Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Dưới Mái Ngói Đơn Sơ (Hoành Môn Chi Hạ)

Về tên truyện: “Hoành môn chi hạ” là câu đầu tiên trong Kinh Thi phần Quốc phong, Trần phong, dịch nghĩa đen là bắc gỗ ngang làm cổng nhà. Nghĩa bóng ám chỉ ngôi nhà đơn sơ. Văn án Sau khi bị từ hôn, nữ hoàng tộc Tê Trì gả cho Phục Đình tuy xuất thân bần hàn nhưng lại nắm giữ binh quyền trong tay. Hai người một Nam một Bắc, yên ổn làm đôi phu thê trên danh nghĩa một thời gian dài. Cho đến một hôm nào đó, Tê Trì vạn dặm tìm chồng, bắt đầu điên cuồng dốc hết vốn liếng tiền bạc lên người phu quân mình… Đôi ta vốn chẳng có duyên, duyên này vì thiếp vung tiền mà nên. Một trong những tác giả mị thích là Thiên Như Ngọc. Thường thì truyện cổ đại bạn này hay về thời Nam Bắc triều, Ngụy Tấn,… và nữ thường rất cường, nam tính, lấn lướt nam chính, các bạn nam thì yêu nghiệt, lụy tình bị ngược tơi tả, phong cách triều đấu cũng tương đối mệt óc. Bỗng đâu tác giả đổi gió, không viết kiểu triều đình đấu đá, không viết nữ cường cân cả thiên hạ và đặc biệt không viết nam chính công tử lộng lẫy chói loà, giảo hoạt yêu nghiệt cao quý. Bạn ý đổi sang viết nữ dịu dàng yểu điệu, nam tướng quân xuất thân nhà nghèo cục súc không hiểu phong tình, còn kêu chị em đừng ném đá nam chính thô lỗ nữa, nghèo không phải cái tội :))) Phong cách truyện cũng thiên về điền văn, diễn biến tình cảm từ tốn, tuyến nhân vật giản lược, chủ yếu là quá trình va chạm và tìm hiểu yêu thương nhau của cặp chính, tình tiết cũng chầm chậm tinh tế như nước chảy, thực sự là đào sâu về tình cảm nên diễn biến chậm từ ánh mắt đến cái chạm tay luôn. Thành thử ra đây lại là bộ hợp ý mị nhất của Thiên Như Ngọc, hành văn lưu loát, tinh tế và giàu sức gợi, nội dung đơn giản mà khai thác tình cảm sâu sắc. *** Review: “Cửa sài mấy mảnh gỗ ngang, Khó nghèo ta vẫn thư nhàn thảnh thơi.” (Hoành Môn - Kinh Thi , Trần phong) Hắn là Phục Đình, An Bắc Đại Đô Hộ quân phiệt lừng lẫy một phương, lập nghiệp tay trắng, một đường lẫm liệt đánh đuổi ngoại xâm, bảo hộ con dân 4 phủ 18 châu nơi biên cảnh khắc nghiệt. Là anh hùng một thân áo vải, như chiếc cổng nhà bắc ngang sơ sài một thanh gỗ nhưng lại che chắn bảo vệ căn nhà thôn dân. Nàng là Tê Trì, huyện chúa huyện Thanh Lưu, em gái Quang vương, cái tên đặt ra mong nàng một đời thư nhàn thảnh thơi. Ấy vậy mà từ niên thiếu cho đến thành niên, nàng lại bôn ba vất vả, trước vì anh trai, sau vì cháu trai rồi lại trượng phu. Nhưng cho đến cuối cùng, hắn đã hoàn thành được ước vọng trong tên nàng, tặng cho nàng được cuộc sống vô ưu thanh thản. Truyện mở đầu khi nữ chính Tê Trì quyết định đưa cháu trai là thế tử Quang vương bôn ba ngàn dặm xa xôi đến đoàn tụ với chồng là An Bắc Đô Hộ Phục Đình. Nàng và hắn kết hôn cũng đã lâu do thánh thượng tứ hôn, thế nhưng ngày tân hôn, anh trai nàng hấp hối, biên cảnh cấp báo nên đôi vợ chồng chưa tụ mà đã tan. Họ chỉ kịp làm lễ bái đường rồi đường ai nấy đi. Sau khi anh trai mất, nữ chính một mình chống đỡ vương phủ lụi bại, chăm sóc cháu trai nên trì hoãn không gặp chồng. Nam chính cũng bận rộn công vụ, hoàn cảnh Bắc Địa gian nan chưa ổn định vì thiên tai đói kém và ngoại xâm hoành hành nên hắn cũng chưa có ý định đón vợ. Hai người cứ vậy nước sông không phạm nước giếng. Đến một ngày nữ chính cảm nhận sâu sắc rằng, thế tử tuổi nhỏ, phủ Quang vương không người chống đỡ sẽ phải chịu bắt nạt chèn ép thì nàng mới quyết định ngàn dặm tìm chồng, củng cố 1 chỗ dựa cho phủ Quang vương. Truyện là hành trình đôi vợ chồng trẻ (mà cũng không trẻ lắm, chị 24 anh 28:)) gặp gỡ va chạm, có kẻ lôi kéo có chủ đích, có kẻ đa nghi tâm đề phòng. Nữ chính tâm niệm tìm đến đoàn tụ với chồng, quyến rũ hắn, khiến hắn sủng ái nâng niu mình như trân bảo, đặt mình nơi đầu quả tim, tiện đà nâng đỡ phủ Quang vương. Thứ khiến nàng tự tin nhất, là tiền. Nàng có thể thiếu rất nhiều thứ, duy chỉ không thiếu tiền bởi mười năm nàng vào Nam ra Bắc kinh thương với trăm hiệu buôn trải dài khắp nước. Và đúng như tôn chỉ, nàng bắt đầu dùng tiền “sủng” chồng. Mị chưa gặp truyện nào mà anh tướng quân quyền cao chức trọng lại thảm như anh này, nhà nghèo rớt mùng tơi theo đúng nghĩa. Phủ đệ hoang phế thô sơ, bị trọng thương cũng không dám dùng thuốc quý để chữa trị… Hắn nghèo không phải vì bản thân kém cỏi mà bởi vì tấm lòng hắn quá bao la rộng lớn, bổng lộc riêng hắn sung hết vào quân, để lo ngựa chiến, binh cụ, lo ấm no cho binh sĩ, lo thu xếp cho lưu dân. Bắc địa nhiều năm liên tiên gặp thiên tai rồi lại gặp quấy phá, chiến tranh với Đột Quyết. Triều đình làm lơ không viện trợ, mảnh đất biên cảnh không chừa được một hơi để hồi phục. Tê Trì cảm khái khí phách và bản lĩnh của chồng mình, đồng thời cũng cảm khái thời thế bạc đãi anh hùng, nam nhân lẫm liệt chí khí ngút ngàn như vậy mà lại bị tiền bạc trói buộc nên nàng hạ quyết tâm phải tiêu, tiêu cho đến khi hắn mềm lòng. Nửa đầu truyện là màn vờn nhau lá mặt lá trái của cặp đôi. Nữ chính dùng tiền vừa âm thầm vừa công khai trợ giúp nam chính, lại nhẹ nhàng yểu điệu quyến rũ hắn bằng ánh mắt đụng chạm vu vơ, lại cũng có khi lớn mật nói ra bằng lời. Anh chồng thì vừa xuân tâm nhộn nhạo lại vừa dè chừng đề phòng, phòng chị vợ “tiêu tiền” như phòng cướp, hắn lấy vợ là phải lo cho nàng chu toàn chứ không phải để nàng lo cho mình. Không giống các truyện khác, anh tướng quân thần kinh thô như dây thừng, gặp mỹ nhân là hoocmon tăng vọt não không kịp hoạt động, anh chàng Phục Đình này tuy cũng không có kinh nghiệm đối đãi phụ nữ, thường bị vợ mắng là cục đá, nửa người câm hay là mãng phu nhưng khôn ngoan tinh tế vô cùng. Chị vợ khéo léo che giấu kiểu gì cũng không qua được mắt cú của chồng, từ việc âm thầm dùng tiền cho đến đại sự như mục đích ban đầu khi tiếp cận hắn của nàng hay cả việc nàng giấu giếm hắn hệ thống hiệu buôn khổng lồ của mình. Mỗi pha anh chồng lột củ hành bí mật của chị vợ là lại hồi hộp đau tim, làm ơn đừng giận nhau lâu, làm hòa đi thôi, âu đó cũng là quá trình từng bước họ hiểu nhau và mở lòng với nhau hơn. Hai vợ chồng dường như chơi game “ai giao ra trái tim trước” cho nên chemisstry kích thích ngọt ngào lại đau tim lắm. Nữ chính được xây dựng rất đảm đang tháo vát nhưng lại không tỏ vẻ sắc sảo lấn át mà cực kì mềm mại nữ tính, đọc mà thấy thủ đoạn tán chồng rất ghê gớm nha, nũng nịu duyên dáng vừa đủ, lại táo bạo tươi mới vừa đủ, anh chồng cứ gọi là sóng lòng ầm ầm, tâm đề phòng lên xuống nhưng cũng không kìm nén nổi. Người hôn trước là hắn, giận nàng rồi hạ quyết tâm không lại hôn nàng cho đến khi có được trái tim nàng nhưng cuối cùng vẫn đầu hàng trước cũng là hắn, mà thất vọng vì nàng không tin mình, chưa coi bắc địa là “nhà” đến cuối cùng cũng vẫn là hắn chào thua, dùng ân ái giữ nàng. Game này anh chồng thua liểng xiểng :))) Truyện khắc họa hình tượng nam chính rất đẹp đẽ và sống động, giống như một vị lãnh tụ nơi biên cương ăn ngủ cùng dân, mơ cùng giấc mơ với dân, sống cùng cuộc sống với dân, lại hi sinh thân mình bảo vệ dân ấm no an bình. Với hắn, không khái niệm thế lực chính trị, sức mạnh gia tộc, phong phạm quý tộc, bè phái kết cánh, vinh hoa phú quý, thậm chí đến cả trinh tiết cũng là thứ vứt đi. Sinh mệnh, cuộc sống, quê hương, dân chúng mới là thứ đáng quý trọng. Tác giả khắc họa nên hình ảnh một vị tướng xông pha chiến trường, đau đáu đánh đuổi ngoại xâm lại tính kế an bang chỉ một lòng mong mảnh đất quê hương mình ngày một khá lên cực kì cảm động. Hòa bình trên đất này đánh đổi bởi máu và vết thương chồng chất của hắn và bộ hạ, cho nên hắn là anh hùng, là vị thần kính ngưỡng của con dân đất này. Cặp này xứng đôi vô cùng. Chàng có chí, có dũng, có mưu, nàng có tiền, có gan, dám làm dám chịu. Chàng uy phong lẫm liệt, nàng dịu dàng yêu kiều. Các nhân vật phụ trong truyện tuy ít nhưng rất có sức sống và đậm dấu ấn với câu chuyện riêng của mình. Như vị phó tướng La TIểu Nghĩa mau mồm mau miệng như quản gia, là cầu nối giúp hai vợ chồng gần nhau hay vị nữ tướng Tào Ngọc Lâm, thân nữ nhi chí nam nhi lại chịu đau đớn khuất nhục bởi kẻ thù mà suýt lỡ dở hạnh phúc. Là Thế tử Quang vương Lý Nghiên tuy niên thiếu yếu ớt nhưng lại vô cùng hiểu chuyện thông minh, dần dần học được cách gánh vác. Là nam thứ Thôi Minh Độ, vì áp lực gia tộc mà có lỗi từ hôn với nữ chính để rồi sau này đau đáu mất mát khôn nguôi, thứ không có được luôn là cái dằm trong tim… Truyện bất ngờ dồn dập về cuối khi biến cố chính trị dần dần được vén màn, khi nỗi bất hạnh của phủ Quang vương và khốn cảnh bất cam của Bắc Địa bỗng được xâu chuỗi trong vòng xoáy âm mưu đế vị và hoàng quyền bạc bẽo. Tình tiết cao trào bất ngờ, tất cả tuyến nhân vật chính bỗng bị đặt vào hiểm cảnh không báo trước, bỗng phải đứng trước lựa chọn trọng đại, quyết định vận mệnh quốc gia. Khi ấy đôi vợ chồng mới lặng lẽ nhìn nhau, thật may là chúng ta đã kết thành vợ chồng. Thiếu một trong hai thì kết cục của từng người giờ phút này e là bi đát khó tưởng tượng. Mị có gắn tag 3S, truyện này thời xưa thì không thể coi là 3S nhưng thời buổi bây giờ thì tuyệt đối đạt chuẩn. Sắc chỉ là không đi vào chi tiết thôi nhưng quá trình đầy đủ, tình tiết hoạt cảnh phong phú, tần suất nhiều, lại kết hợp với từng nút thắt tình cảm nên kích thích phấn khích lắm. Thực sự ngạc nhiên vì thời buổi ko cấm H, H ê chề tràn lan thì mấy truyện cũ của Thiên Như Ngọc ít H đáng thương, lại còn chạy qua hàng thịt mà đến dạo cấm H như giặc thì bạn ý lại viết H cởi mở. Mà kể cả những đoạn đụng chân tay hay chỉ là chạm mắt hay đối thoại lúc vờn nhau của cặp chính cũng xúc động đậy tình như cái bình, đọc rung rinh cực. Túm lại là, nếu muốn tìm truyện không hack não, nhẹ nhàng chậm rãi, thuần yêu đương lại có sắc, lại văn hay chữ tốt, lại đủ hài hước, đủ cảm động thì bộ này hẳn là đạt chuẩn. Convert cũng dễ đọc, độ dài vừa đủ, tác giả đảm bảo, ngại gì không nhảy hố! Mời các bạn đón đọc Dưới Mái Ngói Đơn Sơ (Hoành Môn Chi Hạ) của tác giả Thiên Như Ngọc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hoàng Hậu Độc Nhất - Hải Đích Vãn Lưu
Ai nói chế độ một phu một thê vĩ đại của đế vương chỉ có thể xuất hiện trong chuyện xưa? Ai nói những kẻ khiến người ta phải đập bàn gọi một tiếng yêu nghiệt đều mang dạng tà tứ điên cuồng thích giả nghiêm chỉnh? Ai nói mấy kẻ yếu đuối mảnh mai đến tận xương đều là một đám dễ bắt nạt? Sự thật chứng minh, hậu cung cũng có thể trở thành mây bay, yêu nghiệt là giống loài có nhiều dạng, chỉ khoác ba cái đuôi sói to là trên người đã có một lớp da sáng như da dê. *** Sau khi Trương Y Kiều chuyển kiếp, nàng đã hoàn toàn hiểu được mấy chân lí ấy. Cho tới nay nàng cũng chỉ có một tâm nguyện nho nhỏ, đó chính là nhổ sạch lông kẻ lạnh lùng khó chịu trước mặt này!!!! Một câu nói giới thiệu vắng tắt: Cung đình triều Đại Minh, truyền kì một chọi một hoàn mỹ nhất trong lịch sử Trung Quốc. P/S: Không phải là dạng sủng thông thường! Nam chính dịu dàng nhưng phúc hắc, ít nói nhưng lời nói ra lại vô cùng ác độc đầy thú vị, vì bệnh tật nên rất dễ bị đạp ngã~~ Mục tiêu của chúng ta là: Không có sủng hơn, chỉ có sủng nhất! Nam chính bị bệnh, cả hai đều sạch, nam nữ chính cũng rất thâm tình, kết cục HE. Nội dung truyện: Thiên chi kiêu tử chuyển kiếp xuyên không, cung đình hầu tước chung tình. *** Y Kiều chỉ nhướng mày, lòng thầm suy nghĩ tới cái tên 'Trình đại ca' trong miệng nàng sẽ không phải là nam tử thanh sam ngạo mạn trong quán trà đó chứ. Bởi vì, nếu nàng nhớ không lầm, hắn cũng mang họ Trình. Hơn nữa, từ lúc nàng nói đến chuyện kết luận gà thỏ chung cũi thì phỏng đoán này rất có khả năng là đúng. Nếu không thì đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? "Ừ." Mặc Ý thản nhiên lên tiếng: "Có cao nhân chỉ điểm." Y Kiều giật bắn mình. Nàng nhanh chóng quay đầu nhìn về phía hắn, chợt cảm thấy mục tiêu quá gần, vội quay lại. Nàng có hơi lo lắng, chỉ sợ hắn sẽ khai mình ra. Vốn những chuyện như thế này, nàng chỉ ở cạnh xem náo nhiệt là tốt rồi, không ngờ lại bị kéo theo. Nếu nàng kia xem mình như tình địch thì thật sự không ổn. "Cao nhân? Là ai có được vinh hạnh được biểu ca gọi như thế? Chẳng lẽ là tiên nhân ba đầu sáu tay ư?" Ánh mắt của mỹ nhân có phần tịch mịch, cố gượng nở một nụ cười, tràn đầy đau khổ. Y Kiều không khỏi thở dài, cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Thật ra thì nàng không làm gì cả, nhưng sao cứ cảm thấy lời nói của mình đã bị phóng đại rồi nhỉ? Xem ra đây chính là chỗ tốt khi có chỗ dựa, có thể tinh lọc được trí khôn và thành quả trăm ngàn năm qua từ các bậc tiền bối đi trước trong một quá trình học tập ngắn, từ đó dễ dàng lấy được những giá trị đã được tích lũy trong thời gian lịch sử dài lâu của loài người. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Độc Nhất của tác giả Hải Đích Vãn Lưu.
Ninh Phi - Cuồng Ngôn Thiên Tiếu
Ninh Phi bỏ phu quân, rời phủ. Cùng Tô Hy Tuần tổ chức đám cưới linh đình trước mặt phu quân cũ. Nương tựa vào nam nhân thì còn yêu đương cái gì, chỉ có bình đẳng mới lâu dài được thôi. *** Diệp Vân Thanh nổi tiếng ở bẩn. Nghe nói Tô Hy Tuần từng thấy cả mộc nhĩ hay cây nấm gì đấy ở trong phòng hắn. Còn nghe đâu nếu lật cái gối hắn đang dùng lên thì mặt trái mọc đầy nấm mốc đủ màu, đủ loại. Đừng bị ánh mắt nhiều lúc rất sắc bén của hắn lừa, hành động của hắn đôi khi rất ra dáng hiệp khách, nhưng sự lười nhác trong xương cốt của hắn có thể che hết tất cả các ưu điểm kia. Ban đầu sơn trại cũng không biết vì sao hắn lại bẩn như vậy, sau khi thân phận hắn bị bại lộ thì mọi người mới chợt hiểu ra. Hóa ra là vậy, hóa ra là cành vàng lá ngọc lớn lên trong thâm cung, biết ngay rằng hắn có cung nữ chăm lo cái ăn cái mặc từ nhỏ, quần áo thì giơ tay ra mặc, cơm đến thì chỉ việc há mồm. Đến khi bản thân quyết định sống cuộc sống độc lập thì không còn ai lo tới những chuyện nhỏ nhặt đó nữa, thế là trở thành người như ngày hôm nay. Dù phòng của Diệp Vân Thanh có tiếng là vùng đất của nấm mốc nhưng người chủ phòng là Diệp Vân Thanh đây vẫn làm theo ý mình như trước, ngày ngày sống tiêu diêu tự tại. Nhưng gần đây rõ ràng hắn đã lâm vào tình cảnh khó khăn, trong cuộc đời Diệp Vân Thanh có thêm một người phụ nữ, chính là người phụ nữ của Tô Hy Tuần! ... Mời các bạn đón đọc ​Ninh Phi của tác giả Cuồng Ngôn Thiên Tiếu.
Vương gia! Vương Phi có hỉ!!! - Minh Nguyệt Ngọc Anh
Nhân vật chính trong câu chuyện ngôn tình sủng có tựa đề Vương Gia! Vương Phi Có Hỉ!!! của tác giả Minh Nguyệt Ngọc Anh là Băng Tuyết Nhi và Hiên Viên Lãnh. Người chị em thân thiết nhất lại vì sự đố kỵ mà hãm hại cô. Cô vì thành toàn cho người đó mà nhảy xuống vách núi nhưng may mắn không chết. Cô xuyên không qua trở thành đứa trẻ bị mọi người coi là phế vật. Cuối cùng mọi chuyện sẽ ra sao? Cô sẽ làm gì để thích ứng với hoàn cảnh nơi này? *** Băng Tuyết Nhi nhìn qua Lão, Mị, Ảnh, Dạ, Thiên, Minh Mai, Minh Trúc, MInh Lan, Lục Địch U, cuối cùng dừng lại trên người Lão, môi anh đào khẽ mở: “Thúc Thúc, Tuyết Nhi về rồi.” Lão nhìn nàng, đôi mắt đạm mạc lần đầu tiên ươn ướt. “Trở về là tốt rồi.” Ánh trăng sáng tỏ, gió khẽ đung đưa y bào, mọi người nhìn nhau, cùng nở nụ cười.. “Muội muội, ta muốn bế cháu gái của ta.” Lục Địch U nhìn Hiên Viên Lãnh và Minh Trúc đang bế hai đứa nhỏ, mắt sáng lên. “Vương Phi, chúng ta cũng muốn.” Ảnh cùng 3 thiếu niên cũng thôi lạnh lùng, chạy về phía hai đứa bé. “Không được tranh với ta.” Lục Địch U trừng mắt nhìn bốn thiếu niên, thân thủ ngăn bọn họ lại. “Vì sao lại không thể?” “……” Mời các bạn đón đọc Vương gia! Vương Phi có hỉ!!! của tác giả Minh Nguyệt Ngọc Anh.
Tiểu sủng phi của Nhiếp Chính Vương - Thụy Tiểu Ngốc
Phúc hắc với tảng băng, yêu nghiệt với độc miệng! Mộ Lương, Nhiếp Chính Vương trẻ tuổi nhất Mộ Quốc - Thánh Vương, được Tiên Hoàng ban tặng một cây "Trảm Long Kiếm" trên chém hôn quân, dưới trảm gian thần, thân phận tôn quý hơn cả hoàng đế đương triều, tuấn tú như thần, nhưng lại diêm dúa lẳng lơ giống như yêu, trên khóe môi luôn thoáng hiện nụ cười lười biếng; hắn cuồng ngạo không ai có thể kiềm chế được, nhưng hắn có đầy đủ những thứ đáng để cuồng ngạo, khi còn trẻ đã đặt đến đỉnh cao của huyễn thuật, một thân trang phục màu tím đi ngao du khắp thiên hạ, khó có địch thủ; hắn là "Sát Thần" trên chiến trường, lấy một địch ngàn, giết người như ma, máu lạnh vô tình, đối nghịch với hắn, kết quả chỉ có một, là muốn sống cũng không được, chết cũng không xong. Tôn quý như hắn, cuồng ngạo như hắn, máu lạnh như hắn, nhưng củng chỉ là một nam nhân thâm tình, vì nàng, hắn vứt bỏ tất cả bóng hồng bên cạnh, buông bỏ thân phận tôn quý, nam nhân máu lạnh cuối cùng cũng thành một người dịu dàng. Hoa Khấp Tuyết, đứa trẻ bị vứt bỏ trong núi, bị chôn vùi trong tuyết, mạng mỏng manh như chỉ, được Vô Cực lão nhân cứu sống, trở thành đệ tử chân truyền của Vô Cực lão nhân mà ai cũng ngưỡng mộ, huyễn thuật cường đại, hiếm có ai có thể đuổi kịp; nàng, có dung mạo tuyệt sắc như tiên nữ, một bộ áo trắng tung bay, tính tình lạnh như tuyết, vô cùng lạnh nhạt, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn giữ một chút ấm áp, cần được người nào đó khai thác. Nàng là Hoa Khấp Tuyết, bởi vì lúc còn bé khóc ở trong tuyết nên được gọi là vậy, sau khi lớn lên lại có thể chọc người khác giận đến hộc máu, thật sự phải là " Hoa Khí Tuyết"! Đỉnh Mang Sơn, bên bờ Hàn Trì, hắn bảy tuổi, nàng năm tuổi, hắn bắt được tay nàng, duyên phận cả đời của hai người cứ như vậy mà bắt đầu. Trên thế giới này hắn là người hiểu rõ nàng nhất, ẩn sâu dưới lớp mặt nạ lạnh lùng và lời nói độc ác kia là như thế nào, hắn tự mình cảm nhận được, nhưng hắn lại vui vẻ chịu đựng. Nàng là người duy nhất trên thế giới này chạm tới bộ mặt chân thật nhất của hắn, bề ngoài tao nhã cao quý, cũng không thể che được sự vô sỉ, tà ác, yêu nghiệt trong lòng hắn, mặc dù nàng có khó động tình đến bao nhiêu, nhưng mà trái tim vẫn bị hắn đoạt lấy. Yêu nhau gần nhau, nhạt nhẽo cả đời, là nguyện vọng của bọn họ, nhưng lúc Đại Lục Phong Vân lại có biến động lớn cũng là lúc, bọn họn phải đi đến nơi nào đây? Đấu Huyễn Thuật, cuộc chiến Tam Quốc, âm mưu ở phía sau, là ai nắm tay ai, đứng ở Đỉnh Mang Sơn, nhìn thiên hạ mà cười? Tranh giành thần khí, con đường cường giả, lúc bí ẩn về thân phận bị vạch trần, là ai nhìn ai cười, ung dung tự tại mà phiêu bạc giang hồ? *** "Chủ tử, mang sơn xảy ra chuyện lạ!" Trong giọng nói của Đại Hoa có chút nóng nảy, lười phản ứng lại sự nhạo báng của Hoa Trảm Lãng, dạo bước đến bên cạnh Hoa Khấp Tuyết. "Nói." Sắc mặt Hoa Khấp Tuyết lạnh lẽo, từ trong ngực Mộ Lương ngồi dậy. "Tuyết chủ tử, lần tuyết rơi này có vấn đề!" Bước đi của Đại Hoa có chút gấp gáp. Hàng năm ở Mang sơn đều rét lạnh, năng lực chống rét của động vật trên núi rất mạnh, theo lý thuyết thì cho dù tuyết có rơi liên tục cả nửa tháng đối với bọn họ cũng không thể tạo thành ảnh hưởng gì, nhưng lúc này đây lại xảy ra chuyện lạ, cả nhóm Linh Thú đều không chịu nổi cái lạnh này, cho dù là núp mình ở trong huyệt động ấm áp, cũng có thể cảm nhận được cảm giác rét lạnh thấu xương ở bên ngoài, con vật nào mạnh thì còn tạm ổn nhưng nếu yếu một chút thì trực tiếp chết rét. Sức chống cự của linh thú chắc chắn là cao hơn thực vật nhưng từng linh thú một đều bị lạnh đến không chịu nổi còn những thực vật kia lại phát triển theo cường độ của tuyết, tuyết rơi xuống càng nhiều thì nó càng phát triển khỏe mạnh, những linh thú ăn thực vật đó thì chỉ sau một ngày liền chết, sau đó Đại Hoa đi xem xét tình hình thì phát hiện mấy linh thú đó đều là trúng độc mà chết. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tất cả các linh thú trên mang sơn nhất định sẽ bị diệt vong. "Chỉ có ở mang sơn mới xuất hiện tình huống như thế sao?"Sắc mặt Mộ Lương trầm xuống, nếu như cả Mộ Quốc thậm chí là Vân Huyễn Đại lục cũng xuất hiện tình huống như thế, thì đó chính là**** bao nhiêu tai nạn? Người nếu muốn tiếp tục sống phải ăn lương thực nhưng lương thực trồng ra đều có độc...... Mọi người ai cũng đều nghĩ tới một điểm này, giận đến tái mặt, đây cũng không phải là chuyện đùa. "Hoàng thúc, ngày hôm trước có đại thần dâng tấu chương cũng đã nói, gần đây mấy trấn nhỏ ở mang sơn vô cớ xuất hiện chuyện người chết tập thể, trong lúc nhất thời lòng người hoang mang, ta đã phái người đi điều tra rồi, chẳng lẽ là......" Sắc mặt Mộ Lê nặng nề. "Khơi nguồn mọi chuyện chính là ở mang sơn." Mộ Lương lạnh lùng nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa. "Chủ tử, ta đã kêu những linh thú kia tập họp lại với nhau, dùng lực lượng của ta để ngăn bão tuyết cho bọn họ nhưng đây không phải là kế sách lâu dài, nên ta mới tới đây tìm mọi ngươi!" Đại Hoa nói. ... Mời các bạn đón đọc Tiểu sủng phi của Nhiếp Chính Vương của tác giả Thụy Tiểu Ngốc.