Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với

Thanh xuân học đường quanh quẩn chỉ có mấy thể loại thanh mai trúc mã, nam học bá nữ ngốc bạch ngọt, vân vân và mây mây, đúng không ạ? Câu chuyện ngày hôm nay tớ muốn review cũng có motip như vậy, quen thuộc không thể nào quen thuộc hơn. Nhưng bạn có muốn biết bí mật của nữ chính vì sao lại cưa đổ được nam chính không ạ, lại đây tớ sẽ bật mí cho các bạn.   Nữ chính có 3 CÓ mà hầu hết chúng ta đều không có, một là xinh đẹp, hai là nhà giàu, ba là tính cách sôi nổi hấp dẫn. Riêng điều thứ nhất nhiều người như tớ cũng chả bao giờ với tới rồi, nên chỉ có trong mơ nam thần học đường mới đến làm quen với mình thôi ạ. Chính vì nữ chính 3-CÓ như vậy nên dù cô có học hành í ẹ đến mấy thì nam chính vẫn tự động đổ cái rầm ạ.   Nữ chính của chúng ta tên Trương Lam, con nhà phú nhị đại đúng nghĩa, đi học cho vui, thành tích chỉ là gió thoảng mây bay không quan trọng. Tuy học hành bết bát nhưng cô được cái ham chơi không ai bằng, cha mẹ suốt ngày đi công tác bận rộn nên Trương Lam lại càng bỏ bê học hành, chỉ lo đàn đúm chơi bời với bạn.   Bố mẹ Trương yêu thương cô con gái này hết mực nhưng cũng rất đau đầu trước thành tích thứ nhất từ dưới đếm lên này của cô, không biết nghe ai khuyên, liền chuyển trường cho con gái yêu vào ngôi trường cấp ba trọng điểm toàn học sinh giỏi. Họ những mong con gái của mình gần mực thì đen - gần đèn thì rạng, học cùng người giỏi sớm muộn gì cũng sẽ bị ảnh hưởng tính ham học của họ.   Thế là cô học trò dốt đặc cán mai Trương Lam cắp sách tới học trong một môi trường hoàn toàn mới, tình cờ được ưu ái xếp ngay vào lớp chọn của trường, lại tiếp tục tình cờ ngồi cạnh học sinh 5 tốt Tiết Nhượng: học giỏi, đẹp trai, gia giáo, ngoan ngoãn và có chí tiến thủ.   Ngay từ những ngày đầu mới gặp nhau Trương Lam đã thích cái cậu bạn cùng bàn học bá Tiết Nhượng rồi, nhưng cậu nhóc này lúc nào cũng trưng lên cái vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc, khiến Trương Lam rất ngứa mắt.   Môi trường lạ lẫm, bạn học đều chê cười thành tích bết bát của mình, Trương Lam rất cô đơn. Chính trong lúc này Tiết Nhượng lại vươn tay làm phước, tặng cô ít lửa sưởi ấm trong đêm đông, khiến cô tiểu thư nhỏ rung rinh trái tim. Nhưng sau này biết được hành động của cậu chỉ đơn giản vì được người khác nhờ giúp đỡ, tính cách tiểu thư kiêu ngạo của Trương Lam bùng nổ, không thèm để ý đến cậu nữa.   Nào ngờ cô vừa buông tay thì có người lại sa vào lưới tình. Mật ngọt thì chết ruồi, mà đã lỡ crush ai thì chỉ cần một cái nhìn đã đổ gục như chuối. Tiết Nhượng chính là người như vậy. Bình thường thì chẳng sao, ma xui quỷ khiến thế nào trong hội thể thao của trường, đỡ con gái nhà người ta một cái mà cậu đã chết chìm trong đôi môi đỏ mọng của cô. Từ ngày đó, Tiết Nhượng chắc chắn một điều rằng cậu đã ăn phải quả thính siêu to khổng lồ không cách nào thoát ra của Trương Lam rồi.   Nam thần một khi giác ngộ chân lí thì sức tấn công bỗng tăng lên gấp bội. Huống hồ Trương Lam đã không có sức miễn nhiễm với sắc đẹp của cậu. Học bá lạnh lùng của chúng ta bắt đầu kế hoạch thả thính là dính của mình. Cậu lợi dụng lúc người ta chuẩn bị nộp bài thi liền hôn nhẹ một cái - thành công làm cô tiểu thư chưa trải việc yêu đương bao giờ há hốc miệng. Kể từ đó, Tiết Nhượng mặt dày hẳn lên, động một tí là kéo con gái nhà người ta vào động tay động chân... động môi hôn.   Trương Lam thì từ trước đến giờ chỉ mạnh miệng, chứ kinh nghiệm thực chiến bằng không. Ngày nào cũng có một nam thần đẹp trai thân mật với bạn, cho bạn chép bài, lại mua trà sữa, bánh ngọt cho bạn ăn vặt, có là hoa khôi trường thì cũng ngã gục chứ đừng nói là một thiếu nữ đơn thuần như Trương Lam. Vì vậy, hai người bắt đầu yêu đương.   Tớ thật sự rất khâm phục mấy bạn học sinh trong ngôn tình thanh xuân vườn trường, bởi vì suốt ngày yêu đương như vậy mà học vẫn giỏi, thậm chí qua sự kèm cặp của Tiết Nhượng, thành tích của Trương Lam lại còn tốt lên trông thấy. Đúng lúc hai người đang say đắm mặn nồng, còn tính cả đến chuyện thi đại học cùng trường với nhau thì, luôn luôn có một chữ "thì" bất ngờ diễn ra ở đây, mẹ Tiết Nhượng biết chuyện của cậu và Trương Lam.   Trong mắt gia đình, Tiết Nhượng là đứa con ngoan được kì vọng rất lớn, cậu làm gì cũng phải tuân theo ý cha mẹ. Sau khi nghe chuyện con mình yêu đương, đối tượng lại còn là một cô gái "đội sổ", mẹ Tiết Nhượng hết sức bực tức vì nghĩ con mình sẽ chểnh mảng học tập. Bà ta lén lút hẹn gặp mặt Trương Lam, đe dọa bắt cô bé phải chia tay con trai mình. Và đó chính là khởi nguồn cho mọi sự bất hạnh sau này của bọn họ. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Trương Lam tuy ngoài mặt mạnh mẽ nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là cô tiểu thư được bao bọc lớn lên, không biết đến sự độc ác của thế giới xung quanh. Bị mẹ Tiết Nhượng dọa một trận, cô gái bị chấn động tâm lí không hề nhẹ, sinh ra ám ảnh với gia đình cậu. Vì vậy, cô đành phải lựa chọn cách làm cực đoan nhất - bỏ trốn. Trong một đêm, cả nhà họ Trương chuyển đi nơi khác, không một lời từ biệt với Tiết Nhượng. Khi cậu biết chuyện xảy ra thì đã quá muộn.   Những năm sau này, Tiết Nhượng vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích của Trương Lam. Cậu dần trưởng thành, trở thành một sinh viên đại học xuất sắc, cũng bắt đầu lập nghiệp. Và tác giả không phụ lòng người đọc, thời gian ngoài đời thực thì nhanh chứ thời gian trong sách thì chỉ qua vài dòng là xong. Cuối cùng thì Tiết Nhượng cũng gặp lại Trương Lam, một lần nữa bắt đầu kế hoạch truy đuổi vợ tương lai. Nhưng lần này thì khó khăn hơn trước một chút, bởi ám ảnh tâm lí khi xưa của cô vẫn còn.   Đọc đến đoạn này tớ mới thấy khâm phục tầm nhìn của ba Trương Lam. Ông không cấm hai người yêu đương, thậm chí còn ngầm giúp đỡ Tiết Nhượng lập nghiệp. Tuy nhiên ông ra điều kiện với cả hai rằng, nếu Trương Lam mãi mãi không thể đối mặt bình thường với cha mẹ Tiết Nhượng thì hai người buộc phải chia tay.   Thực ra ông rất thương con gái mình, ông cũng hiểu nếu để Tiết Nhượng đứng giữa tình thân và tình yêu, có thể lúc này cậu sẽ chọn tình yêu, nhưng về lâu dài cậu không thể bỏ mặc hai vị phụ huynh đã sinh dưỡng mình. Ông đặt điều kiện cũng là phép thử cho tình yêu của họ.   Và cái kết tất nhiên là Trương Lam đã chiến thắng nỗi sợ hãi, nam thần nhà các bạn thì vui vẻ ôm người đẹp về nhà. Câu chuyện tình yêu ngọt ngào đã có một cái kết đẹp như cổ tích, còn những chú cún độc thân như chúng ta mãi mãi sẽ chỉ có thể ngồi nhìn người ta mà hâm mộ.   Đoạn đầu truyện khá ổn, nam chính vừa lạnh lùng lại có chút gian xảo, làm việc xấu mà vẫn đàng hoàng như thường. Nhưng đoạn sau khi hai người lớn lên thì tớ cảm thấy tính cách nữ chính hơi tiểu thư bánh bèo một chút, vì những lí do nhỏ nhặt mà khiến hai người phải xa cách, làm nam chính của chúng ta ôm trái tim đau khổ bao lâu. Tuy nhiên bỏ qua những điều ấy thì đây vẫn là một câu chuyện khá dễ thương dành cho những trái tim yêu màu hường thích tình yêu như tớ.   Các bạn nếu yêu thích bài review hãy thả hoa và thả crush cho tớ nhé, cảm ơn mọi người hihi! _____   Review by #Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Bão vừa qua khỏi, nhiệt độ ngày thứ hai lại tăng lên, toàn bộ trường học bị bao phủ bởi sự oi bức, khó chịu. Trương Lam từ trên xe bước xuống, lưng đeo túi sách, miệng còn ngậm kẹo que, nhìn trường trung học trọng điểm, cô xoa trán một cái. Cũng không biết ba cô đang suy nghĩ gì. Cô rõ ràng ở Thanh Diệp học rất tốt, sao lại muốn đem cô ném đến nơi này. Nói đến để rèn luyện? - ---- Còn đặc biệt tìm một người trông chừng đưa cô vào. Người còn chưa đến chỗ giáo vị, một lão sư tóc hoa râm liền đi ra, trong tay cầm danh sách, vừa nhìn thấy cô, nhất thời nở nụ cười tươi: " Là Trương Lam sao?" Trương Lam đem kẹo que cắn nát, vội vàng để trong miệng ngậm, sau đó ném que xuống dưới, nhét vào trong túi, cười nói: " Đúng vậy, thầy, là em." Tề Hoành gật gật đầu, hướng về phía sau cô nhìn thoáng qua, Trương Lam biết ông đang tìm cái gì, liền nhanh miệng nói: "Thầy, mẹ em không có thời gian, chỉ có mình em tới, cha em, ông ấy cũng rất bận." "Nga nga nga, như vậy a, đi, đi, tôi đưa em đến lớp." Tề Hoành mỉm cười, thái độ nhiệt tình, thành tích của Trương Lam không quá cao, nhưng ba cô hỗ trợ không ít tiền xây mới thư viện. "Cám ơn thầy giáo." Trương Lam rất là lễ phép. Tề hoành nghĩ chung quy là nữ sinh, vẫn phải quản lý tốt một chút. Nói xong liền đưa cô lên lớp, lúc này tiếng chuông vừa vang, học sinh rối rít đi vào lớp, Trương Lam cắn nát kẹo trong miệng, ánh mắt đánh giá chung quanh. So với trường Thanh Diệp, nơi đây có chút cũ kỹ. Học sinh cũng rất quy củ, cô bĩu môi, có chút nhàm chán ngáp một cái. Lớp mười ban ba, lớp này cơ bản đều là học sinh giỏi, thành tích mỗi năm đều trong top một trăm, có chút danh tiếng ở thành phố. Trương lam mặc váy đen dài tới gối, áo sơ mi trắng cũng không nhét vào áo, liền để ở bên ngoài như vậy, trong miệng cô có gì đó, thoạt nhìn không chút để ý, ở sau lưng Tề Hoành cùng đi vào, tầm mắt các bạn học đều đặt lên người cô. Tề Hoành vỗ tay lên bục giảng, nói: "Đây là bạn học mới, tên là Trương Lam, mọi người hoan nghênh bạn nào." Hơn ba mươi ánh mắt đặt trên gương mặt của Trương Lam, ba giây sau, mới thưa thớt có người nói hoan nghênh, lời nói rất qua loa lấy lệ, hiển nhiên là không quá hoan nghênh. Phan Vĩ ngồi ở phía sau, cười hỏi: " Thành tích của bạn học mới như thế nào a? Kiểm tra bao nhiêu lần mới tiến vào lớp chúng ta a?" Tề Hoành hô: "Phan Vĩ!" Phan Vĩ cười hì hì: "Thầy giáo, thầy đừng khẩn trương, thầy không phải thường xuyên nói, thành tích không tốt sẽ kéo điểm bình quân của lớp xuống sao? Chúng ta khẳng định phải kiểm nghiệm một chút thực lực của bạn học mới tới thôi." Phan Vĩ là người có thành tích tốt, nhưng cũng hay chế nhạo người khác, lúc nói chuyện, ánh mắt cứ nhìn Trương Lam, còn nở một nụ cười xấu xa. Mặt Tề Hành có chút khô, có những lời không thể nói trước mặt học sinh, ông khụ khụ hai tiếng, đang muốn nói chuyện. Trương Lam lại cười khẽ, cô chậm rãi nói: "Tớ sao, mỗi môn đều trượt, chính là đến nơi này của mọi người, để cho học sinh giỏi các người rèn luyện a-----" Cô nói thật không biết xấu hổ. Trong lớp học sinh đều sợ ngây người. Phan Vĩ phốc cười một tiếng, những người khác mới cười theo, ngược lại đối với người bạn học mới tới này có chút ý tứ thân cận. Tề Hoành tay vừa nhấc, chỉ vào vị trí xếp thứ tư kia, nói: " Em, ngồi tại vị trí kia đi." Vị trí nào? Tất cả mọi người đều nhìn về phía sau một cái. Trương Lam đối với thầy giáo nói cảm ơn, liền ở trong ánh mắt hâm mộ của bạn học, đi đến chỗ ngồi cuối cùng của hàng thứ tư, ở đó có một người nam sinh mặc áo sơ mi trắng đeo tai nghe màu đen đang tựa lưng vào ghế ngồi, cúi đầu không có phản ứng, Phan Vĩ hướng cậu kêu một tiếng: " Tiết Nhượng, bạn cùng bàn kìa! Học tra*!" *Học cho có học qua loa. Mời các bạn đón đọc Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với của tác giả Bán Tiệt Bạch Thái.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chạy Tình - Ức Cẩm
Phiên bản đơn giản, thô bạo:   Thời đại này, những người có tiền đều tùy hứng, kẻ mang dáng vẻ đẹp trai đều có bệnh.   Tống Dao không may gặp phải một người vừa tùy hứng vừa có bệnh thần kinh... không đúng, là một đám có bệnh!   Phiên bản phát rồ:   Có lẽ việc bị một tổng giám đốc bá đạo yêu đến chết đi sống lại đều là tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình mà các cô gái tha thiết ước mơ, nhưng đối với Tống Dao, bị một đám tổng giám đốc bá đạo yêu lại là một cơn ác mộng còn hơn cuốn tiểu thuyết khủng bố nhất…   Tống Dao: “Quý tổng, ngài coi trọng tôi ở chỗ nào, tôi thay đổi có được không?”   Quý Thừa Xuyên: “Lặp lại lần nữa.”   Tống Dao: “. . . Tôi đi WC một chút.” *** Ức Cẩm là một nữ tác giả Trung Quốc, sinh ra ở vùng Giang Nam sông nước, với không ít tác phẩm đã trở thành trào lưu mới trên các diễn đàn yêu truyện. Những tác phẩm của cô mang đậm bản chất cá nhân, văn phong hài hước hóm hỉnh, tuy có chút bi sầu nhưng thường là những cái kết có hậu. Là một người hoạt bát, không câu nệ tiểu tiết, Ức Cẩm đã chọn khoa văn và lấy việc đọc sách, viết sách làm niềm vui. Thích thành phố lớn nhưng không chìm đắm trong nó, hưởng thụ sự cô đơn nhưng lại khát vọng hơi ấm, tin vào tình yêu nhưng lại không dám trải nghiệm. Ước mơ lớn nhất của cô là có thể mở một phòng tranh, thong thả ngắm nhìn dòng người vội vàng, tất bật ngoài cửa sổ, dò đoán câu chuyện riêng của từng người. Dưới ngòi bút của cô, những phức tạp dường như đều được hóa giải thành những mối lo cỏn con, đáng yêu. Tác phẩm tiêu biểu: Con Thỏ 'Bắt Nạt' Cỏ Gần Hang Độc Dược Phòng Bán Vé Đầu Lưỡi Sống Chung Với Sếp Tổng Thiếu Hiệp, Lấy Ta Được Không? Chạy Tình Điện Hạ, Thần Biết Sai Rồi! Chàng Trai Trong Hoa Hướng Dương Có Cần Lấy Chồng Không? Hai Ta Kết Hôn Sao Hát Tình Ca Cho Em ... *** Lúc Khương Nam Hiên quay đầu, Quý Thừa Xuyên đã ngồi xuống bàn làm việc, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì, anh làm như không có việc gì lấy tay chỉnh trang cổ áo. “Thừa Xuyên…” Khương Nam Hiên mở miệng gọi. Ánh mắt bén nhọn bỗng phóng tới, ánh mắt kia ngầm bảo là: Cậu cứ tiếp tục hỏi, tôi bảo đảm không đánh chết cậu. Khương Nam Hiên thức thời, bỏ qua ý định trêu chọc, nghiêm túc nói: “Tình hình bên Thịnh Thế Phong Hành, tôi vừa tìm người nghe ngóng.” “Tiếp tục.” “Mấy năm nay, trong giới IT, Thịnh Thế như cá gặp nước, nhưng Thịnh Tổ Phong dù sao cũng đã lớn tuổi, những năm gần đây thân thể không tốt lắm, ông ta có ý định bồi dưỡng con trai độc nhất của mình là Thịnh Tư Kỳ làm người kế nghiệp. Nhưng tiếc rằng, lúc trẻ ông ta chỉ mãi lo dốc sức xây dựng sự nghiệp, lão luyện trên thương trường, nhưng đối với Thịnh Tư Kỳ luôn hết mực nuông chiều. Vì vậy, thái tử của Thịnh Thế cũng không thể một mình điều hành cả công ty.” “Thịnh Tư Kỳ?” Quý Thừa Xuyên dường như suy ngẫm, lặp lại cái tên này, không biết suy tính cái gì. ... Mời các bạn đón đọc Chạy Tình của tác giả Ức Cẩm.
Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7 - Hữu Yêu
Năm cô ba tuổi đã định chung thân, mười tuổi mang nụ hôn đầu đời đi dâng hiến, hai mươi tuổi làm bảo vệ cho tổng giám đốc anh. Như vậy trúc mã còn bị người khác cưỡi chạy thì mấy năm học võ của cô cũng bỏ đi rồi. Vốn tưởng rằng cô là người đè ép trúc mã nhưng đáng buồn rằng, người bị áp bức từ đầu đến cuối đều là cô. *** Lãnh Tư Thần toàn bộ buổi sáng đều thất thần ngồi trên ghế xoay, rất nhiều lần muốn đem Hạ Úc Huân kêu lên hỏi chuyện, lại đành nén xuống. Rốt cuộc, ngay lúc Annie lại đưa cà phê, Lãnh Tư Thần lạnh mặt hỏi một câu: “Hạ Úc Huân đâu?” Annie lập tức thật cẩn thận mà trả lời: “Cô ấy vẫn chưa tới.” Nếu Tiểu Hạ tới, loại nhiệm vụ nguy hiểm này còn phải giao cho một người yếu đuối như cô sao? “Cái gì?” Lãnh Tư Thần mặt lạnh nhăn mày. Nha đầu kia gần đây càng lúc càng làm càn, Tư Triệt đã trở lại, liền có thể hoàn toàn không đem mình để vào mắt sao? Tưởng tượng đến cô hiện tại có thể đang ở chỗ Tư Triệt, anh liền có cảm giác buồn bực đến không thở nổi. Lúc này, điện thoại nội bộ vang lên. Lãnh Tư Thần tâm tình bực bội nhận cuộc gọi:“A lô.” ... Mời các bạn đón đọc Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7 của tác giả Hữu Yêu.
Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt) - Thịt Nướng
Diệp Huyên vì muốn hoàn thành cuộc thi tốt nghiệp thật nhanh nên đã nhờ Cố giáo sư giúp đỡ. Nhưng vị Cố giáo sư này lại có lòng riêng, nên đã dùng cô làm vật thí nghiệm cho trò chơi của mình do chính ông làm tác giả. Đây là một hệ thống thịt văn, trò chơi này đã đưa Diệp Xuyên vào các thế giới thịt văn thần kỳ. Ở đây cô bắt buộc phải hoàn thành các nhiệm vụ của nữ chính nếu không cô sẽ phải sống vĩnh viễn tại thế giới đó. Để trở về “hoàng hoa khuê nữ” Diệp Huyên phải dùng tất cả thủ đoạn để “lên giường” với nam chủ.  *** “Đinh, chúc mừng thí sinh đã hoàn thành nhiệm vụ lần này, trạng thái hoắc hóa của mục tiêu công lược đã được hóa giải. Sắp bắt đầu tiến vào nhiệm vụ tiếp theo, thí sinh thoát ra thân thể nguyên chủ, đang thoát ra…” Cảm giác choáng váng quen thuộc lại một lần nữa ập đến, Diệp Huyên cảm thấy tình cảm thuộc về Margaret ào ạt như thủy triều thoát ra khỏi linh hồn mình, rồi ngay lập tức trí nhớ của “Diệp Huyên” chiếm lấy đầu nàng. Dường như chỉ trong nháy mắt, nàng liền từ nữ hoàng Firenze biến thành nữ nhân đang đứng trước gương. Mặt kính gương đồng mơ hồ, mông lung, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nhìn ra mĩ mạo của nữ tử này. Túc thể cũng giống như ở hai thế giới trước, có khuôn mặt giống Diệp Huyên trước đây đến chín phần, phần còn lại là do khí chất bất đồng. Ở thế giới tu tiên trong mắt Diệp Huyên còn mang theo nét trẻ con, mà Margaret vì do khác biệt dân tộc, nên ngũ quan so với diện mạo cũ của Diệp Huyên sâu sắc hơn, còn nữ tử trong gương có dung nhan uyển chuyển, hàm xúc. Mái tóc đen dài của nàng được vấn theo kiểu linh xà kế hoa lệ, trên đầu cài một cây trâm Phượng ngậm ngọc (hàm châu Phượng Thoa). Bởi vì đang là đầu hạ, trên người nàng chỉ mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, cùng quần lụa mỏng màu trắng. Trên mặt không trang điểm, một chút trang sức dư thừa cũng không có, nhưng dung nhan lại càng thêm thanh nhã. Diệp Huyên nhìn vào gương rồi mỉm cười, ngay cả trong lúc cười, cả người vẫn không mất vẻ cao quý, nghiêm cẩn, lộ ra vài phần thanh tao của một người đã nhiều năm đứng ở địa vị cao. ... Mời các bạn đón đọc Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt) của tác giả Thịt Nướng.
Thính Phong - Cảnh Hành
Dành tặng ai đó đang cảm thấy do dự trước cánh cửa của tình yêu… Chúng ta nói rằng mình không sợ bóng đêm, mà chỉ sợ những gì ẩn sâu trong đó. Cũng không sợ độ cao, mà chỉ sợ bị ngã đau. Và cũng không hề sợ yêu, mà chỉ sợ những gì sẽ mất đi khi tình yêu không còn nữa. Thế nhưng, nếu chỉ quan tâm đến sự sợ hãi thì có lẽ chúng ta đã mất đi một nửa ý nghĩa của cuộc sống vốn ngắn ngủi rồi. Bởi vì, nếu không dám bước vào bóng đêm thì sao có thể cảm nhận được sự ấm áp dưới ánh mặt trời, không dám trèo cao sao được thấy tầm mắt mình rộng mở, và nếu bạn không dám yêu thương sao biết được hạnh phúc là như thế nào? Vậy nếu đã can đảm dám yêu dám hận thì chúng ta rồi sẽ đi về đâu? Trong “Thính Phong” của tác giả Cảnh Hành đã viết về một cặp đôi như thế đấy. Tình yêu của Lãnh Hoan và Diệp Thính Phong không bắt đầu bằng những điều ngọt ngào và ấm áp. Cô và anh cũng đã từng bỏ lỡ nhau vì hai tiếng “sợ hãi”. Lãnh Hoan đã từng do dự hàng ngàn lần trước tình cảm với Diệp Thính Phong – một chàng trai quá kiêu ngạo và lạnh lùng. Tình yêu ư? Tuy vô cùng hấp dẫn con người ta nhưng cũng là một liều thuốc độc. Trái tim bệnh tật của cô còn không thể tự gánh vác thì làm sao có thể mơ tưởng đến việc chiếm được trái tim của người ấy. Nhưng tình yêu vốn có những lý lẽ của riêng nó, dù biết anh lừa dối, thậm chí vì trả thù mà tiếp cận mình, cô vẫn đưa tay ra nhận lấy những tình cảm ấy. Cô vờ như không hề hay biết bởi sâu thẳm trong thâm tâm đó là cách cô chọn để tha thứ và yêu anh. Nhưng giống như pháo hoa vụt nở rộ rồi nhanh chóng tàn lụi, giấc mộng đẹp cũng vỡ tan khi anh lạnh lùng tuyên bố kết hôn với người tình cũ. Anh muốn trả thù cô và đã thành công rồi. Cho cô biết thiên đường hạnh phúc trong ngắn ngủi rồi vội vã nhấn chìm cô xuống vực sâu đau đớn. Nhưng sao đạt được mục đích rồi mà Diệp Thính Phong anh không thấy thỏa mãn như đã từng nghĩ? Shakespeare đã từng nói: “Tình yêu cũng giống như than, một khi đã cháy lên thì phải tìm cách dập nó đi, nếu cứ để nguyên như vậy, nó sẽ thiêu cháy luôn trái tim anh”. Đáng lẽ anh nên đóng băng trái tim mình trước khi trả thù cô mới phải. Để giờ này, anh không còn phải đau đớn như thế nữa. Nếu anh dỡ bỏ hết mọi thù oán năm xưa, có phải cô sẽ quay lại với anh không? Nếu một lần nữa, anh dùng toàn bộ những gì mình có để trả giá thì liệu cô sẽ tha thứ chứ? Bởi một mình anh vật lộn với quá khứ , đấu tranh giữa lý trí và tình cảm đã quá mệt mỏi rồi. Nếu có thể bắt đầu lại lần nữa, anh sẽ chọn một cuộc đời vui vẻ cho người con gái của mình, không phiền muộn như ý nghĩa của tên cô ấy vậy. Rồi cuối cùng số phận của hai con người họ sẽ ra sao? Xin mời các bạn đi tìm câu trả lời trong tác phẩm “Thính Phong” của tác giả Cảnh Hành. Mong rằng với câu chuyện của Lãnh Hoan và Diệp Thính Phong, những ai đó đang sợ yêu sẽ tìm được hạnh phúc chân chính của cuộc đời mình. *** Cảnh Hành sinh năm 1984. Làm trong ngành truyền thông tài chính. Từng có thời gian du học ở Luân Đôn, Anh. Hiện sống tại Bắc Kinh, theo sự nghiệp sáng tác. Thích sự ấm cúng khi bạn bè tụ tập, nhưng cũng muốn hưởng thụ niềm vui với những chuyến đi xa một mình. Các tác phẩm đã xuất bản tại Trung Quốc: Trầm Túy, Hỷ Hoan. Tác phẩm của cô mang một vẻ đẹp đượm buồn, nên dù luôn là một kết cục hạnh phúc, cũng không khỏi để lại trong lòng độc giả nhiều cảm xúc khó tả. *** Sau ngày hôm đó, anh biến mất suốt hai tuần hệt như đã bốc hơi khỏi nhân gian. Lãnh Hoan đoán chắc một điều rằng, nguyên do của việc đó là vì cô đã vượt quá giới hạn. Con người vẫn luôn tham lam như vậy, được một chút rồi thì lại muốn có nhiều hơn nữa. Lúc Lãnh Hoan đi ra khỏi phòng học, chiếc đồng hồ trên tháp chuông của ngôi trường cổ kính điểm mấy tiếng, âm thanh trầm trầm nhưng vọng xa. Lãnh Hoan ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một đàn bồ câu dáo dác bay lên cùng tiếng chuông đồng hồ. Đang là mùa đông, mới chập choạng chiều mà trời đã tối. Cô cứ bước đi một cách vô thức giữa đám đông vừa tan học. Tự nhấn chìm mình trong đám người đông đúc và huyên náo ấy sẽ có một cảm giác yên bình khác lạ, có thể dễ dàng giấu kín bản thân, sau đó thoải mái bộc lộ cảm xúc của mình. Lấy điện thoại từ trong túi ra, mở đến mục các cuộc gọi đã nhận, thời điểm số máy quen thuộc đó gọi cách đây rất nhiều ngày về trước. Ba con số cuối cùng, “512”. ... Mời các bạn đón đọc Thính Phong của tác giả Cảnh Hành.