Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi - Long Thất

Thẩm Thanh Huyền là Liên Hoa Tôn Chủ, trâu bò tới mức chút nữa là phi thăng. Cố Kiến Thâm là Ma tôn Cửu Uyên, cũng bá tới mức chút nữa là hủy diệt tam giới. Tất cả mọi người đều cho rằng Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm gặp nhau nhất định sẽ đại chiến tam giới, hai người họ đấu tới ta chết ngươi sống mới thôi. Mãi đến khi Thẩm Thanh Huyền bế quan trăm năm, chạm tới thiên cơ. Thiên cơ nói rằng: Vạn năm ở giới tu chân không một ai phi thăng, nguyên do thang trời sụp đổ, phương pháp duy nhất để xoay chuyển chính là hành sự theo ngọc giản này. Ngọc giản thượng thư: Thứ nhất, gặp mặt Cố Kiến Thâm. Thứ hai, cùng uống cùng say với Cố Kiến Thâm. … Thứ mười ba, xin vì Cố Kiến Thâm cởi áo tháo đai. … Thứ hai mươi mốt, cùng hưởng đêm xuân với Cố Kiến Thâm … Thẩm Thanh Huyền: “……” Tóm tắt sơ: Thẩm Thanh Huyền sắp phi thăng, nhưng thang trời đã sập, muốn phi thăng phải tu bổ thang trời. Mà muốn tu bổ thang trời phải làm theo lời ngọc giản: Yêu Cố Kiến Thâm (trải qua tình kiếp) Thế là Tôn chủ đại nhân bắt đầu con đường yêu nghiệt tra thụ, nhưng chưa được bao lâu đã bị cái mặt dày và sự chung tình của Cố Kiến Thâm đánh về nguyên hình. Bắt đầu cùng Cố Kiến Thâm thật sự yêu nhau. Đánh giá chung Đầu tiên, tình tiết của truyện này thật sự rất dài rất dài, tuy không khó hiểu nhưng khiến người thiếu kiên nhẫn như tôi khó đọc đến cuối cùng. Nhưng cũng vì tình tiết dài như vậy, nên quá khứ và hiện tại của hai nhân vật chính đều được miêu tả đầy đủ dễ hiểu. Cùng nhờ vào đó mà khiến cho tình yêu của hai người, vốn tưởng là thứ tình cảm “nhất kiến chung tình” ngớ ngẩn, hóa ra lại là “tương tư thực cốt” (Do lúc đọc tôi không chú ý đến tag Thanh mai trúc mã haha :v ) Càng đọc ta càng thấy được, tình yêu của hai nhân vật chính sâu đậm, và chân thật hơn cả kim cương hay thời gian. Ngòi bút không sắc xảo khiến văn phong truyện bình thường, và cốt truyện cũng khá dài, không súc tích. Nhưng bù lại ý văn lại hay, mới lạ. Tính cách nhân vật không theo lối cũ, có điểm đặc sắc, sinh động riêng. Thẩm Thanh Huyền tuy là tôn chủ của chính đạo nhưng tính cách khá tùy hứng và linh hoạt. Cố Kiến Thâm tuy là Ma đế nhưng hóa ra lại là một người tốt hiếm thấy (ngạc nhiên dễ sợ luôn), nhưng tất nhiên không hề thiếu âm mưu, quỷ kế và cái mặt dày hơn bê tông. Ban đầu tưởng sẽ có ngược, ai dè sau khi quá khứ được mở ra thì chỉ có ngọt ngọt và ngọt. (Truyện thành công trong việc nhét cho tôi một đống thức ăn cẩu FA) Cái yếu tố bí ẩn trong truyện, như thân thế hai nhân vật chính, ý nghĩ của ngọc giản và của nhiệm vụ, lý do thang trời bị hỏng,… đều được giải thích rõ ràng và chi tiết. Điều duy nhất tôi không thích trong truyện có lẽ vì nó khá dài, và thế giới tu chân trong truyện này quá yên bình. Cố Kiến Thâm là Ma đế, nhưng lại giống tà đế hơn, ma tu trong truyện cũng giống tà tu hơn là ma tu trong phần lớn tiên hiệp. Không có sự xuất hiện của các thể lực yêu tộc, linh tộc,… Đánh giá: 8.5/10 Hơi đề cử. Đi sâu vào hai nhân vật chính chút đỉnh. Tôi thích hai nhân vật này vô cùng. Cả hai đều có điểm mạnh điểm yếu rõ ràng, dù có chút buff nhưng không đến thái quá. Chưa kể, cả hai nhân vật này đều rất mạnh mẽ, thông minh, không ai nhường ai. Không hề mang đến cảm giác thụ phải rụt rè thế này, yếu đuối thế này… Đầu tiên phải nói, Tôn chủ đại nhân là yêu nghiệt tái sinh, công khí ngời ngời nhưng không kém phần quyến rũ, dịu dàng. (Quỳ bái Tôn chủ một trăm lần) Tôn chủ đại nhân là người tu theo Đạo trời, vì công pháp tu luyện mà tính tình lạnh lùng. Có nhớ mấy tên đạo sĩ thúi trong phim tiên ma như Đạo sĩ trong phim Thanh xà bạch sà, đạo sĩ trong phim Thiện nữ u hồn không. Tôn chủ đại đại tính cách xấu y chang như vậy, còn theo dung mạo yêu nghiệt và tính tình phúc hắc nữa. Ban đầu khi được Ngọc giản trời ban yêu cầu trải qua tình kiếp với Cố Kiến Thâm, Thẩm Thanh Huyền tu theo Thiên Đạo, xem ngọc giản này như mệnh trời, bất kể yêu cầu gì, y đều nghiêm túc làm và tuân theo đạo ý. Thẩm đại nhân còn vô cùng thoải mái dụ dỗ Cố đế. Tình kiếp mà … không phải chuyện của một người, phải tác động vào tình cảm của đối thủ trước đã. Khi ngọc giản ban nhiệm vụ: “Thứ chín, trời lạnh lắm, đất cũng cứng, xin hãy ngủ cùng Cố Kiến Thâm!” Thẩm tôn chủ liền ra tay: Thẩm Thanh Huyền rúc mình trong túi ngủ, chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe: “Ngươi lạnh không?” Cố Kiến Thâm không nghe ra thâm ý trong lời này. Thẩm Thanh Huyền mềm giọng bảo: “Ta thấy hơi lạnh.” Cố Kiến Thâm: “……” _____ Tác giả nói: Không sai, Tôn chủ chính là người ngay thẳng như thế đó! Mà dụ dỗ còn theo kiểu cho một cà rốt liền đánh một gậy Tình kiếp chứ không phải dục kiếp, làm tình không tính là gì, quan trọng là … động tình. Ma tu Tâm Vực như Cố Kiến Thâm, dục lớn hơn tình, nếu để hắn dễ dàng đắc thủ, sẽ tạo ra phản ứng trái ngược. Từ từ mà đến, vừa mới bắt đầu thôi mà. Nhưng tình kiếp hoàn toàn không khiến cho Tôn chủ có chút xíu cảm xúc nào với Cố đế Y rất nghiêm túc muốn giết hắn. Hiện giờ nhiệm vụ đều có liên quan tới Cố Kiến Thâm nên không thể động vào hắn, nhưng chờ nhiệm vụ thay đổi hướng đi là có thể thuận lý thành chương diệt trừ hắn. Chỉ có một chần chừ khi ánh mắt màu đỏ ấy nếu mất đi sức sống sẽ không còn đẹp như thế nữa. Điểm ấn tượng nhất của nhân vật Thẩm Thanh Huyền chính là công khí ngời ngời của Thẩm tôn chủ: Cố Kiến Thâm nói: “Không thể là ta thật lòng thích ngươi sao?” Thẩm Thanh Huyền nói: “Thật lòng? Ngươi có thứ này sao?” Cố Kiến Thâm buồn bã nói: “Người không có mới là sư thúc.” Thẩm Thanh Huyền nhếch môi, lời nói đường hoàng tùy hứng: “Không bằng ngươi mổ ngực ta ra nhìn cho kỹ?” Cố Kiến Thâm hiếm khi nhíu mày: “Không làm được.” Thẩm Thanh Huyền: “Vậy thì để ta xem chân tâm của ngươi đi.” Sau đó Thẩm tôn chủ, đánh với Cố đế một trận. Thật ra trận đánh này chỉ là cái cớ để xác định thực lực của Cố đế thôi, theo đó xác định Cố đế cũng có ngọc giản xây thang trời. Bàn về Cố Kiến Thâm, Cố đế đại nhân. Ấn tượng ban đầu của Minh là cao thâm khó lường, giả vờ quân tử. Khi Thẩm tôn chủ tiếp cận Cố đế, Cố đế vô cùng dịu dàng mà quấn lấy Thẩm tôn chủ, cưng chìu, trêu ghẹo Thẩm tôn chủ. Minh lẫn nhân vật chính Thẩm tôn chủ đều rất ngạc nhiên và nghi ngờ mục đích của Cố đế. Sau này nhờ Thẩm tôn chủ đoán ra, Cố đế cũng đã gần phi thăng, nhìn thấy thang trời, cũng nhận được một ngọc giản, nhiệm vụ trên ngọc giản của Cố đế cũng gần tương tự của Thẩm tôn chủ. E rằng nhiệm vụ bọn họ có liên quan nhau, ví dụ như y hướng về Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm thì lại hướng về y. Cho nên cái tên này mới luôn quấn lấy y. Hết lần này lần khác lại thích bày ra vẻ tình sâu nghĩa nặng, còn không phải vì dời gạch sao? Thành thật chút không tốt à! *Thẩm đại nhân, ngày phóng khoáng quá à. Con nhân như em không theo nổi.* May mắn là, Cố đế tiếp cận Thẩm tôn chủ không phải do ngoc giản: Nhưng Cố Kiến Thâm tu theo Duy Tâm Đạo, ở chỗ hắn, nhiệm vụ trên ngọc giản chính là trở ngại, hắn muốn thả tâm, vậy rốt cục nên nghe theo hay không nên? Nếu làm theo, chẳng phải sẽ chứng minh hắn vì thích Thẩm Thanh Huyền mà làm những chuyện này? Chẳng phải đồng nghĩa rằng hắn muốn gặp Thẩm Thanh Huyền, muốn ngủ cùng y, muốn làm việc thân mật với y? Vì sao lại muốn? Bởi vì thích. Bày ra trước mắt chính là, Cố Kiến Thâm làm theo. Nhưng cũng nhờ đó mà Thẩm tôn chủ bắt đầu tò mò về Cố đế Đây mới là Cố Kiến Thâm nhỉ, bỏ đi xác ngoài tao nhã giả mù sa mưa, bên trong là một tu sĩ Tâm Vực thuần túy. Cuồng vọng hơn người khác, ngạo mạn hơn người khác và cũng khinh thường lẽ trời hơn người khác. Thật thú vị. Y càng ngày càng muốn nhìn thấy Cố Kiến Thâm “chân chính”. Nói về tính cách của Cố đế ấy, tôi chưa từng thấy vị Ma đế nào trong lịch sử lại dịu dàng, ôn nhu và TỐT BỤNG như Cố đế. Mời đọc truyện để biết rõ sự “Tốt bụng” kỳ lạ của Cố Ma đế. Trước mắt, thì Cố ma đế không hề có máu S như các vị Ma đế thường thấy, không có vẻ khát máu, trẻ trâu, nghĩ trên đời này mình là nhất, nghĩ rằng ai phạm vào ta tất sẽ chết (vỗ tay cho Cố đế) Chưa kể còn không làm những việc như cưỡng ép người dân lành (thiệt ra là cưỡng không được vì Thẩm tôn chủ mạnh quá mà) Mỗi lần Thẩm tôn chủ chọc Cố đế cứng lên, Thẩm đại lại biến thành vẻ ngoài thiếu niên. cơ thể nhỏ như vậy … Hắn xuống tay không đành. *Vỗ tay cho Thẩm tôn chủ* *Em xin tặng Cố đế danh hiệu: Ma đế có đạo đức nhất năm 2017* Thành ra cuối cùng, mục đích của Cố đế chỉ là Ngọc giản vung tay hô to: Làm ngươi đó! (`0´)/ Hahhaha Tuy ban đầu bệ hạ hơi bị ngược tý. Thẩm Thanh Huyền nói: “Đêm tân hôn, đương nhiên nên động phòng hoa chúc.” Cố Kiến Thâm nhìn y: “Với người mình không thích, ngươi cũng có thể làm chuyện này sao?” Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta không ghét ngươi.” Cố Kiến Thâm chắc chắn nói: “Nhưng cũng không thích.” Thẩm Thanh Huyền nhíu mày nói: “Có cần tính toán vậy không?” Cố Kiến Thâm nhìn bờ vai lộ ra ngoài cùng cẳng chân trơn bóng của y, bằng vào nghị lực kinh người mà nhịn xuống. Không thể bị y dụ dỗ, nếu theo mong muốn của y, thì phía sau mới là vực sâu vạn trượng. Nhưng lại không cam lòng, hắn trả giá bằng tình cảm, đâu phải chỉ cầu một lần quan hệ xác thịt ngắn ngủi? Có thể nếm được chút ngon ngọt nào thì cứ nếm, lỡ như ngọc giản kia không bao giờ tuyên bố nhiệm vụ tương tự nữa, chẳng nhẽ hắn phải đơn phương tương tư tới chết? Thiệt ra đa phần ngược công cũng là do bệ hạ thông minh quá mà, thông minh quá bị thông minh hại, lòng nghi ngờ nặng, tự suy diễn nhiều thành ra tự ngược bản thân. Ngược bản thân đã rồi gián tiếp ngược người khác, ngược cả người mình yêu (cái này chỉ xảy ra khi bệ hạ cùng tôn chủ hạ phàm lịch kiếp thôi á, đừng lo, truyện chính thì hai người không ngược đâu, vì tôn chủ đại đại quá xuất sắc mà) May mắn, tôn chủ anh minh thần võ, sảng khoái ngời ngời của chúng ta *Em yêu tôn chủ* *Tôn chủ yêu nghiệt* Nếu không lần hạ phạm lịch kiếp để làm nhiệm vụ trên ngọc giản đã thất bại thảm hại rồi. Thực ra Cố Kiến Thâm căn bản không hiểu thế nào là thích. Thích và tin tưởng không liên quan tới nhau, không tin vẫn có thể thích. Thế nhưng Cố Kiến Thâm không dám thích. Từ nhỏ tới lớn, hắn chưa từng có được tình yêu thuần túy, cho nên không dám chạm vào thứ tình cảm này. Nếu trả giá sẽ đổi lấy tổn thương, vậy cứ chặt đứt từ đầu là được. Không thích sẽ không phải chịu thương tổn, nhưng hắn vẫn quyến luyến đâu đó một sự ấm áp và yêu thương chân chính. Vậy nên hắn ôm chặt Thẩm Thanh Huyền không buông, một bên tin chắc đây là giả dối và không bền vững, một bên lại liều mạng nắm chặt, hy vọng có thể thật sự giành được. Hắn luôn giằng co trong cảm xúc mâu thuẫn và … bệnh hoạn đó. Thẩm Thanh Huyền ôm hắn nói: “Bệ hạ, không ai sẽ vĩnh viễn không rời xa ai, nhưng chỉ cần còn thương, dù rời khỏi vẫn như chưa hề bỏ đi.” Cố Kiến Thâm ngẩn người, như thể không hiểu lời y nói. Thẩm Thanh Huyền không còn cuống lên nữa, y sẽ làm hắn tin y, khiến hắn thích y, sau đó … đập cho hắn một trận nhừ tử! *Tôn chủ công khí ngời ngời, em yêu tôn chủ* Con ngươi Chu Tử Lâm đảo một vòng: “Yêu mà không được, hắc hóa giam cầm?” Hắn não bổ rằng Vệ Thâm không yêu y, Triêu Yên hận hắn không yêu y, cho nên muốn thế này rồi thế nọ … (Vệ Thâm là tên của Cố Thâm Uyên khi hạ phàm lịch kiếp, còn Triêu Yên là Tôn chủ đại nhân) Thẩm Thanh Huyền khịt mũi coi thường: “Ấu trĩ.” *Đại đại bản lĩnh (*≧▽≦)* Chu Tử Lâm cực kỳ tò mò: “Vậy ngươi định làm gì?” Thẩm Thanh Huyền nói: “Không phải hắn không tin ta ư, cho rằng ta mơ ước ngôi vị hoàng đế của hắn, ngấp nghé quyền lực của hắn? Vậy ta giành giang sơn cho hắn, xem hắn còn đoán bậy được gì nữa.” Chu Tử Lâm ngẩn người, sau đó điên cuồng khen ngợi: “Ngầu quá! Sư đệ, ngươi đẹp trai banh nóc luôn!” HÌnh như quên nói Thẩm tôn chủ đại nhân là thụ. Sau này, khi Thẩm tôn chủ bắt đầu thích Cố đế, phải nói là Thẩm tôn chủ chiều Cố đế đến độ không ai bì nổi luôn. Đúng lúc thấy Cố Kiến Thâm đi từ xa tới, Thẩm Thanh Huyền lập tức tạm biệt thất sư huynh: “Thịt viên của ta tới rồi.” Thất sư huynh cười y: “Ta không tin ngươi không ngán.” Thẩm Thanh Huyền không ngán, chỉ cần Cố Kiến Thâm đưa, e rằng y khó mà ngán lắm. “Đường đường Tâm Vực đế tôn, thậm chí ngay cả vài con điểu dấm chua đều ăn.” Cố Kiến Thâm hôn hắn một chút, buồn bực nói: “Năm đó ngươi hoàn không phải là bởi vì ta đôi mắt này…” Thẩm Thanh Huyền vui vẻ: “Ngươi cảm thấy được ta chỉ thích ngươi này bề ngoài?” Hắn vừa mới dứt lời, Cố Kiến Thâm biến thành tóc đen lam đồng, là trước Thanh Thâm dáng dấp. Thẩm Thanh Huyền dừng lại, chầm chập nói: “Ây… Thật khó xem.” Đế tôn đại nhân: Khí đến không muốn nói chuyện! Có thể rất khoái Thẩm Thanh Huyền lại nói tiếp: “Thế nhưng rất yêu thích.” . Đối với một Thẩm Thanh Huyền đã bị che đậy kí ức mà nói, chuyện đã xảy ra chính là một đời. Y coi bản thân chỉ là thế thân, hạnh phúc đang có là hư ảo, nhưng cả một đời đều không nói đến. Vì sao? Bởi vì y yêu hắn Dùng cả đời yêu hắn, bỏ đi danh dự và tự trọng mà yêu hắn. Mấy chục năm trên thế gian đó, Cố Kiến Thâm tưởng rằng mình đã dùng một đời để bảo vệ Thẩm Thanh Huyền, nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại. Là Thẩm Thanh Huyền đã dùng tình yêu bảo vệ hắn một đời. Đây là Thẩm Thanh Huyền, Thẩm Thanh Huyền chân chính. Một người có thể vì tình yêu mà hi sinh tất cả mọi thứ. :((((( Mong đừng vì thế mà nghĩ bệ hạ không ngầu nhé, bệ hạ rất ngầu, chỉ là… hơi bị máu cún một tẹo… Viết đến đây đã quá dài, Minh xin gác bút. Truyện rất hay, mong mọi người tìm đọc. Mời các bạn đón đọc Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi của tác giả Long Thất.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh - Bình Quả Thụ
Thích sao? Anh không biết. Anh chỉ biết người này rõ ràng yếu đuối vô cùng, lại vẫn hết lần này đến lần khác bảo vệ anh. Anh chỉ biết người này có lúc nhát gan vô cùng, nhưng riêng đối với chuyện của anh luôn lớn gan bất thường. Anh chỉ biết từ rất sớm, anh đã muốn quan hệ của bọn họ gần gũi hơn, càng ngày càng gần gũi hơn nữa. Rốt cuộc là muốn gần gũi đến mức độ nào? Gần đến độ không thể tách ra được. *** Lâm Sênh diễn tập xong thì nhìn thấy Tống Diệm đang đứng ngay cạnh cửa. Anh ta đút tay trong túi, đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu. Trợ lý Tiểu Triệu vội vã bước lên trước: “Lão đại, anh đến rồi.” Tống Diệm không nói một lời. Lâm Sênh cũng không để ý đến anh ta, cầm khăn lên lau mồ hôi. Tiểu Triệu thấy tình hình có vẻ không ổn, hai người này tuy bình thường cãi nhau không ngớt, nhưng sao lần này mức độ căng thẳng lại càng cao hơn thế này. Cậu vội lên tiếng: “Anh Sênh, anh nói chuyện với lão đại đã nhé, em đến đằng kia giúp anh kiểm tra trang phục biểu diễn, mấy đồ anh cần em để ở trên bàn rồi đấy”, nói xong liền chuồn thẳng. ... Mời các bạn đón đọc Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh của tác giả Bình Quả Thụ.
Hảo Mộc Vọng Thiên - Nhĩ Nhã
Mộc Lăng có một gốc Vọng Thiên Thụ, xem như bảo bối. Bắt được tiểu tặc trộm gỗ, một tên mười bảy mười tám tuổi như hắn lại khi dễ một đứa bé trai bảy tám tuổi, đùa một chút thả đi, lại đùa lại thả, lại thả lại đùa. Dã tiểu tử lúc đầu còn ngang ngạnh, sau đó trộm gỗ bị sét đánh, liền ngoan ngoãn, Mộc Lăng chữa bệnh cho nó, cứu mạng nó. Sau đó khỏi bệnh, tiểu tử trước khi đi còn hướng mặt lên đại thụ hô to: “Họ Mộc kia, từ hôm nay trở đi ta đổi tên thành Tần Vọng Thiên, ngươi chờ, sớm hay muộn có một ngày, gia sẽ đoạt lại gốc cây này.” Mười năm sau, Mộc Lăng là thần y, thiên hạ đệ nhất người tốt. Mười năm sau, Tần Vọng Thiên là mã tặc, thiên hạ đệ nhất đại phôi đản. Một ngày đầu thu, Mộc Lăng đi xa, đi tìm dược liệu có thể làm cho mình trường mệnh bách tuế, trước khi xuất hành hắn tự thỏa thuận ba điều: Một, không lo chuyện bao đồng! Hai, không lo chuyện bao đồng! Ba, không lo chuyện bao đồng! *** Rét đậm, cực lạnh, bầu trời Mạc Bắc cả ngày âm u, hoa tuyết từng luồng lớn lơ lơ lửng lửng… Hậu viện Tu La Bảo, cửa phòng Tần Vọng Thiên khép chặt. “Đại ca” Giáp bưng một nồi canh bồ câu chạy tới, nói với Tần Vọng Thiên đang mặc áo đơn luyện công trong sân: “Cái này nấu cho đại phu.” “Được.” Tần Vọng Thiên đưa tay nhận lấy, ra ý bảo mọi người tiếp tục làm việc, thu đao lại, xoay người mở cửa vào phòng. Tần Vọng Thiên vừa vào cửa, phản ứng đầu tiên là —— cháy rồi? Sao lại nóng như thế a! Vừa xoay mặt nhìn, liền thấy trên mặt đất có ba chậu than lớn, trong phòng ấm áp dễ chịu. Mộc Lăng mặc y phục mùa đông, cuộn trong chăn xem sổ sách. “Lăng.” Tần Vọng Thiên đi đến, đưa khay qua, cười nói: “Bồ câu ngươi muốn đây.” Mộc Lăng nhận khay để lên bàn nhỏ trên giường, vừa mở nắp vừa oán hận: “Lạnh chết!” ... Mời các bạn đón đọc Hảo Mộc Vọng Thiên của tác giả Nhĩ Nhã.
Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi - Do Đại Đích Yên
La Tiểu Lâu bất ngờ trùng sinh đến 4000 năm sau. một thời đại cơ giáp. Nhưng khi làm chiến sĩ cơ giáp thì cuộc sống của hắn lại rất gian nan. Khi không thích ứng được nữa hắn đã bị bắt kí một khế ước nô lệ. Nhìn nam nhân kia cường đại bá đạo, La Tiểu Lâu phi thường thức thời khuất phục…   (Tên riêng qua từng bản edit khác nhau sẽ khác nhau) Tên người Yates = Athes = Á Đặc Tư (bạn của La Tiểu Lâu, chiến binh cơ giáp) Siever = Tây Thụy Nhĩ (Thụy Minh thú) Road = La Đức Carlos = Cáp Đốn (trung tướng) Abel = Á Bá (chế tạo sư cơ giáp) Gerald = Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức (Hoàng kim thú) Althon = Thánh Ngải Bá Nạp (vua của Artodis, bố St. Gerald) Maxime = Mark Asim (123 – anh trai 125) Tina = Vi Toa Welder = Uy Đức Tên riêng khác Dị dung sở = Viện dị thú = Viện dị dạng Tinh cầu Grey = Bụi tinh hệ Lan Đạt = Renda Đặc Lai Tư = Teles = Theles A Đặc Đế Tư = Artodis = Ethedis Xảo Khắc Lực = Socola *** Một ngàn năm đã trôi qua, coi như đại cường nhân mang gien SSSS Nguyên Tích cũng đã trở thành lão nhân. Dù vậy, trong mắt La Tiểu Lâu, hắn luôn là người tuấn mỹ nhất, đẹp trai nhất. Vương vị của hắn đã sớm truyền cho Nguyên Dục, còn hai đứa trẻ khác của họ cũng đã có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn. Lúc này, khi ánh mắt trời dần tà xuống, trong phòng chỉ có hắn và La Tiểu Lâu. Tất cả mọi người đều bị Nguyên Tích nhốt ở bên ngoài, hắn không cho phép bất luận kẻ nào vào quấy nhiễu. Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu yên lặng nằm trên giường, hắn từ từ quỳ gối trên tấm thảm thật dày, dầu vết ngàn năm ở ngực đang tản phát ra nóng rực, phảng phất có thể đả thương da. Nhưng hắn không cảm giác được, có một loại đau đớn còn khắc sâu hơn vạn phần đang làn tràn toàn bộ cơ thể hắn. La Tiểu Lâu rốt cục rời đi hắn, sẽ không mở mắt ra hướng về phía hắn mỉm cười, sẽ không dâng lên thức ăn hợp khẩu vị của hắn nhất, sẽ không lúc hắn ngã bệnh thì dung túng hắn đủ điều, sẽ không hôn hắn, nói với hắn, ta yêu ngươi. ... Mời các bạn đón đọc Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi của tác giả Do Đại Đích Yên.
Huyết Dạ Dị Văn Lục - Nhĩ Nhã
Truyện Huyết Dạ Dị Văn Lục của tác giả Nhĩ Nhã là câu chuyện xoay quanh về những con người mang trong mình dòng máu kỳ lạ. . Trên tầng cao nhất của tòa nhà này, chính là tổng bộ của B.N. Tên gọi tắt, BN7. Chi nhánh của B.N tương đối nhiều, nhưng phụ trách hành động chỉ có một, cũng chính là trung tâm chỉ huy. Người dẫn đầu B.N, một gã cảnh tham (cảnh sát & thám tử) vô cùng trẻ tuổi. Mà càng thú vị chính là, phụ trách quản lý toàn bộ trung tâm cơ hồ đều là huyết tộc, lại là một con người chỉ hơn hai mươi tuổi! Tên của hắn là, Triển Dực.Trong một ngày nào đó, giữa những bông tuyết trắng không ngừng rơi xuống, trong trí nhớ của Triển Dực, ngày hôm đó bắt đầu với một màu trắng mờ mịt bát ngát, mà tất cả câu chuyện, cũng sẽ bắt đầu từ màu trắng đó. *** Trước cửa trung tâm an toàn, có một chiếc phi thuyền trong như dĩa bay thuần trắng chậm rãi đáp cánh, dừng ngay cạnh Huyết Cung. Cũng là màu trắng nhưng Huyết Cung lại mang phong cách cổ xưa, còn dĩa bay này, theo lời của Triển Dực, nó giống như một cái dĩa vừa rửa xong. Đây là nơi xét xử của khu thứ bảy. Chánh án là do huyết tộc đề cử, địa vị tương đối cao, huyết tộc không có tín ngưỡng, cho nên duy trì trật tự trong huyết tộc chủ yếu dựa vào pháp lệnh, mà nền tảng của bộ pháp lệnh là hoàn toàn dựa vào bản năng và luân lý đạo đức của huyết tộc. Nơi xét xử được chia làm hai tầng, tầng trên là nơi xét xử huyết tộc. Nơi này so với những nơi xét xử khác hoàn toàn khác biệt, ở đây chỉ xử lý những vụ liên quan đến sát hại huyết tộc, thuộc loại giải quyết ân oán cá nhân giữa huyết tộc. Tầng dưới chính là phòng tạm giam huyết tộc trong truyền thuyết. ... Mời các bạn đón đọc Huyết Dạ Dị Văn Lục của tác giả Nhĩ Nhã.