Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cảm Ơn Em, Đã Can Đảm Yêu Anh

Tên gốc: 《谢谢你,敢与我相爱》- Cảm ơn em, dám cùng anh tương ái Chuyển ngữ:H.Cl Vì yêu anh, cô quyết định sẽ mặc kệ anh ra sao, cứ quyết tâm phải gả bằng được cho anh, rồi sau đó sẽ dùng hấp dẫn hạ gục anh, từ từ khiến anh cũng yêu thương cô Cho dù anh có là người thế nào, anh có thể nhẫn nhịn, chịu đựng cô đơn, chịu đau đớn, hay chịu người khác chế nhạo coi thương vì bị tàn tật, ngay từ khi mới đầu gặp gỡ, cô đã nhận định anh chính là người định mệnh của cô Nhưng thật sự có chuyện rất đả kích cô Mặc dù anh vui buồn thất thường, luôn luôn độc lai độc vãng nhưng cô biết anh mỗi tháng vào ngày 15 sẽ gặp một người bạn Nhưng điều cô không ngờ, người bạn đó lại chính là... ***   Hỷ Lạc đứng bên lề quốc lộ 320, xung quanh hoang vắng, sự yên tĩnh rõ ràng trong phạm vi vài km dường như chỉ có một mình cô. Vùng thôn quê vắng vẻ đêm hè thỉnh thoảng phát ra từng đợt tiếng côn trùng kêu vang, lại thêm cành liễu bên đường rũ xuống lay động dưới ánh trăng tạo ra những hình ảnh thật quỷ dị. Tuy Tần Hỷ Lạc từ nhỏ ở trong sân chung cư đấu đá lung tung, là một tiểu ma vương chuyên gây chuyện rắc rối nhưng nhìn bóng đêm tối đen như mực cũng có chút không khống chế được mà phát run. Cô mờ mịt quan sát hoàn cảnh xung quanh, rốt cuộc cũng phải đau khổ thừa nhận, cô thực sự đã lạc đường, cũng đã lạc mất bạn bè. Nhìn lại thiết bị thông tin, một chút tín hiệu cũng không có, điện thoại di động cũng hết pin. Cô ngẩng đầu nhìn sắc tím phía chân trời, ngôi sao lấp lánh ánh sáng, những ngôi sao này dường như ở rất gần cô. Cảnh sắc ở Cao nguyên Vân Quý thật đặc biệt, bầu trời dường như với tay là có thể chạm đến. Xốc lại ba lô, cô tiếp tục đi về phía trước. Thỉnh thoảng có xe cộ chạy ngang qua, đều là những xe vận tải cỡ lớn, xe cộ lướt qua thì Hỷ Lạc lại ngây ngốc đứng một bên, yên lặng nhìn theo xe rời đi, cô muốn giơ tay ra chặn nhưng không dám, trong đầu luôn nhảy ra những hình ảnh không hay, nhiều tin tức đưa tin, nữ sinh XX bị tên X cưỡng bức phơi xác nơi hoang dã. Nhịn không được rùng mình một cái, cô tiếp tục đi. Một chiếc MPV màu đen chậm rãi chạy ngang qua, Hỷ Lạc vẫn đứng ven đường nhìn theo đuôi xe biến mất trước tầm mắt. Cô thong thả bước đi, giơ cổ tay nhìn thời gian trên đồng hồ, đã hơn 11 giờ. Cô chà xát cánh tay, bước chân nhanh hơn, cúi đầu đi về phía trước. Một chiếc xe máy màu xám bạc đột nhiên chạy lướt qua, Hỷ Lạc bất giác nép vào ven đường, căng thẳng nắm chặt ba lô. Người trên xe chạy ngang qua thì quay đầu lại nhìn cô, Hỷ Lạc cúi đầu. Bỗng nhiên xe máy đó dừng lại cách cô vài bước chân, Hỷ Lạc dừng bước, tim đập thình thịch, không phải người xấu đều chạy xe máy đó sao? Người trên xe cởi nón bảo hiểm, "Này cô bé, lạc đường hả?" Một hơi toàn tiếng địa phương, Hỷ Lạc nghe không hiểu, ngây ngốc đứng ở ven đường không biết phải làm sao. Người thanh niên đợi một lúc không thấy cô trả lời, cau mày nhìn cô một cái, "Câm điếc?" Hỷ Lạc nhìn anh ta, áo thun đen bó sát người, quần jean màu nhạt, toàn bộ đường nét trên mặt thấy thế nào cũng đều có tiềm chất làm người xấu. Cô không dám trả lời, bước chân nhanh hơn, vội vã đi ngang qua người thanh niên bên cạnh. "Này?", người thanh niên vừa hô một tiếng, đồng thời khởi động xe máy đuổi theo cô. Hỷ Lạc thấy tình hình lúc này nên càng đi càng nhanh hơn, về sau gần như chạy. "Này, cô chạy cái gì? Tôi không phải là người xấu đâu." Người thanh niên đã lái xe chạy theo bên cạnh cô. Hỷ Lạc nghe không hiểu, chỉ mơ hồ hiểu được ‘chạy cái gì’, người xấu trên TV đều có lời kịch như thế "Chạy cái gì thế, cô bé, cùng ông chơi một lát nào". Nghĩ vậy, tim chợt trở nên căng thẳng, bước chân của cô càng nhanh hơn. Ánh sáng chói mắt từ phía đối diện chiếu qua, chiếc xe máy bên cạnh cũng dừng lại. Hỷ Lạc giơ tay chặn ánh sáng đèn xe, thấy có người xuống xe tiến lại gần. Một người đàn ông mặc comple màu đen, đeo cặp kính không vành đi tới cạnh họ, gương mặt mỉm cười,"Tiểu thư, xin hỏi có gì cần giúp đỡ không?" lời nói bằng tiếng phổ thông, người đó nói xong liếc mắt nhìn người đi xe máy bên cạnh với ý nghĩ sâu xa. Hỷ Lạc nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, lại nhìn chiếc xe phía trước, hơi quen mắt, hình như là chiếc MPV màu đen vừa chạy qua. Cô do dự, cúi thấp đầu nói, "Tôi hình như... bị lạc đường." Người mặc comple đen cười, "Vậy, cô không ngại thì để chúng tôi tiễn cô một đoạn đường nhé?" Hỷ Lạc dè chừng nhìn anh ta, có đôi khi càng nhã nhặn thì càng bại hoại. Người mặc comple đen tựa như nhìn thấu suy nghĩ của cô, tay thò vào trong túi lấy ra một tấm card, "Đây là danh thiếp của tôi, cô có thể xem qua." Hỷ Lạc vội vã cầm lấy nhưng trời quá tối, cô nhìn không rõ, chỉ mơ hồ thấy được hai chữ, "Thư ký". Người chạy xe máy đột nhiên lên tiếng, lần này dùng tiếng phổ thông để nói, "Haiz, tôi nói cô này, thì ra là người nơi khác nên mới không hiểu tôi nói gì mà bỏ chạy đúng không?" Hỷ Lạc cau mày nhìn anh ta, người đó cũng cười, móc ra một tấm giấy khác, lần này cho dù sắc trời tối, Hỷ Lạc cũng thấy rõ trên đó ghi rõ ràng ba chữ – thẻ cảnh sát. Người thanh niên nói với người mặc comple đen, "Anh làm gì?" Người mặc comple đen sửng sốt một chút, nhấc tay nâng gọng kính, "Sao thế, cảnh sát tiên sinh tra hộ khẩu? Tôi không phải người xấu." Cảnh sát tiên sinh cười nhạo, "Gặp phải tôi, người xấu còn có thể tự giới thiệu sao? Xuất trình chứng minh thư." Lúc này, cửa chiếc xe MPV mở ra, một người đàn ông bước xuống, hình dáng khoảng trên dưới ba mươi tuổi. Xa xa, thân hình cao lớn được phác họa dưới ánh trăng tỏa ra khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng. Tiến đến gần, Hỷ Lạc chỉ thấy rõ đường nét chung chung của anh ta, tuy chỉ là một nét khái quát giản đơn, Hỷ Lạc cũng cảm thấy hô hấp ngừng lại, chỉ mới 21 tuổi, lần đầu tiên nhìn người khác phái mà cô có cảm giác hơi thở gấp gáp. Vóc dáng anh rất cao, hẳn là trên 1m83, so với comple màu tối có vẻ rất phù hợp. "Thư ký Ngô, có chuyện gì?", giọng nói của anh trong bóng đêm yên tĩnh trầm thấp vang lên, dường như có điều gì đó khác lạ xẹt qua trong đáy lòng Hỷ Lạc. Thư ký Ngô bị người kia gọi thì cung kính đáp lời. "Vị này chính là cảnh sát, xem ra chúng ta quá lo rồi." Người kia cười yếu ớt, duỗi tay hướng vị cảnh sát, "Lâm Hạo Sơ." Ba chữ đơn giản, Hỷ Lạc nghe rất rõ ràng, cô đương nhiên không biết Lâm Hạo Sơ là ai, ngơ ngác nhìn anh. Vị cảnh sát kia hiển nhiên sửng sốt một chút, lập tức vội vã đưa tay bắt lại "Chào ngài! Chào ngài! Tôi là Chu Hiểu Diệp cảnh sát đồn công an Diêm Thành." Lâm Hạo Sơ gật đầu mỉm cười, sau đó xoay người nhìn Hỷ Lạc, "Cô muốn chúng tôi cho quá giang một đoạn đường không?" Hỷ Lạc lấy lại tinh thần, nói lắp bắp, "A, việc đó..." Cô không biết nên trả lời thế nào, mỹ sắc trước mặt là một chuyện, cũng không thể không có nguyên tắc, dù sao người này rốt cuộc là ai cô cũng không biết. Lỡ như họ là đồng bọn thì sao? Lâm Hạo Sơ kiên nhẫn nhìn cô, chờ cô trả lời. Hỷ Lạc gãi đầu, "Cái này... anh không phải là kẻ háo sắc chứ? Trên TV đều diễn như vậy, vài người hùa nhau lừa gạt một cô gái, sau đó đến cái nơi tối mù tối mịt rồi bắt cô gái luân phiên X...." Thư Ký Ngô không đứng vững nổi thiếu chút nữa ngã sấp xuống, khóe miệng giật giật, cô à, cô giả ngu sao? Không biết Lâm Hạo Sơ là ai? Mặt Chu Hiểu Diệp cũng đầy vệt đen, anh ta hắng giọng, "E hèm... Cô không biết Lâm tiên sinh là ai hả?" Hỷ Lạc thành thật lắc đầu, "Tôi cần biết sao?" Có phải anh là một người có tiếng tăm? Lâm Hạo Sơ cười cười, "Cô không cần biết, biết tôi không phải người xấu là tốt rồi. Cô đi đâu, chúng tôi giúp cô, một mình cô như vậy trên đường rất dễ gặp phải người xấu." Hỷ Lạc nhìn người cảnh sát bên cạnh đối với Lâm Hạo Sơ dường như cũng rất cung kính, tuy rằng cô vẫn không biết Lâm Hạo Sơ là ai nhưng là không tiện nói nhiều, vội vã khom lưng cúi đầu, " Cảm ơn anh, anh ngàn vạn lần đừng là người xấu nha, tôi là người nhát gan, cũng sợ đau, mà...cũng không có tiền, nếu các anh muốn gạt người thì tìm sai đối tượng rồi." Lâm Hạo Sơ trong mắt có ý cười, "Lên xe đi." Khóe miệng của thư ký Ngô và Chu Hiểu Diệp càng co giật hơn, dám ngang nhiên nghi ngờ vấn đề nhân phẩm của nhân viên công vụ quốc gia. Tần Hỷ Lạc tiểu thư, cô thực sự là rất tuyệt. Ngồi trong xe, Hỷ Lạc len lén nhìn Lâm Hạo Sơ bên cạnh, khuỷu tay chống trên cửa xe, cằm tựa vào ngón tay thon dài nhìn ra ngoài. Thỉnh thoảng trong lúc cùng với các loại xe khác giao nhau, ánh sáng lóe lên trên mặt anh, đường nét một bên khuôn mặt anh rất đối lập, là sự dung hợp giữa một vẻ tuấn tú và nét đau thương, tóc mái rủ xuống, lông mi dài phủ trên gương mặt một tầng bóng mờ. Hỷ Lạc ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn anh. Lâm Hạo Sơ quay đầu lại, ánh mắt giao nhau, anh cong khóe môi, "Làm sao vậy?" Gương mặt Hỉ Lạc thoáng ửng hồng, vội vã cúi đầu, "Không có gì." Lâm Hạo Sơ nghiêng đầu nhìn cô, "Cô là sinh viên?" "Vâng, tôi là sinh viên năm 3, cùng với mấy người bạn đi du lịch. Đều do tôi quá ham chơi, bị bỏ lại phía sau, lạc khỏi bọn họ." Hỷ Lạc rầu rĩ nói, lúc này mới nhớ tới vẫn chưa liên lạc với bạn bè, cô úp úp mở mở nói, "Anh... có thể cho tôi mượn điện thoại của anh được không?" Lâm Hạo Sơ lấy điện thoại di động của mình đưa cho cô, Hỷ Lạc cảm ơn, cầm lấy, sau đó gọi điện thoại cho Cố Doãn, điện thoại vừa vang lên một tiếng tức thì bên kia có người tiếp. "Cố Doãn, em lạc đường rồi." Hỷ Lạc bĩu môi. Bên kia tức thì truyền đến âm thanh của Cố Doãn. "Tần Hỷ Lạc, cô chết ở đâu rồi? Không biết rừng núi hoang vắng sói nhiều thịt ít hả? Cố tình làm khổ tôi hả?" Hỷ Lạc nheo nheo mắt, ngoáy ngoáy lỗ tai, "Em biết rồi, em cũng không phải cố ý, mọi người ở đâu vậy? Em làm sao tìm được mọi người?" Cố Doãn trở lại bình thường, "Bây giờ em đang ở đâu?" Hỷ Lạc nhìn xung quanh một chút, lại nhìn Lâm Hạo Sơ, yếu ớt hỏi, "Chào anh, phiền anh cho hỏi, bây giờ chúng ta đang ở đâu vậy?" Lâm Hạo Sơ đưa mắt nhìn ngoài cửa kính, "Sắp đến thành phố G rồi." Hỷ Lạc để điện thoại lại bên tai, lập tức truyền đến âm thanh oanh tạc của Cố Doãn, "Tần Hỷ Lạc, em vừa nói chuyện với ai? Bây giờ em đang ở cùng một người xa lạ? Sắp nửa đêm rồi đó." Hỷ Lạc liếc người kế bên một cái, che ống nghe, "Ừ" một tiếng. Cố Doãn trầm mặc một chút, "Tần Hỷ Lạc, em làm người khác tức chết mà, xe của người lạ mà cũng dám ngồi, thật đúng là tác phong của Tần Hỷ Lạc em." Hỷ Lạc cảm thấy tốn hơi thừa lời, "Bớt dài dòng đi, em hiện giờ sắp đến thành phố G rồi, anh tới sân bay thành phố G chờ em. Gặp nhau rồi nói tiếp." Ngắt điện thoại, cô xoa xoa huyệt thái dương đang đau lâm râm, Cố Doãn cái lão này, suốt ngày ỷ là trúc mã của cô mà cứ luôn hô to gọi nhỏ với cô. Cô nàng Tần Hỷ Lạc có bộ mặt ngờ nghệch dễ mắc lừa ư? Cô chính là em gái ngây thơ trong tiểu thuyết ngôn tình đây mà. "Bạn trai?" Lâm Hạo Sơ cười nhìn Hỷ Lạc. Hỷ Lạc sửng sốt, vội vã xua tay, "Không phải, là bạn bè cùng lớn lên từ nhỏ." Lâm Hạo Sơ cười cười không nói nữa, Hỷ Lạc cũng không phải là người dễ quen gì cho lắm nên ngồi yên không nói tiếp. Xe chậm rãi chạy trên quốc lộ, ngày hôm nay Hỷ Lạc đi rất nhiều, bàn chân đau kinh khủng, lúc đầu cô còn rụt rè ngồi nghiêm chỉnh. Ngồi một lúc, mí mắt bắt đầu đánh nhau, từ từ cụp xuống, đầu tựa vào kính xe, thoáng cái đã ngủ gà ngủ gật. Mắt từ từ nhắm lại. Lâm Hạo Sơ nghe thấy"bịch" một cái, tiếng va chạm nặng nề vang lên, quay đầu nhìn lại thấy Tần Hỷ Lạc xoa đầu, vẻ mặt nhăn nhó, trong mắt mơ hồ có chút nước, cô ngượng ngùng nói, "Cái kính này sao mà cứng thế." Lâm Hạo Sơ nhếch môi, cố nén cười, "Cô có thể tựa lưng vào ghế ngồi ngủ." Hỷ lạc xấu hổ dụi dụi mắt, "Không cần, tôi hết buồn ngủ rồi." Trên xe người lạ, sao có thể ngủ được, điểm ấy tự giác cô cũng phải biết chứ. Nói xong một hồi lại bắt đầu buồn ngủ. Lâm Hạo Sơ chống đầu nhìn cô, điệu bộ lắc lư, lúc sắp đụng phải kính xe lại dường như cảnh giác, tiếp tục lắc lư sang hướng ngược lại. Hỷ Lạc gật gà gật gù, "binh" một tiếng lại đụng vào kính, lần này cô chỉ nói mớ rồi xoa xoa trán, trề môi lầm bầm, "Đầu Cố Doãn anh thật cứng." Sau đó lại tiếp tục ngủ gật. Lâm Hạo Sơ cúi đầu mỉm cười, một vài giây sau lại một tiếng "binh" truyền đến. Hỷ Lạc cau mày, trề môi lẩm bẩm câu gì rồi duy trì trạng thái ngủ gật liên tục. Lâm Hạo Sơ bất đắc dĩ lắc đầu, anh đưa tay kéo người cô, nhẹ nhàng để cô tựa lưng vào ghế, một mình yên lặng quay đầu nhìn bóng đêm thâm trầm ngoài cửa xe. Cảm giác được vai chùng xuống, anh quay đầu lại nhìn, Hỷ Lạc lệch đầu yên giấc tựa vào vai anh, trên gương mặt sạch sẽ, đôi môi nho nhỏ khẽ chu lên. Một mùi hương nhàn nhạt của cô gái trẻ truyền đến, Lâm Hạo Sơ nhíu mày, anh khẽ cử động lại càng làm cô dựa vào gần hơn. Một lúc sau, vai vừa chùng xuống, anh bất đắc dĩ nhìn Hỷ Lạc. Thư ký Ngô từ gương chiếu hậu nhìn Lâm Hạo Sơ, "Nếu không, ngài ngồi ghế phụ, để cô ấy nằm ngủ phía sau đi ạ." Lâm Hạo Sơ lại liếc mắt nhìn Hỷ Lạc, thấp giọng nói, "Bỏ đi, mau tới sân bay." Thư ký Ngô vô cùng kinh ngạc nhìn anh, vẫn biết Lâm Hạo Sơ không thích tiếp xúc với người lạ khác phái, về mặt này anh thậm chí ưa sạch sẽ một cách nghiêm trọng nhưng lại để một cô gái gần gũi mình thì là lần đầu tiên. Hơn nữa, bọn họ mới vừa lái xe đi rất xa, Lâm Hạo Sơ bỗng nhiên kêu anh quay ngược trở lại.   Mời các bạn đón đọc Cảm Ơn Em, Đã Can Đảm Yêu Anh của tác giả Phong Tử Tam Tam.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Tài
Phương Tiểu Ngư cảm thấy số phận của mình sao thê thảm vậy, mẹ mất cha lấy vợ khác làm mẹ kế của cô nhưng chính mẹ kế này lại ép cô phải lấy chồng, không chỉ vậy mà cô còn bị chính người bạn trai phản bội, thê thảm hơn là cô lại qua đêm với người lạ mặt. Cô lại còn trúng độc đắc lơn khi chỉ bên nhau 1 đêm nhưng lại dính bầu, vừa có thai lại vừa bị đuổi khỏi nhà, Phương Tiểu Ngư lại cảm thán: " Thì ra không có thảm nhất, mà chỉ có thảm hơn!". Ai ngờ vẫn may xoay chuyển, Phương Tiểu Ngư và con trai lại được tổng tài đẹp trai lạnh lùng trong truyền thuyết nhặt về nhà. Từ đó, đi làm có người đưa, tan làm có người đón, con trai có người chăm. Nhưng sao tổng tài đêm nào cũng mò lên giường cô? Đêm ấy, tổng tài lại đến, Phương Tiểu Ngư đành phải kêu lên: " Mộc Du Dương, sự lạnh lùng của anh đi đâu mất rồi?" *** Tiếng đập cửa rầm rầm kèm theo cả tiếng la hét của Phương Tiểu Ngư từ trên lầu vang vọng xuống. “Lý Vân Phương, bà già kia, mau mở cửa ra, thả tôi ra!” Ngoài cửa, mẹ kế Lý Vân Phương của cô gương mặt tỏ rõ vẻ bực dọc, nhưng vẫn giả vờ nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Tiểu Ngư à, em trai con bây giờ bị người ta ép đến mức có nhà mà không thể về, con không thể đồng ý giúp một lần sao?” Phương Tiểu Ngư biết rõ tính cách của mẹ kế nên hoàn toàn không mắc mưu, lập tức phẫn nộ đáp trả: “Các người đừng có nằm mơ! Con trai của bà đã thành tên khốn không thể cứu chữa nổi rồi, đừng hòng lôi tôi theo chết chung!” “Con khốn này, giống hệt như ả mẹ ruột không biết xấu hổ của mày, mày cứ cứng miệng đi, nếu không đồng ý thì đừng hòng ra ngoài!” Lý Vân Phương mắng chửi một hồi rồi bước xuống lầu, mặc kệ tiếng gào khóc của người bị nhốt bên trong. Phương Tiểu Ngư nghe tiếng chân mẹ kế rời đi thì giận dữ đạp mạnh vào cửa rồi ngồi phịch xuống đất, không nói gì nữa, những giọt nước mắt kiềm nén bấy lâu bây giờ đều tuôn ra hết. Từ bé cô đã phải sống dưới sự chèn ép của mẹ kế, sau khi bố cô mắc bệnh qua đời thì mẹ kế lại càng thêm độc đoán, giờ đây vì muốn giúp con trai cưng của bà ta trả nợ thua bạc mà ép cô phải lấy một người đàn ông đáng tuổi cha mình, đúng là nằm mơ mà! Một yêu cầu vô liêm sỉ như thế, Phương Tiểu Ngư thật sự thà chết cũng không bằng lòng. Nhưng cô không ngờ, lần này Lý Vân Phương thật sự tàn nhẫn, nhốt cô suốt hai ngày hai đêm không thả ra, cũng không cho cô chút đồ ăn thức uống nào. Phương Tiểu Ngư bất lực ngồi tựa vào tường, đôi môi vốn căng mọng của cô giờ đã khô nứt nẻ, cô ngước mắt nhìn lỗ thông gió trên đầu, đây chính là cơ hội thoát duy nhất của cô, cho dù có ngã chết cũng không thể để hai mẹ con đó được như ý. Cô phải bỏ trốn, đi tìm người bạn trai thanh mai trúc mã của mình là Đường Úc Phi, không bao giờ quay lại nơi gọi là nhà này nữa. Trời cũng đã tối, trong nhà rất yên tĩnh, có lẽ mẹ kế cũng đã ngủ rồi. Giữ chặt lấy mười mấy đồng còn sót lại trong túi, Phương Tiểu Ngư bèn trèo lên lỗ thông gió trên mái nhà, cố gắng đẩy cánh cửa sổ đã bị hoen rỉ ra, tìm được vài mảnh vải đã dùng trong căn phòng bụi bặm chất đầy đồ linh tinh, buộc chặt lại với nhau tạo thành một sợi dây thừng rồi dùng nó đu ra ngoài cửa sổ, rón rén chuồn ra cửa sau.   Mời các bạn đón đọc Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Tài của tác giả Lò Thị Minh Luyến.
Bạn Học, Chào Em!
Mở đầu của truyện Bạn Học, Chào Em! vô cùng ấn tượng, khởi đầu cho truyện là hình ảnh của một đôi nam nữ khi đang ở trên giường! Đôi bàn tay của anh đang phiêu diêu, mỡn cợt trên thân thể cô khiến cho dục vọng của cô trỗi dậy, nhưng đến lúc cao trào thì đột nhiên anh lại dừng lại... Lý do khiến anh dừng lại là cô không còn xinh như trước, vẫn còn cách là trùm khăn che mặt cô lại? Họ đang làm gì vậy? Mời các bạn theo dõi truyện sẽ rõ... *** Chả là hôm qua được nghỉ học cộng thêm bài vở hôm sau đã xong xuôi nên em quyết định ôm điện thoại lên mạng xem phim. Nhưng nhà em với nhà ảnh cách nhau xa quá, wifi nhà ảnh tới nhà em chỉ còn 1 vạch nên em không xem được phim. Thế là em đọc truyện. (Xin lỗi em chỉ là kẻ dài dòng). Chủ trương của em là đọc một lèo nên kiếm truyện full, đọc cho đỡ chán nên tìm hài, đọc nhanh còn đi ngủ nên kiếm truyện ngắn. Phù hợp với 3 tiêu chí ý, cộng thêm cái tên tát không không nghe có vẻ quen nên “Bạn học, chào em” được chọn. Nói thật là đọc xong rồi ngủ nên em quên mợ nó tên nam chính rồi (căn bản tại hắn méo có gì hót, vẫn đẹp giai kèm tài giỏi, cũng vì có tiền nên là boss chính của bộ truyện). Nhưng nữ chính tên là Dụ Vi Hề, em nhớ nó không phải vì nó có gì hót hơn nam chính mà vì từ đầu tới cuối truyện em luôn mặc định tên nó là “Đụ Mi Nề”. Không phụ kì vọng cái tên, nam nữ chính gặp nhau là lại… Em không hiểu truyện này hài chỗ nào cơ. nữ chính đụng ngã nam chính, ờ thì xin lỗi rồi có cố ý méo đâu, chỉ vì thế mà bị thằng nam chính sai như chó, nó bảo gì cũng run run sợ sợ rồi làm theo. Mà nam chính bửn tính vãi, lục lọi còn soi mói phòng con gái, tự tiện lấy trộm quà mà con bé định tặng cho tình đầu, có vẻ như lạnh lùng luôn đi kèm khùng điên nên tuy nhà giàu nhưng hắn vẫn có sở thích đi trộm đồ. Con bé sợ thằng ý đến nỗi trốn sang mĩ và đinh đinh méo bao giờ trở lại. Năm năm sau trở lại. Không biết mọi người thế nào chứ bạn em em không gặp 2 năm thôi mà nó đã trông khác vãi, em còn chả nhớ full tên nó, gặp nhau cũng méo nói gì nhiều. Thế mà 2 đứa này vừa gặp nhau đã lăn lộn lên giừơng rồi. Sau đó thì con bé bỏ đi, một cách ảo lòi nào đấy công ty nó xin vào là công ty thằng nam chính. Vừa mới đi làm buổi đầu đã lại suýt bị rếp, hãi quá tính bỏ làm nhưng xem lại hợp đồng thấy nếu bỏ làm khi chưa hết hạn hđ phải bồi thường bao nhiêu tỉ USD ý (em không nhớ rõ). Xong rồi nam chính lòe lòe kiểu gì chả hiểu, đem được con bé về ở chung, sinh hoạt vợ chồng hằng ngày nhưng méo dám nói rõ quan hệ. Sao mà thằng đấy nó chữ “làm tình” thì mau thế mà chữ yêu đơn giản lại nghẹn ngào méo nói ra. Hại em phải đọc thêm khoảng 5 chương nữa. Đến lúc này thì tiểu tam xuất hiện, con bé tiểu3 bị bệnh “thích người không thích nó” nên khi biết nam chính có ng yêu mới chạy đến bám riết nam chính muốn đuổi con này đi đành phải giả vờ yêu nó ôm hôn nó, nhu nhược vc. Sau khi đuổi đc con đó đi thì nữ chính cũng đã ra đi, hắn điên cuồng tìm kiếm, không dám dấu giếm, thì thầm vào tai em rằng yêu nhao đi rồi lăn luôn lên giừơng của vợ chồng người khác. Truyện có 21c thôi nhưng em đọc mất 3 tiếng lận, đoạn H miêu tả kĩ quá nên em sợ có tình tiết ẩn nào đc tác giả gài vào (vì không hiểu sao chúng nó lại yêu nhau) nên phải đọc một cách dè chừng và vô cùng cảnh giác. Quả nhiên sau khi đọc xong, méo có tình tiết, chỉ còn tình dục. Oimeoi đọc truyện buổi đêm mà xuân tâm rạo rực. Nói chung là mọi người đừng đọc nha, treo đầu dê bán thịt chó đó, hài quái gì chứ. *** Trên giường lớn mềm mại, hai thân thể trần trụi quấn chặt lấy nhau. Hơi thở nóng rực, mồ hôi nhỏ giọt, tiếng rên rỉ khe khẽ, tất cả tạo nên một phong cảnh thật ám muội. Bàn tay anh chu du trên thân thể trắng mịn như tuyết của cô, lướt tới đâu là đốt lửa nóng rực tới đó, làm nhen nhóm trong cơ thể cô dục vọng nguyên thủy nhất. Đôi mắt anh như ẩn chứa ánh sao lấp lánh, bờ môi anh thật ấm áp mềm mại. Những sợi tóc rối tung của anh dính sát vào nhau ở hai bên thái dương, trông thật gợi cảm biết bao. Hô hấp của bọn họ dây dưa lẫn nhau, thân thể của bọn họ quấn chặt lấy nhau. Anh thành thục khiêu khích sự mẫn cảm của cô, làm toàn thân cô tê dại. Khát vọng của cô bị kích thích càng trở nên mãnh liệt, chỉ chực phát tiết trào ra. Cô nhắm mắt lại, chờ đợi thời khắc sắp xảy ra.   Mời các bạn đón đọc Bạn Học, Chào Em! của tác giả Tát Không Không.
Cán Hoa Khúc
“Muội tin tưởng huynh, huynh lại không tin muội, cũng không tin cả chính mình.” “Nhưng muội muốn nói cho huynh biết, đời người ly hợp khó lường, sống chết khó biết. Nhưng cho dù chỉ có thể cùng huynh ở một chỗ một trăm ngày, so với việc đem chín mươi chín ngày chìm trong nghi kỵ thống khổ, không bằng tin tưởng huynh.” Đây là chuyện xưa giữa một sát thủ cùng một nữ chủ xuyên qua, nhưng mà sát thủ không lãnh khốc vô tình như những truyện khác, nữ chủ tự lập tự cường, tùy tiện, cũng thực cứng cỏi, quả quyết, tính cách cũng không tệ, chỉ hơi thiếu tâm nhãn.   Bạch Dực được Ô Vũ cứu và cho bạc để tự sống. Cô đến Lô gia thôn và sống cuộc sống tự cung tự cấp như những người dân ở đây. Ô Vũ sinh ra trong gia tộc sát thủ tiếng tăm trên giang hồ nên dù không có hứng thú giết người cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ. Ô Vũ có một thói quen là giết một người sẽ cứu một người. Nhưng thật sự nhớ ân lại không có lấy một người, cho đến khi gặp lại Bạch Dực - một người sảng khoái và không có ý câu dẫn như những nữ nhân khác. Hai người coi nhau như điểm tựa của mình. Ô Vũ tìm về Bạch Dực khi hoàn thành nhiệm vụ, Bạch Dực coi Ô Vũ là một người bạn, tri kỷ. Ô Vũ nhận ra tình cảm với Bạch Dực nhưng lại lo sợ, sợ sinh tử, sợ khi chết đi không còn ai bảo vệ Bạch Dực. May thay, Ô Vũ cuối cùng cũng gỡ được phong hào gia tộc, cùng Bạch Dực du sơn ngoạn thủy, không cô phụ mười một năm chờ đợi. Truyện nhẹ nhàng, đơn giản như tâm tình nữ chính. Cô ấy đã từng nhảy lầu khi bị hôn phu bỏ rơi rồi tình cảm với nam chính đến một cách từ từ. Nam chính từ lo lắng, che chở, không biết làm thế nào, không dám hứa hẹn rồi lặng lẽ, cẩn thận quan tâm nữ chính. Mình thích đoạn sau khi nữ chính ước hẹn nam chính làm bạn trai, bị nam chính trêu rồi ngại ngùng. Khúc Cán hoa thanh dật uyển chuyển, du dương cuối truyện thổi lên niềm vui cùng hy vọng trong ngày mùa hè, thổi lên hương vị triền miên vô tận, cho tới tận những ngày cuối cùng... ------------------ Review by Hi dung hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Review TA: Đánh giá: 7/10 Nàng là cô gái đến từ thời hiện đại, vì vị hôn phu thanh mai trúc mã của mình phản bội vì chê mình béo mà nhảy từ tầng cao nhất của trường học mà tự tử. (trai còn nhiều mà sao chị dại dột thế) Không hiểu lý do gì, nàng lại xuyên không về thời cổ đại như thế này. Nàng thực sự không rõ, là nàng đang mơ hay đã xuống âm phủ, nhưng sao âm phủ lại tràn ngập ánh nắng như thế này cơ chứ. Mãi khi phát hiện ra ra có người đỡ mình nàng mới mơ hồ cảm nhận a mình vẫn còn sống. Hắn chính là ân nhân của nàng, chỉ nàng đến thôn làng mà hiện tại nàng đang ở, lại còn cho nàng thêm tiền, mặc dù nơi đây tiên không có mấy tác dụng cho lắm. Hắn sinh ra trong một gia tộc sát thủ nổi tiếng, dù muốn hay không hắn cũng phải giết người. Nhưng hắn có một thói quen, giết một người sẽ cứu một người nhưng hầu hết chẳng ai nhớ đến ân nghĩa của hắn cả. Còn nàng lại khác, không giống như các nữ tử hắn từng gặp, lại luôn biết ơn chàng. Nàng dần dần quen với nơi đây, cũng biết tự lực tự cường làm việc sinh sống. Hắn có thói quen khi làm xong nhiệm vụ sẽ đến chỗ nàng ăn cơm, còn nàng xem hắn như bằng hữu, tri kỉ. Dần dần hắn có tình cảm với nàng nhưng lại không dám nói, bởi hắn là một sát thủ, mạng sống không bao giờ là đảm bảo, vậy làm sao hắn có thể đảm bảo chăm sóc và bên cạnh nàng được cơ chứ. Để thoát khỏi danh phận sát thủ hắn phải hoàn thành một nhiệm vụ, nhưng chính là không biết khi nào mới xong, cũng có thể hắn chết trước khi hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng nàng vẫn chờ, vẫn đợi hắn quay lại. Liệu hắn có hoàn thành nhiệm vụ, vứt bỏ đi danh nghĩa sát thủ để trở về bên cạnh nàng??? “Muội tin tưởng huynh, huynh lại không tin muội, cũng không tin cả chính mình.” “Nhưng muội muốn nói cho huynh biết, đời người ly hợp khó lường, sống chết khó biết. Nhưng cho dù chỉ có thể cùng huynh ở một chỗ một trăm ngày, so với việc đem chín mươi chín ngày chìm trong nghi kỵ thống khổ, không bằng tin tưởng huynh.” *** Bánh xe phát ra âm thanh lạch cạch lạch cạch, nàng cố hết sức chuyển động, kéo nước từ dưới giếng sâu lên. Giờ đang là tháng ba, tuy đã là cuối mùa xuân, nhưng đối với một người sinh trưởng ở châu Á nhiệt đới như nàng mà nói, gió vẫn rất lạnh. Nhưng thái dương cùng lao động, lại làm cho nàng toàn thân đổ mồ hôi, gió thổi qua chiếc áo bông nửa mới nửa cũ, cũng sẽ cảm thấy rùng mình. Cho dù đã hơn một năm, nàng vẫn không thể thích ứng được với khí hậu ôn đới như vậy. Chờ tới khi cố hết sức đổ được nước giếng vào thùng, nàng nhẹ nhàng thở ra, mềm nhũn ngồi xuống dựa vào thùng nước lớn mà thở gấp, ánh mắt nhìn trời quang xanh thẳm. Quấn lại mảnh vải trên những ngón tay không ngừng run run, có hơi dính dính, đau tận tim, đại khái vết thương lại bị nứt ra. Nàng lại dùng nước giếng, làm dịu đi bàn tay đang đau đớn. May mắn công việc hôm nay đại khái đều làm xong rồi, chỉ còn phải làm cơm chiều nữa mà thôi. Cho dù phía sau, mặt trời cũng mới ngả về tây, còn lâu mới lặn xuống. Nhưng mà nếu sờ soạng nữa sẽ không nấu được cơm, dầu nành rất đắt. Không giống với một năm trước, hiện tại mỗi bữa cơm đều thực quý trọng, mỹ vị. So với nhà bên, nàng đã là rất giàu có, cơm có thể ăn cơm khô, lại là gạo trắng như trân châu, không độn một chút hoa màu khác. Nhà bên đều biết, nói nàng quá giàu có, trong nhà có người già, trẻ con sinh bệnh, sẽ sang mượn gạo trắng ── đây chính là phúc phận được ăn ngon mà chỉ có trẻ con hoặc khi sinh bệnh mới có được. Nàng đảo cơm tẻ trong nồi, nước sôi liền rắc một nắm cải thìa chỉ cao bằng ngón tay, cùng một nắm xuân cửu nhỏ vào, chờ rau xanh, cho một chút mỡ heo cùng muối, trên một cái bếp nhỏ khác là một nồi măng trúc đã bóc vỏ luộc. Trên cơm tẻ là cải thìa thanh thúy cùng xuân cửu, mang theo một chút mỡ heo thơm lừng. Đóng cửa bếp lại, nàng bưng cái bát lớn đựng đồ ăn, cầm lấy đũa trúc, đi đến sườn núi sau nhà, ngồi xếp bằng trên cỏ, nhìn mặt hồ xanh như ngọc bích dưới chân núi, mỹ mỹ ăn cơm chiều. Không nghĩ tới, chỉ là một năm mà thôi, hạnh phúc lại đơn giản như vậy ── ngồi nhìn hồ nước, ăn cơm dưới ánh chiều tà. Nàng tên Bạch Dực… Nếu không nhớ lầm. Hoặc là, nàng không có nổi điên. Hẳn là cái tên này, không sai. Tuy rằng nàng vẫn cảm thấy mơ hồ, không được rõ ràng. Nhưng mà cuộc sống đơn giản đến chỉ còn lại có ăn cơm, ngủ, làm việc, sự mơ hồ này cũng trở nên vô cùng không quan trọng nữa. Một năm trước, nàng đi vào Đàn sơn ở lân cận thôn này. Nói chính xác, là trong rừng cây cách thôn này khoảng hai dặm. Đến bây giờ nàng vẫn không rõ, nàng rốt cuộc là còn sống hay đã chết. Rõ ràng là nhảy từ trên tầng cao nhất của trường học xuống… Nhưng làm sao lại xuất hiện tại ‘âm phủ’ phong cảnh đầy nắng này ? Đoạn thời gian ở giữa biến đi đâu? Hay là, trên thực tế, nàng đã trở thành người thực vật, đây chỉ là một giấc mộng dài, giống như trên phim truyền hình vẫn chiếu? Nàng thật đúng là không biết. Nhưng người bị nàng đè trúng… Xúc cảm cùng mùi máu tươi vẫn còn chân thật. Có một vị tiên sinh da bọc xương tái nhợt đã cứu nàng… Mời các bạn đón đọc Cán Hoa Khúc của tác giả Hồ Điệp Seba.
Chỉ Nam Thu Phục Quan Nhị Thiếu (Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông)
Nhị thiếu gia nhà họ Quan mặc dù bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền nhưng lại là một hỗn thế ma vương, tính cách thất thường, không ai dám chọc vào.  Thế nhưng, nào ai biết được, trong một đêm tiệc rượu, lại có một “đại mỹ nhân” dám trêu chọc đại ma vương Quan Hành, cùng anh trải qua một đêm tình nóng bỏng, còn dám nghênh ngang dùng mười đồng tiền mua “lần đầu tiên” của Quan nhị thiếu.  Quan Hành giận, rất giận. Thế nhưng, người thì đi rồi, giày của anh đêm qua còn bị cô ném ra ngoài cửa sổ, muốn đuổi theo cô “tính sổ” lại không được, chỉ có thể nuốt nỗi giận vào trong, thề với trời nếu gặp lại cô gái đó, nhất định sẽ dùng ba trăm sáu mươi kế trả mối nhục “mười đồng” này. Ông trời chính là cực kỳ chiều lòng người, chẳng qua bao lâu cho Quan Nhị thiếu cơ hội phục thù. Trong một ngày mưa to, Quan Hành dưới sự bức ép của mẹ mà phải theo “đối tượng xem mặt” đi ăn cơm, tình cờ lại gặp được Lương Kiều.  Tất nhiên, người đàn ông mấy hôm trước còn cùng mình mây mưa, mấy hôm sau đã cùng người phụ nữ khác “thân mật” sẽ khiến Lương Kiều chẳng có bao nhiêu ấn tượng tốt. Vì thế, lúc anh trào phúng cô: “Loại con gái lẳng lơ như cô, cũng là lần đầu tôi gặp được”, Lương Kiều cũng không ngại đáp trả: “Loại tra nam như anh, tôi lại gặp không ít.”  Lần thứ hai gặp mặt, Quan Hành vẫn bị miệng lưỡi độc địa của Lương Kiều hạ knock out. Lần thứ ba gặp lại, Lương Kiều đang đi trên đường, Quan nhị thiếu vô tình đi ngang qua, cố ý tạt nước bùn lên khắp người cô. Ngày kế tiếp, Lương Kiều dùng sơn đỏ, ở trên mũi xe anh viết mười mấy chữ to: “Bản thân sớm bắn, khẩn cầu bí phương, dùng số tiền lớn để tạ ơn, không chân thành xin đừng quấy nhiễu.”  Lương Kiều lúc quét sơn vô cùng hết mình, nhưng hậu quả lại khiến cô hết hồn. Phá xe của Quan nhị thiếu, còn bôi nhọ “năng lực” của anh tất sẽ phải trả giá. Mà cái “nghiệp” này của Lương Kiều chính là một món nợ siêu to, siêu khổng lồ, đến mức cô chỉ có thể “bán thân trả nợ”, trở thành osin cho Quan Hành. Đại mỹ nữ cùng nhị thế tổ ở chung một chỗ, vừa là oan gia lại còn từng là bạn giường một đêm, tất sẽ dẫn đến củi khô bốc lửa. Mà đám lửa này càng cháy càng to, thiêu rụi tất cả lý trí của Lương Kiều cùng Quan Hành, thổi bùng lên một thứ tình cảm gọi là “yêu” trong trái tim hai kẻ cứng đầu. Thế nhưng, một người thì quá lý trí, một kẻ lại chẳng chịu nhìn thẳng vào trái tim mình, cùng tuesday luôn nhăm nhe phá đám, cùng với áp lực từ xuất thân của hai người, liệu có khiến tình yêu của Lương Kiều cùng Quan Hành kết trái?  Từ kẻ đi săn trở thành người bị săn, ai mới là con mồi trong cuộc tình này? Mời bạn đọc truyện để tìm câu trả lời nhé. *** Lương Kiều là một đại mỹ nữ, nhưng là một mỹ nữ có gai. Bởi vì tình thế ép buộc mà rơi vào kết cục “tình một đêm” với Quan nhị thiếu. Thế nhưng, cuộc sống đã mài dũa cô trở thành một kẻ lý trí, sẽ không vì thất tiết mà đau khổ, cũng sẽ không o ép đối phương chịu trách nhiệm cho lần đầu tiên của mình.  “Mười đồng”, cùng một anh đẹp trai trải qua những giây phút nóng bỏng, Lương Kiều nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân thật ra còn được hời nhiều lắm. Vốn nghĩ sẽ không còn gặp lại, thế nhưng hết lần này đến lần khác, Lương Kiều vẫn đụng phải Quan Hành.  Lương Kiều là một người phụ nữ lý trí, sự phản bội của mối tình đầu cùng người cha bội bạc đã khiến cô chẳng còn bao nhiêu hy vọng vào tình yêu. Đối với cô, Quan Hành chỉ là một người “bạn giường”, thế nhưng, không biết từ lúc nào, người bạn giường này lại đi sâu vào trái tim cô, bẻ đi từng chiếc gai nhọn, xoa dịu những vết thương từ sự phản bội của mối tình đầu cùng người cha bội bạc của cô.  Anh gieo xuống tim cô một hạt giống, dùng sự dịu dàng ngốc nghếch của mình khiến cái cây ấy đâm chồi rồi nở hoa, trói chặt trái tim cô, khiến cô không thể rời xa anh. Quan Hành là nhị thiếu gia nhà họ Quan, tính tình tùy hứng, kiêu ngạo bất tuân. Người phụ nữ có thể thu phục anh, thứ nhất là phải đẹp, thứ hai là phải độc. Mà Lương Kiều vừa hay lại có cả hai thứ này.  Quan nhị thiếu nhìn bề ngoài thì thành thục lắm, diễn vai hỗn thế ma vương cũng ra hình ra dạng. Thế nhưng, sống lâu mới biết, Quan nhị thiếu chính là một chú Husky điển hình, vừa gặp tưởng ngầu, sống lâu mới biết là ngáo.  Có lẽ, lúc ban đầu bị sự cứng đầu của Lương Kiều khiêu chiến, khiến anh chú ý đến cô, sau lại bởi vì sự hòa hợp thân thể mà giữ cô bên cạnh nhưng đến cuối cùng, chính những yếu đuối trong tâm hồn Lương Kiều khiến anh cảm thấy thương xót, đến mức chỉ muốn mãi mãi giữ cô bên người, dùng sự ấm áp của mình che chở cho cô. Tổng quan mà nói, nội dung của “Chỉ nam thu phục Quan nhị thiếu” không hề mới, thế nhưng tác giả rất biết cách giữ vững nhịp điệu của chuyện. Các tình huống được xây dựng vừa đủ, không bị quá lố, vừa hài hước, vừa ngọt. Nhân vật được xây dựng hợp lý, đại mỹ nữ đi với nhị thiếu gia, muốn sủng có sủng, muốn thịt có thịt. Cá nhân tớ cho rằng đây là một bộ truyện phù hợp để giải trí, không cần dùng não khi đọc, thích hợp cho những ngày chây lười chẳng muốn làm gì, thêm một cốc sữa là đúng chuẩn. Nếu bạn muốn học cách theo đuổi trai đẹp lại nhiều tiền thì mời nhảy hố để tham khảo kinh nghiệm của Lương đại mỹ nữ nhé.  ____ " ": Trích từ truyện được edit bởi Rv-er Review by #Nghịch Thần - /ReviewNgonTinh0105 *** Sùng sục sùng sục - - Nước ở trong nồi sôi lên, Lương Kiều mở vung nồi, lấy ra một gói mì sợi, cầm một nắm ném vào. Trên tường của phòng bếp có một cửa sổ nho nhỏ, ngoài cửa sổ vẫn là mưa phùn liên miên, giọt nước mưa rơi xuống trượt dọc theo thủy tinh, tạo thành những vệt nước nghiêng lệch. Phòng bếp nhỏ không đến năm mét vuông, không gian chật chội, đến cả không khí cũng mang cảm giác ngột ngạt. Tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cửa kính mơ hồ có thể nghe thấy, cùng tiếng sùng sục của nồi nước sôi như hòa vào nhau, chỉ nghe thôi cũng đủ làm cho người ta cảm thấy tâm phiền ý loạn. Mỗi lần trời mưa đều cảm thấy đặc biệt khó chịu, muốn cởi sạch chạy trần truồng ra ngoài, cũng không biết đây là suy nghĩ kiểu gì nữa. Lương Kiều thầm thở hắt ra, cầm đũa quấy loạn lên trong nồi. Bạn cùng mướn chung phòng đêm nay phải chăm sóc bạn trai, không trở về được, không có người nấu cơm, Lương Kiều liền giảm bớt việc bằng cách ăn mỳ, đến cả rau cũng không cho vào, định chốc nữa trộn một chút tương thịt bò cay vào, bữa tối cứ như vậy mà trôi qua thôi. Lúc nấu mì xong, điện thoại cũng vang lên, là một số xa lạ. Lương Kiều tắt bếp, lấy di động từ túi ra, mở đặt đến bên tai.”Xin chào.” “Chị Kiều đúng không, em là Tống Bắc, chị còn nhớ em không?” Đầu bên kia điện thoại là một giọng nam tuổi còn trẻ. Cái vợt dùng để vớt mỳ được cô treo trên tường nhà màu trắng, Lương Kiều đưa tay lấy xuống, bỏ những sợi mỳ vớt được vào trong bát, bên cạnh đó cố gắng tìm tòi ký ức trong đầu: “À, còn nhớ, Tống Bắc sao, tìm chị có chuyện gì không?” “Em không sao, là Dung Dung...” Giọng nói Tống Bắc có chút lo lắng: “Cô ấy bị một người đàn ông mang đến hội sở, nơi đó gọi là Hoàng Đình , em sợ cô ấy bị người ta bắt nạt nên muốn đi cùng, nhưng mà hội sở không cho em vào, chị Kiều có thể đi tới đó một chuyến hay không?” Nhắc tới Dung Dung Lương Kiều mới nhớ tới , cái cậu Tống Bắc này là người theo đuổi trung thành của Trâu Dung Dung từ cao trung tới đại học, là tiểu tử đặc biệt cố chấp. Trâu Dung Dung là em ruột cùng cha mẹ của Lương Kiều, đến thành phố C học đại học, cô ấy sống ở khu nhà mới tu sửa lại tại vùng ngoại thành, một nửa ngăn cách với bên ngoài, đến khi học đại học năm thứ hai mới có thể ra ngoài vào cuối tuần. Cho nên bình thường Trâu Dung Dung đều ở lại trường học, thỉnh thoảng cuối tuần sẽ đến chơi hai ngày. Nhưng mà hôm nay mới thứ tư, Lương Kiều nhíu mày: “Không phải lúc này nó đang đi học sao?” “Chị Kiều, trước tiên em sẽ nói cho chị, nhưng chị biết rồi đừng mắng Dung Dung nhé “ Tống Bắc ấp úng nói: “Cô ấy đăng ký làm người mẫu cho một công ty, mấy ngày gần đây đều không đi học, em lo lắng cho cô ấy, cho nên hôm nay lén đi theo một ngày... Cô ấy bị lãnh đạo công ty mang tới, còn có vài người mẫu nữ khác, em nhìn giống như là để tiếp rượu...”   Mời các bạn đón đọc Chỉ Nam Thu Phục Quan Nhị Thiếu (Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông) của tác giả Nhất Tự Mi.