Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa?

Nếu ai từng xúc động tới từng tế bào trong tim với Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Từng Theo Đuổi hoặc khóc nức nở vì nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ nông nỗi nhất qua Năm Tháng Vội Vã, ắt hẳn, một lần nữa chúng ta sẽ lại trào dâng kỷ niệm về thời thanh xuân tươi đẹp ấy qua tiểu thuyết Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa? của Băng Kỳ Lâm. Được đánh giá là một trong những truyen teen hay nhat, tiểu thuyết này chắc chắn sẽ không làm bạn thất vọng. Chuyện tình yêu trong sáng và đẹp đẽ trong Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa? chắc chắn sẽ lay động trái tim độc giả. Thanh xuân của ai cũng chứa đựng đủ đầy những dư vị ngọt ngào khiến người ta bâng khuâng và ghi nhớ. Đó là những giờ cúp học với bạn bè, là bóng lưng của chàng trai thầm thương trộm nhớ, là giây phút chia xa mà lời chưa kịp nói. Còn với Triều Khắc Hàn, mọi điều đẹp đẽ, thanh thuần và trong sáng nhất của thời hoa niên ấy đều gói gọn bằng ba chữ: Mộc Lạc Hi. Bằng ngôn từ nhẹ nhàng, giàu tình cảm, tác giả Băng Kỳ Lâm đã mang đến cho chúng ta một tình yêu tuổi trẻ thật đẹp đẽ biết bao với cái tên bạn thân 17 năm giờ yêu được chưa. Cả hai vốn dĩ là thanh mai trúc mã sát vách từ nhỏ. Duyên phận hình như đã cố tình sắp đặt cho cuộc tao ngộ giữa Triều Khắc Hàn và Mộc Lạc Hi khi họ sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ cách nhau một giờ . Hai nhà vô tình làm hàng xóm thân thiết càng khiến cho tình duyên của hai người thêm gắn bó hơn. Họ cùng nhau chứng kiến đối phương lớn lên, cùng mình sát cánh qua biết bao trò nghịch phá. Những nụ cười, nước mắt lẫn mọi buồn vui của họ đều có nhau. Cùng nhau đi học, cùng nhau bày trò phá bĩnh,…tất cả đều là kỷ niệm đẹp đẽ của Triều Khắc Hàn và Mộc Lạc Hi. Vì quan hệ giữa hai gia đình vô cùng tốt, nên cậu thường xuyên chạy sang nhà cô ăn chực. Cậu mặt dày tới mức cô có đuổi bao nhiêu, cậu vẫn tỉnh bơ ăn hết bát này đến bát khác. Còn cô thì luôn bày đủ trò tra tấn để lôi cậu rời xa cái giường mỗi sáng để đi học đúng giờ. Giữa hai người, không còn tồn tạ khoảng cách nam – nữ mà xem nhau như người thân, như một phần máu thịt thực sự của nhau. Chỉ cần một cái liếc mắt của người này, người kia cũng thừa sức hiểu trong đó ẩn chứa mưu đồ gì. Chỉ cần có người theo đuổi cậu, cậu liền đem cô ra làm bia đỡ đạn. Ngược lại có người tỏ tình với cô, chẳng cần nhờ, hắn tự động chen vào làm bia đỡ đạn, không cần biết cô có thích hay không. Độc giả ắt hẳn sẽ nhiều lần bật cười thích thú như nhìn thấy hình ảnh ngây ngô, nghịch ngợm của mình của những ngày tháng cũ qua cách miêu tả gần gũi, sinh động mà lại hấp dẫn của Băng Kỳ Tâm. Sự kỳ diệu ở ngòi bút ấy đã đưa chúng ta quay ngược thời gian, trở về năm chúng ta mười bảy tuổi, nông nổi, bồng bột và con tim nhạy cảm vô ngần. Thời điểm mà mỗi người đều từng trải qua cảm giác yêu thầm đầy đẹp đẽ. Khi mọi cậu trai đều từng tương tư một cô gái trong lớp, đi qua tháng ngày với những trò nghịch ngợm hoang đường không tên để tạo sự chú ý. Cô gái kia lại ngẩn ngơ và cứ đứng dõi theo bóng áo trắng của chàng trai lớp bên, nhìn ngắm nụ cười tỏa sáng cả một khoảng trời rồi chần chờ không kịp bày tỏ. Triều Khắc Hàn và Mộc Lạc Hi cũng như thế. Không biết tự bao giờ, những cái nắm tay thân thiết của Khắc Hàn đã làm trái tim Lạc Hi run rẩy. Cô chưa từng nghĩ, bàn tay ấy lại ấm áp và vững chãi như thế. Mỗi ngày ngồi sau bóng lưng ấy, để nhìn thấy từng giọt mồ hôi thấm ướt lưng áo khi hì hục chở cô đi học, Lạc Hi đều thấy run rẩy và ngọt ngào trong tim. Mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười hay từng trò trêu ghẹo của Khắc Hàn, không biết tự bao giờ, lại in dấu sâu đậm trong cõi lòng thiếu nữ của cô đến như vậy. Cô có thể ngờ vực tình yêu trong sáng ấy chỉ là tình cảm thân thiết lâu ngày mà cô dành cho cậu. Nhưng với Khắc Hàn, từ lâu, trong tim đã tràn ngập tiếng cười và khuôn mặt ngây thơ của Lạc Hi. Ấu thơ của cậu, thanh xuân của cậu, vốn dĩ chỉ gói gọn trong ba chữ Mộc Lạc Hi mà thôi. Cậu không biết mình yêu cô từ bao giờ, cậu chỉ biết, mỗi khi gần Lạc Hi, trái tim cậu luôn loạn nhịp. Từng chút, từng chút một của cô gái ấy, đã trở thành máu thịt trong cậu. Cậu yêu cô bằng tình đầu trong sáng nhất, ngây ngô nhất mà cũng ngọt ngào nhất. Sự chân thành, đáng yêu và đẹp đẽ của thứ tình cảm thuần khiết ở năm tháng thanh xuân ấy mà họ dành cho nhau, chắc chắn sẽ khiến trái tim độc giả run lên từng nhịp, vì bắt gặp hình ảnh của chính mình những ngày còn trẻ dại. Cái hay, cái tài của Băng Kỳ Tâm là ở đó, mỗi câu chữ đều ẩn chứa những rung động tinh tế nhất. “Tớ đã từng muốn chinh phục cả thế giới. Nhưng đến cuối cùng khi quay đầu nhìn lại, thế giới này, từng chút một đều là cậu”. Tình cảm đầu đời của họ có thể được gói gọn qua lời bài hát đó. Họ từng trốn tránh, từng dằn vặt và khổ sở vì sợ mình ngộ nhận, sợ đánh mất đi tình bạn thanh mai trúc mã đẹp đẽ. Nhưng trái tim 17 tuổi, vốn dĩ tràn đầy dũng cảm, chưa biết sợ là gì. Nên Khắc Hàn và Lạc Hi đã thành thật vô cùng, đáng yêu vô cùng khi bày tỏ tình cảm cho đối phương biết. Để rồi vỡ òa trong hạnh phúc vì biết trái tim có nhau. Ngọt ngào đến thế, giản dị đến thế, mà lại khiến độc giả mỉm cười không thôi. Người ta từng nói, lời hứa bên nhau thời thanh xuân là lời hứa đau thương và bi kịch nhất. Bởi lẽ, những năm tháng trưởng thành luôn đầy sức mạnh và quyền năng mà chặt đứt đi cái nắm tay ấy. Nhưng lại không đủ mạnh để xóa đi hồi ức ấy. Khắc Hàn và Lạc Hi, họ cũng phải đối diện với rất nhiều mối nguy hiểm bủa vây. Những áp lực từ gia đình, từ nhà trường cùng bao hiểu lầm vụn vặt, ghen tuông vô cớ của tuổi trẻ ấy, liệu sẽ giúp họ nắm chặt tay nhau vượt qua, để cập bến hạnh phúc hay để lại trong lòng họ một vết sẹo dài, cứ trở trời là nhức nhối. Vết sẹo của tình yêu non dại mà đẹp đẽ. Tất cả sẽ được giải đáp một cách chân thực, xúc động và ngọt ngào, khiến độc giả bất ngờ cho cái kết của chuyện tình thanh xuân ấy. Một câu chuyện tình yêu trong sáng, đưa chúng ta đi từ cung bậc cảm xúc này đến cảm giác khác. Một câu chuyện mà dù có lựa chọn cái kết thế nào, Triệu Khắc Hàn và Mộc Lạc Hi có thực sự ở bên nhau mãi mãi hay không, thì tình yêu thanh xuân đẹp đẽ mà họ dành cho nhau ấy, luôn khiến trái tim chúng ta đồng cảm và run lên thổn thức khi xem truyen. “Cám ơn cậu, vì đã từng thích mình. Vì đã từng là thanh xuân đẹp đẽ và nguyên sơ nhất trong trái tim mình”. Cám ơn Khắc Hàn và Lạc Hi, tình yêu của hai cậu đã giúp cho chúng tôi – những kẻ tiếc nuối thời gian, được một lần nữa đắm chìm trong cơn mưa mùa hạ tháng sáu năm ấy. Nơi có nụ cười, nước mắt, cái cầm tay của người chúng tôi thương năm mười bảy tuổi… *** Truyện Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa? là tác phẩm teen nổi bật với lối văn phong độc đáo và nội dung gần gũi khơi gợi những cảm xúc trải nghiệm mà chúng ta đã từng đi qua. Mở đầu đầu khi doc truyen teen là nhau nhưng định mệnh trêu đùa chỉ hơn kém nhau một giờ đã quyết định họ mãi khắc nhau. Mộc Lạc Hi – nữ nhân vật chính, hoạt bát hiếu động và tràn đầy tình cảm. Triều Khắc Hàn – nam chính, anh tuấn thông minh, yêu nữ chính hơn cả sinh mạng mình Số phận đã để cho tình yêu thay thế cho tình bạn theo tháng năm. Làm sao để ngăn yêu khi 2 trái tin đã hoà nhịp. Dù mọi bất hạnh và đau khổ anh đã gây ra vì mong người yêu hạnh phúc thì em vẫn luôn quay đầu tìm kiếm bóng hình anh, dù kí ức nhạt nhoà nhưng tình cảm vẫn còn. Nữ chính đã dành  tình yêu với tất cả chân thành trái tim,  tâm hồn đã trao tất cả cho nam chính : không phải vì anh quá xuất sắc, không phải vì anh xứng đáng, đơn thuần chỉ  là cảm giác an toàn, ý niệm vì anh làm tất cả. Những cảm giác đó ngày càng lớn và nữ chính biết … tâm nàng đã dành tặng cho anh mất rồi! Mời các bạn cùng theo dõi truyện Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa để khám phá những bí ẩn tình yêu qua ngòi bút miêu tả sinh động của tác giả JingWen_Yoon để xem những người trẻ đã và sống trong tình yêu thế nào? Bởi vì yêu một người không phải là so đo tính toán, mà yêu là bất chấp cho đi… *** Tháng 11 giá lạnh, những con phố tràn đầy hoa tuyết trắng xóa. Bệnh viện Thiên Ân vào tầm khuya bỗng nhốn nháo hơn hẳn. Bác sĩ thay nhau ồ ạt ra vào phòng sinh, nghe nói, phu nhân nhà này khó sanh. Đồng hồ điểm 12 giờ khuya! Oaoaaoa.. Tiếng khóc lại được truyền đến, bên cạnh là nụ cười mãn nguyện của người mẹ. Mộc gia cuối cùng cũng có được một cô tiểu thư sau vị thiếu gia nghịch ngợm, cô ấy - Mộc Lạc Hi. Một giờ trước. Oaoaaoa Tiếng khóc chào đời của một tiểu tinh linh bé nhỏ, là một bé trai. Triều gia sau này, sẽ do hắn - Triều Khắc Hàn nắm quyền thừa kế! Phòng hồi sức 4 Một người phụ nữ khác được y tá đưa vào, vẫn còn vì mệt mà ngủ thiếp đi. Giường bên cạnh cũng có một người khác, ngủ mê man. Căn phòng vì thế mà chìm trong im lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đặn. Buổi sáng hôm sau, Hải Yên tỉnh dậy sau một hồi sinh mệt mỏi, dáo dác tìm bóng dáng chồng mình, Hoắc Luân vừa hay bước vào, lên tiếng: - Em tìm anh à? - Không tìm anh thì tìm ai? - Cô liếc anh. - Được được, cháo đây, ăn đi. Anh đổ cháo ra chén, đưa trước mặt cô, còn nhiệt tình thổi rồi đút cho cô. Trên môi cô vô tình lộ ra nụ cười hạnh phúc. - Anh xem vợ chồng người ta. Tiểu Huyên ngồi trên giường chán nản nhìn chồng mình, rồi đưa mắt ngưỡng mộ nhìn bọn họ. - Vợ chồng son. - Châu Khải chép miệng. - Thế hai ta thì cưới được bao nhiêu năm rồi chứ?! - Cô hậm hực. - Gần năm thứ bảy rồi, già rồi. - Anh cầm đồ điều khiển vừa chuyển kênh vừa lẩm bẩm. - Anh.. - Cô tức nghẹn họng. - Không thèm để ý anh. Nói rồi trùm chăn quay vào trong nhắm mắt ngủ, vợ chồng Triều nhìn họ rồi bụm miệng cười trộm, vợ chồng nhà này thật đáng yêu mà. Một khắc sau, Châu Khải quay lại, tay cầm chén cháo, lay nhẹ vợ: - Dậy đi cô, ăn cháo! Tiểu Huyên nghe gọi lập tức ngồi dậy, cô biết mà, anh chỉ là khẩu xà tâm phật, anh thương nhất cũng chỉ có cô. Đến khi cô ăn xong, Hải Yên vui vẻ ngồi lại bắt chuyện, hai ông chồng cũng bàn với nhau chuyện trên trời dưới đất. Biết được cả bốn người đều cùng tuổi, chỉ là vợ chồng Mộc cưới sớm hơn một năm. Hai cô vợ đều vừa mới sinh con, vừa hay lại một trai một gái. Càng nói thì càng thân thiết, họ nói rằng nếu sau này có duyên gặp lại, sẽ cho hai đứa con một đường tình duyên thật đẹp. Duyên phận, là do trời, mà một phần, cũng do chính bản thân tự nắm bắt. Hai tháng sau, Tiểu Huyên nghe tin, căn biệt thự kế bên có người chuyển đến. Khi cô ra vườn tưới cây, vô tình bắt gặp xe chuyển nhà dừng trước ngôi biệt thự kế bên. Cô tò mò ló đầu qua xem, dù gì cũng là hàng xóm, trước sau cũng phải thân thiết thôi. Là vợ chồng Triều! Không thể nào, sao lại trùng hợp đến thế? - Huyên. Nhà cậu ở đây?? - Hải Yên thấy cô đứng ngẩn ngơ liền hỏi. - Ừ. Nhà tớ. Cậu chuyển đến đây sao? - Oa, chúng ta thật có duyên nha. Yên cười, mừng rỡ ôm lấy cô, họ có duyên, con họ cũng rất có duyên. Từ khi hai nhà gần sát nhau, hai đôi vợ chồng càng ngày càng thân thiết, gần như một gia đình. Mộc Lạc Hi và Triều Khắc Hàn, từ nhỏ đã dính nhau như sam, một chút thói quen tách rời cũng không có. Trái lại, hai gia đình lại vô cùng thích như thế, Triều gia rất thích Hi nhi, mà Mộc gia cũng rất ưng Khắc Hàn. Câu chuyện của họ, từ đây sẽchính thức bắt đầu! Mời các bạn đón đọc Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa? của tác giả Băng Kỳ Lâm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sorry Sorry - Kim Quốc Đống
Cô đứng ở bên này. Hai người họ lại đứng ở bên kia. Thanh Xuân âm thầm lặng lẽ dõi theo hai người họ, ước nguyện mang đến bình yên may mắn đến cho mỗi người. Ngải Mễ, Đường Mộc, Lý Tuấn Ninh, Tư Nhiên… Năm người lặng lẽ lớn lên bên nhau. Họ can đảm, mạnh mẽ, dũng cảm nhưng chỉ sau một biến cố khủng khiếp xóa sạch đi tất cả không còn sót lại gì. Những chuyện đó Thanh Xuân cũng không có cách nào ngăn cản được, tình yêu đến rất gần nhưng rồi lại rời xa cô, tất cả chỉ còn lại những lời nói dối tha thứ để cuối cùng cô khắc cốt ghi tâm.
Cô Vợ Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Băng Hỏa - Ái Ước
  Lần đầu tiên gặp mặt, là em gái đưa cô về nhà chơi, khi vừa nhìn thấy cô hắn liền biết mình yêu cô gái nhỏ này hết thuốc chữa! Vì muốn lấy được cô, hắn canh giữ bên ngời cô từng chút từng chút đợi cô lớn lên! Dùng tất cả thủ đoạn đuổi đi tất cả con trai bên cạnh cô, dù sao bọn họ kém tuổi nhau quá xa, hắn không thể không đề phòng.   Lần đầu tiên gặp mặt, cô cảm thấy ánh mắt của anh trai đó nhìn cô rất kỳ quái, làm cho cô không thoải mái trong lòng! Sau này cô hối hận, nếu như có thể làm lại, cô nhất định sẽ không đến nhà Kiều Ý chơi! Tuyệt đối sẽ không.   Vào ngày sinh nhật Kiều Ý, cô không uống rượu mà “Say”! Bị người đưa đến phòng của hắn.   Quá trình đêm hôm đó bị hắn ghi lại hết, làm cho cô có điểm yếu bị hắn nắm trong tay! Hắn nắm trong tay mạng sống của cha mẹ, ép cô ký lên giấy kết hôn! Lúc mới yêu hắn ép cô hoàn thành hôn lễ đầy sa hoa và long trọng.
Nhật Ký Từ Thiên Đường - Tiểu Ni Tử
Diệp Hy Nhã tin rằng trong một ngày mà ba lần "chạm mặt" một người là có duyên với người đó. Cô nghĩ mình với tên Nguyên Triệt Dã đó "có duyên". Vô tình gặp nhau ở bệnh viện rồi số phận run rủi, họ lại là bạn cùng lớp... Điều đó mở đầu cho một chuỗi những sự kiện diễn ra sau đó làm xáo trộn cuộc sống vốn bình yên của Hy Nhã. Cái tên đáng ghét đó chỉ luôn miệng gọi cô là "Đồ ngốc", luôn gây phiền phức cho cô, nhưng cô vẫn không thể rời mắt khỏi cậu ta. Bằng trực giác, Hy Nhã biết trái tim mình đã xao động... Cô dành cho Nguyên Triệt Dã sự quan tâm đặc biệt. Đắn đo mãi, cô không biết nên tặng cậu món quà gì. Một kẻ tự cao, xấu xa, háo sắc, lúc nào cũng mắng cô là Đồ ngốc... và còn... u sầu nữa, thì nên chọn món quà nào đây? À, cô đã nghĩ ra rồi, cô sẽ mua hai cuốn nhật ký giống nhau để cả hai cùng ghi lại những kỷ niệm... Và khi trao cho cậu cuốn nhật ký, cô đã rất hồi hộp... Nhật ký ghi lại những gì trái tim muốn nói... Trao đổi nhật ký cũng giống như trao đổi trái tim vậy. Cuốn nhật ký của Hy Nhã cứ dày lên từng ngày và chỉ viết về một người... Còn người kia, chẳng biết đã đánh mất cuốn nhật ký từ lúc nào, mà nếu còn, có lẽ cũng chẳng có lấy một dòng. Món quà của cô xem ra đã trở nên vô nghĩa... Người đó chỉ lạnh lùng đi bên cô, trêu chọc cô, khiến cô tức giận, buồn phiền hết lần này đến lần khác. Nhưng điều kỳ lạ là người đó cũng khiến cô hạnh phúc dù chỉ là những hành động quan tâm nhỏ bé. Tình cảm trong cô cứ lớn dần, lớn dần. Ngay cả khi người đó thực sự khiến cô bị tổn thương vì quyết định ra đi thì những dòng nhật ký của cô vẫn đong đầy thương nhớ. Cô mãi sống trong những kỷ niệm về cậu, dù bên cạnh cô luôn có Thần, người anh yêu thương cô hết mực, rồi cả người mang nụ cười của cậu, Hứa Dực... Đến khi cô dằn lòng xếp lại ký ức trong trái tim, đến khi cô quyết định để tình cảm của mình lại cùng những dòng nhật ký thì cuốn nhật ký từ thiên đường xuất hiện, hé lộ một sự thật xé nát trái tim cô. Tất cả ký ức lại dội về, cô sẽ phải làm gì đây? Cậu thực sự đang ở đâu? Liệu họ còn có thể gặp lại??? Nhật ký từ thiên đường khép lại bằng những dòng nhật ký như thế. Và Tiểu Ni Tử sẽ mang đến cho độc giả câu trả lời ở phần tiếp theo, Gặp lại ở thiên đường. Câu chuyện tình yêu đầy cảm động của Hy Nhã và Triệt Dã đã khiến rất nhiều bạn đọc phải rơi lệ. Một cô gái thiếu may mắn vì thính lực và một cậu bé bất hạnh gặp nhau do sự sắp đặt của số phận, tình cảm giữa họ trong sáng, mãnh liệt và bí ẩn như chính những dòng nhật ký kia.
Người Tình Bắc Hải - Thiên Tầm
Một bức ảnh, một vùng biển sâu thẳm đó là cả thế giới của Triệu Thành Tuấn. Tình yêu khiến người ta dũng cảm, tình yêu khiến người ta mềm yếu, quãng thời gian anh yêu cô, anh cố ý nuôi dưỡng một thói quen đứng ở một nơi cao ngắm sao trên trời, rõ ràng biết trong ký ức của cô vùng biển dưới khung trời anh không tồn tại. Trong những năm tháng anh yêu cô. Anh vô số lần trong đêm dài cô đơn anh ấn dãy số quen thuộc đó, nhưng khi điên thoại thông liền bị đứt đoạn giống như một ngọn lửa chưa kịp cháy. Trong những năm tháng anh yêu cô. Anh thường dùng ngón tay nhè nhẹ khắc chạm vào thành phố nơi cô ở trên bản đồ, kỳ vọng có một ngày có thể tình cờ gặp nhau ở thành phố đó, vì một người, anh đã yêu thành phố đó. Trong những năm tháng anh yêu cô. Mỗi năm vào ngày sinh nhật cô anh đều gửi một tin nhắn chúc mừng, nhưng câu trả lời chỉ có một: "Anh là ai?". Bảy năm bảy câu "Anh là ai?", anh chưa bao giờ nỡ xoá đi. Bảy năm qua cô không biết anh là ai, anh lại biết tất cả về cô. Anh biết cô chuyển nhà mấy lần, biết quán cà phê cô hay tới, biết cô đi dưới mưa luôn không mở ô, biết hoa nhài ở ban công nhà cô khi nào nở, biết cô khi tâm trạng không vui thì mua mấy con cá vàng về nhà nuôi... Bảy năm qua anh luôn nghĩ anh có thể cho cô cái gì, cuối cùng anh hiểu, anh chỉ có thể để cô sống tốt, cho dù trong cuộc sống của cô anh tiêu tan không dấu vết, giống như cô chưa chưa bao giờ biết anh là ai.