Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Toàn Thế Giới Chỉ Có Ta Không Có Biết Ta Là Cao Nhân

Viết chữ, vẽ tranh, thỉnh thoảng lại giả làm đại sư thư pháp lừa dối đám khách hàng ngu dốt giàu có phải bỏ tiền ra... Đây là cuộc sống tạm bợ bình thản mà thỏa mãn của Lâm Chỉ Thủy. Thế nhưng, hắn lại không biết, thật ra những khách hàng yêu thích cổ phong và văn hóa truyền thống trong tiệm tranh chữ nhà mình đều là kỳ nhân dị sĩ lánh đời tu hành, mà những vị khách hắn vốn cho rằng đã mắc bệnh nan y qua đời, trên thực tế đều đa· mọc cánh thành tiên! Mà đám khách nhân cũng chưa từng nghĩ tới, vị đại nhân vật giới tu hành thần bí khó lường nhất này cũng chỉ là một người bình thường thích tỏ ra bí hiểm? Cái gọi là —— Quá phục(1) giao lưu vô chướng ngại, chỉ điểm sai lầm dựa vào não bổ! Nhiều năm về sau, rốt cục Lâm Chỉ Thủy cũng hiểu rõ chân tướng, nhìn cây bút lông đã làm bạn với mình nhiều năm, khóe miệng co giật: "Bút này có độc!" ... (1) Quá phục giao lưu: Vượt máy chủ giao lưu, ý chỉ giao lưu với những người chơi không cùng máy chủ. ***   Hôm nay bần đạo sẽ đổi gió một chút khi giới thiệu cho các đạo hữu một bộ truyện não bổ, không sai, chính là não bổ thể loại nơi những kẻ tự nghĩ mình thông minh thực tế lại bị thông minh lừa. Đó chính là bộ “Toàn thế giới chỉ có ta không biết ta là cao nhân” của “Lão Ma Đồng”    1. Thứ nhất, đây là bộ não bổ đầu tiên bần đạo đọc nên có thể có một góc nhìn hơi phiến diện về thể loại này nhưng thực sự chúng ta chỉ nên đọc ít hơn 3 bộ thuần não bổ nếu không sẽ rất nhàm( Cảm quan riêng của từng người nha)  2. Thứ 2 bần đạo có lời khen cho Lão Ma Đồng khi end truyện khi hơn 170 chương bởi đặc thù của thể loại não bổ cũng như sáng thế là càng dài càng lặp lại và gây nhàm chán cũng như ức chế cho độc giả. Nhưng đừng nghĩ ngắn mà không chất lượng nha, tuy lấy ý tưởng về thời điểm mạt pháp của các thế lực thời phong thần nhưng có một cách diễn đạt khá mới tạo sự hứng thú cho độc giả.  3. Thứ 3, truyện là minh chứng cho câu nói : “ Cái gì không có thì ta vẽ cho có” bởi main của bộ này là Lâm Chỉ Thủy đã giải quyết mọi vấn đề bằng việc... vẽ tranh/ viết chữ lên giấy.  4. Thứ 4, bộ này combat được miêu tả khá kỹ lưỡng nhưng tu vi hậu kỳ càng dễ lên( Chắc phải combat tổng nên tác buff cho cả phe main lẫn phe địch). Đồng thời bộ này cũng có một số sạn nhất định khi không thể giải thích vì sao chỉ có một tòa nhân gian là trái đất tại vì có một chương có ní rõ thời thượng cổ nhân gian to đến mức vô cùng tận mà bây giờ chỉ còn ba mẫu đất:)), không thể giải thích không gian vũ trụ có nguồn gốc từ đâu( dĩ nhiên theo logic của truyện chứ không bê hiện thực vào để giải thích đâu).  5. Cuối cùng, vì là bộ não bổ đầu tiên bần đạo đọc nên sẽ chấm bộ này cao hơn các bộ não bổ đọc sau đó( Nên mới đề cử bộ này đó) nhưng ta phải khẳng định nếu muốn đọc xả street, muốn cười rớt hàm thì cứ nhảy hố bộ này đi, đảm bảo không làm các đạo hữu thất vọng!!!  *** Tháng năm đầu hạ, mặt trời lặn về tây. Ánh hoàng hôn màu vỏ quýt xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trong tiệm tranh chữ ẩn mình sâu trong một con hẻm vắng vẻ, trong phòng dùng một tấm bình phong phân chia trong ngoài, dưới ánh hoàng hôn mờ nhạt, bức tranh sơn thủy trên bình phong cũng thêm chút hoàng hôn mênh mông. Dưới ánh trời chiều, Lâm Chỉ Thủy đứng phía sau bàn đọc sách trước tấm bình phong, đôi mắt cụp xuống nhìn chằm chằm tờ giấy tuyên thành đã được trải rộng trên bàn, giữa ngón tay cầm một cây bút lông màu đen dùng để viết chữ Khải rất bình thường. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn dùng ngòi bút chấm vào mực đồng yên đã được mài sẵn, nhân lúc bút còn thấm đầy mực, thoải mái lướt trên tờ giấy có vẻ ố vàng. Bút như long xà cạnh tẩu, mực như nước chảy mây trôi, lúc dừng múa bút thì triển chuyển, lạc bút thì thoải mái tinh tế. Đến lúc ngòi bút dừng lại, vừa lúc mực cũng khô cạn, trên tờ giấy tuyên thành đã xuất hiện một hàng chữ cuồng thảo rồng bay phượng múa – Niệm khứ khứ, thiên lý yên ba, mộ ái trầm trầm Sở thiên khoát (1). (1) Trong bài từ Vũ Lâm Linh của Liễu Vĩnh, dịch nghĩa: Nghĩ người ra đi, khói sóng trải dài ngàn dặm, mây chiều man mác, trời Sở bao la. Chữ cuồng thảo: một kiểu chữ thảo. Một mạch mà thành! “Không tệ, ngay cả trình độ cuồng thảo của ta cũng trở nên cao như vậy.” Lâm Chỉ Thủy đặt chiếc bút lông trong tay xuống gác ở bên cạnh, đánh giá kiệt tác cuồng thảo mà mình mới học được không lâu, không nhịn được thỏa mãn khẽ gật đầu. Chữ cuồng thảo này viết tới ngay cả hắn cũng suýt nữa không nhận ra. Thế nhưng, chữ viết là dùng để thấu hiểu, còn thư pháp là dùng để thưởng thức, để người ta cảm nhận được sức hấp dẫn của nét vẽ, lấy thế mang hình mới là mấu chốt. Cuồng thảo còn gọi là đại thảo, hôm nay hắn cố ý viết đại thảo là để luyện bút pháp mới một chút, đúng lúc dùng câu thơ này để tưởng niệm vị khách quen có lẽ đã qua đời vì bệnh nan y. Dù sao, Trình lão gia tử cũng là vị khách hàng đầu tiên của cửa hàng nhỏ này, còn là khách quen cũ. Hơn nữa đoán chừng lão tiên sinh kia cũng đã ngoài sáu mươi tuổi, lại không bày ra dáng vẻ trưởng bối, ngược lại lúc ở trước mặt hắn, hành động cử chỉ đều để lộ ra vẻ kính trọng, hiển nhiên đã bị trình độ thư pháp của hắn thuyết phục, vì vậy mới tôn kính hắn như thế. Phải biết rằng, trong giới thư pháp, học vấn không có trước sau, người thấu hiểu là sư. Còn Trình lão gia tử này ngay cả nói chuyện cũng có vẻ nho nhã, ăn nói nửa cổ nửa không, có lẽ là mới vừa bắt đầu học cổ văn, nền tảng không tốt, nghe hơi khó chịu, nhưng vẫn cứ muốn nói, rõ ràng là một kẻ yêu thích văn hóa truyền thống. Vì thế lão thư sinh có thích thư pháp truyền thống cũng là việc rất bình thường. Lão tiên sinh đã coi hắn là đại sư thư pháp, vì vậy có tôn sùng hắn, coi hắn là thần tượng cũng là điều dễ hiểu. Thậm chí Trình lão gia tử còn từng tặng quà ám chỉ, có ý bái hắn làm sư phụ! Chỉ tiếc, Lâm Chỉ Thủy cũng chỉ có thể từ chối. Hắn chỉ mới rèn luyện thư pháp ba năm, có thể đạt tới trình độ hiện tại là vì trong lúc vô tình hắn tìm được một chiếc bút lông cực kì thuận tay, dưới tình huống thuận buồm xuôi gió, mới có thể hạ bút vô cùng trôi chảy, như có thần trợ. Về phần tài nghệ thật sự, trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, nếu tham gia thi thố, có lẽ đẳng cấp bút lông thư pháp của hắn chỉ chừng cấp tám chín, chỉ có thể coi là cao thủ. Sau khi dùng chiếc bút lông này, loại cảm giác “nhân bút hợp nhất” kia, khiến lúc hắn đặt bút thành thạo điêu luyện, phẩm chất bút họa cũng có vẻ đẹp nghệ thuật, không kém gì so với những đại sư thư pháp kia. Đương nhiên, hắn không nhận đồ đệ, còn có một nguyên nhân quan trọng nữa. Đó chính là món quà của Trình lão gia tử quá khó coi, chỉ đưa một chiếc thước chặn giấy dùng để đè giấy, hơn nữa còn chỉ là một tảng đá xanh tính chất bình thường, còn không đẹp mắt bằng đồ chặn giấy bằng đồng hắn đang dùng. Những, lễ nhẹ tình nặng, hắn vẫn nhận lấy, đồng thời miễn phí tặng lại một bức tranh chữ, trên đó viết một chữ “Thọ”. Dù chỉ có một chữ, nhưng lúc đó Trình lão gia tử được cưng chiều mà lo sợ, liên tục cảm ơn, dáng vẻ như nhặt được bảo bối, hiển nhiên thật sự rất yêu thích tự thiếp thư pháp của hắn. Lâm Chỉ Thủy cũng rất hài lòng khi có một “fan” như thế. Có fan như thế, còn cầu mong gì. Đáng tiếc, mấy ngày trước Trình lão gia tử đột nhiên nặng nề nói cho hắn biết, bản thân đã gặp kiếp nạn lớn nhất đời này, còn nói gì mà có lẽ sau này không còn cách nào gặp nhau. Chẳng lẽ là… Bệnh nan y? Lâm Chỉ Thủy không nhịn được suy đoán như thế. Lúc ấy để ý đến tâm trạng của lão nhân gia, hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ an ủi một chút, đưa một tự thiếp chữ “Độ”, hy vọng lão nhân gia có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này, cầu chúc phẫu thuật thành công. Nhưng hôm nay, hắn phát hiện trong cửa tiệm có thêm một bức thư, trong thư viết một bài thơ: “Hôm qua nghe đạo nay ly biệt, trần thế đủ loại tẫn tiêu yên, sớm biệt non xanh chiều lại thấy, nguyện ở chân trời đợi tôn nhan.” Tuy Lâm Chỉ Thủy không hiểu rõ bài thơ này có ý gì, nhưng nhìn từ câu “trần thế đủ loại tẫn tiêu yên”, chỉ sợ… Lão nhân gia đã đi thật. Về phần hai câu đằng sau, thoạt nhìn giống như có ý ở trên trời chờ hắn chết, nhưng nghĩa này hơi ác độc không giống cách làm người của Trình lão gia tử, vì vậy có lẽ là bùi ngùi thời gian trôi qua, sau này lại gặp hắn trên trời? Ừ, có lẽ như vậy không sai, hắn là cường giả lấy được max điểm khi thi đọc hiểu ngữ văn đấy! Có lẽ bức thư này là do hậu nhân của Trình lão gia tử đưa tới. “Ôi, cũng không biết là bệnh nan y gì, xem ra phẫu thuật không thành công…” Nghĩ đến đây, Lâm Chỉ Thủy không nhịn được thở dài, trong lòng đầy thương tiếc và tưởng nhớ. Biết đi đâu tìm một khách hàng tốt như vậy đây? Cũng lâu lắm rồi mấy vị khách hàng khác không tới, trong tiệm chỉ có một khách hàng quen là Trình lão gia tử, vậy mà hắn ta còn không may qua đời, ngày tháng sau này cũng quá khó khăn. Cũng may, mặc dù Trình lão gia tử chỉ mua hai bức tranh chữ, nhưng cũng chịu tiêu tiền, vì vậy hắn còn một khoản tiền tiết kiệm, tiêu tiết kiệm một chút có thể chịu đựng được mấy tháng. “Lại đăng mấy video lên TikTok nữa thì tuyệt, vạn nhất có fan đến vung tiền như rác thì sao…” Lâm Chỉ Thủy lẩm bẩm một tiếng, sau đó cầm điện thoại trên giá đỡ bên cạnh xuống. Mời các bạn đón đọc Toàn Thế Giới Chỉ Có Ta Không Có Biết Ta Là Cao Nhân của tác giả Lão Ma Đồng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cao Thủ Kiếm Tiền - Nguyệt Quan
Có lẽ đa phần độc giả bây giờ không xa lạ gì cái tên Nguyệt Quan, một vị đại thần của thể loại Lịch sử - quân sự, nhưng có lẽ ít ai biết rằng Nguyệt Quan từng viết cả truyện đô thị, đó là giai đoạn Nguyệt Quan chưa nổi tiếng, chưa định hình phong cách, đang tìm kiếm lối đi cho bản thân, truyện được viết giai đoạn đó, tuy xét các phương diện, đều thua kém so với bây giờ, nhưng ít nhất nó có điểm hơn, không đi vào lối mòn, không bị ảnh hưởng của trào lưu, chính điều đó biến một cuốn truyện cũ lại trở nên mới mẻ. Nhân vật chính của chúng ta là Trương Thắng, vốn là người trè tuổi vị làn sóng thời đại vứt bỏ, bị mắc cạn trong sinh hoạt, trong lúc vô tình y nắm được kỳ ngộ, từ đó trở mình thay đổi vận mệnh, vốn cho rằng bản thân đã bước trên con đường bằng phẳng tươi đẹp, nhưng không ngờ đó là lối vào "bãi săn danh lợi", bắt đầu cuộc sống có đầy đủ ngọt bùi chua cay, đầy sóng gió hiểm nguy, cũng không thiếu vinh quang kích tình ... *** Quách Y Tinh nghe thế mới nguôi giận, chưa nói người khác, nói bản thân hắn đi, từ lúc giảm biên chế tới giờ, vợ hắn cũng có chút lãnh đạm, khi đó ít nhất còn có cái quán ăn mà trông vào. Hôm kia quán ăn cũng đóng cửa rồi, cuộc sống tốt đẹp của hắn cũng kết thúc, trừ cùng vợ đi bán hàng, bao việc to việc nhỏ trong nhà hắn cũng giành hết mà chẳng đổi lấy được một nụ cười của vợ. Vợ hắn không hai lòng ba ý, chỉ bị gánh nặng cuộc sống làm tiêu tan tình cảm thôi, mỗi ngày mở mắt ra là tính toán cơm áo gạo tiền, lo tiền điện tiền nước, lo tận dụng chút vốn liếng ít ỏi nhập hàng, tính bán sao cho lãi, tính kiếm bao nhiêu mới đủ miệng ăn, còn tinh lực rảnh rang đâu mà nghĩ tới tình cảm. Đi khuyên người ta, rốt cuộc bị người ta khơi lên tâm sự, mấy hôm rồi mới có tí hứng ba hoa bị đả kích tan tành, đầu cúi xuống như cà gặp sương. Trương Thắng biết hắn đa sầu đa cảm, bóp vai xin lỗi: - Anh Quách, em thừa nhận em thích Tiểu Lộ, nhưng nếu em không đủ năng lực và tự tin đứng trước mặt cô ấy dõng dạc tuyên bố điều đó, em thà đứng thật xa chúc phúc cho cô ấy. ... Mời các bạn đón đọc Cao Thủ Kiếm Tiền của tác giả Nguyệt Quan.
Siêu Việt Tài Chính
Hoàng Thiếu Kiệt, cuộc đời của hắn là một chuỗi xui xẻo gian nan. Mười sáu tuổi, hắn bị đuổi học do ẩu đả với bạn. Mười tám tuổi, gia đình xảy ra chuyện, hắn cùng mẹ rời khỏi nơi mình chôn nhau cắt rốn. Từ đó hắn làm mọi việc để mưu sinh, từ phụ hồ, công nhân, phục vụ cho đến quản lý nhà hàng. Thế nhưng, ông trời như trêu ngươi hắn khi mà mỗi công việc hắn làm đều gặp trở ngại.  Công Nhân thì bị quản đốc ghen ghét hãm hại. Phụ hồ thì một thời gian chủ thầu xây dựng bỏ trốn đem theo tất cả tiền công của nhân viên. Làm nhân viên phục vụ nhà hàng hắn cũng bước lên tới cấp bậc quản lý rồi cũng bị chủ nhà hàng sa thải vì hắn đánh một kẻ có quyền thế ức hiếp một nhân viên thực tập. Không chấp nhận đầu hàng số phận, hắn tiếp tục học và theo đuổi nghề sửa chữa máy tính. Mọi việc tưởng chừng như lắng xuống thì bất ngờ có một vị khách đến nhờ hắn sửa chữa một ổ cứng. Thế nhưng không ngờ trong ổ cứng lại có thứ mà chủ nhân của nó không muốn hắn biết, thế là hắn chịu sự truy sát và qua đời. Trước lúc nhắm mắt, hắn hận ông trời bất công, một cỗ oán khí kinh thiên tiết ra đã đưa hắn trở lại năm mình mười sáu tuổi, từ lúc mà mọi chuyện bắt đầu đổ vỡ, hắn quyết tâm phải thay đổi tất cả.. *** Căn Phòng Im lặng một cách lạ thường sau câu nói của Thiếu Kiệt, mọi thứ ồn ào náo nhiệt thay bằng không khí im lặng chỉ có tiếng của gió của cánh quạt tạo ra phía bên kia head phone. Thiếu Kiệt cũng không biết kia Cao Thịnh và mọi người như thế nào chỉ biết được dường như có việc gì đó mà mọi người đồng loạt im lặng. cho đến thật lâu sau đó Tước Phàm mới mở miệng nói. - Lão Đại em nghĩ dù sao cũng nên nói ra cho Thiếu Kiệt biết. tuy chuyện này anh em chúng ta giữ mãi trong lòng như thế này cũng không phải cách biết đâu khi nói ra Thiếu Kiệt lại có biện pháp thì sao. Cao Thịnh lấy một điếu thuốc lá, nằm trên bàn ở trước mặt mình, đưa lên đốt một ánh lửa. rít vào một hơi rồi thả ra không trung một làn khói dày đặc. Thế Long nhìn hắn như thế cũng nói vào, - Em thấy Tước Phàm nói đúng đó anh. Cứ nói ra hết đi dù sao ở đây cũng là người của anh em mình còn về việc này, lão Đào chắc từ hồ sơ anh em mình cũng biết rồi. Điếu thuốc trên tay của Cao Thịnh mới đó mà chỉ còn phân nữa. Ở đầu điếu thuốc còn một đoạn dài ánh lửa chưa kịp tàn. - Thôi được rồi mọi người đã nói thế thì anh cũng nói luôn vậy chuyện này trước sau, sớm hay muộn Thiếu Kiệt hắn biết thôi. Thiếu Kiệt nghe được như thế cũng băn khoăn không kém dù sao hắn cũng chưa từng biết. ... Mời các bạn đón đọc Siêu Việt Tài Chính của tác giả Diệt Thiên.
Thiên Tài Đạo Sĩ - Yểm Nhĩ Đạo Linh
Truyện thuộc thể loại Đô Thị nhưng tác giả cũng tập trung viết về tu luyện, đạo thuật. Tình tiết trong truyện hơi chậm nhưng đọc thoải mái, yy nhẹ nhàng, không não tàn, main thông minh, thích tinh tướng, vô sỉ (thấy đa số main bây giờ toàn vậy, có lẽ kiểu này được chuộng nhiều). Nếu bạn thích đọc về Huyền học các thể loại như xem tướng, bói quẻ, trừ tà, phù chú, v…v…. thì đừng bỏ qua tác phẩm này. Đã từng có em gái hỏi hắn , “Tại sao không đi học cho giỏi , nhưng phải tu đạo ?” Hắn nói, “Tu đạo có thể thành tiên, đứng ở chỗ cao, mắt lạnh lãnh đạm nhìn hồng trần phàm tục, ta thích loại cảm giác này.” Truyện kể về quá trình tu hành của Trương Hạo giữa thế giới hiện đại, từng là “văn khoa Trạng Nguyên” thiên tài, sau lại bỏ học xuất gia tu tiên (chỉ vì thiếu tiền a :v). Nhưng do không có thiên phú, chỉ có thể trở thành  giang hồ thuật sĩ, lừa dối xem tướng đoán mệnh để kiếm sống. Về sau một lần tình cờ, Trương Hạo được khai nhãn khiếu, tu luyện có thành quả, hắn quyết định về quê mở đạo quán hành nghề. Truyện có âm mưu, có mỹ nữ, có tu luyện, có trang bức, có cảm ngộ. Tác giả viết về quá trình cảm ngộ tu hành từng bước từng bước một, có cách nhìn đan xen giữ Khoa học và Huyền học rất hay, thực tế, không phủ nhận một bên nào, : “Bất quá khi hắn phát hiện mình tu thành đạo thuật lúc , lại bừng tỉnh sững sờ, khoa học dĩ nhiên là một môn chân lý , nhưng thiên địa vũ trụ bí ẩn , thiên cùng người bí ẩn , người tự thân bí ẩn , biết bao vĩ đại vậy, khoa học cũng vẻn vẹn chỉ dòm ngó rồi một góc băng sơn , còn có vô cùng vô tận không biết , huyền học chính là cổ nhân đối với không biết tổng kết.” … Cổ nhân quả thật có chút mê tín , bởi vì cổ đại không có tân tiến như vậy khoa học , mà cổ nhân trung bình văn hóa tiêu chuẩn hơi thấp , ít đọc sách , mê tín cũng bình thường , thế nhưng , xác thực nói đến , mê tín là một loại tâm tính , cũng không phải là văn hóa tiêu chuẩn cao sẽ không mê tín , người hiện đại có văn hóa đi, gì đó đều tin khoa học , những thứ kia chó má chuyên gia nói cái gì tin cái đó , cái này cùng mê tín có phân biệt sao? Đọc truyện này, khơi gợi lên nhiều cảm xúc, ngươi không muốn một đời bình thường nhưng rốt cuộc chỉ là người bình thường, nhiều lúc cũng tự hỏi giống như nhân vật chính: “Thế gian thật sự có thần tiên sao?” Ta cũng muốn thành đạo sĩ a… Một câu nói mà mình rất thích trong truyện: “Năm xưa như gió, một đời người, đã định trước sẽ có rất nhiều nhớ lại.” *** “Ha ha, muốn qua năm, ta tới trong thành mua chút giấy, về nhà viết đôi liễn họa môn thần.” Trương Hạo một mặt đòi cười, tương đối có thành tựu nói. “Viết đôi liễn họa môn thần, dùng rồi nhiều như vậy giấy?” Tống Tĩnh Di có vài phần hồ nghi, cảm thấy Trương Hạo người này qua loa lấy lệ nàng, khiêng như vậy một đại bó giấy, ít nhất phải viết mấy trăm bức đôi liễn. “Ta là cầm đi nông thôn bán, trong nhà là đạo sĩ, làm chút truyền thống tiết làm ăn.” Bằng tay nghề của mình kiếm tiền sống qua ngày, không phải là cái gì mất thể diện chuyện, đương nhiên, mặt mũi cũng phải ôm, lại nói, “Ta trở lại cũng nhàn rỗi không chuyện gì, cảm thấy này truyền thống đồ vật, đều là lão tổ tông văn hóa, không thể đứt truyền thừa.” Tống Tĩnh Di nghe lời này, trong lòng không hiểu đau nhói, biết rõ Trương Hạo là cô nhi, từ bên ngoài chán nản trở lại, một người lẻ loi, còn phải kiếm tiền nuôi mình. Vốn là Tống Tĩnh Di muốn cho Trương Hạo tìm một công tác chính thức, nhưng năm nay liền muốn xong rồi, suy nghĩ để cho Trương Hạo ở nhà nghỉ ngơi một đoạn thời gian, mở ra năm lại đi tìm Trương Hạo, có thể Trương Hạo tình trạng, hẳn là trải qua rất kém cỏi. “Sắp đến trưa rồi, còn chưa ăn cơm chứ, lão sư mời ngươi ăn cơm.” Tống Tĩnh Di đi tới Trương Hạo bên người, ôn uyển ngữ khí, giống như Đại tỷ tỷ quan tâm đệ đệ giống nhau. Trương Hạo theo bản năng hít một hơi thật sâu trên người Tống Tĩnh Di đạm nhã mùi thơm của nữ nhân, trong lòng không nhịn được lắc lư, mà có người mời ăn cơm, vẫn là như vậy tịnh lệ có phạm Tống lão sư, Trương Hạo đương nhiên không khách khí, vội vàng gật đầu đáp ứng. Tống Tĩnh Di nhoẻn miệng cười, thật sở thích Trương Hạo tính cách, một điểm không làm bộ. Người cùng người lui tới, nên khách khí thời điểm mới khách khí, không nên khách khí thời điểm liền không nên khách khí, nếu không thì sinh ra. Ra thị trường, Tống Tĩnh Di xe nhỏ ngừng ở bên cạnh, là một chiếc màu trắng Santana, lại nói Trương Hạo vẫn là lần đầu tiên ngồi sa hoa như vậy xe, trong lòng có chút nhỏ tiểu kích động. “Trong thành có gia mới mở nồi lẩu, thật tốt, chúng ta đi nơi đó.” ... Mời các bạn đón đọc Thiên Tài Đạo Sĩ của tác giả Yểm Nhĩ Đạo Linh.
Bảo Giám - Đả Nhãn
Sau hai tác phẩm rất thành công là Hoàng Kim Đồng và Thiên Tài Tướng Sư, tác giả Đả Nhãn tiếp tục gửi tới độc giả một bộ Đô thị mới – Bảo Giám. Đến với Bảo Giám chúng ta cùng trở lại mốc thời gian những năm 90 của thế kỷ 20 để dõi theo bước đi của Tần Phong. Từ một cậu bé được sống trong gia đình yên ấm, bỗng nhiên tai họa giáng xuống khi bị kẻ thù hãm hại. Cậu bé Tần Phong khi đó đã phải dắt theo em gái mình phiêu bạt đến một vùng đất mới, những tưởng cuộc sống ở đây sẽ yên ổn nhưng ai ngờ biến cố lại liên tiếp xảy ra, chính điều đó đã tác động sâu sắc đến tâm lý của cậu và hướng cuộc đời cậu sang một ngã rẽ khác. Liệu Tần Phong sẽ vượt qua biến cố, giải quyết các mối ân oán trong giang hồ và xây dựng sự nghiệp như thế nào? Dưới ngòi bút của Đả Nhãn, tất cả sẽ hiện lên một cách vô cùng sinh động và chắc chắn sẽ không làm cho bạn thất vọng. Đối với chúng tôi, những người chuyển ngữ bộ truyện này đều có chung một cảm nhận rằng truyện đã đem lại cho chúng tôi những trải nghiệm mới, và hơn hết chúng tôi đã tìm thấy được sự đồng cảm của mình trong đó, đồng thời cũng học hỏi thêm được nhiều điều bổ ích. Còn bạn thì sao? Hãy đọc và cho chúng tôi biết cảm nhận của mình nhé. *** Côn đồ thời kỳ đầu phần lớn đều lấy việc đánh đấm làm vinh quang, nhiều nhất chỉ là ăn quỵt ở khách sạn, ghẹo gái ở đường trượt băng, hiện tượng trộm cắp thì tương đối ít. Nhưng đến thập niên 90 sau cải cách mở cửa, chênh lệch giàu nghèo dần dần trở nên rõ ràng, giá trị quan của con người cũng có sự thay đổi rất lớn, hộ cá thể bị người ta xem thường nhất trước kia ngược lại trở thành người có thân phận có mặt mũi. Đám côn đồ trước kia phần lớn đều lợi dụng uy danh có bởi thời kỳ đầu đi đánh đấm, đổi nghề làm kinh doanh ăn uống hoặc vận chuyển hàng hóa gì đó, đều dần dần giàu lên. Còn như tên nhóc choai choai Lý Thiên Viễn, một không có đầu óc kinh doanh, hai cũng không có vốn liếng, vì thế liền nhắm vào đám học trò, cửa trường học liền trở thành nơi bọn chúng lừa lọc vơ vét tài sản. Đến sau khi phim ảnh về xã hội đen của Hongkong, Đài Loan tiến vào Trung Quốc, bọn chúng lại học theo nội dung trong phim ảnh, phân chia địa bàn, Lý Thiên Viễn dẫn theo hơn 10 đứa nhỏ, chiếm cứ hai trường học và một phòng bi-a. Lý Thiên Viễn không biết rằng, hành vi này của mình đã bước đầu hình thành nên hình thức ban đầu của xã hội đen, mà trong quá trình vơ vét của cải của xã hội đen luôn có bạo lực đi kèm. Rất nhanh nhóm nhỏ của Lý Thiên Viễn liền xảy ra tranh chấp với các bang phái khác, đó cũng là một nhóm do đám trẻ con hư hỏng bỏ học tổ chức, bắt đầu chính từ phòng bi-a kia. Ban đầu một người anh em của Lý Thiên Viễn bị một đám khác đánh một trận tại phòng bi-a, mở miệng toàn là những lời khiêu khích Lý Thiên Viễn. Điều này khiến Lý Thiên Viễn cảm thấy mất thể diện, triệu tập mười mấy người, hai bang phái liền xảy ra ẩu đả khi đối phương đến phòng bi-a lần nữa. Bên Lý Thiên Viễn sớm đã chuẩn bị, vũ trang đầy đủ, xích khóa, gậy, đao đều đã sẵn sàng, hai bên vừa gặp mặt bên kia lập tức bị yếu thế. ... Mời các bạn đón đọc Bảo Giám của tác giả Đả Nhãn.