Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Giả Dung

Thể loại: Hiện đại – Huyền huyễn Converter: Meoconlunar (Tàng Thư Viện) Edit: Bé Lan   “Nếu có kiếp sau,  xin  anh vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi” Đời này đó là yêu cầu duy nhất của cô đối với anh, anh tâm lạnh thành toàn. Từ nay đời đời kiếp kiếp, anh tuyệt đối không xuất hiện trước mặt cô, tuyệt đối không lưu lại chút gì trong trí nhớ của cô. Cô không muốn gặp anh, anh biết bởi vì anh từng làm cho cô thương tâm, không thể trách cô đoạn tuyệt. Nhưng cô là ý nghĩa sống của cuộc đời anh, vì để cô tìm được hạnh phúc của mình anh liền không hối tiếc. Vì thế anh khiến cho kiếp này của cô trở thành một người con gái vô cùng xinh đẹp. Nếu vô số đàn ông vì cô mà khuynh đảo, làm sao cô lại không tìm được tình yêu của mình? Thế nhưng sau vài lần như vậy, anh hoài niệm sự ấm áp cô từng dành cho anh. Không thể  kìm chế khát vọng, giả dung thành người khác để tới gần cô, đổi lấy  một nụ cười của cô. Nhưng giả dung cũng không cách nào biến thành người khác được, vui vẻ chỉ trong nháy mắt. Anh vĩnh viễn không thể giống người người ta khiến cho cô thật sự vui vẻ. Bởi vì anh là người cô tình nguyện cả đời không muốn gặp. *** Phố Khởi Tình là nơi tụ họp của toàn quái nhân. Việc này những người xung quanh đây không ai là không biết người sống trong Ngõ 44 tính cách cổ quái, tạo nên nét đặc trưng nơi đây, ngày thường rất ít người qua lại chỗ này, không để ý đến thái độ của người ngoài nhưng cư dân nơi đây vẫn trở thành chủ đề bàn luận của mọi người. Quả thật Diệu Dung Hoa không phủ nhận người sống ở phố Khởi Tình ai cũng rất thần bí, ví dụ như bà chủ Tôn Y Nỉ, cô nhớ khi cô học cấp 3 chuyển đến đây thì cô chủ cho thuê nhà lúc đó chỉ khoảng hơn 20, mười năm trôi qua cô ấy vẫn như vậy là một cô gái xinh đẹp, thoạt nhìn không có thay đổi tí nào. Thuật giữ nhan là có thật ví dụ như có một nữ diễn viên từ nhỏ đến lớn vĩnh viễn vẫn là khuôn mặt búp bê xinh đẹp, chẳng có gì là lạ, nhưng không thể nói rõ Tôn Y Nỉ khác ở chỗ nào, có lẽ là đôi mắt như là nhìn thấu trò đời, trải qua ngàn năm rèn luyện mà tạo thành. Có thể cô không bằng những người khác, người sống ở ngõ 44 chỉ là kính nhi viễn chi* nhưng mọi người không bài xích cô, đầu đường cuối ngõ gặp gỡ vẫn thân thiết tán gẫu một hai câu. ” Cô…. Rất bình thường, nhưng nơi đây không bình thường….” Cô đã quên rằng ai đã từng nói với cô những lời này, một câu không thể lý giải hết ý tứ của người nói. Rất lâu sau đó cô có chút hiểu ra Cô khác với bọn họ nhưng khi ở chung với bọn họ cảm giác rất thân thiết. Cô nghĩ đây có lẽ là duyên phận Chỉ trừ một người kia. Người đó sống ở cuối ngõ là láng giềng của Tôn Y Nỉ, chắc là chuyển đến cùng Tôn Y Nỉ, từ khi có kí ức anh ta đã ở đó. Lần đầu nhìn thấy anh ta, hôm đó gặp cơn mưa đầu mùa xuân cô quên mang ô, cũng quên không mang chìa khóa, vừa mới chuyển đến một môi trường xa lạ, con người ai cũng có tính hiếu kì cho nên mới đi đến đây. Không biết vì nguyên nhân gì khiến cô ngẩng đầu nhìn thấy một đôi mắt đen u buồn. T bộ đồ màu đen, đứng ở cửa sổ sát đất, đón nhận ánh mắt của cô, hắn không chút do dự giơ tay lên. Xoạt! Nhanh chóng treo lên cửa sổ tấm biển ” Xin miễn tham quan” Người này quanh thân tản ra khí lạnh phảng phất siêu thoát thế tục không muốn người khác tới gần. Nếu nói mọi người sinh sống trong ngõ 44 rât quái dị, thì người kia chắc chắn là người quái dị nhất, đem vẻ khác người phát huy đến tận cùng. Hắn không giao tiếp với bât kì ai suốt ngày ru rú trong nhà, lạnh nhạt ít nói. Cô không nghĩ là người phố Khởi Tình khó gần gũi, chỉ có hắn, cũng không cho người khác tới gần, nụ cười cũng rất keo kiệt, thậm chí gặp nhau trên đường hắn cũng vờ như không thấy, hờ hững đi qua. Qua 10 năm, từ khi xuất hiên. Có thể không nói một câu nào với mọi người xung quanh thì có thể coi là dị nhân chứ?. Ấn tượng duy nhất của cô về hắn đó là luôn đứng một mình tại cửa sổ sát đất dáng vẻ rất cô đơn. Có vài lần cô cũng tò mò nhìn theo hướng hắn đang nhìn, muốn xem xem hắn nhìn cái gì mà chăm chú khó có thể rời mắt, nhưng ngoại trừ những tòa nhà thì cái gì cũng không thấy. Mời các bạn đón đọc Giả Dung của tác giả Lâu Vũ Tình.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lãnh Phi Sủng Phu - Nguyễn Thúy Quỳnh
Cả đời nàng là một chuỗi dài liên tiếp những sai lầm: sinh ra bản thân đã là một sai lầm, sai lầm tin người, sai lầm yêu người!  Chỉ có gả cho hắn là đúng đắn.  Nhưng nàng lựa chọn không yêu hắn, dối lừa hắn rồi rời xa hắn mãi mãi. Tất cả đều sai lầm! Một mảnh đỏ ối như hoàng hôn trước mặt sao lại khiến cho lòng nàng đau thế, trái tim nàng như bị hung hăng chà đạp đến ngàn lần, rồi lại lăng trì thành nhiều mảnh.  Người nằm trên vũng máu kia vốn dĩ là nàng mà, vậy mà lại là hắn, tử y tối thẫm vì máu nhuộm đỏ, khuôn mặt nhìn nàng vẫn ôn nhu không đổi, chỉ biết nói may mà hắn tới kịp, may mà nàng không sao.  Lần đầu tiên sau năm năm danh nghĩa phu thê, cũng là lần cuối cùng trong đời, nàng chủ động ôm hắn, hắn lại chỉ biết chôn hạnh phúc trong tâm, mở miệng ra thì toàn là chúc nàng bình an, không một câu trách mắng oán hận.  Nam nhân nàng từng yêu nhất kia, ở một bên che chở cho muội muội nàng, quay sang nhìn nàng bằng ánh mắt chán ghét. Thế nàng mới biết ngoài hắn ra, kẻ đời toàn là lũ bạc tình, gian trá muôn mặt.  Nàng cầm chuôi kiếm lạnh lẽo còn cắm trên người hắn đâm thật mạnh về phía sau. Mặc cho máu nàng chảy xuống hòa cùng máu hắn, nàng thật nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, trân trọng như món trân bảo " Tử Phong, chàng quên nói kiếp sau sẽ cùng ta làm uyên ương liền cành. Hay là chàng cũng không cần ta nữa? Nhưng giờ ta lại cần chàng, rất cần, dù là cái chết cũng không thể chia lìa hai ta!" Nàng nhìn vào tất cả những khuôn mặt lạnh lùng xung quanh, giọng nói trở nên mơ hồ nhưng lại âm u như vọng lên từ âm ty " Nếu có kiếp sau, Hạ Ngưng Tuyết ta thà phụ tất cả người thiên hạ, quyết không phụ Hàn Tử Phong chàng!"  Một dòng điện xé toạc nền trời tăm tối, như lời đáp của thiên địa dành cho nàng. Chỉ là nàng không biết, nàng phải nhanh chóng đến cầu Nại Hà, ngăn cho hắn uống bát canh Mạnh Bà, để hắn không thể quên nàng được.  Hắn và nàng, còn nợ nhau khúc hát Bên người thiên trường địa cửu. *** Hạ Ngưng Tuyết quyết định bỏ qua ánh nhìn suồng sã đó, dáng người thướt tha như chim yến lướt qua những đôi mắt còn chăm chú nhìn nàng mà đến bên Hàn Tử Phong. Khi nàng đã an vị ngồi kế bên hắn, đôi tay muốn đưa ra cầm ly rượu trên bàn của nàng bị một bàn tay lạnh băng nắm lấy thật chặt, nàng chỉ theo bản năng muốn chống cự, không ngờ lại khiến Hàn Tử Phong thêm giận dữ, bàn tay kia hơi dùng lực một chút đã khiến cả thân hình yêu kiều rơi vào lồng ngực rộng rãi của hắn. Hạ Ngưng Tuyết lúc này mới hoàn hồn, nàng giữ nguyên tư thế ngượng ngùng này rồi ngẩng đầu nhìn hắn khó hiểu. Chỉ là nàng không biết, dáng hình mảnh mai uốn éo nằm trên đùi hắn cùng đôi mắt mở to ngơ ngác của nàng lúc này có bao nhiêu mị hoặc dụ người. Lửa giận cùng dục vọng bùng phát trong đôi mắt sâu thăm thẳm, hắn liền cúi xuống ngậm lấy hai cánh hoa hồng nhuận đang muốn thốt lên lời thắc mắc, khiến câu nói vừa đến miệng đã bị ép nuốt xuống, đồng thời thừa nhận ghen tuông và luyến tình của hắn. Một lúc sau hắn mới buông nàng ra, vươn tay chỉnh lại áo quần xộc xệch của nàng rồi đặt nàng xuống vị trí kế bên, trước sau toàn là ôn nhu, dịu dàng, tưởng chừng như lửa giận ban nãy chỉ là ảo giác. Hàn Tông Minh nãy giờ ngồi cạnh chứng kiến tất cả, khi đôi uyên ương đã ngồi lại ngay ngắn, hắn mới cười lớn chẳng hề kiêng dè. " Tử Phong, ta biết đệ cùng đệ muội tình cảm sâu đậm nhưng đừng có đi đến đâu cũng xuân ý bay loạn như thế, sẽ khiến nhiều người mặc cảm nha!" Hàn Tử Phong cười nhẹ một tiếng, giải thích thản nhiên như thể chuyện vừa rồi vốn rất bình thường. " Không có gì, chỉ là Tuyết Nhi còn để dành cho đệ một miếng bánh phù dung trên miệng, đệ giúp nàng ấy ăn nó, tránh cho nàng ấy mất hình tượng trước mọi người!" Hạ Ngưng Tuyết, Hàn Tông Minh "... ...... ........" Thật không nhìn ra hắn còn có tài nói dối đường đường chính chính như vậy. ... Mời các bạn đón đọc Lãnh Phi Sủng Phu của tác giả Nguyễn Thúy Quỳnh.
Cẩm Tú Mỹ Nhân - Điền Tiểu Điền
Bức họa mỹ nhân của đệ nhất họa sĩ đương triều tiến cống bị trộm, khiến mọi người suy đoán đủ kiểu. Là tàng bảo đồ ư? Là bản đồ quân sự à? Hay ẩn chứa bí mật gì đó của hoàng đế? Tân khoa thám hoa phụng chỉ điều tra tung tích của bức họa, nhưng vì sao không làm việc đàng hoàng, mà đi dây dưa mập mờ với Tây thi đậu hũ? Đơn giản mà nói, chính là. Do một bức họa mỹ nhân mà ra… Nội dung thoải mái vui vẻ, giả võ hiệp, giả điền văn, miễn kiểm chứng. Truyện này thuộc hệ liệt Tú tài nương tử, mọi người xem để giải trí là tốt rồi, đừng tưởng thật. *** Nếu nói muốn tham gia đại hội võ lâm, thì đợi Hạ Tiểu Muội khỏe hẳn, bọn họ một nhóm ba người bèn trả phòng, tiến về phía trước đi Đồng Thành. Dọc đường đi có rất nhiều nhân sĩ võ lâm, còn có những khuôn mặt phi thường quen thuộc với Thẩm Gia Cẩm. Những người đó đều mua bức họa mỹ nhân trong tay hắn, đám người này thấy Thẩm Gia Cẩm không tránh khỏi tức đến vểnh râu trừng mắt, Thẩm Gia Cẩm ngượng ngùng vuốt mũi, cả đoạn đường đều cúi mặt mà đi. Càng gần Đồng Thành, nhân sĩ võ lâm càng nhiều, Liễu Thượng Huệ cũng hỏi thăm được đại hội võ lâm sẽ bày bảo vật gì. "Bức họa Cẩm Tú mỹ nhân?" Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội đều kinh ngạc, "Sao lại là bức họa Cẩm Tú mỹ nhân chứ?" Liễu Thượng Huệ gật đầu, lần nữa khẳng định, "Đệ không nghe lầm, đúng là bức Cẩm Tú mỹ nhân, sẽ do đích thân minh chủ đương nhiệm giao cho Tân minh chủ võ lâm." Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội liếc nhìn nhau, đều thấy sự hoài nghi của nhau. ... Mời các bạn đón đọc Cẩm Tú Mỹ Nhân của tác giả Điền Tiểu Điền.
Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!! - Tử Dạ
Khi Hoàng Hậu Nổi Giận là tác phẩm của Tử Dạ thuộc thể loại xuyên không, ngôn tình. Truyện xoay quanh về nữ chính: Hoàng Song Nhật Dương, biệt danh là Nhật Song Vương, cầm đầu một tổ chức hắc ám chuyên săn lùng những vũ khí tối tân nhất. – Nam chính: Phong Thiên Kỳ, là vua Phong Thiên quốc, một trong hai quốc gia hùng mạnh nhất trung nguyên (bao gồm Phong Thiên quốc và Khiết Đan). – Ngoài ra còn một dàn nhân vật khác sẽ dần được bật mí về sau. Hắn – một kẻ lạnh lùng, là ước mơ của bao nữ nhân trong thiên hạ. Nàng – một sát thủ, vì cứu cha mà bị xuyên không về Phong Thiên quốc. Lúc còn nhỏ hắn theo sư phụ luyện võ nào ngờ luôn bị “Tiểu dạ xoa” lừa gạt, hắn thề một ngày gặp lại sẽ không tha thứ cho nữ nhân này! Nàng xuyên không trở về kiếp trước vô tình gặp lại hắn. Lần đầu gặp mặt nàng đã chửi thẳng vào mặt hắn, lần thứ hai nàng lừa hắn một cú đau đớn. Hắn lại một lần nữa thề rằng “dám đùa giỡn ta, lần sau gặp lại ta nhất định không tha cho nàng”. Người ta nói oan gia ngõ hẹp quả không sai, ma xui quỷ khiến làm sao mà nàng lại trở thành hoàng hậu của hắn, hơn nữa nàng lại chính là “tiểu dạ xoa” khi xưa luôn chọc tức hắn. Và cuộc chiến kịch liệt bắt đầu! Mọi người trong cung ai nấy đều lo sợ: “Hoàng hậu nổi giận rồi, chạy mau!!!!” *** Nàng im lặng nhắm mắt, khuôn mặt đã hồng trở lại, tuy nhiên chân mày hơi nhíu lại tựa như đang trăn trở điều gì đó. Ngay cả khi trong giấc ngủ nàng vẫn không thể buông bỏ mọi thứ. Hắn nhìn nàng, nhìn thật lâu. Liệu ở nàng còn có bao nhiêu bí mật hắn không biết? Hắn suy nghĩ về quá khứ, về những chuyện đã qua liên quan đến Nhật Song Vương. Ngộ nhỡ khi nàng nói nàng đã là nữ nhân của Nhật Song Vương hắn liền không tha thứ cho nàng hoặc chẳng may lúc ấy hắn không kiềm chế được bản thân mà làm tổn thương nàng thì giờ này nàng và hắn sẽ ra sao? Thì ra những gì trước đây nàng làm đều muốn thử lòng hắn, và hắn chợt hiểu nữ nhân trước mặt chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng hắn. Nàng đang mơ, một cơn ác mộng kinh hoàng. Nơi nàng lạc bước là một vùng đất u ám và tối tăm, bốn bề tĩnh lặng đến đáng sợ khiến nàng mơ hồ cảm thấy cái thê lương chết chóc. Phía trước nàng là một hắc y nhân, hắn ta quay lưng về phía nàng nên những gì nàng nhìn thấy chỉ vỏn vẹn tấm lưng mờ ảo của hắn. -Hoàng Song Nhật Dương, cuối cùng đã đến lúc ngươi đến nơi này rồi. -Ngươi là ai? Chầm chậm cất lên thanh âm trầm thấp, hắc y nhân vẫn duy trì tư thế quay lưng về phía nàng, hắn ta ngước đầu nhìn lên vầng trăng đang bị quầng mây đen che phủ, vẻ thần bí toát ra khiến người ta vài phần sợ hãi. ... Mời các bạn đón đọc Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!! của tác giả Tử Dạ.
Thứ Nữ - Bất Du Vịnh Tiểu Ngư
Người ta xuyên qua không làm công chúa cũng làm Vương Phi, tại sao nàng chỉ là thứ nữ không được sủng ái? Là thứ nữ còn chưa tính, vì sao mẹ cả luôn nghĩ mọi biện pháp tới ngược đãi nàng thế? Được rồi! Hiếm khi được sống lại, nàng quyết tâm phải thay đổi tình cảnh để sống tốt hơn! Mẹ cả muốn hại nàng sao? Không sao! Binh tới tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn. Ngươi dùng âm mưu, ta liền dùng dương mưu để ngươi không còn mặt mũi! Đại tỷ khi dễ? Không sao! Nàng cũng không phải là quả hồng mềm, mà mặc cho ngươi tới bóp tròn bóp méo? Chẳng qua, dù nàng thông minh lanh lợi hơn nữa, cũng đánh không lại chết độ gia trưởng phong kiến chuyên chế. Bất đắc dĩ, nàng bị buộc phải gả đứa con thứ của Vương Phủ với hai chân tàn tật. Nhưng mà, khi gả đi mới phát hiện —— Thì ra hết thảy cũng không phải như nàng tưởng tượng . . . . . . *** Đêm tân hôn, khăn voan vén lên, nàng mở mắt thấy chú rể của mình cũng không tệ—— Trên đời này còn có nam nhân xinh đẹp tới vậy sao? Mà chú rể, hắn lại cúi đầu xấu hổ mang theo e sợ , khẽ mở đôi môi đỏ mọng nói: háo sắc! Hắn giống như nhu nhược, thường mở to đôi mắt trong suốt như nai con Bambi để nhìn nàng, cũng trong lúc nàng không có…phòng bị nhất, đem nàng ăn xong lau sạch, còn làm cho nàng không nỡ trách cứ nửa phần. *** Chuyện kể rằng bốn năm trước, sau khi Lãnh Hoa Đình mang Hách Liên Dung Thành xử tử, nhìn thân thể từ từ đông lại của Lãnh Hoa Đường,trong lòng cảm thấy nặng nề đau thương, nên hạ lệnh cho người đem thi thể của Lãnh Hoa Đường nâng trở về Giản Thân Vương Phủ, còn mình xoay mình lên ngựa, đi vào cung gặp Hoàng Thưọng. Thượng Quan Mai đang ở trong nhà khóc, ngày hôm qua nàng đem theo người trong phủ đi đến Hoàng cung một chuyến, van cầu Hoàng Hậu để cho nàng gặp mặt Lãnh Hoa Đường một lần, dù cho Hoàng hậu khuyên thì cũng đã khuyên, mắng thì cũng đã mắng,nhưng nàng vẫn không chịu từ bỏ, vẫn nhiều lần nhất định phải đi đến nhà lao một chuyến, cuối cùng hoàng hậu cũng nhìn thấy nàng rất thương tâm,nghĩ tới việc nàng cùng Lãnh Hoa Đường cũng là vợ chồng một lúc, lòng cảm thấy mền nhũn, liền đồng ý, ra lệnh cho người bí mật đưa nàng vào đại lao. Nhìn thấy Lãnh Hoa Đường, nàng cảm thấy một trận thương tâm không thôi, hối hận thống khổ dĩ nhiên là không cần phải nói, cuối cùng, nàng giữ lại thuốc độc cho Lãnh Hoa Đường, nếu cứu không được hắn, chỉ hi vọng hắn có được cái chết thống khoái, vốn nghĩ rằng, nàng vừa rời đi, hắn sẽ tự tử , không nghĩ tới, ngày thứ hai vẫn nghe được tin tức của Lãnh Hoa Đường bị áp giải ra pháp trường, lúc ấy, nàng đã khóc đến hôn mê bất tỉnh. Thị Thư chen vào giữa dòng người, vỗ ngực, thật vất vả mới có thể đem nàng cứu tỉnh dậy, đột nhiên tỉnh lại, một ngụm máu phun ra ngoài, khiến cho Thị Thư vội vàng để cho Thị Họa đi mời thái y, nhưng Thượng Quan Mai lại ngăn cản: “Ngươi. . . . . . hạ lệnh cho người đến pháp trường, giúp ta xem một chút. . . . . . Nhìn xem hắn, nếu là. . . . . . rất tàn khốc, hãy mua chuộc đao phủ, hãy cho hắn thống khoái một chút .” ... Mời các bạn đón đọc Thứ Nữ của tác giả Bất Du Vịnh Tiểu Ngư.