Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Qua Cửa

Biên tập: Yển Trích Phúc âm Matthew: Cửa ấy chật, và đường thì nhỏ hẹp.”  Lần này tên hai chữ là công. Chú: Phúc âm Matthew là một quyển trong Kinh Thánh Tân Ước, kể về cuộc đời của Chúa, từ lúc Ngài sinh ra, đến khi chết trên thập giá và phục sinh. *** [Review] Qua cửa By Simple (admin) - reviewdammy.com Truyện gốc: Qua cửa (Quá môn | 过门) Tác giả: Priest Thể loại: Hiện đại tình hữu độc chung (1×1), cận thủy lâu thai, trúc mã trúc mã, từ bạn học thành người yêu Cuồng chiếm hữu công x bình tĩnh lý trí thụ HE Độ dài: 69 chương + 3 ngoại truyện Xuất phát từ lòng tò mò không biết câu chuyện thế nào mới đủ sức nặng qua cả Ma đạo tổ sư trong lòng fan Trung, thế nên tìm Qua cửa. Sớm đã biết, sớm đã biết. Truyện Pi đại lúc nào cũng happy ending mà lúc nào cũng buồn không thể tả. Đọc xong một quyển là như vừa ôn lại cả một đời, từ lúc còn bé con cho đến tận trưởng thành, cái mùi hiện thực cứ âm thầm làm người ta ngạt thở. Tính ra thì, Qua cửa làm gì đã ngược bằng Sát phá lang. Nhưng nỗi buồn của Sát phá lang là nỗi buồn xa không thể với, còn nỗi buồn của Qua cửa lại chẳng thể trốn tránh được vào đâu. Hai thiếu niên ẩu tả đánh nhau một trận, nói cười lớn lên, lại chẳng thể bên nhau một đường khi lớn. Con vẹt nuôi bao nhiêu năm gặp lại không nhận ra chủ cũ, người từng là của mình… cũng không nhất định là của mình mãi mãi. Lúc còn trẻ ngây thơ hứa hẹn cả đời, nhưng cảm tình nào phải chuyện một người phấn đấu là có thể đạt thành. Sát phá lang hay Đại ca bắt đầu từ cô độc, còn Qua cửa bắt đầu từ đủ đầy. Từ Tây Lâm thời niên thiếu có mẹ, có bà, ở trường lớp là bí thư Từ hô bè kết đảng, chưa bao giờ thiếu anh em. Có bao nữ sinh thầm mến hắn, mười năm sau, những cô gái đã đeo trên tay nhẫn đính hôn vẫn còn tự hào: “Mối tình đầu của tôi đấy, có đẹp trai không?” Còn có Đậu Tầm. Nhưng tháng năm như nước chảy, từ khi hắn bán căn nhà vẫn lớn lên từ nhỏ đi, email không lời hồi đáp, người đi xa chẳng quay về… thì hắn đã vĩnh viễn không còn là thiếu niên mười sáu tuổi vô ưu được nữa. Có lẽ số mệnh hắn thật sự không may mắn ư? Giống như chưa bao giờ rút được quẻ thượng từ ống xăm của Ông ngoại? Vì sao tất cả, tất cả cứ dần dần rời xa hắn? Mình đã hiểu, nỗi buồn trong Qua cửa gọi là mất mát. Là nỗi mất mát mà tất cả chúng ta đều sẽ phải trải qua để trưởng thành. Là Từ Tây Lâm bắt đầu thỏa hiệp. Là Đậu Tầm dần học được cách nói chuyện để lại đường lui. Là Tống Liên Nguyên toàn tâm toàn ý vun vén cho gia đình nhỏ, rời xa nửa đời trước gió tanh mưa máu. Sẽ chẳng còn những thiếu niên ngây ngô mà chân thật, sẽ chẳng còn những dopamine pha lẫn norepinephrine ngùn ngụt bốc lên đầu, để tất cả dần chuyển hóa thành oxytocin lặng lẽ và êm dịu. Đậu hạm nhi sẽ không còn vây Từ Tây Lâm trong vòng tay mà bức ép: hoặc là thích tao, hoặc là cút. Cuộc sống này đã mài dần đi những gai nhọn quanh người thiếu niên, để cho dù trong lòng có bao xáo trộn, ngoài mặt vẫn có thể bình thản như không, giữ vững khoảng cách, cho người kia đủ không gian, để đừng trốn chạy nữa chăng, đừng chạy nữa… Trái đất có tới hơn 7 tỉ người, thế nhưng trái tim Đậu Tầm chỉ chứa được một người duy nhất. Tháng năm hết, nồng nhiệt thiếu thời đều biến thành chuyện đã qua. Nếu trông chờ một câu chuyện kinh tâm động phách, biến cố hồi thiên, vậy Qua cửa chẳng có gì. Có chăng, nó chỉ như cuốn album cũ, lưu giữ một câu chuyện đã xa, mà lạ kỳ thay, nhìn xuyên qua mỗi tấm ảnh trắng đen trong đó, ta lại thấy được đầy đủ dáng vẻ hình hài của những người xưa cũ. Có những người chỉ xuất hiện ở thời niên thiếu, như La Băng, Dư Y Nhiên, như bà ngoại. Có những người chỉ xuất hiện ở giai đoạn sau khi Từ Tây Lâm đã trải qua bao biến cố cuộc đời, như Cao Lam. Có những người xuất hiện ở giai đoạn trước, về sau đã đổi thay thành con người khác trong một chặng đường đời khác, như Thái Kính. Có những người trước sau chỉ xuất hiện khiến Từ Tây Lâm chướng mắt, không hơn, như người cha Trịnh Thạc chưa một lần hoàn thành nổi nghĩa vụ của mình. Chỉ có Đậu Tầm, chỉ có Đậu Tầm… Rời đi rồi trở lại, cái vẻ ngoài kia đã ngụy trang như thể kín kẽ lắm rồi, chỉ là tâm tính hắn đến thời khắc quan trọng vẫn sẽ bộc lộ ra nỗi nôn nóng, dính người, không biết lý lẽ y như cũ. “Thế tao đi đây.” Từ Tây Lâm cầm áo khoác lên, chào Đậu Tầm. Ngón tay Đậu Tầm vô thức co lại một chút, như muốn bắt lấy cái gì, nhìn gã trông chờ: “Mai mấy giờ bay?” Từ Tây Lâm: “Tám giờ.” Từ nhà gã đến sân bay lái xe mất bốn mươi phút, phải đi từ sáu giờ hơn. Đậu Tầm cố hết sức sửa lại bệnh dính người và dục vọng chiếm hữu quá mạnh, lặp lại trong lòng hai ba lần câu nói “Mày đi, tao không tiễn mày, mày tới, bất luận mưa to gió lớn nhường nào, tao cũng phải đi đón”, ép mình phải biết quan tâm, không cam tâm không tình nguyện giấu đi sự bịn rịn, đứng dậy tiễn gã ra cửa. Từ Tây Lâm chậm rãi mặc quần áo, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, vừa thay giày ở cửa vừa lằng nhằng: “Tao chưa biết chừng một hai tháng cũng không về, chưa chừng có thể tránh thoát mùa hè luôn, mày… ừm… thôi, trở về nói sau đi, tao đi đây, bái…” Đậu Tầm còn tưởng gã vài ngày sẽ về, nghe thấy “một hai tháng” thì lập tức ngớ ra. “Tao không tiễn mày” cái gì, đi con mẹ nó chứ đi! Không được đi! Rõ ràng đã xa cách trùng dương, rõ ràng năm tháng đã gột rửa tâm tính thiếu niên năm ấy, quay đầu nhìn lại, hóa ra lòng vẫn mãi quyến luyến người xưa. Bất tri bất giác lại bị thu phục nữa rồi T.T Rất thích giọng văn nhà Yển, nhà bạn ý cũng hay edit truyện Pi đại nữa. *** GÓC REVIEW QUA CỬA - Hoa Lê Thể loại: hiện đại, vườn trường đến trưởng thành, gương vỡ lại lành, nóng tính bốc đồng cực đoan mặt lạnh tâm nóng mỹ công x quảng giao khéo léo sủng công anh tuấn thụ, HE Review: [“Quay đầu lại nhìn tôi một cái được không?” Hắn nghĩ thầm, “Cậu quay đầu lại nhìn tôi một cái, bây giờ bảo tôi đi nhảy lầu cũng được.” Tiếc thay người ta chẳng biết thuật đọc tâm, Từ Tây Lâm đóng cửa kính xe dứt khoát đi mất. Đậu Tầm nhảy lầu không thành. Đây là năm thứ mười ba gã và Đậu Tầm quen biết nhau, từng mặn nồng cũng từng chia tay, từng muốn bên nhau một đời, cũng từng muốn một đời không gặp lại.] Đây là trích đoạn trong chương mở đầu của Qua cửa, và chỉ bằng một đoạn này, tôi đã lập tức bị bộ truyện này thu hút. Đậu Tầm là một thần đồng học cái gì cũng xuất sắc, hắn chuyển đến trường mới vào học kỳ 2 lớp 11 chỉ vì trường trọng điểm này cho phép học sinh đăng ký thi đại học ngay sau khi học xong lớp 11. Với đầu óc thần thánh của mình thì trong mắt Đậu tiên nhi người khác chỉ toàn là phàm nhân ngu xuẩn, hắn khinh, cũng ghét phải giao tiếp với họ, thế nên hắn chuyển vào lớp trọng điểm với tư thái ban đầu là sống dở chết dở chờ cho qua cái học kỳ này là biến ngay lập tức. Thế nhưng, hắn không ngờ là ở đây hắn sẽ gặp được một người có khả năng hoàn toàn thay đổi quỹ đạo đời hắn. Đậu Tầm sinh ra đã không thiếu tiền tiêu xài nhưng lại không được mẹ chăm cũng không được cha dạy, sống vật vờ ở nhà ông bà nội, khi ông bà nội mất cũng là lúc cha mẹ muốn đưa nhau ra tòa, hắn lại bị đẩy đến sống ở nhà của Từ Tây Lâm. Cả thời ấu thơ và niên thiếu của hắn gần như là một màu trắng đen, tính cách trầm lặng hướng nội lại có phần hung hăng quật cường, chưa từng có bạn bè chơi cùng hay trưởng bối dạy bảo, thế nên IQ hắn cao bao nhiêu thì EQ thấp bấy nhiêu. Chỉ đến khi gặp được Từ Tây Lâm, cuộc sống của Đậu Tầm mới được tô thêm màu sắc. Không chỉ thế, gia đình Từ Tây Lâm cũng cho hắn một mái nhà thực sự, nơi ấy có người bà dịu dàng thường xoa đầu hắn hỏi han, có người dì dạy bảo và uốn nắn hắn như một người mẹ thực thụ, có bác giúp việc nấu ăn thực ngon, có con chó chạy quanh gây chuyện, và có người bạn cùng tuổi giúp hắn hòa nhập. Đậu Tầm quyến luyến ngôi nhà này, lại càng quyến luyến Từ Tây Lâm, cho đến khi tình cảm ấy biến thành tình yêu. Yêu người ta rồi, cách thể hiện của Đậu tiên nhi cũng khá là khó đỡ, EQ thấp mà, biết làm sao được. Hắn cứ nghĩ mình thể hiện bí mật lắm, lại không ngờ người ta đã sớm biết, và ám chỉ từ chối tình cảm của hắn. Sau nữa, khi mà họ đã là người yêu, thì càng ngày càng có nhiều vấn đề phát sinh. Đậu Tầm quá thiếu cảm giác an toàn, luôn lo lắng người khác sẽ bỏ hắn mà đi, nên luôn muốn kiểm soát Từ Tây Lâm, muốn y luôn ở trong tầm mắt mình, muốn y chỉ quan tâm và dành thời gian cho mình. Rồi những lúc làm sai, hoặc làm quá lên, hoặc không nói lý lẽ, làm Từ Tây Lâm giận, thì hắn cũng không biết cách phải làm sao để dỗ người ta, chỉ có thể im lặng chờ Từ Tây Lâm hết giận làm hòa với hắn trước. Những lúc đó hắn sẽ đối xử cực tốt với y, nhưng rồi một thời gian sau thì lại phát “bệnh”. Một vòng tròn cứ lặp đi lặp lại như thế, như một bánh xe quay tại chỗ, mang theo lưỡi lam, cứa đi cứa lại vào một nơi, vết thương cũ chưa kịp lành thì vết mới đã đào sâu thêm, cho đến khi máu chảy đầm đìa, không còn khả năng cầm lại được nữa. Từ Tây Lâm là anh đại của lớp trọng điểm, là vị bí thư tiền hô hậu ủng được lòng tất cả mọi người từ giáo viên đến bạn học, thế mà vì một hiểu lầm nho nhỏ nên ngay từ đầu đã không thể hòa hợp với học sinh mới chuyển đến, Đậu Tầm. Đã thế, xui xẻo hơn là sau đó y lại còn phải sống chung nhà với Đậu Tầm, Từ Tây Lâm cứ nghĩ là y chắc chắn sẽ không chịu được. Thế mà, không ngờ là sau vài lần tiếp xúc, y lại trở nên thân thiết với Đậu tiên nhi. Ở gần nhau rồi, Từ Tây Lâm mới hiểu Đậu Tầm bản chất cũng không xấu, nhưng kỹ năng giao tiếp cộng đồng quá tồi tệ, lại bị cô lập và bắt nạt từ bé nên lúc nào cũng như con nhím xù lông, không chủ động tấn công nhưng đến gần là bị đâm ra vài cái lỗ máu. Nhưng không sao, y vừa vặn tương phản với hắn, y biết cư xử, biết nhìn sắc mặt, biết phải làm sao để dỗ người khác vui lòng, hoàn toàn có thể dung hòa được với Đậu Tầm. Theo thời gian, mối quan hệ của họ ngày càng tốt đẹp, đến mức y trở thành “người phát ngôn của Đậu tiên nhi”. Cuộc sống của Từ Tây Lâm, dù thiếu cha, vẫn khá hoàn hảo. Y có một gia đình hạnh phúc tràn ngập yêu thương, thành tích học tập tốt, lại được lòng bạn bè. Y cứ nghĩ cuộc sống vô tư thoải mái như thế sẽ kéo dài mãi mãi, cho đến khi, rất đột ngột, trụ cột của gia đình y, mẹ y, ngã xuống. Chỉ sau một đêm, y bị buộc phải trưởng thành, trở thành người chống đỡ cho cả gia đình. Mất đi người mẹ, cũng là người cha, y bỗng nhận ra bà y đã già rồi, bác giúp việc cũng buộc phải nghỉ, đến con chó cũng ngày càng già yếu, còn bản thân y thì lại chưa đủ tuổi tự lập. Y cảm thấy ngôi nhà tuyệt đẹp của y thật giống như lâu đài được xây trên bờ biển, nhìn thì đẹp đẽ, nhưng một cơn sóng đánh qua thì cái gì cũng không còn. Tâm lý y sụp đổ, kéo theo đó là hành hạ thể xác. Vào thời gian đen tối nhất ấy, người ở bên cạnh y, thức tỉnh y, vực y dậy, chính là Đậu Tầm. Khi y phát hiện ra tình cảm Đậu Tầm dành cho mình, y vốn nghĩ rằng đây là chuyện hoang đường, nhưng rồi y cũng dần thỏa hiệp, với ý nghĩ ban đầu chỉ là “thử xem sao”, lại không ngờ là một lần thử này thử đến 3 năm. Trong cuộc tình vụng trộm này, người yêu trước là Đậu Tầm, nhưng người bao dung nhường nhịn hơn lại là Từ Tây Lâm. Y sẽ hi sinh mọi ngày nghỉ của mình để ở bên hắn, sẽ không đi chơi với đám bạn mà hắn không biết, sẽ bỏ qua mọi sai lầm mà y gây ra. Tuy nhiên, khi mà tâm lý giữa họ ngày càng chênh lệch, khi mà những giá trị y coi trọng đều không là gì trong mắt hắn, khi mà tính cách hắn ngày càng bốc đồng và không được gọt giũa, khi mà y cố gắng hết sức vẫn không thể níu kéo tình trạng ngày càng xấu đi giữa cả hai, khi mà hắn khăng khăng phá hủy tương lai của chính bản thân hắn chỉ vì sự cực đoan của mình, khi mà gia đình và xã hội đều không chấp nhận tình cảm đồng tính và cả hai người bọn họ lại chưa đủ lông đủ cánh để chống chịu những áp lực ấy, thì y biết, họ không thể ở bên nhau nữa. Tình đầu của thiếu niên thật trong trẻo, thật dễ phát sinh, cũng thật khó mà hoàn thành ước hẹn trọn đời. Hai người họ thân nhau, yêu nhau, để rồi vì đủ loại áp lực cùng tính cách bốc đồng của tuổi trẻ mà xa nhau. Họ mất nhiều năm để lăn lộn trời nam đất bắc, liên tục đi lướt qua nhau, cuối cùng tương ngộ nhau trong một ngày đông giáp Tết. Giữa bao hành khách chờ xe và bao chiếc taxi cùng xe cho đi nhờ, Đậu Tầm lại mở đúng cửa xe của Từ Tây Lâm, bảo là trùng hợp với xác suất cực thấp thì chẳng bằng nói là số phận đã sắp xếp cho họ một lần nữa tìm thấy nhau. Lúc này, Đậu Tầm đã cầm chắc tay tấm bằng danh giá của đại học ở nước ngoài, còn Từ Tây Lâm đã là một ông chủ nhỏ có chút vốn liếng để đời. Họ còn xa mới đến được cái ngưỡng “ông lớn” để mà nhìn đời bằng nửa con mắt, nhưng ít ra họ cũng đã có căn cơ để an tâm truy cầu hạnh phúc mà không cần phải quá chú ý đến ánh mắt của thế nhân. Giờ đây, Đậu Tầm đã học được cách tôn trọng ý kiến người khác, cũng như biết ôn nhu chăm sóc người thương, còn Từ Tây Lâm đã hiểu rõ những giá trị quan của cuộc sống, những gì trước đây y từng e ngại thì giờ đều chỉ là gió thoảng qua tai. Khi mà họ đã đạt đến cảnh giới “đúng người đúng thời điểm”, thì hai tên ngốc đều lập kế hoạch một lần nữa cưa người kia =]]]]]]] Họ đã sẵn sàng để bước qua cánh cửa chật chội ấy và đi lên con đường nhỏ hẹp, tuy cuộc sống mà họ lựa chọn sẽ còn nhiều vấn đề khó khăn phía trước, nhưng họ đã mất quá nhiều thời gian để hoàn toàn chắc chắn rằng, đây sẽ là lựa chọn mang lại cho họ hạnh phúc đích thực. [Lần này tôi sẽ không bức bách cậu nữa, sẽ không tham lam vô độ đòi lấy cảm giác an toàn từ trên người cậu, sẽ không ở trước mặt người khác làm chuyện khiến cậu không vui. Lần này đổi thành tôi nhường nhịn, tôi xin lỗi, tôi đi gõ cửa phòng cậu. Lần này tôi thà nuốt luôn đầu lưỡi, cũng vĩnh viễn không nói lời chia tay và đoạn tuyệt…] Xuyên suốt 3 phần truyện, tác giả sẽ đưa người đọc từ vấn đề này sang vấn đề khác, đồng hành cùng quãng thời gian trưởng thành của nhân vật. Tập 1 chính là lâu đài cát trên bờ biển, với khung cảnh tốt đẹp với một gia đình hạnh phúc. Tập 2 là một bộ phim drama, biến cố đến từ nhà trường và xã hội cũng như trong tình cảm sẽ đến dồn dập, đẩy truyện lên cao trào, tính cách nhân vật cũng dần biến đổi và trưởng thành. Tập 3 lại như một bản ballad dịu dàng, gần như thuần tình cảm, khi hai nhân vật chính trở lại bên nhau. Tôi vốn có ấn tượng là Pi thích viết về những vấn đề đao to búa lớn, ngay cả những bộ chủ đề cuộc sống hiện đại đô thị cũng phải điểm thêm tội phạm và chết chóc vào, bộ này cũng không phải là ngoại lệ, nhưng tôi không ngờ là Pi viết thuần tình cảm cũng hay như thế. Khi mới đọc bộ này, tôi cảm thấy nó thật giống Đại ca. Đương nhiên là bối cảnh nhân vật tình tiết đều khác hẳn, nhưng không khí lại khá giống, nhất là về mảng tình thân và tình bạn, nhưng may mắn là cách triển khai tình yêu lại khác hẳn. Tình yêu trong Đại ca khiến tôi hơi mơ hồ, không nắm bắt được rõ ràng, nhưng tình yêu trong Qua cửa thì lại rất tuyệt vời, sâu đậm và thuyết phục. Biến chuyển trong tâm lý rất logic, có ngòi nổ, có dây dẫn, có bùng nổ, phù hợp với từng giai đoạn tuổi tác của nhân vật. Ai thích thể loại tình cảm hiện đại, từ thanh xuân vườn trường kéo dài đến khi trưởng thành, có biến cố, có hợp tan, có cả hài hước và lãng mạn, thì không nên bỏ qua bộ này nhé. --------------------------- Người viết: Hoa Lê - fb/PriestPiPi   Mời các bạn đón đọc Qua Cửa của tác giả Priest.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bình Hoa - Khốn Ỷ Nguy Lâu
Đằng sau cái vẻ ngoài hoa lệ đến choáng ngợp của giới giải trí này, lại chỉ toàn là chông gai và cạm bẫy. Những cạm bẫy xấu xa và bẩn thỉu ấy sẵn sàng bóp nghẹt những nghệ sĩ non trẻ, ngây thơ, lại không có vai vế, không người chở che như Cố Ngôn. Bởi vậy, Cố Ngôn đã lựa chọn con đường thực tế nhất - chấp nhận sự giúp đỡ của ông chủ Tần Trí Viễn, làm một bình hoa ngoan ngoãn biết nghe lời. Cười lúc nên cười, nói lúc nên nói, và giả ngốc giả đần lúc cần thiết.  Dù là đối phó với dư luận, hay với những lời đường mật nửa thật nửa giả của đàn ông. Bình hoa vô tâm, kim chủ vô tình, tiền trao cháo múc. Cố Ngôn khẽ nhếch khóe miệng, vẽ nên một nụ cười hoàn hảo. Cả đời này cậu chỉ diễn tốt một vở kịch duy nhất. Đó là giả bộ không yêu người ấy. *** Khốn Ỷ Nguy Lâu là một tác giả tôi rất thích. Lối hành văn gọn gàng, thong dong, song ẩn dưới tầng tầng lớp lớp câu từ, có khi là sóng gió, có khi là đau đớn xé lòng, cũng có khí, là dịu dàng ấm áp. Cố Ngôn có thể vì Tần Trí Viễn mà rào trước đón sau, cùng anh chơi một ván cờ cược lấy tình yêu. Nhưng khi phát hiện ra anh chưa buông bỏ được người cũ, cậu lại kiên quyết ra đi. Đây là một điểm tôi rất thích ở Cố Ngôn. Cậu không yếu đuối, mà rất quyết đoán, mạnh mẽ.  Cố Ngôn bị gọi là bình hoa, là loại diễn viên phải lên giường cùng kim chủ mới có thể sống được. Thế nhưng tôi lại cảm thấy, trong câu chuyện này, Cố Ngôn là người duy nhất kiểm soát được cuộc sống và mong muốn của mình. Về Tần Trí Viễn. Anh là một người tốt. Anh dịu dàng và quan tâm Cố Ngôn, đối với cậu tốt lắm. Không thể trách anh chuyện có người trong lòng, vì dù sao đó cũng là tình cảm thuộc về cá nhân. Nghe ở phía trên thì chắc sẽ có người cảm thấy Tần Trí Viễn hơi “tra” nhỉ? Thực ra không phải. Nếu như tra đến vậy, anh đã không run rẩy khi nghe thấy thương thế của Cố Ngôn, cũng không cứng rắn theo đuổi cậu lại từ đầu. Cậu luôn ở bên anh khi anh cảm thấy mệt mỏi, anh lại có những năm tháng đẹp nhất của cậu. Cậu là người dạy anh cách chấp nhận và buông bỏ, đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Chỉ tiếc rằng, Tần Trí Viễn nhận ra hơi muộn, nên khi anh thực sự muốn cùng Cố Ngôn nói chuyện trăm năm, cậu đã dứt áo ra đi rồi. Tần Trí Viễn rốt cuộc nhận ra, anh yêu Cố Ngôn biết mấy. Vì thế anh bèn trút bỏ thân phận kim chủ, trở về là một chàng trai bình thường, đuổi theo tình yêu khiến mình say đắm. “Bình hoa” là một truyện hay, nhưng cách viết kết của Khốn Ỷ Nguy Lâu vẫn thế, kiểu úp mở phần cuối khiến độc giả không biết đâu mà lần. Rõ ràng hai người đã về bên nhau, nhưng phần cuối lại hé lộ những sóng gió (và có thể là bi kịch nữa) có thể phát sinh trong tương lai. Cơ mà bỏ qua tất cả những điều đó, nếu bạn thích cường thụ và ngược luyến thì không nên bỏ qua “Bình hoa” đâu ạ. ^^   Mời các bạn đón đọc Bình Hoa của tác giả Khốn Ỷ Nguy Lâu.
Tiểu Thiếu Gia Và Ma Thần - Hoa Ngộ Nha
Miếng bánh ngon vô phương chống đỡ. Miếng bánh ngọt siêu cấp đáng yêu!! Đặc biệt dễ thươnggggg! Vườn đào ngâm trăng: Một bộ điềm văn nhỏ rất dễ đọc trước khi đi ngủ. Tiểu thiếu gia vừa mềm mại vừa đáng yêu cực kì. Công là ma thần, thụ khi còn nhỏ đã kí khế ước với công. Trong những năm tháng tiểu thiếu gia còn sống, ma thần sẽ quay lại nơi y thuộc về. *** Ma thần, Ma hậu tân hôn năm thứ tư, Nhân gian và Ma giới lần đầu tiên chính thức tương giao trên mặt ý nghĩa, tam công chúa điện hạ xin phép được đến Ma giới tu hành đã được phê chuẩn. Sau lần đó Tam công chúa liền an cư lạc nghiệp ở Ma giới, thỉnh thoảng mới trở lại thăm người thân, tránh được việc tranh giành hoàng quyền. Tam công chúa đến Ma giới được 1 tháng thì cũng cử hành hôn lễ, không phải thành thân với thanh niên Ma giới nào khác mà là thú nữ tử đã cùng nàng tiến vào Ma giới, A Lan. Ma thần, Ma hậu đều tới tham dự. Bởi vì Ma hậu và tân nương cửu biệt gặp lại, có quá nhiều lời muốn nói, trực tiếp ném một tân nương khác và Ma thần hai mặt nhìn nhau ra sau đầu, hai người tay trong tay đi ăn quà vặt, chuyện tiếp theo là gì thì sau này hãy nói…   Mời các bạn đón đọc Tiểu Thiếu Gia Và Ma Thần của tác giả Hoa Ngộ Nha.
Cậu Ấy Đi Tiết Thanh Minh Bên Cạnh Mộ Của Tôi - Larza
Cậu Ấy Đi Tiết Thanh Minh Bên Cạnh Mộ Của Tôi kể về tình cảm của Tun và Met (hai nhân vật khi lên phim có một chút thay đổi tên gọi thành Than và Mes), một câu chuyện tình yêu trái ngang nhưng có kết thúc đẹp của một người một ma, một cậu trai thanh xuân phơi phới và một hồn ma chết trẻ vất vưởng không người thân. Met, một hồn ma vất vưởng hàng chục năm, không người viếng thăm tảo mộ cúng viếng, cũng không có một hồn ma nào bầu bạn với anh, cuộc sống bơ vơ cô độc đến tột cùng. Một hồn ma vất vưởng như vậy có ba nguyên nhân: một là do tuổi thọ chưa tận mà phải chết, hai là do không biết nguyên nhân mình chết, ba là do không ai làm nghi thức đưa tiễn.  Met nghĩ lý do mình chưa đi đầu thai được nên loại bỏ nguyên nhân do không biết rõ mình chết đi, rõ ràng là do anh bị phát tác bệnh tim mà chết, ngay đúng ngày sinh nhật 25 tuổi của mình, ngày sinh cũng là ngày mất, đây là một câu chuyện buồn đó ạ. Để rồi một Tiết Thanh Minh năm nọ, Met gặp được một người có thể nhìn thấy mình và nói chuyện với mình. Đó là một cậu bé mười tuổi theo ba đi tảo mộ, là người duy nhất dừng lại trước ngôi mộ ngập trong cỏ hoang của Met, một ngôi mộ không có người thân, không được dọn dẹp quét tước nhiều năm dài. *** Sau ngày giấy triệu tập được gửi đến tận nhà, không lâu sau đó là đến cuộc điều tra thẩm vấn. Chưa đến vài tuần sau, giấy triệu tập liên tục được gửi đến. Suốt tháng 6 và tháng 7, Tun gần như không có thời gian rảnh để ở nhà, đến nỗi thời gian để dọn phòng cũng không có nên chẳng bao lâu sau căn phòng vốn đang sạch sẽ nay đã trở lại bừa bộn và chất đầy giấy tờ. Có vài lần tôi cũng phụ dọn dẹp giấy tờ hay lau chùi phòng cho nhưng không dám động vào hay di chuyển đồ đạc nhiều vì sợ lỡ Tun cần tìm gấp thì lại không thấy. Cuộc sống của tôi gần như chẳng có gì làm ngoài việc dọn dẹp lau chùi nhà cửa, đọc sách, nấu nướng hay ngồi bầu bạn cùng cậu ấy. Dù trông có vẻ hơi nhàm chán một chút nhưng tôi chẳng thấy có gì không tốt cả. Sau này có vẻ Tun sợ tôi chán nên dạy thêm cách mở máy game. Đến khi biết cách mở rồi, tôi gần như dán mắt vào màn hình TV mọi lúc. Mỗi khi thấy tôi mở game ra chơi, cậu ấy sẽ không làm phiền hay lên tiếng, một phần có lẽ là do sợ làm tôi mất hứng. Thời gian cứ trôi qua như vậy được mấy ngày cho đến khi hóa đơn tiền điện được gửi đến. Mặt Tun biến sắc ngay khi nhìn thấy số tiền in trên hóa đơn. ... Mời các bạn đón đọc Cậu Ấy Đi Tiết Thanh Minh Bên Cạnh Mộ Của Tôi của tác giả Larza.
Bình Minh Rực Rỡ - Phi Thiên Dạ Tường
2013 là bộ sách kể về năm 2013, bệnh dịch thây ma bùng nổ trên khắp trái đất. Trong cơn đại dịch đó, các quốc gia, các cá nhân phải lựa chọn con đường để chiến đấu với bệnh dịch, bảo vệ sự sống và bảo vệ đất mẹ. Truyện kể về quá trình trưởng thành dần dần về tư tưởng và ý chí của nhóm bạn Lưu Nghiễn trong cơn đại dịch đó: từ chỗ đơn thuần chốn chạy tử thần đến lúc chủ động đương đầu với hiểm nguy để tìm ra một con đường bảo vệ tất cả mọi người và giải quyết bệnh dịch. 2013 là câu truyện về ý chí và tình yêu: tình yêu giữa con người với con người, giữa con người với tự nhiên, giữa cá nhân với đồng bào, với Tổ Quố “Năm 2013, đại dịch thây ma bùng nổ. Quê hương lâm nguy, loài người buộc phải triển khai cuộc chiến tự vệ quy mô lớn. Những nhân vật chính của chúng ta phải đợi chờ ánh bình minh trong đêm dài thăm thẳm. Ngày tận thế đến gần, họ biết phải đi đâu về đâu? Quá khứ đã vụn vỡ dưới đống tro tàn. Nhưng niềm tin lại tái sinh trong lửa đỏ.” 2013 gồm 2 quyển: Hoàng Hôn Màu Máu Bình Minh Rực Rỡ *** Thể loại: đam mỹ, hiện đại, zombie (thây ma), 2 couple, trá hình khoa học viễn tưởng. Nhân vật chính: Mông Phong x Lưu Nghiễn; Trương Dân x Quyết Minh. Giới hạn độ tuổi: 18+ Cảnh báo: incest (cha con trá hình =.=!), có quan hệ với vị thành niên (15 tuổi), có hình ảnh kinh dị máu me. Giới thiệu: Có thể thưởng thức bài này trong quá trình đọc truyện để tăng cảm hứng XD http://mp3.zing.vn/bai-hat/Zombie-The-Cranberries/ZWZC6E0I.html Vào năm 2013, nạn zombie bùng nổ toàn cầu, loài người buộc phải triển khai cuộc chiến tranh sống còn ác liệt. Con người trong màn đêm vô định hãi hùng chờ đợi chút ánh sáng bình minh. Ngày diệt vong đến gần ngay trước mắt, liệu có còn lối thoát nào cho họ? Quá khứ tươi đẹp đã bị vùi dập trong tro tàn mục nát. Nhưng niềm tin một lần nữa bùng lên trong ngọn lửa tương lai. E/N: 1. Mình ý kiến một chút, về từ “zombie”, nguyên văn là “tang thi”- nghĩa là thây ma (xác sống…), có lẽ với những bạn chuyên đọc đam mỹ kinh dị thì chẳng lạ lẫm gì với từ này rồi, nhưng với sở thích cá nhân thì mình thấy từ “zombie” thuận miệng hơn (dễ thương hơn) “thây ma” và hiện đại hơn “tang thi”, nên quyết định sẽ gọi như thế đến hết truyện. 2. Trong truyện thì Mông Phong và Lưu Nghiễn bằng tuổi nhau, vốn ban đầu mình định để xưng hô là “tôi – cậu” và “tôi – anh”, nhưng khi dợt lại mớ phiên ngoại ngọt như đường phèn thời trung học của hai người thì thấy dùng “tôi” có hơi lạnh nhạt quá, nên quyết định đổi lại là “anh – em”. Cảm giác có hơi chuối sến, nhưng tình cảm của hai người đúng là lãng mạn ngọt ngấy như vậy đó =..=’’ *** Dạo này bận quá, cách thời gian update lần cuối đã khá là lâu rồi. Không phải không tìm đọc được một vài truyện ưng y. Nhưng khổ nỗi vẫn không nhấc nổi cánh tay để mà gõ chữ. Mà đến khi rỗi lại quên mất truyện ấy rồi. Trong hai ngày liên tiếp, mình đã may mắn đọc được double cả hai tác phẩm đều khá hay nằm trong thể loại mình yêu thích: “mạt thế”. Một là tác phẩm sắp được nói tới ở đây, tác phẩm có tên là “2013” của Phi Thiên Dạ Tường. Hai là mình sẽ nói sau: “Người bất tử” của Hoài Thượng. Đây không phải lần đầu mình đọc truyện của tác giả này. Nhưng với 2013 mình lại khá ưng. Có lẽ cũng phải nhờ đến công edit của bạn Tò He nữa ấy. Vì nếu không tỉ mỉ và cẩn thận trong từng câu chữ, có thể một vài chỗ tình tiết quan trọng mình sẽ chẳng thể hiểu và tự động pass như mọi lần. Đặc biệt, chính những chi tiết đó lại khiến mình cảm thấy đã giúp làm tác phẩm này hay hơn rất nhiều. Câu chuyện bối cảnh không mới – Trái Đất bùng nổ tang thi nhưng lại mới ở cách phát triển câu chuyện một chút. Nhân vật không có dị năng, chỉ dùng vũ lực và vũ khí nóng – lạnh để chống lại nạn dịch. Thêm nữa, hai nhân vật chính Mông Phong và Lưu Nghiễn vốn đã quen biết từ trước, vì đôi chỗ hiểu lầm mà chia tay ( khác với motif khi xảy ra nạn dịch mới bắt đầu quen biết). Mông Phong là lính đặc chủng xuất ngũ. Lưu Nghiễn là nghiên cứu sinh về máy móc. Sau đó khi gặp lại, thời đại tạo anh hùng, hai người cùng các đồng đội bắt đầu hành trình cứu lấy Đất Mẹ, cứu lấy nhân loại. Như mọi lần, đầu tiên mình sẽ nhận xét về tính cách nhân vật. Ở đây, có đôi chỗ khiến mình không thích cách tác giả xây dựng hình tượng các nhân vật chính. Ví dụ như sự không nhất quán trong cá tính. Điều này luôn là điều làm mình không thích nhất trong hầu hết các tác phẩm. Thứ nhất chính là Mông Phong. Ban đầu, khi Mông Phong xuất hiện, qua lời dẫn dắt của tác giả khiến mình liên tưởng đến một vị quân nhân trầm ổn kiệm lời. Nhưng sau đó càng về sau, tính cách của Mông Phong lại biến đổi theo chiều hướng “nói nhiều – làm nhiều”. Sự thay đổi này vừa hợp lí lại vừa không hợp lí.  Hợp lí ở chỗ sự thay đổi đó đem lại tiếng cười, thể hiện sự lạc quan của người lính và góp phần thúc đẩy nội dung câu chuyện. Nhưng sự không hợp lí lại nằm ở việc không có biến cố gì xảy ra trực tiếp lên nhân vật khiến nhân vật dễ dàng thay đổi tính cách như thế. Dù vậy, nhân vật Mông Phong vẫn là một nhân vật đáng yêu. Cách anh quan tâm và nuông chiều Lưu Nghiễn luôn làm mình mềm lòng. Khi chia tay, hai người không liên lạc. Ấy vậy mà khi dịch bệnh vừa xảy ra, anh đã lao đi tìm Lưu Nghiễn trước nhất. Mông Phong vừa bạo lực vừa dịu dàng. Đây là mẫu đàn ông khiến chị em phụ nữ đổ đứ đừ nhất. Mông Phong không ngại ngần gọi Lưu Nghiễn hai tiếng “bà xã”. Thật ra mình không thích cách gọi này dành cho một người đàn ông lắm. Nhưng Mông Phong thì khác, cách anh gọi luôn tràn ngập tình yêu thương, sự quan tâm và gần gũi với Lưu Nghiễn. Hay khi Mông Phong hôn nhẹ vào tóc mai Lưu Nghiễn, trộm một gói mì xào đem về cho Lưu Nghiễn ăn, luôn chỉ nhìn và chỉ yêu Lưu Nghiễn, luôn cố gắng bảo vệ Lưu Nghiễn bằng chính đôi bàn tay mình. Mông Phong là anh hùng, là người lính, và là một người tình hoàn mỹ. Nhân vật thứ hai mình muốn nhắc đến là Lưu Nghiễn. Nói sao nhỉ. Thật ra Lưu Nghiễn cũng rất tuyệt vời. Một anh chàng tài ba có thể sửa chữa và chế tạo máy móc, là tay kỹ sư xuất chúng không cần dựa dẫm vào bất cứ ai để có thể sinh tồn. Nhưng anh vẫn lựa chọn dựa dẫm vào Mông Phong. Là dựa dẫm và đồng hành. Giữa hai người họ là tình yêu, tình thân, tình bằng hữu, tình đồng đội. Mông Phong sẽ không ngại ngần xông pha về phía trước. Vì bởi phía sau luôn có Lưu Nghiễn yểm trợ anh. Từ đầu đến cuối họ chỉ có nhau. Dù có chia tay hay đôi lần cãi vã, mỗi khi đối phương cần, họ đều không ngại trao tính mạng mình cho đối phương. Đó là yêu, là tin tưởng. Hai người không ai nằm ở thế yếu. Tình cảm của Mông Phong và Lưu Nghiễn không quá sướt mướt nhưng lại không thiếu ngọt ngào. Trong từng hành động, trong từng lời nói vẫn sẽ dễ dàng nhận ra họ yêu nhau biết bao nhiêu. Lại nói một chút về couple phụ trong 2013 – Trương Dân và Quyết Minh. Thú thực mình không có nhiều tình cảm cho hai nhân vật này dù tác giả vẫn dành đất diễn cho họ ở một mức độ nhất định. Tác giả muốn xây dựng một kiểu tình cảm khá kích thích người đọc – ngụy phụ tử nhưng lại có phần hời hợt và vội vã. Cách phát triển logic tư duy của Trương Dân khá kỳ quặc. Khoan nói đến độ tuổi và mối quan hệ trên thực tế. Cách nhìn nhận và chấp nhận của Trương Dân phải nói đơn giản cực kỳ. Một đứa trẻ ngốc nghếch khờ dại dựa dẫm, anh lại chấp nhận lời nói “yêu” của nó. Trương Dân là một người bình thường với tư duy bình thường. Vậy tại sao anh lại dễ dàng phát triển tình cảm với Quyết Minh giai đoạn đó như thế?!? Còn nếu nói giai đoạn đó Quyết Minh đủ tư duy nhận biết tình yêu là gì. Vậy chứng tỏ tính cách Quyết Minh đã luôn mâu thuẫn từ đầu đến cuối. (Mình không nói đến tính cách thứ 2 đâu). Dù Trương Dân vẫn là anh hùng. Nhưng nguồn gốc phát triển đoạn tình cảm của anh với Quyết Minh vẫn khiến mình cảm thấy không thỏa đáng. Điều này đã ảnh hưởng ít nhiều đến tình cảm mình dành cho hai người. Với mình, tình yêu phải bình đẳng, minh bạch và rõ ràng. Trong này, tuyến nhân vật phụ được tác giả xây dựng rất ổn. Ở giai đoạn đầu, nhân vật gây cho mình ấn tượng chính là “anh Sâm”. Nhưng đến giai đoạn sau, nhân vật gây cho mình ấn tượng là những người lính thuộc đội Cơn Lốc. Đặc biệt là Văn Thư Ca và Lai Kiệt. Văn Thư Ca, một cái tên đẹp, một cái chết đẹp. Mình đã hoàn toàn bị chinh phục khi cái chết của Thư Ca đến. Buồn có, xót thương có, nhưng lại hào hùng và “đẹp” đến ngỡ ngàng. Thư Ca đã chết đi như một người hùng, mãi mãi nằm lại nơi đó, gần tâm của Đất mẹ và đem theo một tình yêu thầm kín. Người anh yêu sẽ vĩnh viễn không biết đã từng được anh yêu. Nhưng anh không hối hận. Mạng của anh đổi lại sự sống, khởi đầu một hành trình tiếp theo. Bất kỳ ai trong Cơn Lốc đều có một câu chuyện. Lai Kiệt cũng thế, và câu chuyện của anh còn buồn hơn cả khi anh gián tiếp bỏ mặc người anh yêu thương. Nỗi đau và thống hận đó dường như đã dày vò anh thật nhiều đêm. Nhiều đến mức rất khó trông thấy nơi anh nỗi buồn. Chỉ có đôi khi nỗi nhớ nhung ấy tràn ra một chút, lại được anh thu vén cất giấu vào sâu trong tim. Nhưng cũng may, may mắn vì đến cuối cùng, anh cũng có được một người bầu bạn đến hết cuộc đời. Tác giả hầu như không bạc đãi ai trong câu chuyện này. Người xấu thì trả giá. Người tốt thì giành được hạnh phúc. Cho nên khi đọc 2013, quả thật rất dễ chịu. Nội dung như đã nói từ ban đầu là không quá mới. Nhưng tác giả đã vận dụng một số lí thuyết triết học, sinh học, hóa học,… khiến tác phẩm tăng sức thuyết phục hơn. Có thể nói đây là một sự đầu tư chăm chút cho tác phẩm khiến mình thích vô cùng. Với khái niệm Huyền Địa Cầu và Huyền virus, theo mình, có lẽ tác giả đã mở ra một khái niệm và cách cắt nghĩa xác đáng nhất cho bệnh dịch tang thi trong hàng loạt tác phẩm đại trà hiện tại. Điều mà hầu hết một số tác phẩm mình từng đọc chưa đề cập sâu. Chi tiết rãnh ở Thái Bình Dương, hợp thể Oarks luôn làm mình liên tưởng đến bộ phim Pacific Rim ấy. Nói chung khi đọc đến những đoạn lí giải, mình đều phải gật gù vì cách tác giả đưa lí thuyết vào quá hay và cách bạn edit quá mượt. Mình đã dành điểm cộng siêu nhiều cho phần nội dung. Vì quả thật mớ truyện tang thi luôn na ná nhau và chỉ có một số ít tác phẩm đủ sức bật gợi cho mình cảm giác thích thú. 2013 đã làm được điều đó. Gây ấn tượng với một đứa khó tính như mình với khái niệm Huyền và sức sống bền bỉ tiềm tàng của nhân loại. Trải qua sáu bảy chục chương, tác giả đã dần tháo gỡ và hoàn thiện mảnh ghép câu chuyện của mình. Về một tình yêu bền bỉ mãnh liệt. Về một Địa Cầu đang tổn thương mà ta phải gìn giữ. Đến với 2013, có khi vui đó rồi buồn đó. Có khi lại căng thẳng hồi hộp khi trông thấy họ chiến đấu cùng zombie hay so tài so trí cùng đồng loại. Có khi lại lắng đọng với đôi dòng nhật kí giàu cảm xúc và sức gợi của Lưu Nghiễn. Có khi lại tràn ngập tiếng cười và sự lạc quan của các anh lính. Họ sẽ phải hi sinh và nằm lại nơi chiến trường. Nhưng không một lần họ nản lòng chùn bước. 2013 sẽ nằm trong top truyện yêu thích của mình và thôi thúc mình đọc lại một lần nữa vào một ngày không xa.   Thời thế kiến tạo anh hùng. Và anh hùng làm nên lịch sử.   Mời các bạn đón đọc Bình Minh Rực Rỡ của tác giả Phi Thiên Dạ Tường.