Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thiều Hoa Vì Quân Gả

Đời trước hao tâm tổn sức, vất vả cả đời, chưa từng nhận được một lời khen. Tuổi trẻ tuyệt mệnh, đời này không oán hận chỉ có hối hận. Vì người mà ủy khuất bản thân, nếu được sống lại một lần nữa nhất định trở thành dáng vẻ người thấy người thích, hoa thấy hoa nở...sau đó nhất định không thích ngươi nữa. *** Mùa đông khắc nghiệt, một màu trắng xóa bao phủ cả đất trời, gió lạnh xơ xác tiêu điều. Trường An Hầu phủ khí thế cao chót vót, nô tài vẩy nước quét nhà trong hậu viện đã sớm xúc tuyết đọng trong sân viện sang một bên, bọn nha hoàn của các phòng trong tay xách theo ấm nước hoặc ôm hộp cơm, đi tới đi lui trên những con đường mòn dẫn đến các viện, có thể thấy được cảnh tiêu biểu của sự phồn vinh hưng thịnh. Một bà tử mặc áo chẽn dày bó sát người bằng nhung Thanh Hoa đang bước nhanh trong hành lang gấp khúc với lan can khắc hoa, sau khi quẹo mấy vòng thì đến viện của Lão phu nhân, vén lên mành cửa bằng gấm màu xanh ngọc với hoa văn chữ vạn, qua khỏi phòng khách, không cần thông truyền đã trực tiếp hướng về gian phòng phía tây của Lão phu nhân tiến vào. Trong gian phòng phía tây, một nữ nhân ngồi ở trên giường La Hán, còn một người khác ngồi ở trước giường trên chiếc đôn khắc hoa, hai người đang ghé sát vào nhau nói chuyện. Trường An Hầu Lão phu nhân Úc thị là một nữ nhân khoảng năm mươi tuổi, nhưng vì chăm chút bảo dưỡng mà thoạt nhìn chỉ khoảng bốn mươi, mặc một thân váy áo bằng gấm màu xanh hoa sen với hoa văn cát tường, dung mạo bình thường, thoạt nhìn có vẻ hiền lành, một đôi tay trắng nõn mịn màng không nhìn ra nửa điểm nhăn nheo. Lúc này bà thấy phụ nhân nhà Trương Dũng đang vén rèm tiến vào, đây là ma ma quản sự trong viện của bà, thường hay nghe bà phân phó, làm việc từ trước đến nay đều thỏa đáng, lại còn dẻo miệng, một khuôn mặt lúc nào cũng mang nụ cười tủm tỉm khiến người nhìn không ra thật hư, nhất là giao tiếp không tồi, bởi vậy cho dù Tố Ngọc viện bị vị kia sửa trị kín như một chiếc thùng sắt, bà tử này cũng có thể dựa vào quen biết mà hỏi thăm chuyện xảy ra bên trong. Úc thị còn chưa lên tiếng, nữ nhân ngồi bên mặc một thân hoa phục liền dành nói trước, hỏi phụ nhân nhà Trương Dũng: "Thế nào? Hôm nay đại phu đã đến vài lần?" Người hỏi câu này chính là muội tử mẫu gia của Úc thị, Trường An Hầu phủ Lão di nãi nãi, vốn là gả vào nhà võ tướng ở nơi khác, nhưng mấy năm trước vị võ tướng kia chết trận sa trường, vị Lão di nãi nãi này bèn trở về kinh thành. Úc thị niệm tình tỷ muội, giúp bà ta ở trong kinh tìm một nhà quan ngũ phẩm để tục huyền làm thái thái, vị Lão di nãi nãi trong lòng cảm kích Lão phu nhân nên thường xuyên tới làm bạn. Phụ nhân nhà Trương Dũng đã hầu hạ Úc thị nhiều năm, biết vị này cùng Lão phu nhân quan hệ không tồi, bởi vậy khi bà ta mở miệng hỏi, phụ nhân nhà Trương Dũng cũng liền nói: "Ba lần ạ. Lần nào cũng ho ra máu, sợ không cầm cự được." Bắt đầu từ rạng sáng, bà đã bị phái đến bên ngoài Tố Ngọc viện nhìn chằm chằm Trường An Hầu phu nhân, hiện giờ là đương gia chủ mẫu Tiết thị. Tiết thị năm nay đã bệnh ba tháng trời, vẫn không thấy đỡ hơn, gần đây sợ là sẽ trong tình trạng "dầu cạn đèn tắt". Nói ra cũng thật đáng thương, gả vào Hầu phủ mười mấy năm, ngày đêm làm lụng vất vả không ngừng, từ chuyện nhỏ như hạt mè đều phải do nàng quản, mỗi ngày lao lực như vậy còn có thể không bệnh sao được? Tuy không phải là chủ tử của mình, nhưng phụ nhân nhà Trương Dũng cũng không khỏi thay vị kia cảm thấy đáng tiếc. Vì người tốt làm lụng vất vả cũng đáng, nhưng vì những người trong Hầu phủ này mà lao tâm lao lực, thật sự là không đáng giá. Bất quá những cảm xúc cùng ý tưởng này đều do phụ nhân nhà Trương Dũng thầm nghĩ trong lòng, ở trước mặt những người khác bà cũng không dám biểu hiện ra ngoài, trên mặt vẫn mang vẻ cung kính với Lão phu nhân, trung thành thay Lão phu nhân làm việc. "Mới ba lần à? Mấy ngày hôm trước ngươi nói nàng ta không được, vậy mà vẫn còn êm đẹp qua nhiều ngày như vậy..." Lão di nãi nãi trên mặt tựa hồ có chút nóng lòng. Bà ta nghe xong phụ nhân nhà Trương Dũng trả lời bèn lầu bầu vài câu, sau đó quay đầu nhìn nhìn Úc thị nói: "Nhìn không ra mệnh của nàng ta vẫn rất cứng rắn, vài tháng trước đã nói không qua khỏi, vậy mà kéo cho tới hôm nay cũng chưa đi. Nếu cứ kéo dài như vậy, đích tiểu thư của Ngọc Vinh Hầu phủ cũng không biết có thể chờ được An ca nhi hay không." Úc thị nghe xong lão di nãi nãi, trên mặt cũng hiện ra vẻ do dự rồi nói: "Ai da, nếu thật sự đợi không nổi thì cũng là số mệnh của đích tiểu thư cùng An ca nhi. Thật ra chuyện này ta cũng cảm thấy có chút không nỡ, hiện giờ Tiết thị còn chưa chết đâu, chúng ta liền thế nàng ta tìm người tục huyền. Chuyện này nếu để người ngoài biết, mặt mũi Trường Ninh Hầu phủ chúng ta biết đặt nơi nào." Tuy rằng Úc thị cũng cảm thấy đích tiểu thư Ngọc Vinh Hầu phủ rất tốt, lại đối với An ca nhi là một mảnh tình si, dù thế nào cũng không thay lòng đổi dạ, dung mạo tuy không phải xinh đẹp xuất sắc, nhưng thắng ở chỗ trẻ tuổi yêu kiều, một đôi mắt đẹp khiến nam nhân cảm thấy giống như bị câu đi linh hồn nhỏ bé. Tiểu Úc thị nghe Úc thị nói xong lập tức hăng hái lên, nghiêm mặt nói: "Tỷ tỷ cũng không thể cứ hồ đồ như vậy. Ta biết tỷ từ tâm, nhưng cũng phải đúng thời điểm mới được. Trước đây tỷ cũng đã than phiền Tiết thị kia ngang ngược ương ngạnh, lúc chưởng gia moi móc đủ điều, cái này không cho cái kia không được, bá chiếm gia tài của Trường Ninh Hầu phủ biến thành kẻ "vắt cổ chày ra nước". Hiện giờ ông trời có mắt để nàng ta bị bệnh, đây cũng coi như là số mệnh của nàng ta, ngày thường làm nhiều chuyện xấu nên đã đến lúc bị báo ứng rồi. Cũng vừa vặn lúc này đích tiểu thư Ngọc Vinh Hầu phủ nhìn trúng An ca nhi, khi ta hỏi thăm thì được biết tiểu thư kia chính là người trung hậu thành thật, thật sự có lòng, nếu không phải như vậy cũng sẽ không cùng An ca nhi vừa nói mấy câu liền thành thực thật lòng muốn gả cho An ca nhi, ngay cả câu "cho dù có làm thiếp" cũng đều nói ra, Ngọc Vinh Hầu gia cũng bị ngả ngửa, cũng không thể để đích nữ nhà mình làm thiếp cho người ta! Ngay cả An ca nhi cũng động tâm đấy thôi. Hoàng hoa khuê nữ thật tốt như vậy, tức phụ của An ca nhi tuy rằng cũng xinh đẹp, nhưng rốt cuộc quá hung hãn, An ca nhi sợ nàng ta, hiện giờ lại bệnh sắp chết. Tiểu thư Ngọc Vinh Hầu phủ kia không giống như vậy, tri thư đạt lý, hồng tụ thêm hương, An ca nhi là người đọc sách nên thích nhất người như vậy. Nếu không thừa dịp chuyện còn nóng hổi mà làm cho xong, tương lai coi chừng lâm cảnh "qua thôn không còn quán xá" nữa đó!" Tiểu Úc thị nói làm Úc thị lâm vào suy tư, từ giường La Hán đứng lên, cúi đầu đi dạo vài bước, sau đó mới ngồi xuống ghế thái sư ở sảnh đường. Tiểu Úc thị thấy thế, lại tiếp tục mở miệng nói: "Tỷ tỷ tốt à, tỷ ngẫm lại lý lẽ này xem có phải hay không? Hơn nữa, lui một vạn bước mà nói, Ngọc Vinh Hầu phủ kia là nhà gì chứ? Ngọc Vinh Hầu gia thân mang tước vị, tiểu thư kia chính là đích nữ của Hầu gia cùng phu nhân, ở nhà được sủng ái, An ca nhi không phải luôn muốn cầu một chức vị ở Thần Cơ Doanh hay sao? Thống lĩnh của Thần Cơ Doanh có giao tình rất tốt với Ngọc Vinh Hầu gia, An ca nhi chỉ cần cưới khuê nữ của hắn, việc tiến vào Thần Cơ Doanh chẳng lẽ nhạc phụ còn không giúp đỡ tế tử? Cho dù không đi Thần Cơ Doanh, có một nhạc phụ đại nhân như vậy thì địa phương nào mà đi không được, đến lúc đó còn không phải để An ca nhi tha hồ chọn lựa hay sao? Hiện giờ tức phụ của An ca nhi ngoại trừ khuôn mặt còn có thể nhìn, nhưng lúc này lại bệnh không ra hình người, bộ mặt coi như cũng bị hủy, không có gương mặt kia thì những cái khác làm sao so được với đích tiểu thư của Ngọc Vinh Hầu phủ? Nàng ta là một tiểu thư bị mất thế, cho dù cha là quan lớn thì đã sao? Còn không phải luôn nhìn sắc mặt kế mẫu để sống đấy à? Nếu lúc trước gả tiến Hầu phủ chính là muội muội Tiết Uyển của nàng ta thì tốt biết mấy, đó mới đúng là tiểu thư nhà quan lớn, còn nàng ta là cái thá gì chứ, ỷ vào nhan sắc tới mê hoặc An ca nhi, làm hại hắn hiện giờ không có thê tộc đáng tin cậy để giúp hắn, mọi việc đều phải cố hết sức so với người khác. Nếu nữ nhân kia hiền huệ một chút thì cũng còn tốt, nhưng nàng ta hiện giờ tâm lớn, bá chiếm gia tài của Trường Ninh Hầu phủ, dám quản cả chi phí ăn mặc của tỷ tỷ, thiên hạ còn có đạo lý nào mà tức phụ quản bà bà hay không? Cũng chính là tỷ từ tâm, dung túng cho nàng ta đến hôm nay." Tiểu Úc thị nhắc tới những thứ này cũng chọc đúng vào nỗi lòng của Úc thị, lúc trước bà cũng biết Tiết thị là đích nữ nhưng tang mẫu, cha nàng ta tục huyền, trong nhà căn bản không có địa vị, bất quá vì An ca nhi thích gương mặt kia của nàng ta, chết sống một hai phải cưới nàng ta vào cửa, bằng không hiện giờ sao có chuyện phiền lòng này. Sau khi Tiết thị vào cửa cũng ngoan ngoãn, đem sự tình trong phủ xử lý gọn gàng ngăn nắp, chỉ là ra tay không hào phóng. Phải biết từ trẻ bà đã làm Hầu phu nhân, Lão hầu gia mất, bà thành Lão phu nhân, nói thế nào cũng là cả đời phú quý, vậy mà đến già còn phải chịu tức phụ khống chế chi phí tiêu dùng, làm sao có thể cam tâm đây. Tuy rằng bà cũng biết, mấy năm nay thu nhập của Hầu phủ không nhiều lắm, tức phụ cũng phải dùng chút của hồi môn để trợ cấp thêm, nhưng trợ cấp thì sao chứ? Nếu nàng ta đã gả vào nhà thì cả người nàng ta đều thuộc Trường Ninh Hầu phủ huống chi tiền trên người nàng ta, đáng lý nên sung công để ứng phó mọi việc trong Hầu phủ. Mấy năm trước còn đỡ một chút, không dám bạc đãi nên đưa chi phí cho bà rất nhiều, nhưng mấy năm nay rất khó rút được bạc trên người nàng ta. Ngay cả bà muốn mua một ít hương Nguyệt túc để đốt nàng ta cũng không chịu, tuy Nguyệt túc hương rất quý báu nhưng cũng không phải nàng ta mua không nổi, vì sao phải cắt xén chứ? Cuối cùng bà phải lấy tiền trong vốn riêng sai người lén lút đi mua mới ứng phó cho qua. Hừ, cũng không ngẫm lại, lúc trước bà muốn hỏi cưới chính là Tiết Uyển, tiểu thư chân chính của Tiết gia, vậy mà Tiết Thần chơi xấu dùng thủ đoạn bỉ ổi để câu hồn An ca nhi, vì thế nàng ta mới có thể gả vào Trường Ninh Hầu phủ làm Hầu phu nhân. Nàng ta không biết mang ơn đội nghĩa thì thôi, còn gây khó xử khắp mọi nơi, chắc có lẽ nguyên nhân là của hồi môn vốn không nhiều lắm của nàng ta sắp dùng hết rồi? Nếu An ca nhi lại cưới đích tiểu thư Ngọc Vinh Hầu phủ, của hồi môn khẳng định không phải là thứ Tiết thị có thể so sánh, suy nghĩ như vậy nên trong lòng Úc thị liền có chủ ý. Ngày thường tuy rằng bà ta do dự không quyết đoán, nhưng dù sao cũng làm Hầu phu nhân nhiều năm như vậy, thời điểm cần ra quyết định thì bà ta cũng rất thẳng tay. Lập tức sai phụ nhân nhà Trương Dũng: "Ngươi đi kêu các cô nãi nãi trở về, cứ nói ta có chuyện cần thương lượng với các nàng." Sau khi phụ nhân nhà Trương Dũng lui ra, Tiểu Úc thị thò người qua hỏi Úc thị: "Lúc này kêu các cô nãi nãi trở về làm gì?" Úc thị nhếch miệng cười, ở bên tai Tiểu Úc thị nhỏ giọng nói vài câu, Tiểu Úc thị mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn Úc thị, nhíu mày lo lắng hỏi: "Chuyện này... An ca nhi có thể đồng ý sao?" Úc thị cười một cách chắc chắn nói: "Nhi tử là ta sinh ra, ai hiểu biết hắn hơn so với ta? Hắn sẽ đồng ý thôi." Hiện giờ Tiết thị kia bất quá vẫn ỷ vào tình ý của An ca nhi đối với nàng ta, nàng ta cho rằng bản thân vẫn là một thiếu nữ hai mươi kiều diễm tuyệt sắc có thể mê hoặc An ca nhi đến đầu óc choáng váng. Nhi tử này của bà tâm tư đơn thuần, không hiểu nhân tình, luôn nghe lời thuận theo, chỉ có một điểm duy nhất chính là không có bất luận chống cự gì đối với nữ sắc, mấy năm nay chịu đựng Tiết thị bởi vì gương mặt nàng ta xác thật đứng đầu, hơn nữa bởi vì bị Tiết thị quản chặt làm hắn không dám mang người về phủ, ở bên ngoài dưỡng cũng không ít người. Cũng may Tiết thị chẳng hay biết gì, còn tưởng An ca nhi đối với nàng ta có tình có nghĩa. Hôm nay bà phải làm cho An ca nhi mà Tiết thị tâm tâm niệm niệm bấy lâu trở thành bùa đòi mạng của nàng ta, dù sao nàng ta cũng không sống được bao lâu, dứt khoát đừng kéo dài thêm, dọn chỗ cho đích tiểu thư Ngọc Vinh Hầu phủ tiến vào mới là lẽ phải! Mà lần này khi tân tức phụ vào cửa, bà cũng không thể lại hồ đồ như vậy, phải nắm mũi tân tức phụ dắt đi, quy củ gì đó vẫn phải sớm dùng tới mới được!   Mời các bạn đón đọc Thiều Hoa Vì Quân Gả của tác giả Hoa Nhật Phi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khom Lưng
Công Tôn Dương là mưu sĩ trong phủ của Yên Hầu, lúc đầu y còn khuyên hắn hãy cưới nữ nhi của kẻ thù: "  “Ở Đông quận thì ba đời Kiều gia đã đóng quân ở đây, tuy nhiên bây giờ đã suy thoái nhưng côn trùng trăm chân đến chết vẫn giãy thôi, dù gì cũng được cái tiếng thơm. Nay Kiều gia cầu hòa với chúa công, chúa công còn ngại gì mà không xem nữ nhi Kiều gia như ngựa cái, cứ lấy đánh xe cũng được chăng? ” [1]Nước Yên: Thời Chu, ngày nay thuộc phía bắc Hà Bắc và phía Nam Liêu Ninh. Sau đó… Tiểu Kiều ngất xỉu, Ngụy Thiệu bấm vào nhân trung của nàng, một lúc lâu nàng mới dần tỉnh lại. “Chịu đựng thêm chút nữa, vi phu sắp xong rồi…” Ngụy Thiệu dịu dàng dụ dỗ ở bên tai. “Rốt cuộc, còn… bao lâu nữa?” Lại qua một lúc lâu, Tiểu Kiều không chịu thêm được nữa, nàng hỏi, giọng nói cũng vỡ tan trong run rẩy dịu dàng, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào nức nở. “Sắp rồi, đợi đến hừng đông vi phu phải dẫn binh đi rồi”. Hai mắt của Tiểu Kiều trợn ngược, lần thứ hai bất tỉnh. … Có một câu nói rằng: Ngụy Thiệu: “Trẫm là một cầm thú, biết không? Tiểu Kiều: “Hừ, súc sinh mới đúng!” … Đây là câu chuyện không tưởng mô phỏng lại bối cảnh những năm cuối thời kỳ Đông Hán. Ngoài ra Tiểu Kiều này không phải là Tiểu Kiều trong Tam Quốc, chẳng qua tôi chỉ thấy dễ nghe nên mượn nó mà thôi. Nội dung: trọng sinh xuyên không, tình yêu chiến tranh *** Phải nói truyện này mới thấy tên là mình ko muốn đọc :)) tại nếu chỉ nhìn qua vậy thôi thì khó hiểu quá, cũng ko hấp dẫn. Đọc rồi mới hiểu ý nghĩa của cái tên, truyện cũng hay hơn mình nghĩ nhiều.   “Khom lưng” có bối cảnh cuối thời Đông Hán, khi quân phiệt các nơi nổi dậy mạnh mẽ hỗn chiến tranh giành bờ cõi, bành trướng thế lực. Nam chính là Quân Hầu Nguỵ Thiệu lừng lẫy phương Bắc. Tuổi ngoài 20 nhưng dã tâm lớn, từ năm 17 tuổi đã nối nghiệp dòng tộc thống lĩnh quân đội Ngụy thị được xem như hùng mạnh nhất bấy giờ, đem binh sát phạt, gầy dựng cơ nghiệp. Vó ngựa của Ngụy Thiệu đi đến đâu là thảm sát đến đó, máu đổ như sông, thây chất như núi, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Sát khí từ chàng tỏa ra khiến người xung quanh phải rét run và nể sợ, chàng là cơn ác mộng mà kẻ địch nghe đến tên phải kiêng kị, muôn dân ko ai dám mạo phạm. Mục tiêu của chàng là thống nhất tứ phương, kiêu ngạo xưng Đế và trả thù họ Kiều – kẻ thù ko đội trời chung của họ Nguỵ, bởi tướng quân đời trước nhà Kiều đã gián tiếp hại chết phụ thân và huynh trưởng chàng. Định mệnh cho nữ chính chúng ta xuyên không trở thành nữ nhi họ Kiều :)) Kiều gia đang trên đà lụn bại, đành phải đưa trưởng nữ cầu thân với Ngụy Thiệu nhằm nương nhờ thế lực Ngụy gia, đồng thời xóa bỏ hận cũ. Nữ chính Tiểu Kiều giúp tỷ tỷ chạy trốn sau đó được gả đi thay chị, chính thức trở thành thê tử Ngụy Thiệu. Nàng vì nằm mộng thấy hậu quả thảm khốc từ kiếp trước mà lấy đó làm kinh nghiệm ngăn cản những nguy hiểm xung quanh, phá bỏ ngăn cách 2 nhà Ngụy – Thiệu. Ngày đại hôn ở Tín Đô, Ngụy Thiệu ko thèm liếc đến nàng nửa con mắt, chàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ vì cuộc liên hôn này mà tha thứ cho Kiều gia. Suốt khoảng thời gian đầu, Ngụy Thiệu luôn hờ hững với Tiểu Kiều. Còn nàng tuy nhỏ hơn chàng nhiều tuổi nhưng thông minh, xinh đẹp, lại hiểu lý lẽ. Nàng biết rõ mục đích mình bước vào cửa Ngụy gia là gì, tất cả cũng chỉ vì sự an nguy của gia tộc, vậy nên nàng luôn nhẫn nhịn, vô tình mà cũng như cố ý lấy lòng người nhà họ Ngụy, mong một ngày nào đó Ngụy Thiệu và nàng tình nồng ý đượm mà chàng sẽ bỏ qua mối thù với Kiều gia. Cuối cùng nàng đã làm được, còn thành công biến Ngụy Thiệu trở thành đệ nhất thê nô nhà Hán, danh tiếng chàng sợ vợ ko ai ko biết. =)))))))) Thật ra vì hình tượng của Ngụy Thiệu được xây dựng quá mức sắt đá và uy dũng, hơn nữa chàng hoàn toàn có cơ sở để hận nhà họ Kiều, nên mình đã hy vọng phân đoạn chàng lạnh nhạt với Tiểu Kiều dài hơn một chút, tình cảm nên thấm từ từ, mình vẫn thấy chàng có tình cảm với Tiểu Kiều hơi nhanh, mặc dù theo mạch truyện cũng được xem là hợp lý. Riêng về Tiểu Kiều, nàng khéo léo nhưng cũng cực nguyên tắc, lúc đầu mình hơi khó hiểu sự cứng nhắc này của nàng, nhưng về sau thì mình dần nhận ra một điều, nàng đã chịu uất ức gả cho một nam nhân coi thường gia đình mình như vậy, luôn đặt mình ở thế phải nhún nhường, nên nàng làm vậy cũng là cách duy nhất để giữ lại tôn nghiêm của nàng. Quá trình 2 người phát triển tình cảm quả thật ko dễ dàng, cứ bên nhau được ít ngày là Ngụy Thiệu phải xuất binh đánh trận, hơn nữa cả 2 lại giận dỗi nhau ko ít lần. Trong một lúc nào đó, mình đã mong nữ chính có thể hiểu rõ hơn sự mất mát của nam chính mà thông cảm cho sự ngang ngược của chàng một chút. Dù biết người hại chết họ là ông của nữ chính, nàng trừ cái họ Kiều ra thì hoàn toàn vô can, nhưng người tử trận lại là cha và anh của nam chính, nỗi đau đó tê tâm liệt phế biết bao nhiêu, và sự cố đó cũng góp phần ko nhỏ hình thành nên một Ngụy Thiệu tàn ác như thế. Nàng một lòng muốn bảo vệ người nhà, chàng một lòng muốn rửa hận cho người thân, 2 người cố chấp yêu nhau nhưng cũng cố chấp ko buông bỏ chấp niệm cũng như sứ mệnh. Chàng ngoài mặt yêu thương sủng ái nàng nhưng cũng chưa bao giờ ngừng đau khổ dằn vặt bên tình bên hiếu, nàng thì kiên nhẫn, dịu dàng mở từng cánh cửa đang ngăn cản cả 2, lấy sự ấm áp của mình làm tan chảy băng giá trong lòng chàng. “Man Man, ta không phải là người lương thiện, từ khi nàng gả cho ta đến nay vẫn làm tốt mọi điều, nàng hiền lành lương thiện, những ngày qua lại bị hoảng sợ và oan ức như thế. Trong lòng ta biết cả, nhưng nếu một ngày ta chưa buông được hận thù, thì ngày đó ta và nàng không thể khắng khít không còn ranh giới. Cho ta thời gian nhé, để ta suy nghĩ cho rõ ràng.” Lúc Nguỵ Thiệu nói những lời này, thật ra chàng đã có sự lựa chọn của mình từ lâu rồi, chỉ có điều chàng đang trong quá trình sẵn sàng cho điều đó mà thôi. Vì quá trình này quá dài, quá chông gai nên đến đoạn Tiểu Kiều bằng lòng chờ chàng tha thứ còn Ngụy Thiệu bỏ qua hận thù đã khiến mình thật sự xúc động. Bỏ lại tướng sĩ, một mình chàng cưỡi ngựa quay về trong đêm tìm nàng và nói hết nỗi lòng mình, ko ai ngờ một Quân Hầu người người khiếp sợ lại thốt ra được những câu nói vô cùng động lòng người. “Nguỵ Thiệu ta có tài cán gì mà đời này có thể cưới được nàng làm vợ, đối xử với ta như thế này?” “Thật ra từ rất lâu rồi ta đã muốn nói với nàng câu đó, lòng ta thương nàng.” “Được làm phu quân của nàng chính là điều may mắn nhất đời này của Nguỵ Thiệu ta. Thế mà trước tới nay, ta chỉ luôn miệng nói yêu nàng, trao lòng ta cho nàng, muốn nàng toàn tâm toàn ý đối với ta, bản thân ta lại lấy lý do thù nhà mà chưa bao giờ chịu nhịn, cũng chưa từng suy nghĩ cho nàng lấy một lần, nói về tự đại và ích kỷ, cõi đời này còn ai có thể sánh cùng ta…” Ngụy Thiệu ko sợ trời ko sợ đất lại vì vị thê tử đầu ấp tay gối với mình mà dần bao dung hơn, từ một người ngang tàn, hung bạo chàng từng bước trở nên khiêm nhường, mở rộng tầm mắt nhìn thấu nhân gian, xóa bỏ mối hận xưa, từng bước trưởng thành xứng đáng với danh xưng Đế Vương. Tiểu Kiều hiểu chuyện, thấu tình đạt lý, cúi mình đúng lúc, kiên cường đúng thời điểm, dần dần dùng tình cảm chân thành cảm hóa mãnh hổ Ngụy Thiệu. Khom lưng, là vậy đó! Ngoài những cảnh tình cảm giữa nam nữ chính, mình còn rất thích các đoạn Ngụy Thiệu cầm quân đánh trận. Khí thế áp đảo và bản lĩnh bức người của chàng khi tiêu diệt kẻ thù làm mình thật sự hưng phấn. Mình thuộc dạng thích nam nữ chính cường, nên hình tượng Yên Hầu U Châu danh chấn bốn phương của Ngụy Thiệu vô tình cũng hợp với sở thích của mình lắm, dẫu mỗi lúc tính thê nô của chàng bộc phát làm mình cũng hơi buồn cười và có chút nhớ Nguỵ Thiệu lạnh lùng của những chương đầu :)). Mình cũng đánh giá cao lòng hiếu thuận của Nguỵ Thiệu, Quân Hầu đầu đội trời chân đạp đất uy danh vần vũ như chàng về đến nhà lại chưa bao giờ quên quỳ xuống vấn an tổ mẫu cùng mẫu thân, 1 dạ 2 thưa. Sự đối nghịch này tạo nên một Nguỵ Thiệu rất nam tử hán. Nữ chính được miêu tả là có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành nên cũng khiến ko ít nam nhân thầm thương trộm nhớ, một trong số đó là Ngụy Nghiễm, cũng là nam phụ khiến mình ấn tượng nhất. Chàng đáng thương đến tội, được nuôi nấng từ nhỏ trong Ngụy gia, lớn lên trở thành mãnh tướng kề cạnh Ngụy Thiệu. Chàng tuy luôn thắc mắc về địa vị giữa mình và Ngụy Thiệu dù luận về tài năng chàng ko hề thua kém, vậy mà chàng vẫn thương Ngụy Thiệu như em ruột, hết lòng phò tá, trung thành với Hán thất. Ngờ đâu một ngày phát hiện ra trong người mình đang cuộn chảy dòng máu Hung Nô – dòng tộc mà chàng luôn coi là kẻ thù của người Hán. Chàng từng phải đau đớn thừa nhận bản chất ác độc của Hung Nô ko hề biến mất bên trong chàng, thừa nhận chàng đố kị với Ngụy Thiệu, nhưng chàng cũng ko nhận ra rằng mình đã năm lần bảy lượt từ chối sự mời mọc từ Hung Nô, rằng chàng hết lòng kính trọng tổ mẫu, rằng chàng hối hận, xấu hổ biết bao nhiêu khi nhận ra tình ý của mình dành cho Tiểu Kiều. May mắn thay từ đầu đến cuối Ngụy Thiệu chưa bao giờ trở mặt hóa hận với Ngụy Nghiễm, hai người tuy xảy ra mâu thuẫn, đường ai nấy đi, ko cùng chí hướng nhưng vẫn một lòng xem nhau là “biểu huynh”, là “nhị đệ”. Kết thúc chương truyện của Ngụy Nghiễm là chàng bỏ lại Hung Nô, thúc ngựa chạy đến một nơi nào đó ko ai biết, cũng ko để lại một lời hứa hẹn trở về nào. Đến cuối cùng chàng vẫn cô đơn như thế, giang sơn rộng lớn, có chỗ nào cho chàng ko? Những nhân vật còn lại cũng có vai trò riêng, thêm thắt nhiều tình tiết thú vị cho truyện, như tổ mẫu, vợ chồng Đại Kiều – Bỉ Trệ, Kiều Từ, Tô Nga Hoàng, v.v… Khép lại truyện là một kết thúc viên mãn điển hình, Nguỵ Thiệu cuối cùng cũng đã thực hiện được lời hứa ở trên đỉnh ngọn núi năm nào: xưng Vương thiên hạ, phong Hậu cho thê tử, đời đời kiếp kiếp ko xa. 25-02-2019 – Quinn    Mời các bạn đón đọc Khom Lưng của tác giả Bồng Lai Khách.
Huyện Lệnh Rất Bận!
Huyện lệnh (Hách Liên Minh Kính): Ta đây rất bận, thực sự rất bận! Ngoài việc khám nghiệm tử thi để phá án còn phải đi theo bảo hộ Đại tiểu thư, bắt phi tặc cùng tấn công Hồng Liên giáo, ngươi nói xem ta có bận hay không? Đại tiểu thư (Mộ Dung Hi Nguyệt): Bổn tiểu thư ta đây tốt bụng lắm mới cho ngươi làm thủ hạ ở cái huyện nhỏ này, ngươi phải tu mấy kiếp mới được, vậy mà dám chê bổn tiểu thư đây vướng tay vướng chân! Phi tặc ( Sở Yên): Muốn bắt ta, vậy phải xem ngươi có bản lãnh hay không, trước hết học khinh công đi rồi hãy nói chuyện với ta. Giáo chủ (Hạ Lan Yên): Tiểu Kính Kính, làm một huyện lệnh nhỏ có gì tốt, không bằng theo tỷ đây, toàn bộ Hồng Liên giáo đều thuộc về ngươi. *** Ba năm sau --------- Màn đêm buông xuống, hôm nay là đêm không trăng, trong bầu trời đêm tối chỉ có vài ngôi sao lấp lánh, vạn vật ngủ say, tất cả đều bao trùm trong màn đêm. Một đạo ngân quang phá vỡ đêm tối, chỉ nghe một tiếng thét trên mái hiên, một hắc y che mặt vai trái trúng ám khí, chân không vững suýt nữa ngã từ trên mái hiên xuống, theo bản năng quay lại phía sau. Một hắc y khác cũng che mặt thi triển khinh công đuổi sát tới, chẳng qua là một nửa mặt nạ hoàng kim trong màn đêm phá lệ chói mắt. "Trốn không thoát, quan ngân đâu?" Thanh âm lạnh lùng như cũ, lạnh như băng không mang theo một tia tình cảm. Tên nam tử kia kêu Thảo Thượng Phi che mặt khinh thường cười một tiếng "A a, Thảo Thượng Phi ta bại trong tay Thưởng kim liệp nhân Kim Yến Tử đại danh đỉnh đỉnh cũng coi là còn chút thể diện đi." Dứt lời rút phi tiêu trên vai ra, phong bế huyệt đạo cầm máu "Dầu gì cũng từng làm phi tặc lại không thể cho ta một con đường sống sao?" Nàng đuổi hắn suốt ba ngày, làm cho hắn không có cơ hội để xả hơi nữa. "Kim Yến Tử không nói tình cảm, chỉ nhận tối hậu thư. Lúc làm phi tặc chẳng qua là vì sở thích cá nhân, muốn lấy của người giàu giúp người hoạn nạn thôi." "Xem ra là không thương lượng được rồi." Thảo Thượng Phi cam chịu nói "Muốn nói cho ngươi biết quan ngân nơi nào cũng không phải là không thể, đáp ứng ta hủy bỏ lệnh truy nã, ta liền nói cho ngươi biết." "Đó là chuyện của quan phủ." Mời các bạn đón đọc Huyện Lệnh Rất Bận! của tác giả Tế Dương Phi Vũ.
Hồng Bài Thái Giám Tục
Bộ này là bộ tiếp theo của Hồng Bài Thái Giám với việc Lăng Giản cùng mấy phu nhân xuyên không từ Lam Hướng đến thời hiện đại. Một loạt các chuyện dở khóc,dở cười ở thời hiện đại đều diễn ra với gia đình hoàng gia này. Cuộc chạm trán giữ Lăng Giản và Khương Lạc – người yêu cũ ở thời hiện đại sẽ như thế nào?  Cung chủ Hứa Linh Nhược, người có gương mặt rất giống Khương Lạc sẽ nghĩ gì? Ngoài ra, Lăng Giản nhà ta còn thu thập thêm 2 vị phu nhân là Thiện Tuyết Nhu và Ngọc Linh Lung nữa nhe. Một người thì ôn nhu như là An Phi, còn 1 người thì siêu “đắc kỉ” như Nhị công chúa vậy. *** Từng đợt khoái cảm truyền đến theo động tác khiêu khích của Lăng Giản, Lam Ngữ Thần mê ly nhìn Lăng Giản vùi đầu trước ngực nàng, yên tâm giao tất cả cho nàng, tùy nàng chiếm lấy. Đôi mắt phủ một tầng hơi nước thật mỏng, hô hấp của Lam Ngữ Thần càng ngày càng nhanh, hai tay nắm sàng đan đến ứa cả mồi hôi. Nàng vẫn luôn nhớ kỹ cảnh tượng lần đầu gặp gỡ Lăng Giản mấy năm trước. Khi đó, Lăng Giản mặc một bộ y phục thái giám có thể thấy khắp nơi trong cung, ngồi trên ghế đá ở ngự hoa viên ngửa đầu nhìn trời. Trên bàn đá bày khoai tây chiên rất thơm, cũng chính vì món ăn mới lạ chưa từng thấy qua này khiến Lam Ngữ Thần dừng bước, bước ngược về phía Lăng Giản. Trên người Lăng Giản có loại hương cỏ nhàn nhạt, dễ dàng chiếm lấy trái tim thiếu nữ của Lam Ngữ Thần. Đặc biệt lúc Lăng Giản nằm trên cỏ nhẹ nhàng ngâm nga những từ khúc nàng chưa từng nghe qua, trong ánh mắt Lam Ngữ Thần ngoại trừ trời đất rộng lớn, thì chỉ còn Lăng Giản đang thản nhiên ca hát. Thích nàng,không phải vì dáng vẻ tuấn mỹ của nàng, thích nàng chỉ vì phần khí tức mang đến cảm giác bình yên trên người nàng, thích nàng vì nàng đồng ý kiên nhẫn kể một số truyện xưa hoặc triền miên hoặc khắc cốt ghi tâm, thích nàng vì trong ánh mắt nàng vĩnh viễn mang theo sự cưng chìu mà người khác không có. Thích nàng chăm chú lúc ca hát, thích nàng thích vẻ dịu dàng trên mặt nàng, thích nàng vì nàng là Lăng Giản, là người nàng muốn có. Mời các bạn đón đọc Hồng Bài Thái Giám Tục của tác giả Nam Mệnh Vũ.
Thê Nô
Nhìn qua Đào Tư Di có lẽ là một người phụ nữ hạnh phúc. Xinh đẹp, có một công việc để làm và có một người chồng thành đạt, hết mực yêu thương mình, có lẽ cuộc sống của cô luôn là màu hồng như thế cho đến khi tiểu tam đưa xấp hình giường chiếu tay ba của chồng cô đến trước mặt. Thế là cuộc sống viên mãn của cô hoàn toàn sụp đổ. Khi Đào Tư Di quyết định li hôn thi đúng lúc gặp lại người em trai khác cha khác mẹ với mình Diệp Nam Tê, và người em trai đó lại kéo đến cho cô một người anh khác cha khác mẹ khác – Diệp Lan Trăn.  Điều làm Đào Tư Di hết nói nổi đó là người mà cô xem như em trai kia vậy mà lại có tình cảm đặc biệt không nên có với cô. Để đánh tan suy nghĩ của Diệp Nam Tê mà bất đắc dĩ Đào Tư Di lại phải bắt đầu một mối quan hệ không nên có với cậu cả nhà họ Diệp - Diệp Lan Trăn. ***   Ở bên ngoài, Diệp Lan Trăn luôn giới thiệu Đào Tư Di là em họ mình, còn hết lòng giúp cô làm quen với nhiều thanh niên khác, nhưng không biết là vô tình hay cố ý, khi giới thiệu anh hết nói người ta có nhiều bạn gái, lại nói người ta lợi dụng người yêu :v Lúc đầu Diệp Lan Trăn chỉ nhất thời có hứng thú với một cô gái thanh thuần cũng muốn dập tắt ý định của Diệp Nam Tê. Nhưng sau khi tống em trai vào quân đội xong là bắt đầu dây dưa với “em họ” luôn. Diệp Lan Trăn sủng cô, che chở cho cô, giúp cô cắt đứt hoàn toàn với người chồng cũ phong lưu, quan tâm cha mẹ cô… nhưng hết thảy anh vẫn chưa xác định được tình cảm của mình. Cho đến sau này khi tai nạn xảy xa dẫn đến việc Đào Tư Di bị di chứng …có thể mất đi khả năng làm mẹ, lúc này Diệp Lan Trăn mới biết rằng, hơn ai hết anh muốn dùng cả đời cả che chở cho cô bởi vì anh yêu cô. Nhưng anh không biết rằng vết thương bị phản bội từ cuộc hôn nhân trước làm cô ít nhiều mất lòng tin vào sự chung thủy, chính vì vậy khi nhìn thấy anh ôm một người phụ nữ khác, Đào Tư Di như cảm thấy vết thương lòng lần nũa rách toạc ra. Vì sao anh không gọi điện giải thích? Đào Tư Di sẽ đối mặt chuyện này như thế nào? Người phụ nữ Diệp Lan Trăn ôm vào lòng là ai? Những bí mật của thế hệ trước, thế này này liệu có dần được tháo gỡ? Nam nữ chính truyện này đều không sạch, có lẽ với ai cuồng sạch thì sẽ thấy đây là khuyết điểm lớn, nhưng bù lại độ sủng-sắc thì miễn bàn, đảm bảo sẽ thỏa lòng mong ước của các bạn. Nam chính cực sủng nữ chính, đôi khi anh bá đạo, hay nói nữ chính là đầu heo nhưng mạnh miệng thế thôi, vẫn bị vợ đè đầu cưỡi cổ như thường. Nữ chính truyện này cá nhân mình thấy không mấy nổi bật, được cái điềm đạm, khá dứt khoát với chuyện cũ, không dây dưa. Truyện có yếu tố tiểu tam, nam phụ nhưng cũng không tô đậm lắm, vừa đủ kích thích tình tiết. Nội dung tuy không quá mới mẻ, nhưng được tác giả dẫn dắt khá hài hòa, ai yêu hay thích sủng-sắc và nam chính thê nô thì sẽ không hối hận khi nhảy hố này đâu. --------------- Review by Hôn Quân - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Hiện tại việc Diệp Lan Trăm chính là hết bận chuyện của công ty, sớm sớm về nhà, cùng cô dâu nhỏ của anh chơi đùa với cục cưng. Hành động này của anh làm cho nhiều anh em tốt ở Bắc Kinh đều khinh bỉ lợi hại, cục cưng còn chưa đi ra mà anh đã chơi đùa rồi, cậu cả nhà họ Diệp thật có bản lĩnh, quả thực như thần nhân tu tiên nha! Mỗi khi nghe được câu này, Diệp Lan Trăn cũng không gấp, cũng không giận, chỉ là dào dạt đắc ý nhìn bọn họ, miễn cưỡng nói một câu. Đố kị thì cứ nói, đừng ăn không được nho thì nói nho xanh. Haizz….. nghe lời này rồi lại nhìn nét mặt kia của Diệp Lan Trăn, đám anh em ở Bắc Kinh hiếu kỳ vô cùng, bọn họ thực sự muốn xem có đứa nhỏ trong bụng thì vui đùa thế nào. Có điều cũng có tý chanh chua, ngăn cách giữa đàn ông và đàn bà không phải còn có một cái thông đạo sao, thông qua được là với tới rồi. Miệng mấy anh chàng này thật như dát vàng, bọn anh vừa thốt ra lời này xong, Diệp Lan Trăn liền đen mặt, trăm lần đều linh, chẳng qua vẻ mặt anh không phải tức giận, mà là hậm hực. Thật giống như chèn ép cơn tức không có chỗ phát tiết. Bọn họ nào biết, lời này thật đúng là động vào tâm khảm của Diệp Lan Trăn, anh thật muốn đi giao lưu một chút, nhưng dùng mọi cách thử vẫn không có cơ hội. Dù chết cũng phải lôi kéo tay vợ thỏa mãn bản thân một phen. Nói đi nói lại, không phải đều nói qua thời gian an thai, thỉnh thoảng làm nhẹ nhàng vài lần là có thể. Nhưng Đào Tư Di đã từng bị thương tổn, sau khi được bác sĩ kiểm tra, đều nói tình trạng hai mẹ con rất tốt, kết quả vừa ra lập tức làm cho Diệp Lan Trăn tràn ngập chờ mong với cuộc sống. Khi anh nắm cơ hội hỏi chuyện kia, bác sĩ lập tức nghiêm mặt, nói cơ thể đã từng chịu thương tổn, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn. Hàm nghĩa cẩn thận này không cần nói rõ, Diệp Lan Trăn là người thông minh, anh đương nhiên rõ ràng ý tứ gì. Cho nên nghe đám bạn trêu chọc mình, anh liền áp lực, áp lực lợi hại. Vì đứa nhỏ, anh nhịn, việc này dẫn đến một hiện tượng quái dị, Đào Tư Di phát hiện giờ Diệp Lan Trăn rất thích xem phim hoạt hình. Nói ra tên phim, ai cũng không tin, là ‘Ninja rùa’. Mời các bạn đón đọc Thê Nô của tác giả Hiểu Rõ Là Ta.