Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đêm Đen Buông Xuống (Dean R Koontz)

Dean Koontz, sinh ngày 9 tháng 7 năm 1954 tại Everett, Pennsylvania, Hoa Kỳ. Ông tốt nghiệp Đại học Shippensburg Pennsylvania vào năm 1967, sau đó ông là giáo viên dạy tiếng Anh tại trường trung học Mechanicsburg ở Mechanicsburg, Pennsylvania. Là nhà văn chuyên viết về thể loại li kì, khoa học viễn tưởng. Ông viết viết tiểu thuyết để người đọc quên mình và rơi vào thế giới đầy mạo hiểm và kinh dị, giao dịch với thế giới khoa học viễn tưởng, du lịch vượt thời gian, đồng hành cùng kẻ giết người...

Một số tiểu thuyết của Dean Koontz được New York Times đánh giá là một trong những sách bán chạy nhất (Lightning, Midnight, Cold Fire, Hideaway, Dragon Tears, Intensity và Sole Survivor)... Sớm nổi tiếng trong sự nghiệp của mình, Dean Koontz đã viết dưới nhiều bút danh, bao gồm: Deanna Dwyer, K. R. Dwyer, Aaron Wolfe, David Axton, Brian Coffey, John Hill, Leigh Nichols, Owen West, Richard Paige, Leonard Everett.

Có thể cái tên Dean Koontz không đủ để gợi nhắc cho người đọc biết ông là ai, nhưng những cuốn sách của ông lại vô cùng quen thuộc với độc giả. Dean Koontz có một sự nghiệp văn học đồ sộ với hàng chục tiểu thuyết và truyện ngắn, bao gồm cả tiểu thuyết viễn tưởng. Những tác phẩm của ông đã bán được hơn 450 triệu bản trên toàn thế giới kể từ lần xuất bản đầu tiên năm 1968.

Những tác phẩm đã xuất bản tại Việt Nam:Frankenstein,

Giao Lộ Sinh Tử (Odd Thomas #1), Tìm mua: Đêm Đen Buông Xuống TiKi Lazada Shopee

Bóng Ma Trong Gương (The Face),

Đêm Đen Buông Xuống (Dark Fall)

Thập Đại Tùng Thư - 10 Đại Hoàng Đế Thế Giới

***

1 giờ 12’ sáng thứ tư ngày 8 tháng 12.

Penny Dawson thức giấc và nghe trong đêm có một tiếng động vụng trộm lén lút.

Bé tưởng mình vẫn đang mơ. Lúc nãy, trong giấc ngủ bé đã mơ thấy các chú ngựa và đó là giấc mơ tuyệt vời nhất trong suốt quãng đời ngắn ngủi mười một năm của bé. Bé cố ngủ lại để trở về với giấc mơ dịu dàng đó, nhưng tiếng động lạ thường làm bé khiếp sợ. bé thầm nghĩ: Hẳn đó chỉ là tiếng động gây ra bởi con ngựa trong giấc mơ của bé hoặc tiếng rơm rạ trong chuồng ngựa và chẳng có gì để phải hốt hoảng. Tuy vậy, ý nghĩ đó không làm bé an tâm; bé không thể tin cái tiếng động lạ lùng đó xuất phát từ giấc mơ và vì thế bé sực tỉnh hẳn.

Tiếng động đó xuất phát từ giường Davey ở cuối căn phòng! Nhưng đó chẳng phải là tiếng khò khè của đứa bé trai đang ngủ sau bữa ăn tối no nê. Đó là thứ tiếng xuẫn động, vờ vĩnh. Rõ ràng là thế.

Penny thầm nghĩ: Không biết thằng bé đang giở trò gì đây?

Cô bé ngồi dậy và nhướng mắt nhìn vào bóng đêm dày đặc nhưng không thể trông thấy gì. Bé ngẩng đầu, lắng tai nghe ngóng.

Sự tĩnh mịch của đêm bị phá vỡ bởi tiếng rì rào, một tiếng thở dài. Rồi im bặt. Penny nín thở, cố lắng tai nghe cho rõ.

Một tiếng rít. Rồi một thứ tiếng giống như tiếng cào hoặc tiếng cọ xát.

Tối đen như mực, nhưng cửa phòng vẫn để hé mở. Hai đứa bé luôn để cửa mở khi ngủ để cha chúng có thể nghe thấy tiếng, trong trường hợp chúng thức giấc và gọi bố. Tuy nhiên, mọi ngọn đèn trong căn hộ đều tắt cả.

Penny gọi nhỏ:

— Davey?

Không có tiếng trả lời.

— Davey, em đó hả?

Hou-Hou. Hou-Hou...

— Thôi đi Davey!

Vẫn không có tiếng trả lời.

Penny thầm nghĩ: Bọn nhóc bảy tuổi quá tinh nghịch đến mức không thể chịu nổi. cô bé nói:

— Nếu em còn tiếp tục chơi cái trò ngu xuẩn đó thì em sẽ biết tay chị!

Một tiếng động khô khốc, tựa như chiếc lá vàng bị bàn chân ai giẫm và thứ tiếng động đó đang tiến gần lại.

— Này Davey, chớ có làm trò quỷ quái!

Và tiếng động lại càng gần hơn! Một cái gì đó đang đi ngang qua căn phòng, hướng về cái giường. Penny biết đó không phải Davey bởi thằng bé còn quá nhỏ để có thể đùa dai ở mức độ tài tình như vậy.

Tim Penny đập nhanh trong lồng ngực khi cô bé cho rằng đây có thể là mơ, tựa như giấc mơ về ngựa ban nãy, nhưng lần này thì không êm ái chút nào.

Nhưng đồng thời Penny biết rõ mình đang tỉnh.

Cô bé chảy nước mắt khi nhìn chăm chăm vào bóng tối. Bé đưa tay bật cây đèn ngủ ở đầu giường nhưng trong một lúc lâu, bé không tìm được công tắc. Bé vô vọng sờ soạng trong bóng tối.

Giờ đây, có thứ âm thanh êm nhẹ đang phát ra cạnh giường bé. Cái vật đó đang ở rất gần!

Cuối cùng, bàn tay bé đã chạm được công tắc đèn. Ánh sáng tỏa xuống giường và sàn nhà. Chẳng thấy một sinh vật đáng sợ nào trong vùng sáng cả. Tuy sánh sáng không đủ mạnh để đẩy lùi toàn bộ bóng tối nhưng cũng đủ để Penny hiểu rằng chẳng có gì nguy hiểm và đáng sợ. Ở giường bên kia, Davey đang ngủ ngon lành.

Penny không còn nghe thấy tiếng động lạ nữa. Nhưng bé đã biết đây không phải mình tưởng tượng và bé cũng không phải loại người chỉ biết tắt đèn rồi trùm kín chăn để quên đi mọi chuyện. Bố thường bảo bé là người tò mò nhất trên đời mà! Và thế là bé tung chăn, ra khỏi giường và đứng lặng im để nghe ngóng.

Không một tiếng động.

Penny bước về phía giường Davey để nhìn kỹ thằng bé hơn. Ở đây tuy không sáng lắm, nhưng đủ để bé thấy Davey đang ngủ say. Penny cúi người để xem đôi mi của Davey có xao động không và cô bé biết thằng bé không hề giả vờ ngủ.

Tiếng động lại phát ra từ phía sau Penny.

Cô bé quay phắt lại.

Lúc này, tiếng động phát ra từ dưới giường. Đó là thứ tiếng nghe như tiếng rít, tiếng cào cào hoặc như tiếng cái lúc lắc ngân lên nhè nhẹ, không ồn lắm những cũng chẳng êm tai.

Cái vật dưới giường hình như hiểu rõ Penny đang nghĩ gì và nó cố ý gây ra tiếng động để trêu chọc, dọa dẫm bé!

Penny nghĩ thầm: Hẳn vật đó không phải ông Ba Bị đi. Chuyện ông ba bị chỉ mỗi Davey mới tin...chứ Penny này thì lớn rồi mà. Chắc là con chuột. Đúng vậy!

Penny cảm thấy đôi chút nhẹ nhõm. Bé không thích chuột, nhất là khi chúng chui xuống giường để phá phách. Nhưng một chú chuột nhắt thì không việc gì phải sợ chứ!

Penny đứng như thế một lúc, tự hỏi bây giờ mình nên làm gì.

Cuối cùng bé nghĩ đến bố.

Penny không muốn đánh thức bố dậy khi mà bé chưa biết chắc đó có phải chuột hay không. Nếu bố sang mà không nhìn thấy con chuột nào chẳng phải mất mặt lắm sao? Trong hai tháng nữa, bé sẽ được mười hai tuổi và điều mà bé ghét nhất là bị xem như con nít.

Bé biết mình không thể nhìn xuống dưới giường bởi dưới đó quá tối, đã vậy còn bị chăn mền che khuất.

Vật dưới giường (hay con chuột) rít lên rồi phát ra tiếng ùng ục như tiếng người, thứ tiếng khàn đục, lạnh lùng, hung dữ, như muốn nói với Penny bằng một thứ ngôn ngữ mà cô bé không thể hiểu.

Penny thắc mắc, không biết con chuột có thể gây ra tiếng động như vậy chăng?

Rồi bé nhìn sang Davey. Thằng nhóc đang ngủ, nơi góc tường cạnh giường nó là cây gậy bóng chày bằng nhựa. Penny cầm lấy.

Dưới giường, cái tiếng động lạ lùng khó chịu đó - thứ tiếng rít - cào - cọ xát - vẫn liên tục vang lên.

Penny đi về phía giường và quỳ xuống. Bé cầm gậy bóng chày trong tay, hất mớ chăn mền lên. Không thể nhìn thấy gì: dưới giường tối thui như hang động.

Tiếng động ngưng hẳn.

Penny cảm thấy khiếp đảm. Bé tưởng chừng như có cái gì đó núp trong bóng tối rình rập bé... một cái gì đó không phải chuột... Một cái gì đó biết rằng bé chỉ là đứa bé gái nhỏ... Một cái gì đó quỷ quái, xảo trá, có thể vồ lấy bé mà nuốt chửng!

Rồi bé thầm nghĩ: Đó chỉ là ý tưởng của một đứa con nít!

Bé cắn môi, dứt khoát không thể cam chịu như vậy. Rồi bé dùng gậy bóng chày quơ lung tung dưới giường nhằm để con chuột kêu lên hoặc buộc nó phải chạy ra.

Khổ nỗi, có cái gì đó đã bấu vào đầu cây gậy! Penny cố đẩy nó ra nhưng không thể được. Bé cố lắc mạnh cây gậy, vặn vẹo đủ kiểu nhưng không bứt ra được.

Thế rồi bỗng nhiên, cây gậy vuột khỏi tầm tay bé và biến mất dưới giường trong một tiếng động khô đục. Penny ngã bật ra sau, chạm vào giường Davey, vậy mà bé tưởng mình bất động. chỉ mới vài giây trước, bé đã quỳ bên giường Davey nhìn thằng nhóc ngủ. Vậy mà bây giờ, đầu bé đập xuống trên tấm nệm của giường nó. Trong giấc ngủ, Davey ú ớ vài tiếng, thở dài rồi lại tiếp tục say ngủ.

Dưới giường Penny, chẳng còn một tiếng động nào nữa.

Giờ đây, Penny đang nghĩ đến chuyện kêu cứu bố. Cô bé gào lên nhưng tiếng kêu chỉ vang vang trong tâm trí. ‘Ba, ba, ba ơi!’, không một thanh âm nào thoát ra. Trong phút chốc bé hoàn toàn chết lặng.

Ánh đèn bỗng dưng nhấp nháy. Sợi dây đèn được cắm vào một ổ điện phía sau giường và cái vật đó đang tìm cách rút sợi dây.

“Ba!” Penny rốt cuộc thốt lên nhưng chỉ là tiếng thì thào bị bóp nghẹn.

Cây đèn nhấp nháy một lúc rồi tắt ngấm.

Một lần nữa, căn phòng lại chìm vào bóng tối. Penny nghe có sự chuyển động. Cái vật đó đã ra khỏi gầm giường và chạy trên sàn.

“Ba ơi!”, Penny lại gào lên.

Nhưng vẫn chỉ là tiếng thều thào. Cổ họng cô bé khô khốc. Bé cố nuốt nước bọt để cổ họng thông thoáng.

Có tiếng ken két.

Nhìn chăm chăm vào bóng đèn bằng đôi mắt sợ hãi, Penny bắt đầu run rẩy và thốt lên những tiếng kêu nho nhỏ.

Thế rồi bé hiểu ra rằng tiếng ken két là tiếng cái bản lề cửa bị khô dầu.

Bé đoán rằng cái cửa đang chuyển động tuy không nhìn thấy, cánh cửa vốn hé mở và giờ đây, nó được mở toang. Không còn tiếng ken két cũng như cái tiếng rít - cào bí ẩn đó đang xa dần. Dẫu sao, cái vật đó sẽ không tấn công bé.

Bây giờ, nó đang ở ngưỡng cửa.

Bây giờ, nó đang ở ngoài hành lang.

Bây giờ, nó đang cách cánh khoảng ba bốn bước.

Và... nó đi rồi!

Những giây phút trôi qua chậm như cả thế kỷ.

Đó không phải chuột, cũng không phải mơ.

Thế thì là cái gì nhỉ?

Cuối cùng, Penny nhổm dậy. Đôi chân bé mềm nhũn. Bé bước đi, dò dẫm trong bóng tối để tìm cây đèn ngủ ở đầu giường Davey. Công tắc phát ra tiếng kêu “tách" và ánh sáng tỏa xuống đứa bé trai đang ngủ. Penny vội vàng đưa tay đẩy chụp đèn sang một bên.

Rồi bé đi về phía cửa, đứng im mà lắng nghe. Tất cả đều im lặng. Vẫn còn run rẩy, bé đóng cửa lại rồi chùi hai tay ướt đẫm mồ hôi vào áo ngủ. Giờ đây căn phòng đã đủ sáng để bé có thể trở lại giường. Bé khom người nhìn xuống dưới giường một lần nữa. Chẳng còn gì đáng sợ nữa rồi. Bé cầm lấy cây gậy bóng chày: đầu cây gậy đã bị khoét sâu bởi những lỗ nhỏ. Penny thắc mắc không hiểu nó bị đục thủng bởi cái gì? Móng vuốt à?

Penny vặn người để cắm lại sợi dây đèn đã bị rời ra khỏi ổ. Rồi bé tắt cây đèn ngủ trên đầu giường Davey.

Ngồi ở đầu giường, bé nhìn chăm chăm cái cửa đang đóng kín một lúc. Cuối cùng bé thốt lên:

“Chuyện gì đã xảy ra vậy nhỉ?"

Càng suy nghĩ bé càng thấy sự việc vừa xảy ra thật không thực tế. Có thể cây gậy bóng chày đã bị vướng trong giắt lò xo giường và bị mớ đinh ốc ở đó đâm thủng chăng? Còn cái cửa có thể bị gió đẩy ra cũng không chừng?

Có thể lắm chứ...

Cuối cùng, không dằn được sự tò mò, bé đứng dậy, đi ra hành lang, bật đèn sáng rồi cẩn thận đóng cửa lại.

Yên lặng...

Như thường lệ, cánh cửa phòng bố vẫn mở hé. Bé thò đầu vào nghe ngóng. Có tiếng ngáy đều đều của bố, ngoài ra chẳng còn tiếng động gì khác lạ. Một lần nữa, bé nghĩ liệu mình có nên đánh thức bố dậy không. Bố là sỹ quan cảnh sát: trung úy Jack Dawson. Và bố có súng. Nếu thực sự căn hộ này bị xâm nhập thì bố sẽ bắn kẻ thù ngay. Nhưng nếu bé đánh thức bố rồi sau đó không phát hiện được gì thì bố sẽ xem bé như trẻ con cho xem. Nếu thế thì xấu hổ lắm! Nghĩ đến đó, bé thở dài và trở về phòng. Hồi hộp, bé đi dọc hành lang, đến cửa chính để kiểm tra: cửa đã khóa kỹ. Nơi mắc áo gắn trên tường, gằn cửa, có treo cây dù. Bé cầm lấy nó, chĩa cái mũi nhọn về phía trước, đi vào phòng khách, bật sáng đèn và quan sát mọi nơi. Rồi bé sang phòng ăn và căn bếp nhỏ hình chữ L.

Không có gì khác thường cả.

Phía trên bồn rửa chén, cửa sổ để mở. Không khí lạnh tháng mười hai len qua khe hở khoảng vài chục phân thổi vào.

Penny biết rõ cái cửa sổ này đã được đóng lại và cài chốt lúc chập tối, trước khi cô bé đi ngủ. Bé biết chắc như thế. Nếu sau đó bố có mở ra để hít thở đôi chút khí trời thì hẳn bố đã đóng lại rồi.

Kéo chiếc ghế lại gần bồn rửa chén, bé leo lên đẩy cửa để có thể nghiêng người nhìn ra ngoài. Cơn gió lạnh buốt khiến bé nhăn mặt. Mọi vật đều yên tĩnh. Dọc theo tòa nhà, gần cửa sổ phòng ngủ, có một cái thang cấp cứu bằng sắt chạy thẳng xuống con hẻm. Nhưng phía căn bếp thì chẳng có thang cũng chẳng có mép tường. Chẳng một phương tiện khả dĩ để cho kẻ trộm có thể leo lên hoặc bám vào để xâm nhập cả. Bé biết thứ tiếng động phát ra lúc nãy không phải do trộm bởi hắn không thể nào núp dưới giường của bé được.

Penny đóng cửa sổ lại, đặt chiếc ghế vào chỗ cũ. Bé miễn cưỡng cất cây dù. Luyến tiếc phải rời bỏ vũ khí, bé tắt đèn và không dám nhìn về khoảng tối đằng sau. Bé về phòng, nằm xuống giường và kéo chăn lên cổ.

Davey vẫn ngon giấc. Bên ngoài cửa sổ, gió đêm rít lên từng cơn. Xa xa có tiếng còi hụ thê lương của một xe cấp cứu.

Penny ngồi dậy, tựa người vào gối kê, dưới vùng sáng che chở của ngọn đèn ngủ. Bé cảm thấy thiu thiu, muốn ngả lưng xuống nhưng lại sợ phải tắt đèn. Nỗi sợ làm bé khó chịu. Bé thầm nghĩ: Ta đã lớn rồi chứ? Kể từ khi mẹ mất, ta đã là người nội trợ cai quản gia đình mà. Khoảng mười phút sau, tự ái nổi lên, bé tắt đèn và ngã người xuống giường. Tuy vậy, tâm trí bé vẫn còn ray rứt. Bé thầm nghĩ: Đó là cái gì chứ?

Bé chờ đợi...

Im lặng...

Rồi bé chìm vào giấc ngủ.

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Đêm Đen Buông Xuống PDF của tác giả Dean R Koontz nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Sống Thời Bao Cấp (Ngô Minh)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Sống Thời Bao Cấp PDF của tác giả Ngô Minh nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Sống Như Người Paris (Anne Berest)
“Bạn không nhất thiết phải là người Pháp mới có thể trở thành một người Paris” - Karl Lagerfeld Tôi có hai người bạn gái, sống ở Paris. Cô thì đã lấy chồng, cô thì bay đi bay về Việt Nam với một tình yêu đẹp, một công việc tốt. Họ đều lựa chọn ở lại Paris, như một lựa chọn của cuộc đời, cho dù có thể sống ở bất kỳ đâu: Milan, Berlin, Hongkong… với tài năng của chính mình. Hay, như Karl Lagerfeld nói, họ đã lựa chọn trở thành người Paris, cho dù không phải là người Pháp. Paris có gì đẹp mà bạn tôi lại yêu đến thế? Trong số các triệu chứng kỳ lạ, có một thứ gọi là “Hội chứng Paris” - là một chứng rối loạn tâm lý thoáng qua mà một số khách du lịch gặp phải khi du lịch tới Kinh đô Ánh sáng. Trái với những gì ta vẫn hình dung qua phim ảnh về một kinh đô lấp lánh ánh đèn, những cặp đôi yêu nhau dắt tay đi trong những con phố nhỏ, những Cosette với Marius ở Ngã tư Latin vọng về từ tiểu thuyết - Paris hiện đại là một thành phố với tràn ngập người nhập cư, những “nghệ sĩ” móc túi và người bán hàng rong. Một thành phố đối lập kỳ lạ, đủ sức đánh gục bất kỳ du khách nào, nhưng lại có ma lực biến người xứ khác thành một “Parisien” đích thực. Có lẽ bởi, người Paris là một giá trị vĩnh cửu hơn những gì thời gian có thể làm với một thành phố. Nếu để định nghĩa chính xác thể loại của Sống Như Người Paris, chắc ta sẽ phải tạo thêm một nhãn dán mới - nhãn “Sách về Paris”. Bởi lẽ chỉ với vài trăm trang giấy, không chỉ con người, mà cả không khí làm nên những con người đó, xã hội họ sống, địa điểm họ tới đều được tái tạo lại một cách rõ nét. Gập cuốn sách lại, bạn muốn hỏi con người Paris thực ra là thế nào? Đó là một bí mật, bởi “Bí mật của cô nàng Paris là thế đó. Bí mật ấy làm má nàng thêm hồng và môi cười thêm tươi. Tình yêu của nàng dành cho tình yêu.[…] Nàng chung tình không thể tưởng tượng nổi, nhưng chẳng phải lúc nào cũng cùng một người đàn ông.” Nàng như thế nào, xin hãy tự khám phá.*** "Bảo bối" là chi tiết căn bản khoác lên người bạn từ đầu đến chân. Tìm mua: Sống Như Người Paris TiKi Lazada Shopee Không cần phải bỏ cả mười năm tiền lương vào tủ áo của bạn, cũng chẳng cần xin ứng lương trước cả năm. Không. Chỉ cần một món đồ duy nhất: món đồ bạn sẽ lấy ra khi cần cảm thấy mình mạnh mẽ. Không phải cô nàng Paris nào cũng được bà nội hay bà ngoại mở ngăn tủ ra và bảo: "Quà cho cháu yêu của bà, chọn đi cháu!". Còn lâu mới được như thế. Vậy thì? Cô nàng Paris lùng sục ở chợ trời, trong các cửa hàng đồ ký gửi hay trên ebay. Nàng tìm thấy ở đó món đồ đẹp đẽ này, món đồ nàng sẽ mang suốt đời. Dù là thứ gì chăng nữa, chiếc trech coat thật đẹp, đôi giày cao gót hay chiếc túi xách da, thì món đồ ấy là bảo bối, được giữ gìn, và nhất là thường xuyên mang trên người. Đi kèm với một chiếc quần jean, giày búp bê hay áo vest thắt đai. Phần còn lại của trang phục cần đơn giản để không tạo cảm giác trông bạn như cây thông Noel. Bảo bối là trang phục hợp với bạn một cách kỳ diệu, như đo ni đóng giày cho bạn: nó khiến từng cử chỉ động tác của bạn đều trở nên thoải mái và tự nhiên. Duyên dáng. Chất liệu hoàn hảo, đường kim mũi chỉ không chê vào đâu được - nhưng không hề lộ liễu. Bảo bối thì không "lộ", đó là một bí mật. Một món đồ không tuổi. Không bao giờ lỗi mốt. Không phô trương, không lộ mác. Bởi tất cả những gì giống với các cái (hai chữ C, một chữ D to đùng hay các chữ YSL) đều là thứ ngôn ngữ dành cho bảng đo thị lực. Với các cô nàng Paris, xa xỉ không nhất thiết phải xưng tên. Đó là một món quà phụ nữ tự tặng cho mình, tùy theo độ tuổi, sở thích và hầu bao. Nó là biểu tượng của sự tự chủ và tự do của nàng, dường như nó đang thì thầm: ("đúng, tôi tự tặng nó cho mình vì tôi chăm chỉ làm việc, và vì điều đó khiến tôi hài lòng"). Là một vật thừa thãi cực kỳ cần thiết, bảo bối là tinh thần, là vũ khí trong tay, giúp ta cảm thấy bản thân thật tươm tất, mạnh mẽ tự tin.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Sống Như Người Paris PDF của tác giả Anne Berest nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Sống Như Người Paris (Anne Berest)
“Bạn không nhất thiết phải là người Pháp mới có thể trở thành một người Paris” - Karl Lagerfeld Tôi có hai người bạn gái, sống ở Paris. Cô thì đã lấy chồng, cô thì bay đi bay về Việt Nam với một tình yêu đẹp, một công việc tốt. Họ đều lựa chọn ở lại Paris, như một lựa chọn của cuộc đời, cho dù có thể sống ở bất kỳ đâu: Milan, Berlin, Hongkong… với tài năng của chính mình. Hay, như Karl Lagerfeld nói, họ đã lựa chọn trở thành người Paris, cho dù không phải là người Pháp. Paris có gì đẹp mà bạn tôi lại yêu đến thế? Trong số các triệu chứng kỳ lạ, có một thứ gọi là “Hội chứng Paris” - là một chứng rối loạn tâm lý thoáng qua mà một số khách du lịch gặp phải khi du lịch tới Kinh đô Ánh sáng. Trái với những gì ta vẫn hình dung qua phim ảnh về một kinh đô lấp lánh ánh đèn, những cặp đôi yêu nhau dắt tay đi trong những con phố nhỏ, những Cosette với Marius ở Ngã tư Latin vọng về từ tiểu thuyết - Paris hiện đại là một thành phố với tràn ngập người nhập cư, những “nghệ sĩ” móc túi và người bán hàng rong. Một thành phố đối lập kỳ lạ, đủ sức đánh gục bất kỳ du khách nào, nhưng lại có ma lực biến người xứ khác thành một “Parisien” đích thực. Có lẽ bởi, người Paris là một giá trị vĩnh cửu hơn những gì thời gian có thể làm với một thành phố. Nếu để định nghĩa chính xác thể loại của Sống Như Người Paris, chắc ta sẽ phải tạo thêm một nhãn dán mới - nhãn “Sách về Paris”. Bởi lẽ chỉ với vài trăm trang giấy, không chỉ con người, mà cả không khí làm nên những con người đó, xã hội họ sống, địa điểm họ tới đều được tái tạo lại một cách rõ nét. Gập cuốn sách lại, bạn muốn hỏi con người Paris thực ra là thế nào? Đó là một bí mật, bởi “Bí mật của cô nàng Paris là thế đó. Bí mật ấy làm má nàng thêm hồng và môi cười thêm tươi. Tình yêu của nàng dành cho tình yêu.[…] Nàng chung tình không thể tưởng tượng nổi, nhưng chẳng phải lúc nào cũng cùng một người đàn ông.” Nàng như thế nào, xin hãy tự khám phá.*** "Bảo bối" là chi tiết căn bản khoác lên người bạn từ đầu đến chân. Tìm mua: Sống Như Người Paris TiKi Lazada Shopee Không cần phải bỏ cả mười năm tiền lương vào tủ áo của bạn, cũng chẳng cần xin ứng lương trước cả năm. Không. Chỉ cần một món đồ duy nhất: món đồ bạn sẽ lấy ra khi cần cảm thấy mình mạnh mẽ. Không phải cô nàng Paris nào cũng được bà nội hay bà ngoại mở ngăn tủ ra và bảo: "Quà cho cháu yêu của bà, chọn đi cháu!". Còn lâu mới được như thế. Vậy thì? Cô nàng Paris lùng sục ở chợ trời, trong các cửa hàng đồ ký gửi hay trên ebay. Nàng tìm thấy ở đó món đồ đẹp đẽ này, món đồ nàng sẽ mang suốt đời. Dù là thứ gì chăng nữa, chiếc trech coat thật đẹp, đôi giày cao gót hay chiếc túi xách da, thì món đồ ấy là bảo bối, được giữ gìn, và nhất là thường xuyên mang trên người. Đi kèm với một chiếc quần jean, giày búp bê hay áo vest thắt đai. Phần còn lại của trang phục cần đơn giản để không tạo cảm giác trông bạn như cây thông Noel. Bảo bối là trang phục hợp với bạn một cách kỳ diệu, như đo ni đóng giày cho bạn: nó khiến từng cử chỉ động tác của bạn đều trở nên thoải mái và tự nhiên. Duyên dáng. Chất liệu hoàn hảo, đường kim mũi chỉ không chê vào đâu được - nhưng không hề lộ liễu. Bảo bối thì không "lộ", đó là một bí mật. Một món đồ không tuổi. Không bao giờ lỗi mốt. Không phô trương, không lộ mác. Bởi tất cả những gì giống với các cái (hai chữ C, một chữ D to đùng hay các chữ YSL) đều là thứ ngôn ngữ dành cho bảng đo thị lực. Với các cô nàng Paris, xa xỉ không nhất thiết phải xưng tên. Đó là một món quà phụ nữ tự tặng cho mình, tùy theo độ tuổi, sở thích và hầu bao. Nó là biểu tượng của sự tự chủ và tự do của nàng, dường như nó đang thì thầm: ("đúng, tôi tự tặng nó cho mình vì tôi chăm chỉ làm việc, và vì điều đó khiến tôi hài lòng"). Là một vật thừa thãi cực kỳ cần thiết, bảo bối là tinh thần, là vũ khí trong tay, giúp ta cảm thấy bản thân thật tươm tất, mạnh mẽ tự tin.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Sống Như Người Paris PDF của tác giả Anne Berest nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Sông Ngầm (Lôi Mễ)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Sông Ngầm PDF của tác giả Lôi Mễ nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.