Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng

Văn án: Từ khi anh nhìn thấy cô từ trên trời rơi xuống đã "thèm nhỏ dãi" Đây là bí mật của riêng anh. Năm ấy khi mặc đồng phục cô đã nhìn thấy hai câu nói: "Địa ngục vị không, thệ bất thành Phật. Cường giả tự cứu, thánh giả độ nhân" Sau đó cô bừng tỉnh. Trời và đất đã chỉ cách nhau một sợi dây thừng. Mỗi tác giả viết đến một độ chín nhất định sẽ thường có xu hướng viết hệ liệt để từ đó chứng minh khả năng và ngòi bút của mình được nâng cao. Năm nay Kim Bính trở lại với quyển thứ 3 trong hệ liệt Đồ lộ là Trời và đất cách nhau một sợi dây thừng. Đọc từ tên truyện đến cả Văn án thì Kim Bính đều khiến chúng ta không khỏi tò mò lần này sẽ khai thác về đề tài gì và ở lĩnh vực nào ngoài đường bộ và đường sông đã được khai thác trước đó. Lần này Kim Bính đưa chúng ta đến với đường không, chắc hẳn đọc đến đây sẽ có nhiều người suy đoán phi công - tiếp viên hàng không, không quân, song Kim Bính hoàn toàn khiến người đọc bất ngờ đó là khai thác về mảng cứu viện không trung. Nhìn từ bề ngoài nam chính Lục Thích đúng kiểu nhà giàu mới nổi, mũi hếch lên trời, không thèm để ai vào mắt. Trươc khi gặp nữ chính Chung Bình ai cũng không vừa mắt với Lục Thích bởi cá tính kiêu ngạo của anh. Lục Thích trong mắt Chung Bình cũng đã từng là một kẻ khó ưa như thế. Dẫn em gái đến giám định ADN mà cũng gây rối trật tự, tự cao tự đại coi tiền như giấy phát cho mỗi người đến xét nghiệm. Đi làm thì vắt vẻo, chơi trực thăng trêu ghẹo. Đến SR tập huấn thì đi muộn, ăn mặc comple thắt cà vạt. Tóm lại ấn tượng ban đầu Lục Thích mang lại cho mọi người siêu xấu. Chung Bình - cô gái gần như hoàn hảo, ngoài công việc ở trung tâm giám định ADN, cô còn là một "nữ anh hùng" thực sự tham gia biết bao cuộc giải cứu nạn nhân. Cô là người trẻ tuổi nhất trở thành đội viên chính thức của SR, cũng là con người cống hiến hết mình cho công việc cứu viện. Lão Hà từng nói: "Tiểu Chung nói SR không phải là trường học, tôi lại cảm thấy mỗi góc trong xã hội đều là một trường học, dạy người hư hỏng, dạy người tốt đẹp, dạy người từ một tờ giấy trắng nhuộm thành đủ mọi màu sắc. Chỉ cần không thối nát sẽ luôn có cơ hội chuyển màu, con người chưa đến mức không có thuốc chữa sẽ luôn có cơ hội thay đổi. Mặc kệ cậu có tính toán ban đầu là gì, dùng màu sắc gì tiến vào SR, tôi tin các cậu sẽ bị nhuộm màu một lần nữa." Quả thật Lão Hà nói không hề sai khi mục đích ban đầu của Lục Thích đến SR là để theo đuổi Chung Bình, song anh đã được "nhuộm màu một lần nữa". Ban đầu tất cả mọi người trong SR đều cá cược Lục Thích sẽ không trụ được lâu, ai dè con người ấy một khi đã quyết tâm sẽ làm đến cùng. Lục Thích tự biết bản thân có tư chất nên anh chỉ cần rèn luyện sẽ thành công. Anh tập thể hình để chịu đựng như bài huấn luyện cường độ cao của SR như chạy quanh Nam Hồ, leo tường, cõng bao nặng lên xuống núi. Càng tiếp xúc lâu với anh thì Chung Bình càng khám phá thêm được nhiều ưu điểm của anh hơn. Chả ai nghĩ được con người ấy lại có một ngày mệt nhoài tham gia cứu viện lũ lụt dù trước đó nghe bên cứu hỏa kể lại tình cảnh cứu viện anh vô cùng dửng dưng. Tình yêu khiến cho con người trở nên tốt đẹp hơn về mọi mặt và điều ấy ứng với Lục Thích. Yêu Chung Bình anh làm những việc mà bản thân anh cũng không ngờ. Trước đó ghi danh thi PPL chỉ để giải trí, ai dè con người ấy sau này đã thay đổi. "Sau này em cứu người, anh lái máy bay chở em, em đi đến đâu, anh theo em đi đến đấy." Từ việc giải trí đã nâng tầm hẳn lên làm cho người khác. Gặp gỡ Tiểu Chung là điều may mắn nhất trong cuộc đời 29 năm của Lục Thích. Trước đó anh sống không có lý tưởng, thì nay cuộc đời của anh đã rực rỡ thêm nhiều màu sắc, anh vừa có người yêu vừa có mục tiêu sống trong cuộc đời. Truyện được Kim Bính gắn mác sủng từ đầu nên bảo đảm khi đọc bạn sẽ phải thốt lên không biết bao lần "siêu sủng, sấm sét sủng, ngược chết dân FA". Có thể nói trong ba anh trai của hệ liệt Đồ lộ thì con đường theo đuổi vợ của Lục Thích là gian nan nhất. Quá trình anh theo đuổi Chung Bình áp dụng kế sách "nước ấm nấu ếch". Anh đến SR xâm nhập cuộc sống của cô, anh đăng kí học PPL ngày ngày nhắn tin qua weixin trao đổi bài học với cô. Anh cứ dần bước vào lòng cô như thế đấy. Khi cả hai đã xác định được tình cảm thì độ sủng của Lục Thích là vô bờ bến. Anh đau lòng khi chân cô nổi mụn nước do ngâm chân cả ngày trong nước đi cứu viện. Anh hôn lên từng ngón chân cô để cho cô biết chỉ cần là bộ phận thuộc về thân thể cô anh đều yêu. Hay như khi biết cô thích món canh phù trúc, dù đi tiếp khách về mua anh cũng sẽ ghé qua “Ăn vặt Phương Phương” mua đồ cho cô. Bạn gái của Thẩm Huy từng nói: “Nhìn vào ngôn ngữ cơ thể sẽ biết được ai trả giá trong tình cảm nhiều hơn”. Lục Thích dù đang nói chuyện với người khác nhưng tay vẫn đặt lên lưng ghế cô, hai phút là quay sang nhìn cô một lần, cô đi WC anh cũng gặng hỏi. Từ ban đầu đã là anh theo đuổi cô vậy nên chỉ vì một hiểu lầm mà khiến anh chiến tranh lạnh với cô nhưng anh cũng là người xuống nước giải hòa khi nghe cô khóc. “Anh có chết cũng không chia tay với em.” Đó là lời khẳng định chắc chắn nhất dù anh có “dằm trong tim” nhưng anh sẽ không bao giờ buông tay cô. Còn Chung Bình sau lần “giận hờn để giúp ta hiểu nhau hơn” ấy, cô cũng đã tự suy nghĩ về tình cảm của hai người. Lúc nào Lục Thích cũng là người chủ động trong mối quan hệ, cô đi cứu viện chưa bao giờ thông báo anh vẫn theo đến tận nơi, tin nhắn weixin đầu tiên của anh cô lờ đi dù nhìn thấy, nhớ đến anh ngày ngày nhắn “Lục Thích báo cáo thời tiết hàng ngày” qua weixin cô mới nhận ra anh quan trọng với mình đến nhường nào. Và Chung Bình cũng đã có siêu nhiều hành động dễ thương đáp lại anh như cô lén đan khăn và lắp mô hình máy bay để tặng dù sau này bị anh phát hiện, trong vụ tai nạn của Hoắc Chí Cương cô vẫn đứng về phía anh, cô không muốn để anh có ấn tượng xấu trong lần đầu ra mắt phụ huynh. Bắt đầu ở đâu thì kết thúc ở đấy. Câu này ứng với cả Chung Bình và Lục Thích. Lần đầu tiên họ gặp nhau ở trung tâm giám định ADN thì cũng chính việc giám định ấy đã lấy đi tất cả cuộc sống vật chất dư dả của Lục Thích. “Người càng kiêu ngạo càng tự ti”, lúc này quá khứ đen tối của Lục Thích đã bị tiết lộ hết. Anh bị đám buôn người bắt cóc bán cho mẹ nuôi bị bệnh tâm thần, cha mẹ ruột anh bán hết tất cả tài sản để tìm kiếm tung tích của anh suốt bao nhiêu năm trời và họ vẫn không nhắm được mắt khi vẫn chưa tìm được anh. Lục Thích chưa bao giờ cảm nhận được chút tình thân nào ngoại trừ “ông nội” nhưng thật may giờ anh đã có Chung Bình. Cũng trong đợt động đất khiến cha mẹ anh gặp nạn thì Chung Bình của anh của là nạn nhân trong vụ đó, để rồi khi được cứu sống thì lý tưởng cứu viện đã theo cô suốt đời. Chung Bình muốn tiếp nối cho sự nghiệp của Hoắc Chí Cương, cũng như cô muốn chuộc lại “lỗi lầm” cô đã gây ra trong quá khứ. Lần này cũng là là một trận động đất để kết thúc tất cả mọi chuyện, Chung Bình mang theo trọng trách nặng nề đi giải cứu, ba chữ “Em đừng đi” mà Lục Thích không thể nói nên lời vì anh biết đó là lý tưởng của đời cô. Chính anh cũng là người khi nghe tin Chung Bình gặp nạn không màng tất cả đi giải cứu. Tất cả đều là một vòng tròn luẩn quẩn nhưng cuối cùng hai người họ đã thoát khỏi bóng ma quá khứ để bước tiếp tới tương lai. Ngoài Lục Thích là “đóa hoa đào cuối cùng” thì Chung Bình còn hai “đóa hoa đào” khác nhưng “hai đóa hoa” ấy lại tượng trung cho hai mặt trong cuộc sống. Hoắc Chí Cương là tập hợp của những gì tốt đẹp nhất trong cuộc sống này, “Nếu tôi trẻ lại mười tuổi, dù mất đi một chân tôi cũng sẽ theo đuổi cô ấy.” Anh ta đã nói với đội trưởng Hà như thế đấy. Tình yêu của Hoắc Chí Cương là sự chúc phúc thành toàn cho người mình yêu, “Cậu hãy nhìn em họ Chung Bình dù bị liệt cô bé vẫn vươn lên, còn cậu mới chỉ có ba mươi tuổi hoàn toàn làm lại được từ đầu”. Hoắc Chí Cương đã nói thế khi chứng kiến một Lục Thích nồng nặc mùi rượu do tay trắng. Hoắc Chí Cương là người hi sinh cả cuộc đời cho công việc cứu viện dù nó còn dang dở. Năm ấy anh là một không quân ưu tú, chỉ vì mất một chân mà anh phải từ bỏ lý tưởng về mở tiệm kim khí sống qua ngày. Người vợ bỏ rơi trong lúc anh hoạn nạn nhất nhưng khi vợ cũ bị ung thư anh vẫn ở bên lo liệu tiền thuốc men và hậu sự. Khi vợ cũ của anh trải qua những ngày tháng cuối cùng muốn tác hợp cho anh và Chung Bình, anh từ chối vì không muốn trở thành gánh nặng và hơn nữa Chung Bình đã có người xứng đáng hơn anh. Bị xe của Lục Thích đâm anh vẫn bình tĩnh, lí trí nói đỡ chỉ là hiểu lầm. Hoắc Chí Cương là một người đàn ông chân chính. Nếu như anh vẫn còn hoạt động ở SR tôi tin anh sẽ là đối thủ đáng gờm của Lục Thích. Ngược lại với Hoắc Chí Cương là gã khốn nạn Cao Nam. Có lẽ vì ban đầu Kim Bính xây dựng cho anh ta hình tượng quá tốt đẹp nên khi biến gã thành phản diện mới khiến dân tình uất ức đến thế. Gã vốn tự ti về mọi mặt với Lục Thích như là cả hai cùng đi tù trong khi Lục Thích được học tiếp đại học còn gã thì không, Lục Thích làm ông chủ còn gã chỉ là chân sai vặt, những lời của ông Lục đã nói trúng toàn bộ tim đen của gã, Chung Bình trở thành giọt nước làm tràn ly để gã chính thức phản bội Lục Thích, phản bội tình anh em hơn mười năm trời. Gã thèm muốn vị trí của Lục Thích đã lâu và gã đã có cơ hội thực hiện điều ấy. Gã cũng đã yêu Chung Bình từ cái lần nhìn cô leo núi, gã đã cố che giấu nhưng vẫn bị Lục Học Nhi nhìn ra. Tôi cảm thấy tiếc cho gã nếu như không vì lòng tham ít nhất gã còn giữ được tình bạn với Chung Bình, nhưng đạt được tham vọng thì âu cũng là phải trả cái giá tương xứng với nó. Lục Học Nhi là cô gái đáng thương nhất truyện. Sinh ra đã ngậm thìa vàng, suốt ngày tụ tập ăn chơi với bạn bè, thích Cao Nam suốt bao nhiêu năm trời, và bảo vệ đứa trẻ của mình và Cao Nam. Song tôi nghĩ chắc hẳn Lục Học Nhi cảm thấy hối hận về quyết định giữ lại đứa trẻ ấy lắm khi mà cô đã mất đi người anh làm bóng cây che chở cho mình. Cô sẽ phải sống nốt quãng đời còn lại với người không có tình cảm với mình và có lẽ còn bị anh ta tính kế chiếm đoạt tài sản lúc nào không hay. Chỉ cầu chúc cho cô gái ấy sẽ trưởng thành, sẽ mạnh mẽ để bảo vệ mình và con. Nếu xét về tổng thể hai bộ trước trong hệ liệt “Đồ lộ” thì “Trời và đất” bị tôi đánh giá là không xuất sắc bằng hai bộ trước nhưng Kim Bính vẫn thành công trong việc truyền tải tinh thần của mình. Hơn nữa Kim Bính thực sự đã đầu tư rất nhiều vào lĩnh vực hàng không với những thuật ngữ chuyên ngành chi tiết. Cuộc đời của Chung Bình là cuộc đời mỗi người chúng ta hướng tới và Kim Bính viết ra tác phẩm có lẽ để cổ vũ tinh thần cho những con người có lý tưởng cao đẹp ấy. Hi vọng mỗi người đọc sẽ tự tìm ra được lý tưởng của mình sau khi đọc xong tác phẩm này. *** Review by An Dung Hoa: Lần đầu thấy tên truyện, dù chưa đọc qua giới thiệu nhưng tôi đã bị thu hút ngay sau đó. “Trời và đất, cách nhau một sợi dây thừng”, cái tên ấy làm tôi liên tưởng ngay một tình huống gì đó rất trớ trêu nhưng cũng rất hài hước, cho đến khi tôi bắt đầu đọc truyện. Tôi đã cảm thấy như mình bị lừa tình ấy, bởi ý nghĩa tên truyện không giống như suy nghĩ của tôi một chút nào. Đầu truyện là tình cảnh nam chính Lục Thích bắt em gái mình làm xét nghiệm AND ở trung tâm. Vẻ ngoài bảnh bao nhưng lại có vẻ lất cất, liều lĩnh, coi trời bằng vung đã khiến ấn tượng của nữ chính Chung Bình về anh không mấy tốt đẹp. Chưa kể ngay sau đó, cô đã hạ đo ván Lục Thích, khiến anh “nhớ mãi không quên” về cô gái nhỏ nhắn, đầy nữ tính nhưng cũng rất mạnh mẽ kia. Duyên phận cứ thế giao nhau, Chung Bình cứu Lục Thích khi anh gặp nạn trong núi. Qua tìm hiểu, anh biết cô là thành viên của SR – một đội cứu viện phi chính phủ. Có lẽ, bằng một sự thôi thúc khó hiểu nào đó mà Lục Thích đã đăng ký tham gia tình nguyện viên của SR, mặc cho Chung Bình khuyên anh không thích hợp với nơi đây. Sau nhiều lần cứu nạn, cứu trợ, cô và anh dần hiểu và cảm mến nhau. Tính cách Lục Thích khác hẳn với bề ngoài hằn học, ngang tàng của mình, anh nhạy cảm, hết mình với mọi thứ và có một sự dịu dàng rất riêng mà không phải ai cũng biết. Chung Bình cũng thế, cô không yếu đuối như bề ngoài của mình, cô mạnh mẽ, quyết đoán, kiên định nhưng đôi khi cũng mắc những lỗi rất chủ quan. Điểm nổi bật là cả hai nhân vật này được tác giả xây dựng rất có cá tính riêng, không hoàn hảo hay na ná những nhân vật trong truyện khác, mà hoàn toàn gần gũi với người thật nhất có thể. Cả câu chuyện là những quá trình cứu nạn của hai người và đội SR, từ lũ lụt tới động đất. Mỗi chuyến đi cứu viện luôn có những câu chuyện cảm động, những tình cảnh éo le chỉ khiến người đọc trắc trở không nguôi. Tác giả muốn khắc họa sự vất vả, lòng quả cảm của những người lính, các tình nguyện viên luôn ngày đêm luyện tập để nâng cao trình độ, chỉ mong đến khi cứu viện, họ có thể tăng thêm 1% sự sống cho những nạn nhân đang mắc kẹt đâu đó trong đống đổ nát, hoặc trong dòng nước lũ. Ý nghĩa tên truyện của từ đó mà ra, “Trời và đất, cách nhau một sợi dây thừng” – đó là khoảng cách mà Lục Thích thấy được khi Chung Bình đu dây từ trực thăng xuống cứu nạn khi anh mắc kẹt trên núi. Là khoảng khắc khi bình minh vừa hé ở bên kia chân trời, xóa nhòa đi màn đêm u tối, niềm hi vọng là tới, cho những con người còn đang mắc kẹt dưới kia. Dù không hợp gu nhưng tôi đánh giá đây là một bộ truyện hay. Tình huống mới lạ, gay cấn, các nhân vật cũng có một cá tính rất riêng mà không phải tác phẩm nào cũng có được. Tuy nhiên, điểm trừ lớn nhất của truyện chính là văn phong, như một nồi hầm thơm ngon nhưng lại bị nêm quá nhạt vậy, hoàn toàn không truyền đạt được hết sức lôi cuốn của tác phẩm. Qủa thật, vì giọng văn ấy, không rõ là của người dịch hay của chính tác giả mà không dưới 2 lần tôi muốn drop truyện. Tuy rằng cuối cùng, tình huống truyện quá ổn bù lại khiến tôi quyết định rằng mình sẽ đọc hết. Do đó, nếu bạn nào không quá kén chọn giọng văn thì có thể tìm đọc truyện này, không ngọt ngào hường phấn và có đôi khi hụt hẫng nhưng sẽ không làm bạn thất vọng đâu. Mời các bạn đón đọc Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng của tác giả Kim Bính.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thân Nhiệt Của Ác Ma - Đằng La Vi Chi
Kiếp trước, Bối Dao vì cái gọi là tình yêu chân ái mà đánh mất cả đời, chồng cô Hoắc Húc vì bảo vệ người mình yêu khỏi những tranh đấu gia tộc mà đi tìm một tấm mộc và cô là người được chọn. Khi ấy, Bối Dao rơi vào đường cùng, chính Bùi Xuyên là người đưa tay đỡ cô đứng lên, là người bảo hộ cô bình an suốt hai năm trời. Người đời nói Bùi Xuyên là người xấu, là ma quỷ, vì anh đã mất hai chân phải ngồi xe lăn mà còn làm nhiều việc ác, vì anh là phần tử phản xã hội khi chế tạo ra những trình tự gây hại cho nhân loại. Nhưng với Bối Dao, anh là ân nhân của cô, cứu cô thoát khỏi cuộc hôn nhân đầy toan tính, cho cô được sống những năm tháng yên bình...  Đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, khi tất cả những ân oán yêu hận đã kết thúc, tình nghĩa cô thiếu Bùi Xuyên lại chẳng thể trả xong. Kiếp này, là Bối Dao nợ Bùi Xuyên, là Bối Dao không thể ở bên Bùi Xuyên cả đời. Nếu có kiếp sau, nếu mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu, cô sẽ đối với anh thật tốt, sẽ bảo vệ anh cả đời… Lại lần nữa mở mắt ra, Bối Dao trở lại năm 4 tuổi, khi cô còn là tiểu cô nương chân ngắn suốt ngày chạy theo ba mẹ làm nũng. Năm ấy, Bùi Xuyên 5 tuổi, là một cậu bé hướng nội, tự ti vì ngoại hình khác biệt với người khác, đâu còn hình ảnh của người thanh niên lạnh lùng, trầm mặc nhưng lại cường đại đến mức khiến người khác sợ hãi. Nợ ân tình của kiếp trước, kiếp này liền trả lại, dù cho ký ức của Bối Dao sẽ nhanh chóng bị phai mờ, khi cơ thể của cô bé 4 tuổi chẳng thể chứa nổi linh hồn của người trưởng thành thì những dòng nhật ký được ghi lại gửi cho tương lai vẫn khắc sâu trong trí nhớ, để tất cả quy lại một câu quan trọng nhất… “Phải đối tốt với Bùi Xuyên.” *** Sau khi mùa hè năm 2007 tới, học sinh Lục Trung khổ không nói nổi. Mùa hè thành phố C năm nay đặc biệt nóng, màn hình TV đang phát tin "Cuối tháng 5, tảo xanh lưu vực hồ T bộc phát, nước máy trong nhà của gần một trăm nghìn người không thể uống." Sau vài năm kinh tế tăng trưởng chóng mặt, cuối cùng vấn đề bảo vệ môi trường cũng được người dân quan tâm. Thậm chí có người nói thành phố C đã biến thành một cái lò lửa lớn. Trần Phỉ Phỉ nói: "Trường học cũng quá keo kiệt rồi, trong phòng học chỉ có ba cái quạt không cũ không mới, mà cái trên đầu tớ còn bị hỏng nữa chứ, đúng là sắp nóng chết rồi." Tuy cuối tuần được nghỉ nhưng không được bật quạt vào buổi sáng. Lục Trung nói rằng học sinh phải thích ứng với mọi hoàn cảnh. Trần Phỉ Phỉ nhớ tới chuyện gì đó mà sáng mắt lên, lấy một tấm poster tuyên truyền trong ngăn bàn ra. Bên trên viết hai chữ to: "Khuynh Thế" khai trương, miễn phí rút thăm trúng thưởng, có cơ hội được ăn kem "Haagen-Dazs". Cái kem trên tấm poster nhìn quá ngon, vừa liếc mắt một cái đã bị hấp dẫn. ... Mời các bạn đón đọc Thân Nhiệt Của Ác Ma của tác giả Đằng La Vi Chi.
Hồng Nhan Thủ Trát ( Bản Viết Tay Của Người Con Gái Đẹp) - Ngô Ngọc
Thù Tử Sơ vốn là một con chim phỉ thúy tu luyện thành người. Nhắc tới chim phỉ thúy, người ta đều nghĩ ngay đến một loại trang sức, gọi là phỉ thúy. Cách thức làm trang sức này nói ra có hơi ghê rợn, không phải tự nhiên nó có tên như vậy.  Nghệ nhân bắt chim phỉ thúy, sau đó rút lông khi chúng còn sống, dùng lông đó để chế tác. Loài chim này vốn hiếm gặp, cách làm trang sức phỉ thúy lại đòi hỏi kỹ thuật. Thế nên loại trang sức này vô cùng lộng lẫy và xa hoa, chỉ giới quý tộc trở lên mới có thể sở hữu. Thù Tử Sơ, chữ "Sơ" trong tên của hắn có nghĩa là "sơ ngộ", là cuộc gặp gỡ tình cờ mà hắn bao đêm vẫn luôn nhung nhớ. Khi còn là một con chim phỉ thúy, có một lần bị một người làm trang sức bắt được, chuẩn bị dùng lông để làm trang sức. Nhưng may mắn Thù Tử Sơ được một nữ hài lén mang ra khỏi nơi cận kề cái chết, thả hắn bay về trời. Thù Tử Sơ chỉ gặp nữ hài đó một lần, vẫn luôn khắc ghi ân cứu mạng trong lòng. Sau này, Thù Tử Sơ tìm về nơi miền Nam sương giăng như mộng ấy, nhưng nữ hài đã chẳng còn ở đó nữa. Giữa nhân gian rộng lớn, hắn vẫn luôn tự hỏi biết bao lâu mới có thể gặp lại nàng. Thù Tử Sơ hóa thành hình người, tận mắt chứng kiến đồng loại của mình hết lần này đến lần khác bị rút lông một cách tàn nhẫn để làm những món trang sức xa hoa nhưng chẳng thể làm gì được. Những lần bất lực ấy, dần dần hóa thành nỗi thống hận trong lòng hắn. Hắn hận loài người độc ác giết hại những sinh linh vô tội, hận những nghệ nhân trang sức vì lợi lộc mà không tiếc ra tay với loài chim phỉ thúy, hắn hận những người đeo lên mình những món đồ lộng lẫy đánh đổi bằng máu và sinh mạng của đồng loại hắn. Nỗi hận quá lớn, hắn ấp ủ một kế hoạch trả thù mà không hay rằng, chính kế hoạch của hắn đã giúp Thù Tử Sơ gặp lại được người mà hắn luôn nhung nhớ.    Mời các bạn đón đọc Hồng Nhan Thủ Trát ( Bản Viết Tay Của Người Con Gái Đẹp) của tác giả Ngô Ngọc.
Bệnh Yêu - Đằng La Vi Chi
Trọng sinh quay trở về năm lớp 11, khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong quãng đời ngắn ngủi của Mạnh Thính. Lần này chắc chắn cô sẽ sống thật tốt. Thực hiện lại ước mơ nhảy của mình. Sẽ không để khuôn mặt mình bị hủy hoại chỉ vì lao vào biển lửa cứu em gái độc ác vô ơn, sẽ giữ gìn nhan sắc của mình. Càng không dây vào Giang Nhẫn, thiếu niên ác ma sau này cầm dao giết người. Sau đó vào mùa hè năm lớp 11 ấy, Mạnh Thính quay về lấy sách tiếng Anh. Ở khúc ngoặt cầu thang, đám thiếu niên hư hỏng tụ tập hút thuốc. Cô dừng lại không dám đi qua. Nhưng không ngờ nghe thấy tiếng cười càn rỡ điên cuồng của tên côn đồ Giang Nhẫn: “Ông đây thích mẫu người thế nào à? Mẫu người giống Mạnh Thính đó.” “Anh Nhẫn, không thể nào, hoa khôi trường học khó theo đuổi lắm.” “Ông đây nhịn cả một đời.” Sống vì cô, chết vì cô, hai tay nhuốm đầy máu tươi vì cô, phủi hết cát bụi trên bia mộ vì cô. Lưu ý nhỏ: Nữ chính trọng sinh về thời còn đi học, chăm chỉ học tập, kiên trì với ước mơ của mình, phong cách truyện lạc quan ấm áp. Nam chính chỉ vì nụ cười của người đẹp mà không so đo gì.  Vâng, sau khi cày hết 94 chương convert với cái tên Bệnh Trạng Sủng Ái. Mình bèn cực kỳ cực kỳ muốn đào nên đi search google xem đã có nhà nào làm bộ này chưa. Bấy giờ mới phát hiện đã có nhà bạn Hedy làm đến chương 29 rồi ???? Vậy mà mình đã cần mẫn đọc convert từ chương đầu tiên đấy, thế có khổ không cơ chứ, nên để tránh cho người khác gặp phải tình huống éo le như mình, mình đã cẩn thận viết hoa hai chữ ĐANG EDIT cho mọi người dễ thấy ???? Mình gặp bộ này một cách rất tình cờ, đó là lúc lượn wikidich coi có thể kiếm được bộ nào đủ sức níu giữ bước chân mình lại hay không, đột nhiên bộ này đập vào mắt mình, chính xác là cái lượt đọc của bộ này đập vào mắt. So với những bộ truyện chỉ vài nghìn lượt đọc nằm bên cạnh thì bộ này có lượt đọc khủng khiếp - gần 100k lận. Một con số mà ngay cả truyện đã dịch/edit cũng mơ ước. Mình bèn click vào, và thế là anh chàng mắc chứng hung bạo với cái tên Giang Nhẫn đã trói chân mình luôn ????  Truyện được bắt đầu vào thời điểm trùng sinh của nữ chính Mạnh Thính. Nữ chính của chúng ta chính là một mỹ nhân tài sắc vẹn toàn điển hình, không có lấy dù chỉ một chút xíu khuyết điểm. Túm lại chính là bàn tay vàng trong truyền thuyết đấy ạ. Nhiều lúc tác giả miêu tả hơi bị quá mức, đọc ảo lòi kinh dị. Ai không thích bàn tay vàng chắc sẽ hơi khó chịu với độ push nữ chính quá đà này. Bởi nữ chính được miêu tả là một mỹ nhân không ai sánh bằng, 10 người nhìn thì cả 10 người đều ngơ ngẩn, đẹp hơn cả minh tinh nổi tiếng. Không những thế nữ chính còn học giỏi, luôn đứng nhất tất cả các môn, năng khiếu cũng vượt trội khi mà từ đàn hát ca múa đều vượt bậc. Buồn cười nhất là cái tình tiết tác giả miêu tả nữ chính học múa ba lê nhưng đã bỏ bẵng 4 năm, vậy mà 4 năm sau dễ dàng quay lại, vừa tập lại được tháng trời đã đi thi giành giải nhì giải ba. Với một đứa từng làm bộ truyện riêng về ba lê như mình thì tình tiết này ảo, ảo tung chảo, ảo nghiêng ngả. Bởi riêng bộ môn cần sự dẻo dai như ba lê thì một khi đã ngừng tập thì chắc chắn các cơ sẽ cứng lại ngay, để quay lại sẽ là cả một quá trình gian nan đầy máu và nước mắt (Nhan Tiếu của mịiiiii) chứ không hề nhẹ nhàng và thảnh thơi như Mạnh Thính đâuuuu. Nhưng mà nếu như bỏ qua tất cả mấy tình tiết vô lý phía trên, thì phải nói là truyện này hay. Hay thật sự hay. Còn vì sao hay thì phiền mọi người lại phải đọc tiếp mấy lời lảm nhảm sau đây của mình nha.  Chắc mọi người đang thắc mắc tại sao một con người toàn vẹn cả mười phần như Mạnh Thính mà kiếp trước lại xảy ra chuyện đau khổ đến mức chết đi rồi trùng sinh đúng không? Thật ra thì cũng đơn giản thôi, người tài thì thường bị lắm kẻ xung quanh ganh ghét. Ấy thế mà người ganh ghét và đẩy Mạnh Thính đến chỗ chết ở kiếp trước lại chẳng phải những người ngoài kia, mà chính là cô em gái ruột dư ngày ngày chị chị em em ngay bên cạnh. Kiếp trước vì cứu cô em kế Thư Lan mà Mạnh Thính bỏng nặng đến mức huỷ dung, rồi cuối cùng chết bởi tay ả ta trong một vụ lở đất. Sống lại kiếp này, Mạnh Thính tự nhủ hai điều: Thứ nhất - quyết định mặc kệ ả em gái sói mắt trắng bạc tình kia để sống cuộc đời của mình. Thứ hai, cũng chính là mục tiêu quan trọng nhất - Tránh xa chó điên Giang Nhẫn, tội phạm giết người trong tương lai. Điều thứ nhất thì Mạnh Thính đã làm được, còn điều thứ hai thì... quên đi. Vì chó điên đã đuổi thì chạy sao thoát ????  Rồi rồi đã đến lượt Tiểu Giang Gia lên sàn. Nam chính Giang Nhẫn là một công tử nhà giàu chính hiệu, nhà anh giàu đến mức dù anh mắc bệnh thần kinh (như người đời vẫn gọi) thì vẫn có ối gái tranh nhau bu lấy. Anh ngổ ngáo, nhuộm tóc bạc trắng đầu, xỏ khuyên tai, miệng lúc nào cũng phì phèo điếu thuốc. Trông anh giống một thằng du côn hơn là giống một công tử nhà giàu. Mà thật ra thì anh du côn thật, cả thành phố B nơi anh sinh ra không một ai là không biết đến danh tiếng bất trị của anh, anh đánh cậu anh đến mức nhập viện rồi bị bố đuổi khỏi nhà, anh ngông nghênh bỏ sang thành phố khác, vừa đến trường mới anh đấm luôn giáo viên cho nhập viện một thể. Trong mắt người khác, anh là một tên điên không thể chọc vào, một phú nhị đại đầu óc rỗng tuếch vung tiền như rác. Nhưng thật ra, ẩn sâu bên trong con người anh là cả một câu chuyện dài.   Một cậu bé vừa mới sinh ra đã mắc bệnh, khóc hoài không thôi. Vì thế anh được đặt cho cái tên “Nhẫn” - với ước mong anh có thể biết nhẫn nhịn trước cuộc đời. Oái oăm thay, cái tên Nhẫn này, lại vận vào cả đời anh. Anh nhẫn, không phải là nhẫn nhịn trước bản tính thô bạo của mình, mà lại nhẫn trước bệnh tật của bản thân. Một đứa trẻ vừa sinh ra đã bị mẹ đẻ ghét bỏ, ghét anh vì anh thô lỗ tục tằn giống hệt bố mình, một thương nhân cả người chỉ toàn mùi tiền. Mẹ anh - người phụ nữ thanh cao tài hoa, nhưng lại ghét bỏ chính đứa con mình sinh ra như thế đấy. Bà coi thường bố của con trai mình, đội nón xanh cho ông, để rồi chết trong tay người đàn ông khác. Dù vậy, bố Giang Nhẫn vẫn yêu vợ mình suốt cả cuộc đời. Giang Nhẫn đã từng cười nhạo sự mù quáng mê muội của bố mình, anh căm ghét người phụ nữ đã sinh ra nhưng vứt bỏ mình, căm ghét luôn tất cả những người phụ nữ kiêu ngạo thanh cao giống bà ta. Nhưng, lại là chữ nhưng. Cuối cùng cuộc đời lại vẫn để anh gặp và yêu một cô gái xinh đẹp tài hoa vượt bậc, chẳng khác thậm chí còn hơn hẳn mẹ anh ngày xưa.  Giang Nhẫn điên, nên khi yêu anh cũng điên chẳng kém. Anh mặt dày, bám chặt lấy Mạnh Thính không buông. Anh dùng đủ mọi cách để tiếp cận với cô mà chẳng hề biết cô đang hết sức trốn tránh mình do nỗi sợ kiếp trước. Nhiều lúc mình phải phì cười vì sự ngô nghê của Giang Nhẫn, anh tưởng Mạnh Thính ghét vì mình thô tục, anh bèn gắng trở nên giỏi giang ngoan ngoãn hơn. Thử tưởng tượng một anh đẹp trai tóc trắng ngầu như trái bầu, vì để cưa cẩm mỹ nữ mà húi cua luôn thì nó buồn cười cỡ nào :))) Một anh học tra dốt nát tu chí gắng sức học tập, nhưng học ngày học đêm mà từ điểm 2 lên được hẳn điểm 3 nó càng buồn cười đến đâu =))))))) Dù biết Mạnh Thính ghét mình, nhưng anh vẫn kiên trì không bỏ, nhiều lúc mình vừa buồn cười vừa đau lòng cho anh, mình giận sao Mạnh Thính sắt đá quá, chờ hoài chờ mãi, chờ đến lúc mình đang định bỏ cuộc không đọc nữa thì.... may quá, rốt cuộc bả cũng động lòng rồi.   Trước khi yêu Mạnh Thính lạnh lùng bao nhiêu, thì sau khi yêu nhau Mạnh Thính ngọt ngào bấy nhiêu. Cô bao dung, tin tưởng và trân trọng Giang Nhẫn. Giang Nhẫn điên, nên đã yêu là anh chỉ yêu một người đến điên cuồng. Bệnh của anh từ hung bạo biến thành bệnh Mạnh Thính. Anh yêu Mạnh Thính vô điều kiện, còn Mạnh Thính, còn Giang Nhẫn. Mất Mạnh Thính - Giang Nhẫn cũng mất theo. Cô là tín ngưỡng, là cả bầu trời của anh. Sống vì cô, chết vì cô, hai tay nhuốm đầy máu tươi vì cô, phủi hết cát bụi trên bia mộ cũng vì cô. ❤️  Đây là một bộ truyện xứng đáng được xếp vào list truyện hay nhất năm 2019 của mình. Nội dung đơn giản chỉ là tình yêu, nhưng bên trong tình yêu cũng bao gồm tất thảy. Bộ truyện này còn rất nhiều những nhân vật phụ khác nữa, một ba Thư tuyệt vời yêu thương con riêng của vợ như chính con gái ruột, một Thư Dương ngoài lạnh trong nóng, một Giang Tổng một lòng si mê với người vợ đã khuất... mỗi người bọn họ đều là một mảnh ghép không thể thiếu trong bộ truyện. Nhưng trong bài review này mình xin phép không nhắc nhiều đến họ. Mà mọi người hãy tự đọc để hiểu hơn về họ nhé. Mời các bạn đón đọc Bệnh Yêu của tác giả Đằng La Vi Chi.
Cô Cản Đường Tôi Tắm Trăng - Nam Lâm Đậu Đậu
Nhà tư bản cá sấu vs ánh trăng mềm mại đáng yêu, nam bạo nữ kiều, đoàn viên xuyên quốc gia. Trong nhà vệ sinh khách sạn, Khương Minh Nguyệt bị Nhậm Thanh Trì ôm chặt lấy ép ở sau tường. Đôi mắt cô tĩnh lặng không gợn sóng, nhìn vào gương ở đối diện, không thèm liếc anh lấy một lần. Bên tai truyền tới ngoài tiếng rì rì của máy hong tay, còn có câu hỏi nhẹ tựa mây gió: "Không quen tôi nữa?" Giọng nói thanh lạnh và mùi thuốc rượu nhàn nhạt của người đàn ông cùng phả tới, trong chớp mắt gió nổi mây vần, làm dậy sóng lòng Khương Minh Nguyệt. Cô cắn môi, ném lại câu "Anh say rồi", đoạn đẩy anh ra đi mất. Nhậm Thanh Trì thấy cô đi xa mới dám đốt một điếu thuốc, lúc đặt lên môi tay vẫn còn run. Mấy năm này trời nam biển bắc, mỗi khi anh tới một nơi, đều phải xem nơi đó có cô không đã. Rõ ràng là cô bé năm đó mềm mại như không xương tựa trong ngực anh. Nay trái tim cô lại trở thành hòn đá. Nhưng quãng đời còn lại, anh chỉ muốn ôm lấy hòn đá này, mặt trời mọc rồi lặn, không cần sống với lòng trống rỗng nữa. Dẫu sao, ánh trăng năm đó ngồi trong lòng anh tay khoác tay anh cười duyên làm nũng ấy, cho dù có biến thành đá, cũng là đá làm từ đường. Note:  1. Bá đạo tổng tài cẩu huyết sấm sét, xin hãy đem sẵn cột chống sét khi đọc. 2. Chân nam chính từng bị thương, sau sẽ khôi phục 3. Tính cách nữ chính: Yêu tinh chuyển thế and yêu tinh chuyển thế and yêu tinh chuyển thế, nhìn cho rõ rồi hẵng đọc. 4. Tác giả mặc sức tưởng tượng, không thích thì đừng đọc, đã đọc thì đừng mắng. Tác: ngọt văn, sảng văn, tái hợp xuyên quốc gia Mời các bạn đón đọc Cô Cản Đường Tôi Tắm Trăng của tác giả Nam Lâm Đậu Đậu.