về bản edit, cá nhân mình, mình thật sự rất thích bản edit của nhà kaffesua, cách xưng hô, cách dùng từ đều được edit theo hướng hiện đại hóa, nên rất lạ, cũng không nhàm chán quy tắc theo cổ đại, đọc rất vui, edit cũng rất mượt. *** Hoàng cung ở thời khắc nào đó thì rất lớn, nhưng cũng có thời khắc lại trở nên chật hẹp. Buổi chiều Ban Họa vì uống quá nhiều nước trà, cho nên nàng phải đi ra phía sau điện để giải quyết vấn đề cá nhân. Mới đi được một đoạn thì tình cờ gặp được Dung Hà. Nàng thuận miệng nói, “Dung Bá Gia, ngài cũng ra ngoài tiểu tiện à?”   Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, Ban Họa liền nhận ra đầu óc mình bị úng nước rồi, tự nhiên hỏi một câu khiến cả hai đều bối rối.   “Đúng vậy, thật trùng hợp.” Dung Hà khẽ cười, tựa như Ban Họa vừa mới nói “hôm nay trời đẹp thật” vậy, “Bên kia đang biểu diễn tạp kỹ, quận chúa không có hứng thú sao?”   “Trong nhà có nuôi mấy người chuyên làm tạp kỹ, thấy nhiều rồi nên cũng không còn hứng thú nữa.” Ban Họa thấy Dung Hà vẫn tỏ ra tự nhiên cho nên cảm giác lúng túng vừa nãy cũng nhanh chóng biến mất, “Vốn dĩ cũng muốn tham gia, nhưng không ngờ bầu không khí hôm nay lại rơi vào tình huống ngượng ngập đến mức thế này.”   Kể từ giây phút Vương tử nước phụ thuộc kia lên tiếng cầu hôn, bầu không khí bên phía nữ quyến đều căng thẳng thiếu tự nhiên, nhất là Thạch Phi Tiên, gương mặt nàng ta lạnh đến mức như trời đổ tuyết. Mặc dù Ban Họa không thích Thạch Phi Tiên, thế nhưng vị vương tử kia quả thực không xứng với giai nhân này, cũng khó trách sắc mặt của người Thạch gia lại khó coi như thế.
Tiểu Thần - Tâm An
Truyền thuyết kể rằng, thuở xưa có một chàng tiều phu nghèo tên gọi Phong Du. Một hôm, trong lúc lang thang nơi rừng rậm chàng vô tình cứu được một con thú lạ mắc bẫy. Đêm hôm ấy, giữa lúc họ Phong đang say giấc bỗng mơ hồ nhìn thấy một vị thần tiên áo trắng. Ông ta cảm tạ chàng đã cứu sống cả vương quốc Tây Lạc rồi trao cho một tấm thẻ đỏ và một quả cầu trong suốt, dặn dò hễ có mong ước gì chỉ cần viết vào thẻ đỏ, đặt dưới quả cầu, nhất định sẽ được như ý. “Lời hứa này đáng giá thiên thu, ngày nào họ Phong không cần nữa vật kia sẽ tự về chốn cũ. Vật còn, hẹn ước còn, mong ước của Người là mệnh lệnh của chúng tôi…” Nhà họ Phong từ đó đời đời kiếp kiếp luôn được vinh hoa phú quý, hạnh phúc dài lâu. Họ gọi những quý nhân phò trợ cho mình là các Tiểu Thần. Tiểu Thần có ba quy tắc lớn: Một: không làm hại chủ nhân Hai: giữ bí mật thân phận Ba: lúc cần rời khỏi, nhất định phải rời khỏi. … Một câu chuyện hoang đường, là thật hay hư? Chuyện này, chỉ có người họ Phong mới biết! Vậy nhà họ Phong kia đang ở đâu? Không ai biết... *** Tự bạch về tác giả      Tâm An (Huỳnh Phúc): tốt nghiệp Đại học Kinh Tế Tp HCM năm 2009, khoa Tài Chính Doanh Nghiệp. Đây là chuyên ngành bản thân quyết định lựa chọn, cho nên bạn có thể gọi nôm na tôi vốn là “dân tài chính.”      Đã gọi là dân tài chính đương nhiên sẽ yêu thích các con số, bảng cân đối kế toán, báo cáo kết quả kinh doanh, báo cáo lưu chuyển tiền tệ..v..v..toàn là những thứ mọi người thường chê khô khan như ngói.      Dù vậy, các con số sẽ bật mí cho bạn bí mật của một công ty. Những lời hoa mỹ có thể lừa dối nhưng các con số sẽ không nói dối. Giữa các con số tồn tại một quy luật hợp lý, có nhiều mối dây liên quan, vì vậy nếu người nào đó cố tình “biến hóa con số” họ sẽ luôn luôn để lại dấu vết.      Nhưng có ai nói một khi đã yêu con số thì sẽ không được yêu thích ngôn từ, say mê văn chương?      Joe Vitale đã viết: “Ngôn từ có sức mạnh. Ngôn từ trong một câu nói hay thậm chí có đủ quyền năng để thay đổi cả thế giới.” Thay đổi cả thế giới là một điều lớn lao, cho nên…bạn biết không, tôi thật sự chưa từng nghĩ đến điều này khi đặt bút viết. Khi những câu chuyện bắt đầu xuất hiện, khi tâm trí tôi “nghe và nhìn” thấy các nhân vật của mình đang nói chuyện, đang hành động, tôi bị thôi thúc phải ghi chép lại mọi thứ cho dù đơn giản chỉ để chính mình đọc lại và thấy vui vẻ.      Con đường viết lách thật sự bắt đầu khi một người bạn cho tôi một sự ủng hộ, giúp tôi có sự tham lam để viết đầy đủ câu chuyện từ đầu đến cuối thay vì chỉ ghi lại nó dưới những đoạn ngắn rời rạc. Tôi tham lam được đưa câu chuyện của mình đến với bạn, mong muốn những thứ chỉ xuất hiện trong đầu tôi trở nên hiện hữu với bạn. Tôi thật sự muốn biết bạn có cảm nghĩ gì, suy nghĩ gì, đánh giá như thế nào về những con người hiện ra bên dưới ngòi bút của tôi, bạn có yêu hoặc ghét họ như tôi không?      Con người đôi khi có nhiều mâu thuẫn, tôi rất thích đưa nhân vật của tôi bước ra ánh sáng với bạn, nhưng bản thân tôi lại thích ở trong bóng tối nhiều hơn. Có lẽ bởi vì biệt danh yêu thích của tôi là mèo bánh bao, mà bạn biết mèo rồi đấy, lúc nào cần thiết mới ráng chui ra khỏi cái góc nhỏ êm ái của mình bằng không thì biến mất tăm mất tích. Nhưng bạn yên tâm, vì bạn đã dành thời gian quý báu của mình để đọc câu chuyện của tôi giữa vô vàn những câu chuyện hấp dẫn khác, tức là chúng ta có duyên với nhau nhiều lắm nên khi bạn gọi tôi sẽ cố gắng dẹp bỏ cái góc của mình và bước ra ngoài! Và nếu thỉnh thoảng tôi có chậm chân một chút thì đừng giận nhé!   Tiểu Thần ra đời.      Cô ấy là người mà tôi yêu thích và muốn tồn tại, luôn luôn mong đợi nhưng vẫn chưa thể tìm thấy trong những câu chuyện hoặc những bộ phim mà tôi được xem. Một cô gái không quá xinh đẹp, chỉ vừa thoáng nhìn có thể khiến bạn dễ dàng lướt qua nhưng sự đặc biệt trong tâm hồn lại níu chân bạn ở lại.      Cô ấy hiểu biết nhiều thứ, sự hiểu biết ấy không tự nhiên có mà qua học hỏi và rèn luyện. Cô ấy là sự giao hòa giữa các tính cách, ở giữa lằn ranh mỏng manh giữa chúng. Cô ấy thấu hiểu bí mật ẩn giấu giữa những điều giản dị, vượt qua cách nhìn thông thường của lý trí, những cách hành xử theo lối mòn nhàm chán.      Cô ấy mang đến sự bình an nhưng vẫn có lúc vui vẻ tinh nghịch. Nếu cần, đôi khi cô ấy sẵn sàng cho bạn chén thuốc đắng nghét để bạn hết bệnh mà không mảy may động lòng, để rồi khi bạn uống xong lại khẽ chìa tay vỗ nhẹ vai bạn an ủi.      Nhưng cô ấy vẫn có nỗi sợ hãi, có sự cố chấp nhất định trong lòng. Sự không hoàn hảo chính là một điều hoàn hảo, bởi vì nó cho cô ấy có thêm cơ hội tiến bước, cơ hội gần gũi với tôi và bạn nhiều hơn.      Tôi nghĩ về cô ấy rất nhiều và như người ta đã nói: mọi điều mà bạn tập trung vào rồi sẽ phát triển. Cho nên mọi việc đã đến một cách tự nhiên, câu chuyện về người con gái ấy càng lúc càng rõ nét và đầy đủ hơn, tôi “nghe” và “thấy” cô ấy trong tâm trí mình nhiều hơn. Khi tôi quyết định can đảm viết lách, tôi muốn bạn gặp cô ấy trước tiên. Giấc mơ trên con đường văn chương trước mắt? Ngọt ngào, cay đắng, chua xót, hạnh phúc, sợ hãi, lo âu, hồi hộp … mong bạn có thể thích thú nếm trải bao nhiêu mùi vị qua từng câu chuyện mà tôi chia sẻ. Hy vọng bạn đọc qua một lần lại muốn đọc thêm một lần, dù lúc buồn chán hay đang vui vẻ đến khi gấp sách đều có dư vị “ấm áp”, qua những câu chuyện cảm thấy an ủi hoặc nhận ra một ý nghĩa nào đó khiến bạn hài lòng. Mong bạn cảm thấy thời gian bỏ ra đọc sách là đáng giá, chỉ đơn giản vậy thôi! Tại sao là tiểu thuyết huyền huyễn? Câu hỏi này thật khó! Bạn biết không: những yếu tố căn bản của câu chuyện như con người, tình huống, bối cảnh… không được bắt đầu bằng việc lựa chọn thể loại mà đến một cách tự nhiên, sau khi nền tảng ban đầu đột ngột xuất hiện tiếp theo các chi tiết sẽ dần dần được mở ra.  Cho nên chính xác tôi cũng không rõ tại sao, thậm chí viết xong vẫn còn mơ hồ. Vì vậy hai chữ tiểu thuyết xin nhận nhưng là “huyền huyễn” thật sự hay không đành nhờ các bạn đánh giá! Tuy tôi không thể trả lời câu này một cách rõ ràng nhưng có một điều chắc chắn:  việc yêu thích các chi tiết kỳ diệu, huyền ảo là do ảnh hưởng lúc nhỏ đã đọc quá nhiều những câu chuyện cổ và đến bây giờ vẫn luôn mê mẩn các bộ phim hoạt hình: Tangle,  Epic, Thần rừng Lorax....yêu thích đến mức có thể hớn hở ngồi xem và cười ngốc nghếch (cho nên chỉ xem một mình thôi!).     *** Tác giả Tâm An là một cô gái yêu thích thể loại truyện ngôn tình. Tác phẩm Tiều thần ra đời từ niềm yêu thích ngôn tình là một phần – phần khác từ chính bản năng của một cô gái trẻ muốn thỏa sức vẫy vùng với thể loại truyện quen thuộc nhưng được viết với tâm thái mới, đem đến cái nhìn mới mẻ cho Ngôn tình qua giọng kể của chính mình. Câu chuyện trong Tiều thần được tác giả xây dựng từ những cốt truyện cổ tích, thần tiên trong văn học Việt. Bằng tài năng ngôn ngữ của mình, Tâm An biến hóa nó như những thước phim huyền ảo với sự tham gia của những nhân vật đáng yêu như Phong Du, Tiểu Nghi… Phong Du là một chàng tiều phu nghèo khó, trong lúc lang thang nơi rừng sâu, chàng trai vô tình cứu được một con thú lạ mắc bẫy. Đêm hôm ấy, giữa lúc họ Phong đang say giấc bỗng mơ hồ nhìn thấy một vị thần tiên áo trắng. Ông ta cảm tạ chàng đã cứu sống cả vương quốc Tây Lạc rồi trao cho một tấm thẻ đỏ và một quả cầu trong suốt, dặn dò hễ có mong ước gì chỉ cần viết vào thẻ đỏ, đặt dưới quả cầu, nhất định sẽ được như ý. Phong gia có ơn với vương quốc thần tiên Tây Lạc, nên được thần tiên bảo hộ. Đời này Phong gia được một tiểu thần hạ giới xuống dưới lốt y sĩ Tiểu Nghi giúp đỡ. Nàng với vai trò là thầy thuốc của gia tộc họ Phong, nhiều phen giúp đỡ bảy anh em Phong gia qua khỏi các hiểm nguy.  Trải qua nhiều gian truân vất vả, Phong Ngạo – người anh thứ hai trong Phong gia – lại đem lòng yêu Tiểu Nghi, tìm mọi cách có được tình yêu của nàng và khiến cho nàng không thể trở lại Tây Lạc. Rốt cục chàng cũng thành công, Tiểu Nghi tự nguyện từ bỏ ngọc của mình – thứ để nàng có thể trở về, để ở lại với Phong gia. Một câu chuyện hoang đường liệu có thật không? Chuyện này, chỉ có người họ Phong mới biết. Vậy nhà họ Phong kia đang ở đâu? Tiểu thần sẽ dẫn dắt các bạn đến với những tình tiết ly kỳ, hấp dẫn qua lời kể của tác giả trẻ người Việt. Cuốn sách hứa hẹn sẽ mang đến cho độc giả những giây phút thư giãn thoải mái và những mới mẻ trong từng lời dẫn truyện. Mời các bạn đón đọc Tiểu Thần của tác giả Tâm An.