Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thất Dạ Tuyết

Cốt truyện rất đơn giản, truyện chỉ có 4 nhân vật chính là Tiết Tử Dạ, Diệu Phong, Hoắc Triển Bạch, Đồng và trọng tâm là 7 đêm tuyết rơi dữ dội. Nhưng những sự kiện, giằng xé nội tâm trong 7 đêm ấy lại chẳng đơn giản chút nào…. Và đọng lại trong mình chỉ là đêm tuyết cuối cùng, khi Diệu Phong thân xác đã chịu cực hạn đau đớn ôm Tiết Tử Dạ chạy như bay trên cánh đồng tuyết đó. Đọc truyện lại lần 2, lần 3 cũng chỉ đọc bắt đầu từ lúc Diệu Phong đến cầu y ở Dược Sư cốc, lần đầu tiên gặp Tiết Tử Dạ mà thôi.  Nói thật là mình không hề thích cái bạn Hoắc Triển Bạch tí nào. Cứ nhu nhược, si tình, không có chính kiến, không mạnh mẽ và không oai hùng, ẻo lả. Yêu sâu sắc Thu Thủy Âm nhưng không thể cưới, trơ mắt nhìn nàng đi lấy và có con với người khác. Để rồi 8 năm ròng sức cùng lực kiệt đi tìm những dược liệu để chữa chạy cho đứa con của nàng ta với người khác chỉ vì muốn bù đắp? Vậy mà Thu Thủy Âm vẫn hận hắn. Lúc nào hắn cũng là người tới muộn. Ngay cả khi nhận ra Tiết Tử Dạ đã là bóng hình in đậm trong lòng, hắn cũng vẫn muộn, chẳng những lời hẹn uống rượu bên gốc mai không thành hiện thực, ngay cả nhìn nàng lần cuối hắn cũng không thể cho dù nàng ở trong ngực Diệu Phong chỉ cách hắn 1 tấc. Ước nguyện cuối cùng là muốn quy ẩn giang hồ cũng chả thực hiện được, chức Đỉnh kiếm các chủ bị người ta ấn vào tay. Rút cục, bạn HTB này chả bao giờ được sống vì mình, được làm điều mình thích, lúc nào cũng trơ mắt ra nhìn số phận. Nhân vật gì mà chán chết, chắng có tí sức sống, chả có tí cố gắng nào.    Tiết Tử Dạ- Cốc chủ Dược Sư cốc. Gia đình từ bé là thái y trong triều, không tránh khỏi âm mưu ân oán của triều đình, bị nhận án oan. Toàn bộ gia đình, nam bị tru di cửu tộc, nữ bị đi đầy. Năm tuổi, tận mắt chứng kiến mẹ mình bị hạ nhục tới chết. Sau khi được Minh Giới và Làng Ma Già cứu, thì Minh Giới lại trở thành một quái vật và bị giam giữ trong bóng tối. Làng Ma Già bị thảm sát vì cậu bé Minh Giới này. Tuyết Hoài và Tiết Tử Dã đã có thể chạy trốn. Nhưng ngay lúc đó dòng sông băng nứt ra, hai người bị rơi xuống sông – mối tình đầu tiên của Tiết Tử Dạ cũng chết trong băng giá khi cố gắng đem lại chút hơi ấm cuối cùng để cô có thể sống. Để rồi sau đó, khi sư phụ Liễu Thanh Nhiễm cứu cô ra khỏi sông băng, bệnh của cô đã không thể nào chữa khỏi, không thể ra khỏi Dược Sư cốc vì chỉ cần ra ngoài gió lạnh, cô sẽ chết. Hàng đêm, cô vẫn trăn trở với nỗi đau trong quá khứ, vẫn ôm một hi vọng trong 12 năm hồi sinh lại Tuyết Hoài đang nằm dưới dòng sông băng kia, vẫn đứng trên băng thì thầm những chuyện không đầu không cuối với người đó. Nhưng nàng cũng vẫn kiên cường sống, lấy nghề y cứu người. Một năm chỉ ban ra 10 Hồi Thiên Lệnh, chữa cho 10 người, mỗi người lấy 10 vạn lượng nhưng số tiền đó để nuôi sống những cô nhi trong cốc và những người dân xung quanh.  Tiết Tử Dạ lúc nào cũng mắng Hoắc Triển Bạch khi ôm một mối tình không bao giờ có với Thu Thủy Âm nhưng bản thân cô cũng biết mình chẳng khác gì khi cũng ôm mãi một ước mơ không tưởng phục sinh Tuyết Hoài trong 12 năm (sao si tình thế được nhỉ).  Rồi Diệu Phong xuất hiện. Phong biết Tiết Tử Dạ ngang tàng không sợ bất cứ thứ gì, chỉ sợ người ta chết trước mặt mình mà không cứu. Vì vậy, y tự đâm vào bụng mình để mời được Tiết Tử Dạ lên Đại Minh Cung chữa cho Giáo vương.  Tiết Tử Dạ đã khâm phục đức tính trung thành tới chết của Phong. Đứng canh cửa phòng cho nàng ngủ. Vì quen đứng cạnh cửa phòng người ta cả đêm? Hay là bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng mất mạng vì bảo vệ một người nào đó? Rồi khi nàng đưa thuốc giải độc Băng tằm, Phong nhất quyết không uống vì “Giáo vương xưa nay vốn rất cô độc, rất khó tin tưởng người khác… nếu không phải tại hạ trúng độc Băng tằm, cần đến thuốc giải của người mỗi tháng, làm sao người để tại hạ ở bên cạnh hầu hạ như vậy? Người trong giáo lúc nào cũng rình rập người như sói như hổ, tại hạ muốn ở lại.” (má ơi bạn Phong này đúng là một thằng điên thật).  Tiết Tử Dạ có bắt đầu cảm động, có thấy ấm áp khi chính Phong biết cô không chịu được lạnh mà phải dùng Dục Xuân Phong liên tục đẩy khí nóng vào mặc dù có thể hao tốn không ít sinh lực. Chăm sóc tới mức, điểm tâm, rượu để khắc chế hàn độc trong người cô Phong cũng phải dùng nội công để làm nóng lên. Phong một mình giết chết đám thuộc hạ của Đồng, khi cô giả vờ ngất xỉu đi, Phong cũng đã bất chấp tính mạng của mình để truyền Dục Xuân Phong cho cô, lúc này cô mới có thể giết chết Phi Thiên, cứu Phong một mạng. Khi cô cảm giác mình hụt hơi vì thấy nụ cười tưởng như vĩnh viễn trở nở trên gương mặt anh tuấn kia, không biết từ lúc nào, đã tắt mất! Y… y đang bi thương điều gì?  Phong- một sát thủ cô độc, lạnh lùng, trong mắt chỉ có 1 mình Vương Giáo, bàng quan với mọi thế sự bên ngoài. Biết hắn nuôi mình bằng độc vậy mà vẫn một lòng trung thành. Vì thế hắn mới có thể luyện được Dục Xuân Phong. Nhưng từ khi nào, tưởng như tâm hồn tĩnh lặng đó đã dậy sóng, Dục xuân phong đã không thể phát tác. Vì sao, vì Tiết Tử Dạ đã dần đánh thức con người mang tên Nhã Di trong hắn. Vì Tiết Tử Dạ đã lạnh đến hôn mê bất tỉnh, làn môi tím ngắt, tay chân cứng đờ vì đã đắp tấm áo choàng của nàng cho hắn. Trong tim Diệu Phong chợt dâng lên một nỗi sợ xưa nay chưa từng có – đó là cảm giác chưa từng xuất hiện kể từ khi y bước vào Đại Quang Minh cung mười mấy năm. Y sợ nàng biết được sự thật sẽ hận hắn như thế nào? Nhưng, chính sự xuất hiện của nàng, đã khiến y nhớ lại nỗi đau như bị thiêu đốt cùng sự giày vò như muốn xé toác con tim ra làm đôi ấy.  Bao nhiêu năm nay, y vẫn luôn bình lặng và an lòng như thế, chưa bao giờ dao động dù chỉ một chút. Nhưng… tại sao vào lúc này, trong lòng lại dấy lên một nỗi đau sâu sắc mà bí ẩn như vậy? Y… có phải y đang hối hận? Y hối hận bàn tay mình từng nhuốm máu không biết bao nhiêu người, hối hận vì đã từng làm tổn thương người con gái trước mắt? Hối hận vì ngày xưa nếu chỉ nhẹ tay một chút thôi, có lẽ Tuyết Hoài và Tiết Tử Dã đã có thể sống một cuộc đời bình thường, ngắm Bắc cực quang nhưng trong mộng…  Lần đầu tiên trong đời, Phong phản kháng mệnh lệnh của Vương Giáo, lần đầu tiên cúi đầu xin hắn tha cho Tiết Tử Dạ, vì nàng mà phải nhận những trượng đao giáng xuống lưng mình. Lần đầu tiên, nụ cười mười mấy năm như một đã biến mất, cả vẻ thản nhiên hờ hững của mười mấy năm cũng bị phá mất. Trong mắt Phong, không còn chỉ có lòng tin kiên định, thuần túy với chém giết nữa – thanh kiếm vô tưởng vô niệm này… cuối cùng cũng bị đánh gãy rồi!  Sau khi Diệu Thủy nói cho Tiết Tử Dạ chân tướng sự việc, nói luôn cả việc ngày xưa Phong đã tham gia trận thảm sát đó. Nàng vẫn quỳ xuống cầu xin Giáo vương tha cho Phong khi Diệu Phong không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, giữa chừng nhanh chóng biến chiêu, kéo giật nàng ra sau, rồi xông lên phía trước, nghiến răng đối chưởng với Giáo vương!  Y chưa hề có ý nghĩ bội phản Giáo vương, chỉ là khoảng khắc đó diễn ra quá nhanh khiến y không kịp suy nghĩ, bất luận thế nào, y cũng quyết không thể để Tiết Tử Dạ chết ngay trước mắt mình được. Thậm chí nàng vấn cố gắng gọi tên Nhã Di, thương tâm xé ruột loạng choạng bổ về phía y khi y hứng cho chị gái Diệu Thủy của mình một trượng của Giáo Vương. Cố gắng nhét tất cả những viên thuốc vào miệng y nhằm cứu y thêm lần này nữa.  Còn Phong, chàng bàng hoàng nhận ra một sự thật, khi nghe Diệu Thủy giễu cợt” Thật không ngờ đấy, Phong – thì ra ngoài Giáo vương ra, không ngờ ngươi còn có thể yêu người thứ 2”.  Đúng, Phong đã yêu Tiết Tử Dạ. Nỗi đau giằng xé tâm can dâng lên mãnh liệt, cơ hồ muốn nghiền nát trái tim của y thành bột mịn khi y phát hiện khí huyết của nàng đã không thể vận hành thông suốt. Sắc mặt Tiết Tử Dạ mỗi lúc một tái đi, hơi thở dần dần yếu ớt, còn y thì chỉ biết thúc thủ vô sách đứng bên cạnh, lòng đau như cắt.  Khoảng khắc giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, cuối cùng y cũng hét lên được thành tiếng giữa màn gió tuyết mênh mông. Nỗi đau nhiều năm tràn lên khỏi đáy lòng, tàn nhẫn xé nát trái tim đã chết khô, cuối cùng y cũng không cần phải áp chế bản thân nữa, để mặc cho bi thương cùng phẫn nộ nhấn chìm mình đi.  Phong không còn nghĩ được gì, vội vàng ôm Tiết Tử Dạ chạy như bay xuống núi, không thể để nàng chết. Ngay cả khi đối mặt với Thất Kiếm, vừa bế nàng vữa giao chiến, cho dù hy sinh cả một cánh tay để đỡ kiếm y cũng không tiếc. Vì người đó bây giờ đã trở nên quan trọng nhất trong cuộc đời tăm tối của y.  Nhưng nàng đã chết. Chết khi Phong ôm nàng chạy trong tuyết, khi Phong vẫn vô vọng truyền khí ấm để nàng sống sót. Toàn thân Diệu Phong như đông cứng lại, không thể cầm cự được, hai gối mềm nhũn, chầm chậm quỳ xuống mặt đất băng lạnh, úp tay che mặt, không kiềm chế nổi mà bật khóc nức nở. Y bất chấp tất cả để mang về sinh mệnh cho nàng, tại sao nàng lại tự mình kết thúc? Tại sao!  Sáng hôm sau, Phong thổi khúc “cát sinh”. Tiếng nhạc như tiếng khóc than, nhưng người thổi thì lại không hề ủ ê buồn thảm. Phải trải qua giày vò giằng xé thế nào, mới có thể khiến bao nhiêu tình cảm vừa manh nha nhú lên trong lòng một con người đã lại đóng băng toàn bộ? Phong sẽ không thể nào quên, chỉ mong gió tuyết sẽ vùi chôn tất cả. Ở đó, nàng từng cùng y kề vai huyết chiến, sưởi ấm cho nhau trong màn tuyết trắng lạnh giá – đó là sự ấm áp mà cả đời này y chưa từng cảm nhận, cũng không còn cơ hội cảm nhận nữa. Trên cánh đồng tuyết đó, y đã bất ngờ có được thứ cả đời y chưa từng sở hữu, tựa như một tia chớp lóe lên giữa đêm đen vĩnh viễn, tuy chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, song lại khiến y lần đầu tiên mở to ra nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới mẻ.  Và Phong cũng sẽ nhớ mãi hình ảnh Tiết Tử Dạ rúc mình vào trong áo lông ấm áp như con thú nhỏ bị thương, nàng ngẩng đầu lên nhìn gương mặt luôn mỉm cười kia như đang suy tư gì đó: “Thực ra, có thể sống cả đời vì một người nào đó… cũng rất hay. Diệu Phong, ngài cảm thấy hạnh phúc không?” Review Sweetiesandrose: 1 tháng nay lại bấn loạn lại với tiểu thuyết TQ. Xem ra mình càng ngày càng ít thuốc chữa được :D. Bỏ bê YM, bỏ bê fb, thờ ơ với mọi thứ xung quanh.  Đi làm về ăn cơm xong là trèo lên giường ôm sách hoặc Kindle đọc truyện tới khuya rồi vật ra ngủ. Luyện hết các thế loại từ thần tiên, ngôn tình, cổ đại, xuyên không… miễn là tiểu thuyết nào có chuyện tình yêu hay ho, SE hay HE đều ok hết.  Chẹp, còn mấy thời gian rảnh rỗi nhàn hạ để có thể chìm đắm trong những sở thích của mình như thế này nữa đâu, nên cố mà tận hưởng đi. Mình không có thói quen review toàn bộ truyện, chỉ tập trung vào review những nhân vật hoặc cặp đôi nào mình thích. Và đa số những nhân vật mình thích đi ngược lại ý thích của đa số người.  Dạo gần đây thích Ngọc Tự Hàn, Dung Viên, Mộ Ngôn… Hnay đọc xong Thất Dạ Tuyết, thì lại đi ngược lại hầu hết, thích Diệu Phong chứ không phải thích Hoắc Triển Bạch. Thất Dạ Tuyết- 7 đêm tuyết là tác phẩm của Thương Nguyệt. Tác giả này có vẻ như đang nổi lên ở TQ khi được sánh ngang với Kim Dung về tiểu thuyết võ hiệp. Nhưng thực tế thì truyện của Thương Nguyệt chỉ mượn bối cảnh võ hiệp, cuộc chiến giữa các bang phái để lồng vào đó những câu chuyện tình yêu, tình huynh đệ, nghĩa tử sâu sắc và nhân văn, còn yếu tố kiếm hiệp chỉ là thứ yếu, xuất hiện không nhiều trong truyện. Cốt truyện rất đơn giản, truyện chỉ có 4 nhân vật chính là Tiết Tử Dạ, Diệu Phong, Hoắc Triển Bạch, Đồng và trọng tâm là 7 đêm tuyết rơi dữ dội. Nhưng những sự kiện, giằng xé nội tâm trong 7 đêm ấy lại chẳng đơn giản chút nào…. Và đọng lại trong mình chỉ là đêm tuyết cuối cùng, khi Diệu Phong thân xác đã chịu cực hạn  đau đớn ôm Tiết Tử Dạ chạy như bay trên cánh đồng tuyết đó. Đọc truyện lại lần 2, lần 3 cũng chỉ đọc bắt đầu từ lúc Diệu Phong đến cầu y ở Dược Sư cốc, lần đầu tiên gặp Tiết Tử Dạ mà thôi. Nói thật là mình không hề thích cái bạn Hoắc Triển Bạch  tí nào. Cứ nhu nhược, si tình, không có chính kiến, không mạnh mẽ và không oai hùng, ẻo lả như một nữ nhi vậy đó. Yêu sâu sắc Thu Thủy Âm nhưng không thể cưới, trơ mắt nhìn nàng đi lấy và có con với người khác. Để rồi 8 năm ròng sức cùng lực kiệt đi tìm những dược liệu để chữa chạy cho đứa con của nàng ta với người khác chỉ vì muốn bù đắp? Vậy mà Thu Thủy Âm vẫn hận hắn. Lúc nào hắn cũng là người tới muộn. Ngay cả khhi nhận ra Tiết Tử Dạ đã là bóng hình in đậm trong lòng, hắn cũng vẫn muộn, chẳng những lời hẹn uống rượu bên gốc mai ko thành hiện thực, ngay cả nhìn nàng lần cuối hắn cũng không thể cho dù nàng ở trong ngực Diệu Phong chỉ cách hắn 1 tấc. Ước nguyện cuối cùng là muốn quy ẩn giang hồ cũng chả thực hiện được, chức Đỉnh kiếm các chủ bị người ta ấn vào tay. Rút cục, bạn HTB này chả bao giờ được sống vì mình, được làm điều mình thích, lúc nào cũng trơ mắt ra nhìn số phận. Nhân vật j mà chán chết, chắng có tí sức sống, chả có tí cố gắng nào. Tiết Tử Dạ- Cốc chủ Dược Sư cốc. Gia đình từ bé là thái y trong triều, không tránh khỏi âm mưu ân oán của triều đình, bị nhận án oan. Toàn bộ gia đình, nam bị tru di cửu tộc, nữ bị đi đầy. 5 tuổi, tận mắt chứng kiến mẹ mình bị hạ nhục tới chết. Sau khi được Minh Giới và làng Ma Già cứu, thì Minh Giới lại trở thành một quái vật và bị giam giữ trong bóng tối. Làng Ma Già bị thảm sát vì cậu bé Minh Giới này. Tuyết Hoài và Tiết Tử Dã đã có thể chạy trốn. Nhưng ngay lúc đó dòng sông băng nứt ra, hai người bị rơi xuống sông – mối tình đầu tiên của Tiết Tử Dạ cũng chết trong băng giá khi cố gắng đem lại chút hơi ấm cuối cùng để cô có thể sống. Để rồi sau đó, khi sư phụ Liễu Thanh Nhiễm cứu cô ra khỏi sông băng, bệnh của cô đã không thể nào chữa khỏi, không thể ra khỏi Dược Sư cốc vì chỉ cần ra ngoài gió lanh, cô sẽ chết. Hàng đêm, cô vẫn trăn trở với nỗi đau trong quá khứ, vẫn ôm một hi vọng trong 12 năm hồi sinh lại Tuyết Hoài đang nằm dưới dòng sông băng kia, vẫn đứng trên băng thì thầm những chuyện không đầu không cuối với người đó. Nhưng nàng cũng vẫn kiên cường sống, lấy nghề y cứu người. Một năm chỉ ban ra 10 Hồi Thiên Lệnh, chữa cho 10 người, mỗi người lấy 10 vạn lượng nhưng số tiền đó để nuôi sống những cô nhi trong cốc và những người dân xung quanh. Tiết Tử Dạ lúc nào cũng mắng Hoắc Triển Bạch khi ôm một mối tình không bao giờ có với Thu Thủy Âm nhưng bản thân cô cũng biết mình chẳng khác gì khi cũng ôm mãi một ước mơ không tưởng phục sinh Tuyết Hoài trong 12 năm (sao si tình thế được nhỉ). Rồi Diệu Phong xuất hiện. Phong biết Tiết Tử Dạ ngang tàng không sợ bất cứ thứ j, chỉ sợ người ta chết trước mặt mình mà không cứu. Vì vậy, y tự đâm vào  bụng mình để mời đc Tiết Tử Dạ lên Đại Minh Cung chữa cho Giáo vương. Tiết Tử Dạ đã khâm phục đức tính trung thành tới chết của Phong. Đứng canh cửa phòng cho nàng ngủ. Vì quen đứng cạnh cửa phòng người ta cả đêm? Hay là bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng mất mạng vì bảo vệ một người nào đó? Rồi khi nàng đưa thuốc giải độc Băng tằm, Phong nhất quyết không uống vì “Giáo vương xưa nay vốn rất cô độc, rất khó tin tưởng người khác… nếu không phải tại hạ trúng độc Băng tằm, cần đến thuốc giải của người mỗi tháng, làm sao người để tại hạ ở bên cạnh hầu hạ như vậy? Người trong giáo lúc nào cũng rình rập người như sói như hổ, tại hạ muốn ở lại.” (má ơi bạn Phong này đúng là một thằng điên thật). Tiết Tử Dạ có bắt đầu cảm động, có thấy ấm áp khi chính Phong biết cô không chịu được lạnh mà phải dùng Dục Xuân Phong liên tục đẩy khí nóng vào mặc dù có thể hao tốn không ít sinh lực. Chăm sóc tới mức, điểm tâm, rượu để khắc chế hàn độc trong người cô Phong cũng phải dùng nội công để làm nóng lên. Phong một mình giết chết đám thuộc hạ của Đồng, khi cô giả vờ ngất xỉu đi, Phong cũng đã bất chấp tính mạng của mình để truyền Dục Xuân Phong cho cô, lúc này cô mới có thể giết chết Phi Thiên, cứu Phong một mạng. Khi cô cảm giác mình hụt hơi vì thấy nụ cười tưởng như vĩnh viễn trở nở trên gương mặt anh tuấn kia, không biết từ lúc nào, đã tắt mất! Y… y đang bi thương điều gì? Phong- một sát thủ cô độc, lạnh lùng, trong mắt chỉ có 1 mình Vương Giáo, bàng quan với mọi thế sự bên ngoài. Biết hắn nuôi mình bằng độc vậy mà vẫn một lòng trung thành. Vì thế hắn mới có thể luyện được Dục Xuân Phong. Nhưng từ khi nào, tưởng như tâm hồn tĩnh lặng đó đã dậy sóng, Dục xuân phong đã không thể phát tác. Vì sao, vì Tiết Tử Dạ đã dần đánh thức con người mang tên Nhã Di trong hắn. Vì Tiết Tử Dạ đã lạnh đến hôn mê bất tỉnh, làn môi tím ngắt, tay chân cứng đờ vì đã đắp tấm áo choàng của nàng cho hắn. Trong tim Diệu Phong chợt dâng lên một nỗi sợ xưa nay chưa từng có –  đó là cảm giác chưa từng xuất hiện kể từ khi y bước vào Đại Quang Minh cung mười mấy năm. Y sợ nàng biết được sự thật sẽ hận hắn như thế nào? Nhưng, chính sự xuất hiện của nàng, đã khiến y nhớ lại nỗi đau như bị thiêu đốt cùng sự giày vò như muốn xé toác con tim ra làm đôi ấy. Bao nhiêu năm nay, y vẫn luôn bình lặng và an lòng như thế, chưa bao giờ dao động dù chỉ một chút. Nhưng… tại sao vào lúc này, trong lòng lại dấy lên một nỗi đau sâu sắc mà bí ẩn như vậy? Y… có phải y đang hối hận? Y hối hận bàn tay mình từng nhuốm máu không biết bao nhiêu người, hối hận vì đã từng làm tổn thương người con gái trước mắt?Hối hận vì ngày xưa nếu chỉ nhẹ tay một chút thôi, có lẽ Tuyết Hoài và Tiết Tử Dã đã có thể sống một cđ bình thường, ngắm Bắc cực quang nhưng trong mộng… Lần đầu tiên trong đời, Phong phản kháng mệnh lệnh của Vương Giáo, lần đầu tiên cúi đầu xin hắn tha cho Tiết Tử Dạ, vì nàng mà phải nhận những trượng đao giáng xuống lưng mình. Lần đầu tiên, nụ cười mười mấy năm như một đã biến mất, cả vẻ thản nhiên hờ hững của mười mấy năm cũng bị phá mất. Trong mắt Phong, không còn chỉ có lòng tin kiên định, thuần túy với chém giết nữa – thanh kiếm vô tưởng vô niệm này… cuối cùng cũng bị đánh gãy rồi! Sau khi Diệu Thủy nói cho Tiết Tử Dạ chân tướng sự việc, nói luôn cả việc ngày xưa Phong đã tham gia trận thảm sát đó. Nàng vẫn quỳ xuống cầu xin Giáo vương tha cho Phong khi Diệu Phong không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, giữa chừng nhanh chóng biến chiêu, kéo giật nàng ra sau, rồi xông lên phía trước, nghiến răng đối chưởng với Giáo vương! Y chưa hề có ý nghĩ bội phản Giáo vương, chỉ là khoảng khắc đó diễn ra quá nhanh khiến y không kịp suy nghĩ, bất luận thế nào, y cũng quyết không thể để Tiết Tử Dạ chết ngay trước mắt mình được. Thậm chí nàng vấn cố gắng gọi tên Nhã Di, thương tâm xé ruột loạng choạng bổ về phía y khi y hứng cho chị gái Diệu Thủy của mình một trượng của Giáo Vương. Cố  gắng nhét tất cả những viên thuốc vào miệng y nhằm cứu y thêm lần này nữa. Còn Phong, chàng bàng hoàng nhận ra một sự thật, khi nghe Diệu Thủy giễu cợt” Thật không ngờ đấy, Phong – thì ra ngoài Giáo vương ra, không ngờ ngươi còn có thể yêu người thứ 2”. Đúng, Phong đã yêu Tiết Tử Dạ. Nỗi đau giằng xé tâm can dâng lên mãnh liệt, cơ hồ muốn nghiền nát trái tim của y thành bột mịn khi  y  phát hiện khí huyết của nàng đã không thể vận hành thông suốt. Sắc mặt Tiết Tử Dạ mỗi lúc một tái đi, hơi thở dần dần yếu ớt, còn y thì chỉ biết thúc thủ vô sách đứng bên cạnh, lòng đau như cắt. Khoảng khắc giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, cuối cùng y cũng hét lên được thành tiếng giữa màn gió tuyết mênh mông. Nỗi đau nhiều năm tràn lên khỏi đáy lòng, tàn nhẫn xé nát trái tim đã chết khô, cuối cùng y cũng không cần phải áp chế bản thân nữa, để mặc cho bi thương cùng phẫn nộ nhấn chìm mình đi. Phong không còn nghĩ được gì, vội vàng ôm Tiết Tử Dạ chạy như bay xuống núi, không thể để nàng chết. Ngay cả khi đối mặt với Thất Kiếm, vừa bế nàng vữa giao chiến, cho dù hy sinh cả một cánh tay để đỡ kiếm y cũng không tiếc. Vì người đó bây giờ đã trở nên quan trọng nhất trong cuộc đời tăm tối của y. Thân thể của y lúc này, có lẽ đã sắp đến cực hạn tới nơi rồi nhưng Phong ôm chặt nữ tử đang say ngủ chạy trên đồng tuyết trắng xóa, hai mắt hoa lên, thân thể khô kiệt, đôi tay từ từ đông cứng lại trong gió lạnh, tuyết phủ mờ cả quá khứ lẫn tương lai… Nếu như nói trên thế gian này thật sự có “thời gian dừng lại”, vậy thì đây chính là thời khắc ấy. Trên quãng đường ngắn ngủi đó, tình cảm dồn nén cả đời y đều bùng cháy trọn vẹn. Nhưng nàng đã chết. Chết khi Phong ôm nàng chạy trong tuyết, khi Phong vẫn vô vọng truyền khí ấm để nàng sống sót. Toàn thân Diệu Phong như đông cứng lại, không thể cầm cự được, hai gối mềm nhũn, chầm chậm quỳ xuống mặt đất băng lạnh, úp tay che mặt, không kiềm chế nổi mà bật khóc nức nở. “Tại sao?” Y vừa khóc vừa không ngừng lẩm bẩm nói một mình, giơ bàn tay lên, phảnh phất như muốn xác định cảnh tượng trước mắt là thực sự, hai tay run rẩy đến không thể điều khiển nổi: “Tại sao?” Y bất chấp tất cả để mang về sinh mệnh cho nàng, tại sao nàng lại tự mình kết thúc? Tại sao! Sáng hôm sau, Phong thổi khúc “cát sinh”. Tiếng nhạc như tiếng khóc than, nhưng người thổi thì lại không hề ủ ê buồn thảm. Phải trải qua giày vò giằng xé thế nào, mới có thể khiến bao nhiêu tình cảm vừa manh nha nhú lên trong lòng một con người đã lại đóng băng toàn bộ? Tiết Tử Dạ. Ta không biết nàng có yêu Phong hay không nhưng nàng đã đánh thức thiếu niên Nhã Di bấy lâu nay vẫn say ngủ tận sâu thẳm trong đáy lòng y, khiến y không còn chỉ là một thanh kiếm sắc lạnh lẽo nữa… Nhưng rồi, cùng với sự ra đi vội vã của nàng, tất cả đều đã kết thúc. Phong sẽ không thể nào quên, chỉ mong gió tuyết sẽ vùi chôn tất cả. Ở đó, nàng từng cùng y kề vai huyết chiến, sưởi ấm cho nhau trong màn tuyết trắng lạnh giá – đó là sự ấm áp mà cả đời này y chưa từng cảm nhận, cũng không còn cơ hội cảm nhận nữa. Trên cánh đồng tuyết đó, y đã bất ngờ có được thứ cả đời y chưa từng sở hữu, tựa như một tia chớp lóe lên giữa đêm đen vĩnh viễn, tuy chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, song lại khiến y lần đầu tiên mở to ra nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới mẻ. Y sẽ nhớ mãi dáng vẻ run rẩy của nàng khi cố kiềm chế lúc độc chất phát tác, nhớ mãi bàn tay nàng nắm chặt lấy vai y thế nào, nhớ mãi lúc nàng hấp hối ngước mắt lên nhìn bầu trời xám xịt đang đổ tuyết, mừng rỡ reo lên như đứa trẻ. Đương nhiên, y cũng nhớ mũi kim châm quyết đoán đâm sâu vào huyệt đạo nơi cổ họng nàng – những ký ức ấy tựa như một thanh đao, mỗi lần nhớ đến là lại cắt sâu vào tim một vết thương sâu hoắm, chỉ cần y còn sống một ngày, thứ hình phạt lăng trì này sẽ mãi không bao giờ dừng lại. Và Phong cũng sẽ nhớ mãi hình ảnh Tiết Tử Dạ rúc mình vào trong áo lông ấm áp như con thú nhỏ bị thương, nàng ngẩng đầu lên nhìn gương mặt luôn mỉm cười kia như đang suy tư gì đó: “Thực ra, có thể sống cả đời vì một người nào đó… cũng rất hay. Diệu Phong, ngài cảm thấy hạnh phúc không?” Mời các bạn đón đọc Thất Dạ Tuyết của tác giả Thương Nguyệt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nguyệt Lão
Nếu gần đây các bạn đọc qua tác phẩm “Cà phê đợi một người” của Cửu Bả Đao chắc hẳn đã làm quen với cô chủ quán xinh đẹp có khuôn mặt vô hồn, luôn thích yên lặng ngồi ở một chiếc bàn góc quán cà phê. Câu chuyện của cô ấy đã bắt đầu từ đâu? Tóm tắt nội dung: Chàng trai Hiếu Luân lương thiện hiền lành gặp được cô gái đáng yêu Tiểu Mi, trải qua quá trình theo đuổi hai người cuối cùng cũng trở thành người yêu của nhau. Tất cả dường như hạnh phúc mĩ mãn. Nhưng khi Hiếu Luân chuẩn bị cầu hôn cô bạn gái thì bi kịch xảy ra! Bởi vì chàng trai Hiếu Luân chết với sự cố ngoài ý muốn nhưng chưa làm đủ những việc tốt, vì thế khi xuống âm tào địa phủ lại trở thành một trong những vị thần Nguyệt Lão. Bây giờ, nhiệm vụ đầu tiên của Hiếu Luân lại là xe duyên cho người con gái đang khóc đến đứt ruột gan Tiểu Mi…. - Không ai có quyền cướp đi sinh mạng tươi đẹp này của em, bao gồm cả tử thần và vận mệnh. Dù cho phải hồn bay phách tán, dù cho phải hóa thành hư không, anh cũng muốn em được hạnh phúc vui vẻ, cho dù người mang lại hạnh phúc vui vẻ đó … không phải là anh….. - Sợi dây tơ hồng này là hạnh phúc của em! Em đừng buồn vì một người ngốc đã chết như anh nữa! Hãy vì bản thân mình, vì bố mẹ em, cũng là vì anh, hãy đi tìm hạnh phúc cho mình! - Có một số điều, vạn năm cũng sẽ không thay đổi...Có những tình yêu, dù con người ta đã chết đi nhưng nó sẽ là vĩnh hằng.... Thực hiện bởi: Dịch: trannhubaongoc Biên tập:Du Ca Đăng: Mint Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả. *** Review bởi: Dương Nguyễn. ----- ???? Một người con trai theo đuổi một cô gái từ tiểu học cho đến đại học . Hai người bên nhau mười năm , người con trai cứ tưởng họ sẽ có một cuộc sống hạnh phúc khi anh mở lời cầu hôn cô sau mười năm yêu nhau. Tình yêu mười năm kết thúc bằng sự ra đi của anh . Người con trai đó lại không cam tâm ra đi như vậy , cuối cùng anh cũng có một cơ hội lại nhìn thấy cô nhưng với thân phận nguyệt lão . ???? Hiếu Luân tuy không muốn nhưng anh vẫn phải giúp vị hôn thê Tiểu Mi của mình tìm một người đàn ông tốt có thể chăm sóc cô . “Anh là vui mừng mà chết, vì thế em hãy buông hình bóng của anh xuống đi, những ngày ở bên em là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời anh, em vốn không nợ anh điều gì cả, nếu có đi chăng nữa, vậy em còn nhớ anh còn nợ em hơn sáu nghìn hộp cơm không? Sớm đã bù lại hết sạch rồi.” “Sợi dây tơ hồng này là hạnh phúc của em! Em đừng vì một người ngốc nghếch đã chết mà buồn nữa! Hãy vì bản thân em, vì bố mẹ em, cũng là vì anh mà đi tìm hạnh phúc mình!” ???? Trong khi làm nguyệt lão , Hiếu Luân cũng vô tình tìm được một cô gái yêu anh có thể vừa làm bạn đồng hành vừa dành tình cảm cho anh , bầu bạn cùng anh chờ đợi qua bảy kiếp . “Có những tình yêu, sau khi chết đi vẫn vĩnh hằng như xưa, có những tình yêu, sau khi chết đi mới thực sự bắt đầu."Đây có thể xem là câu kết cho chuyện tình của Hiểu Luân _ Tiểu Mi và Cô gái màu hồng . ???? Truyện này nói hay không hay , nói dở cũng không hẳn là dở . Chỉ là nó quá nhẹ tới nỗi hơi nhạt hơn so với những truyện khác của Cửu Bả Đao như “Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi” hay “Quán cà phê chờ một người” . *** “Có một số chuyện, vạn năm cũng sẽ không thay đổi.” Tôi nằm trên mặt đất, lúc này đây, có hai vấn đề đang đợi tôi suy nghĩ. Vấn đề thứ nhất, thế giới này sao lại cho tôi một trò đùa tàn nhẫn đến vậy? Vấn đề thứ hai, Tiểu Mi có chuyện gì sao? Có lẽ thời gian còn lại của tôi không còn nhiều, vì vậy tôi lập tức bỏ qua vấn đề vô bổ đầu tiên. Tôi thử ngồi dậy nhưng tay chân lại không nghe theo chỉ thị, chỉ giật nhẹ. Giọt nước mưa cứ thế rơi thẳng vào mắt tôi, nhưng đến sức lực để nhắm mắt lại cũng không thể có, tôi muốn lớn tiếng hét lên, nhưng lại cảm thấy rên rỉ thích hợp hơn. Nhưng tôi thật sự lo lắng cho Tiểu Mi. Cho dù tôi sắp chết, tôi cũng muốn nhìn thấy Tiểu Mi một lần. Cho dù tôi sắp chết, tôi cũng không muốn Tiểu Mi chịu bất cứ tổn thương nào. Tiếng mưa rơi như trút nước dần dần đọng lại bên tai, xung quanh tôi hình như im ắng trở lại. Tôi không cảm thấy được hơi thở của chính mình, trước mắt tôi là một mảng tối đen, đến cảm giác hoảng hốt khi những giọt mưa rơi trên người tôi cũng trở nên tĩnh lặng. Đây là dấu hiệu gì? Chẳng lẽ tôi sắp chết rồi sao? Trời ơi! Hãy cứu tôi! Hãy cho tôi nhìn thấy Tiểu Mi lần nữa! “Luân! Anh tỉnh lại đi.” Giọng nói gấp gáp. Giọng nói mà tôi đã chờ đợi rất lâu. Ánh mắt tôi lập tức sáng trở lại chẳng lẽ đây chính là hồi quang phản chiếu trong truyền thuyết? Tiểu Mi vội vã nói: “Luân, anh phải cố chịu đựng! Em lập tức gọi xe cấp cứu!” Xe cấp cứu? Ở nơi rừng núi hoang vu này? Tôi nhìn gương mặt đầy nỗi sợ hãi của Tiểu Mi lên tiếng an ủi: “Vẫn may là em chưa đồng ý với anh… Nếu không… Nếu không em lỗ nặng rồi.” Tiểu Mi ôm tôi khóc lớn: “Em đồng ý! Em đồng ý! Em đồng ý!” Trước lúc chết có thể nghe được câu nói ngày đêm mong đợi, tôi cảm động nhìn mãi… Nhìn mãi người vợ không có duyên với mình ở trước mắt. Dưới cơn mưa như trút nước, Tiểu Mi ôm chặt lấy tôi. Có lẽ, tôi nên nhắm mắt lại rồi. Cám ơn ông trời. Ông đã cho tôi nghe được điều hạnh phúc trong cuộc đời này. Tạm biệt. Tiểu Mi. Anh yêu em. Anh rất yêu em. Mời các bạn đón đọc Nguyệt Lão của tác giả Cửu Bả Đao.
Bẫy Tình, Tình Bẫy?
Khi một cô gái dùng đủ cách để câu dẫn người đàn ông, không phải vì tình, vì tình, mà chỉ vì danh phận, người đó sẽ làm như thế nào??? Dĩ nhiên, vị thương nhân của chúng ta đời nào chịu thiệt Thế là...lăn giường thôi chứ sao?? Cô gái gian xảo gặp phải người đàn ông nham hiểm, hươu chết về tay ai còn chưa biết Chỉ biết thật sự là một cuộc chiến tình trường nảy lửa *** [REVIEW] Bẫy tình, tình bẫy - Hạ Mạt Thu Tác giả của cuốn "Kết hôn lần thứ hai", Hoaban khá thích cuốn này, rất là "ngôn tình" mà ko thiếu muối, đầy đủ logic cùng với bối cảnh rõ ràng, viết có đầu tư. Cảm giác của mình về Hạ Mạt Thu là phong cách hơi giống Thần Vụ (Đích) Quang. Bẫy tình, tình bẫy ko hấp dẫn bằng Kết hôn lần thứ hai, theo mình là vậy. Phần đầu truyện chưa nhập tâm lắm, cảm giác chưa vào đề, hơi lan man và nhiều chi tiết hé lộ cần phải suy đoán. Mình đánh giá cao tiến triển tình cảm của đôi nhân vật chính, có lý do, rõ ràng và hợp lý. Họ ko nhào vô yêu ngay mà trải qua nhiều lần cọ sát, tan rồi hợp, hợp lại tan mới xác định tình cảm của bản thân. Tính cách hai người khá ổn, nữ chính có vẻ mạnh mẽ nhưng mà cũng yếu đuối tùy lúc, thỉnh thoảng cô mắc những sai lầm ngớ ngẩn và..... truyện lại dài ra hơn.... (ko sao, dài thì có cái để đọc! ==) Một điểm cộng nữa là bản dịch tốt, mình tin tưởng các bạn nhà greenhousenovels. Truyện có kha khá cảnh H, và cũng bị người dịch cắt nhiều, thịt lắm cũng ko tốt, mình nghĩ H như vầy vừa phải, đủ "ấm" là ok rồi! Bạch Chi Âm là con ngoài giá thú của Bạch gia. Cô có người mẹ mê cờ bạc, thích hưởng thụ, vô trách nhiệm, hư vinh lẳng lơ. Cô cũng có người cha vô tài, đa tình, nhiều con cái rơi rớt. Cô có một đứa em trai trải qua quá khứ bất hạnh nên mắc bệnh tự kỷ. Bạch Chi Âm phấn đấu hy vọng thoát cảnh nghèo nàn nhục nhã, cô lấy lòng ông bố, để dc ông thừa nhận và đưa hai chị em về dinh thự Bạch gia - nơi mẹ cô gọi là "tòa thành". Bạch Chi Âm ko được sống sung sướng như tiểu thư quyền quý, cũng ko thoát khỏi cơn ác mộng quá khứ, chỉ đơn giản là cô chuyển từ sân khấu nhỏ ra sân khấu lớn, tiếp tục diễn xuất mà thôi. Ông nội Bạch là một người nham hiểm mưu mô, cho phép chị em cô sống trong Bạch gia nhưng cũng đòi hỏi sự phục tùng và sức lao động. Bạch lão gia khống chế em trai nữ chính, buộc cô phải giúp ông thực hiện những vụ buôn lậu nguy hiểm mà bất cứ lúc nào cũng có thể đi tù. Ở đời, Bạch Chi Âm thương nhất là đứa em tội nghiệp của cô, rất nhiều năm khuất phục dưới sự tàn nhẫn của ông nội. Cô lập kế hoạch để quyến rũ Thẩm Mục Phạm - một người có thể giúp cô thoát khỏi cuộc sống tăm tối, có đủ tài lực quyền thế đấu với ông nội Bạch. Vậy là nữ chính muốn đặt một cái "bẫy tình" để nam chính nhảy vào. Kết cuộc thì chính cô cũng bị "tình bẫy". Cả truyện là quá trình Chi Âm giả vờ, diễn kịch, khéo léo đưa đẩy, cẩn trọng ăn nói với hy vọng có thể "cưa đổ" nam chính. Mặc dù đeo bám, tính kế nhưng nữ chính ko khiến người ta chán ghét bởi vì cô biết điểm dừng, cũng có lòng tự trọng, khi cảm thấy một tín hiệu từ chối thì lập tức buông tay, ko cố chấp và trơ trẽn, ko bất chấp hậu quả lao vào... Chi Âm nghĩ rằng mình rất thông minh khéo léo, thật ra Thẩm Mục Phàm đều thấy hết, biết hết, hiểu hết. Anh cũng rơi vào bẫy vài lần nhưng chỉ chốc lát là phát hiện ra ngay, anh có hứng thú với cô, bởi vì sự táo bạo và thông minh, ngay cả tính cách thật thật giả giả cũng khiến anh bị thu hút. Thẩm Mục Phạm ko thích bị lợi dụng nhưng nếu là Chi Âm.... uhm... lợi dụng một chút cũng ko sao. Thẩm Mục Phạm ko yêu nữ chính ngay, anh còn lấn cấn với mối tình cũ ko như ý nguyện. Anh tán thưởng nữ chính nhưng cũng xem thương quỷ kế đa đoan của cô, ko thích người phụ nữ lúc nào cũng tính toán thiệt hơn... Đó là lý do Thẩm Mục Phạm đối với Chi Âm ấm lạnh thất thường, có khi nhiệt tình cũng lắm lúc lạnh nhạt. Mọi chuyện dần thay đổi khi anh bắt đầu hiểu hơn về hoàn cảnh bất lực của cô, nhìn thấy sự kiên cường phía sau nụ cười giả tạo. Và chính Chi Âm cũng bị nghiện cảm giác được chở che, được nương tựa... Nói chung diễn biến tâm lý trong truyện khá tốt, đọc cũng dễ chịu, đôi lúc rất cảm động. Phần ngoại truyện khá dài về cặp đôi Chính Nghiêm - Doãn Nghiên Hi cũng rất hấp dẫn, mình cảm thấy mong chờ hơn cả couple chính! Chấm điểm trên trung bình!  *** Quả nhiên việc Thẩm Mục Phạm hủy bỏ hôn ước đã gây nên phong ba. Thạch Hiến Minh – Chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Thiên Vinh ôm cháu gái đang “khóc lóc kể lể” vào lòng an ủi rồi đi tìm Thẩm Mục Phạm để “nói chuyện”. Ông ta dùng chuyện ngưng hợp tác với Thẩm Thị để uy hiếp, buộc anh phải thực hiện hôn ước. Có điều Thẩm Mục Phạm vẫn chẳng đếm xỉa tới. Tập đoàn Thiên Vinh bị mất mặt. Trong cơn giận dữ, nhà họ Thạch đã rút lại số vốn đầu tư vào các dự án của Thẩm Thị, còn kêu gọi các tập đoàn lớn bắt tay nhau tẩy chay Thẩm Thị. Trong nhất thời, cổ phiếu của Thẩm Thị gặp rắc rối, những vị chú bác của nhà họ Thẩm cũng bắt đầu bàn tán phê bình vì tai họa mà Thẩm Mục Phạm gây ra từ việc hủy hôn. “Mục Phạm, theo lí mà nói thì bọn ta không có quyền hỏi tới chuyện hôn nhân của cháu, nhưng cháu không thể vì chuyện tư mà làm liên lụy tới việc công ti được.” Người thân A nói. “Đúng thế đấy.” Người thân B hùa theo. “Chúng ta và Thiên Vinh hợp tác với nhau bao nhiêu năm nay, quan hệ rất phức tạp. Bây giờ bọn họ muốn rút vốn lại khiến cho bên ngoài đồn là chúng ta sắp sập rồi.” “Đúng vậy. Đúng vậy.” Những người khác cũng gật đầu phụ họa. Thẩm Mục Phạm đưa mắt quét một vòng những vị thân thích đang ôm ý đồ xấu xa kia, khẽ nhếch miệng lên. “Nếu các chú các bác đã sợ công ti sụp đổ thì chi bằng để tôi mua lại số cổ phiếu trong tay các vị theo giá tốt nhất. Thế nào?” Mọi người im lặng. Sau đó thì xôn xao. “Cháu nói gì vậy chứ, bọn ta cũng chỉ lo cho an nguy của công ti thôi mà.” “Đúng thế. Thẩm Thị là tâm huyết của ba cháu, bọn ta cũng không muốn nó xảy ra chuyện gì.” “Nó sẽ không có chuyện gì cả.” Thẩm Mục Phạm ngắt lời mọi người, từ từ đứng dậy, ánh mắt hung dữ nhìn thẳng vào ông chú họ đang phát ngôn tích cực nhất. “Tôi có thể biến Thẩm Thị từ đen thành trắng thì cũng có thể giữ nó yên ổn cả đời.” Mọi người đều im bặt, lục tục cúi đầu xuống giả vờ bận bịu, chỉ chừa lại ông chú kia đang run run đối mặt với ánh mắt nguy hiểm của anh. Thế là một cuộc họp “khởi binh hỏi tội” đã được sắp đặt sẵn liền bị hủy hoại bởi một ánh mắt lẫm liệt. *** Mặc dù Thẩm Mục Phạm chưa bao giờ nhắc tới nhưng Bạch Chi Âm vẫn biết được việc tập đoàn Thiên Vinh chèn ép Thẩm Thị từ nhiều nguồn tin khác nhau. Vì thế, cô rất lo lắng: “Công ti sẽ không có việc gì chứ?” Thẩm Mục Phạm đang làm bánh kem cho cô, tay vừa đánh trứng vừa đáp bâng quơ. “Không sao, em đừng lo.” “Nhưng…” “Đưa cái khuôn cho anh.” Thẩm Mục Phạm ngắt lời cô. Bạch Chi Âm ừ một tiếng, đưa khuôn cho anh rồi hỏi nhỏ: “Hay là chúng ta hoãn chuyện cưới xin của mình lại.” Thẩm Mục Phạm làm như không nghe thấy, chỉ chăm chú đổ hỗn hợp trứng vào trong khuôn, làm tan bọt khí rồi đặt vào trong lò nướng, nhấn nút hẹn giờ. Sau khi làm xong mọi chuyện, anh mới tháo găng tay cách nhiệt ra, đưa tay vòng qua eo cô, nhìn cô từ trên xuống dưới. “Hỏi em chuyện này nhé. Nếu anh biến thành một kẻ nghèo mạt vận thì em sẽ làm sao?” Bạch Chi Âm liếc xéo anh một cái. “Anh nghĩ em chỉ yêu tiền của anh à?” “Anh biết là không phải, nhưng anh vẫn muốn biết em sẽ làm thế nào?” Bạch Chi Âm mím môi, suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc trả lời. “Nếu anh thật sự trở thành một kẻ nghèo mạt vận thì em sẽ cùng anh gầy dựng lại sự nghiệp. Em tin với năng lực của anh, cho dù bắt đầu từ con số 0 thì anh vẫn có thể làm nên một Thẩm Thị khác.” “Tin tưởng anh thế cơ à?” Thẩm Mục Phạm thở dài một hơi. “Làm lại từ đầu rất khó. Anh không nỡ để em chịu khổ.” Bạch Chi Âm xùy một tiếng. “Thế có gì là khổ? Chỉ cần được ở bên cạnh anh thì dù có cơm trắng muối vừng em cũng thấy vui.” “Được rồi.” Thẩm Mục Phạm hôn thật mạnh lên má cô, cất cao giọng. “Chỉ bằng những lời này của em, anh sẽ để em được hưởng phúc cả đời.” Đương nhiên Bạch Chi Âm biết với năng lực của bọn họ, cho dù không có Thẩm Thị thì cũng không đến nỗi phải ăn cơm trắng muối vừng thật. Chì có điều cô không muốn vì chuyện riêng mà ảnh hưởng tới sự phát triển của công ti. Như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Thẩm Mục Phạm ôm cô, cười nói: “Ngốc quá, em quên là trước nay anh chưa từng làm ăn lỗ vốn à? Chẳng phải lúc đầu anh đã nói với em là anh và Thạch Vận Nhã đã lén thỏa thuận với nhau sao? Anh vì cô ta mà mang tiếng xấu thì cô ta phải nhân lúc Thiên Vinh chèn ép Thẩm Thị để giúp anh mua lại số cổ phiếu trong tay mấy vị chú bác không an phận kia. Hơn nữa cô ta là người kế thừa của Thiên Vinh, Thẩm Thị sẽ tiếp tục hợp tác với Thiên Vinh thôi, chút tổn thất lúc này sẽ được bù đắp lại. Cho nên lần mua bán này, anh không lỗ đâu.” Nghe anh nhắc tới Thạch Vận Nhã đã mấy lần, Bạch Chi Âm không khỏi tò mò: “Cô ta bỏ nhiều công sức, tổn hại danh dự, thua thiệt tiền bạc như vậy là để làm gì chứ?” Thẩm Mục Phạm cười sang sảng, đưa tay điểm nhẹ lên mũi cô. “Giống như em thôi. Vì muốn câu được một ông chồng tốt.” Mời các bạn đón đọc Bẫy Tình, Tình Bẫy? của tác giả Hạ Mạt Thu.
Âm Tào Địa Phủ
Câu chuyện xoay quanh cuộc sống của Liễu San San, khuê nữ của Liễu gia, ở phủ Dương Thành , tuy nhiên  nàng nhỏ tuổi, bởi vì nàng sống nhờ nhà huynh trưởng y như nha hoàn; bởi vì nàng là một người ủ rượu tài giỏi nhất khiến Thôi gia tửu nổi danh; càng bởi vì nàng là nữ tử đẹp nhất phủ Dương Thành. Nàng năm nay mười sáu tuổi, mắt ngọc mày ngài, sóng mắt lưu quang, cười lên khuynh thành lại mị hoặc. Tiếc là một mỹ nữ trong mỹ nữ như vậy lại như dùng hết phúc khí trên khuôn mặt của mình, cho nên số phận của đệ nhất mỹ nữ lại tỷ lệ nghịch với dung mạo của nàng. Khi Liễu San San bảy tuổi thì cha mẹ qua đời.Liễu gia có ba huynh muội. Đại ca Liễu Sùng cưới nữ nhi duy nhất của chưởng quầy Thôi gia tửu ở thành Đông làm vợ, tiếp quản Thôi gia tửu. Sau khi cha mẹ qua đời, Liễu San San và đệ đệ hai tuổi Liễu Bỉnh liền đến ở nhờ trong nhà đại ca. *** Review bởi: A W - fb/hoinhieuchu ???? Giới thiệu: Câu chuyện xoay quanh cuộc sống của Liễu San San, khuê nữ của Liễu gia, ở phủ Dương Thành , tuy nhiên  nàng nhỏ tuổi, bởi vì nàng sống nhờ nhà huynh trưởng y như nha hoàn; bởi vì nàng là một người ủ rượu tài giỏi nhất khiến Thôi gia tửu nổi danh; càng bởi vì nàng là nữ tử đẹp nhất phủ Dương Thành. Nàng năm nay mười sáu tuổi, mắt ngọc mày ngài, sóng mắt lưu quang, cười lên khuynh thành lại mị hoặc. Tiếc là một mỹ nữ trong mỹ nữ như vậy lại như dùng hết phúc khí trên khuôn mặt của mình, cho nên số phận của đệ nhất mỹ nữ lại tỷ lệ nghịch với dung mạo của nàng. Khi Liễu San San bảy tuổi thì cha mẹ qua đời.Liễu gia có ba huynh muội. Đại ca Liễu Sùng cưới nữ nhi duy nhất của chưởng quầy Thôi gia tửu ở thành Đông làm vợ, tiếp quản Thôi gia tửu. Sau khi cha mẹ qua đời, Liễu San San và đệ đệ hai tuổi Liễu Bỉnh liền đến ở nhờ trong nhà đại ca. ----- ???? Đây là truyện huyền huyễn khá hay nha~~~~ Đảm bảo vừa đọc vừa tức~ vừa cười ???????????? San San là cô nương số khổ, từ nhỏ mất cha mẹ, lớn thì mang theo em trai đến ở nhờ nhà chị dâu, bị đối xử như người làm. Nhưng đây không phải motyp cô bé lọ lem đâu nhé, cô nương này trước mặt người ngoài thì tỏ ra nhu thuận, nhưng khi bị chị dâu bắt nạt thì bật ngầm, không hề để bị thua thiệt. À đây mới là sự kiện bắt đầu thể loại huyền huyễn này, vì tiền mà San San bị chị dâu gả chồng, nhưng khi tân lang chuẩn bị vén gièm lên thì hồn San San đã bị câu đi mất rồi ????????????, là bị phán quan câu đi nhé. Lý do bảo San San sô khổ là cô bị câu nhầm hồn, đáng lẽ người giờ này ở dưới âm tào địa phủ phải là tân lang a~~~ Thế là để đền bù tổn thất cho nàng Mạnh Bà đã giữ nàng ở tại địa phủ làm tạp dịch 1 năm. Nơi công tác của San San rất đặc biệt, nói một cách đơn giản thì nơi đó không hề có nữ nhân, do chủ nhân trước đây bị nữ nhân đá nhiều quá nên đau khổ vì tình. Thế là cuộc sống đầy độc đáo của nữ chính bắt đầu ????????????  Với mình San San là một cô gái rất lạc quan, trọng nghĩa khí, nàng cũng rất tình cảm, chăm sóc em trai, lo lắng huynh trưởng không có gì là không xuất phát từ tình cảm thật, nhưng cũng phải cảm khái một điều, nàng là một người có thần kinh thô a~ thôi thì người ngốc có phúc của người ngốc. Đi đến phần 2 lại mở ra một mạch truyện mới thân phận của San San cũng sáng tỏ, nàng trở nên cường đại hơn nhưng cũng không thể thoát khỏi 2 chữ xui xẻo, mỗi tội là đựơc anh nam chính bảo hộ tốt quá nên không nhận ra thôi. ???? Nam chính, à các bạn đừng nhầm là anh chàng tân lang kia nhé. Đúng là anh ta là thần tiên đầu thai đấy. Nhưng đó lại là nam phụ cặn bã nha. Điều quan trọng phải nói 3 lần. Anh chàng đẹp trai, tài giỏi, nhà giàu, thông minh, "đức độ", cao lãnh nam chính là Hành Tư thần quân. Ừ thì đó là bề ngoài thôi, còn bên trong thế nào các nàng đọc rồi sẽ biết. Anh là cấp trên mới nhận chức của San San, là đệ tử của Thái Thượng lão quân, là cháu ngoại của Ngọc Hoàng đại đế, ừ thì cũng là con ông cháu cha đấy. Do du ngoạn với sư phụ từ nhỏ nên khi trở về sợ bị trở thành mọt sách nên Ngọc Hoàng điều đến âm phủ nhậm chức. Ban đầu thì tỏ ra lạnh lùng, cool ngầu với chị nhà lắm, nhưng sau này thì mặt dày vô đối mà thả thính. Hành Tư bảo vệ San San rất tốt, dù có sơ sót nhưng cũng có thể than thứ. Cách anh giúp chị nhà trả thù ả nữ phụ mà thấy hả hê kinh khủng, không chừa lối thoát luôn, đối phó với tình địch thì cũng có bài hẳn hoi, thế nên cuối cùng là Happy ending. ???? Địa phủ trong truyện này được khắc họa rất độc đáo. Mình thực sự rất thích dàn đồng nghiệp, bạn bè của San San, rất hài, rất đáng yêu. À một điểm cộng cho truyện là có phần nhỏ viết về kế hoạch bẻ thẳng thành cong của sư phụ nữ chính. Mà đối tượng bị bẻ lại là nam phụ số 2 nhé. Đáng yêu kinh khủng. Sì poi cho các nàng nè: "Ấn Trì bày ra bộ dáng bất cứ giá nào, ngẩng đầu nhìn thẳng Nghi Địch ‘lúc trước ta đã nói là hỏng quần áo của ngươi thì nhất định sẽ bồi thường, ta…ta đem chính mình bồi thường cho ngươi, muốn hay không?” hắn càng nói càng nhỏ, ba chữ cuối cùng vừa nói ra đã bị gió thổi bay. Gió nhẹ thổi qua, lá rụng như sao bay tới trên người hai người, tựa như hoa rơi Không biết hai người đứng yên bao lâu, mơ hồ nghe yến hội bên kia vang lên thanh âm ầm ỹ, có lẽ sắp có người đi tới. Nghi Địch cười khẽ, đưa tay hất lá cây trên đầu Ấn Trì, đáp ‘muốn”. Núp sau một góc trên nóc nhà, Dực San cẩn thận nhìn Nghi Địch và Ấn Trì bên dưới, lắc đầu than thở “sao ta cảm thấy mấy tháng qua, sư phụ ta bộ dáng tổn thương vì tình, cả ngày chỉ biết cho cá ăn, vừa rồi còn làm bộ làm dáng với Long Vương thật ra đều là lập bẫy để Ấn Trì mắc câu?” Vô Khâu, Vô Thân nằm úp sấp bên cạnh, cảm thấy toát mồ hôi lạnh vì đã mạo hiểm rình coi. So sánh với vấn đề của Dực San, có một vấn đề khác còn nghiêm trọng, gấp gáp hơn. “San San a, tuy một thân tân nương của ngươi khiến chúng ta có cảm giác thân thiết nhưng mà…để Hành Tư quân biết ngươi ngay lúc quan trọng này lại chuồn theo chúng ta ra ngoài xem náo nhiệt, chúng ta…” không bị hắn ép chết mới lạ. Dực San đang tập trung rình nghe Nghi Địch và Ấn Trì nói chuyện, không kiên nhẫn gắt ‘không đến bái đường, hắn cũng không gặp được ta, sao có thể biết chứ”. Vô Khâu, Vô Thân còn chưa kịp lên tiếng. “San San, ta nghe nói ngươi muốn đào hôn”. Thanh âm lạnh nhạt quen thuộc vang lên, Vô Khâu, Vô Thân liền âm thầm kêu khổ. Dực San chỉ quay đầu lại, cười gượng nói với Hành Tư đang đứng bên dưới ngẩng đầu nhìn nàng ‘haha, ngươi nghe ai nói bậy vậy, vì sao ta lại muốn đào hôn’ đang nói, nàng cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, khi phục hồi tinh thần thì đã rơi vào lòng Hành Tư. “Vậy trước lúc bái đường, ngươi lại đột nhiên biến mất, bên kia đang tìm ngươi khắp nơi là xảy ra chuyện gì?”. “…” hahaha> ???? Kết luận: truyện khá hài, độc đáo, nhân vật toàn trai xinh gái đẹp, ủng hộ nhảy hố ???????????? *** Review Leo Sing: (chú ý có spoil) Nữ chính là Liễu San San, một cô gái nổi tiếng khắp thành Phủ Dương bởi tài nghệ ủ rượu nức tiếng, là em gái của chưởng quầy bán rượu “Thôi gia tửu” trong thành. Đồng thời cô là cô gái đẹp nhất trong thành. Cô nàng tính cách cũng rất độc đáo, bề ngoài dịu dàng ngoan hiền nhưng lời nói toàn găm dao khiến tẩu tử nhiều lần tức hộc máu. ???? Nữ chính khi lên 16 tuổi được hứa gả cho công tử Nhạc Thác, bất hạnh thay trên đường nghênh kiệu hoa cô nàng bị Quỷ Vô Thường câu hồn nhầm đi xuống âm phủ. Lẽ ra người bị bắt là Nhạc Thác, người này vốn là thượng thần trên trời nhưng đang lịch kiếp ở trần gian. Nữ chính bị bắt nhầm, đành phải ở Chuyển Sinh điện làm nha hoàn tạp dịch chờ cơ hội đầu thai sống lại. Nam chính là Hành Tư quân, cháu trai của Ngọc Hoàng Thượng Đế, tạm thời điều xuống địa phủ chưởng quản Chuyển Sinh Điện. Anh này cũng khá thú vị, tính cách lúc hắc ám lúc vui vẻ nhưng lúc nào cũng bảo vệ chị cả. Hai người bên nhau bắt đầu cuộc sống náo nhiệt vui vẻ tại địa phủ cùng với dàn nhân vật phụ đa dạng như Hắc Bạch Vô Thường trong nóng ngoài lạnh, Phán Quan thì có sở thích đam mê Xuân Cung đồ nồng nhiệt ???? Tình yêu thuộc kiểu cận thuỷ lâu dài, nước ấm nấu ếch đấy. Thế rồi đến một ngày trên trời phát hiện chuyện của hai người, họ không chấp nhận tình yêu ngang trái này nên chia rẽ hai người ngay lập tức. Bắt nam chính về trời, còn nữ chính thì bị ép đi đầu thai lần 2. Nhờ vậy mới biết được nữ chính là Dực San điện hạ vì phạm tội sát hại 1 tiên nữ nên bị đày xuống phàm chịu khổ sai 200 năm. Kiếp trước Dực San yêu thầm Nhạc Thác nhưng bị tiên nữ Phù Tuyên vào phá ngang, cô ta dùng âm mưu hãm hại nữ chính. Dực San tức giận đánh cô ta một kiếm, Nhạc Thác xuất hiện kịp thời phá ngang. Anh ta lại không tin lời Dực San biện giải mà tin lời Phù Tuyên, hại nữ chính bị đày xuống phàm trần chịu khổ hành. Khi nữ chính về trời không còn lưu luyến tình cảm với Nhạc Thác nữa. Nữ chính thành đôi với nam chính. Kết HE viên mãn ❤️ Truyện dễ thương, hài hước, ngọt sủng, HE. Editor vừa edit xong mình thấy nhà bạn ấy vắng vẻ quá chị em nếu thích vào đọc ủng hộ bạn ấy đi. Mùa Halloween sắp đến, bộ này quả là quá hợp cho chị em đọc trong mùa này đấy ???? Mời các bạn đón đọc Âm Tào Địa Phủ của tác giả Nhược Nhược Dao.
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Ai ai cũng cho rằng cô chính là người hại chết em gái mình để cướp chồng bởi em gái cô vừa chỉ qua đời ba tháng, cô đã khăng khăng đòi cưới em rể - Sở Luật của Sở thị. Ngay cả chính người mẹ ruột cũng từ cô, rằng nàng không có đứa con độc ác như cô! Tại lễ tân hôn, người chồng thốt lên: cô làm tôi ghê tởm, đừng hôn tôi! Đèn flash chớp nhoáy liên tục ghi lại đầy đủ cảnh cô xấu hổ. Đêm động phòng anh nhục nhã cô, Hạ Nhược Tâm, cô không phải là vì bò lên giường của tôi sao? Tôi sẽ làm cho cô sống không bằng chết. Sau đó, cô thật sự sống không bằng chết, anh vì buôn bán, đưa cô đến trước mặt một người đàn ông khác, anh vì cho người phụ nữ mình yêu thích danh phận, đưa cô đến trước mặt một đống đàn ông. Cái người phụ nữ cực kỳ giống em gái cô gối trên cánh tay anh, nhả khí như lan, “Luật, anh sẽ cưới em sao?” Anh xoay người, cười tàn nhẫn, “Được, anh ly hôn, cưới ưm,” Anh tái hôn, động phòng hoa chúc, còn cô ở một kho hàng lạnh băng, sinh một đứa con gái. *** Một năm kia, dưới một gốc cây đại thụ, bé trai nói, trưởng thành, anh sẽ trở về tìm em, cưới em làm cô vợ nhỏ. Anh nhớ kỹ hứa hẹn, tìm lầm rồi, cưới đúng rồi, hận sai rồi. *** Review henies.com: Mình thật sự không hợp với những tiểu thuyết ngôn tình thể loại ngược cẩu huyết này mọi người ạ. Đọc tới chương 16 là mình stop vì đoạn 3 chữ x của nam nữ chính. Tác giả xây dựng hình tượng nam chính như ngựa đực và không đáng mặt đàn ông 1 tí nào cả. Đọc truyện tới chương này mình tức và ghét nam chính quá nên stop để viết review Truyện sơ lượt viết về một cô gái tên Hạ Nhược Tâm phải ở với cha dượng có một con gái tên Hạ Dĩ Hiên. Nữ chính mẹ ruột không yêu, bị em kế ghen ghét cướp mất vòng đeo cổ mà nam chính tặng lúc nhỏ. Vì thế cẩu huyết xảy ra khi lớn lên nam chính nhận nhầm em gái cô là cô bé lúc nhỏ. Không may em gái cô bị tai nạn qua đời nên nam chính nghĩ cô là người gây ra và quyết định lấy cô để trả thù. Nhưng điều làm mình ghét nam chính là tác giả lại viết nam chính như kẻ biến thái cuồng tình dục. Nếu ghét nữ chính có thể làm nhiều cách để hại cô hoặc trả thù nhưng nam chính lại hành xử như kẻ vũ phu. Đây là lý do mình stop và không đề cử cho các bạn có cùng gu với mình. Truyện khá hot trên một số trang đọc truyện và phần lớn dành cho các bé tuổi teen cấp 2,3 nên nếu các bạn muốn cảm nhận thử có thể lướt vài chương xem có cảm nhận giống mình không. Nếu bạn muốn mình review truyện nào thì để lại comment cho mình, mình sẽ cố gắng đọc và viết review trong vòng 2 ngày trở lại. Cảm ơn các bạn đã đọc review của mình nhé. *** Trong biệt thự tư nhân cực kỳ hào hoa, lúc này, đang cử hành một bữa tiệc sinh nhật, là vì con gái thứ hai nhà Hạ gia Hạ Dĩ Hiên, Hạ Dĩ Hiên mặc váy công chúa xinh đẹp, khuôn mặt đáng yêu thỉnh thoảng cười, thật như là một tiểu công chúa xinh đẹp, hưởng hết tất cả chúc phúc của mọi người ở đây. Mà cách đó không xa, lại là có một cô bé đứng xa xa nhìn bọn họ, người mẹ dịu dàng xinh đẹp, người ba trầm ổn thành thục, còn có con gái tuổi nhỏ đáng yêu, thật là một bức tranh gia đình, một nhà ba người ấm áp. Cô mấp máy môi nhỏ của mình, tay nhỏ nắm thật chặt: "Mẹ, mẹ đã quên sao? Hôm nay cũng là sinh nhật Tâm Tâm: " Cô hít mũi của mình, đi ra ngoài, chỉ là, lại không nhịn được duỗi tay nhỏ ra lau nước mắt trên mặt. Cô đã cực kỳ lâu, chưa từng có sinh nhật rồi. Cô đứng ở bên ngoài, trong ngực ôm một bé con cũ, đây là ba đưa cho cô, chẳng qua, không phải ba kia. Cô đã không nhớ rõ dáng vẻ ba kia, quá lâu, cô có thể nhớ cũng chỉ là một người ba đạp trai rất thích cười. Chỉ là ba không cần cô nữa, bọn họ nói ba chết rồi, sẽ không trở lại nữa, sau đó, cô lại có một người ba mới, còn có một em gái mới. Mà mẹ chỉ thích em gái, cũng không hề yêu cô nữa. "Ai bảo em ở chỗ này?" Một tiếng không cao không thấp vang lên, cô quay đầu, càng thêm ôm chặt bé con cũ trong ngực, mà từ chỗ tối đi ra một đứa bé trai lớn hơn cô không có được bao nhiêu. Mời các bạn đón đọc Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước của tác giả Hạ Nhiễm Tuyết.