Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Khiêu Vũ Cùng Anh Nhé, Lolita - Noãn Noãn Phong Khinh

“Tình yêu giống như điệu nhảy vòng tròn của châu Âu, dù bạn có nhảy bao nhiêu vòng thì người cuối cùng đứng trước bạn vẫn là người yêu bạn nhất”. Một chàng trai có sống mũi cao, đôi mắt sâu ẩn chứa nỗi buồn không dễ gì cảm nhận được. Đôi môi mỏng rất kiên quyết và lúc nào cũng mím chặt. Nếu có những vệt máu ở khóe miệng trong những lúc ẩu đả thì chỉ càng khiến cho cậu ta đẹp trai hơn mà thôi… Trình Vũ Kiệt - người con trai làm cho bất kỳ ai cũng phải xiêu lòng. Phương Văn Húc, chàng công tử không chỉ tuấn tú điển trai mà còn là người thừa kế của tập đoàn Phương Thị nổi tiếng giàu có. Giành giải quán quân của cuộc thi “Super Boy”, vì thế Văn Húc với sức quyến rũ của mình đã trở thành đối tượng của không biết bao nhiêu cô gái mơ mộng trong trường. Nhưng từ khi Trình Vũ Kiệt xuất hiện, vị trí quán quân ấy của anh dần dần bị soái ngôi. Hai con người ấy trở thành đối thủ của nhau trong, cả trong học tập lẫn trên tình trường. Rồi họ cùng đem lòng yêu một người con gái ấy - đáng yêu, chân thật, dũng cảm và luôn lạc quan phóng khoáng. Người con gái ấy mang tên Kha Mộng Kì. Duyên số đã đem họ đến với nhau tại học viện Khải Thịnh, để những con người ấy yêu nhau và cũng mang đến cho nhau không ít những nỗi khổ đau vô tận… Có lẽ bạn đã quá quen thuộc với những mối tình tay ba ủy mị và phải có một người ra đi trong ngậm ngùi luyến tiếc. “Khiêu vũ cùng anh nhé, Lolita!” cũng không nằm ngoài chiều hướng ấy. Vẫn là sự đối đầu giữa một công tử giàu có và chàng trai lạnh lùng bí ẩn để chinh phục người mình yêu, nhưng cách khai thác tình tiết và nội tâm của tác giả lại vô cùng tinh tế! Không quá nhiều những tình tiết gay cấn, không có lắm những cảnh ủy mị xót xa, câu chuyện đưa bạn đến một tình yêu nhẹ nhàng, sâu lắng, không ồn ào phô diễn. Nó nhịp nhàng, uyển chuyển như một điệu nhảy quyến rũ đắm say và cái kết đem lại cho người đọc cảm giác mãn nguyện về một tình yêu chân thật giữa cuộc đời. Ngày đầu tiên mà Mộng Kì gặp gỡ Vũ Kiệt thì thật trớ trêu thay, anh đang hôn một người con gái trong làn sương mù ở học viện. Cô gái ấy là Lâm Phương Phi, người đã vì vẻ quyến rũ của Vũ Kiệt mà chia tay với người tình Văn Húc. Kể từ đó, câu chuyện về những con người này gắn kết với nhau như một mối dây không thể tách rời của số phận… Cho đến bây giờ, khi tất cả những kí ức về hình hài nhân vật đã dần nhạt phai, thì có lẽ điều mà tôi nhớ mãi chính là những dòng miêu tả về Vũ Kiệt. Tôi hình dung được dáng hình anh mỗi khi quay lưng bỏ đi, dù là dưới ánh nắng chói chang đi chăng nữa, thì ánh nắng cũng soi lộ rõ một vẻ cô đơn - cô đơn đến độ không ai có thể không rung động và cảm thương vì sự cô lẻ ấy. Có lẽ vì vậy mà Mộng Kì yêu anh ấy, cô luôn tìm cách chạm vào tâm hồn mênh mông dường như không bao giờ chấp nhận mở cửa cho bất kì ai. Mộng Kì muốn bước vào thế giới ấy, để hiểu anh, và để yêu anh… Thế nhưng cứ mỗi lần cô tưởng như mình đã đến gần anh thì anh lại lùi xa cô một bước. Ở con người ấy, có những bí mật âm thầm chẳng thể sẻ chia và mãi mãi u sầu. Rồi câu chuyện tình ấy sẽ đi về đâu? Ai mới là người có thể đem lại tình yêu và chỗ dựa cho cô gái ấy? Những dòng cảm xúc trôi qua trong lòng độc giả để cảm nhận được một điều: “Tình yêu là sự rung động lần đầu gặp gỡ, càng là sự kiên trì nỗ lực của đôi bên. Khi chỉ còn lại một người kiên trì thì đã đến lúc nên từ bỏ”… Tình yêu, đôi khi thầm kín nhưng chân thành vẫn cứ có thể cảm hóa trái tim người. Nếu bạn đã từng xem bộ phim “Nấc thang lên thiên đường”, hẳn sẽ còn nhớ đến câu nói - “Tình yêu là sự trở về”. Phải, cho dẫu trải bao sóng gió, khổ đau và những phút giây lầm lạc, thì tình yêu vẫn trở về nơi nó cần và nó phải ngự trị. “Khi kiên trì trở thành vô vọng thì có lẽ tất cả đã chấm dứt”, chỉ còn lại một người lạc lõng cô độc bước đi trên con đường dài về phía trước. Cho dẫu nho nhã bao nhiêu, phóng khoáng ra sao, thành công đến thế nào, thì khi vắng đi người con gái mình yêu, trái tim của người đàn ông ấy cũng chỉ còn lại nỗi trống trải khôn nguôi… Bức ảnh hoàn mỹ về người con trai ấy, lặng lẽ ngồi bên chiếc đàn piano, mười ngón tay lướt nhẹ trên phím đàn, thanh tao - nhưng vô nghĩa! Một câu chuyện nhẹ nhàng, giản dị nhưng khó phai trong lòng độc giả. - “Tình yêu giống như điệu nhảy vòng tròn của châu Âu, dù bạn có nhảy bao nhiêu vòng thì người cuối cùng đứng trước bạn vẫn là người yêu bạn nhất” - Một chân lý tưởng chừng giản đơn nhưng không phải bất cứ ai trong cuộc đời cũng dễ dàng nhận thấy . Và bạn biết không? Tình yêu lặng thầm đôi khi lại chính là tình yêu sâu sắc nhất… *** Công ty đĩa nhạc Bách Tín. “Kiệt, lần chụp hình này rất thành công”. Tiểu Kiều mở máy tính ra, cho Trình Vũ Kiệt xem những bức ảnh đã qua xử lý photoshop. “Ờ”. Mắt Trình Vũ Kiệt không hề nhìn vào màn hình, chỉ trả lời một tiếng. “Nghe bộ phận phát hành nói, CD của cậu đã tiêu thụ được hơn ba trăm nghìn đĩa. Lần đại diện quảng cáo này dự tính còn giúp cho việc tiêu thụ CD tốt hơn, cậu có thể sánh với King rồi đấy”. Tiểu Kiều đứng bên cạnh vui vẻ nói. “Tôi biết rồi, cô đi ra ngoài đi”. Trình Vũ Kiệt thờ ơ đáp. “Ừ…”. Tiểu Kiều biết Trình Vũ Kiệt kiệm lời, nhưng báo tin tức tốt như vậy mà anh không hề vui mừng, Tiểu Kiều cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cô không muốn đi sâu vào chuyện đời tư của người khác, liền bỏ đi. Nghe thấy tiếng khép cửa nhẹ nhàng, Trình Vũ Kiệt không chịu được, liếc nhìn màn hình máy tính. Trên màn hình, anh trông phóng khoáng biết bao, nho nhã biết bao, lặng lẽ ngồi bên chiếc đàn piano, mười ngón tay nhảy múa trên phím đàn, đây thực sự là một bức ảnh hoàn mỹ. Nhưng anh chỉ nhìn qua một cái rồi chuyển ánh mắt. Cho dù anh nho nhã bao nhiêu, thành công bao nhiêu thì vẫn cảm thấy trái tim trống rỗng, bởi đã không còn Kha Mộng Kì. Anh cứ nghĩ lần này về nước nói rõ hết mọi chuyện với cô, thì cô có thể hiểu được lòng anh, hai người vẫn có cơ hội ở bên nhau, nhưng anh đã sai, tất cả hoàn toàn không như suy đoán của anh. Sự lạnh nhạt, dứt khoát của cô đối với anh, không cho anh một cơ hội vì không muốn làm tổn thương đến Phương Văn Húc, điều này khiến anh vô cùng đau lòng. Có lẽ là do anh đã suy nghĩ quá đơn giản, cho rằng cô ấy vẫn là cô gái năm nào, tình cảm của cô đối với anh sẽ không thay đổi, sẽ vẫn yêu thương anh. Cho dù ba năm đã qua đi, anh vẫn chắc chắn như vậy. Chính vì có sự chắc chắn đó, nên anh vẫn kiên trì không chịu bỏ cuộc. Cho dù cô ấy đã là người yêu của người khác… Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ, anh không bỏ cuộc không có nghĩa là cô ấy sẽ chọn anh. Câu cuối cùng mà cô nói với anh “Chúng ta là không thể, ba năm trước đã vậy, bây giờ cũng thế” lúc nào cũng giằng xé anh, khiến anh cứ ngẩn ngơ mỗi khi làm việc. Lẽ nào cô ấy thực sự đã quên anh, yêu Phương Văn Húc rồi sao? Vấn đề này anh đã từng nghĩ đến. Từ những lời Kha Mộng Kì nói với anh không khó để nhận ra điều đó, cô ấy không muốn chia tay với Húc, điều này nói lên điều gì? Hôm đó sau khi chia tay Kha Mộng Kì, anh nhìn đằng sau lưng cô, anh biết hai người ngày càng xa nhau. Từ đó, anh không thể bước vào thế giới của cô nữa. Nếu cô ấy không còn yêu anh nữa, nếu cô ấy đã yêu Phương Văn Húc, anh còn gì để theo đuổi? Người ta đã thành đôi thành cặp, lẽ nào anh còn muốn cướp Kha Mộng Kì từ tay Phương Văn Húc như năm xưa đã từng cướp đi Lâm Phương Phi? Cứ cho là cướp được Kha Mộng Kì thì sao? Trái tim của cô sớm đã không còn chỗ cho anh nữa, cướp lại cũng có ý nghĩ gì? Tất cả sự kiên trì chẳng qua cũng chỉ là của riêng anh. Khi kiên trì trở thành vô vọng, có lẽ tất cả đã chấm dứt. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ, sự buông tay của anh sẽ tác thành cho hạnh phúc của hai người họ. Chỉ còn lại một mình anh lạc lõng, cô độc bước về phía trước. Ngoại truyện Lâm Phương Phi Mùa đông một năm trước. Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, trời lạnh đến đông cứng lại khiến người ta vui thêm vài phần. Lâm Phương Phi nhìn qua cửa sổ, thấy tuyết càng lúc càng dày, hứng lên muốn chơi trò chơi thời nhỏ, liền gọi điện cho Phương Văn Húc. ... Mời các bạn đón đọc Khiêu Vũ Cùng Anh Nhé, Lolita của tác giả Noãn Noãn Phong Khinh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn! - Ảm Hương
Nàng ra đời liền mang theo tiên đoán trời định, long tình phượng cảnh thiên hạ chi mẫu, chỉ tiếc nàng mang danh phận đê tiện nhất – nữ nhi của thương nhân. Nàng đọc thuộc tất cả điển tịch, là một tài nữ không hơn không kém, chỉ là có chút “giả tạo”! Như thế nào “giả tạo”? Tài nữ chân chính tất nhiên phải có một tấm lòng bao la, hải nạp bách xuyên*, khoan dung độ lượng! Nhưng vị tài nữ này, lòng dạ rất hẹp hòi, rất phúc hắc, trừng mắt tất báo*, vì vậy ngày nào cũng gây thù kết oán với không biết bao nhiêu người! “Nguyên lai là cô!” Tiêu Vân Trác nhìn nữ tử trước mắt, dung nhan khiến núi sông phải e lệ mà cắn răng nghiến lợi. “Tại sao lại là ngươi?” Ngu Thường Hy nhìn cái người trước mắt từng khiến nàng hận không thể róc xương lóc thịt của hắn, nhất thời hóa đá! Đây hắn phải là tên thối cầm thú, cư nhiên lại biến thành Đông cung thái tử! Một ngày nào đó. “Thái tử điện hạ, Phùng lương đễ hỏi tối nay vị nào thị tẩm?” “Đi hỏi Ngu cung nữ!” “Hải Hà vương đang muốn xông vào phủ, không ai dám ngăn cản, làm sao bây giờ?” “Đi hỏi Ngu cung nữ!” “…..” Mỗ thái giám im lặng triệt để, cái gì cũng hỏi Ngu cung nữ, vậy Thái tử gia ngài dùng làm cái rắm gì a? Đông cung này đến tột cùng là ai làm chủ? Vì vậy mỗ nữ hoàn toàn bị chọc giận, vò đầu bứt tai, lệ rơi đầy mặt, liên tục vỗ ngực ngẩng đầu hô to: “Ai tới diệt tên cầm thú này đi!” *hải nạp bách xuyên: biển lớn dung nạp trăm dòng sông nhỏ, ý chỉ khoan dung độ lượng. *trừng mắt tất báo: người ta thì có thù tất báo nhưng chị Hy thì chỉ cần trừng mắt cũng sẽ cố sống cố chết mà báo thù! *** Lúc Vạn thịnh đến nơi rốt cục vẫn chậm một bước, Dương Lạc Thanh đã đi đời nhà ma rồi. Thẩm Phi Hà bị nhốt vào thiên lao, Tiêu Vân Triệt tâm tình quá kích động. Liệt Phong giữ lấy hắn thật là tốn sức lực, nhân cơ hội mọi người không chú ý liền cho hắn một chưởng bất tỉnh nhân sự, bớt việc! ……………………………………………. Trên bầu trời xanh thẳm điểm xuyết vài cụm mây trắng lững lờ trôi. Thường Hy ở dưới mái hiên cong trong Đông cung yên lặng phơi nắng, không khí yên tĩnh thanh bình bao trùm bốn phía. Nàng hí mắt buồn ngủ nhưng một đạo thánh chỉ sáng nay vẫn khiến nàng hồi hông thôi. Cung đình bí sử đúng là không bao giờ công bố sự thật cho mọi người. Triều đình tuyên bố Lạc phi mắc bạo bệnh bỏ mình. Ngay đêm Thẩm Phi Hà vào thiên lao liền thắt cổ chết, tự sát so với bị chặt đầu thì vẫn tốt hơn. Hơn nữa Thẩm Phi Hà tin rằng Hoàng thượng sẽ không công bố chuyện này cho thiên hạ, chỉ sợ vẫn như cũ được chôn cất ở hoàng lăng. Nếu như vậy thì coi như nàng có chết vẫn là chính thê của Tiêu Vân Triệt, tương lai nếu hắn tái giá thì người sau cũng chỉ được phong thiếp, thủy chung không hơn được nàng. Sau này Tiêu Vân Triệt nếu qua đời sẽ hợp táng cùng nàng, bọn họ sẽ mãi mãi ở bên nhau. Hoàng thượng cũng sẽ vì nhớ đến nàng đã bảo vệ uy nghiêm hoàng thất cho hắn mà không dễ dàng làm khó Thẩm gia, chỉ khiến cho bọn họ lưu vong, giữ lại hơn trăm mạng người. Một người chết đổi lấy hơn trăm người sống, đáng giá! Tiêu Vân Triệt bị bệnh, cả ngày nhốt mình trong Đông Lăng vương phủ không ra ngoài nửa bước. Mọi người đều cho rằng hắn đau lòng ái thê qua đời cho nên mới triền miên giường bệnh mà không biết được nội tình ở bên trong. Kế tiếp trong cung tổ chức tang sự của Lạc phi. Lũ triều thần cho rằng lấy trình độ sủng ái của Hoàng thượng đối với Lạc phi nhất định sẽ hạ táng nàng ở nơi trang trọng trong hoàng lăng ai ngờ cuối cùng lại thấy phần mộ của Lạc phi nằm trong một góc nhỏ hẻo lánh. Mọi người bí mật nghị luận một thời gian rồi cũng không dám tiếp tục bàn tán. ... Mời các bạn đón đọc Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn! của tác giả Ảm Hương.
Làm Sủng Phi Như Thế Nào? - Nhu Mễ Hôi Hôi
Sủng phi có bộ dáng như thế nào? Xinh đẹp động lòng người lại ngang ngược.    Bề ngoài là nữ nhân hoàng thượng sủng ái nhất, nhưng thực tế lại chỉ là tấm gỗ cho chân ái mà thôi.    No no no, hãy để cho Ôn thị A Uyển ta tiến công trên con đường của sủng phi đến nói cho ngươi biết thế nào gọi là sủng phi.    Cấp bậc hậu cung: Hoàng hậu Quý phi Chính nhất phẩm: Thục phi, Hiền phi, Lương phi, Đức phi Tòng nhất phẩm: Phi Chính nhị phẩm: Chiêu nghi, chiêu viện, chiêu dung Tòng nhị phẩm: Thục nghi, thục viện, thục dung Chính tam phẩm: Quý tần Tòng tam phẩm: Tiệp dư Chính tứ phẩm: Vinh hoa, dung hoa Tòng tứ phẩm: Phương nghi, phân nghi, thuận nghi Chính ngũ phẩm: Tần Tòng ngũ phẩm: Tiểu nghi, tiểu viện Chính lục phẩm: Quý nhân Tòng lục phẩm: Mỹ nhân Chính thất phẩm: Thường tại Tòng thất phẩm: Tuyển thị Chính bát phẩm: Thải nữ Tòng bát phẩm: Canh y     Lời editor: Truyện này nam không sạch. Truyện sủng, ngọt ngào, không ngược. *** Đại Tề xây dựng được sáu mùa xuân. Là một thảo trường oanh phi, bách hoa tranh nhau khoe sắc ngày xuân, lúc này là buổi trưa, bên trong Ngự Hoa viên trăm hoa đua nở, oanh phi điệp vũ, cảnh xuân hòa thuận vui vẻ. Chỉ thấy bên trong lương đình, có một nữ tử áo hồng ngồi trong chòi nghỉ mát, ghế đá bên cạnh còn có một tiểu cô nương mặc quần áo hồng nhạt, trên đầu có hai búi tóc nhỏ, thắt nơ hồng nhạt rũ xuống ngực, theo cử động khi tiểu cô nương này nói chuyện cùng nữ nhân kia, hai dãy ti đái lấp lánh, càng làm cho cô bé khả ái hơn. Không bao lâu sau có một thân ảnh màu vàng bước vào trong đình, phía sau còn có một tiểu nam hài thập phần giống với tiểu cô nương kia, chỉ là đứa bé này luôn tỏ ra lão thành, rõ ràng là còn non nớt, người khác vừa nhìn thấy vẻ mặt này, thật sự là thú vị. Nữ tử trong đình nhịn không được bật cười, tiểu nam hài vội nói, “Mẫu phi cười ta!” Đây rõ ràng không phải là lần đầu tiên nghe lời này, mà thân ảnh màu vàng kia sau khi ngồi xuống ghế đá, đã bế tiểu cô nương ôm vào lòng, mới nói chuyện với bé trai, “Tiên sinh dạy ngươi như thế nào? Thấy mẫu phi cũng không biết hành lễ?” ... Mời các bạn đón đọc Làm Sủng Phi Như Thế Nào? của tác giả Nhu Mễ Hôi Hôi.
Lạc Vương Phi - Mạn Diệu Du Li
Lạc Mộng Khê: Trưởng nữ của tướng phủ, nhưng là do tiểu thiếp sinh ra.       Nhát gan nhu nhược, diện mạo xấu như quỷ, không tài không đức.       Tin đồn nàng có tướng sát, khắc tử khắc phu.       Muốn bay lên cành cao làm Vương phi, dẫn đến bị người trong thiên hạ chế giễu!       Trong lòng phiền muộn té xuống sông không may bị mất mạng. ♦ ♦ ♦       Lạc Mộng Khê: Đặc công ở hiện đại, thân thủ siêu phàm, phúc hắc lạnh lùng.       Trong lúc chấp hành nhiệm vụ cuối cùng bị bạn trai phản bội, xuyên qua dị thế. ***       Mở mắt, hàn quang thoáng hiện, đặc công hiện đạikinh diễm sống lại. Khóe miệng vẽ ra ý cười nghiền ngẫm. Đáy mắt lóng lánh không hề nhu nhược và sợ hãi, mà là nồng đậm khinh thường và trào phúng.       Đối mặt với âm mưu quỷ kế liên tiếp kéo đến, hục hặc với nhau, vu oan hãm hại, nàng thong dong ứng đối. Trong nháy mắt tìm ra sơ hở, dấy lên từng đợt sóng to gió lớn.       Bày mưu tính kế, mưu kế ký lạ vô cùng khiến cho đối thủ không kịp ứng phó mà chật vật chạy trốn.       Toàn thân phát ra hào quang chói mắt, giống như thoát thai hoán cốt, mê hoặc ánh mắt mọi người…… *** “Người nào lớn mật như vậy, dám xông vào Phủ Thừa tướng!” Cùng với tiếng gầm lên giận dữ, Lạc Hoài Văn mang theo Lôi Đình, Lôi Minh đi nhanh đến, sắc mặt âm trầm đáng sợ. “Lạc Thừa tướng!” Nhạc Địch hơi hơi cui người. “Nguyên lai là Nhạc quản gia cùng Tứ Hoàng tử, không biết hôm nay hai vị đến Tướng phủ là có chuyện gì?” Còn mang theo nhiều thị vệ như vậy, làm Tướng phủ nháo đến gà bay chó sủa, đến tột cùng là muốn thế nào. “Là như vầy, Vương phi bị người thiết kế hãm hại, rơi xuống vách núi đên, khi Vương gia cùng đám người ty chức tìm được Vương phi, Vương phi đã là một xác hai mạng, thân thể bị sơi hoang cắn nát, hoàn toàn biến dạng.” Nhạc Địch cầm vật trong tay đưa đến trước mặt Lạc Hoài Văn: “Đây là khuyên tai phát hiện trong tay Vương phi, là của Lạc thải Vân tiểu thư, vì vậy, Vương gia lệnh ty chức đến chứng thực.” “Mộng Khê đã chết, một xác hai mạng?” Mặt Lạc Hoài Văn đầy khiếp sợ. Ta không có nghe lầm chứ? “Đúng vậy, Lạc Thừa tướng, Vương gia đang rất thương tâm, đang trông chừng thi thể của Vương phi cho nên không thể đến phủ Thừa tướng tra hỏi Tứ tiểu thư.” Nhạc Địch vừa dứt lời, cảm thấy trước mặt có một trận cuồng phong nổi lên, Lạc Hoài Văn đã đến trước mặt Lạc thải Vân, đem Lạc thải Vân bên dưới bàn kéo ra: “Thải Vân, Mộng Khê có phải ngươi hại chết hay không?” “không phải, không phải...... Chuyện không liên quan đến ta...” Lạc thải Vân vội vàng phủ nhận, đáy mắt đầy hoảng sợ. “Ngươi biết là ai giết Mộng Khê hay không?” Lạc Hoài Văn bắt được sơ hở trong lời nói của Lạc thải Vân. “không biết, không biết.... ta không nhìn thấy Đại tỷ bị đem đi cho sói ăn...... cái gì ta cũng chưa nhìn thây, thật sự cái gì cũng chưa nhìn thấy.... Đại nương không cần a, không cần.....” Đại nương? Chẳng phải chính là Đại phu nhân Vân Bích Lạc sao? Bà ta còn trốn ở Kinh thành, là bà ta hại chết Lạc Mộng Khê, “Mộng Khê bị đem đi cho sói ăn?” “Đúng vậy, Lạc Thừa tướng, khi Vương gia cùng ty chức tìm được Vương phi ở dưới vách núi đen, thân thể của người đã bị sói ăn nhiều lắm......” “Cho dù nàng ta không giết Mộng Khê tỷ tỷ thì nàng ta cũng là kẻ đồng lõa, Mộng Khê tỷ tỷ chết, đều có liên quan đến nàng ta, nếu không làm sao trong tay Mộng Khê tỷ tỷ lại có khuyên tai của nàng ta!” Thanh Nguyệt không chịu buông tha, “Mau khai thật ra, bằng không ta giết ngươi!” ... Mời các bạn đón đọc Lạc Vương Phi của tác giả Mạn Diệu Du Li.
Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi - Mê Loạn Giang Sơn
Không phải nàng tán gẫu quá cao hứng một chút sao? Vậy mà trừ tiền thưởng một tháng của nàng rồi hả? Không phải nàng giả vờ đáng yêu một chút sao? Lại thiếu chút nữa bị biến thành Tiểu Tam? Không phải nàng mắng ông trời quá hăng một chút sao? Tự nhiên bắt nàng xuyên không! Xuyên không cũng không có gì đặc biệt, nhưng mà vì sao nàng xuyên qua liền xuất giá? Lại gả cho Vương gia trong truyền thuyết hận nàng đến nghiến răng nghiến lợi, giết người không chớp mắt? Trong Vương phủ, Vương gia hận nàng thấu xương; trắc phi hãm hại nàng không ngừng; tiểu thiếp bịt mũi diễu cợt nàng; đặc biệt ngay cả hạ nhân cũng dám khi dễ nàng! "Chết tiệt, lão tử không dễ chịu, các ngươi ai cũng đừng nghĩ sẽ được dễ chịu! *** "Nhanh lên một chút. . . . . . nhanh lên một chút. . . . . . Nước nóng, ai da, nhanh lên một chút. . . . . ." Giọng nói bà mụ truyền ra từ bên trong nhà. "A. . . . . . a. . . . . . Đau quá, a. . . . . ." Vũ Văn Tiểu Tam thét chói tai một tiếng lại một tiếng. "Tiểu thư, người kiên nhẫn một chút, kiên nhẫn một chút, lập tức xong ngay mà!" Tiểu Nguyệt chảy nước mắt ở một bên khuyên giải, cũng gấp đến độ không biết làm gì cho phải. Nàng còn nhớ rõ lần trước lúc tiểu thư sinh tiểu thế tử và tiểu công tử, có vương gia ở bên cạnh. Nhưng lần này tiểu thư sắp sinh, vương gia lại sắp kết hôn với người khác, đây thật là. . . . . . aizz! Hai đứa bé Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng nghe tiếng kêu thảm thiết của mẫu thân, ở ngoài lều gấp đến độ suýt nữa khóc lên, Gia Luật Trục Nguyên ở cửa nhìn bọn chúng, sợ bọn chúng đi vào gây phiền phức Lúc này lại muốn sanh con, nên hôn lễ bị chê cười này tự nhiên cũng bị hủy bỏ. Sau khi những đại thần kia biết hôn lễ bị hủy bỏ, suýt nữa vui mừng đến điên rồi! "Không ổn! Đây sợ rằng, sợ rằng. . . . . ." Bà mụ rất lo lắng mở miệng, đây là khó sanh rồi! Không cẩn thận một chút chính là một xác hai mạng! Vũ Văn Tiểu Tam nhìn gương mặt bà mụ lộ vẻ khó khăn, sắc mặt tái nhợt mở miệng: "Nếu chỉ có thể cứu một, phải bảo vệ đứa bé!" Cũng không phải nàng rất vĩ đại, nguyện ý hy sinh tánh mạng của mình để bảo vệ đứa bé chưa ra đời đó. Mà là người kia đã cưới người khác, thay vì sống khổ sở, không bằng nàng chết dứt khoát. "Tiểu thư, người nói bậy bạ gì đó!" Tiểu Nguyệt gào thét về phía nàng, "Nếu không có người, người kêu tiểu thế tử và tiểu công tử phải sống thế nào? Người kêu Tiểu Nguyệt phải làm thế nào?" "Ngươi. . . . . . Ngươi đưa bọn chúng về phủ nhiếp chính vương, chúng cũng là con trai của hắn, có lẽ hắn sẽ không bạc đãi chúng đâu." Đôi môi tái nhợt không có một tia huyết sắc, cắn răng cố nén đau đớn. "Tiểu thư, chẳng lẽ người muốn tiểu thế tử và tiểu công tử không có mẫu thân sao?" Giọng nói Tiểu Nguyệt đã mang theo tức giận nồng đậm. Tại sao tiểu thư có thể nói những lời không có trách nhiệm như thế! ... Mời các bạn đón đọc Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi của tác giả Mê Loạn Giang Sơn.