Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Này, Chớ Làm Loạn

Đây là một câu chuyện vui vẻ nhẹ nhàng đáng yêu hấp dẫn phù hợp cho các bạn trong lứa tuổi mộng mơ yêu màu tím thích màu hường sống thuỷ chung và ghét sự giả dối. Nhưng đừng lo nếu bạn đã đi qua lứa tuổi mộng mơ cắp sách đi học ấy, cuốn sách này có thể giúp bạn xả stress sau những giờ làm việc căng thẳng 8 tiếng đồng hồ cắm mặt vào máy tính hay nghe sếp soi mói chân tơ kẽ tóc. Mình là loại rất ghét các thể loại nữ chính bánh bèo, yếu đuối, bị nam chính xỏ mũi dắt đi như chủ dắt chó. Tuy nhiên đối với nữ chính Cao Ngữ Lam của truyện, thật sự mình không biết xếp cô này vào loại gì… cho hợp. Đây có thể coi là một nữ chính đổ vỏ chính hiệu. Đường đường chị đang có tình yêu êm đẹp hạnh phúc thì bị bạn bè vu cho tội bắt cá hai tay, bị anti đến mức phải bỏ nhà lên thành phố khác sống. Lên thành phố, đi làm kiếm được công ti ngon ngon chút thì bị đồng nghiệp hãm hại, vu cho tội có quan hệ yêu đương đồng tính, thế là thôi chị lại một lần nữa xách túi ra đi tay trắng. Buồn đời, nữ chính đi uống say, mà hễ cứ say là 99,9999999% sẽ có chuyện xảy ra. Chị này xỉn quắc cần câu rồi chạy đi tìm đàn ông, sáng hôm sau tỉnh dậy thấy mình trần truồng nằm trong chăn, nhưng bên cạnh không phải một anh chàng soái ca nhà giàu như thường thấy mà lại là một con chó con. Hoá ra người không cướp, chị nổi điên bắt trộm chó của người ta về, để người ta tìm đến tận cửa đòi chó. Mối lương duyên khó đỡ của anh chị nam nữ chính cũng từ đó bắt đầu. Hết lần này đến lần khác, Cao Ngữ Lam “tình cờ” gặp lại anh chàng Doãn Tắc chủ con chó: Đi ăn thì “nhặt” được cháu gái anh ta, đi café với bạn thì vào quán của chị gái anh ta. Đúng y như câu, ghét của nào trời trao của ấy. Mà thực ra, anh chàng chủ chó Doãn Tắc cũng không phải người quá tệ: Mặt mũi đẹp trai sáng sủa, tính cách hài hước, có tiền lại nấu ăn cực kì ngon, làm ông chủ một nhà hàng nổi tiếng. Duy có điểm trừ là nói nhiều mà lại còn độc mồm độc miệng, khiến người đối diện nổi khùng lên mới thoả mãn. Kể từ ngày gặp được cô gái “đổ vỏ” là Cao Ngữ Lam, Doãn Tắc càng ngày càng cảm thấy hứng thú với người phụ nữ ngốc hết thuốc chữa này. Mưa dầm thấm lâu, hai người cứ thường xuyên “tình cờ” gặp lại nhau, gặp mãi cũng thành yêu. Truyện có dàn nhân vật hết sức phong phú, ngoài nam nữ chính còn có chị gái nam chính, một đứa cháu gái, một cô em họ, một cô bạn bán bảo hiểm, một anh chàng bác sĩ “đồ tể”… Đôi khi theo dõi chuyện bên lề của mấy nhân vật phụ còn vui hơn cặp chính. Tôi đã đọc truyện này khá lâu về trước, và hẳn rất nhiều bạn cũng thế. Tác giả Minh Nguyệt Thính Phong luôn có kiểu viết truyện hài nhẹ nhàng và đáng yêu. Tuy nhiên có lẽ tôi không hợp gu với cuốn sách này nên chỉ thấy nó phù hợp đọc giải trí, kiểu đọc xong cái là não tự động reload lại, không để lại bất kì ấn tượng gì. Đoạn đầu truyện thì khá ức chế với tình huống của nữ chính khi rõ ràng bị đổ vỏ ba lần bốn lượt mà bạn bè xung quanh không một ai đứng ra bênh vực (có lẽ đoạn này tạo tình huống gay cấn hơi quá đà nên chỉ thấy hơi phản cảm). Nam chính theo như miêu tả là người nói nhiều, thẳng tính cùng hài hước, nhưng thật sự tôi thấy cái gì anh này cũng đạt mức nửa vời, nếu độc mồm thì mấy anh nam trong truyện của Dung Quang ăn đứt, về độ hài hước thì còn vô vàn câu chuyện khác khiến người đọc sặc nước bọt phì cười, thâm tình thì anh này càng thua F kun ngầu lòi hay Hà Dĩ Thâm 7 năm. Điểm cộng duy nhất của ảnh là nấu ăn ngon, nhưng mà tôi vẫn hi vọng được đọc nhiều hơn miêu tả các món ăn chứ không phải kiểu: “Anh bày cá ra đĩa, mùi thơm toả ra, tôi ăn ngấu nghiến.” Tóm lại đây là một câu chuyện tình yêu “kinh điển” thuần tuý, giá trị nhất là tình cảm giữa bố mẹ với con cái, chị em trong gia đình, còn lại tình yêu nam nữ thì cứ nhàn nhạt. Đầu truyện ấn tượng với màn bắt trộm chó của nữ chính thì cuối truyện lại quá dài dòng đoạn nữ chính về họp lớp, đáp trả người bạn năm xưa chơi đểu mình. Tuy nhiên review chỉ là ý kiến cá nhân của tui, các bạn fan của Minh Nguyệt Thính Phong đừng quá để bụng. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Trích đoạn: “Đầu tiên em cướp chó nhà tôi, sau đó nhặt được cháu gái tôi, bây giờ em lại thu phục chị gái tôi, bước tiếp theo chắc sẽ đến lượt tôi đúng không?” Doãn Tắc chớp chớp mắt, ra vẻ vừa xấu hổ vừa chờ đợi vừa e ngại: “Em định ra tay với tôi thế nào?” “Hay là em muốn đợi tôi ra tay với em?” Doãn Tắc ánh mắt sáng lấp lánh… _____________ Review by Huyên Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tựa truyện làm Hoa Ban tưởng rằng đây là truyện hài nhí nha nhí nhố, nam siêu thông minh, nữ cực ngốc nghếch, kiểu đối đáp “gây shock” hay những tình tiết khó đỡ giống Ăn xong chùi mép, Chờ một ngày nắng hay Sam Sam, tới đây ăn nè! Kì thực đọc rồi (thật ra là nghe rồi) mới phát hiện truyện này có phần nghiêm túc nhiều hơn bông đùa, một tiểu thuyết tình yêu nhưng lại chứa đựng những triết lý về cách sống, cách làm người. Này, chớ làm loạn! không có điểm nào để phê bình (hay chí ít là cái hay nhiều quá nên cái dỡ không đáng đồng xu), điều khiến Hoa Ban bực mình nhất chính là cái speed của audio. Người đọc khá từ tốn, nhẹ nhàng, chậm rãi, trong khi mình quen đọc ebook với cường độ 8 giây 1 trang. Thế là bộ audio ngốn toi 2 ngày vừa nghe vừa ngủ, vừa nghe vừa ăn cơm, vừa nghe vừa nấu cơm quét nhà, vừa nghe vừa … đi toilet >_< Haizz… khi cột kiên nhẫn của mình cạn máu trơ đáy bộ truyện cũng vừa lúc kết thúc. Đây là truyện dịch nên nghĩa rất chính xác, tình tiết liền mạch trôi chảy, chú thích về thành ngữ, chơi chữ gì cũng cụ thể cả. Từ bộ này, Hoa Ban quyết trở thành fan cuồng của bạn dịch giả greenrosetq nhà Kites. Trong truyện có nhiều nhân vật, mỗi người mang một cá tính riêng biệt, với một bản chất đại diện cho lối sống của các bạn trẻ. So với mặt bằng chung thì truyện này quá thực tế, không chút hoang đường, nói quá, phóng đại như các ngôn tình khác. Nếu NXB nào cảm thấy thiếu dự án in ấn thì Hoa Ban nhiệt liệt đề cử bộ này ^^ Mở đầu truyện là kiểu tình huống rất đỗi ngôn tình, dạng như nữ chính tình cờ vớt được một “người đàn ông đặc biệt”, được người ta chú ý và yêu vô điều kiện. Nhưng dần về sau, ta mới hiểu ra, cái mở đâu này là lừa tình để thu hút tính tò mò của người đọc. Khi nam chính kể lại quá khứ trước kia mà nữ chính không nhớ, Hoa Ban mới cảm thấy họ yêu nhau là hiển nhiên vì tình cảm này có gốc rễ căn cơ, có nguyên nhân nguồn gốc. Ở đời không có lửa thì sao có khói? Khó trách nó lại phát triển và tự nhiên như thế. Nhiều khi các bạn xem ngôn tình, coi phim Hàn quen rồi mới dễ dãi chấp nhận kiểu quan hệ “bỗng nhiên”. Bỗng nhiên va phải chàng trai “siêu phẩm” trên đường, bỗng nhiên chàng ta để ý tới nàng, bỗng nhiên người ta che chở cho nàng, rồi bỗng nhiên yêu nàng bất chấp tất cả. Phổ biến nhất là người đàn ông giàu có, lịch lãm, cá tính, mạnh mẽ, hoàn mỹ đi đem lòng yêu thương mãnh liệt một cô bé lọ lem tốt bụng, lương thiện, đáng yêu mà nhà nghèo. Và múa minh họa là các nhân vật phụ đóng vai trò chất xúc tác, họ sẽ trầm trố khi thấy chàng tặng hoa, tặng nhẫn, cầu hôn hay đơn giản là công khai quan hệ của 2 người. Những tình tiết mà “mọi người xung quanh” trợn trừng mắt, há hốc mồm, “cầm rơi xuống đất”, ngạc nhiên vô đối, vân vân và ve ve… sẽ khiến câu truyện lãng mạn hơn chăng? Khiến người thưởng thức khoái trá hơn chăng? Hoa Ban đánh giá thấp kiểu thị hiếu đơn giản, nhạt nhẽo như trên. Và chính vì thế mà mình thích Này, chớ làm loạn! Nam chính – Doãn Tắc không phải “đại thần” trời sinh IQ hơn người, dung mạo khuynh thành, khí chất bất phàm, oai phong lẫm liệt. Anh cũng không làm Chủ tịch tập đoàn, Tổng giám đốc, Lão đại xã hội đen gì cả. Anh không mang vẻ nam nhân “lạnh lùng” – tỏ ra ta đây rất pro, rất khác biệt, không ai có thể chạm vào, là một đẳng cấp khác so với phàm nhân xung quanh. Doãn Tắc bình thường như bất cứ người con trai nào bạn đụng mặt trên đường, thân thiện như cậu bạn học ngồi kế bên, trách nhiệm như người anh cả trong nhà và “con người’ như tất cả chúng ta. Dù như thế, trong trí tưởng tượng của bạn, anh ta vẫn là mẫu đàn ông lý tưởng, đẹp đẽ đáng mơ ước. Cái đẹp đó thoát ra từ nhân phẩm đạo đức, tính tình và quá khứ anh ấy trãi qua. Doãn Tắc chẳng học ở trường đại học danh tiếng, đi du học, hay thiên tài bẩm sinh trong lĩnh vực y khoa, kinh doanh hay nghệ thuật nào cả. Anh sớm bước vào đời bởi vì hoàn cảnh buộc phải thế. “Trường đời” mới là trường học tốt nhất, nơi cho ra những bài học khắc sâu trong trí nhớ, nơi tôi rèn bản chất để ta trưởng thành, nơi trãi nghiệm để tích lũy kinh nghiệm sống. Dõan Tắc được bộ mặt xã hội dạy dỗ, nuôi lớn. Anh không thể đĩnh đạt, trí tuệ, toát mùi vị “học thức” như người tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, anh không thể một tay che trời, dẫn dắt sự việc theo mong muốn, vững vàng không gì đẩy ngã như mẫu hình nam nhân của nhiều cuốn ngôn tình. Ở Doãn Tắc là sự giỏi giang đã qua rèn luyện, qua nhiều lần thất bại, qua vất vả khổ nhọc. Một người đàn ông thành đạt như thế là có thật chứ không phải kiểu trời sinh đã ngồi mát ăn bát vàng. Tính cách của anh ta rất đáng yêu, khiến người đọc phải cười, nhiều lúc lanh chanh lóc chóc như chuột Jerry, có khi lưu manh mặt dày như du côn đầu đường xó chợ nhưng cũng có lúc anh chân thành và dịu dàng như bạch mã hoàng tử, kiên cường bất khuất như dũng sĩ đứng dạy từ vũng bùn lầy,…khiến nữ chính si như điếu đỗ (Hoa Ban ngơ như đỗ điếu!?) Nữ chính cũng có cái tôi riêng, không phải người mềm yếu dễ ức hiếp, không phải kiểu chỉ có thể núp sau vạc áo của đàn ông. Ban đầu tuy cô nhát gan và thiếu bản lĩnh như về sau, qua sự ảnh hưởng của Doãn Tắc mà cô trưởng thành hơn, đổi cách cư xử, cách sống, biết đối diện với nghịch cảnh, biết kiên trì như ngọn cỏ dại mà vươn lên. Tình yêu đẹp ở chỗ ngoài cái ngọt ngào ái ái ân ân còn có sự dựa dẫm trong tâm hồn, sự khuyến khích động viên cho nhau, sức mạnh phi thường thúc đẩy nhau tiến bộ trong cuộc sống. Nếu ai chỉ mãi mê theo đuổi cảm giác gần gũi xác thịt, cảm giác được ấm áp yêu chiều, cảm giác dựa dẫm ỷ lại… thì đích thị là bạn chỉ ở cấp độ thấp nhất của Tình Yêu mà thôi! Tình Yêu trong này thanh sạch như vậy, đẹp đẽ như thế. Câu truyện tái hiện đầy đủ những cung bậc tình cảm của con người. Ví như tình bạn xúc động giữa Cao Ngữ Lam và Trần Nhược Vũ. Tình bạn qua một lần tổn thương nhưng vì biết hối cãi và quý trọng nhau mà lần nữa sống dạy, mãnh liệt hơn. Ví như tình thân gắn bó yêu thương giữa Doãn Tắc và chị ruột Doãn Ninh cùng với cô bé Nựu Nựu vô cùng đáng yêu. Người chị Doãn Ninh là động lực, là sức mạnh để Doãn Tắc không gục ngã, không khuất phục số mệnh. Anh đương đầu trong ngọn gió để che cản mưa bão cho chị gái yếu ớt sau lưng, để thay thế tình cảm người cha cho cô cháu gái còn quá bé bỏng. Chỉ cần như thế thôi, anh đã xứng đáng với hai từ “vĩ đại”, vì anh đang sống cho người khác, đang gượng sức làm tấm phao cho sinh mệnh khác. Thử hỏi trên đời, tất cả đàn ông đều làm được như thế chăng? “Hãy thẳng lưng và ngẩng cao đầu…” “Hãy dùng nụ cười để xem thường mọi khó khăn…” Cao Ngữ Lam đã học theo anh mà thay đổi bản thân. Đôi khi ngoài cha mẹ, người ta sẽ tìm thấy một “thầy giáo” như vậy trong đời mình. Người đó làm ta có thêm hy vọng, làm cuộc đời tươi sáng, làm con người lạc quan. Tình yêu đem lại những thực tiễn như thế mới có ý nghĩa và vững bền. Nhân vật nào trong truyện cũng đáng yêu hết (dĩ nhiên trừ phản diện ra). Mình thích nhất là bé Nựu Nựu cùng con chó Man đầu. Một người một con hành động giống như nhau, ngây thơ giống nhau và đáng yêu như nhau. Chỉ cần tình tiết nào dính tới cô bé và con chó là mắc cười và dễ thương hết. Ví như lúc Doãn Tắc phạt Man đầu úp mặt vào tường, lúc nó ngoeo ngoảy đuôi cầu lợi lộc từ người khác. Còn có lúc Nựu Nựu mè nheo, giở thói khôn ranh, lợi dụng bộ mặt baby lừa đảo tình yêu từ người lớn. Nhân vật bác sĩ Mạnh Cổ cũng đặc sắc không kém. Anh này với nam chính là một đôi địch thủ chuyên đấu võ mồm, hay vô cùng! Bộ truyện còn đặc biệt ở chỗ gây dựng những couple khó ai ngờ. Các nhân vật vì định mệnh mà va vào nhau, rồi một cách ngẫu hứng như sự tổ hợp nhiễm sắc thể mà có cặp có đôi. Bộ truyện kết thúc mỹ mãn với Doãn Tắc – Cao Ngữ Lam trọn đời có nhau, với Doãn Ninh – Quách Thu Thần tuy trắc trở nhưng vẫn còn hy vọng, với Mạnh Cổ – Trần Nhược Vũ hứa hẹn chuyện tình vui nhộn thú vị phía sau, với Doãn Thù – Ôn Sa mong ước tìm cuộc sống 2 người nơi miền đất hứa. Tất cả là hạnh phúc và hy vọng. Câu chuyện khép lại với cái HY VỌNG mãnh liệt như thế về tương lai. Mời các bạn đón đọc Này, Chớ Làm Loạn của tác giả Minh Nguyệt Thính Phong.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Boss Đen Tối Đừng Chạy - Mèo Lười Ngủ Ngày
AudioBook Boss Đen Tối Đừng Chạy   Nguời ta có câu : "Anh gặp em kiếp này chắc chắn kiếp trước chúng ta có duyên, anh yêu em kiếp này thì nhất định chúng ta kiếp trước nặng nợ nhau." Duyên nợ gì thì cô không biết, nhưng mối quan hệ giữa cô và anh không thể dùng hai chữ "bình thường" để mà hình dung được. Cô vừa vào công ty anh hôm trước, hôm sau anh trở thành đối tượng xem mắt của cô, hại cô thiếu chút nữa thành nhân viên chuyên lừa lọc. Oan cho cô quá, tất cả là lão ba mấy chục năm làm viên chức truyền lại kinh nghiệm vàng ngọc làm hồ sơ xin việc cho cô đấy chứ!!! Đã thế, mẫu thân đại nhân chưa tìm được con rể quý thì đương nhiên không cam lòng, cô tiếp tục phải đi gặp một "tiểu văn thư" cuồng truyện giả tưởng, gì mà quay lại kiếp trước dạo chơi, gì mà hoàng tử, vương gia, hại cô bị đại boss đen mặt chỉ trích hồng hạnh vượt tường, dám đi xem mặt nam nhân khác sau lưng người yêu ?!?!?! Cô vẫn còn đang không hiểu anh có ý tứ gì thì đại boss đột ngột tỏ tình với cô đêm hôm trước, nhưng sáng hôm sau lại không thấy bóng dáng đâu, hóa ra anh xấu hổ vì lần đầu nói lên lời yêu, xách vali đi công tác từ sớm ... Tình yêu của Bối Bối và Tiêu Dật không nhất thiết là oanh oanh liệt liệt, vừa gặp đã yêu, mà cứ dần dần một cách tự nhiên mà đến. Cô cũng không nhất định phải là mỹ nữ bẩm sinh, nếu đem ra cân đo đong đếm trong mắt anh thì cũng được danh hiệu ngũ quan thanh tú với ba phần ngọt ngào, bảy phần đáng yêu. Nhưng lại vẫn có thể khiến cho một đại boss cao cao tại thượng phải tim đập, chân tay luống cuống bởi trong tình yêu, người ấy luôn là một, là riêng, là duy nhất! "Boss đen tối, đừng chạy !!!" nhất định sẽ nhấn nút F5 cho tình yêu của bạn với vô số nhưng cung bậc tình cảm mà có lẽ lâu nay bạn đã không gặp! Mời các bạn đón đọc Boss Đen Tối Đừng Chạy của tác giả Mèo Lười Ngủ Ngày.
Vương Phi Trở Về - Thục Khách
Một tác phẩm của đại thần cổ ngôn Thục Khách, tác giả của Trọng Tử, Mùa hoa rơi gặp lại chàng, Tiểu Hoàng không phải tiên… Danh tướng chi nữ Việt Tịch Lạc vì ái mộ nên đã lấy Định vương Vân Trạch Tiêu Tề. Việt lão tướng quân và huynh trưởng của Việt Tịch Lạc vốn không đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng vì để địa vị của Định vương vững chắc hơn, và cũng vì hạnh phúc của Định vương phi Việt Tịch Lạc nên đã lãnh binh xuất chinh, kết quả bị gian tế bán đứng nên đã chiến tử sa trường, Việt Tịch Lạc đau đớn khôn cùng, lúc nàng hiệp trợ Vân Trạch Tiêu Tề ra chiến trường cứu viện thì lại bị đánh lén. Trong lúc sinh tử, Vân Trạch Tiêu Tề vì cứu một nữ nhân khác mà bỏ rơi nàng, khiến nàng trúng tên rơi xuống vực sâu vạn trượng… Nhiều năm sau, Vân Trạch Tiêu Tề một lần nữa đại hôn, cưới nữ nhân tâm tư cẩn mật được hắn cứu xưa kia. Lúc này thì nữ nhân tên Nhạn Sơ được chủ nhân thần bí của Vĩnh hằng chi gian* cứu sống cũng đã hoàn thành khế ước, mang theo chân tướng Việt gia chiến tử sa trường năm xưa, mang theo bí mật không thể cho ai biết sau lưng Vĩnh hằng chi gian, mang theo lời nguyền đưa “Ác ma” vào Diễm quốc, mang theo bí mật phá vỡ sự cân bằng của thế giới, mang theo một con tim rỉ máu thù hận, trùng sinh trở về. Mời các bạn đón đọc Vương Phi Trở Về của tác giả Thục Khách.
Hoàng Hậu Vô Đức - Tửu Tiểu Thất
Anh nam chính – Kỷ Vô Cữu là Hoàng đế lên ngôi năm 18 tuổi. Vì tuổi còn trẻ, căn cơ chưa vững nên anh phải tuyển dàn hậu cung cho nó hùng hậu để ổn định thế lực =)))) Nói vậy thôi chứ anh nam chính của chúng ta không phải loại háo sắc, trước khi gặp được nữ chính – Diệp Trăn Trăn anh còn không biết yêu là gì. 20 tuổi nam chính rước nữ chính về làm Hoàng hậu, căn bản là do nữ chính có gia thế rất hùng hậu trong cung, đến khi yêu bả rồi thì dàn phi tần kia với anh như không khí :)) Tên truyện cũng nói lên tính cách của nữ chính Diệp Trăn Trăn rồi =)) Đêm tân hôn bả đạp nam chính xuống giường, anh vua dứt khoát dỗi vợ ngủ ở tẩm cung. Về sau “làm cho Hoàng thượng khó chịu chính là công việc hàng ngày của Hoàng hậu” =)))) Nữ chính rất thông minh, binh thư, hành quân, đánh trận cái gì cũng biết, tính cách thẳng thắn. Cung đấu âm mưu rắc rối nhưng bả giải quyết nhanh gọn lẹ. Lúc đầu 2 anh chị không vừa mắt nhau nhưng về sau yêu vào rồi thì tình cảm với hài dã man luôn. Nam chính rất ngây thơ trong tình yêu, yêu rồi mà không biết, thắc mắc đi tìm kĩ nữ thanh lâu để hỏi đáp. Lúc đó ổng cải trang, gặp mấy ông quan cũng đi thanh lâu, vội lấy bình trà che mặt lại, ổng chỉ lo che cho ổng mà quên mất thằng cha đứng kế bên là đại thái giám tổng quản, mấy ông quan thấy đại thái giam là biết người bên cạnh là ai rồi =))))) Cơ mà mấy ông quan rất thức thời giả vờ như không biết, ổng còn thở phào “May quá họ không thấy ta” =))))) Chị nữ chính nuôi con vẹt, đang dạy nó nói thì anh nam chính nhào vô lôi bả lên giường xxoo, xong con vẹt suốt ngày rên ư ử, lặp lại mấy lời lưu manh bậy bạ của 2 người =)))) thế là cả mấy ngày sau, 2 vợ chồng đóng kín cửa để dạy con vẹt nói lại =)) Nam chính đang đứng giữa thảo nguyên thì cô công chúa dị quốc chủ động nhào vào ôm chặt ổng, muốn quyến rũ. Nữ chính đứng đằng sau thấy, nếu theo motip cẩu huyết thì nữ chính sẽ hiểu nhầm, sẽ cãi nhau, sẽ bỏ đi, sẽ thế lọ thế chai,… Đằng này không hề !! Anh vua thấy chị hậu đứng đó, hắn gào lên : “Trăn Trăn ! Cứu ta với!”, làm như thiếu nữ bị người ta cưỡng hiếp không bằng =)))) Thế là chị hậu hùng hùng hổ hổ xông tới cứu chồng, anh vua như con cún cụp đuôi vội vàng núp sau lưng chị hậu =)))) Yêu vào rồi thì nam chính thủ thân như ngọc, độc sủng nữ chính, đến nỗi thà bị cổ độc hại suýt chết cũng không ngủ với nữ phụ vì không muốn phản bội nữ chính. Nữ tử không tài chính là đức, chị nữ chính vì quá giỏi, quá có tài nên trở thành vô đức hoàng hậu :)) Văn phong của Tửu Tiểu Thất kiểu tưng tửng, hài hước, có chút biến thái =)) Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Vô Đức của tác giả Tửu Tiểu Thất.
Hồng Nhan Loạn - Đóa Đóa Vũ
Tương truyền, người con gái nào rút được quẻ Đế vương yến thì sẽ trở thành vợ vua, ảnh hưởng lớn lao đến mức có thể nắn dòng lịch sử. Lại tương truyền mỗi quẻ chỉ có một chiếc. Vậy mà lại có hai người con gái rút trúng quẻ này từ cùng một ống. Sau đó một người trở thành quý phi sủng ái hậu cung, một người trở thành phu nhân thừa tướng đương triều. Đêm tân hôn, thừa tướng đi biệt tăm tích, sáng mới trở về, thành thật nói với Quy Vãn rằng, chàng sẽ sủng nàng, bảo vệ nàng, sẵn sàng dâng nàng mọi thứ trừ tình yêu, vì trái tim chàng đã ký gửi ở chỗ Huỳnh phi mất rồi. Quy Vãn bản tính dửng dưng, vốn được dạy dỗ từ nhỏ rằng ái tình chỉ khiến người ta đau khổ, nên cũng không lấy thế làm buồn phiền. Ngày qua ngày nàng vận nam trang rong chơi khắp nơi, lần lượt gặp ba người mà việc quen biết nàng trở thành mối hận nghìn thu của họ. Một là tướng quân đứng đầu hàng quan võ, quyền thế ngang ngửa chồng nàng. Một là vương tử dân tộc thiểu số, vì nàng mà đã phấn đấu đoạt đích, rồi nuôi chí lớn đoạt cả giang san thiên triều. Một người nữa là trạng nguyên tương lai, vì muốn có nàng mà đánh mất bản chất trong sáng, biến thành tiểu nhân ti bỉ chết đuối trong xoáy nước quyền lực. Đấu thủ tiếp theo lao vào đường đua chật chội này chính là hoàng đế, người ban đầu đã gài quẻ Đế vương yến cho Diêu Huỳnh để nạp cô ta làm phi, mục đích thật sự là dùng cô làm quân cờ kiềm chế thừa tướng. Đây cũng là hành động khiến hoàng đế di hận suốt kiếp, nhất là khi tàn rữa trên giường bệnh, chàng phát hiện ra Quy Vãn lại thật sự rút được chiếc quẻ quý hiếm năm mươi năm mới có người rút trúng một lần kia. Thừa tướng không đến nỗi mù quáng, chưa đầy một năm sau khi cưới, đã nhận ra mình được trời ban ngọc quý, càng cưng nàng như vua cưng vàng anh. Trích đoạn "Đế Vương Yến", truyền thuyết kể rằng nữ tử nào rút được quẻ này mệnh đã định sẽ trở thành vợ vua. Ngày xuân ấy, "Đế Vương Yến" lại cùng xuất hiện trong tay hai người con gái tú mỹ tuyệt luân, một như vầng dương rực rỡ, một như khuôn nguyệt lấp lánh. Mặt trăng và mặt trời cùng xuất hiện, tất sẽ biến loạn. "Họa quốc chi nguyên", rốt cuộc, ai mới đích thực là “Họa quốc chi nguyên"?   Mời các bạn đón đọc Hồng Nhan Loạn của tác giả Đóa Đóa Vũ.