Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hạnh Phúc Tái Sinh

Trọng Sinh Chi Hạnh Phúc - 重生之幸福 Thể loại: Xuyên không, trọng sinh Convert: Picpoc Editor: Yul Yuuki Ai nói rằng nữ nhân khi trùng sinh là khổ lớn hận sâu? Ai nói nữ nhân trùng sinh đều sống trong nước sôi lửa bỏng? Lý Yên Nhiên chính là đích nữ của Hầu phủ, có cha thương mẹ yêu lại có huynh trưởng bao che khuyết điểm. Có trượng phu thương mình. Sinh ra trong phú quý, lúc gả lại vào vương phủ an nhàn mà sống, cả đời vô lo vô nghĩ, ngắm nhìn thiên hạ. Nhưng mà, sau khi thứ xuất tiểu di ( dì nhỏ) trở thành tương lai kế thê của công công, tất cả đều thay đổi. Bất tri bất giác, Lý Yên Nhiên mất đi tất cả, oan ức không có chỗ tố cáo, hận thù lại không được phân giải. Tất cả, chỉ vì đối thủ quá cường đại. Trùng sinh ý nghĩa là gì? Không phải báo thù, mà là bảo vệ hạnh phúc. ***   #REVIEW: HẠNH PHÚC TÁI SINH Tác giả: Đào Lý Mặc Ngôn Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, xuyên không Tình trạng: Hoàn Review bởi: Huyên Nguyễn - fb/hoinhieuchu Đây là truyện cổ đại mình đọc xong gần đây nhất, nội dung vừa lạ vừa quen Nữ chính: Lý Yên Nhiên, nam chính: Triệu Duệ Kỳ Motip quen thuộc ở đây là nữ chính sau khi chết được trọng sinh về năm 10 tuổi. Khi đó nàng vẫn là Đại tiểu thư phủ An Bình hầu, vẫn là viên ngọc quý trong tay phụ mẫu, huynh trưởng. Kiếp trước nàng được gả cho biểu ca Triệu Duệ Kỳ, thế tử của Nhữ Dương Vương. Vương phi của Nhữ Dương Vương là Mạnh Nhàn Nương vốn là Đại di của nàng. Nàng vốn sẽ hạnh phúc nếu không đụng phải Cửu di thứ xuất Mạnh Trinh Nương, cô ta vốn là xuyên hồn từ hiện đại. Mạnh Trinh Nương được gả vào Nhữ Dương Vương phủ làm kế phi sau khi Nhàn Nương mất. Kiếp trước Yên Nhiên thân cận, học theo khí chất thong dong, thoát tục, giản dị, thanh cao của Trinh Nương, khiến nàng không còn kiêu ngạo, không còn chói sáng nữa. Kiếp trước Trinh Nương được Nhữ Dương Vương cưng như trứng mỏng, có con trai là tướng quân dũng mãnh, con gái là hoàng hậu. Còn Yên Nhiên phải trở thành hầu phu nhân vì phu quân của nàng bị tước đoạt tước vị thế tử, sau buồn khổ mà chết, Yên Nhiên sống trong sự dằn vặt khôn nguôi vì đã quá tin tưởng Trinh Nương. Sống lại, nàng quyết tâm bảo vệ những người thân thiết của mình. Nàng tránh xa Trinh Nương, e sợ Trinh Nương, cảnh báo độ nguy hiểm của Trinh Nương cho Nhàn Nương, Nhu Nương (mẹ nàng), biểu ca... Nữ nhân xuyên không trong truyện là Trinh Nương trong ký ức của Yên Nhiên là một nữ nhân tâm cơ, đi bước nào trúng bước đó vẫn mưu ma chước quỷ, vẫn giả vờ thanh cao, thánh khiết nhưng dần thất bại trước mưu lược của Nhàn Nương. Vâng, chính là Vương phi Nhữ Dương Vương, Đại di của nữ chính đấy ạ :vTrong truyện người tỏa sáng, cầm trịch đại cục không phải là Yên Nhiên mà chính là Mạnh Nhàn Nương. Một nữ cường nhân xuất sắc, lãnh ngạo, trí tuệ quá cao minh nhưng lại yêu và tin tưởng sai người khiến kiếp trước chết trong tiếc nuối. Kiếp này tuy Nhàn Nương không thoát khỏi cái chết nhưng Nhàn Nương đã ngộ ra rằng bao năm nay mình yêu sai người, trả giá quá nhiều cho tra nam, bởi vậy Nhàn Nương chết tâm, xa lánh, sử dụng tâm kế với vương gia để ông này mãi mãi khắc ghi hình bóng của Nhàn Nương dù sau này Trinh Nương vào phủ làm kế phi đi chăng nữa. Đánh giá chung về truyện này là tình tiết gia đấu hay, âm mưu chồng âm mưu, nữ trọng sinh chỉ làm nền cho cuộc đấu của nữ nhân cổ đại và nữ nhân xuyên không. Yên Nhiên chỉ góp một chút sức lực, chủ yếu vẫn là Nhàn Nương sắp xếp cục diện trước khi chết một cách oanh liệt. Truyện này phải công nhận độ tra và độ tự kỷ của Nhữ Dương Vương cao thật Chính văn dài 136 chương, phiên ngoại 10 chương có thể triển khai thành một truyện trọng sinh khác với nữ chính là Nhàn Nương Đây chính là cái khác lạ so với truyện trọng sinh khác. Khác nữa là Yên Nhiên trọng sinh nhưng không thay đổi 180 độ, làm gì cũng trúng phóc như các truyện khác Đọc truyện mà muốn xỉ vả Trinh Nương, đúng chuẩn bạch liên hoa *** HẠNH PHÚC TÁI SINH Đào Lý Mặc Ngôn dtv-ebook.com Chương 1: Trọng Sinh Tranh đoạt vương vị đã vào hồi kết. Cửu hoàng tử Chu Từ Quýnh lên ngôi hoàng đế, thay đổi niên hiệu là Khánh Chính Nguyên, đại xá thiên hạ, ban thưởng công thần duy trì hắn, giúp hắn đăng cơ, đạo thánh chỉ ban thưởng đầu tiên chính là Nhữ Dương vương đích thứ tử Triệu Duệ Giác. ( yul: đích thứ tử cũng là con dòng chính nhưng không phải con trưởng) Là do hắn có binh lính ở gần kinh thành, đem quân giết chết nhạc phụ Cửu Môn Đề Đốc của tam hoàng tử, khiến cho cửu hoàng tử thuận lợi đăng cơ. Triệu Duệ Giác cùng cửu hoàng tử là từ nhỏ quen biết kết giao với nhau rất tâm đầu ý hợp. Lúc Triệu Duệ Giác mười sáu tuổi ở chiến trường đánh một trận chiến liền thành danh, làm danh tướng uy phong bảo trụ cửu hoàng tử. Thân sinh tỷ tỷ của hắn cũng gả cho cửu hoàng tử làm chính phi, hiện giờ đã là chính cung hoàng hậu, về tư về công tân đế sau khi đăng cơ đương nhiên sẽ không bạc đãi hắn. - Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết... Nhữ Dương vương phủ nghênh đón đạo thánh chỉ đầu tiên của tân đế, thế tử phi Lý Yên Nhiên quỳ gối bên cạnh trượng phu Triệu Duệ Kỳ yên lặng lắng nghe. - Nhữ Dương vương thế tử Triệu Duệ Kỳ lễ hiếu nhân nghĩa, phẩm hạnh đôn hậu vẫn luôn từ chối thế tử vị. Trẫm vẫn mãi khuyên, đều không nghe theo, lại nói đệ đệ nhi tử của kế mẫu là Triệu Duệ Giác có tài hoa hơn người, muốn nhường thế tử vị, khổ tâm khẩn cầu trẫm, trẫm nay đã đồng ý, thu hồi thế tử vị Nhữ Dương vương phủ của Triệu Duệ Kỳ, phong làm Trung Nghĩa hầu, ban thưởng cho hầu phủ. Phong đích thứ tử Triệu Duệ Giác vì Nhữ Dương vương làm thế tử, sau này không được cô phụ trẫm ban thưởng, không cô phụ huynh trưởng nhường tước vị, vì quốc tận trung... Lý Yên Nhiên cúi thấp đầu, trên môi lộ ra một nụ cười yếu ớt, đem tước vị thế tử nóng bỏng tay này nhường đi ra ngoài, lại chăm chú nhìn Nhữ Dương vương phi đang quỳ ngối trước mặt nàng, đoan trang hiền lành, dịu dàng kính cẩn nghe theo, ai còn nhớ rõ nàng đã từng là thứ nữ vô danh không được sủng ái? Công công( Yul: cha chồng) Nhữ Dương vương sủng ái nàng, trong kinh thành các vị phu nhân nịnh bợ lấy lòng nàng, bây giờ nàng đã có nữ nhi làm hoàng hậu, nhi tử làm thế tử Nhữ Dương vương, nàng liền có thể an tâm, không cần lại tính kế bọn họ. - Tuân chỉ. Lý Yên Nhiên nói theo bọn họ, yết hầu phát không ra tiếng, đoạt tước vị thế tử ban cho công thần, còn nói đường đường chính chính, đúng là tác phong của hoàng gia. Trượng phu bên cạnh nàng, mặt sáng như ngọc, ôn nhu tao nhã, nhưng dáng người lại gầy yếu, mang hơi thở bệnh tật. Nhữ Dương vương nhiều thế hệ làm tướng quân, chỉ có một mình trượng phu là không biết binh thư, chỉ yêu thích văn thơ, tài năng của hắn là hào quang vạn trượng nhưng trước mặt kế mẫu liền ảm đạm thất sắc, thân mình càng ngày càng yếu đi, ai cũng nói hắn không thể khiến Nhữ Dương vương phủ tồn vinh, hành động nhường tước vị là sáng suốt. Nhưng không ai biết trong lòng hắn có biết bao nhiêu khổ sở, cũng không ai biết hắn đã từng thức đêm khổ đọc binh thư, cả phụ thân Nhữ Dương vương cũng không tin hắn. Triệu Duệ Kỳ cúi đầu, một luồng sợi tóc buông xuống, hơn u buồn, nhưng lại có chút thoải mái. - Biểu muội, ta xin lỗi ngươi. - Ta là Trung Nghĩa hầu phu nhân, có gì mà xin lỗi? Triệu Duệ Kỳ nhìn Lý Yên Nhiên trong mắt tràn đầy ý cười, lóe lên ánh sáng, giống như lúc hắn đẩy ra khăn voan của nàng... Đỡ Lý Yên Nhiên đứng dậy, Triệu Duệ Kỳ hướng phụ mẫu cung kính nói: - Nhi tử từ biệt phụ thân, mẫu thân. - Kỳ Nhi. Vương phi Mạnh thị hai mắt đẫm lệ, đau sót nói: - Ngươi vì sao không cùng ta thương lượng? - Người để cho nhi tử làm chủ một lần đi. Triệu Duệ Kỳ ôn nhuận nở nụ cười yếu ớt nói: - Nhi tử đem tước vị thế tử trả lại cho tam đệ, về sau hắn sẽ là nhi tử khiến người kiêu ngạo nhất để hắn kế thừa vương tước, có như vậy liệt tổ liệt tông mới không trách tội. Đã qua tuổi bốn mươi Nhữ Dương vương dáng người vẫn cao ngất, vai rộng lưng hẹp, ngũ quan thâm thúy,tuấn dật, mày kiếm mắt ưng, quả thực là một bộ dạng tướng mạo thật tốt, năm đó còn là kinh thành đệ nhất mỹ nam tử. Triệu Duệ Giác là ở bên gối hắn mà lớn lên, dung mạo khí chất đều giống hắn, còn trưởng tử Triệu Duệ Kỳ thân thể lại suy nhược, càng giống như mẫu thân hắn. Nhữ Dương vương môi run run, Triệu Duệ Kỳ lần đầu nhìn thẳng ánh mắt hắn nói: - Phụ thân, điều nhi tử nên làm đều đã làm, phụ thân bảo trọng. Triệu Duệ Kỳ vươn tay về phía thê tử Lý Yên Nhiên: - Trung Nghĩa hầu phu nhân? Lý Yên Nhiên đem tay đặt vào trong lòng bàn tay hắn: - Trung Nghĩa hầu? - Ha ha, ha ha ha. Hai người đồng thời nở nụ cười, mặc kệ mọi người trong Nhữ Dương vương phủ quay người rời đi... Nhữ Dương vương Triệu Dật Thanh đỡ lấy vương phi Mạnh thị đang lung lay sắp đổ, nhẹ gọi: - Trinh Nương. - Ta có lỗi với đại tỷ, Kỳ Nhi sao lại làm như vậy? Ta chưa từng muốn để Giác Nhi kế thừa tước vị thế tử Nhữ Dương vương, nếu ta muốn tranh giành, sẽ không để Giác Nhi mới mười sáu tuổi đã phải đi ra chiến trường, phu quân... Kỳ Nhi hiểu lầm ta. - Kỳ Nhi đã làm đúng, Nhữ Dương vương phủ chỉ có thể giao cho Giác Nhi, Kỳ Nhi giữ không được Nhữ Dương vương phủ. Nhữ Dương vương Triệu Dật Thanh không biết là đang an ủi kiều thê, hay là đang an ủi chính hắn, có lẽ là cả hai đi. - Kỳ Nhi cái gì cũng không lấy, vương gia, qua hai ngày nữa, hãy sai người đem đồ đến cho Kỳ Nhi đi, sách trong thư phòng đều là sách hắn thích nhất, hậu viện có tượng gỗ do Kỳ Nhi điêu khắc, trong phòng còn có hoa phục Kỳ Nhi yêu thích, cũng đã dùng quen người hầu, đại tỷ lưu lại bạc cho Kỳ Nhi mặc dù đều nằm trong tay đại ca, nhưng trong vương phủ vật dụng bài trí còn một chút, Kỳ Nhi dù sao vẫn là trưởng tử, đem tước vị tặng cho Giác Nhi, này tài vật phải chu cấp cho hắn không thể lại để hắn chịu thiệt. - Ngươi làm chủ đi. Nhữ Dương vương nhìn thấy vương phi như vậy liền cực kì vừa lòng, nàng thiện lương vô cùng, lại còn chu đáo cẩn thận, chưa từng tranh đoạt cái gì, cũng không ham tài vật tước vị, đem nhi tử duy nhất đi theo quân, từ nhỏ liền nói cho hắn biết, vương tước là của Triệu Duệ Kỳ, còn tước vị của hắntự bản thân hắn kiếm lấy. Nhữ Dương vương dắt tay thê tử, Nhữ Dương vương phi xấu hổ đỏ mặt, mềm mại gọi: - Vương gia. - Thê như thế, đời này còn mong gì hơn? Nhữ Dương vương phi nhắm mắt đi theo Nhữ Dương vương vào Ngân An điện, chờ tân khách tới cửa chúc mừng, anh khí bức người Nhữ Dương vương thế tử Triệu Duệ Giác luôn luôn đi theo bên cạnh hai người bọn họ, bọn họ mới đúng là người một nhà. ########## - Tiểu thư, tiểu thư. Lý Yên Nhiên bị đẩy tỉnh mà mở đôi mắt, mông lung mờ mịt, nàng sờ khóe mắt, đầu ngón tay còn mang theo nước mắt, đặt ở bên môi liếm một chút, mặn! - Ngài mau dậy đi, hôm nay Nhữ Dương vương phi đến hầu phủ định hôn sự của ngài cùng thế tử. - Ân. Lý Yên Nhiên cúi đầu nhìn đôi tay khéo léo, mười tuổi, lúc nàng mười tuổi đã cùng biểu ca định ra hôn sự, sau khi cập kê nàng liền gả vào Nhữ Dương vương phủ, còn có một tháng nữa là đại di bệnh chết(Yul: đại di là dì cả), bên ngoại tổ gia( nhà ngoại) nữ nhi nhỏ nhất là Mạnh Trinh Nương là thứ nữ được ghi tạc dưới danh nghĩa chính thê( mẹ cả), gả cho Nhữ Dương vương làm kế phi, nàng so với chính mình chỉ lớn hơn hai tuổi, so với biểu ca còn nhỏ hơn một tuổi đâu. Trước kia các nàng tuy rằng bối phận chênh lệch, nhưng nàng thật lòng thích tiểu di (dì nhỏ), lúc đến nhà ngoại tổ phụ, luôn luôn nguyện ý cùng tiểu di huyên náo chơi đùa, tiểu di trên mặt luôn luôn cười trong suốt, rất thân thiện, ở ngoại tổ gia có không ít người, cuối cùng nàng lại là người gả đi Nhữ Dương vương phủ, trong đó phát sinh chuyện gì? Vì sao người có nhiều hi vọng nhất là tứ di? Cuối cùng lại đổi thành nàng? - Đại tiểu thư. - Không có việc gì. Một đám nha đầu nâng các loại đồ vật tiến vào, hầu hạ Lý Yên Nhiên rửa mặt chải đầu mặc y phục. An Bình hầu phủ ở Đại Minh công lao phú quý ở hạng trung, Đại Minh khai quốc hoàng đế tổng cộng có tứ vương mười hầu, hầu tước phẩm chức cao, phần lớn là chinh chiến sa trường khai quốc lập công lao lớn. Đã hơn một trăm năm, vương phủ cũng chỉ còn lại tam vương, Nhữ Dương vương phủ, Nam Bình vương phủ, Trấn Bắc vương phủ, trong đó Bình Tây vương phủ vì tham ô hối lộ mà bị đoạt tước vị, mười tòa hầu phủ nhiều lần biến loạn cũng chỉ còn lại bát hầu( Yul: 8 hầu ý). Hiện nay, các đại thần trên người đều mang theo tước vị, trừ bỏ lúc khai quốc có sắt cuốn (này y như là chiếu thư lập lúc khai quốc) vương phủ hầu phủ ở ngoài, còn lại các tước vị mới phong bất quá chỉ là thanh danh dễ nghe mà thôi. Nhữ Dương vương phi đến hạ quyết định sao? Lúc trước sau khi gả qua, Lý Yên Nhiên mới biết được, Nhữ Dương vương vừa ý con dâu là kinh thành đệ nhất tài nữ Văn Tĩnh của Văn gia, mà không phải là nàng, điêu ngoa bốc đồng An Bình hầu phủ đích trưởng nữ. Sau khi thành thân, tiểu di đem toàn bộ Nhữ Dương vương phủ giao cho nàng quản lý, tiểu di lui về phía sau bảo toàn thanh danh hiền lương của nàng. Nàng lại nhớ rõ vị này Nhữ Dương vương phi hạ bao nhiêu ngáng chân, nàng liền đập va chạm đụng, nghiêng ngả chao đảo, đem hết toàn lực cũng so ra kém Nhữ Dương vương phi từng quản gia chủ trì bếp núc, làm cho thái phi thất vọng, không ai biết là nàng đã rất khó khăn, chỉ có biểu ca thông cảm cho nàng... Lý Yên Nhiên đang ngồi trước gương cài trâm ngọc. Nàng phải gả cho biểu ca sao? không thể thay đổi sao? Lão thiên gia nếu đã cho nàng cơ hội trùng sinh, vì sao vẫn là hôm nay, nàng trùng sinh đã hai ngày, lấy tình cảm của phụ thân và mẫu thân thật lòng yêu thương mình, có lẽ hôm nay sẽ không hạ quyết định. Cuộc đời nàng cùng kế thất bà bà tranh cãi cả đời, lấy chấm dứt là thảm bại. ( Yul: công công là cha chồng, bà bà là mẹ chồng) Cả đời này lại còn muốn tiếp tục đi đường cũ? Lý Yên Nhiên không tin tưởng bản thân nàng có thể thay đổi vận mệnh của biểu ca, sau khi nhường tước vị biểu ca trầm mê trong điêu khắc, chưa đến vài năm liền hậm hực mà chết, nàng chẳng lẽ sẽ phú quý cả đời, lại trở thành quả phụ... Biểu ca đối với nàng có tình có nghĩa, cả đời không có nạp thiếp, nàng nên làm sao đây? Đại náo một hồi rồi thủ tiêu hôn sự, hay vẫn giống kiếp trước tái chiến kế thất bà bà.....tiểu di? Mời các bạn đón đọc Hạnh Phúc Tái Sinh của tác giả Đào Lý Mặc Ngôn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sủng Phi Đường - Đinh Đông Nhất
Lâm Tam Tư sau một giấc ngủ tỉnh lại, phát hiện ra ba chuyện quan trọng sau: Cha mẹ nàng đúng ra phải được sống yên ổn khi về già thì lại bị nhốt vào đại lao. Trưởng tỷ là sủng phi ở hậu cung, vì bị hạ độc mà mất mạng. Lâm Tam Tư đang mang tâm trạng chờ gả thì lại phải làm nha hoàn hầu hạ thái tử! Kiếp này, nàng thề sẽ làm tốt ba chuyện đó là: Ôm chặt đùi của thái tử điện hạ, cứu người nhà ra ~ Ôm chặt đùi của thái tử điện hạ, hạnh phúc bình an một đời ~ Ôm đặt đùi của thái tử điện hạ, sinh em bé sinh em bé sinh em bé ~ Nam chính tuấn tú phúc hắc, nữ chính ngọt ngào đáng yêu ~ *** Sau hai tháng, kinh thành cũng không có biến hóa gì lớn, vẫn phồn hoa như cũ, ở phía Bắc của kinh thành, hoàng cung Nam Dạ vẫn nguy nga tráng lệ, thị vệ đứng thành hàng, nhìn thấy xe ngựa của thái tử điện hạ thì lập tức cúi đầu, nghiêm nghị xếp thành một hàng để nghênh đón. Lâm Tam Tư không biết rằng, mười ngày trước Hoắc Dực có nhận được tin báo nhắc hắn mau chóng trở về kinh, nhưng vì Lâm Tam Tư đang mang thai, không thể để xe ngựa quá xóc nảy, khi đi cũng phải chọn con đường đẹp nhất.Hoắc Dực không yên lòng bỏ nàng lại mà về kinh trước, cho nên mới chậm trễ mấy ngày.Sau khi trở về, hắn liền lo cho Lâm Tam Tư xong rồi vào cung ngay, lúc này mới biết trong cung quả thật đã xảy chuyện lớn. Bệnh tình của hoàng đế rất nguy kịch, cần sắc phong người mới. Tin tức này ngoài thái hậu và những người tuyệt đối được tín nhiệm ra thì không có ai biết cả, ngay cả Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng tốn nhiều công sức cũng không điều tra ra được. Bên trong tẩm cung Triều Dương điện, yên lặng đến mức không nghe thấy bất cứ tạp âm nào, mùi hương trầm quanh quẩn, phía sau tấm rèm, vị hoàng đế uy phong một thời của Nam Dạ lúc này đã vô cùng suy yếu. ... Mời các bạn đón đọc Sủng Phi Đường của tác giả Đinh Đông Nhất.
Loạn Thế Phong Vân: Phượng Tường Tam Quốc - Mộng Ngưng Tiểu Trúc
Mỹ nhân ngoái đầu nhìn lại cười, non xanh chao đảo như say, đao quang kiếm ảnh cũng vì nàng tim đập! Người phương nào áo trắng bồng bềnh, dưới ánh trăng tiếng đàn mai quấn quýt, dùng chí khí hào hùng vạch nên đường Tam quốc Ai có đủ cầm tâm kiếm đảm, cười bạch mã tây phong? Mặc mưa gió đổi thay, ta tiêu dao tự tại; ai có thể dùng cây mơ nấu rượu, thiên hạ luận anh hùng? Quản chi bao đấng anh tài bị cuốn trôi hết thảy; lo gì chuyện ly biệt hợp tan, tiễn trăng đi trước gió trong về! Quay đầu đều vội vã *** Tào Tháo đã sớm về Lạc Dương, các loại phong thưởng cũng đã xong, Hoàng đế Lưu Hưởng không đợi mọi người mở miệng, cũng tự giác “vui vẻ” khen ngợi Tào Tháo hộ giá có công. Đáng thương cho Lưu Hiệp, không chỉ chết tha hương, người kế vị chính tay mình lập nên lại có tướng làm nô dịch, chắc hắn dưới cửu tuyền cũng bực mình hổ thẹn. Kỳ thật, Lưu Hưởng làm vậy là có nguyên nhân, phế hậu Tào phi trong Hoàng cung Hứa Đô cùng nhi tử của nàng đầu năm bệnh chết, tiểu hoàng tử bệnh chết trước, Tào phi nghe tin Lưu Hiệp chết, cũng theo sau tuẫn táng, trên đời này Lưu Hưởng chỉ còn lại người thân duy nhất là ta, bởi vì ta, hắn vội vàng lấy lòng Tào Tháo cũng chẳng có gì lạ, sau khi ta trở về nghe Tào Xung nói, Lưu Hưởng chủ động đề nghị trọng thưởng Tào Tháo, sao đó muốn Tào Tháo hạ lệnh cho ta sớm trở về Lạc Dương. Trong việc phong thưởng cho các đại thần, hắn dứt khoát không từ chối bất cứ đề nghị nào của Tào Tháo, thậm chí chủ động tăng cấp khen thưởng cho người của Tào gia, bởi vậy Tào Tháo rất hài lòng bỏ qua việc giám thị với hắn. Ha ha, Lưu Hưởng của ta tuyệt đối không ngốc! Ta cũng không ngờ, đã xa cách nhiều năm, lại trở thành Hoàng đế, Lưu Hưởng vẫn không muốn rời xa ta, đối với đề nghị của Tào Tháo phong cho ta một phong hào của hoàng thất, hắn không giấu nổi sự phấn khởi, lập tức đồng ý, còn nhân lúc Tào Tháo đề nghị xây phủ Hộ quốc phu nhân, chỉ định một nơi ở ngay cạnh Hoàng cung, chỉ thiếu để ta ở trong cung nữa thôi. Hơn nữa tiền xây nhà toàn bộ dùng quốc khố, cũng không biết Lưu Hưởng yêu cầu hay Tào Xung lấy việc công làm việc tư, cũng không ai phản đối, đến nhóm giám sử luôn luôn công chính cũng im lặng không nói gì. Ha ha, ta lời rồi! Đương nhiên, Tào Xung bọn họ biết tính ta, lại biết ta không ở Lạc Dương lâu, bởi vậy phủ viện xây cũng không quá hào nhoáng, thoạt nhìn có vẻ rất thư thái. Ta lúc này ngồi giữa sảnh đường cũng vô cùng thoải mái, biếng nhác vươn hai chân, đôi tay còn chưa hoàn toàn linh hoạt ôm lấy một vật nhỏ bé trong lòng, cười hì hì nhìn đám người tới thăm ta. ... Mời các bạn đón đọc Loạn Thế Phong Vân: Phượng Tường Tam Quốc của tác giả Mộng Ngưng Tiểu Trúc.
Sủng Phi Thượng Vị Ký - Mạch Thượng Phù Tô
Kiếp trước Cố Vân Yên tâm địa thuần thiện, không tranh không đấu, một lòng vì Tiêu Dục, cuối cùng lại chịu nỗi đau mất con, ôm hận mà chết. Sống lại, nàng muốn đem những nữ nhân từng hãm hại nàng, tổn thương nàng giẫm nát dưới chân. Nàng phải làm nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ này, một khi phong hậu, sủng quan thiên hạ, từ nay về sau lại không người dám khi dễ nàng! Chú ý: Giai đoạn trước cung đấu, về sau ngọt sủng! Một đường thu thập gian phi, kết cục tất HE! *** Lúc này nàng đang mềm mại rúc vào trong lòng Tiêu Dục. Hai người cùng nhau đứng ở trên Trích Nguyệt lâu, nhìn trăng tròn như gương ở phía chân trời, nghe hắn nói có chút mất mát:"Gần đây Khuynh Thành hay chạy đi Đông Cung. Một tháng này, ta thấy số lần chạy qua đó của nàng mười ngón tay cũng đếm không đủ rồi. Haizz... Có thể thấy được, nữ nhi đã trưởng thành rồi~" Cố Vân Yên bật cười,"Nữ nhi trưởng thành, tự nhiên sẽ có tâm sự của nữ nhi. Khuynh Thành nay đã mười ba, qua hai năm nữa liền đến tuổi đợi gả rồi. Trước mắt mới chỉ là ít gặp vài lần ngươi đã như vậy. Tương lai Khuynh Thành gả đi rồi thì nên làm thế nào cho phải?" Tiêu Dục vừa nghĩ tới bảo bối mà bản thân luôn phủng ở trong lòng bàn tay chỉ hai năm nữa sẽ bị nam nhân khác bắt đi, trong lòng càng là tư vị không thoải mái,"Khuynh Thành chưa cập kê, đàm hôn luận gả không khỏi quá sớm. Ta tính để nàng ở tại bên người thêm vài năm." Cố Vân Yên biết, Tiêu Dục từ trước đến nay thiên vị Khuynh Thành công chúa, tất nhiên là không nỡ sớm gả nàng đi. Bản thân làm sao buông được. Có điều... không biết nữ nhi nhà mình có chịu như vậy hay không. "Bọn nhỏ rồi cũng lớn, tóm lại là muốn có gia đình của chính mình. Tháng trước Hạo Nhi cùng Linh San cũng đã đại hôn. Chúng ta nha, nghĩ đến không lâu nữa có thể làm tổ phụ tổ mẫu rồi đó. " ... Mời các bạn đón đọc Sủng Phi Thượng Vị Ký của tác giả Mạch Thượng Phù Tô.
Đấu Phá Hậu Cung - Kỳ thật ta là Tiểu Thanh Tân
Kiếp trước, nàng bị vị hôn phu mình hết lòng yêu thương phản bội, chính tay giết nàng và cốt nhục. Kiếp này, nàng muốn một bước lên mây, nhìn hắn cúi đầu xưng thần, giết hết tất cả những kẻ đã hại mình khi xưa. Hậu cung nguy hiểm thì thế nào? Nàng sẽ từng bước từng bước đạp bằng hậu cung, đi lên giường rồng. Hoàng thượng, người muốn đấu trí, vậy thần thiếp xin theo, ban ngày chúng ta đấu, buổi tối cũng đấu. PS: Tiết lộ của tác giả: Đây là một câu chuyện hài có, bi có, âm mưu có, tình cảm có. Tôn chỉ là ngược nam phụ căn bã, loại bỏ nữ phụ. *** Sau trận hỏa hoạn, Hoàng Lăng liền được trùng tu toàn diện, từ đống tàn tích bị cháy đen, liền có thể tưởng tượng ra vẻ mĩ lệ ngày xưa của nó. Không giống với hoàng cung, phía sau vẻ tráng lệ của Hoàng Lăng, là sự trang nghiêm tĩnh mịch, lăng mộ tiên hoàng mang đầy vẻ ưu nhã của Tô Châu, thanh lệ thoát tục, giống như được cố ý xây dựng vì người nữ tử tiên hoàng đã dốc sức theo đuổi lúc còn tại thế. Lục Khê đi bên cạnh Minh Uyên, thất thần nhìn hồ nước xanh mát trước mặt, phía sau là núi Thanh Sơn thấp nhỏ, xung quanh được trồng đầy hoa thủy tiên, đối lập rõ ràng với phế tích. Hoa thủy tiên rất tươi tốt, làm hừng sáng cả một vùng núi Thanh sơn, quả thật rung động lòng người. Minh Uyên cũng đứng lại, dịu dàng nhìn hồ nước: "Năm đó phụ hoàng gặp mẫu phi trên hồ, nghe phụ hoàng nói, khi đó mẫu phi đứng ở đầu thuyền, xinh đẹp tưa như tiên nữ bước ra từ tranh vẽ. . . . . . Chỉ một cái liếc mắt đó, liền trầm luân vạn năm." Lục Khê gần như có thể nhìn thấy cảnh sắc lúc đó. Mỹ nhân dịu dàng đứng ở đầu thuyền, gió xanh thổi nhẹ, mặt nước dập dìu, làn váy mềm mại bay lên theo gió. . . . . . Đế Vương cô độc thoáng nhìn qua, như một bức tranh thủy mặc được khắc họa trong lòng. Minh Uyên nói: "Là một Hoàng đế, có được vô số mỹ nhân, nhưng thật ra thì cũng bị vây trong vô ngàn âm mưu, đấu đá. Lúc trước trẫm đã từng cảm thấy không đáng cho mẫu phi, cố chấp yêu một nam nhân như vậy, đáng giá sao? Nhưng đến lúc ta đi lên vị trí này, mới phát hiện, ở giữa một đám giai nhân tuyệt sắc như vậy chưa hẳn đã là chuyện tốt." Lục Khê cười khẽ: "Nhưng nô tì thấy hoàng thượng đang rất hưởng thụ cuộc sống như thế mà" Minh Uyên cũng cười, đưa tay khẽ kéo nàng vào trong ngực, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng: "Đó là sau khi gặp được nàng." Tim Lục Khê đập mạnh. ... Mời các bạn đón đọc Đấu Phá Hậu Cung của tác giả Kỳ thật ta là Tiểu Thanh Tân.