Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đại Nghịch Chi Môn - Trí Bạch

Tạo phúc cho người thiện, khiển trách kẻ gian ác. Nhưng nếu không sử dụng đúng cách, luật pháp sẽ trở thành công cụ để kẻ ác ước thúc những người lương thiện, cản tay những người thực thi. Tự tìm con đường, nghịch thiên mà đi. Việc đại thiện xá gì thủ đoạn hung ác. Ta Niệm Vi Thiên Ý, Ta Nộ Vi Thiên Uy. *** Nhận xét: Đại Nghịch Chi Môn hiện đang đứng top trang tiểu thuyết nổi tiếng của Trung Quốc. Dưới ngòi bút nổi tiếng với những tiểu thuyết đầy tình tiết bí ẩn đan xen nhưng không kém phần logic của Trí Bạch, bạn sẽ không thể dứt mắt ra cuốn tiểu thuyết này. Với giấc mộng diệt tận gian tà của mình, nhân vật chính của Đại Nghịch Chi Môn sẽ đi đến đâu khi con đường cường giả ngày càng rộng lớn, núi cao còn có núi cao hơn, mãi mãi như vô tận... *** Thương Man Sơn nằm ở phía bắc Yến Quốc, giáp với U Quốc. Nơi này không có ai quản lý, cũng không ai tranh giành, thế núi hiểm ác, cho nên có rất nhiều ác nhân ẩn hiện. Những quốc gia như Yến Quốc, U Quốc, Bá Quốc, Trác Quốc…là mười sáu quốc gia nhỏ có diện tích khoảng mấy nghìn dặm vuông, được gọi là U Yến Thập Lục Quốc. Yến Quốc và U Quốc coi như là hai quốc gia cường thịnh trong đó, hai nước liên tục chinh chiến mấy năm, cho nên có rất nhiều dân chúng chạy nạn tới Thương Man Sơn ẩn cư. Nơi này chẳng khác nào một thế giới thu nhỏ, chuyện gì cũng có. Một nơi như vậy, không thiếu nhất chính là ác đồ. Đám kẻ ác hung hãn, xảo trá kia sống ở đây như cá gặp nước. Dần dần, nơi này trở thành thiên đường của kẻ ác. Đám ác đồ bị đuổi bắt chạy tới Thương Man Sơn không chỉ có ở hai nước Yến, U, mà cũng có từ quốc gia khác. Trong mấy chục năm qua, dân số ở Thương Man Sơn càng ngày càng đông, tạo thành một tòa sơn thành có nhân khẩu không ít. Một đám người xấu tụ lại với nhau ở một nơi, nhưng lại đặt tên rất đẹp cho nơi đó, Huyễn Thế Trường Cư. Mặc kệ là ở nơi nào, chỉ cần có nhiều người thì sẽ có học đường. Dù là nơi phồn hoa hay là nơi khỉ ho cò gáy, thì trẻ con vẫn phải học tập. Đương nhiên, trong thành Huyễn Thế Trường Cư, bất luận là học đường nào cũng không truyền học vấn đứng đắn. Nơi nào có người, thì nơi đó có phân chia, cho nên trong thành cũng có người giàu người nghèo, người cao kẻ thấp. Có người cao kẻ thấp thì có ức hiếp. Tuy nhiên từ mười bảy năm trước, có một thư sinh trắng trẻo tới Huyễn Thế Trường Cư, một mình đánh bại ba mươi sáu cường giả trong thành, tự định ra quy củ của chính mình. Từ lúc đó trở đi, cuộc sống của dân chúng trong thành tốt hơn rất nhiều. Chỉ cần giao đủ tiền thuế là có thể sống bình yên. Phố Nam Sơn là con phố nằm tận cùng phía nam thành, dựa theo thế lực phân chia, là địa bàn của Cửu Đại Khấu. Trong học đường của phố Nam Sơn, có khoảng hơn bốn mươi hài tử tuổi chừng năm, sáu tuổi tới mười bốn, mười lăm tuổi đang lười nhác ngồi đó, ngã trái ngã phải, kẻ ngủ gật, kẻ nói chuyện phiếm. Trên thực tế, học đường này không có tiên sinh dạy học, người dạy là Cửu Đại Khấu, chín kẻ tự xưng là ác nhân thiên hạ thay phiên nhau truyền kỹ năng sinh tồn cho bọn trẻ. -Hôm nay là vị tiên sinh nào dạy nhỉ? Bàn tử Đỗ Sấu Sấu hỏi đồng học gầy teo bên cạnh. Đỗ Sấu Sấu năm nay mười tuổi, dù tên có chữ ‘gầy’ nhưng chẳng gầy chút nào, khá là cường tráng, cho nên ngoại trừ đám người Cao Đệ kia ra, hắn là anh cả của học đường. Hài tử ngồi bên cạnh hắn tên là An Tranh, ‘An’ trong an tĩnh, ‘Tranh’ trong tranh cường háo thắng. Dù cái tên là vậy, nhưng người này chẳng dám tranh giành cái gì, là kẻ mềm yếu nhất trong học đường. Nếu như không phải có Đỗ Sấu Sấu bảo vệ hắn, thì hắn đã bị đám học trò khác đánh cho tàn tật rồi. An Tranh luôn có cái vẻ khúm núm, Đỗ Sấu Sấu nhìn mà tức giận. Nếu là bình thường, Đỗ Sấu Sấu hỏi một câu, An Tranh liền vội vàng trả lời. Nhưng không biết vì sao hôm nay Đỗ Sấu Sấu hỏi một lúc lâu, An Tranh vẫn không đáp. Đỗ Sấu Sấu biêt An Tranh là người nhu nhược, khiếp đảm, hắn đã từng cố gắng huấn luyện An Tranh tàn ác chút, nhưng sau ba ngày hắn liền buông tha, bởi vì ngay cả một con chuột An Tranh cũng không dám giết. Đỗ Sấu Sấu trừng mắt nhìn: -Ngươi đang nghĩ gì vậy? Sau đó hắn phát hiện An Tranh hôm nay có chút quái dị. An Tranh một mực nằm xuống bàn không nhúc nhích. Lúc buổi sáng đi học, An Tranh bị hai thủ hạ của Cao Đệ đánh đập, may mà Đỗ Sấu Sấu phát hiện kịp thời cứu hắn rồi vịn hắn vào phòng học. Từ lúc đó An Tranh một mực bất động, Đỗ Sấu Sấu thấy An Tranh nằm sấp xuống bàn đã tích một vũng máu. Hắn lập tức muốn vịn An Tranh đứng lên, nhưng vừa đụng vào cái liền phát hiện thân thể của An Tranh cứng ngắc, hơn nữa lạnh như băng. -Cao Đệ, ngươi là tên khốn kiếp! Tuy Đỗ Sấu Sấu còn nhỏ tuổi, nhưng hắn vẫn hiểu chuyện gì xảy ra. An Tranh là đứa nhu nhược nhất trong học đường này, bị người dánh cũng không dám kêu gào, cuối cùng là bị đánh chết. Người khác bảo hắn ngồi xuống ôm đầu, hắn tuyệt không dám đứng dậy. Người khác bảo hắn quỳ xuống liếm giày, hắn tuyệt không dám im lặng. Nhưng sự nhu nhược của hắn không đổi được sự tha thứ của các đứa trẻ khác, trái lại, bọn chúng rất thích tra tấn An Tranh. Lúc đầu chỉ là mắng mỏ đánh vài cái, sau đó là tra tấn. Đứa trẻ cao lớn ngồi ở bàn đầu phía trước tên là Cao Đệ, cũng là đứa lớn tuổi nhất của học đường, cường tráng giống như một nghé. Bình thường hắn cũng là kẻ bắt nạt An Tranh tàn nhẫn nhất, cho dù nhà hắn và nhà An Tranh cách nhau không xa. -Heo mập họ Đỗ, ngươi muốn chết phải không? Cao Đệ đứng dậy quay đầu nhìn về phía Đỗ Sấu Sấu, ánh mắt đầy hung tàn mà chỉ người lớn mới có: -Đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi, nếu không phải nể mặt anh trai ngươi là người tu hành ở tông môn, thì ta đã giết ngươi cho chó ăn rồi. Con mẹ ngươi nếu còn dám vô duyên vô cớ mắng ta, ta liền đánh gãy tay chân của ngươi. Hai mắt Đỗ Sấu Sấu đỏ lên như dã thú, hắn chỉ vào An Tranh, hô to: -Ngươi đã đánh chết hắn! Cao Đệ sửng sốt một lát, lập tức cười lạnh: -Giả chết? Chẳng phải bổn sự lớn nhất của tên thỏ đế này là giả chết đó sao? Sáng nay bọn ta chỉ tùy tiện đánh cho vài cái mà thôi, mọi lần còn đánh hung ác hơn, hôm nay làm sao lại chết được? Cao Đệ đá văng ghế ngồi đi về phía trước, sau đó đá một cước vào lưng An Tranh: -Đừng giả chết với lão tử, lão tử biết ngươi không có việc gì! Một cước đá ngã An Tranh, nhưng An Tranh ngã trong tư thế vẫn ngồi. Giờ khắc này Cao Đệ và Đỗ Sấu Sấu nhìn thấy khuôn mặt của An Tranh tái nhợt giống như tờ giấy, hai mắt nhắm lại, lông mày nhíu chặt, giống như thừa nhận đau đớn cực độ, hiển nhiên đã chết rồi. Đứa trẻ yếu đuổi này lúc sắp chết căn bản là đau không nhịn được, nhưng hắn vẫn không phát ra tiếng, chỉ nhíu lông mày, cắn chặt miệng. -Ngươi là đồ khốn kiếp! Đỗ Sấu Sấu tung một quyền về phía mặt của Cao Đệ, Cao Đệ bị đánh bất ngờ, suýt nữa ngã xuống. Hắn vô thức nhìn thoáng qua An Tranh đã chết, trong lòng có chút sợ hãi. Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người bị đánh chết, hơn nữa chính là hắn phái người đánh An Tranh. Nhưng rất nhanh, bản tính hung hãn đẩy đi sợ hãi, hắn khoát tay hô một câu: -Vương Mãnh, Vương Tráng, hai tên khốn kiếp các ngươi còn không đi lên ngăn cản hắn cho ta. Là hai ngươi đánh chết hắn, vì sao lão tử phải chịu đánh! Vương Mãnh Vương Tráng là thủ hạ của Cao Đệ, hai người này đi lên ôm lấy Đỗ Sấu Sấu. Tuy Đỗ Sấu Sấu xem thường An Tranh, hắn cũng luôn cho rằng mình chỉ thương hại An Tranh, nhưng lúc nhìn thấy An Tranh bị chết, hắn mới biết trong lòng mình đã coi An Tranh là bạn. Đỗ Sấu Sấu giãy dụa điên cuồng: -Ngươi đánh chết bạn của ta, ta muốn báo thù! -Báo con mẹ ngươi! Cao Đệ chạy tới tung cước đá vào bụng của Đỗ Sấu Sấu, Đỗ Sấu Sấu đau tới gập người. -Bạn của ngươi? Ha hả! Cao Đệ lau khóe miệng, sau đó túm lấy tóc của Đỗ Sấu Sấu: -Làm bạn với một kẻ nhu nhược? Cả phố Nam Sơn này chỉ có mỗi ngươi là coi tên tiện chủng đó là bạn. Tiện chủng không cha không mẹ kia chết thì đã chết, thành Huyễn Thế Trường Cư này thiếu đi hắn cũng chẳng sao. Heo mập, con mẹ ngươi dù sao cũng là một hán tử, vậy mà lại kết bạn một tiện chủng như An Tranh. Hắn tát cho Đỗ Sấu Sấu một cái: -Nói xin lỗi ta! Đỗ Sấu Sấu ngẩng đầu, cố gắng giãy dụa, nhưng Vương Mãnh Vương Tráng có thân hình không kém gì hắn, cho nên hắn không thoát ra được. Thấy hắn không chịu xin lỗi, Cao Đệ túm tóc rồi không ngừng tát, thanh âm chói tai. -Mau xin lỗi! Cao Đệ tát tới đỏ cả tay. Khuôn mặt của Đỗ Sấu Sấu lúc đầu là đỏ, về sau biến thành tím, nhưng bản tính không chịu thua khiến hắn gắng gượng được: -Tên khốn kiếp Cao Đệ, hôm nay nếu ngươi không giết ta, sớm muộn gì ta cũng giết ngươi báo thù cho An Tranh. Ngươi giết bạn của ta, ta không bao giờ bỏ qua cho ngươi. -Vậy thì ta liền giết chết ngươi! Cao Đệ xoay người trở về chỗ ngồi của mình lấy ra một con dao găm, hắn đi tới, vẻ mặt dữ tợn: -Đừng tưởng rằng lão tử không dám giết ngươi, nơi này là Thương Man Sơn, giết người là chuyện bình thường. Hôm nay lão tử dù không giết ngươi thì cũng sẽ khiến ngươi tàn phế, để cho các ngươi biết ai mới là lão đại của phố Nam Sơn. -Đại ca, không được! Mấy đứa nhỏ khác chạy tới ngăn cản Cao Đệ: -Không thể giết hắn, đại ca hắn là người của tông môn, vạn nhất trả thù thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi. Giáo huấn hắn một cái là được, hắn không giống với phế vật An Tranh kia. An Tranh không cha không mẹ, chết cũng không ai quan tâm. -Không cho phép các ngươi mắng bạn ta là phế vật! Con mẹ các ngươi mới là phế vật! Đỗ Sấu Sấu giống như phát điên, cuối cùng giãy khỏi Vương Mãnh Vương Tráng, xông lên tung một quyền vào miệng Cao Đệ, khiến Cao Đệ mất đi một cái răng. Cao Đệ đau đớn hô lên, hai mắt đỏ bừng, tung một cước đá văng một hài tử muốn ngăn cản hắn, sau đó đâm một dao vào bụng Đỗ Sấu Sấu: -Heo mập, ngươi và An Tranh đều là phế vật, hôm nay lão tử liền giết chết hai ngươi. Phốc! Dao găm đâm vào, máu tươi phun ra. Đỗ Sấu Sấu sửng sốt, Cao Đệ cũng sửng sốt. Một bàn tay gầy teo không biết từ chỗ nào xuất hiện ngăn cản trước bụng Đỗ Sấu Sấu. Bàn tay nắm lấy dao găm, máu từ tay chảy xuống. Dao găm rất sắc bén, suýt nữa cắt đứt ngón tay, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy dao găm, không hề nhúc nhích. Đỗ Sấu Sấu và đám người Cao Đệ nhìn sang, sau đó trông thấy An Tranh vốn chết rồi không biết bò lên từ khi nào, bàn tay nắm chặt lấy dao găm của Cao Đệ. -Gặp quỷ! Đám trẻ nhỏ kêu lên sợ hãi, xoay người bỏ chạy. Đúng lúc này, Khấu Lục, một trong Cửu Đại Khấu bước vào phòng học, vừa vặn thấy một màn này. Hắn không biết chuyện gì xảy ra, còn tưởng rằng bọn nhỏ đánh nhau dùng tới dao găm: -Dừng tay lại cho lão tử! Con mẹ các ngươi có tin là lão tử mang các ngươi ra ngoài bán không hả! Cao Đệ dùng sức rút dao găm lại, nhưng căn bản không rút ra được. Dao găm va chạm vào xương vang lên tiếng khiến người ta sởn tóc gáy. Hắn vô thức nhìn về phía đôi mắt của An Tranh, phát hiện đôi mắt vốn nhu nhược kia ánh lên ti hung ác chưa từng thấy. Sự hung ác này, giống như đôi mắt của man thú mà Cao Đệ từng trông thấy, đầy máu tanh, cuồng bạo. Cao Đệ sợ tới mức buông tay ra, liên tiếp lui về phía sau. Khấu Lục bước tới: -An Tranh, tên chết tiệt nhà ngươi còn dám cầm dao? Mau buông ra cho lão tử! Đỗ Sấu Sấu biết Cửu Đại Khấu hung ác cỡ nào, vội vàng kéo An Tranh, nhưng phát hiện đôi mắt của An Tranh chuyển về hướng Vương Mãnh và Vương Tráng, sau đó hắn nghe thấy An Tranh gằn giọng nói: -Là kẻ nào giết ta? Vương Mãnh và Vương Tráng sợ choáng váng, xoay người muốn chạy. An Tranh đứng bật dậy, một tay ôm cổ Vương Mãnh, một tay dùng dao găm đụng vào bụng: -Là ngươi giết ta? -Quỷ..quỷ a! Vương Mãnh thất hồn bạt vía kêu lên. Khấu Lục nổi giận: -Khốn kiếp, ngươi có tin ta xé ngươi ra làm đôi không? -Xé ta? An Tranh quay đầu nhìn Khấu Lục, ánh mắt đầy hung ác khiến Khấu Lục cũng phải giật mình. An Tranh chợt nhếch môi cười lạnh lùng, hàm răng còn dính máu: -Xé ta? Vậy thì cũng phải chờ ta trả thù đã! Hắn giơ tay lên, sau đó đâm dao găm vào đùi Vương Mãnh. ... Mời các bạn đón đọc Đại Nghịch Chi Môn của tác giả Trí Bạch.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vận May Đổi Đời
Truyện Vận May Đổi Đời của tác giả Vương Lãnh xoay quanh nhân vật chính Lý Thần, người đã làm việc trong ngành tài chính hơn mười năm, được tái sinh lại vào năm 2000 với ký ức của hai mươi năm trong tương lai. Nhận ra mình không thể sống kiếp trôi nổi trong mấy chục năm được nữa, Lý Thần đã thay đổi chính mình, thay đổi quá khứ, thực hiện ước mơ bỏ lỡ của mình. *** Ngày 12 tháng 9 năm 2000. “Tài khoản đuôi 2022 của bạn nhận được 19 tệ, số dư hiện tại là 19 tệ [Ngân hàng Công Thương]”. Lý Thần nhìn nội dung tin nhắn của ngân hàng gửi đến trên điện thoại di động, cuối cùng hít sâu một hơi, trên mặt không giấu được sự hưng phấn. Năm tháng trước, anh hồi sinh từ năm 2020 quay về hiện tại, kiếp trước đã uổng phí bốn mươi năm, ông trời cho anh cơ hội được quay lại lần nữa. Lý Thần, người đã làm việc trong ngành tài chính hơn mười năm, được tái sinh lại vào năm 2000 với ký ức của hai mươi năm trong tương lai. Nhận ra rằng mình không thể sống kiếp trôi nổi trong mấy chục năm được nữa, năm tháng trước Lý Thần đã ra tay! Dựa vào ký ức về sự việc năm 2000 thị trường hợp đồng kỳ hạn đậu xanh trong nước bùng nổ. Lý Thần dứt khoát thế chấp căn nhà duy nhất mà bố mẹ mua cho mình, cầm trong tay tám trăm nghìn tệ chen chân vào thị trường kỳ hạn với đòn bẩy gấp hai mươi lần. Sau thời gian năm tháng trời lo lắng và hồi hộp chờ đợi. Hôm đó, ngày giá đậu xanh tăng vọt trong trí nhớ của anh cuối cùng cũng đến, do đã tạo dựng được vị thế ở đáy trước năm tháng, sự bùng nổ dữ dội của giá hợp đồng kỳ hạn đậu xanh vào ngày này đã trực tiếp giúp tài sản cá nhân của Lý Thần vượt qua mười triệu tệ. Rõ ràng là làn sóng thị trường đậu xanh này hiện đã đạt đến đỉnh điểm, và tương lai sẽ sớm mở ra một làn sóng suy thoái kéo dài trong vài năm tới. Vì vậy, Lý Thần quyết tâm rút toàn bộ, sau khi trừ đi phí xử lý còn tới 13,66 triệu! Từ 800 nghìn lên 13,66 triệu, Lý Thần đã hoàn thành bước nhảy vọt về tài sản cá nhân mà cả cuộc đời một người bình thường cũng không thể làm được. “Sau khi trả lại gốc và lãi khoản vay, vẫn còn dư khoảng 12,8 triệu, lịch sử không hề sai lệch, đúng như những gì mình nhớ, vậy thì những cơ hội làm giàu tiếp theo cũng có thể nắm bắt, rất có thể 13 triệu này, rất nhanh sẽ biến thành… hàng trăm triệu, thậm chí hàng tỷ!” Sau khi đọc đi đọc lại những tin nhắn gửi đến, Lý Thần không nhịn được liền bật cười, kiếp trước nghèo túng nợ nần, mỗi ngày mở mắt ra đều là trả nợ, cuộc sống như vậy một ngày cứ ngỡ một năm, mà bây giờ, mọi chuyện đều đã thay đổi rồi. Kiếp trước nghèo khố rách áo ôm, kiếp này nhất định phải kiếm càng nhiều tiền càng tốt! Để bố mẹ có thể an hưởng tuổi già, bù đắp những tiếc nuối của kiếp trước! Nhưng bây giờ cũng chưa thể quá đắc ý được, 13 triệu này nói ít thì cũng không phải ít, nhưng nói nhiều, nếu như ở trước mặt một người giàu thật sự thì cũng chỉ là món tiền cỏn con! Mà trước khi trở nên thật sự lớn mạnh, cần phải nhẫn nại, từ từ phát triển, cất kỹ số tiền lời lãi này, giả vờ vẫn nghèo túng như trước. Khi Lý Thần đang suy nghĩ về những cơ hội kiếm tiền đã được sắp đặt sẵn trong tương lai, cánh cửa đột nhiên vang lên. “Anh Thần, mẹ bảo tối nay anh về nhà ăn cơm”. Nhìn cô gái xinh đẹp đứng ngoài cửa, nụ cười trên mặt Lý Thần dần biến mất, đây là bạn gái lúc này của anh, cũng là vợ tương lai của anh – Hồ Bích Bích. “Không có thời gian”, Lý Thần cứng rắn đáp. “Không có thời gian?” Hồ Bích Bích ngạc nhiên nhìn Lý Thần. Từ lúc mới quen, Lý Thần luôn phát cuồng vì cô, luôn luôn nghe lời cô, cho dù là yêu cầu gì cũng đáp ứng cho cô, mỗi lần gặp cô đều nói nói cười cười, vui mừng ra mặt, nhưng hôm nay như biến thành một người khác vậy. Vì đã quen với thái độ trước đây của Lý Thần đối với mình, sự thay đổi đột ngột này khiến Hồ Bích Bích rất bực mình, sắc mặt cô sầm xuống, nói: “Mẹ em bảo anh về nhà ăn cơm anh lại nói với em rằng anh không có thời gian?” Lý Thần cười lạnh một tiếng, trải qua những chuyện ở kiếp trước, anh sớm đã nhìn rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này rồi. “Cái gì mà ăn cơm hay không ăn cơm, đừng tưởng tôi không biết, mẹ cô bảo cô gọi tôi tới, thật ra là muốn tôi mang tiền đến cho thằng em trai cô đúng không?” Sắc mặt Hồ Bích Bích lập tức thay đổi, thất thanh nói: “Sao anh biết?” “Tôi biết rất nhiều chuyện đấy! Tôi còn biết rằng em trai cô làm cho cô gái khác có thai rồi ép người ta đi phá, suýt chút nữa xảy ra án mạng, bây giờ bọn họ muốn nhà cô phải bồi thường ba trăm nghìn, đúng không?”, Lý Thần cười lạnh nói. Sắc mặt Hồ Bích Bích trông khó coi vô cùng, cô ta nói: “Nó là em trai em, chúng ta sắp kết hôn rồi, anh còn tính toán số tiền ít ỏi này với em à?” “Số tiền ít ỏi? Ba trăm nghìn đấy! Cô biết rõ hoàn cảnh của tôi, bố mẹ tôi chỉ là những người nông dân chất phác lương thiện, cực khổ cả đời mới tích góp được căn nhà cho con trai kết hôn, tôi cũng vừa mới đi làm, lấy đâu ra ba trăm nghìn tệ đưa cho em trai cô?”, Lý Thần nghiến răng nói. “Căn nhà cũ của bố mẹ anh ở dưới quê có thể bán được, mặc dù không đáng bao nhiêu tiền, nhưng ba trăm nghìn thì cũng đủ”, Hồ Bích Bích tự tin nói. “Cô điên rồi à?” Mặc dù ở kiếp trước cộng thêm hiện tại đã là lần thứ hai anh nghe thấy câu này, nhưng Lý Thần vẫn tức muốn nổ phổi. “Đó là nơi bố mẹ tôi nương tựa khi về già, bán căn nhà đó đi rồi thì họ sống ở đâu?” Ánh mắt Hồ Bích Bích xẹt qua, nói: “Có thể thuê nhà ở, hoặc là ở tạm với chúng ta một thời gian cũng được”. “Ở với chúng ta?” Lý Thần tức giận bật cười: “Cô nói thì hay lắm, năm ngoái bố tôi đến thành phố khám bệnh, bố mẹ tôi ở đây ba ngày, ngày nào cô cũng bắt mẹ tôi rửa chân cho cô, bố tôi nằm viện một tuần cô đi thăm ông được một lần, chưa được ba phút đã đòi đi, sao, sức khỏe của bố tôi còn không quan trọng bằng việc cô đi đánh mạt chược à?” Lý Thần càng nói càng tức, căm hận Hồ Bích Bích ở trước mặt, càng căm hận bản thân yếu đuối nhu nhược của kiếp trước. “Đủ rồi đấy Lý Thần!” Sắc mặt Hồ Bích Bích khó coi vô cùng, tức giận nói: “Không phải chỉ nhờ anh cho em trai tôi chút tiền sao, chẳng nhẽ anh định trơ mắt nhìn nó bị kiện ra tòa ra, nó là em trai tôi đấy!” “Mẹ nó là em trai cô chứ em trai tôi đéo đâu, liên quan gì đến tôi!”, Lý Thần gầm ngược lại. “Được lắm!” Hồ Bích Bích cười lạnh một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Quả nhiên lũ đàn ông đều chẳng tốt đẹp gì, hôm nay tôi đã nói rồi đấy, ba trăm nghìn này nếu anh không bỏ ra được thì chúng ta chia tay, cũng đừng nghĩ đến việc kết hôn nữa!”. Nghe thấy câu này, Lý Thần bật cười. Kiếp trước, cả gia đình Hồ Bích Bích không ngừng hút máu anh suốt mười năm sau kết hôn. Đặc biệt là em trai cô ta, từ sau sự việc phá thai càng lúc càng lộng hành, ăn chơi sa dọa, cá độ, cờ bạc, dấn thân vào tệ nạn mại dâm. Hồ Bích Bích không ngừng bắt anh phải đi vay tiền để trả nợ cho em trai, đây cũng chính là lý do khiến anh nghèo khố rách áo ôm ở kiếp trước. Mà Hồ Bích Bích này không hề có tình cảm gì với anh, hoàn toàn coi anh là một tấm vé ăn uống dài hạn. Trong tiệc cưới, chê bai bộ quần áo nhàu nát của bố mẹ anh nên không cho họ ngồi vào bàn, nhưng lại không nghĩ đến việc vì gom góp tiền để tổ chức buổi hôn lễ này, bố mẹ anh đã phải bán cả vật dụng trong nhà! Thậm chí Hồ Bích Bích còn không xuất hiện trong đám tang của bố anh. Thậm chí còn cãi nhau một trận ầm ĩ với anh, trước mặt đám đông tát anh vài cái, vì cho rằng đám tang của bố anh sẽ mang lại xui xẻo, còn để lại khoản mấy nghìn tệ tiền tiền thuê nhà chưa trả. Nghĩ lại những chuyện đã qua, Lý Thần nắm chặt hai tay, hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết. Ông trời cho anh cơ hội được sống lại một lần nữa, không chỉ để anh kiếm thật nhiều tiền và trở nên giàu có, mà còn để anh bắt đầu lại cuộc đời của mình! “Biến mẹ mày đi, cái loại mày trong mắt tao ba trăm tệ cũng không đáng, còn đòi ba trăm nghìn tệ? Cút!” Mời các bạn mượn đọc sách Vận May Đổi Đời của tác giả Vương Lãnh.
Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi
Thiên kim tiểu thư giàu có Thẩm Thiên Thiên và công tử hào phú Thịnh Lạc kết hôn được ba năm, và họ đã luôn diễn vai thâm tình thắm thiết cho đến khi, một ngày trước lúc "bạch nguyệt quang*"của Thịnh Lạc trở về Trung Quốc, sau khi hai người đồng ý ly hôn, Thịnh Lạc ra khỏi cửa thì bị xe đụng phải. *Ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Sau vụ tai nạn xe hơi, Thịnh Lạc trở thành con chó rách ven đường. Được vợ cũ Thẩm Thiên Thiên nhặt về nhà. Vì thế anh mới biết, người vợ cũ mà anh cho là bình hoa di động, lại có "cường đại nhất não", được xem là tác giả viết cuốn sách bán chạy nhất với một thu nhập hàng năm trên 100 triệu nhân dân tệ. Còn anh, đến cả các nhà đầu tư đứng sau nhóm nghiên cứu, anh thậm chí không thể xử lý được! Lúc này, tất cả những gì Thịnh Lạc có thể làm là nằm dài nhìn ra cửa, nhìn những người đàn ông khác mỗi ngày tiễn Thẩm Thiên Thiên về nhà. Cuối cùng thì, một người đàn ông bước vào phòng, ngay trước mặt anh, hắn ta đẩy vợ cũ của anh vào cửa và ôm hôn kịch liệt. Sau đó... đọc truyện đi rồi biết chứ do giới hạn chữ nên không viết hết tóm tắt được. *** Thịnh phu nhân nhất thời không thể chấp nhận được sự thay đổi thân phận như vậy, vì vậy Phó Từ Hành đã đưa Thẩm Thiên Thiên đi trước, còn phần giải thích thích để anh làm. Thẩm Thiên Thiên không khỏi có chút lo lắng: "Nếu như dì không chịu tiếp nhận thì sao?" "Em ở bên cạnh anh, bà ấy không tiếp nhận thì có làm sao?" Phó Từ Hành có trình tự nói: "Bố anh và ông nội đều đã tiếp nhận em rồi mà." Thẩm Thiên Thiên nghẹn thở: "Hả? Chuyện đó xảy ra khi nào vậy?" Cô vẫn còn nhớ trước đây vị Phó gia kia không thích dáng vẻ của cô lắm. Khi cô quyết định ở bên Phó Từ Hành, Thẩm Thiên Thiên đã chuẩn bị sẵn tinh thần không được gia đình anh chấp nhận. Cô thậm chí còn nghĩ về cách gây ấn tượng với bố và ông anh bằng... nhân cách con người cô. Nhưng bây giờ nghe những gì anh nói, Thẩm Thiên Thiên cảm thấy tất cả sự chuẩn bị tinh thần trước đây đều vô dụng. Cô thấy hơi lạc lõng. "Lần trước sau khi lão gia tới tìm em." Phó Từ Hành giơ tay kéo nàng vào lòng: "Anh đã đi nhắc khéo ông ấy, nếu ông lại quấy rầy em, sự nghiệp của Phó gia anh sẽ không quản nữa." Mời các bạn đón đọc Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi của tác giả Mộc Chi Diễm.
Chi Nông Tâm
Thể loại: Trùng sinh, ngôn tình cổ đại  Converter: ngocquynh520 Độ dài: 69 chương nha Editor: muanhobaybay Tử Lan không biết tại sao nàng lại may mắn như vậy. Có một lần lại một lần cơ hội. Nàng không thông minh, cũng không có dã tâm, chỉ muốn sống mỗi ngày thật tốt. Nếu kiếp trước chuyển kiếp thành một người luôn phấn đấu nhưng kết quả lại không tốt, vì thế đời này, Tử Lan chỉ muốn tìm một người chân thành. Hạnh phúc bình thường, cuộc sống có tình yêu ngọt ngào như mật. Chàng chàng thiếp thiếp, biến đổi nhiều lần, yêu bao nhiêu, nhiệt như lửa, đem một khối đất mềm, chàng vân vê, thiếp nhào nặn. Đem hai thứ đánh nát, dùng nước điều hòa, một lần nữa chàng vân vê, thiếp nhào nặn. Chàng trong bùn, có thiếp, thiếp trong bùn có chàng, thiếp với chàng sinh cùng một chăn, chết cùng một quách (quách = quan tài) (Đoạn này mưanho không hiểu nghĩa lắm, nên chém thui.) *** CHI NÔNG TÂM Tác giả: Cá Trong Nước Đá. Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, xuyên không, điền văn, sạch, sủng, HE. Tình trạng: Hoàn. Review bởi: Lê Trần Thanh Nhã từ Hội Nhiều Chữ. -----
Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng
Thể loại: Cổ đại, trùng sinh... Converter:Ngocquynh520 Editor: hoa hồng Nàng là thiên kim tướng phủ, nhất định không chịu làm thiếp. Đến khi được làm cả thì bái đường cùng nàng lại chính là một con gà trống. Nàng từ người chuyên phụ trách những chuyện gia đấu trở thành gia quyến của một tiểu tướng dũng mãnh trên sa trường. Nàng chính là không thể không cùng phu quân mà đánh quái vật... *** Hai mắt nhắm lại chợt mở ra một cách đột ngột, Thôi Uyển Như phát hiện mình sống lại.     Nhìn lại thời gian mười năm, chỉ thấy ngoài cửa sổ xuân ý dạt dào, bên trong phòng vẫn lạnh lẽo như hầm băng, nàng không thể không khuất nhục trải qua ngày xuất giá đó lần nữa.     Tương tự như lần trước, kế mẫu mặc trang phục hoa lệ ung dung chỉ huy vú già to con chế ngự đè Thôi Uyển Như vào tường, nước lạnh dội vào mặt cho tỉnh lại, nước lạnh thấm vào giá y màu xanh phối với màu đỏ óng ánh, chỉ là sau khi tỉnh lại cô nương Thôi gia đã thay đổi linh hồn.     “Người ngươi gã là người thô to vũ phu thì như thế nào? Hôn thư đã định, sính lễ đã thu cũng không thể đổi ý! Thôi gia nuôi ngươi mười sáu năm, dù sao cũng nên báo đáp chứ?” Kế mẫu thay đổi dáng vẻ hiền lành thường ngày không ngừng nhắc tới chuyện báo đáp, nốt ruồi đen bên trên cằm theo miệng bà ta lúc mở lúc đóng nhảy lên không ngừng, thấy vậy tân nương hoa mắt chóng mặt không thôi.     Đối mặt với việc đã định rồi, Thôi Uyển Như đang hồi hồn thích ứng im lặng không nói, mái tóc dài xõa xuống, cúi đầu nhìn chăm chú vào viên ngọc trai mã não được may trên mủi chân giày mà mất hồn.     Bên tai là những lời than trách kéo dài của kế mẫu Trương thị: “Cha ngươi bị chèn ép đưa đến biên cương làm Thứ sử Hạ Châu, có năng lực gì khiêu chiến với người đường đường là Uy vũ hậu? Chẳng lẽ đích tử của nhà Định Tây đô hộ còn ủy khuất ngươi? Cự hôn tuyệt thực muốn chết, đây là chuyện nữ tử thế gia có thể làm sao?!”     Hiện giữ chức Uy vũ hậu Định Tây đô hộ là Tiếu Duệ, đồng thời cũng là đại tướng quân Hoài Hóa. Thôi Uyển Như khe khẽ thở dài một cái, xem ra tân lang cũng không thay đổi, vẫn là thứ tử của Tiếu gia, tam lang Tiếu Dương.     Thôi Uyển Như nhớ lần trước mình đã hỏi tại sao muốn vội vã hứa hôn mình cho võ quan biên thùy, mà không phải ở lại kinh thành giao chuyện phối hôn cho tổ phụ thân là Tể Tướng làm chủ.     Kế mẫu trả lời: “Lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, ngươi không cần phải biết nguyên do.”     Cha trả lời: “Coi trọng gia cảnh và nhân phẩm của hắn.”     “Gia cảnh......” Thôi Uyển Như tiếp tục thở dài, không cần hỏi, đây chính là nguyên do.     Ba tháng trước, cha nàng sau khi bị buộc tội đã bị “đày đi” biên thùy làm quan, thời gian ba đến năm năm cũng không chừng, phải làm ra chiến tích ở bản địa mới có thể hồi kinh.     Biên thùy là nơi của dân man di, dân phong hung hãn, chiến sự thường xuyên, thân là Thứ sử chính ông còn phải kiêm quản quân sự, vị này nửa đời trước vẫn ở kinh thành làm quan văn thuần chủng không có sức để đối phó, sau mấy tháng nhậm chức không chỉ không thể làm tốt, còn liên tục bị cấp trên Đô đốc phủ khiển trách.     Đang lúc Thôi Thừa Vọng cần tìm gấp một người giúp đỡ một tay thì Định Tây đô hộ ở doanh trại bản địa đã ngoài ba mươi ném đến một cành ô liu ---- tam lang Uy vũ hậu câu hôn nữ nhi Thôi gia.     Người làm mai chân thành nhắn gửi: “Hôn sự nhất định thành, Tiếu gia sẽ phái người trợ giúp Thứ sử trấn an dân vùng biên giới.” Bởi vì chuyện này, hôn sự được định.     Nói cách khác, Thôi Uyển Như là bị cha ruột bán cho Tiếu gia, ban đầu trong nhà đang chuẩn bị làm mai trưởng nữ đến biên thùy kèm theo mục đích không thể cho ai biết này.     Nguyên nhân thật sự là kiếp trước sau khi biểu ca phân tích rõ Thôi Uyển Như mới biết, trừ lần đó ra, nàng còn biết một tin tức khác.     “Tiếu gia cầu hôn chính là..” Thôi Uyển Như phủi ống tay áo ngẩng đầu lên, một đôi mắt hạnh trong sạch mang theo ý miệt thị nhìn về Trương thị, từ đôi môi trắng bệch phun ra bí mật không muốn người biết, “Là hai tháng trước ở cửa thành một nữ tử áo hồng cởi ngựa vung roi —— bọn họ cần chính là một muội muội tiên y nộ mã, phong nhã hào hoa, không phải người luôn núp ở trong góc như ta đây.”     Năm đó, nàng hận nhất không phải bị bán đi, mà là thay thế muội muội bị bán, không có mẹ ruột quả nhiên không người thương, chỉ có thể mặc cho người khác chà đạp, ai bảo Thôi Uyển Lan là nữ nhi của kế mẫu.     “Muội muội ngươi còn chưa cập kê đấy.” Cả người Trương thị run lên, rồi sau đó trừng mắt cắn răng nói, “Hơn nữa, trên hôn thư là tên của ngươi! Hôm nay sẽ phải ra cửa —— Nguyên Nương chấp nhận đi.”     “Ta biết rõ, nhưng mà, ta muốn bồi thường” Thôi Uyển Như đưa ngón tay nhỏ nhắn vuốt sợi tóc trên thái dương, lông mày chau lại liếc xéo Trương thị thấp hơn mình nửa cái đầu, khẽ cười một tiếng, đưa ra điều kiện, “Nghe nói đồ mẫu thân trân quý nhất có hai hộp châu báu thương nhân người Hồ bán cho?”   Mời các bạn đón đọc Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng của tác giả  Mặc Ngư Tử 1123.