Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Con Mồi

Điều đầu tiên tôi muốn nói với các bạn, đó chính là tôi thích bộ truyện này. Cực kì thích ư? không, chỉ là thích mà thôi. Cảm giác ban đầu của tôi khi đọc câu chuyện này chính là một kiểu gia đình hiện đại, gia đình kiểu mẫu dược công thức hoá giữa cuộc sống bon chen hiện giờ. Mặc dù từ lần đầu gặp anh đã nhận ra tình huống của cô có chút vấn đề. Nhưng anh vẫn dựa theo cảm giác của mình, cô là đối tượng thích hợp; dựa theo cảm tình của mình, anh thích cô. Vì vậy, anh đã cưới cô. Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, đó đã là lẽ thường. Cho dù không có tình yêu, cũng nương theo tình dục và mong muốn thoả mãn nhu cầu của bản thân. Họ ở cạnh nhau ba năm, ba năm như một người bạn cùng chung chăn gối. Ban đầu cảm tình chưa sâu, thì đó là nghĩa vụ. Nhưng con người, dễ sinh tình, thời gian chừng đó dần dà khiến họ trở nên không thể tách rời nhau. Bạn nghĩ tôi đang đề cử truyện ư? không, tôi chỉ đang viết, tôi viết về những cảm xúc mỗi khi tôi đọc một câu chuyện làm cho tôi xúc động, bạn biết đó, thói quen mà thôi. Tôi thích tác giả này, từ câu chuyện anh chàng nhà quê thâm tình, trai của Hắc Khiết Minh đều là mãnh nam, bạn tin tôi đi, họ đều là mãnh nam đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Họ có đủ đặc thù kĩ năng chống lại kẻ thù, họ có đủ sức manh để bảo vệ người mình yêu, và họ cũng có đủ đau thương để hòa nhập với bạn tình của họ. Trai của Hắc Khiết Minh không một ai may mắn cả, gái của Hắc Khiết Minh cũng chẳng tốt gì hơn. Hắc Khiết Minh viết rất thực tế, viết rất trần trụi, chứ không toàn một màu hồng như đa số các truyện ngôn tình khác. Nhưng tất cả tác phẩm của Hắc Khiết Minh đều thu hút tôi một cách lạ thường, đến nỗi, tôi không hề dám lướt vì sợ bỏ qua từng chi tiết nhỏ nhất đã được tác giả tỉ mỉ lồng ghép vào đó. Tác phẩm của Hắc Khiết Minh không dành cho mọi người, mà phải nói… Rất kén người đọc! Bạn yêu thích trinh thám thích kiểu kể chuyện thực tế theo kiểu truyện Tây bạn mới có thể ‘nuốt’ nổi tác phẩm của bà ấy. Cái tôi thích nhất là tình cảm gia đình của Hắc Khiết Minh, đủ chứng tỏ câu, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, khi mạnh khỏe, mỗi thành viên đều là cá thể riêng có trí óc và sự sống riêng của bản thân, nhưng khi yếu đuối hay gặp chuyện thì không còn là cá thể nữa mà nó đã biến thành tập thể. Đại gia đình của họ rất đặc biệt, đủ ngành nghề từ FBI, CIA, Siêu trộm, tội phạm, thiên tài lẫn nhà khoa học điên cũng đều có mặt, nhưng…. Điểm chung của họ là rất cưng vợ, rất sủng vợ, rất yêu vợ. gái của Hắc Khiết Minh không hề yếu đuối bạn nhé, gái của Hắc Khiết Minh đủ kĩ năng để bảo vệ bản thân và người nhà. Nhưng không là nữ cường nhân mà vẫn cần một vòng tay che chở từ người đàn ông của mình. Câu chuyện tôi sắp giới thiệu với bạn vẫn là một tác phẩm của Hắc Khiết Minh, cưới nhau theo công thức, xem mắt, ăn cơm, xem phim, hôn nhau và cưới nhau. 3 năm, hơn một ngàn ngày chung sống, ai nấy đều giữ cái tôi của riêng mình, cô có bí mật của cô, anh có tâm sự riêng của anh, đến khi xảy ra chuyện, họ lại không giống như những chú chim cùng rừng gặp nạn mạnh ai nấy chạy, mà họ lo lắng cho nhau, dùng chính bản thân làm con mồi dẫn dụ địch nhân để bảo vệ người quan trọng với họ Bạn đọc kĩ, người quan trọng chứ không là người yêu, bởi, với họ, người kia, hơn cả tình yêu, hơn cả tính mạng của chính bản thân họ, thậm chí, khi có động tĩnh, đều đầu tiên họ làm trong vô thức, đó là đứng ra chắn trước mặt người yêu. Gian khổ nào rồi cũng sẽ qua, khó khăn nào rồi cũng sẽ giải quyết, những kẻ có sở thích quái dị lắm tiền nhiều của, dung con người để tiêu khiển, lấy nỗi đau khổ bất lực của người khác làm thú vui thì cũng sẽ có sự trừng phạt riêng dành cho họ, nhưng những nhân vật của Hắc Khiết Minh lại sống động, chân thật. như những hình ảnh ngoài đời, đọc đến đoạn cuối tôi cứ mãi ước ao: Giá như nó đừng kết thúc, bởi nó quá ngọt, quá chân thực, quá đời thường. Làm ta có thể nhìn thấy một phong cảnh bình yên của quê nhà, ấm áp, ngọt ngào, đông đúc, cũng ồn ào nhưng lại tràn đầy tình yêu thương. Tôi sẽ edit lại tất cả hệ liệt của bà ấy, tuy nhiên bạn biết đó, tôi lười TvT, vì lười nên tôi sẽ quăng nó vào VIP, khi nào hoàn hẳng đưa ra, vậy ít cảm thấy áy náy hay tội lỗi hơn. *** Văn án Thượng bộ  Cô cần kết hôn! Cần phải có một người đàn ông đứng ở bên cạnh. Nhưng cô lại không có thời gian chậm rãi tìm đối tượng, cũng không hề có khát vọng gì ở tình yêu. Mai mối, đó chính là cách tốt nhất và nhanh nhất để cô có chồng. Tuy rằng anh ta không phải bạch mã hoàng tử, không có gia tài bạc triệu, đầu cũng không thông minh. Nhưng người đàn ông này gần như phù hợp với tất cả điều kiện của cô, hơn nữa anh ta là người tốt, quan trọng nhất đó chính là anh ta chịu cưới cô…. Từ sau khi gặp anh, tất cả những chuyện của cô đều không còn đi theo kế hoạch đã được lập sẵn của cô nữa. cô vốn nghĩ rằng kết hôn rất đơn giản, cô có thể hòa nhập được, không cần tình yêu, xem hôn nhân như một lá bùa hộ mệnh, để cô có thời gian bình yên mà sống. Ai có thể ngờ, anh ta thật sự xem cô là một người vợ chân chính, muốn cùng cô nắm tay nhau đi đến hết đoạn đường đời. Trong những tháng ngày lo toan muối, tiêu, đường, gạo, dầu, mè của cuộc sống, người đàn ông đó đã vụng trộm vượt qua sự phòng bị của cô, lặng lẽ chiếm lấy trái tim cô….. Bởi vì anh đối xử với cô quá tốt, nên cô mới không thể kiềm chế để đối xử tốt lại với anh, và rồi, cô đã rơi sâu vào trong đó. cô rất khát khao được sống những ngày bình thường, sống những ngày tháng ấm áp với anh. Nhưng ông trời lại cương quyết không chịu thành toàn cho khát vọng của cô, không muốn cho cô một con đường sống Khi cơn ác mộng cũ lại tìm đến cửa, cô phải phá hủy tất cả để chạy trốn lần nữa Tất cả những giấc mộng chung đôi với anh, bên anh cả đời, đều sẽ hóa thành không…… Hạ bộ  Anh muốn kết hôn! Muốn khi về đến nhà có một người chờ anh ở đó. Nhưng anh lại lười tốn kém thời gian để yêu đương, cũng không hề có khát vọng gì vào tình yêu. Mai mối là cách nhanh nhất để anh có thể tìm được cho mình một người vợ. 3 năm, hơn một ngàn ngày ở chung, chứng minh cô là một người phụ nữ rất tốt Cô giúp anh giặt quần áo nấu cơm, quét dọn, dành dụm tiền, chăm sóc anh từ đầu đến chân. Anh biết, mình rất may mắn mới có thể lấy được người vợ tốt như cô. Anh vốn nghĩ, hôn nhân rất đơn giản, anh thích cô, nên mới lựa chọn cô. Trong cuộc sống hai người khá là đồng quan điểm, bấy nhiêu cũng để sống bình an qua ngày. Anh không quan tâm cô đang thiết lập giới hạn vô hình, không cho anh đến gần cô, hiểu cô. Thẳng đến khi anh kinh hoàng phát hiện, bấy nhiêu đó là không đủ, anh khát vọng đước đến gần cô hơn, thu hút sự chú ý của cô hơn. Bởi vì cô thật lòng với anh, nên anh đã động tâm. Bởi vì cô đối xử tốt với anh, nên đã làm anh bắt đầu để ý đến cô. Lại không nghĩ người phụ nữ chết tiệt này lại quật cường như thế, làm thế nào cũng không chịu dựa vào anh. Còn muốn anh thả cô tự do, thậm chí nói chưa bao giờ từng xem mình là bà xã của anh…. Review Con mồi – Hắc Khiết Minh Điều đầu tiên mình phải nhắc nhở mọi người nam nữ chính không sạch nhé. Bạn nào không thích có thể bỏ cuộc chơi. … Con mồi – Hắc Khiết Minh là một truyện rất đặc biệt. Cưới trước yêu sau đã không còn là đề tài mới lạ trong giới ngôn tình nhưng lúc đọc truyện này mình vẫn thấy vô cuốn hút. … Nam nữ chính đều không phải là trai xinh gái đẹp. Họ không thu hút lẫn nhau vì ngoại hình, điều kiện giàu sang. Nếu hình dung cuộc sống của họ, chính là khách trọ cùng nhà. Ai cũng mang trong mình những bí mật riêng. Ai cũng muốn giấu nó đi mà sống qua ngày. … Nhưng, như người ta đã nói, thời gian sẽ hàn gắn mọi thứ. 3 năm – hơn 1000 ngày sớm chiều chung đụng. Có là đá thì cũng sẽ bị nước bào mòn huống chi là người. … Họ từng bước, từng bước dung nhập vào cuộc sống của nhau. Cô đã từng ích kỷ, chỉ muốn lấy anh làm tấm chắn. Nhưng rồi anh bồng chốc thành người quan trọng nhất cuộc đời cô. Cô muốn bỏ đi tất cả nỗi sợ để được bên anh, cùng anh có 1 gia đình hoàn chỉnh. … Nhưng – lại chữ nhưng nghiệt ngã ấy. Kẻ thù của cô tìm đến đúng lúc cuộc sống của họ viên mãn nhất. Cô bắt buộc tự tay thiêu đi căn nhà trọ họ nỗ lực vun đắp, cắn răng rời khỏi anh – người đàn ông cô đã yêu thương sâu sắc. … Phân đoạn mà mình cảm động trong truyện chính là đây: Khi chạy trốn khỏi kẻ thù, trong khoảnh khắc nguy nan mà chỉ cần lơ là 1 chút là mất mạng. Cô vẫn nhớ đến anh, muốn lưu lại một chút ký ức về anh trước khi rời khỏi đất nước này. Vậy nên: … ” Chờ cô tỉnh táo lại, cô nhận ra mình đứng trước trạm xe buýt, một chiếc xe bus chậm rãi chạy đến, cô nhận ra số xe ấy, chiếc này xe này sẽ đi qua công trường của anh. Điều này thật ngu ngốc. Cô không nên làm như vậy, nhưng cô muốn gặp anh, rất muốn được nhìn thấy anh, trước khi rời đi được nhìn thấy anh một lần nữa, chỉ liếc mắt một cái là đủ rồi. Xe bus dừng lại trước mặt cô, mở cửa, không khí lạnh trong xe tràn ra ngoài, giống mời gọi cô bước vào. Giống như đang mộng du, cô đi tới, ở hàng ghế thứ hai từ cuối lên ngồi xuống. Xe bus chạy về phía trước, dừng lại rồi lại đi tiếp, không biết qua bao lâu, cô nhìn thấy tòa nhà đang thi công, thấy cần cẩu anh thường làm việc trên, còn có phòng thao tác nho nhỏ kia nữa. cô kỳ thực không biết anh có đang ở trên đó hay không, không chừng anh căn bản không có đi làm, cô đốt đi tài sản của anh, tất cả những thứ cô từng giúp anh chọn lựa. Nhưng đời người vẫn sẽ tiếp tục, không phải sao?” ” Cô tám phần là điên rồi, nhưng cô không thể khống chế bản thân. cô ở một chỗ khác xuống xe, đi đến đối diện, lại ngồi lên một chuyến xe khác hướng tới công trường của anh. cô lặp đi lặp lại hành động này, một điều vô nghĩa, cô không nhìn thấy anh, không có khả năng thấy được, nhưng cô cuộn mình lại trong không khí lạnh buốt của xe buýt, lại một lần nữa để xe chở cô tới gần, rồi lại rời đi. Sẽ không có vấn đề gì, cô sẽ không xuống xe ở địa điểm ấy. Dù sao cũng không có ai biết, dù sao cũng không có ai hiểu được, hơn nữa cô đang di chuyển, vẫn luôn di chuyển, cô không có dừng lại, không có phá đi quy luật đào thoát. Cô không có. Nhưng là, từng giây trôi qua, hơn mười bốn tiếng giảm xuống thành mười ba, rồi thành mười, sau đó còn tám tiếng, sáu tiếng… Bầu trời chậm rã tối đi. Mọi người sắp bắt đầu tan tầm, cô không tự chủ đến gần cửa sổ, ngồi thẳng lên, tay nắm lấy chiếc di động được lấy ra từ trưa, bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, không biết rốt cuộc mình muốn làm cái gì, đúng năm giờ, cô ấn xuống nút nguồn của điện thoại di động. Điện thoại năm ngày không mở, màn hình dần sáng lên, hiện lên thông báo một trăm cuộc gọi nhờ, trung bình qua mấy tiếng sẽ lại có một lần. anh gọi. Cố định, quy luật, kiên trì, cứ qua một tiếng, nhất định sẽ gọi một lần. Dường như anh biết cô không vứt chiếc di động này đi, giống như hiểu được cô nhất định sẽ giữ lại nó, hốc mắt cô không khống chế được nóng lên. Ba ngày trước, anh bắt đầu gửi tin nhắn cho cô. cô biết cô không nên xem, nhưng cô vẫn muốn nhìn, cô muốn biết anh nói gì, anh có khỏe không, anh có ghét cô hay không? cô nín thở, mở tin nhắn ra, trong đó chỉ có một dòng chữ. Vợ à, em đã ngủ chưa? Chỉ có một câu nói này, không hơn. cô còn tưởng mình nhìn lầm, không nhịn được kiểm tra rồi một chút thời gian cùng viết kì, đó là hắn ba ngày trước truyền không sai. cô hoảng hốt kiểm tra tin nhắn tiếp theo. Trời sáng rồi, anh đói bụng quá. Chỉ vỏn vẹn một câu như thế. không có hoang mang phẫn nộ, không có không hiểu trách cứ, không luân phiên chất vấn. cô kéo xuống xem tiếp, phát hiện các tin nhắn của anh đều rất đơn giản, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, giống như người rời khỏi là anh, không phải cô, giống như cô mới đi công tác ở nơi khác. Hôm nay nóng qua, chỗ em thế nào?Trong nháy mắt, cô cho rằng anh điên rồi, bởi vì quá tức giận mà thần trí không rõ, nhưng cô vẫn không nhịn được xem tiếp. Vợ à, em biết phần mềm gián điệp không? cô biết, nhưng điện thoại của anh lỗi thời, không phải điện thoại thông minh, không thể cài đặt phần mềm ấy. Tiểu Phì nói anh nên cài đặt lại máy, sau đó em xem qua tin tức nào anh cũng sẽ biết. Ai là Tiểu Phì? Dường như nghe thấy nghi vấn trong lòng cô, tin nhắn tiếp theo trả lời câu hỏi của cô. Tiểu Phì là tình nhân bên ngoài của anh. Trong lòng cô đau thắt lại, lại nhìn đến dòng chữ tiếp theo. Gạt em thôi, cô ta không phải là người phụ nữ của anh, em mới là. cô khẽ cắn môi, nước mắt tràn đầy hốc mắt, cô đọc tin nhắn tiếp theo của anh, bên trong chỉ có ba chữ, anh lặp lại. Em mới là. Cổ họng cô ngẹn lại, ngực thắt lại, không tự chủ xem tin nhắn tiếp theo, sau đó lại một tin, rồi lại một tin. anh không thích phần mềm kia, anh thích điện thoại đời cũ, điện thoại thông minh thật phiền phức —— anh đem ảnh chụp của em làm hình nền, hóa ra điện thoại của anh cũng làm thế được. Tối rồi, em đã ăn cơm chưa? Tiểu Phì nấu vịt hầm dưa chua cho anh ăn, nhưng em nấu có vẻ ngon hơn. Giống như ngoại trừ dưa chua và gừng còn có một vị gì khác, là cái gì vậy? Trời đã sáng, anh không ngủ được, em thì sao?anh trở lại công trường làm việc, em đang ở đâu? Em hãy phóng đạn tín hiệu đi, anh sẽ giống Batman lập tức tới bên em. Thôi em vẫn không nên đốt đạn tín hiệu, anh sợ em sẽ làm mình bị thương. Gió lớn quá, nghe nói sắp có bão, em có tìm được nơi nghỉ ngơi chưa? không đúng, chỗ anh có thể giữ lại em. Tin nhắn của anh liên tiếp, xen lẫn một vài cuộc gọi nhỡ, dường như mấy ngày nay, anh cũng không ngủ, luôn luôn tỉnh, lo lắng tới cô. Sau đó, cô nhìn tin nhắn thứ hai từ dưới lên, hô hấp nhất thời ngừng lại. Vợ à, anh nhớ em. Người đàn ông kia cho tới bây giờ chưa từng trực tiếp nói qua những lời này. cô ấn xuống tin nhắn thứ nhất. Rất nhớ em. cô đau lòng đến không thở nổi, nước mắt trào ra, từng giọt từng giọt rơi lên màn hình. Đột nhiên di động rung lên, một tin nhắn bỗng nhiên truyền tới. Cả người cô run lên, thiếu chút không cầm được nó. Rất nhớ em. Tưởng niệm mãnh liệt mênh mông, như thủy triều dâng lên, làm cho nước mắt cô rơi như mưa. Di động lại rung lên, hơn nữa còn vang lên tiếng nhạc chuông, anh gọi điện thoại tới. cô biết hiện giờ có rất nhiều người trong xe buýt tò mò nhìn cô, cũng biết anh ở ngay đầu điện thoại bên kia, chỉ cần tiếp cuộc gọi liền lập tức nghe được giọng nói của anh, nhưng cô không dám tiếp, cũng không cách nào từ chối nó, chỉ có thể lệ rơi đầy mặt nhìn chằm chằm nó. cô rất nhớ hắn, cũng rất muốn anh, rất muốn rất muốn, nhớ tới mức cơ hồ có thể ngửi được hương vị trên người anh, dường như có thể cảm giác được anh ở ngay bên cạnh cô. Nắm chặt di động, cô cắn môi, im lặng khóc. Mặc dù mũ lưỡi trai che khuất mặt cô, mọi người cũng có thể từ đầu vai khẽ run của cô, cùng chuỗi nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuông, nhìn ra được cô đang khóc thút thít. Có lẽ bởi vì như thế, không ai mở miệng muốn cô nhận điện thoại. Sau đó, tiếng chuông ngừng bặt, không biết từ khi nào một người đàn ông ngồi xuống cạnh cô, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay, đưa cho cô.” Mình thật sự, thật sự rất thích nam chính Lã Kỳ Phong. Một người xứng đáng làm người yêu, làm chồng. Cũng đặc biệt yêu thích đại gia đình của Hồng Nhãn.   Mời các bạn đón đọc Con Mồi của tác giả Hắc Khiết Minh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lục gặp Ký Thu
Bạn đang đọc truyệnLục Gặp Ký Thu của tác giả Thâm Hải Dữ Nguyệt Quang. [Anh thích cô, thể hiện vô cùng rõ ràng] Hai người tham gia chương trình thực tế, đóng giả thành cặp đôi yêu nhau, cùng sinh hoạt chung trong 30 ngày. Nắm tay, gọi tên thân mật (nickname), thậm chí là ôm ấp và hôn môi… Nhân viên công tác mỗi ngày khiêng camera, nhiều lần thắc mắc, “Chờ một chút, phân đoạn này của chúng ta có phát sóng không?” Lục Nhất Hành nói: “Không nên dối lừa mọi người, thật ra, tôi tham gia chương trình này là để nói chuyện yêu đương đấy.” ************ Lúc mới gặp nhau. Hai người cùng song ca một bài hát trên sân khấu. Khi biểu diễn được hai phần ba bài, tổng cộng cô đã nhìn anh mười hai lần. Mà anh, ánh mắt nhìn cô chưa bao giờ dời đi. *** Tác giả: Thâm Hải Dữ Nguyệt Quang Team: A PIECE OF PEACE Designer: [L.A]_Cỏ Chiêu Nghi Tag: Hài hước, HE, Hiện đại, Ngọt, Nhẹ nhàng, Sạch, Showbiz, Song xử, Sủng, Thâm tình, Độ dài: 97 chương Tình trạng: Đã hoàn thành Review: 25/02/2021 Lộ Ký Thu là một ca sĩ mới ra mắt được hai năm, tuy cô là người nổi tiếng, nhưng trong lòng cô vẫn dành một chỗ cho idol - Lục Nhất Hành, anh là người duy nhất mà cô hâm mộ. Vốn nghĩ rằng mình có thể nhìn anh qua màn ảnh đã tuyệt lắm rồi, thế nhưng có một ngày, Lộ Ký Thu lại được đứng chung sân khấu với anh, hai người lại còn song ca nữa. Thật sự quá kích động luôn!   Quá trình song ca diễn ra rất thuận lợi, chỉ có điều, Lục Nhất Hành đột nhiên nắm tay cô, lại còn nắm rất tự nhiên khiến cô hoài nghi, phải chăng mình đã đọc thiếu kịch bản? Chưa hết, suốt quá trình hát, cô đã rất lo lắng mà nhìn anh tận chục lần, còn Lục Nhất Hành thì… chưa từng rời mắt khỏi cô một giây nào! Quả thực là đã tạo được hiệu ứng rất tốt cho chương trình! Lại còn cho khán giả cảm nhận được hương vị tình yêu ngập tràn nữa!   Sự hợp tác giữa hai người không chỉ dừng lại ở đây. Không lâu sau, Lộ Ký Thu nhận được lời mời tham gia chương trình thực tế “Gặp gỡ người yêu lý tưởng”, nội dung của chương trình là sẽ ghép cặp để một nam một nữ sống chung với nhau một tháng.    Đặc biệt hơn, chương trình này lại không có kịch bản cụ thể, mọi nhiệm vụ đều là tùy hứng, nội dung cũng do khách mời tự biên tự diễn luôn. Cô cũng định từ chối, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ba mẹ ở nhà thì đang thúc giục cô yêu đương, mà cô lại chưa có mảnh tình vắt vai nào nên đã đồng ý tham gia chương trình để trau dồi kinh nghiệm. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)   Và một lần nữa, món hời đã rơi xuống ngay người Lộ Ký Thu, bạn trai mà chương trình “sắp xếp” cho cô là Lục Nhất Hành. Cảm giác yêu đương với idol là trải nghiệm cực đã.    Lần đầu tiên, Lộ Ký Thu được thấy một Lục Nhất Hành ấm áp, chăm sóc cho cô từng chút một. Lại còn được mặc đồ đôi, đi chơi, đi trốn với idol. Dần dà, tình cảm ngưỡng mộ của cô đã dần chuyển thành thích, rồi thành yêu.    Tuy nhiên, có một điều mà Lộ Ký Thu không hề biết, đó là tất cả những việc cô gặp sau buổi song ca, đều do anh dày công sắp xếp. Cứ lấy chương trình thực tế làm ví dụ, lúc đầu người chơi chung với Lộ Ký Thu là Phạm Thước cơ, nhưng đã bị ảnh đế Lục đổi rồi :v   Mới ngày đầu tiên ghi hình, Lộ Ký Thu đã nhận được nhiệm vụ đánh thức bạn trai. Nhưng ai biết rằng, khi cô lên thì ngay lúc Lục Nhất Hành mới tắm xong :v Ngại quá ngại quá! Sau đó hai người cùng đi ăn sáng và ảnh đế Lục có cơ hội thừa nước đục thả câu, danh chính ngôn thuận mà tự tạo nhiệm vụ, nhiệm vụ nói rằng: Bạn trai và bạn gái phải nắm tay nhau cả ngày :v Đạo diễn chỉ biết cười trừ, đúng rồi, sân chơi đều là của anh, của anh hết!!   Vâng, quả thật đạo diễn của chương trình là nhân vật quan trọng để rút ngắn khoảng cách giữa Lục Nhất Hành và Lộ Ký Thu. Trước đây, xưng hô của cô với anh rất xa cách, cô chỉ gọi anh là thầy Lục, thế là Lục Nhất Hành đã trực tiếp nói đạo diễn tạo nhiệm vụ đổi xưng hô, ít nhất cũng phải để Ký Thu gọi tên anh, tốt nhất là phải gọi thân mật nhất có thể :v    Rồi sau đó còn tạo cơ hội cho Ký Thu đến phim trường - nơi Lục Nhất Hành đang quay phim. Cô cố tình cải trang thành nam đến đưa nước cho anh, mà anh lại khiến cô đỏ bừng cả mặt:   “Đưa nước, còn tặng người nữa sao?”   “Nếu như tặng người, thì anh ký nhận.”   Anh còn mặt dày bảo mình thiếu ngủ, nên kéo Ký Thu nằm ngủ chung với anh :v Đến đây thì đạo diễn phải thốt lên hai chữ “Cao tay!”. Chỉ mới quay chương trình có vài ngày mà đã ôm vợ ngủ rồi!    Tất nhiên, chương trình thực tế này không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Một lần khi đi cắm trại trong rừng, Lộ Ký Thu đã bị lạc. Hôm đó mưa to gió lớn, đã một lúc lâu rồi mà cameraman vẫn chưa tìm thấy cô. Đến khi Lục Nhất Hành biết được, anh lập tức chạy vào rừng. Chỉ khi nhìn thấy cô rồi, anh mới thở một hơi nhẹ nhõm. Ngay lúc này đây, anh không muốn đợi thêm chút nào nào, cứ nghĩ đến việc không thấy cô, anh đã không chịu nổi rồi, anh hỏi:   “Em thích Phạm Thước sao?”   “Không thích.”   “Vậy còn anh thì sao?”   Ban đầu Lộ Ký Thu còn e dè, ngay sau đó là tiếng ừ khe khẽ.    Thế nhưng, Lộ Ký Thu là người khá chậm chạp trong tình cảm, cô vẫn nghĩ Lục Nhất Hành vì hiệu quả của chương trình nên mới hỏi cô như vậy. Hơn nữa, anh còn chưa chính miệng nói thích cô mà, nên Ký Thu cũng không muốn tự mình đa tình. Vì vậy, Lục Nhất Hành phải đích thân đính chính lại với cô:   “Lục Ký Thu, anh thích em!”   “Anh cho rằng anh đã thể hiện đủ rõ ràng rồi.”   Đúng vậy, anh thích cô từ lâu rồi. Thích đến nỗi phải tự mình lên kế hoạch cưa đổ cô, đến cả quản lý cũng chỉ biết than:   “Người nào đó sốt ruột theo đuổi vợ, anh ngăn không được.”   Đến lúc này đây, Lộ Ký Thu đã rõ lòng mình rồi. Cô dùng tất cả can đảm để vụng về hôn anh. Nụ hôn này kèm với câu trả lời: “Vậy chúng ta yêu đương nhé.” của cô đã bắt đầu chuỗi ngày ngọt ngào của hai người.    ***   “Lục gặp Ký Thu” là câu truyện có yếu tố showbiz với motif khá quen thuộc, có lẽ trước đây mọi người từng đọc một số bộ truyện có nội dung na ná thế này rồi, nên có thể sẽ thấy nhàm.    Xuyên suốt câu chuyện là quá trình theo đuổi vợ của ảnh đế Lục, đảm bảo toàn phát đường chứ không có tý ngược hay cẩu huyết nào. Anh nam chính bảo vệ nữ chính rất chặt, ngay cả con nuôi anh cũng không cho bế hôn nữ chính nữa. Rồi có lần đi quay quảng cáo, anh cũng trách người thiết kế áo len kiểu gì, mà để lộ cả vai vợ anh ra.    Nói chung, đây là bộ truyện thích hợp với những bạn thuộc team thích sủng ngọt và dễ tính. Nếu bạn tò mò quá trình truy thê của ảnh đế thì có thể đọc thử nha. Bye bye~ ___   “ “: Trích từ truyện.   *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ Cre: Google/Huaban *** Chỉ còn khoảng hai tiếng nữa là chương trình dạ hội cuối năm chính thức bắt đầu.  Lúc này, Lộ Ký Thu đã trang điểm xong, ngồi trước bàn trang điểm nhẩm lại lời bài hát, chờ thông báo tập dợt.  Đây là phòng hóa trang số 7, có bốn nghệ sĩ nữ cùng sử dụng, ngoài ra còn có trợ lý và chuyên viên trang điểm ở chung trong một căn phòng không quá lớn, nên nhất thời cảm thấy hơi ngột ngạt.  Hôm nay, Lộ Ký Thu mặc một chiếc váy dài chấm đất, ngồi trên ghế, sống lưng thẳng tắp, rất sợ không cẩn thận sẽ làm hỏng váy. Mấy nghệ sĩ bên cạnh đã lục đục đi tập dợt, chỉ có Lộ Ký Thu là không thấy ai đến thông báo hướng dẫn.  Người đại diện La Mẫn cầm đồ trang sức theo yêu cầu của nhãn hàng, vừa đeo cho Lộ Ký Thu vừa nói: “Đạo diễn sân khấu nói Lục Nhất Hành bị kẹt xe, không biết lúc nào mới có thể đến đây, chúng ta hãy đi làm quen với ánh sáng và sơ đồ sân khấu trước.” Lộ Ký Thu nghe thấy tên của anh, không khỏi cúi đầu mím chặt môi.  “Làm sao vậy, em vẫn còn xấu hổ à?” La Mẫn cười trêu ghẹo nói. “Mới không phải đấy.” Lộ Ký Thu vội vàng phủ nhận.  “Lục Nhất Hành có kinh nghiệm sân khấu rất phong phú, em đứng cùng sân khấu với cậu ta thì chị cũng yên tâm.”  La Mẫn nói xong thì dẫn Lộ Ký Thu ra khỏi phòng hóa trang.  Lộ Ký Thu đương nhiên biết anh sẽ không phạm bất kỳ sai lầm nào, dù sao anh ấy đã xuất đạo được 9 năm, mà cô thì mới vừa tròn 2 năm. Trước khi ra mắt, cô đã là fan hâm mộ của anh.  Khẩn trương không phải là vì lên sân khấu biểu diễn, mà là do cùng anh đứng trên một sân khấu nên mới như vậy.  La Mẫn đi phía trước dẫn đường, trợ lý Miêu Nhị ở phía sau giúp Lộ Ký Thu nâng tà váy, đi sát lại gần cô, nhỏ giọng nói: “Chị Ký Thu, em nghe nói đây là lần đầu tiên thầy Lục song ca cùng nghệ sĩ nữ đấy!”  Lộ Ký Thu ngay lập tức sửng sốt, nhưng sau đó nhanh chóng che dấu biểu cảm trên khuôn mặt, “Hình như là vậy…”  Ba người nối đuôi nhau đi đến hậu trường, lúc đi ngang qua bên hông sân khấu thì đụng phải một vũ đoàn.  Người người chen lấn phát ra tiếng động lớn cùng với âm thanh nói chuyện ồn ào.  “Theo sát chị…”  La Mẫn ở phía trước mở đường, không quên nhắc nhở hai người ở phía sau đi theo sát mình.  “Xin lỗi, cho đi nhờ một chút! Phiền nhường đường một chút!” Miêu Nhị ở phía trước che chắn cho Lộ Ký Thu, vừa nói vừa cố gắng chen qua đám đông.  Cuối cùng cũng thoát khỏi một phen giày vò.  Lộ Ký Thu đi qua đám người, quay đầu lại muốn tìm Miêu Nhị, đúng lúc đó, Miêu Nhị bị người ta đụng phải, thấy cô nàng chuẩn bị ngã, cô vô thức đưa tay đỡ, nhưng vẫn chậm một bước.  “Xẹt…”  Tiếng váy bị xé rách vang lên, Lộ Ký Thu cảm nhận được từng cơn mát lạnh ở đùi, cúi đầu nhìn xuống, thì tà váy dài đã bị xé rách.  Không để ý đến quá nhiều thứ như vậy, Lộ Ký Thu chỉ lo lắng Miêu Nhị bị người ta đạp phải, vô vàng hô một tiếng, “Xin tránh ra một chút!”  Một tiếng này thật sự đã làm cho mọi người xung quanh dừng lại, không còn xô đẩy nhau nữa.  Lộ Ký Thu vội vàng khom người, đỡ Miêu Nhị vừa bị người ta xô ngã, quan tâm hỏi: “Không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?” Miêu Nhị vừa vỗ bụi dính trên quần áo, vừa lắc đầu nói không sao.  “Chị Ký Thu, lễ phục bị hỏng rồi!” Miêu Nhị nhìn thấy váy của Lộ Ký Thu bị rách, rồi nhìn nửa mảnh vải còn lại nằm dưới chân, trong thời gian ngắn liền cảm thấy rối loạn.  Lộ Ký Thu cẩn thận nắm lấy tà váy, khom người nói: “Em đi tìm chị Mẫn, chị đi về phòng hóa trang trước.”  Cô phải đổi bộ lễ phục mới ngay lập tức.    Mời các bạn đón đọc Lục gặp Ký Thu của tác giả Thâm Hải Dữ Nguyệt Quang.
Hành Trình Đoạt Lại Hào Quang Nữ Chính
Văn Án - Vở Kịch Nhỏ Văn án: Tô Sầm Sầm vô tình xuyên thành nữ chính trong một quyển tiểu thuyết vườn trường. Trong cuốn sách này, nữ chính bị một kẻ xuyên sách đoạt đi hào quang. Từ một đại tiểu thư được người người nuông chiều trở thành một nữ phụ bia đỡ đạn, chuyện xấu gì cũng làm, người gặp người ghét. Tô Sầm Sầm: Ai thèm làm nữ phụ bia đỡ đạn cơ chứ. Từ hôm nay trở đi, tôi muốn phản công! Một thời gian sau, mọi người phát hiện Tô Sầm Sầm mới ngày nào còn nhõng nhẽo vô lý nay đã thay đổi. Nữ chính phim tuyên truyền trường học là cô, học giỏi đứng đầu lớp là cô, thậm chí người trong lòng của cao lãnh chi hoa(*) Tam Trung Bách Thanh cũng... Cũng là cô? Tô Sầm Sầm chăm chăm chỉ chỉ làm nhiệm vụ để được nhanh về nhà: Hả? Cậu nói gì cơ? Mà khi Tô Sầm Sầm cố gắng trở thành một nữ chính xinh đẹp tài hoa lương thiện, cô lại phát hiện nhiệm vụ mà hệ thống tuyên bố ngày càng không đáng tin cậy. [Nắm tay nam chính Bách Thanh.] [Hôn nam chính Bách Thanh.] Tô Sầm Sầm: ...Sao lại có cả kịch bản yêu đương thế này? Hệ thống cười ngây thơ vô tội: Hôn hôn, quyển tiểu thuyết này là tình yêu mà. Vở kịch nhỏ: Vào một ngày mưa, chàng trai cầm ô đi tới, nắm tay cô kéo vào dưới tán ô trong ánh mắt khiếp sợ của Tô Sầm Sầm. Tiếng mưa rơi tí tách, gương mặt chàng trai cực kỳ lạnh nhạt, nhưng lỗ tai lại đỏ bừng một mảng. Anh lười biếng nâng mắt, giọng nói dịu dàng: "Tiện đường, tôi đưa cậu về." Tô Sầm Sầm:..... Về nhà thì về nhà, nhưng sao tay cậu lại run rẩy thế? ____ Lập ý: Quý trọng người bên cạnh khi còn có thể. P/s: Bạn có thể hóng ít review và nhận xét về truyện bằng cách tham khảo bình luận ở Góc giải đáp sau chương Phiên ngoại. *** Góc Giải Đáp Xin chào tất cả các bạn đọc đáng yêu, rất hân hạnh khi truyện Hành trình đoạt lại hào quang nữ chính được mọi người đón nhận nhiều như vậy. Và trong thời gian vừa qua thì lượng tương tác của độc giả với team cũng đã tăng lên rất nhiều, chính vì thế mà thông báo bên Wattpad có thể lên tới hàng trăm hàng nghìn noti chỉ trong vài giờ. Việc được mọi người ủng hộ nhiệt tình như thế làm team cảm thấy rất vui, nhất là trong dịp Tết này nữa, nhưng bên cạnh đó đã có bất lợi như việc team trả lời sót các bình luận. Vì vậy, team quyết định sẽ lập môth mục giải đáp như này để tiện trả lời câu hỏi của bạn đọc hơn cũng như xin ý kiến nhận xét về truyện của mọi người một cách trực tiếp và dễ dàng hơn. Team xin gửi lời xin lỗi đến những bạn đọc có bình luận thắc mắc mà vẫn chưa nhận được câu trả lời. Bây giờ mọi người có thể đặt câu hỏi tại đây và team sẽ giải đáp hoặc có thể là những bạn đọc khác trả lời được. Và sẽ thật tốt nếu mọi người có thể thả review của mình tại đây về truyện để những độc giả khác và team có thể đọc được và giới thiệu cho những người khác ạ. Team cảm ơn mọi người rất nhiều ạ, chúc mọi người có một cái Tết thật ấm áp và an lành ạ. *** Ngày mười chín tháng bảy, tám giờ sáng. Bên ngoài cửa vang lên từng tiếng đập cửa rất có tiết tấu. Đầu tóc Tô Sầm Sầm rối bù, ngái ngủ đi ra mở cửa. Sau khi thấy rõ người bên ngoài, Tô Sầm Sầm ngáp một cái: "Bố ạ, sao lại..." Tiếng nói đột nhiên im bặt. Tô Sầm Sầm không thể tin nổi, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tô Minh Viễn vài lần, giơ tay sờ sờ chiếc tạp dề trên người ông: "Bố... vào bếp á?" "Đúng vậy." Tô Minh Viễn cười giòn giã: "Mau đi rửa mặt đi, mì trường thọ nguội mất." Theo lời ông, Tô Sầm Sầm lắc lắc đầu đi vào phòng tắm. Cô vừa đánh răng vừa gọi hệ thống trong đầu: "Hôm nay sao lại yên lặng vậy." Hỏi xong, Tô Sầm Sầm mới nhớ ra, rạng sáng nay hệ thống đã đi mất rồi. Cô đã hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống cũng không cần tiếp tục ở lại nữa. Dù sao cũng từng làm bạn một khoảng thời gian, trước khi hệ thống rời đi đã dùng âm thanh máy móc của nó hát cho Tô Sầm Sầm nghe một bài hát chúc mừng sinh nhật. Thôi thì cũng coi như là đến nơi đến chốn rồi. Dưới nhà, Tô Minh Viễn đã đợi trong phòng ăn khá lâu. Ông đã cho giúp việc nghỉ từ hôm qua, sáng sớm hôm nay đã dậy bận bịu cả sáng, cố gắng cho Tô Sầm Sầm một buổi tiệc sinh nhật mười tám tuổi thật hoàn hảo. Tô Sầm Sầm cầm đũa: "Bố à, thực ra bố không cần phải miễn cưỡng bản thân thế đâu." Đặc biệt là mấy việc nấu cơm vào bếp thế này. "Thất thần cái gì thế, con mau ăn đi." Trước ánh mắt cực kỳ chờ mong của Tô Minh Viễn, Tô Sầm Sầm ăn một miếng. Cảm nhận đúng như đã dự đoán... mặn. Nhưng vẻ mặt cô không hề thay đổi, còn diễn xuất rất tốt ra vẻ khen ngợi: "Ăn ngon lắm ạ." "Kỹ năng nấu nướng của bố tiến bộ lên nhiều lắm luôn!" Nói xong, Tô Sầm Sầm ăn hết nguyên một bát mì. Được cô khen ngợi, mặt mày Tô Minh Viễn vui vẻ hớn hở. Ông cảm thấy việc được con gái khen ngợi kỹ năng nấu nướng con vui hơn cả khi ký được mấy hợp đồng vài chục triệu. Tô Minh Viễn hứng thú bừng bừng nói: "Vậy cơm trưa cũng để bố làm hết nhé." Nói là làm, ông lập tức đứng lên, cởi tạp dề đi ra ngoài cửa. Trong lúc đó còn không quên dặn dò Tô Sầm Sầm: "Bố ra ngoài mua ít rau, Tiểu Sầm đợi ở nhà, lát nữa dì Đường của con sẽ đến." Tô Sầm Sầm: "..." Cô hung hăng rót một cốc nước đầy, lôi điện thoại ra gọi điện cho Đường Thấm. Tuyệt đối không thể để bố cô vào bếp nữa! Có điều không ngờ là Bách Thanh lại tới trước cả Đường Thấm. Lúc đó Tô Sầm Sầm còn đang ăn dưa hấu, đôi môi đỏ hồng toàn nước dưa hấu, xinh đẹp ướt át. Bách Thanh chưa nói câu gì đã cúi xuống hôn cô. Mấy động tác thân mật này càng ngày anh càng làm trôi chảy, thường xuyên nhằm lúc Tô Sầm Sầm mất cảnh giác, làm cô ngại ngùng đến mức mặt đỏ tai hồng. Cũng may hiện giờ lực chú ý của cô không đặt lên cái này. "Đồ em bảo mang đến đây đâu rồi?" Tô Sầm Sầm đi quanh người anh: "Mau mau mau em khát lắm rồi!" Vừa rồi cô lục tung phòng bếp lên cũng không thấy có đồ uống gì lạnh, cửa hàng tiện lợi gần đây nhất cũng phải đi bộ mất mười phút, Tô Sầm Sầm thật sự không còn cách nào khác mới gọi cho Bách Thanh nhờ anh mang hai cốc trà trái cây qua. Nước uống mát lạnh trôi xuống bụng, trong nháy mắt Tô Sầm Sầm cảm thấy mình đạt đến tuyệt đỉnh thăng hoa rồi. "Anh không biết đâu, bố em nấu mặn muốn chết, hic, em còn tưởng ông ấy cho nửa bịch muối vào nữa chứ." Cô hỏi một đằng Bách Thanh lại trả lời một nẻo: "Em nói xem, kỹ năng nấu nướng này có phải sẽ di truyền không nhỉ?" "Có khi... có?" Tô Sầm Sầm nghiêng đầu tự hỏi một lúc lâu, cuối cùng vẫn bỏ cuộc: "Ơ kìa anh có thể đừng bàn luận vấn đề chuyên sâu thế này với em được không?" Đã đến tuổi thi đại học xong rồi, sao người này vẫn còn cái tính như vậy chứ! Bách Thanh rũ mắt nhìn cô, nụ cười trên miệng không có ý tốt: "Nếu thế thì, vì hạnh phúc nửa đời sau của em, vẫn nên để anh nấu cơm thì hơn." Đây rõ là khiêu khích một cách trần trụi! Tuy đúng là từng tuổi này rồi Tô Sầm Sầm vẫn chưa một lần xuống bếp nấu cơm, nhưng việc đó chẳng ảnh hưởng gì tới sự tự tin của cô cả. Cô cảm thấy bản thân chính là một thiên tài bếp núc! Tô Sầm Sầm: "Ừm! Em đi nấu một bàn đồ ăn ngay bây giờ cho anh xem!" Cô hấp tấp đứng dậy muốn đi vào phòng bếp lại bị Bách Thanh nhanh tay nhanh mắt túm chặt lấy. Anh hơi dùng lực một chút, Tô Sầm Sầm đã xoay tròn tại chỗ 90 độ, ngã ngồi luôn trên đùi anh. Bách Thanh nhướng mày, khuôn mặt tràn ngập ý cười, cũng càng ngày càng dán sát vào mặt cô: "Anh cảm thấy..." Ngay lúc đó, ở huyền quan truyền đến tiếng nói chuyện. Sau đó là tiếng đồ vật rớt xuống đất. Hai người đồng thời quay đầu qua, nhìn thấy ba gương mặt đang ngây ra như phỗng. Tô Sầm Sầm vội vàng đẩy Bách Thanh ra: "Bố." Bách Thanh lại chẳng hoảng hốt chút nào, tiện tay nhặt lên củ hành tây lăn đến cạnh chân anh, sau đó nắm tay Tô Sầm Sầm thong thả đứng lên: "Bố, mẹ, chú Viễn." Tô Minh Viễn: "..." Đường Thấm: "..." Bách Hồng: "..." Không biết đã qua bao lâu, Bách Hồng mới lên tiếng trước tiên: "Ừ thì, cũng không còn sớm nữa, mau... mau mau nấu cơm thôi, đừng để cho bọn trẻ đói bụng." Đường Thấm cũng phụ hoạ theo: "Đúng vậy, đúng vậy. Minh Viễn, chúng tôi, chúng tôi đi nấu cơm trước, có gì để ăn cơm xong lại, lại nói." Có thể khiến cho hai vị phụ huynh nói lắp thành như vậy, đúng là bản lĩnh rất lớn. Mắt thấy ba người đã đi vào phòng bếp, Tô Sầm Sầm lại càng hoảng loạn: "Làm sao bây giờ, bố em sẽ không chém chết em chứ?" Bách Thanh nhìn vào phòng bếp, bình tĩnh nói: "Không đâu." Nghĩ nghĩ, anh lại bổ sung thêm một câu: "Nếu sợ hãi, đêm nay em có thể qua nhà anh." ??? Cứ như anh đang có âm mưu gì vậy. Tô Sầm Sầm tự động phớt lờ đề nghị của Bách Thanh, bả vai gục xuống, ngã lên ghế sô pha. Mông còn chưa kịp đáp xuống ghế, phía sau đã vang lên tiếng hét: "Từ từ!" Tô Minh Viễn mặc tạp dề chạy ra từ phòng bếp: "Hai đứa mau ngồi xa nhau ra!" Tô Sầm Sầm bị ông làm cho giật nảy mình, nhưng vẫn nghe lời ông dịch sang bên cạnh hai bước. Tô Minh Viễn vẫn cảm thấy chưa đủ, bắt Tô Sầm Sầm ngồi ở góc sô pha xa nhất có thể với Bách Thanh. Cuối cùng, ông còn trừng mắt cảnh cáo với Bách Thanh một cái. Ý đồ rõ ràng "cậu mà dám động vào con gái tôi thì hai chúng ta liều mạng với nhau". Dù sao cũng là bố vợ tương lai, Bách Thanh rất nể tình không ho he gì. Nhưng anh trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, đây mới chỉ là sự khởi đầu. Tiếp đó, anh chỉ cần có một động tác nhỏ nào, trong phòng bếp sẽ ló ra một cái đầu cực kỳ cảnh giác, nghiêm túc nhìn chằm chằm anh. Ngẫu nhiên sẽ có người cố ý tăng tiếng bằm thịt lên thớt. Tiếng dao phầm phập đập vào thớt, Bách Thanh còn chưa cảm thấy gì, Tô Sầm Sầm đã chịu không nổi. "Bố." Tô Sầm Sầm chạy vào phòng bếp, nhẹ nhàng nói với Tô Minh Viễn: "Con không thích nghe tiếng này đâu." Tô Minh Viễn cứng đờ người, trong nháy mắt không còn âm thanh khó chịu nào cả. Vẻ bình thản bên ngoài miễn cưỡng duy trì được tới sau bữa cơm trưa. Trò chuyện được một lát là đến lúc Tô Sầm Sầm muốn ra ngoài. Mấy ngày trước cô đã lên kế hoạch hết rồi, buổi trưa sẽ ở nhà ăn cơm với các vị phụ huynh, buổi chiều sẽ ra ngoài đi chơi với bạn bè. Lúc trước Tô Minh Viễn đã đồng ý rồi, nhưng đến cuối cùng lại đổi ý. Ông kéo Tô Sầm Sầm qua một bên hỏi: "Nhất định phải đi hả?" Tô Sầm Sầm rất bất đắc dĩ: "Con đã hẹn hết với các bạn rồi." "Thế thì được rồi." Ông cũng rất bất đắc dĩ, nhưng nhớ ra bên cạnh có một con sói nhỏ đang mơ ước đến con gái bảo bối của ông thì trong lòng lại lên tinh thần: "Không được gần gũi với Bách Thanh quá nhé, tuy rằng bố cũng không phải kiểu người cổ hủ gì, nhưng..." Tô Minh Viễn thao thao bất tuyệt mất mười phút, cuối cùng vẫn là Đường Thấm nhân hậu giải cứu Tô Sầm Sầm từ trong nước sôi lửa bỏng. Lúc tiễn hai người họ ra ngoài, Tô Minh Viễn vẫn chưa từ bỏ, cực kỳ sợ hãi Tô Sầm Sầm vừa ra cửa đã bị Bách Thanh lôi kéo bỏ trốn một đi không trở lại. Cho đến khi đi khỏi tầm mắt của ông, hai người mới không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra. "Từ trước tới giờ em không phát hiện ra bố em lại dong dài như vậy đấy." Tô Sầm Sầm túm tay Bách Thanh, lải nhải bên tai anh những lời mà Tô Minh Viễn vừa dặn dò. "Bảo em đừng tin tưởng anh quá, còn nói nam sinh độ tuổi này đều là sài lang hổ báo..." Bách Thanh khẽ cười một tiếng: "Sài lang hổ báo?" "Đúng vậy!" Tô Sầm Sầm lại hỏi: "Hai người dì Đường nói gì với anh vậy?" Ánh nắng mùa hè tươi sáng, lá cây rụng xuống, từng tia nắng rơi xuống trên gương mặt tuấn tú của chàng trai. Bách Thanh cúi người đặt một nụ hôn lên môi cô, giọng nói mang rõ ý cười: "Dặn anh là, không được chia tay." ________ Tác giả có lời muốn nói: Đến đây thì bài viết đã chính thức kết thúc rồi! Quyển sách đầu tiên vẫn còn rất non nớt và nhiều thiếu sót, cảm ơn các thiên thần nhỏ vẫn ủng hộ tôi đến tận bây giờ! Trong quá trình này tôi nhận ra rất nhiều vấn đề, cũng nhận ra để hoàn thành một quyển sách thực sự không dễ dàng. Tóm lại, tôi sẽ tiếp tục cố gắng! Hẹn gặp lại các bảo bối lần tới nhé!! Mời các bạn đón đọc Hành Trình Đoạt Lại Hào Quang Nữ Chính của tác giả Già Phê Lãi Đống.
Cô Ấy Còn Ngọt Hơn Trái Cây
Tác giả: Nhất Nguyệt Tinh Độ dài: 15 chương + 3 phiên ngoại Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, Tình cảm, Thanh mai trúc mã, Oan gia hoan hỉ, HE Bìa: MMOC Editor: Sông Nhỏ Văn án Lúc 3 tuổi, có một người nguyện ý cùng bạn nắm tay đếm sao trời. Lúc 6 tuổi, có một người nguyện ý diễn một vở kịch ấu trĩ thực hiện ước mơ làm công chúa của bạn. Lúc 12 tuổi, có một người nguyện ý chờ bạn cùng về nhà. Lúc 15 tuổi, có một người nguyện ý cầm nước đứng ở điểm cuối 800 mét chờ bạn. Lúc 18 tuổi, có một người nguyện ý khêu đèn học bài đêm cùng bạn.  Lúc 23 tuổi, có một người nguyện ý nắm lấy tay bạn, dắt bạn về dinh. Những ký ức ở bên anh ấy, theo thời gian cũng đã trổ bông. Đôi tay ấy một khi đã nắm lấy thì chính là cả đời. Tag: Yêu sâu sắc, Oan gia hoan hỉ, Duyên trời tác hợp, Thanh mai trúc mã. Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Hàn Tử An, Hạ Thanh Ninh | Vai phụ: Hạ Thanh Thần, Đường Vũ Miên | Khác: Giới thiệu chung: Trúc mã ôn nhu phúc hắc x Thanh mai lơ mơ ngốc manh. ***   Mời các bạn đón đọc Cô Ấy Còn Ngọt Hơn Trái Cây của tác giả Nhất Nguyệt Tinh.
Chỉ Muốn Thích Em
Tên truyện: Chỉ muốn thích em Tác giả: Tuế Kiến Số chương: 73 chính văn + 27 NT Tình trạng: Hoàn convert - Hoàn edit. Thể loại: Đô thị tình duyên, nghiệp giới tinh anh, ngọt văn. Edit: Bún Thịt Nướng Lịch đăng: Thứ 6 hàng tuần ... |Văn án| Cậu hai Trì Uyên ở Khê Thành có tính tình phóng đãng ngang ngạnh, vui chơi nhân gian bao nhiêu năm nhưng vẫn thuỷ chung giữa trăm hoa, dạo chơi thế gian không dính phiến lá trên người. Ai ngờ có một ngày, hai nhà Trì - Văn truyền ra thông tin đám cưới. Cậu hai Trì vì không chịu cưới mà quậy trời quậy đất, thà chết chứ không chịu khuất phục đã trở thành trò cười cho đám bạn trong giới. Mọi người đều cho rằng trên đời này không ai có thể giữ được trái tim của vị lãng tử này. Mãi cho đến một lần tụ họp với đám bạn, Trì Uyên chơi thua, yêu cầu giao điện thoại cho người khác xem. Trong lúc quần chúng tranh điện thoại, không biết là ai đã lỡ bấm nhầm vào chỗ gọi điện, có điều qua mấy giây sau thì trong ống nghe truyền ra một giọng nữ lạnh lùng. "Trì Uyên, anh có bệnh à?" Mọi người ở đó rơi vào yên tĩnh. Lúc đầu Trì Uyên còn mắt say lờ đờ, mông lung nằm nghiêng ngả một bên nhưng nghe thấy vậy, nhanh như chớp chìa tay lấy lại điện thoại, rủ mắt tủi thân nói, "Tưởng Tưởng, em nghe anh giải thích." Mọi người: "?" - Văn Tưởng lần đầu tiên gặp Trì Uyên là ở nhà cũ nhà họ Trì. Người đàn ông có dáng dấp anh tuấn làm trò trước mặt người lớn trong nhà, vẻ mặt ngả ngớn đùa cợt: "Trì Uyên con cho dù hôm nay có chết, chết ở bên ngoài, có nhảy xuống từ chỗ này cũng sẽ không kết hôn." Sau đó. Cái vị thích dạo chơi nhân gian nào đó một khi có chủ liền nhanh chóng biến thành tiểu chó săn: "Tưởng Tưởng, chừng nào thì em mới gả cho anh vậy?" "Hôm nay Uyên Uyên cũng đã cầu hôn rồi đó." Văn Tưởng: "........" "Thế gian này muôn vàn tốt đẹp nhưng anh chỉ muốn thích em." * Thiếu gia dạo chơi nhân gian x Đại tiểu thư xinh đẹp nhẹ nhàng. Chú thích: Có tham khảo thực tế với nghề nghiệp của nữ chính nhưng hầu hết trong đó chứa sự riêng tư, cho nên cũng có hơi chênh lệch với thực tế. Hy vọng các bạn bên y khoa thứ lỗi, cũng xin các bạn ngoài ngành y đừng bắt chước theo, nội dung cấp cứu cụ thể dựa trên thực tế. Tag: Đô thị tình duyên, nghiệp giới tinh anh, ngọt văn. Từ mấu chốt: Diễn viên: Văn Tưởng | Phối hợp diễn: Trì Uyên. Một câu giới thiệu vắn tắt: Kháng hôn thế nhưng lại kháng ra tình cảm!! ... |Có thể cậu đã biết| 1. Truyện được edit vì sở thích, phi thương mại và chưa được sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang truyện đi nơi khác, tội mình :(( 2. Vì là edit nên độ chính xác chỉ tới 70 - 80%, nếu có gì không đúng các cậu góp ý nhẹ nhàng cho mình nha. 3. Nếu không hợp gu thì cậu không cần đọc đâu. Đọc truyện là để xả stress, cho vui chứ đừng rước bực vào người nha. Cuối cùng là Cảm ơn cậu đã ghé đọc. *** Hướng Thành Du ở lại một đêm. Nhưng cũng chỉ qua một đêm mà thôi, sáng hôm sau tỉnh dậy vẫn phải tránh hiềm nghi, nhưng lần này thì khác lúc trước. Mối quan hệ của cậu và Hứa Nam Tri đã thay đổi, đây cũng coi như là một chuyện khiến người ta hạnh phúc nhất trong khoảng thời gian này. Hôm nay là thứ 3, là ngày làm việc, đồng hồ sinh học của Hướng Thành Du đến bảy rưỡi là làm việc, kéo cậu tỉnh dậy từ trong mộng. Cậu xốc chăn xuống giường, đi chân trần giẫm lên sàn nhà, tiện tay lấy áo T-shirt đang vắt bên cạnh mặc vào che khuất dấu vết trước ngực. Buổi sáng Hứa Nam Tri dậy hơi sớm, đi ra ngoài mua bữa sáng. Lúc quay về, Hướng Thành Du mới vừa rửa mặt xong ra khỏi phòng tắm. Hai người chạm mặt, Hứa Nam Tri đặt bữa sáng trong tay xuống bàn, ngáp một cái đi vào trong phòng, "Mua bữa sáng cho anh, anh lái xe của anh về đi, mấy ngày nay tạm thời em không ra ngoài." Buổi sáng thứ 3 có cuộc họp thường kỳ, giáo sư Liễu Dật Sơn không thích người khác đến muộn, cộng thêm chỗ ở của Hứa Nam Tri cách Viện Kiến trúc một khoảng nên Hướng Thành Du không thể ngồi xuống ăn bữa sáng được. Cậu cài cúc cổ tay áo rồi đi theo vào trong phòng ngủ, hôn một nụ hôn chào buổi sáng mới coi như thôi. Hứa Nam Tri ngủ bù thêm một giấc ngắn, lúc tỉnh lại, ánh mặt trời bên ngoài đã lên rất cao, rèm cửa trong phòng ngủ rất dày nhưng cũng chỉ có thể che ánh nắng được bảy tám phần. Cô trở mình, chóp mũi cọ vào chiếc gối đầu khác bên cạnh, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, cùng với mùi hương trên người cô. Hoa hồng biển cả. Kiều diễm lại mát lạnh. Hứa Nam Tri nhớ đến hết thảy những gì đã xảy ra vào đêm qua, coi như tất cả bước ngoặt và thay đổi đều bắt đầu từ nụ hôn lúc vào cửa kia. Cô xoa xoa mặt, vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần. Sự thản nhiên và bình tĩnh trong phút chốc đối mặt với Hướng Thành Du vào sáng sớm kia đã không còn nữa. Đúng lúc này điện thoại vang lên một tiếng. Hứa Nam Tri duỗi tay cầm qua. Bạn nhỏ: [Dậy chưa, anh gọi đồ ăn bên ngoài cho em, đã đến cổng tiểu khu chỗ em rồi.] Hứa Nam Tri gửi câu 'biết rồi' lại cho cậu, sau đó nhìn ghi chú mà mình đặt cho cậu, suy nghĩ vài giây rồi bấm vào đổi thành tên khác. Hướng Thành Du lại gửi một tin nhắn đến. Bạn trai: [Vậy em nhớ ăn cơm đấy, anh đi làm việc đây.] Hứa Nam Tri nhìn ba chữ kia* vài giây. (Ba chữ kia là 'bạn trai': 男朋友) Cho dù bây giờ Hướng Thành Du không ở trước mặt, thậm chí sẽ có một khoảng thời gian rất dài không xuất hiện nhưng Hứa Nam Tri vẫn có cảm giác mất tự nhiên khi bị cậu nhìn thẳng vào. Cũng giống như mọi lần trước, đều khiến cho cô hoảng hốt nhưng lại cam tâm tình nguyện đắm chìm. - Sự ảnh hưởng của đơn tố cáo trước đó vẫn còn tiếp diễn, trong khoảng thời gian hai nhà Hướng - Hứa bị tổ giám sát điều tra, Hứa Nam Tri và Hướng Thành Du bắt đầu tránh hiềm nghi, bất kể là riêng tư hay là bên ngoài đều cố ý tránh gặp mặt. Ngày thứ hai hai người xác định quan hệ liền chuyển từ yêu cuồng nhiệt sang hẹn hò online, mỗi ngày ngoài chào hỏi trên Wechat và video call vào buổi tối ra thì không có liên lạc gì khác nữa. Dự án đài tưởng niệm của Đại học Kiến trúc đã tiến vào giai đoạn sau, hơn nữa cũng gần đến cửa ải cuối năm nên Hướng Thành Du khó tránh khỏi bận rộn. Có lúc còn phải đi công tác cùng giáo sư Liễu Dật Sơn đến một số ngôi làng cổ ở miền núi, thường xuyên mười ngày nửa tháng không thấy người. Hứa Nam Tri không phải lần đầu tiên yêu đương nên cũng không quá để ý đến tình huống không nhìn thấy người này, đã phát huy sự thấu hiểu và quan tâm tới cực hạn với tư cách là một người bạn gái. Trung tuần tháng 12, Hứa Nam Tri nhận được cuộc gọi của bạn tốt Đỗ Nham lúc học đại học, đối phương sau khi tốt nghiệp đại học liền ra nước ngoài du học, sau đó tốt nghiệp tiến sĩ liền làm kiến trúc sư trong công ty xây dựng bên đó. Bây giờ định về nước gây dựng sự nghiệp, anh ta biết được tình hình gần đây của Hứa Nam Tri trong nhóm lớp, nên đặc biệt gọi điện hỏi cô có muốn trở thành đối tác với anh ta không. Toàn bộ đoàn đội đều vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, ngoài Đỗ Nham ra còn có bảy tám người khác, lần lượt phụ trách công việc của từng bộ phận trong công ty. Ba lời hai câu nói trong điện thoại không rõ nên Đỗ Nham nói ba ngày sau mình về nước, Hứa Nam Tri hẹn anh ta hôm sau ra ngoài bàn bạc. Hôm đó, Hứa Nam Tri thấy Đỗ Nham cũng thấy những người khác của công ty anh ta. Bởi vì phần lớn đều là bạn học trong Đại học Kiến trúc nên nói chuyện cũng hoà hợp hơn. Đỗ Nham nói: "Tôi cũng nghe nói một chút về chuyện của cậu, tôi cũng không phải có ý giúp cậu mà đơn thuần là thưởng thức năng lực của cậu. Công ty của bọn tôi bây giờ còn chưa khởi sắc, đang là lúc cần nhân tài, tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ kỹ một chút." "Được, tôi hiểu được ý của cậu, sẽ suy nghĩ kỹ." Tuy Hứa Nam Tri không có đồng ý ngay nhưng thực ra trong lòng đã có tính toán. So với làm công ở công ty nhỏ cho người ta thì cô vẫn nghiêng về phía Đỗ Nham hơn. Chẳng qua bây giờ tất cả mọi người đều trưởng thành rồi, không còn đơn giản như tham gia một trận đấu ở trường nữa, rất nhiều chuyện đều cần phải suy nghĩ một cách toàn diện. Nhóm người ăn cơm xong, một mình Hứa Nam Tri lái xe về nhà. Lúc đi ngang qua siêu thị bèn dừng lại mua chút trái cây và rau. Về đến nhà đã gần 9 giờ, cô sờ soạng để bật điện, cúi đầu nhìn thấy trên tủ giày có đôi giày da của nam giới bèn ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách. Không bất ngờ khi nhìn thấy vali màu đen được để ở trong góc. Hứa Nam Tri đổi giày, đặt chìa khoá và đồ trong tay lên trên bàn trong phòng ăn rồi nhẹ tay nhẹ chân đi đến phòng ngủ. Trong phòng không quá rộng rãi, mờ tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ sự phồng lên của chiếc chăn. Hứa Nam Tri không bật điện mà dựa theo trí nhớ tìm được bộ đồ ngủ đã thay trước khi ra ngoài vào ban ngày rồi đi đến phòng tắm tắm một cái. Sau đó mang theo hơi ẩm xốc chăn phía bên kia lên rồi nằm vào, giường hơi lõm xuống gây ra tiếng động rất nhỏ. Mời các bạn đón đọc Chỉ Muốn Thích Em của tác giả Tuế Kiến.