Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngôi Nhà Mũi Tên

Bà Harlowe - một người phụ nữ giàu có qua đời. Di chúc của bà không hề đề cập đến người em rể. Như một lẽ tất nhiên, người đàn ông này bực tức cáo buộc người thừa kế - Betty Harlowe, đã giết bà Harlowe nhằm chiếm đoạt tài sản. Jim Frobisher, cộng sự tại công ty, lập tức đến Pháp để bảo vệ quyền lợi cho Betty. Tham gia cùng anh còn có thám tử Hanaud lừng danh của Sở Cảnh sát Pháp. Liệu tất cả mọi chứng cứ được phơi bày có giống như vẻ bề ngoài của nó? Liệu đây có đơn thuần chỉ là một vụ tống tiền lộ liễu hay là một âm mưu được dàn dựng công phu? Liệu Hanaud danh nổi như cồn đó có hoàn thành sứ mệnh của mình một cách xuất sắc giống như mọi người vẫn hằng khen ngợi?... *** Review: Ngôi nhà mũi tên - A.E.W.Mason Dịch giả: Nguyễn Thành Long Người viết Hà Quang Huy #trinh_thám_cổ_điển #ngôi_nhà_mũi_tên Nếu các bạn thích trinh thám cổ điển thì không nên bỏ qua cuốn này, cái twist khá ấn tượng . Cái thủ pháp thấy tuy là đơn giản, nhưng ngộ ra nó quả là cao siêu khó lường  Mở đầu là cái chết của bà Harlowe - người phụ nữ giàu có ra đi không để lại tý di chúc nào cho ông em rể, ông ta liền viết thư tống tiền trắng trợn cho Haslitt đồng thời đâm đơn kiện Betty bé nhỏ đã đầu độc bà Harlowe. Nhận được thư, Haslitt điều phụ tá của mình là Jim đến bảo vệ quyền lợi cho thân chủ là Betty xinh đẹp quyến rũ. Hanaud - vị thám tử trứ danh của sở cảnh sát Pháp được đặc quyền điều tra vụ án khó khăn nhất trong cuộc đời của ông. Một vị thám tử toát lên vẻ trang nghiêm, chói loà rất thân thiện ân cần và khâm phục trước vị thần May Rủi. Căn biệt thự được thiết kế tinh xảo trang nhã lại ẩn giấu âm mưu u tối xám xịt chết chóc lạnh lẽo. Một tội ác đã xảy ra trong ngôi nhà bất hảo vào cái đêm 27/4 định mệnh dưới bàn tay của "Kẻ gieo tai hoạ". Thứ thuốc độc quỷ quyệt hoang dã giết người không để lại dấu vết được trưng bày qua bao năm tháng đã phát tác mạnh bạo. Hanaud cùng Jim lần mò trong bóng tối mờ mịt vô phương để tìm ra mạnh mối, giải đáp các bí ẩn dưới đôi bàn tay tội lỗi...Những gì ông cần làm đều đã được đào tạo qua đấu trường bò tót, ông đã quá chai sạn với những bất ngờ, điều khiến ông bất ngờ chỉ là thần May Rủi. Ông đã sống trong thế giới tội ác và tội phạm nên ông hiểu chúng một cách thanh tao, nhìn thấu chúng bằng ánh mắt lạnh lùng sắt đá. Bằng suy luận sắc bén của một kẻ lập dị ông phải diễn trò trên cái sân khấu bất đắc dĩ để lấp đầy nỗi buồn chán và cô độc của bản thân! Đánh giá khách quan: 8.5/10 *** Trong số các thân chủ của công ty Frobisher & Haslitt, một công ty tư vấn luật nằm tại mạn đông quảng trường Russell, rất nhiều người sở hữu doanh nghiệp tại Pháp; và họ rất lấy làm tự hào về điều ấy. “Nhờ đó mà chúng tôi trở nên có chỗ đứng trong lịch sử,” ông Jeremy Haslitt vẫn hay nói. “Mọi chuyện bắt đầu từ năm 1806, khi ông James Frobisher, cộng sự cấp cao rất nhiệt huyết thời bấy giờ của chúng tôi, đã tổ chức cho hàng trăm công dân Anh bị giam giữ theo sắc lệnh của Napoleon Đệ Nhất thoát khỏi Pháp. Công ty được Chính phủ bệ hạ bày tỏ lòng cảm ơn và vẫn may mắn duy trì được mối quan hệ ấy. Tôi đích thân coi sóc mảng đó của công ty.” Bởi thế, trong số thư từ ông Haslitt nhận được hàng ngày, lúc nào cũng có một lượng lớn thư dán con tem xanh thẫm của Pháp trên phong bì. Tuy nhiên, vào buổi sáng đầu tháng Tư hôm nay, chỉ có duy nhất một bức như vậy. Chữ viết trên đó trông ngoằn ngoèo, nguệch ngoạc, và ông Haslitt không nhận ra là chữ ai. Nhưng nó mang dấu bưu điện Dijon, thế nên ông Haslitt nhanh chóng xé bao thư ra. Ông có một thân chủ ở Dijon, một góa phụ, bà Harlowe, và như ông nghe kể thì tình trạng sức khỏe của bà đang tệ lắm. Chắc chắn bức thư được viết tại nhà bà ấy, biệt thự Grenelle, nhưng không phải do đích thân bà viết. Ông lật sang phần chữ ký. “Waberski?” Ông vừa nói vừa cau mày lại. “Boris Waberski?” Và rồi ông thốt lên ngay khi nhận ra người viết thư, “À, phải rồi, phải rồi.” Ông ngồi xuống ghế và đọc. Phần đầu của bức thư chỉ đơn thuần là mấy câu văn hoa và khen ngợi, nhưng đọc được đến nửa trang hai thì mục đích của nó trở nên vô cùng rõ ràng. Đây là thư yêu cầu vay năm trăm bảng. Ông Haslitt mỉm cười và tiếp tục đọc, vừa đọc vừa độc thoại với người viết. “Tôi đang rất cần chỗ tiền đó,” Boris viết, “và…” “Hẳn là như thế rồi,” ông Haslitt nói. “Bà chị yêu quý của tôi, Jeanne-Marie…”, bức thư ghi tiếp. “Chị dâu,” ông Haslitt chỉnh lại. “… không thể sống lâu hơn được nữa, mặc dù tôi đã cố gắng chăm sóc chị ấy hết mực,” Boris Waberski tiếp tục trình bày. “Chắc hẳn ông cũng đã biết, chị ấy đã để lại cho tôi một phần lớn gia sản của mình. Vậy tức là nó đã thuộc về tôi rồi, đúng không? Có nói như vậy thì cũng sẽ không bị ai hiểu lầm ý cả. Chúng ta phải nhìn thẳng vào sự thật. Bởi vậy, xin hãy ứng trước cho tôi bằng thư đảm bảo một khoản nhỏ từ phần vốn đã thuộc về tôi, và cho tôi xin được gửi lời chào trân trọng nhất.” Nụ cười của Haslitt nở rộng hẳn ra. Bên trong chiếc hộp thiếc của ông là một bản sao tờ di chúc của Jeanne-Marie Harlowe, được công chứng viên người Pháp của bà tại Dijon viết lại theo đúng thể thức. Theo di chúc, mọi gia sản bà sở hữu sẽ được truyền lại vô điều kiện cho cháu gái chồng bà và con gái nuôi của bà, Betty Harlowe. Jeremy Haslitt thiếu chút nữa thì đã đem bức thư đi hủy. Ông gập nó lại; ngón tay giật giật trên nó; thậm chí phải đến khi xuất hiện cả một vết rách bên mép mấy tờ giấy thì ông mới đổi ý. “Không,” ông tự nhủ. “Không! Với cái tay Boris Waberski này thì không ai mà lường trước được,” và ông nhét bức thư vào một ngăn trong két riêng, sau đó khóa lại. Ba tuần sau, ông rất lấy làm mừng vì đã làm như vậy. Đó là lúc ông đọc được mẩu tin thông báo bà Harlowe đã qua đời trong cột cáo phó của tờ The Times, và nhận được một tấm thiệp lớn với viền đen rất đậm theo phong cách Pháp từ Betty Harlowe, ngỏ ý mời ông đến dự đám tang tại Dijon. Tấm thiệp mời này chỉ mang tính hình thức. Ông sẽ chẳng thể nào đến kịp Dijon để tham dự, kể cả nếu có khởi hành ngay tức khắc. Ông chấp nhận chỉ viết một vài dòng thành kính phân ưu với cô gái, và gửi một bức thư đến cho ông công chứng viên người Pháp, ghi rằng công ty ông sẽ hỗ trợ Betty. Thế rồi ông đợi. “Mình sẽ lại nghe tin từ cái tay Boris kia cho xem,” ông nói, và nội trong tuần đó, ông lại nhận được thư. Chữ viết trong thư thậm chí còn loằng ngoằng và nguệch ngoạc hơn hồi trước; sự hoảng hốt và phẫn nộ đã khiến cho câu từ của Waberski loạn hết cả lên; đồng thời hắn đã đòi lượng tiền lớn gấp đôi. “Thật không thể nào tin nổi,” hắn viết. “Chị ấy chẳng để lại chút gì cho người em trai tận tụy của mình. Có trò gì đó đang diễn ra, và tôi không ưa chút nào. Giờ số tiền sẽ phải là một ngàn bảng, gửi theo đường thư đảm bảo. ‘Boris tội nghiệp của chị, em luôn bị cả thế giới này quay lưng,’ chị ấy nói trong lúc mắt ngấn đầy lệ. ‘Nhưng chị sẽ bù đắp cho em trong di chúc.’ Và giờ thì chẳng có gì cả! Tất nhiên, tôi đã nói chuyện với cô cháu gái của tôi; ôi, con bé thật cứng đầu! Nó búng ngón tay vào mặt tôi! Hành xử theo cái thể thống gì vậy cơ chứ? Một ngàn bảng, thưa ông! Bằng không là sẽ có chuyện khó xử xảy ra! Vâng! Không ai búng ngón tay vào mặt Boris Waberski mà không trả tiền cả. Thế nên hãy trả tôi một ngàn bảng gửi theo đường thư đảm bảo, không là sẽ có chuyện khó xử”; và lần này Boris Waberski không buồn gửi lời chào nào đến cho ông Haslitt cả, cho dù có là trân trọng nhất hay không, chỉ đơn giản ký bằng một nét bút ngoáy tít, nhập nhằng khắp mặt thư. Ông Haslitt không mỉm cười với bức thư này. Ông nhẹ nhàng xoa hai lòng bàn tay vào với nhau. “Thế thì chúng ta đành phải để cho chuyện khó xử xảy ra vậy,” ông nói nhanh, và rồi cất bức thư thứ hai vào cùng chỗ với bức thư thứ nhất. Nhưng ông Haslitt cảm thấy hơi khó tập trung vào công việc. Bên trong cái ngôi nhà to lớn tại Dijon là một cô gái đơn côi, và không có người đồng hương nào ở bên cô ấy cả! Ông bất chợt đứng dậy khỏi ghế và băng qua hành lang, vào trong văn phòng của người cộng sự cấp thấp. “Jim, mùa đông này cậu đã đi Monte Carlo nhỉ,” ông nói. “Đi một tuần,” Jim Frobisher đáp. “Tôi nhớ mình có nhờ cậu đến thăm một thân chủ của chúng ta, người sở hữu một biệt thự ngoại ô tại đó - bà Harlowe.” Jim Frobisher gật đầu. “Tôi đã ghé. Nhưng bà Harlowe ốm rất nặng. Có một cô cháu gái, nhưng cô ta lúc ấy đang đi vắng.” “Thế tức là cậu không gặp ai cả?” Jeremy Haslitt hỏi. “Không, không phải,” Jim chỉnh lại. “Tôi thấy một nhân vật kỳ lạ ra mở cửa và xin lỗi thay bà Harlowe. Một ông người Nga.” “Boris Waberski,” ông Haslitt nói. “Đúng cái tên đó rồi.” Ông Haslitt ngồi xuống một cái ghế. “Kể cho tôi nghe về ông ta đi, Jim.” Jim Frobisher nhìn vào hư vô một vài giây. Anh là một thanh niên hai mươi sáu tuổi, mới chỉ tham gia làm cộng sự kể từ năm ngoái. Mặc dù rất nhanh nhẹn khi cần hành động gấp, anh lại hết sức cẩn trọng khi đánh giá bản chất người khác; và anh còn rất kính nể ông Jeremy Haslitt già, thế nên cứ mỗi khi làm gì liên quan đến công việc của công ty là lại cẩn trọng gấp đôi. Một lúc sau anh trả lời. “Ông ta là một người cao lớn, đi đứng trông có vẻ nặng nhọc, bên trên một vầng trán ngắn và một cặp mắt hoang dại là một mớ tóc bạc dựng thẳng đứng như dây kẽm gai. Ông ta gợi cho tôi nhớ đến một con rối không được gắn dây tử tế lên chân tay. Tôi tin con người này có bản chất khá ngông cuồng và dễ bị kích động, ông ta cứ liên tục miết bộ ria mép với mấy ngón tay dài ngoằng, ố màu thuốc lá. Đây là cái kiểu người có thể nổi điên bất cứ lúc nào.” Ông Haslitt mỉm cười. “Đúng như những gì tôi nghĩ.” “Ông ta gây rắc rối gì cho ông à?” Jim hỏi. “Chưa đâu,” ông Haslitt nói. “Nhưng bà Harlowe đã chết, và tôi tin rằng rất có khả năng ông ta sẽ giở trò gì đó. Ông ta có hay bài bạc gì không?” “Có, chơi rất khát,” Jim nói. “Tôi đoán là ông ta sống bám vào bà Harlowe.” “Tôi cũng nghĩ thế,” ông Haslitt nói, và ông im lặng ngồi đó một lúc. Thế rồi ông nói: “Thật đáng tiếc là cậu không được gặp Betty Harlowe. Tôi từng một lần ghé thăm Dijon trên đường đi qua miền Nam nước Pháp năm năm trước, hồi Simon Harlowe, chồng bà ấy, hãy còn sống. Betty hồi đó là một cô bé chân dài gầy gò, đi tất lụa đen, sở hữu một gương mặt trắng, sáng sủa, và mái tóc đen sẫm cùng cặp mắt lớn, xinh xắn lắm.” Ông Haslitt dịch người trên ghế một cách không thoải mái. Cả một ngôi nhà cổ với khu vườn lớn đầy dẻ và sung, trong khi cô gái kia thì một thân một mình, sống cùng với một tay đầu óc có vấn đề, đang bực bội và muốn gây chuyện khó xử cho cô. Ông Haslitt không thích cái hình ảnh đó chút nào! “Jim,” ông bất chợt nói, “cậu có thể thu xếp công việc sao cho nếu cần thiết thì sẽ có thể rời đi ngay lập tức được không?” Jim ngước nhìn lên, tỏ vẻ ngạc nhiên. Loạn cào cào, như kiểu dân sân khấu hay nói, không phải là chuyện hay xuất hiện tại công ty Frobisher & Haslitt. Dù cho đồ nội thất của họ hơi xỉn màu, tác phong của họ rất trang nghiêm; thân chủ có thể gặp chuyện khẩn, nhưng vội vã và gấp gáp là những từ công ty không bao giờ sử dụng. Chắc chắn đâu đó quanh đây sẽ có một luật sư chịu hiểu cho họ. Ấy nhưng giờ đây, đích thân ông Haslitt, cùng với mớ tóc bạc trắng và gương mặt tròn trịa khác thường, nửa trẻ con, nửa thông minh xuất sắc, lại đang đề nghị cộng sự cấp thấp của mình chuẩn bị sẵn sàng để đi thẳng sang đại lục châu Âu ngay khi có lệnh. “Tôi chắc chắn có thể làm vậy,” Jim nói, và ông Haslitt nhìn anh với vẻ hài lòng. Jim Frobisher sở hữu một nét tính cách rất khác người. Ngay cả người quen của anh, cho dù có là bạn bè thân thuộc, cũng mới chỉ từng biết đến các dấu hiệu anh để lộ ra bên ngoài. Anh là một người cô độc. Cho tới nay, anh chỉ quan tâm đến một số rất ít người, và ngay cả những người ấy anh cũng chẳng thiết tha gì mấy. Đam mê của anh là được cảm thấy rằng cuộc đời mình và ý nghĩa cuộc đời mình không phụ thuộc vào người khác. Trong những tháng được rảnh rang, anh luôn theo đuổi dam mê ấy. Một chiếc thuyền buồm nửa boong* chỉ cần một người lái, một cây rìu phá băng, một khẩu súng trường, một vài cuốn sách dài bất tận, chẳng hạn như Chiếc nhẫn và cuốn sách*. Đó chính là những người bạn đồng hành của anh trên biết bao chuyến thám hiểm cô đơn, bên cạnh các vì sao và những suy tư của riêng mình. Hệ quả là anh đã tự tạo cho bản thân mình một vẻ lạnh nhạt khác thường, khiến cho anh lập tức trở nên nổi trội giữa đám đông. Đây là một diện mạo đầy vẻ dối lừa, bởi lẽ nó dễ gợi lên sự tin tưởng cho người khác, mặc dù có khi chẳng có lý do nào để họ đặt lòng tin như vậy cả. Chính cái vẻ ngoài ấy bấy giờ đã thuyết phục ông Haslitt. “Đây đích thị là một người thích hợp để đối đầu với cái ngữ như Boris Waberski,” ông nghĩ thầm, có điều không nói hẳn ra như vậy. • Thuyền buồm nửa boong; loại thuyền half-deck, phần boong chỉ kéo dài bằng nửa thân tàu, có thể nằm ở cuối hoặc đuôi tàu. • Chiếc nhẫn và cuốn sách: tức The Ring and the Book, một tiểu thuyết dài được viết dưới dạng thơ của Robert Browning. Điều ông nói là: “Có khi cũng chẳng cần thiết phải làm vậy đâu. Betty Harlowe có một luật sư người Pháp. Chắc chắn anh ta sẽ đủ sức giải quyết. Ngoài ra…” - và ông mỉm cười lúc nhớ lại một câu trong bức thư thứ hai của Waberski - “Betty có vẻ là người rất có khả năng tự bảo vệ mình. Cứ để rồi xem.” Ông quay trở lại văn phòng của mình, và suốt một tuần liền ông không nhận được thêm bất cứ tin tức gì từ Dijon nữa. Lúc ông đã gần quên đi sự lo lắng của mình thì bất thình lình, một tin động trời xuất hiện, và nó được truyền đến thông qua một kênh rất bất ngờ. Jim Frobisher là người báo tin cho ông biết. Anh xộc vào văn phòng của ông Haslitt đúng lúc người cộng sự cấp cao đang đọc cho anh thư ký ghi lại lời phúc đáp cho mấy bức thư buổi sáng của mình. “Ông Haslitt!” Jim la lên, và ngưng bặt khi nhìn thấy viên thư ký. Ông Haslitt nhìn lướt qua gương mặt người cộng sự trẻ của mình và nói: “Godfrey, lát nữa chúng ta sẽ tiếp tục trả lời thư sau.” Viên thư ký mang cuốn sổ tay tốc ký ra khỏi căn phòng, và ông Haslitt quay sang Jim Frobisher. Mời các bạn đón đọc Ngôi Nhà Mũi Tên của tác giả A. E. W. Mason.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hoa Hồng Trắng
Bộ truyện tình báo của Nguyễn Sơn Tùng - Nhà xuất bản Lao Động phát hành năm 1987, 4 tập gồm: Hoa hồng trắng Miền đất lạ Viên đạn ngược chiều Một mình trên đất khách. *** Mặt trời như trút lửa xuống ruộng đồng, cây cối im lìm, không một làn gió thoảng qua, mặt đường nóng bỏng, vắng bóng người lai vãng, sau vài khóm tre xơ xác tiêu điều, ẩn hiện những mái nhà tranh bạc phếch. Trên con đường đất từ Kiến-an về Đồ-sơn có hai chiếc xe gíp nhà binh đang mở hết tốc độ lao vun vút, cuốn lại sau một lớp bụi mờ. Hai chiếc xe chạy đến ngã ba thì dừng lại. Từ chiếc xe đi trước nhảy xuống ba tên lính đeo súng “mát”, mặt mũi đỏ gay, mồ hôi nhễ nhại, một trong ba tên quay lại chiếc xe sau hỏi: - Ngài đồn trưởng cho chúng tôi giải khát chứ ạ? Từ chiếc xe sau bốn tên nhảy xuống, bọn chúng cũng ướt đẫm mồ hôi, một tên đeo lon trung úy có bộ mặt lưỡi cày dài ngoẵng, cái sống mũi gồ, cặp mắt xếch và đôi lông mày rậm, hắn khoát tay ra lệnh: - Vào hàng cô Mơ! - Rồi khệnh khạng tì tay phải vào chuôi khẩu “côn bát” đeo lủng lẳng bên sườn, hắn ngất ngưởng đi vào quán, theo sau là những tên lính tùy tùng. Trong quán có mấy bà đi buôn, gồng gánh thúng mủng, đang lấy nón ra sức quạt, khi thấy bọn chúng vào vội vàng nem nép dồn vào một góc. Còn cô chủ quán trạc hăm bốn, hăm nhăm tuổi, vấn tóc trần, mặc áo phin nõn bó chặt bộ ngực phồng căng, đang vội vã lấy khăn lau sạch chiếc bàn đã được phủ lên trên tấm vải ni-lông hoa, ỏn ẻn nói: - Bẩm ngài đồn trưởng, ngài muốn gì ạ? - Kem sô-đa! Hôm nay có đá không cô em? - Tên đồn trưởng hỏi sau khi đã ra lệnh cho bọn lính được phép ngồi xuống bàn. - Dạ thưa ngài, khó mua lắm ạ! Thằng em em nó đi Hải-phòng, suốt từ sớm tới giờ chưa lấy được về, các ngài xơi sô-đa tạm vậy, có cả bia và nước chanh chai ạ! - Nóng thế này mà không có đá, chán thật! - Một tên hạ sĩ đứng dậy vừa xốc lại chiếc quần soóc ka ki vừa nói - Cô Mơ này, nếu lần sau cô thấy chiếc xe của quan đồn đi qua thì thế nào cô cũng phải chạy cho bằng được đá nhé! Lúc về, quan đồn bao giờ cũng xuống giải khát ở hàng cô, cô không thấy đó là vinh dự à? - Dạ em biết. Nhưng quả thật dạo này nóng quá mà đá thì rất hiếm, tranh nhau mãi, không mua được, quan đồn có cách nào giúp em mua đá được không? Nếu được thì em cám ơn quan đồn vô cùng ạ! - Mua đá hộ cô à? - Tên đồn trưởng hỏi rồi phá lên cười, cả bọn thấy hắn cười cũng cười theo. Tên đồn trưởng hỏi tiếp: - Nếu mua đá hộ cô thì cô em có tính tiền giải khát cho tôi không? - Dạ, em ủng hộ ạ! - A! Được rồi, thế thì viết cho cô một cái giấy nhé, nói là mua đá phục vụ quân đội quốc gia. Mỗi ngày một cây đủ chưa? - Dạ, được hơn thì càng tốt ạ! - Cô chủ quán mừng rỡ tiến đến phía sau tên đồn trưởng, ghé sát mớ tóc đã bôi nước hoa qua vai hắn trong khi hắn đang hí hoáy viết vào tờ giấy đóng dấu sẵn. - Đây, cho cô em, vừa ý chưa? Cô hàng nhận giấy, liếc mắt đưa tình và cất giọng ỏn ẻn: - Em xin cảm ơn! Bỗng tên đồn trưởng túm lấy tay cô kéo sát lại gần rồi nghiêm sắc mặt: - Cấm cô không được chỉ đường cho Việt Minh đấy! - Dạ. - Thấy người lạ mặt lảng vảng đến hàng thì phải theo dõi. - Vâng ạ! - Nếu thấy người nào nghi ngờ là du kích thì phải lập tức báo ngay cho lý trưởng để đồn kịp thời cho lính xuống bắt! - Dạ. - Nếu gặp khó khăn thì cô chịu khó lên đồn gặp tôi, tôi sẽ giúp đỡ. - Cám ơn quan lớn ạ! Tên đồn trưởng định kéo sát cô chủ quán gần mình nữa nhưng thấy bọn lính đang nhìn, hắn tảng lờ, vờ hỏi: - Những điều tôi dặn cô nghe rõ chứ? - Dạ, em nghe rõ cả. - Được, thôi ta đi - Hắn ra lệnh cho cả bọn và khệnh khạng bước lên xe, quên trả tiền hơn chục chai nước ngọt. Xe nổ máy, bọn chúng giơ tay chào cô chủ quán, một tên nói tiếng Tây giả cầy. - Ô-rơ-voa, ma-đờ-ma-den! Hai chiếc xe cùng rú ga phóng vun vút trên đường về Đồ-sơn, nhả lại đám bụi mù mịt tỏa vào các quán hàng ở ngã ba, khiến mọi người phải giơ tay lên bịt mũi. Bọn chúng đi được chừng mười phút thì những người ở ngã ba bỗng nghe thấy tiếng nổ. Một đám khói và bụi bốc cao lên ở phía Đồ-sơn. Một số người từ các quán hàng đổ xô ra nhìn và reo lên: - Mìn, bọn chúng vấp phải mìn rồi! Tiếp theo là tiếng súng máy nổ loạn xạ một hồi lâu rồi tiếng động cơ ầm ì xa xa. Từ trên đồn, tên thiếu úy đồn phó sau khi nghe thấy tiếng nổ lớn rất gần, hốt hoảng quay điện thoại gọi ra trạm tiền tiêu hỏi tên hạ si thường trực thì được biết có mìn nổ trên đường quốc lộ. Hắn thất sắc, nghĩ đến khả năng đồn trưởng bị phục kích, hắn vội vàng ra lệnh báo động. Gần một trăm tên, súng ống đầy đủ nhốn nháo tập trung dưới sân đồn. Tên đồn phó hạ lệnh cho một trung đội lên hai chiếc xe cam nhông, mở máy đi tiếp cứu. Nhưng vừa ra khỏi đồn thì thấy chiếc xe đồn trưởng về tới nơi, bọn chúng đều dừng lại và đoán rằng đã có chuyện chẳng lành. Tên đồn trưởng mặt tái mét từ trên xe bước xuống, theo sau là hai tên cận vệ quần áo tả tơi đầy bụi cùng tên tài xế vừa chết hụt. - Ông cho ngay quân xuống cây số mười lăm kéo chiếc xe bị mìn cùng xác ba binh sĩ về, đồng thời càn kỹ khu vực quanh cây số mười lăm - Đồn trưởng hạ lệnh cho đồn phó, tên này đang đứng nghiêm trước mặt hắn. - Bắt cho bằng hết những đứa làm ruộng xung quanh đem về đồn! - Xin tuân lệnh! Đồn phó rập gót giày, giơ tay chào và nhảy vội lên xe phóng thẳng. Tên đồn trưởng thất thểu bước ngay về buồng riêng, mở quạt máy và cứ để nguyên quần áo bẩn như vậy nằm sóng soài trên giường, mắt trợn tròn vừa sợ hãi vừa giận dữ. Từ ngày được bổ nhiệm về thay thế tên quan ba Phéc-đi-man đến nay đã gần ba tháng. Cái đất đáng nguyền rủa này lại chính là nơi các quan khách thường lui tới nghỉ mát trong những dịp hè. Tên tỉnh trưởng Kiến-an đã chỉ thị cho hắn phải kiện toàn màng lưới bảo vệ khu vực nghỉ mát bất khả xâm phạm này, vì vậy hắn đã được bổ sung thêm một đại đội bảo an do thiếu úy Toàn chỉ huy. Hôm nay, hắn lên tỉnh để chuẩn bị tiếp nhận và trên đường về bị vấp mìn của du kích. Chiếc xe đi đầu bị nổ tung, thiệt mạng ba tên lính cận vệ. Còn hắn ngồi xe sau nên thoát chết. Hắn nhớ lại những ngày vẫy vùng chỉ huy bọn phỉ ở vùng biên giới Móng-cái. Đến khi quân Pháp trở lại chiếm đóng, hắn đã đem hơn chục tàn quân, những hảo hán trên mặt biển, đến gặp tên quan năm Sác-lơ Đo xin đầu thú. Cảm động về sự nhiệt thành của hắn, Sác-lơ Đo đã tiếp nhận và đề nghị với bộ chỉ huy phong cho hắn chức trung úy và cất nhắc lên làm đồn trưởng Móng-cái một thời gian. Vì hắn là người địa phương, lại xuất thân là một tên giặc biển nên nhân dân Móng-cái đều căm ghét hắn vô cùng. Hễ nghe nói đến Tằng Sáng, đồn trưởng Móng-cái, thì từ đứa trẻ lên ba đến các cụ già đều phải khiếp vía kinh hoàng. Tằng Sáng khét tiếng tàn ác, uống máu người không tanh, do đó càng được bọn chỉ huy Pháp tin dùng. Tằng Sáng ra sức lập công với quan thầy, hễ cứ sau mỗi trận càn, nếu bắt được người nào bị nghi là du kích, hắn chặt đầu mổ bụng không thương tiếc. Có người hỏi hắn tại sao lại thích hành hình theo kiểu thời trung cổ như vậy, hắn trả lời: “Cho đỡ tốn đạn. Vả lại có thế bọn Việt Minh mới sợ”. Tằng Sáng được chuyển về Đồ-sơn, đồng bào khu vực Đồ-sơn lại phải chịu đựng nhiều thảm họa. Hôm nay du kích Đồ-sơn định bắt hắn trả nợ máu nhưng lại giết hụt. Hắn chưa đến ngày tận số. Hắn đang suy nghĩ để tìm cách báo thù du kích, hắn nôn nóng chờ mong tin tức của bọn đi càn. Liệu có bắt được tên Việt Minh nào không? Khi đã mệt, hắn gọi lính hầu lấy nước rửa mặt rồi bước ra phòng làm việc, ngồi thừ mặt trông chờ. Bỗng chuông điện thoại réo vang, hắn vội cầm lấy ống nghe. Từ trạm gác tiền tiêu báo tin là đội quân đi càn đã trở về. Tằng Sáng bước vội ra cửa đồn. Bọn lính do tên đồn phó chỉ huy đang kéo về rầm rập. Tên thiếu úy báo cáo với hắn: - Báo cáo đồn trưởng, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Tằng Sáng sốt ruột hỏi: - Có bắt được tên Việt Minh nào không? - Dạ, bắt được bốn tên đang bắt cua dưới đồng. - Dẫn bọn chúng lại đây. Tằng Sáng hậm hực, không hài lòng khi nhìn thấy ba người đàn bà cùng một em bé trạc mười ba tuổi, quần áo đều rách rưới và mặt mũi lem luốc. Họ lẩy bẩy co dúm lại, mặt mày xanh xám vì quá sợ hãi. Tằng Sáng hất hàm ra lệnh cộc lốc: “Bắn!” Lần đầu tiên, những nạn nhân đáng thương được hưởng ân huệ của hắn là không bị chặt đầu, mổ bụng, moi gan, như mọi khi. Mặt trời đã khuất sau dãy núi, một dải mây đen dài ôm lấy chân trời, một loạt súng nổ vang… Tằng Sáng không chút động tâm. Hắn bước vội vào phòng làm việc, hạ lệnh cho tên thư ký đánh máy một bản báo cáo như sau để gửi lên cấp trên: Kính gửi: Quan tỉnh trưởng Kiến-an. Tôi là Tằng Sáng, trung úy phụ trách khu vực Đồ-sơn xin trân trọng báo cáo với ngài Tỉnh trưởng một việc như sau: Hồi 15 giờ 30, chúng tôi từ trên tỉnh về đến cây số 15 thì bị Việt Minh phục kích. Chiếc xe đi đầu chở ba binh sĩ bị trúng mìn thiệt hại. Chúng tôi lập tức xuống xe chiến đấu. Sau ba mươi phút nổ súng ác liệt, bọn chúng đã phải rút lui, binh sĩ của chúng tôi tiếp tục càn quét và đã bắt sống được bốn tên Việt Minh, đem về đồn tra hỏi, bọn chúng đều ương bướng không chịu khai. Thừa lệnh quan Tỉnh trưởng, chúng tôi đã xử tử hình bọn chúng. Chiến lợi phẩm thu được gồm một số lựu đạn và một quả mìn chưa nổ, chúng tôi sẽ gửi lên tỉnh sau. Vậy đề nghị quan Tỉnh trưởng ghi vào sổ thành tích chiến đấu của anh em binh sĩ Đồ-sơn. Kính chào quý ngài. Đồ-sơn, ngày X tháng X năm X Đồn trưởng kí tên TẰNG SÁNG Hắn bắt tên thư ký đọc lại cho hắn nghe bản báo cáo trên rồi gật gù với những thành tích giật gân ấy, chắc hẳn phen này cấp trên sẽ gắn thêm cho hắn một chiếc mề đay trong chiến công thật vẻ vang này. Mời các bạn đón đọc Hoa Hồng Trắng của tác giả Nguyễn Sơn Tùng.
Người Gác Đêm
Một vụ án vượt ngục ly kỳ chấn động, 22 kẻ đào phạm trốn ra ngoài xã hội, có người từng giết người, có người uống máu, lại có người chuyên phóng hoả đốt cô dâu... Những tên đào phạm này vô cùng hiểm ác, trở thành cơn ác mộng khiến cho người dân thành phố Nam An khó có thể yên giấc. Dưới áp lực vô cùng to lớn, một tổ chức bí mật dưới tên gọi “Người gác đêm” đã bị phủ bụi từ lâu có được cơ hội khởi động lại... Cơ chế đào thải của Người gác đêm rất thẳng tay, mỗi tuần đều có người bị loại khỏi cuộc chơi. Thế nhưng, điều tàn khốc hơn nữa chính là, dường như có kẻ đang ngầm chạy đua với họ. Cứ mỗi lần khi họ tiếp cận được với đào phạm, cuối cùng, thứ họ truy bắt được, đều chỉ là một nạn nhân vừa mới tử vong... 3 tháng, 22 đào phạm, 1 kẻ sát thủ thần bí, trong cuộc chơi đếm ngược thời gian này, cuối cùng ai mới là người có thể mỉm cười chiến thắng? *** S eri tiểu thuyết “Pháp y Tần Minh” đã xuất bản được năm cuốn rồi, tôi cảm thấy đã đến lúc bắt đầu viết một seri mới. Đây chính là lý do ra đời seri “ Người gác đêm ”. là khởi đầu cho sự đột phá trong sự nghiệp sáng tác của tôi Nói thực, câu chuyện này, tôi và các bạn trong công ty Văn hoá Truyền thông Nguyên Khí Xã cùng lên kế hoạch rất lâu rồi, chính là muốn cho mọi người được thưởng thức một câu chuyện phức tạp nhưng lại rõ ràng, hư cấu nhưng hợp lý và vô cùng hấp dẫn. Đến tận buổi tối hai hôm trước, đại cương của “Người gác đêm” mới thực sự hoàn thành, bộ não chuyển động liên tục không ngừng nghỉ mấy ngày đêm này của tôi mới được thả lỏng nghỉ ngơi. Tôi rất thích câu chuyện này, có ba lý do: Một là, câu chuyện này có mấy tuyến đường chính, mỗi tuyến đường chính đều có những sự giao thoa ở các mức độ khác nhau. Bởi vì đây là một câu chuyện vô cùng phức tạp, là một câu chuyện vô cùng hấp dẫn, cũng là một câu chuyện vô cùng hại não. Câu chuyện bắt đầu kể từ khi nước Trung Quốc mới được thành lập cho đến nay, sóng dâng ào ạt; câu chuyện được kết hợp từ những chi tiết nhỏ, tinh tế khéo léo. Đương nhiên, kết cấu câu chuyện phức tạp, rõ ràng là một thử thách rất lớn đối với một tác giả chuyên nghiệp. Nhưng, vì muốn đem lại cho mọi người một bữa tiệc đọc sách thịnh soạn, tôi bằng lòng đón nhận thử thách này. Hai là, tại sao tôi lại muốn làm cảnh sát? Rất nhiều bạn có thể cũng giống như tôi, trong lòng tràn ngập cảm giác chính nghĩa. Tôi cảm thấy cảm giác chính nghĩa vô cùng quan trọng, nó là một nhân tố quan trọng của sự phát triển trên quỹ đạo thông thường trong xã hội. Những độc giả đã đọc sách của tôi đều nói, bất luận hung thủ có hung ác đến đầu, seri “Pháp y Tần Minh” đều luôn làm rạng rỡ cảm giác chính nghĩa, có cái nhìn thù địch đối với những kẻ tội phạm và cả sự thương xót đối với những người vô tội đáng thương. Không chỉ như vậy, tám chữ mà tôi vẫn luôn muốn nói với mọi người chính là “lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt”. “ Người gác đêm” chính là kể về một nhóm người như vậy. Họ dùng cảm giác chính nghĩa trong lòng mình, hoàn thành sứ mệnh lịch sử của chính mình. Cũng có nghĩa là, “Người gác đêm” tiếp nối mục đích tinh thần của seri “Pháp y Tần Minh”, nhằm hướng chính nghĩa mà tiến đến chính nghĩa! - Ba là, tinh hoa của bộ truyện này chính là “tinh thần pháp trị”. Bốn chữ này nói ra thì dễ, làm được đến độ hoàn mĩ thì rất khó. May mắn thay, chúng ta hiện đang đề xướng thực hiện rộng rãi “y pháp trị quốc”, đây là nhân tố tất yếu để xây dựng đất nước hùng mạnh, duy trì sự ổn định. Và trong thời đại hừng hực khí thế thực hiện rộng rãi tư tưởng “y pháp trị quốc” này, sự ra đời của bộ seri mới này càng có ý nghĩa hơn. Từ khi đất nước Trung Quốc mới được thành lập cho đến nay, tiến trình pháp trị của nước tôi đã từng bước được đẩy mạnh, trên con đường này, các vị tiền bối hăng hái chăm lo việc nước, không ngừng tìm tòi, mới có được đại cục ổn định ôn hòa như hiện nay. Chủ nghĩa anh hùng cá nhân thái quá, có thể sẽ mang lại cho chúng ta sự vui mừng hân hoan trên phương diện tinh thần, nhưng thứ thực sự có thể đem lại sự bình yên ổn định cho nhân dân, bắt buộc là pháp trị. Những nhân vật chính trong phim. ảnh như “Dexter”, “Dạ xoa” không thể nào là mục tiêu để chúng ta ngợi ca, tuân thủ pháp luật một cách nghiêm túc. thực thi pháp luật một cách nghiêm túc, mới là tấm gương mẫu mực. “Người gác đêm” kể về một câu chuyện kéo dài mấy chục năm. Điều tôi muốn dùng câu chuyện này để bày tỏ nhất chính là: ý thức pháp trị. Trong cuốn sách, tổ chức Người gác đêm thần bí, đã phải trả một cái giá quá đắt trên con đường pháp trị, trong thực tế, tôi hy vọng ý thức pháp trị có thể ăn sâu gốc rễ vào lòng mỗi người, đặc biệt là trong lòng những người thực thi pháp luật. Như vậy, mỗi người sẽ đều cảm thấy an toàn, xã hội mới ổn định giàu mạnh. “Người gác đêm” là thành quả tâm huyết của tôi và các bạn trong công ty Văn hoá Truyền thông Nguyên Khí Xã, tôi hy vọng các bạn độc giả của tôi sẽ yêu thích nó. Tổ chức Người gác đêm mặc dù tồn tại một cách thần bí, nhưng nó cũng là một lá cờ, một sự ngưỡng vọng hướng tới. Nhóm người đó, có khả năng tồn tại hết sức bình thường ngay bên cạnh chúng ta, bảo vệ cho sự an toàn của chúng ta, canh giữ những đêm bình an cho biết bao gia đình. Tôi hy vọng, các bạn độc giả của tôi sẽ cầu nguyện cho họ. Tần Minh *** Review sách Người Gác Đêm | Pháp Y Tần Minh Tà Ngô:   Ngay vô đầu cuốn mới Người Gác Đêm của Tần Minh đã vô cùng kích thích. Kẻ bí ẩn đột nhập vào nhà bắt cóc em bé ngay dưới mũi của ba mẹ nó. Thế là một màn truy đuổi giành lại con ngoạn mục bắt đầu. Nhưng đau đớn thay, bà mẹ rượt cỡ nào cũng không theo kịp tên bắt cóc, và càng đau hơn nữa là vợ chồng nhà họ là giảng viên thể dục, cô ấy còn là quán quân điền kinh cấp tỉnh. Kẻ bắt cóc này không bình thường, quá không bình thường, chạy thì nhanh, băng tường như vượt đất bằng, đột nhập nhà dân mấy tầng cửa chống trộm mà chẳng lưu lại vết. Công an rơi vào bế tắc thì cậu cảnh sát trẻ Tiêu Vọng vô tình phát hiện ra, đây không phải chỉ là một vụ bắt cóc đơn lẻ mà là một chuỗi vụ bắt cóc, mỗi năm đúng ngày đúng tháng lại bắt một đến hai đứa trong suốt 22 năm. Mỗi đứa trẻ bị bắt cha mẹ chúng đều là những người ưu tú trong lĩnh vực nào đó. Đang tính đi giải quyết vụ bắt cóc thì một vụ án vượt ngục xảy ra với số lượng đào phạm là 22 tên. Lại không bình thường, tử tù hay phạm trọng tội mới cực chẳng đã phải vượt ngục, đằng này, ăn cắp vặt, vô ý đả thương, tai nạn.... mà cũng vượt ngục. Tiêu Vấn Thiên, là người phụ trách truy bắt lũ đào phạm, nhưng số lượng lớn, nhân thủ không đủ, khiến ông vô cùng đau đầu, ông đi xin ý kiến bố vợ (sếp cũ). Lão tía, bố vợ Tiêu Vấn Thiên khởi động tổ chức Người Gác Đêm, truy lùng bọn đào phạm. Trước đây tổ chức người gác đêm toàn anh tài xuất chúng, nay đám anh tài này người trẻ nhất cũng hơn 50 tuổi, ông thì đãng trí, ông thì tay run, ông thì giờ ngồi xe lăn phải có người đẩy. Team già này liệu có bắt được tội phạm chăng? Thế là, tuyển nhân tài trẻ khỏe vào, chia làm 2 đội, cạnh tranh lẫn nhau, đội nào thua mỗi tuần sẽ loại đi 1 người, trong vòng 3 tháng phải bắt sạch lũ vượt ngục. Tiêu Lãng và Lăng Mạc là nhóm trưởng của 2 nhóm, cạnh tranh trên mọi phương diện, mong muốn loại đối thủ ra khỏi cuộc chơi. Nhưng cuộc chơi này người chủ động lại là Kị Sĩ U Linh. Người Gác Đêm lần mò được tên trốn ngục nào định đi tóm thì đều bị Kị Sĩ U Linh hớt tay trên, giết ngay dưới mí mắt cảnh sát. Vậy Kị Sĩ U Linh là ai mà kinh dị dữ vậy, biết trước tất cả, hay trong nội bộ Người gác đêm có nội gián. Nếu có nội gián vậy tên nội gián đó là ai? Chắc phải qua tập 2 mới biết quá. Thật ra, nếu truyện chỉ có vậy thì cũng không hấp dẫn lắm, cái hấp dẫn tôi ở truyện này là Tần Minh không hề giấu giếm như những truyện khác, lộ 1 ít rồi để tới cuối cùng bùm 1 phát cho bất ngờ. Ở đây, mọi người trong tổ chức Người gác đêm từ lúc thu thập chứng cớ, thảo luận sách lược, đưa ra phương hướng, đều rành mạch rõ ràng hết. Độc giả nắm toàn bộ, nhưng không vì biết hết mà cảm thấy nhàm chán hết lôi cuốn Người ta thường nói ăn mặc nửa kín nửa hở mới hấp dẫn, tuột ra hết chả còn gì hứng thú, nhưng Người Gác Đêm như 1 cô gái quá đẹp dù nude sạch sẽ cũng quyến rũ toàn tập. Sau thoát y sạch trơn, cô gái sexy Người Gác Đêm không bùm như ai kia mà biểu diễn 1 màn múa cột bốc lửa mang tên: Tiêu Lãng, Lăng Mạc vs Kị Sĩ U Linh. OMG! Tội nghiệp 2 anh cảnh sát trẻ gì đâu. Anh Lãng thì bị Kị Sĩ U Linh đâm, rồi chọt rồi ngoáy te tua tơi tả, anh Mạc nằm kế bên mà mồ hôi mẹ mồi hôi con mồ hôi nóng mồ hôi lạnh tuôn như mưa, còn tôi đọc tới khúc chọt ngoáy đó thốn hết cả người. Hành xong anh Lãng thì Kị Sĩ U Linh hành tới anh Mạc, phang từ trong tối ra tới ngoài sáng, phang từ trong hẻm xém phang xuống hầm. Anh Mạc bị dần thiếu điều mất nửa cái mạng. Xem truyện mà cứ tưởng đang nghe giọng cổ kiểu lên 100 chữ, lên không không thấy xuống, chạy theo muốn dứt hơi, muốn tắt thở. Và hiện tại kết thúc cuốn 1 này, Tần Minh nhốt tôi ở trên đỉnh tháp không cho xuống, muốn xuống thì đợi quyển 2, mà chưa chắc quyển 2 đã xuống, sợ bị đưa lên cao hơn nữa. Hóng quyển 2, thần kinh vô cùng căng thăng, hy vọng anh Vọng không tèo. Ps: Cài đặt quá hay! *** Người Gác Đêm- cuốn sách dành cho những ai không sợ hãi bóng tối. Câu chuyện mở đầu là một vụ bắt cóc trẻ em. Người lạ đột nhập vào nhà bắt đứa trẻ đi ngay khi bố mẹ đứa bé cũng đang ở nhà. Bố mẹ đứa trẻ phát hiện ra liền cố sức rượt đuổi, thấy con ngay trước mắt mà không thể giữ lại, để kẻ xấu chạy mất. Thân thủ kẻ này đúng là phi phàm, bởi vì hắn cõng một đứa bé mập mạp bỏ chạy mà lại thoát được sự truy đuổi của hai người nổi tiếng là quán quân điền kinh cấp tỉnh… Lần theo manh mối để lại, cậu sinh viên học viện cảnh sát Tiêu Vọng bỗng phát hiện một bí mật động trời. Vào đúng ngày 8 tháng 6 âm lịch hàng năm đều có một vài đứa trẻ bị bắt đi. Lẽ nào có liên quan tới mê tín thời phong kiến, dùng trẻ em để tế lễ? Vậy là có phải 31 đứa trẻ bị bắt đi suốt 22 năm đó đã chết hay nếu còn sống thì chúng đang bị nhốt ở đâu? Mang theo mối nghi hoặc này, Tiêu Vọng đào sâu tìm hiểu thì phát hiện ra, bố mẹ của những đứa trẻ này đều không phải là những người thường: kiện tướng thể thao, kiến trúc sư cao cấp, cảnh sát lão luyện, sĩ quan kiệt xuất hay thậm chí là hacker nổi tiếng… Đang điều tra vụ án mất tích 31 đứa trẻ kì lạ này thì bỗng nhiên một vụ vượt ngục chấn động xảy ra, 22 tên phạm nhân đào tẩu cùng một lượt. Thường thì những người phạm trọng tội, mang án tử hình sẽ đào tẩu vì chúng không còn gì để mất nhưng những người chỉ phạm tội nhẹ như ăn cắp vặt, đánh nhau… cũng vượt ngục thì đúng thật là khó hiểu. Vì vậy nên một tổ chức bí mật gọi là “Người gác đêm” được tái khởi động để điều tra. Nhưng thành viên của những tổ chức này nếu tính những người trẻ nhất cũng không dưới 50, còn lại toàn những người đã 60-70, có người phải ngồi xe lăn, có người tay chân run lẩy bẩy như mắc bệnh Parkinson… liệu những người như vậy thì điều tra được cái gì? Vậy là phải tuyển nhân tài vào tổ chức, đề thi chính là vụ vượt ngục trên, những người mới được đề cử vào chia làm hai nhóm để thực hiện cuộc sát hạch, mỗi tuần nhóm nào thua sẽ phải đào thải ít nhất một người trong vòng ba tháng. Vậy thì cũng không có gì đáng nói, cái thú vị nhất ở đây chính là cuộc suy luận để rượt đuổi nghi phạm của các thành viên mới này, trong đó có cả Tiêu Vọng. Mỗi người một sở trường, mỗi người một suy luận, cuối cùng, nhóm người đó liệu có bắt được 22 đào phạm? Nếu tò mò thì mua sách về đọc liền. Không chỉ đơn giản như vậy, truyện của Tần Minh hấp dẫn bởi cái cách ông tạo nên những nút thắt gay cấn, giả dụ như đang có vụ án điều tra 31 đứa trẻ mất tích thì bỗng có một vụ án li kỳ hơn là vượt ngục xảy ra, đang điều tra để bắt kẻ vượt ngục về thì bỗng nhảy ra một anh “Kị sĩ u linh” tự xưng là thay trời hành đạo, hớt tay trên của các nhóm trong tổ chức Người gác đêm. Cứ điều tra được ai là kẻ đó bị giết trước khi cảnh sát tìm được, một bài báo ca tụng “Kị sĩ u linh xuất hiện”, hầu hết dư luận xã hội đều đồng tình, thậm chí tung hô “Kị sĩ u linh”. Vậy “Kị sĩ u linh” làm vậy có thật sự đúng? Hay pháp luật và cảnh sát mới là những người mà nhân dân nên tin tưởng? Câu trả lời bạn sẽ tìm thấy trong cuốn truyện này. Đó, đọc tới đó chắc chắn ai cũng nghĩ ồ cái anh nhân vật chính tên là Tiêu Vọng chắc luôn, nhưng xin thưa main của chúng ta là Tiêu Lãng- em trai Tiêu Vọng. Với một cái mũi thính suýt bằng chó nghiệp vụ, đôi mắt tinh tường và một thái độ lơ đãng có chút bất cần, tham gia vào tổ chức Người gác đêm vì cá cược với bố và muốn ở gần cô bạn đáng yêu Đường Đang Đang, Tiêu Lãng là một điểm sáng, là tâm cười trong mạch truyện căng thẳng. Cái cách suy nghĩ lạc quan, cách nói chuyện dí dỏm của Tiêu Lãng sẽ khiến người đọc cảm thấy yêu thích cậu nhóc ngay từ những trang sách đầu tiên. “Người gác đêm” của Tần Minh là một câu chuyện rất cuốn hút và dễ đọc, tuy một vài chỗ suy luận có chút gượng ép nhưng về cơ bản thì đều logic. Nhân vật chính Tiêu Lãng không tạo cảm giác nặng nề như với Phương Mộc trong series tâm lý tội phạm của thầy Lôi Mễ, không thần thánh như Eumenides của Chu Hạo Huy hay không phải là những tiến sỹ có kiến thức cao siêu như trong những cuốn truyện của Tử Kim Trần. Vì còn là một cậu nhóc nên chúng ta cảm thấy gần gũi hơn, chứng kiến quá trình phá án cũng là chứng kiến quá trình trưởng thành của cậu, độc giả sẽ thấy gần gũi hơn rất nhiều. Nói tóm lại, “Người gác đêm” là một cuốn sách rất đáng đọc. Đọc quyển 1 rồi lại hóng quyển 2, vì những câu hỏi gợi mở trong quyển 1 thôi thúc người ta muốn biết câu trả lời. Quá khứ của tổ chức Người gác đêm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, “Kị sĩ u linh” thực chất là người của tổ chức nào, Tiêu Vọng đã đi đâu… chắc phải chờ quyển 2 mới rõ. Nguồn hình và bài viết: Độc giả giấu tên fan Cổ Nguyệt Books *** Tần Minh & series Người gác đêm: Lại thêm một sát thủ thay trời hành đạo Người gác đêm là một series trinh thám mới của Tần Minh, đánh dấu sự chuyển mình của tác giả từ thể loại thiên về khoa học giải phẫu tử thi sang phong cách trinh thám hiện đại. Độc giả yêu mến truyện trinh thám thường khó tính và kỳ vọng cao, tôn thờ chủ nghĩa logic lạnh lùng chính xác, nếu tạo ra bất ngờ nữa thì lại là điều tuyệt vời. Thế nhưng để tìm được những cuốn trinh thám hay như vậy thường không hề dễ dàng! Nếu bạn yêu mến những pha rượt đuổi ly kỳ nghẹt thở, những hành động mãn nhãn kết hợp với logic khám phá vật chứng một cách khoa học, hãy đến với series trinh thám hình sự của Jeffery Deaver và phiêu lưu cùng Lincoln Rhyme. Nếu bạn muốn khám phá ra tên hung thủ đầy bất ngờ theo kiểu té ghế, “hắn nằm trong số chúng ta”, hắn ở ngay cạnh bên mình, hắn là kẻ “không thể tin được”, thì hãy đọc hết series trinh thám cổ điển của nữ hoàng Agatha Christie Có thể bạn chưa đọc : Vụ ám sát ông Roger Ackroyd: Cứ đọc đi, rồi bạn sẽ bị lừa Nếu bạn cần tìm những cuốn trinh thám ngược, kiểu hung thủ sẽ thắng thế, chào mừng bạn tới với thế giới của Tử Kim Trần, nơi quan tham sẽ bị “thanh trừng” thân bại danh liệt, còn hung thủ thì nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Tiêu biểu : Mưu sát và lời cảnh tỉnh cho những cán bộ chốn quan trường Không thích bất cứ một điều gì ở trên? Chỉ có yêu thích khoa học, logic, giải phẫu tử thi và những vụ án đơn thuần nhạt nhẽo, mời bạn ghé thăm series án mạng của Pháp Y Tần Minh. Tất nhiên, những cuốn sách của Tần Minh như Người giải mã tử thi, Kẻ dọn rác hay Kẻ nhìn trộm vẫn là những tác phẩm đáng đọc, chỉ có điều “món ăn lạ” ăn nhiều sẽ bị ngán! Có lẽ bởi vì sợ độc giả bị “bội thực” với những vụ án “nhạt nhẽo” của mình, lần này Tần Minh đã mang đến cho chúng ta một series hoàn toàn mới, nơi bác sĩ pháp y chỉ là kép phụ, và dàn thám tử phá án cũng không 100% làm cảnh sát. Họ đơn giản chỉ là dân thường đóng vai cảnh sát thực tập, dưới danh nghĩa cái tên “Người ác đêm” Thẳng thắn mà nói, Tần Minh mặc dù có kinh nghiệm lâu năm trong nghề với chuyên môn cao, điều này được thể hiện qua kiến thức và cách giải thích chi tiết của tác giả trong các tác phẩm của mình. Tuy nhiên, để đạt đến cảnh giới cao về logic & cẩn mật lạnh lùng thì vẫn thua Tử Kim Trần một bậc. Bởi thế nên trong tập 1 của Người gác đêm, Tần Minh đã mang đến một gia vị vừa quen vừa lạ, để giải thích cho những trường đoạn thiếu logic của mình Động cơ vượt ngục Xuyên suốt câu chuyện Người gác đêm là hành trình truy bắt những phạm nhân vượt ngục. Và kết quả cuối cùng, phạm nhân lên kế hoạch thực hiện mang bí danh V đồng thời cũng đóng vai trò là kị sĩ U Linh, là người đạo diễn của mọi thứ Nhưng động cơ gì để khiến 21 người còn lại ngoan ngoãn nghe theo kế hoạch được V sắp đạt tỉ mỉ, và thực hiện nó một cách hoàn hảo đến như vậy? Tác giả trả lời: Thôi miên! Đây là một bước lùi của tác giả trong việc khắc họa nên một câu chuyện trinh thám ly kỳ và lôi cuốn. Mặc dù thôi miên là một phương án khả thi, nhưng hoàn toàn có thể tạo ra một bối cảnh khác logic hơn, hoàn hảo hơn. Chẳng hạn như Prison break, series nổi tiếng của truyền hình Mỹ đã tạo nên một thiên tài Michael Scofield hoàn hảo, khiến cho hành trình vượt ngục của anh & đồng bọn trở hành siêu phẩm, với hàng loạt những lý do hành động hết sức logic và chặt chẽ (season 1). Nhưng chúng ta cũng nên thông cảm với Tần Minh, anh đâu thể nào tạo ra được siêu phẩm sánh ngang với các đạo diễn hàng đầu của FOX được! Motip Thay trời hành đạo quen thuộc Thật đáng tiếc vì đọc đến giữa chừng độc giả sẽ lại ngao ngán phát hiện ra, lại thêm một sát thủ thay trời hành đạo nữa ra đời. Chúng ta đã quá quen với những hình tượng như vậy. Ánh sáng thành phố của Lôi Mễ, Sát thủ Thông báo tử vong của Chu Hạo Huy, Kẻ nhắc Tuồng của Donato, hay mới đây có Kẻ Trừng Phạt của Vi Nhất Đồng. Và lần này đến lượt Tần Minh với Kị sĩ U Linh. Hắn sát hại hết những phạm nhân bỏ trốn với tội phạm nghiêm trọng. Mục đích của hắn là gì? Đem lại một thứ ánh sáng công lý cho thành phố như Giang Á, hay theo đuổi mục tiêu “hành đạo” kiểu Chu Hạo Huy? Và có lẽ cuốn sách sẽ trở thành một tác phẩm vứt đi, nếu như tên sát thủ đứng đằng sau tất cả không lộ diên ở cuối tập 1. Chính vì những bí ẩn chưa được giải đáp của tập này khiến cho câu chuyện trở nên hấp dẫn, tò mò hơn trong con mắt của những độc giả trinh thám khó tính! Đầu tiên là sự ngắt quãng của mạch truyện. Tác giả dành 2 chương để nói về bắt cóc trẻ em rồi “bỏ quên” câu chuyện và trở lại với series truy sát tù nhân vượt ngục. Bí ẩn này nên được độc giả hiểu như thế nào cho hợp lý? Dành một chương dài hơi để kể về vụ bắt cóc bí ẩn. Nạn nhân là con trai bé bỏng của một cặp vợ chồng có truyền thống siêu đẳng về thể dục thể thao. Ấy vậy mà hung thủ còn cao tay hơn, hắn mở khóa đi vào nhà ngay trong đêm không để lại một chút dấu vết, thậm chí còn chạy nhảy trèo tường tốc độ cao hơn cả 2 vợ chồng, người vợ vốn nổi tiếng là quán quân vận động viên điền kinh của tỉnh. Tác giả còn dành hẳn một chương dài hơn nữa để kể về quá trình Tiêu Vọng điều tra hàng loạt vụ bắt cóc trẻ sơ sinh bí ẩn tương tự. Tổng cộng có hơn 30 vụ mất tích của trẻ sơ sinh, và rõ ràng là hung thủ đang tuyển chọn gen để đào tạo ra một lứa “tài năng” mới. Để đảm trách việc gì, thì qua tập 1 này chúng ta hoàn toàn có thể suy đoán ra: Chính là tạo ra những “sát thủ” như “Kị sĩ U Linh”. Tất cả những đứa trẻ tài năng thừa hưởng gen tốt từ cha mẹ chúng, lớn lên sẽ là những “Người gác đêm” phiên bản tà ác, được tổ chức kết nạp và săn lùng tội phạm, thay trời hành đạo. Về điểm này, mô típ quen thuộc từ Bản thông báo tử vong của Chu Hạo Huy lại được Tần Minh tái hiện. Điểm cộng là khác với Chu Hạo Huy, lần này vị bác sĩ pháp y của chúng ta đã diễn đạt câu chuyện theo hướng ngắn gọn và súc tích hơn. Bí ẩn thứ hai là LÝ do nào khiến cho tổ chức Người gác đêm phiên bản 1.0 bị hủy bỏ? Qua cái kết của câu chuyện trong tập 1, dễ dàng có thể kết luận: tồn tại cùng lúc 2 lý tưởng trong tổ chức, có thể hiểu là Phiên bản Người gác đêm thiện và người gác đêm ác. Và ngay từ phiên bản tổ chức 1.0 đã tồn tại 2 phiên bản trái ngược nhau này, dẫn tới đấu đá lẫn nhau, khiến cho tổ chức lụn bại & giải thể. Phiên bản Người gác đêm thiện thì lặng lẽ chờ thời, và nhân vụ vượt ngục 22 tù nhân bỏ trốn đã có lý do chính đáng để khởi động lại tổ chức. Phiên bản Người gác đêm ác thì lạnh lùng hơn, bắt cóc trẻ em gen tốt & đào tạo ngay từ khi tổ chức 1.0 bị giải thể, và đến nay tổ chức đã trở nên hùng mạnh hơn, tạo ra những phiên bản sát thủ oai hùng hơn, họ chính là những Kị sĩ U Linh phiên bản hoàn thiện! Nếu những suy đoán này là đúng khi giải mã bí ẩn thứ 2, thì rất có thể độc giả sẽ được chứng kiến một tập 2 hoàn toàn kịch tính với sự cuộc nội chiến siêu anh hùng tương tự phiên bản Civil War đã được tái hiện trên màn ảnh bởi Marvel. (Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của người viết) - Hoang Lao Hac Mời các bạn đón đọc Người Gác Đêm của tác giả Tần Minh.
Bảy Cây Thánh Giá Bằng Chì
Bảy Cây Thánh Giá Bằng Chì Tác giả: Henri Vernes Dịch giả: Nguyễn văn Bái Nhà xuất bản: NXB Công An Nhân Dân Đánh máy: Ticonuong, Ct.Ly, cunbongcoi Nguồn: Casau - VNthuquan.net - Thư viện Online Làm ebook: thanhbt Thể loại: Phiêu lưu -Trinh thám *** Charles-Henri-Jean Dewisme, được biết đến với bút danh là Henri Vernes, là một tác giả của tiểu thuyết hành động và khoa học viễn tưởng, trong đó ông đã xuất bản hơn 200 đầu sách. Tác phẩm: Bảy Cây Thánh Giá Bằng Chì Pho Tượng Thần Kâli ... *** Thuyền Lý Ngư đã nhổ neo từ nhiều giờ, những cánh buồm được giương lên hết để chạy nhanh trong đêm tối bỏ xa tàu Đài Bắc ở đằng sau. Trong tận cùng một vũng biển đã dành hai ngôi mộ thủy thủ để chôn cất Zoltan và Hi. Bob Morane, Bill, Jack Scare và Công chúa ngồi trong tư thất. Trước mặt họ là một đống ngọc quý vì nó mà Zoltan đã thiệt mạng. Ba người, trừ Công chúa băn khoăn, suy nghĩ không biết nên xử trí việc này thế nào. Bob Morane và Bill dửng dưng trước đống ngọc và đoán Công chúa không nỡ hại đến tính mệnh mình. Jack Scare say mê ngắm nhìn những viên ngọc tỏa sáng lấp lánh các màu đầy thích thú được chia phần vì đó là tất cả niềm hy vọng và tương lai của anh ta. Có ngọc Scare mới trở về được với vợ và con gái và đảm bảo cuộc sống chắc chắn an toàn sau này. Sau một lúc Morane mới lên tiếng, hất cằm chỉ vào đống ngọc hỏi Lã Bảo Châu: - Cô toan tính làm gì với đống ngọc quý kia, cô nương Lã ? Cô gái Trung Hoa mỉm cười, nét mặt, khoé mắt không còn nét cứng rắn. Có thể nói nữ hải tặc đáng sợ ấy hình như tâm hồn đã chết. Lã Bảo Châu đáp: - Tôi tính làm gì ư? Thật đúng. Nếu không có các ông thì tôi đã chết không còn sống đến giờ phút này nữa, hoặc chết bởi thổ dân Papoue tra tấn hãm hiếp hoặc chết bởi Zoltan và những đồng lõa của hắn ta. Các ông tưởng là tôi định chiếm làm của riêng tôi cả đống ngọc mà các ông đã tốn bao công lao khó nhọc hơn tôi rất nhiều mới có được. Tôi đề nghị : Chúng ta chia đống ngọc thành bốn phần đều nhau, mỗi người lấy một phần. Chỉ cần một phần cũng sẽ trở nên giàu có. Bàn tay của Bob Morane từ từ để vào bàn tay Công chúa, nói: - Tôi hy vọng mãi vào Công chúa nói câu như thế nhưng tôi còn một điều mong mỏi muốn bày tỏ. Lã Bào Châu không nói gì, vui vẻ, nét mặt như một nữ thần Á Đông quay về phía Bob. Anh tiếp tục nói: - Tôi mong muốn Công chúa từ bỏ cuộc sống phiêu lưu mạo hiểm này đi, đến một chỗ nào đó làm cho mọi người quên và Công chúa quên dĩ vãng đi. Tôi không muốn nghe thấy một ngày nào đó tin Công chúa bị bắt, bị giam cầm và có thể bị giết chết. Công chúa đã khá giàu sang, đủ sống một cuộc đời bình thản, khỏi nguy với tất cả kẻ thù. Như có một lớp sương mù che cái nhìn tươi sáng của Công chúa. Lã Bảo Châu nói, tiếng không rõ: - Thật thế, tôi giàu, rất giàu và những viên ngọc kia chỉ là phần nhỏ thêm vào kho tàng của tôi. Nhưng biệt danh "Tai nạn trong các biển Trung Hoa" không biết có thể dễ quên không? Cô hạ giọng xuống nói rì rầm: "Làm cho mọi người quên đi. Được không?" Bob nói: "Có thể được lắm!" Anh cười rồi nghĩ thầm không bao giờ thất vọng vào một việc gì. Quỷ dữ có thể một ngày trở thành thầy tu khổ hạnh. Anh đưa mắt nhìn sang Jack Scare thấy anh này đang khóc. Bob Morane và Bill trao đổi với nhau bằng một cái nhìn đầy ý nghĩa và cùng chung ý nghĩ. Hai anh đã không mất nhiều thì giờ trong những ngày cuối cùng này, không phải vì những viên ngọc quý là phần thưởng tốt đẹp nhất dành cho các anh mà điều chắc chắn rõ ràng đó là các anh đã đem lại hy vọng cho một người cùng khổ và sự thay đổi tình cảm hướng thiện cho một nữ chúa hải tặc "Tai hoạ các vùng biển Trung Hoa". Mời các bạn đón đọc Bảy Cây Thánh Giá Bằng Chì của tác giả Henri Vernes.
Điệp Viên Giữa Sa Mạc Lửa
Cuộc sống vốn tự nó li kỳ. Cuộc chiến đấu ròng rã hơn nửa thế kỷ của dân tộc ta chống những kẻ thù giàu mạnh gấp nhiều lần và vô cùng tàn bạo, trong đó các chiến sĩ tình báo ta luồn lách và hoạt động giữa hàng ngũ địch, không thể không li kỳ. Đọc Điệp viên giữa Sa mạc lửa của Nhị Hồ, điều tôi cảm thấy trước tiên là sự kính phục các chiến sĩ tình báo ta, ở đây là Nguyên Vũ, từ một chiến sĩ cầm súng đánh Pháp được đưa vào Hà Nội học đại học, để lấy mảnh bằng làm vũ khí. Năm 1954, sau khi hiệp định Giơ-ne-vơ được ký kết, anh theo làn sóng di cư vào Nam, gặp lại các bạn cũ ở Hà Nội, nay thành những nhân vật có vai vế trong giáo phái Cao Đài Tây Ninh. Anh tiếp xúc được đám tân khách quanh Bảy Viễn và với cả Bảy Viễn đang nắm công an, cảnh sát Sài Gòn. Cuối cùng anh đứng chân hẳn trong lực lượng võ trang của giáo phái Hòa Hảo, thành người tin cậy và mưu sĩ của Trần Văn Soái, tổng tư lệnh lực lượng này. Trong thế đó, anh đã tìm hiểu có kết quả các âm mưu của Mỹ, Pháp trong tình hình đang rối ren hồi đó ở miền Nam, để báo cáo về Trung Ương; đồng thời anh đã hoạt động ngăn cản được các sự thỏa hiệp, đầu hàng của các lực lượng tay sai của Pháp trước tập đoàn Ngô Đình Diệm tay sai của Mỹ; kéo dài tình hình lộn xộn ở Sài Gòn và miền Nam, làm chậm lại kế hoạch của Mỹ - Diệm chĩa mũi nhọn đánh phá các lực lượng kháng chiến, lực lượng yêu nước và đồng bào ta. Những việc làm trên được kể lại trong Điệp viên giữa sa mạc lửa như những việc bình thường, không có màu sắc li kỳ, nhưng nếu hình dung ra hoàn cảnh cụ thể lúc bấy giờ, chiến sĩ tình báo của ta hoạt động không chỉ giữa một kẻ thù mà giữa ba, bốn kẻ dịch châu lại; bọn phản động trong giáo phái chống Diệm - mật vụ của Diệm - Nhu quyết tiêu diệt các giáo phái - bọn Phòng nhì Pháp và CIA Mỹ cài vào ở cả hai bên... Giữa bầy sói đang nhe răng, giũa vuốt hầm hè nhau như vậy, đồng chí ta hoàn thành được nhiệm vụ, giữ được an toàn để tiếp tục hoạt động trong các giai đoạn sau, đến tận thắng lợi hoàn thành năm 1975, thì có sự li kỳ nào sánh nổi, và đó chẳng phải là dũng cảm vô song và trí tuệ tuyệt vời hay sao? (Nhà văn Nguyễn Văn Bổng) *** Sài Gòn 1954. Giữa tháng Sáu, trời vần vũ, mây thấp sạm đen. Mùa mưa đến muộn, bù lại, những trận mưa lớn trút nước xuống thành phố - Bên cạnh những cảnh sôi động như các sòng bạc vẫn mở trong "Đại thế giới", những thú vui "nhất dạ đế vương" vẫn diễn ra ràng các khách sạn lớn, các khu "Bình khang".. - Sài Gòn - Chợ Lớn có những đường phố ngập nước, xe hơi qua lại như xuồng máy chạy trên sông. Các miệng cống hai bên bờ những con đường lớn, nước xoáy tuôn vào như nghẹt thở... Khu trung tâm thành phố, quanh dinh Norodom nhà thờ Đức Bà, khô ráo, yên ắng hơn. Nhất là về đêm, màn mưa thu hẹp ánh sáng những ngọn đèn đường, các con đường càng có vẻ trống vắng, những ngôi biệt thự bên đường như sớm đi vào giấc nghỉ ban đêm. Đường Garcier sau lưng nhà thờ đức Bà là một con đường như vậy. Bên đường, nhà số 8 là một ngôi biệt thự trệt như đang nấp vào bóng tối của màn mưa và các thứ bóng cây quanh nhà, mặc dầu trước cổng, trong sân, trong hành lang phía trước và ở góc nhà điện vẫn sáng. Ánh đèn phía trước cho thấy một hàng rào sắt và hai cánh cửa sơn xanh khép kín. Trong sân rải sỏi. Hành lang mặt trước biệt thự tưởng chừng trống vắng, nhưng nếu vào gần, ngoặt sang tay mặt, sẽ thấy khuất vào bóng tối có một người ngồi, vừa chăm chú nhìn xéo ra sân và mặt đường phía trước, vừa có thể trông chừng vào căn phòng bên trong đang có một người ngồi bên chiếc bàn lớn. Đó là một người Mỹ cao lớn, bộ mặt khá hấp dẫn; đôi mắt xanh nâu sắc sảo, nụ cười nửa miệng châm biếm, hàng ria mép tỉa công phu: đại tá Edward G. Lansdale. Người trước hành lang là một tên người Việt thân hình rắn chắc, tóc cắt cao, mắt sắc, hàm râu quai nón cạo sạch vẫn để lại dấu vết màu xanh trên da mặt, làm rộng thêm khuôn cằm khỏe mạnh. Hai cánh tay hắn trần trụi cuồn cuộn bắp thịt, cổ lớn như cột trụ. Tuy tuổi đã bốn mươi, hắn vẫn giữ được phong thái một võ sĩ từng lên đài. Mười năm trước, Tý là một võ sĩ chuyên nghiệp, từng hạ nhiều đối thủ trên các vũ đài ba nước Đông Dương. Trong chiến tranh thế giới lần thứ hai, thiếu tá Lucien Conein được Mỹ cử qua giúp Bộ tư lệnh viễn chinh Pháp ở Việt Nam đã phát hiện ra tên võ sĩ này và tổ chức hắn làm điệp viên. Suốt bốn năm cộng tác, Tý đã tỏ ra rất mực trung thành và được việc. Vì vậy, Edward G. Lansdale sang, ở riêng trong ngôi biệt thự kín đáo này, Conein đã bố trí Tý sát bên viên sĩ quan cao cấp đó của CIA, vừa làm quản gia, hầu cận, vừa cận vệ. Edward G. Lansdale đang dùng bữa ăn đêm thường lệ với một đĩa thức ăn nguội và một cốc vang do Tý mang vào, vừa đọc báo trong ánh đèn bàn dịu mát dưới bóng chao xanh. Tý lui trở ra, ngồi lẫn trong bóng tối trước hành lang. Ngôi nhà tưởng chừng như ngủ yên, bỗng có tiếng còi xe hơi nhấn nhẹ, nhưng nghe rất rõ trước cổng. Tý vội vàng đứng lên đi ra. Lát sau, một tên Mỹ khoảng ba mươi tuổi, mở cửa bước vào, Lansdale ngẩng mặt nhìn lên: - Philipps hả. Có việc gì đấy? Viên trung úy cận vệ trưa mới vào tiến lại bê n bàn: - Thưa đại tá, có điện của Trung tâm. Mở chiếc cặp bìa đen, Lansdale nhẩm đọc: "Ad gửi Brod Đã nhận được báo cáo. Đồng ý những đề nghị của anh. STOP. Cần nhanh chóng chặn đứng mọi ý đồ của Pháp tại Việt Nam. STOP. Diệm sẽ về Sài Gòn ngày 25/6/54. STOP FINAL". Lansdale chậm rãi gập cặp bìa để sang bên cạnh, ra hiệu cho Philipps ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Tý mang lên hai ly cà-phê còn bốc khói. Lansdale vừa nhấp từng ngụm cà-phê vừa hỏi: - Bên đó công việc tiến đến đâu rồi? Philipps vẫn cầm chiếc ly trên tay: - Thưa, trung tá Chuck Hash ở Hà Nội chưa có tin gì thêm ngoài báo cáo hôm qua đã trình đại tá. Trung tá Sam Karich còn làm việc với linh mục Nguyễn Văn Thuận tại Huế. Trung tá Ed Quereau đi Vĩnh Long gặp giám mục Ngô Đình Thục đã về hồi tám giờ tối, sẽ sang báo cáo đại tá vào sáng sớm mai. - Nhà cửa xong chưa? - Thưa đại tá xong cả rồi. Ba căn nhà hướng ra hai mặt đường khác nhau, phía sau thông thương qua lại kín đáo. Phòng điện đài đặt dưới hầm rượu, ngay bên trên là phòng làm việc của đại tá. Phòng họp chung ở căn nhà trong cùng. Trên lầu, cả hai căn ngoài kê hàng tủ đứng trong chửa bao cát, bố trí không thua gì một lô-cốt chiến đấu. Vũ khí đã nhận bên phái bộ MAAG chuyển về rồi.   Mời các bạn đón đọc Điệp Viên Giữa Sa Mạc Lửa của tác giả Nhị Hồ.