Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phúc Thê Tụ Bảo

Convert: ngocquynh520 Edit: nguyenthituyen Số chương: 59 chương và một ngoại truyện Tại kinh thành của triều đại Đại Tuyên có lời đồn rằng: Thế tử phi của Lan Dương Vương chính là phúc tinh. Vị Thế tử ốm đau gần như đã bước chân vào địa ngục này rồi lại bỗng khỏe mạnh như trâu, thân thể cường tráng. Vị thế tử phi này, ngay trong vương phủ lại chế tạo ra một món đậu hũ thúi mè cay, mùi nồng nặc khắp phủ vậy mà lại ăn rất ngon, khiến ai ai cũng tranh giành. Thế tử phi chính là người hiền lương, không chỉ bàn luận pháp với thế tử mà còn mở lớp dạy chữ cho hạ nhân. ----- Xuyên đến thời đại này không ngờ nàng chính là đích nữ không được sủng ái của tướng phủ. Mẹ kế dùng mọi cách ném nàng vào am để bầu bạn với phật, cũng may tính tình nàng không ganh đua nên chỉ nghĩ rằng bản thân cần tĩnh tâm ngắm cảnh. Ai ngờ trong phủ đột nhiên cho người đến đón nàng về, nàng mới biết nàng phải làm tân nương xung hỉ, có điều tướng công Lan Dương Vương Thế tử này lại yếu như gà, Cũng vì bái đường với nàng mà trúng gió suýt mất mạng, hắn khâm điểm nàng phụ trách sinh hoạt hàng ngày cho hắn, mấy ngày liên tiếp đều bị nhốt ở trong phòng, Mọi người đều cảm thấy nàng được Thế tử "chuyên phòng độc sủng", nhưng lại không biết nàng kỳ thực đang giúp hắn luyện công, canh chừng kiêm hộ pháp đề phòng hắn bị tẩu hỏa nhập ma, Nàng vẫn cho rằng từ khi sinh ra hắn đã ngậm thìa vàng, nhưng sau khi thái y bắt mạch mới biết hắn vừa ra đời đã bị người ta hạ độc, khiến trong lòng nàng xót xa không thôi. Cộng thêm việc bản thân bị trúng độc khi vừa uống xong chén tổ yến vốn mang đến cho hắn, hắn đã không quản cực nhọc ngày đêm mà chăm sóc nàng, khiến nàng càng khuynh tâm đối với hắn. Thế nhưng những ngày ngọt ngào như vậy lại không được bao lâu, tại võ trường luyện tập của hoàng gia, sau khi Quận chúa nhìn thấy biểu hiện nổi bật của hắn, đã nhất kiến chung tình. Thái hậu cố ý ban Quận chúa làm bình thê của hắn, nhưng hắn lại giấu giếm không nói với nàng, không thực hiện được lời cam kết ban đầu với nàng: nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Nếu vậy nàng cũng không cần hắn, thừa dịp hắn vào cung đã để lại một phong thư hưu phu, lặng lẽ rời đi...... *** PHÚC THÊ TỤ BẢO Giản Anh dtv-ebook.com "Tiểu thư... Người tỉnh lại đi tiểu thư... Tiểu thư... Làm sao người lại ngốc như vậy... Không bằng... Không bằng nô tỳ cũng sẽ đi theo người. Mạnh Tụng Lâm cau mày, nàng từ từ mở mắt ra thì lại nhìn thấy mình đang nằm trong một căn nhà cũ kỹ với nền gạch đất, cau cái mũi một cái liền ngửi thấy được một mùi ẩm mốc, trong không khí này còn tràn ngập những mùi ẩm ướt hôi mốc mà nàng rất ghét, trước mặt là một tiểu nha đầu, mặc một cái áo vải bố xanh đang nằm ở bên người nàng khóc đến chết đi sống lại. Nàng kéo dây cương, không cẩn thận ngã xuống sườn dốc chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt, nàng cho rằng mình nhất định sẽ chết nhưng cũng may nàng phúc lớn mạng lớn chưa có chết. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao tiểu nha đầu này lại mặc y phục thời cổ đại tóc còn búi hai bên? "Đại tiểu thư, hu hu hu... Nô tỳ sẽ đi với người..." Hai tay của tiểu nha đầu này đang run run nhặt từng cái khăn đang trải dài ở trên đất lên. "Ta không có chết!" Mạnh Tụng Lâm vội mở miệng thì lại cảm thấy ngực và yết hầu của mình nóng như lửa đốt, mà giọng nói... Đây không phải là giọng nói của nàng, sao giọng nói của mình lại non nớt như vậy? Cũng bởi vì cả ngày nàng không ngừng quát các đện muội học tập mà giọng nói của nàng đã thay đổi đi, trầm hơn. "A..." Tiểu nha đầu bị dọa sợ đến thả tay ra, rồi ngồi ngã trên đất, hai tay vỗ vỗ ngực còn hai con mắt thì trợn thật to. "Đại tiểu thư, người... Người không có chết." Không khí trong này không đủ, Mạnh Tụng Lâm mới từ từ trả lời: "Lẽ nào... Ngươi hi vọng ta sẽ chết?" Mặc dù không biết tại sao tiểu nha đầu này lại gọi mình bằng đại tiểu thư, nhưng mà nhận thấy được mình chính là đại tiểu thư ở trong miệng nàng ấy, cũng không phải là nàng có nhiều hiểu biết nhưng ở trong phòng chỉ có hai người bọn họ mà tiểu nha đầu này lại ở đây nói chuyện cùng với nàng thì tất nhiên tên gọi đó chính là nàng. "Đại tiểu thư, sao người lại nói như thế?" Tiểu nha đầu tức giận lớn tiếng nói, trong chớp mắt không chịu được liền khóc như mưa. Mạnh Tụng Lâm hơi sững sờ, sao lại tìm diễn viên tới nơi này, nói khóc liền khóc? Diễn rất đạt, không sai, nếu làm diễn viên chính có thể khóc thì đã thành công được một nữa. Nhưng mà nhìn tiểu nha đầu hình như đã bị nàng làm cho phát cáu nên mới khóc, nàng vội khuyên nhủ "Ngươi đừng tức giận, bởi vì ngươi thấy ta tỉnh rồi chợt giật mình nên ta mới hỏi như vậy." Tiểu nha đầu nức nở nói: "Nô tì giật mình là bởi vì đại phu nói người đã tắt thở, muốn nô tì chuẩn bị hậu sự vì vậy lúc người vừa mở miệng nên nô tì mới sợ hãi, nhưng nô tì không hi vọng người sẽ chết những lời nô tì nói là thật, nếu có nửa câu giả dối sẽ bị thiên lôi đánh và sẽ bị đánh năm cái xuống đầu.” Đổi lại, lần này là Mạnh Tụng Lâm giật mình, "Làm sao... Ngươi lại nói nghiêm trọng như thế còn thật như thế..." Nhưng mà nàng càng xem lại càng không đúng, trong phòng chỉ có hai người bọn họ ở đây, vậy có chỗ nào gọi là đóng kịch? Coi như là giấu cái máy chụp hình đi, vậy cũng không đúng, nàng là đặc kĩ thế thân, ở đâu lại có cái trò yên tĩnh như vậy, còn lộ ra ngoài? Nàng là người thay thế ư? Nàng nhìn tiểu nha đầu đau buồn như vậy, đúng lúc trong đầu tái hiện lại việc xuyên qua, sống lại trong kịch bản của quyển tiểu thuyết, đôi môi không kiềm được mà hơi nhấp nháy một chút. "Ta nói, rốt cuộc... Nơi này là nơi nào? Và ngươi là ai? Tiểu nha đầu đó lại ngã lên đất thêm một lần nữa, mặt có chút khiếp sợ. "Đại tiểu thư... Người người, người không nhận ra nô tỳ sao? Nô tỳ là A Chỉ A...” Đầu Mạnh Tụng Lâm hơi run một cái, nha đầu này gọi là A Chỉ, nhìn nàng ấy không giống như nói đùa. Nàng hoảng sợ thêm một lần nữa hỏi, "Nơi này là nơi nào?" Nói mau đây có phải là đang quay phim về một thành phố văn hóa... "Ngay cả Am Liên Hoa người cũng không nhớ?" Giọng A Chỉ hơi run nói: "Chúng ta ở đây đã hai năm rồi, người không nhớ sao?" Mạnh Tụng Lâm cảm giác được tim mình đập liên hồi, cố áp sát cổ họng lại hỏi tiếp: "Ta hỏi đây là nước nào... Không, triều đại?" Khuôn mặt của A Chỉ chợt ảm đạm, "Là Vương triều Đại Tuyên." Ngay cả Vương triều Đại Tuyên, đại tiểu thư cũng quên... Nghe được bốn chữ "Vương triều Đại Tuyên", trong chớp mắt nhìn MạnhTụng Lâm giống như bị sét đánh, mặc dù là đang nằm nhưng nàng cảm thấy mình như đang lung lay bồng bềnh ở giữa không trung dường như đó không phải là thật. A Chỉ khóc lên một tiếng rồi bò đến chỗ của đại tiểu thư: "Đại tiểu thư, người làm sao vậy? Đến cùng là người bị làm sao?" Vào lúc này, hai mắt của Mạnh Tụng Lâm chỉ biết nhìn chằm chằm lên nóc nhà, chỉ muốn ngất đi, nàng uể oải nói: "Ta chỉ muốn biết như vậy thôi." Buối tối, ánh sao trên trời chiếu sáng cùng với đó là tiếng côn trùng kêu vang, Mạnh Tụng Lâm ngồi ở trên tảng đá lớn nằm ở phía ngoài Am Liên Hoa rồi khẽ ngước mắt lên nhìn bầu trời. Đã qua được mười ngày, tinh thần đã có chút ổn định lại, dựa vào ký ức của nguyên chủ và bí mật quan sát hết thời đại này và nàng đã từ từ thích ứng được với thân phận hiện tại. Kiếp trước nàng là đặc kỹ thế thân, chuyên giúp các nữ diễn viên thực hiện những động tác nguy hiểm, ở trong trường võ thuật, nàng là chị cả bình thường không có diễn xuất thì phụ trách huấn luyện học sinh, trong nhà có hai người em trai và nàng gọi là bé Vương, thường ngày đều bị mẹ nàng nói là không có dáng vẻ của một cô gái, thường được khen là đẹp trai, mặc dù nam sinh theo đuổi nàng nhiều hơn nữ sinh nhưng nàng đã 26 tuổi còn chưa có nói qua chuyện yêu đương lần nào. Nàng thầm mến võ thuật của đạo diễn Cố Diêu Thành ròng rã suốt năm năm, đồng thời hắn cũng là người phụ trách võ thuật ở trường học, là người chính trực còn có bạn gái xinh đẹp, nàng liền biết cả đời mình cũng sẽ không dám tỏ tình với hắn, cho nên qua đời bi thương như vậy rồi nàng xuyên qua nàng lại không thể tỏ tình với hắn. Nàng xuyên qua trên người một cô gái tên là Đỗ Phúc, nàng là người của nước vương triều Đại Tuyên, là trưởng nữ của Tả tướng Đỗ Tự Trân, năm 17 tuổi, đã sớm qua tuổi cập kê, lại còn tưởng là mẫu thân tu đạo cầu phúc nên mới bỏ nàng ở trong Am Liên Hoa hai năm cách xa kinh thành, tất cả nguyên do là bởi vì nàng không đối xử tốt với mẹ cả. Tuy nàng là trưởng nữ, nhưng phụ mẫu đã mất vì bị bệnh khi nàng mới năm tuổi, mẹ cả là Hàn Thị làm kế mẫu, coi nàng như cái đinh ở trong mắt, hận không thể trừ khử được nàng. Thừa hưởng ký ức của nguyên chủ, nàng biết Đỗ Phúc là phiên bản cô bé lọ lem thời cổ đại, sự nghiệp của phụ thân ở Tương gia rất nặng nề nên thường bận việc triều chính, mọi chuyện trong phủ đều do kế mẫu Hàn Thị xử lí, chủ yếu là không làm phiền đến phụ thân là được rồi, cũng vì Hàn Thị thường ngày ở trước mặt phụ thân đối xử tốt với nàng nên phụ thân không biết thường ngày mình trải qua cuộc sống như thế nào... Không, cho dù có biết thì phụ thân cũng không có hỏi tới, bởi vì ký ức của Đỗ Phúc nói cho nàng biết, theo cá tính của nguyên chủ thì nàng rất kiệm lời ít nói, không đòi hỏi gì cả, phụ thân nàng rất nhiều thê thiếp, nữ nhi cũng đông, tự nhiên sẽ không chú ý đến nàng. Cho tới tại sao nguyên chủ lại chết, A Chỉ nói là do Hàn Thị tính toán để nàng ở trong Am Liên Hoa ngày ngày ăn chay niệm phật không nhận nàng trở về, mà phụ thân của nguyên chủ càng không đồng ý đề nghị của Hàn Thị, nghĩ đến cảnh suốt đời làm bạn với thanh đăng cổ phật, nguyên chủ cũng không muốn nhưng bi thương lại xuất hiện cùng lúc, nên đã nghĩ ra một việc ngu ngốc đó là treo cổ tử tự. Sau khi biết nguyên nhân cái chết của nguyên chủ, giờ khắc này nàng không khỏi cảm động, cuộc sống của người ở cổ đại cùng với cuộc sống hai mươi sáu năm kiếp trước của nàng rất khác nhau, nếu chỉ vì ở mãi trong am này suốt đời mà liền tìm cái chết thì nàng không đồng tình, tuy nói Hàn Thị vứt nàng ở chỗ này, nhưng tay chân nguyên chủ không có bị trói chặt vì vậy nàng có thể rời am ni cô này để tự lo cho cuộc sống của mình. Nghĩ đến kiếp trước của nàng, tuy rằng 17 tuổi còn là tuổi vị thành niên, nhưng bởi vì cha đột nhiên làm ăn bị phá sản trong khoảng thời gian nàng không vừa học vừa làm để nuôi sống bản thân mình mà còn phải chăm sóc mẹ và em trai mình, tâm trạng từ một bông hoa nhà ấm phòng ấm đến hỗn tạp cứng rắn chuyển hóa rất khá, sao nguyên chủ này lại có tích cách nhu nhược như vậy... Hey…, nàng quên đây là cổ đại, là nam tôn nữ ti, nữ tử bị ràng buộc bởi nam tòng tứ đức, cùng với thành kiến thế tục ở lễ giáo áp bức, lời nói và việc làm không chỉ quy định nghiêm ngặt mà ăn mặc hay mọi cử động đều phải lấy lễ giáo làm nguyên tắc, ngay cả khi xuất đầu lộ diện đều sẽ bị nghị luận, nguyên chủ muốn dựa vào chính mình để xa nhà đi kiếm sống, đó là việc không thể làm được. Vì vậy, khi nguyên chủ biết mình không tránh thoát được vận mệnh và lại cảm thấy trên cõi đời này không có ai quan tâm mình và nàng sẽ mất hết niềm tin mà làm một việc ngu ngốc, mà làm cho nàng rơi xuống núi xuýt chút nữa mất mạng, mượn thi thể xuyên qua để hoàn hồn. Không biết người nhà kiếp trước của nàng hiện tại như thế nào rồi? Chắc mẹ và em trai sẽ không thể nào tiếp nhận được việc nàng chết đi, nhưng nàng là trụ cột kinh tế của gia đình, là một người con gái của gia đình, ngàn vạn lần hai người em trai cũng không thể vì nàng mà nghỉ học được, bản thân nàng còn không được học đại học, hai đứa em trai là hi vọng của nàng, cũng là hi vọng của mẹ cho nên nhất định phải cho hai đứa học đại học. Tuy rằng nàng chết rồi, nhưng nàng chết là ngoài ý muốn chắc là sẽ có tiền bảo hiểm. Nếu như người nhà nàng lãnh được số tiền đó, nàng có thể yên tâm rồi, chỉ sợ kiếp trước nàng không có chết, nàng đang ở bên trong cơ thể của Đỗ Phúc nên cũng không thể lấy được một xu nào, mà nàng cũng không làm được gì ngoài việc làm người thay thế cho Đỗ Phúc, vậy thì thảm... "Đại tiểu thư, muộn như vậy rồi sao người còn không vào trong? Còn đứng ở đó làm gì?" A Chỉ tìm tới ngoài phòng. Mạnh Tụng Lâm cũng chính là Đỗ Phúc, nàng nhìn A Chỉ nàng cảm thấy mình thật vô lực, không biết nói cái gì cho phải. Này tiểu nha đầu Hoàng Mao, hiện tại mới có mấy giờ mà kêu muộn, chỉ có nàng và đầy tớ nên rất nhanh đã ăn xong cơm tối, so với thời gian kiếp trước mà nói bất quá là chỉ năm sáu giờ mà thôi. "Trong phòng hơi khó chịu nên ta ra đây hóng gió một chút, ngươi cũng tới ngồi đi." Nàng dịch chuyển cái mông sang bên cạnh rồi vỗ vỗ tảng đá lớn ý bảo A Chỉ đến ngồi bên cạnh nàng. A Chỉ sợ hãi lui về phía sau một bước, "Nô tỳ đứng như vậy là tốt rồi." Làm sao nàng lại dám đứng ngang hàng với tiểu thư của mình, huống chi là tiểu thư của mình còn dịch chuyển cái mông rồi vỗ vỗ vào tảng đá, nàng nhìn nàng còn sửng sốt. Sau khi đại tiểu thư treo cổ tự tử rồi tỉnh lại nhìn người không giống như trước đây, chỗ này là nơi nào người cũng không nói ra được, lại cảm thấy có gì đó khác khác, nhưng rõ ràng đó chính là một người, nói khác đi đó là người trở nên hoạt bát hơn. Hiện tại lại tốt như vậy, một lần đại tiểu thư từ Quỷ Môn Quan trở về, có lẽ cũng hiểu được vận mệnh của mình, không hề có nghiến răng nghiến lợi nói hận nữa, cũng không có đi tìm cái chết... "Đứng rất tốt, mà ngồi không bằng đứng, đứng không bằng đi tới." Biết không thuyết phục được A Chỉ, chủ tớ có sự khác biệt, Đỗ Phúc cũng không hề nói gì, đơn giản nàng chỉ đứng dậy, nhìn về phía A Chỉ cười cười, "Đi, chúng ta cùng nhau đi ra đường một chút!" Mời các bạn đón đọc Phúc Thê Tụ Bảo của tác giả Giản Anh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Oan Gia Tương Phùng - Tiêu Dao Hồng Trần
Chàng – Chân Lãng, là một bác sỹ trẻ có tiếng, đẹp trai, nho nhã. Nàng - Giả Thược, là cô nàng y tá ngây thơ, nghịch ngợm, nội tâm tình cảm ẩn sau vẻ ngoài nam tính, lạnh lùng. Họ quen nhau từ nhỏ, là một đôi thanh mai trúc mã, có điều chẳng thân thiết gì cho cam. Từ tính cách đến vẻ ngoài của hai người đã hầu như chẳng có điểm gì chung. Nhưng không ai biết, đằng sau những trò trêu chọc, phá đám của Chân Lãng với Giả Thược, anh thật ra đã âm thầm thích Giả Thược từ lâu. Còn Giả Thược, dường như tình cảm của cô cũng đã dành cho Chân Lãng, chỉ là cô chưa nhận ra mà thôi... Lối kể và nội dung truyện không mới lạ, không nhiều tình tiết kịch tính, cao trào, nhưng "Oan gia tương phùng" không hề đi vào lối mòn nhàm chán. Bằng sự sáng tạo của mình trong xây dựng tình huống truyện hết sức hóm hỉnh, ngắn gọn, ngôn từ miêu tả nhân vật hết sức đáng yêu, tác giả Tiêu Dao Hồng Trần đã đem đến một câu chuyện tình “oan gia ngõ hẹp” điển hình, nhẹ nhàng mà hài hước đầy  thú vị. Mặc dù đây là tiểu thuyết hài hước, mang tính giải trí nhưng nó không rập khuôn, nhàm chán như những cuốn sách khác. Cốt truyện dễ thương, lời văn khá trôi chảy, nhân vật đa dạng. Cuốn sách này khá đáng đọc cho những người thích loại tiểu thuyết tình cảm muốn thay đổi khẩu vị nhưng vẫn giữ được tính kịch tính. Tình bạn tri kỉ dẫn đến tình yêu của Giả Thược và Chân Lãng rất đáng để mong ước. Sau khi đọc xong, cuốn sách này hứa hẹn sẽ để lại những dư vị rất ngọt ngào. Chân Lãng: “Phật dạy, năm trăm lần ngoái đầu nhìn ở kiếp trước mới đổi lại được một lần thoáng gặp gỡ ở kiếp này, nếu sớm biết sẽ gặp cô, ở lần ngoái đầu thứ bốn trăm chín mươi chín, tôi đã móc đôi mắt mình ra rồi!” Giả Thược: “Nếu tôi tu mười năm để rồi phải ngồi cùng thuyền với anh, tôi thà nhảy xuống sông làm bạn với tôm cá!” Chân Lãng: “Mọi người đều nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, vậy anh chỉ đành bắt em chôn cùng với anh thôi.” Giả Thược: “Đối với Chân Lãng, hoặc là phải nhẫn nhịn, hoặc là phải tàn nhẫn.” Cuộc đối đầu nảy lửa của họ sẽ kết thúc với thắng lợi thuộc về bên nào đây? *** “Một, hai, một, hai...” Trên sân vận động, các thành viên của câu lạc bộ Taekwondo đang luyện tập thể lực. Với thân hình cao ráo, thon thả, Giả Thược hết sức nổi bật giữa đám đông, đang tung tăng nhảy nhót không ngừng, mái tóc ngắn tung bay trong gió. Đột nhiên, cô dừng lại, ánh mắt liếc quanh bốn phía, cái mũi thính nhạy khụt khịt, cảnh giác nhìn từng ngóc ngách. Các sinh viên đi qua đi lại, sắc mặt ai cũng có vẻ vội vàng, nhưng lại không có người mà cô thầm đoán. Chẳng lẽ cảm giác của cô là sai sao? “Này em ơi, chạy tiếp đi nào!” Phía trước có đàn anh khóa trên cất tiếng gọi, tới lúc này Giả Thược mới cất bước đuổi theo, nhưng nét mặt vẫn có chút nghi hoặc. Cô không ngờ lại cảm thấy có hơi thở của người đó ở quanh đây, chẳng lẽ là do thần kinh của cô quá nhạy cảm? Sau khi bóng dáng cô dần chạy đi xa, người con trai vốn đứng dựa lưng vào gốc cây anh đào liền chậm rãi bước ra, nụ cười nở trên môi. “Chân Lãng!” Nghe có tiếng gọi, anh liền ngoảnh đầu nhìn lại. Anh mặc áo sơ mi trắng, cắm thùng, trông hết sức gọn gàng, sạch sẽ. Cô gái vừa lên tiếng mặc một chiếc váy dài, mái tóc đen nhánh buông xõa sau lưng, trông đầy vẻ nhu mỳ, ngoan ngoãn. Nụ cười hòa nhã thường thấy hiện ra trên khuôn mặt, Chân Lãng khẽ gật đầu với đối phương: “Xin chào!” Cô gái đó chậm rãi bước tới, chiếc váy dài múa lượn trong gió làm tôn lên thân hình thon thả nhưng lại không hề có vẻ hở hang chút nào, nụ cười trên khuôn mặt cô thì ngọt ngào mà e thẹn: “Bạn học cấp ba không dễ gì lại vào cùng một trường đại học, tôi đến đây để thăm đồng hương.” Chân Lãng khẽ gật đầu, chậm rãi bước đi: “Tôi biết.” Trong mắt cô gái đó thoáng qua một nét ngượng ngùng, cặp mắt long lanh, ngoảnh đầu qua nhìn chàng trai cao lớn bên cạnh: “Bạn biết ư?” ... Mời các bạn đón đọc Oan Gia Tương Phùng của tác giả Tiêu Dao Hồng Trần.
Tiểu sủng phi của Nhiếp Chính Vương - Thụy Tiểu Ngốc
Phúc hắc với tảng băng, yêu nghiệt với độc miệng! Mộ Lương, Nhiếp Chính Vương trẻ tuổi nhất Mộ Quốc - Thánh Vương, được Tiên Hoàng ban tặng một cây "Trảm Long Kiếm" trên chém hôn quân, dưới trảm gian thần, thân phận tôn quý hơn cả hoàng đế đương triều, tuấn tú như thần, nhưng lại diêm dúa lẳng lơ giống như yêu, trên khóe môi luôn thoáng hiện nụ cười lười biếng; hắn cuồng ngạo không ai có thể kiềm chế được, nhưng hắn có đầy đủ những thứ đáng để cuồng ngạo, khi còn trẻ đã đặt đến đỉnh cao của huyễn thuật, một thân trang phục màu tím đi ngao du khắp thiên hạ, khó có địch thủ; hắn là "Sát Thần" trên chiến trường, lấy một địch ngàn, giết người như ma, máu lạnh vô tình, đối nghịch với hắn, kết quả chỉ có một, là muốn sống cũng không được, chết cũng không xong. Tôn quý như hắn, cuồng ngạo như hắn, máu lạnh như hắn, nhưng củng chỉ là một nam nhân thâm tình, vì nàng, hắn vứt bỏ tất cả bóng hồng bên cạnh, buông bỏ thân phận tôn quý, nam nhân máu lạnh cuối cùng cũng thành một người dịu dàng. Hoa Khấp Tuyết, đứa trẻ bị vứt bỏ trong núi, bị chôn vùi trong tuyết, mạng mỏng manh như chỉ, được Vô Cực lão nhân cứu sống, trở thành đệ tử chân truyền của Vô Cực lão nhân mà ai cũng ngưỡng mộ, huyễn thuật cường đại, hiếm có ai có thể đuổi kịp; nàng, có dung mạo tuyệt sắc như tiên nữ, một bộ áo trắng tung bay, tính tình lạnh như tuyết, vô cùng lạnh nhạt, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn giữ một chút ấm áp, cần được người nào đó khai thác. Nàng là Hoa Khấp Tuyết, bởi vì lúc còn bé khóc ở trong tuyết nên được gọi là vậy, sau khi lớn lên lại có thể chọc người khác giận đến hộc máu, thật sự phải là " Hoa Khí Tuyết"! Đỉnh Mang Sơn, bên bờ Hàn Trì, hắn bảy tuổi, nàng năm tuổi, hắn bắt được tay nàng, duyên phận cả đời của hai người cứ như vậy mà bắt đầu. Trên thế giới này hắn là người hiểu rõ nàng nhất, ẩn sâu dưới lớp mặt nạ lạnh lùng và lời nói độc ác kia là như thế nào, hắn tự mình cảm nhận được, nhưng hắn lại vui vẻ chịu đựng. Nàng là người duy nhất trên thế giới này chạm tới bộ mặt chân thật nhất của hắn, bề ngoài tao nhã cao quý, cũng không thể che được sự vô sỉ, tà ác, yêu nghiệt trong lòng hắn, mặc dù nàng có khó động tình đến bao nhiêu, nhưng mà trái tim vẫn bị hắn đoạt lấy. Yêu nhau gần nhau, nhạt nhẽo cả đời, là nguyện vọng của bọn họ, nhưng lúc Đại Lục Phong Vân lại có biến động lớn cũng là lúc, bọn họn phải đi đến nơi nào đây? Đấu Huyễn Thuật, cuộc chiến Tam Quốc, âm mưu ở phía sau, là ai nắm tay ai, đứng ở Đỉnh Mang Sơn, nhìn thiên hạ mà cười? Tranh giành thần khí, con đường cường giả, lúc bí ẩn về thân phận bị vạch trần, là ai nhìn ai cười, ung dung tự tại mà phiêu bạc giang hồ? *** "Chủ tử, mang sơn xảy ra chuyện lạ!" Trong giọng nói của Đại Hoa có chút nóng nảy, lười phản ứng lại sự nhạo báng của Hoa Trảm Lãng, dạo bước đến bên cạnh Hoa Khấp Tuyết. "Nói." Sắc mặt Hoa Khấp Tuyết lạnh lẽo, từ trong ngực Mộ Lương ngồi dậy. "Tuyết chủ tử, lần tuyết rơi này có vấn đề!" Bước đi của Đại Hoa có chút gấp gáp. Hàng năm ở Mang sơn đều rét lạnh, năng lực chống rét của động vật trên núi rất mạnh, theo lý thuyết thì cho dù tuyết có rơi liên tục cả nửa tháng đối với bọn họ cũng không thể tạo thành ảnh hưởng gì, nhưng lúc này đây lại xảy ra chuyện lạ, cả nhóm Linh Thú đều không chịu nổi cái lạnh này, cho dù là núp mình ở trong huyệt động ấm áp, cũng có thể cảm nhận được cảm giác rét lạnh thấu xương ở bên ngoài, con vật nào mạnh thì còn tạm ổn nhưng nếu yếu một chút thì trực tiếp chết rét. Sức chống cự của linh thú chắc chắn là cao hơn thực vật nhưng từng linh thú một đều bị lạnh đến không chịu nổi còn những thực vật kia lại phát triển theo cường độ của tuyết, tuyết rơi xuống càng nhiều thì nó càng phát triển khỏe mạnh, những linh thú ăn thực vật đó thì chỉ sau một ngày liền chết, sau đó Đại Hoa đi xem xét tình hình thì phát hiện mấy linh thú đó đều là trúng độc mà chết. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tất cả các linh thú trên mang sơn nhất định sẽ bị diệt vong. "Chỉ có ở mang sơn mới xuất hiện tình huống như thế sao?"Sắc mặt Mộ Lương trầm xuống, nếu như cả Mộ Quốc thậm chí là Vân Huyễn Đại lục cũng xuất hiện tình huống như thế, thì đó chính là**** bao nhiêu tai nạn? Người nếu muốn tiếp tục sống phải ăn lương thực nhưng lương thực trồng ra đều có độc...... Mọi người ai cũng đều nghĩ tới một điểm này, giận đến tái mặt, đây cũng không phải là chuyện đùa. "Hoàng thúc, ngày hôm trước có đại thần dâng tấu chương cũng đã nói, gần đây mấy trấn nhỏ ở mang sơn vô cớ xuất hiện chuyện người chết tập thể, trong lúc nhất thời lòng người hoang mang, ta đã phái người đi điều tra rồi, chẳng lẽ là......" Sắc mặt Mộ Lê nặng nề. "Khơi nguồn mọi chuyện chính là ở mang sơn." Mộ Lương lạnh lùng nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa. "Chủ tử, ta đã kêu những linh thú kia tập họp lại với nhau, dùng lực lượng của ta để ngăn bão tuyết cho bọn họ nhưng đây không phải là kế sách lâu dài, nên ta mới tới đây tìm mọi ngươi!" Đại Hoa nói. ... Mời các bạn đón đọc Tiểu sủng phi của Nhiếp Chính Vương của tác giả Thụy Tiểu Ngốc.
Tiểu Bảo Bối Của Bạo Vương - Huyền Namida
Nàng - một cô gái yêu kiều diễm lệ, là nhất đẳng karatedo. Không những vậy còn thủ khoa khối C của học viện Thánh Hà, tinh thông các môn nhất là sử học, thành tích luôn đứng đầu toàn khối lại vì một vòng tay cổ bằng gỗ tràm tinh xảo điêu khắc mà lạc vào thế giới hỗn loạn của 2000 năm trước. Thời đại hỗn chiến, tranh giành quyền lực, lại gặp phải bạo chúa. Lịch sử kiến thức của nàng có anh minh thì cũng không hình dung nổi thật sự nó tàn khốc thế này. Nàng biết - mình xuyên rồi. Lại là thời điểm hỗn đản nhất, đẫm máu nhất, bạo lực nhất - thời kỳ Chirderu. Lại còn gặp phải hắn. Nàng phải làm sao? Nàng chỉ lỡ miệng nói đất nước hắn cai trị sắp sụp đổ thôi mà. Đây là sự thật, là kiến thức nàng biết. Hắn nổi tiếng là bạo quân, là quỷ vương của lịch sử. Nàng chưa muốn chết, nàng chỉ mới 19 tuổi xuân. Huhuhu... Môn học yêu thích ơi, tha lỗi cho ta. Nhưng vì tánh mạng nhỏ bé này ta đành phải thay đổi lịch sử. Đừng trách ta a. *** "Hỏa Kình?" Hà Diễm hỏi Hàn Mặc, đôi mắt chất chứa nghi vấn nhìn hắn. Chỉ thấy hàng lông mày anh khí của hắn khẽ nhíu lại, sau đó ngón tay của hắn đưa lên trước mặt, làm một động tác gì đó rất khó hiểu, mấy người là Hỏa Kình mà khi nãy hắn nói liền lập tức đứng yên, chỉ còn gió mang theo một mùi hương nhàn nhạt của thảo mộc lan tràn tới mũi của Hà Diễm. Ngay sau đó, Hàn Mặc liền nắm lấy tay nàng mà kéo đi: "Mau, đi vào trong, Hoàn Bách Khí của ta tuy có công dụng là làm cho tất cả những người ở trong phạm vi hai trăm trước đều bị trở nên bất động nhưng nó chỉ kéo dài được nửa khắc, nếu không nhanh vào trong sẽ rắc rối lớn." Nghe hắn nói vậy, Hà Diễm cũng liền vận khí xuống huyệt bàn chân để có thể tăng tốc, nhanh thoát khỏi đây. Hà Diễm chỉ mải lo sợ vì bị bắt mà muốn nhanh đi theo bước chân của Hàn Mặc mà nàng không để ý tới một việc, tự khi nào nàng đã thuần thục các phương thức vận khí mà trước giờ nàng chưa từng học, hay ít nhất, bàn chân nàng đang hội tụ khí từ đan điền để dùng khinh công mà lướt nhanh như bay phía sau Hàn Mặc. Có điều, trong khoảnh khắc, thân ảnh mềm mại như liễu của Hà Diễm không tự chủ mà vượt lên trước Hàn Mặc. Như một mũi tên đang theo đà, vút một cái đã lên trước, cách xa Hàn Mạc gần trăm thước. Hàn Mặc có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh lấy lại bình thản. ... Mời các bạn đón đọc Tiểu Bảo Bối Của Bạo Vương của tác giả Huyền Namida.
Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê - Sương Nhiễm Tuyết Y
Kiếp trước nàng bị người bán đứng nên phải bỏ mạng. Khi được trùng sinh, mở mắt ra lần nữa nàng lại trở thành Nhị tiểu thư trong phủ Uy Viễn Tướng Quân. Người người đều biết Nhị tiểu thư ở phủ Tướng Quân dễ bắt nạt nhưng không ai biết linh hồn bên trong đã sớm thay đổi không còn là nàng. Giả heo ăn thịt hổ, đùa giỡn nam nhân cặn bã, ác chỉnh cặn bả nữ, đụng ngã mỹ nam.... Người kính nàng một thước, nàng kính người một trượng. Người cố hại nàng, nàng đương nhiên trả đủ. Kiếp trước những người thiếu nợ nàng, kiếp này nàng thề nhất định phải đòi lại. Kiếp này, nàng không nghĩ sẽ yêu bất cứ ai cho đến khi gặp được cái tướng công yêu nghiệt lòng dạ độc ác nhưng đối với nàng lại vô cùng dung túng kia.... Chết tiệt, lòng thế nhưng lại hãm sâu vào ! *** Thanh Linh vẫn còn chưa biết mình đã làm ra chuyện đáng sợ gì, đôi mắt lười nhác mông lung mở ra một đường nhỏ, sau đó lại nhắm lại, đầu lại vụi vụi. Trong không gian mông lung, nàng cảm giác có người hung hăng túm nàng lên, một tay đặt trên eo nhỏ nhắn, hung hăng bóp chặt, lực đạo như muốn bóp đứt eo của nàng. Giật mình một cái, nàng nhanh chóng thanh tỉnh lại. Mở mắt, đã nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ nhưyêutinh. Đôi mắt phượng hẹp dài thâm thúy u oán, bên trong xuất hiện một loại chân tình nàng nhìn không hiểu. Cảm nhận được xe ngựa đã dừng lại, đối mặt với mắt phượng tĩnh mịch của hắn, nàng trong lúc nửa tỉnh nửa ngủ đã ý thức được có điều không ổn: "Đến..... đến rồi phải không?, ta....ta đi trước!" Giọng nói mềm mại nhu nhu, không giống đang làm nũng, mà sức tấn công còn hơn cả làm nũng. Người nào đó nghe xong cảm thấy ngứa ngấy trong lòng, đồng thời lại tức giận. Nàng đốt hỏa trên người hắn, còn muốn vội àng chạy đi? Đừng mơ tưởng! Khuôn mặt nhỏ nhắn từ trong lòng hắn ngửa lên, cái miệng khẽ nhếch, ánh mắt vô tội, bộ dạng như vầy rơi vào trong mắt hắn, đây không thể nghi là mê hoặc chí mạng. Hắn bây giờ rất muốn ăn hết khuôn mặt nàng, nàng cũng không cảm thấy xa lạ, trước đây hắn đã từng bày ra vẻ mặt như vậy, chính là lúc muốn khinh bạc nàng, đúng, là khinh bạc. Nàng biết rõ giẫy dụa nhất định cũng sẽ vô dụng, nên tận lực dùng giọng nói hết sức lạnh nhạt: "Tần Liễm, ta rất tội nghiệp, muốn ngủ, còn nữa, ngươi sắp siết chặt ta đến chết rồi." ... Mời các bạn đón đọc Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê của tác giả Sương Nhiễm Tuyết Y.