Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phong Miêu Chứng

Couple: Cố Ý - Trì Tự  Note: Trì Tự trong tiếng Trung đọc gần giống ăn cá, nên nam chính hay được ví là cá. *** Thanh xuân là nắng rơi trên vòm lá. Thanh xuân là ly coca tan chảy dưới ánh mặt trời. Thanh xuân là bên ao nhỏ sau trường, có chú mèo nhỏ trêu đùa cá. Thanh xuân là tiếng mèo kêu quấn chặt lấy trái tim. Cố thiên kim nhà họ Cố mắc bệnh mèo điên, lúc phát bệnh không những học tiếng mèo kêu, mà còn thúc ép người khác vì mình mà hót phân, làm người ta phải bó tay. Bệnh này không những không thể chữa, còn khiến kẻ vô tội nào đó trở thành một tên nhân viên chuyên hót phân, còn là cam tâm tình nguyện mà làm. Mà người không may mắn bị Cố thiên kim chọn trúng là hoàng tử cá cao lãnh Trì Tự. Cố Ý lần đầu gặp Trì Tự là vào ngày khai giảng trường cấp ba Dung Châu. Cậu thiếu niên ấy, năm phút trước còn là đại diện học sinh mới, đứng trên bục phát biểu, năm phút sau đã xắn tay áo, nhảy qua hàng rào mua coca. Giây phút cái bóng cậu tạo thành một hình cung tuyệt đẹp lướt qua khỏi bờ tường cao đã khuấy đảo trái tim nhỏ của mèo điên. Tại lúc đó, Cố thiên kim liền thề phải bắt cho bằng được con cá kiêu ngạo kia.  Làm sao để mèo ăn được cá? Bước đầu tiên tất nhiên là dùng mọi cách để khiến con cá kia chú ý đến mình. Vì thế, Cố Ý dùng năm thùng nước “Spring” để trả nợ cho một chai coca mà Trì Tự mua giúp cô, cũng thuận tiện thông báo cho cả thiên hạ biết, “con cá” này đã bị Cố thiên kim nhìn trúng rồi.  Sau đó à, tất nhiên Cố thiên kim sẽ thi triển đủ bảy mươi hai phép thần thông, mỗi ngày đều không ngừng lắc lư trước mặt “cá vương tử”, từ mùa thu nhập học, cho đến mùa hạ đầu tiên của cao trung, chia tay bằng hai trăm bốn mươi con cá đủ màu sắc để an ủi Trì thiếu gia. Cuối cùng, vào buổi chiều thứ hai của mùa hè đầu tiên, trong tiếng kêu của cùng đôi mắt lấp lánh ý cười của mèo điên Cố Ý, “cá vương tử” rốt cuộc cũng buông cờ trắng đầu hàng. Dù trong lòng đã thích người ta đến chết đi được, nhưng để khiến con mèo điên kia luôn chỉ chú ý đến mình thì còn là một hành trình đầy những “gian khổ ngọt ngào”. Vì thế, từ mùa hè cao trung năm thứ hai trở đi, chính là những tháng ngày “cá vương tử” giăng thiên la địa võng, khiến cho con mèo điên Cố Ý chỉ có thể quay quanh anh. *** Cố thiên kim bởi vì “mười triệu quyên góp” của cha mà phải tới trường chuyên Dung Châu học làm một thanh niên tốt, một mầm non thề góp sức cho nước nhà. Thế nhưng, Cố Ý là ai? Là Cố thiên kim mắc bệnh công chúa, cô chịu thỏa hiệp tới Dung Châu không đồng nghĩa với việc bỏ đi tính tình của mình.  Thế nên, ngày đầu nhập học, Cố Ý liền thay ngay cái điều hòa mới, ầm ĩ đến nhận thẻ đen, cuối cùng bị phạt đi trực thư viện. Cũng nhờ có việc này mà Cố Ý gặp được “anh đẹp trai” Trì Tự. Thế nhưng, bệnh mèo điên của Cố Ý chỉ thực sự phát tác vào giây phút Trì đẹp trai vượt rào mua coca. Giây phút ấy, con mèo trong lòng Cố Ý liền gào thét phải ăn cho bằng được con cá này.  Cố Ý không chỉ mắc bệnh mèo điên, còn là một con mèo công chúa mắc bệnh điên. Trước khi vào Dung Châu, Cố thiên kim cái gì cũng không giỏi, chỉ giỏi nhất tiêu tiền. Thế nên, để cua được trai đẹp, Cố Ý liền không để ý mặt mũi, không những mặt dày đuổi theo người ta, còn không ngại chi tiền làm “mỹ nam” vui vẻ.  Thế nhưng, dù là một con mèo điên mắc bệnh công chúa, Cố thiên kim cũng không khiến cho người ta cảm thấy ghét, ngược lại còn thấy vô cùng dễ thương. Cô bé ấy thẳng thắn lại trượng nghĩa, yêu ghét rõ ràng, thích một người sẽ quang minh chính đại mà theo đuổi, sẽ không dở trò xấu.  Vì thích một người, Cố Ý sẽ vì người đó mà quan tâm, vì người đó mà phấn đấu, cũng sẽ lo được lo mất, sẽ có lúc tủi thân. Thế nên, không để ý cô thì sao, không quan tâm cô thì như thế nào, chỉ cần Trì Tự không xua đuổi, mèo điên nhất định quấn lấy, từ từ thu phục con cá kiêu ngạo kia. Trì Tự chính là đại diện ưu tú cho “con nhà người ta”, không chỉ bề ngoài đẹp trai mà thành tích học tập cũng xuất sắc, còn là thủ khoa kỳ thi vào Dung Châu. Thế nhưng ai biết, cậu học trò ngoan đó lại vì một lon coca mà âm thầm phá bỏ quy định của trường, để rồi bị con mèo điên Cố Ý bắt gặp, vẽ lên điểm khởi đầu cho một cuộc truy đuổi giữa mèo và cá sau này.  Trì Tự lúc bắt đầu là một “con cá kiêu ngạo”, là vương tử lạnh lùng, thế nhưng, có một con mèo điên ngày ngày quấn lấy, đôi mắt to linh hoạt, quyến rũ, cũng tiếng mèo kêu meow meow trêu chọc khiến lòng cậu ngứa ngáy, rồi từ lúc nào muốn độc chiếm làm của riêng.  Thế giới của cậu, vốn là con đường bằng vô vị, bởi vì có một con mèo điên xuất hiện mà rực rỡ hơn. Bởi thế, cậu cam tâm để con mèo điên kia bắt lấy, còn vui vẻ tình nguyện mỗi ngày đi theo cung phụng, yêu chiều cô. *** “Phong miêu chứng” là một câu chuyện thanh xuân ngọt ngào, vui vẻ về quá trình truy cá của mèo điên Cố Ý. Đó là Dung Châu rực rỡ sắc màu, có tình bạn, có tình yêu, có tiếng cười hòa cùng tiếng sách. Đó là thanh xuân, là chiếc kẹo ngọt ngào khiến trái tim rung động, rồi bật cười khúc khích.  Cả câu chuyện là những mảnh ghép ký ức về tuổi trẻ, về những người bạn, người thân và người yêu, có vui vẻ, cũng có những nỗi buồn thi thoảng ghé qua. Bút lực của tác giả cực kỳ ổn định, nắm giữ và khai thác tốt tình huống, không nhiều cao trào nhưng đảm bảo khiến bạn đắm chìm mãi không thôi. Chàng trai năm mười bảy tuổi của bạn, giờ đang ở đâu? Chàng trai năm mười bảy tuổi của Cố Ý, đang quỳ một chân trước mặt cô, mỉm cười nói rằng: “Chúc mừng em, Trì phu nhân”. Trước năm mười bảy tuổi, Trì Tự là “cá vương tử” kiêu ngạo, sau năm mười bảy tuổi, Trì Tự vẫn là con cá kiêu ngạo nhất, nhưng là con cá chỉ thuộc về mèo điên Cố Ý mà thôi. ____________ " ": Trích từ truyện Review by #Gian Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Này, hôm nay cậu có lướt Weibo không?” ”Làm sao?” ”Trạm B này, cậu đã lướt trạm B à?” Bạn cùng lớp Ất tàn nhẫn đập sách vật lý, giận dữ trách mắng bạn cùng lớp Gíap: ”Weibo cái đầu cậu, trạm B cái đầu cậu, thời gian đếm ngược đến kỳ thi Đại học chỉ còn 500 ngày, muốn học lại thì cút xa một chút, đừng làm trở ngại lão tử thi vào Thanh Bắc.” Bạn học Gíap liếc mắt lạnh nhạt: ”500 ngày cậu sốt ruột cái gì? Đừng trách tớ không nhắc cậu, trạm B của Cố thiên kim sẽ phát sau một tiếng nữa,tất cảchúng ta đều phát Weibo truyền khắp, cậu có thích xem không?” Bạn học Ất lúc này khép sách vở lại: ”Cmn? Đương nhiên xem rồi!” ”Cậu quay đầu nhìn một chút phòng tự học này.” Bạn học Ất thích thú đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy trong phạm vi 20m vuông, chỉ có một nửa số người tham gia, một phần mười học giả chăm chỉ vùi đầu học, những người còn lại là chín trong số mười. Chín phần kia tất cả đều cầm trên tay điện thoại, mặt tủm tỉm cười ngọt ngào. Bạn học Ất lập tức theo trào lưu, lấy điện thoại cầm tay mở Weibo ra, chuyển tiếp thông báo phát sóng trực tiếp của Cố thiên kim, cùng với bạn học đưa ra một vài bình luận hài hước, sau đó vào phòng truyền bá trạm B, kiên nhẫn chờ đợi. ”Đúng rồi, cậu còn không nói cho tớ biết thiên kim Cố Ý trực tiếp cái gì!” ”Cậu đoán.” ”Trò chơi? Trang điểm? Không đoán được.” Bạn học Gíap đưa tay lên lông mày, ra vẻ thần bí: ”Cô ấy trực tiếp…Ăn cá.” Phòng phát trực tiếp của Cố Ý hôm qua mới mở. Nick name thì đặt trực tiếp thành thành thật thật, là Cố Ý học sinh lớp 10/1, cứ như sợ người khác không biết mình là học sinh cấp 3. Trên bàn là một máy MacBook, bên trái bày vỏ trái cây Hawaii, đĩa trái cây đặt bên cạnh miếng lót chuột, một bàn tay mịn màng nhỏ bé để trên bàn, so với trái cây Hawaii lại càng trắng hơn, đầu ngón tay thỉnh thoảng gõ lên mặt bàn, nhìn không ra là đang nhàm chán hay là vô cùng sốt ruột. ”Tiết Di, xong chưa?” ”Ai, ngay đây!” Ghế tựa nghiêng ra sau, Cố Ý đứng lên, vội vã đi ra ngoài. Cô giẫm lên đôi dép lông nhung mềm mại không phát ra tiếng động, vô cùng lo lắng. Cô vội vã vào phòng bếp, dì vú Tiết Di mới đem đầu cá Quế Hoa[*]để nguội từ nồi hấp bỏ lên mâm. Đổ nước sốt hàu trộn với nước mắm, rắc lên gừng và hành thái, đại công cáo thành[1]. [*] Đây là hình ảnh món cá Quế Hoa, đoạn này miêu tả bao hấp dẫn ~~~~~~ .085786da116f1cc [1] Đại công cáo thành: ý chỉ việc lớn đã thành. ”Cẩn thận một chút, còn nóng đấy!” ”Biết rồi!” Cô thuận miệng nói lại một câu. Cố Ý bưng mâm lên đi về phòng ngủ, dùng chân đóng cửa lại, ”Ầm” một tiếng. Tiết Di bất ngờ vuốt ngực: ”Ăn cá thôi mà, gấp cái gì.” Ghế còn chưa ngồi ấm, thì thời gian phát sóng trực tiếp nói đến liền đến. Cố Ý mở camera, vẫy tay về phía ống kính, mím môi nở nụ cười thương hiệu yếu ớt. Vốn dĩ nụ cười thương hiệu ấy không phải của cô, mà là nụ cười mang tính biểu tượng của Hạ Vũ Tâm bạn cấp 3, cô đã khiêm nhường xin lời khuyên từ Hạ Vũ Tâm, khắc khổ luyện hơn nửa tháng mới luyện được dáng điệu ấy. Cái nụ cười mỉm này rất có kỹ xảo, mím môi 30 độ, khi cười phải kết hợp nâng mày trái lên, sau đó chậm chậm hạ xuống, tuyệt đối không được hạ mày nhanh, cũng không được nâng mày quá mức để lộ ra nếp nhăn trên trán, nếu không thì sẽ không ra dáng vẻ thục nữ, ngược lại lại trở thành viện tú bà X. Mời các bạn đón đọc Phong Miêu Chứng của tác giả Vân Thủy Mê Tung.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tần Cảnh Ký - Cửu Nguyệt Hi.
Bạn sẽ làm gì nếu một ngày tỉnh dậy, phát hiện mình đã bước vào trong một cuốn tiểu thuyết? Tệ hại hơn, nếu nhân vật chính cùng tên với bạn ấy có một cuộc sống bê bết và đầy rẫy kẻ thù? Tần Cảnh đã có được trải nghiệm đó. Bằng chính sự mạnh mẽ, cá tính, đanh thép và khéo léo của mình, cô đã gỡ dần những chiếc gai nhọn trong cuộc đời của nhân vật Tần Cảnh để bước vào vườn hoa hồng tình yêu. Nhưng, một sáng thức giấc, cô bỗng phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ.. *** Lúc Tần Cảnh chuẩn bị tắt máy tính đi ngủ, QQ chợt nhấp nháy báo có tin nhắn của Viên Tử, cô bèn kích động mở ra xem. Vì nghỉ đông rảnh rỗi nên Viên Tử đã viết một bộ truyện lấy tên nữ chính là Tần Cảnh - cũng chính là tên cô! Cô gái nào chẳng ôm mộng làm nữ chính, mà nữ chính Viên Tử viết còn dựa theo cuộc sống thật của chính Tần Cảnh nữa. Trắng trẻo, sang chảnh, xinh đẹp, ôm mộng làm đạo diễn… cô có thể không kích động hay sao? Hộp thoại xuất hiện, quả nhiên là cô ấy gửi tới một tệp tin tên là “Minh tinh tránh ra, nữ phụ muốn báo thù”. Tần Cảnh vừa nhìn tiêu đề máu nóng đã sục sôi: Minh tinh cơ đấy, nữ phụ muốn báo thù nữa kìa, nhất định là tranh đấu rất khốc liệt, không bên nào chịu nhường bên nào rồi! Sau khi cô nhận tập tin, hộp thoại còn hiện thêm một câu: Viên Tử 22:33:33 17/03/2013: Tần Cảnh, gần đây thịnh hành văn nữ phụ, tôi viết thử một truyện xem thế nào. Thật ra bà là nữ chính, có điều, ừm, là nguyên nữ chính (*) thôi. Bà đừng choảng tôi đấy nhé! Tôi phắn đây! Vèo~~~ (*) Từ dùng để chỉ nữ chính ban đầu của một bộ văn nữ phụ. (Tất cả các chú thích trong truyện đều là của người dịch.) Thế rồi, ảnh đại diện cười ngốc nghếch của Viên Tử lập tức tối thui. Tần Cảnh không hay đọc truyện, ngu ngơ không hiểu, câu này nghĩa là thế nào. Văn nữ phụ là gì vậy? Còn cả nữ chính rồi nguyên nữ chính nữa? Con nhỏ này viết văn đến ngu người rồi à? Nữ phụ là nữ phụ, nữ chính là nữ chính, sao lại loạn xì ngầu lên thế này? Nhưng Tần Cảnh không thèm quan tâm nhiều, cô lưu file vào di động rồi cuộn mình trong chăn, hăm hở nghiên cứu bộ truyện mà mình làm nữ chính. Vài tiếng sau, cuối cùng Tần Cảnh cũng phát hiện ra mình đã bị lừa! Cuộc đời cô là một chuỗi bi kịch đây mà! Không thể tin được đây còn là một bộ truyện “xôi thịt” nữa chứ! Không những phô bày mọi tư thế, thậm chí còn đủ mọi chiêu trò gợi tình các kiểu. Đã vậy văn phong còn tinh tế và sống động, cô đọc quên hết trời trăng, không nỡ bỏ xuống, thế nên cứ vừa đọc vừa tức muốn ói máu. Câu chuyện chia thành phần nguyên gốc và phần truyện kể về quá trình sau khi một độc giả vô tình xuyên vào nhân vật nữ phụ Tập Vi Lam và được đặt tên là Minh tinh tránh ra. Phần truyện gốc kể về nguyên nữ chính Tần Cảnh và nữ phụ Tập Vi Lam là hai chị em trong gia đình “rổ rá cạp lại” - tình tiết kiểu mẫu của hàng loạt phim thần tượng. Tần Cảnh là người chị kiên cường và lương thiện, có ông bố giàu sụ, anh nào anh nấy mê như điếu đổ, có giáo dục, có tài hoa, từng bước trở thành đạo diễn nổi tiếng. Còn Tập Vi Lam là cô em gái nham hiểm và độc ác, có bà mẹ hồ ly tinh lúc nào cũng ghen tỵ và muốn tranh đoạt hết thảy từ cô chị. Cuối cùng cô ta bán mình, trải qua đủ loại quy tắc ngầm để trở thành đại minh tinh. Nam chính Doãn Thiên Dã có thân phận thần bí, hình như là con ông cháu cha, gia tộc nắm chức vị quan trọng. Cũng nhờ anh khích lệ và âm thầm giúp đỡ mọi lúc nên Tần Cảnh mới có thể chiến thắng được mưu kế thâm hiểm do Tập Vi Lam bày ra, trở thành đạo diễn. Đến cuối truyện, Tập Vi Lam mơ được trở thành con dâu nhà giàu, không ngờ phim “nóng” của cô ta cùng hàng loạt ông chủ tai to mặt lớn bị phơi bày ngay tại đám cưới. Vừa không thể cưới chồng giàu lại không được làm minh tinh, cô ta trút giận vào Tần Cảnh, muốn đẩy Tần Cảnh xuống lầu, kết quả lại bất cẩn tự ngã chết. Phần truyện gốc được tác giả Viên Tử khái quát trong chương đầu tiên, về sau không nhắc đến nữa. Còn phần nữ phụ Minh tinh tránh ra lại dài vô kể. Độc giả không tên hy sinh oan uổng nào đó xuyên vào truyện trở thành Tập Vi Lam, thề phải trả thù Tần Cảnh và Doãn Thiên Dã vì đã hủy hoại cuộc đời cô ta. (Tần Cảnh cảm thấy điều này phải bàn lại, không phải chính cô ta gieo gió gặt bão sao?) Đầu tiên, cô ta cứu vớt hình tượng của mình trong suy nghĩ của cha dượng, còn cùng bà mẹ nham hiểm bày mưu tính kế, thành công thuyết phục cha dượng chia phân nửa số cổ phần công ty cho mình. Thế là cô ta tự đầu tư cho bộ phim mình đóng, không phải chịu quy tắc ngầm nữa. ... Mời các bạn đón đọc Tần Cảnh Ký của tác giả Cửu Nguyệt Hi.
Đừng Kiêu Ngạo Như Thế - Tùy Hầu Châu
Thế nào gọi là xui xẻo… Xui xẻo là khi một thanh niên đầy triển vọng bỗng một ngày thức dậy trong cơ thể con gái, mối quan tâm hàng ngày chỉ xoay quanh: ngăn cản cơ thể cũ đang bị chủ nhân mới “phá hoại”, cộng thêm việc bao giờ thì… “đến tháng”. Thế nào gọi là may mắn… May mắn là khi bạn hoán đổi thân xác với một soái ca đích thực, đàng hoàng sống chung ký túc xá nam sinh với người mình thầm mến, lại được tha hồ ăn uống no say mà không sợ béo… cuộc sống còn gì vui vẻ hơn!? "Hà Chi Châu tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên của anh là rất rất rất bất an. Cái quái gì thế này, một người đàn ông cao lớn như mình lại bị một gã đàn ông khác ôm ấp trong lòng, xoa trán, vuốt tóc, gọi mình bằng cái tên quá đỗi xa lạ, là sao, là sao, là sao!!!!! Thẩm Hi trở mình tỉnh dậy, cảm giác thật đặc biệt, cơ thể như được tiếp thêm luồng sức lực xài mãi không hết. Ế! Chuyện gì thế này? Sao chân mình dài ra nhiều thế, còn to ra nữa? Các ngón tay thon dài rõ khớp, rất đẹp, nhưng đây là tay đàn ông mà! Sao mình lại nói giọng nam trung tiêu chuẩn thế này? Cô hít sâu một hơi, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nhìn mặt mình trong gương, lập tức kinh hãi hét lên: “Đây… đây là mặt đàn… đàn ông mà!!!!!!!!”. *** Buổi chiều đầu hạ vang tiếng sấm rền, sau đó một trận mưa rào đột ngột trút xuống. Lúc Thẩm Hi bước ra từ phòng tập múa cả người đã ướt đẫm mồ hôi, trong phòng tập múa không có nhà tắm, cô mặc bộ đồ thể thao gọn gàng từ cầu thang đi xuống. Bầu trời sau mưa xanh cao vời vợi, bậc thang bên ngoài ở ngay sát một hoa viên nhỏ, hoa bướm trong vườn tươi tắn và nhỏ xinh, cánh hoa sau mưa còn đọng nước, những mầm non mới nhú dường như khẽ ngắt là gãy ngay, không khí ẩm ướt và tươi mới. Buổi chiều Thẩm Hi không phải đi học, nhưng lại đột ngột bị cô Ôn gọi đi tập múa, mục đích của đợt luyện tập này là để biểu diễn trong buổi lễ kỉ niệm ngày thành lập trường. Đây là việc lớn, khoa Múa lại là khoa biểu diễn chính vì thế cả khoa đã bắt đầu chuẩn bị từ ba tháng trước. Thẩm Hi về kí túc xá, cô bạn Hạ Duy Diệp cùng phòng đang vừa trang điểm vừa lẩm nhẩm hát. Bàn học của Thẩm Hi ở vị trí cạnh ban công, bên kia chính là bàn của Hạ Duy Diệp. Lúc cô ngồi vào chỗ, Hạ Duy Diệp hỏi bâng quơ: “Hôm nay ở chỗ cô Ôn lại tập luyện vất vả lắm nhỉ?”. Thẩm Hi dọn đồ, mỉm cười đáp: “Cũng bình thường”. Hạ Duy Diệp tỏ vẻ không tin nhưng cũng không hỏi nữa. Thẩm Hi vứt điện thoại lên bàn học, thu dọn ít quần áo rồi lao tới nhà tắm công cộng. Thực ra phòng tắm trong kí túc xá cũng có nước nóng, kì trước nhà trường vừa lắp bình nước nóng đồng loạt. Lúc vừa lắp xong mọi người đều rất vui, kết quả là dùng được vài tháng đã phát sinh vấn đề về tiền nước. Cuối cùng trưởng phòng Trần Hàn đã mở một cuộc họp nhỏ, sau đó đưa ra quy chế mới: Không ai được tắm nước nóng trong phòng, muốn tắm nước nóng thì tới nhà tắm công cộng của trường mà tắm. Có lúc Thẩm Hi khá chậm hiểu, mãi mấy tháng sau cô mới biết quy chế mới này lập ra vì mình. Trong nhà tắm hơi nước bốc lên nghi ngút, tỉ lệ nam nữ ở Học viện Sư phạm là 2:8, phía bên phòng tắm nam lèo tèo vài mống, phía bên phòng tắm nữ thì lại phải xếp hàng. Thẩm Hi đang đứng dựa tường đợi tới lượt mình thì gặp bạn Đậu Đậu cùng phòng. Đậu Đậu xách một cái thùng to, gương mặt tròn xoe tươi cười, cô len qua đám nữ sinh xinh xắn bước về phía Thẩm Hi: “A Hi, hôm nay là sinh nhật Hạ Duy Diệp, mời mọi người đi đập phá một trận đấy”. Sinh nhật Hạ Duy Diệp? Nhưng mình có được cậu ấy mời đâu. Thẩm Hi tựa lưng vào bức tường trơn lạnh, khóe miệng cong lên, không nói gì. Đậu Đậu tươi cười, nói không ít chuyện với Thẩm Hi, Đậu Đậu rất hưng phấn vì đến lúc đó Hà Chi Châu của Đại học S cũng sẽ tới tham dự tiệc sinh nhật của Hạ Duy Diệp. Hà Chi Châu? Thẩm Hi ngước mắt lên, cô biết người này, có điều chưa tiếp xúc bao giờ. Lâm Dục Đường ở cùng phòng với anh ta, anh ta vừa trở về sau kì trao đổi sinh viên, một soái ca đích thực. Đậu Đậu đột nhiên ghé sát đầu lại: “Hạ Duy Diệp thích anh ấy lâu lắm rồi, lần này hình như đã mời anh ấy rất lâu đấy”. Thẩm Hi có chút ngạc nhiên, nhướn mày. Đậu Đậu lại bắt đầu huyên thuyên về Hà Chi Châu, trong lúc nói còn cười khúc khích, Thẩm Hi thờ ơ lắng nghe. Đợi chán chê cuối cùng cũng được hai chỗ. Thẩm Hi vào tắm nước nóng thoải mái rồi bước ra, lúc cô tắm xong Đậu Đậu vẫn chưa ra, một giọng nói vang lên từ phòng phía bên trái gần nhất: “A Hi, cậu xong rồi à, cho tớ mượn dầu xả của cậu tí”. ... Mời các bạn đón đọc Đừng Kiêu Ngạo Như Thế của tác giả Tùy Hầu Châu.
Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới - Khương Tiểu Nha
Tác giả Khương Tiểu Nha cho ra mắt siêu phẩm Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới, một câu chuyện ngôn tình ngược nói rằng "Đã mang thai con của tôi mà vẫn muốn bỏ đi à?" Anh giữ cô lại, ép cô giao đứa con cô sinh ba năm trước ra. Chưa từng sinh con? Vậy thì mang thai lần nữa. Vị tổng tài với gia khẩu vị quá nặng, cố chấp điên cuồng đoạt lấy tình yêu, cô vô lực phản kháng, từng bước đắm chìm. Ok, đứa con sau khi sinh cô sẽ giao cho anh ta rồi sau mọi truyện anh ta rời đi. Nhưng anh ta đem cô trói lại rồi ném lên giường, điên cuồng tức giận nói "Người phụ nữ này, ai bảo rằng chỉ sinh một đứa?" *** Tòa nhà sừng sững nằm ngay trong lòng khu rừng um tùm xum xuê, sát bên cạnh là thành phố, nơi này nguy nga tráng lệ không gì sánh được, càng làm cho người ta có cảm giác vô cùng thần bí. Đỉnh cao nhất của tòa nhà vươn lên gần kề chân trời, dưới sự phác họa của đêm đen, càng toát lên vẻ khiến người khác không dám đến gần mà chỉ có thể nhìn ngắm từ xa. Nóng. Nóng đến mức không thể nào thở nổi. Trên chiếc giường lớn kiểu Anh, một cô gái trẻ đang ngủ say, khoác trên cơ thể mềm mại duyên dáng ấy là chiếc váy màu trắng lộng lẫy mà tinh tế, từng giọt từng giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô xuống dưới khóe môi mỏng manh. Mồ hôi đã thấm ướt ra chiếc váy, tạo nên khung cảnh vô cùng quyến rũ. "Ưm, nóng quá..." Thời Tiểu Niệm ưm một tiếng, từ trong cơn mê mơ màng tỉnh dậy. Lọt vào tầm mắt là một căn phòng xa hoa nhưng lại xa lạ, cô đưa mắt lên bức tranh sơn dầu Phương Tây ở thế kỷ 14 mà cô nhìn không rõ lắm đang được treo trên tường. Đây là nơi nào? Cô mơ hồ đảo mắt nhìn chung quanh. Chỉ thấy đang ngồi ở một góc trên sô pha là một người đàn ông, dáng người cao lớn, ngón tay trắng ngần đang đung đưa ly rượu vang. "Anh là ai? Nơi này sao lại nóng như vậy? Có thể tắt máy điều hòa đi được không?" Vừa nói dứt lời, Thời Tiểu Niệm mới phát hiện giọng nói của mình đã yếu đi rất nhiều, giống như vừa bị bệnh rất nặng vậy. Nóng quá. "Nếu như cô còn không tỉnh, tôi sẽ chỉnh nhiệt độ nơi này lên 88 độ, hấp sống cô luôn đấy." Một giọng nam từ trong phòng vang lên, ngữ khí vô cùng hung hăng khiến người khác cảm thấy sợ hãi. Hấp sống? Hấp sống gì chứ? Tinh thần của Thời Tiểu Niệm có chút rã rời, mồ hôi rơi xuống, làm mờ đi tầm mắt của cô. Bên tai truyền đến tiếng bước chân vững vàng. Cô đưa tay gỡ nút áo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, trên khuôn mặt cô đầy mồ hôi, ngước nhìn lên liền trông thấy một ánh mắt sắc bén như chim ưng. ... Mời các bạn đón đọc Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới của tác giả Khương Tiểu Nha.
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy - Diệp Phi Dạ
Tác giả Diệp Phi Dạ cho ra mắt tác phẩm Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy, câu chuyện ngôn tình ngược mở đầu dưới tình huống bình thường, phụ nữ đều là thứ đồ dùng miễn phí cho đàn ông, có điều chỉ cần anh đồng ý với tôi năm việc, tôi sẽ đáp ứng.  "Dĩ nhiên, bởi vì tôi cũng có năm việc phải làm... trong đó có kiếp nạn tình nhân" Ánh mắt Dịch Giản hơi mông lung, hơi thở nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng: " Truyện hay nhất chính là, ngủ với cô, ngủ với cô, ngủ với cô, ngủ với cô... và ngủ với cô!" ***  "Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, vuốt ve da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp, nhưng, đây là Dịch tiểu thiếu gia, ai dám chọc vào đây? Chung Tình sợ, dưới tình thế cấp bách, cô lui về phía sau, liều chết phản kháng. Y thấy phiền, xoay người, nâng cô lên. Cô giãy giụa, cúi đầu, cắn một phát lên tay y. Y bị đau, vất cô xuống đất, không hề suy nghĩ mà tặng cô một cái tát. "Dám cắn tôi sao?!" Tính tình của tiểu thiếu gia thô bạo, bị Chung Tình cắn một cái thì khó tránh khỏi việc mất hứng, thứ còn sót lại chỉ là cơn tức giận hừng hực thiêu đốt, ngay sau đó y đứng thẳng người lên, mang theo vài phần chán ghét mà nói với người phía sau một câu: "Dìm chết cô ta đi." Một tiếng vâng nhẹ, một mạng, đối với y mà nói, chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến. ...................... Đột nhiên, có một chiếc xe con từ từ đi vào trong nhà chính. Người ngồi kế bên chỗ tài xế là thiếu tướng của nhà họ Dịch, mặc một thân âu phục màu trắng, nhìn một màn đang xảy ra trong sân. Một cô gái vùng vẫy, lại bị người khác kéo đầu, nhấn vào trong thùng nước. Cảnh tượng tàn nhẫn như thế, rơi vào trong đáy mắt của thiếu tướng nhà họ Dịch, lại không gợi lên bất cứ gợn sóng nào. Tròng mắt của anh ta vẫn vô cùng hào hoa phong nhã, ẩn chứa phong tình vạn chủng. Dường như chuyện đó cũng không có quan hệ gì tới mình. Không cần nhìn cũng biết, nhất định là vị tiểu thiếu gia của nhà họ Diệp lại dính vào chuyện này rồi. ... Mời các bạn đón đọc Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy của tác giả Diệp Phi Dạ.