Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Bạn đang đọc truyện Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần của tác giả Thiên Quân. Thẩm Nguyệt đột nhiên bộc phát cơn oán hận tột cùng dường như đã tích tụ suốt bao nhiêu lâu nay, trầm giọng nói: "Ngươi đừng tự đa tình, ngươi cho rằng ta bây giờ vẫn giống như trước kia hay sao? Con ngốc Thẩm Nguyệt trước kia đã chết rồi, từ nay về sau Thẩm Nguyệt ta chính là cành vàng lá ngọc mà ngươi không thể động vào nổi. Cho dù ngươi có quỳ gối trước mặt ta thì ta nhất định cũng sẽ giẫm nát ngươi dưới chân". Tần Như Lương kinh ngạc ngước mắt lên, vừa lúc thấy nàng cũng đang ngẩng đầu lên. Gương mặt nàng trắng bệch không còn một chút máu nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, khóe mắt còn hiện lên ý cười châm biếm, lửa giận trong ánh mắt dường như cũng tiêu biến, thay vào đó là sự lãnh đạm đáng sợ, nàng lại nhẹ giọng nói ra một câu: "Tần Như Lương, ngày đó nhất định sẽ đến". Thẩm Nguyệt nói xong câu này thì đã kiệt sức và ngất xỉu ngay tại chỗ, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng kêu hốt hoảng của Triệu thị... *** Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: "Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường". Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa dứt lời đã phất tay áo rời đi. Đêm tân hôn, những ngọn nến đỏ trong phòng tân hôn đã cháy hết khiến cho căn phòng chìm vào bóng tối. Tất cả mọi người đều cho rằng phu nhân tướng quân đã bị ghẻ lạnh, không tránh khỏi cảnh phòng không gối chiếc, cho nên bọn họ cũng lười hầu hạ vị phu nhân không được yêu thương này. Hành lang trống trải tiêu điều quạnh quẽ, chỉ có vài chiếc đèn lồng sắp cháy hết đang chiếu sáng lờ mờ trong màn đêm lạnh lẽo. Bỗng có một bóng người cao lớn đường hoàng xông vào phòng tân hôn. Hắn ta ôm lấy Thẩm Nguyệt sau đó gặm lấy môi của nàng, kế đến liền đẩy nàng lên giường thêu rồi xé nát y phục trên người nàng. Thẩm Nguyệt không thể nhìn thấy rõ mặt hắn ta nhưng nàng vẫn rất ngoan ngoãn thuận theo. Kẻ ngốc cũng biết nàng thích Tần Như Lương. Người đàn ông khẽ rít qua kẽ răng, từng tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên, lúc hắn ta thô bạo xông vào thì Thẩm Nguyệt đau đớn đến mức toàn thân đông cứng, nước mắt lưng tròng, nàng cau mày thì thầm: "Như Lương, đau quá". Người đàn ông dừng chuyển động trong phút chốc nhưng ngay sau đó lại hoàn toàn không quan tâm đến sự đau đớn của nàng, hắn hung hăng siết lấy hai tay của nàng khóa chặt trên đỉnh đầu rồi thô bạo tiến vào. Sáng sớm khi thức dậy, chiếc giường tân hôn đã trở nên vô cùng lộn xộn, chỉ còn một mình Thẩm Nguyệt rách rưới nằm cuộn tròn trên đống lộn xộn đó. Về sau nàng cũng không gặp lại Tần Như Lương nữa, hắn ta hẳn là đã xem nàng như một đôi giày rách, vứt bỏ đi là xong chuyện. Địa vị phu nhân tướng quân của nàng cũng chỉ là hữu danh vô thực, Tần Như Lương đã dần dần giao hết mọi chuyện trong phủ cho Liễu Mi Vũ quán xuyến. Đám người hầu trong phủ tướng quân cũng âm thầm tôn Liễu Mi Vũ làm phu nhân. Liễu Mi Vũ chính là người trong lòng của Tần Như Lương. Ngày đó Thẩm Nguyệt đã đi đến viện của Tần Như Lương. Nàng không mang theo ô, những bông tuyết nhỏ bé đọng lại trên tóc cùng lông mày của nàng khiến cho hình ảnh của nàng trông xinh đẹp thanh thoát đến lạ. Từ trong phòng lại truyền ra tiếng rên rỉ khe khẽ của một đôi nam nữ. Rõ ràng là Tần Như Lương đang vui vẻ với Liễu Mi Vũ. Tuyết bắt đầu rơi dày, đợi đến khi Tần Như Lương mở cửa ra thì đã thấy bên ngoài có một người tuyết. Hắn ta chẳng muốn để tâm đến chuyện này, trên khuôn mặt của hắn ta vẫn không hề mất đi nét anh khí, hắn ta vừa nhìn thấy đã nhận ra đó là Thẩm Nguyệt, khuôn mặt dịu dàng ngay lập tức chuyển sang lạnh lùng, hắn ta nói: "Cô ở đây làm gì? Ai cho cô vào đây?" Đúng lúc này từ trong phòng lại truyền ra thanh âm khiến cho người khác phải xao xuyến của Liễu Mi Vũ: "Tướng quân, ai đang ở bên ngoài vậy?" Tần Như Lương khinh thường liếc nhìn Thẩm Nguyệt rồi nói: "Một kẻ không liên quan đến chúng ta". Lúc Tần Như Lương định quay vào trong nhà thì Thẩm Nguyệt lại đột nhiên lên tiếng: "Như Lương, y phục". Nói đoạn, nàng liền giơ tay dâng lên một bộ y phục đã được gấp chỉnh tề. Hóa ra nàng còn biết trời lạnh, sợ Tần Như Lương bị lạnh cho nên đã học cách may một bộ y phục. Đây là lần đầu tiên nàng bước vào chủ viện để tặng y phục cho hắn ta. Đúng lúc đó Liễu Mi Vũ cũng đã duyên dáng bước ra ngoài. Tần Như Lương vươn tay ôm lấy eo nàng ta rồi kéo giai nhân vào lòng. Tần Như Lương ghét bỏ nhìn bộ y phục do Thẩm Nguyệt làm ra, cũng chẳng đoái hoài gì đến đôi bàn tay bị kim châm sưng đỏ bên dưới, hắn ta chỉ lạnh lùng nói: "Phủ tướng quân không nghèo túng đến mức phải để cho một công chúa như cô đến đây may y phục! Thay vì làm những chuyện vô ích này thì chi bằng cô đi học cách làm một người thông minh trước đi". Liễu Mi Vũ nép vào trong lồng ngực Tần Như Lương, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Tướng quân đừng nóng giận, công chúa cũng chỉ có ý tốt mà thôi. Hiếm khi nàng ta tự tay may y phục tặng cho tướng quân, ta thấy chàng vẫn nên nhận đi". Nói xong thì Liễu Mi Vũ liền bước xuống bậc thềm đi đến trước mặt Thẩm Nguyệt, trên thân thể nàng ta vẫn còn sót lại dấu vết của cuộc vui trước đó giống như khiêu khích, nàng ta nở nụ cười nhìn Thẩm Nguyệt, sau đó đưa tay nắm lấy bộ y phục rồi nhẹ giọng nói: "Công chúa thật là có tâm". Thẩm Nguyệt không muốn đưa bộ y phục cho người phụ nữ này, nàng không muốn bộ y phục mình làm ra bị nhiễm mùi của đối phương cho nên không hề buông bộ y phục ra. Nhưng chẳng hiểu tại sao lúc đó Thẩm Nguyệt không hề dùng lực mà Liễu Mi Vũ lại đột nhiên hét lên một tiếng rồi ngã ra đất, chắc là do tuyết dưới chân trơn lắm. Nhưng nhìn từ góc độ của Tần Như Lương thì hắn ta lại tưởng rằng Thẩm Nguyệt đã đẩy ngã Liễu Mi Vũ. Thẩm Nguyệt nhìn thấy Liễu Mi Vũ bị té ngã đến mức không thể gượng dậy nổi thì liền bị dọa sợ, trong nháy mắt đã có một bóng đen cao lớn phủ lên đỉnh đầu của nàng, khí tức bộc phát ra còn lạnh hơn gió tuyết mùa đông. Nàng vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng của Tần Như Lương cho nên ngay lập tức rụt cổ lại. Tần Như Lương vô cùng tức giận, hắn ta thô bạo hất nàng ra mà không hề để ý đến sức mạnh của mình. Thẩm Nguyệt cảm thấy chỗ bị hắn ta đánh vào vô cùng đau nhức, nàng không chịu được nên cũng lảo đảo ngã xuống đất. Nàng đau đớn đến mức không đứng dậy nổi, cảm thấy lạnh đến thấu xương. Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi nhưng cũng không để ý đến bản thân mà chỉ để ý đến bộ y phục trong tay nàng đã văng tung tóe ra mặt đất. Nàng cố gắng bò tới định nhặt bộ y phục lên nhưng ngay khi ngón tay vừa chạm đến góc áo thì đã có một chiếc giày màu đen hung hăng giẫm xuống. Chiếc giày màu đen đó không chỉ giẫm xuống bộ y phục mà còn giẫm xuống những ngón tay trắng nõn thon gầy của nàng. Đế giày nghiến vào các đốt ngón tay khiến cho Thẩm Nguyệt vô cùng đau đớn, toàn thân nàng co rút, miệng kêu lên những thanh âm thảm thương.. Mời các bạn mượn đọc sách Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần của tác giả Thiên Quân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hoàng Hậu Lười Y Nhân - Mỗ R
Y Nhân, nữ họa sĩ xuyên không vô tài vô mạo, mong ước lớn nhất là có thể quang minh chính đại hết ăn lại nằm, cả ngày chỉ biết mơ mơ màng màng. Hạ Lan Tuyết, luận bề ngoài thì nam hay nữ đều không sánh kịp, dù là Vương gia nhưng ngày ngày chỉ ham ngâm thơ uống rượu lại chơi gái, nhà có một chính phi, ba trắc phi, ái thiếp càng vô số. Ngày thành thân, khi y vén màn kiệu hoa… “Lần đầu tiên thấy nàng, nàng ngủ say như vậy, an ổn như vậy, khiến ta…” “Thế nào?” “Muốn đánh nàng!” *** Bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, không chỉ có người của Viêm Quốc mà ngay cả Hạ Lan Khâm và Hạ Lan Tuyết nhìn thấy cũng đông mắt cứng lưỡi. Cuối cùng, vẫn là Hạ Lan Khâm phản ứng nhanh chóng, một mặt phân phó thuộc hạ dẫn người hỏa tốc gấp rút tiếp viện, một mặt tự mình gia nhập chiến cuộc. Hạ Lan Tuyết vốn cũng muốn đi xem thế nào, lại bị Hạ Lan Khâm không khách khí vỗ vai, “Đệ ở lại đây đi, không được cử động!” Cho dù Hạ Lan Tuyết đã trở thành hoàng đế nhưng ở trong mắt Hạ Lan Khâm, anh vẫn là một tiểu đệ đệ không để cho người khác yên tâm. Hạ Lan Tuyết lần này không kiên trì nữa, ngoan ngoãn ở lại tại chỗ, nhìn Hạ Lan Khâm dẫn một tiểu đội chạy về phía ánh lửa phần phật. Anh không cần chờ bao lâu, Hạ Lan Khâm đã chạy trở về. Hạ Lan Khâm trở về còn ôm theo một người, vẻ mặt lo lắng hô to: “Lập tức trở về nơi đóng quân, tìm Phượng Cửu tiên sinh!” Người hắn đang ôm, chính là Phượng Thất đã gần hấp hối. Hạ Lan Tuyết căn bản không kịp hỏi han điều gì, Hạ Lan Khâm đã lướt qua bên cạnh anh, chạy vọt đi. Rất hiếm khi nhìn thấy Hạ Lan Khâm có thần sắc như vậy, thất kinh thật sự. Trong ấn tượng của Hạ Lan Tuyết, Nhị ca luôn luôn khí định thần nhàn, là một tướng quân tuyệt thế nắm trọn chiến cuộc trong tay. Hạ Lan Tuyết vừa cảm thán vừa xoay người, định hỏi người cùng đi xem Y Nhân thế nào. Nào biết anh vừa mới xoay người lại, một người tòan thân vô cùng bẩn thỉu, trên khuôn mặt bé nhỏ cũng đen sì sì đã đứng trước mặt anh. Trên sa mạc không trăng không sao, chỉ có ánh đuốc lay động. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Lười Y Nhân của tác giả Mỗ R.
Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt - Lạc Thanh
Tô Hiểu Nguyệt, ở hiện đại là một cô nàng đại lười (tự nhận mình là Tô Đại Lười), trong một đêm nóng bức nàng vô tình xuyên không nhập vào thân thể của nữ nhi độc nhất nhà Đỗ tể tường (lý do rất củ chuối) Đỗ Hiểu Nguyệt, bị thái hậu chỉ định tiến cung làm phi, sau này vô tình trở thành Hoàng hậu. Chỉ là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Tô Hiểu Nguyệt dù ở thời đại nào cũng lười như trước. Hậu cung sâu như biển, lười nữ có thể an toàn sinh tồn hay không? Với những sóng gió trong cung làm thế nào để nàng có thể duy trì một cuộc sống an nhàn, thanh bình. Nàng sống trong hoàng cung như cá gặp nước,tại sao như vậy? Chúng ta hãy cùng xem nang đã làm gì mà có thể nhàn nhã, lười nhác, đắc ý mà sinh sống. *** “Thái Hậu giá đáo!” Một tiếng nói cao vút vang lên. Đàm Văn Hạo mau chóng cất đi hết những tâm tình ban nãy và tỏ vẻ bình tĩnh thường gặp, tuy nhiên nét u buồn vẫn không thể giấu đi trong đôi mắt người. “Bái kiến Thái Hậu.” Y đứng dậy, hơi cúi người hành lễ, giọng điệu bình thản như không có chút tình cảm nào. “Hoàng… Hoàng Thượng.” Thái Hậu hơi run rẩy, người ngập ngừng như muốn nói gì đó rồi lại thôi, trong ánh mắt có vẻ đau lòng khôn xiết, cả sự hối hận, buồn bã, cũng như sự tuyệt vọng khó nhìn thấu. “Hoàng Hậu sao rồi? Đã tỉnh dậy chưa? Nghe nói đã mời cả đại phu từ ngoài kinh vào, họ nói sao?” Thái Hậu cố gắng giữ bình tĩnh, bước chậm tới trước mặt Đàm Văn Hạo và dừng lại một chút, nhưng trước sau y đều không nhìn bà lấy một cái, bà đành chuyển sự chú ý của mình, nhìn sang phía Đỗ Hiểu Nguyệt đã gần như chết rồi, cất tiếng nói nhẹ bẫng. Đàm Văn Hạo hơi mím môi, trong khoảnh khắc, y thực sự muốn vứt bỏ sự kiên trì trong lòng mà gọi bà một tiếng “ Mẫu hậu” như xưa, chỉ là… “Đã phiền Thái Hậu lo lắng, Hoàng Hậu rất khỏe, chỉ ngủ say thôi, rồi nàng sẽ tỉnh dậy!” Giọng nói mơ hồ dừng ở từ cuối cùng, sự không dám chắc trong lòng cũng lan tỏa, nàng rồi sẽ tỉnh lại, phải không?! Thái Hậu bám chặt vào cây trượng hòng giữ cho cơ thể khỏi chấn động, mỗi câu mỗi tiếng “Thái Hậu” thực sự rất khó nghe, rất giống cái gai đâm vào tim. Tình trạng này đã diễn ra bốn ngày nay, từ hôm bà đích thân tới Ngự Phượng Các thăm Đỗ Hiểu Nguyệt, y đã không gọi một tiếng “Mẫu hậu” nào rồi! Khi y dùng ánh mắt cũng như giọng điệu xa lạ ấy để gọi hai chữ “Thái Hậu”, bà liền biết rằng y nhất định đã biết chuyện đó rồi. Mặc dù y chưa nói rõ hay bóc trần sự thật, dù y không tìm bà để chất vấn, bà cũng biết y sẽ không bao giờ gọi nàng là “Mẫu hậu” nữa! “Ta nghe nói Phương trượng của Cảm Hoa tự ở cách kinh thành chín mươi dặm là một vị cao tăng, có thể hóa giải rất nhiều chuyện kỳ quái. Hoàng Hậu mê man bất tỉnh như thế này chắc chắn là vì đã đụng chạm phải cái gì đó, thế nên ta đã mời Phương trượng đến… ’ ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt của tác giả Lạc Thanh.
Hoàng Cung Tư Truyện - Selene Lee
Đang yên đang lành,chỉ là ham muốn đọc sách nổi lên thôi mà?Có cần phải đối xử với cô thế không? Xuyên qua cuốn sách đang bán chạy nhất,trở thành nữ phụ có kết cục bi thảm nhất.Cô phải làm cái gì bây giờ? Phải thay đổi kế hoạch thôi!Tránh xa tên hoàng đế ngựa đực kia ra,tiêu dao thiên hạ,cứu người chữa bệnh mới là phong cách của cô! *** Trong một khoảnh khắc nào đó,cơ thể của bạn sẽ không thể tự chủ được hành động của chính mình mà dẫn đến mâu thuẫn... Từ khi còn rất nhỏ,hắn luôn có những giấc mơ kỳ lạ hằng đêm về một thế giới xa xôi nào đó với những thứ kỳ quái,có những đồ vật gọi là xe hơi , ti vi, máy bay...những thứ mà mãi đến ngàn năm sau mới có thể tận mắt nhìn thấy được...rồi cả một nụ cười khắc sâu vào tâm trí không thể nào dứt bỏ,không thể nào không nghĩ về.Lúc đó hắn chỉ xem mọi chuyện như một giấc mộng kỳ lạ vô nghĩa, và theo thời gian, cũng sẽ dần dần phai mờ nhạt nhòa... Không phải không yêu, mà là vì nỗi tương tư quá sâu đậm,không thể nào diễn tả được bằng lời nói...Kỳ Nhật hắn đã từng gặp qua rất nhiều kẻ ngu ngốc , thậm chí điên cuồng chỉ vì một chữ "tình" , liệu một chữ đó có thể ảnh hưởng đến thế sao?-Hắn tò mò hỏi mẫu hậu đang ngồi bóc vỏ quýt bên cạnh, lúc đó nàng chỉ mỉm cười, xoa đầu hắn vài cái,dịu dàng nói: " Một khi con đã tìm được người con sẵn sàng dùng cả giang sơn hay mạng sống để đánh đổi,con sẽ hiểu được điều đó thôi."- Hắn chỉ cười khinh miệt...chỉ là một nữ nhân thôi mà , có đáng phải vứt bỏ mọi thứ không?...Nhưng trong đầu lại không tự chủ mà nghĩ đến người con gái hằng đêm xuất hiện trong giấc mộng... Sau khi mẫu thân chết đi,hắn cũng không còn gì để nuối tiếc , dần dần trở thành một kẻ xa cách lạnh lùng, cuộc sống và số phận phải làm một đấng quân vương không cho phép hắn ,được có giây phút nào mềm yếu.Tất cả mọi thứ xung quanh đều là công cụ để thực hiện lý tưởng lớn của đời mình, nhạt nhẽo rỗng tuếch... cuộc sống tưởng chừng cứ vô nghĩa trôi đi như thế...cho đến khi nàng xuất hiện... ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Cung Tư Truyện của tác giả Selene Lee.
Hậu Cung Mưu Sinh Kế - Tiểu Nhiên Hoa Khai
Đời trước có câu nói: Không nghĩ làm tướng quân binh lính không phải là binh lính tốt. Đời này cuộc sống nói cho nàng: Không nghĩ làm hoàng hậu phi tử không phải là phi tử tốt. Vì thế: Sinh mệnh không dứt, cung đấu không ngừng. *** Ta tên là Phong Hoằng Sâm, năm nay sáu tuổi. Tên của ta cùng các ca ca không đồng dạng, bởi vì phụ hoàng nói, ta là bảo bối của hắn cùng mẫu hậu, cho nên ta là Hoằng Sâm, sâm, ý nghĩa là trân bảo. Ta tự giới thiệu trước, ta muốn nhớ kỹ tin tức tốt trước. Phụ hoàng nói, sang năm ta nên đi Sùng Văn quá học, cho nên trực tiếp xách ta đưa về hoàng cung. Thật ra thì ta biết, phụ hoàng ghen tị mẫu hậu quan tâm ta hơn, cho nên mới muốn đuổi ta đi. Bất quá, trở về hoàng cung thì trở về hoàng cung đi, Tứ ca ta là hoàng đế, là đầu lĩnh lớn nhất trong hoàng cung, Tứ ca lại yêu thương ta nhất, nếu ta gây hoạ, Tứ ca chắc sẽ không giống như phụ hoàng đánh tiểu thí thí của ta. Hơn nữa, Đại điệt tử (cháu trai) của ta cũng đọc sách ở Sùng Văn quán, ta trở về hoàng cung, mới có thể cùng Đại điệt tử cùng nhau chơi đùa. ... Mời các bạn đón đọc Hậu Cung Mưu Sinh Kế của tác giả Tiểu Nhiên Hoa Khai.