Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hana, Alice Và Lời Nguyện Của Linh Hồn Judas

Tin tức về một nam sinh lớp 9B bị mưu sát lan truyền khắp trường Ishinomori. Cậu là ai? Kẻ nào đã giết cậu và với mục đích gì? Tất cả vẫn phủ tấm màn bí ẩn. Nhưng vụ án mạng dường như chỉ là khởi đầu của mọi chuyện. Linh hồn của cậu trở về từ Ma giới, buông lời nguyền độc địa tới các học sinh lớp 9B. Lời nguyền vô tình gắn kết hai cô bé Arisugawa – học sinh mới chuyển đến trường Ishinomori, và Hana – người đã trốn trong nhà một năm bởi vết thương lòng trong quá khứ. Nhằm điều tra sự thật về lời nguyền của Judas, hai cô bé cùng dấn thân vào một chuyến phiêu lưu kỳ lạ và bất ngờ thay, trên hành trình đó họ đã tìm ra lời giải cho những hoài nghi về bản thân mình. *** Review Hana, Alice Và Lời Nguyện Của Linh Hồn Judas by Iwai Shunji: Cuốn sách này được mình mua bởi tên tác giả: Otsuichi. Mình từng rất ấn tượng các truyện của Otsuichi bởi cốt truyện độc đáo, mặc dù cách dẫn truyện khá đơn giản và chỉ sử dụng thủ pháp giấu nhân vật chính dưới góc nhìn thứ nhất và tráo đổi góc nhìn giữa các câu chuyện nhỏ. Từ Goth đến Zoo và ấn tượng bởi “7 căn phòng”, mình tìm đến Alice, Hana và lời nguyền của linh hồn Judas cùng tâm trạng háo hức mong chờ xem thử lần này, Otsuichi sẽ đưa câu chuyện nào ra cho độc giả. Nhưng có lẽ vì mong chờ quá nhiều nên mình có cảm giác câu chuyện này chưa thật sự đáp ứng được mình. Hoặc có thể do giọng văn dịch, hoặc do khung truyện là của người khác được Otsuichi viết lại...nhưng dù với bất kì lý do nào, thì mình cũng không đánh giá cao Alice, Hana và lời nguyền của linh hồn Judas cho lắm. Nó quá nông. Nông về nội dung và cũng nông về cảm xúc khi đọc truyện. Về nội dung, thì câu chuyện quá đơn giản. Truyện kể về Arisugawa - một cô bé 14 tuổi vừa đổi từ họ cha sang họ mẹ mới chuyển đến một khu phố xa lạ, sống bên cạnh căn nhà có đầy hoa cùng người chủ là cô Arai trông có vẻ kì quặc. Cuộc sống của Arisugawa càng bị đảo lộn hơn khi chỗ ngồi của cô bé là vị trí cũ của một người tên Judas - kẻ được cho là thuộc về “Ma giới”. Chịu sự kì thị xa lánh của bạn cùng lớp, Arisugawa không thể chấp nhận được việc đó và cô bé quyết định đi tìm chân tướng sự việc, từ đây, mọi việc dẫn đến nhiều tình huống ngẫu nhiên bất ngờ hơn nữa. Nhìn chung, câu chuyện của Arisugawa - hay Alice (chơi chữ của từ “Arisu” đồng âm với Alice trong bảng chữ cứng Katakana) khá đơn giản. Động cơ của cô bé chỉ là muốn kết nối với phần còn lại của lớp học và thay đổi cuộc sống của mình, mặc dù tác giả có đưa thêm vào chi tiết bố của Alice làm cảnh sát hình sự, nhưng sự xuất hiện của ông trở nên dư thừa và mờ nhạt đến độ khiến mình cảm thấy bực bội. Mình đã hy vọng rằng câu chuyện sẽ có diễn tiến kịch tính hơn khi người bố làm hình sự nói đến các vụ án, nhưng cuối cùng câu chuyện lại trở về với những lấn cấn rất đời thường và nhỏ bé của những cô bé cấp 2. Về tuyến nhân vật, câu chuyện bị dư thừa khá nhiều nhân vật. Trong khi tình tiết toàn truyện chỉ xoay quanh hai nhân vật chính là Alice và Hana - cô bạn đã nghỉ học 1 năm trời vì lỡ làm người con trai mình thích bị phản ứng với nọc ong đang không biết sống chết. Nhưng một loạt các nhân vật phụ được nêu ra và “làm quá” lên với vẻ bí ẩn khiến câu chuyện bị loãng hẳn đi, khiến độc giả như mình cảm thấy chán nản khi phải theo dõi tiếp. Người mẹ làm nhà văn của Alice được nhắc đến vài lần nhưng rồi cũng trôi tuột đi mà không để lại ấn tượng gì, tương tự với vấn đề múa ballet của nhân vật chính được nhắc tới trong vài chương cũng không nêu ra được vấn đề nào, hoặc cô bạn kì lạ vẽ pháp trận kêu gọi Ma giới được dành hẳn 2 chương dài để kể về...mẹ của cô bé cũng gây khó hiểu cho người đọc. Quá nhiều nhân vật thừa thãi, chiếm dụng hết phần lớn mạch truyện chỉ khiến người đọc cảm thấy mong chờ một cái kết xứng tầm hơn thế. Tâm lý nhân vật được nhắc đến nhưng không thực sự sâu. Mình rất mong chờ tác giả đào sâu hơn về tâm lý của Hana hoặc nhân vật Mutsumi nhưng đáng tiếc, người đọc chỉ có thể nhìn thấy các tình tiết ngớ ngẩn của hai cô bé cấp hai cố gắng liên hệ lại với một người chưa rõ sống chết theo cách phức tạp hoá. Hana và Mutsumi thực sự là hai nhân vật ấn tượng nhất trong truyện nếu được khai thác tâm lý tốt. Một là hikikomori (tương tự như NEET - người không học vấn, không việc làm, không có mối quan hệ xã hội) bởi chấn thương tâm lý về việc lỡ tay khiến người mình thích bị sốc phản ứng với nọc ong. Một là người bị bắt nạt khi vô tình ngồi trúng vị trí xui xẻo trong lớp, phải chịu sự ghẻ lạnh của một xã hội thu nhỏ tại trường học. Nếu nhấn sâu được vào điểm này thì mình cho rằng câu chuyện sẽ cuốn hút hơn nhiều. Cả câu chuyện khiến mình đọng lại một chút về việc bắt nạt học đường tại Nhật Bản (được nhắc qua rất mơ hồ trong vài đoạn), và tâm lý dễ hoảng hốt của lứa thanh thiếu niên tự nhốt mình trong nhà bởi những lý do nhỏ nhặt. Hướng giải quyết của câu chuyện cũng khá lằng nhằng, trong khi nhân vật trong truyện có thể lựa chọn một phương pháp nhanh chóng dễ dàng hơn nhiều. Vì thế, cả câu chuyện bị thổi phồng lên ở đoạn đầu và kết thúc quá nhẹ nhàng về sau cuối. Nó khiến mình không thực sự thoả mãn hoặc thích thú như khi đọc Zoo hoặc Goth trước đó. Dĩ nhiên, cuối truyện kết thúc khá thoả đáng. Cách Hana quay lại trường học cũng khiến mình cảm nhận được tính chất “bầy đàn” của một xã hội thu nhỏ, khi có được một lý do để đặt niềm tin, thì dù điều đó có lố lăng đến mấy họ đều lắng nghe và gật đầu lia lịa, chẳng khác gì một bầy cừu non nghe gõ chuông là chạy ngay đến bất kể ở phía xa kia là sói hay người chăn cừu. Tóm lại, Alice, Hana và lời nguyền của linh hồn Judas có lẽ sẽ thích hợp với các bạn thích anime ở lứa tuổi từ 13-17 hơn. Vì nó khá đơn giản, dễ đoán và nhẹ nhàng. Nếu cần một cuốn sách đọc để giải trí cho lứa tuổi thiếu niên, thì có lẽ nó rất thích hợp. Nhưng với mình thì Alice, Hana và lời nguyền của linh hồn Judas chưa thực sự đạt tới mức tiêu chuẩn để mình gọi nó là một cuốn sách có nội dung tốt. Đánh giá: 5/10. *** Sau cùng thì, tôi quyết định sẽ không oán trách Otsuichi là người đã chuyển thể anime này thành tiểu thuyết, hay Shunji Iwai là tác giả của cốt truyện gốc, mà sẽ là NHÃ NAM vì đã lừa tình tôi và khiến cho tôi có một kì vọng sai lệch vào cuốn truyện này ????   ___ Hana, Alice, và lời nguyền của linh hồn Judas (Thôi không rating nữa vì cảm xúc khi đọc đã bị ảnh hưởng quá nhiều) (Nhưng chắc chắn là sẽ không đạt 7/10 đâu)   —   Hana, Alice, và lời nguyền của linh hồn Judas được Nhã Nam giới thiệu là một cuốn truyện trinh thám kinh dị, kể về một vụ án mạng kì dị được miêu tả là “4 Judas đã giết 1 Judas, và giờ đây linh hồn của Judas đang quay về báo thù”.   Nhưng BÙM!! Méo phải ????   Bình thường mình sẽ không spoil, nhưng lần này xin được nói ngay trọng tâm vấn đề ở đầu bài, và rồi chi tiết phân tích sẽ để xuống dưới. Mong rằng có ai muốn đọc nó thì sẽ không rơi vào tình trạng như mình, lỡ đặt kì vọng vào nó với cái tag “trinh thám, kinh dị” mà Nhã Nam in ngoài bìa sách để rồi khi kết thúc đến dòng cuối cùng là phẫn uất tràn trề. Đọc xong từ sáng mà giờ mới viết để xả được, ngứa ngáy hết cả người.   CUỐN SÁCH NÀY NÓ ĐÁCH PHẢI TRINH THÁM KINH DỊ ĐÂU   —   Phải nói là cuốn sách này là một sự lừa tình vô cùng hoàn hảo.   Thứ nhất là bìa và tựa sách, nghe đã thấy bí ẩn, và khi kết hợp “lời nguyền” với hình ảnh hai nữ sinh dễ tạo cảm giác cho độc giả đây thuộc thể loại vụ án ẩn nấp dưới truyện ma học đường, hay mấy cái như bảy điều bí ẩn ở trường mà học sinh Nhật vẫn kháo nhau đó. Bìa mang tông đen đỏ chủ đạo, cái tông màu mà nhìn vào là nghĩ ngay đến những chủ đề không lành mạnh, thiết kế bìa để che khuất mặt nhân vật lại càng khiến cho những hoài nghi tăng dần lên về những bí ẩn của nó.   Thứ hai là thể loại sách, bìa sau NN in chình ình 2 chữ “trinh thám, kinh dị”.   Và thứ ba là nhà văn đã chắp bút cho tác phẩm này, OTSUICHI, một nhà văn đã vốn nổi tiếng với lối hành văn đặc trưng và những cốt truyện độc nhất vô nhị, kì dị đến quái đản mà độc giả vẫn nói vui là chắc ổng phải hít quá nhiều cần, nhai quá nhiều thuốc mới có thể nghĩ ra những ý tưởng quái dị như vậy.   Và bùm, bạn Hồ đã bị lừa một cách ngoạn mục ????   Đoạn đầu khá ổn và đúng kiểu “trinh thám, kinh dị”, nhưng dần đến khúc giữa thì bắt đầu có vấn đề, cảm giác nó hơi bị lệch mạch đi và không khí truyện bắt đầu khác hẳn. Mình cũng không hẳn là kì vọng quá cao vì mình biết cốt truyện không phải là của Otsuichi nên chắc chắn sẽ không thể khớp với cách thể hiện của ổng được, nhưng trong đầu mình lúc đó đã nghĩ, rằng dẫu sao ổng cũng là người viết, và plot của nó cũng phải tầm dạng không tệ và gần với phong cách của ổng thì mới phù hợp được chứ. Thế nên, mình đã vẫn còn hi vọng và đọc tới cuối, dẫu sao sách cũng khá mỏng, mình đọc trong có 1 ngày đã hết. Và rồi khi gập sách lại, cảm xúc của mình đã hòa quyện trong phẫn nộ và thất vọng ???? Ban đầu là thất vọng, nhưng sau khi suy ngẫm lại thì nó liền chuyển sang phẫn nộ.   LÀ BỞI VÌ CUỐN NÀY NÓ MÉO PHẢI TRINH THÁM KINH DỊ   Lúc đọc đến giữa quyển, mình có đi search thông tin về bản gốc, là anime của Shunji Iwai. Cái poster của nó trông trong sáng và bình thường một cách kì lạ, khác hẳn với cái bìa của NN, hoàn toàn chẳng gợi một chút không khí bí ẩn nào cả. Lúc đó mình cũng nghi nghi rồi, nhưng khi đọc thêm một đoạn nữa thì mình đã có thể hoàn toàn khẳng định, và đến cái kết thì thôi phải ráng kìm nén.   CUỐN NÀY NÓ MÉO PHẢI TRINH THÁM KINH DỊ MÀ CHỈ ĐƠN GIẢN LÀ CHUYỆN ĐỜI THƯỜNG XEN CHÚT BÍ ẨN THÔI   Mình thề mình thề mình thề mình thề.   Nếu đứng dưới góc nhìn nhận rằng cuốn truyện này thuộc thể loại Slice of Life, Slight Mystery thì nó hoàn toàn không tệ. Một câu chuyện về học đường, có nhiều điều khó hiểu xảy ra, khó khăn của nhân vật chính, sự móc nối đến một nhân vật thứ hai có liên quan cũng như tìm hiểu những bí ẩn xoay quanh một nhân vật trọng tâm trong quá khứ, và rồi là con đường tiến đến sự giải đáp cho tất cả những điều đó. Có mở, có kết, có nút thắt, có tháo nút, có li kỳ nhưng không quá phức tạp, và một cái kết dễ vừa lòng phần đông độc giả. Một câu chuyện nhẹ nhàng, đọc để giải trí, cho vui hoặc thư thái thì rất thích hợp, giống như là cầm lên một quyển sách nhẹ đọc vào những phút giây giải lao để thư giãn đầu óc vậy.   Nhưng không, mình đã không thể làm được điều đó ????   Bởi vì tất cả những điểm lừa tình ở trên đã hợp tác với nhau đánh vào tâm trí của mình và hình thành nên kì vọng rằng đây là một cuốn truyện trinh-thám-kinh-dị, khiến mình đọc nó dưới góc nhìn nhận của thể loại trinh-thám-kinh-dị. Và mọi người biết gì không? NẾU CUỐN SÁCH NÀY MÀ LÀ THỂ LOẠI TRINH THÁM KINH DỊ THÌ NÓ SẼ DỞ TỆ MỘT CÁCH THẢM HỌA LUÔN   Slice of Life chú trọng vào những tình tiết đời thường, nhẹ nhàng, dù có những khúc mắc hay bí ẩn xảy ra thì nó cũng sẽ không quá nặng nề, chỉ vừa đủ để khiến độc giả tò mò và quan trọng nhất là đem đến sự thư thái, thoải mái và thỏa mãn. Trong khi đã là trinh thám, kinh dị thì vụ án phải ra trò, phải khiến độc giả hồi hộp và rùng mình, phải khiến độc giả bị cuốn theo với khao khát tìm ra sự thật, phải khiến độc giả sốt sắng khi lật sang trang sách tiếp theo và phải khiến độc giả ồ lên hốt hoảng trước một sự thật được tiết lộ.   Đọc Hana Alice, mình thấy các tình tiết của nó trôi qua một cách bình lặng đến đáng sợ luôn, không phải là không có thăng trầm, nhưng nó quá nhạt để có thể coi là một “vụ án kinh dị”. Cũng có khá nhiều khúc mắc, hiểu lầm và những bí ẩn khó hiểu, nhưng khi được giải đáp ra thì thành ra nó lại quá ư là… nhạt, và thậm chí là có một chi tiết lúc giải ra được mình còn thấy nó cực kì nhảm nhí. Nó quá-đơn-giản, giống như là cố tình bày vẽ ra một vỏ bọc hào nhoáng nhưng bên trong chất lượng lại chỉ dừng ở mức trung bình thôi vậy. Có những tình tiết dường như là cao trào của bộ truyện, mang tính nắm trùm và là trọng tâm chủ yếu xoay quanh hành trình của hai nhân vật chính, thì lại có một cái kết thiếu muối đến mức dốc ngược cả lọ đổ vào cũng được. Chúng được thêu dệt nên bằng một vẻ bề ngoài bí ẩn, ma mị, nhưng kết cục kết cấu bên trong lại chẳng có gì phức tạp và xoắn vặn, cảm giác như nâng mình lên chưa đủ cao đã lại thả tõm xuống dưới vực thẳm vậy, thất vọng tràn trề. Nhân vật A có hành động khó hiểu, gây náo loạn những người xung quanh, mình đã cứ đinh ninh chắc mẩm hẳn là đầu óc của người đó có vấn đề, tâm lí không được bình thường và biết đâu sẽ còn ẩn chứa cả những nguyên do tâm thần nào đó. Nhưng không, chẳng có cái quái gì cả, chẳng có nguyên do sâu xa gì đằng sau nó, tất cả chỉ được giải thích bằng những lí do đến nước ốc cũng không mặn bằng, thực nản đến không thể tả.   Nếu đọc Hana Alice với tư thế của việc đọc một tác phẩm đời thường, tâm trí mình cũng sẽ bình lặng mà dừng lại ở chỗ đây chỉ là một câu chuyện đời thường, không có gì phức tạp cả đâu, không có ai bị điên hay tâm thần phân liệt đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi và kiểu gì cũng sẽ êm đẹp mà. Mặc dù mình cũng chẳng thích đọc những tác phẩm nhẹ nhàng mang tính giải trí bởi với mình đã đọc là phải đọc những cuốn khó hiểu, phức tạp hay có nhiều vấn đề về mảng tâm lí để còn mổ xẻ nghiên cứu, nhưng nếu đã biết trước là nó thuộc thể loại đấy thì ít nhất khi đọc mình còn có tâm lí đi đúng hướng và không suy nghĩ quá nhiều. Nhưng NN và sự lừa tình của cuốn sách đã hướng mình sang tư thế của việc đọc trinh thám kinh dị, khiến mình kì vọng vào độ phức tạp của vụ án, khiến mình kì vọng vào sự khắc họa tâm lí nhân vật, khiến mình kì vọng vào những bí ẩn và khiến mình kì vọng vào việc sẽ có plot twist tát thẳng vào mặt mình như cách Otsuichi đã từng làm trong những cuốn sách trước của ổng. Nhưng không, chẳng có gì cả. Nếu không kì vọng thì cùng lắm mình chỉ thở dài vì đọc không đúng thể loại yêu thích, thấy cũng không tệ nhưng không có ấn tượng gì, và rồi dần dần sẽ quên luôn. Nhưng nó đã cho mình kì vọng, nên về cuối khi không được đáp ứng mình liền rơi tõm xuống hố thất vọng, thất vọng vì đã kì vọng, và rồi phẫn nộ vì nó đã gieo rắc kì vọng vào đầu mình để rồi thành ra thế này.   Đấy là còn chưa kể đến việc, có quá nhiều tình tiết, chi tiết thừa, chỉ nên để làm tình tiết phụ, nói ít thôi và lướt nhanh qua đi, và thậm chí là bỏ quách đi luôn cũng được vì nó chẳng ảnh hưởng gì đến cái xương chính cả. Nhưng không, chúng lại được nói kĩ, không đến mức quá sa đà nhưng nó cũng kiểu ngang ngửa với một tình tiết chính vậy, dù cho nó chẳng ăn nhập gì với “vụ án” và chẳng có gì móc nối với những chi tiết khác cả. Và nó khiến cho câu chuyện dù ngắn nhưng vẫn rườm rà, thi thoảng lại lạc đề mà chẳng hiểu trọng tâm nó bay đi đâu, khi đọc mình đã thử suy luận xem ở đây có gài cái gì không, có gì đáng để lưu tâm mà sau này có thể nhắc lại và trở thành một mấu chốt quan trọng nào đó không. Nhưng không, chẳng có cái gì cả, ngoài một đống tình tiết bên lề thừa thãi.   Tác phẩm này có bản manga với nét vẽ khá xinh, mình có lướt qua thì thấy đoạn kết có hơi khác trong light novel. Tuy nhiên mình không còn có một chút kiên nhẫn hay mong muốn nào đi xem cả bản anime với manga để đối chiếu với light novel như đã từng làm với Confession nữa, cho dù mình đã từng tính làm như vậy khi dang đọc đến nửa quyển, cho dù anime chỉ là một movie ngắn và manga cũng chỉ có đâu 12 chap. Là bởi vì mình đã nản lắm rồi, mình quá chán vì bị lừa, mình cảm thấy quá mất thời gian với cuốn sách thiếu muối này rồi và chẳng muốn dây dưa gì đến nó nữa. Nhẽ ra với những đầu sách khác là mình tính kế tống luôn đi đấy, nhưng vì lần này nó lại được viết bởi Otsuichi, idul của mình, nên thôi thì cất tủ giữ lại làm kỉ niệm.   Nhắc về Otsuichi, hành văn của cuốn này vẫn đúng cái chất giọng của ổng, không phải quá đặc biệt nhưng đọc là nhận ra ngay. Ở cuốn trước của ổng mà mình đọc, GOTH, ổng miêu tả tâm lí và xây dựng hình tượng nhân vật quá tuyệt vời, đọc mà bị cuốn luôn vào dòng cảm xúc của nhân vật, vậy nên sang cuốn này, mình có khá thất vọng khi tâm lí nhân vật được miêu tả rất sơ sài, không có điểm nhấn, nông choèn choẹt và chả đọng lại trong đầu mình cái gì cả. Mình có hai giả thuyết, một là cuốn này Otsuichi viết khi bút lực chưa được tốt bằng GOTH, và hai là chính bản gốc của nó cũng sơ sài như thế, truyện lại không có tag psychological nên ổng cũng không thể quá đi vào miêu tả tâm lí và khiến cho nó trở nên nặng nề. Nhưng dù sao thì mình cũng chẳng muốn kiểm chứng làm gì cả, vì nó cũng chẳng thay đổi được gì cách nhìn nhận của mình dành cho cuốn sách. Mà nói thật là, nếu plot kiểu này là phong cách của Shunji Iwai thì nó chẳng hợp với Otsuichi chút nào đâu, và nó cũng chẳng hợp với mình luôn. Vì Otsuichi cũng có từng viết truyện tình cảm nhẹ nhàng rồi, là Calling You đó, và đọc vẫn hay hơn cuốn này nhiều.   Nói chung là sách lừa tình, nội dung truyện nhẹ nhàng nói về tình bạn, không tệ nhưng cũng chẳng có gì đặc sắc, và cái kết thì như light novel dành cho thiếu nhi.   —   Chắc đây là bài review ngắn nhất của mình từ hồi bắt đầu nghiêm túc viết review dài :))))))   Phải nói là cuốn này có hơi gợi mình liên tưởng tới quãng thời gian mình đọc cuốn Ánh trăng (Gekkou) của Sakura LN, cũng kiểu đoạn đầu trinh thám bí ẩn đoạn sau bay quách sang chuyện đời thường tình cảm lãng mạn. Cơ mà để nói thì cái kết của Gekkou vẫn nhảm nhí hơn Hana Alice nhiều, và so với cái độ ức chế đến tột cùng của mình khi đọc xong Gekkou thì cảm xúc khi đọc xong Hana Alice vẫn còn thư thái chán lắm.   Và mọi người biết điều gì vui nhất không, đó là vừa rồi mình cũng có dạo xem review ngắn của một số bạn khác trên mấy trang rating thì cũng có rất nhiều người nghĩ giống mình về khoản lừa tình của cuốn sách này. Mong là thông qua bài review này mình sẽ cứu rỗi được những bạn nào đang lưỡng lự cân nhắc mua và đọc Hana Alice để các bạn đỡ mất thời gian rồi lại bị kết cục như mình ????   Thông tin ngoài lề thay cho lời kết là cái series này có tận 2 phần. Phần 1 là The Case of Hana and Alice (và được dịch ra tiếng Việt bằng một cái tên vô cùng mỹ miều là “Hana, Alice, và lời nguyền của linh hồn Judas”), và phần 2 là Hana and Alice, là live action dành cho teengirl và lần này thay vì cuốn vào một vụ án (dù cho nó cũng chẳng giống vụ án lắm) thì Hana và Alice lại bị cuốn vào một cuộc tình tay ba đúng kiểu tình cảm học đường lãng mạn. Mời các bạn đón đọc Hana, Alice Và Lời Nguyện Của Linh Hồn Judas của tác giả Otsuichi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Con Quỷ Truyền Kiếp
Bên cạnh nỗi ám ảnh về lời nguyền là tham vọng muốn chiếm được vật báu bằng tà thuật với thanh gươm và bàn tay danh vọng chặt từ cái xác một người bị treo cổ, tất cả đã tạo thành một con “quái vật truyền kiếp” bao đời xô đẩy người thuộc dòng họ Hammond phạm vào những tội ác đẫm máu, để sau đó lại sa vào niềm hối hận triền miên đến phải kết liễu đời mình để chuộc lỗi. Bí mật qua từng thế kỷ lại dày đặc thêm ấy chỉ được soi rọi qua ánh sáng của khoa học hình sự và phân tâm học hiện đại, không những đã giải mã được những câu đố bí hiểm xa xưa mà còn mang lại thăng bằng cho tâm hồn con người khi tìm thấy điểm tựa của lương tâm. Chỉ có tình thương mới cứu rỗi được cho con người, phải chăng đó là điều mà nhà văn J.D. Kerruish muốn nói với chúng ta qua tiểu thuyết Con Quỷ Truyền Kiếp. *** Truyền thuyết về ma sói và tín ngưỡng đa thần giáo Bắc Âu, đã được bọn cướp biển Viking, mũ trụ đè lên bím tóc vàng, mang gươm đồng, mang đến nước Anh trên những chiếc tàu buồm đầu mũi khắc hình quái vật từ mấy năm trước công nguyên. Đến xứ sở bị sương mù bao phủ này, nó lại quyện chặt với những ký ức lịch sử thời chiến tranh Hai Hồng và thời Mary Tuder, thiêu sống những kẻ phản đạo trên dàn củi, sau khi nhúng thân thể họ vào thùng hắc in nấu lỏng… Mùi hắc in nấu lỏng không những đã để lại những nhiễm sắc thể trong “gien” di truyền của giòng họ Hammond qua bao thế hệ, mà còn gây những cảm giác và phản xạ về sinh lý cho những người thuộc dòng họ này mãi đến thời đại văn minh của chúng ta ngày naỵ Bên cạnh nỗi ám ảnh về lời nguyền là tham vọng muốn chiếm được vật báu tà thuật với thanh gươm và bàn tay danh vọng chặt từ cái xác một người bị treo cổ, tất cả đã tạo thành một con “quái vật truyền kiếp” bao đời xô đẩy người thuộc dòng họ Hammond phạm vào những tội ác đẫm máu, để sau đó lại sa vào niềm hối hận triền miên đến phải kết liễu đời mình để chuộc lỗi. Bí mật qua từng thế kỷ lại dày đặc thêm ấy chỉ được soi rọi qua ánh sáng của khoa học hình sự và phân tâm học hiện đại, không những đã giải mã được những câu đố bí hiểm xa xưa mà còn mang lại thăng bằng cho tâm hồn con người khi tìm thấy điểm tựa của lương tâm. Chỉ có tình thương mới cứu rỗi được cho con người, phải chăng đó là điều mà nhà văn C.Kerruish muốn nói với chúng ta qua tiểu thuyết Con quỷ truyền kiếp. Để đi vào thế giới nửa hư nửa thực, pha trộn giữa không khí tâm linh và màu sắc khoa học này, may mắn chúng ta có một người dẫn đường thông thạo, đó là dịch giả Thế Lữ, cũng là nhà văn đã sáng tạo nên những tiểu thuyết truyền kỳ – hiện thực Việt Nam như Vàng và máu. Bên đường thiên lôi, Trại Bồ tùng Linh, Tiếng hú hồn của mụ Ké… và là người mở đầu cho thể loại tiểu thuyết trinh thám Việt Nam. Qua bao nhiêu năm đi “học đạo” với thầy Thế Lữ, có lần tôi đã hỏi ông về ý nghĩa của Con quỷ truyền kiếp, ông nheo mắt cười bảo: “Mỗi tác phẩm bao giờ cũng là một câu đố, chờ đợi những lời giải thông minh”. Thể theo ý nhà văn, muốn bạn đọc tham gia vào trò chơi giải đố, nên tôi không dám dài dòng thêm về nội dung cuốn sách này, và chỉ nguyên một cái tên dịch giả: Thế Lữ, cũng đủ đảm bảo cho giá trị của tác phẩm. Mời các bạn đón đọc Con Quỷ Truyền Kiếp của tác giả Jessie D. Kerruish.
Ai Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Một ngày cuối tháng Tư, cô nữ sinh Lương Tiểu Như bị sát hại trong căn phòng trọ gần trường Đại học Y, tư thế chết vô cùng kỳ quái khiến người ta cảm thấy hết sức khó hiểu. Khám nghiệm bên ngoài cho thấy nạn nhân bị bóp cổ dẫn đến tử vong, nhưng sau khi giải phẫu tử thi, cảnh sát phát hiện quả tim của cô đã bị đánh cắp. Việc điều tra rơi vào bế tắc khi hung thủ không để lại chút dấu vết nào. Không cam tâm để em gái phải chết oan uổng, chị gái của Lương Tiểu Như là Lương Mộc Tử đã nhờ người bạn thám tử tư của mình là Na Phàm giúp điều tra vụ án. Từ đây, hàng loạt những bí mật được mở ra, hé lộ một tội ác khủng khiếp. *** Bạn có cánh cửa nào không? Bất luận là cánh cửa chống trộm hay là cánh cửa trái tim. Tuyệt đối đừng mở lúc nửa đêm. Một khi đã mở cánh cửa tội ác, linh hồn sẽ bị ma quỷ chiếm đoạt… *** "Cốc, cốc, cốc...” Trong màn đêm vắng lặng, từng tràng tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Thứ âm thanh vang vọng đó truyền khắp hành lang, dội đi dội lại khiến người nghe rợn tóc gáy. Khuya thế này, ai còn gọi cửa vậy nhỉ? Lương Tiểu Như nhìn ra ngoài qua mắt thần trên cửa. Hành lang của căn phòng cô thuê không có đèn, tối om om, hoàn toàn chẳng có cách nào để phân biệt hình dáng của từng người, nói gì đến việc nhìn rõ khuôn mặt người khác. Cô chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vi vút qua tấm nhựa. Tim cô đập nhanh hơn, lá gan như lớn hơn với câu hỏi: “Ai đấy?” “Mở cửa!” Giọng nói trầm thấp truyền vào qua cánh cửa sắt lạnh băng khiến trái tim Lương Tiểu Như tê dại, cô như bị ma xui quỷ khiến, lập tức mở khóa. “Ngươi… ngươi… ngươi...” Giọng nói run rẩy của Lương Tiểu Như vang lên trong không gian tĩnh mịch, đôi mắt mở to nhìn khuôn mặt kẻ đang đứng trước cửa, nét mặt lộ rõ vẻ sợ hãi. “Ta, là ma quỷ.” Hai tay của kẻ đó giơ lên, tóm lấy cổ Lương Tiểu Như. Hắn vận sức kéo cô vào phòng, siết chặt cổ khiến cô không thở được. Cô bắt đầu giãy giụa, hai tay cào cấu trên cơ thể hắn nhưng chỉ có thể bấu vào chiếc áo khoác ngoài của hắn. Ý thức dần mơ hồ, hai mắt bắt đầu nặng trĩu, vào giây phút hơi sức cạn kiệt, rốt cuộc cô đã có thể nhìn rõ. “Ngươi… ngươi?” Lương Tiểu Như muốn kêu lớn tên kẻ đó, nhưng chưa kịp thốt ra thành lời thì đã trút hơi thở cuối cùng. Trong mắt kẻ đó, nét mặt dữ tợn cùng đôi mắt trợn ngược của Lương Tiểu Như cũng chỉ là điều hết sức bình thường. “Tạm biệt, thiên sứ của tôi.” Hắn thả phịch cô xuống sàn, lấy đi thứ hắn muốn trên cơ thể cô rồi quay người bước đi. Gió bấc lạnh lẽo quét qua thân thể Lương Tiểu Như, thổi rít từng hồi, ánh đèn với màu sắc dị thường khiến khuôn mặt cô mỗi lúc một thêm nhợt nhạt. Thứ mà ma quỷ mang đi không chỉ là sinh mệnh, mà còn là linh hồn quý giá của cô. *** Tối qua, Na Phàm làm việc đến nửa đêm mới nghỉ, không biết vì nguyên nhân gì mà mới sáng sớm, từ tầng dưới đã vọng lên tiếng ồn ào huyên náo, khiến anh trằn trọc mãi không sao ngủ tròn giấc. “Cốc, cốc, cốc...” Từng tràng tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Na Phàm trở mình. “Cốc, cốc, cốc...” Người gõ cửa dường như không định bỏ qua cơ hội đánh thức anh, tiếng “cốc cốc” vẫn không ngừng vang lên. Trời lạnh khiến anh thực sự không muốn dậy. Chuỗi âm thanh róng riết như tiếng ma quỷ vọng vào tai, xộc thẳng vào đầu óc, khiến anh không cách nào ngủ tiếp. Anh lồm cồm bò dậy, khoác một chiếc áo gió và nheo nheo mắt, đầu chưa ngẩng lên đã ra mở cửa, hỏi với bộ dạng mệt mỏi: “Ai đấy? Có bị điên không?” “Cậu vẫn còn ngủ à?” Cát Văn Kỳ đĩnh đạc tiến vào, ngồi xuống xô pha. “Có người chết mà cậu vẫn có thể ngủ yên thế này, thật chẳng dễ dàng.” Na Phàm dụi mắt, sau đó cũng ngồi xuống. Sáng hôm nay quả thực hơi khó chịu, tiếng cãi nhau dưới tầng khiến anh không tài nào có được giấc ngủ ngon. “Sao vậy? Lẽ nào lại có khách hàng đến?” Na Phàm là thám tử của văn phòng thám tử tư, Cát Văn Kỳ là ông chủ của anh, nhưng khi thoáng nhìn qua chiếc đồng hồ treo trên tường, anh liền nói với bộ dạng uể oải: “Vẫn chưa đến giờ, tôi đi ngủ một chút!” “Tầng dưới nhà cậu xảy ra án mạng, cậu không muốn đi xem sao?” Cát Văn Kỳ nói với vẻ hết sức điềm tĩnh, kiểu như chuyện này chẳng liên quan gì đến anh ta. “Án mạng?” Cơn gà gật của Na Phàm lập tức biến mất, anh như tỉnh hẳn. “Tầng mấy?” “Phòng 302.” “Lương Tiểu Như?” Trong lòng Na Phàm vẽ ra một dấu hỏi. Ngày Lương Tiểu Như chuyển đến, chính anh là người xách hành lý giúp cô. Với dáng vẻ thanh nhã, mảnh mai, lại không phải loại người thích va chạm, sao cô ấy có thể chết được? Na Phàm không nói những lời tầm phào với Cát Văn Kỳ nữa mà lập tức chạy như bay xuống tầng dưới. Hành lang tầng ba đã bị vây kín, không thể chen vào, cư dân trong tòa nhà đều đổ xô đến xem, vô cùng huyên náo. Mặc dù là một người đàn ông đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, nhưng với vóc dáng nhỏ bé, cơ thể gầy gò, Na Phàm dễ dàng len mình giữa đám đông và đứng ngay ngắn ở hàng đầu tiên. Cảnh sát đã đến, thi thể đang được xử lý trong phòng, xem ra vụ án này đã được thụ lý. Anh huých một người đứng bên cạnh và hỏi: “Người anh em, cô gái trong phòng này vì sao mà chết vậy?” Người thanh niên đứng bên cạnh anh là Trương Hàng, thuê phòng 602, từng là bạn học cùng trường với Lương Tiểu Như, hơn cô hai khóa. “Nghe cảnh sát ở trong đó nói cô gái bị bóp cổ chết, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu tay nào trên cổ.” Anh ta chau mày, dáng vẻ nặng trĩu ưu tư. “Trên cánh cửa nhà cô ấy cũng không có dấu vết bị cạy, như vậy hung thủ có thể là người quen của cô ấy.” Na Phàm đứng trên hành lang, nhìn ngó vào trong phòng. Thi thể của Lương Tiểu Như vẫn nằm ở giữa sàn, chưa được chuyển đi. Nét mặt cô trông thật dữ tợn, hai mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm về phía trước, toàn bộ khuôn mặt phủ một màu tím xanh, ngón tay cứng đờ tạo thành dáng vẻ bấm đốt. Xem ra trước khi chết đã xảy ra một cuộc vật lộn giữa cô và thủ phạm. Cảnh sát tiến hành tìm kiếm khắp lượt quanh căn phòng, sau đó nhanh chóng rời đi. Lúc này, một cô gái từ tầng dưới bất ngờ xông lên. “Xin nhường đường một chút, xin nhường đường một chút!” Cô cố gắng len mình giữa đám đông, khó khăn lắm mới đến được trước cánh cửa và nói với người canh giữ ở đó: “Tôi là chị của nạn nhân, xin hãy cho tôi vào, được không?” Na Phàm có chút sửng sốt, hóa ra là Lương Mộc Tử. Anh không thể nói rằng mình có mối quan hệ rất tốt với người con gái này, nhưng cô vẫn luôn chiếm giữ một vị trí trong tim anh, bởi vì anh đã từng thích cô. Anh vỗ nhẹ lên vai Lương Mộc Tử từ phía sau và nói: “Sao em lại ở đây? Lương Tiểu Như là em gái của em sao?” Đôi mắt Lương Mộc Tử đã rơm rớm lệ, cô gật đầu, giọng nói có chút run rẩy: “Sáng sớm, cảnh sát gọi điện cho em, nói rằng Tiểu Như đã chết. Em không tin! Nhưng...” Lương Mộc Tử nhìn chằm chằm vào thi thể đang nằm trên sàn, nước mắt lã chã tuôn rơi. “Đừng đau lòng quá, chẳng phải cảnh sát đã đến rồi sao? Hy vọng họ có thể giúp em tìm ra hung thủ.” Có rất nhiều điều muốn nói nhưng không thể thốt thành lời, Na Phàm chỉ đành khuyên nhủ vài câu. Nhìn thấy người con gái mình thầm ngưỡng mộ đau khổ như vậy, anh chẳng còn tâm trí nào nữa. “Cảm ơn anh!” Lương Mộc Tử còn chưa dứt lời thì viên cảnh sát thụ lý vụ án từ trong phòng bước ra. “Cô là chị gái của nạn nhân? Xin hãy cho chúng tôi xem chứng minh thư.” Viên cảnh sát mang khuôn mặt lạnh lùng, mới sáng sớm đã gặp một vụ án mạng, quả thực chẳng phải điềm tốt lành gì. “Em gái của cô bước đầu nghi là chết do bị bóp cổ, mặc dù vẫn chưa phát hiện ra dấu vân tay nào trên cổ của nạn nhân nhưng trên da hằn rõ vết ngón tay, không loại trừ khả năng cô ấy có quen biết với hung thủ.” Nghe xong những lời này của viên cảnh sát, Lương Mộc Tử lại càng nức nở, cả người bủn rủn, đành dựa vào Na Phàm. Na Phàm dùng toàn bộ sức lực của cơ thể đỡ lấy cô. Những chuyện chết chóc như thế này anh đã quá quen, nhưng đối với người bạn bên cạnh thì lại là lần đầu tiên. “Xin cô nén đau thương, hy vọng cô có thể phối hợp cùng chúng tôi phá án, sớm đưa hung thủ ra ánh sáng.” Những lời nói dõng dạc của viên cảnh sát càng làm trái tim Lương Mộc Tử thêm giá băng. Cô khẽ gật đầu, gạt nước mắt. Mạnh mẽ tách mình ra khỏi Na Phàm, cô nói với viên cảnh sát: “Anh có chắc sẽ bắt được hung thủ không? Em gái tôi là một đứa biết điều, từ trước tới giờ chưa từng kết oán với ai, người như nó sao lại bị giết hại chứ?” Lương Mộc Tử cũng cảm thấy kỳ lạ như Na Phàm. Lương Tiểu Như từ nhỏ đã rất được lòng người, trong mắt người ngoài, kẻ xấu luôn là người làm chị là cô, còn em gái cô luôn là một cô bé vô cùng ngoan hiền, được bạn bè và gia đình yêu quý. Viên cảnh sát chau mày, anh ta cũng không chắc về khả năng thành công. “Chúng tôi chỉ có thể làm hết sức mình. Tâm trạng của cô bây giờ đang rất kích động, nhưng vì người đã khuất, hãy kiên cường lên.” Lương Mộc Tử hơi cúi đầu. Kiểu đạo lý này, cô hiểu rất rõ, cho dù trên đời không còn bất kỳ người thân nào khác thì cô cũng phải gắng gượng mà sống. Mời các bạn đón đọc Ai Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm của tác giả Khang Tĩnh Văn.
Hồi Sinh Từ Kiếp Quỷ
Hồi Sinh Từ Kiếp Quỷ là một câu chuyện mượn yếu tố thần tiên ma quái để nói lên thực tế của xã hội đương thời. Cuốn sách kể về hành trình đi tìm chồng của một cô gái người dân tộc thiểu số bất hạnh, từng là nạn nhân của nạn buôn người. Vì cô thành tâm cúng bái ở một cây hòe thần nghìn năm tuổi nên trước ngày lên đường, cô được quỷ hòe tặng cho năm con mọt tinh. Năm con mọt đại diện cho năm loại người trong xã hội, tu ba trăm năm mới được một thân con mọt này. Mỗi lần gặp khó khăn không thể hóa giải được, cô nuốt một con mọt thì sẽ được tai qua nạn khỏi. Nhưng chuyện không chỉ đơn giản như thế, những lần đầu tiên, khi cô nuốt mọt thì cơ thể sẽ thay hồn đổi phách, trong thân xác cô giờ là linh hồn của con mọt thay cô giải quyết công việc, còn linh hồn của cô thì mê man trong nhánh cây hòe, nhưng đến lần cuối cùng, mọt tinh không chỉ chiếm mất thể xác của cô mà còn gây ra một cơn gió tanh mưa máu, thiên hạ đại loạn… Vậy cô phải làm thế nào để lấy lại thân xác, làm thế nào để giành giật lại người cô yêu từ tay Diêm Vương, và cả những âm mưu, tranh chấp, thay đổi triều đại… tất cả đều có trong câu chuyện này. *** Review Hồi sinh từ kiếp quỷ Thường thì mình tuy thích đọc truyện cổ đại nhưng nhìn thấy kiểu nữ chính này sẽ tránh xa ngay, kiểu nữ chính bánh bèo suốt ngày khóc ấy. Nhưng trong lúc rảnh rỗi không có gì làm và chỉ có quyển này ở bên cạnh thì đã đọc một mạch hết cả quyển và thực sự thay đổi cách nhìn về truyện, đặc biệt là An Mi. An Mi là một người con gái Hồ, loại người mạt hạng trong xã hội phong kiến xưa, loại người đóng khế làm nô hoặc bán rẻ tiếng cười trong các quán rượu. Nói chung là gái Hồ không có kết cục gì tốt đẹp, tựa như Khang Cổ Nhĩ – một cô gái vượt biên rất thân với An Mi – đã tự vẫn khi thấy người mình yêu kết hôn với người khác. An Mi không phải là quá xinh đẹp, thậm chí nàng còn rất ngờ nghệch và yếu đuối, cũng chính vì nàng nên 5 loại sâu mọt mới có cơ hội làm loạn thiên hạ. Nhưng người ngốc có phúc, cuối cùng chính sự kiên cường bất khuất và hi sinh hết lòng của An Mi đã cảm động một Phù Trường Khanh lòng dạ sắt đá, làm hắn nguyện thay đổi bản thân vì nàng, nhận ra Đỗ Thục (con mọt thứ năm) chỉ qua một lần gặp mặt. Nếu xếp An Mi vào thể loại nữ chính bánh bèo thì phải nghĩ đến những gian khổ tủi nhục nàng chịu đựng và đã vượt qua để đương đầu sóng vai cùng Phù Trường Khanh, suýt nữa đã tiêu tán hồn phách để cứu mạng Phù Trường Khanh. Nhưng nếu xếp An Mi vào thể loại nữ cường thì càng không thỏa đáng, vì nàng luôn tránh khó khăn và khóc trong bất lực vì không thể làm chủ cuộc sống của mình. Ban đầu vừa đọc mình đã đoán Phù Trường Khanh là nam chính, nhưng thực sự tính cách của anh này quá đáng ghét, luôn vênh mặt kiêu ngạo. Nhìn người hầu Tiểu Đàn kia là biết, chó cậy mặt chủ, mấy lần gặp mặt vô tình của Phù Trường Khanh với An Mi chẳng có gì tốt đẹp, chỉ đi lướt qua nhau mà thôi. Bản tính Phù Trường Khanh ác độc, chuyên nghĩ ra vô số hình phạt tàn nhẫn cho phạm nhân, cũng cực ghét tham quan nên Phù thứ sử là người ai ai cũng muốn lấy lòng. Nhưng không phải ai cũng lấy lòng được, nếu không khéo thì sẽ lập tức vào ngục trong khi còn chẳng hiểu lý do.   Cũng vì những tháng ngày cùng chung hoạn nạn nơi Đột Quyết mới làm Phù Trường Khanh hiểu rõ An Mi, nhưng hắn cũng là một kẻ nhẫn tâm đến cùng cực khi buộc An Mi phải chọn làm thiếp hay coi như không quen biết. Phù Trường Khanh này tàn độc đến tận xương tủy, ác với cả mình lẫn cả người mình yêu, nhưng tất cả cũng chỉ vì muốn bảo vệ An Mi. Nàng và hắn tuy trong lòng đều đầy vết thương, nhưng khi đến với nhau là duyên trời tác hợp. Quỷ Hòe Quỷ Liễu có lẽ là nhân vật quan trọng nhất. Họ tạo ra cơ hội để An Mi và Phù Trường Khanh gặp gỡ, cứu sống Phù Trường Khanh và An Mi, vậy mà suýt chút nữa bị hắn đốn cây. Mình rất thích cp này, đặc biệt là chi tiết “quan tài gỗ Liễu khắc uyên ương song hí”. Đỗ Thục có lẽ là nhân vật phản diện lớn nhất, nhưng cũng là nhân vật mình thích nhất. Mình đã đọc đi đọc lại phần đó không biết bao nhiêu lần. Đỗ Thục tính cách quả quyết, nhẹ nhàng mà tàn nhẫn, nàng gieo rắc đại họa cho cả đất nước, làm những người chứa chấp nàng đều chết cả. Đỗ Thục là một diễn viên trời phú, một nhà thông thái, một bậc thầy ngoại giao siêu đẳng, nàng cũng là một người trọng tình trọng nghĩa với những huynh đệ đã tu hành cùng nàng, và nàng cố gắng thực hiện sứ mệnh cuối cùng của mình. Trong truyện, Đỗ Thục lúc nào cũng thảnh thơi, ung dung, nắm hết mọi thứ trong lòng bàn tay, tuy cuối cùng lật thuyền vì Phù Trường Khanh nhưng mình cũng thở phào nhẹ nhõm vì một cái kết HE. Quyển này của Thủy Hợp khá u buồn, sâu lắng, làm mình vừa đọc vừa lau nước mắt nhưng cũng có nhiều chi tiết hài hước. Giọng văn dịu dàng cuốn hút làm cho cái kết trở nên hoàn mỹ, dù cả An Mi và Phù Trường Khanh sau này đều thương tích đầy mình, theo nghĩa đen. Thời đó có một lời nói lưu truyền, “Lạc Dương có Phù Trường Khanh tài hoa tuấn tú, Kinh đô có Quý Tử Ngang đường đường chính chính.” Phù Trường Khanh: “Quý Tử Ngang là hạng gà chó gì mà dám so sánh với ta.” Và hai bậc anh tài này đều có tính cách như nhau, kiêu căng ngạo mạn như nhau, người giám sát kẻ kia chém đầu, kẻ đứng dưới nhìn người mất đầu. Chung quy đều chết dưới tay Đỗ Thục, người mà cả hai đều lơ là. _Kyo_ *** Tác giả: Thủy Hợp Thuở nhỏ sống ở Nam Kinh, cực kỳ yêu thích tiểu thuyết. Trong số đó đã từng say mê những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, thần tiên ma quái, thích tưởng tượng những văn nhân nhạy cảm ẩn nấp trong số những nhân vật phong lưu, và mong một ngày nào đó có đủ khả năng để hạ bút viết về những nhân vật đầy mâu thuẫn như vậy… *** “Này Quỷ Hòe, có muốn cá cược không?” “Hở? Cược chuyện gì? Cược cái gì?” “Cược xem sau khi ngươi bị sét đánh đen thui thì còn ai thờ cúng ngươi nữa không. Ai thua thì dùng hình dạng nguyên thủy của người đó làm quan tài.” “Khà khà, lấy… thân gỗ thần nghìn năm làm quan tài, lão Liễu… lấy thi thể to lớn của ngươi?” “Bớt nói những câu đùa nhạt nhẽo đi. Nào, tới đây…” Tại một thôn nhỏ tên Tiểu Trạch ở phía tây nam huyện Phù Phong, quận Thủy Bình ở Tần Châu, An Mi đang tranh thủ thời gian chạng vạng rảnh rỗi để ngâm cả cánh tay đầy thương tích vào dòng nước suối mát lạnh. Dòng suối có một vùng nước trong và lặng sóng tại chỗ dòng chảy hiền hòa, vừa hay in bóng khuôn mặt khổ sở của nàng. Đó là một khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn như sữa dê,ngũ quan thanh tú và rõ nét, nhất là đôi lông mày đen nhánh dưới tóc mái, nó như trăng non, dài mảnh, phần đuôi lại hơi xếch lên. Thái dương mịn màng như lấp lánh các tia sáng xanh… Ấy vậy mà đôi lông mày phong lưu như thế lúc này đây đang nhíu lại, đôi con ngươi đen láy hơi run rẩy, hoảng loạn dưới hàng mi dày. “Mình phải đi tìm chàng…” Sau khi thở dồn dập một hồi lâu, An Mi ngẩn người nhìn ráng mây hồng trôi qua dưới đáy nước màu xanh lam, nàng lẩm bẩm, vừa sợ hãi nhưng cũng rất kiên quyết. An Mi họ An, đây là một trong “Chiêu Vũ cửu tính1” nổi danh của người Hồ, nguyên quán tại Tây Vực, châu An Tức nước An2. 1.Chiêu Vũ cửu tính, hay còn được gọi là “Chín họ người Hồ”, là tên gọi chung cho chín nước nằm bên ngoài núi Thông Lĩnh, Trung Quốc: nước Khang, An, Thạch, Mễ, Sử, Tào, Hà, Hỏa Tầm, Mậu Địa. Tổ tiên của chín họ cũng như chín nước này là tộc người Nguyệt thị cư trú rất sớm ở thành Chiêu Vũ, núi Kỳ Liên. Trước Công nguyên, họ bị người Hung Nô truy đuổi, phải chuyển đến phía tây núi Thông Lĩnh, trước tiên lập ra nước Khang rồi sau mới phân nhánh mà thành chín nước. Quân vương của chín nước này đều có thêm hai chữ “Chiêu Vũ” trước họ của mình để dòng họ không bị mất gốc. 2.Nước An vào thời Hán còn có tên gọi là nước An Tức, do đó hai tên riêng này trong truyện đều chỉ nước An. Ngạn ngữ đất Tần có câu: “Người Hồ năm trăm năm sau có họ Bạch họ Khang, nghìn năm sau mang họ Triệu họ Trương.” Thật ra câu này là câu châm chọc người ta nói về người Hồ. Trước triều đình Đại Ngụy ngày nay, Trung Nguyên có mấy trăm năm bị ngoại tộc tàn sát. Hai mươi năm trước, thiên hạ được họ Thiệu dân tộc Hán thống nhất mới xem như kết thúc cục diện người Hồ làm loạn. Tuy rằng triều Đại Ngụy ngày nay cũng chưa thể nói là thái bình thịnh thế, trời yên biển lặng nhưng dù sao thì người Hồ hung ác cũng đã lùi ra quan ngoại. Sau khi được mở mày mở mặt thì thái độ của những người Hán từng chịu đủ loại ức hiếp khó tránh hơi quá khích với người Hồ. Cũng đúng như câu ngạn ngữ trên - có lẽ một nhánh dân tộc Hồ định cư tại Trung Nguyên năm trăm năm vẫn giữ họ Triệu hay Trương thì bọn họ vẫn cứ là người Hồ. Dòng máu thấp hèn đã được gắn vào họ ngay từ lúc mới sinh ra. “Mình phải đi tìm chàng.” “Chàng” trong lời An Mi chính là phu quân của nàng - Từ Trân, vào ngày tân hôn đã bị quan binh dẫn đi Lạc Dương xây kênh Đại Hưng. Từ hai mươi năm trước, khi người Hồ quấy nhiễu Trung Nguyên rồi phải lùi ra quan ngoại tới nay, hằng năm có rất nhiều thương nhân người Hồ mua thiếu nữ Hồ ở chợ đàn bà tại Quy Từ, Vu Chân1, rồi đi nghìn dặm xa xôi tới bán ở Trung Nguyên. Xưa nay, những cô gái Hồ xinh đẹp giá rẻ chính là lựa chọn đầu tiên của người nghèo khi mua vợ. 1.Tên hai nước ở Tây Vực. Lúc An Mi mười hai tuổi thì được nhà họ Từ bỏ mười lăm nghìn tiền mua từ một quán rượu ở huyện Phù Phong. Mấy năm qua, từ lớn tới bé nhà họ Từ đều sai nàng như đầy tớ, cho tới năm ngoái nàng hơn mười sáu tuổi thì làm lễ chải tóc2, thành thân với Từ Trân. Ai ngờ vào ngày nàng thành thân thì quan sai đi bắt tráng đinh tới bất ngờ, kết quả là dù đã làm lễ chải tóc nhưng cuộc sống không thay đổi gì cả, thậm chí bà mẹ chồng có tính cách quái đản còn quy chụp chuyện rời đi của con trai là tại nàng, từ đó càng bắt nàng làm nhiều việc hơn. 2.Một trong các tập tục cưới hỏi của dân tộc Hán, trước khi kết hôn thì các cô gái phải thay đổi kiểu tóc, đồng thời cạo sạch phần lông tơ trên mặt. “Cưới một đứa con gái người Hồ quả nhiên không may mắn.” Khi bà mẹ chồng của nàng là Vương thị nhìn chằm chằm nàng làm việc thì thường đảo đôi con ngươi phát sáng, bĩu môi nói. “Lại chả biết ngày sinh tháng đẻ, ai mà biết có phải khắc mệnh không, mặt nhọn má gầy mắt hồ ly, càng lớn càng không biết an phận…” An Mi đã nhẫn nhịn thành quen, cũng không cãi lại mà chỉ nhẫn nhục chịu khó, một lòng trông ngóng Từ Trân có thể trở về sớm. Không ngờ đợi một năm cũng không thấy tin tức, chỉ nghe nói lao dịch trên kênh Đại Hưng chết hết nhóm này đến nhóm khác, những người không chết thì do cả ngày ngâm mình trong nước mà chân cũng có dòi. Đa phần đều trở nên tàn phế. Thời gian càng dài thì Từ Vương thị càng cho rằng con trai cả của bà ta tám phần đã mất mạng, liền nghĩ đến chuyện để An Mi thành thân với đứa con trai nhỏ - Từ Bảo - năm nay mới mười bốn tuổi. Trong lòng An Mi trăm nghìn lần không đồng ý nên khó giấu được đôi ba ý hiển hiện trong lời nói, tuy nhiên nếu nàng chống đối lại Từ Vương thị thì nhất định sẽ phải chịu một trận đòn nặng. Nàng không muốn gả cho người khác, huống hồ trượng phu còn chưa có tin báo tử chính xác. Có khi tìm tới kênh Đại Hưng ở Lạc Dương thì có thể tìm được trượng phu; cho dù phải ở lại nơi đó, ở bên trượng phu tiếp tục đi lính, hoặc tìm việc giặt giũ may vá gần đấy làm kế sinh nhai thì cuộc sống cũng sẽ tốt hơn bây giờ chứ? Khi lòng nàng đã quyết thì dường như nàng nhìn thấy một tia hy vọng. Nàng phấn khích chạy xuống một con dốc thoai thoải, đón làn gió đêm mùa thu thổi qua bãi lau sậy trắng đang bay nhảy. Nàng chạy một mạch đến bên gốc cây hòe lớn ở đầu thôn, quỳ xuống một cách thành kính, cầu khấn. Đó là một cây thần trong thôn, hằng năm người dân đều làm lễ cúng tế bên gốc cây. Mùa thu năm ngoái, một trận sấm chớp kỳ lạ đã chém cháy cả cây đại thụ, làm nó không thể đâm chồi non được nữa. Trưởng lão trong thôn cho rằng cây thần bị trời phạt, nhất định có lý do không may mắn nào đấy, từ đó bèn dỡ bàn tế, cờ dài ở cây. Từ sau khi bỏ cúng bái thì dân trong thôn cũng dần dần không để ý tới cây hòe này nữa, thường ngày đi qua cũng chẳng thèm liếc nhìn một cái, chỉ có điều không dám tự ý đốn cái cây đã chết khô đi làm củi đốt mà thôi. Trong thôn chỉ còn An Mi là vẫn nhớ tới cây hòe, bình thường nàng hay lén chạy tới cúi lạy, cầu khấn một hồi. Có khi đi lấy nước ngang qua cũng không mất hy vọng mà vẩy ít nước cho nó, mong có một ngày nào đó nó có thể sống lại. “Thần Hòe phù hộ, phù hộ cho con đi Lạc Dương tìm thấy phu quân, phù hộ cho con đêm nay lên đường thuận lợi…” Hai tay An Mi đang chắp lại thành hình chữ thập, miệng đang đọc lời cầu khấn thì nàng chợt thấy sắc trời tối hẳn, ráng mây hồng trên bầu trời mênh mông kia bỗng chốc tan biến. Đêm tối lạnh lẽo ập xuống. An Mi giật mình sợ hãi trước cảnh tượng kỳ quái bất thình lình này, nàng không dám nhúc nhích cả một lúc lâu. Bỗng có tiếng cười êm tai đằng sau cây hòe đã chết khô, tiếp theo đó là tiếng bước chân loạt soạt, dường như có người đang giẫm lên cỏ, đi về phía nàng. “Ngày xưa thì vây quanh ta mồm năm miệng mười, ta cũng lười để ý; nay chỉ còn mỗi một tín đồ, ta đây lại có hứng nghe xem nàng ta muốn cầu gì đây.” An Mi nhìn chằm chằm người đàn ông mặc quần áo màu xanh đi ra từ đằng sau cây hòe, nàng há hốc miệng, nghẹn họng, ngẩn ra nhìn. Người đàn ông áo xanh vẫn luôn nở nụ cười, nhìn nàng an ủi: “Ngươi đừng sợ, ta chính là cây hòe này.” Mời các bạn đón đọc Hồi Sinh Từ Kiếp Quỷ của tác giả Thủy Hợp.
Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Thể loại: Kinh dị, hiện đại, nam thâm tình, hài Convert + Edit: lamnguyetminh, meo_mup Số chương: 500c Sở Niệm là người thừa kế của gia tộc trừ ma nhưng cô cũng chưa từng nghĩ tới, bản thân sống qua hai mươi năm nhưng mối tình đầu lại là với một cương thi ngàn năm! Được rồi! niệm thấy anh vừa nguyện ý làm tay chân sai sử cho tiểu thư tôi, lại chịu xuất tiền chu cấp, tôi miễn cưỡng thu nhận anh vậy. Thế nhưng...Ông chủ lớn à! anh đừng cắn tôi đó nha! Lưu ý: Ai yếu tim đừng đọc^-^ *** Sở Niệm không còn nhớ được đây là lần thứ mấy nằm mơ như vậy rồi, trong mộng mình không thể nói chuyện, lại nằm trong lòng một người đàn ông không rõ diện mạo. Trên người anh ta mặc khôi giáp chỉ có người cổ đại mới mặc, xung quanh lạnh như băng giống như mỗi giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt cô. Gió cát xung quanh gào thét điên cuồng, bão cát đã khiến người ta khó phân rõ ngày đêm. Người đàn ông quỳ một chân trên đất, vẫn ôm cô bất động. Thật lâu sau, anh ta mới dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau sạch tro bụi trên mặt Sở Niệm giống như chạm vào đồ quý giá. Một lần, một lần, lại một lần, cho đến khi xác định đã lau sạch tro bụi dính trên mặt của người thương ở trong lòng, mới cúi đầu ghé sát tai cô. ”Niệm nhi, chờ ta.” Giọng nói trầm thấp rất êm tai, chỉ là trong giọng nói đó ẩn chứa nỗi tuyệt vọng và lưu luyến làm cho Sở Niệm vô thức muốn rơi lệ. Nhưng mỗi lần đều là cô chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt kia liền tỉnh mộng. Chỉ để lại mình cô ngây ngốc ngồi ở trên giường, hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. ”Niệm Niệm, sao con còn ở trên giường hả?” Trong lúc Sở Niệm ngẩn người, bà nội từ từ bay đến bên cạnh cô, nghiêm túc nhìn cháu gái của mình đang sợ hết hồn. ”Bà nội! Ngài không thể hù dọa cháu gái của ngài chứ!” Sở Niệm nhìn bà nội ngồi ở trên hồ lô, oán giận đấm xuống giường bày tỏ kháng nghị. Bà nội lại không cho là đúng, cũng mặc kệ cháu gái mình, tiện tay ném một cái đồng hồ báo thức lên giường Sở Niệm. ”Con còn không xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn ngủ nữa! Con phải biết ông chủ Tôn muốn con đúng mười giờ đến trước cửa công ty của ông ta, nếu con đến muộn một phút, vụ giao dịch kia sẽ mất đấy.” ”Con xin bà đó, con đã sớm đặt đồng hồ báo thức là chín giờ rồi, sao có thể trễ ạ.” ”Con xem lại cho bà rồi hãy nói.” Sở Niệm bất mãn cong cong môi, cầm đồng hồ báo thức lên nhìn, sau đó, cả người hóa đá trong nháy mắt...... Chín giờ bốn mươi phút, đúng vậy! Chính là kim ngắn chỉ số chín, kim dài chỉ số tám, không nhiều, không ít, chín giờ bốn mươi phút! ”Làm sao có thể, làm sao có thể!” Sở Niệm kêu rên, hô to. Cô nhớ rõ ngày hôm qua trở về chắc chắn đã đặt báo thức đúng chín giờ sáng rồi mới ngủ mà, làm sao nó có thể không kêu chứ!-;’’;ll;;;e;;;q’’’’uyyd’’’ô..,,..nnnn,...-=- Nhớ tới bản mặt keo kiệt của ông chủ Tôn, nhớ tới một triệu tệ sắp đến tay lại rất có thể hóa thành bọt nước, Sở Niệm lại càng rên dài, càng lúc càng không tiết chế. Lật tay tiếp được gối đầu bà nội ném thẳng đến, Sở Niệm cũng mặc kệ mộng gì, người đàn ông nào, nhanh chóng rời giường chạy vội vào phòng vệ sinh. Rửa mặt, đánh răng, thay quần áo, trang điểm, người bình thường mất đến một giờ cũng chưa thể hoàn thành, vậy mà Sở Niệm chỉ dùng mười phút! Nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, cô nói với bà nội đang nhìn chằm chằm mình: “Bà nội, vì không để cho hương nhang châu Úc nhập khẩu của ngài trở thành không khí, cháu gái quyết định dùng Thuẫn pháp (phép chắn), ngài không ngại chứ?” Bà nội nhướn mày, Thuẫn pháp luôn là pháp thuật mà nhà họ Sở cấm dùng vào ban ngày. Dù sao thì tự nhiên xuất hiện một người, đến chỗ nào cũng sẽ gây ra khủng hoảng. Nhưng vào lúc nơi nơi đều kẹt xe này, suy nghĩ đến bản thân vẫn luôn nhớ đến hương nhang châu Úc, bà nội cũng mặc kệ quy củ tổ tông gì đó, gật đầu ngầm cho phép. Sở Niệm thấy thế, cúi đầu cười như tên trộm, từ trong túi lấy ra một tấm bùa chú, miệng niệm vài tiếng, liền nhắm mắt, biến mất. Mộ Thành, cao ốc Hoành Thu. Sở Niệm không rảnh chú ý đến người bên cạnh kinh hô, nhìn đồng hồ điện tử trên nóc cao ốc, vỗ tay phát ra tiếng. ”Good, thời gian vừa vặn.” Khinh bỉ liếc nhìn ông chủ Tôn đứng cách đó không xa, cô liền đẩy cửa, đi vào cao ốc, vào thang máy. Chỉ là, khi thang máy dừng ở tầng 14 thì cửa lại không mở.   Mời các bạn đón đọc Truyền Nhân Trừ Ma Bạn Trai Tôi Là Cương Thi của tác giả Trì Đường.