Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hồ Ly Biết Yêu

Diệp Lạc Vô Tâm là nữ tác giả tiểu thuyết văn học Trung Quốc hiếm hoi có số lượng sách lớn phát hành tại Việt Nam. Toàn bộ sách của chị đều được mua bản quyền xuất bản, trong đó có những cuốn đã vô cùng được độc giả trẻ yêu thích như Yêu là thế, Mãi mãi là bao xa, Nụ hôn của Sói... Đáp lại tình cảm của độc giả Việt, nữ tác giả của những câu chuyện tình đã có chuyến thăm Việt Nam và giao lưu với bạn đọc yêu quý mình tại Hà Nội và TP.HCM vào năm 2015. Tác giả Diệp Lạc Vô Tâm trong buổi giao lưu với bạn đọc Việt Nam năm 2015. Không những thế, tác phẩm của chị còn xuất bản tại Việt Nam trước cả khi sách gốc phiên bản tiếng Trung được phát hành, điển hình như Động phòng hoa chúc cách vách. Hiện, nữ nhà văn đã xuất bản 13 cuốn sách tại Việt Nam và cuốn sách thứ 14 cũng chuẩn bị ra mắt độc giả trong Hội sách TP.HCM vào tháng 3 tới đây. Đó là tác phẩm mới nhất Hồ ly biết yêu. Cuốn sách là câu chuyện tình đầy sóng gió của một vị thần tiên trên Thiên đình với một nàng hồ ly nhỏ đã tu thành tinh. Một người trên trời, một người dưới đất, người này là thần tiên, người kia lại là yêu ma, hai nhân vật trong cả thiên mệnh bao la, đáng lẽ sẽ chẳng thể nào gặp nhau, ấy vậy mà lại yêu nhau. Sự gặp gỡ của họ cũng chỉ là tình cờ, khi nàng tiểu yêu không muốn hại người lại bị ép đến đường cùng phải xuống tìm người phàm mà hút linh khí, đúng lúc ấy gặp một chàng thư sinh giả bộ yếu đuối ngây ngô, ai biết được đó lại là một vị thần tiên thoát tục hóa thành. Đặt nhân vật của mình vào những mâu thuẫn ngay từ xuất phát điểm của câu chuyện, Diệp Lạc Vô Tâm dễ dàng lôi kéo được sự chú ý của bạn đọc. Có lẽ tình yêu càng tồn tại nhiều mâu thuẫn sẽ càng được chứng minh nhiều hơn, mà những tình yêu sâu đậm lại càng khiến người ta ao ước và ngưỡng mộ chăng? Hồ ly biết yêu là tác phẩm mới nhất của Diệp Lạc Vô Tâm và được phát hành ở Việt Nam trước khi ra mắt tại Trung Quốc. Mùa thu năm trước, Diệp Lạc Vô Tâm bất ngờ trở lại với độc giả Việt cùng tác phẩm Yêu là thế sau liền 2 năm không ra tác phẩm mới. Đặc biệt, đây được coi là cuốn "hồi ký tình yêu 10 năm hạnh phúc" của chính nữ tác giả với những mẩu chuyện nhỏ về tình yêu của Diệp Lạc Vô Tâm từ năm 18 tuổi cho đến tận khi 28 tuổi. Trong suốt những tháng ngày thanh xuân của cô gái có biệt danh "Tâm Tâm Mơ Hồ", đã có sự tồn tại của một chàng trai đặc biệt. Người đó đầu tiên là bạn cùng lớp, sau này đã trở thành "bạn cùng nhà" và nay chính là chồng của cô. Tác phẩm được phát hành tại Việt Nam với khoảng 10.000 bản từ tháng 10/2017 nhưng đến tháng 2 này đã được tải bản. Cũng trong tháng 3 này, cuốn sách lần đầu được ra mắt tại Trung Quốc trong một phiên bản được thiết kế đẹp mắt. Yêu là thế giống như cuốn hồi ký 10 năm hạnh phúc của chính Diệp Lạc Vô Tâm. Ngoài ra, 3 tác phẩm nổi bật của Diệp Lạc Vô Tâm cũng đã ký hợp đồng chuyển thể điện ảnh. Đầu tiên sẽ là Sự cám dỗ cuối cùng - câu chuyện hiếm hoi viết về thế giới showbiz và quyền lực trong số 13 tác phẩm của nữ tác giả họ Diệp. Cặp đôi nhân vật chính của cuốn sách là Giản Nhu và Trịnh Vĩ yêu nhau từ khi còn rất trẻ nhưng quyền lực và gia thế đã chia rẽ mối tình đẹp ấy suốt 5 năm trời cho đến khi họ gặp lại một lần nữa... Ứng cử viên cho vai nam chính mạnh mẽ nhưng có phần gia trưởng này chính là 2 soái ca Chung Hán Lương và Lâm Canh Tân. Phim dự kiến được bấm máy vào tháng 4 tới đây. Ngoài ra, Mãi mãi là bao xa - cuốn sách nổi tiếng nhất của Diệp Lạc Vô Tâm dự tính được bấm máy muộn nhất là mùa Xuân năm sau. Tương tự, câu chuyện về chàng quân nhân Diệp Chính Thần của Động phòng hoa chúc cách vách cũng chưa có thông tin chính thức về diễn viên cũng như lịch quay. *** Gặp gỡ, chính là duyên phận… Biệt ly, chính là số mệnh… Trên đời, có những thứ ngay từ lúc sinh ra đã chịu sự sắp đặt ấy, không có cách nào thoát khỏi. Giống như nàng, tiểu hồ ly Mộ Vân. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, số kiếp của mình có một ngày lại có thể khiến cho cả tam giới là tiên giới, ma giới và phàm trần đảo điên đến mức ấy. Nàng chỉ là một con tiểu hồ ly đáng thương, ngay cả mẹ cũng bị thợ săn giết chết. Nàng không có nơi nương tựa, chỉ có thể đi theo một “chị em tốt” là Tiểu Mai, cùng tu luyện để giữ gìn mạng sống. Cuối cùng cũng vượt qua được 300 năm… Giống như Tiểu Mai vẫn hay mắng nàng vậy, nàng vốn là một tiểu hồ ly, đã mang tiếng là yêu tinh chuyên dụ dỗ đàn ông thì phải làm cho đàng hoàng một chút, nếu không thì thật là phí hoài nhan sắc. Thế nên, sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Tiểu Vân cũng bắt đầu học theo Tiểu Mai, tìm đến những nơi hoang vu hẻo lánh, chờ con mồi. Chờ mãi chờ mãi, đến khi nàng đã sắp bỏ cuộc thì cuối cùng cũng có một nam nhân xuất hiện. Đáng tiếc thay, Tiểu Vân lần đầu xuất trận lại gặp phải đối thủ quá khó nhằn, nói giông nói dài cả buổi, đủ các loại chuyện buồn nôn như õng ẹo, giả vờ đáng thương nàng cũng làm rồi, vậy mà nam nhân kia mặt không hề biến sắc, tâm không chút dao động. Đã vậy còn chỉ ngược lại nàng cách quyến rũ đàn ông như thế nào mới hiệu quả. Tiểu Vân mờ mờ mịt mịt nghiêm túc tiếp thu. Lại còn rất nghĩa khí tuyên bố, sẽ tha cho hắn. Nàng không hề biết rằng, dáng vẻ ngây ngô đáng yêu của mình đã khiến nam nhân kia một khắc in sâu. Những ngày tiếp theo đó, Tiểu Vân rất chăm chỉ tìm kiếm con mồi, cũng rất ngoan ngoãn làm theo lời nam nhân kia đã chỉ dẫn, nhưng không hiểu tại sao người để “ăn” thì không gặp được, người đã hứa không “ăn” thì cứ gặp mãi. Cuối cùng, Tiểu Vân đành đầu hàng số phận, không tìm nữa, dứt khoát làm bạn với nam nhân kia. Như thế có khi còn vui hơn. Lúc này, nàng mới biết, chàng ấy tên Hiên. Là một chàng trai vô cùng khôi ngô tuấn tú, cả người luôn toát ra một khí chất không gì có thể lấn át được. Có lẽ cũng chính vì cảm giác an toàn như vậy, mà Tiểu Vân không ngại ngùng kể hết với chàng cuộc đời của mình. Bắt đầu từ nỗi sợ hãi đối với thợ săn, cho đến quá trình tu luyện 300 năm mà vẫn chưa từng sát hại một linh hồn nào. Đến cuối cùng chính là, hôn sự với Ma Vương của Ma Vực. Hiên chỉ yên lặng lắng nghe, không nói gì, cũng không hề tỏ ra đồng cảm hay thương hại cho nàng. Chàng chỉ lặng lẽ, bầu bạn với nàng, thỏa mãn những mong ước trẻ con của nàng, một cách thầm lặng. Cứ như vậy, họ cùng trải qua những ngày vui vẻ, cho đến khi…. không còn vui được nữa. Ma Vương không đủ kiên nhẫn để chờ đợi, lệnh cho hai cận thần thân tín của mình là Tả hộ pháp Dạ Mị và Hữu hộ pháp Minh Hồn đến bắt nàng về. Lúc còn tự do, Tiểu Vân chỉ cảm thấy đây vốn là số mệnh của mình, chẳng qua chỉ là muốn nó đến muộn một chút. Làm Bát phu nhân của Ma Vương, có thể sung sướng được bao lâu chứ? Nàng chưa từng nghĩ đến, trước kia không có lý do để từ chối thì nàng vốn đã không bằng lòng, bây giờ ý nghĩ cự tuyệt còn lớn hơn gấp bội. Nàng chưa từng nghĩ đến, nàng như vậy lại thường nghĩ đến Hiên, muốn nói chuyện cùng chàng, muốn chơi cùng chàng. Nàng chưa từng nghĩ đến, nàng… hình như đã yêu Hiên mất rồi. Nhưng vậy thì sao chứ? Chưa nói đến, nàng chỉ là một tiểu hồ ly nhỏ bé, so với sức mạnh của Ma Vương thì không có cách nào chống đỡ. Còn Hiên kia? Chàng đối với nàng, dường như không có chút tình cảm nào cả. Chỉ hờ hững và lạnh nhạt đứng đó nhìn nàng, từng bước đi vào ma vực. Tiểu Vân cũng từng trách Hiên, cũng từng từ bỏ hy vọng, nhưng khi nàng vô tình bị cuốn vào ân oán ngàn đời giữa thiên giới và ma giới, nàng mới dần phát hiện ra sự thật về Hiên. Không phải chàng lạnh nhạt, không phải chàng dửng dưng, mà bởi vì chàng, vận mệnh của bản thân còn không được nắm giữ, làm sao có thể cùng với Tiểu Vân nàng bên nhau? Bởi vì Hiên, vốn là Ngọc Thanh Chân Vương, là người con duy nhất của Ngọc Đế và Vương Mẫu, mang trong mình trách nhiệm của tam giới. Chàng chính là vầng thái dương, chiếu sáng vạn vật, mang lại sự ấm áp cho toàn thể chúng sinh. Cũng bởi vì thân phận của chàng như vậy, sống trên thiên giới nghìn năm, đã quen nhìn mọi vật mọi việc một cách hờ hững, chàng đã không nhận ra, tiểu hồ ly thuần khiết đáng yêu đó từ lúc nào đã chiếm trọn trái tim mình, không cách nào thoát khỏi được nữa. Đã rất nhiều lần, chàng nói với Tiểu Vân, họ vốn không thể nào ở bên nhau. Đã rất nhiều lần, chàng tìm mọi cách để Tiểu Vân từ bỏ hy vọng. Nhưng mỗi lần nàng ấy gặp nguy hiểm, mỗi lần nàng ấy lẻ loi và đơn độc, chàng lại không có cách gì bỏ mặc. Tiên giới, ma giới có thể nắm giữ tất cả vận mệnh trong trời đất, thứ duy nhất không thể nắm giữ, chính là tình yêu. Không ai có thể hiểu được, hồ ly nhỏ bé, dù biết rằng có thể bị thiêu rụi cũng dùng hết tất cả sức lực ôm lấy mặt trời. Không ai có thể hiểu được, mặt trời chói sáng trên cao kia, dù biết rằng có thể mất đi tất cả, phải sống trong sự u ám ngàn đời, cũng muốn ở bên cạnh tiểu hồ ly. Tình yêu của Hiên và Tiểu Vân, giống như một quả cầu gai, càng ôm càng đau, càng siết chặt càng rỉ máu. Nhưng họ vẫn bất chấp tất cả, cho dù thịt nát xương tan, hồn xiêu phách tán, cũng muốn chết bên nhau. “Tiểu Vân, khi nàng cảm thấy mình không có gì cả, nàng nhất định phải nhớ, ánh mặt trời là thuộc về nàng, vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình nàng mà thôi.” Một tình yêu như vậy, liệu có thể cảm động được trời đất không? Cho dù Hiên từ bỏ thiên giới, chỉ bằng lòng sống cuộc sống vô dục vô cầu với nàng, thì Ma vương cũng đâu chịu buông tha. Thực ra, trong mắt của Tiểu Vân, Ma Vương cũng không phải là người xấu, bởi vì y chưa bao giờ hại nàng, còn cam tâm chờ đợi ngày nàng hoàn toàn tình nguyện ở bên y. Chỉ có điều, không yêu chính là không yêu. Dù cho y thâm tình đến mấy, y tốt với nàng đến mấy, nàng cũng không thể trao trái tim mình cho y được. Chỉ có thể trách trời cao, đã để Hiên của nàng xuất hiện. Nàng cũng không biết vì sao lại yêu Hiên đến như vậy, nàng chỉ biết rằng, đã có lúc: “Trên con đường dài xa lạ, một mình ta ngốc nghếch đứng đó, giống như ta đang mờ mịt sống trong vận mệnh không có chút ý nghĩa nào của mình. Khoảnh khắc đó, chàng đã cầm lấy tay ta và nói: “Đi thôi!”” Chỉ có hai chữ này, đã cho Tiểu Vân nàng một sức mạnh kiên cường, một lòng can đảm vượt trên tất cả, dũng cảm yêu con người duy nhất trên thế gian này, người mà nàng không nên yêu. Đã rất nhiều lần, vì sự an nguy của nàng, vì mạng sống của nàng, Hiên đã dối lòng mình, hết lần này đến lần khác đẩy nàng ra xa. Nhưng cuối cùng, nàng giống như một cách chim không biết mỏi, đẩy đi càng xa, quay về càng nhanh. Hiên đã hết cách, chỉ đành ôm nàng vào lòng, dùng mọi cách có thể, bảo vệ nàng khỏi sự trừng phạt của cả hai giới. Luật trời đã định, làm trái thì phải gánh chịu hậu quả. Vì tình yêu kiên định của một tiểu hồ ly, Hiên một mình chống chọi tất cả khổ sở, đau đớn. Chàng bằng lòng từ bỏ tất cả sự cao quý của thần tiên, chấp thuận xuống ma giới, chỉ cần được ở bên Tiểu Vân. Hai người lại có những tháng ngày vui vẻ, chỉ không biết khi nào sẽ kết thúc mà thôi. “Chẳng phải nàng muốn ăn lưỡi của ta sao? Bây giờ dù nàng muốn linh hồn hay là nguyên thần của ta thì đều có thể dễ dàng giành được…” May mắn thay, thân phận có thể thay đổi, nhưng khí chất thì không. Cho dù là ở ma giới, Hiên cũng đường đường chính chính bước lên ngai vàng, làm một Ma vương vô cùng quyền lực. Chàng tiếp nhận vị trí, giải thoát linh hồn của Ma vương tiền nhiệm, hướng toàn bộ sinh linh của ma giới đi vào chính đạo. Dưới sự cai quản của chàng, rất nhiều chuyện đã tìm thấy lối thoát, trong đó có cả tình cảm khác lạ của Dạ Mị và Minh Hồn. Mặc dù là hai nam nhân dưới một người trên vạn người, cũng không tránh khỏi sự mơ hồ trong tình cảm. Trải qua mấy trăm năm hết quan tâm lại đối đầu, cuối cùng cũng có thể tự giải mã vị trí của đối phương trong lòng mình. Kết quả, bằng năng lực của mình, chàng đã khiến cho tam giới sau rất nhiều kiếp nạn, cuối cùng cũng yên bình. Và ngay cả tình yêu của tiểu hồ ly đáng yêu kia nữa, cũng được chấp nhận. Những tưởng mọi việc đã có kết thúc êm đẹp, ấy thế mà vấn đề mới lại nảy sinh. Khi hồ ly Tiểu Vân pháp lực 300 năm mang thai của vị thần tiên tu luyện 3000 năm, hai người lại lần nữa đứng trước bờ vực của sự ly biệt. Tiểu Vân cố chấp muốn giữ lại sinh linh nhỏ bé này, nhưng Hiên lại không đồng ý. Chàng không đành lòng nhìn thấy người mình yêu thương nhất ngày ngày sống trong sự đau đớn, dày vò. Pháp lực của đứa bé quá mạnh, thân thể của nàng sẽ không chịu đựng nổi. Bằng một giải pháp đau lòng đến tột độ, Hiên đã quyết định lừa Tiểu Vân, bỏ đi đứa bé. Cách làm này của Hiên đã khiến cả hai không còn có thể vui vẻ bên nhau được nữa. Tiểu Vân hận chàng, nhưng cũng không bằng chàng hận chính mình. Nhưng cũng may, trời cao có mắt. Cho dù chàng bây giờ là Vương của ma giới, thì vĩnh viễn vẫn là con trai của Ngọc đế. Cho nên cuối cùng, tất cả những phẫn hận, nợ cũ tình mới, trong một sự nỗ lực của tất cả, đã kết thúc một cách trọn vẹn. “Hồ ly biết yêu”, yêu một lần, là yêu cả một đời. Yêu một người, là yêu bằng cả sinh mệnh. ----------- " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Lâm Tần - fb//ReviewNgonTinh0105

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bạch Bích Vi Hà
Tống Tích vẫn còn nhớ rõ ngày ấy, một bóng người đẹp tựa viên ngọc trai tinh khiết xuất hiện. Ngón tay hằn rõ những khớp xương của chàng chậm rãi tháo mũ xuống, lộ ra mái tóc đen nhánh. Đó là một ngày mưa, sương mù giăng kín thôn. Hàng mày của chàng xanh đen tựa núi, đôi mắt như sương vấn vương màu khói… *** Mùa mưa, mưa phùn mù mịt, sắc xuân đượm vườn. Tống Tích ngồi dưới mái hiên, hai tay ôm lấy đầu gối của mình. Nàng chán chường nhìn mưa rơi tí tách trên cành lựu mảnh mai, giọt mưa làm cong những khóm hoa son sắc, sau đó không quỹ đạo rơi xuống đất. Một bóng người ăn mặc thanh tú xuất hiện. Dáng vẻ của chàng tinh khiết như ngọc, chậm rãi bước ra khỏi màn mưa bụi. “Tiên… sinh…” Đáy mắt của Tống Tích lộ ra sự hoảng sợ. Nàng vội đứng dậy, núp đằng sau cây cột mà lén lút ló đầu nhìn ra. Ngón tay hằn rõ những khớp xương của chàng kẹp lấy vành nón tre, sau đó cởi chiếc nón đã ướt mưa xuống. Trên đầu của chàng là một búi tóc được cố định bằng trâm ngọc phỉ thuý, mái tóc đen dài bên má tuỳ ý phiêu đãng theo gió mưa. “Bùi tiên sinh, sao ngài lại tới đây?” Dưới mái hiên, Tống Kiêu vội buông dây cỏ đang bện rồi chà xát hai tay, đi ra đón chàng. Bùi Tu Vân đi tới, sau đó lấy từ trong áo choàng ra một tập giấy Tuyên Thành trắng bóc. Ngón tay của Tống Tích gãi gãi lên cây cột. Nàng vừa bất an, vừa thấp thỏm nhìn chằm chằm theo Bùi Tu Vân. Bàn tay của chàng sạch sẽ mà trắng nõn, móng tay màu hồng nhạt được cắt tỉa gọn gàng. Tập giấy Tuyên Thành trong tay chàng bị gió thổi lất phất, lộ ra một góc chữ viết đẹp đẽ. Tống Kiêu xấu hổ gãi đầu, “Là Tích Nhi nhà ta lại nghịch ngợm sao?” Chàng khẽ lắc đầu, “Vì mấy hôm trước, cơ thể của ta mắc bệnh nhẹ, đã tạm hoãn dạy học. Hôm nay chấm xong bài của nàng nên ta thuận đường đưa tới thôi.” “Nào có? Tiên sinh mắc bệnh thì cứ để Tích Nhi tới học đường [1] lấy là được, đỡ phiền tiên sinh phải đi một chuyến.” Tống Kiêu kính cẩn nhận lấy tập giấy Tuyên Thành. Sau đó, ông quay đầu, cao giọng hô một tiếng, “Tích Nhi, còn không ra chào hỏi tiên sinh!” Nghe vậy, cả người Tống Tích cứng đờ. Nàng đi ra từ sau cây cột, dáng vẻ cực kỳ không tình nguyện. “Tiên sinh…” Tống Tích ngập ngừng nói. “Gần đây cơ thể của con khoẻ không?” Đồng tử đen láy của Bùi Tu Vân gợn sóng rõ ràng. “Khoẻ… khoẻ ạ.” Tống Tích vội đáp, sắc mặt ngại ngùng. Mấy ngày trước, nàng nhất thời quá thích bài thơ cổ 《Ngồi xem Ngưu Lang Chức Nữ》 [2] nên đã chạy lên đỉnh núi để ngắm bầu trời cả một đêm. Không ngờ trời đêm mênh mông đen thui như mực, đã không trăng còn chẳng có sao, hại nàng hôm sau đã ngủ gật trong lớp. Mà Bùi tiên sinh, không những không thèm gọi nàng dậy mà chàng còn cố tình đè thấp giọng trong lúc giảng Tứ thư ngũ kinh [3] cho cả lớp. Mỗi khi nhớ lại chuyện này, Tống Tích chỉ hận không thể tát vào mặt mình. “Con bé này khoẻ như trâu ấy mà, có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Tống Kiêu cao giọng nói. “Cha!” Tống Tích lập tức quay phắt đầu lại. Nàng cắn chặt môi, sắc mặt không vui nhìn Tống Kiêu. “Tiên sinh, ngài xem, nói nó trâu bò nó còn không thích nghe!” Tống Kiêu cười. “Khoẻ mạnh là chuyện tốt,” Bùi Tu Vân chợt cuộn chặt tay lại và che lên đôi môi tái nhợt, ho khan vài tiếng, “Khụ khụ!” “Tiên sinh, ngài không sao chứ?” Tống Kiêu lo lắng hỏi. “Không sao, bệnh cũ thôi.” Chàng xua tay, ống tay áo trống rỗng hoà vào màn mưa mờ ảo. “Sức khoẻ của ngài chưa bình phục hẳn còn phải mang bài tập cho Tích Nhi nhà ta một chuyến, hay là ngài ở lại dùng bữa với nhà ta được không?” Bàn tay thô ráp của Tống Kiêu túm chặt ống tay áo của chàng. Bùi Tu Vân nhíu mày, hơi rụt tay về một chút nhưng không cử động mạnh. “Tiên sinh, ngài đừng khách sáo như vậy. Đối với nhà ta càng không cần phải khách sáo.” Tống Kiêu lôi kéo Bùi Tu Vân vào nhà. Sắc mặt của chàng rất bất đắc dĩ, nhưng vì tay áo của mình vẫn còn trong tay người ta nên chàng cũng hết cách, đành phải nhận lời. “Tích Nhi, con chăm sóc tiên sinh đấy.” Tống Tiêu nói xong thì quay người đi vào bếp. Tống Tích đi tới bên cạnh Bùi Tu Vân. Dáng người của thiếu niên cao gầy, nàng chỉ đứng tới cằm chàng. Nàng giơ tay đặt lên dây cột áo choàng của Bùi Tu Vân, sau đó nghiêm túc cởi xuống. Hơi thở của chàng thực nhẹ, phảng phất mùi hương của hoa Phong Lan, ấm áp phủ lên mu bàn tay của nàng. “Tại sao lần trước lại ngủ gật trong lớp?” Giọng nói của chàng từ trên cao vọng xuống. Động tác trên tay Tống Tích khựng lại, “Thật ra… con đã lên núi ngắm sao một đêm. Người xưa toàn là lừa đảo, làm gì có sao Ngưu Lang Chức Nữ chứ?” Khoé miệng của Bùi Tu Vân hơi cong lên, “Người xưa không nói sai, là do đêm con lên núi gặp trời đầy mây thôi.” “Èo…” Lông mày của Tống Tích hơi cau lại, “Chẳng lẽ con phải lên núi ngắm thêm đêm nữa?” Khuôn mặt nhỏ xíu của nàng nhăn thành quả mơ khô, sắc mặt vô cùng rầu rĩ. “Lần sau vi sư dẫn con đi.” Thiếu niên cởi áo choàng dày nặng trên người xuống, lộ ra thân hình cao gầy. “Không cần, con không lên núi nữa, con nghe người giảng là đủ lắm rồi.” Sau khi nhỏ giọng lèm bèm xong, bấy giờ Tống Tích mới nhận ra nói như vậy là không tôn trọng chàng. Nàng vội che miệng, may là Bùi Tu Vân không để ý lắm. Chàng chỉ vén vạt áo qua rồi ngồi xuống chiếc ghế tre hơi ẩm. Bên ngoài, mưa phùn tầm tã. Trời đất phân giữa tầng sương mù dày đặc, những ngọn núi đằng xa vẽ nên hình cung mờ nhạt nơi chân trời thuỷ mặc. Bùi Tu Vân ngồi rất thẳng lưng, tay chàng đặt trên đầu gối, mặt hướng ra khung cảnh bên ngoài. Tống Tích ngồi đối diện chàng, hai chân đung đưa trong không trung, tay thì nghịch vạt áo của mình. Nàng lén ngẩng đầu, trộm ngắm Bùi Tu Vân mấy lần. Mà chàng lại bất động hệt như một khối thạch điêu khắc. “Tiên sinh, người không chán ạ?” Tống Tích bĩu môi. Bùi Tu Vân thu lại ánh mắt, khẽ lắc đầu. “Nhưng con thì chán muốn chết.” Tống Tích nhảy xuống ghế dựa, chạy hai bước lớn tới cạnh Bùi Tu Vân. “Sao thế?” Chàng hơi ngửa mình ra sau nhưng vẫn không tránh được nanh vuốt nhỏ của Tống Tích. “Tiên sinh, con thấy sen trong hồ Đông đã nở rồi. Người cho con đi hái sen đi mà.” Nàng túm cổ tay của Bùi Tu Vân rồi kéo ra ngoài. Bùi Tu Vân lảo đảo một cái mới đứng vững được. “Đừng kéo.” Chàng nghiêm mặt nói. Tống Tích rầu rĩ rút tay về. Nàng bước ra cửa, cầm lấy một cây dù giấy treo dưới hiên rồi căng ra trong màn mưa. “Tiên sinh, người tới đây nhanh lên!” Nàng lại muốn túm cổ tay của Bùi Tu Vân, may là chàng nhanh tay lẹ mắt, vội giấu tay mình dưới lớp áo dày rộng, không để nàng túm được. Thế là Tống Tích dứt khoát đi bên cạnh chàng, hai tay giơ cao cây dù. Cây dù của Tống Tích đung đưa theo gió, thoạt nhìn cứ như nó có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào. “Tiên sinh, người cao quá!” Mặc dù Tống Tích đã giơ cây dù cao hết mức, nhưng cây trâm ngọc phỉ thuý của chàng vẫn đụng phải cán dù, vang lên tiếng động thanh thuý. “Ừm.” Bùi Tu Vân nâng tay cầm dù, Tống Tích cũng buông tay ra. Giữa mưa và gió, cây dù trong tay chàng vững chãi cực kỳ. Bóng người cao gầy đi vào màn mưa, lại thấy người đằng sau vẫn chưa đuổi kịp, chàng liền dừng bước, quay người vẫy tay với nàng. “Tới đây ạ.” Tống Tích vén váy lên rồi nhảy qua vũng nước, khiến vài giọt nước hắt lên vạt áo khô ráo của chàng. Tống Tích ôm lấy cánh tay của Bùi Tu Vân, cười nói: “Con biết tiên sinh tốt với con nhất mà.” “Tốt chỗ nào?” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói rất lạnh lùng, dường như còn mang theo một chút tức giận. “Ài, thì từ sau khi con ngủ gật ở lớp đó, con sợ bị người phạt muốn chết.   Mời các bạn đón đọc Bạch Bích Vi Hà của tác giả Nam Nguyệt Tích.
Đại Thợ Rèn Tiểu Mật Đào
Editor: shitbaydaytroi Vai chính: Điền Đào, Hoắc Trầm | vai phụ: Điền Liễu, Điền Anh, nhị thiếu gia nhà địa chủ.  Số chương: 107 chương chính văn + 1 phiên ngoại. Đây là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng ở thời cổ đại, hai người nên duyên vợ chồng chủ yếu là do bà mai. Trong ấn tượng lần đầu tiên của Điền Đào đối với đại thợ rèn Hoắc Trầm, trong lòng hơi sợ (ಥ_ಥ). Nam  nhân này có phải quá tráng rồi không cơ bắp trên người cuồn cuộn, cầm đại thiết chuỳ mà không tốn chút sức nào. Về sau thành thân, nàng mới biết nam nhân cường tráng cũng có chỗ tốt... Đại thợ rèn Hoắc Trầm vì muốn cho tiểu nương tử có cuộc sống qua ngày tốt hơn nên một đường làm giàu, trở thành vua trong giới thợ rèn. ***   [review] Đại thợ rèn tiểu mật đào Thể loại: Ngôn tình, cổ đại, điền văn, cuộc sống bình dị, nhẹ nhàng, ấm áp, sủng vô đối, 3s. Sau 7 năm lên núi học nghề rèn, Hoắc Trầm trở về quê nhà mở một cửa tiệm rèn.  Hoắc Trầm năm nay cũng đã 23 tuổi, lại mọt Kể về cuộc đời Hoắc Trầm cũng là một hồi bi kịch. Cha Hoắc Trầm làm thợ rèn, mẹ thì là người phụ nữ hiền thục. Nhà Hoắc Trầm có định hôn ước với một cô nương trong thôn, không ngờ cô ấy lại chạy theo một tên thấy bói. Khi cha Hoắc Trầm tới nói chuyện, thì bị nhà gái chọc cho tức chết. Hoắc Trầm đi tới đánh người, bị bắt vào tù, mẹ vì thương tâm quá độ nên cũng ra đi. Giờ Hoắc Trầm chỉ còn một thân 1 mình, cũng muốn tìm một cô vợ về chăm sóc cho mình. Lại nói về Điền Đào, nhà có 4 chị em, 3 gái 1 trai, em trai còn nhỏ Mẹ thì sau khi sinh em trai bệnh tật quấn thân. Hồi trước nhà cũng khá giả, nhưng giờ tiền bạc điều dồn cho mẹ. Nhà thì có vài mẫu đất, cha ngoài làm nông cũng làm thêm trang trải, nhưng không đủ lo. Thương cha mẹ, Điền Đào lên trấn bán đồ ăn vặt cũng đã 2 năm. Điền Đào tới nhà Hoắc Trầm mua lưỡi liềm về, nhưng giữa chừng tiền bán hàng lại bị trộm mất. Hoắc Trầm thấy thế liền đưa lưỡi liềm trước và cho Điền Đào mượn 20 đồng. Điền Đào nói mỗi ngày muốn trả 5 đồng, sau 10ngày sẽ trả xong tiền cho Hoắc Trầm. Trả tiền được một hôm, nhìn thấy lò lửa nhà Hoắc Trầm, Điền Đào ngỏ ý hỏi mình có thể mượn lò hâm đồ ăn được không. Hoắc Trầm rất sảng khoái đồng ý. Qua lại vài hôm, thấy Hoắc Trầm ăn uống thất thường, biết nhà Hoắc Trầm không có ai nấu cho hắn ăn. Điền Đào tặng Hoắc Trầm một ít đồ ăn nhà làm như tương đậu, dưa muối,... Một hôm nọ khi đi bán hàng, mưa chuyển hạt, Điền Đào vào nhà Hoắc Trầm tranh mưa, bị ướt đôi chút. Hoắc Trầm thấy thân hình ẩn hiện của Điền Đào, bất đầu có tình cảm, anh mua hết số điểm tâm của Điền Đào, do mua sợ Điền Đào không bán được. Thời tiết đang mưa, không về nhà được, bụng hai người thì đói. Vậy là Hoắc Trầm đề nghị Điền Đào vào bếp nấu đồ, Điền Đào cũng đồng ý. Hoắc Trầm cũng tặng đồ cho Điền Đào đem về cho gia đình, từ hôm đó Điền Đào liền nấu đồ cho Hoắc Trầm ăn. Sau này Hoắc Trầm làm ra một cây kéo kéo léo tặng cho Điền Đào, lúc đầu Điền Đào cũng không muốn nhận, nhưng sau đó không cưỡng được sự yêu thích nên nhận lấy. Hoắc Trầm còn mua 2 khối vải nói muốn nhờ Điền Đào may giùm mình đôi giày, mà nơi này có phong tục, may giày như là vật đính ước vậy. Điền Đào đồng ý nhờ người may giày giúp Hoắc Trầm. Lúc này Hoắc Trầm bất đầu thích Tiểu Đào rồi, tìm mọi cách để lấy lòng Tiểu Đào. Ngóng trông Tiểu Đào từng ngày tới, mua đầy đủ dụng cụ nhà bếp, tìm cách tặng đồ cho Tiểu Đào. Sau vài lần qua lại cuối cùng Tiểu Đào cũng rơi vào vòng tay của địch, quyết định may cho Hoắc Trầm bộ đồ. Chị quyết định chờ tới ngày may xong đôi giày, đưa cho Hoắc Trầm cũng muốn tỏ rõ tình ý với Hoắc Trầm luôn. Không ngờ biến cố xảy ra, Cha Tiểu Đào ngã gãy chân, Nhà cần một khoản tiền lớn để chữa chân cho cha. Tiểu Đào đứng trước hai lựa chọn, 1 bán mình làm nha hoàn, 2 tỏ rõ tình ý với Hoắc Trầm, bảo anh đưa lễ cưới. Mới đầu Tiểu Đào định chọn ý thứ 2 nhưng sau một đêm trò truyện cùng muội muôi, cãm thấy nhà mình là gánh nặng cho Hoắc Trầm, nên Tiểu Đào chọn bán mình làm nha hoàn Trước khi đi, Tiểu Đào có gặp Hoắc Trầm, gửi trả đôi giày và cây kéo cho Hoắc Trầm. Hôm sau muội muội Tiểu Đào lên trấn bán hàng thay nàng, gặp được Hoắc Trầm, nói rõ mọi việc cho Hoắc Trầm biết, anh đem thoe tiền và một cây rìu chạy tới chuộc Tiểu Đào ra. Ở trấn thì Hoắc Trầm có quen với một công tử, nhận làm một thanh kiếm. Hoắc Trầm dẫn Tiểu Đào về, do trời đã tối nên Tiểu Đào ngủ lại một hôm ở nhà Hoắc Trầm, anh cũng rất kiềm chế không làm gì cả. Sau đó Hoắc Trầm hỏi cưới Tiểu Đào. Anh lên núi săn chim nhạn về làm sính lễ, vô tình phát hiện huyền thiết, liền lấy huyền thiết làm thành thanh kiếm cho công tử kia. Để gặp được Tiểu Đào mỗi ngày, Hoắc Trẩm mở một tiệm mì nhỏ trong nhà cho Tiểu Đào tới buôn bán. Thắm thoát ngày tháng trôi qua cũng tới ngày hai người thành thân. Sau khi thành thân thì hai người tâm đồng ý hợp, tình ý triền miên. Đất nước rơi vào cảnh chiến tranh, Vương gia nhìn trúng tài năng rẻn của Hoắc Trầm nên chiêu mộ hiền tài, Hoắc Trầm đem theo vợ con về dưới trướng vương gia làm việc. Trong chiến trận Hoắc Trầm lập công lớn, vương gia lên ngôi hoàng đế. Hoắc Trầm được phong làm quan, Tiểu Đào mở một tiệm bán đồ trẻ em. Hai người sống hạnh phúc bên nhau. *** [Review] Đại thợ rèn tiểu mật đào Sau 7 năm lên núi học rèn Hoắc Trầm trở về quê nhà. Trong nhà không còn ai, chỉ có một thân một mình, Hoắc Trầm muốn có một người nương tử chăm sóc mình. Thế rồi Hoắc Trầm gặp được Tiểu Đào một cô nương bán đồ ăn ngọt, cũng dễ thương ngọt ngào như món ngọt nàng bán vậy. Ngay từ cái nhìn đầu tiên Hoắc Trầm đã vừa ý cô nương này, nhưng nàng lại quá bé nên anh cũng dập tắt ý nghĩ trong đầu mình. Không biết do cơ duyên xảo hợp, hay ông trời tác thành, tạo cơ hội cho hai người quan biết. Tiểu Đào bị trộm, Hoắc Trầm cho mượn 50 đồng. Từ đây bắt đầu những chuỗi ngày trở nợ và cả cuộc sống bình dị của hai người. Khi đến nhà Hoắc Trầm trả nợ, biết được Hoắc Trầm ăn uống thất thường, không ai chăm lo bữa ăn cho anh, cộng thêm Hoắc Trầm cũng lên tiếng nài nỉ, vì một phút siêu lòng, Tiểu Đào đã nấu cơm cho anh ăn mỗi ngày. Qua lại vài lần, không biết từ bao giờ tình cảm trong lòng Hoắc Trầm lớn dần, từ từ từng bước bắt đầu hành trình chinh phục cô nàng Tiểu Đào, bắt nàng trở về làm vợ của mình. Hoắc Trầm cũng rất thông minh, bày ra đủ mọi cách để lấy lòng Tiểu Đào, làm cho cô không cách nào từ chối anh được, nào là giả vờ đáng thương tội nghiệp để Tiểu Đào nấu cơm cho mình, rồi thì tặng thịt cho nhà Tiểu Đào mà cứ lấy cớ nhờ nhà nàng làm mắn thịt dùm, rồi tới tặng kéo, tặng vải, nhờ Tiểu Đào làm dùm mình đôi giày với lý do giày mình cũ, giày anh cũ thì cũ thật đấy, nhưng làm giày cho là vật đính ước rồi đó anh, anh biết không mà làm bộ ngây thơ vậy.   Mời các bạn đón đọc Đại Thợ Rèn Tiểu Mật Đào của tác giả Đông Phương Ngọc Như Ý.
Cầu Nữ
Vào thời khai quốc thịnh thế,  muốn gió có gió, muốn mưa có mưa Chỉ có một chuyện, không thể như ý Nhân vật chính: Lý Thuần Nhất, Tông Đình  Phối hợp diễn: Lâm Hi Đạo, Hạ Lan Khâm, Nguyên Tín, Lý Thừa Phong, Lý Tông, Lý Thiên Tảo, Tạ Tiêu  *** Review bởi: LanThanh Nguyen - fb/hoinhieuchu -----   Bạn nào từng đọc Ai bảo quan kinh thành có tiền và Boy dân quốc thì biết style của tác giả rồi đó. Truyện của Triệu Hi Chi đa phần luôn mang màu sắc trầm buồn, giọng văn hay, văn phong đẹp và ko tập trung nhiều đến tình cảm nam nữ.   Bối cảnh truyện tương tự như triều đại thời Võ Tắc Thiên hoặc Nữ hoàng Elizabeth, phụ nữ có thể kế vị làm vua nhưng quan lại và binh lính vẫn là đàn ông, nhấn mạnh không phải là nữ tôn nhé.   Lý Thuần Nhất là kết tinh tình yêu của Nữ hoàng và chồng nhì (nôm na là phi tử). Nhưng vì một hiểu lầm nghiêm trọng mà cha cô phải tự sát vào ngày cô ra đời, còn cô bị hắt hủi và chịu sự ghẻ lạnh của Nữ hoàng; và sự ức hiếp đe doạ của chị gái – là con của Nữ hoàng và hoàng phu.   Cuộc sống u tối của cô trở nên có màu sắc và ý nghĩa hơn từ khi gặp Tông Đình - cháu trai của vị trọng thần.   Tính cách tương đồng nhau, họ thấu hiểu và yêu nhau cho đến khi Nữ hoàng chia rẽ và buộc cô đến vùng đất phong nghèo nàn. Ở đó, cô âm thầm xây dựng thế lực riêng cho mình.   Bảy năm sau, vì Thái nữ ( tương tự Thái tử) không thể mang thai nên Nữ hoàng gọi cô về với mục đích để cô sinh con giùm Thái nữ. Cô chị vừa muốn trừ khử lại vừa muốn lợi dụng cô em gái. Nữ hoàng vừa muốn hạn chế thế lực của Thái nữ, cân bằng thế lực của các thế gia và đặc biệt là khống chế cô vì giá trị của cô hiện rất quan trọng, ảnh hưởng đến thế cục trong triều. Cuộc sống luôn bị theo dõi và đầy nguy hiểm đã trui rèn cô thành người thận trọng, ẩn nhẫn, mạnh mẽ cứng rắn và ko dễ tin tưởng bất kỳ ai.   Gặp lại nhau, Tông Đình giờ đây không còn là thiếu niên yếu đuối vô lực như năm xưa, mà đã trở thành người khôn khéo, thủ đoạn và đầy quyền lực để có thể bảo vệ gia tộc và cô. Tình yêu anh dành cho cô ko hề thay đổi. Nhưng cô không dám tin anh, cô sợ anh chỉ lợi dụng cô vì muốn có con với cô => dựa vào đứa bé để nắm quyền. Cô yêu anh nhưng vẫn kiềm nén vì ko muốn liên lụy đến anh và tránh để Nữ hoàng nghi ngờ.    Còn anh luôn âm thầm trải đường và dẹp bỏ mọi vật cản cho cô. Thông minh mưu trí như thế nhưng đôi khi lại hành xử rất trẻ con khi ghen tuông. Thấy cô quan tâm đến sư phụ - một người đàn ông tài giỏi đầy mưu lược thì anh giận dỗi vặt lông con quạ là thú cưng của cô. Thế là cô nổi điên trói anh lại, vặt lông anh để trả thù cho chim cưng   Nửa phần sau câu chuyện là những màn đấu đá tranh giành quyền lực, nguyên nhân cái chết của cha cô và lý do cô bị mẹ ruột ghét bỏ được tiết lộ. Liệu cô có thể thoát khỏi sự khống chế và có thể thay đổi vận mệnh của bản thân hay ko?   H lãng mạn và giàu cảm xúc, đọc đến cảnh H mà bắt đầu ra sao và kết thúc như nào mình cũng ko biết luôn   Truyện này không dành cho những bạn thích những câu chuyện tươi vui đơn giản dễ hiểu vì truyện hơi rối với khá nhiều tên nhân vật, chức vụ, địa danh và các tình tiết, âm mưu chồng chéo lên nhau. Kết thúc nhanh và hơi cụt nên sẽ gây hụt hẫng, hơi tiếc vì ko có ngoại truyện. Edit ổn. *** Review bởi: Candy từ Hội Nhiều Chữ -----   Nữ chính Mạnh Cảnh Xuân từ nhỏ được nuôi dưỡng như nam nhi, vì muốn tìm hiểu cái chết không rõ ràng của cha nàng vốn là Mạnh thái y trong cung mà ra sức học hành thi cử để có thể làm quan được ở kinh thành. Thi đậu Thám hoa với mức bổng lộc 40 lượng một năm, trả tiền trọ ở quan xá một lượng một tháng thì còn lại chẳng được bao nhiêu nên lúc nào cũng dòm ngó lương bổng 3600 của vị tướng gia trẻ tuổi ở sát vách. Đó chính là nam chính Thẩm Anh.   Thẩm Anh xưa nay quen ở một mình, kiệm lời, có chức vị cao thứ hai trong triều vì tránh nghi kỵ của hoàng thượng nên gần 30 tuổi mà chưa thành thân cũng chẳng có mảnh tình vắt vai lại không thích giao du với ai. Hàng xóm mới Mạnh Cảnh Xuân dọn đến không những khuấy động không gian yên tĩnh mà còn khuấy động cả lòng Thẩm Anh. Biết được Mạnh Cảnh Xuân là nữ thì tránh nàng, không muốn dính dáng đến nàng nữa, thậm chí dọn về phủ mới nhưng lại không nhịn được âm thầm quan tâm bảo vệ nàng. Khi nàng bị người ta đánh trọng thương thì âm mưu dọn hết đồ của người ta về nhà mình luôn, ở gần cho tiện bề thể hiện tình cảm.   Người ta nói có duyên thì sẽ gặp lại mà, Thẩm Anh chính là phụ quan cùng tham gia vào vụ án của Mạnh thái y. Đọc đến đây mình sẽ nghĩ thế nào Mạnh Cảnh Xuân vì cha mà hận thù Thẩm Anh rồi hai người xa nhau, ngược Thẩm Anh các kiểu nhưng truyện này không hề như vậy. Có ngược cũng chỉ là Thẩm Anh tự ngược mình thôi. Mười một năm trước Thẩm Anh bỏ nhà ra đi vì lý tưởng của mình, bước chân vào quan trường với bao nhiêu nhiệt huyết thì khi tham gia vào vụ án đó càng thất vọng bấy nhiêu. Thẩm Anh đấu tranh cuối cùng cũng chỉ thả được vợ con của Mạnh thái y ra ngoài và khuyên họ sống tốt. Mười một năm trôi qua biết bao thay đổi, không ngờ cô bé 8 tuổi năm xưa giờ lại cùng làm quan với mình. Vụ án kia cùng cái chết của Mạnh thái y là nỗi day dứt theo Thẩm Anh trong từng giấc ngủ. Giờ đây trước tình cảm của mình lại càng sợ hãi hơn, sợ nàng rời bỏ mình.   Điều mình thích nhất ở truyện này có lẽ chính là tính cách và cách suy nghĩ của nữ chính. Lúc nào cần vui vẻ thì vui vẻ, đứng trước mặt tướng gia Thẩm Anh thì cung kính còn sau lưng thì chửi xéo, dòm ngó tiền bạc nhà người ta. Lúc biết sự thật về vụ án của cha mình thì nàng phân tính kỹ càng, không đổ lỗi cho Thẩm Anh, hiểu được sự bất lực và day dứt của Thẩm Anh trong thời gian qua nên càng quý trọng tình cảm của nhau hơn.   “Ta đã đồng ý với Tướng gia là không đi, chắc chắn sẽ không nuốt lời.” Câu nói này như lệnh đặc xá đối với Thẩm Anh, cởi bỏ nút thắt trong lòng hơn mười năm qua.   Hai người họ cô đơn một mình nhiều năm nên càng trân trọng thời gian ở bên nhau hơn. Đấu tranh cam kết với hoàng thượng dùng thêm mười năm nữa cống hiến cho triều đình đổi lấy kết quả nữ nhân được đi học, được vào triều làm quan, để có thể quang minh chính đại thành hôn với Mạnh Cảnh Xuân là việc làm có ý nghĩa nhất trong cuộc đời của Thẩm Anh.   Trước cảnh quan trường đấu đá như vậy thì bối cảnh cùng người thân trong gia đình Thẩm Anh làm cho người ta thấy yên bình hơn. Một đứa con trai vì ngày xưa gia đình buôn bán không được trong sạch mà dứt áo ra đi hơn mười năm không một lá thư gửi về nhưng khi trở về lại có cảm giác như chưa hề đi xa. Nhờ Mạnh Cảnh Xuân mà Thẩm Anh có thêm dũng khí quay về thăm nhà, nhận lỗi với cha mẹ. Thẩm Anh trong triều làm quan to thế nào không cần biết còn về nhà thì không hề có tiếng nói nào, luôn bị mẹ và chị gái bắt nạt, trêu chọc mà không dám cãi lại. Người cha thì thấy mặt con trai là la mắng nhưng hàng năm lại âm thầm gửi tiền vào tài khoản của con trai tại kinh thành vì sợ con mình đói thiếu.   Truyện có nhiều tuyến nhân vật nhưng được tác giả xây dựng rõ ràng, mỗi người có cuộc đời, có hướng đi riêng của mình như Đổng Tiêu Dật cũng là nữ phẫn nam trang vào triều làm quan, có tình cảm với tân Đế được phong làm hoàng hậu nhưng hậu cung đâu chỉ một giai nhân, từng ôm con rời cung tìm cho mình một chốn bình yên nhưng lòng lại không yên nên cuối cùng cũng trở về hoàng cung. Như Trần Đình Phương đỗ trạng nguyên cùng khoa với Mạnh Cảnh Xuân, được xem là con ông cháu cha trong triều nhưng chán cảnh triều đình quyết xuất gia tìm nơi thanh tịnh cho mình….   Đọc hết 95 chương với ngoại truyện mà cứ muốn đọc thêm về cuộc sống của gia đình Tướng gia. Có vợ con ngày càng lớn tuổi mà lại ấu trĩ, biết nói lời ngọt ngào hơn xưa. Có nhiều đoạn đọc mà cứ thấy buồn cười, thích cách thể hiện tình cảm của hai người. Mạnh Cảnh Xuân tuy là phụ nữ cổ đại nhưng không hề ngại ngùng gì nên thịt thà rải rác vừa đủ. Mời các bạn đón đọc Cầu Nữ của tác giả Triệu Hi Chi.
Xin Đừng Quên
Mỗi câu chuyện đều có một tiền truyện mở đầu. Ai ai cũng đều có quãng thời gian tuổi trẻ ngông cuồng, kể cả Thái tử tràn đầy nhiệt huyết. Điều đó không sai nhưng vinh quang của chàng tổn thương đến người khác. Mấy vị Hoàng thúc đều bị Tô Du lạnh lùng ra lệnh sát hại. Minh tranh ám đấu không thể tránh khỏi. Ngay lúc Tô Du chán nản nhất, chính Khinh Ninh đã cứu chàng. Đến đây thì tôi đã hiểu. Tô Du, đôi ta đều không sai, chỉ do gặp gỡ quá muộn. *** Tôi nhìn lướt qua Tiểu Bao đến truyền tin, sau đó ngoảnh lại gọi Hương nhi: “Hương nhi, em tìm cho ta một bộ quần áo nam rồi chuẩn bị ra ngoài phủ.” “Thái tử phi, nương nương muốn đi đâu ạ?” Tiểu Bao cất cao cái giọng vịt đực của mình: “Nương nương ơi, người nên nghe lời Thái tử đi ạ!” Tôi ngoáy lỗ tai: “Tiểu Bao này, hôm qua Cầm nhi còn định để ta nói cho ngươi biết…” “Nương nương đi ngay đi ạ, nô tài không biết gì cả.” “Thật không?’ “Dạ, nô tài sẽ báo lại cho Thái tử rằng nương nương đang ở trong phòng thành tâm hối lỗi. À… thế Cầm nhi nói gì vậy ạ?” “…” . Tô Du ghét tôi, cho nên dẫu tôi đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, chàng cũng chẳng muốn lãng phí thời gian tranh cãi với tôi. Tôi hiểu rõ điều này nên không sợ phạm vào địa vị của chàng. Rõ ràng không chỉ có mình tôi hiểu điều này nên khi tôi đường hoàng chạy ra khỏi phủ Thái tử lần nữa, một loạt thị vệ gác cửa đều ngoảnh mặt làm ngơ coi như không thấy tôi. Làm mặt xấu với bọn họ mà bọn họ chẳng có phản ứng nào khiến tôi cảm thấy quá mất mặt, thà chạy đến lầu Hương Mãn xem ông già đầu tóc bạc phơ huơ chân múa tay kể chuyện ma quỷ còn vui hơn. Lầu Hương Mãn cực kì đông đúc, không giống những quán rượu khác nay đây mai đó, điều này phải kể công của ông già kể chuyện đầu tóc bạc phơ. Hôm nay tôi đến hơi muộn, bởi ông già đã khai màn. Tôi tìm một chỗ ngồi xuống rồi gọi một đĩa lạc. Có điều bầu không khí trong quán hôm nay hơi lạ, tôi mỉm cười với chàng trai bên trái, tên đó đỏ lựng mặt né tránh; tôi lại mỉm cười với ông già bên phải, ông ta toát mồ hôi ngoảnh ngay sang chỗ khác; tôi đứng lên nhìn quanh một vòng, đám người nhìn lén xung quanh tôi đồng loạt nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác. Tôi sờ mặt mình, tin chắc rằng nó sẽ không còn hi sinh trong cuộc chiến ác liệt với Tô Du lần trước đâu. Tại sao hôm nay không có người nào tiếp đãi nhỉ? Ôi, chỉ cần về sớm hơn chút là được. Tôi lưu luyến nhìn người kể chuyện râu tóc bạc phơ khi phải rời khỏi lầu Hương Mãn, sau đó rẽ vào một con ngõ nhỏ và vào quán rượu. Vừa trông thấy khách quen tôi đây, bà chủ quán bèn đon đả bưng thịt bò và hai bầu rượu lên. Tôi cầm một cái rồi dốc vào miệng uống. Rượu ở đây vẫn ngon như thế, nồng nàn hương thơm làm người ta càng tỉnh táo. Rượu chỉ còn non nửa, một ông lão râu tóc bạc phơ đã ngồi đối diện với tôi tự lúc nào. Tôi cười hỏi: “Sao ông đến nhanh vậy, hôm nay không kể chuyện ư?” “Còn không phải để xem nhóc đến à… Sao còn chưa cho ta bầu rượu này!” Ông ấy nói được nửa câu đã bị tôi đập cái tay đang muốn rớ vào bầu rượu. Tôi đẩy đĩa thịt bò đến trước mặt ông ấy: “Rượu không cho được, còn thịt thì ông cứ thoải mái. Chỉ cần ông không sợ bị người khác chỉ trỏ vì tranh giành đồ ăn với cháu và không ai đến nghe ông kể chuyện nữa là được.” Ông ấy đáp: “Không sợ, có nhóc kể cho ta là được rồi.” Tôi cười, day day cái đầu đang chếnh choáng: “Ông già, ông bảo cháu nên làm thế nào đây? Cháu chỉ thích Tô Du, còn chàng lại thích người khác. Tại sao có nhiều người ghét cháu vậy chứ?” Ông ấy không đáp vì đang bận ăn thịt, mãn nguyện gật đầu: “Ừm, hôm nay thịt nấu vừa tới.” Tôi hỏi tiếp: “Chẳng lẽ là do cháu chia rẽ Tô Du và Khinh Ninh… Ha ha, nếu không chia rẽ bọn họ thì sao Tô Du mới nhìn cháu.” Ông già vẫn cứ ăn thịt, chả thèm nhìn tôi lấy một cái. Tôi không nói nữa, quán rượu im ắng hẳn. Tôi cảm thấy thật vô vị, trời đã tối bèn sửa sang lại quần áo trên người: “Ông già, trong lòng cháu luôn có nỗi nhớ nhung da diết, và có cảm giác điều gì đó đang xảy ra. Cháu vừa muốn thôi nhớ nhung lại vừa không muốn.” “Nhóc con.” Ông già gọi tôi lại: “Thôi cũng tốt. Mấy đứa đều không sai, đều do duyên phận trêu ngươi.” Tôi ngoảnh lại nhìn ông ấy: “Có một số thứ cháu không muốn nói, cũng không muốn làm, thế nhưng chuyện đã cần cũng cũng đã làm, điều cần nói cũng đã nói, vậy cháu nên làm gì tiếp theo đây?” Ông lắc đầu: “Nhóc con, cháu là con gái. Đừng tự hạ thấp chính mình.” “Cháu đâu có!” Tôi phản bác. Tôi không hề tự hạ thấp bản thân, chẳng qua tôi chỉ muốn tìm một phương thuốc để huyễn hoặc mình thôi. Ông già thở dài, không nói nữa. Tôi vẫy tay chào ông, dọc theo con ngõ nhỏ một mình đi về phủ Thái tử. Trời tối đen như mực. Trong phủ rất im ắng, tôi chợt nhớ hôm qua Hương nhi hỏi mình có muốn tham gia bữa tiệc của Cảnh phi không, khi đó tôi đang hoang mang nên trả lời không muốn. Cảnh phi là dì của Tô Du, có lẽ đêm nay Tô Du dẫn Khinh Ninh đi dự tiệc, thảo nào trong phủ không có ai. Tôi không đi, thể nào Cảnh phi cũng sẽ nhắc nhở mấy ngày. Chẳng sao, xưa nay tôi đã không hợp với bà ấy lắm. Tôi không đi, bà ấy càng đỡ phải phiền lòng. Vào cửa, lính gác không hề nhìn tôi, vẫn nhớ để một khe cửa nhỏ cho tôi vào. Ngược lại tôi đưa cho bọn họ chút đồ ăn hồi sáng. Hôm nay không có Tô Du và Khinh Ninh ở đây, trong cái phòng ăn Thái tử phi là tôi đây chưa từng thất lễ bao giờ, mấy chục đĩa thức ăn được đặt đầy ắp trên bàn, tôi ăn cái nào cũng không ngon miệng nên chỉ động đũa vài món rồi giơ tay bảo người hầu thu dọn. Tắm rửa xong, tôi chuẩn bị đi ngủ. Khi dọn dẹp quần áo cho tôi, Hương nhi ngửi thấy mùi rượu, lông mày lập tức chau lại đến mức có thể vắt được ra nước. Tôi sợ em ấy cằn nhằn chuyện mình đi uống rượu bèn nhảy xuống giường, thổi tắt nến rồi đẩy em ấy ra ngoài. Kết quả là, tuy tôi tránh được lời cằn nhằn của Hương nhi nhưng lại quên dặn Hương nhi đóng cửa sổ cho mình. Trời khuya, gió lạnh thổi vù vù vào phòng, tôi che kín người vẫn lạnh. Tôi sợ ma nên không dám ra đóng cửa sổ, đành nằm trên giường chịu cơn run. Lạnh nên không ngủ được, tôi bắt đầu nhớ đến Tô Du. Có lẽ khắp đất nước này cũng chỉ có duy mình tôi dám gọi thẳng tên của Thái tử điện hạ. Tô Du cười đẹp lắm, không ngờ ở trong gia đình hoàng tộc đầy cạm bẫy này lại có người có nụ cười và ánh mắt sáng tựa bầu trời vậy. Tôi đã bị nụ cười ấy cuốn hút ngay từ lần gặp đầu tiên. Khi ấy, chúng tôi còn chưa quen nhau. Với tôi, chàng chỉ là một Thái tử nước lạ, người chồng tương lai của tôi sẽ do chính phụ vương tự tay tuyển chọn và cũng chính là người quan trọng đưa tôi ra khỏi cái lãnh cung, nơi lạnh lẽo mẹ tôi đã bầu bạn hơn mười năm trời ấy. Còn với chàng, tôi chỉ là một công chúa hòa thân, một con cờ nhất định sẽ bị vứt bỏ, đồng thời cũng là một cái đinh trong mắt chàng và Khinh Ninh. Mỗi người chúng tôi đều có toan tính của riêng mình, đây là một cuộc chiến, ai đánh tan rã hết thảy vũ trang của đối phương trước là người thắng. Và cuối cùng tôi là kẻ thua, thua bởi người trao nụ cười đầu tiên khiến tôi đắm chìm ấy. Cũng ở một nơi lạnh lẽo như vậy, tôi ghì chặt lấy người mẹ phát điên của mình để cố ngăn bà lại. Bà cắn tôi đến chảy máu, vậy mà cung nhân chỉ hững hờ nhìn, không mảy may quan tâm. Có lẽ ai cũng đoán được, thân phận Công chúa này của tôi cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Lúc ấy đôi mắt tôi đỏ ngầu, còn Tô Du bình tĩnh mỉm cười, ôm chầm lấy mẹ từ trong lòng tôi, chàng vỗ về, bà dần dần yêu tĩnh lại. Thật sự đến nước bước này tôi chẳng còn gì nữa… Tôi cứ ngỡ mình đã gặp được một người chồng tốt song đã quên mất nó chỉ là một ván cờ, chỉ cần là kẻ thắng thì dẫu có dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng đều quang minh chính đại. Mà giờ đây chúng tôi đã quen biết nhau nhưng chẳng thể ở gần bên. Tôi biết mình chỉ là quân cờ chính trị không hơn không kém, còn chàng đã có tình yêu đích thực trong lòng. Bề ngoài tôi làm tròn bổn phận vai Thái tử phi này nhưng trong sâu thẳm cõi lòng luôn khát khao những điều tầm thường nhất, mỉm cười với chàng. Có lẽ chẳng bao lâu nữa tôi sẽ tìm một cơ hội rời xa và từ đó chúng tôi sẽ không còn gặp nữa. Tôi choáng váng nghĩ đến điều này. Ai đó bước vào đóng cửa sổ cho tôi và còn đắp chăn nữa. Gió lạnh không còn thổi vào, tôi co người vào trong chăn, khẽ lẩm bẩm cảm ơn với người ấy. Có thể là Hương nhi, chỉ em ấy mới hay lo lắng cho tôi khi đêm xuống. Mà không biết Tô Du đã trở về chưa. Có lẽ ngày mai tôi nên đi xin lỗi hắn, suy cho cùng việc đập vỡ bình hoa của người ấy vẫn là lỗi của tôi. Mời các bạn đón đọc .