Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Thể loại: Xuyên Không, Dị Giới, Cổ Đại, Đam Mỹ, Điền Văn, Tiên Hiệp, Huyền Huyễn Giới thiệu: Garnet là một chú chuộc nhỏ gặp sự cố khi thử thách mình mà nhảy dù ở Tượng Thú phải là chết, không phải bị thương, mà là xuyên qua thế giới khác tên Đồ Thiên. Vừa xuyên qua lại rơi trúng hang của một con rồng vừa độ kiếp. Rồng trắng Bạch Dữ nhìn sinh vật vừa rơi vào nơi trú ngụ của mình, khó hiểu hỏi. "Ngươi là thứ gì? Xấu như vậy?" - Bạch Dữ chân đạp đuôi tiểu chuột "người gặp người thương, thú gặp thú thích" mà hỏi. Ta không xấu! - Tiểu chuột trong lòng gào thét. *** Ầm ầm ầm...1 Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, từng tia lôi điện chớp loé bên trong. Uy áp không ngừng ép xuống ngọn núi bên dưới, xung quanh trăm dặm vắng lặng dị thường. Nhưng nó nhanh chóng tan đi, trả lại bầu trời trong sáng cho nơi này. Bên trong ngọn núi, một đứa bé trai trắng nõn béo múp ngồi trong đống quần áo cháy đen hỗn loạn. Biểu tình đầy bất đắc dĩ nói không nên lời, rồi lại hoá thành một tiếng thở dài bay đi. Đứa nhỏ dù chỉ khoảng năm tuổi nhưng ngũ quan tuyệt đẹp. Mắt phượng, mày ngài. Sống mũi cao thẳng. Môi hồng đầy đặn lúc này đang mím lại đầy buồn bực nhưng vẫn khiến người thấy đáng yêu. Ba ngàn bạch phát như thủy xoã tung phía sau cùng song đồng màu lưu ly như ngọc châu ngâm trong nước, ai nhìn cũng bị hút sâu vào đó, dứt không ra được. Bộp. Giữa lúc nó đang nhăn nhó thì một vật lạ rớt bộp lên đầu khiến nó đơ ra vài giây. Vật lạ kia sau khi rớt xuống đầu nó lại bị nảy lên, rồi rớt tiếp xuống đất. "Chít..." Một tiếng kêu thảm thương vang lên, trên đất nằm một con chuột toàn thân màu trắng nhưng lỗ tai cùng bốn chân lại là màu đen. Nó bẹp ra đó nhỏ giọng kêu loạn, có vẻ cũng buồn bực không kém đứa bé kia chút nào. "Ngươi là con gì?"1 Đương lúc chuột nhỏ đang bi thương thì một giọng nói rõ ràng là non nớt, nhưng lại chứa đầy mùi vị nguy hiểm khó lường vang lên làm nó giật cả mình. Bạch Dữ nhìn vật nhỏ trên đất bởi vì lời của mình mà run lên thì cảm thấy nó là đang chột dạ, mày ngài hơi nhíu lại. Nơi này của hắn là một trong những ngọn núi cao nhất Long giới không nói, xung quanh còn có trận pháp phòng vệ. Bất cứ sinh vật nào vô tình chạm vào màn chắn cũng sẽ bị đánh bay đi, không thể vào được. Trừ khi trên người có tín phù của chủ nhân là hắn mới có thể vào, nhưng lúc đi vào cũng sẽ báo cho hắn biết. Nhưng vật nhỏ này...!Bạch Dữ đưa mắt nhìn nó, quá nhỏ, chỉ bằng một nắm tay trẻ con. Toàn thân là lông mao ngắn ngủn, cũng không thấy có cái gì là tín phù hay pháp bảo lợi hại nào. Vậy làm sao nó vô thanh vô tức mà chui vào nơi này, còn từ trên đầu hắn rớt xuống? Chưa kể, Bạch Dữ nhìn lên bầu trời trên đầu vừa mới nãy vẫn còn là mây đen quần vũ, điện quang cuồng bạo, biểu tình càng thêm khó hiểu. Giữa lúc hắn đang không rõ nguyên do, vật nhỏ trên đất lò dò bò dậy, giơ chân chạy đi. Bộp. "Chít!" Vật nhỏ bị người đạp đuôi mà chít lên một tiếng thê lương lại đầy ủy khuất.1 Bạch Dữ chân nhỏ đạp đuôi chuột, đối với tiếng kêu không hiểu tại sao lại chui tận vào tim, khiến hắn chỉ nghe là hiểu nó đang cảm thấy thế nào thì càng thêm kinh dị. Con vật nhỏ bị hắn đạp đuôi, lúc này đang dùng hai cái móng nhỏ của mình đi đào cái đuôi nhỏ đáng thương của nó ra, đôi mắt còn lóng lánh nước. Bạch Dữ nhíu chặt mày. "Không chuẩn chạy, vật nhỏ xấu xí!"1 Bạch Dữ nguy hiểm nhìn nó cảnh cáo, đồng thời nhấc chân nhỏ của mình lên, buông tha cho cái đuôi nhỏ kia. "Chít..." Con vật nhỏ mắt ngân ngấn nước ôm cái đuôi của mình cuộn tròn thành một cục đầy đáng thương. Nó giấu hết mọi thứ lòi ra trên người mình xuống dưới bụng, đầu cũng dúi vào. Nếu không phải lỗ tai nó ở quá xa, có khi nó cũng giấu vào luôn, lúc này đang rung động không ngừng.1 Bạch Dữ mày lại càng nhíu chặt, nơi trái tim ẩn ẩn chút tâm tình không rõ, nhưng nhất định không phải của hắn. Này là sao!? Con vật nhỏ này đang ảnh hưởng đến hắn!? Vật nhỏ kia sau khi cuộn lại cũng không động đậy gì nữa. Thế nhưng, cảm xúc thương tâm cứ không ngừng tràn ra, chuẩn xác mà truyền đến tim hắn, còn trấn động cả long châu. Bạch Dữ dù không hiểu làm sao nhưng cũng không thể bỏ mặc chuyện này, hắn muốn chứng thực cho ra nhẽ. Hắn đưa bàn tay mũm mĩm của mình ra, nắm con vật nhỏ kia lên. "Chít chít chít!!" Con vật nhỏ hoảng loạn quơ quào mấy cái móng của mình, muốn thoát khỏi tay đối phương. Nhưng nó làm sao cũng không thoát ra được, nước mắt xoạt xoạt mà rơi xuống.1 "Không khóc!" Bạch Dữ cảm thấy mấy giọt nước mắt kia giống như độc dược nhỏ vào tim mình, hắn lạnh giọng quát lên. Vật nhỏ bị hắn quát đến nước mắt lưng tròng, rớt không được mà cứ động ở đó, nôm còn đáng thương hơn. Bạch Dữ thấy nó nghe hiểu thì có chút bất ngờ. Nhưng chưa đợi hắn thở phào nhẹ nhõm vì ngăn được cảnh trái tim mình lủng lỗ chỗ, thì vật nhỏ trước mặt kia lại xoạt xoạt xoạt mà nước mắt như mưa. Nó trực tiếp khiến cho long châu còn chưa ổn định vì trận độ kiếp mới nãy chấn động dữ dội. "Được rồi. Đừng khóc nữa." Bạch Dữ toàn thân trên dưới đều đau, cầm con vật bỏ lên bàn tay nhỏ của mình, nhẹ giọng hống. Con vật nhỏ dùng hai móng trước lau lau đôi mắt đậu đen của mình, ủy khuất thê thảm vô cùng.1 Bạch Dữ nhìn mà cũng cảm thấy bản thân tội ác tày trời. Hắn thở dài, miệng lẩm nhẩm. Bộ áo bào màu trắng viền đen dưới chân bay lên, lấy mắt thường có thể thấy mà biến nhỏ lại. Nó tự động mặc vào người hắn, che lại thân thể nhỏ nhắn trắng nõn như ngó sen của mình. Bưng con vật nhỏ đang mở to mắt kinh ngạc kia đứng dậy, rời khỏi nơi độ kiếp. Ngọn núi lớn hắn đang ở chia làm hai khu vực, một là đỉnh độ kiếp này, hai là động phủ của Bạch Dữ. Đỉnh độ kiếp so với động phủ cao hơn chục mét, Bạch Dữ chân không chạm đất đi ra ngoài cửa động, thả người rời khỏi ngọn núi. Con vật nhỏ đang kinh ngạc cũng giật mình hoảng sợ mà bấu chặt vào tay Bạch Dữ. Tầm mắt nó nhìn đến núi non hùng vĩ bên ngoài lại càng thêm chấn động. Trong lòng nó tự hỏi, bản thân đã rớt xuống nơi nào? Không phải chỉ là chơi ngu nhảy tượng thú thần thôi sao? Cùng lắm là ngã xuống đất bẹp dí, sao chớp mắt một cái lại đến nơi xa lạ? Còn có, đứa nhỏ xinh đẹp nhưng xấu xa, hết đạp đuôi nó còn mắng nó xấu nữa...!A Bà không phải nói nó rất dễ thương, tuy không trắng muốt như a thúc cùng a Bà, nhưng cũng là thú gặp thú thích hoa gặp hoa nở hay sao?1 Hu hu...!Nó muốn về nhà, bay cái gì đó nó không muốn nữa, nó chỉ muốn người nhà yêu thương nó thôi...! Bạch Dữ không biết con vật nhỏ kia nghĩ gì mà trên thân tràn ngập bi thương, hối hận, nhớ nhung...!Thật nhiều cảm xúc không ngừng lan toả vào tim hắn, khiến hắn không thể bỏ qua nó được, còn có xúc động muốn dỗ dành nó...!Bạch Dữ bị suy nghĩ này làm cho ngã đảo lảo khi chân vừa đáp xuống cửa động phủ. Bạch Dữ hắn là ai? Bản thân là một thành viên của Long tộc, nguyên thân còn là một con Bạch long thuần huyết. Hắn vừa sinh ra đã là cấp bảy, năm tuổi đã có thể dựa vào tự thân mà hoá hình, bảy tuổi đến cấp tám. Năm nay hắn hai mươi lăm tuổi nhưng đã là cấp chín đỉnh phong, lúc này thì...!Cấp mười sơ cấp. Cấp bậc của yêu tộc không phức tạp rắc rối như của tu chân giả loài người, nhưng cũng chia làm mười hai cấp. Mỗi cấp gồm bốn tiểu cảnh giới hạ, trung, hậu, đỉnh phong. Từ cấp một mở linh trí có yêu hạch tới cấp sáu là sơ cấp yêu thú, từ bảy đến chín là trung cấp yêu thú, từ mười đến mười hai là cao cấp yêu thú, trên nữa thì được xưng là vương thú. Ở trên tất nhiên là còn nữa nhưng trước không nói, hắn bây giờ đã là cao cấp Long tộc. Trong Long giới này cũng chỉ có hơn năm mươi tộc nhân đạt đến cảnh giới này, mà hắn còn là người trẻ tuổi nhất, tinh anh đứng đầu của Long tộc. Người như hắn kiêu ngạo lãnh đạm lại đã hạ mình dỗ dành ai bao giờ? Lúc này lại có xúc động muốn hống con vật nhỏ không rõ lai lịch chẳng biết rớt từ đâu ra, lại có thể ảnh hưởng đến long châu của hắn đây? Thời thế đúng là biến đổi khôn lường, Long tộc kiêu ngạo cũng có ngày xúc động muốn đỡ trán.1 Kéo lại dòng suy nghĩ, Bạch Dữ đăm chiêu nhìn con vật nhỏ trên tay. Con vật nhỏ bị hắn nhìn chằm chằm thì cũng mở to hai mắt đậu đen kinh hoảng nhìn hắn, hai thú bốn mắt nhìn nhau.1 "Haizz..." Bao nhiêu tâm tình quái dị cũng chỉ hoá thành tiếng thở dài bất lực. Mời các bạn mượn đọc sách Nhật Ký Thú Cưng II_ Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn của tác giả  Nguyệt Cầm Ỷ Mộng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Xuất Sao (Rút Kiếm) - Tô Du Bính
Trên đời này ai cũng có điểm yêu. Hắn không những không có mà còn để lộ rõ ràng cho người khác thấy. Điêu Đình Văn muốn lợi dụng những điểm yếu đó. *** Vừa đọc xong bộ XUẤT SAO của chị Bính :”>, chỉ hai chữ thôi “Tuyệt vời” o(≧∀≦)o *tung bông* Cảnh H của bộ này là cảnh H mà tớ thik nhất trong tất cả các bộ của chị ấy. Cuồng nhiệt nhưng có gì đó bi thương. Hình tượng của hai bạn trong này rất lạ, không hài – tửng – ngơ – bựa như các nhân vật trước đó. Thụ – Đại nội tổng quản Tịch Đình Vân (nói vậy ai cũng hiểu bạn ấy là thái giám rồi ha :-s), luôn che giấu nỗi đau trong lòng, và nỗi đau ấy chỉ có thể cảm nhận được qua tình yêu dành cho bạn công. Công – Nam Cương vương Hoắc Quyết – tài cao khí ngạo thiếu niên anh hùng, là một người quái đản, có chút tùy hứng, có chút trưởng thành… nhưng bản chất vẫn là thiếu niên (a.k.a con nít thôi :”>) Phần trích dưới đây từ cuối chương 51 đến khoảng giữa chương 53 – chính là cảnh tắt lửa tối đèn của hai bạn =)) Trans: QT – Edit: Rainy Mời các bạn đón đọc Xuất Sao (Rút Kiếm) của tác giả Tô Du Bính.
Võng Du Chi Diễn Kỹ Nhất Lưu - Tô Du Bính
Kiều Dĩ Hàng  vốn dĩ mọi chuyện đều thuận bườm xui gió vậy mà không biết bị gì mà mọi chuyện chuyển đổi. toàn gặp chuyện không may. Lần đầu tiên hắn đóng mà bị chê dỡ. Bỏ một đống tiền ngoạn trò chơi,  bị người cướp trang bị. Phát tiết chửi bởi, bị hacker vạch trần thân phận, hình tượng bị hủy. … Công ty hạ lệnh: yêu quý sinh mệnh thì rời xa trò chơi. Hắn hạ quyết tâm: trên có chính sách, dưới phải nghĩ đối sách. *** Bộ này được coi là một trong những tác phẩm võng du hay nhất của chị Bính. Nội dung thì không phải chê gì cả, tình cảm tốt, chi tiết tốt, phân tuyến nhân vật cũng ổn luôn. Kết cấu hài hòa và hợp lý, tính cách của cả công và thụ đều tuyệt, các nhân vật phụ cũng không bị lu mờ. Là diễn hay là thật, các bạn hãy tự đánh giá nhé, đừng để những kỹ xảo của bạn thụ đánh lừa. *** Quả nhiên nam sợ chọn sai nghề, nữ sợ gả sai người. Nếu như có thể sống lại lần nữa, Suất Chinh nhất định sẽ không học ngành kỹ sư xây dựng, dù là làm thư ký ngày ngày ngồi trong phòng điều hóa đánh chữ cũng tốt hơn mặc gió mặc mưa làm bạn cùng bê-tông cốt thép. Hắn toàn thân vô lực ra khỏi xe, bò ba tầng lầu quay về phòng trọ. Xe và phòng trọ tạm thời đều do cha mẹ chu cấp, giờ hắn còn đang thực tập, tiền lương cầm tới đảm bảo ba bữa cơm hàng ngày còn khó khăn. Nhưng kể cả thế, hắn vẫn cắn răng dùng tiền tiết kiệm nâng cấp cạc màn hình cùng bộ nhớ máy tính. Biết sao được, ai bảo cái sắc hòa thượng kia luôn miệng ầm ĩ kêu máy tính hắn tồi tàn, tốc độ quá chậm. Về đến nhà, hắn trước bật máy tính rồi vào bếp đun nước xong quay lại trước bàn mở “Bát nháo giang hồ“. Sau khi vào game, hắn gửi một dãy chấm dài cho Thủy Tiên hòa thượng, không đợi trả lời, vào bếp chỉnh lửa. Mì trộn xì dầu hắn làm thuần thục, đến khi chín chỉ mất một phút đồng hồ. Chờ hắn bê mì về lại trước máy tính, Thủy Tiên hòa thượng đã gửi một đống tin trả lời. Mời các bạn đón đọc Võng Du Chi Diễn Kỹ Nhất Lưu của tác giả Tô Du Bính.
U Linh Tửu Điếm - Tô Du Bính
Thạch Phi Hiệp thất nghiệp, mãi cuối cùng cũng tìm được một công việc mới. Hắn làm quản lý tiền sảnh tửu điếm cổ nhất trên thế giới.Tửu điếm này, có đọa thiên sứ, có quỷ hút máu, có người sói, tinh linh, thần lùn, người khổng lồ, người vô hình,… nhưng tuyệt không có đồng loại của hắn. Tên của tửu điếm này chính là – Con thuyền Noah. Bản edited trong blog này do mình và các bạn Cá, Tsuki làm. *** Giới thiệu Review lê thê: Bạn là fan của Bánh Bơ?  Bạn có đọc Hủ mộc, Bại nhứ, hay Tống nghệ, Võng du? Bạn có thắc mắc tại sao tôi hỏi như vậy? … Vì mình không biết cách mào đầu nào khá khẩm hơn cả TT___TT OK, quên mấy câu hỏi vớ vẩn trên kia đi, có không gì thì cũng đâu có sao, vì tôi đang viết giới thiệu về U linh tửu điếm kia mà! Mối liên hệ duy nhất về các tác phẩm trên kia là, U linh hệ liệt chả liên quan đến tác phẩm nào hết. Có thể nói, khi đọc U linh tửu điếm, tôi cảm nhận được một cách nhìn khác hẳn về tác phẩm của Tô Du Bính. Nếu như từ Hủ mộc, Bại nhứ bước sang Tống nghệ, Võng du, chỉ là sự khác biệt về bối cảnh, về nhân vật, từ cổ trang sang hiện đại đô thị; thì trong U linh tửu điếm này, cách xây dựng câu chuyện và cảm xúc đã tiến lên một bước cao hơn. Vẫn là giọng văn hóm hỉnh mà lạnh nhạt thể hiện thành công qua đối thoại của nhân vật, vẫn là những con người mang theo một phần đáng yêu của trẻ nhỏ. Khác là, mức độ hài hước giảm đi, thay vào đó, là một câu chuyện được xây dựng nghiêm túc thật sự, và đây là tác phẩm đầu tiên trong số những tác phẩm mà tôi đọc do cùng tác giả này viết, có thể nhận xét là có độ kịch tính, tức là, có hồi hộp, có lo lắng, có xúc động chứ không chỉ đơn thuần là nụ cười nhẹ nhàng. Bá láp thế đủ rồi, giờ vào truyện chính chứ :”D Con thuyền Noah, trạm trung chuyển giữa các thế giới… Mà con thuyền Noah, còn là một tửu điếm… Trích: Thạch Phi Hiệp kiến nghị “Các ngươi có hay không nghĩ qua, lần sau viết thông báo tuyển dụng không nên dùng hai chữ tửu điếm, gọi thẳng là nhà khách đi?” Isfel nói ” Như vậy ngươi sẽ nhận lời sao?” “Không.” đánh chết cũng không. Isfel nói “Cho nên ta không nghĩ tới.” (Trích chương 4) Giới thiêu nhân sự tổng quát – by Đầu Đá: Trích: Thấu minh nhân, Hughes – quản lý phòng khách. Bởi vì người này có thể quỷ không biết thần không hay đi vào quét dọn phòng khách, không ảnh hưởng đến khách. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: cho nên lúc khách nhân ở trong phòng, tùy thời đều có thể có một nam nhân vô hình bước vào, sau đó trần truồng đi tới đi lui. Titan, Asha Crito – nhân viên bảo an. Bởi vì hắn tiếng lớn, hình thể lớn, có sức uy hiếp lớn. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: điểm này hắn rất tán thành, mở hắc điếm cần nhất là loại hình này. Quỷ hút máu, Gin – Bartender kiêm bồi bàn. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: sau này ngoại trừ nước lọc, hắn từ chối uống bất kỳ thứ chất lỏng nào. Tinh linh, Dea – quản lý tiêu thụ. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: diện mạo của người này quả thực nam nữ đều ăn. Người lùn, Raton – quản lý công trình. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: khó trách trong tiểu thuyết huyền huyễn đều nói ải nhân sở trường là chế tạo vũ khí và công sự, quả nhiên đều có nguyên nhân. Người sói, Antonio – đầu bếp chính. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: đặc sản tửu điếm nhất định là thịt nướng, thịt hun khói, thịt ba chỉ… Đọa thiên sứ, Isfel – giám đốc. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: có cánh, bay cao, giữ chức cao. Nhân loại, Thạch Phi Hiệp – quản lý tiền sảnh. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: không dám cảm tưởng. (Trích chương 4) Sau đây là giới thiệu chi tiết – by Kij già: Chàng trai trẻ (hai mấy chả nhớ) sau khi cãi nhau với ông chủ, tự động nghỉ việc, tình cờ nhặt được một tờ tuyển dụng (hoặc nói là bị tờ tuyển dụng đập vào mặt) quyết định đến tìm việc ở tửu điếm Noah. Quá trình tuyển dụng của anh chàng kết thúc chóng vánh ngay sau khi bước chân vào cửa quán và không thể bước ra. Vậy nên, dù muốn hay không, Thạch Phi hiệp chính thức trở thành đại diện của nhân loại trong Con thuyền Noah, thời hạn 1 năm. Mặc dù vậy, người đại diện này – Tham lam – *** Cái gọi là nhàn cư vi bất thiện tức là, khi rảnh rỗi thì sẽ kiếm chuyện để làm. Sau vài lần thẳng thắn lẫn không thẳng thắn đề nghị đi du lịch không được Isfel quan tâm, Thạch Phi Hiệp đem toàn bộ triết lý câu tục ngữ ấy thi hành triệt để. Từ Gin, Hughes, Raton, Antonio, Victor đến Asmar vừa trở lại, đều không may mắn thoát nạn. Thành viên khách sạn yên lặng chịu đựng mấy tháng, cuối cùng không nhịn được nữa thừa dịp hắn tắm cường liệt kiến nghị với Isfel. “Hắn luôn xuất hiện vào lúc không nên xuất hiện!” Gin rất tin tưởng, cứ tiếp tục như thế, có lẽ bản lĩnh nào đó của hắn sẽ chịu di chứng. “Kính viễn vọng bolobolo đầu tiên phát minh ra hắn đã mượn, nói là muốn nhìn về phương xa. Cái thứ hai phát minh ra hắn lại mượn, cái thứ hai có khả năng nhìn càng xa.” Raton siết chặt tay áo, để tránh bùng nổ cảm xúc, “Nhưng tới cái thứ mười…” “Bị mượn hết?” Gin nhấn mạnh vào chữ “mượn”. Miệng Raton giật giật, “Từ lần thứ ba, không phải mượn nữa.” “Thế là gì?” Gin hiếu kỳ. “Không có thủ đoạn nào không dùng.” Raton tỏ vẻ chuyện cũ nghĩ lại mà kinh. Đối với sự việc này, Asmar tràn đầy xúc động. Năm nay hắn chỉ về Con Thuyền Noah làm bộ làm dáng tý thôi, ai dè gặp tai bay vạ gió. Tinh linh là con cưng của thần, nên Thạch Phi Hiệp mỗi lần Thạch Phi Hiệp đến rủ rê hắn thảo luận đến thảo luận đi hắn chỉ muốn giấu hai lỗ tai đi, sau đó nói cho thằng kia hắn là nhân loại đóng giả thành! Antonio và Victor không thích hớt lẻo, nhưng sự xuất hiện của họ đã cho thấy thái độ rõ ràng. Raton cúi đầu, tay áo nhẹ nhàng quệt khóe mắt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Isfel: “Thế nên, Isfel đại nhân…” Isfel nhìn lại hắn. “Xin…” Raton dồn dũng khí, “dẫn hắn ra ngoài đi lại đi.” Mời các bạn đón đọc U Linh Tửu Điếm của tác giả Tô Du Bính.
U Linh Giới - Tô Du Bính
U linh giới chính là giới thứ mười. Đây vẫn là cấm địa của chúng sinh vật cửu giới. Một ngày kia, thiên đường cùng địa ngục phải cử một người đến đó... Chuyện về Mammon và Metatron… *** Review An Tư: Thể loại : ác ma thâm tình công x thiên thần lãnh đạm thụ, tình hữu độc chung, ma pháp Nằm trong hệ liệt Cửu giới Một trong những tác giả yêu thích của mình, Tô Du Bính. ❤ Lần này, mình sẽ viết review về U linh boss, nằm trong Cửu giới hệ liệt của Bơ tỷ. Về bốn bộ, nhìn chung đều có cái hay riêng. Nhưng ở U linh boss, điều làm mình đặc biệt yêu thích chính là tình cảm của cả hai người. “Chỉ một ánh mắt, chung kết vạn năm” Mammon là một trong thất đại tội của loài người : tham lam. Hắn cùng phe với Lucifer, rời bỏ thiên đàng và cư ngụ ở nơi địa ngục sâu thẳm. Nhưng nơi đó không u ám như mọi người từng nghĩ. Ngược lại, Mammon làm chủ ở những tòa nhà xa hoa lộng lẫy nhất, sở hữu những thứ quý giá nhất. Vì hắn là “Tham lam”, vì thế hắn không ngại ngần thâu tóm nhiều của cải nhất có thể. Nhưng rồi, hắn yêu một thiên sứ. Một thiên sứ sáu cánh vô hỉ vô bi, là thiên sứ thánh khiết nhất, gần với Cha nhất, Metatron. Mammon đã yêu Metatron cả vạn năm, yêu trong khắc khoải, chua xót, đợi chờ. Hắn ở địa ngục của hắn, còn Meta lại ở con thuyền Noah., xa lánh thế sự, xa lánh mọi thứ. Trong trận thánh chiến năm ấy, kết quả phân định, sáu cánh Mammon hóa đen, trở thành đọa thiên sứ. Đã chẳng thể nào trở về lại những ngày trên thượng giới, cùng cầu nguyện, cùng ngắm nhìn vạn vật với Meta. Và hắn nuối tiếc… Xuyên suốt cả câu chuyện, hầu như phần tình cảm chỉ chiếm một phần rất nhạt. Nhưng vẫn sẽ thấy được sự nóng bỏng mỗi khi Mammon nhìn Meta, sự khao khát mỗi khi Mammon tìm kiếm bóng hình ấy. Trong cả hàng trăm vạn năm hắn từng sống, Mammon chưa từng yêu ai, cũng chưa từng để ý ai. Mammon chỉ tham lam một bóng hình duy nhất, một tạo vật thánh khiết xinh đẹp nhất, vĩnh viễn ngự tại trái tim hắn, Metatron. Những cử chỉ, hành động của Mammon đều khiến cho mình cảm thấy, hắn quả thật yêu Metatron rất nhiều. Là kẻ ngạo mạn giàu có hiếm ai bằng, chỉ mời người ta ăn một bữa sáng tay lại lấm tấm mồ hôi. Là một trong bảy đại ma vương của địa ngục, chỉ bằng một câu nói của người nọ, hắn đã chẳng màng mà vì người nọ làm hết thảy. Một ánh mắt, một lời, một cử chỉ đều được Mammon tẩn mẩn khắc ghi và trân trọng. Metatron, tạo vật gần gũi với thần nhất, lại có một bí mật. Bí mật này đã theo Meta kể từ lúc trước khi thánh chiến diễn ra và sẽ được giải đáp ở gần cuối cùng. Vì một phần yếu đuối, Meta đã chẳng thể lựa chọn về phe bên nào. Vậy nên trong suốt thời gian đó đến mãi về sau này, y đã trốn tránh nơi tầng cao nhất của con thuyền Noah. Và cầu nguyện. Meta đã rất nhiều lần mong muốn tâm của mình có thể phẳng lặng như mặt hồ, rất nhiều lần mong muốn trong lòng chẳng còn tạp niệm. Nhưng y không thể. Cũng như Mammon, tại một khắc nào đó trong quá khứ, trong lòng Meta cũng đã gieo lại một bóng hình. Thiên sứ thuần khiết nhất, lại thật sự không thể giữ tâm tĩnh lặng trước ái tình. Về nội dung câu chuyện, những tình huống được tác giả lồng vào nhằm thúc đẩy cao trào của câu chuyện. Đó là những bí ẩn về giới thứ mười với những thiên sứ sẽ già đi, và chết như một con người. Là một thiên sứ không hoàn toàn mạnh mẽ để có thể chống lại những phần tối u ám trong bản thể. Thiên sứ nọ giam cầm đồng bạn, hủy con trai mình, hủy luôn cả chính bản thân, vây hãm thế giới thứ mười trong u tối. Nhưng sau cùng, sức mạnh của tình yêu thương đã chiến thắng. Dù là Thần nhưng vẫn không hề hoàn hảo. Dù là thiên sứ nhưng cũng không hẳn sẽ không bao giờ phạm lỗi sai. Dù là bất kì giống loài nào cũng cần yêu thương để làm tiền đề tồn tại. Mammon sau những thử thách vẫn giữ trọn vẹn phần tình cảm của mình dành cho Meta. Hắn sẵn lòng chờ, nhưng không phải chờ trong vô vọng nữa. Meta một lần nữa nhìn nhận lại chính bản thân, không chối bỏ những phần y cho là mình không nên có mà học cách chấp nhận. Meta cũng có phần khả ái và đáng yêu, cũng sẽ tò mò, cũng sẽ quan tâm và lo lắng. Nhưng y vẫn luôn cố gắng làm rõ lòng mình, làm rõ những nghĩ suy mà bấy lâu bản thân không dám đối mặt, để rồi đồng ý ở cạnh Mammon. Nghĩa là đồng ý trở thành tình nhân, và “tình nhân chỉ một là đủ”. Chính Mammon đã nói như thế. Trong này có xuất hiện vài đôi phụ khá dễ thương như Michael và Lucifer, Hybe và Julian, và không thể không nói đến cameo Isael và Trịnh Phi Hiệp. Giới nào cũng thế, loài nào cũng vậy, cũng là những sinh vật sống mà không thể không học cách yêu thương. Và ở U linh giới, đó là bài học tình yêu cho một Mammon tham lam kiêu ngạo và một Meta lãnh tĩnh đạm nhiên. Họ đã đi qua những xa cách dai dẳng hàng vạn năm mới thấu triệt được lòng mình. Họ đã đấu tranh cho cái tôi, cho lí tưởng để có thể ở bên nhau. Chỉ vì là người đó, tuyệt không hối hận, dù cho thêm trăm vạn năm thiên trường địa cửu. *** Hôm nay là ngày dàn đồng ca thiên sứ biểu diễn, tám phần thiên sứ đều đến sân khấu giúp vui, đệ nhất giáo đường càng có vẻ đặc biệt hiu quạnh. Kim quang không ngừng đảo quanh giá chữ thập khổng lồ lơ lửng giữa không trung. So với giá chữ thập cao mấy chục thước, thân ảnh quỳ bên dưới thật sự nhỏ bé đến đáng thương. Cửa giáo đường được nhẹ nhàng đẩy ra. Tiếng bước chân trầm ổn từ hướng cửa chậm rãi tới gần thân ảnh đang quỳ nọ. “Ngươi dự định cứ thế tiêu cực lãng phí cả đời?” Michael bất mãn nhìn bóng lưng Shipley. Shipley tiếp tục cầu nguyện. Michael nói: “Năm nay thiên đường không thịnh hành sám hối, mà thịnh hành lập công chuộc tội.” Shipley cầu nguyện xong, thong thả đứng dậy. Hai chân hắn bởi vì quỳ quá lâu nên có vẻ không linh hoạt, không thể không giang cánh đỡ mình bay lên, giảm bớt gánh nặng cho đôi chân. “Ngươi muốn ta làm gì?” Hắn nhẹ giọng hỏi. Michael nói: “Mammon đang trùng kiến giới thứ mười.” Shipley cụp mắt, “Ta tin tưởng hắn sẽ làm rất tốt.” Michael nói: “Nhưng hắn không thể vĩnh viễn ở lại nơi đó.” Shipley khẽ mím môi. Michael giơ tay nhẹ hất phần tóc mái vàng óng ả của mình, “Ta nghe nói ngươi đã kết hôn.” “Đúng vậy.” “Có con rồi?” “Vợ ta sinh một đứa.” “Nga.” Michael trầm ngâm. Shipley đạm mạc ngẩng đầu nói: “Tướng mạo vợ ta có điểm giống ngươi.” Michael nhìn hắn, nửa ngày mới nói: “Vậy sao?” “Ân.” “Ta thật lấy làm tiếc.” Michael nhẹ giọng nói. Shipley bồi hồi nhìn vạt áo trường bào của Michael, dường như bị đoạt hết toàn bộ lực chú ý. “Tướng mạo giống ta, hẳn nên sống thọ mới đúng.” Michael nói. ...... —– Anh Michael thiệt quá đáng, câu trước còn tưởng anh thành kính phúng điếu, câu sau hóa ra anh lại tự vuốt đuôi mình =)) Từ những động thái của Shipley, lấy vợ tướng mạo giống anh Mi (khó trách Hybe đồng chí vừa gặp Mi liền thâm tình “mẹ” một tiếng ~~), trước đó lúc hắc hóa thì muốn chia rẽ MiLu => Bổn tòa tuyên phán, bị cáo Shipley tội danh yêu thầm Michael chính thức thành lập, phạt bị cáo tiếp tục đơn phương! P.S: Michael của chúng ta có vẻ như vạn nhân mê, Lucifer khỏi nói, từ Shipley cho tới Houllier còn gửi cả hình nude để dụ dỗ anh Mi =)) Hảo chờ mong một bộ hoành tráng về MiLu nha! Mời các bạn đón đọc U Linh Giới của tác giả Tô Du Bính.