Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

U Linh Cảnh

Thể loại: Đam mỹ, cường cường, thanh mai trúc mã, tương ái tương sát, phương Tây, HE Biên tập: Âu Dương Tình Văn án Y có một khát khao... Chỉ là không ngờ lại thực hiện được. Y kích động nắm chặt đất thần, ngón tay lại nhẹ nhàng sờ sợi tóc vàng óng lẫn trong nắm đất đó. Y hoảng hốt Không ngờ lại thành công… Dùng loại đất Thần từng tạo ra Adam còn thừa lại, cùng với sợi tóc của Raphael… Để tạo ra một Raphael. Một Raphael của riêng y. *** Có thể nói, chị Bơ đã xây dựng một mạch truyện cực kì thành công, cộng thêm bối cảnh hiện đại đan xen kì huyễn gợi sự thần bí và hấp dẫn và cả hoành tráng cho câu chuyện. Giọng văn vẫn kiểu hài hài tưng tửng tạo thêm không khi vui tươi và hài hước cho câu chuyện, còn giúp nhân vật mang theo vài phần trẻ con đáng yêu, nhất là a công, ngạo kiều moe moe ứ chịu nổi ???? Đề cử đọc thử! *** 【 Cửu Giới Hệ Liệt 】gồm có: 01 – U Linh Tửu Điếm | Hiệp Sĩ Hạt Đào Ba Quả Táo → Yingie (Hoàn) 02 – U Linh Boss | Zhu Yu Feng (Hoàn) 03 – U Linh Giới | Lạc Hữu Cung (Hoàn) 04 – Thất Lạc Phong Ấn | Fang Cao Yuan (Hoàn) 05 – U Linh Cảnh | Fang Cao Yuan ... *** Mãng xà ló mặt, không cậu còn ai.  Thời gian còn sớm, Asmodeus ngồi thang máy xuống thẳng cửa Bắc dọc hành lang cầu vồng trong đặc khu Đông ở tầng thứ bảy.  Mé phải hàng rào sắt, dưới cây bách xòe ra như chiếc dù có treo một tấm biển thoắt ẩn thoắt hiện. Nhìn kỹ sẽ phát hiện bên trên có khắc chữ “Có mãng xà ra vào” để cảnh cáo, nhưng chẳng qua lá cây bách quá xum xuê, cộng thêm một nhánh cây dài rũ xuống tình cờ che khuất tầm nhìn từ bên ngoài.  Asmondeus cũng không chú ý lắm mà cứ nhìn thẳng về phía trước và đi.  Con đường bằng ngọc chạm trổ hoa văn dẫn thẳng vào quảng trường giấu mình trong làn sương mù mịt, nơi từng một thời là sàn nhảy được cư đân địa ngục yêu thích nhất, địa thế bằng phẳng, diện tích rộng lớn, đèn đóm lộng lẫy, phong cảnh tươi đẹp, vào mỗi kỳ nghỉ là nườm nượp người ra kẻ vào. Sự đông vui tấp nập kéo dài đến mãi một trăm năm trước, sau khi trung tâm nghiên cứu khoa học Laboli cho ra đời thảm khiêu vũ trên không, quảng trường này mới dần bị bỏ hoang. Nhưng ít người lai vãng lại là tốt hơn cho thiên nhiên, cây cối rậm rạp, không khí tươi mát, vô cùng thích hợp để làm nơi hẹn hò vụng trộm hoặc giết người giấu xác, quả là một công đôi việc.  Đèn đường hai bên dần dần chuyển từ màu hổ phách sáng sủa sang màu cam đậm mập mờ, cũng có nghĩa bây giờ là mười lăm giờ rồi. Địa ngục không có mặt trăng mặt trời nên không thể nhìn màu trời để đoán thời gian, vậy nên lúc xây dựng đã quy ước dùng màu sắc của đèn đóm đánh dấu các mốc thời gian.  Asmodeus bước nhanh hơn, nhẹ nhàng lướt qua hành lang dài hai cây số để đến trung tâm quãng trường. Tuy khách xưa đã tìm kiếm niềm vui mới nhưng bề mặt quảng trường vẫn giữ nguyên nhiều loại địa hình đặc thù của đủ các kiểu khiêu vũ.  Người đưa ra lời mời – Beelzebub – đang đứng giữa những cây cột hình trụ dành cho điệu nhảy Hiphop.  Điệu Hiphop này là loại khiêu vũ giao lưu hữu nghị trên các loại cột cao thấp khác nhau, có yêu cầu rất cao về kỹ năng khiêu vũ cùng năng lực phản ứng, cũng là điệu nhảy phái nam ở địa ngục ưa chuộng khi tìm người yêu.  Đáng tiếc thời kỳ thịnh vượng “quần ma loạn vũ” đã qua, nơi này, vào lúc này đây chỉ còn lại một Beelzebub đứng lẻ loi giữa hai cây cột sặc sỡ. Thân hình cao to của gã đứng ngay hướng ngược sáng che khuất cả một cây đèn đường, ánh đèn màu vỏ quýt men theo đường nét trên cơ thể gã mà lan ra, từ xa trông như bóng đen được dùng bút màu viền lại.  Người đọc truyện tranh đều biết, khi hình ảnh này xuất hiện, tám chín phần mười là vẽ hung thủ đang gây án. Asmodeus tuy chưa từng đọc truyện tranh nhưng giác quan thứ sáu của y khiến y đề cao cảnh giác. Đặc biệt là nơi ánh sáng không chiếu tới được, những cột đá giờ đây chẳng khác nào hóa thân của bóng tối, để lại trên đất từng mảng u ám.  Y ngừng bước, trong đầu đột nhiên nảy ra ý định rời khỏi nơi này…  Nhưng đến còn nhanh hơn suy nghĩ của y là cái ôm nhiệt tình lại không thiếu phần mạnh mẽ của Beelzebub.  “As, cậu cuối cùng cũng đến, tôi chờ cậu lâu quá chừng.”  Giọng điệu oán trách khó giấu niềm hân hoan lại quá đỗi thân thiết nhắm chuẩn vào sự mềm lòng và hay thẹn thùng của Asmodeus khiến y lập tức quẳng cảnh giác ra khỏi đầu. Asmodeus cuống quýt nói: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”  Thật ra cũng không hẳn là muộn, đèn đường vào lúc này vừa chuyển sang màu đỏ cam của quýt chín chứng tỏ hiện tại là mười lăm giờ đúng.  Beelzebub không chữa lại mà nương theo nói tiếp: “Nếu chúng ta bàn luận thuận lợi thì chẳng hề phí công tôi chờ chút nào.”  Dù mới vào chiều nhưng một người đứng giữa nơi hoang vắng thế này đúng là quá đìu hiu. Asmodeus cảm thấy hơi áy náy, nhưng nơi này là do Beelzebub lựa chọn, “Là chuyện gấp lắm ư? Sao không bàn trong phòng làm việc của anh?”  Phòng làm việc của Beelzebub là nơi cất giữ nhiều món ngon vật lạ tươi sống nhất, hấp dẫn nhất ở địa ngục nên rất được khách dự họp của các giới ưa thích.  “Bàn chuyện ở đây hiệu suất cao hơn.” Beelzebub nói đầy ẩn ý: “Đây là một nhiệm vụ bí mật, số người biết chuyện không vượt quá năm. Cậu là một trong số đó, khoan hỏi, nghe tôi nói hết đã.”  Gã mở một bao mứt quả khô bắt đầu nhai nhóp nhép, thoạt nhìn có vẻ ung dung nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc, thậm chí cả tiếng nhai nuốt cũng lên xuống theo giai điệu trầm bổng.  “Trước đây từ rất lâu rồi, khi chúng ta còn trên thiên đường, Michael lén đọc trộm ‘Nhật ký tiên tri’ rồi kể lại với ngài Lucifer. Trong nhật ký viết rằng: Khi trái đất đi đến điểm tận cùng, nhân loại sẽ xuất hiện kẻ hủy diệt, chín giới vì vậy mà biến mất, không có cách nào cứu vãn, ngay cả vị Thần toàn năng của chúng ta cũng không thể ngăn cản việc này. Từ lúc ấy trở đi, ngài Lucifer bất kể đang ở nơi nào cũng không quên chú ý đến tin tức của kẻ hủy diệt. Đến mấy hôm trước, thám tử gài ở nhân giới báo tin về rằng kẻ hủy diệt đã xuất hiện.”  Beelzebub nhìn chằm chằm vào Asmodeus đang tỏ vẻ lo lắng, “Là những kẻ mạnh nhất trong chín giới, chúng ta cần phải ngăn cản lời tiên tri này không để nó biến thành hiện thực. Ngài Lucifer cùng tôi đều cho rằng cậu là nhân tuyển thích hợp nhất.”  Asmodeus nghe rất chăm chú, rất kinh hoàng, nhưng vẻ mặt lại là từ chối thẳng thừng: “Thần làm không được, tôi càng làm không được.” Sợ Beelzebub nghe không rõ, trên trán y thậm chí còn hiện lên một chữ “không” ánh vàng lập lòe.  Beelzebub nheo mắt vờ như không thấy, “Phần sau của nhật ký Thần để lại một lời chú thích, ‘Có lẽ thiên sứ cùng kẻ đọa lạc có thể mang lại cơ hội cuối cùng’.”  Asmodeus lắc đầu, “Không thể nào là tôi được. Lúc còn ở thiên đường, môn ‘Giải mã lời dạy của Thần’ tôi chưa bao giờ đủ điểm, chuyện quan trọng như vậy nên nhờ người nào thích hợp hơn tôi.”  “Thích hợp hơn cậu… Ví dụ như?”  “Mammon. Với số tài sản khổng lồ cùng trí thông minh hơn người, anh ấy có thể giải quyết vấn đề một cách hoàn mỹ.”  Beelzebub vì đã nhận phần hối lộ kếch sù của Mammon để thả cho hắn một kỳ nghỉ, nghe đến đây đương nhiên phải phủ quyết không chút do dự: “Bản chất dơ bẩn của đồng tiền chỉ khiến vấn đề càng thêm tha hóa, về phần trí tuệ của hắn ta… Ngoài nạp vào thẻ tình yêu cùng xài cho việc tính toán các khoản nợ tăng thêm từng ngày thì chẳng còn lại bao nhiêu.”  Asmodeus do dự rồi đề xuất nhân tuyển thứ hai: “Beria đi, sự thân thiện của cậu ấy sẽ giúp cho mọi việc thuận lợi.”  Beelzebub cười lạnh: “À ừ, một kẻ mắc bệnh tham ngủ mỗi ngày tỉnh táo chưa quá hai giây?”  Asmodeus: “…”  Đếm đi đếm lại chỉ còn người bạn thân duy nhất của y ở địa ngục: Abaddon.  Y hơi do dự nhưng nghĩ đến Abaddon bị vây giữa đủ các món nợ trong bao nhiêu năm nay, biết đâu đây là cơ hội để trả hết số nợ đó thì sao, vì vậy y bèn nhiệt liệt đề cử: “Abaddon có sức mạnh vô địch, đánh đâu thắng đó, nhất định có thể chấn chỉnh nhân giới.”  Beelzebub khinh bỉ không tiếc lời: “Ừ, đặc biệt cộng thêm trí tuệ thấp, khả năng khống chế bản thân kém, bất cứ lúc nào cũng có thể tay trong tay với kẻ hủy diệt, đẩy nhanh tốc độ hủy diệt chín giới.”  Mặc cho nhân tuyển mình tiến cử bị bác bỏ từng người một, Asmodeus vẫn quyết không bỏ cuộc. Đôi mắt đen mơ màng của y len lén nhìn lên, sau khoảnh khắc chần chừ thì dần trở nên kiên định.  Beelzebub vừa nhướng mày lên thì nghe y nói: “Thật ra anh mới là sự lựa chọn thích hợp nhất.” Giọng Asmodeus vừa chân thành lại dào dạt tình cảm: “Anh là tể tướng sáng suốt nhất của địa ngục ta, là vị cố vấn ngài Lucifer tin tưởng và tín nhiệm nhất, là nhân vật được cả ngàn vạn con dân địa ngục tôn sùng. Giải quyết công việc bằng cái đầu lạnh, điềm tĩnh, không tự cao, nhìn xa trông rộng, rộng lượng, dứt khoát… Bao nhiêu ưu điểm đều tập trung vào một người, đúng là nhân tuyển phù hợp nhất để cứu vớt chúng sinh trong cơn nguy khốn.”  Những lời khen tốt đẹp nhất không mất tiền cứ thế tuôn ra như thác.  Đây là lần đầu tiên Beelzebub cảm nhận được lời nói suông của Asmondeus lại có thể tạo cho y vỏ bọc cứng rắn khó nhằn đến mức này. Vậy nên gã đành phải dùng đến “cái đầu lạnh” để “điềm tĩnh” và “không tự cao” mà gật đầu, rồi sau đó mở miệng với phong thái “nhìn xa trông rộng” nhưng cũng không thiếu phần “rộng lượng” lại rất “dứt khoát”: “Chẳng phải là không được. Nhưng có điều trong thời gian ngài Lucifer bế quan, địa ngục cần phải chuẩn bị chu đáo nhỡ khi nhiệm vụ thất bại. Vậy nên cậu có bằng lòng chung vai gánh vác trách nhiệm dẫn dắt địa ngục chống lại nguy cơ tận thế hay không?”  …Đây là một lựa chọn khiến người khác vô cùng tuyệt vọng.  Hoặc phải gánh vác trách nhiệm với chín giới, hoặc phải chịu sức ép của địa ngục – Điều này hoàn toàn đi ngược lại với hình tượng ma vương ăn không ngồi rồi, mơ màng chờ chết của y.  “Giả sử chín giới biến mất, tôi tình nguyện đón nhận cái chết.”  Nói xong, y mới dám thở phào một hơi.  Nguy cơ Beelzebub đề cập đến, với y mà nói có lẽ không phải là vấn đề, mà là đáp án. Y thầm nghĩ: Vạn vật tan thành mây khói chưa hẳn là việc xấu. Ít nhất y còn có cơ hội cùng với… Hòa lẫn vào nhau quyện thành một nắm cát bụi?  Suy nghĩ ích kỷ hèn mọn vừa nhoáng lên, đầu y lại bất thình lình đau buốt.  Asmodeus đang đau đến loạng choạng lùi lại mấy bước, lưng bỗng nhiên va phải thứ gì đó cứng ngắc lạnh băng – Chẳng biết từ khi nào, cột đá đã chắn hết đường đi của y, giờ y mới chú ý thấy, những cột đá vốn nằm rải rác giờ đây đã lẳng lặng co cụm lại thành vòng vây kín kẽ bao lấy y như một nhà giam.  Có thể trong thời gian ngắn bố trí việc này mà không ai hay biết chẳng phải người nào khác ngoài vị ma vương còn lại ở đây, vị vua trong lĩnh vực thao túng khống chế những vật thể bù nhìn không có sinh mạng: Beelzebub.  Đối diện với ánh mắt chất vấn của đối phương, Beelzebub hoàn toàn không có ý định phủ nhận, gã còn mỉm cười nói: “Trong lúc chờ cậu đến, tôi đã chuẩn bị một món quà nhỏ, hy vọng cậu sẽ thích.”  Chữ “không” vàng kim trên trán Asmodeus biến to gấp đôi, thể hiện rõ ràng và triệt để lời từ chối của chủ nó.  Nhưng biết làm sao được, Beelzebub lựa chọn làm người mù tạm thời không cách nào chữa khỏi. Gã chỉ lên bầu trời, tươi cười bảo: “Giấy gói quà đã khiến tôi phải tốn biết bao nhiêu công sức.”  Nội tâm không muốn xem nhưng cổ Asmodeus lại thật thà ngẩng lên.  Bầu trời vốn tối đen như mực vì có ánh đèn mà bị nhuộm vàng một vùng. Những cột đá cao vút hệt như những thanh đao sắc bén cắt nát bầu trời thành nhiều mảnh vụn lộn xộn. Dưới ánh nhìn chăm chú của Asmodeus, mũi đao từ từ thò ra xúc tu dài ngoằng đung đưa nhè nhẹ.  Vào lúc này, Asmodeus chỉ hận sao thị lực của mình quá tốt.  Cách xa tận mười mấy mét, y vẫn có thể thấy rõ hoa văn trên vảy cùng với đầu lưỡi chẻ làm hai của lũ “xúc tu”.  “Tuy được gọi là mãng xà khổng lồ nhưng chúng cùng tộc người khổng lồ không có quan hệ gì cả. Chúng là một trong những đặc sản của địa ngục. Nghe nói chấm muối ớt ăn cũng ngon phết, tôi tìm lâu lắm mới gom đủ được mười ba con, hy vọng cậu sẽ thích món quà này.”  Beelzebub khá tự mãn với kiệt tác của mình. Ý tưởng khoét rỗng cột đá rồi nhét rắn vào sáng tạo nhường nào cơ chứ, nào phải ai cũng tùy tiện nghĩ ra được.  Mãng xà khổng lồ bị nhốt trong cột đá cả buổi trời, khó khăn lắm mới được thả ra. Vừa quen với môi trường một chút, chúng đã chầm chậm trườn dọc xuống cột đá.  Asmodeus nhìn chằm chằm vào động tĩnh của chúng, vị trí xương hồ điệp sau lưng bỗng nhiên nhô lên và xuất hiện một đôi cánh đen to lớn giang rộng.  Mãng xà cảm giác được uy thế của ma vương bèn cuống quýt ngừng lại, có mấy con thậm chí sợ quá còn rụt vào trong cột đá.  Beelzebub ngây ra.  Tại sao không giống những gì gã tưởng tượng cơ chứ? Theo tài liệu sưu tầm được, Asmodeus có chứng sợ rắn ăn sâu vào máu, đừng nói phản kháng, dù muốn chạy chân cũng nhũn ra… Lẽ nào kho tin tức của địa ngục cũng có chuyện tiền nào của nấy?!  Chính vào lúc gã đang cân nhắc vấn đề quản lý mạng lưới thông tin của địa ngục, đôi cánh của Asmodeus bỗng nhiên cong lên hướng về phía trước rồi khép lại, che kín cả người y đến cả đầu cũng không để lộ, trông chẳng khác nào một con đà điểu mặc đồ tây.  Beelzebub: “…”  Đến lúc phải thưởng cho nhân viên quản lý hệ thống tin tức một túi snack tôm rồi. Mời các bạn đón đọc U Linh Cảnh của tác giả Tô Du Bính.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đại Ca
Review nightowlirene: Truyện có những mô típ thường thấy trong đam mỹ công si tình suốt nhiều năm từ một cậu bé dần trưởng thành để bảo bọc người thương. Nhưng cái hay của Priest đó chính là bạn thụ thật sự khác người… vừa thô lỗ vừa vô tâm vô phế nhưng lại là một người anh cả vĩ đại sẵn sàng sống chết vì tiền vì cơm ăn áo mặc cho gia đình. Tính cách lạ lùng như dậy mà Priest cũng hòa trộn vô chung một con người được tui cũng thật sự nể. Tui cũng phải thành thật là tui không đọc chăm chú truyện này từ đầu tới cuối đâu vì chuyện giang hồ chuyện làm ăn kinh doanh tui mù tịt nên đọc kĩ đầu óc cũng không tập trung nổi. Tui thấm được cái hay của chuyện qua mạch tình cảm của hai nhân vật chính. Cơ mà cũng không thể bỏ qua các nhân vật phụ của truyện này từ bà mẹ nghiện ngập của Ngụy Kiêm, bà Tống, mẹ Mặt Rỗ, lão Tam Béo, lão Hùng, Tiểu Bảo,… ai cũng có tính cách rõ ràng độc lập và học được bài học từ họ. Tui cho rằng đây không chỉ là tình cảm đơn thuần mà còn là tác phẩm truyền tải nhiều ý nghĩa về cuộc đời, về tranh chấp giữa người với người, về quá trình trưởng thành không dễ dàng trong mỗi chúng ta, về nỗi đau của người gần đất xa trời. Trong các nhân vật, mẹ của Ngụy Khiêm có thể nói là một người phụ nữ khốn nạn sống dở mà chết cũng dở nốt. Tuy nhiên ngẫm kĩ thì bà ta đáng thương, sống chưa kịp trưởng thành đã bị cưỡng hiếp rồi sinh con lúc nào cũng không rõ đến khi cưới được người đàn ông đàng hoàng thì bà cũng tận hưởng được vài năm rồi kết thúc. Bà xinh đẹp nhưng nhan sắc bà cũng trở thành công cụ cho một nghề rẻ mạt. Nhân vật này cho tui thấy con người như một cái cây nuôi dưỡng bởi rác rưởi nên đầu óc cũng không thể chấn chỉnh nỗi, đáng thương. Cuộc đời chỉ có một lần làm nên chuyện ý nghĩa là câu chuyện cổ tích đáng sợ kể cho Ngụy Khiêm tựu chung lại ý là “không có bữa trưa nào miễn phí” . Bà dạy cho Ngụy Khiêm sự thù hận mà những đứa trẻ tuổi đó không nên có nhưng có lẽ đó cũng là một món quà khi cuối cùng Ngụy Khiêm học được cách buông bỏ thù hận với bà. Coi như bà cũng có chút ý nghĩa trong đời Ngụy Khiêm. Bà Tống thì nhân vật này cho tui thấy được cuộc đời này con người cũng có thế này thế khác. Bà già nhiều chuyện lại phiền phức còn tính kế để giành Tiểu Bảo đi khỏi Ngụy Khiêm. Nhưng bà ta cũng đáng thương và tốt bụng biết bao. Tuổi đã gần đất xa trời mà người thân chỉ còn đứa cháu gái ruột, nghĩ thấy bà muốn giành cháu về cũng là tâm lý bình thường hơn nữa Ngụy Khiêm tốt nhưng làm cái nghề lưu manh thì người già như bà sợ chết, nhìn vào chỉ muốn cháu mình cách xa Ngụy Khiêm chục cây số thôi. Bà ta quê mùa nhưng có cái tình quê, thấy Ngụy Khiêm cũng có máu học hành thì hết sức ủng hộ, bà ta biết phụ giúp để ủng hộ anh. Ban đầu thì Khiêm và bà Tống đối địch vì Tiểu Bảo nhưng sau cùng họ thành gia đình cũng là vì Tiểu Bảo. Ngụy Khiêm có thể thuộc dạng thụ độc nhất vô nhị mà tui biết. Anh ta đúng kiểu đực rựa chính hiệu không có tế bào thần kinh sâu sắc, cho nên tình cảm của thằng em bao năm cũng không nhận ra, tính tình còn hết sức gia trưởng. Anh là trụ cột cũng là chủ gia đình nên anh quản lý các thành viên theo chuẩn mực của mình nên không ít lần anh gò bó Tiểu Bảo theo chuẩn mực đó, làm cô bé tổn thương. Nhưng sự hi sinh của anh cho gia đình làm tui không ghét anh được, ý chí học hành vươn lên lại hết sức phi thường. Cả câu chuyện có thể làm động lực cho các bạn trẻ mầm non làm động lực khởi nghiệp cũng nên, thằng nhóc từ hồi tiểu học cho đến mấy chục tuổi không cha không mẹ lại nuôi thêm đứa em gái cùng mẹ khác cha, bạn tiểu công “lụm” được ngoài đường, còn phải lo cho mẹ của thằng bạn quá cố. Quá trình trưởng thành của thằng cha này không bình thường chút nào nhiều lần bị chém bị đánh sắp chầu ông bà nhưng vì gánh nặng trên vai mà cuộc sống anh có thể ví như “loài gián” đập hoài không chết. Thật sự khâm phục nhân vật này. Bạn công Ngụy Chi Viễn thì tư chất thông minh nhưng tính tình biến thái, từ nhỏ tới lớn trong thế giới của cậu chỉ có “anh hai” Ngụy Khiêm. Tình cảm sâu đậm của cậu làm hủ nào đọc lòng cũng mềm, cái sự si tình này cũng thường thấy theo mô típ tình cảm thôi nhưng cái đặc biệt ở đây là truyện dưỡng thành nên tình cảm của cậu cũng trưởng thành theo. Từ sự ngưỡng mộ anh hai đến tình cảm e ấp cho đến tình yêu sâu đậm muốn chiếm hữu anh hai rồi cuối cùng trở thành một tình cảm giác ngộ, yêu vì người ấy, làm tất cả để chăm sóc người ấy, cho dù người ấy có thể bên cạnh một cô gái khác. Bạn công này có thể nhận xét là một con sói đầu lạnh như băng nhưng tình cảm tinh tế, chỉ duy nhất với anh thụ. Tình cảm của công và thụ thì phát triển hết sức tự nhiên. Cái khó của văn dưỡng thành là làm sao xoay chuyển tình cảm gia đình, anh em thành tình yêu, vì nếu viết không đúng có thể làm tình tiết phát triển mất tự nhiên, gượng gạo. Nhưng Priest làm rất tốt, truyện chỉ có 69 chương thôi nhưng các tình cảm của hai người được dẫn dắt từng bước từng bước một nhanh chậm hợp lý. Từ lúc Ngụy Khiêm nhận ra khuynh hướng “cong” của cậu em cho đến anh chấp nhận thì lại lòi ra thằng nhỏ thích anh rồi cuối cùng cách xa nhiều năm hai người gặp nhau thành thật hiểu nhau mà nhận ra tình cảm của nhau. Thật ra thì tính cách đặc thù như Khiêm và Chi Viễn thì hai người chỉ có thể đến với nhau chứ chả ai chen chân vào nổi. Trong thế giới của Khiêm chỉ có gia đình và gánh nặng trên vai không có thì giờ quan tâm người phụ nữ khác, anh là chuẩn kiểu “ngoài lạnh trong tâm thì sao cũng được”. Trong thế giới của Viễn chỉ có thần tượng là Khiêm, kiểu tình cảm như vậy càng yêu càng sâu nên kêu cậu buông bỏ thì cũng khó như lên trời. *** Review yanmai:   Ờ, lại một bộ nữa của Pi đại :)) Thực lòng thì mình rất thích Pi đại, thích cách chị ý xây dựng cốt truyện, thích những nhân vật muôn màu muôn vẻ của chị ý, thích hết =)) Nhưng vì trong bài review Sát Phá Lang mình đã nói quá nhiều rồi cho nên  giờ mình chỉ focus on Đại ca thôi nhé. Đầu tiên phải nói đây là một bộ chậm nhiệt văn. Tức là, ừm, nó không dành cho những bạn nào thích tình cảm nồng nhiệt bỏng cháy, ngược chết đi sống lại hay là hường phấn tung tóe. Đây là một câu chuyện thật, rất thật về một chàng trai tên là Ngụy Khiêm và hành trình giãy dụa muốn thoát khỏi vũng bùn của chàng trai ấy. Mình đã đọc kha khá truyện về người nghèo, nhưng chưa có bộ nào để lại cho mình ấn tượng sâu đậm như Đại ca. Bối cảnh Pi đại dựng lên có vẻ không đặc biệt, vẫn là một khu chung cư trát cứt gà sáp nghèo tơi nghèo tả, cũng là một số phận đời cay nghiệt khổ sở: mẹ là gái điếm, tuổi thơ bất hạnh do bị mẹ hành hạ, một tâm hồn sứt sẹo méo mó mang tâm lí phản xã hội….Thế nhưng cái cách Pi đại miêu tả lại đêm lại một cảm nhận rất khác. Cái bất hạnh nghèo khổ đau đớn của Ngụy Khiêm không chỉ được nói lên bằng mấy từ chung chung đơn giản, mà nó hiện lên, phản ánh qua từng suy nghĩ, từng hành động, từng thói quen của nhân vật. Cái nghèo ấy cũng không phải là nghèo thê thảm tang thương mà là nghèo đến cười ra nước mắt, cái chật vật khổ sở ấy giống như một bức màn đen để làm nổi bật lên những đức tính, những tình cảm cao đẹp của nhân vật. Đó là Ngụy Khiêm liên tục bì giày xéo như giun nhưng không bao giờ chịu đầu hàng mà luôn giãy dụa đứng dậy, đó là Ngụy Chi Viễn luôn ép mình phải lớn lên để gánh vác thay anh hai, đó là Tống Tiểu Bảo bình thường luôn ngốc nghếch nhưng lúc cần thiết lại rất hiểu chuyện, đó là Tam Béo nghĩa khí, là lão Hùng sợ vợ, à, còn cả bà Tống miệng lưỡi chua ngoa và “Thần Quy chân nhân” Mã Xuân Minh nữa. Qua ngòi bút thần sầu của Pi đại, những nhân vật đó hiện ra chân thực và sống động đến bất ngờ, hình thành nên một xã hội với đủ các mối quan hệ và tình cảm khác nhau, những mối quan hệ và tình cảm ấy  giống như những sợi to mỏng, rất mỏng, đan cài vào nhau, hợp lí và logic đến không ngờ. Lần này, thay vì nói nhân vật, mình thích nói đến những tình tiết, vì mình cảm thấy tính cách nhân vật trong truyện của Pi đại khá là sinh động, nó có sự vận động theo thời gian và tuổi tác, do vậy rất khó để khái quát lại được, mà trong khi đó, qua tình tiết, mình lại dễ cảm nhận được tính cách đó hơn. Ví dụ như đoạn Ngụy Khiêm gặp Ngụy Chi Viễn, khi đó Ngụy Chi Viễn chỉ là một đứa trẻ lang thang, đói rách đến mức phải giành đồ ăn của chó. Mình cứ tưởng Ngụy Khiêm sẽ động lòng trắc ẩn sau đó đưa Ngụy Chi Viên về nuôi, nhưng mà mình nhầm to. Ngụy Khiêm không hề thích Ngụy Chi Viễn, thậm chí khi Ngụy Chi Viễn theo về nhà thì còn chửi mắng thô tục, đánh đuổi em nó, không cho em nó bước vào nhà :< Nhưng đó mới đúng là tình cách của Ngụy Khiêm. Gã quá nghèo, gã quá khổ, sự khổ sở của gã không cho phép lương tâm gã thức tình. Hơn nữa, Ngụy Khiêm cũng thừa biết, gã không đèo bòng thêm ai khác được nữa.  Nhưng một khi gã chấp nhận Ngụy Chi Viễn vào nhà rồi, thì gã coi cậu cũng y như em gái gã, đối xử hai đứa công bằng, không thiên vị người nào. Và cả đoạn cô giáo tìm đến muốn Ngụy Khiêm đi học lại, mặc dù vô cùng khao khát, khao khát muốn được tiếp tục theo học để vươn lên ánh sáng, rời khỏi con đường lao động chân tay để mặc áo blouse trắng, làm việc trong phòng thí nghiệm, nhưng Ngụy Khiêm lại từ chối, chỉ vì bốn chữ cơm áo gạo tiền. Gã không muốn ích kỉ cho mình mà làm khổ đến hai đứa em, không muốn chỉ vì con chữ của riêng mình mà hai em phải chịu đói rách. Ôi đọc đến đoạn ý mà muốn khóc lắm, thương lắm :<  Mỗi một chi tiết trong truyện dù là rất nhỏ đều cảm động chết đi được, thật đấy, giọng văn không phải kiểu thảm thiết nặng nề mà là nhẹ nhàng, đôi lúc tưng tửng, nhưng đằng sau cái sự hài hước lại là sự chua xót đắng cay không nói nên lời. So với hai nhân vật chính, không hiểu sao mình lại rất ấn tượng với nhân vật bà Tống. Lúc đầu khi bà ấy xuất hiện mình phải nói là cực cực kì ghét. Bà là bà nội của Tống Tiểu Bảo, từ quê lên, vốn là định nhờ cậy con trai nhưng lại phát hiện con trai đã chết, bà chỉ còn cách sống nhờ nhà Ngụy Khiêm. Bà thấy Ngụy Khiêm là lưu manh côn đồ, vì thế vô cùng ghét gã, bà luôn rủ rỉ dụ dỗ Tống Tiểu Bảo, nói bóng nói gió mỉa mai Ngụy Khiêm trước mặt con bé, bà muốn con bé ghét Ngụy Khiêm để dễ bề đưa con bé đi. Ngụy Khiêm lúc nào cũng nhịn, à không phải nhịn, mà là không thèm chấp, nhưng đến một lần bà chửi đến mẹ Ngụy Khiêm thì gã không chịu được nữa mà nhảy vào bóp cổ bà, sau đó bà dứt khoát đưa Tống Tiểu Bảo đi luôn.  Ôi đm thề lúc ý mình lộn ruột ý, âm thầm rùa xả bà già này độc ác quá này nọ, ghét cả con bé Tiểu Bảo sao lại nỡ dứt áo phản bội ông anh nuôi nấng mình ngần ấy năm. Thế mà lúc sau tất cả bực tức ấy lại được Pi đại hóa giải một cách lạ kì.  Tống Tiểu Bảo trốn về, sau đó bà Tống cũng về theo. Ngụy Khiêm nhường bà một nước, bà cũng nhường Ngụy Khiêm một nước. Bình bình đạm đạm sống cùng với nhau, dần dần cảm thông cho nhau và hình thành một thứ gọi là “gia đình.”  Bà Tống hiểu được Ngụy Khiêm không phải là lưu manh côn đồ, ngoài miệng gã độc ác thế thôi nhưng thực chất trong lòng thương yêu các em nhiều lắm, bản thân gã cũng muốn thoát khỏi vũng bùn này để trở thành một con người. Còn Ngụy Khiêm cũng nhận ra bà Tống chỉ là một bà già nhà quê, cổ hủ, thương con thương cháu quá mà thôi. Bà ác miệng nhưng không ác lòng, sống với ba anh em, bà cũng biết chạy đôn chạy đáo bươn chải lo toan, biết nấu cơm giặt giũ chăm lo cho cả nhà, còn biết đấu khẩu chửi nhau với bà hàng xóm =)) Khi cô giáo đến thuyết phục Ngụy Khiêm đi học lại, bà cũng là người vui nhất, hào hứng nhất, chỉ hận không thể đạp bay Ngụy Khiêm đến trường cho rồi. Hễ cứ ra ngoài là bà lại khoe Ngụy Khiêm giỏi giang thế này thế nọ, giống như sợ người ta không biết cháu bà giỏi không bằng, làm Ngụy Khiêm xấu hổ muốn chết, nhưng lại không kìm được mỉm cười hắng giọng gọi một tiếng “bà nội, về thôi”. Hình ảnh người bà lúc này hiện lên thật đẹp, thật chân thật, khiến mình không khỏi nghĩ đến bà nội của mình. Đó là người bà chân chất, quê mùa, suốt đời làm lụng vì con vì cháu, đến lúc sung sướng rồi vẫn quen khổ như xưa. Đó là người bà sẽ lo lắng hốt hoảng khi nghe tin cháu đi bụi, nhưng khi cháu về rồi lại cầm chổi vừa khóc vừa đánh chửi cháu. Một người bà như vậy, mình cứ nghĩ là sẽ có một cái kết thật đẹp, giống như Ngụy Khiêm nói, nếu bà chưa chết thì sẽ cố hết sức để cứu bà sống lại, còn nếu bà chết rồi thì sẽ làm một đám tang thật hoành tráng. Nhưng cuối cùng thì sao, cuối cùng bà Tống lại vì không muốn làm gánh nặng cho con cháu mà bỏ đi, bỏ đi thật xa, chết ở đâu cũng không biết. Có thể nói sự bỏ đi của bà và mẹ Mặt Rỗ gây ám ảnh cho mình suốt truyện, sự ra đi của họ vừa giống như thật cao thượng, lại vừa giống như thật tàn nhẫn.   “Chị à.” Mẹ Mặt Rỗ nói, “Nhân bọn trẻ đều vắng nhà, tôi phải đi đây, nếu không đi, trời sẽ ấm lên, tôi lại phải đợi đến sang năm.” Trời ấm, người lang thang sẽ không dễ chết. “Tôi sang chào chị một câu.” Nói xong bà điều khiển xe lăn đi đến thang máy một cách khó khăn. Đúng lúc này, bà Tống đột nhiên lên tiếng gọi lại: “Dì nó ơi!” Mẹ Mặt Rỗ quay đầu lại nhìn bà lão. Môi bà Tống run run rất lâu: “Tôi… tôi đi, đi cùng dì.” Mẹ Mặt Rỗ giống như sớm đoán được, chẳng hề giật mình: “Đi thôi chị.” Cứ thế, trong cái đêm lạnh giá tuyết sắp rơi, cả hai dắt nhau đi khỏi tầm mắt mọi người, không còn xuất hiện nữa. Bà Tống đến từ Trung thu, đi vào đầu xuân, mang theo chút tôn nghiêm và thể diện cuối cùng. “Tôi tốt xấu gì cũng biết vài chữ, viết được di thư, còn để lại một phong thư nữa đấy.” Trên đường, mẹ Mặt Rỗ nói với bà Tống như thế. Bà Tống hỏi: “Trên thư viết gì vậy?” “Viết là ‘tôi chưa chết, tôi chỉ đi thôi’.” Không phải tử biệt, chỉ là sinh ly. Đớn đau và hạnh phúc, sống không ôm được, chết chẳng mang theo. Chỉ có hoàng hôn hoa mỹ mà vô thượng. – Trích từ bài thơ Hoàng hôn mùa thu của Hải Tử.   Còn về tình cảm của nhân vật chính ấy à, ừm, Ngụy Khiêm tuy là người gai góc thật, nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Ngụy Chi Viễn lại có được sự ẩn nhẫn và kiên trì tuyệt đối. Thực ra dạo này mình rất thích niên hạ dưỡng thành, mình thích cái kiểu một người không cam lòng chịu sự bảo vệ của một người, do đó bức bách mình lớn lên, bức bách mình trưởng thành để che chở lại người kia. Trường Canh và Cố Quân như thế, Ngụy Chi Viễn với Ngụy Khiêm cũng thế. Vì một người mà cố gắng trở nên cường đại, đó là một ước nguyện đẹp đến mức nào.   Lý tưởng của anh vốn là làm một nhà khoa học, mặc blouse trắng đi lại trong phòng thí nghiệm, ghi chép các loại số liệu, làm luận văn, đánh tài liệu, nghiên cứu nọ kia, mỗi ngày ăn cơm cũng nghiên cứu, ngủ cũng nghiên cứu, trừ nghiên cứu thì chẳng để tâm đến chuyện gì, khỏi phải lo cơm áo gạo tiền. Ngụy Khiêm nói, rồi cứ thế ngủ thiếp đi trong chiếc xe có độ ấm thích hợp. Ngụy Chi Viễn chậm rãi đậu xe ven đường, hạ ghế xuống, kéo tấm chăn ở ghế sau đắp cho anh, lại dém giúp anh, sau đó vén tóc anh lên rồi cúi người đặt một nụ hôn trên trán, trong tình huống anh đã không còn nghe thấy, thỏa mãn mỉm cười đáp rằng: “Được ạ!” Anh thích làm sao thì làm. Từ nay về sau, chúng ta chỉ có tử biệt, không còn sinh ly nữa – Tiền Chung Thư.   Tóm lại là, mình rất thích truyện này và muốn recommend cho các bạn đọc thử, thế thôi :)) Mời các bạn đón đọc Đại Ca của tác giả Priest.
Sự Cố Ngoài Ý Muốn
Tiếu Đằng không thể ngờ được một ngày hắn lại gặp phải đủ loại áp lực đến mức này, nào vợ bỏ đi, em trai phản nghịch, con lại càng không để ý đến hắn. Đã thế lại còn gặp phải sự cố khiến một vị thiếu gia nhất mực đi theo hắn, đuổi cũng đuổi không đi… … Truyện của Lam Lâm hot là một điều mà chúng ta không cần phải bàn cãi rồi. Cũng như Dịch Nhân Bắc, Lam Lâm đại tỉ là một cây bút chuyên viết truyện ngược tâm khiến người khóc hết nước mắt, cho đến khi mình đọc truyện này. Đây là một truyện mà mình thấy nhẹ nhàng nhất xuất ra từ tay Lam Lâm, truyện có vẻ rất hài hước chứ không u ám như những bộ truyện khác của đại tỷ ấy. Phải nói thế nào nhỉ, thôi không bàn luận về nội dung nữa, vì nó chỉ đơn giản là một ông chủ bị đủ chuyện buồn phiền quấn lấy đi bar uống rượu và lọt vào mắt cậu thiếu niên là thiếu gia của Dung gia giàu có thôi. Vấn đề là, sau đó hai người đã phát sinh loại quan hệ mà ai-cũng-biết-là-gì-đấy. Mình thích tính cách của Tiếu Đằng vô cùng, thật sự khi đọc truyện mình cảm thấy Tiếu Đằng rất công. Bởi vì ảnh rất manly luôn á. Trong cuộc tình của hai người Tiếu Đằng – Dung Lục hầu như toàn do Dung Lục bắt đầu và theo đuổi. Có thể nói đây chính là tình tiết ngược tâm của câu chuyện. Tiếu Đằng vốn là trai thẳng, từng có vợ có con, Dung Lục lại đi thích Tiếu Đằng. Dường như trong bất cứ trường hợp nào, người thích trước luôn định sẽ là người thua cuộc, vậy nên nhìn những lúc Dung Lục buồn tủi mình thấy thương dữ lắm. Nếu như không phải càng về cuối, những tín hiệu của Dung Lục được Tiếu Đằng đáp trả, đặc biệt là khúc trao nhẫn ở đoạn cuối, nhìn Dung Lục nhảy dựng lên vì mừng rỡ, mình thấy đáng yêu sao đó, đốn tim luôn! Sự cố ngoài ý muốn theo mình thấy là một câu chuyện rất đời, cách khai thác tâm lý của Lam Lâm vẫn tốt như vậy, sự xoắn xuýt của anh ấy trong việc có nên ở lại bên Dung Lục khiến mình hiểu được con đường này vốn không dễ đi. Bản tính của Tiếu Đằng luôn vô tâm, ít lời, nhưng trong thầm lặng vẫn để ý đến người ấy, sợ người ấy buồn không vui… Bởi vì thế nên mình cảm thấy rất thỏa mãn với kết truyện, không cần đao to búa lớn nói yêu đương, bình đạm như Tiếu Đằng cũng đủ thấy ấm lòng rồi. ^^ *** Review Linh Lee:   Một sự thật không thể phủ nhận là tôi không thích Lam Lâm, từ bối cảnh tới nhân vật, đôi lúc còn cả ở các hành văn. Mua “Sự cố ngoài ý muốn” này cũng chỉ là một ý định bột phát, vì một cái bìa đẹp, cái bookmark tặng kèm, nhưng có có lẽ hơn cả là duyên phận. Cuốn truyện đề bút danh Lam Tiểu Mị khiến tôi dẹp đi định kiến, mà mở lòng thưởng thức nó. Tiêu Đằng có thể ví như một cái núi lửa di động, luôn im lìm chịu đựng tất cả, dù bên trong có đau đớn, tức giận, vui vẻ hay điên cuồng, thì bên ngoài vẫn trưng ra vẻ xa cách, rất dễ nổi nóng. Tiêu Đằng rất cô đơn. Chính cái tính cách khó ưa do cuộc sống khiến mọi người khó lòng thân thiết với anh được, con cái đang ở độ tuổi nổi loạn, ương bướng khó bảo, theo cách nói của anh, thì là anh cần mọi người, nhưng chẳng ai cần anh cả. Nhưng Tiêu Đằng cũng rất may mắn. Dung Lục chính là sự may mắn của anh, một người có thể quan tâm, chú ý tới từng cử động dù là nhỏ nhất, thấu hiểu lòng người, một người có thể bồi đắp vào những khuyết thiếu cho Tiêu Đằng… Tính cách của Dung Lục rất giống với cách khi anh cưỡi Glory, dù là con ngựa nóng nảy, khó thuần biết bao, dẫu rằng anh chẳng thể khí phách ép buộc, thuần phục nó, nhưng anh có thể lấy nhu thắng cương, như miếng cao su bám chắc tới nó, cho tới khi nó chẳng buồn giãy dụa nữa… Tôi đã nghĩ họ sẽ dây dưa suốt cả đời như vậy, nhưng Lam Lâm rất khéo léo đề ra những bước ngoặt… Nguyện cho những kẻ khuyết thiếu như Tiêu Đằng có thể tìm kiếm được miếng cao su của đời mình... Mời các bạn đón đọc Sự Cố Ngoài Ý Muốn của tác giả Lam Lâm.
Dị Thế Lưu Đày
Thể loại: Xuyên việt, dị giới, dị năng, có chủng điền, có tranh bá, y học phương Đông, 1×1, HE. Thông minh công x Giảo hoạt xấu xa đại thúc thụ giả trang thành thánh mẫu thụ Số chương: 649 và 10 phiên ngoại Nhân vật chính: Nguyên Chiến (công) – Nghiêm Mặc (thụ) Nội dung chính của câu chuyện xoay quanh về một tên thần y xấu xa linh hồn bị xuyên về dị giới  mà ở đó là một thế giới tàn nhẫn, bắp ép hắn phải cải tạo! Hồn Nghiêm Mặc đã làm rất nhiêu chuyện không tốt nên đã  đắc tội ông trời đã làm cho linh hồn phiêu bạt tới dị giớ, tỉnh lại chưa được bao lâu liền biết mình rơi vào một môi trường tàn khốc. Hắn bị người đánh bất tỉnh rồi khiêng về làm lương thực dự trữ cho mùa đông. Nơi đó là một bộ lạc nguyên thủy siêu cấp Sparta*. Người nơi này chỉ coi trọng hai thứ: Sức chiến đấu! Và sức chiến đấu! Người phía trước dùng sức chiến đấu trên chiến trường, còn người phía sau dùng sức chiến đấu trên… (*Sparta: Xứ Sparta theo chủ nghĩa quân phiệtvà thành bang này chẳng khác gì một trại lính, với những chiến binh hết sức tinh nhuệ.Sparta là một thuật ngữ chỉ các chiến binh được huấn luyện theo kỷ luật thép và là đội quân tinh nhuệ nhất.) ** ** ** Chữa bệnh? Y học phương Đông? Uống bã đắng? Đó là cái quái gì? Mày muốn mưu hại các chiến sĩ của bộ lạc đúng không? Giết! Trồng lúa? Nuôi heo nuôi gà? Bọn tao là chiến sĩ, không phải nô lệ! Giết! Dạy phụ nữ làm quần áo nấu cơm? Làm xà phòng và nước hoa cho các cô? Mẹ kiếp, dám dụ dỗ phụ nữ của bộ lạc ! Giết! Mày nói mày là sứ giả của thần? Đến để dẫn dắt bọn tao có cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn? Được, cho mày thời gian một ngày, mày đi chinh phục hết kẻ địch của bọn tao, biến chúng nó thành nô lệ mang về đây, làm không được, giết! Nghiêm Mặc: “…” Tóm lại một câu: Cái thế giới chó má này, làm ông đây không những đau trứng mà còn đau mông ** ** ** Chú ý 1: Truyện này lấy bối cảnh là xã hội nguyên thuỷ, tam quan của người nguyên thủy vẫn chưa thành lập. Muốn đọc, xin hãy cân nhắc! Chú ý 2: Nhân vật chính là một kẻ xấu xa cặn bã, bị đày tới xã hội nguyên thuỷ để cải tạo. Muốn đọc, xin hãy cân nhắc! Biên tập viên đánh giá: Hồn Nghiêm Mặc vì đắc tội ông trời mà xuyên đến dị thế, tỉnh lại chưa được bao lâu liền biết mình rơi vào một môi trường tàn khốc. Trên người hắn không những không có thứ gì, mà còn bị gãy chân, lại bị tộc nhân của mình vứt bỏ nơi hoang dã, vất vả lắm mới có người phát hiện ra hắn thì lại bị tên đó dùng chuôi đao phang cho một cái ngất xỉu, sau đó bị khiêng về làm lương thực dự trữ mùa đông. Lúc tỉnh lại thấy trong bộ lạc có người bị thương, bản thân hắn đã sa làm nô lệ còn khó bảo toàn huống chi là cứu người, Nghiêm Mặc nghĩ bây giờ vẫn chưa phải thời cơ tốt để cho mình ra tay, ai ngờ lại nhận được thông báo của hệ thống: Một lần thấy chết không cứu, giá trị cặn bã +10, tổng cộng giá trị cặn bã là 1 trăm triệu lẻ 8 điểm Nhân vật chính gặp phải cảnh ngộ bi thảm cùng cực, không có bàn tay vàng thô to, không thể muốn cái gì liền có cái đó, cũng không thể phách lối chơi trội, thật vất vả mới có được một cái hệ thống ai ngờ lại là thứ hệ thống lừa bịp, không làm việc tốt không được cộng điểm, thấy chết mà không cứu cũng không được! Hắn đành phải vắt óc, vắt mồ hôi nghĩ cách làm sao để sinh tồn. Tình yêu đối với thảo dược, xen lẫn trong đó là những kiến thức về y học phương Đông và vị thuốc, mọi thứ đều chứng tỏ thái độ hành văn nghiêm túc và cẩn thận của tác giả. *** Nguyên ác ma kéo vị vu giả thiện lương té ngã trên đất lên, há mồm gặm cắn. Côn Bằng vương, Tư Thản, ông lão Phong Ngữ: “…” Chuột vương nảy giờ chả hiểu cái cóc khô gì: Quái hai chân đều thật kì quái! Cửu Phong bay lên, tức giận kêu: “Đồ bại hoại! Buông Mặc ra! Kiệt!” Nghiêm Mặc liếm liếm môi Nguyên ác ma, cười đầy vẻ cưng chìu: “Hôn đủ chưa? Chính sự chưa làm xong đâu, chờ giải quyết xong thì sẽ thỏa mãn tên yêu tinh nhỏ anh một phen.” Tên yêu tinh nhỏ Nguyên Chiến: “…” Zombie: Tui mệt tim với hai ông này quá, từ người yêu bé nhỏ thăng cấp thành yêu tinh nhỏ rồi, đăng lên kéo người mệt tim chung với tui Mời các bạn đón đọc Dị Thế Lưu Đày của tác giả Dịch Nhân Bắc.
Chỉ Là Ảo Giác
Thể loại: Cường công, nhu thụ, ngược tâm, H văn, đơn phương thụ, HE. Truyện Chỉ Là Ảo Giác (Đam Tứ Tuyệt) là phần 2 trong Đam Tứ Tuyệt, mà tác giả Nhộng Hiên để  các nhân vật được cảm nhân hạnh phúc mình nên có mặc cho lời dèm pha của thiên hạ. Cuộc hôn nhan bắt đầu từ việc ký hợp đồng giữa người ông Từ Nhược Tâm và Hứa Biên phải thành thân với cháu trai mình để cứu công ty chuẩn bị phá sản. Liệu Hứa Biên có đồng ý hay không mời các bạn đón xem. *** Bộ Đam Tứ Tuyệt gồm có: Dã Thú Chỉ Là Ảo Giác Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu Đại Sắc Lang *** Một ngày kia, Từ Nhược Thiên vô tình nhận được cuộc gọi từ một học trò cũ của mình, nói cái gì mà cần cậu về trường vào ngày tới, tham gia buổi lễ tốt nghiệp ra trường dành cho sinh viên năm cuối. Nghĩ rằng sau quãng thời gian rời trường cũng đã lâu, Từ Nhược Thiên cũng cảm thấy có chút nhung nhớ học trò của mình, nên không chút do dự đồng ý. Chính là cậu không biết rằng, vừa lúc tắt máy, trên gương mặt người nọ lộ rõ ý cười rất đắc ý, sau đó liền thu lại bộ mặt nghiêm túc nhìn vào màn hình máy tính. - Hứa Biên. - Từ Nhược Thiên chần chừ một lúc, bộ dạng áy náy bước tới ôm lấy cổ Hứa Biên từ đằng sau, thanh âm nịnh nọt nói. - Chuyện gì? - Cái kia... ngày mai em không thể tới công ty cùng anh ăn trưa được, em phải về trường thay mặt các giảng viên làm đại diện cho lớp cũ. Cho nên... anh cứ ăn một mình đi. Hứa Biên ra vẻ biểu tình bực dọc, hừ lạnh một tiếng nói. - Tùy em. Biết người kia đang rất thất vọng về mình, Từ Nhược Thiên chỉ âm thầm thở dài một tiếng, đưa tay tắt màn hình lại, bước tới phía trước ngồi lên đùi Hứa Biên, tay ôm lấy cổ anh, hôn nhẹ lên trán anh trấn an. - Đừng có giận mà a. Chỉ một ngày thôi, có được không? Ân? - Anh không giận em. - Hứa Biên cố nén nụ cười trong lòng, vờ tịt lạnh lùng nói. - Chứ làm sao chỗ này lại nhăn nhó như vậy a. - Ngón tay Từ Nhược Thiên chỉ chỉ vào nếp nhăn trên trán đối phương, bĩu môi dè dặt trêu chọc. ... Mời các bạn đón đọc Chỉ Là Ảo Giác (Đam Tứ Tuyệt) của tác giả Nhộng Hiên.