Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Độc Y Xấu Phi

Hạng Quân Vãn, xấu danh lừng xa. Đêm động phòng hoa chúc, bị Yến vương vứt bỏ ở Thiên viện, để không ba năm, trở thành trò cười lớn nhất của Thương Nguyệt quốc. “Vương phi nếu có thể xông vào hang hổ, ôm được hổ con, Bổn vương sẽ đáp ứng ngươi một yêu cầu, ví dụ như…….Thị tẩm!” Một trận âm mưu, nàng táng thân trong hang hổ. Lần nữa mở to mắt, nhát gát hèn mọn trong mắt một hồi quét sạch, thay thế nàng, là truyền nhân đời thứ 31 của Đường Môn —— Đường Thanh. “Vương gia một lời nói đáng giá ngàn vàng, xin hãy ban thưởng cho ta một phong hưu thư!” Thoát khỏi hang hổ, đổi lấy thân tự do, nàng tiêu sái rời đi, há lại lường trước vừa ra khỏi vương phủ, âm mưu quỷ kế lần lượt kéo đến. Thứ phế vật —— truyền nhân của Đường Môn, đệ nhất cao thủ ám sát bảng nhãn sẽ là một phế vật? Kẻ quái dị —— vết bớt đỏ sậm, che giấu một khuôn mặt quốc sắc thiên hương thế nào! Con gái riêng —— chân tướng công bố, thì ra thân phận của nàng lại cao quý như vậy! Rõ ràng là cực phẩm xấu nữ, tại sao phía sau là từng đám hoa đào? Những người này rốt cuộc là thật tâm yêu nàng, hay là có âm mưu khác? Lòng người khó lường, thế sự vô thường, trọng sinh dị giới, nàng nên làm sao mới có thể tại thế giới nam tôn nữ ti này tìm một chân trời thuộc về chính mình đây?!! *** Review Độc Y Xấu Phi: Truyện cũng tạm ổn, ngoại trừ một vài thắc mắc sau đây: 1. Mặt của Hạng Quân Vãn trước khi xuyên qua là có vết bớt sẵn và giống Công Tôn Bách? Nếu thế thì tại sao mấy lần gặp Công Tôn Nam cùng Thái hậu, hai người đó lại không ai nhận ra? Mà nếu không phải mặt thật, chỉ là dịch dung nhưng vết bớt là có thật, vậy ai dịch dung cho Quân Vãn? Và dịch dung suốt luôn sao? 2. Vết bớt ở đâu mà có? Tại sao sau khi có thai lại nhạt bớt? Vậy là lúc gặp Phượng Cửu lần đầu và lúc bị truy đuổi là Quân Vãn dịch dung xoá cái bớt? 3. Đồng hương của nữ chính làm sao về được vậy? Bộ nàng ta có khả năng phát minh ra cỗ máy thời gian à @@ Kết thúc chóng vánh, y như chạy nước rút: – Kết cục cho Công Tôn Nam chưa thấy. – Thái hậu không chịu từ bỏ, muốn trả thù cho con trai nhưng cũng không thấy nhắc gì. – Tác giả đưa ra tình tiết nữ chúa, tất cả thống nhất gì đó… Cuối cùng chưa thấy thống nhất gì cả! -Lão thái quân chết lãng nhách nhỉ! Hai nhân vật chính đoán được ai làm nhưng chưa xác nhận mà? Lão thái quân được nhắc đến nhiều lần làm mình tưởng bà ta là boss, ai dè đột nhiên chết. Tại sao bà đó bị kinh hách tới chết, đã bị thấy cái gì? – Thật ra đọc từ chương 60 mình đã đoán được mẫu thân của nữ chính là Bách Lý hoàng hậu nhưng có cần cái kết cụt ngủn như vậy không @@ Bà ta như chong chóng vậy, lúc trước đưa Vân Tranh giả làm con gái thì giải thích là bà ta biết nên mới cố tình chiều hư. Nhưng chỉ vì bức thư của ông tướng quân thì bà ta liền tin Hạng Quân Vãn là nữ nhi của bà ta? Bà ta không sợ bị tính kế sao? Truyện này mình chỉ cho 2/5 điểm vì lỗ hổng nhiều, kết quá thiếu, nếu có ngoại truyện thì mới ổn. Mình sẽ không đọc lại. *** Tháng hai, xuân hàn. Vừa qua giao thừa, hương vị của năm mới còn chưa tan hết. Hoàng Đô Cẩm thành của Thương Nguyệt quốc, còn bị mùi vị nồng đậm của năm mới bao phủ, mọi người gạt bỏ sự lạnh lẽo, đón gió, từ trong nhà ra ngoài chúc tết với người thân, bằng hữu. Một năm mới, trong cái mùa rét lạnh này, bắt đầu.Dân gian, khắp nơi vui vẻ hòa thuận, trong hoàng cung Thương Nguyệt quốc, lại bị âm trầm bao phủ. "Thế nào" Người nói chuyện là hoàng thượng Công Tôn Nam của Thương Nguyệt quốc. Thương Nguyệt lấy chữ vi tôn, lúc này, một bộ hoa phục thêu Kim Long gắn ở trên người Công Tôn Nam, khiến cho vẻ mặt của hắn vừa ngưng trọng vừa âm trầm, trở nên càng thêm âm tình bất định. Từ trên người hắn phát ra từng đợt hàn khí, dọa cho Thái sử lệnh Đỗ Trạch bên cạnh lạnh từ trong ra ngoài, ông nhịn không được rùng mình một cái, chòm râu dài khẽ run,giống như vừa có gió quét qua chòm râu dưới cằm ông ta vậy. "Bệ hạ, Thái Bạch Kim Tinh hiện rõ ban ngày, không kĩ lưỡng, thiên hạ tất loạn a...." Làm một Thái Sử lệnh hợp cách, Đỗ Trạch biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Vừa nghĩ tới giữa trưa xuất hiện Thái Bạch Kim Tinh lóa mắt trên bầu trời, Đỗ Trạch cảm thấy giữa cổ họng có ngọn lửa thiêu đốt, không biết là sợ hay là hưng phấn. Tứ quốc bình phân thiên hạ, đến hôm nay, đại lục đã yên ổn được ba trăm năm. Có câu phân lâu tất hợp, Thái Bạch Kim Tinh này xuất hiện, chẳng lẽ là một dự đoán? Vừa nghĩ đến vị thiên tử dã tâm bừng bừng bên cạnh này, Đỗ Trạch đem hỏa khí trong cổ họng nuốt xuống, chỉ là cúi đầu, không dám nhìn đến hắn, lại càng không dám suy đoán lòng của hắn. Nhưng mà mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt biến hóa thất thường của Công Tôn Nam, Đỗ Trạch từ khí tức phát ra trên người vị đế vương này vẫn có thể cảm nhận được Công Tôn Nam đang kích động. Ông thậm chí có thể đoán được, trong đầu của Công Tôn Nam lúc này đang ảo tưởng cảnh đẹp của độc bá thiên hạ ra sao. "Bói toán đi" Chỉ một lát, Công Tôn Nam liền khôi phục lại tâm trang. Thân là đế vương, hắn luôn khống chế cảm xúc rất tốt, cho dù hiện tại trong lòng hắn giống như đại dương mênh mông, nhiệt huyết quay cuồng, nhưng trên mặt hắn chỉ là hàn ý hơi giảm, người bên ngoài cũng không thể nhìn ra tâm tư của hắn. Thái Bạch Kim Tinh hiện rõ ban ngày, từ xưa đến nay là thiên hạ đại loạn, điềm báo tân chúa sinh ra đời. Nhìn chung trong lịch sử, mỗi lần xuất hiện loại tình huống này, đều là lúc thiên hạ phân ra. Công Tôn Nam từng vô số lần ảo tưởng, chính mình có thể dẫn đầu thiết kị của Thương Nguyệt quốc xua nam, đông chinh,tây tiến, đem thiên hạ bao quát trong lòng mình, không nghĩ tới rốt cuộc đã đợi được cơ hội này. Hay là, hắn chính là tân chúa ứng với mệnh trời mà sinh ra? Khóe môi của Công Tôn Nam khẽ giương lên, chòm râu đen như mực trên môi khẽ rung hai cái, lại khôi phục bình tĩnh. "Cốc cốc cốc đinh" Đồng tử trong mai rùa, va chạm vào mai rùa, thanh âm trầm thấp phá vỡ sự yên tĩnh của ngự thư phòng. Đỗ Trạch quỳ trên mặt đất, tay gầy còm già nua bao phủ mai rùa màu ô thanh. Ông cẩn thận mà lắc, kết quả này giống như quyết định vận mệnh của toàn bộ đại lục. "Keng keng đinh" Đồng tử rơi xuống đất, mặc dù Công Tôn Nam muốn duy trì hình tượng của chính mình, lúc này cũng nhịn không được từng bước tiến lên phía trước: "Thế nào" Đỗ Trạch nhìn kết quả trước mắt, trong lòng "lộp bộp" một cái, có chút loạn. Sao lại có thể như thế này? "Kết quả rốt cuộc như thế nào?" Nhận thấy được sự khác thường của Đỗ Trạch, Công Tôn Nam lại từng bước tiến lên,đem cái đầu đang cúi xuống của Đỗ Trạch kiên quyết ép đến đối diện với mình. "Bệ hạ, quẻ tượng cho thấy, Thái Bạch hiện rõ, nữ chúa hưng vượng....." Mọi thứ xảy ra trong cung, cũng không ảnh hưởng đến sự hiền hòa ngoài cung. Sự xuất hiện của Thái Bạch Kim Tinh, cũng không gây rối loạn lớn cho dân gian. Trong lòng bách tính dường như chờ mong sớm có thể có một trận rung chuyển lớn ảnh hưởng đến cả nước thậm chí toàn bộ đại lục, thay đổi tốt số mệnh ti tiện của bọn họ.Loạn thế, mặc dù tràn ngập đẫm máu, nhưng cũng tràn ngập cơ hội. Dưới sự thống trị vừa đói vừa rét của quân vương, không bằng hợp lại. Dã tâm, không chỉ quân vương mới có, dã tâm lớn, tiềm tàng nhiều ở dân gian. Phía đông Cẩm thành, hồ Bảo Hiền, Vương phủ của Yến vương Công Tông Trường Khanh tôn quý đứng sau thái tử, tọa lạc tại đây. "Theo thiếp thân thấy, hoàng thượng là thật sự yêu thương vương gia của chúng ta! Nếu không sao lại đem con hổ hoa ban của Đường Hỷ quốc tiến cống ban cho vương gia, mà không phải thái tử chứ! Hiện tại con hổ sinh hạ một đôi hổ con, có thể nói chính là chuyện tốt, tỳ thiếp chúc mừng vương gia!" Nói chuyện, là Tam phu nhân được sủng ái nhất vương phủ. Nàng lớn lên xinh đẹp, cười rất quyến rũ, trâm cài màu vàng trên tóc đen rũ xuống, lại khẽ quét qua hai má trắng mịn nõn nà của nàng, nhìn qua có một loại phong tình mị hoặc. Nghe xong lời của Tam phu nhân, Công Tôn Trường Khanh cười to, buông xuống rượu ngon trong tay, tay lại đặt trên lưng của Tam phu nhân "Đừng nói lung tung, người phụ hoàng coi trọng nhất, tất nhiên là thái tử đại ca. Nếu để cho người ta nghe thấy lời của nàng, Bổn vương cũng không bảo hộ được nàng." Công Tôn Trường Khanh lời tuy nói là thế, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập khẳng định. Tam phu nhân giỏi về quan sát sắc mặt người khác, tự nhiên biết được ý nghĩ của vị vương gia này, người mềm nhũn, dựa vào trong lòng Công Tôn Trường Khanh: "Vương gia, người nỡ sao?" "Tất nhiên.....không nỡ rồi". Nắm lấy tay nhu nhược không xương của mỹ nhân, Công Tôn Trường Khanh cười khẽ, ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng nói một câu: "Buổi tối chờ Bổn vương". Biết Công Tôn Trường Khanh buổi tối sẽ ở trong phòng mình, trên mặt Tam phu nhân khẽ vui mừng, các phu nhân bên cạnh nhìn thấy một màn này, trong lòng đem nữ nhân này hận đến ngiến răng nghiến lợi, ở mặt ngoài lại giả vờ hào phóng thỏa đáng. "Vương gia, con hổ này thả nuôi ở phía sau an toàn sao? Vạn nhất nó bổ nhào tới, khiến người bị thương thì làm sao?" Tứ phu nhân mới nạp là một nữ tử thanh tú, nàng lần đầu tiên nhìn thấy hổ, trong lòng có chút sợ hãi, sau khi nghe thấy tiếng hổ gầm, càng sợ đến mức lui về sau mấy bước, xém chút nữa ngã sấp xuống. Đưa tay tiếp được mỹ nhân sắp ngã xuống đất, Công Tôn Trường Khanh cho nàng một cái ánh mắt "Có ta ở đây": "Đừng sợ, rào chắn cao như vậy, trừ phi con hổ mọc thêm cánh, nếu không một năm trước nó đã bay lên đây rồi". "Đa tạ vương gia" Tứ phu nhân ngượng ngùng cười, thuận thế tựa vào trong lòng của Công Tông Trường Khanh, đem Tam phu nhân chèn ép ra ngoài. "Hừ!" Tam phu nhân thấy thế, không dám có gì bất mãn, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Tứ phu nhân. Nhưng đối phương như trước bá chủ vòng ôm của Công Tôn Trường Khanh, tựa hồ không xem hàn khí trong mắt của Tam phu nhân. Đại phu nhân đối với màn tranh giành tình nhân nho nhỏ làm như không thấy, nàng vào phủ, đã sớm quen xem nữ nhân tranh đấu. Ngược lại là Nhị phu nhân "Phốc xuy " cười một tiếng, thu hút tầm nhìn của mọi người, nàng ta tay hoa nhấc lên, chỉ về bóng dáng gầy gò phía xa, "Các ngươi xem, khách quý đến rồi!" Trong giọng nói của Nhị phu nhân lộ ra vui sướng khi người gặp họa, chờ người nàng nói xuất hiện, khuôn mặt tươi cười lúc đầu của Công Tôn Trường Khanh lập tức biến mất. "Ngươi không ở Hạnh Viên, chạy tới đây làm gì?" Đứng ở trước mặt Công Tôn Trường Khanh, là nữ chủ nhân trên danh nghĩa của Yến vương phủ - Yến vương phi Hạng Quân Vãn. "Nô tỳ , nô tỳ....Đến chúc mừng vương gia tân xuân, tân xuân....." Chống lại cặp mắt lạnh như băng của Công Tôn Trường Khanh, lời chúc mừng vốn chuẩn bị tốt của Hạng Quân Vãn toàn bộ quên sạch bách, ngay cả lời nói cũng trở thành nói cà lăm. Nhìn nữ nhân trước mắt, khóe miệng của Công Tôn Trường Khanh hiện lên một nụ cười châm chọc. Hạng Quân Vãn không đến còn tốt, một khi lộ diện, khiến cho tâm tình sáng sủa của hắn trở nên gió táp mưa sa. Sự xuất hiện của nàng, giống như nhắc nhở một màn sỉ nhục của ba năm về trước. Nàng giống như một thứ bén nhọn, đâm thật sâu vào trong lòng hắn, hận không thể trừ đi cho thống khoái. "Vương gia, vương phi là muốn đến chúc mừng tân xuân của người". Lạc Tuyết đứng phía sau của Hạng Quân Vãn, vội vàng vì tiểu thư nhà mình giải thích. Vướng víu tân xuân, hắn cũng không làm khó Hạng Quân Vãn cho lắm, chỉ liếc mắt quét nàng một cái rồi quay đi chỗ khác. Thấy Công Tôn Trường Khanh không có đuổi mình đi, trái tim khẩn trương của Hạng Quân Vãn mới thoáng bình ổn xuống, thậm chí còn có chút cao hứng. Ít nhất hắn lưu lại nàng, điều này đối với nàng quanh năm suốt tháng không thấy mặt phu quân, đã là ân điển cực lớn rồi. Tam phu nhân chịu tức giận ở chỗ Tứ phu nhân, tiếc rằng Tứ phu nhân là người mới đang nổi trội, nàng không thể khiêu khích, cho nên sau khi nhìn thấy vương phi bị người bỏ quên này, mị nhãn của Tam phu nhân vừa chuyển, nảy ra ý hay. "Vương phi, người xem, đây là con hổ hoa ban năm trước bệ hạ ban cho vương gia". "Ừ." Tam phu nhân đột nhiên đối tốt với mình, khiến Hạng Quân Vãn thụ sủng nhược kinh. Trước kia Tam phu nhân ánh mắt là để trên trời, đối với nàng châm chọc khiêu khích không nói, còn trắng trợn mắng nàng độc chiếm vị trí vương phi. Hôm nay, tại sao lại biến thành vẻ mặt ôn hòa như vậy? "Vương phi, lệnh tôn là tướng quân nổi danh lừng lẫy của Thương Nguyệt quốc ta, nghe nói lúc tướng quân còn trẻ từng chỉ dựa vào hai đấm đã đánh chết một con hổ hoa ban. Đều nói hổ phụ vô khuyển tử, vương phi nếu là nữ nhi của đại tướng quân, khẳng định cũng sẽ học được nửa chiêu thức của đại tướng quân. Có thể vì chúng ta mà tái hiện lại sự dũng mãnh của tướng quân năm đó hay không?" Tam phu nhân nói một hơi dài như thế, đầu óc của Hạng Quân vãn còn chưa kịp chuyển, chỉ có thể ngây ngốc đứng ở đấy, tay chân luống cuống. "Ta, ta...." Tam phu nhân muốn trút giận, Công Tôn Trường Khanh dĩ nhiên biết. Nữ nhân trong lúc tranh đấu hắn vẫn đều mở một mắt nhắm một mắt, Hiện tại mỹ nhân ý đồ gây khó dễ Hạng Quân Vãn, làm Công Tôn Trường Khanh rất vừa lòng, lập tức mở miệng phụ họa, giúp đỡ một phen. "Vương phi nếu có thể xông vào hang hổ, ôm được hổ con, Bổn vương sẽ đáp ứng ngươi một yêu cầu". Công Tôn Trường Khanh xoay hạt châu trong tay, giọng nói mị hoặc: "Ví dụ như......Thị tẩm!" Công Tôn Trường Khanh vừa dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ tái nhợt của Hạng Quân Vãn khẽ phiếm hồng. Thị tẩm?! Nói đến động phòng hoa chúc đêm đó hắn đã đem nàng vứt bỏ ở Hạnh Viên xa xôi, hai người vẫn chưa chính thức trở thành phu thê chân chính, nàng cũng bởi vì thế trở thành trò cười lớn nhất của Thương Nguyệt quốc. Hôm nay, có phải là một cơ hội? "Vương phi, không nên......" Nhìn thấy hành động điên rồ của chủ tử nhà mình, Lạc Tuyết ở sau lưng nàng nhỏ giọng cầu xin: "Đừng đi...." Chỉ là không đợi Lạc Tuyết nói xong, Hạng Quân Vãn đã nhún người nhảy lên rơi xuống hang hổ. "Ngao...." Nhìn thấy nữ nhân đột nhiên xâm nhập lãnh địa của mình, con hổ hoa ban đứng dậy. "Ta, ta không có ý gì......Cầu xin ngươi, đem....đem hổ con cho ta mượn.....mượn một chút.....một chút liền trả lại cho ngươi....." Nhìn thấy con hổ đi tới, dũng khí nhảy xuống vừa rồi của Hạng Quân Vãn đều mất hết, trong miệng nàng cắn một cái, muốn chạy nhưng hai chân lại cố định một chỗ, chỉ có thể toàn thân run lên: "Cầu...van cầu ngươi...." "Thật là ngu ngốc, cùng con hổ nói chuyện, nàng tưởng rằng hổ có thể nghe hiểu sao??" Biểu hiện của Hạng Quân Vãn rơi vào trong mắt mọi người đưa đến một hồi cười nhạo, ngồi nghe những tiếng kêu của nàng. "Vương phi, chạy mau a!" Lạc Tuyết lo lắng nhìn Hạng Quân Vãn, tiếc là nàng lên tiếng quá chậm, con hổ đã bổ nhào đến, móng vuốt sắc bén hướng về phía cổ họng mảnh khảnh của Hạng Quân Vãn. Mời các bạn đón đọc Độc Y Xấu Phi của tác giả Chá Mễ Thố.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún - Phong Lưu Thư Ngốc
“Cẩu Hoàng đế” được sủng phi “bia đỡ đạn” nhận nuôi, đi theo sủng phi rồi trải qua các loại cung đấu tàn khốc, rốt cuộc cũng tìm được tình yêu đích thực đời mình. PS: Ngược thể xác và tinh thần “cẩu Hoàng đế”, không ngược nữ chính. “Cẩu Hoàng đế” sẽ về lại hình người. Đây không phải là truyện cung đấu chính hiệu, tình yêu cũng có, chuyên sủng cũng có. Từ góc nhìn của chó con quan sát chính phi tần cùng nhi tử của mình, thì ra con người dịu dàng, đóa hải đường động lòng người ấy thực chất cũng là hoa ăn thịt người; những Hoàng tử Công chúa hiếu thảo lễ nghĩa, thông minh đáng yêu, chỉ trong giây lát đã có thể biến thành ác ma, mỗi một bước đã phá vỡ tất cả mọi thứ. Nhưng cũng là ông trời phù hộ, cẩu Hoàng đế đã đi theo một chủ nhân tốt, tháo gỡ mọi nút thắt ấy. Mặc dù quá trình cũng khá gian nan, kết cuộc cũng thực tốt đẹp. *** Thời gian lẳng lặng trôi, chỉ chớp mắt, mùa xuân trăm hoa đua nở, yến oanh ríu rít đã qua đi, cái nắng oi ả của mùa hè, tiếng ve râm ran cũng gần kết thúc. Thắng lợi trong trận chiến với Tương Bắc Vương đã gần kề, bầu không khí trên triều đình cũng dễ thở hơn không ít. Mà một khi người ta không có chuyện gì làm thì ắt sẽ cố tìm chuyện khác để ‘phát sinh.’ Hoàng hậu mang thai đã sáu tháng, thời gian Hoàng thượng độc sủng Hoàng hậu đã gần một năm dài, không hề có ý triệu tẩm các phi tần ở biệt cung, điều này làm cho các gia tộc của phi tần địa vị cao vô cùng bất mãn, âm thầm khích Ngự sự dâng tấu chương, khuyên can Hoàng đế rải đều ‘mưa móc.’ Ngày lâm triều hôm nay, Chu Vũ Đế mặt vô cảm bước vào Thái Hòa Điện, phía sau là Thường Quý ôm theo một chồng tấu chương, nhìn về quần thần bên dưới mà thương hại. Thường Hỉ đã ‘chết bệnh’, làm sư phụ, hắn giao cho đồ đệ rất nhiều bí kíp, điều thứ nhất chính là đắc tội với Hoàng thượng cũng không thể đắc tội với Hoàng hậu. Hoàng thượng chính là ‘thê nô’, một ‘thê nô’ không thể cứu vớt được gì nữa! Bây giờ bụng Hoàng hậu càng ngày càng lớn, thân thể đang trong thời gian yếu ớt mệt mỏi nhất, Hoàng thượng quan tâm yêu thương mấy cũng cảm thấy không đủ, mấy người này còn nhân lúc này vuốt râu cọp, quả nhiên là chán sống mà. “Có việc khởi tấu, vô sự bãi triều!” Thường Quý dài giọng hô. “Thần có bản khái tấu!” Một Ngự sử đứng ra, dõng dạc trần thuật chuyện Hoàng tự quan trọng với Hoàng gia như thế nào, xin Hoàng thượng đừng nên trầm mê nữ sắc, hại nước hại dân. Hắn vừa dứt lời, vài Ngự sử khác cùng đại thần đương triều cũng bước ra khỏi hàng phụ họa, vô cùng ‘náo nhiệt.’ “Trầm mê nữ sắc, hại nước hại dân. Trẫm không biết yêu thương thê tử cũng là một loại tội lỗi.” Chu Vũ Đế từ từ mở miệng, giọng nói âm trầm lạnh lẽo khiến quần thần bên dưới run lên. ... Mời các bạn đón đọc Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún của tác giả Phong Lưu Thư Ngốc.
Thần Y Quý Nữ Cưng Chiều Thất Hoàng Phi - Lâu Tinh Ngâm Loại
Truyện xuyên không Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi là một trong những truyện đem lại nhiều bất ngờ cho bạn đọc. Những tình tiết luôn có nét độc đáo đầy thu hút, độc giả khó lòng đoán được những diễn biến tiếp theo. Nàng từ hiện đại xuyên đến cổ đại trở thành đại tiểu thư của Qúy phủ. Chứng kiến cảnh mẹ vì sinh tiểu muội muội mà chết, cha không thèm quan tâm. Một trăm ngày giỗ của mẫu thân cũng chính là ngày, tiểu thiếp kia lên làm chính thất, chính là ngày nàng cùng muội muội bị đuổi ra Qúy phủ, cũng chính là ngày nàng gặp hắn Một đạo hẹn ước mười năm sau trở về sẽ cùng hắn lấy thân báo đáp! Một khi pháp y thiên tài sống lại, nàng sẽ trả trả cho những người đã khi dễ nàng gấp trăm ngàn lần. Lúc trước mọi người đối với nàng chỉ là một cái tiểu oa nhi hèn mọn, lúc này nàng vương giả trở về, tài năng triển lộ. Chắc chắn làm cho người ta phải kinh ngạc. Đọc truyện thưởng thức và tìm hiểu về cuộc sống thú vị của nàng.  *** Đêm khuya tịch mịch, bầu trời u ám, mưa to như muốn long trời nở đất, bên ngoài tiếng sấm không ngừng lớn. Mưa to tí tách thanh thúy rơi trên mái ngói, phát ra tiếng vang leng keng, bóng đêm cô tịch làm cho người ta khó chịu. Trong một gian phòng cách ly riêng biệt ở Quý phủ vật thắp sáng duy nhất chỉ vẻn vẹn một ngọn đèn nhỏ. Một cái thiếu phụ ngồi dựa lưng vào đầu giường, sắc mặt có chút tái nhợt. Tuy là gương mặt tái nhợt không có chút máu, nhưng dung nhan này vẫn là thập phần diễm lệ. Bên cạnh thiếu phụ còn có một nữ nhân tuổi tác không khác biệt là mấy, trên tay của nàng vẫn là đang ôm một tiểu hài tử vừa nãy mới được sinh ra. "Thanh Vị đem đứa nhỏ ôm đến cho ta" Thanh Vị lệ rơi đầy mặt: "Phu nhân, người vẫn là đừng nhìn đứa nhỏ này, đứa nhỏ này là một nữ nhi, lão gia căn bản sẽ không để ý đến nó" Thiếu phụ nghe vậy, ánh mắt sắc bén nhìn Thanh Thanh liếc mắt một cái: "Nói bậy! Chẳng lẽ bởi vì hắn không thèm để ý, ta có thể không để ý đến hài tử của chính mình sao? Ngươi nghĩ ta thân lại là một dạng như thế nào?". "Phu nhân, là nô tỳ nói sai. Người đừng nóng giận, người vừa mới sinh hạ nhị tiểu thư, phải nghỉ ngơi thật nhiều mới được". Thanh Vị không thấy nàng sinh khí, vội giải thích nhận sai, ôm tiểu hài tử hướng tới đầu giường. Phượng Thiên Sương nhìn thoáng qua gương mặt đang ngủ của tiểu hài tử kia, không khỏi nảy sinh cảm xúc, nàng chưa từng nghĩ tới, từ ngày nhập Qúy gia đến nay lại rơi vào tình cảnh nông nỗi này. Cũng chỉ tại cha nàng vì gia tộc tư lợi nên mới phải hy sinh chính nàng. Biết rõ Qúy Đông Minh đối với nàng căn bản không có nửa điểm tình cảm, còn giám phái nàng đến Qúy gia, hắn nguyện ý lập nàng làm chính phi, cũng chỉ là đều do hoàng thượng tác động. Ánh mắt từ từ thu hồi khỏi tiểu hài tử trước mắt, Phượng Thiên Sương nhìn lướt qua trong phòng, nhỏ giọng hỏi: "Thanh Vị, Như Yên đâu?" "Phu nhân. Bà đỡ đã muốn hướng lão gia báo tin, nếu lão gia biết đứa nhỏ này chỉ là một cái tiểu nữ nhi, sợ là bây giờ đã tới nơi, người xem..." ... Mời các bạn đón đọc Thần Y Quý Nữ Cưng Chiều Thất Hoàng Phi của tác giả Lâu Tinh Ngâm Loại.
Thất Phu Nhân - Lạc Tùy Tâm
AudioBook Thất Phu Nhân   Truyện Thất Phu Nhân là một truyện mới trong loạt truyện xuyên không được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện online. Vẫn là chủ đề về hành trình vượt qua thời gian, không gian, vẫn là chút yêu chút ghét, chút lạ lẫm, chút bất ngờ nhưng tất cả vẫn còn là câu chuyện thực mới mẻ với dấu ấn riêng. Nàng rồi sẽ như thế nào, cuộc sống ra sao, có phải chăng việc hóa thân này đầy gian nan không, đề viết tiếp cho riêng mình một truyện với cái kết đẹp dù chắc chắn sẽ phải trải qua thăng trầm có khó không ??? Lộ Tùy Tâm thông minh, tính tình lãnh đạm nhưng khát vọng có được cuộc sống hạnh phúc giản dị vẫn không thực hiện được. Kết cục cuối cùng lại là cô đơn tĩnh mịch... Cuộc sống thật khó tin, Lộ Tùy Tâm xuyên qua thành vị tiểu thiếp lạnh lùng kiêu ngạo nhưng bởi vì tình mà vứt bỏ tính mạng... Trong Lộ vương phủ, một đám thê thiếp tranh đấu, nàng làm thế nào để sinh tồn? Bởi vì sự xuất hiện của nàng, Tùy Tâm bình tĩnh cũng thu hút đông đảo nam nhân ưu tú ở bên người… Hắn, Lộ vương Vũ Mặc Nhiên, danh xưng Lãnh tình vương, không để ý nàng có mang cốt nhục của hắn mà ép nàng phải chết, chỉ vì hắn không yêu nàng, mà sau khi thấy nàng tỉnh lại thay đổi khác trước đã bị mê hoặc... Hắn, thiên tử cơ trí, đầu óc khôn khéo, thủ đoạn phi phàm, không có chuyện gì có thể thoát khỏi tay hắn, vốn đã hiếu kỳ về nàng, lần lượt ngoài dự liệu của hắn... Hắn, đệ nhất công tử, lần đầu tiên thấy nàng đã rung động... Hắn, Hiên vương,... Hắn, hắn... Người nào có thể thật sự khiến cho tâm tư đạm mạc như nước của nàng rung động? Trái tim này liệu có nghe theo lý trí không và liệu có thể đập nhịp đập nồng ấm với ai đó không, đó là câu hỏi mà bạn sẽ tìm được câu trả lời trong truyện xuyên không này. Mời các bạn đón đọc Thất Phu Nhân của tác giả Lạc Tùy Tâm.
Thần Y Ngốc Phi - Đường Mộng Nhược Ảnh
AudioBook Thần Y Ngốc Phi   Chẳng phải ngốc tử là không được yêu sao, là kẻ bị khinh ghét thì không có quyền lực chọn ư? Đâu ra cái quy luật ấy, nàng ta cũng là người mà. Không biết thì xem như không có chuyện gì nhưng là cô đã xuyên qua mượn thân thể này để sống vậy thì há chẳng phải thọ ơn giúp đỡ người này một chút sao. Mạnh Phất Ảnh - nữ chính trong truyện xuyên không đặc sắc này là một bác sĩ đang trên đường tới bệnh viện làm phẫu thuật, không may gặp tai nạn nàng lại xuyên không trở thành một nữ tử ngốc nghếch. Vừa hoàn hồn là sắp bị mưu sát, xem ra cô nương này thực quá bị oan ức rồi. Từ hôm nay mọi chuyện sẽ đổi khác, cô ra sức từ hôn với kẻ trước đây thân xác này sống chết theo đuổi, khôn ngoan, tinh ranh trừng trị kẻ đã hãm hại mình trước đó. Mọi chuyện một tay cô sẽ giải quyết hết, tự điều chỉnh lại cuộc sống nhưng chính là không ngờ được mình lại rơi một tình huống khác... Dường như nàng đã gặp được nam nhân thực sự yêu thương mình. Truyện được tác giả Đường Mộc Nhược Ảnh xây dựng với những tình tiết hết sức hài hước, vui nhộn; nữ chính thực rất tinh ranh, nam chính phúc hắc điển hình, thu hút người đọc; diễn biến truyện hết sức tự nhiên lại làm người đọc thỏa lòng, mời bạn đón đọc truyện Thần Y Ngốc Phi để trải nghiệm điều này rõ hơn. Mời các bạn đón đọc Thần Y Ngốc Phi của tác giả Đường Mộng Nhược Ảnh.