Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Công Chúa Nghịch Thiên

Bạn đang đọc truyện Công Chúa Nghịch Thiên của tác giả Phỉ Hà. Một công chúa cao quý bị ép gả tới Man tộc, bị lột sạch mọi thứ, thành trò vui của những kẻ ti tiện kia… “Ta là một công chúa, hai tay dính đầy máu tươi. Còn trước đó, hai tay của tất cả mọi người, đều dính đầy máu của ta.” Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Luân Hãm Cưỡng Chế hay Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn. *** “Ta là một công chúa, hai tay dính đầy máu tươi. Còn trước đó, hai tay của tất cả mọi người, đều dính đầy máu của ta.” *** Vào cái đêm hôm mà mẫu hậu bị giết, Văn Thần đã quỳ xuống trước mặt Tứ muội muội của nàng. Nàng, một đích trưởng công chúa con của chính cung Hoàng hậu, lại phải quỳ xuống trước mặt một thứ nữ do cung nữ sinh ra. Bọn họ liệt kê ra cho mẫu hậu của nàng rất nhiều tội trạng, tội ác tày trời, ghen tị thành tính, giết hại long tự, ngoại tổ phụ nhiều lần bức vua thoái vị… Vào thời khắc khi nàng quỳ xuống trước mặt Tứ muội muội thứ nữ của mình, lần đầu tiên, phụ vương của nàng đã nhìn nàng nhiều hơn mọi lần, nhìn thẳng, rõ ràng bằng cả hai mắt. Năm đó, nàng mười hai tuổi. Thời gian trôi qua thật mau, chỉ mới đảo mắt, bốn năm đã qua đi. Nàng trở thành một thứ dân trầm mặc sống trong lãnh cung, vô thân vô cố, không người thân thích, không có cung nữ thiếp thân hầu hạ, không có thanh mai trúc mã, không có khuê trung mật hữu, cái gì cũng không có. Cho đến một ngày, khi một đạo thánh chỉ hòa thân được đưa đến, nàng ngay cả chính bản thân mình cũng không còn nữa. Phụ vương hạ chỉ để nàng lập gia đình. Đối tượng chính là thủ lĩnh của Man tộc. Đúng vậy, nàng không hề nhìn lầm, đường đường là đích công chúa duy nhất của Đại Văn triều lại phải chịu nhục, phải gả đến Man hoang. 2. Man tộc. “Cái loại mặt hàng như thế này mà cũng gọi là Văn triều công chúa sao?! Đạt Lai, ngươi mang cái quái gì về đây thế hả?” Thủ lĩnh Man nộ khí mười phần, tiếng gầm rống chấn động khắp trong ngoài lều trại: “Lão tử hàng năm tiến cống nhiều rượu ngon vật phẩm như vậy qua đó, vậy mà Hoàng đế Văn triều lại gửi sang đây cho lão tử một đứa nha hoàn rửa chân là thế nào?” Văn Thần ngã sóng soài trên mặt đất, một bên má sưng lên đỏ bừng, khóe miệng có vết máu đỏ thẫm, bộ dáng đáng thương nhưng không khiến cho bất luận kẻ nào trong lều vải cảm thấy đồng tình. Chỉ có vẻ đáng thương của mỹ nữ mới thật sự là đáng thương. “Nàng đích xác chính là nữ nhi duy nhất của tiên hoàng hậu Văn triều – là đích công chúa duy nhất của Văn triều, là đích công chúa huyết thống cao quý nhất.” Đạt Lai cảm thấy hơi khó xử, còn việc bộ dáng công chúa xấu xí như thế, căn bản không phải là việc mà hắn có thể giải quyết được, phải không? Công chúa Văn triều này đúng thật là vô cùng phiền phức, một nữ nhân vô cùng phiền toái. “Thật sự phiền chết đi được! Giết cũng giết không được, làm cũng không có hứng để mà làm, chỉ mới nhìn thôi đã thấy chướng mắt rồi!” Lão thủ lĩnh liếc mắt nhìn nữ nhân đang ngã sóng soài trên mặt đất, vẻ mặt ghê tởm phất phất tay như đang xua đuổi mấy con ruồi bọ bẩn thỉu. “Phụ hãn, xin ngài bớt giận. Tuy nói rằng công chúa Văn triều không thể gi.ết ch.ết được, nhưng chúng ta vẫn còn biện pháp khác đối phó với nàng mà, huống hồ….Nhị ca không phải cũng đã đến tuổi thành gia lập thất rồi sao?” Lời vừa nói ra, thủ lĩnh Man tộc lập tức nheo đôi mắt tàn bạo bất nhân lại. Đúng vậy, phong tục của bọn hắn ở nơi này, nhi tử cưới nữ nhân của phụ thân cũng chỉ là việc bình thường đến không thể bình thường hơn. Hoàng đế Văn triều có tới đây cũng không thể nói được gì hết. Nghe vậy, tất cả mọi người ở đây liền lộ ra nụ cười không có hảo ý, Nhị vương tử Trì Liệt mới mấy ngày trước chết bất đắc kỳ tử, đáng tiếc hắn vẫn chưa cưới được chính thê, nếu lúc này có thể thúc đẩy “mối nhân duyên” của hai người bọn họ, vậy thì không thể tốt hơn được nữa. “Cứ như vậy liền có thể nuốt trôi khẩu khí này à?” Thình lình, một giọng nữ khàn khàn trong trẻo vang lên: “Man tộc, quả nhiên là nhát như chuột.” “Ngươi nói cái gì?” Lão thủ lĩnh trực tiếp cầm đao gác ở trên cổ nàng. Văn Thần mím môi, gương mặt bị đánh đến sưng đỏ nâng lên, lộ ra vẻ mặt tràn đầy khinh thường: “Ta nói, các ngươi phải chịu uất ức – Tứ công chúa Văn Nhiễm của Văn triều là giai nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, nhưng các ngươi đến mơ tưởng cũng không dám mơ tưởng. Các ngươi vốn mộ danh nàng mà đến, nhưng đến cuối cùng ngay cả khuôn mặt của Văn Nhiễm như thế nào cũng chưa thấy, quả thật là quá đáng thương mà…” “Ngươi muốn chết!” Thủ lĩnh Man tộc trong cơn tức giận ghìm chặt cổ Văn Thần. Cảm giác đau đớn truyền đến, nàng sắp hít thở không thông. Đây chính là cảm giác sắp chết phải không? Thật là thoải mái! Đã rất lâu rồi nàng không được nếm trải cái kh.oái cảm kịch liệt đến tột cùng khi ở bên bờ vực của sự sống và cái chết như thế này rồi. “Đúng vậy, nhanh nhanh gi.ết ch.ết bản cung đi! Chỉ cần giết bản cung, các ngươi đã có thể được giải thoát rồi…” Khóe miệng xanh tím của nữ nhân nhếch lên một vòng cung khác thường. Đạt Lai vội vàng ngăn cản: “Phụ hãn, đây là phép khích tướng của nàng, người của Văn triều vô cùng giảo hoạt, nếu chúng ta gi.ết ch.ết nàng ta bây giờ, Văn triều sẽ có lý do để cùng chúng ta khai chiến!” Nghe vậy, lão thủ lĩnh hung hăng chấn động, muôn vàn cảm xúc đang dâng lên cuồn cuộn bỗng nhiên thu lại ngay lập tức. “Hừ, tiểu nha đầu, ngươi cho rằng lão tử không trị được ngươi hay sao?” Hắn âm trầm cười một tiếng, vung tay lên, trực tiếp hạ lệnh: “Đi mang quan tài của Nhị vương tử tới đây! Còn nữa, đem toàn bộ quần áo của công chúa Văn triều này từng kiện từng kiện l.ột hết xuống cho ta!” Hắn vừa nói xong, đám binh lính nghe lệnh đều lộ nụ cười dâ.m đãng, tiến lên xé rách quần áo Văn Thần đang mặc trên người, chỉ chốc lát sau, trên người nàng ngay cả một cái yếm cũng không còn, da thịt trắng nõn bại lộ trong không khí, lạnh đến run người. “Nghe nói nữ nhân Văn triều coi trinh tiết như sinh mệnh, bây giờ ở trước mặt mọi người bị l.ột sạch quần áo như thế này, nàng, liệu nàng có phát điên luôn không?” Nhóm thị nữ Man tộc đứng ở bên cạnh nhìn thấy tình cảnh này đều có chút không đành lòng. Ngay cả nữ nhân Man tộc các nàng cũng hiếm người có thể chịu đựng được sự nhục nhã đến như vậy, chứ nói gì đến một công chúa Văn triều cao quý kiêu ngạo như nàng! Đây quả thật là một ác mộng! “Hừ, ngay cả khi cở.i quần áo ra cũng khó coi đến như vậy, một chút dụ.c vọng cũng không dậy nổi!” Lão thủ lĩnh nhìn thân thể Văn Thần bởi vì phải chịu đói lâu ngày mà khô quắt, trắng bệch không có một tia huyết sắc nào càng muốn nôn ra, cho dù tùy tiện kéo một nữ nhân trên đường nào cũng đẹp hơn nàng cả trăm ngàn lần! Mà Đạt Lai đứng sừng sững ở một bên nhìn vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ của Văn Thần, không biết tại sao hắn chỉ cảm thấy đáng sợ đến rùng mình, một người nữ nhân bình thường khi nhận một sự sỉ nhục lớn đến như vậy liệu có thể giữ được bình tĩnh không? Vậy thì vì cái gì mà một chút xấu hổ và ánh mắt giận dữ ở trên người Văn Thần hoàn toàn không thấy? Thậm chí ngay cả ánh mắt còn chẳng thèm trừng lên! Hắn đã từng nghe một lão nhân Văn triều nói rằng, nếu chịu đựng vũ nhục mà không phát tác ra ngoài, hoặc đó là một kẻ cực kỳ hèn nhát, hoặc chính là một người có dã tâm đến đáng sợ. Nếu là cái thứ nhất thì không sao, nhưng nếu là cái sau….Cần phải gi.ết ch.ết ngay lập tức! Nhưng mà, nàng chỉ là một nữ nhân mà thôi, liệu có thể nhấc lên được sóng to gió lớn gì chứ? Có khả năng nàng từ nhỏ bị người ta vũ nhục mà lớn lên, nên đơn giản chỉ là chết lặng rồi mà thôi. Lúc này, mấy binh lính nâng quan tài đi tới, trực tiếp đặt ở bên cạnh Văn Thần. “Tốt lắm! Nhanh lên! Đem nắp quan tài mở ra, để cho con ta được hưởng thụ một chút tư vị của nữ tử Văn triều….Ha ha —–” L.ột sạch quần áo còn chưa đủ sao? Lại còn muốn trước mặt nhiều người như vậy để cho nàng vui hoan với thi thể nữa?! Thủ lĩnh quả nhiên càng ngày càng bi.ến thái! “……” Cho đến lúc này, ánh mắt không hề có một chút gợn sóng của Văn Thần rốt cuộc mới có một chút dao động. Nắp quan tài bị cạy mở, một người nam tử nằm trong đó, không có một chút huyết sắc nào. Nàng nhìn kỹ, mày kiếm sắc bén, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, đây rõ ràng là một mỹ nam hiếm có khó tìm, không hề giống với nam nhân Man tộc thô kệch, ngược lại lại có vài nét tinh xảo như người Văn triều, nét phong tình dị vực trời sinh như phác họa thêm cho hắn mấy phần tà tứ mị hoặc. Gió thu thổi tới, mặt trời lặn đổ ánh chiều lên trường hà, tiếng bão cát gào thét tựa hồ như dung nhập vào trong cốt nhục nam nhân kia —- Hắn không cần mở mắt, đã là một tuyệt sắc rồi. Văn Thần khẽ nheo mắt lại, trong đôi mắt xinh đẹp nho nhã đoan trang hiện lên một tia khác thường. “A a —–” Có người thị nữ nhát gan đã gần như ngất đi, bởi vì ở phía bên trên nắp quan tài có mấy dấu tay bằng máu, cái này nói rõ, nam nhân này bị hạ táng lúc hắn còn sống! Đó chính là vết máu lưu lại lúc hắn đang giãy dụa cố gắng mở nắp quan tài để thoát thân. Văn Thần nhìn đến đây, nội tâm hơi nổi lên một trận gợn sóng. A, lại thêm một vật hy sinh trong cuộc tranh đấu vương quyền à? Thật đáng thương, đáng thương giống như nàng vậy. Nàng chớp mắt hai lần, ở trước mắt bao người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nam tử đang nằm trong quan tài. Tất cả mọi người sửng sốt, thậm chí còn có mấy binh lính lui về sau hai bước, đây căn bản không phải là người bình thường! Nhất là lão thủ lĩnh, mặt mày đều xanh mét! “Ngài sợ cái gì? Cái này không phải là cái mà ngài muốn nhìn hay sao?” Văn Thần nở nụ cười, một nụ cười khiến người ta nhìn vào chỉ thấy sợ hãi, giống như ác quỷ địa ngục đang chuẩn bị lấy mạng, nhất thời hầu như tất cả mọi người không dám nhúc nhích. Chỉ thấy nàng cúi người ghé sát vào bên tai nam tử, không biết đang làm gì. Rồi sau đó, một màn càng kinh sợ hơn xảy ra. Trong quan tài đột nhiên duỗi ra một bàn tay, kéo Văn Thần vào trong… Khi Văn Thần đứng lên một lần nữa, trên người đã choàng lên một kiện áo liệm giành cho nam nhân. Còn có ánh mắt kia —- lộ ra vẻ nghiền ngẫm, cùng với những ý tứ hàm xúc không rõ. “Liệt, Liệt nhi?” Lão thủ lĩnh trợn trừng đôi mắt! Bàn tay với mấy khớp xương rõ ràng kia, chính là nhi tử của mình ở trong quan tài xác chết vùng dậy! Tràng diện này, có thể không kinh khủng sao? Đạt Lai ở một bên càng giật mình hơn, nhanh chóng rút loan đao ra. Hắn làm sao có thể còn sống chứ? “Phụ hãn, Lục đệ, đã lâu không gặp rồi.” Trì Liệt từ từ đứng dậy từ trong quan tài, khuôn mặt đầy ý cười. Trong phút chốc, cả tràng diện hỗn loạn… Mời các bạn mượn đọc sách Công Chúa Nghịch Thiên của tác giả Phỉ Hà.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Diễm Cốt - Mộng Yểm Điện Hạ
Mắt nhắm hờ, khuôn miệng tỏa ra hơi rượu cay nồng, Phượng Huyết Ca ung dung nói: "Nữ tử mà bản tọa để ý chính là...một nữ nhân thông thạo võ công, không cần cao cường, hạng nhất trở xuống, hạng ba trở lên. Tuổi tác không quá lớn mà cũng không quá trẻ, từ mười lăm đến hai mươi. Tính cách không nhất định phải quá đoan trang, càng không cần quá dịu dàng nhưng nhất định phải khiến bản tọa vui vẻ...Tốt nhất là thứ tình buồn kiểu như “quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già”, được vậy thì càng tuyệt!” *** Nữ 9 Diễm Cốt là họa bì sư, người thay đổi từ gương mặt người này sang ngương mặt người khác, nói chung là khi đọc e auto cho thành bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ luôn :v , được miêu tả là người đẹp nhất thiên hạ. Cá nhân e khá thích cô nữ 9 này, nàng đẹp, nàng cường, nàng đáng yêu, đủ quan tâm đến người khác nhưng không thánh mẫu đến phát rồ. Có lẽ e thích truyện vì e rất có cảm tình vs nữ 9 :3 . Cô có 1 gia môn khá là "bất hạnh" vs sư phụ Phượng Huyết Ca là quốc sư quyền cao trọng vọng, võ công cái thế nhưng tính cách dị và sư huynh Hàn Quang hơi hơi đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Kính Ảnh - 1 tử sỹ đã được trao đổi thay cho phí họa bì, được Diễm Cốt thu nhận không phải vì chàng có gương mặt tuyệt sắc, mà bởi chàng trông giống hệt sư phụ, người đã ban cho nàng cuộc đời này. Tình cảm giữa 2 người nhẹ nhàng xuất hiện và đậm mùi thức ăn :v , nhưng mọi chuyện lại không đơn giản như thế. Họa bì sư - người chuyên thay khuôn mặt, trao đổi cuộc đời mới cho người khác, nghịch thiên cải mệnh. Nhưng dường như việc nghịch thiên nên những người đã từng được họa bì, ko ai được hạnh phúc như họ tưởng. Đầu truyện có thể coi là những mẩu chuyện nhỏ về những cô gái mong mỏi thay đổi cuộc đời mình thông qua họa bì, nhưng họ đều thất bại, đan xen vào đó là câu chuyện tình cảm của Diêm Cốt và Kính Ảnh, dần dần xuất hiện những yếu tố làm nên phần cao trào truyện. Về phần cao trào truyện thì e ko đánh giá quá cao, nhưng ko đến nỗi vị ném đá. Đối vs e truyện có 2 nam 9, Kính Ảnh đại diện cho con tim, Phượng Huyết Ca đại diện cho lí trí. Kết truyện này HE hay SE tùy thuộc vào nam 9 mà chị e chọn, nhưng đối vs e thì cả 2 đều ko phải, nó chỉ đơn giản là cái kết hợp lí thôi, e cũng ko quá hài lòng về nó nhưng có lẽ vậy là ổn nhất. Rating 3,5/5 , truyện không quá xuất sắc nhưng không đến nỗi tồi, và là 1 trong những truyện hiếm hoi có thể lưu lại trong bộ não cá vàng của e trong thời gian gần đây ----- #BAT Mời các bạn đón đọc Diễm Cốt của tác giả Mộng Yểm Điện Hạ.
Phượng Hoàng Trở Về - Minh Nguyệt Đang
Review bởi: Hami Phan ----- PHƯỢNG HOÀNG TRỞ VỀ quyển sách nói về một cô gái có tên là Lệnh Hồ Đồng Hề, cô là quý phi của Cảnh Hiên hoàng triều. Nàng có nhan sắc khuynh đảo chốn lục cung, tài hoa xuất chúng, thích tranh đấu ganh đua, vì không có đối thủ nên nàng cảm thấy những ngày tháng sống trong hậu cung vô cùng tẻ nhạt. Một ngày kia, vì chứng kiến cảnh tượng không nên nhìn thấy mà nàng buộc phải tự nguyện xin xuất gia. Nhưng trong thâm tâm, nàng biết sẽ có ngày nàng quay trở lại “chiến trường” của mình. Ba năm sau, Đồng Hề cuối cùng cũng có cơ hội trở lại hậu cung. Nàng hân hoan bước vào cuộc chiến mới. Đối thủ của nàng rất đáng gờm. Nàng ngày ngày diễn vở kịch “cuộc chiến chốn thâm cung”, nhưng lại không hề biết rằng, chính Hoàng đế mới là đối thủ mạnh nhất mà mình nên dè chừng. Đồng Hề luôn tự cho là mình tường tận mọi chuyện nhưng nàng chưa bao giờ hiểu được vị Thiên Chính Đế Hoàng Phủ Diễn quá đỗi lạnh lùng này. Lệnh Hồ Đồng Hề xuất thân từ con nhà gia giáo có địa vị cao, từ nhỏ thấm nhuần tư tưởng vào cung để trở thành mẫu nghi thiên hạ, nàng học theo lời của mẫu thân mình – mẫu người lý tưởng điển hình của nàng. Với mục tiêu ấy, nàng chưa bao giờ có ý nghĩ độc sủng mà trái lại còn phân sủng, vì bởi lẽ phần nào nàng rất sợ hoàng đế. Chỉ cần người chạm vào nàng là nàng lại không ngăn được cơn run rẩy, lạnh sống lưng. Có lẽ vì vậy, hoàng đế cũng chẳng quan tâm nàng nhiều. Nàng từng bước tìm đủ cách để khai chi tán điệp cho hoàng thất, song sẽ chẳng hề mong người đó là minh. Nàng chính là kiểu hiền phi tài đức vẹn toàn, một lòng chuyên tâm điều hành hậu cung, còn hoàng đế, có ra sao nàng cũng chẳng màng. Cho đến cái ngày nàng được hoàng đế xuất cung vi hành. Thời gian đó, người là gia của nàng, là phu quân của nàng, không còn là cửu ngũ chí tôn cao vời vợi nữa. Nàng từng bước thay đổi, thấy hạnh phúc vì mọi quan tâm lo lắng của người, thấy ghen tuông khi người sủng hạnh kẻ khác. Dần dà, vị Quý phi hiền hậu đến mức hoàng đế chỉ muốn bóp cổ cuối cùng cũng đã đặt người vào trong tim. Cảm nhận của mình: thực ra lúc đầu đọc, mình nghĩ sẽ viết cho nó một cái review thật hay ho. Trước nay luôn ngần ngừ vì cái tên Minh Nguyệt Đang – không phải chê dở mà chỉ là có nhiều cẩu huyết quá. Đến khi đọc bộ này, không ngờ thức tới 4h sáng để đọc, rồi lại thấy điên vì đọc mà không ngủ. Nữ chính đúng kiểu tiểu thư được cưng như trứng hứng như hoa, nàng ban đầu vốn không yêu hoàng đế nên việc phân sủng với nàng cũng chẳng có gì lạ. Mình tưởng chị sẽ giống nữ chính trong Nghề Làm Phi – ngoài mặt yêu nhưng tim thực chất chẳng chút rung động. Song, nó lại không như vậy. Truyện kể theo thị giác của nữ chính, nên nữ chính thật sự rất “hồn nhiên” đẩy hoàng đế ra xa mình chứ không hề chiêu trò lươn lẹo, nửa đầu đọc mà cố lòi mắt tìm cho được tí hint chứng minh anh hoàng yêu chị thì mới được an ủi tâm hồn nhỏ bé này. Thật sự phân khúc 2 người đi vi hành là phân khúc mình thích nhất truyện, vì đây là giai đoạn nữ chính thay đổi, nam chính cũng thể hiện yêu thương bảo vệ cho nàng thấy rõ. Nhưng từ sau khi quay về cung thì cảm giác mọi thứ cứ chưng hửng đến lạ. Không phải vì Đồng Hề yêu hoàng đế mà mình có cảm giác này, thậm chí mình còn thấy vui nữa. Nhưng rồi vui sao nổi khi ngó xuống thấy đã 80% truyện mà đâu vẫn chưa vào đâu. :) Thầm nhủ có khi nào kết vội không, y như rằng mỏ quạ. Kết thật sự rất khiến mình thất vọng, mọi thứ giải quyết quá chóng vánh, đầu mối để đó mà không cho mình lời giải đáp, nó là HE đấy, nhưng khi đến quá nhanh lại đỡ không nổi. Ví dụ như lí do vì sao Đồng Hề lại sợ hoàng thượng đến thế, tưởng sẽ có màn thâm cung bí sử gì, hóa ra chỉ đơn giản sợ là do sợ thật. :) Trong lúc đọc mình đã cap lại nhiều đoạn hint tình cảm của hoàng đế, định bụng viết review sẽ đưa vào. Nhưng giờ lại thấy không muốn đưa nữa. Con người hoàng đế cũng rất bất nhất, người chọn cách bảo vệ người mình yêu thương là đẩy người đó ra xa, hờ hững tỏ vẻ không quan tâm. Có lẽ vậy nên đoạn đầu Đồng Hề mới không thấy hoàng đế yêu mình cho nên mình cũng không cần yêu lại. Có điều cái kiểu thiết đặt nhân vật của tác giả làm mình thấy khó hiểu. Không hiểu sao tác giả cứ phải để hoàng đế thờ ơ với người mình yêu, trong khi lại cứ sủng người mình không yêu. Ừ thì có thể lý giải là vì muốn tốt cho nàng, rồi hậu cung tiền triều nó vậy. Nhưng đâu nhất thiết cứ phải người cũ người mới lần nào cũng đối xử vậy. Chỉ khi vi hành hoàng đế mới thể hiện tình cảm thấy rõ, khó hiểu. Người thích Đồng Hề nhưng chỉ âm thầm củng cố nàng chứ chưa từng thể hiện ra khi còn đang ở hậu cung, mình cảm thấy thật sự không cần thiết. Người là hoàng đế, sao có thể không bảo vệ nổi người con gái mình yêu? Ở đây lại còn là hoàng đế có thực quyền, biết điều hành triều chính, càng không có chuyện không bảo vệ được. Cho nên trong số rất nhiều nam chính là hoàng đế, mình vẫn rất thích Hạ Hầu Tử Khâm của Mệnh Phượng Hoàng nhất. Ngoài ra truyện hậu cung nhưng nếu gắn cho cái mác cung đấu thì khá gượng ép, vì thực ra cũng không đấu nhiều, còn không bằng một góc của Nghề Làm Phi. Mình cảm thấy ban đầu tác giả viết rất ổn, còn bụng bảo dạ sao lại có người hay chê Minh Nguyệt Đang viết cẩu huyết chứ. Hic nào ngờ 30 chưa phải là Tết, đọc xong mới cảm thấy nó không trọn vẹn tới mức để mình thức đến gần sáng để đọc. Mời các bạn đón đọc Phượng Hoàng Trở Về của tác giả Minh Nguyệt Đang.
Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên - Minh Nguyệt Thính Phong
Tên gốc: Gặp phải chàng đúng lúc Thể loại: Cổ đại, mật thám đấu đá, HE Số chương: 203 + 3 ngoại truyện Editor: Qin Zồ Proofreader: peonyflower0209, Diệp Y Phi, hoamomo1314 *** Văn án: Vì không muốn gả cho lão già chẳng ra gì ở huyện bên, nàng buộc phải chạy trốn. Lần thứ nhất bỏ trốn, đúng lúc gặp tướng quân vào thành, nàng té một vòng lăn quay, à không, là quỳ xuống trước mặt hắn (không phải cố ý đâu). Lần thứ hai bỏ trốn, đúng lúc gặp tướng quân đến nhà làm khách, bị tướng quân bắt ngay tại trận (nhất định là hắn cố ý). Lần thứ ba bỏ trốn, khắp người nàng đầy thương tích, gần như là tuyệt vọng, mà hắn nhanh chóng cưỡi ngựa lao đến, mở rộng vòng tay ôm nàng vào lòng (hắn cố tình thật là quá tốt). Tướng quân nói: “Vốn dĩ ta không muốn giúp cô, nhưng ta có ơn với cô là thật.” Cho nên là? Tóm tắt: An Nhược Thần không muốn khuất phục trước số phận, cả ba lần trốn nhà đều đụng phải Long tướng quân. Nàng cứ ngỡ có thể được quý nhân tương trợ, không ngờ lại cuốn vào âm mưu mật thám. Người nhà ác độc, muội muội mất tích, gián điệp thần bí, quyền biến minh tranh ám đấu. An Nhược Thần trở thành mấu chốt để phá giải bí ẩn, cũng trở thành điểm tựa trong tim Long tướng quân. Câu nói tóm tắt: Đúng thời gian đúng người, tất cả đổi thay. Đôi lần gặp gỡ, lỡ bén duyên chàng Mời các bạn đón đọc Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên của tác giả Minh Nguyệt Thính Phong.
Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc - Vũ Cách Nguyệt
CẢNH BÁO: Bài review tiết lộ khá nhiều nội dung truyện, cũng như có nhiều tình huống cẩu huyết thách thức khả năng người đọc, mong các bạn cân nhắc trước khi nhảy hố. Xin cảm ơn rất nhiều. ... Tiết Thần Quang vốn là con gái của ẩn sĩ Tiết Nhân Cẩn, sống trong một phủ đệ cùng với phụ thân, một đời vô lo vô nghĩ. Nàng có một thanh mai trúc mã tên là La Trường Khanh mà nàng hay gọi là Tử Khiên ca ca. Hắn là người mà nàng yêu thương từ bé, là người dạy nàng viết chữ, là người cõng nàng trên lưng đuổi theo bươm bướm, là người luôn yêu chiều nàng hết mực.  Tử Khiên ca ca của năm ấy, người mà Thần Quang luôn miệng khen là rất xinh đẹp, sau này nhất định phải thành thân với huynh ấy. Nhưng cớ làm sao, Tiết gia lại vô duyên vô cớ bị khép vào tội mưu phản, 138 mạng sống của Tiết gia ngã xuống, Thần Quang bị một mũi tên xuyên tim. Mà người bắn tên lại chính là La Trường Khanh, là Tử Khiên ca ca luôn thương yêu nàng nhất. Tại sao? Tại sao vậy? Nàng nhớ ngày hôm qua, hắn hôn nàng, nói yêu nàng, muốn cứu nhau trong lúc hoạn nạn. Thế mà tại sao hôm nay hắn không chút do dự giết chết vị hôn thê của mình, rồi lại khải hoàn mà về với quyền nghiêng thịnh thế trong tay. Chẳng lẽ bao nhiêu tình cảm khi xưa chỉ là giả dối? Nàng không cam tâm, nàng phải trả thù! Có lẽ ông trời đã hiểu được nỗi khổ tâm của nàng, cho nàng một cơ hội báo thù, cho nàng xuyên vào thân thể của một nô lệ ở dưới đáy xã hội đương thời để tiếp tục cuộc đời, báo thù cho 138 mạng Tiết gia.  Dù là thân nô lệ thì đã sao, mục đích từ bây giờ của nàng chỉ có báo thù. Thế gian này quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến nỗi giết chết một Tiết Thần Quang tiêu dao thuần khiết. Nàng hiện giờ dù có thảm hại đến cỡ nào, nàng cũng sẽ gắng gượng qua tất cả. Dù cho nàng bị nô dịch khổ sai, thức ăn của nàng chỉ toàn những thứ hôi thiu bốc mùi, mặc y phục dơ bẩn, rồi đến khi trưởng thành nàng lại bị đem ra chợ nô lệ rao bán như một món hàng. Về phần La Trường Khanh, dù đã ba năm trôi qua nhưng chàng vẫn không thể quên được người con gái ấy, chàng vẫn nhớ như in đôi mắt trong trẻo và mùi hương thoang thoảng trên người Tiết Thần Quang. Vì thế khi đi qua chợ nô lệ, chàng tình cờ nhìn thấy đôi mắt ấy, đôi mắt năm xưa đã từng nhìn chàng mang theo nhiều nhu tình mật ý. Thế nên hắn mua một nô lệ xấu nhất, chỉ vì đôi mắt giống nàng năm xưa. Nhưng La Trường Khanh không biết nô lệ mà hắn mua chính là Tiết Thần Quang mà hắn ngày đêm mong nhớ, Tiết Thần Quang mà hắn tưởng rằng đã mãi hương tiêu ngọc vẫn, hắn đặt tên cho nàng là Thính Tuyết.  Đôi mắt ấy, vẫn như thế, vẫn nhìn hắn, làm hắn điên cuồng trong bóng đêm... Nhưng vận mệnh trêu đùa, nàng lại phải gả cho Ngũ hoàng tử đương triều - Triêu Mặc, chính là hoàng tử ngu dốt vô năng nhất hoàng thất, làm một thiếp thất nhỏ bé của một hoàng tử không có tiền đồ. Lúc bấy giờ hắn cũng chỉ là một tên nhóc mười hai, mười ba tuổi trói gà không chặt.  Ở phủ hoàng tử, Thần Quang nhẫn nhịn, hiền huệ săn sóc Triêu Mặc từng chút một. Nàng cùng hắn học chữ, cùng khổ luyện dưới ánh trăng, thậm chí giúp hắn và thanh mai trúc mã Diệp Đảm mà hắn yêu nhất ở bên nhau. Nàng khoan dung độ lượng, thông tuệ hiền hòa, tựa như ánh trăng bạc nhẹ nhàng dần khiến hắn để tâm, bất giác ánh mắt lại lưu luyến trên người nàng lâu hơn một chút. Năm tháng qua đi, tình một sâu, hắn lại nhất quyết phủ nhận tình cảm ấy, hắn cố chấp thuyết phục bản thân rằng người hắn yêu chỉ có Diệu Đảm. ... Trích đoạn: "Ngươi từng rèn luyện?" "Ừ, nô tì thuở nhỏ bần hàn, khổ cực gì cũng từng chịu." "Hiện tại đi theo ta, ngươi không phải chịu khổ nữa, mỗi ngày chờ ăn cơm là tốt rồi." "Cơm cũng chia cay đắng và ngọt, nô tì sợ cơm đắng. "Cơm sao lại đắng?" Triêu Mặc tò mò. Thần Quang nhất thời không có mồm miệng lanh lợi lúc trước, nhàn nhạt cười một tiếng, má phấn lại còn tươi đẹp hơn hoa đào, cúi đầu nói, "Điện hạ không có ở bên cạnh tức là khổ (đắng). . . ." Triêu Mặc lặng yên. "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm ngọt." Hắn lại cười một tiếng, đẹp như mặt trời, kéo tay của nàng, đây là lần đầu tiên hắn nắm tay của nàng, Thần Quang không khỏi nhớ tới một câu nắm tay đến chết, bên nhau đến già, thầm than trong lòng, chỉ mong làm vợ chồng với hắn khi trẻ, làm bạn với hắn khi già.  ... Tiết Thần Quang luôn là một người vợ tốt, nàng chủ động lựa chọn những nô tì xinh đẹp, mỹ cơ dâng lên để hắn có thể thoải mái về cả thể xác và tinh thần. Nàng theo lời hắn giữa đêm đứng bên ngoài lạnh lẽo để canh cho hắn và Diệu Đảm tâm tình. Thế mà Triêu Mặc lại nhẫn tâm lợi dụng nàng để giết chết những kẻ ngáng chân hắn trên con đường bước đến vương quyền, nhẫn tâm đẩy nàng vào chỗ chết. Nhưng khi thấy nàng vẫn bình an sống sót quay trở về, hắn lại âm thầm cảm thấy may mắn, nhận ra nàng quan trọng với hắn nhường nào. Trải qua nhiều biến cố, cứ tưởng cả hai sẽ hạnh phúc bên nhau trọn đời khi Triêu Mặc đăng cơ làm hoàng đế, phong nàng là hoàng hậu, Diệp Đảm vì mắc phải tội ác mà bị tống vào lãnh cung tự sinh tự diệt. Nhưng biến cố lại bất ngờ kéo đến. Khi La Trường Khanh chết đi, Tiết Thần Quang mới biết được hóa ra nào phải Trường Khanh là người đã giương mũi tên năm xưa bắn chết gia tộc nàng. Mà hung thủ thực sự lại chính là nam nhân mà bao lâu nàng đầu ấp tai gối - Triêu Mặc.  Chính hắn đã vì những hận thù năm xưa mà giết chết 138 mạng sống của Tiết gia và cả nàng Tiết Thần Quang. Hóa ra bao năm nay nàng đã hận nhầm người, Tử Khiên ca ca của nàng vẫn luôn yêu Tiết Thần Quang. Nàng muốn trả thù Triêu Mặc, muốn hắn phải chết để đền mạng. Nhưng đến khi hắn nhấp cùng nàng ly rượu, nàng lại không nỡ ra tay, không nỡ hại chết hắn. Nên nàng chọn lựa giữ miếng thuốc độc ấy cho mình, nàng bỏ độc vào ly rượu của mình và nhấp cạn. Rời đi... Tiết Thần Quang rời xa nhân thế, cùng với Tử Khiên ca ca của nàng ở nơi chân trời xa. Bỏ lại Triêu Mặc nơi trần thế đơn độc. Hắn có cả giang sơn nhưng thiếu đi một đoạn tình ái hoàn chỉnh. ... "Cuộc đời của nàng chỉ có ba mươi ba tuổi, sau khi suy nghĩ thông tất cả thì an tĩnh hết đi. Triêu Mặc lau sạch vết máu ở khóe miệng nàng, nhẹ nhàng ôm nàng như chưa có gì xảy ra, thưởng thức trăng sáng như nước ngoài cửa sổ. Nàng rốt cuộc vẫn không nỡ giết hắn. Đẩy ra lòng bàn tay của nàng, miếng độc dược kia còn nguyên, thật ra thì nàng đại khái có thể bỏ vào trong miệng dây dưa với hắn, sau đó thanh âm gì cũng không có, hắn ôm nàng cùng nhau rời khỏi thế giới này. Chỉ là, nàng vẫn bỏ qua, một thân một mình rời đi. Có lẽ cũng mệt mỏi hắn, sống đủ những ngày hư tình giả ý này. Nhưng Quang nhi, kiếp này của nàng rốt cuộc có khắc nào yêu ta không, nàng đến tột cùng yêu ai? Nàng ôm mục đích gì để đối xử tốt với ta, rồi lại ôm mục đích gì chết đi, sau đó thật là độc ác, rời đi ta, rời đi nhi tử cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng liếc mắt một cái. Trong cung điện của nàng trừ không khí trầm lặng xa hoa cái gì cũng không có để lại, không có bất kỳ đồ dính linh khí của nàng. Chỉ có dưới gối, lặng lẽ để một tờ giấy đã ố vàng, trên đó viết: Tử Khiên yêu Thần Quang. Đây là năm chữ đầu tiên Tử Khiên ca ca dạy nàng học." (*) ... Nhìn chung đây là một câu chuyện mang một màu sắc chứa nhiều bi ai về cuộc báo thù và những hiểu lầm, tình cảm của nàng Tiết Thần Quang với vị hôn phu kiếp trước La Trường Khanh và hoàng tử Triêu Mặc. Truyện này sẽ rất thích hợp cho các bạn thích ngược, cẩu huyết và Sad Ending. Nhưng tớ không thích tính cách của các nhân vật cho lắm, Tiết Thần Quang muốn xây dựng thành nữ cường lạnh lùng không cần tình ái chỉ hướng tới quyền lực mà tớ đọc cứ cảm thấy gượng gạo và thấy nhân vật được miêu tả không tới, Triêu Mặc thì lằng nhằng không quyết đoán, La Thần Khanh thì tình cảm của ảnh khiến cho độc giả như tớ hoang mang quá chẳng biết ảnh yêu ai, tính cách cũng không được rõ ràng. Nhưng mà, đây có lẽ sẽ là một trải nghiệm dành cho bạn đó, biết đâu câu chuyện sẽ hợp với bạn. Thế nên, hãy đọc cùng tớ nhé! ... Chú thích: (*): trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa Bìa: #Lệ Tần Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc của tác giả Vũ Cách Nguyệt.